1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 383 [Chương 1911 đến Chương 1915]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 383 [Chương 1911 đến Chương 1915]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1911: Đàm tiếu vạn cổ (2)

– Có lẽ là vậy.

Lý Thất Dạ cũng không khỏi nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ, có chút buồn vô cớ, nói rằng:

– Nếu đều ngồi ở trên chiếu bạc, vậy liền đánh cuộc tới cuối cùng đi. Tựa như nha đầu Văn Tâm kia hỏi ta, vì sao không thể dừng lại, nói thật, ta cũng không biết vì sao không thể dừng lại, có lẽ, ta còn chưa có thua sạch sẽ đi. Tựa như ngươi nói vậy, ta thực sự thua tới mức hai bàn tay trắng, nói không chừng, ta cũng sẽ thua được, có lẽ, chính là ta chết!

– Mặc kệ nói như thế nào, thắng cũng tốt, thua cũng được, cho dù chết, cũng không có cái gì đáng sợ.

Lão nhân cũng vừa cười vừa nói:

– Ngươi cả đời này đã đáng giá, phóng nhãn muôn đời, còn có người so với ngươi sống được tinh ranh hơn sao? Ngươi cả đời này, chuyện tình nên làm, đều đã làm, nên trải qua, đều đã trải qua. Chỉ sợ là một con kiến, đó cũng là đáng giá!

– Con kiến trong thiên địa nha.

Lý Thất Dạ không khỏi cảm khái cười, cuối cùng hắn cười lắc đầu, thần thái kiên định, nói rằng:

– Cho dù ta là con kiến trong thiên địa kia, ta cũng sẽ không muốn núp ở trong thiên địa, có một ngày, ta sẽ đứng ở trên thiên địa này, mạng của ta là do ta, không do trời!

– Lời này ta thích nghe.

Lão đầu tử không khỏi vừa cười vừa nói:

– Coi như là con kiến trong thiên địa, cũng muốn làm một con kiến không tầm thường, mà không phải một con kiến hôi nhỏ bé.

– Nói rất đúng!

Lý Thất Dạ không khỏi cười lớn một tiếng, nói rằng:

– Không sai, coi như là con kiến trong thiên địa, cũng muốn làm một con kiến không tầm thương, mà không phải một con kiến hôi nhỏ bé!

Bọn họ phí vô số tuế nguyệt, trải qua vô số gặp trắc trở đều từng quân lâm thiên địa, đã trải qua đỉnh phong nhất của thế giới, chẳng bao lâu sau bọn họ cất tiếng cười to.

Trong mắt người ngoài, bọn họ không phải thâm bất khả trắc, cũng không ăn nói ý tứ, mà là uy hiếp thiên địa, nhưng mà có bao nhiêu người nhìn thấy bọn họ cười nói thật to.

Hai người bọn họ cười không bao lâu, lúc này hai người mới dừng cười, bọn họ đã cười tới đau bụng.

– Trong thiên địa chỉ là một con kiến hôi…

Cuối cùng, vui vẻ không dừng lại, lão nhân cười lắc đầu, qua thật lâu tiêu tán mới biến mất.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!

– Lão tặc thiên chỉ là tiện nhân mà thôi!

Nói xong câu này, hắn cười thật tươi.

Hai người bọn họ đều cười mệt mỏi, cuối cùng ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, đều hình như buồn ngủ, dường như đối với hai người bọn họ mà nói, cười tận tình thoải mái như thế thật là tốt.

Trên thực tế tận tình cười to đối với bọn họ mà nói đủ trân quý, bọn họ đều là tồn tại bao trùm thiên địa, rất ít ở trước mặt người ngoài biểu lộ cảm tình chính thức của mình, cũng chỉ có tồn tại cùng cấp độ với bọn họ, lúc ở cùng một chỗ mới làm bọn họ được thoải mái phóng thích tình cảm.

– Quạ đen, trong năm tháng dài dằng dặc nhàm chán. Có thể quen ngươi chính là chuyện đáng mừng nhất trên đời.

Nằm trên ghế, lão nhân hình như đnag ngủ, qua thật lâu, lão nhân mới cười cười nói.

Làn gió nhẹ lất phất thổi qua, gió nhẹ mát lạnh gió khiến cho người ta cảm thấy thư thái, quên đi cảm giác buồn ngủ.

– Lão đầu tử, ta tự nhận cả đời này người có thể ngồi gấp gối trường đàm đã ít càng thêm ít.

Lý Thất Dạ nhắm mắt lại, hình như là không có tỉnh ngủ, hắn vui vẻ nói:

– Quen lão đầu ngươi, năm tháng cũng không tịch mịch.

Tuế nguyệt quá mức dài dằng dặc. Đối với âm nha mà nói cũng tốt, đối với lão nhân mà nói cũng được, thế gian này người có thể chính thức cười nói với bọn họ như vậy đã rải rác không còn mấy người..

Thế gian to lớn, lại có mấy người có tư cách làm bằng hữu của bọn họ.

Lão đầu tử không nói lời nào, nằm trên mặt ghế, hình như đang ngủ, Lý Thất Dạ cũng không nói gì, lẳng lặng hưởng thụ gió mát thổi qua.

Qua thật lâu sau, Lý Thất Dạ cười nói:

– Lão đầu tử, hình như ta lúc này tới đây không có thấy cự long thôn vân thổ vụ nha. Con cháu của ngươi đang ngoan ngoãn ở nhà à?

– Ác nhân tới nhà, đám tiểu quỷ dã loại đó vạn nhất không có mắt, bị ngươi giáo huấn một lần, lột da của chúng đi, mặt mo này của ta đặt ở đâu, cho nên, ta bảo chúng nên ngoan ngoãn ở trong nhà mới tốt.

Lão nhân vừa cười vừa nói.

Lý Thất Dạ cũng cười rộ lên, nhàn nhã cười nói:

– Yên tâm, với tình cảm giữa ta và ngươi, cho dù lột da của chúng, cũng sẽ lưu cho chúng một mạng.

Lão nhân cũng cười, qua trong chốc lát, hắn mới nhàn nhạt nói:

– Quạ đen, ngươi không phải tới đây thăm lão già khọm ta chứ?

– Hắc, tính toán, ngươi đừng có leo ra, bộ dáng của ngươi quá khủng bố dọa người.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

– Hắc, ngươi đừng nói quá vẹn toàn, nói không chừng có một ngày bộ dáng của ngươi còn dọa người hơn cả ta đấy, ngươi làm như vậy, lão tặc thiên sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Lão nhân cũng cười rộ lên.

Lý Thất Dạ chỉ cười lên, không sao cả, nói ra:

– Đợi đến ngày đó rồi nói sau, dù sao lão tặc thiên chưa từng tha cho ai, ta cũng không cần nó tha thứ.

Lão đầu chỉ cười, vẫn nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm đó, không nói thêm cái gì, hình như đang ngủ say.

Lý Thất Dạ cũng lẳng lặng nằm đó, hưởng thụ yên lặng, ở chỗ này dường như thiên địa rộng lớn, hết thảy đều không cần lo nghĩ cái gì.

– Quạ đen, ngươi muốn cái gì?

Cuối cùng qua thật lâu sau, lão nhân rốt cục mở miệng, hắn nói rất bình tĩnh, nói rất bình thản, giống như đang nói một chuyện không có ý nghĩa, giống như bằng hữu cũ nói chuyện bình thường với nhau.

Lý Thất Dạ mở hai mắt ra, nhìn qua bầu trời xanh thẩm, nhìn qua mây trắng phiêu động, không trả lời… Lão nhân ngay.

– Tiên Long Phù hay là binh khí, hay hoặc giả là ngươi muốn đồ vật bảo vệ tính mạng của ta?

Lão nhân bình thản nói.

Lời này nói rất bình thản, hình như đang nói chuyện không có ý nghĩa, nếu như có người nào khác đang nói bảo vật tuyệt thế vô song, nhất định sẽ bị dọa ngốc.

– Tính toán, chút của cải này ngươi nên tự giữ đi, nếu như ta đoạt đi chút của cải này của ngươi, vậy ta quá tham lam.

Lý Thất Dạ chỉ vừa cười vừa nói.

Lão nhân cũng cười rộ lên, không thèm quan tâm, không sao cả.

– Lão đầu tử.

Qua trong chốc lát, Lý Thất Dạ lúc này mới vừa cười vừa nói:

– Năm đó tiểu tử Bất Tử Tiên Đế tới cầu ngươi nha.

Lão nhân nằm trên ghế, mỉm cười không nói, hắn không có trả lời vấn đề Lý Thất Dạ.

– Ta không muốn đi biết rõ tiểu tử Bất Tử Tiên Đế kia giày vò cái gì, cũng không muốn biết hắn làm sao sụp đổ, hắn lưu lại chuẩn bị phía sau gì đó ta cũng không có hứng thú.

Lý Thất Dạ cười cười, nhàn nhã nói:

– Ta chỉ muốn biết một chuyện!

– Đúng vậy, đúng như lời con quạ đen đáng chết ngươi nói, ta đã đi qua Cốt Hải.

Lão nhân cười cười, cũng không có giấu diếm, hào phóng thừa nhận.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Ta biết ngay, tiểu tử Bất Tử Tiên Đế có khô lâu mã biến mất ở đây, ta biết ngay một ít chuyện. Tiểu tử Bất Tử Tiên Đế kia vẫn còn suy nghĩ những vật này.

Lão nhân chỉ cười cười, nói ra:

– Ánh mắt Bất Tử cũng không tệ lắm, nhưng mà, so về ngươi thì vô cùng có hạn, ánh mắt của hắn chỉ đặt ở trường sinh bất tử, những vật này cân nhắc qua, nhưng mà có sự việc, có nhiều thứ nên đi tìm hiểu ngọn nguồn.

Bất Tử Tiên Đế đã từng chết một lần lại một lần rồi sao đó phục sinh, trong thời đại đó, hắn làm cho mọi người khiếp sợ. Nhưng mà ở trong miệng của hai người cũng chỉ là vãn bối mà thôi.

Chương 1912: Đàm tiếu vạn cổ (3)

– Lão đầu tử, ta muốn ngươi mở cánh cửa giúp ta.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.

– Hắc, quạ đen, ngươi nói thật nhẹ nhàng mà.

Lão nhân cười hắc hắc một tiếng, nói ra:

– Trong đó có không ít tâm huyết của ta, tuy ta vẫn không có dùng tới, nhưng mà nói không nhất định có một ngày ta sẽ dùng tới đấy.

– Ta biết rõ.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

– Ngươi cũng chỉ nói có một ngày mà thôi, một ngày như vậy tới hay không cũng khó mà nói được, nếu như ngươi hiện tại không dùng tới, vậy đưa cho ta đi.

– Quạ đen, ngươi nghĩ muốn cái gì?

Lão đầu nói ra:

– Ngươi không phải đánh chủ ý lên Tam Xoa Kích đấy chứ, thứ này cũng không tốt cầm như vậy đâu?

– Hắc, lão đầu tử, ngươi cũng quá coi thường ta rồi.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Tam Xoa Kích thật sự là đồ tốt, nhưng mà ta cho tới ngày hôm nay cũng không có ý định giày vò lên Tam Xoa Kích. Ở kiếp này, bảo vật của ta đủ nhiều, một kiện Tam Xoa Kích, nhiều nó một kiện không nhiều lắm, ít nó đi cũng không ít, ta không cần phải vì một kiện Tam Xoa Kích mà đi giày vò trong Cốt Hải.

– Cốt Hải nha —

Nói tới câu này, lão nhân cũng cảm khái thở dài một hơi, nói ra:

– Một ngày nào đó, Thiên Linh Giới nếu đi tới cuối cùng, có nhiều thứ trốn không khỏi.

Cốt Hải, một trong mười hai táng địa, cũng là nơi hung hiểm nhất trong Thiên Linh Giới, ở chỗ này tràn ngập vô số bí ẩn, nơi này từng có vô số người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

– Chỗ kia, cực kỳ khó coi.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Nhưng mà, cũng không thể không thừa nhận, thật là một nơi tốt, nơi như vậy làm cho người ta thèm thuồng nha.

– Hắc, thèm thuồng?

Lão nhân cười hắc hắc, nói ra:

– Mười hai táng địa, nơi đó làm cho người ta thèm thuồng sao, nơi quỷ quái như vậy, có mệnh còn sống hưởng thụ mới được, bằng không thì thứ tốt chỉ là nói suông mà thôi.

– Chuyện này không sao cả, dù sao ta cũng không có ý định tìm hang ổ cái gì.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

– Nhưng mà trong Cốt Hải có thứ ta cần. Lão đầu tử, năm đó ngươi đi qua, ngươi cũng nên biết, bị ngươi lăn qua lăn lại như vậy, đây là triệt để nghỉ cơm, cho nên nói lão đầu tử, ta cần ngươi mở nó ra, chỉ có ngươi mở nó ra, ta mới có thể chuyển biến chuyện kia.

Lão nhân nằm trên ghế không nói câu nào, hình như là đang ngủ.

Lý Thất Dạ cũng nằm không nói cáigif, hưởng thụ gió nhẹ thổi qua, dường như hắn cũng quên chuyện của mình.

– Quạ đen.

Qua một hồi lâu sau, lão nhân rốt cục mở miệng, nói ra:

– Ta và ngươi giao tình thì giao tình, năm đó ta thu tiểu tử và Giản nha đầu làm đồ đệ, ta cần truyền thừa huyết thống xuống, Giản tiểu tử và nha đầu của ta thông gia, chuyện này tới lúc đó đền bù huyết thống không đủ của chúng ta.

– Ta biết rõ, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Lão đầu tử, ngươi cần gì, ngươi mở miệng là được, chỉ cần có thể cầm ra, ta tuyệt đối nghiêm túc.

Lão nhân bắt đầu trầm mặc, hắn yên lặng nằm đó, hoặc là hắn đang ngủ, hoặc là suy tư vấn đề gì đó.

– Quạ đen, ta già rồi.

Cuối cùng, lão nhân nói ra:

– Cái thân già khọm này của ta không biết giày vò thêm bao lâu, nên có, ta cũng có, về phần bảo vật cái gì đó, tất cả là vật ngoài thân, những thứ như vậy ta không có nhu cầu.

– Lão đầu tử, ngươi không phải định gả nha đầu của ngươi cho ta chứ.

Lý Thất Dạ nói đùa:

– Nếu là như vậy, thôi đi..

– Quan hệ thông gia?

Lão nhân cười lắc đầu, nói ra:

– Tính toán, quạ đen, người khác không biết ngươi là người nào, lão già khọm ta lại biết rõ. Nếu như gả nha đầu của ta cho ngươi, đó là nhất định lấy số khổ! Ta cũng không hy vọng nhìn thấy nha đầu của ta suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt.

– Cành cao của ngươi, đám nha đầu nhà ta leo không nổi.

Lão nhân nửa thật nửa đùa, vừa cười vừa nói:

– Ta chỉ hy vọng các nàng bình an, vui vui sướng sướng là được.

Đối với lão nhân nói như vậy, Lý Thất Dạ cũng chỉ cười lên, không đặt trong lòng.

Qua một hồi lâu sau, lão nhân nói ra:

– Quạ đen, cái thân già khọm của ta sống tới bây giờ, ta cũng không có truy cầu cái gì. Đối với vật kia, ta cũng không sao cả, nếu như ngươi thật muốn, ta đi mở ra.

– Ta hiểu!

Lý Thất Dạ trầm mặc thật lâu, cuối cùng chậm rãi nói ra:

– Nói đến nói đi, lão đầu tử, cuối cùng vẫn muốn ta thiếu nhân tình của ngươi.

– Đúng vậy, thiếu nợ nhân tình của ta.

Lão nhân tươi cười, nói ra:

– Quạ đen, nếu như ngươi thua, vậy lễ vật xem như ta tặng cho ngươi. Nếu như ngươi thắng, mặc kệ tương lai như thế nào, ở thế giới cuối cùng, thời điểm kỷ nguyên mới mở ra, ngươi không được quên là được, ngươi thiếu nợ nhân tình của ta.

Nói đến đây, lão nhân bình thản nói:

– Ta thì không sao cả, có thể sống bao lâu, có thể giày vò bao lâu, cứ tùy ý đi. Nhân tình này ta hy vọng ngươi chăm nom con cháu của ta, ngươi cảm thấy thế nào, quạ đen.

– Lão đầu tử, nói đến nói đi, cuối cùng ngươi vẫn muốn ta làm vú em.

Lý Thất Dạ không khỏi cười rộ lên, nói ra:

– Mỗi người đều nói, già không chết là tặc, ngươi lão già khọm này bàn tính thật là tốt.

– Người già nên thường hay nhớ lại, ngươi nói đúng không.

Lão nhân cũng chỉ vừa cười vừa nói:

– Tuy con cháu của ta không nhiều lắm, nhưng mà toàn thân bọn chúng là bảo vật, vạn nhất có ngày nào đó ta thực sống không nổi, có một ngày nói không chừng bọn chúng trở thành con mồi của người khác.

Chương 1913: Cáo biệt xa xôi

– Long nha.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

– Thực sự có một ngày như vậy. Long huyết cái gì đó thật khiến người ta chảy nước miếng, thứ tốt như vậy ai mà không muốn phân một chén canh.

Lão nhân cười cười, nhàn nhạt nói:

– Ta cũng thật hy vọng tiểu khỉ gió kia có một ngày hóa thành chân long, nhưng mà thật sự có một ngày như vậy, đó cũng là một hồi tai nạn, chư đế chúng thần đều muốn đấy.

Qua thật lâu, Lý Thất Dạ tiêu sái cười cười. Nói ra:

– Vậy có cái gì không được, ta ngay cả trận chiến cuối cùng cũng thắng. Những thứ khác không sao cả, vú em thì vú em a, lão đầu tử, ta đáp ứng.

Lão nhân tươi cười, đây là việc trong dự liệu, hắn cũng không có cao hứng, cũng không có kinh hỉ, chỉ là bình thản mà thôi.

– Quạ đen —

Bọn họ trầm mặc, qua thật lâu sau, hắn bình thản nói:

– Chuyện Giản nha đầu, ta có chút tiếc nuối, với tư cách sư phụ nàng, ta có chuyện bất lực.

Lý Thất Dạ cũng trầm mặc một chút. Cuối cùng Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nói ra:

– Lão đầu tử, ngươi là sư phụ tốt, cũng đã tận trách nhiệm rồi, Giản tiểu tử cũng tốt, Giản nha đầu cũng được, ngươi đã làm rất tốt rồi, chuyện nên làm ngươi đều đã làm.

– Nhân sinh luôn có một ít khảm không thể vượt qua, không phải ai cũng có thể kiên cường.

Lý Thất Dạ bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:

– Nha đầu cũng không có cái gì đáng chỉ trích, chỉ tiếc, nàng không thể đi ra bóng mờ trong tính mạng của mình.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ buồn vô cớ, im lặng, một ít chuyện, cho dù ngươi nghịch thiên vô địch, nhưng mà không cách nào đi cải biến được.

Lão nhân cười cười, nói ra:

– Ta lão già khọm trong nội tâm còn cảm thấy nha đầu kia vào lúc cuối cùng của tính mạng cũng không có tiếc nuối gì, trên thực tế, trong lòng ngươi cũng bất đắc dĩ như vậy, cũng tiếc nuối như thế.

– Năm đó là nàng lựa chọn.

Lý Thất Dạ đành phải cười cười, nói ra:

– Nàng chỉ muốn tử vong mà thôi, đây là truy cầu bình thường của nàng. Nàng là cô nương tốt, đi theo ta, cũng làm cho ta rất nhiều chuyện.

– Quá khứ nên để nó qua đi.

Lão nhân cũng nói:

– Trong lòng nha đầu kia, ngươi vẫn luôn là trọng yếu nhất, cho dù theo người sống tới cuối cùng, nàng cũng thỏa mãn. Tuy nhiên nàng không thể đi ra bóng mờ của mình, nhưng cả đời của nàng lại đầy ánh sáng. Ở trong huyết sắc, ở trong tuyệt vọng, là ngươi cho bọn họ tánh mạng, vào thời điểm bọn họ tuyệt vọng nhất, ngươi đã cho bọn họ dũng khí sống.

– Có chút chuyện, đã qua thì không thể thay đổi.

Lão nhân cũng phong khinh vân đạm, nói ra:

– Giống như Giản tiểu tử đã nói một câu, mặc dù không có đi ra bóng mờ, nhưng mà bọn họ cũng đang ở trong ánh sáng.

– Anh sáng không cách nào chiếu tất cả mọi góc.

Lý Thất Dạ nhìn lên bầu trời, hai mắt thâm thúy, giống như nhìn thấu thế giới này, nói:

– Thế gian không có chúa cứu thế, tất cả đều dựa vào chính mình.

– Chúa cứu thế?

Lão nhân cười rộ lên, nói ra:

– Để chúa cứu thế đi gặp quỷ đi, mỗi người đều ngóng trông chúa cứu thế, như vậy chúa cứu thế chính là ác ma! Mỗi người đều là chúa cứu thế của mình, ngay cả bản thân mình còn không cứu được, tại sao chúa cứu thế phải đi cứu vớt nhân sinh của ngươi chứ?

– Đúng nha.

Lý Thất Dạ cảm khái thở dài một hơi, nói ra:

– Ta có thể cứu tỷ đệ hai người, cứu được tính mạng của bọn họ, lại không thể cứu nhân sinh bọn họ.

– Gặp quỷ rồi!

Cuối cùng, lão nhân mắng một câu, cười mắng nói:

– Tử quạ đen, hai chúng ta tuổi cộng lại còn lớn hơn bất cứ người nào, vậy mà như hai bà nương ở đây than ngắn thở dài, làm ra cảnh đa sầu đa cảm này, gặp quỷ đi.

– Người già khó tránh khỏi lải nhải vài câu.

Lý Thất Dạ cười rộ lên.

Cuối cùng lão nhân không nói lời nào, Lý Thất Dạ cũng không nói chuyện, bọn họ đều lẳng lặng nhìn lên bầu trời, giống như bầu trời là nơi xinh đẹp nhất vậy.

Thiên địa yên lặng, ở chỗ này không có gì đi quấy rầy bọn họ, đây là thời gian yên lặng của họ.

Qua thật lâu sau, lão nhân nói ra:

– Quạ đen, ta sẽ không tiễn ngươi, từ đâu tới đây, nên đi về đó đi.

– Tính toán, nếu để ngươi leo ra khỏi ổ, vậy cũng quá dọa người, tự mình đi về thôi.

Lý Thất Dạ nói giỡn.

Mặc dù là như thế, Lý Thất Dạ đứng lên, nhìn qua lão nhân, nói ra:

– Lão đầu tử, gặp lại, nói không chừng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đấy.

– Trân trọng, tử quạ đen.

Lão nhân cũng tươi cười, nói ra.

Lý Thất Dạ gật gật đầu, không có nói cái gì nữa, xoay người rời đi.

– Quạ đen —

Lý Thất Dạ đi không bao xa, lão nhân cuối cùng gọi Lý Thất Dạ lại, Lý Thất Dạ đình chỉ bước chân.

Lão nhân ngồi thẳng, thần thái chăm chú, chậm rãi nói ra:

– Có một ít truyền thuyết, ngươi cũng có thể nghe nói qua, nếu như một khi bước qua cái tuyến đó, nếu quả thật tới tình trạng kia, chắc chắn sẽ diệt vong.

– Đây không phải truyền thuyết.

Lý Thất Dạ cũng thập phần chăm chú, thần thái ngưng trọng, nói ra:

– Đây là thật, nên đến, cuối cùng sẽ đến, bất kể là cái tuyến kia có bước qua hay không.

Lão nhân bắt đầu trầm mặc, cuối cùng nhất, hắn chậm rãi nói ra:

– Quạ đen, ngươi chuẩn bị cho tốt chưa?

– Ngày nào đó đã đến, ta cũng không sợ đi đối mặt, ta sẽ chiến đến cuối cùng, mặc kệ tương lai như thế nào, chỉ cần ta không ngã xuống, tất cả sẽ không xảy ra!

Lý Thất Dạ nói xong liền đi.

Lão nhân thở dài một hơi, thì thào nói:

– Nên đến, cuối cùng cũng đến, chỉ sợ ai cũng trốn không thoát.

– Ta tin tưởng ngươi có thể thoát ra được.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

– Lão đầu tử, chuẩn bị cho tốt đi, ngày nào đó thực sự tới, ta tin tưởng ngươi có thực lực này.

Nói xong cũng rời khỏi.

Lão nhân bắt đầu trầm mặc, hắn lẳng lặng ngồi trên ghế, qua thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:

– Không phải kỷ nguyên mới tiến đến, chính là hết thảy tàn lụi.

Nói xong, hắn thở dài một hơi.

Thời điểm lão nhân này thở dài, lão nhân cũng biến mất, cả hoa viên vô cùng yên tĩnh, cái yên tĩnh này làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nếu như không phải trước mắt đủ loại kỳ hoa dị thảo, người ta còn nghĩ lầm đây là tử địa.

Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ trở lại Giản gia, Lý Thất Dạ vừa về đến, Giản Long Vệ cùng Giản Tiểu Thiết vội vàng nghênh đón, bọn họ nhìn Lý Thất Dạ cúi đầu, nói ra:

– Đại nhân —

– Không cần giữ lễ tiết.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát khoát tay, nói ra:

– Làm như thế nào vậy, ta cũng không dừng lại đây quá lâu, sau khi làm một ít chuyện thì ta cũng nên rời khỏi.

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Giản Long Vệ cùng Giản Tiểu Thiết đành phải cúi đầu, bọn họ thật hy vọng Lý Thất Dạ có thể lưu lại chỉ điểm bọn họ một hai, đối với tại bọn họ mà nói, nếu như có thể đạt được Tiên Đế đạo sư chỉ điểm, như vậy cả đời bọn họ sẽ có lợi ích to lớn.

– Đại nhân, Động Đình hồ xảy ra một ít chuyện, Hồng đương gia muốn gặp ngươi.

Lúc này, Giản Tiểu Thiết vội vàng nói với Lý Thất Dạ.

Chương 1914: Binh lâm thành hạ (1)

Lý Thất Dạ phân phó nói ra:

– Bảo hắn tới gặp ta đi, Động Đình hồ cũng có duyên với ta, nên kết thúc.

Chỉ chốc lát sau, Hồng Thiên Trụ đi nhanh tới trước, hắn vừa thấy được Lý Thất Dạ thì cúi đầu, nói:

– Công tử, đại sự không ổn, Ly quốc cùng Huyết Sa trang muốn chúng ta cho một câu trả lời, nếu không bọn chúng sẽ binh lâm thành hạ.

Lý Thất Dạ giết Thượng Quan Phi Long, giết thiếu chủ Huyết Sa trang, chuyện này làm cho Ly quốc cùng Huyết Sa trang tức giận, phóng lời nói Động Đình hồ phải giao Lý Thất Dạ ra, nếu không bọn chúng sẽ san bằng Động Đình hồ.

– Binh lâm thành hạ?

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

– Bảo bọn chúng cứ tới đi, khi đó máu tươi sẽ nhuộm đỏ mặt biển a, nước biển xanh làm dùng máu của bọn chúng tẩy lễ, chỉ có như vậy, Hải Yêu mới hiểu được Nhân tộc cường đại.

Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Hồng Thiên Trụ vô cùng rung động, trong nội tâm càng lạnh giá, vào lúc này hắn không khỏi nghĩ đến chuyện xảy ra ở Khổng Tước Địa, hắn không khỏi nghĩ đến huyết luyện hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư là tràng cảnh khủng bố như thế nào!

– Chính là Ly quốc cùng Huyết Sa trang thì xem là cái gì.

Giản Tiểu Thiết lập tức chấn động tinh thần, nói ra:

– Chỉ cần đại nhân ngươi ra lệnh một tiếng, đệ tử Giản gia sẽ lập tức san bằng Ly quốc cùng Huyết Sa trang.

Giản Tiểu Thiết nói câu này làm cho Hồng Thiên trụ nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả Giản gia đều hiệu lực cho Lý Thất Dạ, chuyện này làm cho hắn nhìn qua quả thật là không tưởng tượng nổi.

Hồng Thiên trụ phục hồi tinh thần lại, lạnh lẽo toàn thân, hắn do dự một chút, nói:

– Nghe nói Huyết Sa trang Huyết Sa Thần Tôn là một hải thần…

– Bán thần mà thôi.

Giản Long Vệ cũng bình thản nói:

– Thực cho rằng đạt được Tam Xoa Kích thừa nhận chính là hải thần! Chỉ cần Huyết Sa Thần Tôn dám tới, ta sẽ chém hắn ở trước Động Đình hồ.

Giản Long Vệ nói rất bình thản, câu này đã hiển lộ đầy đủ Giản gia cường đại.

Giản Long Vệ nói câu này làm nội tâm Hồng Thiên Trụ khẽ run rẩy, Huyết Sa Thần Tôn tồn tại như vậy, trong miệng của hắn biến thành bán thần, đây là khí phách hạng gì, hung mãnh thế nào?

Đồng thời, Giản Long Vệ mói làm cho Hồng Thiên Trụ cảm thấy trong lòng sinh ra nhiệt huyết, nếu như nói Động Đình hồ có thể được Giản gia tương trợ, như vậy Động Đình hồ sẽ vượt qua cửa ải khó khăn.

– Tự mình đi là được.

Nghe Giản Long Vệ thỉnh chiến, Lý Thất Dạ chỉ nhẹ nhàng khoát khoát tay, nhàn nhạt nói:

– Cũng nên để cho Hải Yêu trong Thiên Linh Giới mở to mắt nhìn Nhân tộc kiêu ngạo, để cho bọn chúng hiểu rõ dù là ở tại Long Yêu Hải, Nhân tộc cũng có thể trấn áp chư thiên!

Lý Thất Dạ nói như vậy, Giản Long Vệ không dám tranh công, trong nội tâm bọn họ hiểu rõ, tồn tại vô thượng cự đầu như đại nhân, cho dù hải thần lâm thế cũng tan thành mây khói, đây chính là nhân vật đã đồ sát qua Tiên Đế!

Lý Thất Dạ phân phó Hồng Thiên Trụ nói ra:

– Nếu địch nhân đã binh lâm thành hạ, cứ nghênh chiến đi, để bọn chúng táng thân trong biển cả.

Hồng Thiên Trụ há miệng muốn nói, nhưng cả buổi không nói được câu nào.

– Có lời cứ nói, không cần cố kỵ.

Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái, chậm rãi nói ra.

Hồng Thiên Trụ hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định chắc chắn, nói ra:

– Lão tổ trong nhà, hắn, hắn, bọn họ cố tình nghị hòa, nguyện tiếp nhận điều kiện của Ly quốc cùng Huyết Sa trang.

– Nghị hòa?

Lý Thất Dạ cười rộ lên, lạnh lùng nói:

– Động Đình hồ từ khi nào biến thành nhu nhược như thế? Tổ tiên của các ngươi lúc nào nghị hòa với địch nhân? Lâm, Hứa, Trương, Hồng tổ tiên các ngươi lúc còn tại thế, cho dù chiến tới người cuối cùng cũng không đầu hàng! Xương cốt bọn họ làm bằng sắt, nhiệt huyết của bọn họ soi sáng thiên địa.

– Vào năm đó, trong mắt tổ tiên của các ngươi, Thần Hoàng được coi là cái gì, đế thống tiên môn được coi là cái gì, tinh kỳ gia tộc các ngươi chỉ nơi nào, đó chính là ý chí như sắt thép! Chính là quân đoàn thiết kỵ vô địch. Tât cả địch nhân phải tan thành mây khói, tất cả thành trì đều phá thành mảnh nhỏ! Hôm nay các ngươi đám tử tôn rất tốt. Ly quốc, Huyết Sa trang là con sâu cái kiến có thể chà đạp các ngươi! Đều có thể làm đầu gối các ngươi quỳ xuống! Các ngươi không phụ lòng uy danh vô thượng do tổ tiên các ngươi đánh ra hay sao?

Nói đến đây, Lý Thất Dạ cũng tức giận trách móc Hồng Thiên Trụ.

Bị Lý Thất Dạ trách móc, Hồng Thiên Trụ cũng cảm thấy mặt mo nóng rát, khi Lý Thất Dạ trách móc như thế, trong nội tâm Hồng Thiên Trụ sinh ra nhiệt huyết. Nghĩ đến thần uy tổ tiên của mình, Động Đình hồ năm đó ngạo thị thiên hạ! Dường như theo như lời Lý Thất Dạ, tổ tiên sở hướng vô địch, tinh kỳ nơi đâu, địch nhân tan thành mây khói.

Tổ tiên bọn họ lúc trước tiếu ngạo phong vân cửu giới, quét ngang cường địch cửu thiên thập địa, hung danh hiển hách!

Nghĩ đến vinh quang của tổ tiên, nghĩ đến thần uy vô địch của tổ tiên, Hồng Thiên Trụ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Nếu như hôm nay bọn họ quỳ gối trước Ly quốc, Huyết Sa trang, bọn họ sẽ thẹn với tổ tông!

– Chỉ cần công tử ngươi nguyện ý giúp ta một tay, cho dù chư lão không muốn, ta cũng mang theo đệ tử nguyện ý vì Động Đình hồ mà chiến, tuyệt không nghị hòa!

Trong khoảng thời gian ngắn, Hồng Thiên Trụ cũng chơi liều, cắn răng một cái nói ra.

– Ngươi có tâm này thì rất tốt.

Lý Thất Dạ nhìn qua Hồng Thiên Trụ, gật gật đầu, nói ra:

– Vậy quay trở về Động Đình hồ, ngươi mở to hai mắt nhìn Ly quốc, Huyết Sa trang con sâu cái kiến bị tổ tiên các ngươi đạp dưới chân thế nào! Làm cho con cháu Động Đình hồ nhớ kỹ cho ta, tổ tiên các ngươi từng vô địch tám phương. Tử tôn không được bôi nhọ tên tuổi anh hùng của tổ tiên.

– Chúng ta nguyện ý kề vai chiến đấu với công tử.

Hồng Thiên Trụ lúc này nhiệt huyết bốc cháy.

Nhìn thấy cảnh này, Giản Long Vệ cũng yên lặng gật đầu, biết rõ Hồng Thiên Trụ nhất thơi xúc động được Lý Thất Dạ ưu ái, đã cải biến vận mệnh Động Đình hồ, cũng cải biến vận mệnh của Hồng Thiên Trụ.

Nếu như vừa rồi Hồng Thiên Trụ là lùi bước. Tiếp tục nghị hòa thì Lý Thất Dạ sẽ buông tay mặc kệ, từ đó về sau Động Đình hồ sẽ không gượng dậy nổi, sẽ rơi vào tay giặc.

Lý Thất Dạ giết Thượng Quan Phi Long, thiếu chủ Huyết Sa trang, chuyện này khiến Ly quốc cùng Huyết Sa trang cuồng nộ, đặc biệt là Thượng Quan Phi Yến ăn thiệt thòi lớn, thề phải lấy mạng Lý Thất Dạ.

Trong vòng một đêm, Ly quốc cùng Huyết Sa trang tụ tập mười vạn đại quân, cuồn cuộn đi tới Động Đình hồ, Ly quốc cùng Huyết Sa trang càng thả lời muốn diệt Động Đình hồ.

Phong ba như thế, cả phiến hải vực này náo nhiệt hơn, rất nhiều tu sĩ cùng phần đông đại giáo đều trông mong, thậm chí có một ít Hải Yêu đang âm thầm tụ tập.

Động Đình hồ là khối bảo địa này làm ch người ta thèm chảy nước miếng, hiện tại Ly quốc cùng Huyết Sa trang tấn công Động Đình hồ, một khi Động Đình hồ chiến bại, bất kể là ai, thậm chí đều muốn phân nửa chén canh.

Đặc biệt là tông phái Hải Yêu cách Động Đình hồ tương đối gần, đều âm thầm ngóng trông, đều chờ đợi trận chiến tranh này chấm dứt. Nếu như nói trận chiến tranh này là Động Đình hồ chiến bại, bọn họ sẽ chia cắt Động Đình hồ, nếu như nói là Ly quốc cùng Huyết Sa trang chiến bại, như vậy nhất định ý nghĩa hai truyền thừa này suy sụp, như vậy sẽ dọn ra không gian to lớn, sẽ có ranh giới cho người ta chia cắt.

– Động Đình hồ nghe kỹ, giao tiểu tử Nhân tộc Lý Thất Dạ ra đây, tước vũ khí đầu hàng, có thể tha thứ cho các ngươi, nếu không, tất diệt Động Đình hồ.

Chương 1915: Binh lâm thành hạ (2)

Khi đại nhân Ly quốc, Huyết Sa trang đi tới Động Đình hồ, trang chủ Huyết Sa trang, hoàng đế Ly quốc đều tự mình suất lĩnh đại quân đi qua.

Bọn họ mười vạn đại quân còn chưa đến Động Đình hồ thì Động Đình hồ hạ đạt chỉ lệnh, yêu cầu Động Đình hồ trả giá thật nhiều.

Mười vạn đại quân binh lâm thành hạ, trong khoảng thời gian ngắn, Động Đình hồ là lòng người bàng hoàng, các lão tổ Động Đình hồ cũng mở hội nghị suốt đêm.

Động Đình hồ các lão tổ Hứa, Lâm, Hồng mấy thế gia này hết sức bất mãn khi Hồng Thiên Trụ trêu chọc phiền toái như thế, thậm chí có thể nói là thập phần phẫn nộ, bọn họ xem ra, Hồng Thiên Trụ đang đưa tới tai họa ngập đầu cho Động Đình hồ.

Vốn theo lão tổ Hứa, Lâm, Hồng tính toán, bọn họ cùng Ly quốc, Huyết Sa trang liên hôn, đó là chuyện hai bên có lợi, củng cố địa vị và quyền lực của mình, nhưng mà hiện tại liên hôn chưa thành, ngược lại thành thù gia, chuyện này làm cho lão tổ Động Đình hồ rất câm thù.

Oanh — oanh — oanh —

Trong một ngày này hải vực dậy sóng, biển sóng lớn ngập trời, hai chi đại quân đi dọc hai bên trái phải Động Đình hồ, muốn tạo thành xu thế vây quanh Động Đình hồ.

Trái lại Ly quốc, phải vi Huyết Sa trang, hai chi đại quân đồng thời chạy tới, đây là dự mưu từ trước.

Chỉ thấy đại quân Ly quốc chạy tới, đại xà đăng dài hẹp bao quanh, Ly quốc chính là Hải Yêu nhất mạch, bọn họ được xưng là chân long hậu đại, trong người chảy huyết thống chân long.

Đương nhiên, đây chỉ là Ly quốc thiếp vàng lên mặt xuất thân của mình mà thôi, thuyết pháp tin cậy cho rằng, tổ tiên Ly quốc chỉ là mãng xà biển to lớn mà thôi, trên người có huyết thống long tộc rất mỏng manh, về phần là long nào thì khó mà nói được.

Cho nên đệ tử Ly quốc vừa ra đời đa số bảo trì bổn tướng mãng xà, sau khi cường đại tới trình độ nhất định, mới có thể hóa thành nhân hình, nếu như nói vừa ra đời chính là hình người, như vậy ý nghĩa hắn huyết thống của Ly quốc là cực kỳ cao quý.

Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

Đương nhiên cường giả Ly quốc tu luyện tới trình độ nhất định thì càng muốn bảo trì bổn tướng, bởi vì thời điểm dùng bổn tướng mãng xà xuất hiện, bản thân càng cường đại hơn, đương nhiên, đối với việc truyền thừa huyết thống sẽ bất lợi hơn.

Lúc này gặp một đầu mãng xà biển thật dài bơi tới, khí thế hung mãnh, thoạt nhìn có mười vạn đầu cự long bay múa, cảnh này làm rung động nhân tâm.

Khi mười vạn đại quân Huyết Sa trang, Huyết Sa trang lao tới, một Huyết Sa rẽ sóng lao đi, sóng lớn vạn trượng vọt lên, mỗi một đầu Huyết Sa đều thập phần to lớn, cái đuôi của chúng quét qua, sóng lớn kinh thiên.

Mỗi một đầu Huyết Sa đều có hàm răng sắc bén như tuyết, hàm răng Huyết Sa rất dài, thời điểm há to ra giống như cái chậu máu, xem ra giống như từng thanh lợi kiếm, hàm răng sắc bén như vậy mang theo hàn quang sáng ngời, làm cho người ta không rét mà run.

Mà đứng trên Huyết Sa là lão giả cường đại, đây đều là trưởng lão Huyết Sa Trang, bọn họ cưỡi Huyết Sa đi tới nên càng đáng sợ, khí huyết trên người bọn họ trùng thiên, giống như muốn xé rách thiên địa.

– Động Đình hồ, hạn cho các ngươi trong vòng một ngày phải giao Lý Thất Dạ, mở cửa đầu hàng, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!

Trong mười vạn đại quân, rốt cuộc Thượng Quan Phi Yến hiện thân, toàn thân của anngf có quang hoàn Thần Vương ngập trời.

Trước đó lần thứ nhất tại Giản gia, Thượng Quan Phi Yến ăn thiệt thòi lớn, thấy tình huống không ổn nên lập tức đào tẩu, làm cho nàng nhặt về một cái mạng, lúc này nàng đi tìm cứu binh nên ngóc đầu dậy.

Lúc này Thượng Quan Phi Yến ngóc đầu trở lại, càng không chỉ muốn báo thù rửa hận, càng muốn nhân chuyện này phá tan Động Đình hồ, thậm chí chiếm Động Đình hồ thành của mình.

Mặc dù nói lúc này Thượng Quan Phi Yến ăn thiệt thòi lớn, nhưng mà hiện tại nàng có chuẩn bị, nàng tự tin cho dù Lý Thất Dạ cường đại trở lại, Động Đình hồ mạnh hơn nữa cũng phải chết!

Nhìn thấy mười vạn đại quân lớp lớp vòng vây Động Đình hồ, có người cả kinh, có người vui mừng, cũng có người bụng dạ khó lường, cũng có người tinh khiết là xem náo nhiệt.

– Lúc này Thượng Quan Phi Yến muốn rửa sạch hổ thẹn lúc trước, Lý Thất Dạ đủ hung ác.

Nhìn thấy binh lâm thành hạ thì có người thì thào nói ra.

– Lý Thất Dạ đúng là người hung ác, dám giết tiểu thiếp Trầm Hải Thần Vương, đúng là coi trời bằng vung.

Có một chưởng môn Hải Yêu gần đó nói ra:

– Nhưng mà, lúc này chỉ sợ khó tránh khỏi một kiếp, cho dù là Động Đình hồ cố tình che chở hắn cũng khó khăn. Nghe nói hiện tại Thượng Quan Phi Yến không chỉ có chuẩn bị, nghe nói nàng mang binh khí hải thần tới, quan trọng hơn là, ta nghe được có tiếng gió nói, nàng nói động Huyết Sa Thần Tôn, Huyết Sa Thần Tôn nguyện ý ra tay diệt Động Đình hồ.

– Huyết Sa Thần Tôn!

Nghe được cái tên này, bất kể là Hải Yêu hay là Nhân tộc, trong nội tâm cũng run rẩy.

– Hải thần trong truyền thuyết nha, hắn vừa ra, người phương nào có thể địch?

Có tu sĩ trẻ tuổi vừa xuất đạo tràn ngập kính sợ.

Huyết Sa Thần Tôn, uy danh lan xa, rất nhiều người nghe tên đã biến săc, đặc biệt là đối với người trẻ tuổi mới xuất đạo mà nói, Huyết Sa Thần Tôn là tồn tại xa xa không thể chạm tới.

– Nói Huyết Sa Thần Tôn là hải thần, vậy thực sự nói quá, nhưng hắn cường đại là không cần nghi ngờ.

Có Đại Hiền biết rõ chuyện xảy ra năm đó, lắc đầu nói:

– Không thể phủ nhận, Huyết Sa Thần Tôn thật sự rất cường đại, nhưng mà năm đó hắn cũng không có trở thành hải thần, Tam Xoa Kích cuối cùng vứt bỏ hắn mà đi.

– Tuy Huyết Sa Thần Tôn không có thể trở thành hải thần, nhưng mà hải thần không ra, có người nào là địch?

Có trẻ tuổi nói ra:

– Cho nên nói, Huyết Sa Thần Tôn ra tay, Động Đình hồ sẽ bị diệt, Lý Thất Dạ hẳn phải chết. Như vậy cũng tốt, để Nhân tộc biết rõ, tại Long Yêu Hải khiêu khích Hải Yêu là kết cục ngu xuẩn thế nào.

Đối với Hải Yêu trẻ tuổi nói thế, có Nhân tộc trong nội tâm khó chịu, liền không nhịn được phản bác nói:

– Giang sơn một thế hệ đổi một thế hệ, Huyết Sa Thần Tôn cường đại thì thế nào, Lý Thất Dạ chính là thiên tài cường đại nhất Nhân tộc, hắn huyết luyện hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư, một tay bổ Thượng Quan Phi Yến, một cước giết chết Công Tôn Mỹ Ngọc, hắn là trẻ tuổi vô địch.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ