Đế Bá Audio Podcast
Tập 34 [Chương 166 đến Chương 170]
❮ sautiếp ❯Chương 166: Thanh Huyền thiên tử (3)
Lúc ấy Cổ Thiết Thủ dùng “Côn Bằng Lục Biến” đại sát Trấn Uy Hầu, lúc ấy Lý Thất Dạ ở bên nhìn ra dế thuật của Cổ Thiết Thủ có chỗ chưa đủ, lập tức làm cho Giang Tả Hầu ý thức được, Lý Thất Dạ tu luyện “Côn Bằng Lục Biến “, nói không chừng Lý Thất Dạ tu luyện “Côn Bằng Lục Biến” còn tốt hơn Cổ Thiết Thủ, thậm chí nói không chính xác là bản viết tay của Minh Nhân tiên đế, bằng không với tuổi của hắn càng lại có khả năng lĩnh hội huyền ảo của đế thuật.
Lập tức Lý Thất Dạ thành dê béo trong mắt Giang Tả Hầu, chỉ là kiêng kị đế vật trong tay Cổ Thiết Thủ, không dám động thủ. Mà tiến vào Ma Bối Lĩnh thì Lý Thất Dạ không biết đi đâu chuyện này làm cho hắn không có cơ hội động thủ.
Hôm nay Lý Thất Dạ đột nhiên xuất hiện ở phía đông Ma Bối Lĩnh, hơn nữa chỉ đi theo Lý Sương Nhan, Giang Tả Hầu vừa nghe tin tức này, lập tức mang binh mã tới đây. Phải biết rằng, vi đánh chủ ý lên đế thuật, Giang Tả Hầu đã mời đại nhân vật của gia tộc đứng ra.
Đối với Giang Tả Hầu mà nói, lúc này ra tay với đế thuật Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn nhất định phải có!
Hiện tại Lý Thất Dạ một lời vạch trần huyền ảo trong đó, làm cho không ít tu sĩ đứng ngoài đưa mắt nhìn nhau, không ít tu sĩ động dung, thậm chí có tu sĩ trong nội tâm hô một tiếng, vì sao mình không nghĩ tới điểm này! Nếu như tiểu tử này tu luyện đế thuật, như vậy hắn thật sự là một đầu dê béo!
– Đúng vậy, bản hầu chính là vì đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái mà đến, Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi đã xuống dốc, đế thuật nên đổi chủ!
Nếu bị nhìn thấu, Giang Tả Hầu cũng hừ lạnh một tiếng, cũng không hề vòng vo, ngả bài nói thẳng.
Lý Thất Dạ híp hai mắt, nhìn qua Giang Tả Hầu, chậm rãi nói:
– Giang Tả thế gia các ngươi vẫn luôn là một đám ngụy quân tử, đặc biệt là Giang Tả hiền vương, càng là tên vương bát đản không biết xấu hổ. Tuy ngươi làm cho người ta đáng giận, nhưng ít nhất dám làm dám chịu, là một chân tiểu nhân, so với tổ tiên của các ngươi Giang Tả hiền vương còn mạnh hơn nhiều.
– Tiểu quỷ, dám mở miệng nhục mạ tổ tiên của ta —
Sắc mặt Giang Tả Hầu đại biến, quát một tiếng, một cái đại thủ chộp về phía Lý Thất Dạ, muốm bắt sống Lý Thất Dạ.
“Phanh” một tiếng, không cần Lý Thất Dạ ra tay, Lý Sương Nhan ra tay đánh bay bàn tay này, một ngón tay đã làm Giang Tả Hầu vội vàng thu tay lại, biến sắc, liền lùi ra sau một bước.
– Lý tiên tử, không nên tự kiếm chuyện cho mình, Cửu Thánh Yêu Môn có tiến cảnh tốt, không nên bởi vì một tiểu bối vô danh mà kéo Cửu Thánh Yêu Môn vào vũng nước đục!
Giang Tả Hầu hai mắt lạnh lẽo, hâm dọa.
Lý Sương Nhan lạnh lẽo nhìn qua hắn, nói:
– Cửu Thánh Yêu Môn của ta còn chưa tới phiên Giang Tả thế gia chỉ điểm!
– Lý cô nương cố ý che chở tiểu quỷ này, chỉ sợ lão phu ra tay không biết nặng nhẹ.
Lúc này một giọng nói lạnh giá vang lên, sau lưng Giang Tả Hầu xuất hiện một lão đầu, lão nhân này gầy còm, đôi mắt âm lãnh, nhưng mà trên người hắn có thiết y nặng ngàn cân, thiết y mặc lên người của hắn, nhìn hắn như ngọn núi sắt, nhưng mà hắn đi đường không có bị ảnh hưởng gì cả.
– Giang Tả Thiết Y!
Vừa thấy lão già này, đứng yêu đứng ngoài thất sắc:
– Đại sư huynh gia chủ Giang Tả thế gia!
Nhìn thấy lão nhân này xuất hiện, nghe được tên “Giang Tả Thiết Y”, không ít tu sĩ ở đây biến sắc.
Giang Tả thiết y, không chỉ là đại sư huynh gia chủ Giang Tả thế gia, hơn nữa còn là vương hầu tâm ngoan thủ lạt, đôi tay của hắn dính đầy máu, truyền thuyết ngàn năm qua tu sĩ, môn phái là địch với Giang Tả thế gia đều bị hắn đồ sát.
Giang Tả Thiết Y là vương hầu ngàn năm trước, chỉ tiếc sống ở thời đại Đạo Gian, sau khi tiến vào vương hầu thì trì trệ không tiến, thẳng đến khi thời đại Đạo Gian chấm dứt, hắn mới có chỗ tiến bộ, mấy năm gần đây tiến bước tới gần chân nhân, thực lực làm người ta kiêng kỵ.
– Giang Tả Thiết Y –
Lý Sương Nhan ánh mắt ngưng tụ, lạnh lẽo nhìn qua lão đầu này, Giang Tả thiết y hung danh nàng cũng nghe qua, cho dù là trưởng lão trong Cửu Thánh Yêu Môn nghe tới Giang Tả Thiết Y cũng không dám tranh phong.
– Tiểu quỷ, thức thời giao đế thuật ra đây.
Lúc này Giang Tả Thiết Y lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nói ra:
– Nếu không, sinh tử của ngươi khó bảo toàn.
Lúc này tu sĩ đứng xa xa trầm mặc, mạnh mẽ cướp đoạt, tại giới tu sĩ quá bình thường, nếu như Giang Tả thế gia trực tiếp vạch mặt muốn cướp lấy đế thuật thì không phải chuyện hiếm.
Thậm chí trong nội tâm tu sĩ oán hận, sớm biết như vậy nên tiên hạ thủ vi cường, nếu có thể đoạt được đế thuật, sẽ có chỗ tốt lớn với tu hành của mình.
Hiện tại bị Giang Tả thế gia vượt lên trước, trong nội tâm không ít tu sĩ hối hận.
– Sớm biết tiểu tử này mang theo đế thuật thì ta nên tiên hạ thủ vi cường, hiện tại Giang Tả thế gia nhặt được dê béo rồi.
Có tu sĩ thấp giọng nói ra.
Lý Thất Dạ híp hai mắt, cười nói:
– Xem ra các ngươi thật sự xem ta là thịt cá trên thớt! Tùy ý các ngươi xâm lược! Cũng tốt, nếu Giang Tả thế gia các ngươi đưa tới cửa, vậy chớ trách ta không khách khí!
Lý Thất Dạ trấn định như thế, vẫn chậm rãi thong dong, ngược lại làm cho nội tâm Giang Tả Hầu máy động, nếu như Lý Thất Dạ nhỏ yếu, Tẩy Nhan Cổ Phái thực yên tâm cho hắn đi ra ngoài?
Hoặc là nói Tẩy Nhan Cổ Phái Cổ Thiết Thủ đang âm thầm bảo hộ hắn? Nghĩ đến trong tay Cổ Thiết Thủ có đế vật, Giang Tả Hầu nội tâm phát lạnh, loại vật này bất luận kẻ nào đều kiêng kị, đế vật bao hàm tiên uy quá khủng khiếp, cho dù là tiên nhân cũng phải chết.
– Mạnh được yếu thua, đây là đạo lý muôn đời không thay đổi.
Giang Tả Hầu cười nhạt một chút, nói ra:truyện ma
– Nhưng mà Giang Tả thế gia đường đường là thế gia, cũng không được đoạt đế thuật của ngươi. Nếu ngươi dám khẩu xuất cuồng ngôn, vậy có dám đánh bạc với ta không?
Đột nhiên Giang Tả Hầu chuyển biến ý, làm cho không ít người giật mình, hiện tại Giang Tả thế gia thiết kỵ vây quanh Lý Thất Dạ, chỉ sợ hắn có chạy đằng trời, vì sao hiện tại Giang Tả Hầu lại nhả ra?
Lúc này một ít tu sĩ thế hệ trước rùng mình, dù sao không ít tu sĩ thế hệ trước là lão hồ ly, Lý Thất Dạ một tiểu bối cũng dám hung hăng càn quấy như thế, nói không chừng sau lưng có người bảo hộ.
– Đánh bạc, đánh cuộc gì?
Luận nhân tinh, có người nào so được với Lý Thất Dạ sống vô số năm sao? Giang Tả Hầu đột nhiên nhả ra, Lý Thất Dạ thoáng cái hiểu suy nghĩ của Giang Tả Hầu, hắn cười rộ lên, Giang Tả Hầu là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
– Ngươi tuyên bố muốn đồ sát Giang Tả thế gia!
Giang Tả Hầu lạnh lùng nói:
– Vậy bản hầu muốn xem ngươi có bao nhiêu bổn sự, có dám chiến với ta một trận hay không! Nếu như ngươi thua, ngoan ngoãn giao ’ Côn Bằng Lục Biến ’ ra. Bản hầu cũng không làm khó ngươi, cho ngươi an toàn rời đi.
Chương 167: Mục tiêu công kích (1)
Giang Tả Hầu cưỡng đoạt biến thành quyết đấu, hắn có thể nói là linh cơ khẽ động, một, là kiêng kị Cổ Thiết Thủ nắm đế vật ở gần, hai, đây cũng là phương pháp trung dung.
Trong tu sĩ có quyết đấu với nhau, sinh tử do mệnh, nếu bị chém giết, hoặc là thua, đó là do học nghệ không tinh. Nếu như Lý Thất Dạ thua, vậy cũng chỉ trách hắn học nghệ không tin, mà Giang Tả Hầu cũng là quang minh chính đại đạt được “Côn Bằng Lục Biến” ! Sẽ không để cho người ta mượn cớ.
Đương nhiên mọi người đều biết không công bình, Giang Tả Hầu đã bước một chân vào vương hầu, người sáng suốt xem xét đã biết rõ Lý Thất Dạ phải thua không thể nghi ngờ.
– Nếu như ngươi sợ chiến, mở miệng làm nhục Giang Tả thế gia của ta!
Giang Tả Hầu lạnh lùng nói:
– Giang Tả thế gia cũng nhân từ, tha cho ngươi một mạng, nhưng mà, tội chết có thể xá, tội sống khó tha, ngươi tự đoạn một tay một chân đi.
Giang Tả Hầu nói câu kia càng phá hỏng đường lui của Lý Thất Dạ, làm cho Lý Thất Dạ không có lựa chọn khác!
Lời này của Giang Tả Hầu vừa ra, ngay cả rất nhiều tu sĩ xa xa quan sát cũng không khỏi âm thầm hít một hơi lãnh khí, đây là làm cho Lý Thất Dạ không đường có thể đi. Hiện tại Lý Thất Dạ vẫn chưa đạt tới Thiên Nguyên cảnh giới, nếu là tự mình hại thân thể mình, loại kia liền tàn phế.
Nhưng mà, Lý Thất Dạ lại không có kinh ngạc chút nào, cười tủm tỉm nói ra:
– Đi nha, cược thì cược, nếu như ngươi thua, ngươi lấy cái gì đến cho ta.
– Ngươi…
Sắc mặt Giang Tả Hầu khó coi tới cực điểm, một tiểu quỷ chỉ là Uẩn Thể cảnh giới, ở trước mặt hắn cũng dám dõng dạc, hắn là thiên tài một chân bước vào Vương Hầu, nếu không phải có Lý Sương Nhan bảo hộ, bóp chết cái tiểu quỷ này, đây còn không phải là như ngắt chết một con kiến sao.
Lý Thất Dạ cười híp mắt nhìn lấy Giang Tả Hầu, nói ra:
– Thế nào? Thua không nổi cũng đừng đến cược. Mặc dù Giang Tả thế gia các ngươi danh xưng cổ thế gia, bất quá trong mắt của ta, chỉ sợ cũng là một nghèo hai trắng.
Lý Thất Dạ nói như vậy đem Giang Tả Hầu tức giận đến run rẩy, hắn cắn răng một cái, hung hăng nói ra:
– Tiểu quỷ, chỉ cần ngươi có thể thắng được ta, ta cho ngươi một thanh Đại Hiền chân khí! Chỉ sợ, ngươi mãi mãi cũng không có cơ hội này.
Đại Hiền chân khí, khiến không ít người trở nên động dung, đây là so với Đại Hiền Bảo khí không biết phải mạnh hơn bao nhiêu lần, cái này có thể nói là đầy đủ nghịch thiên a, đừng nói là nhân vật cấp bậc như bọn hắn, coi như là Cổ Thánh cũng thèm chảy nước miếng.
– Ngươi cái này quá để mắt chính mình đi.
Lý Thất Dạ chậc chậc lắc đầu nói ra:
– Đại Hiền chân khí? Vậy coi như thứ gì, mặc dù Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta xuống dốc, nhưng mà, cầm hai ba kiện đồ vật cấp bậc này, còn không phải việc khó gì . Còn ngươi cái Đại Hiền chân khí này sao? Cùng Đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái ta so sánh, vậy căn bản là rác rưởi!
Lý Thất Dạ cuồng vọng như thế, để vô số tu sĩ đứng ngoài quan sát im lặng, mà sắc mặt Giang Tả Hầu càng là khó coi tới cực điểm, là bị tức đến nói không ra lời! Đầy bụng tức giận giấu ở trong nội tâm.
Mặc dù nói lời này của Lý Thất Dạ cuồng vọng, nhưng, rất nhiều tu sĩ không thừa nhận cũng không được lời này là có mấy phần đạo lý, Đại Hiền chân khí, đích thật là vô giá chi vật, nhưng mà, cùng Đế thuật so sánh, vậy liền chênh lệch một khoảng cách!
– Như vậy đi, ta xem Giang Tả thế gia các ngươi cũng là nghèo đến vang đinh đang .
Lý Thất Dạ khoan thai cười nói ra:
– Ta liền khoan dung độ lượng đi, nghe nói Giang Tả thế gia các ngươi đã từng cất chứa qua một cái Minh Tâm Bảo Hạp, nếu như ngươi thua, liền đem Minh Tâm Bảo Hạp mang tới cho ta!
Giang Tả Hầu bị Lý Thất Dạ nói tức giận đến tái nhợt, Giang Tả thế gia đệ tử ở đây cũng như nhau là sắc mặt khó coi tới cực điểm. Giang Tả thế gia, là thế gia cổ xưa, bây giờ ở trong miệng Lý Thất Dạ lại trở thành thế gia một nghèo hai trắng, này làm sao không cho bọn hắn phát điên đây.
Trên thực tế, Lý Thất Dạ nói như vậy, rất nhiều tu sĩ cũng không biết Minh Tâm Bảo Hạp là cái gì, thậm chí bọn hắn nghe cũng không có nghe nói qua.
Lúc này, Giang Tả Hầu cùng Giang Tả Thiết Y nhìn nhau một cái, cuối cùng Giang Tả Hầu lạnh lùng nói ra:
– Tốt, tiểu quỷ, một lời đã định, mười lăm ngày sau, chúng ta các nâng bảo vật mà đến, quyết định một trận!
– Ta chờ đây, trong nội tâm phải có chuẩn bị, miễn cho đến lúc đó thua, lại khóc lóc về nhà.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Nói như vậy để Giang Tả Hầu hai mắt tinh quang tăng vọt, tức giận muốn giết người, nhưng mà, hắn vẫn là nhịn, cuối cùng, hừ lạnh một tiếng, mang theo đệ tử Giang Tả thế gia rời đi.
Sau khi thiết kỵ của Giang Tả thế gia rời khỏi, rất nhiều tu sĩ xa xa đứng ngoài quan sát cũng không khỏi thấp giọng nghị luận, cái này có thể nói là một trận hào đổ, đây chính là dính tới Đế thuật, đừng nói là Giang Tả thế gia, coi như là rất nhiều tu sĩ ở đây cũng vì đó tim đập thình thịch.
Đế thuật, ai không muốn? Môn phái nào, truyền thừa nào không muốn? Đặc biệt là đối với môn phái truyền thừa không có Đế thuật mà nói, nếu được một môn Đế thuật, trong tương lai, sẽ tăng mạnh nội tình cùng thực lực cả môn phái bọn hắn.
Giang Tả Hầu đi ra, Lý Thất Dạ cũng cưỡi ốc sên quanh co khúc khuỷu mà đi. Rời đi nơi này, Ngưu Phấn liền không khỏi nói ra:
– Công tử, sao không để cho ta động thủ, giết sạch thiết kỵ Giang Tả thế gia.
– Không vội, thèm thuồng Đế thuật, lại không chỉ là Giang Tả thế gia, chờ xem đi, chúng ta một mẻ hốt gọn, đó là sự tình tốt cỡ nào, nói không chừng có thể đem bọn hắn luộc thành một nồi thịt lớn.
Lý Thất Dạ nhàn định nói.
Lý Sương Nhan cũng không khỏi nhìn Lý Thất Dạ một cái, nói ra:
– Ngươi thực sự muốn cùng Giang Tả Hầu quyết đấu?
Chuyện như vậy, chỉ sợ là bất luận kẻ nào cũng sẽ cảm giác đến Lý Thất Dạ phải thua không thể nghi ngờ, mặc dù Lý Sương Nhan không cho rằng như vậy, nhưng mà, lại cảm thấy trong này để lộ ra cổ quái.
– Ngươi hẳn là hỏi Giang Tả Hầu có theo ta quyết đấu hay không.
Lý Thất Dạ hai mắt nhíu lại, cười tủm tỉm nói ra.
Thời điểm đôi mắt Lý Thất Dạ híp lại này, trong lòng Lý Sương Nhan liền không khỏi đột ngột một chút, mỗi lần Lý Thất Dạ nhíu lại ánh mắt, kinh nghiệm nói cho nàng biết, vậy tuyệt đối không có chuyện tốt lành gì.
Sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi, hắn cùng với Giang Tả Hầu ở giữa quyết đấu thoáng cái truyền ra, đặc biệt là song phương cược vật, càng là truyền khắp toàn bộ Ma Bối Lĩnh.
Giang Tả thế gia cái gì Minh Tâm Bảo Hạp, quên đi, ít nhất không có ai biết đây là vật gì, đồng thời, mọi người cũng không muốn đi gây Giang Tả thế gia.
Nhưng mà, “Côn Bằng Lục Biến”, vật như vậy lập tức để cho người đỏ mắt, đây chính là Đế thuật nha, truyền thuyết là Minh Nhân Tiên Đế lưu lại xuống Đế thuật mạnh nhất, thậm chí có đồn đại nói, này thuật đại thành, chắc chắn có thể quét ngang thiên địa!
Chương 168: Mục tiêu công kích (2)
Đề cập “Côn Bằng Lục Biến”, vô số tu sĩ cũng không khỏi vì đó thình thịch khẽ động, đặc biệt là môn phái truyền thừa không có được Đế thuật, trong lúc nhất thời, không biết bao nhiêu đại giáo giáo chủ, bao nhiêu cương quốc Vương Hầu thậm chí là hoàng chủ, cũng vì đó tâm động.
Trong lúc nhất thời, không biết bao nhiêu đại nhân vật đều là hai mắt hàn quang nhấp nháy, trong lúc nhất thời, vô số đại giáo cương quốc, cổ tông bí phái đều nhao nhao nghe ngóng hành tung của Lý Thất Dạ.
Lúc này, thậm chí đối với rất nhiều người mà nói, Lý Thất Dạ cùng Giang Tả Hầu quyết đấu đã trở nên không trọng yếu, nếu bọn họ có thể trước Giang Tả thế gia một bước, trước bắt sống Lý Thất Dạ, cái kia nhất định là có thể tra hỏi ra “Côn Bằng Lục Biến” !
Cho nên, hành tung của Lý Thất Dạ thoáng cái thành tiêu điểm trong nội tâm vô số người. Trước đó, chỉ sợ đại nhân vật chân chính lưu ý đến Lý Thất Dạ cũng không nhiều, nhưng mà, hiện tại hoàn toàn khác biệt, Lý Thất Dạ người mang Đế thuật, ai cũng quan tâm hành tung của hắn.
– Có người đi theo chúng ta.
Thời điểm đám người Lý Thất Dạ đi ra khu vực nguy hiểm, Ngưu Phấn trầm giọng nói.
Lý Thất Dạ không khỏi lộ ra tiếu dung, nói ra:
– Cái này có cái gì kỳ quái, Côn Bằng Lục Biến đổi lại là ta, chỉ sợ cũng không khỏi chảy nước miếng, Tiên Đế chi thuật, ai không thèm chảy nước miếng?
Trên thực tế, lúc này người âm thầm theo dõi Lý Thất Dạ, xa xa không chỉ một hai tu sĩ, thậm chí có không ít giáo chủ Vương Hầu đều tự mình theo dõi Lý Thất Dạ.
Có điều, ở trong thời gian ngắn, không có người dễ dàng dám ra tay, rất nhiều người đều kiêng kị lấy Cổ Thiết Thủ chấp chưởng Đế vật, bọn hắn đều sợ Cổ Thiết Thủ ở phụ cận bảo hộ lấy Lý Thất Dạ.
Có điều, theo thời gian trôi qua, rốt cục có cường giả nhịn không được, đột nhiên làm khó dễ, một cái đại thủ vô thanh vô tức hướng Lý Thất Dạ chộp tới, lúc này, ở trong mắt mọi người Lý Thất Dạ liền là một đầu dê béo, ai cũng muốn gặm một cái!
Tranh… không cần Lý Thất Dạ động thủ, Lý Sương Nhan kiếm trảm mà ra, dưới một kiếm, máu tươi phun ra, một tiếng hét thảm truyền đến, một bàn tay bị chém đứt.
Lý Sương Nhan cái thiên chi kiêu nữ này cũng không phải hư danh nói chơi, nàng là Vương Hầu thực sự bão nổi, coi như là Vương Hầu thế hệ trước cũng không thấy có thể chiếm được tiện nghi.
Mặc dù Lý Sương Nhan xuất kiếm chém một tay, nhưng mà, y nguyên không thể ngăn chặn những tu sĩ tham lam này, không có cách bao nhiêu thời gian, lại có tu sĩ ra tay dò xét, nhưng mà, đều như cũ bị Lý Sương Nhan đánh lui.
– Giang Tả thế gia Giang Tả Thiết Y kia cũng theo tới.
Tiếp tục tiến lên, Ngưu Phấn nói với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, híp hai mắt nói ra:
– Tốc độ nhanh hơn chút nữa, bộ dáng như muốn chạy trốn lấy mạng, tạm thời không cần cực tốc, không vội vứt bỏ bọn hắn.
Nghe được Lý Thất Dạ nói, Ngưu Phấn lập tức gia tốc, bộ dáng còn chứa hốt hoảng, hướng chỗ càng sâu ở phía đông bỏ chạy.
Quả nhiên, Ngưu Phấn vừa gia tốc chạy trốn, chuyện này nhất thời để tu sĩ đi theo đằng sau đều nhao nhao biểu diễn, rất rõ ràng, Lý Thất Dạ biết bọn hắn theo dõi, cho nên, bọn hắn cũng không cần cất giấu trốn tránh, dứt khoát đuổi theo.
Phanh… phanh… có mấy cường giả đuổi theo, quát chói tai một tiếng, gấp không kịp nghỉ, tế ra bảo vật thẳng đến Lý Thất Dạ.
Lý Sương Nhan hừ lạnh một tiếng, tựa như đóa sen lớn nở rộ, từng đạo từng đạo kiếm mang lưu chuyển, hóa thành lạch trời, đánh lui cường giả xuất thủ.
– Trốn chỗ nào…
Có tu sĩ nhịn không được quát to, cực tốc đuổi theo, tế ra pháp võng, hướng Lý Thất Dạ trùm tới.
– Oanh…
Ngưu Phấn một hồi chạy trốn, ầm ầm không ngừng, đất rung núi chuyển, tựa như là bối rối không chọn đường.
Gặp Lý Thất Dạ muốn chạy trốn, rất nhiều môn phái cường giả đều rối rít đuổi theo ra tay, mà Lý Sương Nhan lấy một địch nhiều, từng cái đánh lui cường giả đuổi theo tới.
Mà có chút Vương Hầu không vội ra tay, bọn họ là theo ở phía sau lạnh lùng đang trông xem thế nào, chờ đợi thời cơ, trước hết để cho những cường giả gấp không thể chờ này xuất thủ trước, trước để cho bọn hắn dò xét thử cũng không sao.
Trong lúc nhất thời, tràng diện vô cùng đồ sộ, vô số tu sĩ đuổi theo Lý Thất Dạ chạy, lại thêm ốc sên to lớn, cái này nhìn càng giống là một đám kiến đuổi theo một đầu voi cắn!
Giang Tả Thiết Y đi theo ở phía sau là ánh mắt lạnh lùng, hắn không chỉ là nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, hơn nữa còn là tai nghe bát phương, cho đến bây giờ, vẫn không có bất luận cái bóng dáng gì của Cổ Thiết Thủ.
– Đoạt Đế thuật nha!
Tại phía đông khu vực nguy hiểm, vốn là có không ít môn phái thám hiểm đào bảo, hiện tại Lý Thất Dạ “chạy trốn” động tĩnh lớn như vậy, lập tức kinh động đến những đại giáo cương quốc thực lực cường đại hơn này, vừa nhìn thấy một đám người đuổi theo đằng sau Lý Thất Dạ, giống kiến cắn voi, khiến nhiều đại giáo cương quốc lập tức tim đập thình thịch, cũng thoáng cái gia nhập bên trong trận cướp đoạt chi chiến này.
Mà Ngưu Phấn làm ốc sên to lớn, một bộ hoảng hốt chạy bừa, một đường đẩy ngã đại lượng cây cối, thời điểm vượt qua núi cao, càng là cự thạch cuồn cuộn, bộ dáng kia của nó, đã bối rối, hoảng sợ.
Bộ dáng Ngưu Phấn đông trốn tây vọt kia, càng để tu sĩ đuổi tới đằng sau lá gan lớn hơn. Trong lúc nhất thời, Lý Thất Dạ càng giống là một con cừu non đầu mỡ, người người đều có thể cắn một cái.
– Giết…
Trong tiếng la giết, thanh âm ốc sên to lớn đào vong ầm ầm, vang dội ngàn dặm.
Địa phương Lý Thất Dạ trốn qua, liền có rất nhiều người tầm bảo, gặp hắn đang chạy trốn, người nhìn thấy hắn cũng không khỏi đỏ mắt, đều đuổi theo.
– Chưởng môn Hồng Thiên bí phái, hoàng chủ Phi Ưng tiểu quốc, Cửu Đầu Long Bảo bảo chủ, Bàn Khô giáo giáo chủ…
Ở trên lưng ốc sên, Lý Sương Nhan tiên mang như thánh liên nở rộ, thời điểm “Vô Cấu thể” của nàng bộc phát, vạn pháp không dính, dễ dàng đánh lui cường giả truy sát đi lên ở đằng sau.
Ngay từ đầu, rất nhiều Đại giáo giáo chủ còn có thể chịu đựng không ra tay, nhưng mà, gặp Lý Thất Dạ càng trốn càng hoảng, người gia nhập tranh đoạt chi chiến là càng ngày càng nhiều, bọn hắn rốt cục nhịn không được, trong lúc nhất thời bọn hắn vọt lên, thẳng đến Lý Thất Dạ, muốn bắt sống Lý Thất Dạ.
Lý Sương Nhan thét dài một tiếng, Vô Cấu thể bạo phát tiềm lực vô cùng kinh người, chư pháp khó cận thân, kiếm đãng bát phương, thoáng cái bức lui đại nhân vật truy sát đi lên.
Nhưng mà, khi người truy sát đi lên càng ngày càng nhiều, coi như Lý Sương Nhan thực lực kinh thiên, y nguyên cũng là không ứng phó qua nổi, trong lúc nhất thời, Lý Sương Nhan là lâm vào khổ chiến, lấy khuỷu tay bắt vạt áo.
Trong lúc nhất thời, vô số người đều đỏ mắt, trong mắt mọi người đều chỉ có “Côn Bằng Lục Biến” dạng Đế thuật này, một trận truy đuổi chiến bộc phát, tất cả mọi người đã mất đi lý trí, bất luận là Đại giáo giáo chủ, hay là cương quốc hoàng chủ, đều hận không thể chính mình trước tiên đem Lý Thất Dạ bắt được, để tránh rơi vào trong tay người khác.
Chương 169: Mục tiêu công kích (3)
Cổ Thiết Thủ cũng không có theo tới!
Mà một đường đuổi tới, Giang Tả Thiết Y vẫn luôn không có xuất thủ gặp Lý Thất Dạ mệt mỏi đào mệnh, toàn bộ cục diện đều do Lý Sương Nhan đau khổ chống đỡ lấy, lúc này, hắn hoàn toàn có thể khẳng định Cổ Thiết Thủ tuyệt đối chưa cùng đến.
– Tiểu quỷ, trốn chỗ nào…
Giang Tả Thiết Y rốt cục xuất thủ, quát chói tai một tiếng, một hơi truy sát đi lên.
Giang Tả Thiết Y vừa ra tay, các Vương Hầu vẫn luôn lạnh lùng nhìn xem cũng đều nhịn không được nữa, đều nhao nhao hét lớn một tiếng, hướng Lý Thất Dạ ra tay.
Thoáng cái có nhiều Vương Hầu gia nhập như vậy, coi như Lý Sương Nhan lại nghịch thiên cũng vô pháp đánh lui bọn hắn! Trong lúc nhất thời, đám người Lý Thất Dạ lâm vào cục diện nguy hiểm.
– Xông đi vào…
Thấy thời gian thành thục, Lý Thất Dạ nở nụ cười, phân phó Ngưu Phấn chở lấy bọn họ xông vào Vô Nhân khu.
Ngưu Phấn giống như là bất cứ giá nào vậy, giống như là dùng hết khí lực bú sữa mẹ, ầm ầm không ngừng, một hơi xông vào Vô Nhân khu!
Một đường truy sát, bọn hắn đã trong lúc vô tình trốn vào khu cực nguy, nhưng mà, một đường trốn mất dép, vẫn không có nhìn thấy Thiên thú Thọ tinh xuất hiện, khiến mọi người lá gan càng lớn.
Hiện tại, Lý Thất Dạ vậy mà một hơi trốn vào Vô Nhân khu, khiến tất cả tu sĩ truy sát đằng sau mà đến cũng không khỏi dừng một chút, tất cả mọi người, đều nhao nhao ngừng bước chân một chút.
– Chúng ta đi vào!
Giang Tả Thiết Y cũng dừng lại một chút, cuối cùng, nhất thanh trầm hát, một ngựa đi đầu vọt vào.
Oanh… Giang Tả Thiết Y ra lệnh một tiếng, một chi thiết kỵ như gió cuốn mây tản từ phía sau vọt lên, đi theo Giang Tả Thiết Y vọt vào.
– Giang Tả Hầu, Giang Tả thế gia thiết kỵ!
Nhìn thấy Giang Tả Hầu mang theo thiết kỵ đột nhiên xông ra, để rất nhiều người cũng không khỏi trở nên động dung.
Ở thời điểm này, tất cả mọi người ý thức được, Giang Tả Hầu căn bản cũng không có về Giang Tả thế gia lấy bảo vật, hắn vẫn luôn ở lại Ma Bối Lĩnh, hắn chẳng qua là tùy thời hành động mà thôi!
– Giang Tả thế gia cũng đi vào, chúng ta còn do dự cái gì!
Có cương quốc hoàng chủ hét lớn một tiếng, mang theo đệ tử vọt vào!
– Không sai, Thần Vương chi khí xuất thế, thọ tinh thiên thú đã trốn sạch sành sanh, chúng ta giết đi vào, không chỉ muốn đoạt Đế thuật, càng là muốn đoạt Thần Vương chi khí!
Có đại giáo giáo chủ cũng quát khẽ một tiếng, một ngựa đi đầu, mang theo đệ tử vọt vào.
Bởi vì kiêng kị trăm vạn năm Thọ tinh, Thiên thú tại Vô Nhân khu, một mực không người nào dám dễ dàng bước chân dò xét thử, nhưng mà, hiện tại mọi người xông qua khu cực nguy cũng không có nhìn thấy có Thiên thú thọ tinh, khiến tất cả mọi người lá gan càng lớn, đều đi theo vọt vào.
Lý Thất Dạ sai sử Ngưu Phấn, một hơi xông vào Vô Nhân khu, mà vừa tiến vào Vô Nhân khu, tốc độ của Ngưu Phấn tựa như tia chớp, không chỉ là vô thanh vô tức, hơn nữa tốc độ càng nhanh hơn, ở đâu còn có bộ dáng hoảng hốt chạy bừa vừa rồi!
Lý Thất Dạ dễ dàng liền bỏ rơi truy binh phía sau, xem xét địa hình vùng này một phen, cuối cùng nở nụ cười, hái tới mấy quả dại rất lớn.
Lý Thất Dạ bóp nát quả dại, nước trái cây phun ra dính trên người Lý Sương Nhan.
– Ngươi làm cái gì vậy?
Bị nước trái cây khó ngửi phun ra một thân, Lý Sương Nhan thoáng cái nhảy dựng lên.
Lý Thất Dạ đem nước trái cây phun ở trên người của mình, cũng hướng trên cự xác của Ngưu Phấn phun ra rất nhiều, sau đó cười nói ra:
– Không có gì, để cho chúng ta tới dẫn dê vào miệng cọp.
Đám người Giang Tả Hầu xông vào Vô Nhân khu, nhưng mà truy tìm không thấy Lý Thất Dạ, khiến Giang Tả Thiết Y không khỏi tức giận nói ra:
– Sớm biết Cổ Thiết Thủ căn bản không có theo tới, chúng ta liền tiên hạ thủ vi cường!
– Vô Nhân khu cũng không có gặp thọ tinh thiên thú xuất hiện, chúng ta xới ba thước đất cũng phải đem hắn tìm ra!
Giang Tả Hầu lạnh lùng nói.
Hắn cũng là hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này hắn cũng hối hận không thôi, chính mình quá mức cẩn thận, bỏ lỡ cơ hội tốt!
Xâm nhập Vô Nhân khu, không gặp bất luận thiên thú, thọ tinh gì, khiến trong lòng đám người Giang Tả Hầu thư thái. Phải biết, trăm vạn năm thiên thú, thọ tinh thống trị lĩnh vực cực lớn, một khi xâm nhập lãnh địa của bọn nó, sẽ lập tức đưa tới thiên thú thọ tinh đuổi giết.
Nhưng mà, bọn hắn xâm nhập Vô Nhân khu, liền một thiên thú thọ tinh cũng không có nhìn thấy, cái này ý nghĩa tất cả thiên thú thọ tinh đã trốn hết.
Oanh… ngay thời điểm bọn người Giang Tả Thiết Y hối hận, đột nhiên, phía trước một hồi oanh minh, xa xa nhìn thấy ốc sên to lớn từ bên trong một cái thâm cốc trốn thoát, hướng chỗ càng sâu trong Vô Nhân khu bỏ chạy.
– Trốn chỗ nào…
Xa xa vừa nhìn thấy ốc sên to lớn, Giang Tả Thiết Y lệ khiếu một tiếng, mang theo thiết kỵ đuổi theo.
– Tại đó…
Ngưu Phấn động tĩnh quá lớn, thoáng cái kinh động đến những người khác, trong lúc nhất thời, tất cả tu sĩ đuổi vào Vô Nhân khu tựa như ong vỡ tổ, toàn bộ hướng phương hướng Ngưu Phấn đào tẩu đuổi theo.
– Tuyệt đối đừng để cho bọn họ chạy trốn.
Lúc này, thét to không ngừng, vô số người nhao nhao đuổi theo.
Nhưng mà, lần này ốc sên to lớn tựa hồ là trốn mệt mỏi, rốt cuộc không chạy được, thời điểm ốc sên to lớn leo đến giữa sườn núi một tòa núi cao, rốt cuộc bò bất động, hơi thở dồn dập.
– Lần này các ngươi trốn chỗ nào.
Trong nháy mắt, mười mấy cường giả đại giáo cổ phái, cương quốc Thánh Địa vọt lên, thoáng cái đem Lý Thất Dạ tầng tầng vây chật như nêm cối.
– Giang lão, đây cũng không phải là Giang Tả thế gia các ngươi có thể nuốt một mình.
Thời điểm Giang Tả Thiết Y đang muốn động thủ, lúc này, đã có một Vương Hầu chắn nơi đó.
– Thế nào, chỉ bằng ngươi cũng dám cùng Giang Tả thế gia ta tranh giành Đế thuật?
Lúc này, Giang Tả Thiết Y hai mắt mãnh liệt, rét căm căm nói.
Vương Hầu này cũng lạnh giọng nói ra:
– Mặc dù Giang Tả thế gia cường đại, nhưng mà, dám cùng thiên hạ là địch sao? Bàn Khô giáo ta liên hiệp mười sáu đại giáo cương quốc, Giang lão thực sự muốn cùng chúng ta là địch sao?
– Không sai, Giang Tả thế gia không thể độc chiếm Đế thuật!
Lúc này, rất nhiều Đại giáo cường giả đem Lý Thất Dạ vây chật như nêm cối cũng không khỏi lớn tiếng nói.
Lúc này, tất cả mọi người đối với Lý Thất Dạ thèm chảy nước miếng! Nhưng mà, ai cũng không nguyện ý bỏ qua Đế thuật.
Trong lúc nhất thời, thời điểm tất cả môn phái cường giả đối với Lý Thất Dạ thèm chảy nước miếng, lại là giương cung bạt kiếm!
– Chư vị, nghe ta một câu như thế nào?
Lúc này, Lý Thất Dạ ngồi trên lưng ốc sên khoan thai cười nói:
– Ta xem ra, mọi người vẫn là tản đi đi, vì mình lưu cái mạng, về nhà hưởng phúc!
– Tiểu quỷ, nơi này còn không có phần ngươi nói chuyện!
Lúc này, Giang Tả Thiết Y rét căm căm quát, trong mắt hắn, Lý Thất Dạ đã là thịt cá trên thớt gỗ, mặc kệ hắn xâm lược.
Chương 170: Diệt Thiên Ma Viên (1)
Đối với Giang Tả Thiết Y, Lý Thất Dạ cũng không tức giận, cười tủm tỉm nói ra:
– Ta là một mảnh hảo tâm, nếu như mọi người không nghe khuyên bảo, vậy phải dùng máu tươi của các ngươi đến nhuộm đỏ vùng đất này.
Lý Thất Dạ nói như vậy lập tức dẫn tới cười vang, tất cả mọi người cười ha hả, có một Đại giáo đệ tử chỉ vào Lý Thất Dạ cười đau bụng, cười to nói ra:
– Ha ha, a, ha. . . Đây là ta năm nay nghe được chuyện buồn cười nhất? Chỉ bằng ngươi một cái tiểu quỷ không có ý nghĩa cũng dám nói lớn không ngượng như thế!
– Thứ không biết chết sống, sắp chết đến nơi, còn không có giác ngộ!
Giang Tả Hầu rét căm căm nói.
Lý Thất Dạ lườm Giang Tả Hầu một cái, khoan thai nói ra:
– Chó, mãi mãi cũng không đổi được bản tính ăn phân, Giang Tả Hiền Vương cả đời là ngụy quân tử, con cháu hậu đại của hắn, cũng không khá hơn chút nào. Xem ra, Giang Tả thế gia các ngươi là trời sinh thứ hèn nhát, lật lọng!
Lúc này, không khỏi có người khinh thường nhìn Giang Tả Hầu một cái, dù sao, trước đây hắn cùng với Lý Thất Dạ đánh cược, hiện tại lại đổi ý muốn cưỡng đoạt Đế thuật, nói không giữ lời, hành vi tiểu nhân!
Sắc mặt Giang Tả Hầu tái xanh, cuối cùng, hắn lành lạnh nói ra:
– Ngươi đều là thịt cá trên thớt gỗ, ta và ngươi ở giữa đánh cược, cái kia đã không tính toán gì hết!
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhìn đám người chung quanh, nói ra:
– Thôi được, các ngươi cũng không biết chết sống, vậy hôm nay cũng không trách được ta lòng dạ ác độc, hôm nay nơi này nhất định là hài cốt chất như núi. Vẫn là một câu, người ngăn đường ta, giết không tha!
– Ha ha, a, a…
Trong lúc nhất thời, lại là một hồi cười dữ dội vang lên, tất cả mọi người giống nhìn thấy ngu ngốc nhìn Lý Thất Dạ.
Ngay cả Giang Tả Hầu cũng phì cười, cười lạnh nói ra:
– Vô tri, chết đến trước mắt, thật đúng cho mình là nhân vật vô địch, tự cao tự đại. . .
Oanh… nhưng mà, Giang Tả Hầu nói còn chưa rơi xuống, đỉnh núi toà cự nhạc này vậy mà thoáng cái nứt ra.
Oanh… theo một tiếng vang thật lớn, một cỗ khí tức vô cùng mênh mông phóng lên tận trời, ở trong nháy mắt, một hình bóng to lớn từ đỉnh núi vỡ ra vọt lên.
Một đầu Thiên thú to lớn xuất hiện ở trong mắt mọi người, chỉ thấy thiên thú này như cự viên, trên lưng lại nổi lên từng nhánh cốt thứ vừa thô vừa to, mỗi một đạo cốt thứ phun ra nuốt vào lấy hắc mang, như hung thương đâm thẳng thiên khung.
Sau lưng cự viên này vậy mà mọc lên hai cánh, thời điểm hai cánh mở ra, che khuất bầu trời, rủ xuống từng đạo từng đạo pháp tắc hắc ám sát phạt, mỗi một đạo pháp tắc như là khóa sắt, keng lang rung động.
Lúc này, đầu cự viên kia tản ra khí tức sóng to gió lớn, ở dưới khí tức cuồn cuộn, cường giả ở đây có một nửa xụi lơ tại nơi đó.
– Diệt Thiên Ma Viên…
Không biết là ai hét lên một tiếng, sợ hãi nói:
– Trăm vạn năm Thiên thú…
– Đi…
Ở thời điểm này, tất cả mọi người sợ mất mật, coi như là Giang Tả Thiết Y nhân vật không ai bì nổi như vậy, cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hét lớn một tiếng, xoay người bỏ chạy.
– A…
Nhưng mà, Giang Tả Thiết Y vừa đào tẩu, một chi cốt thứ từ trên trời giáng xuống, thoáng cái đem hắn đính ở trên mặt đất! Hét thảm một tiếng, vô cùng thê lương!
– Trăm vạn năm Thiên thú…
Tu sĩ đi theo đuổi đằng sau đều sợ vỡ mật, thoáng cái xoay người bỏ chạy.
– Trốn…
Trong lúc nhất thời, tất cả đại giáo cường giả vốn là đem Lý Thất Dạ bao bọc vây quanh đều xoay người bỏ chạy, ở thời điểm này, tất cả mọi người hận không thể mọc thêm hai chân, đều hận không thể lập tức chạy khỏi nơi này.
Rống…
Mà Diệt Thiên Ma Viên hét lớn một tiếng, một đạo cốt thứ quét ngang mà ra, lập tức huyết vũ đầy trời, vô số cỗ thi cốt từ trên trời giáng xuống.
Chỉ thấy Diệt Thiên Ma Viên một cước bước ra, chặn con đường đào tẩu của tất cả mọi người, từng đạo từng đạo cốt thứ từ trên trời giáng xuống, chỉ cần địa phương cốt thứ đảo qua, liền là huyết vũ đầy trời!
– A… a….a…
Nhất thời, nơi này như là Luyện Ngục, vô số tu sĩ bị chém giết, máu tươi nhuộm hồng cả ngọn núi.
Lúc này, bất kể là Hào Hùng, hay là Vương Hầu, ở dưới cốt thứ, chỉ có chết! Coi như là Chân Nhân ở đây, cũng chỉ có chết, căn bản là tránh không khỏi một kích của Diệt Thiên Ma Viên.
– Hiền Vương Lục Đãng trận, giết…
Lúc này, đã là không đường có thể trốn, Giang Tả Hầu rống to một tiếng, hắn chỉ huy thiết kỵ lập tức thành trận, muốn giết ra một con đường máu.
Xùy một tiếng, nhưng mà, cốt thứ đảo qua, cái trận gì đều không hữu dụng, huyết vũ đầy trời, kêu thảm nhấp nhô, một ngàn thiết kỵ của Giang Tả thế gia toàn bộ bị đồ diệt, bao gồm Giang Tả Hầu!
– Trốn a…
Lúc này, chạy trối chết không chỉ là đại giáo cường giả trên núi, tất cả tu sĩ ở đằng sau mới đuổi theo tới cũng quay người bỏ chạy.
– A…
Lúc này, từng cái cốt thứ ghép thành một cái cối xay, quét ngang mà qua, tất cả tu sĩ ở đây đều bị đồ diệt!
Hô… một tiếng, cự sí của Diệt Thiên Ma Viên vỗ một cái, bay lên, hướng tu sĩ xa xa đào tẩu đuổi theo.
– A…
Trong nháy mắt, tu sĩ đào tẩu xa xa vang lên từng đợt tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy từng đạo từng đạo cốt thứ từ trên trời giáng xuống, đồ sát lấy bất luận tu sĩ gì đào tẩu.
Trong lúc nhất thời, kêu cha gọi mẹ không ngừng bên tai, tiếng kêu thảm thiết thê lương nhấp nhô không ngừng, tu sĩ đằng sau tới đều hận không thể lập tức thoát đi nơi Địa Ngục này.
Nhưng mà, coi như tốc độ nhanh nữa, cũng chạy không khỏi Diệt Thiên Ma Viên đồ sát.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối, Lý Thất Dạ ngồi ở trên lưng ốc sên, lại vẫn không nhúc nhích, mà Diệt Thiên Ma Viên cũng từ đầu đến cuối không có xem qua bọn hắn một cái, tựa hồ, nó hoàn toàn không để mắt đến sự hiện hữu của đám người Lý Thất Dạ.
Thời điểm nhìn thấy Diệt Thiên Ma Viên, Lý Sương Nhan cũng không khỏi sắc mặt đại biến, nhưng mà tiếp đó, Diệt Thiên Ma Viên từ đầu đến cuối, đều không có nhìn tới bọn hắn, này mới khiến Lý Sương Nhan thở dài một hơi.
– Cái này, cái này, đây là chuyện gì?truyện cõi âm
Diệt Thiên Ma Viên ra tay đồ sát hơn vạn tu sĩ, nhưng mà, mắt lại không nhìn thẳng bọn hắn một cái, khiến Lý Sương Nhan trở nên động dung.
Nhìn Lý Thất Dạ, Lý Sương Nhan không khỏi động dung nói ra:
– Là vì nước trái cây trên người chúng ta?
– Ngươi nói đúng.
Lý Thất Dạ cười nói ra:
– Nếu như trên người một con ốc sên bôi một đống phân lớn, ngươi sẽ đi giẫm lên nó một cước sao?
– Chúng ta bôi không phải phân…
Lúc này, Ngưu Phấn cũng không khỏi kháng nghị nói ra.
Trong nội tâm Lý Sương Nhan cũng không khỏi sợ hãi, dù sao nữ hài tử đều thích sạch sẽ. Mà Lý Thất Dạ cười nói ra:
– Ở trong mắt Diệt Thiên Ma Viên, Uế Quả cùng một đống phân không hề khác nhau, nó là chán ghét thứ này nhất.
– Ngươi là thế nào biết cái này ? Ngươi lại thế nào biết nơi này có Diệt Thiên Ma Viên ?
Lý Sương Nhan cũng vì đó động dung.