1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 33 [Chương 161 đến Chương 165]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 33 [Chương 161 đến Chương 165]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 161: Thần linh (1)

Thấy hắn tham tài như thế, đừng nói là Lý Thất Dạ, cho dù là sư phụ Mạc hộ pháp của hắn đều trừng hắn một cái, nhưng mà, trong lòng của hắn cũng vui sướng, Nam Hoài Nhân là đồ đệ của hắn, tương lai rất có tiền đồ, hắn làm sư phụ cũng cao hứng.

Cuối cùng nhất Lý Thất Dạ nhìn Cổ Thiết Thủ nói ra:

– Trưởng lão, thọ huyết, thú tủy nhập kho, một nửa nhập kho, còn lại một nửa làm phần thưởng cho đệ tử có công lao, dùng công luận thưởng!

– Đại sư huynh vạn tuế —

Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế, đệ tử ở đây hoan hô, cho dù là đường chủ hộ pháp cũng tươi cười, Lý Thất Dạ mang những thứ này về, thứ tốt không ít…

Cổ Thiết Thủ cũng đáp ứng Lý Thất Dạ, chủ trì luận công ban thưởng, mà Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan thì lưu bên ngoài.

– Việc này không thuận?

Lý Sương Nhan nhìn qua Lý Thất Dạ, cuối cùng ôn nhu hiếm có hỏi thăm. Tuy Lý Thất Dạ vẫn làm ra bộ dáng tươi cười, nhưng mà Lý Sương Nhan vẫn đi theo Lý Thất Dạ đã nhìn ra hắn tịch mịch.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một hơi, không nói cái gì, chuyện này cho dù là Lý Sương Nhan hay là Cửu Thánh Yêu Môn cũng không thể giúp hắn, hắn phải dựa vào chính mình.

Lý Thất Dạ không nói, Lý Sương Nhan cũng không hỏi, cuối cùng nàng nói ra:

– Gần đây Ma Bối Lĩnh xảy ra không ít chuyện, có thể nói là gió tanh mưa máu.

– Ngươi đi ra ngoài?

Lý Thất Dạ ngoài ý muốn, nói ra.

Lý Sương Nhan gật gật đầu, nói ra:

– Ta đi ra ngoài lịch luyện một phen, có chút cảm ngộ về trận pháp, muốn mài hợp chúng, mượn trận pháp năng cao uy lực sát phạt.

Thiên phú của Lý Sương Nhan có thể nói là không thể bắt bẻ, nàng yếu nhất là sát phạt, lực sát thương không đủ, nàng đặt tâm tư vào trận pháp, vẫn tính toán công thức trận pháp, cũng làm nàng suy yếu tu hành thức thuật.

– Cũng thế, như vậy đi, tàn trận trong tay của ngươi ta sẽ giúp ngươi, ngươi bóc trận pháp ra, tự thành một khối, không khác gì đồ tiên đế trận, xem như thành sát trận của ngươi.

Lý Thất Dạ nhìn Lý Sương Nhan nói ra.

Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế, Lý Sương Nhan cũng tươi cười. Lần này đi ra ngoài mạo hiểm ma luyện, tuy có Ngưu Phấn cầm bức họa tiên đế đi theo nàng, nhưng nàng đi vẫn là nơi hung hiểm không nhỏ, đương nhiên có trả giá cũng có thu hoạch. Trừ thu hoạch trận pháp ra, nàng cũng có lĩnh ngộ cao hơn về vô cấu thể.

– Tội gì xoắn xuýt ở phương diện trận pháp chứ.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:

– Dùng thiên phú của ngươi, có thể đi rất xa rất xa trên con đường tu hành, ngươi cũng đừng quá phí tâm huyết vào trận pháp…

Thiên phú của Lý Sương Nhan không có bắt bẻ, nếu như nàng đặt toàn bộ tâm huyết vào tu hành, đạo tâm của nàng sợ rằng còn cao hơn hiện tại, nhưng mà nàng hết lần này tới lần khác lại đặt tâm huyết vào trận pháp. Trên thực tế Cửu Thánh Yêu Môn căn bản không am hiểu trận pháp, Cửu Thánh Yêu Môn sở tu trận pháp cũng chỉ là trận tổ bản thiếu!

Hành vi này của Lý Sương Nhan, người khác xem ra đúng là không làm chuyện đàng hoàng, có chút lãng phí thiên phú bản thân.

– Tu đạo dài đằng đẵng, kiên trì đi lên, đây là đúng vậy, nhưng nói như thế nào cũng phỉa có chút yêu thích của mình, nếu như không có yêu thích của bản thân, vậy chẳng phải không có ý nghĩa sao?

Lý Sương Nhan khó được lộ ra tư thái thiếu nữ, Lý Thất Dạ nhìn qua thấy nàng rất mê người.

Lý Thất Dạ cười lên, hắn lắc đầu, hắn cũng không có phản đối Lý Sương Nhan mê muội trận pháp, bất luận nói như thế nào, hắn cũng không thể cướp đoạt yêu thích của người ta.

– Nghe nói Thanh Huyền quốc gia cổ Thanh Huyền thiên tử đến.

Lý Sương Nhan đi ra ngoài một chuyến, thăm dò được một ít tin tức, nói:

– Theo ta thấy, Thanh Huyền quốc gia cổ có không ít đại nhân vajatj tới, nhưng rất ít xuất hiện. Nghe nói bọn họ tới đây vì bảo vật cổ xưa.

– Thanh Huyền quốc gia cổ.

Nghe được Lý Sương Nhan nói thế, Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:

– Bảo vật? Vì tìm bảo vật, bọn họ là phúc là họa còn khó nói. Thanh Huyền quốc gia cổ tuy không dậy nổi, có nhiều thứ không phải bọn họ có thể nuốt trôi.

Lý Thất Dạ nói như vậy, Lý Sương Nhan động dung, không hề nghi ngờ, Lý Thất Dạ rõ nơi này như lòng bàn tay, điều này thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi, phải biết rằng Ma Bối Lĩnh một trăm năm mới mở một lần, Lý Thất Dạ lúc này mới bao nhiêu tuổi?

– Ngươi đã tới Ma Bối Lĩnh sao?

Lý Sương Nhan cũng tò mò hỏi.

Lý Thất Dạ nhìn Lý Sương Nhan, nói ra:truyện tà tu audio

– Chưa từng tới không thể không biết sao? Minh Nhân tiên đế báo mộng ta, ta không thể hiểu Ma Bối Lĩnh sao?

Đối với lý do thoái thác này, Lý Sương Nhan lườm hắn một cái, tư thái tiểu nữ nhân không mất đi nét vũ mị, cái gì tổ sư báo mộng, nàng căn bản không tin. Nhưng trên thực tế, trừ tổ sư báo mộng, dường như không còn giải thích nào khác!

– Mặt khác còn có tin tức gì không?

Đối với Thanh Huyền quốc gia cổ, Lý Thất Dạ không để trong lòng, Thanh Huyền quốc gia cổ tuy cường đại, có thể vượt qua Phi Tiên Giáo sao? Có thể so ra mà vượt Trấn Thiên Hải Thành sao? Cường đại hơn nữa hắn đã gặp qua!

– Tạm thời Ma Bối Lĩnh tuy các phái có chút xung đột, nhưng mà như Thanh Huyền quốc gia cổ thì không có bao nhiêu xung đột, các phái không dám đi tranh đoạt đồ của bọn họ.

Lý Sương Nhan nói:

– Chỉ sợ tin tức khác với ngươi mà nói chẳng là gì, nhưng mà Thánh Huyền thiên tử độc thân chém giết thọ tinh mười lăm vạn năm, nếu như giống Giang Tả Hầu có Hiền Vương Lục Đãng Trận bảo hộ. Nghe nói Nam Thiên Hào gặp được một cây Ngân Thụ Phong Thảo gần một trăm năm mươi vạn năm.

Nam Thiên Hào vận khí tốt, vốn có được một khối thánh đồng, sau đó lại gặp được một cây Ngân Thụ Phong Thảo một trăm năm mươi vạn năm.

– Tiểu tử này trong tay khẳng định có bảo vật, có thể tầm bảo vật, bằng không thì Ngân Thụ Phong Thảo hơn trăm vạn năm có thể dễ gặp vậy sao?

Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra.

– Chuyện này không được biết, nhưng mà nghe nói gốc Ngân Thụ Phong Thảo này hắn không chiếm được, bị một con cóc ăn tươi, hiện tại cả Ma Bối Lĩnh đều đang tìm con cóc này!

Lý Sương Nhan nói ra.

Ngân Thụ Phong Thảo hơn trăm vạn năm, đây là bảo vật vô giá, cho dù là con cóc ăn tươi, chỉ cần bắt được nó, cũng có thể luyện ra nước thuốc.

– Một con cóc ăn tươi Ngân Thụ Phong Thảo một trăm năm mươi vạn năm?

Vừa nghe tin tức này, Lý Thất Dạ động dung, hỏi:

– Đây là con cóc thế nào?

– Chuyện này không rõ ràng, có nghe nói không bắt được, tốc độ nó rất nhanh.

Lý Sương Nhan lắc đầu, nàng cũng kỳ quái, Lý Thất Dạ không quan tâm thảo dược hơn trăm vạn năm, huống chi còn là Ngân Thụ Phong Thảo! Hoặc là nói là con cóc kia?

– Đi, chúng ta đi ra ngoài một chuyến, gọi Ngưu Phấn!

Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, trầm giọng nói. Con cóc này gọi một đoạn trí nhớ của hắn, chính là con cóc đào tẩu trong tay hắn năm đó.

Lý Sương Nhan động dung, thời điểm này nàng nghĩ tới không phải là Ngân Thụ Phong Thảo, mà là con cóc kia! Lý Thất Dạ xem thảo dược trăm vạn năm tuổi như rác rưởi, vậy có ý nghĩa con cốc có lai lịch kinh thiên.

Chương 162: Thần linh (2)

Lý Sương Nhan lập tức gọi Ngưu Phấn, Lý Thất Dạ phân phó Cổ Thiết Thủ một tiếng, hắn rời khỏi nơi này một thời gian ngắn, Cổ Thiết Thủ cũng không có hỏi nhiều, liền trực tiếp đồng ý.

– Đi, chúng ta nghe ngóng con cóc xuất hiện ở nơi nào.

Cuối cùng nhất, Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan cưỡi ốc sên lao ra khỏi thánh thổ.

Đám người Lý Thất Dạ rời khỏi phía nam, cuối cùng nhất tiến vào trong khu vực náo nhiệt của Ma Bối Lĩnh, dùng thủ đoạn của Lý Sương Nhan, cuối cùng thăm dò ra tình huống của con cóc kia.

Con cóc gần đây nhất xuất hiện tại vị trí gốc Ngân Thụ Phong Thảo, Lý Thất Dạ đạt được vị trí, lập tức mang theo Lý Sương Nhan, cưỡi ốc sên tiến tới đó.

Nơi gốc Ngân Thụ phong Thảo sinh trưởng là đầm lầy, nơi này có không ít hung vật chiếm cứ, nhưng mà nơi đây sớm đã bị người ta càn quét một lần lại một lần, đã không có hung vật.

Sau khi tới nơi này, Lý Thất Dạ giống như con chó nằm rạp xuống đất, ngửi ngửi mùi bùn đất, sau đó cẩn thận quan sát thủy văn vùng này.

Cẩn thận thăm dò một lần, Lý Thất Dạ động dung, lúc này hắn hiểu được, con cóc đã tới đây.

– Khốn kiếp, ta không nghĩ tới, không ngờ gia hỏa giảo hoạt lại trốn tới đây.

Lý Thất Dạ thì thào nói.

Năm đó hắn và dược thần tốn vô số tâm huyết, truy tung rất nhiều địa phương, cuối cùng mới bắt được con cóc này, vốn lúc ấy bọn họ xem nó như trọng bảo, dưỡng tốt một thời gian ngắn, thật không ngờ tiểu tử dược thần kia không cẩn thận làm con cóc bỏ trốn. Lúc ấy bọn họ tức giận muốn chết, trong nội tâm nhỏ máu.

Vào đời sau hắn là âm nha, đã từng chú ý con cóc này, thậm chí là đã từng truy lùng qua, nhưng mà thiên hạ to lớn, tìm một con cóc còn khó hơn lên trời! Thật không ngờ ở kiếp này, vậy mà hắn gặp được con cóc này, khó trách hắn tìm không thấy nó, thì ra nó trốn vào trong Ma Bối Lĩnh!

– Ta cũng không tin ngươi có thể thoát khỏi bàn tay của ta!

Lý Thất Dạ thì thào nói ra.

Thấy Lý Thất Dạ coi trọng con cóc như thế, Ngưu Phấn hỏi:

– Công tử, con cóc này trân quý sao? Còn trân quý hơn Ngân Thụ Phong Thảo trăm vạn năm?

– Ngân Thụ Phong Thảo trăm vạn năm kia so sánh với con cóc này chẳng khác gì cỏ dại.

Lý Thất Dạ nói ra.

Ngưu Phấn cùng Lý Sương Nhan nhìn nhau, Ngân Thụ Phong Thảo trăm vạn năm nha, phải biết rằng Ngân Thụ Phong Thảo vô cùng trân quý, nó đạt tới trăm vạn năm có thể dùng luyện tiên dược! So sánh với con cóc cũng chỉ là cỏ dại, con cóc này có địa vị gì?

– Đuổi theo!

Lý Thất Dạ đã từng đuổi bắt con cóc này rồi, cũng đã từng nuôi con cóc này một lần, hắn quá hiểu tập quán của con cóc này, quan sát một phen thì hắn dẫn Lý Sương Nhan đi về hướng đông!

Lý Thất Dạ mang theo Lý Sương Nhan cưỡi ốc sên đi về hướng đông, tuy con cóc kia rời đi một thời gian ngắn, Lý Thất Dạ vẫn tìm ra manh mối đuổi theo, lúc này đối với Lý Thất Dạ mà nói làm gì cũng không để con cóc đào tẩu.

Lý Thất Dạ một đường đi về hướng đông, trên đường gặp không ít tu sĩ, nhìn thấy Lý Thất Dạ cưỡi ốc sên, không ít người chỉ trỏ ở xa xa.

Hiện tại Lý Thất Dạ có thể nói cũng là nhân vật đứng đầu, thậm chí trình độ đứng đầu của hắn không thua gì Giang Tả Hầu, Nam Thiên Hào, Thánh Thiên Đạo các thiên tài tuấn kiệt.

Đương nhiên nói đến Lý Thất Dạ, khẳng định không giống Giang Tả Hầu, Nam Thiên Hào là cao thủ cao cường, nói tới Lý Thất Dạ sẽ có người nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt là người trẻ tuổi, mới mở miệng nói Lý Thất Dạ, thường thường nhịn không được sẽ có một câu: “Dựa vào nữ nhân ăn cơm có cái gì không dậy nổi, lưng tựa nữ nhân dám hung hăng càn quấy, phi, mất hết mặt mũi nam nhân!”

Hiện tại lại gặp được Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan đi cùng một chỗ, không biết bao nhiêu người đỏ mắt và ghen ghét.

Lý Thất Dạ cưỡi ốc sên lớn, trong mắt người ta là yêu thích làm náo động, yêu hiện thế biểu hiện, cho nên nơi ốc sên đi qua, đằng sau có một ít tu sĩ trẻ tuổi phun nước bọt, khinh thường nói:

– Hung hăng càn quấy cái gì hung hăng càn quấy, có bản lĩnh như Thánh Thiên Đạo thì đi chém thiên thú thọ tinh, đây mới thực sự là có vốn liếng hung hăng càn quấy, hừ, không phải chỉ mượn nội tình tiên đế, mệnh tốt cưới được Lý tiên tử, lưng tựa Cửu Thánh Yêu Môn sao? Có gì mà khoe!

Lý Thất Dạ đi về hướng đông, phát hiện có rất nhiều tu sĩ cũng đi về hướng đông, hơn nữa không ngừng có tu sĩ chạy tới, dường như hướng đông có bảo vật xuất thế vậy.

Đối với tình huống như vậy, Lý Thất Dạ nhíu mày, rất nhanh, Lý Sương Nhan nghe ngóng tin tức nói cho Lý Thất Dạ.

– Nghe nói phía đông có bảo vật xuất thế, có thể là bảo vật chư thần.

Lý Sương Nhan nói với Lý Thất Dạ.

– Bảo vật chư thần?

Nghe lời này, Lý Thất Dạ tươi cười, Ma Bối Lĩnh hắn đi không phải chỉ một lần, có bảo vật chư thần hay không thì hắn biết quá rõ ràng.

Lý Sương Nhan nói ra:

– Nghe nói mấy ngày hôm trước đại địa động đất, giống như có thần bảo phá đất chui ra, lần cuối cùng nhìn thấy đạo hào quang sâu trong phía đông bắn lên trời, thần quang tươi đẹp như máu, tốc độ cực nhanh, không rõ vị trí cụ thể.

– Thần quang tươi đẹp như máu!

Nghe nói như thế, Lý Thất Dạ ánh mắt ngưng tụ, thần quang tươi đẹp như máu, đây là thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất! Phải biết rằng, vào thời đại cổ xưa, Ma Bối Lĩnh là tự thành thiên địa, chính là tiểu động thiên, nhưng mà khi đó nơi này không phải tịnh thổ gì.

– Như thế nào?

Thấy ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, Lý Sương Nhan cảm thấy có gì đó.

Lý Thất Dạ nói ra:

– Chúng ta thăm dò một chút, nhìn một chút thiên thú, thọ tinh phía đông có ngủ đông hay không, hoặc là chạy tới nơi nào rồi.

Nếu l trước kia, Lý Thất Dạ tin tưởng thứ này tuyệt đối không xuất hiện, thứ đồ vật quỷ quái này không chỉ cường đại rối tinh rối mù, hơn nữa phiền toái còn khó giải quyết, thứ quỷ quái này là thứ ương ngạnh, giống như cỏ dại, khó mà trảm thảo trừ căn.

Trên thực tế lần đầu tiên hắn đi vào đây với tư cách là âm nha, từng cùng Huyết Tỳ tiên đế càn quét qua một lần, về sau cùng Minh Nhân tiên đế cũng càn quét qua một lần, thiếu chút nữa lật cả đất nơi này lên, nhưng mà thứ quỷ kia chỉ cần lưu lại một ít rễ cây, nó đều có thể ương ngạnh cắm rễ xuống.

Nhưng mà năm đó với tư cách âm nha, hắn lưu lại thủ đoạn trấn áp, nhưng mà bây giờ xem ra đã không còn rồi!

– Rất nhiều tu sĩ lao tới hướng đông, có người thử vượt qua khu vực nguy hiểm, nhưng mà không có xuất hiện bất kỳ thiên thú, thọ tinh nào.

Một đường đi về phía đông, Lý Sương Nhan dò xét tình báo cho Lý Thất Dạ.

– Quả nhiên là như thế.

Lý Thất Dạ thì thào nói:

– Ta cũng nhìn xem ngàn vạn năm qua nó đã biến thành thứ gì rồi.

– Bảo vật chư thần? Hiện tại chỉ mới là tiếng gió, có người nói Ma Bối Lĩnh đã từng là đát của chư thần, ở chỗ này đã từng có bảo tàng chư thần!

Lý Sương Nhan nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra.

Chương 163: Thần Linh (3)

Nói tới chuyện này, Lý Thất Dạ tươi cười, khoan thai nói:

– Bảo tàng chư thần? Ta đúng là không nhìn thấy, nhưng mà nha, nói không chừng trong biển xương có một hai khối hài cốt của chư thần đấy!

– Thế gian còn có thần?

Lý Sương Nhan động dung, nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra.

Về tiên, về thần, đừng nói là người hoàng giới, cho dù là chín giới đều có được rất nhiều truyền thuyết. Có người nói, trong giới này từng có tiên, nhưng mà về sau bị diệt sạch.

Cũng có người nói, vào thời đại cổ xưa từng có thời đại chư thần, chư thần đã từng thống trị cửu thiên thập địa. Nhưng mà có phải có chư thần hay không, đến bây giờ không ai có thể nói rõ ràng, nhưng mà đã từng có người đạt được bảo vật, thậm chí là bảo khí, bảo khí này không phải là là của tiên hiền cổ nhân thời đại man hoang, mà là thời đại càng xưa hơn.

Đây là những bảo vật nghịch thiên, bởi vì thời đại không thể ngược dòng tìm hiểu, thêm nữa… Tu sĩ cho rằng đây là bảo vật của chư thần.

– Chư thần?

Lý Thất Dạ cười rộ lên, khoan thai nói:

– Nếu nói thế gian có thần, ta chính là chủ của chư thần, nếu như thế gian có tiên, ta chính là tiên vương.

Lời này quá kiêu ngạo, chủ thần, tiên vương, bất luận kẻ nào nghe được cũng cho rằng là thổi da trâu, ngược lại Lý Sương Nhan cũng đã quen rồi. Có đôi khi, Lý Thất Dạ nói nghe như cuồng vọng, nhưng mà trong tay hắn hắn chuyện này làm xong dễ như trở bàn tay!

Thời điểm đám người Lý Thất Dạ đi về hướng đông, có rất nhiều tu sĩ nhao nhao đảo qua các hướng, thậm chí rất nhiều tu sĩ đảo qua chung quanh hái linh đan dược thảo, đào bảo mỏ thần kim, đặc biệt là biết phía đông không có thiên thú, thọ tinh, càng có rất nhiều người điên tuôn lao tới đây.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả Ma Bối Lĩnh truyền ra các tin tức nhỏ, có người nói:

– Nghe nói phía đông Ma Bối Lĩnh có thần vương chi khí xuất thế, kinh động vô số đại giáo cương quốc.

– Đúng nha, nghe nói Thánh Thiên Đạo cũng bỏ đi về hướng tây, nhanh chóng quay về hướng đông.

Cũng có tu sĩ nói ra.

Còn có tu sĩ nói ra:

– Có người nhìn thấy thiên thú thọ tinh khu nguy hiểm phía đông bỏ đi, bởi vì có thần vương chi khí xuất thế, thiên thú thọ tinh không chịu nổi nên rời đi.

– Chúng ta cũng mau đi đi, hiện tại ai cũng đi qua, sau khi nghe nói phía đông không có thiên thú thọ tinh, bảo vật linh dược đầy đất, cúi người có thể hái, hiện tại ai cũng thử dò xét khu vực nguy hiểm, nếu như khu cực kỳ nguy hiểm không có nguy hiểm, như vậy mọi người đều phát đại tài.

Tin tức nho nhỏ một truyền mười, mười truyền một trăm, trong khoảng thời gian ngắn tin tức ly kỳ gì cũng có, đặc biệt là biết được khu nguy hiểm phía đông không có thiên thú thọ tinh xuất hiện, cơ hồ tất cả tu sĩ giống như điên lên, nhao nhao lao về phía đông, muốn tìm bảo vật.

Về phần truyền thuyết thần vương chi khí, ai cũng nói không rõ ràng, bởi vì mọi người cũng không biết cái gì gọi là thần vương chi khí, chư thần có tồn tại hay không còn khó nói.

Về phần vì sao rất nhiều người tin tưởng vào chuyện có hữu thần vương chi khí xuất thế, nguyên nhân rất đơn giản, tin tức truyền thuyết này là do đệ tử Thanh Huyền quốc gia cổ truyền tới.

Đặc biệt là Thanh Huyền quốc gia cổ Thanh Huyền thiên tử đã đến Ma Bối Lĩnh, hắn cũng không phải như Giang Tả Hầu, Thánh Thiên Đạo chỉ chém giết thiên thú thọ tinh, không đi thu thú tủy, thọ huyết gì đó, mà là hắn trước sau đi khắp nơi trong khu nguy hiểm, dường như đang dò xét thử cái gì.

– Thanh Huyền thiên tử có mục tiêu mà tới.

Cuối cùng nhất tin tức này là Phi Thiên hồ lão Quy vương kiến thức rộng rãi chứng thực:

– Thanh Huyền quốc gia cổ sừng sững không sai, có hai đời tiên đế, đạo cốt gì mà không có? Thiên mệnh chân thạch nào không có? Thanh Huyền quốc gia cổ nội tình kinh thiên. Lúc này Thanh Huyền thiên tử không có khả năng tới đây vì thú tủy đạo cốt, chỉ sợ là vì bảo tàng chư thần nên tới đây, nếu có cái gì có thể làm cho Thanh Huyền quốc gia cổ động tâm, vậy chỉ có thể là bảo tàng chư thần.

Phi Giao Hồ lão Quy vướng sống rất lâu, kiến thức rộng rãi, ngay cả hắn cũng nói như vậy, vô số tu sĩ đều tin tưởng, phía đông Ma Bối Lĩnh có bảo tàng chư thần xuất thế.

Lý Thất Dạ đi về hướng đông, đương nhiên, Lý Thất Dạ không phải vì bảo tàng chư thần, có bảo tàng chư thần hay không thì hắn hiểu quá rõ, Lý Thất Dạ chỉ tới vì con cóc thôi!

Nhưng mà Lý Thất Dạ đi vào khu vực nguy hiểm phía đông Ma Bối Lĩnh, lại gặp được người khó gặp!

– Thanh Huyền thiên tử đến!

Thời điểm này không biết là tu sĩ nào quát lên, tu sĩ khác nhao nhao ngẩng đầu, cũng nhìn về phía chân trời.

Phía chân trời thanh khí cuồn cuộn, hào quang kéo dài qua ngàn dặm, trong nháy mắt thanh khí này xẹt qua đầu mọi người.

Thanh khí ngang trời, khí tràng thật lớn, giống như chư viên đi tuần, thanh khí này có nhiều người bay qua, trẻ có già có, cầm đầu đúng là một thanh niên.

Thanh niên kia thân hình to lớn cao ngạo, toàn thân bao bọc trong thanh khí, giống như thiếu niên sống trong hỗn độn, giống như con ông trời, tuy không thấy rõ dung mạo của hắn, nhưng mà, hắn đầu đội thần quan, người mặc hoàng y, giống như thiên tử xuất hành.

Thanh Huyền thiên tử, truyền nhân Thanh Huyền quốc gia cổ, có người nói hắn là con của Thanh Huyền nhân hoàng, cũng có người nói hắn là hậu đại con cháu của thủy tổ Thanh Huyền tiên đế Thanh Huyền quốc gia cổ, cũng có người nói hắn là hậu đại của Tam Đao tiên đế Thanh Huyền quốc gia cổ.

Nhưng mà đây không phải trọng điểm, trọng điểm là trong trung tâm vực có đồn đại Thanh Huyền thiên tử một người kiêm tu hai vị tiên đế đế thuật, thậm chí có tin tức xưng Thanh Huyền thiên tử đồng thời tu luyện thiên mệnh bí thuật của Thanh Huyền tiên đế cùng Tam Đao tiên đế!

Bên cạnh Thanh Huyền thiên tử còn một thanh niên tương bồi, Thanh Huyền thiên tử có phong thái hấp dẫn người ta, khí tràng không ai bằng, nhưng mà thanh niên này đi theo Thanh Huyền thiên tử cũng không có thất sắc quá nhiều.

Thanh niên này cao lớn xuất chúng, đông lạnh như núi, đạo khí trang nghiêm, hắn có khí thế không nộ tự uy, vô cùng uy nghiêm, tuy hắn không bằng Thanh Huyền thiên tử, vẫn hết sức xuất sắc.

Trừ thanh niên này ra, bên cạnh Thanh Huyền thiên tử còn có một đám lão giả, tuy đám lão giả này thu liễm khí tức, nhưng mà thời điểm ánh mắt nhìn qua, làm cho trong lòng người phát lạnh, có thể nghĩ những lão giả này là cao nhân của Thanh Huyền quốc gia cổ, hơn nữa đạo hạnh khó lường.

– Đây không phải là đại đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn Lãnh Thừa Phong sao?

Nhìn thấy thanh niên bên cạnh Thanh Huyền thiên tử, có tu sĩ nhận ra.

Cửu Thánh Yêu Môn, không chỉ có thiên tài mới nổi như Lý Sương Nhan, trên thực tế đại đệ tử Cửu Thánh Yêu Môn Lãnh Thừa Phong cũng kinh tài tuyệt diễm, nhưng mà không biết vì cái gì, với tư cách đại đệ tử như hắn, lại không có được Cửu Thánh Yêu Môn lập làm truyền nhân, mà Lý Sương Nhan lại là truyền nhân.

Có người nói, Lý Sương Nhan bởi vì có thánh mệnh hoàng thể, cho nên được Yêu Hoàng coi trọng, lập làm truyền nhân. Cũng có người nói, Lãnh Thừa Phong không phải đệ tử Yêu Hoàng cho nên mất đi tư cách kế vị.

Chương 164: Thanh Huyền Thiên Tử (1)

Bất kể nói thế nào, Cửu Thánh Yêu Môn một môn song kiêu, từng khiến không ít đại giáo cương quốc hâm mộ, Lý Sương Nhan cũng không cần nói, trời sinh thánh mệnh hoàng thể, tiền đồ vô lượng, mà Lãnh Thừa Phong tuy thiên mệnh không bằng Lý Sương Nhan, nhưng mà hắn vẫn cực kỳ cường đại, thậm chí có đồn đãi nói, Lãnh Thừa Phong là trẻ tuổi đệ nhất nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, thậm chí còn mạnh hơn Lý Sương Nhan.

– Cửu Thánh Yêu Môn Lãnh Thừa cùng Thanh Huyền thiên tử đi cùng một chỗ, chẳng lẽ nói Cửu Thánh Yêu Môn cùng Thanh Huyền quốc gia cổ có quan hệ nhờ vả?

Cũng có người thấy một màn này động dung nói ra.

Sau khi đám thanh khí bay qua đầu đám người Lý Thất Dạ, đột nhiên dừng lại, Thanh Huyền thiên tử ở trên cao đưa mắt nhìn xuống, toàn thân có thanh khí quấn quanh, làm cho người nào cũng nhìn không rõ, lại đặc biệt chói mắt, giống như ánh sao trên cao.

Lúc này ánh mắt Thanh Huyền thiên tử nhìn qua Lý Sương Nhan, lộ ra vẻ kinh ngạc.

– Sư muội, vị này chính là Thanh Huyền điện hạ, đi lên bái kiến đi!

Lúc này Lãnh Thừa Phong đứng bên cạnh Thanh Huyền thiên tử nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan, nhìn thấy Lý Thất Dạ thi lộ ra vẻ chán ghét, sau đó hắn nhìn Lý Sương Nhan nói ra.

Lúc này Thanh Huyền thiên tử cũng nhìn thấy Lý Sương Nhan, giọng nói có vận luật vang lên, gật đầu nói nói:

– Đại danh Lý tiên tử, Thanh Huyền nghe qua, không nghĩ tới lúc này lại gặp được.

Về phần Lý Sương Nhan, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:

– Thanh danh của thiên tử cũng vang xa a.

Quản chi đối mặt với Thanh Huyền thiên tử, nàng vẫn như băng sương.

Tuy Thanh Huyền thiên tử có thể nói là trẻ tuổi đệ nhất nhân ở trung tâm vực, xuất thân từ Thanh Huyền quốc gia cổ, bối cảnh chỗ dựa làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà với tư cách một đời thiên chi kiều nữ như nàng, cũng không tự coi nhẹ mình, quản chi Thanh Huyền thiên tử cao cường tuấn kiệt, nàng cũng đối đãi bình thường mà thôi.

Thấy Lý Sương Nhan không có tiến lên bái kiến, Lãnh Thừa Phong không vui, nói ra:

– Sư muội, kết giao với thiên tử ở đây, tương lai Cửu Thánh Yêu Môn chúng ta sẽ cùng dắt tay cùng ăn với Thanh Huyền quốc gia cổ.

Lý Thất Dạ thời điểm này ngẩng đầu lên, nhìn qua Lãnh Thừa Phong, lại nhìn qua Thanh Huyền thiên tử, bình tĩnh nói:

– Sương Nhan hiện tại xem như là người Tẩy Nhan Cổ Phái của ta, làm gì tới phiên ngươi lên mặt hất hàm sai khiến. Về phần bái kiến? Người bên cạnh ta, trừ ta, cần gì phải bái kiến người khác! Chỉ là truyền nhân quốc gia cổ, còn chưa đủ tư cách để người bên cạnh ta đi lên bái kiến.

– Đồ không biết trời cao đất dày.

Lý Thất Dạ nói như thế, không ít tu sĩ chung quanh hít sâu một hơi, có người mắng một câu.

Tất cả mọi người cho rằng Lý Thất Dạ này quá ngông cuồng, cuồng vọng đến vô tri, trước mặt Thanh Huyền thiên tử còn dám khẩu xuất cuồng ngôn!

Lúc này ánh mắt Thanh Huyền thiên tử ngưng tụ, hai mắt như thần kiếm, dường như muốn chém Lý Thất Dạ.

– Hừ —

Lúc này một lão giả bên cạnh Thanh Huyền thiên tử hừ lạnh một tiếng, một bàn tay chộp tới Lý Thất Dạ, quát lạnh:

– Tiểu nhi vô tri, nhanh chóng đi lên quỳ lạy!

– Quỳ con mẹ ngươi —

Lý Thất Dạ còn không nói gì, một tiếng hét to vang lên, một cái đại thủ từ trong xác ốc sên hiện ra, một trảo chụp vào bàn tay đang chụp Lý Thất Dạ, “Tê” một tiếng, bàn tay kia bị xé rách, máu tươi tung tóe!

Lão giả này kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch, liên tục lui ra phía sau

Lúc này Ngưu Phấn ném bàn tay vào trong miệng, nhai một tiếng rất lớn, nói ra:

– Thịt này quá già, ăn thật cay!

Biến hóa đột ngột này khiến người chung quanh hít khí lạnh, không ít người đưa mắt nhìn nhau, con ốc sên này quá mạnh rồi.

Biến hóa đột ngột khiến sắc mặt Thanh Huyền thiên tử trầm xuống, lão giả bên người Thanh Huyền thiên tử biến sắc, lập tức từng ánh mắt hóa thành thanh kiếm, bộc phát khí tức đáng sợ, những lão già này bộc phát khí thế như phong bạo, rất nhiều tu sĩ ở đây run rẩy, toàn thân phát lạnh.

– Thiên ngưu tổ oa —

Thời điểm sắp gây chiến, lão già bên cạnh Thanh Huyền thiên tử hô nhỏ một tiếng, giọng nói rất thấp, ít người nghe được.

Lúc này lão giả kia nhìn qua Thanh Huyền thiên tử lắc đầu, sắc mặt của hắn trầm xuống, hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới lại gặp được thiên ngưu tổ oa hiếm thấy trên đời ở đây! Thời điểm này, hắn nghĩ tới truyền thuyết cổ xưa của Tẩy Nhan Cổ Phái, một truyền thuyết vô cùng đáng sợ!

– Là thuộc hạ của ta đường đột.

Lúc này Thanh Huyền thiên tử nhìn qua Lý Thất Dạ, sau đó nhìn Lý Sương Nhan gật gật đầu, nói ra:

– Lý tiên tử, vậy từ biệt, ngày khác gặp lại.

Sau khi nói xong hắn dẫn theo mọi người hóa thành thanh khí bay đi.

Thanh Huyền thiên tử đột nhiên rời đi, làm cho không ít người ngoài ý muốn, cũng có tu sĩ khen:

– Thanh Huyền thiên tử không hổ xuất thân từ quốc gia cổ, lòng dạ vô song, không so đo với tiểu bối vô tri. Cư xử như Thanh Huyền thiên tử, hiểu lý lẽ như vậy, khó trách có nhiều người nguyện ý đầu nhập hắn.

Cũng có một ít tu sĩ nhìn qua ốc sên lớn, lúc ở sườn đồi đã thấy ốc sên này ăn người, cho nên có chút sợ hãi trong lòng, có người thấp giọng nói:

– Đây là yêu quái do Tẩy Nhan Cổ Phái nuôi a, hung ác như vậy chắc không phải hung vật bình thường.

Lúc này không ít tu sĩ nhìn thấy ốc sên lớn thì đi vòng qua, trong nội tâm bao nhiêu cũng có sợ hãi, ốc sên lớn này động một chút lại ăn người, khiến ai cũng sợ.

– Ốc sên ăn thịt người, ta lần đầu nghe thấy.

Có tu sĩ thấp giọng nói ra.

Chờ đám người Thanh Huyền thiên tử rời đi, Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:

– Thanh Huyền quốc gia cổ xem như có nhân tài, không ngờ nhận ra lai lịch của ngươi.

Nói xong vỗ vỗ vỏ ngoài của Ngưu Phấn.

– Công tử, lão đầu đội mũ mềm không đơn giản, dùng ta quan sát, hắn cũng như ta, trấn áp lối đi nhỏ!

Ngưu Phấn nhìn Lý Thất Dạ nói ra.

Mặc dù nói Ma Bối Lĩnh chỉ có tu sĩ dưới Cổ Thánh mới đi vào được, nhưng mà nếu dùng kỳ bảo phong ấn đạo hạnh của mình, trấn áp dưới Cổ Thánh vẫn có cơ hội tiến vào, nhưng mà sau khi đi vào chỉ có thể phát huy thực lực dưới Cổ Thánh.

– Quản hắn khỉ gió đạo hạnh gì.

Lý Thất Dạ nói:

– Chỉ cần không quấy rầy ta làm việc, không quan hệ gì tới ta. Nếu như không thức thời, dám phá hư chuyện của ta, giết không tha.

Ngưu Phấn cõng Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan tiếp tục ra đi, trên đường đi Lý Thất Dạ hỏi Lý Sương Nhan:

– Cửu Thánh Yêu Môn các ngươi và Thanh Huyền quốc gia cổ đi cùng một chỗ?

Lý Sương Nhan lắc đầu, nói ra:

– Cửu Thánh Yêu Môn và Thanh Huyền quốc gia cổ chỉ là bang giao bình thường. Nhưng mà nghe sư tôn nói, gần đây đại sư huynh nhất mạch đi lại rất gần với Thanh Huyền quốc gia cổ.

– Vậy là tốt nhất.

Lý Thất Dạ nói ra:

– Nếu như có một ngày Thanh Huyền quốc gia cổ là địch với ta, coi chừng ta diệt bọn chúng, miễn nói ta không cho sư phụ của ngươi một chút tình cảm.

Chương 165: Thanh Huyền thiên tử (2)

Lý Thất Dạ nói như vậy, lập tức làm cho Lý Sương Nhan im lặng, cũng nói ra:

– Đây chính là quốc gia cổ! Hiện tại Thanh Huyền quốc gia cổ vẫn phát triển không ngừng.

– Quốc gia cổ thì như thế nào.

Lý Thất Dạ thong dong vừa cười vừa nói:

– Thức thời, bọn chúng có thể sống yên ổn trăm ngàn vạn năm, nếu không thức cản đường của ta, quốc gia cổ cũng không cần tồn tại nữa!

Lý Sương Nhan đều trầm mặc, nhìn qua Lý Thất Dạ, lúc này nàng không biết Lý Thất Dạ đang nói đùa hay thật! Nhưng mà, phải biết rằng, đây chính là quốc gia cổ nha, đã tồn tại nhiều năm, người dám khẩu xuất cuồng ngôn nói muốn tiêu diệt Thanh Huyền quốc gia cổ, chỉ sợ không có bao nhiêu.

– Hắc, công tử vô địch, Thanh Huyền quốc gia cổ có cái gì không dậy nổi, cũng không phải tồn tại vĩnh hằng bất hủ. Hắc, cho dù là tồn tại vĩnh hằng bất hủ, cũng bị tiêu diệt.

Ngưu Phấn cười hắc hắc nói ra:

– Trong tộc ta có một đồn đãi, truyền thuyết thời đại Cổ Minh, một truyền thừa vĩnh hằng bất hủ từng tồn tại bị một đại nhân vật tiêu diệt. Nghe nói truyền thừa vĩnh hằng bất hủ có chư thần, nhưng mà về sau bị đại nhân vật đồ diệt không còn một mống. Hắc, hắc, hôm nay công tử ngang trời xuất thế, đồ diệt Thanh Huyền quốc gia cổ cũng dễ dàng, nói không chừng có thể đánh phá ghi chép của đại nhân vật kia đấy.

Ngưu Phấn nói như vậy, Lý Thất Dạ híp mắt, đó là đoạn thời gian nhiệt huyết, sau đó hắn vỗ lưng Ngưu Phấn, nói ra:

– Tốt, đừng vuốt mông ngựa nữa, ngươi nên làm gì thì làm đi.

– Hắc —

Ngưu Phấn nhanh chóng đi về phía trước, vẫn thì thầm:

– Công tử, tổ tiên chúng ta từng đi theo tùy tùng đại nhân vật kia, hắc, tương lai công tử thành tựu như đại nhân vật vô thượng kia, ta cũng có thể có được inh quang như tổ tiên…

– Câm miệng —

Lý Thất Dạ đột nhiên quát một tiếng.

Đột nhiên Lý Thất Dạ quát khẽ, tràn ngập uy nghiêm, không thể khiêu khích, lúc này Ngưu Phấn run rẩy, trong nội tâm run lên, thoáng cái biết rõ mình nói sai, lập tức trầm mặc không dám nói thêm, nhanh chóng rời đi.

Lý Thất Dạ cưỡi ốc sên chạy như điên, dùng tốc độ của Ngưu Phấn, hắn phát hiện còn cách con cóc càng ngày càng gần, chuyện này khiến tinh thần của hắn chấn động, con cóc này đã mất đi nhiều năm, đây là cơ hội cuối cùng bắt nó.

Lý Thất Dạ một lòng bắt con cóc, nhưng mà nơi này là lúc mấu chốt, phiền toái lại tới tận cửa.

Lý Thất Dạ còn không có bước vào khu vực nguy hiểm, đột nhiên đội thiết kỵ chạy tới, lập tức tách ra bao bọc chung quanh, vây Lý Thất Dạ vào trong.

Đội thiết kỵ này hơn ngàn cao thủ, chi thiết kỵ này vây quanh, có thể nói là vây Lý Thất Dạ chật như nêm cối.

Chi thiết kỵ này lệ khí trùng thiên, giống như sư tử bách chiến xa trường, khí tức sát phạt khiến người ta sợ hãi.

Nhìn thấy chi thiết kỵ đột nhiên xuất hiện, không ít tu sĩ chung quanh run sợ, cũng không dám tới gần đó, sợ tai bay vạ gió.

Thấy chi thiết kỵ đột nhiên vây quanh, Lý Thất Dạ híp mắt nhìn, khóe miệng tươi cười.

– Thiết kỵ Giang Tả thế gia, chi thiết kỵ này khó lường nha.

Nhìn thấy chi thiết kỵ này, có tu sĩ động dung nói ra.

– Mặc dù nói Giang Tả Hầu còn kém một bước thì tiến vào vương hầu, so sánh với Thánh Thiên Đạo còn kém một đoạn, nhưng mà Giang Tả Hầu có được thiết kỵ bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, chuyện này làm cho Giang Tả Hầu không kém gì Thánh Thiên Đạo nha.

Có tu sĩ nói ra.

– Hiền Vương Lục Đãng Trận, Giang Tả Hầu tự mình chủ trì, nghe nói có thể trảm vương hầu.

Một yêu vương nhìn thấy trận pháp này thì biến sắc, nói ra:

– Mấy ngày hôm trước nghe nói Giang Tả Hầu thân cầm ’ Hiền Vương Lục Đãng Trận ’, dồn một con thọ tinh hai mươi vạn năm tuổi vào bước đường cùng, cuối cùng nhất ’ Hiền Vương Lục Đãng Trận ’ đã chém giết thọ tinh kia.

Lúc này không ít tu sĩ chạy tới dừng lại, đều nhao nhao đứng xem náo nhiệt.

Lúc này Giang Tả Hầu chậm rãi đi tới, nhìn qua Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan trên lưng ốc sên, cười nói ra:

– Lý tiên tử, vận mệnh thật là trùng hợp, đúng là người ở đâu cũng có thể gặp nhau.

Lý Sương Nhan lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì, mà Lý Thất Dạ thì híp hai mắt, nhìn thấy Giang Tả Hầu, nói:

– Tục ngữ nói, chó ngoan không cản đường, đừng quấy nhiễu hứng thú của ta, cút sang một bên.

Lý Thất Dạ nói như vậy, Giang Tả Hầu cho dù có tu dưỡng thì sắc mặt cũng lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, lạnh giọng nói:

– Tiểu quỷ, chớ có cuồng, bản hầu không có so đo với ngươi! Ngươi như không chừng mực, không biết trời cao đất rộng, hừ, cho dù Cổ Thiết Thủ cầm đế vật tới cũng không thể cứu ngươi!

– Ngươi yên tâm, Cổ trưởng lão không ở chỗ này, lại nói giết gà đâu cần đao mổ trâu, ngươi cũng quá để mắt Giang Tả thế gia rồi.

Lý Thất Dạ nghe được Giang Tả Hầu nói thế, mỉm cười nói:

– Ngươi không phải kiêng kỵ đế vật sao? Đừng đem Giang Tả thế gia là quá mạnh mẽ gì đó, Giang Tả thế gia của các ngươi tính là cái rễ hành gì! Không có đế vật, giết người Giang Tả thế gia giống như giết chó!

Lý Thất Dạ nói lời này khiến Giang Tả Hầu tức giận đến run rẩy, sắc mặt đỏ lên! Nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, cho dù tượng đất nghe Lý Thất Dạ kiêu ngạo như vậy cũng phải thổ huyết.

– Tiểu tử này nói chuyện quá thiếu đạo đức!

Tu sĩ đứng ngoài quan sát cũng nghe chói tai.

Có tu sĩ cũng cười lạnh nói:

– Đâu chỉ thiếu đạo đức, tiểu tử này quá không biết sống chết, không biết trời cao đất rộng, khẩu xuất cuồng ngôn, cũng không nhìn xem Tẩy Nhan Cổ Phái hiện tại suy sụp đến loại trình độ nào, vậy mà dám đi khiêu khích Giang Tả thế gia. Tẩy Nhan Cổ Phái có một tên tiểu tử không biết sống chết này, sớm muộn gì cũng gặp tai ương diệt môn.

Hai mắt Giang Tả Hầu bắn tinh quang, lành lạnh nói:

– Khẩu khí thật là lớn, bản hầu đúng là muốn nhìn Tẩy Nhan Cổ Phái có thể lấy ra công pháp gì! Nhưng mà cho dù Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi còn sót lại một hai bản đế thuật, chỉ sợ loại người như ngươi cũng không có tư cách tu luyện.

– Ta hiểu rồi!

truyện Kiếm Hiệp

Lý Thất Dạ nhìn qua Giang Tả Hầu, cười rộ lên, khoan thai nói:

– Thì ra là phép khích tướng, đầu năm nay, mọi người dựa vào là nắm đấm nói chuyện, cũng đừng che giấu, ngươi muốn làm cường đạo, cũng đừng giả làm thánh nhân, là kỹ nữ còn muốn lập đền thờ! Ngươi đang nhắm vào đế thuật của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta mà thôi!

Sắc mặt Giang Tả Hầu lập tức đỏ lên, thiết kỵ của hắn đột nhiên làm khó dễ, thoáng cái vây quanh Lý Thất Dạ, chính là muốn kiếm chuyện với Lý Thất Dạ, sau đó hắn tìm cớ bắt lấy Lý Thất Dạ.

Thật không ngờ, Lý Thất Dạ chỉ mưới mười lăm tuổi nói ra mục đích của hắn, chuyện này làm cho hắn mất mặt trước mặt nhiều người.

Thời điểm ở sườn núi, Giang Tả Hầu thấy tận mắt uy lực của “Côn Bằng Lục Biến”, lập tức khiến hắn tim đập thình thịch, đế thuật, quả nhiên tuyệt thế vô song nha.

Đối với Giang Tả Hầu mà nói, Giang Tả thế gia của hắn hôm nay có được thực lực vô cùng hùng hậu, nội tình cũng kinh người, nhưng mà chỉ thiếu khuyết đế thuật vấn đỉnh thiên hạ!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 3 ngày trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 1 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 1 tuần trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!