Đế Bá Audio Podcast
Tập 331 [Chương 1651 đến Chương 1655]
❮ sautiếp ❯Chương 1651: Bắc hành
Đương nhiên, ở bên trong sơn hà rộng lớn của Đế Cương, ngoại trừ đế vương kim ra, dưới mặt đất vẫn là có bảo kim thần thạch khác.
Cho nên, rất nhiều tu sĩ cùng Đế binh không có quá nhiều xung đột, Đế binh đào đế vương kim của bọn hắn, mà tu sĩ thì đi đào bảo kim thần thạch của mình.
Ở trên Đế Cương, môn phái thực lực cường đại thu hoạch rất dồi dào. Bởi vì bọn họ có thực lực đào ra mỏ lớn dưới mặt đất, bất quá, đối với tiểu môn phái hoặc tán tu cũng không phải không có hi vọng.
Có một ít tán tu hoặc là tiểu môn phái thông minh, bọn hắn chuyên môn đi tìm giếng mỏ bỏ hoang mà Đế binh đào qua, hoặc là tới chỗ Đế binh bỏ xỉ quặng nhặt đồ bỏ đi.
Nói là nhặt đồ bỏ đi, lời này hơi cường điệu, trên thực tế, có không ít người nhặt được rất nhiều bảo kim thần thạch không tệ.
Bởi vì Đế binh chỉ cần đế vương kim, vật gì khác, dù là bảo kim thần thạch, bọn hắn cũng sẽ không nhìn, bọn hắn tùy ý vứt bỏ đa số bảo kim thần thạch móc ra, kể từ đó, liền tiện nghi những tu sĩ đến nhặt đồ bỏ đi kia.
– Nam Lĩnh tiểu tán tu nhặt được một khối Hóa Huyết Thạch.
Ở trong Đế Cương, mỗi một ngày đều có tin tức nhặt được bảo truyền tới.
Đối với đại môn phái đào ra khoáng mạch, chuyện như vậy, tất cả mọi người không ly kỳ, dù sao đại môn phái có thực lực này, mà tiểu tán tu hoặc là tiểu môn phái nhặt được bảo vật, này mới là sự tình khiến người hưng phấn.
– Tiểu tán tu này rất thông minh, vừa nhặt được Hóa Huyết Thạch liền lập tức rời đi Đế Ma tiểu thế giới, rời đi Táng Phật cao nguyên, xa xa trốn đi.
Cũng có người không khỏi tán thưởng một tiếng.
– Nhặt được Hóa Huyết Thạch không tính cái gì, Bạch Vân Tiểu Quán nhặt được một khỏa Ly Thần Toản, đáng tiếc, bọn hắn quá ngu, quá tham, còn muốn đi nhặt bảo vật khác, bị một đại giáo để mắt tới, một hơi đem mấy đệ tử bọn hắn tiêu diệt, Ly Thần Toản cũng thành vật trong tay người khác.
Tại Đế Cương, mỗi ngày đều nghe được tin tức có người nhặt được bảo vật, nhưng mà, có một ít người sau khi nhặt được bảo vật vẫn lòng tham chưa đủ, sẽ không đào tẩu, cho nên, thường thường bị tu sĩ hoặc môn phái cường đại hơn diệt đi.
Thời điểm đông đảo tu sĩ ở Đế Cương tầm bảo, bọn người Lý Thất Dạ tiếp tục Bắc thượng, lúc này bọn hắn bước vào một mảnh thế giới băng tuyết.
Ở chỗ này, băng tuyết đầy trời, trên bầu trời có mảng lớn mảng lớn bông tuyết bay xuống.
Thời điểm bước vào thế giới băng tuyết cực bắc này, ngay cả Đế binh cũng hiếm thấy, chớ nói chi là tu sĩ. Địa phương này ở vào cực bắc của Đế Cương, không chỉ là cực kỳ rét lạnh, hơn nữa băng kết ngàn vạn năm, cực kỳ cứng rắn, muốn đào bảo khoáng hoặc đế vương kim dưới mặt đất, đó là chuyện vô cùng khó khăn.
Mà Đế binh không đến mảnh cực bắc chi địa này, còn có một nguyên nhân khác, một nguyên nhân mà ngoại nhân không biết.
– Chúng ta đi nơi nào?
Lý Thất Dạ mang theo các nàng tiếp tục tiến lên, Trần Bảo Kiều cũng không khỏi tò mò hỏi.
– Chúng đế chi quốc!
Lý Thất Dạ đạp tuyết mà đi, nhìn lấy tuyết lớn phiêu phiêu rơi xuống, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói ra.
– Chúng đế chi quốc?
Nghe được danh tự như vậy, các nàng Bạch Kiếm Chân cũng không khỏi động dung, Lý Sương Nhan không khỏi lầm bầm nói:
– Danh tự thật là khí phách.
– Bởi vì nó thật sự bá khí như thế!
Lý Thất Dạ bình thản nói ra:Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!
– Tại Đế Cương, nó có thể được xưng là đệ nhất đế quốc, không có đế quốc nào có thể cùng nó so sánh.
– Đệ nhất đế quốc!
Mai Tố Dao không khỏi giật mình, nói ra:
– Tông môn ta từng có ghi chép, hình như Đế Cương không có một đế quốc dạng này.
– Đó là bởi vì Trường Hà tông các ngươi không biết một ít chuyện.
Lý Thất Dạ cười nói ra:
– Bây giờ tại Đế Cương, đại đế quốc mạnh nhất bị người biết có ba cái, nhưng mà, còn có một đế quốc đã ngủ say trăm ngàn vạn năm, không biết nó tồn tại, đây cũng là sự tình bình thường.
Mai Tố Dao không khỏi trầm ngâm một chút, nói ra:
– Bằng vào tông môn chúng ta ghi chép, truyền thuyết sau khi Đế Cương đế quốc đã cường đại đến trình độ nhất định, đều sẽ đạp vào Chinh Đồ.
– Ta minh bạch ý tứ của ngươi.
Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, nói ra:
– Từ một điểm này, tông môn các ngươi ghi chép cũng đúng, bất quá, vạn sự đều có ngoại lệ. Chúng đế chi quốc, ở trong dòng sông lịch sử của Đế Cương coi như không phải đại đế quốc thứ nhất, nhưng cũng có thể tiến vào năm vị trí đầu. Bất quá, đế quốc vô cùng cường đại khác đều đã đạp vào Chinh Đồ, bọn hắn lại một mực lưu thủ đến bây giờ.
– Bị phong tồn ở trong thế giới băng tuyết này?
Bạch Kiếm Chân tích chữ như vàng cũng không khỏi mở miệng nói.
– Đúng, ngay trong thế giới băng tuyết này.
Lý Thất Dạ không khỏi nhìn thế giới băng tuyết trước mắt, thì thào nói.
Lý Thất Dạ mang theo các nàng Lý Sương Nhan tiếp tục tiến lên, cuối cùng, hắn đi tới trước một ngọn núi tuyết dừng lại.
Ngọn núi tuyết này cực kỳ lớn, cả ngọn núi tuyết trắng mênh mang, kình thiên mà đứng, tựa hồ không nhìn thấy cuối cùng, cả ngọn núi tuyết tựa như là đâm rách thiên khung.
Lúc này, Lý Thất Dạ đứng trước một mặt băng tuyết tuyệt bích, băng tuyết tùy theo chậm rãi hòa tan, dưới mặt đất lộ ra một cái trận đài, một cái trận đài làm cho không người nào có thể xem hiểu.
“Ông” một tiếng, từ mi tâm của Lý Thất Dạ bay ra mấy đạo pháp tắc, trong nháy mắt thúc giục trận đài, tiếp lấy “Oanh” một tiếng, đế thế giống như nước sông phóng lên tận trời, thao thao bất tuyệt, cực kỳ hung mãnh.
Lý Thất Dạ như là cự kình uống nước, trong nháy mắt đem tất cả đế thế đều thôn phệ hết, ngay một khắc này, theo thanh âm “ông, ông, ông” vang lên.
Từng đạo từng đạo đế mang chướng mắt từ sau lưng Lý Thất Dạ phát ra, tại thời khắc này, mặc dù Lý Thất Dạ không có biến hóa dung nhan, nhưng mà, khí thế cả người hắn cũng thay đổi.
Lúc này, hắn giống như là Đế Hoàng ngồi cao trên chín tầng trời, phía sau hắn chìm nổi lấy ức vạn sinh linh, ức vạn sinh linh đều quỳ lạy ở nơi đó, ở trong ức vạn sinh linh, có chúng thần cao cao tại thượng, nhưng mà, mặc kệ là chúng thần, hay tồn tại vô thượng, giờ khắc này, toàn bộ đều quỳ lạy ở nơi đó.
Dạng dị tượng này, thật sự là quá rung động, thậm chí có thể nói, so với khí thế của Thiên Khí Ma Vương còn muốn rung động.
Đứng ở trước mặt Lý Thất Dạ đã hóa thành Đế Hoàng, các nàng Lý Sương Nhan cũng không khỏi run lên một cái, đế thế của Lý Thất Dạ có uy lực trấn áp đến người muốn quỳ xuống, cỗ đế thế này thật sự là quá cường đại.
Lúc này, Lý Thất Dạ mặc vào đế y, đế y này chính là lão tổ Trường Hà tông đưa cho Lý Thất Dạ, đây cũng là đế y mà năm đó Lý Thất Dạ thất lạc ở bên ngoài.
Đế y mặc lên người, Lý Thất Dạ chỉ lộ ra một đôi mắt, cả người đều bao bọc ở trong đế y.
Lý Thất Dạ mặc đế y vào, không chỉ là khiến người ta cảm thấy đế thế trấn áp chư thiên, càng khiến người ta cảm thấy hắn là một Chiến đế chinh chiến Cửu Thiên Thập Địa!
Chương 1652: Chúng đế chi quốc (1)
Chiến đế, huyết chiến vạn giới, duy ta vô địch! Nhìn Lý Thất Dạ trước mắt, mặc kệ là Lý Sương Nhan, hay là Mai Tố Dao, đều có loại cảm giác này.
– Đây quả thực là Chiến đế phụ thể.
Nhìn Lý Thất Dạ trước mắt, Trần Bảo Kiều cũng không khỏi thì thào nói.
– Không phải Chiến đế phụ thể!
Lý Thất Dạ nở nụ cười, đế thế vô địch, nói ra:
– Ta chính là Chiến đế, vô thượng đại đế của chúng đế chi quốc!
Nói đến đây, hai mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, cả người trở nên vô cùng thâm thúy, bất kể là ai nhìn thấy Lý Thất Dạ thời khắc này, trong nội tâm cũng không khỏi phát lạnh.
Két két két… thanh âm di động nặng nề vang lên, thời điểm hai tay Lý Thất Dạ kết vô thượng pháp ấn, miệng phun bất hủ chân ngôn, cả tòa núi tuyết chậm rãi vỡ ra, một cửa thành to lớn xuất hiện ở trước mặt bọn người Lý Thất Dạ.
Ở thời điểm này, các nàng Lý Sương Nhan mới phát hiện, núi tuyết to lớn trước mắt không phải núi tuyết, mà là một tòa Đế thành vô cùng to lớn, chỉ bất quá, tòa Đế thành này bị phong ấn ở dưới băng tuyết, làm cho không người nào có thể thăm dò toàn cảnh của nó mà thôi.
Lý Thất Dạ chậm rãi đi vào Đế thành, hắn mỗi đi một bước đều tràn đầy tiết tấu, tựa hồ toàn bộ Đế thành ở dưới tiết tấu vô thượng của hắn chậm rãi tỉnh lại.
Thời điểm bọn hắn đều bước vào Đế thành, đế môn to lớn chậm rãi đóng lại, rốt cuộc để cho người ta không nhìn thấy tình huống bên trong.
Bước vào Đế thành, các nàng Lý Sương Nhan đều bị một màn trước mắt làm rung động.
Đế thành rất lớn, có thể dung nạp trăm vạn người, ở bên trong Đế thành, không có lâu vũ, không có ốc xá, toàn bộ Đế thành bằng phẳng, cùng nói là một Đế thành, không bằng nói là một võ đài vô cùng to lớn càng thích hợp hơn.
Bên trong Đế thành, ngồi xếp bằng Đế binh này đến Đế binh khác, mỗi một Đế binh đều nhắm mắt, binh khí của bọn hắn đặt ở trên gối, cái eo của bọn hắn thẳng tắp, cứ như vậy ngồi xếp bằng ngủ say.
Mỗi một Đế binh đều tản ra đế thế đáng sợ, tựa như giao long vọt ở trên bầu trời, tràng diện này thoạt nhìn nào chỉ là hùng vĩ, nào chỉ là rung động!
Phóng tầm mắt nhìn tới, Đế binh có mấy chục vạn, mỗi một Đế binh đều là cường giả, trên người tản ra đế thế đáng sợ mà cường đại!
Càng khiến người ta chấn động không phải mấy chục vạn Đế binh trước mắt.
Ở trung ương Đế thành này, có một cái Kim Tự Tháp, Kim Tự Tháp rất lớn, làm cho không người nào có thể tưởng tượng, độ cao vạn trượng, như là một tòa cự nhạc.
Hơn nữa, tòa Kim Tự Tháp to lớn này chính là do từng khối đế vương kim xếp chồng mà thành, mỗi một khối đế vương kim lớn như viên gạch, đều là đi qua tinh luyện, cực kỳ thuần túy, tản mát ra một loại quang trạch hoàng kim đặc thù của đế vương kim.
Một tòa Kim Tự Tháp to lớn như thế, cần ức vạn khối đế vương kim mới có thể xếp chồng thành, nhiều đế vương kim như vậy, đây là để cho người ta rung động bực nào, để cho người ta kinh hãi bực nào.
Vô số đế vương kim xếp thành Kim Tự Tháp to lớn trước mắt, cả tòa Kim Tự Tháp tản ra quang mang bao phủ toàn bộ Đế thành, đế thế đặc thù của đế vương kim nhẹ nhàng rớt xuống, đắm chìm trên than của tất cả Đế binh.
Tựa hồ, Đế binh ngồi xếp bằng ở đây tất cả đều hô hấp lấy, đế thế nhẹ nhàng rớt xuống kia để bọn hắn có lợi ích không thể coi thường.
Lúc này, Lý Thất Dạ đưa tay lên, để các nàng Lý Sương Nhan không cần theo lên, hắn một mình đi đến Kim Tự Tháp.
Lý Thất Dạ xuyên qua võ đài to lớn, khi hắn từ bên cạnh Đế binh đi qua, mỗi một Đế binh vẫn nhắm mắt ngủ say, tựa hồ hồn nhiên không có phát hiện Lý Thất Dạ đến.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ chậm rãi leo lên đỉnh Kim Tự Tháp. Tại thời khắc này, các nàng Lý Sương Nhan mới phát hiện, trên đỉnh Kim Tự Tháp lại có một Đế Tọa, bên cạnh Đế Tọa còn có một vị Đế tướng ngồi xếp bằng, thủ hộ lấy Đế Tọa.
Đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp nhìn một cái, toàn bộ Đế thành thu vào đáy mắt. Trăm vạn đại quân đang ở trước mặt, một chi đại quân vô địch, rung động đến làm cho người không thở nổi.
Lý Thất Dạ chậm rãi ngồi ở trên Đế Tọa, hắn rất tùy ý ngồi xuống Đế Tọa, nhưng mà, trên người hắn phát tán ra đế thế lại để cho người ta ngạt thở, bất kỳ người nào cũng sẽ vì đó ngạt thở.
Ngay một khắc Lý Thất Dạ ngồi ở trên Đế Tọa này, trong nháy mắt, tất cả Đế binh ngồi xếp bằng ở đây đồng thời mở hai mắt ra, bọn hắn đồng thời từ trong ngủ mê tỉnh lại.
Chỉ trong nháy mắt, phương tâm các nàng Mai Tố Dao cũng không khỏi nhảy một cái, một loại cảm giác hít thở không thông, làm cho trong nội tâm các nàng không khỏi run lên.
Khi tất cả Đế binh đồng thời mở hai mắt ra, các nàng đều cảm nhận được rõ rang, cái này tựa như một cự đầu tuyên cổ vô thượng tỉnh lại.
Trong chớp mắt này, các nàng Mai Tố Dao minh bạch, trăm vạn đại quân này, có thể nói là cùng một tâm, đồng dạng hô hấp, đồng dạng nhịp đập, bọn hắn vô cùng ăn ý!
Lúc này, Đế tướng thủ hộ ở bên cạnh Đế Tọa đứng lên, chân quỳ trên mặt đất, hai tay bưng lấy bảo hạp, đưa tới trước mặt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ mở bảo hạp, chậm rãi lấy ra một vật. Đây là một thanh đế kiếm, “Tranh” một tiếng, đế kiếm ra khỏi vỏ, cả thanh đế kiếm có quang mang vô tận phóng lên trời, vô tận thần quang trong nháy mắt bao phủ Lý Thất Dạ, ở trong thần quang, Lý Thất Dạ giống như là vô thượng Thần Đế từ trong chúng thần đi ra!
“Keng” một tiếng, vô tận thần quang đan vào một chỗ, cuối cùng như là một thanh đế tỏa khóa lại, một cái đằng đồ cổ lão mà thần bí hiện lên trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ.
Giờ khắc này, Lý Thất Dạ giống như là Thần Đế có được đằng đồ vô thượng của chúng thần chi quốc, có thể hiệu lệnh chư thiên, có thể nắm giữ càn khôn vạn giới.
– Bệ hạ vạn cổ, vĩnh thế vô địch!
Đế tướng quỳ chân sau, vô cùng cung kính, hô to một tiếng.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn, trăm vạn Đế binh trong nháy mắt đứng lên, quỳ một chân, trăm vạn đại quân động tác vô cùng chỉnh tề, thời điểm bọn hắn quỳ xuống, cả vùng cũng vì đó lay động một cái.
– Bệ hạ vạn cổ, vĩnh thế vô địch!
Trăm vạn đại quân cùng hô, tiếng hô như biển gầm, chấn vỡ thiên khung, lay lạc Tinh thần, coi như là Thần Hoàng ở đây, đều sẽ bị chấn nhiếp đến hồn phi phách tán.
Ở trước trăm vạn đại quân, cả người Lý Thất Dạ đế thế tung hoành, cao cao tại thượng, thần cũng tốt, ma cũng được, lúc này, ở trước mặt hắn đều phải quỳ xuống.
Các nàng Lý Sương Nhan cũng không khỏi run lên một cái, coi như các nàng cách xa như thế, cũng có xúc động quỳ xuống, đế thế vô địch, uy hiếp Cửu Thiên Thập Địa!
– Chúng tướng miễn lễ.
Lý Thất Dạ nhìn trăm vạn đại quân, chậm rãi nói ra, lúc này, hắn liền là chúng thần chi đế!
Chiến Đế, tại tuế nguyệt xa xôi, ở trong Đế Cương, đây chính là danh tự uy hiếp toàn bộ Đế Cương! Thậm chí so với Ma Giới Thiên Khí Ma Vương còn muốn uy hiếp.
Chương 1653: Chúng đế chi quốc (2)
Tại tuế nguyệt xa xôi, Lý Thất Dạ từng lưu lại Đế Ma tiểu thế giới, một thân một mình, rèn luyện đế tâm, trở thành Đế binh, đội ngũ của hắn chậm rãi lớn mạnh, từ mấy Đế binh bắt đầu, lớn mạnh thành một đế quốc!
Trăm vạn đại quân đồng thời đứng lên, đều nhịp, đế thế như hồng, ở trước trăm vạn đại quân như thế, coi như là chúng thần, chỉ sợ cũng run rẩy.
– Chiến Thất, thu hoạch như thế nào?
Lý Thất Dạ mở miệng, chậm rãi nói ra.
– Hồi bẩm bệ hạ, trăm vạn bộ đội cùng đế vương kim đồnng hô hấp, đã vô cùng ăn ý.
Đế tướng thủ hộ Đế Tọa báo cáo, nói ra:
– Hùng sư của chúng ta, sẽ không thua kém bất luận một đế quốc nào trong lịch sử Đế Cương! Chỉ cần bệ hạ ra lệnh, chúng ta tùy thời lao tới Chinh Đồ.
Vị Đế tướng trước mắt này tên là Chiến Thất, hắn là Đế binh năm đó sớm nhất đi theo Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ ban tên cho hắn.
Lý Thất Dạ nhìn qua trăm vạn đại quân, chậm rãi nói ra:
– Thời gian ung dung, một giấc ngàn vạn năm. Cái này là thời điểm chúng tướng đạp vào Chinh Đồ, vạn cổ đợi chờ, thành bại đều ở cử động lần này.
Trăm vạn đại quân đứng bình tĩnh ở nơi đó, lẳng lặng nghe Lý Thất Dạ, trăm vạn đại quân, thần thái nghiêm trọng, ở chỗ này, ngoại trừ thanh âm của Lý Thất Dạ, rốt cuộc nghe không được thanh âm khác.
Năm đó, Lý Thất Dạ thành lập chúng đế chi quốc, đã từng hứa hẹn qua, có một ngày, hắn sẽ để cho trăm vạn Đế binh đạp vào Chinh Đồ.
– Nhưng, Chinh Đồ khó lường, không có ai biết tiền đồ phong hiểm, cho nên, chúng ta cần người vì chúng tướng mở đường.
Lý Thất Dạ nhìn qua trăm vạn đại quân, chậm rãi nói ra:
– Đợi ta tìm tới người mở đường, chính là ngày chúng tướng đạp vào Chinh Đồ!
Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn trăm vạn đại quân chung quanh, chậm rãi nói ra:
– Mặc dù, không biết phía trước sẽ có cái gì chờ lấy mọi người, nhưng mà, ta tin tưởng, chúng đế hùng sư, mở cờ tất thắng!
– Chúng đế hùng sư, mở cờ tất thắng.
Trăm vạn đại quân cùng hét, âm thanh rung thiên địa, uy hiếp bát phương. Ở dưới khí thế dạng này, coi như là cường giả cũng sẽ run chân, người đạo hạnh cạn một chút, càng sẽ bị dọa đến tê liệt trên mặt đất.
– Chiến Thất, đưa tin cho tam đại Đế Hoàng, nói ta có việc thương lượng.
Sau khi thanh âm của trăm vạn đại quốc rơi xuống, Lý Thất Dạ phân phó nói ra:
– Ta sẽ cùng với bọn hắn gặp nhau tại Chư Đế thành!
Chiến Thất lên tiếng, phái ra Đế binh.
Lý Thất Dạ cũng không lưu ở trong Đế thành, sau khi ra lệnh, hắn liền mang theo các nàng Lý Sương Nhan rời đi Đế thành.
– Chiến Đế chân chính đi nơi nào đây?
Rời đi Đế thành, Trần Bảo Kiều không khỏi tò mò nói.
Trần Bảo Kiều còn cho rằng Lý Thất Dạ giống như ở Ma Giới, dĩ giả loạn chân, làm giả Chiến Đế, các nàng cũng không biết, Lý Thất Dạ là Chiến Đế, Chiến Đế chân chính.
Lý Thất Dạ không có trả lời vấn đề của nàng, chỉ là nở nụ cười, nhìn ra xa xa.
– Trăm vạn đại quân như thế, đây quả thực là vô địch a, nếu như một chi hùng sư như vậy xuất hiện tại Cửu Giới, bất kỳ một truyền thừa nào đều sẽ run rẩy, coi như là Tiên Đế quân đoàn, cũng bất quá như thế mà thôi.
Mai Tố Dao cũng không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
– Đây là chuyện không thể nào, bọn hắn vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện tại Cửu Giới.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng.
Nếu như nói, Đế binh có thể rời Đế Ma tiểu thế giới, hắn đã sớm đem chi quân đoàn này tới Cửu Giới.
– Chẳng lẽ nói, Chinh Đồ là đường ra duy nhất của Đế binh sao?
Bạch Kiếm Chân cũng không khỏi hỏi.
– Có lẽ, bọn hắn có thể lựa chọn lưu lại, Chinh Đồ, tiền đồ chưa biết, không có ai biết phía trước sẽ có cái gì chờ đợi bọn hắn.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Nếu như nói, có thể tiếp tục chờ xuống, Lý Thất Dạ sẽ không để cho trăm vạn đại quân của Chúng đế chi quốc đạp vào Chinh Đồ, hắn sẽ để cho trăm vạn đại quân giống như trước đây tiếp tục chờ đợi.
Trong này, Lý Thất Dạ biết một ít bí mật người khác không biết, hắn biết Táng Phật cao nguyên sắp động thủ, rất có thể là một thế này, cho nên, hắn nhất định phải đưa trăm vạn đại quân rời đi.
Ngoại trừ nguyên nhân này ra, còn có một nguyên nhân, kia chính là một thế này hắn nhất định phải chiến đến cuối cùng, cho nên, này có thể là một lần biệt ly sau cùng.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, một thế này, Lý Thất Dạ cũng phải đưa tiễn trăm vạn đại quân, cùng lưu lại nơi này trở thành pháo hôi cho Táng Phật cao nguyên, không bằng để bọn hắn đạp vào Chinh Đồ, buông tay đánh cược một lần.
– Trong này đến tột cùng là có đồ vật gì, vậy mà để bọn hắn không cách nào rời đi đây?
Lý Sương Nhan cũng không khỏi thì thào nói.
Vấn đề này trăm ngàn vạn năm đến nay đều quanh quẩn ở trong lòng vô số người, đây là một bí ẩn chưa có lời đáp.
Tựa như thánh tăng Linh Sơn, không phải nói bọn hắn không thể rời đi Táng Phật cao nguyên.
Đối với thánh tăng mà nói, nếu như quy y Linh Sơn, bọn hắn là sẽ không rời đi, phi thăng mới là truy cầu của bọn hắn.
Nhưng mà, trong lịch sử cũng từng có thánh tăng bởi vì một loại nguyên nhân nào đó rời đi Linh Sơn, rời đi Táng Phật cao nguyên, nhưng mà, truyền thuyết thánh tăng kia sau khi rời Táng Phật cao nguyên không bao lâu, đã toạ hoá viên tịch.
Sau khi Lý Thất Dạ xuất hiện tại Đế Cương, cũng không để ý tới Cửu Giới tổng sứ, cái này khiến Cửu Giới tổng sứ mười phần tức giận.
Lý Thất Dạ hành động như vậy đối với Cửu Giới tổng sứ mà nói, vậy đơn giản là một loại nhục nhã, Phi Tiên giáo bọn hắn chính là tồn tại cao cao tại thượng, mặc kệ là một môn song đế, hay là một môn tam đế, đều phải cho Phi Tiên giáo bọn hắn ba phần thể diện, không dám cùng Phi Tiên giáo bọn họ là địch.
Hắn làm Cửu Giới tổng sứ, một khi xuất hiện tại Nhân Hoàng giới, coi như là đế thống tiên môn, cũng có lão tổ tự mình tiếp đón, nhưng mà, hôm nay Lý Thất Dạ vậy mà không nghe mệnh lệnh của hắn, cái này khiến hắn vô cùng cuồng nộ.
Năm ngày kỳ hạn thoáng một cái liền qua, Cửu Giới tổng sứ lập tức để rất nhiều đại giáo truyền thừa truyền xuống mệnh lệnh cho hắn, nói ra:
– Trong vòng mười ngày, Lý Thất Dạ phải tự mình đến chỗ ta nhận tội! Nếu không, Tẩy Nhan Cổ Phái tất thay hắn nhận quả, từ nay về sau, Cửu Giới không còn Tẩy Nhan Cổ Phái!
Cửu Giới tổng sứ truyền đạt mệnh lệnh như vậy, làm trong nội tâm đông đảo đại nhân vật trầm xuống, Cửu Giới tổng sứ làm như vậy, không chỉ là muốn cùng Lý Thất Dạ tính toán ân oán, cũng là có tư thái giết gà dọa khỉ.
Phi Tiên giáo có mấy thời đại không hàng lâm Cửu Giới, đặc biệt là thời điểm Hắc Long Vương trấn thủ Cửu Giới, Phi Tiên giáo càng là xa ngút ngàn dặm, im ắng tin tức, một thế này Phi Tiên giáo xuất thế, sẽ có một ít đế thống tiên môn khinh mạn.
Nếu như nói, Phi Tiên giáo xuất thủ diệt đi mấy môn phái truyền thừa, cái này đủ để Phi Tiên giáo lại một lần nữa dựng nên vô thượng thần uy của bọn hắn
Chương 1654: Uy hiếp thiên địa
Khi Cửu Giới tổng sứ hạ đạt mệnh lệnh như vậy, cũng không ít người trong lòng âm thầm cao hứng, Lý Thất Dạ cùng Phi Tiên giáo kết thù, song phương giết cái ngươi chết ta sống mà nói, đây đối với bọn hắn là một chuyện tốt, bọn hắn có thể ngư ông đắc lợi.
– Trong vòng mười ngày, Lý Thất Dạ phải tự mình đến trước mặt ta nhận tội! Nếu không, Tẩy Nhan Cổ Phái tất thay hắn nhận quả, từ đó về sau, Cửu Giới không còn Tẩy Nhan Cổ Phái!
Ở trong thời gian ngắn ngủi, có không ít tu sĩ cường giả vì Cửu Giới tổng sứ truyền lại tin tức, để mệnh lệnh của Cửu Giới tổng sứ truyền tống đến mỗi một nơi hẻo lánh của Đế Cương.
– Họ Lý, mau cút đến trước mặt Cửu Giới tổng sứ tự sát, nếu không, diệt Tẩy Nhan Cổ Phái của ngươi.
Ngoại trừ đông đảo tu sĩ cường giả vì Cửu Giới tổng sứ làm ống loa ra, cũng có người phách lối thả ra lời như vậy
Người lớn lối thả ra lời như vậy, thực sự không phải là vô tri, có một ít người thả ra lời như vậy là hoàn toàn cố ý, có một ít người trong bóng tối hận không thể để đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ cùng Phi Tiên giáo đánh nhau.
Phi Tiên giáo diệt Lý Thất Dạ, như vậy là diệt trừ đại họa trong đầu rất nhiều người, đối với rất nhiều người mà nói, Lý Thất Dạ bị diệt trừ, tương lai con đường Tiên Đế liền bình thản rất nhiều.
Nếu như Lý Thất Dạ có thể cùng Phi Tiên giáo đồng quy vu tận, cái kia chính là sự tình làm cho vô số người trong nội tâm âm thầm cao hứng. Đương nhiên, loại tỷ lệ này cơ hồ không đáng kể, trăm ngàn vạn năm đến nay, không ít đế thống tiên môn hôi phi yên diệt, chỉ có Phi Tiên giáo vẫn sừng sững không ngã.
– Họ Lý, mau mau đến đây nhận lấy cái chết, nếu không, Cửu Giới tổng sứ tất diệt Tẩy Nhan Cổ Phái của ngươi!
Trong lúc nhất thời, trong Đế Cương có không ít người kêu gào, hơn nữa loại người kêu gào này lại không lộ mặt, khắp nơi châm ngòi thổi gió.
Đối với dạng thế cục sóng ngầm cuồn cuộn này, cũng có rất nhiều môn phái truyền thừa lựa chọn đứng ngoài quan sát, mặc kệ là đệ nhất hung nhân, hay là Phi Tiên giáo, bọn hắn cũng không nguyện ý đi gây.
– Diệt Tẩy Nhan Cổ Phái của ta!
Ngay sau khi Cửu Giới tổng sứ thả ra lời nói, Lý Thất Dạ một mực không thèm để ý Cửu Giới tổng sứ rốt cục lộ mặt.
Lý Thất Dạ đạp không mà lên, bọn người Lý Sương Nhan, Mai Tố Dao nương theo bên người hắn.
Lúc này, một đế lộ vô thượng ở dưới chân Lý Thất Dạ bày ra, nối thẳng hướng chân trời, một đế lộ vô thượng dạng này, tản mát ra đế thế vô thượng.
Lúc này, Lý Thất Dạ người mặc đế y, đế thế vô cùng vô tận trấn áp bầu trời, toàn bộ Đế Cương đều ở dưới đế thế của hắn trấn áp, hắn từng bước một đi tới, chính là nhật nguyệt xoay tròn, tinh hà treo ngược.
Lý Thất Dạ giờ khắc này, là Đế Hoàng vô thượng, phía sau hắn hiện lên dị tượng vô cùng doạ người, ở trong dị tượng, ức vạn sinh linh phục bái, chúng thần thần phục. Ở trong dị tượng, Cửu Thiên Thập Địa, duy hắn độc tôn, hắn chấp chưởng càn khôn, âm dương chìm nổi, đoạn cắt Ngũ Hành!
Ở dưới đế thế vô thượng như thế, mọi người trong Đế Cương cũng không khỏi run lên một cái, dù là cường giả đã đạt đến Đại Hiền cảnh giới, trong lòng cũng không khỏi run rẩy, người đạo hạnh cạn càng không cần nói, ở dưới đế thế tràn ngập dạng này, để cho người ta có xúc động thần phục.
– Phi Tiên giáo tính là thứ gì, tại thế giới của ta, cũng dám ngôn diệt Tẩy Nhan Cổ Phái ta!
Lý Thất Dạ mới mở miệng, thiên địa dị tượng, rủ xuống đế uy, tựa như có ngàn vạn Đế binh tùy hành, hắn giống như là Chiến Đế xuất chinh vô địch!
Câu nói này nói thật là bá đạo, bá đạo đến rối tinh rối mù. Phóng nhãn Cửu Thiên Thập Địa, đừng bảo là thế hệ trẻ tuổi, coi như là thế hệ trước cũng không dám mở miệng nói Phi Tiên giáo tính là thứ gì!
– Đệ nhất hung nhân liền là đệ nhất hung nhân, hắn bá đạo, không phải là không có đạo lý, phóng nhãn Cửu Giới, không ai có thể so với hắn càng hung.
Nghe được Lý Thất Dạ bá khí trùng thiên như thế, coi như là thế hệ trước cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, thì thào nói.
Lời như vậy, hoàn toàn là làm nhục Phi Tiên giáo, Cửu Giới tổng sứ làm đại biểu cho Phi Tiên giáo tại Cửu Giới đương nhiên là nuốt không trôi một hơi này.
– Tiểu bối, đừng cuồng!
Thời điểm Lý Thất Dạ đạp không mà đến, thân ảnh Cửu Giới tổng sứ ở trong một tòa Đế thành bỏ hoang từ từ bay lên.
Lúc này, thân ảnh Cửu Giới tổng sứ vô cùng to lớn, đỉnh đầu thanh thiên, chân đạp đại địa, từng vòng từng vòng mặt trời ở sau lưng hắn hiển hiện, đủ loại dị tượng xuất hiện ở quanh người hắn, trên người hắn bắn ra quang mang làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, từng vòng quang mang kia thật sự là quá loá mắt, quá chói mắt.
Lúc này, Cửu Giới tổng sứ thả ra toàn bộ huyết khí, nghe được “Oanh” một tiếng vang thật lớn, như là sóng đập đá ngầm, huyết khí ức vạn trượng đập lên thiên khung, tựa như đập xuống cửu thiên tinh thần, hắn lấy huyết khí vô cùng cường đại thúc giục Thần Vương chi uy, muốn ở trên khí thế ngăn chặn đế thế của Lý Thất Dạ.
– Tiểu bối, quỳ tới nhận lấy cái chết, bản tọa có thể tha thứ Tẩy Nhan Cổ Phái của ngươi!
Lúc này, Thần Vương chi uy của Cửu Giới tổng sứ bộc phát tới cực điểm, tựa hồ Thần Vương chi uy của hắn muốn nứt vỡ toàn bộ bầu trời.
Thần Vương chân chính, đây cũng không phải là ngụy Thần Vương có thể so sánh, hơn nữa, Cửu Giới tổng sứ là Thần Vương xuất thân từ một môn Ngũ Đế, loại Thần Vương này tuyệt đối là so với Thần Vương bình thường đáng sợ hơn rất nhiều, loại Thần Vương giống như Dạ Hạt Thần Vương căn bản là không có cách cùng Cửu Giới tổng sứ so sánh.
Lý Thất Dạ làm nhục Phi Tiên giáo như vậy, Cửu Giới tổng sứ tuyệt đối là sẽ xuất thủ trấn áp, lúc này, đối với Cửu Giới tổng sứ mà nói, Lý Thất Dạ phải chăng cường đại, cái này đã không trọng yếu, hắn nhất định phải gạt bỏ Lý Thất Dạ, để Cửu Giới đều biết, thần uy của Phi Tiên giáo, không dung bất luận kẻ nào khiêu khích.
Một cái là đệ nhất hung nhân, một cái là tổng sứ cao cao tại thượng, song phương không ai nhường ai, cái này lập tức để tu sĩ trong Đế Cương thậm chí là cả Đế Ma tiểu thế giới không khỏi ngừng thở, mọi người đều biết, bão tố muốn tới.
– Một Thần Vương mà thôi, không cần phải nói.
Người mặc đế y, Lý Thất Dạ bễ nghễ chư thiên vạn vực, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, huyết khí ngoại phóng, huyết khí vô cùng vô tận trong nháy mắt nứt vỡ thiên khung.
– Đại Hiền a.
Nhìn thấy huyết khí của Lý Thất Dạ như là Chân Long phóng lên tận trời, có người thì thào nói.
Trên thực tế, Lý Thất Dạ đã là Đại Hiền cảnh giới, cái này cũng không để cho người ta kinh ngạc cùng ngoài ý muốn, chỉ bất quá, mọi người rất muốn biết hắn là cảnh giới nào của Đại Hiền mà thôi.
“Ông” một tiếng, ngay khi huyết khí của Lý Thất Dạ phóng lên tận trời, mệnh cung của hắn từng cái từng cái vọt lên, từng cái từng cái mệnh cung vọt tới cửu thiên.
– Một cái, hai cái, ba cái. .
Chương 1655: Đối cứng Đế binh (1)
Nhìn thấy nhiều mệnh cung vọt lên như vậy, có người không khỏi đếm nói:
– Mười hai cái, không, mười ba, không đúng, mười hai cái, không đúng, thật là mười ba cái!
Người đếm lấy mệnh cung còn tưởng rằng mình tính sai, có người có được mười hai mệnh cung, cái này đã là sự tình để người ta không thể tin được, ngay từ đầu, thời điểm đếm tới mười ba, bọn hắn đều cho là mình hoa mắt, nhưng mà sau đó, bọn hắn phát hiện mình không có tính sai.
– Không có khả năng…
Sau khi đếm nhiều lần, xác định là mười ba cái mệnh cung, mọi người đều hét lớn.
– Không có khả năng, không có khả năng, đây là chuyện không thể nào!
Trong lúc nhất thời, có người đặt mông ngồi dưới đất, hãi nhiên thất sắc, hoàn toàn không thể tin được hết thảy trước mắt.
– Mười ba mệnh cung, mười ba mệnh cung!
Một ít thiên tài thế hệ trẻ tuổi có hi vọng tranh giành thiên mệnh, lúc này là ngồi liệt trên mặt đất, trong lúc nhất thời, hai mắt bọn hắn đã mất đi tiêu cự, cả người mê mang, bọn hắn cũng không biết ngoài miệng mình nói là thứ gì.
– Mười ba mệnh cung, đây là chuyện không thể xảy ra!
Coi như là thế hệ trước vô địch, như lão thần tiên Hoành Thiên Thần Sơn, nhìn thấy một màn dạng này cũng không khỏi hãi nhiên thất sắc, hắn đã trải qua vô số sóng gió, lúc này mắt cũng choáng váng.
– Truyền thuyết, Kiêu Hoành Tiên Đế có được mười hai mệnh cung, đã là cả đời bất bại, không người có thể địch, hiện tại, hiện tại mười ba mệnh cung xuất hiện…
Lão thần tiên không khỏi thất thần thì thào nói.
Thủy tổ Hoành Thiên Thần Sơn là một lão bộc bên người Kiêu Hoành Tiên Đế, Hoành Thiên Thần Sơn bọn hắn biết một ít tân bí của Kiêu Hoành Tiên Đế, đối với Hoành Thiên Thần Sơn, đối với lão thần tiên hắn tới nói, bọn hắn đều lấy Kiêu Hoành Tiên Đế có được mười hai mệnh cung mà kiêu ngạo, dù sao, vạn cổ đến nay, Tiên Đế không ít, nhưng mà, Tiên Đế có được mười hai mệnh cung lác đác không có mấy.
Nhưng mà hôm nay, lại có một người có được mười ba mệnh cung, loại tồn tại như lão thần tiên sao không hãi nhiên đây.
– Điều này có thể sao?
Chớ nói thế hệ trẻ tuổi, coi như là đông đảo thế hệ trước đã trải qua vô số sóng gió, gặp qua rất nhiều kỳ tích, cũng khó mà tin tưởng con mắt của mình.
– Mười ba mệnh cung, đây quả thực là phá vỡ thông thường, đây là kỳ tích duy nhất vạn cổ đến nay a, so với mười ba mệnh cung, cái gì tam thánh chi tư, cái gì kỳ tích, đều không đáng nói đến.
Có một vị Thần Vương không nguyện ý lộ mặt hãi nhiên thất sắc, thì thào nói.
Tất cả mọi người biết, mười hai mệnh cung, đây là cực hạn của tu sĩ, vạn cổ đến nay, người có được mười hai mệnh cung cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là lác đác không có mấy.
Về phần mười ba mệnh cung, đây là sự tình từ xưa tới nay chưa từng có ai nghĩ tới, đây căn bản là chuyện không thể nào.
Nhưng mà hôm nay, kỳ tích liền bày ở trước mặt mọi người, cái này khiến tất cả mọi người kinh hãi!
Mười ba mệnh cung, cao cao tại thượng, đặc biệt là mệnh cung thứ mười ba, cao hơn cửu thiên, cao hơn hết thảy thế gian, phía trên vạn giới, chỉ có nó là nhảy thoát hết thảy, không có bất kỳ vật gì có thể câu thúc lấy nó, nó, liền là tồn tại cao nhất.
Nhìn thấy mười ba mệnh cung, không biết bao nhiêu người vì đó tuyệt vọng, đã từng có bối phận tuổi trẻ, đã từng có thiên tài, bọn hắn có ước mơ, mặc dù hiện tại bọn hắn không bằng Lý Thất Dạ, không bằng bọn người Cơ Không Vô Địch, nhưng mà, bọn hắn cho rằng, chỉ cần mình không ngừng cố gắng, một ngày nào đó, sẽ có hi vọng siêu việt bọn người Cơ Không Vô Địch, thậm chí là Lý Thất Dạ.
Nhưng mà hiện tại, mười ba mệnh cung cao cao tại thượng, cái này hoàn toàn để bọn hắn tuyệt vọng, vật như mười ba mệnh cung, đây cũng không phải là cố gắng có khả năng siêu việt, đây là không có đồ vật gì có thể siêu việt!
Nhìn lấy mười ba mệnh cung cao cao tại thượng, gương mặt của Cơ Không Vô Địch không khỏi vặn vẹo, ghen ghét không cách nào nói rõ đã đem trong lòng hắn bóp méo hoàn toàn.
Một mực đến nay, vinh quang hẳn là thuộc về hắn, hắn mới là thiên tài làm cho người chú mục nhất, hắn mới là người có tư cách trở thành Tiên Đế nhất, tam thánh chi tư, thiên phú không cách nào so sánh, đây hết thảy đều để hắn có được ưu thế vô song.
Nhưng mà hôm nay, Lý Thất Dạ tước đoạt tất cả quang mang của hắn, ở trước mặt mười ba mệnh cung, hết thảy ưu thế, hết thảy thiên phú của hắn, đều trở nên không đáng một đồng.
Lúc này, khuôn mặt Cơ Không Vô Địch vặn vẹo, răng cắn đến cách cách vang vọng, trong lòng của hắn thề, có hắn, liền không có Lý Thất Dạ!
Lâm Thiên Đế và Chiến Sư cùng một chỗ tôi luyện xa xa nhìn thấy một màn này, sắc mặt cũng không khỏi kịch biến, thậm chí có thể nói sắc mặt tái nhợt, hai người cũng không khỏi vì đó thất thần.
Bọn họ đều là người rất tự tin, bọn họ đều là người đạo tâm kiên định, Lý Thất Dạ cường đại hơn bọn hắn, so với bọn hắn đáng sợ, bọn hắn cũng thừa nhận chuyện này. Trong lòng bọn hắn cũng nhất thanh nhị sở, nhưng mà, bọn hắn y nguyên kiên định. Bọn hắn y nguyên có cơ hội cùng Lý Thất Dạ đánh cược một lần, y nguyên có lòng tin đánh với Lý Thất Dạ một trận.
Nhưng mà, thời điểm mười ba mệnh cung xuất hiện, bọn hắn tựa như thấy được lòng tin của mình ầm ầm sụp đổ.
Thật vất vả, Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư mới lấy lại tinh thần, không khỏi nhìn nhau một chút, tại thời khắc này, bọn hắn cũng không khỏi có chút vô lực, loại cảm giác vô lực này để bọn hắn cảm thấy thất bại thật sâu.
Ở thời điểm này, bọn hắn cảm thấy, mặc kệ cường đại cỡ nào, mặc kệ bọn hắn có thành tựu như thế nào, nhưng mà, mười ba mệnh cung, cái thành tựu này là bọn hắn vĩnh viễn không cách nào siêu việt, dù có một ngày bọn hắn có thể trở thành Tiên Đế, đối mặt với mười ba mệnh cung, bọn hắn cũng không cách nào siêu việt, hoặc là có một ngày, bọn hắn trở thành Tiên Đế, thành tựu như mười ba mệnh cung, cũng có thể trở thành bóng ma trong lòng bọn hắn.
– Tại sao chúng ta lại cùng hắn sinh một thời đại đây.
Chiến Sư cũng không khỏi thì thào nói. Đạo tâm của hắn kiên định, là hiếm người có thể so sánh, nhưng mà, giờ khắc này hắn cũng không thể không cảm thán sinh không đúng lúc.
– Chúng ta còn đánh giá thấp Lý Thất Dạ.
Lâm Thiên Đế không khỏi đắng chát cười một tiếng, không phản bác được.
Băng Ngữ Hạ vốn là trái ôm phải ấp nhìn thấy mười ba mệnh cung, nàng cũng lập tức thất thần, buông ra hai mỹ nữ, nàng thất thần thật lâu, thật vất vả mới lấy lại tinh thần, lầm bầm nói ra:Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!
– Đây là người sao? Thần Ma cũng không có khả năng sáng chế kỳ tích như thế.
Ở trước mười ba mệnh cung, toàn bộ thiên địa hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả tu sĩ ở trong Đế Ma tiểu thế giới cũng không dám hô hấp, tựa hồ sợ phá vỡ giờ khắc yên tĩnh này.
Trong nháy mắt, Lý Thất Dạ dậm chân đi tới Đế thành bỏ hoang của Cửu Giới tổng sứ.