1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 30 [Chương 146 đến Chương 150]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 30 [Chương 146 đến Chương 150]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 146: Thánh Thiên Đạo (3)

Lý Sương Nhan vừa bước ra thì bộ dáng nước chảy mây trôi, một bước này đã vượt qua vô tận đạo văn của Thánh Thiên Đạo, vô tận đạo văn này có thể nghiền nát hư không, nhưng mà lúc này Lý Sương Nhan giống như hoa sen nở ra, tích thủy không dính, vô tận đạo văn căn bản không thể ảnh hưởng tới nàng.

Vô cấu thể, vô thượng tiên thể thuật, trong một loạt tiên thể thuật, Lý Sương Nhan sở tu vô cấu tiên thể thuật đã là đệ nhất.

Phốc —

Lý Sương Nhan một kiếm xé trời, đâm trúng ngực của Thánh Thiên Đạo. Vào lúc nguy hiểm tính mạng, “Loong coong” một tiếng, trên người Thánh Thiên Đạo mặc đạo y đã ngăn cản một kiếm này.

Nhưng mà mặc dù là như thế, một kiếm này quá đột ngột, thân thể Thánh Thiên Đạo vẫn bị kiếm kình đánh bay, bị đánh bay hơn trăm dặm, sau khi hắn đứng lại, sắc mặt trắng bệch.

– Thể chất thật đáng sợ, chẳng lẽ Lý tiên tử thật sự là thánh thể đại thành!

Nhìn thấy một màn này, Phi Giao Hồ lão Quy vương sắc mặt trắng bệch, thì thào nói:

– Vạn pháp không dính, đây chính là Ngọc Thanh thể đại thành sao?

Lúc này sắc mặt người ở đây đại biến, kể cả lão giả áo xám đi theo Thánh Thiên Đạo cũng hoảng sợ.

Đạo pháp không dính, đối với bất cứ tu sĩ nào mà nói, đây là chuyện rất đáng sợ, gặp đối thủ như vậy, đây tuyệt đối là trí mạng.

Lý Sương Nhan cũng phải động dung vì bản thân mình, vào thời khắc này nàng mới lĩnh hội tiên thể thuật mà Lý Thất Dạ truyền lại là nghịch thiên ra sao! Cho dù thế gian còn có vô cấu thể tiên thể thuật, cũng không cách nào so sánh với vô thượng tiên thuật của Lý Thất Dạ, đây chính là đệ nhất tiên thể thuật.

– Sương Nhan, ngươi công phạt quá yếu.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:

– Về sau có cơ hội phải luyện thêm mấy môn sát thuật.

Một kiếm vốn có thể chém Thánh Thiên Đạo, đáng tiếc, Lý Sương Nhan ưu điểm không ở sát phạt, nàng dùng nhiều thời gian là say đắm trong trận pháp, nhưng mà ở phương diện này, nàng còn không có tu thành sát trận thích hợp.

Lúc này sắc mặt Thánh Thiên Đạo rất khó coi, hắn không lâu trước đó tu thành vương hầu, tự cho mình cực cao, tự nhận có thể trở thành đệ nhất nhân trong trung tâm vực, thật không ngờ hôm nay ăn thiệt thòi trong tay Lý Sương Nhan.

– Bích thanh hoàng thể, quả nhiên khó lường.

Thánh Thiên Đạo lạnh lùng nói:

– Lý tiên tử, hôm nay cho ngươi nhìn thấy cái gì gọi là đại sát thuật!

Vừa nói ra lời này,”Oanh” một tiếng vang thật lớn, sau lưng hắn hiện ra khu vực mang hoang, vào thời điểm này, Thánh Thiên Đạo giống như hung thú xuât thế, sát khí tung hoành, giống như vô số hồng hoang tiên thú hàng lâm, sinh linh trong khu vực mười vạn dặm run rẩy.

Lúc này Thánh Thiên tử thọ luân hiển hiện, thọ bảo thúc dục tất cả huyết khí, vương hầu Thánh Thiên tử uy áp hiện ra, giống như hắn thống ngự toàn bộ vương hầu.

– Coi chừng, trên người hắn có dấu hung khí.

Vừa cảm thụ được khí tức hồng hoang hung thú, Cổ Thiết Thủ sắc mặt đại biến, tiến lên một bước, nhắc nhở Lý Sương Nhan.

– Cổ trưởng lão, nếu như ngươi muốn động thủ, ta tiếp ngươi mấy chiêu.

Lúc này lão già áo xam đi theo Thánh Thiên Đạo đi ra.

Lão già này đứng ra, khí tức mạnh mẽ hiện ra, giống như chân nhân mọc cánh thành tiên, khí tràng mịt mù, người ta có cảm giác như nhìn thấy bầu trời, phải ngẩng đầu nhìn lên.

– Tư Đồ quốc sư —

Vừa thấy người này, sắc mặt Cổ Thiết Thủ đại biến, ánh mắt ngưng tụ.

– Tư Đồ chân nhân! Quốc sư Bảo Thánh thượng quốc, chân nhân nha.

Nhìn thấy gương mặt lão già áo xám này, không ít mặt người đại biến, cao thủ Tử Hà Quan, Phi Giao Hồ cũng biến sắc.

Chân nhân là trên vương hầu, Nếu như vương hầu đứng trên chúng sinh, như vậy, chân nhân áp đảo trên vương hầu, giống như ngôi sao trên bầu trời, người người ngưỡng mộ.

Thời đại đạo gian vừa chấm dứt, một chân nhân đứng ở chỗ này, đây tuyệt đối là chuyện khiến người ta run sợ.

Thời đại đạo gian ba vạn năm, có thể trở thành chân nhân là chuyện vô cùng kinh người, thậm chí có thể nói, vương hầu cùng chân nhân dù cách nhau một cảnh giới, nhưng có cách biệt một trời một đất.

Lúc này cả tràng diện vô cùng yên tĩnh, vào hôm nay mà nói, vương hầu đã rất không được, nếu như có chân nhân tiến vào Ma Bối Lĩnh, đối với rất nhiều đại giáo mà nói, đây không phải một chuyện lạc quan. Hơn nữa chỉ có tu sĩ dưới cổ thánh mới có thể tiến vào Ma Bối Lĩnh, chuyện này có ý nghĩa tiến vào Ma Bối Lĩnh, chân nhân mạnh nhất.

– Chân nhân cái gì, hung khí cái gì, đều không đáng tiền.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát khoát tay, nói ra:

– Cổ trưởng lão, lấy đồ ra, diệt sạch toàn bộ là được. Ta và cô nương nói chuyện đại sự, đừng làm chậm trễ chuyện của ta.

Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, Cổ Thiết Thủ do dự một chút, nhưng vẫn lấy bức họa tổ sư ra.

Oanh —

Bức họa vừa ra, đế uy xuất hiện, bức họa tổ sư treo cao trên đỉnh đầu Cổ Thiết Thủ, lúc này trong bức họa Minh Nhân tiên đế bao quát chúng sinh, chưởng chấp chư thiên, giờ này khắc này, cho dù là chư thiên cũng phải cúng bái.

– Đế uy —

Bức họa vừa ra, tất cả mọi người hoảng sợ, có người hét lên, người đạo hạnh thấp quỳ rạp xuống đất.

– Đế uy, đúng, đúng, là đế khí sao?

Lúc này không biết bao nhiêu người dọa sắc mặt trắng bệch, dưới đế uy này, cái gì đại hiền cũng chẳng đáng nói.

– Bức họa Minh Nhân tiên đế–

Vừa nhìn thấy bức họa trên đầu Cổ Thiết Thủ thì có giáo chủ đại giáo biến sắc, thì thào nói:

– Là tự họa của tiên đế.

– Tuy không phải là tiên đế bảo khí, đây chính là tự họa của tiên đế, trong đó bao hàm tâm huyết của tiên đế, trong đó đế uy vô cùng kinh người.

Lão Quy của Phi Giao Hồ thì thào tự nói.

Lúc này cho dù là Giang Tả Hầu hay Nam Thiên Hào, sắc mặt đại biến, Giang Tả Hầu nhìn qua vô thượng tiên dung của Minh Nhân tiên đế thì sắc mặt âm tình bất định, một đời tiên đế, chỉ có thể ngưỡng mộ, càng làm cho Giang Tả thế gia sỉ nhục là, năm đó Minh Nhân tiên đế cuối cùng triệt để đánh bại tổ tiên Giang Tả hiền vương của Giang Tả thế gia, từ nay về sau mất đi tư cách thiên mệnh.

Sắc mặt Nam Thiên Hào cũng âm lãnh, Nam Thiên thế gia được xưng là hậu nhân của Phi Dương tiên đế, nhưng mà đúng như Lý Thất Dạ đã nói, Phi Dương tiên đế chịu tải thiên mệnh thì không có quay về Nam Thiên thế gia!

Vừa thấy vô thượng tiên dung của tiên đế, không ít tu sĩ đều phục bái, cường giả như Tử Hà Quan lão đạo sĩ cũng phải cúi đầu từ xa, đây là tôn kính với vô thượng tiên đế.

– Bức họa tiên đế…audio coi am

Lúc này Tư Đồ chân nhân là quốc sư Bảo Thánh thượng quốc cũng biến sắc, lùi ra phía sau.

Đế vật, tuy không trân quý bằng bảo khí tiên đế, nhưng mà nó dễ dàng có được hơn bảo khí tiên đế, nó có thể dùng dễ dàng, không giống tiên đế bảo khí dùng huyết khí thúc dục.

Mặc dù nói đế vật sẽ bị hao tổn, có chút đế vật dùng qua một lần thì biến thành vật vô dụng, nhưng mà một khi đế bao hàm tiên uy sát thuật, cho dù là đại hiền cũng biến sắc.

Chương 147: Đế vật (1)

Lúc này Tư Đồ chân nhân, Thánh Thiên Đạo và nhiều vương hầu sắc mặt khó coi tới cực điểm, cũng lui về phía sau, về phần những người khác, căn bản không dám tới gần, đế uy bao hàm tiên uy, nếu nó áp xuống thì ai cũng bị nghiền nát.

Hào khí như vậy ép rất nhiều người thở không ra hơi, dưới đế uy, ai dám cuồng?

Đây là nội tình tiên môn đế thống, đây cũng là vì cái gì cho tới bây giờ tiên môn đế thống lại làm cho người ta kiêng kỵ, đây cũng là cho tới nay tiên môn đế thống có thể sừng sững ngàn trăm vạn năm mà không biến mất.

– Bằng đế vật trấn áp người, tính toán bổn sự gì, có năng lực, Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi cứ dùng thực lực chiến một lần.

Thánh Thiên Đạo hít sâu một hơi nói ra.

Lý Thất Dạ nhìn Thánh Thiên Đạo, nói:

– Ta lại ưa thích dùng đế vật áp người, ngươi có ý kiến sao? Có ý kiến thì đi lên cắn ta đi. Thánh Thiên giáo các ngươi có bản lĩnh thì tìm thứ nào ngăn cản đế uy đi, có thể chống lại đế uy của ta, đó mới gọi là bản lĩnh thật sự! Nếu như ngươi không được, mời lão tổ các ngươi ra, xem là ta diệt hắn hay là hắn diệt ta.

Đương nhiên, lúc này Lý Thất Dạ ước gì Thánh Thiên giáo lão tổ xuất thế, ở ngoài Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn có quá nhiều thủ đoạn giết người.

Thánh Thiên Đạo bị tức thổ huyết, hận không thể bóp chết Lý Thất Dạ, nhưng mà dưới đế uy, hắn lại không thể làm gì. Lúc này trong mắt Thánh Thiên Đạo, Lý Thất Dạ còn buồn nôn hơn cả tiểu nhân đắc chí.

– Cổ trưởng lão, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài.

Tư Đồ chân nhân lúc này mặt mũi không tốt hơn chút nào, nhưng mà không đánh mặt người cười, nói ra:

– Tất cả mọi người đang sinh tồn ở đây, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, mọi người nên lùi một bước trời cao biển rộng, làm gì phải ta sống ngươi chết chứ?

Lúc này cho dù Tư Đồ chân nhân làm cho người ta kiêng kỵ, nhưng dưới đế uy hắn không thể không cúi đầu nhận thua, đế uy trấn áp xuống, không cần biết ngươi là vương hầu hay chân nhân, đều phải tan thành mây khói.

– Hòa khí sinh tài?

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

– Ta cho tới bây giờ đều không hòa khí sinh tài, kẻ ngăn ta thì phải chết! Cùng tồn tại cùng một nơi thì như thế nào, Thánh Thiên giáo cũng tốt, Bảo Thánh thượng quốc cũng được, ngăn cản đại đạo của Tẩy Nhan Cổ Phái thì phải đồ diệt!

Lý Thất Dạ vừa nói thế nhiều người biến sắc, rất nhiều người cũng đưa mắt nhìn nhau, đây chính là khiêu khích Thánh Thiên giáo trần trụi, Thánh Thiên giáo có nuốt cục giận này được không?

– Ngươi —

Tư Đồ chân nhânbiến sắc, nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ. Hắn một đời chân nhân, với tư cách quốc sư Bảo Thánh thượng quốc, có thể nói là quyền cao chức trọng, hôm nay lại bị tiểu tử mười năm tuổi khinh thị như thế, hắn làm sao không tức giận cơ chứ.

– Như thế nào? Không phục? Không phục đi lên cắn ta đi.

Lý Thất Dạ ngồi ngay ngắn trên lưng ốc sên, thong dong nói:

– Nếu tất cả mọi người đã vạch mặt, cũng không có gì phải nói, khai chiến thì khai chiến, ta phụng bồi!

Lý Thất Dạ vừa nói ra như vậy, không chỉ có Tư Đồ chân nhân, cho dù là Tử Sơn Hầu, Hỗn Nguyên hầu cũng biến sắc, tiểu vương bát đản này không phải đang đùa giỡn, mà là đùa thật.

Thời điểm này đám người Tư Đồ chân nhân mới hiểu được mình đã chọc phải tiểu ma vương, tiểu tử trước mặt căn bản là không biết trời cao đất rộng, cái gì Thánh Thiên giáo, cái gì Bảo Thánh thượng quốc, đối với hắn mà nói chỉ sợ là cái tên mà thôi, thậm chí căn bản không nghĩ tới hành vi của mình sẽ mang tai họa ngập đầu tới cho Tẩy Nhan Cổ Phái.

Nếu như là tiểu tử vương bát đản cuồng vọng thì cũng thôi đi, nhưng mà muốn chết là, tiểu tử cuồng vọng này có thể ra lệnh cho kẻ cầm đế vật, đây là chuyện đáng sợ nhất.

“Yết — yết — yết –” nhưng mà thời điểm này, đột nhiên phát sinh dị biến, đột nhiên cánh cửa đá mở ra, trong cửa đá có nhiều hào quang bắn ra ngoài, vầng sáng đan vào cùng một chỗ, hóa thành phù văn vô tận, hình thành cánh cửa.

– Tại sao Ma Bối Lĩnh mở ra trước thời hạn?

Cửa đá đột nhiên mở ra, Lý Thất Dạ ngồi trên lưng ốc sên ánh mắt ngưng tụ, ngày đó ngay địa điểm cũ hắn chôn mình dưới đất, đã từng thử qua câu thông đại địa, dùng thông đế cơ, dùng dò xét tồn tại đã từng nghịch thiên của Tẩy Nhan Cổ Phái.

Tuy lần này chôn ở dưới đất làm cho hắn không có được kết quả như suy nghĩ của mình, nhưng lại suy tính ra ngày mở Ma Bối Lĩnh, nhưng mà hiện tại Ma Bối Lĩnh mở ra trước thời gian, đối với Lý Thất Dạ biết rõ lai lịch của Ma Bối Lĩnh mà nói, đây không phải chuyện tốt.

– Ma Bối Lĩnh mở ra, Ma Bối Lĩnh mở rồi.

Lúc này có người quát to một tiếng, thời điểm mọi người khôi phục tinh thần đã lao vào trong.

– Chúng ta đi —

Có đại nhân vật của đại giáo mang theo đệ tử đi vào, trong nháy mắt biến mất, tiến vào trong Ma Bối Lĩnh.

– Chúng ta cũng đi.

Những người khác nhao nhao nhảy vào cửa đá.

– Nhanh đi vào.

Trong khoảng thời gian ngắn trên sườn đồi hỗn loạn, không ít người chen nhau nhảy vào trong cửa đá. Vốn muốn tiến vào Ma Bối Lĩnh cần phải sắp xếp theo bối phận, không phải bất luận kẻ nào bất kỳ môn phái nào cũng có tư cách đi vào.

Trấn Uy Hầu trọng thương không dậy nổi, trách nhiệm của Trấn Uy Hầu phải do đám người Tử Sơn Hầu tiếp nhận, với tư cách chủ nhà Bảo Thánh thượng quốc có thể chỉ định môn phái hay nhân tài nào đó đi vào Ma Bối Lĩnh, nhưng mà lúc này Tư Đồ chân nhân, Thánh Thiên Đạo bị đế uy bao phủ, đám người Tử Sơn Hầu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vạn nhất chọc giận tiểu ma vương kia, một hơi giận chó đánh mèo giết chết vương hầu của Bảo Thánh thượng quốc ở đây, vậy đây là tổn thất thảm trọng.

Cho nên đám người Tử Sơn Hầu chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đi vào, nhìn thấy những tiểu tông môn hoặc tán tu đục nước béo cò, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này Cổ Thiết Thủ nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn qua cửa đá, cuối cùng nhất quát:

– Đi, chúng ta đi vào!

Cửa đá đột nhiên mở ra trước thời hạn, lúc này Lý Thất Dạ không có tâm tình đi quản cái gì Thánh Thiên Đạo, cái gì Tư Đồ chân nhân.

– Cô nương, có hứng thú đi theo chúng ta không?

Lý Thất Dạ trước khi rời đi, quay đầu nhìn qua Trần Bảo Kiều nói ra.

Phải biết rằng, Trần Bảo Kiều chính là hôn thê của Thánh Thiên Đạo, hiện tại Lý Thất Dạ ở trước mặt mọi người đùa giỡn hôn thê của mình, Thánh Thiên Đạo tức giận thổ huyết.

– Tiểu nam nhân, ai nói muốn đi theo ngươi!

Trần Bảo Kiều nhìn Lý Thất Dạ, sau đó nàng đi trước Lý Thất Dạ một bước tiến vào cửa đá, lão bộc vội vàng đánh xe ngựa theo vào.

Đón lấy đám người Lý Thất Dạ cưỡi ốc sên đi vào trong cửa đá, lập tức bị truyền vào Ma Bối Lĩnh.

Sau khi ôn thần này đi vào, bất luận là Tử Sơn Hầu hay là Tư Đồ chân nhân, bọn họ thở ra một nơi, thời điểm này trong lòng bọn họ muốn mắng tiểu vương bát đản Lý Thất Dạ này cả ngàn lần, nhưng mà không có cách nào, tiểu vương bát đản này trời sanh là tiểu Ma Vương!

Chương 148: Đế vật (2)

Hừ —

Thánh Thiên Đạo cắn răng, hai mắt sát ý tăng vọt, lộ ra sát ý đáng sợ.

– Trước tiên nên lui một bước, nên nói với bệ hạ thỉnh bảo khí tiên đế, Tẩy Nhan Cổ Phái cũng không dám tùy ý xâm phạm chúng ta.

Tư Đồ chân nhân khích lệ Thánh Thiên Đạo, nói ra:

– Tạm thời cho tiểu vương bát đản này hung hăng càn quấy một thời gian đi, chúng ta trước tiên nên giải quyết chuyện Ma Bối Lĩnh đã.

Không biết là nguyên nhân nào, lão tổ Thánh Thiên giáo cũng không có rời núi, chuyện này khiến Bảo Thánh nhân hoàng lui mà cầu tiến theo, muốn thỉnh tiên đế bảo khí!

Mặc dù nói Bảo Thánh thượng quốc vương hầu rất nhiều, cường giả như rừng, Bảo Thánh nhân hoàng càng là vô thượng nhân hoàng, nhưng mà đối mặt đế vật ẩn chứa tiên uy vẫn vô cùng kiêng kị, nếu như là Chân Nhân, Cổ Thánh, hoặc dù là Thánh Hoàng trong tay không có đế vật, cũng không dám nói có thể ngăn cản tiên uy của đế vật.

Ánh mắt Thánh Thiên Đạo phun ra hào quang vô cùng đáng sợ, lành lạnh nói:

– Tẩy Nhan Cổ Phái, một ngày nào đó ta sẽ đích thân diệt nó, ta sẽ đích thân thu hoạch tính mạng của Tẩy Nhan Cổ Phái, không tự tay giết tiểu súc sanh này, khó tiêu mối hận trong lòng của ta!

Hận tới phát điên đâu chỉ có mình Thánh Thiên Đạo, cho dù là Tư Đồ chân nhân cũng nghẹn một bụng tức giận, nhưng mà không có biện pháp, ai bảo trong tay nhân gia có đế vật.

VƯơng hầu của Bảo Thánh thượng quốc cũng không muốn nghĩ nhiều, cho nên trong nháy mắt toàn bộ tiến vào trong Ma Bối Lĩnh.

Mọi người tiến vào cửa đá, bị truyền vào Ma Bối Lĩnh. Thời điểm mọi người bị truyền vào trong, hai mắt tỏa sáng, khí tức mang hoang ập vào mặt.

Bên ngoài sườn đồi đã từng là địa bàn của Tẩy Nhan Cổ Phái, sau bởi vì biến dị cho nên dãy núi sụp đổ, dòng sông khô cạn, môn phái suy tàn. Nhưng mà vừa tiến vào Ma Bối Lĩnh thì hoàn toàn khác.

Trước mắt núi xanh sông dài, ngọn núi khổng lồ phập phồng, phóng nhãn nhìn chung quanh, thiên địa trong đây chẳng khác gì thời kỳ man hoang không có bóng người.

Ở chỗ này sơn mạch giao thoa phập phồng, giống như cự long đang nằm phục, ở chỗ này gốc cây như rồng, đại thụ như cây dù, che đậy bầu trời.

Sâu trong lòng đất nơi đây giống như có tiếng long ngâm hổ gầm, mỗi khi gầm lên giận dữ đều khiến người ta kinh tâm động phách, dường như ở chỗ này có vô địch hung thú chiếm giữ, trong rừng như có thọ tinh lạnh lùng nhìn qua, làm cho người ta sởn hết gai ốc.

Bước vào vùng đất này, tất cả mọi người cảm nhận được tinh khí thiên địa tràn đầy, thiên địa linh khí nơi đây còn vượt qua sơn môn tiên phái hoặc là tổ địa cương quốc, thiên địa tinh khí như thế sương mù, thiên địa tinh khí tràn đầy như thế, chỉ sợ cũng chỉ có có tiên môn đế thống mới có thể so sánh.

Sau khi mọi người tiến vào đây, cửa đá trên sườn đồi lại có từng đám tu sĩ bị đưa vào.

Rất nhiều tu sĩ vừa vào Ma Bối Lĩnh thì cảm nhận được thiên địa tinh khí tràn đầy, cũng động dung, nếu như có thể tu hành ở đây, như vậy tiến bộ còn nhanh hơn bên ngoài.

– Ma Bối Lĩnh —

Bước vào nơi đây, ngay cả Lý Thất Dạ cũng thở dài một nơi.

Ma Bối Lĩnh tại trung tâm vực có rất nhiều truyền thuyết về nó, từng có đồn đãi nói, vùng đất Tẩy Nhan Cổ Phái tràn ngập kỳ tích, Ma Bối Lĩnh chính là khu vực hạch tâm nơi đây, cho nên nơi này không chỉ có thiên địa tinh khí tràn đầy, càng có thiên thú, thọ tinh chiếm giữ, đồng thời trong đây cổ cây là linh dược, khắp đất là vàng.

Chính là vì như thế, Minh Nhân tiên đế mới dùng thần thông vô địch ngăn cách nơi đây, tự thành một phiến thiên địa.

Cũng có đồn đãi nói, Ma Bối Lĩnh không phải sinh ra ở đây, truyền thuyết nó từng là thuộc về một thế giới thiên ngoại, từng là nơi thần linh ở lại, về sau bị Minh Nhân tiên đế cõng mang về Tẩy Nhan Cổ Phái, thành tài sản riêng của Tẩy Nhan Cổ Phái.

Càng có đồn đãi nói, Ma Bối Lĩnh chính là ma thổ, ở chỗ này đã từng tồn tại thần ma vô địch, về sau bị Minh Nhân tiên đế chém giết, trấn áp trong ma thổ này!

… Về phần truyền thuyết về Ma Bối Lĩnh có rất nhiều, không có ai biết thật giả ra sao.

– Không nên xâm nhập quá sâu, chúng ta tiến vào ngàn dặm là được, cẩn thận thiên thú, thọ tinh.

Vừa bước vào vùng đất này, có đại nhân vật đại nhân vật nhắc nhở đệ tử.

Không ít môn phái đều tự hiểu lấy mình, mặc dù nói Ma Bối Lĩnh có linh đan linh thảo khiến cho nhiều người mờ mắt, bảo kim thần thiết các loại, nhưng mà Ma Bối Lĩnh vô cùng hung hiểm, nơi đây có nhiều thiên thú thọ tinh, hơn nữa càng vào sâu thì thiên thú thọ tinh càng cường đại, có thể dễ dàng chém giết vương hầu.

Trên thực tế ba vạn năm qua, môn phái tiến vào Ma Bối Lĩnh không ít, nhưng mà nơi đây táng thân không biết bao nhiêu vương hầu! Ngay cả chân nhân cũng chết không ít.

Cho nên càng về sau, các phái có kinh nghiệm thì càng không dám mạo hiểm, xác định khu vực nguy hiểm thì không dễ dàng liều lĩnh.

Rốt cuộc Ma Bối Lĩnh sâu bao nhiêu, ai cũng nói không rõ, tóm lại trong ba vạn năm qua, không có người nào biết rõ Ma bối Lĩnh lớn nhỏ thế nào, có một ít khu vực đến bây giờ còn chưa có con người đi qua.

– Chúng ta đi.

Lúc này Lý Thất Dạ nói với mọi người, hắn bảo Cổ Thiết Thủ mở bức họa Minh Nhân tiên đế ra.

Vốn mọi người vừa bước vào khu vực này, lập tức cảm nhận được có cảm giác bị hung thú nhìn chằm chằm vào, nhưng mà lúc này bức họa Minh Nhân tiên đế vừa ra, đế uy nhộn nhạo, lập tức cái gì thiên thú, cái gì thọ tinh đều bỏ trốn mất dạng, căn bản không dám ở lâu.

Phải biết rằng phiến thiên địa này do Minh Nhân tiên đế phong ấn, thần uy của Minh Nhân tiên đế ở đây không ai dám khiêu khích.

Người Tẩy Nhan Cổ Phái ngồi ốc sên, xuất phát vào chỗ sâu trong Ma Bối Lĩnh đầu tiên.

– Nội tình tiên môn đế thống đúng là thâm hậu.

Bức họa tiên đế trên cao, thiên thú thọ tinh tránh lui, hung thú ác cầm không dám tới gần, điều này đã làm cho không biết bao nhiêu người hâm mộ.

– Hừ, một bức họa mà thôi, cũng không phải tiên đế bảo khí.

Đương nhiên trong nội tâm có người đặc biệt đau xót, cho dù là Giang Tả Hầu hay Nam Thiên Hào, hay hoặc giả Thánh Thiên Đạo, Lý Thất Dạ càng hung hăng càn quấy thì càng khó chịu.

Lý Thất Dạ nghe lời này, quay đầu lại nhìn qua mọi người, nói ra:

Một bức họa thì như thế nào? Không phục sao? Không phục đi lên cắn ta đi!

Lý Thất Dạ khiêu khích như vậy, không ít người tức muốn thổ huyết, đặc biệt là Nam Thiên Hào, Thánh Thiên Đạo có thù với hắn.

– Nhưng mà nha, tay của ta hơi mềm, ngàn vạn đứng lén lút đi theo sau chúng ta, vạn nhất ta không cẩn thận cầm bức họa không chắc, nện vào mọi người… Vậy thì xấu hổ a.

Lý Thất Dạ khoan thai nói ra. Ánh mắt của hắn nhìn qua đám người Nam Thiên Hào, Thánh Thiên Đạo.

Khiêu khích như thế làm cho đám người Thánh Thiên Đạo biến sắc. Lý Sương Nhan cũng phải nhìn hắn một cái, tên này hung hăng càn quấy không phải tầm thường.

Chương 149: Đế vật (3)

Lý Thất Dạ muốn chính là hiệu quả này, Tẩy Nhan Cổ Phái cưỡng ép tiến vào Ma Bối Lĩnh, Thánh Thiên giáo cũng tốt, Bảo Thánh thượng quốc cũng được, tuyệt đối sẽ không cam tâm, hắn chính là muốn cao điệu đưa bức họa tiên đế ra, ai muốn động tới Tẩy Nhan Cổ Phái, vậy phải nghĩ kỹ bản thân mình, có uy hiếp, ít nhất có thể làm cho đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái an tâm ma luyện trong Ma Bối Lĩnh trong một thời gian ngắn, miễn cho cả ngày đề phòng có người nhìn chằm chằm sau lưng.

Oanh — oanh — oanh —

Cuối cùng có không ít người nhìn chằm chằm vào, Lý Thất Dạ mang theo đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái cưỡi ốc sên biến mất, trong nháy mắt biến mất sâu trong núi rừng.

Làm cho mọi người không ngờ là, con ốc sên này nhìn thì cồng kềnh, nhưng mà tốc độ nhanh như thiểm điện, sẽ không thua kém bất cứ bảo vật nào.

Ngưu Phấn gánh vác mọi người, dưới chỉ thị của Lý Thất Dạ một đường tiến lên như điện, tốc độ cực nhanh, lập tức tiến vào khu vực nguy hiểm của Ma Bối Lĩnh, trong vùng đất này, cho dù là đại giáo bình thường cũng không dễ dàng tiến vào.

– Đây là nơi nào?

Thấy Lý Thất Dạ có mục tiêu rõ ràng như thế, Lý Sương Nhan cũng kỳ quái, nếu không phải Lý Thất Dạ còn nhỏ, nàng thật cho rằng Lý Thất Dạ đã tới đây.

– Xuôi nam.

Lý Thất Dạ ngồi trên lưng ốc sên, nhìn qua chân trời xa xa nói ra.

– Chúng ta bây giờ đã tiến vào khu vực nguy hiểm, lại tiếp tục xâm nhập thì sợ rằng sẽ tiến vào địa vực không người.

Cổ Thiết Thủ nhìn qua bốn phía, lo lắng nói ra:

– Lại tiếp tục đi vào đây chúng ta sẽ gặp phải thiên thú, thọ tinh trăm vạn năm a.

– Thiên thú trăm vạn năm?

Nghe được lời này, đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói ra:

– Nghe nói thiên thú trăm vạn năm có thể nuốt sống Thánh Tôn, chúng ta chẳng phải đi vào chịu chết sao?

– Sư tỷ, có đại sư huynh ở đây, thiên thú trăm vạn năm thì như thế nào.

Lạc Phong Hoa ở trên lưng ốc sên nói ra:

– Có Đại sư huynh ở đây, chúng ta nhất định có thể hóa hiểm thành an.

Lạc Phong Hoa nói ra lời này khiến mọi người và Lý Sương Nhan im lặng, đệ tửu trẻ tuổi đều sùng bái Lý Thất Dạ mù quáng, phải biết rằng Lý Thất Dạ chỉ mới Uẩn Thể Cảnh mà thôi, ngay cả đệ tử đời thứ ba còn có đạo hạnh cao hơn hắn.

Ngưu Phấn cõng mọi người tiến lên như bay, tốc độ cực nhanh, đám người Cổ Thiết Thủ cũng không biết cụ thể là đi đâu.

Trên thực tế trên đường đi, bởi vì đám người Lý Thất Dạ xâm nhập vào địa bàn của thiên thú, thọ tinh, đã có không ít thiên thú, thọ tinh đang âm thầm quan sát bọn họ, nhưng mà vừa thấy bức họa Minh Nhân tiên đế thì thiên thú cũng tốt, thọ tinh cũng thế, cũng không dám tới gần. Minh Nhân tiên đế chính là tồn tại vô địch ở đây, bất luận cái gì thiên thú, thọ tinh đều phải nhượng bộ lui binh trước bức họa này.

Sau khi đi nhanh về phía nam, tốc độ của Ngưu Phấn chậm lại, trầm giọng nói:

– Chúng ta tiến vào địa bàn của thiên thú, thọ tinh trăm vạn năm.

Quả nhiên thời điểm này có khí tức hung thú mênh mông như biển tỏa ra, lúc này mọi người cảm thấy linh hồn như bị bóp chặt, giống như có thể hút lấy linh hồn của mọi người, đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái không ít người ngồi xuống trên lưng ốc sên.

– Đây là thọ tinh!

Lý Sương Nhan cũng động dung, bảo khí nơi tay.

– Chư thần tránh lui —

Hiện tại Lý Thất Dạ tiếp bực họa trong tay Cổ trưởng lão, hét lớn một tiếng, lúc này đế uy tỏa ra ngoài, đế uy càng tăng lên, từng đạo vặn đan vào nhau, hóa thành một chữ “Lui” huyền phù trên đầu Lý Thất Dạ.

Đế uy vừa ra, chân ngôn vô song, phải biết rằng tiên đế có miệng vàng lời ngọc! Khi chữ “Lui” huyền phù trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ thì khí tức đáng sợ kia rút lui như thủy triều. Lúc này xem như thọ tinh trăm vạn năm cũng phải tránh luui.

Ở chỗ này không quản thọ tinh trăm vạn năm hay không, đối mặt chân ngôn của Minh Nhân tiên đế đều phải tránh lui!

– Ngươi làm sao có thể câu thông đế uy của sư tổ vậy, hiển hóa chân ngôn!

Nhìn thấy Lý Thất Dạ sử dụng đế vật, đừng nói là Cổ Thiết Thủ, cho dù là Đồ Bất Ngữ cũng động dung.

Bức họa Minh Nhân tiên đế vẫn nằm trong Tẩy Nhan Cổ Phái, tuy đám người Cổ Thiết Thủ có thể thúc dục đế uy của tiên đế, nhưng mà lại không thể trực tiếp câu thông như đế uy như Lý Thất Dạ, đây căn bản là chuyện không có khả năng, đế uy của tiên đế ở trình độ nhất định đại biểu cho ý chí của tiên đế, đây không phải là câu thông thông với phàm phu tục tử a.

Nhưng mà Lý Thất Dạ câu thông dễ dàng, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Trên thực tế đối với Lý Thất Dạ mà nói, chuyện này cũng đủ quái lạ, đạo thống của Minh Nhân tiên đế thì hắn quá quen thuộc, hắn còn không hiểu đế uy của Minh Nhân tiên đế hay sao? Huống chi, lần trước gặp Tô Ung Hoàng, bóng dáng Minh Nhân tiên đế xuất hiện, không chỉ thừa nhận Tô Ung Hoàng đơn giản như vậy.

Chuyện này làm cho Lý Thất Dạ câu thông đế uy không phải chuyện khó gì.

Lý Thất Dạ cười cười, không nói cái gì, bí mật trong đó người ngoài làm sao biết được.

Ngưu Phấn một đường chạy như điên, đã tiến vào khu vực không người, mà khu vực này thiên thú, thọ tinh cường đại kiêng kị chân ngôn của Minh Nhân tiên đế, cũng không dám dê dàng tới gần, tránh ra xa xa.

Cuối cùng mọi người còn chưa có chạy đi xa lắm, rốt cục đã đi tới nơi cần tới, chỉ thấy từ xa có một gốc đại thụ che trời, đại thụ to tới mức khó có thể tưởng tượng nổi, gốc cây này đâm vào vòm trời, nhánh cây như rồng mở ra bốn phía, cả gốc đại thụ này như cây dù khổng lồ, che khuất dãy núi ngàn dặm.

Đại thụ cực lớn làm rung động tâm thần mọi người, chỉ một nhánh cây cũng lớn như một tòa núi nhỏ, càng làm cho người ta thất thần là, trên đại thụ có thể nhìn thấy dòng thác đổ xuống.

Đây chính là cây hay sao? Cao trăm vạn trượng, che khuất bầu trời, đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái ở đây, ngay cả Cổ Thiết Thủ chỉ sợ cũng lần đầu tiên nhìn thấy cây cao lớn như thế.

Thời điểm mọi người tiến vào khu vực cây bao phủ, tất cả mọi người cảm thấy tinh thần thể xác buông lỏng, như trút được gánh nặng, thân thể nhẹ nhàng khoang khoái.

Vừa rồi Ngưu Phấn mang mọi người đi vào khu vực nguy hiểm, mặc dù nói thiên thú, thọ tinh không dám tới gần, nhưng mà khí tức đáng sợ vẫn làm cho mọi người run rẩy, nhưng mà thời điểm bước vào khu vực đại thụ bao phủ, giống như tiến vào khu vực an toàn, mọi người bình tâm tĩnh trí, có một loại cảm giác như về tới nhà.

Dường như cho dù là thiên thú, thọ tinh cường đại cũng không dám tới gần ngàn dặm quanh gốc cây này, nơi đây chẳng khác gì vùng đất lành của Ma Bối Lĩnh, không có hung thú ác điểu tới phạm.

Bước vào khu vực tịnh thổ này, cho dù làNgưu Phấn cũng thu hồi động tĩnh, vô thanh vô tức lao đi như tia chớp, thẳng tới gốc đại thụ.

Ở chỗ này đặc biệt yên lặng, càng làm thần trí mọi người an lành, nơi đây chẳng khác gì bến đỗ an toàn, cho dù là nai con cũng nhàn nhã nằm gặm cỏ, vô ưu vô lự, bạch hạc nhãn nhã đi dạo trên sông, rất khoan thai rỉa lông cánh của mình.

Chương 150: Thần thụ che trời (1)

Trong khu vực ngàn dặm chung quanh chính là vùng đất hung hiểm của Ma Bối Lĩnh, ở trong và nòoài không hợp nhau, giống như một bước thiên đường, một bước địa ngục.

Trong nháy mắt Ngưu Phấn đã mang mọi người tới dưới gốc cây, ở chỗ này bụi cỏ, linh dược sáng quắc, chim bay tẩu thú tường hòa, giống như ở đây không có hung hiểm, không có sát phạt.

– Ma Bối Lĩnh còn có nơi như vậy?

Trong khoảng thời gian ngắn, không chỉ có đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái ngẩn người, cho dù là Cổ Thiết Thủ cũng kinh ngạc.

Phải biết rằng khu vực không ai dám giao thiệp trong Ma Bối Lĩnh này, ai dám đi vào thì kẻ đó phải chết, nhưng mà bây giờ ở nơi sâu nhất, thậm chí được thánh thổ như thế, thật sự làm cho người ta không thể tin được.

– Sao ngươi biết nơi đây?

Lý Sương Nhan cũng ngạc nhiên nhìn qua Lý Thất Dạ, kỳ quái hỏi một câu.

Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:

– Bấm tay tính toán.

Nói xong nhảy ra khỏi lưng Ngưu Phấn, đệ tử khác đang mê muội, nhảy xuống lưng ốc sên, Ngưu Phấn rung thân hóa thành một lão đạo.

Thời điểm mọi người mê muội, Lý Thất Dạ đi tới trước đại thụ, lúc này thân của đại thụ to như núi ngăn ở trước mặt.

– Biết Triệu Hoán Trận không?

Lúc này Lý Thất Dạ nhìn qua Lý Sương Nhan hỏi thăm.

Lý Sương Nhan không biết Lý Thất Dạ vì sao hỏi như thế, gật đầu nói:

– Biết, nhưng mà nếu nói triệu hồi trong khu vực hung hiểm thế này, ta bất lực.

– Bình thường là được, khắc lên thân cây.

Lý Thất Dạ phân phó Lý Sương Nhan, nói ra.

Lý Sương Nhan không rõ nguyên nhân, nhưng mà vẫn làm theo phân phó của Lý Thất Dạ, tại khắc một trận pháp lên thân cây, đây chỉ là Triệu Hoán Trận bình thường, kêu gọi cũng không xa.

Lý Thất Dạ thu liễm tinh thần, đi đến trước thân cây, nội tâm Lý Sương Nhan khẽ động, nàng thật sự hiếm khi thấy Lý Thất Dạ trang trọng như thế, cho dù kaf vương hầu, chân nhân, Lý Thất Dạ căn bản không đặt vào trong mắt, lúc này Lý Thất Dạ đặc biệt trang trọng.

Lý Thất Dạ đứng trước thần thụ, hai tay hợp thành chữ thập, liên ngồi trên đất, không ngừng nói nhỏ, một ít người căn bản không nghe rõ.

Mọi người cũng không biết Lý Thất Dạ làm gì, nhưng mà thấy Lý Thất Dạ trang trọng như thế, cũng không dám quấy rầy.

Lý Thất Dạ ngồi dựa vào mặt đất, hai tay hợp thành chữ thập, trong nội tâm cầu nguyện:

– Năm đó Bồ ma phản công, ta từng giúp các hạ một tay, phản giết bỏ chạy. Năm đó ta từng tiếp cành cho các hạ. Hôm nay ta mang môn hạ tới đây, chỉ vì ma luyện, mong các hạ bảo hộ môn đồ chu toàn…

Lý Thất Dạ ngồi trên mặt đất, yên lặng cầu nguyện, người ở đây không biết Lý Thất Dạ cầu nguyện cái gì.

Qua hồi lâu, thời điểm mọi người ngừng thở, trên đỉnh đầu có từng đám lá cây bồng bềnh rơi xuống, lá cây như lá quế, chúng rơi vào trong tay từng người, trong tay mỗi người đều có một lá cây.

Thần kỳ như thế khiến người ở đây đưa mắt nhìn nhau, thời điểm này, tất cả mọi người ẩn ẩn cảm thấy Lý Thất Dạ đang câu thông với gốc đại thụ này.

Một hồi lâu, Lý Thất Dạ đứng lên, phân phó mọi người, nói ra:

– Mỗi người nhỏ một giọt máu vào đó, nhỏ vào lá cây trong tay của các ngươi.

Các đệ tử cũng không dám lãnh đạm, Cổ Thiết Thủ cũng nhỏ một giọt máu vào lá cây, thời điểm giọt máu chạm vào lá cây, lá cây hút khô giọt máu đi.

– Vì đạt được mục đích an toàn, ngươi cũng nhỏ máu vào đi.

Lý Thất Dạ nói với Lý Sương Nhan. Lý Sương Nhan đang tò mò thì nghe được Lý Thất Dạ nói thế, cũng vội vàng nhỏ máu tươi vào.

Lúc này tất cả mọi người cầm lá cây trong tay, tò mò nhìn qua Lý Thất Dạ. Lý Thất Dạ nói:

– Hôm nay các ngươi tới đây ma luyện, các ngươi phải mang theo lá cây này bên người, ngàn vạn đừng để mất. Vào thời điểm tôi luyện, không được vượt qua phiến thánh địa này năm trăm dặm! Trong phạm vi này, chỉ cần các ngươi gặp nguy hiểm, lập tức sẽ bị triệu hồi về nơi này.

– Đây là thánh địa do Quế Liên Thụ bao phủ, không có thọ tinh thiên thú nào dám mạo hiểm đi vào, nhưng mà ở chỗ này, linh đan dược thảo, bảo kim thánh thiết rất phong phú. Nhưng mà nhớ kỹ một câu cho ta, bất luận là gặp linh đan dược thảo, bảo kim thánh thiết, lúc đó kiên trì áp dụng một nguyên tắc, gặp ba lấy một, gặp năm lấy hai! Đây là luật thép, do Cổ trưởng lão tự mình giám sát, người vi phạm sẽ bị trọng phạt.

Lý Thất Dạ trịnh trọng nói với môn hạ đệ tử..

Cổ Thiết Thủ cũng là hộ pháp của Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn nhớ rõ lời Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ trịnh trọng như thế chắc chắn là có lý do.

– Nhớ kĩ, trừ tu hành bình thường ra, có thể ở trong phạm vi năm trăm dặm quanh đây săn giết thiên thú thọ tinh, ở trong phạm vi này, đa số đa số thuộc về thọ tinh thiên thú ngàn ngàn năm, thiên thú thọ tinh cao cấp hơn không dám tới gần, nhưng tuyệt đối không cho phép ra khỏi phạm vi này, nếu không là tự tìm đường chết!

Lý Thất Dạ dặn dò một câu.

Các đệ tử đều nhớ rõ lời của Lý Thất Dạ, hơn nữa có Mạc hộ pháp, Hứa bội, Khuất Đao Lý lĩnh độ, bọn họ sẽ không dám vi phạm luật thép của Lý Thất Dạ!

Phân phó môn hạ đệ tử xong, Lý Thất Dạ bảo môn hạ đệ tử phân chia ra, sau đó bắt đầu cuộc sống hàng ngày.

Sau khi dàn xếp xong môn hạ đệ tử, Lý Thất Dạ tụ tập đám người Cổ Thiết Thủ, Mạc hộ pháp, Lý Sương Nhan, Đồ Bất Ngữ, Ngưu Phấn lại, Lý Thất Dạ nhìn qua bọn họ, nói:

– Chỉ cần các đệ tử không rời khỏi khu vực mà ta chỉ định, ma luyện trong khu vực này không nguy hiểm quá lớn. Từ giờ trở đi, đội ngũ sẽ do Cổ trưởng lão phụ trách.

– Ngươi phải đi?

Cổ Thiết Thủ nhìn qua Lý Thất Dạ, động dung nói ra.

Lý Thất Dạ chỉ gật đầu, sau đó nhìn Đồ Bất Ngữ cùng Ngưu Phấn, nói ra:

– Hai người các cũng đừng che dấu nữa, thời điểm nên ra tay thì ra tay cho ta, nếu không xảy ra chuyện gì, ta tìm các ngươi tính sổ.

– Sư huynh phân phó, tiểu đệ không dám không theo.

Đồ Bất Ngữ hòa ái vừa cười vừa nói. Hắn một lão đầu tự xưng là “Tiểu đệ” của một người chưa tới hai mươi tuổi, ai nghe thấy cũng không nói nên lời.

– Ta còn muốn đi theo công tử.Nguồn truyện audio Podcast

Đương nhiên Ngưu Phấn cam tâm tình nguyện đi theo Lý Thất Dạ.

– Không cần.

Lý Thất Dạ lắc đầu nói ra:

– Trừ ngươi phụ trách an toàn cho môn hạ đệ tử ra, ta còn có chuyện cho ngươi đi làm.

– Ta bảo Lý công chúa đi theo ngươi.

Cổ Thiết Thủ vẫn lo lắng cho Lý Thất Dạ, dù sao Lý Thất Dạ đạo hạnh còn rất cạn. Nếu có Lý Sương Nhan là vương hầu cường đại đi theo, hắn an tâm hơn nhiều.

– Ta làm ít chuyện.

Lý Thất Dạ cự tuyệt, Lý Sương Nhan nghe nói như vậy, cũng không nói cái gì nữa, nàng hiểu Lý Thất Dạ không muốn người khác đi theo.

Sau khi phân phó mọi người, mọi người rời đi, Lý Thất Dạ đặc biệt gọi Ngưu Phấn, nhìn qua Ngưu Phấn, nói ra:

– Hôm nay, ta truyền cho ngươi thất giải!

– Thất giải?

Nghe được Lý Thất Dạ nói thế, Ngưu Phấn chấn động tinh thần! Hưng phấn không kiềm nén được, tuy hắn có lục giải, nhưng mà, thất giải hắn không có hiểu ra.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 3 ngày trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 1 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 tuần trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^