Đế Bá Audio Podcast
Tập 29 [Chương 141 đến Chương 145]
❮ sautiếp ❯Chương 141: Nam Thiên thượng quốc (2)
Lúc này ánh mắt Cổ Thiết Thủ lạnh lẽo, sát phạt quyết đoán, sát ý sôi trào, cất bước đi tới chỗ Trấn Uy Hầu không động đậy! Không hề nghi ngờ, trước kia Cổ Thiết Thủ dĩ hòa vi quý, vào hôm nay đã động sát tâm.
Thấy một màn này, vương hầu Bảo Thánh thượng quốc ở đây nội tâm chấn động, đám người Hỗn Nguyên Hầu mặc dù có tâm cứu Trấn Uy Hầu, nhưng mà đối mặt với Cổ Thiết Thủ chưởng chấp đại hiền bảo khí, chỉ sợ tư cách vương hầu của bọn họ còn chưa đủ thực lực làm chuyện này.
– Cổ huynh, thủ hạ lưu nhân!
Thời điểm này có tiếng hét vang lên, một người vượt không đi tới! Ở xa hô to nói với Cổ Thiết Thủ.
Tất cả mọi người nhìn qua, chỉ thấy người này vượt không mà đến, giống như tử khí đông lai, người này vượt không giơ cao thánh chiếu, lớn tiếng hô:
– Cổ huynh, thủ hạ lưu nhân, nhân hoàng thánh xá ở đây.
Tử Sơn Hầu lúc trước tới Tẩy Nhan Cổ Phái cứu Tử Sơn Hầu, lúc này đây Tử Sơn Hầu lại mang theo nhân hoàng thánh xá quay về.
Nghe được nhân hoàng thánh xá, không ít người đổ mồ hôi lạnh, vừa thấy chữ “Xá” trên thánh chiếu, nhân hoàng thần uy cuồn cuộn, chuyện này khiến người ta động dung, cho dù là vương hầu Bảo Thánh thượng quốc cũng chẳng dám nói gì
Nhân hoàng trong Bảo Thánh thượng quốc là nhân vật không ai bì nổi, thời đại đạo gian, bao nhiêu thiên tài tu hành trì trệ, nhưng mà hắn vẫn tiến bước mạnh mẽ, nghe nói hắn và Luân Nhật Yêu Hoàng của Cửu Thánh Yêu Môn là hoàng giả của trung tâm vực!
Lúc này Tử Sơn Hầu cầm thánh xá trong tay, giơ lên cao cao, chữ “Xá” áp vương hầu động dung. Tử Sơn Hầu vội vàng nói:
– Cổ huynh, Trấn Uy Hầu có chỗ hiểu lầm, lần này vào Ma Bối Lĩnh có một phần của quý phái. Tất cả mọi người cùng tồn tại trên ranh giới này, vào Ma Bối Lĩnh rất hung hiểm, nên đồng tâm hợp lực cướp bảo tàng.
Lần trước tới Tẩy Nhan Cổ Phái, Tử Sơn Hầu có thể nói là hùng hổ dọa người, hôm nay lần thứ hai cầm thánh xá mà đến, thái độ đã hạ thấp đi nhiều.
Hơn nữa Tử Sơn Hầu nói với Cổ Thiết Thủ lời này, ánh mắt của hắn tự nhiên nhìn qua Lý Thất Dạ. Lần trước Lý Thất Dạ nói một lời, liền trảm thánh nghệ, giận dữ liền diệt ý chí nhân hoàng, đối kẻ có truyền thuyết phàm thể phàm luân phàm mệnh thủ tịch đệ tử đời ba của Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn cũng có chút kiêng kỵ.
Tử Sơn Hầu với tư cách vương hầu thế hệ trước, trải qua rất nhiều sóng gió, rất có ánh mắt nhìn người, tâm tư ước lượng nhân tâm.
Lúc này ở đây có không ít tu sĩ, truyền nhân môn phái đã sớm động dung, từ khi Tẩy Nhan Cổ Phái diệt quốc, không còn cơ hội gia nhập Ma Bối Lĩnh, nhưng mà lúc này Bảo Thánh thượng quốc lại đặc biệt nhượng bộ, cho Tẩy Nhan Cổ Phái tư cách vào Ma Bối Lĩnh!
Chẳng lẽ là nói, hôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái đã quật khởi?
Cũng có vương hầu biết nội tình thở dài, nói ra:
– Xem ra Cửu Thánh Yêu Môn đã ủng hộ Tẩy Nhan Cổ Phái rồi.
Lúc này Cổ Thiết Thủ cũng nhìn qua Lý Thất Dạ, hiện tại, giết cùng không giết, toàn bộ bằng một câu của Lý Thất Dạ, về phần Trấn Uy Hầu nằm ở đó vẫn không nhúc nhích, hắn chẳng khác gì thịt cá trên thớt, mặc người ta chém giết
– Bệ hạ có nói, lần này đi Ma Bối Lĩnh, các giáo phái Bảo Thánh thượng quốc và vương hầu hào kiệt phải ở chung hòa hợp, dắt tay chung đoạt bảo tàng.
Thấy Cổ Thiết Thủ cũng nhìn về phía Lý Thất Dạ, Tử Sơn Hầu cũng học thông minh, vội vàng nói ra vài lời hữu ích với Tẩy Nhan Cổ Phái.
Về phần cái gì ở chung hài hòa, dắt tay nhau đoạt bảo tàng, nhân hoàng không có nói, ngoại nhân căn bản không rõ ràng.
Lúc này Tử Sơn Hầu cũng không muốn làm lớn chuyện, lần trước hắn chỉ có thể mang đầu của Đổng Thánh Long cùng Liệt Chiến Hầu, hiện tại nếu như xảy ra sai lầm gì, hắn mang theo đầu Trấn Uy Hầu trở về, chỉ sợ hắn không cách nào bàn giao với bệ hạ, chuyện này làm cho hắn phải ném mặt mũi Bảo Thánh thượng quốc đi.
– Nếu mọi người chỉ hiểu lầm, vậy bây giờ nên xóa hiểu lầm đi.
Lý Thất Dạ khoan thai vừa cười vừa nói. Hắn đứng ở đó vô cùng tự tại, giống như đứng ở hậu hoa viên nhà mình.
Cổ Thiết Thủ không nói hai lời, thu hồi đại hiền bảo khí, vô thanh vô tức lui về chỗ cũ.
Về phần Tử Sơn Hầu, hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng, đắng chát trong chuyện này hắn chỉ có thể nuốt vào, dùng thế cục bây giờ, hắn cũng chỉ có thể đi thu thập, trực giác nói cho hắn biết, hiện tại đáng sợ nhất không phải là đệ nhất cao thủ Tẩy Nhan Cổ Phái Cổ Thiết Thủ xưng hùng xưng bá, mà là Lý Thất Dạ nhìn qua đạo hạnh nông cạn này!
Tử Sơn Hầu cũng không có biện pháp, tình hình hiện tại trừ chân nhân, Cổ thánh giá lâm ra, nếu không hào hùng, vương hầu ra tay cũng không cách nào vãn hồi thế cục. Trực giác nói cho hắn biết, nếu như hắn dám ra tay, người trẻ tuổi trước mặt dám ăn hắn, đây là loại ma đầu ăn người không nhả xương.
Trấn Uy Hầu trọng thương, trên trăm cường giả bị ăn sạch, chỉ là một câu “Hiểu lầm” đã bỏ qua, đối với Tử Sơn Hầu một đời vương hầu mà nói, chuyện này khó chịu hơn nuốt con ruồi, nhưng mà nếu như hắn không xử lý như vậy, đến lúc đó nói không chừng không chỉ là Trấn Uy Hầu, ngay cả đầu của hắn cũng bị người khác mang về.
Có không ít tu sĩ ở đây nhìn thấy, lúc này Tẩy Nhan Cổ Phái quá kiêu ngạo a, chẳng lẽ thật sự là nói chỗ dựa sau lưng Tẩy Nhan Cổ Phái làm cho người ta e sợ?
Oanh — oanh — oanh —
Thời điểm không ít tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, một hồi âm thanh nổ vang xuât hiện, giống như vạn mã bôn đằng, lại giống như tiếng trống trận dồn dập.
Thời điểm này không ít người nhao nhao ngẩng đầu quan sát thế nào, chỉ thấy từng chiếc chiếc chiến xa cổ xưa nghiền nát hư không, từ trên không trung lao xuống, chiến xa như dòng lũ sắt thép ập tới, vết bánh xe nghiền nát hư không, lưu lại vết lốm đốm trên bánh xe hoàng kim.
Chiến xa tới cũng không nhiều, chỉ có hơn mười chiếc mà thôi, nhưng mà chiến xa kêu vang như thiên quân vạn mã, các chiến xa do thần kim tạo thành lao nhanh tới đây, giống như sóng biển ồn ào, chỉ thấy có hơn mười chiến xa nhưng chúng lại khiến người ta liên tưởng tới một chi quân đội như sói như hổ.
Chiến xa không có đáp xuống đất, chúng dừng trong hư không trên sườn đồi, từng chiếc chiến xa cổ xưa tỏa ra khí tức hùng hậu, mỗi một chiếc chiến xa đều có vết thương loang lỗ, đây cũng không phải là xe dùng sức ngựa, mà là chiến xa trên sa trường.
Trước đó Giang Tả Hầu Giang Tả thế gia dùng ngàn con ngựa lao đến, khí thế mãnh liệt, nhưng mà so với mười chiếc chiến xa này, khí thế của chúng còn hơn Giang Tả thế gia quá nhiều.
– Nam Thiên thế gia —audio coi am
Vừa nhìn thấy tinh kỳ của chiến xa, có người kinh hô.
– Là cổ chiến xa của Nam Thiên quốc gia, là thế tử nào giá lâm?
Nhìn thấy khí thế của chiến xa, lão đạo Tử Hà Quan biến sắc, thì thào nói:
– Xuất nhập có thể có hơn mười chiếc chiến xa, chỉ có quy cách thế tử mới có.
Nghe được bốn chữ “Nam Thiên thế gia”, rất nhiều tu sĩ ở đây biến sắc, Giang Tả Hầu sinh ra trong Giang Tả thế gia cũng là cổ thế gia, nhưng trước mặt của “Nam Thiên thế gia”, Giang Tả thế gia cũng không dám tự xưng là cổ thế gia.
Chương 142: Nam Thiên thượng quốc (3)
Nam Thiên thế gia còn cổ xưa hơn Giang Tả thế gia rất nhiều, Nam Thiên thế gia có thể ngược dòng tìm hiểu tới thời đại khai hoang, khi đó thú, đó là thời đại thọ tinh hoành hành, Nam Thiên thế gia cũng đã sừng sững một phương, vượt qua mọi hung hiểm hoang mãng tồn tại tới bây giờ.
Ngay cả là gia tộc nhỏ yếu trong thời đại khai hoang, Nam Thiên thế gia cũng có được một tiên đế — Phi Dương tiên đế! Cả đời Phi Dương tiếu ngạo chín giới!
Càng rất không đúng là, Nam Thiên thế gia chưởng chấp Nam Thiên quốc gia trăm vạn năm không ngã, thử nghĩ thoáng một chút, thời đại khai hoang là thời đại của các tiên đế, đó là bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu trải nghiệm chìm nổi, bao nhiêu môn phái, bao nhiêu truyền thừa cũng đã ầm ầm sụp đổ, tan thành mây khói, biến mất trong dòng sông lịch sử.
Nhưng mà Nam Thiên thế gia vẫn xưng hùng một phương, chưởng quốc gia rộng lớn, vẫn đứng vững không ngã, thử nghĩ một thế gia như vậy là đáng sợ đến bực nào, Giang Tả thế gia tuy cũng tồn tại nhiều năm, nhưng so sánh với Nam Thiên thế gia thì còn kém quá xa. Hơn nữa Giang Tả thế gia cũng không có như Nam Thiên thế gia chưởng quản quốc gia cường đại mà không ngã.
Nam Thiên thế gia thành lập đất nước đã lâu, được xưng là Nam Thiên quốc, mặc dù nói Nam Thiên thế gia từng xuất hiện Phi Dương tiên đế, dùng thực lực của bọn họ đủ xưng hùng quốc gia. Nhưng mà cho dù người ta gọi là Nam Thiên cổ quốc, nhưng mà Nam Thiên thế gia nhiều khi còn gọi là Nam Thiên thượng quốc, về phần tại sao, không có ai biết rõ, thêm nữa… Người ta quy kết do Nam Thiên thế gia khiêm tốn.
Lúc này một thanh niên cầm đầu đi xuống chiến xa, chỉ thấy thanh niên này có tư thế long hổ, anh tuấn ngạo khí, đầu đội bảo quan tơ vàng, người bàn long bào bốn trảo, đi xuống từng bước, long hành hổ bộ chẳng khác gì long phượng trong loài người.
Trên thực éế cường giả trên cổ chiến xa đều có khí thế không kém, không quản bọn họ đã cố thu liễm khí tức của mình lại, trong lòng người vẫn rùng mình. Người đi xuống chiến xa này chính là tuấn ngạn của Nam Thiên thượng quốc.
Nam thiên quận vương, Nam Thiên Hào, anh hùng xuất thiếu niên, Nam Thiên thượng quốc có hai nhân kiệt, không hổ là quốc gia cổ.
Nhìn thấy thiếu niên này, lão quy vương có kiến thức rộng rãi của Phi Giao Hồ động dung nói lai lịch thanh niên này ra.
Nghe được cái tên “Nam Thiên Hào”, không ít tu sĩ ở đây động dung, cho dù có một ít tu sĩ không phục cũng biến sắc.
Tại Nam Thiên thượng quốc đã từng có một câu nói, trong triều có Nam Thiên thiếu hoàng, không cầm quyền có Nam Thiên Hào. Nam Thiên thiếu hoàng chính là thái tử Nam Thiên thượng quốc, thiên phú kinh tuyệt vô song, thậm chí còn có người xưng là Phi Dương tiên đế thứ hai.
Nam Thiên Hào chính là quận vương của Nam Thiên thượng quốc, so sánh với đường huynh Nam Thiên thiếu hoàng vẫn còn thua kém, nhưng mà vẫn có thiên phú hơn người, chính là một đời thiên tài lừng lẫy của Nam Thiên thượng quốc, hắn đã từng lập nhiều công lao không nhỏ cho Nam Thiên thượng quốc.
Nam Thiên Hào đi xuống cổ chiến xa, ánh mắt quét qua, lúc ánh mắt của hắn nhìn qua Lý Sương Nhan thì mang theo thần sắc vui mừng, bước nhanh tới gần, đi đến trước mặt Lý Sương Nhan và cười nói:
– Thì ra là Lý tiên tử cũng tới tham gia Ma Bối Lĩnh.
Không hề nghi ngờ, Nam Thiên Hào cũng là người theo đuổi Lý Sương Nhan, hắn thậm chí từng tới Cửu Thánh Yêu Môn cầu hôn, chỉ tiếc bị Cửu Thánh Yêu Hoàng dùng lý do Lý Sương Nhan là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn nên cự tuyệt.
Thấy Nam Thiên Hào, Lý Sương Nhan chỉ gật đầu, xem như chào hỏi.
Nhưng mà Nam Thiên Hào thật là nhiệt tình, vừa cười vừa nói:
– Năm đó ở Cửu Thánh Yêu Môn gặp được dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Lý tiên tử, hôm nay gặp lại, Lý tiên tử càng hơn trước kia. Không biết Lý tiên tử lần này đến Ma Bối Lĩnh, chính là tới một mình hay đi với Yêu Hoàng?
– Ta đi một mình.
Lý Sương Nhan không muốn nhiều lời, chỉ lãnh đạm trả lời.
Nam Thiên Hào vừa cười vừa nói:
– Chuyện này cũng không sao, lần này ta đến Ma Bối Lĩnh đoạt bảo, mang cường giả rất nhiều, không bằng Lý tiên tử cùng đồng hành với chúng ta, cùng lấy bảo vật kinh thế trong Ma Bối Lĩnh.
Nam Thiên Hào nhiệt tình không giảm, mà Lý Sương Nhan nhìn hắn mộ cái, dứt khoát chẳng muốn đi để ý đến hắn. Mặc dù nói Nam Thiên Hào được xưng tuấn kiệt của Nam Thiên thượng quốc, Lý Sương Nhan càng là thiên chi kiều nữ, thánh mệnh hoàng thể, luận tư chất, luận thiên phú, đặt trong đại giáo nào cũng là thiên tài tuyệt thế.
Lý Sương Nhan lãnh đạm như vậy, làm cho Nam Thiên Hào đang nhiệt tình cảm thấy xấu hổ, lúc này, hắn vừa thấy bên người Lý Sương Nhan có Lý Thất Dạ làm bạn, ánh mắt biến thành lạnh lẽo.
Nam Thiên Hào dò xét Lý Thất Dạ, tướng mạo bình thường, khí thế thường thường, huyết khí nhỏ yếu, vừa nhìn là biết mặt hàng đại chúng, không đủ nhìn. Ánh mắt của hắn ngưng tụ, lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
– Ngươi tên là gì, xuất thân môn phái nào?
Lúc này Nam Thiên Hào còn cho rằng Lý Thất Dạ là hạ nhân của Lý Sương Nhan, cho dù không phải, hắn cũng có ý chất vấn, ý tứ bên ngoài của hắn rất rõ ràng, Lý Thất Dạ với cấp bậc này không có tư cách đứng chung với Lý Sương Nhan.
Hiện tại Lý Thất Dạ phong đạm vân khinh đứng ở đó, tinh tế thưởng thức phong quang của vùng sườn núi này, khi Nam Thiên Hào lạnh giọng chất vấn thì Lý Thất Dạ chỉ nhìn hắn một cái, không nói câu nào, chỉ ngắm phong cảnh.
Thời điểm này có không ít người nhìn thấy cảnh này thì ngừng thở, một người là quận vương, xưng là thiên chi kiêu tử, một là tiểu bối vô danh hung hăng ngang ngược, lúc này rất nhiều người đều cam tâm tình nguyện nhìn thấy cảnh như thế, thậm chí có người đặc biệt hy vọng Tẩy Nhan Cổ Phái cùng Nam Thiên thượng quốc xung đột, khi đó bọn họ có thể đục nước béo cò.
– Tiểu tử, hỏi ngươi đấy, còn không mau mau báo cáo với quận vương!
Lúc này một cường giả Bảo Thánh thượng quốc nhìn Lý Thất Dạ quát lạnh.
Lúc này Lý Thất Dạ khoát khoát tay, nói ra:
– Con ruồi tới từ nơi nào, thật sự là quấy nhiễu người ta!
Lý Thất Dạ vừa nói lời này rất nhiều người trên sườn đồi đưa mắt nhìn nhau, tiểu tử này thật sự quá kiêu ngạo, cũng không xem Nam Thiên thượng quốc là quái vật khổng lồ bực nào, mới mở miệng đã đắc tội Nam Thiên thượng quốc. Nếu như tiểu tử này là kinh tài tuyệt diễm, lai lịch kinh thiên, vậy thì cũng bỏ đi, nhưng mà tiểu tử này cho dù là huyết khí, hayhlà đạo hạnh đều là thường thường, vừa nhìn qua đã nhận thấy hắn là kẻ ăn bám nữ nhân! Không ngờ vẫn hung hăng càn quấy như thế.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, sắc mặt Nam Thiên Hào và cường giả trên cổ chiến xa tức giận, nhảy ra khỏi chiến xa, lạnh lùng quát:
– Đồ không biết sống chết, quận vương hỏi ngươi là để mắt tới ngươi.
– Sương Nhan, vả miệng.
Lý Thất Dạ không nhìn hắn một cái, phân phó Lý Sương Nhan.
– Ba, ba, ba…
Tên cường giả Nam Thiên thượng quốc vừa nhảy xuống con chưa đứng vững thì hai bên mặt bị Lý Sương Nhan tát hơn mười cái, tuy những kẻ này là tuấn ngạn mới xuất hiện của Nam Thiên thượng quốc, nhưng mà so sánh với thiên tài chân chính như Lý Sương Nhan thì còn kém quá xa.
Chương 143: Nam Thiên thượng quốc (4)
– Ta liều với ngươi…Tên cường giả này rống to, nhưng mà Lý Sương Nhan lập tức bộc phát uy thế vương hầu, một ngón tay điểm qua, “Phanh” một tiếng, tên cường giả này bị đánh bay, trong khoảng thời gian ngắn không đứng lên nổi.
Lý Sương Nhan ánh mắt phát lạnh, khí tức vương hầu cuồn cuộn, nàng không chỉ khí thế che trời, giống như vương giả đi tuần, vạn pháp tránh lui, chư thiên đại đạo cũng không dám tới gần nàng.
Khí thế như vậy, đại đạo như thế, lập tức khiến rất nhiều cường giả trẻ tuổi biến sắc, một đời tuổi trẻ đã trèo lên vương hầu, đây chính là chuyện làm cho người ta kiêng kỵ, đáng sợ hơn là, vạn pháp tránh lui, chư thiên đại đạo rời xa, điều này càng làm cho người ta hoảng sợ.
– Chẳng lẽ nàng là Ngọc Thanh thánh thể đại thành sao?
Con rùa già của Phi Giao Hồ hoảng sợ biến sắc. Nếu là thánh thể đại thành, đó là chuyện vô cùng đáng sợ.
Lúc này đừng nói là Giang Tả Hầu là thiên tài trẻ tuổi, cho dù là Hỗn Nguyên hầu là vương hầu thâm niên cũng khiếp sợ. Một đời tuổi trẻ đã trở thành vương hầu, thật sự là làm cho người ta kiêng kị.
Lý Sương Nhan tu luyện chính là vô cấu thể tiên thể thuật, vô cấu thể được xưng là vô cấu vô ô, nếu thể chất vừa thành, vạn pháp tránh lui, chư thiên bất xâm! Đây là thể chất cực kỳ đáng sợ.
Lý Sương Nhan hiện tại tu luyện vô cấu tiên thể thuật, đó là chung cực nguyên thủy nhất thể thuật của thế gian, thử nghĩ một chút, tiên thể chi thuật như thế là đáng sợ đến bực nào, cũng không phải Ngọc Thanh Thánh Tâm Thuật có thể so sánh.
Hiện tại vô cấu thể của Lý Sương Nhan cách đại thành còn rất xa, nhưng mà đây là vạn pháp tránh lui, nó là cảnh tượng rất đáng sợ.
– Tiểu tử, có dám chiến một trận hay không!
Lúc này sắc mặt Nam Thiên Hào khó coi tới cực điểm, hắn mang tất cả lửa giận phát tiết lên người Lý Thất Dạ, lúc này khí thế của hắn tăng vọt, hai mắt mãnh liệt, lệ khí hung tàn bao phủ Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ lúc này nhìn qua cao thủ bên cạnh Nam Thiên Hào, bình tĩnh nói:
– Nam Thiên thượng quốc các ngươi kẹpđuôi làm người là đúng, tổ tiên các ngươi tự xưng là thượng quốc, không dám xưng là quốc gia cổ, ít nhất còn có ba phần trí tuệ. Hôm nay ngươi đường hoàng ương ngạnh như thế, ngươi thật sự nghĩ các ngươi đúng là quốc gia cổ, thực cho rằng mình là đế thống tiên môn? Phi Dương tiên đế cũng không có nhận mình là người của Nam Thiên thế gia đâu.
Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho người ở sườn đồi im lặng, luận đường hoàng ương ngạnh, luận hung hăng càn quấy cuồng vọng, người ở đây không ai so sánh được với kẻ này.
– Đồ không biết sống chết, dám dõng dạc, làm nhục Nam Thiên thượng quốc, phai tru cửu tộc của ngươi!
Nam Thiên Hào vốn cảm thấy mặt mũi không được, hiện tại Lý Thất Dạ vừa nói năng hung hăng càn quấy như thế, lập tức làm cho hắn cuồng nộ, sát ý trùng thiên.
– Tru cửu tộc của ta?
Thời điểm này Lý Thất Dạ cười rộ lên, khoan thai nói:
– Chỉ bằng thượng quốc cũng dám nói tru cửu tộc của ta? Ngươi cũng quá thiếp vàng lên mặt của mình rồi.
Người trên sườn đồi im lặng, người hung hăng càn quấy thì bọn họ đã nhìn thấy, hung hăng càn quấy đến loại tình trạng này thì đúng là vô địch! Ngay cả Nam Thiên thượng quốc còn không đặt vào trong mắt, hoặc là tiên đế, hoặc là tên điên!
– Khẩu khí thật lớn, Tẩy Nhan Cổ Phái xuất hiện cuồng đồ sao?
Lúc này một giọng nói vang lên, một thanh niên cất bước đi tới, sau lưng thanh niên này còn có mấy lão già đi theo, tuy mấy lão già này thu liễm khí thế, nhưng mà mỗi một người vẫn có khí tức khiến người ta chấn đọng.
Tuy thanh niên này mặc hoàng y, nhưng mà vẫn có khí thế hạo nhiên, thanh niên khí vũ hiên ngang, mày kiếm mắt sáng, thân thể tỏa ra khí chất bất phàm, giống như hạc giữa bầy gà.
Thanh niên đi tới đây, vương hầu Bảo Thánh thượng quốc đi lên tương kiến, cho dù là Tử Sơn Hầu là vương hầu thế hệ trước, trước mặt thanh niên này vẫn tận lực khách khí.
Thánh Thiên Đạo, thiên tài của trugn tâm vực, vào mười lăm tuổi đã chấp chưởng một phần ranh giới của Bảo Thánh thượng quốc, hiệu lệnh trăm vạn hùng binh, đã từng lập nhiều công lao hiển hách cho Bảo Thánh thượng quốc.
Phong thái Thánh Thiên Đạo như thế, cho dù là đi tới nơi nào cũng như hạc giữa bầy gà, vô cùng bất phàm.
Thánh Thiên Đạo chính là truyền nhân của Thánh Thiên giáo, có người nói hắn là hoàng thân của Bảo Thánh thượng quốc, cũng là hoàng tử.
Lai lịch của Thánh Thiên Đạo có phần thần bí, đạo hạnh cực kỳ nghịch thiên, từ sớm đã có đồn đãi hắn thành tựu vương hầu, tuy hắn ở trong Bảo Thánh thượng quốc không có phong vương, nhưng, nhưng có được địa vị vương hầu, thậm chí làm cho không ít vương hầu tôn kính.
Thánh Thiên Đạo đi tới, khí vũ hiên ngang, hoàng khí hạo nhiên, thật sự làm cho người ta chú ý, không quản hắn ít xuất hiện, lão giả áo xám bên cạnh hắn cũng bày ra tư thái ít xuất hiện, nhưng mà vẫn như hạc giữa bầy gà, khiến cho người ta không chú ý cũng không được.
Thánh Thiên Đạo đi tới khu vực sườn núi, hai mắt hắn ngưng tụ như quần tinh tỏa sáng, trong ánh mắt có hào quang lóe lên, dường như có thể đâm thủng hư không.
Lúc này Thánh Thiên Đạo ngưng mắt nhìn Lý Thất Dạ, nói ra:
– Một tiểu bối Uẩn Thể Cảnh, cho rằng có Cửu Thánh Yêu Môn chống lưng liền có thể hoành hành cương quốc sao? Đương kim đại thế đã mở, khắp nơi đều là ngọa hổ tàng long, thiên tài xuất hiện lớp lớp, ngươi là một kẻ tiểu bối, chỉ là bụi bậm mà thôi.
Tuy rất nhiều đại nhân vật nhìn ra đạo hạnh của Lý Thất Dạ nông cạn, nhưng mà không thể nào nhìn kỹ, hiện tại Thánh Thiên Đạo vừa nói Lý Thất Dạ chỉ là Uẩn Thể Cảnh, chuyện này làm cho không ít người đưa mắt nhìn nhau.
Trong rất nhiều tu sĩ ở đây mà nói, Uẩn Thể Cảnh ở nơi này chẳng lên nổi mặt bàn, muốn dừng chân ở nơi này, dù thế nào cũng phải là Dục Niết, Thiên Nguyên.
– Ngọa hổ tàng long? Thiên tài xuất hiện lớp lớp?
Lý Thất Dạ vểnh miệng lên, rỗi rãnh tự tại, chậm rãi nói :
– Long hổ cũng chỉ là tọa kỵ dưới háng của ta mà thôi! Thiên tài dù thế nào, ở trước mặt ta cũng chẳng là cái gì, cũng không lên nổi mặt bàn. Đối với ta mà nói, thiên tài cũng chỉ là xương khô để ta đặt chân lên đỉnh phong! Đại đạo ung dung, chỉ đạo tâm của ta vô địch, giá trị thiên tài đáng mấy đồng?
– Thật là khẩu xuất cuồng ngôn —
Lý Thất Dạ nói năng hung hăng càn quấy như thế, người ở đây đưa mắt nhìn hnau, càng có tu sĩ không nhịn được nói ra:
– Lời cuồng vọng tự đại ngu xuẩn như thế, ngươi dám nói ra sao?
Lý Thất Dạ nói ra lời này làm cho không ít người dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, đây quả thực chính là thổi da trâu xé trời, cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, nói ra “Giá trị thiên tài đáng mấy đồng”! Cho dù là thiên tài tuyệt thế cũng không dám nói như vậy!
– Đại đạo ung dung, chỉ đạo tâm của ta vô địch!
Lúc này một giọng nói thanh thúy vang lên, khen:
– Nói hay lắm, thiên tài cũng chẳng có gì không dậy nổi cả, đơn giản là trời sinh gân cốt tốt mà thôi.
Chương 144: Thánh Thiên Đạo (1)
Đột nhiên xuất hiện câu nói này, rất nhiều tu sĩ ở đây đưa mắt nhìn nhau, vào lúc mấu chốt nói ra lời này, đây chẳng phải là gây khó dễ cho Thánh Thiên Đạo?
Mọi người nhìn qua, không biết lúc nào trên hư không xuất hiện một chiếc xe ngựa, xe ngựa nhìn qua không nổi bật, bất luận là đi tới nơi nào, ở đâu cũng không khiến người ta chú ý, đánh xe cũng là lão đầu đội mũ mềm.
Nhưng mà rất nhiều người nhìn thấy nhãn hiệu của xe ngựa, cũng đồng thời động dung, có tu sĩ nói ra:
– Bảo Trụ Thánh tông!
Bảo Trụ Thánh Tông, nghe được tên môn phái này không ít người động dung. Trong tên của môn phái này có một chữ “trụ”, chính là thân hình, cũng có ý nói thể chất!
Bảo Trụ Thánh Tông tại trung tâm vực thậm chí là trong Chỉnh Nhân Hoàng Giới cũng có uy danh hiển hách, tuy Bảo Trụ Thánh Tông không có tiên đế, nhưng mà bọn có thể nói bọn họ tại trung tâm vực, Chỉnh Nhân Hoàng Giới có nhiều người mang thể chất nhất, đã từng có đồn đãi nói, Bảo Trụ Thánh Tông có được đại lượng thể thuật, có thể nói là đệ nhất trung tâm vực, thậm chí có đồn đãi nói Bảo Trụ Thánh Tông có được tiên thể thuật.
Tại trung tâm vực đã từng có đồn đãi, Bảo Trụ Thánh Tông đã từng có mấy đại hiền thiếu chút nữa thành tựu tiên thể đại thành, cho nên rất nhiều người đều phỏng đoán Bảo Trụ Thánh Tông có được tiên thể thuật.
Nhìn thấy xe ngựa, Thánh Thiên Đạo cũng không tức giận, hắn tiêu sái cười cười, nói ra:
– Bảo Kiều, ngươi lần này tới Ma Bối Lĩnh, chính là trợ giúp phu quân một tay, hay là buồn nôn ta đấy?
Thánh Thiên Đạo vừa nói ra lời này làm không ít người động dung, rất nhiều người đoán ra thân phận của người trong xe, có người động dung nói:
– Là công chúa Ngọc Tẫn cương quốc!
– Nghe nói quốc chủ Ngọc Tẫn cương quốc và Thánh Thiên Đạo có ước định, Ngọc Tẫn cương quốc vài năm trước cầu hôn với Thánh Thiên giáo, mang công chúa gả cho Thánh Thiên Đạo.
Có tu sĩ thấp giọng nói.
– Thánh Thiên Đạo có một không hai đường thời, tuấn tú tài giỏi vô song, không biết có bao nhiêu truyền nhân đại giáo, công chúa cương quốc muốn gả cho hắn, Bảo Trụ Thánh Tông muốn thành lập quan hệ thông gia với Thánh Thiên giáo cũng là bình thường, Bảo Trụ Thánh Tông cũng muốn có được Thánh Thiên Đạo.
Tu sĩ biết nội tình nói ra.
– Ngươi quá tự cao rồi, ngươi nói ai là hôn thê của ngươi!
Giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong xe, không hề nghi ngờ, nữ tử trong xe ngựa không thoải mái với lời nói Thánh Thiên Đạo.
Thánh Thiên Đạo ung dung cười cười, nói ra:
– Bảo Kiều, hôn nhân đại sự, cha mẹ có mệnh, nếu Bảo Trụ Thánh Tông đã gả ngươi cho ta, ngươi cũng nên làm hiền thê lương mẫu.
– Lăn —
Lúc này công chúa trong xe nổi bão, lập tức ra tay, nàng vừa ra tay, khí thế như cầu vồng đập thẳng về phía Thánh Thiên Đạo.
Nhưng mà Thánh Thiên Đạo vẫn thong dong như cũ, chỉ vung tay lên như thiên la địa võng, hoàng khí lẫm lẫm, bàn tay khổng lồ như phiến, dễ dàng ngăn cản một kích của đối phương.
Nhưng mà nữ tử trong xe cực kỳ hung hãn, vừa ra tay chính là hơn mười chiêu, cương mãnh bá đạo, vừa ra tay là được chiêu thức thao thao bất tuyệt, huyết khí một lớp sóng cao hơn một lớp sóng.
Nhưng mà đối mặt nữ tử công phạt, Thánh Thiên Đạo vẫn ứng phó thong dong, chỉ thấy kiếm khí của hắn bắn ra nghe boong boong, dùng chỉ hóa kiếm, mỗi một kiếm đều thâm ảo bao la, dễ dàng hóa giải công phạt của đối phương
“Phanh” một tiếng, cuối cùng kiếm chỉ của Thánh Thiên Đạo dựng lên, môn hộ sâm la, một kiếm vạn vật, một kiếm áp xuống dễ dàng đánh lui nữ tử. Không hề nghi ngờ, nữ tử không phải đối thủ của Thánh Thiên Đạo.
Thời điểm nữ tử đứng vững, mọi người mới nhìn rõ dung mạo của nàng, nhìn thấy dung mạo của nữ tử, không ít người lập tức động dung, không ít con người như bị khuynh đảo.
Nữ tử trước mặt chừng hai mươi ba tuổi, có mỹ mạo tuyệt thế, tóc xanh như thác nước, lông mày như phượng, mắt xếch, mặt trái xoan, môi son đỏ tươi, nữ tử quyến rũ động lòng người, mắt xếch mang theo làn thu thủy dịu dàng, ba quang nhộn nhạo, một cái nhăn mày, một nụ cười đều câu nhân hồn phách, vũ mị đẹp đẽ.
Dáng người nữ tử càng điên đảo thần hồn của người ta, tuy nữ tử mặc váy lụa, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy bộ ngực sữa kinh tâm động phách, bộ ngực sữa cao thẳng như núi, rất no tròn, cho dù nàng mặc quần áo rộng thùng thình vẫn không che lấp được, giống như được chuyên gia nuôi dưỡng mà thành.
Thân hình nữ tử lả lướt, vòng eo nhỏ nhắn bó chặt, cặp mông đầy đặn kinh tâm động phách, cặp mông của nàng vểnh lên, mượt mà đẫy đà, cho dù là quần áo rộng rãi cũng không che lấp được khe rãnh tuyệt thế.
Càng khiến người ta thất thần là, đùi ngọc của nàng thon dài, rất tròn tinh xảo, nhiều ra một phần là quá mập, ít đi một phần là quá gầy.
Nữ tử trước mặt, luận dung mạo hoặc là không phải thiên hạ vô song, nhưng tuyệt đối là vưu vật khiến người ta rung động, tuyệt đối là hồng nhan họa thủy nam nhân nào cũng muốn ôm vào lòng.
Vừa nhìn thấy nữ tử này, mọi người sợ hãi thán phục, thật sự là quá mê người, dung nhan vũ mị, dáng người ma quỷ, đây tuyệt đối là vưu vật trong suy nghĩ của nam nhân.
– Bảo Kiều, ngươi vẫn hào hùng như thế, nhưng còn xa mới là đối thủ của ta.
Thánh Thiên Đạo cười nói, hai mắt tham lam nhìn qua, nói ra:
– Ngươi đứng ở đây gây khó dễ cho ta, ngoan ngoãn theo ta đi.
– Cút đi —
Nhưng mà tình tình của mỹ nữ rất táo bạo, quát:
– Ngươi nên nằm mơ hão huyền đi!
– Xem ra vi phu phải đích thân động thủ hàng phục ngươi rồi!
Lúc này Thánh Thiên Đạo hai mắt ngưng tụ, chộp vào nữ tử.
– Lăn —
Nữ tử quát một tiếng, phản công Thánh Thiên Đạo. Nữ tử là công chúa Ngọc Tẫn cương quốc, Trần Bảo Kiều bị Bảo Trụ Thánh Tông gả cho Thánh Thiên Đạo, nhưng mà đối với hôn sự này nàng vô cùng phản đối nhưng mà nàng vô lực kháng cự lại.
– Tốt, thật sự là tốt, cô nàng này ta muốn chắc rồi.
Trần Bảo Kiều xuất hiện, đôi mắt Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào nàng, cuối cùng nhất nhẹ nhàng mà gật đầu nói ra.
Thấy Lý Thất Dạ vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Bảo Kiều, Lý Sương Nhan bên cạnh hắn tức giận, tức giận trừng hắn, nói ra:
– Đúng là háo sắc, cũng không cần phải khoa trương như vậy.
Lý Thất Dạ thấy Lý Sương Nhan tức giận, nói ra:
– Sương Nhan, ngươi nhìn chuyện này quá nông cạn, ta khen nàng là một hạt giống tốt, không nói mỹ mạo của nàng. Dung mạo trong mắt ta chỉ là túi da mà thôi, cho dù là mỹ nữ như thiên tiên, nếu không có tiềm lực, ta cũng sẽ không giữ bên cạnh lãng phí tài nguyên.
Lý Sương Nhan trừng hắn, trong nội tâm có cảm giác quái dị, trước mắt nam nhân này mới mười bốn mười lăm tuổi, còn muốn nhỏ hơn bất cứ kẻ nào, nhưng mà lại xoi mói nữ nhân, dường như cực kỳ lão đạo.
Phanh — phanh — phanh –
Hiện tại Thánh Thiên Đạo cùng Trần Bảo Kiều đấu nhau tới khâu cuối cùng, Trần Bảo Kiều tuy thiên phú rất tốt, nhưng mà so với Thánh Thiên Đạo vẫn chênh lệch rất lớn, nếu không phải Thánh Thiên Đạo hạ thủ lưu tình, nàng đã sớm không địch lại.
Chương 145: Thánh Thiên Đạo (2)
Thánh Thiên Đạo đấu với Trần Bảo Kiều, không biết có bao nhiêu người hâm mộ, mặc dù có không ít tuổi trẻ tuấn ngạn ghen ghét, nhưng mà không thừa nhận cũng không được, cũng chỉ có Thánh Thiên Đạo thiên chi kiêu tử như thế mới có thể xứng đôi với Trần Bảo Kiều.
– Bảo Kiều, theo ta trở về!
Lúc này bàn tay Thánh Thiên Đạo mở ra, mà Trần Bảo Kiều hiện tại không địch lại, bàn tay Thánh Thiên Đạo giống như lưới nhện bắt bươm bướm.
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt lão già đánh xe cho Trần Bảo Kiều ngưng tụ, nhưng hắn vẫn ngồi tại chỗ.
– Động thủ đánh hắn!
Hiện tại Lý Thất Dạ nói ra.
Loong coong —
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, một kiếm giơ lên cao cao, lập tức, Lý Sương Nhan ra tay, một kiếm đảo qua, ngôi sao cũng phải ảm đạm, sắc mặt Thánh Thiên Đạo đại biến, cấp tốc lui về phía sau.
Biến hóa đột ngột khiến mọi người động dung, ai cũng không nghĩ tới vào lúc này Lý Sương Nhan lại đột nhiên ra tay.
– Lý tiên tử cũng muốn chen một chân vào sao?
Thánh Thiên Đạo nhìn qua Lý Sương Nhan, lại cười lên, nói ra:
– Chẳng lẽ Lý tiên tử đang tranh giành tình nhân? Nếu là như thế, ta không ngại một lấy hai mỹ nữ.
– Một vương bát đản thì ai lại đi tranh giành, Sương Nhan, giết hắn cho ta!
Lý Thất Dạ thập phần chán ghét nhìn qua Thánh Thiên Đạo.
– Đúng là không biết sống chết.
Thánh Thiên Đạo ánh mắt mãnh liệt, cánh tay hướng Lý Thất Dạ chộp tới!
Loong coong — một tiếng, không cần Lý Thất Dạ ra tay, Lý Sơng Nhan đã xuất kiếm quang ra rồi, lập tức chém vào bàn tay của Thánh Thiên Đạo.
Đối mặt kiếm quang của Lý Sương Nhan, Thánh Thiên Đạo cũng không dám vô lễ, lập tức rút tay về, tay kia bóp một cái, lập tức bảo khí quét qua, chém thẳng vào Lý Sương Nhan.
Nhìn thấy cảnh này, hai người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không hiểu nổi, Lý Sương Nhan vì sao lại nghe lời của một kẻ một phàm thể phàm mệnh phàm luân phàm phu tục tử chú, phải biết rằng, Lý Sương Nhan chính là thiên chi kiều nữ, càng là thiên tài vương hầu!
– Khó trách ăn cơm bao (trai bao) lại có thể hung hăng càn quấy như thế, thì ra là có nữ nhân làm chỗ dựa!
Giang Tả Hầu khinh thường nói ra. Cho dù lời này là khinh thường nhưng lại mang theo vị chua.
– Cô nương, theo ta rời đi.
Lúc này Lý Thất Dạ cưỡi ốc sên bờ lên hư không, nhìn Trần Bảo Kiều khoan thai nói:
– Một câu nói rất tốt, đi theo ta, bao ngươi ăn ngon uống sướng.
Cảnh này không hợp thói thường, lập tức làm cho tất cả mọi người im lặng, ngay cả ủng hộ Lý Thất Dạ như Cổ Thiết Thủ cũng cảm thấy ngứa mắt.
Về phần đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái ở đây cũng nhìn nhau, đều thán phục không ngừng, tán gái tới cảnh giới này thì không ai bằng, ngay cả khi có hôn nhân ước hẹn là Lý Sương Nhan bên cạnh, cũng có thể quang minh chính đại câu dẫn hôn thê của Thánh Thiên Đạo, đây chính là không còn lấy hung hăng càn quấy hình dung được nữa.
– Nãi nãi, lão Quy ta sống mấy ngàn năm, lần đầu tiên nhìn thấy người kiêu ngạo như ngươi!
Cuối cùng Phi Giao Hồ lão Quy vương cũng thán phục.
Cảnh này khiến mọi người chung quanh bội phục, dám câu dẫn hôn thê của Thánh Thiên Đạo ngay trước mặt của hắn, đây không phải cuồng vọng tới vô tri ngu ngốc, vậy chính là không ai bì nổi, tiểu tử này nhận thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.
Nếu như có thanh niên khác chạy tới trước mặt mình nói ra lời này như Lý Thất Dạ, Trần Bảo Kiều nhất định nổi bão, xem hắn như cuồng đồ, nhưng mà tiểu nam nhân trước mặt chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, còn nhỏ hơn cả nàng, càng kỳ quái hơn là, hắn cưỡi ốc sên đi tán mình, điều này đúng là không hợp thói thường.
– Tiểu nam nhân, muốn tán tỉnh nữ nhân, chờ lông của ngươi mọc dài đi đã.
Trần Bảo Kiều trừng Lý Thất Dạ, tức giận nói ra.
– Cô nương, ngươi nghĩ ta là kẻ nào!
Lý Thất Dạ lộ ra bộ dáng khoa trương, nói ra:
– Ngươi xem ta là người không đứng đắn sao? Ta mang theo hạo nhiên chính khí, vốn không phải hát hoa ngắt cỏ. Ta bảo cô nương đi theo ta, nói chính là cô nương theo ta lăn lộn, ra sức cho ta, tương lai bao ngươi ăn ngon uống sướng.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
– Lại nói cô nương, ta vừa rồi không có cởi quần áo, ngươi làm sao biết lông của ta chưa mọc dài?
Lý Thất Dạ nói ra lời này khiến vô số người cười vàng, nhưng mà trở ngại mặt mũi của Bảo Thánh thượng quốc cho nên không dám cười to, bọn họ bị nghẹn tới khó chịu.
– Tiểu nam nhân, ngươi muốn chết!
Bị Lý Thất Dạ nắm chặt không bỏ, Trần Bảo Kiều đỏ mặt, cảnh này càng mê người, nàng quát một tiếng, một ngón tay đánh qua Lý Thất Dạ.
Trần Bảo Kiều không phải thật muốn giết Lý Thất Dạ, nhưng mà, Lý Thất Dạ cũng tốc độ cực nhanh, Côn Bằng Dực Không, chỉ thấy Công Bằng trên đỉnh đầu hiện ra, Lý Thất Dạ dễ dàng né qua một bên.
Thiên biến, một trong Côn Bằng Lục Biến, biến này vừa ra tốc độ cực nhanh, bất luận là không gian gì đều có thể tự do bay liệng, khó với ngăn cản. Đế thuật huyền ảo ở trong tay Lý Thất Dạ phát huy vô cùng tinh tế.
– Côn Bằng Lục Biến?
Trần Bảo Kiều vừa thấy Lý Thất Dạ tránh thoát ngón tay của mình, cũng động dung, đánh giá Lý Thất Dạ, nói ra:
– Thì ra ngươi là đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái!
Trẻ tuổi như vậy, có thể tu luyện đế thuật, điểm này đã khiến Trần Bảo Kiều động dung.
– Cô nương vẫn là người biết hàng.
Lý Thất Dạ thong dong nói ra:
– Đế thuật, đối với ta mà nói, không thành vấn đề. Cô nương theo ta, tiền đồ vô lượng!
– Tiểu súc sanh, muốn chết —
Hiện tại Thánh Thiên Đạo cũng bão nổi, không có thong dong như vừa rồi, quát một tiếng, lúc này đánh tới, đánh Lý Thất Dạ.
– Hừ —
Lý Thất Dạ không có ra tay, Trần Bảo Kiều hừ lạnh một tiếng, “Phanh” một tiếng, ngăn một chiêu này.
– Sương Nhan, giết con gà mà thôi, vì sao chậm thế, tuy sát phạt của ngươi chưa đủ, nhưng mà còn không đến mức yếu như thế, thể thuật của ngươi đâu rồi?
Đối với Thánh Thiên Đạo có lực phản kích, Lý Thất Dạ bất mãn.
– Thực giết?
Lý Sương Nhan còn tưởng rằng Lý Thất Dạ nói giỡn, Thánh Thiên Đạo chính là truyền nhân Thánh Thiên Giáo, giết hắn, đây chính là chọc thủng trời, tuyệt đối sẽ đưa tới tay họa ngập đầu cho Tẩy Nhan Cổ Phái.
– Ta nói chuyện, giả bộ sao?
Lý Thất Dạ ung dung nói:
– Cũng không phải con của tiên đế, vậy giết liền giết, tranh thủ thời gian động thủ đi.
Nói xong hắn phất phất tay, đã phiền toái không nhịn được.
Lời này cuồng nhu thế, đã làm cho người ta ngây ngốc, về phần Thánh Thiên Đạo càng tức giận đến thổ huyết, nhưng hắn là thiên tài đương thời, phóng nhãn trung tâm vực đều là nhân kiệt tiếng tăm lừng lẫy, lại bị tiểu tử vô danh khinh thị như thế.
– Giết —Nguồn truyện audio Podcast
Hiện tại Thánh Thiên Đạo cũng nổi khùng lên, quát một tiếng, trong chốc lát như thái sơn áp đỉnh, mệnh cung bắn ra phù văn vô tận, mênh mông như biển, đạo văn mênh mông này có thể quét qua thiên địa.
Ông —
Nhưng mà lúc này thánh quang tăng vọt, một tòa thánh liên mở ra, Lý Sương Nhan trong nháy mắt này toàn thân phun ra nuốt vào tiên quang nhàn nhạt, thời điểm này Lý Sương Nhan giống như tiên tử hạ phàm.