Đế Bá Audio Podcast
Tập 171 [Chương 851 đến Chương 855]
❮ sautiếp ❯Chương 851: Sợ đứng tim
Mấy lão tổ đại giáo, mấy trăm cường giả các tộc sống sót đưa mấy trăm vạn phàm nhân trên bốn tế đàn đi. Công việc của bọn họ là mang mấy trăm vạn phàm nhân đi Nam Dao Vân an cư lạc nghiệp.
Đám người bình thường không còn chỗ yên thân trong Đông U Cương, chỉ có Nam Dao Vân là an toàn. Nam Dao Vân là thiên hạ của nhân tộc, yêu tộc. Có đế thống tiên môn như Ngu Sơn lão tiên quốc, Thiên Lý Hà tọa trấn, quỷ tộc không dám ra tay.
Khi mấy lão tổ đại giáo, mấy trăm cường giả các tộc rời đi, Tiên Phàm nhì mệnh cung thứ mười ba của Lý Thất Dạ.
Tiên Phàm kiềm không được hỏi:
– Này, ngươi làm sao luyện ra mệnh cung thứ mười ba vậy?
Lam Vận Trúc, Đại Trí hòa thượng đều nhìn mệnh cung thứ mười ba của Lý Thất Dạ. Nếu mệnh cung thứ mười ba không xuất hiện trước mặt hai người thì Lam Vận Trúc, Đại Trí hòa thượng rất khó tin kỳ tích tuyệt thế này là thật.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Cái này thì . . . Không khó. Nàng cốt sức đào trong nê cung là sẽ ra mệnh cung thứ mười ba.
Tiên Phàm dỗi nói:
– Không nói thì thôi, có gì hay ho!
Tiên Phàm không hỏi thêm, nàng chỉ hơi tò mò, Lý Thất Dạ không chịu nói thật cũng hợp lý. Nếu trên đời này có bí mật mở ra mệnh cung thứ mười ba thì nó quý giá hơn đế thuật, thiên mệnh bí thuật, tiên thể thuật, quý hơn bất cứ thứ gì trên đời. Đây là báu vật vô giá duy nhất thế gian, không có gì trên cõi đời quý giá hơn nó.
Lý Thất Dạ thu mệnh cung về, vỗ tham tổ trên vai mình.
– Được rồi, ngươi trở về đi.
Tham tổ lộ vẻ mệt rã rời, tiên dược như nó vì giúp Lý Thất Dạ điên cuồng đánh ra thiên diệt mà hao tổn nhiều chất dịch sâm.
Tham tổ nhân cơ hội vòi vĩnh:
– Ta bị tổn thất lớn, cho ta ôm thanh đăng ngủ ba ngày được không?
Lý Thất Dạ rộng rãi nói:
– Được!
Tham tổ hớn hở nhảy vào mệnh cung, biến mất.
Nhìn gốc tham tổ, Đại Trí hòa thượng thèm nhễu nước miếng.
Đại Trí hòa thượng chắp tay nói:
– A di đà phật, Lý thí chủ, không, Lý huynh. Không, lý thiếu gia. Lý đại gia, tiểu tăng vừa rồi đánh một trận tổn thất huyết khí, hao tổn thọ huyết. Xin đại gia ban cho ta một nhánh rễ sâm bổ thân thể được không?
Lý Thất Dạ liếc Đại Trí hòa thượng:
– Mơ đi, thứ tốt như vậy ta còn không nỡ bổ nữa là cho ngươi, đừng mơ mộng viễn vông.
Đại Trí hòa thượng mặt dày hơn cái mo choàng vai bá cổ Lý Thất Dạ:
– Ha ha ha, Lý đại gia, chúng ta là ai với ai? Bằng vào tình cảm của gã . . . Hì hì.
Đại Trí hòa thượng thèm thuồng tiên dược như tham tổ không chịu nổi.
Lý Thất Dạ vô tình từ chối:
– Không có!
Đại Trí hòa thượng đành mắt thèm nhìn.
Lý Thất Dạ ngước nhìn Mê Thất thần đảo trên bầu trời, đám người Lam Vận Trúc cũng nhìn lên theo. Trước đó trông Mê Thất thần đảo cực kỳ lớn, nhưng khi sương mù bao phủ biến mất, Mê Thất thần đảo chỉ to cỡ hòn đảo nhỏ bình thường.
Mê Thất thần đảo một mảnh màu đen, trông như làm bằng sắt thép, toát ra sát khí. Thấy rõ bộ mặt Mê Thất thần đảo làm người ta thất vọng, nó không giống đảo thần chút nào.
Lý Thất Dạ nhìn Mê Thất thần đảo một lúc sau nói với Lam Vận Trúc:
– Chúng ta đi lên.
Đại Trí hòa thượng mặt dày nói với Tiên Phàm:
– Ha ha ha, chúng ta cũng đi lên xem.Nguồn truyện audio Podcast
Bảo Đại Trí hòa thượng nói với Tiên Phàm chẳng bằng gã chỉ cây dâu nói với cây hòe Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không từ chối, liếc Đại Trí hòa thượng, cười nói:
– Nhưng ngươi đừng mơ mộng, bên trên không có báu vật.
Đại Trí hòa thượng nói:
– Ha ha ha, không có báu vật thì ta đi lên mở rộng tầm mắt cũng được.
Lý Thất Dạ thấy bộ dáng thèm thuồng của Đại Trí hòa thượng thì bật cười.
Đại Trí hòa thượng nổi da gà, mở miệng nói:
– Chắc ngươi sẽ không hố ta đi?
Lý Thất Dạ bí hiểm nói:
– Ta không bao giờ hố ngươi, hơn nữa bằng vào tình cảm của chúng ta thì ta sẽ đẩy ngươi vào hố lửa sao? Nhưng sau khi đi lên chắc chắn ngươi sẽ sợ đứng tim không bò dậy nổi.
– Đùa gì vậy?
Đại Trí hòa thượng không phục cãi lại:
– Tuy ta không phải thiên tài tuyệt thế vô song nhưng có lá gan, không bao giờ có chuyện ta sợ đứng tim không bò dậy nổi!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Chờ chút nữa ngươi sẽ biết cái gì là không thể nào.
Lý Thất Dạ bay hướng Mê Thất thần đảo.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm bay lên theo. Đại Trí hòa thượng không tin tà cũng bay lên.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm, Đại Trí hòa thượng cùng Lý Thất Dạ đáp xuống Mê Thất thần đảo, bọn họ nhìn xung quanh mới biết Mê Thất thần đảo đúng là đảo nhỏ bình thường.
Trên Mê Thất thần đảo rải rác mấy ngọn núi, đen bóng không ngọn cỏ, không chút sức sống, trông nh một hòn đảo nhỏ tĩnh lặng.
Tiên Phàm nhìn hòn đảo không chút bắt mắt, nhỏ giọng nói:
– Chẳng phải nói có kim long, thần hoàng sao?
Trước đó có tin đồn trên Mê Thất thần đảo có kim long bay lên, thần hoàng bay lượn. Nhưng leo lên Mê Thất thần đảo khiến người ta quá thất vọng, chẳng hề có thứ trong truyền thuyết.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Mắt thấy chưa chắc là thật.
Lý Thất Dạ đi vào đảo.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm, Đại Trí hòa thượng vội chạy theo. Đoàn người đi không lâu bỗng sau lưng có tiếng người té.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm vội xoay người lại, thấy Đại Trí hòa thượng té xuống đất, mặt trắng bệch như gặp quỷ, người run rẩy.
Nhìn phản ứng của Đại Trí hòa thượng làm Lam Vận Trúc, Tiên Phàm hết hồn:
– Chuyện gì xảy ra?
Đại Trí hòa thượng không phải loại người yếu đuối, là cường giả trăm phần trăm, là thiên tài lợi hại.
Đại Trí hòa thượng khó khăn dựng đế uy, nhờ đế khí che chở chậm rãi thụt lùi đến mép Mê Thất thần đảo. Đại Trí hòa thượng ngồi bệch xuống, thở hồng hộc nhẹ nhỏm.
Đại Trí hòa thượng khó khăn lấy lại tinh thần, hoảng hốt nói:
– Quái đản!
Tiên Phàm rung động. Rõ ràng Đại Trí hòa thượng bị hù sợ đúng như Lý Thất Dạ nói, sẽ sợ đứng tim, sợ đến té ngồi dưới đất.
Tiên Phàm mở miệng hỏi:
– Chuyện gì xảy ra?
Đại Trí hòa thượng tỉnh táo lại, cười khổ nói:
– Ta cũng không biết. Vừa vào đảo ta cảm giác bên trong có thứ gì ta sợ nhất trên đời, quỷ khủng bố nhất thế gian. Cảm giác như sợ đứng tim, nỗi sợ hãi bùng nổ, bản năng thúc giục ta trốn đi nhưng không chạy thoát được, như thể bị ác quỷ theo dõi.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm ngơ ngác nhìn nhau, rợn tóc gáy. Thiên tài như Đại Trí hòa thượng bị hù đứng tim, chuyện này thật khó tin.
Lam Vận Trúc thấy gai người, vội hỏi Lý Thất Dạ:
– Trên đảo này rốt cuộc có cái gì?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Một trong những thứ khủng bố nhất trần đời, đặc biệt đối với quỷ tộc không có gì kinh khủng hơn nó. Nó là khắc tinh của quỷ tộc, đúng dịp ngươi xuất thân từ quỷ tộc.
Đại Trí hòa thượng rùng mình:
– Tổ cha nó, ta không ở đây nữa. Thứ quỷ quái này quá khủng khiếp, chưa thấy nó đã cảm nhận sự tồn tại trước.
Đại Trí hòa thượng không muốn ở lại Mê Thất thần đảo, gã hiểu rằng bên trong có khắc tinh của quỷ tộc. Đối với quỷ vật trong Mê Thất thần đảo thì quỷ tộc là món ăn ngon miệng.
– Vậy đi, ta tặng cho ngươi một cơ duyên.
Chương 852: Ngục giam thần đảo (1)
Lý Thất Dạ thấy Đại Trí hòa thượng định đi, cười nói:
– Lần này ngươi rất giỏi, làm ta khâm phục. Ngươi cầm nó đi, nếu may mắn không chừng sẽ gặp vận may siêu may mắn.
Lý Thất Dạ ném một thứ cho Đại Trí hòa thượng.
Đại Trí hòa thượng nhìn thứ trong tay mình, kinh ngạc nói:
– Chìa khóa đệ nhất hung mộ!
Thứ này là bảo bối, đồ tốt có thể đổi cơ duyên trong Thiên Lăng.
Bao nhiêu người đòi Lý Thất Dạ đưa chìa khóa đệ nhất hung mộ, bao gồm Tổ thành nhưng hắn không chịu cho. Bây giờ Lý Thất Dạ tùy tay ném tặng làm Đại Trí hòa thượng ngây người.
Đại Trí hòa thượng sững sờ:
– Cho . . . Cho ta?
Người hơi hiểu biết về chìa khóa đệ nhất hung mộ đều hiểu rằng nó rất quý giá.
Lý Thất Dạ nhún vai hờ hững nói:
– Không muốn thì trả đây.
Đại Trí hòa thượng vội nhét chìa khóa vào ngực:
– Muốn muốn, sao có thể không muốn?
Đại Trí hòa thượng cười toe:
– Lý đại gia rộng rãi như thế, đã tặng báu vật đi sao có thể không biết ngượng đòi lại?
Lý Thất Dạ liếc Đại Trí hòa thượng:
– Nhân dịp đệ nhất hung mộ chưa đóng hãym au thử vạn may. Nếu đệ nhất hung mộ đóng lại, dù ngươi giấu nó ở chỗ kín nhất thì chìa khóa sẽ biến mất.
– Ha ha ha, chắc chắn, chắc chắn rồi.
Mắt Đại Trí hòa thượng sáng rực nói:
– Hì hì, hòa thượng ta cả đời độ phổ chúng sinh, nhân phẩm khỏi phải bàn. Hì hì, chắc chắn ta sẽ gặp vận may siêu may mắn.
Lý Thất Dạ phớt lờ Đại Trí hòa thượng, đi sâu vào Mê Thất thần đảo. Lam Vận Trúc, Tiên Phàm vội vàng đi theo.
Đại Trí hòa thượng hét to hướng bóng lưng Lý Thất Dạ:
– Lý huynh, đa tạ!
Đại Trí hòa thượng hưng phấn nhảy xuống Mê Thất thần đảo, gã muốn tìm vận may siêu may mắn.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm đi theo Lý Thất Dạ vào đảo. Thiếu nữ kiêu ngạo5 không lớn, nơi này không có thứ gì trừ rải rác mấy ngọn núi.
Lam Vận Trúc đi theo Lý Thất Dạ vào sâu trong đảo, nàng là người rất mẫn cảm, một chút thay đổi cũng bị nàng nhận ra ngay. Nên khi Lam Vận Trúc theo Lý Thất Dạ vào sâu trong Mê Thất thần đảo, càng đi vào nàng càng thấy áp lực khó tả.
Lam Vận Trúc mở miệng nói:
– Hòn đảo này thật kỳ lạ.
Tiên Phàm có thiên phú siêu cao, đạo hạnh nghịch thiên, nhưng mức độ nhạy cảm thì không bằng Lam Vận Trúc.
Tiên Phàm tò mò hỏi:
– Ngươi thấy lạ như thế nào?
Lam Vận Trúc trả lời:
– Giống như ngục giam, nguyên Mê Thất thần đảo tựa như nhà giam siêu to nhốt thiên địa.
Lý Thất Dạ đi trước hai nàng ngoái đầu nhìn lại, gật đầu, nói:
– Nàng nói đúng rồi, nơi này không có kim long hay thần hoàng. Như nha đầu đã nói, nơi đây là một ngục giam, một ngục giam vạn cổ bất diệt.
Tiên Phàm nghe Lý Thất Dạ nói thì giật mình hỏi lại:
– Thật sự là một tòa ngục giam?
Bên ngoài luôn đồn trên Mê Thất thần đảo có báu vật vô thượng, có người thề thốt trên Mê Thất thần đảo có trứng thần thú, vì có kẻ chính mắt thấy kim long bay vào đảo, thần hoàng bay lượn trên đảo.
Nhưng nghe Lý Thất Dạ nói thì Mê Thất thần đảo như một tòa ngục giam. Nếu người khác nói chắc chắn Tiên Phàm sẽ không tin, nhưng Lý Thất Dạ nói thì nàng không nghi ngờ chút nào.
Nghe Lý Thất Dạ khẳng định trực giác của mình, Lam Vận Trúc rung động hỏi:
– Nơi này nhốt nhân vật gì?
Nhắc tới chuyện này làm Lý Thất Dạ híp mắt lại:
– Nhốt một tồn tại muôn đời chưa có ai gặp, một tồn tại chưa từng để lại truyền thuyết.
Lam Vận Trúc tò mò hỏi:
– Chẳng phải ngươi bảo trên Mê Thất thần đảo có binh khí cực kỳ đáng sợ sao?
Lam Vận Trúc nhớ Lý Thất Dạ từng nói như thế.
Lý Thất Dạ cười trả lời:
– Đối với người khác, nhất là quỷ tộc thì nó là ác ma, là ác ma đáng sợ nhất từ vạn cổ đến bây giờ. Nhưng với ta thì nó là binh khí, một binh khí có thể đồ diệt tất cả.
Lam Vận Trúc hút ngụm khí lạnh, nàng hiểu biết Lý Thất Dạ, loáng thoáng đoán được hắn định làm gì.
– Truyền thuyết Mê Thất thần đảo chưa từng xuất hiện, ghi chép liên quan nó có từ trăm ngàn vạn năm trước.
Tiên Phàm mở miệng nói:
– Nếu nơi này là ngục giam, nhốt tồn tại vô địch, từ trăm ngàn vạn năm nay đi e rằng tồn tại đó đã chết.
– Đó là với người khác.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Còn nó muốn chết cũng khó, nếu nó dễ dàng chết sớm đã bị người giết, cần gì bị nhốt tại đây?
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm nhìn nhau. Là cái gì bị nhốt từ trăm ngàn vạn năm nay mà vẫn sống? Tồn tại như thế thật đáng sợ.
Mê Thất thần đảo không lớn, Lam Vận Trúc, Tiên Phàm đi theo Lý Thất Dạ chẳng mấy chốc sau đã dến giữa hòn đảo. Chính giữa Mê Thất thần đảo từ bốn ngọn núi vây quanh, có thể nói bốn ngọn núi lớn nhất Mê Thất thần đảo.
So với núi nơi khác thì bốn ngọn núi này không lớn, nhưng ngọn núi đen nhánh làm người ta ngộp thở. Ai đứng đây đều cảm giác bị bốn ngọn núi đè ngộp thở, bốn ngọn núi như có thể trấn áp thần ma.
Giữa Mê Thất thần đảo, trong lòng bốn ngọn núi là mảnh đất trống. Đất trống tởn không có gì, trông như giáo tràng lót bằng nham thạch.
Đến đất trống, Tiên Phàm nhìn bốn phía. Nơi đây trừ đất trống ra không có gì khác, càng đừng nói ngục giam nhốt tồn tại đáng sợ.
– Ngục giam đâu?
Lý Thất Dạ tìm một chỗ lõm trong đất trống, hắn quan sát một lúc sau nói với Lam Vận Trúc, Tiên Phàm:
– Các cô nương, hãy chuẩn bị tâm lý, chờ chút nữa nhớ đừng sợ nhũn chân ra.
Lam Vận Trúc hít sâu, vẻ mặt nghiêm túc. Bởi vì khi đến đây Lam Vận Trúc có trực giác không tốt, cảm giác như dưới lòng đất ẩn núp ác ma đáng sợ nhất trần đời.
Tiên Phàm lườm Lý Thất Dạ:
– Sắp bắt đầu thì làm ngay đi, chúng ta không phải con nít ba tuổi.
Không phải Tiên Phàm kiêu ngạo, với đạo hạnh, thiên phú, kiến thức của nàng hiếm có thức nàng hù nàng sợ được.
Lý Thất Dạ bật cười, biểu tình nghiêm túc lấy một thứ ra. Đó là một miếu thờ cỡ nắm tay, cổ miếu nho nhỏ trông không có gì lạ lùng.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm không biết cổ miếu nhỏ cỡ nắm tay đó là từ một tòa miếu to biến ra. Cổ miếu nhỏ cỡ nắm tay này chính là tòa cổ miếu bị Lý Thất Dạ, Lục Bạch Thu phát hiện dưới đáy biển hải ngoại.
Khi đó Lý Thất Dạ dùng tòa cổ miếu này tìm ra Mê Thất thần đảo. Bây giờ Lý Thất Dạ đặt cổ miếu nhỏ cỡ nắm tay vào chỗ lõm, kích cỡ vừa khít.
Khi cổ miếu được đặt vào chỗ lõm chợt có tiếng răng rắc, dất trống tỏa ra từng luồng sáng, các đạo văn phức tạp đan xen nhau.
Két két két két két!
Từng tiếng nền đá di chuyển vang lên. Nham thạch lót đất trống di chuyển, chớp mắt một quái vật khổng lồ chui lên khỏi mặt đất.
Khi quái vật khổng lồ trồi lên thì vèo một tiếng, hư không vặn vẹo. Khí thế siêu khủng bố tàn phá thiên địa, như một ác ma vô địch vạn cổ xuất thế, khí thế không thua gì đế uy tiên thế, cực kỳ khủng bố.
Hơi thở tiên đế khiến người tôn sùng kính sợ, còn quái vật phát ra hơi thở làm người ta hồn vía lên mây, sợ teo tim.
Quái vật mở mắt ra, tuy nó đã bị trấn áp, không thể tổn thương ai nhưng khi nó mở mắt như có thể nuốt hết hồn phách ức vạn sinh linh. Nhìn vào đôi mắt quái vật, người mạnh cách mấy cũng sợ hết hồn, cảm thấy đây là ác ma đáng sợ nhất trần đời.
Chương 853: Ngục giam thần đảo (2)
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm đều là thiên chi kiêu nữ, thiên tài tuyệt thế. Giờ phút này, hai nàng nhũn chân run cầm cập, khó thể đứng vững.
– Các tiểu muội, cẩn thận chút.
Khi Lam Vận Trúc, Tiên Phàm đứng không vững, Lý Thất Dạ vội ôm eo hai nàng. Sau khi được Lý Thất Dạ dìu, hai nữ nhân hít sâu. Lam Vận Trúc, Tiên Phàm khó khăn bình tĩnh lại đạo tâm.
Lý Thất Dạ nhắc nhở hai người:
– Đừng nhìn vào mắt nó.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm giờ mới thấy rõ bộ dạng quái vật trước mắt. Quái vật giống sói giống cọp, bộ dạng không quá dữ tợn. Điều duy nhất làm người rùng mình là răng của nó, hàm răng trên siêu dài trùm xuống cằm, răng vừa dài vừa sắc bén như có thể cắn chết mọi thứ trên đời.
Làm người hoảng sợ nhất là mắt của nó. Như Lý Thất Dạ nói, đừng nhìn thẳng mắt quái vật. Nó có đôi mắt như mắt ác ma, hút hết mọi linh hồn sự sống, như quái vật chuyên sống bằng ăn linh hồn người khác.
Nó phát ra hơi thở làm người ta run rẩy. Nếu có thần vương ở đây, cảm nhận khí thế từ người nó sẽ không kiềm được run rẩy. Dù là thần hoàng cũng sẽ bị nó một hơi nuốt hết.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Thấy nhóm Lý Thất Dạ, quái vật đáng sợ định lao lên, sát khí làm thần vương sợ nhũn chân. Nhưng quái vật không thể nhúc nhích, vì nó bị bốn xích sắt thô to khóa chặt.
Bốn sợi xích thô to ghim sâu vào chân bốn ngọn núi, tiên quang nhấp nháy trên sợi xích. Mỗi ợi xích hiện ra một loại dị tượng, sợi thì kim long cắn, sợi thì phượng hoàng kéo, sợi thì thiên hổ trấn khóe, sợi thì huyền vũ nằm sấp nâng.
Tuy nhiên thứ khóa quái vật lại không phải bốn sợi xích mà là phong ấn rậm rạp trên xích sắt. Bốn sợi xích bị người khắc phong ấn cường đại, đừng nói bốn sợi xích, phong ấn siêu lớn siêu mạnh trên một sợi đủ trấn giết chân thần, trấn diệt thần ma. Hiện tại bốn sợi xích khóe trên người một con quái vật, có thể tưởng tượng uy lực mạnh mẽ cỡ nào.
Nhìn bốn sợi xích khóa quái vật, Tiên Phàm rung động nói:
– Chân tiên chi thiết trong truyền thuyết! Thế gian chỉ có chín loại chân tiên chi thiết vậy mà tại đây dùng tận bốn loại!
Chân tiên chi thiết là tài liệu tốt nhất để đúc vũ khí, biết bao người khi rèn đạo ngoại kỳ bảo thì khát vọng có chân tiên chi thiết, chỉ một chút xíu rót vào trong vũ khí đã có uy lực không tầm thường.
Bốn sợi xích thô to do bốn loại chân tiên chi thiết đúc ra, bỏ vốn lớn kinh khủng. Báu vật vô giá như thế chỉ để khóa lại quái vật, có thể tưởng tượng nó đáng sợ nhường nào.
Nhìn bốn sợi xích thô to, Lam Vận Trúc lẩm bẩm:
– Kim long, phượng hoàng, thiên hổ, Huyền Vũ, bốn trong chín loại chân tiên chi thiết trong truyền thuyết. Hèn gì có người thấy kim long bay lên, phượng hoàng bay lượn, hóa ra là dị tượng từ chân tiên chi thiết.
Tiên Phàm nhìn con quái vật siêu đáng sợ trước mắt, tim đập nhanh. May mắn quái vật đáng sợ đó bị nhốt, không thì rất khó tưởng tượng hậu quả. Gặp quái vật đáng sợ như vậy lão tổ đại giáo, cường giả trong truyền thuyết, tồn tại bất hủ gì đó chẳng là cái đinh gì. Dù là chân thần cũng thành miếng mồi cho quái vật.
Lam Vận Trúc nhìn quái vật, mở miệng hỏi:
– Đây rốt cuộc là cái gì?
Lý Thất Dạ nhìn quái vật, lòng thầm cảm thán. Thứ trong truyền thuyết thật sự tồn tại, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy. Thật lâu trước kia Lý Thất Dạ có biết truyền thuyết về quái vật, nhưng từ vạn cổ đến bây giờ bao nhiêu thánh hiền, tồn tại vô địch không công nhận thứ này có thật.
Trước đó Lý Thất Dạ không quá chắc chắn con quái vật bị khóa tại đây, hắn chỉ trực giác rất có thể nó ở Mê Thất thần đảo. Giờ đây nhìn quái vật, Lý Thất Dạ rất là cảm thná.
Quái vật siêu đáng sợ, nó đang tức giận. Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc, Tiên Phàm như con kiến trong mắt nó, trước kia con kiến nhỏ nhoi như thế thấy nó đã sợ chết khiếp.
Tiếc rằng quái vật bây giờ bị trấn áp, bị nhốt ở đây. Quái vật rất tức giận bị Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc, Tiên Phàm nhìn ngó nhưng không biết làm sao, nó không nhúc nhích được.
Lam Vận Trúc hít sâu nhìn quái vật, hỏi:
– Đây . . . Đây là thứ gì?
Lý Thất Dạ thốt ra cái tên xa lạ:
– Quỷ Yếm!
Lý Thất Dạ cũng xa lạ cái tên này, vì hắn chưa từng thấy Quỷ Yếm thật sự.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm nhìn nhau:
– Quỷ Yếm?
Hai nàng rất xa lạ với cái tên này, lần đầu tiên nghe thấy. Trước đó Lam Vận Trúc, Tiên Phàm chưa từng biết có cái tên Quỷ Yếm.
Lý Thất Dạ nhìn Lam Vận Trúc, Tiên Phàm ngơ ngác thì cười nói:
– Các nàng chưa nghe nói qua cũng bình thường. Từ vạn cổ đến bây giờ hiếm hoi có ai thấy nó, e rằng người gặp Quỷ Yếm đều đã chết. Từ vạn cổ đến bây giờ chỉ có một con Quỷ Yếm, sau này trong thời gian xưa thật xưa, Quỷ Yếm bị giam giữ tại đây.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm rung động. Quỷ Yếm đáng sợ, là ai có năng lực trấn áp nó tại đây? Người giam cầm Quỷ Yếm thật lợi hại.
Lý Thất Dạ nhìn Quỷ Yếm cáu kỉnh, mỉm cười nói:
– Ngươi đừng giận, ta mang ngươi ra ngoài đi dạo, không chừng tương lai ngươi sẽ cảm ơn ta.
Quỷ Yếm nghe hiểu lời Lý Thất Dạ nói, nó trừng hắn. Ánh mắt đáng sợ đó nếu đại hiền nhìn thẳng sẽ sợ hồn vía lên mây.
Lý Thất Dạ lù lù bất động, chậm rãi lấy một hộp cổ ra. Lý Thất Dạ lấy hộp cổ này trong Đại Đạo Viện, lúc trước hắn trợ giúp Đại Đạo Viện đánh lui đám môn phái vây công nên theo giao ước học viện tặng hộp báu cho Lý Thất Dạ.
Khi Lý Thất Dạ lấy hộp báu ra, ánh mắt Quỷ Yếm thay đổi, nó cảm nhận được hơi thở gì đó.
Lý Thất Dạ lấy một thứ ra khỏi hộp cổ, trông như xích chó. Dây xích chó bị mài mòn trầm trọng, dường như thường xuyên sử dụng.
Nhìn thấy thứ như xích chó trong tay Lý Thất Dạ, Quỷ Yếm biến sắc mặt, con ngươi co rút tỏ vẻ sợ hãi.
Tiên Phàm nhận ra Quỷ Yếm kiêng dè thứ trong tay Lý Thất Dạ, kinh ngạc hỏi:
– Đó là cái gì?
Quỷ Yếm đáng sợ biết mấy, Tiên Phàm thầm đoán trừ tiên đế ra không có tồn tại nào trấn áp được nó. Nhưng bây giờ Quỷ Yếm nhìn thứ trong tay Lý Thất Dạ thì run sợ, nói ra thật khiến người khó tin. Vật trong tay Lý Thất Dạ giống xích chó bị mài mòn nhiều, nhìn sao cũng không giống báu vật tuyệt thế vô song.
Lý Thất Dạ trả lời:
– Quỷ Yếm Tỏa.
Lý Thất Dạ ném Quỷ Yếm Tỏa đi, sợi xích bay hướng trong truyền thuyết. Quái vật không muốn bị khóa, nó liều mạng vùng vẫy, tiếc rằng bốn sợi xích thô to trấn áp nó không nhúc nhích được.
Quỷ Yếm bị Quỷ Yếm Tỏa khóa lại, hơi thở đáng sợ biến mất như trái bóng xì hơi. Quỷ Yếm Tỏa hoàn toàn là khắc tinh của Quỷ Yếm, mặc cho nó vô địch nghịch thiên cỡ nào, bị Quỷ Yếm Tỏa khóa lại là thua. Quỷ Yếm Tỏa là trí mạng với Quỷ Yếm.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm thấy vậy rất khó tin. Quỷ Yếm đáng sợ biết mấy, cường đại biết bao thế nhưng bị thứ như xích chó rách nát nhốt lại, ủ rũ tuân theo. Khí thế cường đại đều mất sạch, Quỷ Yếm bị nhốt như thú nuôi.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Khi Quỷ Yếm bị khóa thì bốn sợi xích thô to trấn áp nó tự động rơi xuống. Có Quỷ Yếm Tỏa hoàn toàn không cần bốn sợi chân tiên chi thiết trấn áp Quỷ Yếm.
Chương 854: Quỷ yếm
Lý Thất Dạ cầm đầu dây Quỷ Yếm Tỏa kéo Quỷ Yếm, trầm giọng quát:
– Thu!
Đầu kia sợi dây, Quỷ Yếm bị khống chế biến nhỏ dần, cuối cùng bé xíu cỡ nắm tay.
Nhìn Quỷ Yếm cỡ bằng nắm tay, bộ dáng không đáng sợ chút nào, ngược lại hơi đáng yêu.
Lý Thất Dạ mở cổ miếu ra bỏ Quỷ Yếm nhỏ xíu vào trong. Sau khi thu Quỷ Yếm, Lý Thất Dạ trịnh trọng cất cổ miếu đi.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm trợn mắt há hốc mồm nhìn tình hình diễn biến. Lam Vận Trúc luôn đi theo Lý Thất Dạ cũng kiềm không được trố mắt líu lưỡi.
Bọn họ thấy rõ Quỷ Yếm cường đại, đáng sợ thế nhưng nó như một vật nhỏ xíu bị Lý Thất Dạ mang theo bên người. Không ai tưởng tượng nổi chuyện này, ai nhìn cảnh tượng đó đều thấy khó tin.
Tiên Phàm rung động lắp bắp nói:
– Vậy . . . Vậy . . . Vậy cũng được?
Mang theo tồn tại đáng sợ hơn cả thần hoàng, chuyện như thế không ai dám tưởng tượng, quá đáng sợ.
Lý Thất Dạ nhún vai:
– Tại sao không được?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta mang nó đi là cứu nó thoát khỏi bể khổ, tương lai nó nên cảm ơn ta.
Lần đầu tiên Lam Vận Trúc thấy Quỷ Yếm Tỏa, sợ hãi hỏi:
– Quỷ Yếm Tỏa đó là . . . Là cái gì?
Thứ đó có thể khóa lại tồn tại đáng sợ như Quỷ Yếm, dễ dàng như khóa vật nuôi, làm người xem nổi da gà.
Lý Thất Dạ nhìn vẻ mặt của Lam Vận Trúc biết ngay suy nghĩ trong đầu nàng:
– Thứ này chỉ có tác dụng với Quỷ Yếm.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Vạn vật đều có thứ tương sinh tương khắc, khi Quỷ Yếm sinh ra số phạn đã định nó không thoát khỏi Quỷ Yếm Tỏa được. Bởi vì chúng nó khắc nhau.
Tiên Phàm nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
– Ngươi . . . Lấy Quỷ Yếm Tỏa đó ở đâu ra?
Thứ đáng sợ như thế dù là ai cũng kiêng dè.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nhặt trên đường.
Lý Thất Dạ trả lời không chỉ làm Tiên Phàm khó chịu, Lam Vận Trúc cũng không vừa lòng. Hai nàng lườm Lý Thất Dạ.
– Được rồi, để ta kể chuyện cho các người nghe.
Lý Thất Dạ thấy Lam Vận Trúc, Tiên Phàm bất mãn thì cười nói:
– Xưa thật xưa có một tồn tại từng nghịch thiên mà đi, hắn muốn làm một chuyện trước giờ có ai làm. Đó là . . . Sáng tạo sinh mệnh.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm cùng biến sắc mặt nói:
– Sáng tạo sinh mệnh?
Đây là chuyện của trời, không phải bổn phận của tu sĩ, tiên đế cũng không làm được.
– Lúc đó là thời kỳ đầu, không xem như sáng tạo sinh mệnh thật sự.
Lý Thất Dạ tiếp tục bảo:
– Hắn láy một khúc xương sườn của mình, mượn căn nguyên trời xanh sáng tạo ra một kỳ tích. Tiếc nuối là thử nghiệm không quá thành công, trời trừng phạt, Quỷ Yếm ra đời.
– Hắn không định sáng tạo ra hung vật ham giết chóc, khát máu như sáng tạo sinh mệnh. Tiếc rằng trời phạt, không theo ý hắn được. Trời phạt trừ sáng tạo ra Quỷ Yếm còn có Quỷ Yếm Tỏa, đây chính là cái gọi là tương sinh tương khắc. Từ nay trên đời có Quỷ Yếm độc nhất vô nhị.
Tiên Phàm nghe ngon lành, hỏi dồn:
– Sau đó thì sao?
Lý Thất Dạ nói:
– Quỷ Yếm là vật trời phạt, nó giết chóc khát máu. Tồn tại kia không thay đổi được, nhưng may mắn Quỷ Yếm Tỏa sinh ra trong trời phạt. Tuy Quỷ Yếm ham giết chóc khát máu nhưng có Quỷ Yếm Tỏa, nó không gây sóng gió gì được trái lại là phụ tá đắc lực cho vị tồn tại kia.
Lý Thất Dạ tạm dừng, nói tiếp:
– Chuyện đời luôn vô thường, sau này xảy ra việc lớn, biến dị. Quỷ Yếm Tỏa đánh mất, không biết rơi đi đâu, tồn tại kia không suy tính ra được.
Lam Vận Trúc, Tiên Phàm giật mình kêu lên:
– Quỷ Yếm Tỏa lạc mất?
Có thể tưởng tượng tồn tại đáng sợ như Quỷ Yếm, ham giết chóc khát máu, một khi mất Quỷ Yếm Tỏa thì hậu quả rất inh khủng.
Lý Thất Dạ tiếp tục bảo:
– Các nàng cũng tưởng tượng được hậu quả mất Quỷ Yếm Tỏa rồi đấy. Quỷ Yếm trốn thoát, đây không phải chuyện tốt, có thể nói là bắt đầu đại tai nạn. Thiên địa đẫm máu, cửu giới run rẩy. Khi đó biết bao người chết thảm, máu chảy thành sông, xác chất cao như núi, khó thể tưởng tuợng. Nhất là quỷ tộc suýt bị diệt tộc.
Lý Thất Dạ miêu tả hời hợt nhưng Lam Vận Trúc, Tiên Phàm có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Quỷ Yếm giết chóc thiên hạ. Như Lý Thất Dạ nói, đó là đại tai nạn, máu chảy thành sông, xác chất cao như núi không đủ hình dung.
– Tại sao chúng ta chưa từng nghe về câu chuyện này? Trong quỷ tộc cũng không ghi chép một chữ nào?
Tiên Phàm rung động hỏi:
– Chuyện kinh thiên như vậy nên có ghi chép lại mới đúng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nàng biết việc này xa xôi cỡ nào không? Nó xa xưa đến mức không thể ngược dòng, huống chi có một số việc không ghi chép được. Ví dụ Tổ giới, nàng biết lai lịch thật của Tổ giới là gì không? Nàng biết quỷ vật nằm trong Tổ giới là gì không?
Lý Thất Dạ hỏi ngược lại, Lam Vận Trúc và Tiên Phàm nhìn nhau. Về Tổ giới thì đừng nói hai nàng, bản thân quỷ tộc cũng không hiểu rõ.
Tuy có truyền thuyết cho rằng thủy tổ quỷ tộc ngủ say trong Tổ giới nhưng đây chỉ là truyền thuyết, chưa từng có ai gặp thủy tổ trong Tổ giới. Lai lịch Tổ giới thì bản thân quỷ tộc cũng khó nói rõ, tóm lại nó rất cổ xưa. Từ khi quỷ tộc có ghi chép thì Tổ giới đã tồn tại.
Tiên Phàm tò mò hỏi:
– Nếu không ai biết, trên đời không ghi chép lại thì sao ngươi biết?
Về tồn tại đó trong truyền thuyết, bản thân Tiên Phàm xuất thân từ Ngu Sơn lão tiên quốc cũng là lần đầu tiên nghe nói.
Lý Thất Dạ bí hiểm nói:
– Đây là . . . Bí mật.
Tiên Phàm không vừa lòng đáp án đó nhưng nàng không có cách nào khác, cáu kỉnh trừng Lý Thất Dạ.
Lam Vận Trúc kéo đề tài trở về Quỷ Yếm:
– Sau này Quỷ Yếm bị bắt?
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Đúng vậy! Tồn tại kia tốn nhiều công sức mới bắt lại Quỷ Yếm được. Hung vật như Quỷ Yếm nếu không có Quỷ Yếm Tỏa, muốn bắt sống nó không dễ dàng gì.
Tiên Phàm mở miệng hỏi:
– Vậy giết nó thì sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Cách nghĩ này có tính kiến thiết, tồn tại kia có thể giết Quỷ Yếm. Nhưng trước khi giết nó thì tồn tại phải giết bản thân, vì nàng nên biết Quỷ Yếm tạo ra từ xương sườn của hắn. Nếu hắn không giết mình thì rất khó giết Quỷ Yếm.
– Rốt cuộc tồn tại kia bắt được Quỷ Yếm, quá trình xảy ra nhiều chuyện, chỉ biết kình dung là kinh thiên động địa, thậm chí ảnh hưởng thay đổi cuối cùng của quỷ tộc.
Lý Thất Dạ nhìn phương xa một lúc lâu:
– Tồn tại kia sau khi bắt được Quỷ Yếm đã nhốt nó lại, trấn áp ở nơi không ai biết. Vì xảy ra vài chuyện nên tồn tại kia không hy vọng Quỷ Yếm lại thấy ánh mặt trời, đánh chìm Mê Thất thần đảo dưới đáy biển mãi mãi.
– Sau đó . . . Các nàng có thể tưởng tượng. Quỷ Yếm Tỏa mất tích, từ nay không còn ai thấy Quỷ Yếm Tỏa nữa.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Quỷ Yếm mãi mãi chìm dưới đáy biển, không ai biết vị trí, không ai biết từng có con quái vật huyết tẩy vạn vực bị trấn áp, càng không biết từng có câu chuyện này.
Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ, nàng đã hiểu lúc trước hắn xuất hiện ở Thiên Quần Đảo là nhằm vào Quỷ Yếm. Lý Thất Dạ lên kế hoạch tất cả, cuối cùng thực hiện vào hôm nay.
Chương 855: Truyền thuyết Quỷ Yếm
Tất cả tu sĩ, môn phái có lòng tham trong U Thánh giới cho rằng Mê Thất thần đảo cất giấu báu vật kinh thiên, trứng kim long, thần hoàng, tre già măng mọc mạo hiểm mạng sống leo lên đảo, cuối cùng mất mạng trong sương mù.
Tiên Phàm lườm Lý Thất Dạ, dỗi nói:
– Cho đến khi ngươi tình cờ nhặt được Quỷ Yếm Tỏa, tình cờ Mê Thất thần đảo xuất thế, vì vậy ngươi nhặt được của hời.
Tiên Phàm không biết sự thật thế nào, không rõ quá trình, nhưng nàng cảm giác sự việc không đơn giản.
Lý Thất Dạ cười cười, không trả lời. Người nhặt được Quỷ Yếm Tỏa không phải Lý Thất Dạ mà là một tổ tiên của Đại Đạo Viện, đúng là nhặt được Quỷ Yếm Tỏa, dĩ nhiên không phải loại nhặt của rơi ven đường.
Tổ tiên của Đại Đạo Viện là người biết hàng, thoạt trông Quỷ Yếm Tỏa giống xích cho nhưng y biết thứ này ghê gớm. Sau khi nhặt được Quỷ Yếm Tỏa thì tổ tiên của Đại Đạo Viện không tiện tay ném bỏ.
Tiếc rằng tổ tiên của Đại Đạo Viện không tìm hiểu được cách sử dụng Quỷ Yếm Tỏa. Cũng không lạ, vì trên đời không từng gặp Quỷ Yếm. Nếu Lý Thất Dạ không có nguồn tin đáng tin cậy thì hắn sẽ không quyết tâm thu phục Quỷ Yếm.
Tổ tiên của Đại Đạo Viện không nghiên cứu rõ ràng Quỷ Yếm Tỏa được, để nó lại Đại Đạo Viện, từ nay nó bị bỏ trong xó xỉnh. Mãi khi Lý Thất Dạ đòi Đại Đạo Viện giao dịch Quỷ Yếm Tỏa thì nó mới lại thấy ánh mặt trời.
Lam Vận Trúc mở miệng hỏi:
– Tồn tại trong truyền thuyết đó là ai?
Nhân vật vô địch nghịch thiên như thế không nên vô danh, nhưng Lam Vận Trúc chưa từng nghe nói về người như vậy.
Tiên Phàm kiềm lòng không đậu tò mò nhìn Lý Thất Dạ:
– Là tiên đế sao? Vị tiên đế nào?
– Ta cũng không biết tồn tại trong truyền thuyết kia tên gì.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng hắn không phải tiên đế lại hơn tiên đế. Trong thời đại đó xa xưa còn hơn Cổ Thuần tiên đế, thuở ấy chưa có tiên đế.
Tiên Phàm, Lam Vận Trúc nghe xong không hỏi thêm vì biết sẽ không được trả lời. Cổ Thuần tiên đế là người đầu tiên xưng hiệu tiên đế, đó là vào thời đại hoang mãng. Thời gian từ thời đại hoang mãng đến bây giờ rất xa xưa, nhiều chuyện không được ghi chép lại, khó thể ngược dòng.
Nếu tồn tại trong truyền thuyết kia xa xưa hơn cả Cổ Thuần tiên đế, trong thời đại xưa đến không thể ngược dòng, người đời sau không biết sự tích của y cũng không lạ.
Lý Thất Dạ nói với Lam Vận Trúc, Tiên Phàm:
– Chúng ta đi thôi, đã kết thúc.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc, Tiên Phàm đi xuống Mê Thất thần đảo. Đại Trí hòa thượng không có mặt trong Thiên Lăng, chẳng biết đã chạy đi đâu.
Lý Thất Dạ có việc bận nên không chờ Đại Trí hòa thượng, hắn lên đường rời khỏi đệ nhất hung mộ. Xảy ra chuyện lớn như vậy ít có tu sĩ ở lại đệ nhất hung mộ, dù có cũng lục tục rút đi.
Sau khi ra khỏi đệ nhất hung mộ, Lam Vận Trúc thở phào nhẹ nhõm. Chuyến đi đệ nhất hung mộ này Lam Vận Trúc thu hoạch rất kinh khủng, quan trọng nhất là nàng được mở rộng tầm mắt rất nhiều. Kiến thức cả đời Lam Vận Trúc gộp lại cũng không bằng thời gian này thấy và nghe trong đệ nhất hung mộ. Ngày tháng sống trong đệ nhất hung mộ, Lam Vận Trúc gặp đủ thứ chuyện kỳ lạ, thấy nhiều kỳ tích.
Lam Vận Trúc ngoái đầu nhìn đệ nhất hung mộ lần cuối, nói:
– Chúng ta trở về đi.
Tiên Phàm định quay về Ngu Sơn lão tiên quốc, chuyến đi của nàng đã kết thúc, thu hoạch rất phong phú.
– Không, là các nàng quay về.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Ta sẽ không về Thiên Lý Hà.
– Ngươi định đi đâu?
Nghe Lý Thất Dạ nói làm Lam Vận Trúc bất an, thường trực giác của nàng rất chính xác.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Tổ giới!
Lý Thất Dạ nhìn phương xa:
– Đã tới lúc san bằng Tổ thành, đồ diệt Tổ giới.
– Ngươi đùa sao?
Đừng nói Lam Vận Trúc, Tiên Phàm nghe xong giật nảy mình. Ai nghe Lý Thất Dạ nói đều hết hồn.
San bằng Tổ thành, đồ diệt Tổ giới, câu đó không xếp vào ngông cuồng vô tri mà là chuyện không thể xảy ra, đế thống tiên môn cũng không làm được. Như Ngu Sơn lão tiên quốc, bọn họ có dốc hết sức cũng không có cơ may đồ diệt Tổ giới, san bằng Tổ thành.
Lý Thất Dạ nhìn ngũ hành tiên giáp bao phủ toàn thân Tiên Phàm:
– Nàng cảm thấy ta đang đùa?
Tiên Phàm nhìn đôi mắt Lý Thất Dạ, nàng im lặng. Lý Thất Dạ không đùa chút nào, nhưng san bằng Tổ thành, đồ diệt Tổ giới là chuyện đáng sợ biết mấy.
Tiên Phàm nghiêm túc nói:audio coi am
– Tổ thành cũng đành thôi, nhưng ngươi có biết Tổ giới đáng sợ cỡ nào không? Đừng nói Tổ giới có vô số Vệ Thần, có chín đại thần. Thiên thần trong Tổ giới cao thâm không thể đo lường, truyền thuyết nói 3Hoàng Phủ Hào từng dễ dàng giết một vị tồn tại bất hủ. Có đoán thực lực của thiên thần dù không sánh bằng tiên đế nhưng phong làm thần hoàng không thành vấn đề!
Thần hoàng là danh hiệu không phải ai đều được phong, dù có người tự phong chưa chắc được công nhận. Chỉ có các giới hừa nhận phong danh hiệu thì mới là thần hoàng thật sự.
Như thánh tổ của Thiên Lý Hà, nghịch thiên, cổ xưa biết bao, Thiên Lý tiên đế còn khen đạo hạnh của lão. Nhưng thánh tổ Thiên Lý Hà không dám tùy tiện xưng là thần hoàng, mọi người công nhận lão là thần vương. Mặc dù thánh tổ Thiên Lý Hà là thần vương trăm phần trăm chỉ có thể tự xưng thần vương, không dám nói mình là thần hoàng.
– Thần hoàng thì sao?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Nếu là tiên đế còn đáng chú ý, dù là tiên đế cũng không thể ngăn quyết tâm san bằng Tổ giới của ta!
Tiên Phàm hỏi:
– Vì chuyện huyết tế?
Cùng là thiên tài nhân tộc, Tiên Phàm không hy vọng Lý Thất Dạ đi chụy chết. Tiên Phàm tin tưởng Lý Thất Dạ đi tiếp chắc chắn có thể trở thành tiên đế!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Không, là chút ân oán cá nhân.
Lam Vận Trúc thấy Lý Thất Dạ kiên quyết thì lòng nặng trĩu, kiềm không được khuyên:
– Tổ giới là vạn cổ bất diệt, tiên đế cũng khó thể tiêu diệt Tổ giới. Truyền thuyết Phi Dương tiên đế nghịch thiên nhất, đồn rằng Phi Dương tiên đế từng lật tung Tổ giới, trời long đất lở. Nhưng cuối cùng Phi Dương tiên đế không thể phá tan Tổ giới, cuối cùng chỉ trấn áp cỡ ngàn năm.
Lam Vận Trúc biết Lý Thất Dạ đã quyết tâm nhưng vẫn kiềm lòng không đậu nhắc nhở hắn:
– Thiên Lý tiên đế, tổ sư Thiên Lý Hà chúng ta cũng đi Tổ giới một chuyến, sau này chuyện dang dở.
Lý Thất Dạ nhìn bộ dạng Lam Vận Trúc lo lắn, nhẹ vuốt mái tóc nàng, mỉm cười nói:
– Ta biết, từ vạn cổ đến bây giờ tiên đế trong U Thánh giới không chỉ có Phi Dương tiên đế. Thiên Lý tiên đế tấn công Tổ giới.
– Không phải tiên đế không đủ vô địch.
Lý Thất Dạ nói:
– Tiên đế đúng là vô địch nhưng bọn họ không nỡ liều mạng. Quan trọng hơn là Phi Dương tiên đế, Thiên Lý tiên đế hay tiên đế khác đều thiếu một thứ. Ta thì khác, ta có thứ tiên đế không có.
Lam Vận Trúc mở miệng phản bác:
– Nhưng mà . . .
Đồ diệt Tổ giới, chuyện này nói dễ hơn làm, điều này không thể xảy ra, tiên đế cũng không làm được.
Lý Thất Dạ ngắt lời Lam Vận Trúc:
– Nha đầu, đừng lo cho ta. Mạng của ta tiểu quỷ không thu, diêm vương không giữ. Quan trọng hơn, có một số việc nên chấm dứt, đây là ân oán cá nhân.