Đế Bá Audio Podcast
Tập 156 [Chương 776 đến Chương 780]
❮ sautiếp ❯Chương 776: Ngu Sơn lão tiên quốc tìm báu vật
– Đó là thứ Địa Ngu tiên đế khao khát từ lâu.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ta phải nhắc một chút, năm xưa Địa Ngu tiên đế chiếm được một thứ ghê gớm, cực kỳ lợi hại trong đệ nhất hung mộ. Sau này Địa Ngu tiên đế suy ngẫm mới hiểu thứ có được là không hoàn chỉnh. Địa Ngu tiên đế muốn quay về đệ nhất hung mộ lần nữa, tiếc rằng khi đó hắn là tiên đế đã bỏ qua thời cơ mở đệ nhất hung mộ, vì vậy không bổ sung thứ đó đầy đủ được.
– Sau này Ngu Sơn lão tiên quốc luôn muốn tìm nó, tiếc nuối là không tìm được.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Trước kia bọn họ nghĩ lầm, giờ thì họ khôn ra, nghĩ thông vài thứ.
Lam Vận Trúc nhìn Địa Sơn bảo thụ chui xuống sơn mạch, hỏi:
– Địa Sơn bảo thụ có thể tìm được nó sao?
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
– Bọn họ tìm khắp năm đại vực, bây giờ đã tìm đúng chỗ, ở trong mộc vực này.
Lam Vận Trúc nhìn Địa Sơn bảo thụ liều mạng đào đất, hỏi:
– Ngu Sơn lão tiên quốc muốn có cái gì?
Lý Thất Dạ nhìn Địa Sơn bảo thụ, trả lời:
– Nếu Địa Sơn bảo thụ có thể phá vỡ tầng đá cứng cuối cùng trong địa mạch này là có thể cắm rễ sâu nhất lòng đất. Nếu không có gì ngoài ý muốn, Ngu Sơn lão tiên quốc sẽ thành công. Trời không phụ người có lòng, bọn họ tìm từng đời từng đời rốt cuộc có được.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đất đai rền rĩ, Địa Sơn bảo thụ lần lượt trùng kích mặt đất. Khi Địa Sơn bảo thụ lùi mạng chui xuống, đám cường giả bang quan nín thở theo. Mọi người hiểu được lần này Ngu Sơn lão tiên quốc tìm thứ rất ghê gớm, có người nổi ý xấu.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, mặt đất bị đâm thủng, động đất. Thiên địa tinh khí đậm đặc tuôn ra, bốc lên như suối phun.
– Đã đâm thủng?
Đám người nhận ra điều gì, một số người nhìn nhau, có cường giả trao đổi ánh mắt.
– Grao!
Trong khi mọi người suy đoán thì có tiếng rồng ngâm tiếng phượng hót vang lên, thiên địa tinh khí phun như suối thấp thoáng bóng dáng chân long tiên phương. Tuy đây không phải chân long, tiên phượng thật nhưng chúng nó toát ra thần uy của thần thú.
Cùng lúc đó, lòng đất bắn lên ánh sáng vàng như có vô số hạt hoàng kim vọt lên cao, cả bầu trời bị nhuộm vàng.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết là ai hét to một tiếng:
– Tiên vật xuất thế!
Trong khoảnh khắc đó, mấy trăm bóng người nhanh như chớp lao hướng mặt đất bị đâm thủng.
Mấy trăm bóng người nhanh hơn tia chớp, toàn bộ là đại nhân vật của một giáo, một nước. Bọn họ thừa dịp Địa Sơn bảo thụ đâm thủng đất đai định dùng tốc độ nhanh nhất cướp báu vật rồi bỏ chạy.
Vù vù vù vù vù!
Mấy trăm bóng người chưa đến gần hố to thì Địa Sơn bảo thụ quất nhánh cây, từng nhánh như roi thần hoặc thần long, tốc độ nhanh hơn mấy trăm cường giả.
Các tiếng gào thét vang vọng:
– A!!!!
Máu phun tung tóe, Địa Sơn bảo thụ bỗng nhiên làm khó tấn công, mấy trăm cường giả không né kịp bị quất trúng, máu tươi đầm đìa rớt xuống giữa không trung.
Vù vù vù vù vù!
Không gian dao động, ngay khi đám cường giả bị quất rơi bỗng có bóng người như giao long, tốc độ nhanh không gì sánh kịp. Bóng người với uy thế vô địch lao tới, bước chân tuyệt thế vô song né tránh nhánh cây Địa Sơn bảo thụ sau đó lao xuống lòng đất muốn cướp báu vật.
Cảm nhận khí thế vô địch, nhiều người biến sắc mặt nói:
– Lão tổ đại giáo!
Khi uy thế vô địch bùng nổ, mọi người nhận ra lão bất tử đại giáo không ngồi yên tự mình ra tay cướp báu vật.
Bóng người sắp chui xuống lòng đất thì chợt vang tiếng nổ điếc tai, trên Địa Sơn bảo thụ giáng xuống một tay to. Bàn tay phong thiên địa, đế phù đáng sợ sinh ra từ lòng bàn tay phong ấn mọi thứ bị nó chụp xuống.
Vang tiếng nổ lớn, bóng người lao xuống hố sâu biến sắc mặt, vội giơ tay đỡ va chạm với bàn tay to. Thoáng chốc trời sụp đất nứt, vang tiếng nổ điếc tai, bóng người bị đánh bay, máu phun ra như cầu vồng.
Người đó bị thua ngay trong một chiêu, đụng sập ngọn núi. Bị thương nặng nhưng bóng người không dám ở lại hay cướp báu vật, xoay người chạy mất dép.
Người trên Địa Sơn bảo thụ ra một chiêu rồi thôi, mặc kệ bóng mọi người bỏ chạy. Bàn tay thu về, Địa Sơn bảo thụ chui xuống dưới đất.
– Ngu Sơn lão tiên quốc có lão tổ đi theo!
Tuy không thấy mặt người trên Địa Sơn bảo thụ nhưng cảm nhận hơi thở bàn tay kia, đám người thầm rùng mình.
Mới rồi lão tổ đại giáo đánh lén không đỡ nổi một chiêu, thua bỏ chạy làm mọi người nhận ra lão tổ Ngu Sơn lão tiên quốc xuất thế, tự mình đến.
Không ai biết tại sao lão tổ Ngu Sơn lão tiên quốc tự mình đến, nhưng nghĩ đến truyền thừa như Ngu Sơn lão tiên quốc làm đám người rùng mình.
Ngu Sơn lão tiên quốc là nhất môn song đế, truyền thừa như vậy tất nhiên có lão tổ khủng bố, tồn tại này hơn hẳn lão tổ đại giáo lẩm bẩm.
Lão tổ của Ngu Sơn lão tiên quốc chắc là cường giả trong truyền thuyết hay tồn tại vô thượng, bất hủ.
Ánh sáng vàng ngày càng rực rỡ, mọi người trơ mắt nhìn Địa Sơn bảo thụ chui xuống dưới. Không ai dám đánh lén nữa, không một người đến gần quan sát.
Lão tổ Ngu Sơn lão tiên quốc có mặt thì người nào cũng rợn tóc gáy, cường giả đế thống tiên môn cũng không dám hó hé gì.
– Đám người đó sợ rồi.
Lý Thất Dạ thấy vậy cười nói:
– Có lão tổ tọa trấn, ai ra tay đều vô dụng. Trừ phi truyền thừa như Vạn Thế cổ quốc, Vạn Cốt Hoàng Tọa họa may trở mặt đánh nhau với Ngu Sơn lão tiên quốc.
Lam Vận Trúc công nhận. Có lão tổ Ngu Sơn lão tiên quốc tọa trấn, đại giáo cường quốc nào muốn cướp đi tiên bảo phải đắn đo kỹ lại. Dù là đế thống tiên môn cũng không dám tùy tiện chiến đấu với Ngu Sơn lão tiên quốc.
Lý Thất Dạ cười, lắc đầu, nói:
– Đi, hết kịch để xem.
Lý Thất Dạ cùng Lam Vận Trúc rời đi.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc ra khỏi mộc vực, đến thủy vực. Lam Vận Trúc vốn định tụ hợp cùng chư lão Thiên Lý Hà, nhưng nàng vừa tới thủy vực thì một vị hộ pháp Thiên Lý Hà liên lạc với hai người, vội vàng chạy tới ngay.
Thấy Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc, hộ pháp vội nói:
– Công tử, Vận Trúc, chưởng môn, chư lão đã không ở thủy vực, bọn họ đi hỏa vực.
– Đi hỏa vực?
Lam Vận Trúc hỏi:
– Nhóm chưởng môn đã tìm ra ổ kim cương lý sao?
– Không chỉ tìm được . . .
Nhắc đến chuyện này là hộ pháp hưng phấn nói:
– Chúng ta được thu hoạch lớn, được rất nhiều báu vật. Thu hoạch chuyến này là cơ duyên lớn với Thiên Lý Hà chúng ta.
Lý Thất Dạ vội hỏi:
– Các ngươi trừ tìm được nhiều báu vật trong ổ kim cương lý ra có phát hiện chỗ nào đó khác biệt không?
– Có một cái. Chúng ta phát hiện một chỗ, chưởng môn, chư lão không thăm dò được huyền cơ trong đó, chắc chắn bên trong có gì kỳ lạ.
Hộ pháp nói:
– Nhưng Thiên Lý Hà chúng ta gom gần hết báu vật trong ổ kim cương lý làm nhiều đại giáo cường quốc đỏ mắt, chưởng môn và chư lão quyết định tạm thời né tránh sóng gió. Chưởng môn, chư lão đi hỏa vực tìm hiểu tình huống, nếu không có thu hoạch thì chưởng môn quyết định rút khỏi đệ nhất hung mộ. Chưởng môn sợ các ngươi quay về thủy vực tìm chúng ta nên để ta ở lại thông báo.
Chương 777: Bích Thủy nữ hoàng
Đối với Thiên Lý Hà lần này là thu hoạch lớn, nhưng kèm theo là các đại giáo cường quốc đỏ mắt. Thọ huyết quyết định tạm thời né tránh, dẫn chư lão, các đệ tử đi hỏa vực. Nếu Thiên Lý Hà không có thu hoạch gì trong hỏa vực, Bảo Quy Đạo Nhân định rút khỏi đệ nhất hung mộ. Thiên Lý Hà đã có thu hoạch lớn.
Lý Thất Dạ hỏi hộ pháp:
– Các người phát hiện chỗ đó như thế nào?
Hộ pháp trả lời:
– Đó là một cái ao to, rất lạ lùng. Bước vào ao sẽ sinh ra ảo giác, hình như đến một nơi khác. Chưởng môn bảo có lẽ không phải ảo giác, bước vào trong rất khó quay về, càng đi vào sâu thì cơ hội trở về càng nhỏ. Chưởng môn, chư lão không thăm dò được huyền cơ trong ao nên đành tạm rút lui.
Lý Thất Dạ sờ cằm, trầm ngâm nói:
– Vậy ta sẽ đi một chuyến.
Hộ pháp vội khuyên:
– Sợ là không ổn. Bây giờ chỗ đó tụ tập rất nhiều người, đại giáo. Đế thống tiên môn như Cự Khuyết thánh địa, Trùng Hoàng đế thống cũng có mặt. Bọn họ cảm thấy chúng ta chưa lấy được báu vật quan trọng nhất, cho rằng bên trong có huyền cơ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đây là lý do chúng ta nên đi.
– Còn một việc lạ khác.
Hộ pháp nói:
– Không thấy kim cương lý. Chúng ta đuổi theo vào ổ kim cương lý, gom hết đa số báu vật nhưng không thấy bóng dáng kim cương lý. Sau khi nó vào ổ thì đột nhiên biến mất, nên các đại giáo cường quốc Cự Khuyết thánh địa cho rằng chúng ta bỏ qua báu vật tốt nhất. Chưởng môn, chư lão cũng thấy vậy nhưng vẫn quyết định rút lui.
Lam Vận Trúc bất ngờ:
– Không thấy kim cương lý?
Kim cương lý không phải con cá nhỏ, nó là cá chép to lớn hơn cả ngọn núi. Cá chép to như vậy muốn trốn tránh thật không dễ dàng.
Hộ pháp lắc đầu, nói:
– Như đột nhiên biến mất, chúng ta tìm khắp ổ nhưng không tìm được kim cương lý.
Lý Thất Dạ cười nheo mắt nói:
– Bởi vậy nên ta càng phải đi.
Hộ pháp hơi lo lắng nói:
– Sợ là công tử đi tới đó các đại giáo cường quốc Cự Khuyết thánh địa vốn thù ghét Thiên Lý Hà chúng ta sẽ đối xử không tốt với công tử.
Thiên Lý Hà ôm gần hết báu vật trong ổ kim cương lý đương nhiên làm đám đại giáo cường quốc khó chịu, từng có đại giáo cường quốc định cướp báu vật nhưng bị Thiên Lý Hà đè đầu đánh. Đám người có ý xấu không dám tấn công ra mặt.
– Thì sao?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Ai chặn đường tai . . . Giết không tha!
Nghe Lý Thất Dạ nói đầy bá khí, hộ pháp cười khổ. Nhưng nghĩ lại trong Tuyết Ảnh quỷ tộc Lý Thất Dạ đồ sát mấy vạn quỷ tộc, hộ pháp tin hắn nói được làm được.
Lam Vận Trúc dặn dò:
– Hộ pháp, như vậy đi hỏa vực báo một tiếng với chưởng môn, chư lão chúng ta đi chỗ kia.
Hộ pháp nhìn Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc, cuối cùng không ngăn cản, từ biệt đi thông báo ngay.
Lý Thất Dạ nói với Lam Vận Trúc:
– Chúng ta đi, không chừng sẽ bỏ qua thứ ta cần.
Ổ kim cương lý vốn có thể di chuyển. Nói đến cũng lạ, ổ kim cương lý bị Thiên Lý Hà tỏa định, hốt hết báu vật liền đứng im trên biển. Sau khi Thiên Lý Hà rút đi ổ kim cương lý vẫn không thay đổi gì.
Ổ kim cương lý là một cái vịnh to, vịnh có hình dạng như hai tay ôm nhau, ôm nhiều nước biển thành cái hồ nhỏ.
Vịnh do một sơn mạch hình thành, giữa sơn mạch có một ngọn núi cao ngất đâm mây. Vách sơn mạch đối diện cái hồ có một đống hang cổ.
Thiên Lý Hà chiếm nhiều báu vật là từ các hang cổ này. Khi Thiên Lý Hà gom gần hết hang cổ thì đại giáo cường quốc tới nơi.
Hiện giờ Thiên Lý Hà rút đi, rất nhiều đại giáo cường quốc ở lại, bao gồm đế thống tiên môn như Cự Khuyết thánh địa, Trùng Hoàng đế thống.
Bởi vì trên ngọn núi cao nhất có một cái ao to, mọi người không thăm dò thấu được. Đám người cho rằng cái ao rất quan trọng, có thể là chí bảo của kim cương lý.
Nhiều môn phái cắm trại trên ngọn núi cao nhất mấy ngày, đám người không thăm dò được huyền cơ trong đó.
Ngày hôm nay trên ngọn núi cao nhất có một đại nhân vật đến, đám đại giáo cường quốc thất vọng bỗng chốc nâng tinh thần.
– Bích Thủy nữ hoàng đến!
Có người nói:
– Có lẽ Bích Thủy nữ hoàng sẽ nhìn thấu chút huyền cơ trong đó.
Mọi người ngóng trông một chiếc kiệu vàng từ từ leo lên. Một nữ nhân ngồi trên kiệu, nữ nhân mặc phượng y, trang nghiêm cao quý. Nữ nhân xinh đẹp khuynh thành nhưng hoàng uy vô song, khuôn mặt trang nghiêm khiến người kính sợ.
Nhìn Bích Thủy nữ hoàng đến, có người than thở:
– Nữ hoàng của mị linh tộc.
Bích Thủy nữ hoàng diễm mà thoát tục, cao nhã quý khí, xuất thân từ mị linh tộc. Số phận đã định nàng bất phàm.
Bích Thủy nữ hoàng là quốc chủ của Bích Thủy quốc, trong U Thánh giới, Bích Thủy quốc là quốc gia mị linh tinh thuần nhất. Có thể nói đa số mị linh đều tụ tập ở Bích Thủy quốc.
Trong U Thánh giới, mị linh có hai nơi để đi, Ngu Sơn lão tiên quốc Nam Dao Vân, Bích Thủy quốc Tây Thủy Thương. Khác với Ngu Sơn lão tiên quốc, Bích Thủy quốc hoàn toàn là quốc gia mị linh. Ngu Sơn lão tiên quốc là quốc gia do mị linh, nhân tộc cùng sinh sống.
Trong U Thánh giới có bốn địa hoang, trừ Nam Dao Vân ra ba đại hoang khác là thiên hạ của quỷ tộc. Bích Thủy quốc là quốc gia mị linh xây dựng tại Tây Thủy Thương, nơi quỷ tộc xưng hùng xưng bá.
Trong Tây Thủy Thương không tính đến những thế gia cổ xưa ẩn tộc lánh đời, có vật khổng lồ như Vạn Thế cổ quốc, Trùng Hoàng đế thống. Các cường quốc lớn, đại giáo cổ xưa như Chư Thần quốc, Quỷ thiền tộc vân vân, những đại giáo cường quốc này toàn là quỷ tộc.
Giường của mình sao chịu để người lạ nằm? Nguyên Tây Thủy Thương có thể nói là thiên hạ của quỷ tộc. Nhưng Bích Thủy quốc dựng nước tại đây, hơn nữa sừng sững trăm ngàn vạn năm không ngã. Có người nói Bích Thủy quốc dựng nước xưa còn hơn Ngu Sơn lão tiên quốc.
Chuyện này rất khó tưởng tượng trong U Thánh giới, nhưng nghĩ đến mị linh tộc thì mọi người đều hiểu. Mị linh tộc ít người nhưng đa số là thiên tài tu luyện.
Mị linh là con cưng của trời, trên đời này chủng tộc nào, kiêu ngạo bao nhiêu nếu tính thiên phú, lĩnh ngộ đại đạo hì không chủng tộc nào sánh bằng mị linh tộc.
Trong cửu giới từng có câu nói: Mị linh tộc bẩm sinh là thiên tài, bọn họ tu luyện nhẹ nhàng hơn các chủng tộc khác. Người ta mất mười năm tu luyện cảnh giới, mị linh tộc chỉ cần năm năm hoặc ba, bốn năm là cùng.
Từ thời đại hoang mãng đến nay vị tiên đế đầu tiên là Cổ Thuần tiên đế xuất thân từ mị linh tộc. Truyền thuyết vào thời đại hoang mãng Cổ Thuần tiên đế đã chịu tải thiên mệnh, thời đại xa xôi đến thế mị linh tộc liền có tiên đế, có thể tưởng tượng mị linh tộc nghịch thiên cỡ nào.
Bích Thủy nữ hoàng đến làm các đại giáo cường quốc bên ao phấn chấn tinh thần.
Có giáo chủ đại giáo nói:
– Có lẽ thần chiếu của Bích Thủy nữ hoàng thăm dò được ao nước thần kỳ quái lạ này.
Bề ngoài mị linh tộc khá giống nhân tộc, nhưng mị linh tộc có thứ nhân tộc không có, thần chiếu.
Chương 778: Ao cổ bí ẩn (1)
Thần chiếu là thiên phú bẩm sinh của mị linh tộc, có người nói là thứ trời ban cho, chỉ con cưng của trời mới có. Nói thế cũng hợp lý, mị linh tộc có thần chiếu nên bọn họ thích hợp tu luyện hơn các chủng tộc khác.
Tuy bẩm sinh mị linh tộc có thần chiếu nhưng cần tu luyện đến cảnh giới nhất định mới thức tỉnh ao cổ được.
Sau khi thần chiếu của mị linh tộc thức tỉnh, về mặt tu luyện bọn họ là thiên tài trong thiên tài. Khi thần chiếu thức tỉnh, mị linh tộc tu luyện dễ dàng như hổ thêm cánh.
Điểm thần kỳ của thần chiếu ở chỗ giải đạo nghĩa, thấu hư vọng, thức thu sát, cảm thiên địa!
Thử nghĩ xem, lúc mị linh tộc tu luyện không cần tham ngộ đại đạo huyền diệu, bọn họ có được thần chiếu. Miễn có thần chiếu thì bất cứ công pháp thâm sâu, đạo nghĩa nào cũng từ phức tạp thành đơn giản, từ sâu thành cạn. Cho nên mị linh tộc tu luyện công pháp dễ như trở bàn tay.
Ích lợi của thần chiếu không chỉ như thế, thiên phú thần chiếu huyền diệu mới khiến mị linh tộc khác biệt.
Thấy Bích Thủy nữ hoàng đến, đám người phấn khởi lên, vì thần chiếu của mị linh tộc có thể nhìn thấu hư vọng.
Ao cổ này rất lạ, không ai nhìn thấu được, mấy đại nhân vật đi vào đều không trở về nữa. Có lẽ qua thần chiếu của Bích Thủy nữ hoàng sẽ nhìn thấu huyền diệu của ao cổ.
Nhìn Bích Thủy nữ hoàng bước xuống kiệu, các đại nhân vật đại giáo cường quốc tập trung tinh thần:
– Nghe nói Bích Thủy nữ hoàng cao thâm khó dò, thần chiếu của nàng chiếu vào thì thiên mệnh đế thuật trở nên vô cùng đơn giản. Có lẽ thần chiếu của Bích Thủy nữ hoàng sẽ nhìn thấu huyền diệu trong ao cổ.
Bích Thủy nữ hoàng nhìn chằm chằm ao cổ trước mắt, một lúc lâu sau nàng hít sâu, bước xuống ao cổ. Khi Bích Thủy nữ hoàng bước một bước vào ao cổ thì bỗng chốc biến mất.
Có người nhìn Bích Thủy nữ hoàng bước vào ao cổ, nhỏ giọng nói:
– Không biết Bích Thủy nữ hoàng sẽ vò mấy bước.
Có một tu sĩ quỷ tộc lên tiếng:
– Hai ngày trước Cự Khuyết thánh tử đi tám bước, Quỷ Trùng Ma Tử thì đi chín bước, đây đã là thiên tài trẻ tuổi. Có lão tổ đại giáo suy tính muốn vào chính giữa ao cổ phải đi ba trăm bước.
Lúc này vô số cặp mắt nhìn ao cổ chằm chằm, đại nhân vật đế thống tiên môn cũng nhìn không chớp mắt. Mọi người mở thiên nhãn ra, không dùng thiên nhãn thì không thấy Bích Thủy nữ hoàng được.
Mấy ngày nay nhiều đại nhân vật dốc hết sức dùng thiên nhãn thăm dò ao cổ, nhưng không cách nào nhìn thấu. Có đế thống tiên môn sử dụng vô thượng bảo kính chiếu vào ao cổ nhưng không được kết quả gì.
Lúc này thiên tài như Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử cũng nín thở. Thiên tài không ai bì nổi như bọn họ cũng chỉ đi được tám, chín bước.
Một lúc sau Cự Khuyết thánh tử, Quỷ Trùng Ma Tử biến sắc mặt, vì thiên nhãn trông thấy Bích Thủy nữ hoàng dễ dàng vượt qua bước thứ chín, đến bước thứ mười.
Có hoàng chủ cường quốc mở miệng nói:
– Lợi hại, không uổng là mị linh, Bích Thủy nữ hoàng. Có tin đồn Bích Thủy nữ hoàng đã sâu không lường được, nàng đi mười lăm bước cũng không thành vấn đề.
Chốc lát sa Bích Thủy nữ hoàng vào ao cổ đã đi mười lăm bước, giây lát bước ra hai mươi bước.
Nhìn Bích Thủy nữ hoàng bước ra hai mươi bước, lão tổ đại giáo cũng rung động:
– Hai mươi bước!
Có lão tổ đại giáo nhỏ giọng nói:
– Hai ngày trước lão tổ Đồng Thụ quỷ tộc bước ra hai mươi bước rồi biến mất, không còn quay về.
Sau khi Bích Thủy nữ hoàng bước ra hai mươi bước, những người khác khó thấy bóng dáng của nàng. Đại nhân vật dốc hết sức nhìn cũng không thấy Bích Thủy nữ hoàng, chỉ có mấy lão tổ đại giáo không lộ mặt là thấy được.
Bích Thủy nữ hoàng bước ra hai mươi bước rồi tỏ vẻ vất vả, tới bước ba mươi nàng dừng lại. Đám lão tổ đại giáo không muốn lộ mặt nhìn Bích Thủy nữ hoàng chằm chằm.
Bích Thủy nữ hoàng dừng lại ở ba mươi bước, thụt lùi. Mọi người nhìn Bích Thủy nữ hoàng an toàn ra khỏi ao cổ, đám người rất tò mò.
Có người hỏi:
– Bích Thủy nữ hoàng đi được bao nhiêu bước?
Có lão tổ đại giáo lộ tin là ba mươi bước. Đại nhân vật đế thống tiên môn, đám người rất ngạc nhiên.
Mọi người rung động:
– Cái này ngang ngửa với lão tổ đại giáo rồi. Ba mươi bước vẫn an toàn rút lui, lợi hại hơn cả lão tổ đại giáo. Mị linh đúng là mị linh, thần chiếu đủ khám phá hư vọng.
Bích Thủy nữ hoàng có đạo hạnh nghịch thiên đến mấy cũng không tới cảnh giới đại hiền được. Uy danh của Bích Thủy nữ hoàng không bằng Đế Tọa, Bích Thủy nữ hoàng, nhưng nàng đi ba mươi bước là rất lợi hại. Thần chiếu của mị linh làm vô số người hâm mộ, tán thán. Mị linh đúng là con cưng của trời.
Nhìn Bích Thủy nữ hoàng đi ba mươi bước rồi an toàn trở về, các đại giáo cường quốc đóng giữ ven ao cổ rất tò mò, bọn họ muốn biết nàng hiểu bao nhiêu về ao cổ.
Đại giáo cường quốc có quan hệ tốt với Bích Thủy nữ hoàng hỏi thăm tin tức.
Bích Thủy nữ hoàng trả lời giáo chủ đó là:
– Ao này bí ẩn, một bước là một thế giới, đi một bước vượt qua một giới. Nếu đi đến giữa ao thì khoảng ba ngàn thế giới.
Nghe vậy đám người rung động. Vượt qua ba ngàn thế giới, chuyện khủng khiếp nhường nào. Trừ tiên đế ra e rằng hiếm ai dễ dàng vượt qua ba ngàn thế giới.
Giáo chủ mở miệng hỏi:
– Ao này có báu vật gì không?
Đây là vấn đề giáo chủ đó quan tâm nhất, cũng là điều mọi người muốn hỏi.
Thiên Lý Hà đuổi theo đến ổ kim cương lý, gom gần hết báu vật, chỉ để lại cái ao này. Thiên Lý Hà không thể xem thấu ao cổ nên vội vàng rút đi.
Mọi người biết Thiên Lý Hà ôm đi nhiều báu vật nhưng không có được tiên vật tuyệt thế siêu kinh thiên.
Đám người biết trong mỗi vực có một cơ duyên lớn, phải xem có tìm đúng nơi không. Nhiều người thăm dò thủy vực nhưng ngươi kết quả gì, không gặp cơ duyên lớn tuyệt thế.
Sau đó Thiên Lý Hà đuổi theo đến ổ kim cương lý, đa số người nghiêng hướng giả thuyết nếu thủy vực có cơ duyên lớn thì chắc ở đây.
Vì vậy không chỉ đông đúc đại giáo cường quốc quỷ tộc cắm trại bên ao cổ, Cự Khuyết thánh địa, Trùng Hoàng đế thống là đế thống tiên môn cũng tụ tập tại đây. Bọn họ hy vọng sẽ được cơ duyên tuyệt thế này.
Bích Thủy nữ hoàng trả lời khẳng định:
– Có, chắc chắn có báu vật. Từ hai mươi bước trở đi dưới nước có báu vật, ba mươi bước trở đi dưới nước có trân phẩm. Muốn được cơ duyên tuyệt thế thì phải đi ít nhất trăm bước. Trong ao nước này chắc chắn có vật gì kinh thế vô song, có tiên bảo khuynh thế. Cụ thể là cái gì thì không rõ.
– Vật tuyệt thế vô song!
Tim giáo chủ rung rinh. Đời đời tới nay người được cơ duyên lớn trong đệ nhất hung mộ sau này hoặc là thành tiên đế hoặc là tồn tại vô địch.
Lời Bích Thủy nữ hoàng nói nhanh chóng đồn ra ngoài. Mọi người cắm trại bên ao là vì cơ duyên tuyệt thế, trước đó đây chỉ là suy đoán, phỏng đoán cơ duyên tuyệt thế trong thủy vực rất có thể nằm ở ổ kim cương lý. Bây giờ được chứng thật sao không khiến đại giáo cường quốc, các tu sĩ xôn xao?
Chương 779: Ao cổ bí ẩn (2)
Trong thời gian này mọi người không tham ngộ thấu ao nước được, nhiều người dao động định rút đi. Nhưng bây giờ nghe tin này đám người hưng phấn, không còn ai muốn đi nữa.
Nghe câu Bích Thủy nữ hoàng nói sau, đám người thẫn thờ.
– Một trăm bước!
Đại giáo cường quốc quỷ tộc cường đại cách mấy đều hút ngụm khí lạnh, lòng chìm xuống.
– Làm gì có nhân tài nào đi được một trăm bước?
Câu này kích thích nhiều người. Lão tổ Đồng Thụ quỷ tộc đi hai mươi bước rồi mất tích không còn trở về, đi một trăm bước là tồn tại như thế nào?
Có người tính toán:
– Có lẽ cường giả trong truyền thuyết sẽ đi một trăm bước, hoặc tồn tại bất hủ, vô thượng mới đi nổi.
– Hoặc lão tổ cực kỳ cổ xưa như Vạn Cốt Hoàng Tọa ra tay giúp đỡ thì họa may.
Có đại nhân vật quỷ tộc tính sơ, muốn đi một trăm bước phải là tồn tại bất hủ, dù là cường giả trong truyền thuyết cũng không được.
Lời Bích Thủy nữ hoàng nói làm nhiều quỷ tộc phấn chấn nhưng sau đó đám người chìm xuống. Đối với mọi người thì một trăm bước là chuyện không thể nào.
Nhiều lão tổ đại giáo đều đến đệ nhất hung mộ, những lão bất tử phong ấn trong thì huyết thạch vì cơ duyên lớn trong truyền thuyết không tiếc trả giá cực đắt, hao tổn thọ nguyên bò ra khỏi thì huyết thạch vì cướp cơ duyên lớn. Bọn họ hy vọng nhờ cơ duyên lớn này để kéo dài tuổi thọ, lớn mạnh tông môn giáo phái của mình.
Nhưng sau khi lão tổ Đồng Thụ quỷ tộc thất bại, nhiều lão tổ đại giáo do dự. Bọn họ sống đã lâu, vì sống sót không tiếc trả mọi cái giá phong ấn mình trong thì huyết thạch. Bây giờ kêu đi chịu chết thì đám lão bất tử trở nên vô cùng thận trọng.
Đám lão bất tử sợ chết hơn ai hết, bọn họ quý trọng mạng sống hơn bất cứ ai. Lão bất tử không muốn chết tại đây trước khi có được cơ duyên lớn.
Sau khi nghe Bích Thủy nữ hoàng nói, đám lão tổ đại giáo núp trong bóng tối lù lù bất động. Bọn họ chờ đợi thời cơ, nhìn xem có cách nào để đi vào ao nước trước mắt không.
Nhiều đại giáo cường quốc do dự, bỗng có người nổi ý tưởng:
– Có lẽ chưa chắc đạo hạnh cường đại mới vào được. Lão tổ Đồng Thụ quỷ tộc chỉ đi được hai mươi bước, Bích Thủy nữ hoàng thì đi ba mươi bước rồi an toàn rút lui.
Dù có ý tưởng đó nhưng không ai muốn thử, mọi người ôm thái độ để người khác thử lửa trước. Mấy ngày nay có mấy đại nhân vật nổi tiếng như cồn đều thất bại, đám tu sĩ do dự là đương nhiên. Kết cuộc chết không thấy xác, sống không thấy người làm người ta lạnh gáy.
Trong khi đám đại giáo cường quốc khoanh tay đứng nhìn, Lý Thất Dạ và Lam Vận Trúc đến.
Lý Thất Dạ tới nơi, hắn nhìn ao nước trước mắt, híp mắt lại nhìn chằm chằm ao cổ. Vô số quỷ tộc đại giáo cường quốc cắm trại bên ao cổ nhưng Lý Thất Dạ không thèm nhìn cái nào.
Lý Thất Dạ đến khiến nhiều người chú ý, đám người nhận ra Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc ngay.
– Kẻ hung dữ Lý Thất Dạ và lam tiên nữ đến!
Có đại nhân vật quỷ tộc bất mãn hừ lạnh một tiếng:
– Thiên Lý Hà chưa chết tâm.
Ven ao cổ toàn là quỷ tộc, nhân tộc và chủn tộc khác khó thể chen chân vào. Có thể nói nơi này bị quỷ tộc chiếm đóng.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc đến làm một số quỷ tộc bất mãn, hừ mạnh.
Nhiều quỷ tộc bất mãn cũng chẳng có gì lạ. Thiên Lý Hà ôm đi gần hết báu vật trong ổ kim cương lý, có thể đến sau chỉ húp được miếng canh thừa, sao không khiến đại giáo cường quốc khác đỏ mắt ghen tỵ?
Khi đó có đại giáo cường quốc đánh lén Thiên Lý Hà muốn cướp báu vật, nếu không phải Thiên Lý Hà cường đại liên tục đồ sát vài đại nhân vật khiến người kiêng dè, đổi lại đại giáo cường quốc khác sớm bị người tiêu diệt tại chỗ.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc đến khiến quỷ tộc bất mãn.
Có giáo chủ đại giáo lạnh lùng cười:
– Thiên Lý Hà chiếm hết báu vật trong ổ kim cương lý vẫn cha thỏa mãn? Hừ, lòng người không đủ rắn ăn voi, coi chừng ăn không hết bỏ mạng!
Lý Thất Dạ nhìn ao cổ, không quan tâm người khác. Nhìn ao nước một lúc lâu sau Lý Thất Dạ mỉm cười.
Lam Vận Trúc mở miệng hỏi:
– Ao này thế nào? Có thể vào không?
Lam Vận Trúc thầm thắc mắc, vì đám người Bảo Quy Đạo Nhân đuổi theo kim cương lý tìm ra hang ổ của nó. Đã tìm được ổ nhưng kim cương lý biến mất.
Sinh vật to lớn như kim cương lý không thể nào đột nhiên biến mất được, chẳng lẽ kim cương lý nhảy vào ao nước này? Nhưng ngẫm lại kích cỡ của kim cương lý, cái ao không đủ chứa nó.
Lý Thất Dạ nhìn ao nước, cười nói:
– Đi vào thì được rồi, phải xem là ai đi. Ao này không phải ai cũng vào được.
Lam Vận Trúc nhìn ao nước trước mắt, hỏi:
– Rất nguy hiểm sao?
Trông ao nước bình thường không có gì lạ, thế nhưng thiên nhãn không nhìn thấu được.
– Vậy phải xem là người nào.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Kẻ khó thì khó như lên trời, suốt đời không vào được. Kẻ dễ thì dễ như trở bàn tay, đi dạo vào đó.
Lời Lý Thất Dạ nói làm người bất mãn.
– Thật lớn lối!
Người lên tiếng là Quỷ Trùng Ma Tử.
Quỷ Trùng Ma Tử âm trầm cười nói:
– Không biết cái gọi là thiên tài nhân tộc đi được mấy bước?
Quỷ Trùng Ma Tử lên tiếng khiêu khích làm đám người nhìn nhau, đa số vui vẻ thấy cục diện này. Mọi người biết ân oán giữa Lý Thất Dạ và Quỷ Trùng Ma Tử, từ lúco ử biển hoàng kim hai người đã kết thù.
Lý Thất Dạ nhướng mi mắt, lười biếng hỏi:
– Không biết ngươi đi được mấy bước?
Quỷ Trùng Ma Tử cười khẩy nói:
– Chín bước!
Quỷ Trùng Ma Tử âm trầm nói:
– Hay ngươi cũng đi thử? Hai ta so tài xem?
Giờ phút này, Quỷ Trùng Ma Tử tràn đầy tự tin.
– Chín bước . . .
Lý Thất Dạ cười phá lên:
– Ngươi là sâu lông sao? Nơi dễ như vậy mới đi được chín bước, ta nhắm mắt lại cũng đi nhiều hơn như thế.
– Ngươi . . .!
Quỷ Trùng Ma Tử bị Lý Thất Dạ cười nhạo thì tức giận mặt đỏ au, người run rẩy, mắt nhấp nháy tia sáng lạnh đáng sợ.
Lý Thất Dạ lười nhìn Quỷ Trùng Ma Tử, phất tay nói:
– Chín bước cũng mơ khiêu khích ta? Biến sang góc chơi đi, đừng cản trở việc lớn của ta.
Có tiếng cười lạnh vang lên:
– Vậy sao? Họ Lý, ngươi cảm thấy ngươi đi được mấy bước?
Câu nói tràn ngập khiêu khích, người lên tiếng là truyền nhân đế thống tiên môn khác, Cự Khuyết thánh tử.
– Mấy bước sao?
Lý Thất Dạ ngáp dài:
– Không phải ta khinh thường các ngươi, nói thật ra đi được có vài bước đã đòi khiêu chiến với ta, không biết tự lượng sức mình. Trình độ như vậy ta lười so đo với các ngươi.
Một thanh âm kiêu ngạo vang lên:
– Ngươi khiêu chiến quỷ tộc ta, đối địch toàn thiên hạ, ngươi không thấy mình mới là không biết tự lượng sức sao?
Một chiếc phượng liễn chậm rãi bay tới, phượng liễn ngừng bên ao. Một nữ nhân phong hoa tuyệt trần bước xuống, là Thần Nhiên Phượng Nữ lần trước bỏ chạy.
Nhìn Thần Nhiên Phượng Nữ đến, không khí trở nên sống động.
– Thần Nhiên Phượng Nữ cũng đến!
Mọi người nhìn Thần Nhiên Phượng Nữ, Lý Thất Dạ.
Trong trận chiến lần trước Thần Nhiên Phượng Nữ thua bỏ chạy, bây giờ nàng hùng dũng đến. Mọi người rất muốn xem kết cuộc giữa Lý Thất Dạ và Thần Nhiên Phượng Nữ.
Chương 780: Long tôn thiên
Lý Thất Dạ thản nhiên liếc Thần Nhiên Phượng Nữ:
– Ô, kẻ thua cuộc đây mà.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Tổ tông Thần Nhiên quốc các ngươi từ từ khi nào thành quỷ tộc? Tổ tiên các ngươi thật sự là quỷ tộc sao?
Thần Nhiên Phượng Nữ không hề tức giận, bình tĩnh nói:
– Là dâu quỷ tộc tất nhiên chính là con cháu quỷ tộc.
Không uổng là vị hôn thê của Đế Tọa, phong độ vô cùng. Thần Nhiên Phượng Nữ có thể trở thành dâu của Vạn Cốt Hoàng Tọa đúng là có chỗ hơn người.
– Được rồi, nàng nói đúng.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Như thế nào? Lần trước thua thê thảm chưa đủ, lần này muốn thua thêm một lần?
Dường như Thần Nhiên Phượng Nữ đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi đến, nàng không giận, không nóng nảy, ung dung nói:
– Lý Thất Dạ, ngươi có bản lĩnh cuồng nhưng ngươi nghĩ ngươi vô địch thiên hạ sao?
Lý Thất Dạ lười biếng nhìn Thần Nhiên Phượng Nữ:
– Ta không biết mình có tồn tại thiên hạ không, nhưng nếu6e ai nhất định đối địch với ta, muốn chặn đường ta thì chỉ một đáp án, giết không tha! Dù là người trong thiên hạ cũng vậy.
– Người trẻ tuổi, thật lớn lối.
Một nam nhân trung niên đi theo Thần Nhiên Phượng Nữ đứng ra lên tiếng:
– Có sự ngông cuồng như ta lúc trẻ, nhưng sự cuồng vọng của ngươi chấm hết tại đây.
Khi nam nhân trung niên đứng ra có thần ận đặc biệt, bộ dáng phấn chấn kết hợp hơi thở trầm ổn tạo ra đặc biệt. Khí thế như đại đạo vạn năm chỉ mình ta đi.
Nhìn nam nhân trung niên, rất nhiều đại nhân vật quỷ tộc biến sắc mặt nói:
– Long Tôn Thiên!
Lão tổ đại giáo cũng biểu tình trầm trọng.
Long Tôn Thiên, đây là tồn tại như truyền thuyết trong U Thánh giới, gã tựa mặt trời lên cao, gã xuất đạo tràn ngập truyền kỳ.
Long Tôn Thiên, hỏi đạo vào thời đại đạo khó, la thiên tài chói mắt nhất thời đại đọa khó trong U Thánh giới. Khi ấy Long Tôn Thiên trẻ tuổi, tiếu ngạo tu hành, dường như thời đại đạo khó không thể ngăn cản bước chân lên đỉnh của gã.
Khi Long Tôn Thiên trẻ tuổi đã trở thành thánh hoàng, lúc đó gã cực kỳ chói mắt, kinh động bát phương. Có người cho rằng Long Tôn Thiên có cơ hội chém ngược đạo khó, bước chân lên đỉnh.
Tiếc rằng Long Tôn Thiên sinh không đúng dịp, thời đại đạo khó gã nghịch đạo mà đi, cưỡng ép lên cảnh giới đỉnh cao dẫn đến thọ suy giáng xuống, tai nạn kinh thiên.
Mệnh ách như tâm ma, thọ suy như thiên khô. Đối với tu sĩ thì thọ suy là khó vượt qua nhất, bao nhiêu thiên tài chết vì thọ suy.
Xui xẻo hơn là Long Tôn Thiên sinh trong thời đại đọa khó, thọ suy như thiên khô tạo đả kích trí mạng. Mọi người cho rằng Long Tôn Thiên không vượt qua thọ suy được, gã chết chắc.
Nhưng trước thọ suy trí mạng, Long Tôn Thiên chém ngược kiếp nạn, mạnh mẽ độ qua thọ suy. Hành động này kinh động thiên hạ. Tuy nhiên từ đó để lại vết thương khó chữa, Long Tôn Thiên tu luyện chậm chạp.
Mặc dù vậy uy danh của Long Tôn Thiên vẫn uy hiếp bát phương, nhiều lão tổ đại giáo chú trọng, kiêng dè gã.
Long Tôn Thiên không chỉ là thánh hoàng lợi hại, đáng sợ nhất là gã thánh thể đại thành. Long Tôn Thiên có được kim cương thánh thể, lại còn kim cương thánh thể đại thành!
Kim cương thánh thể, đây là thánh thể dưới kim cương bất diệt tiên thể? Kim cương bất diệt tiên thể là vạn khí không nhập, vạn pháp không thương. Người tu luyện kim cương bất diệt thể được gọi là không sợ mọi vũ khí trong thiên địa, chịu được tất cả công pháp oanh tạc.
Tuy Long Tôn Thiên không phải tiên thể nhưng gã có kim cương thánh thể đại thành, thể chất siêu cường đại. Có tin đồn Long Tôn Thiên từng dùng cơ thể đỡ một kích tiên đế bảo khí, không biết chuyện thật hay giả nhưng chứng minh người gã cứng rắn đến độ làm người ta e ngại.
Nhìn Long Tôn Thiên hộ đạo cho Thần Nhiên Phượng Nữ, có người rung động nói:
– Không ngờ Đế Tọa đại nhân thuyết pchụ được Long Tôn Thiên. Thiên tài số một như Long Tôn Thiên đều xem trọng Đế Tọa đại nhân, chắc chắn Đế Tọa đại nhân sẽ chịu tải thiên mệnh, thành tựu tiên đế.
Vào thời đại đạo khó danh tiếng Long Tôn Thiên nổi như cồn, có người gọi gã là đệ nhất nhân thời đại kia. Mãi sau này Long Tôn Thiên thọ suy mới từ từ mờ nhạt trong mắt mọi người, rồi có tam kiệt U Thánh.
Long Tôn Thiên xuất thân tán tu rất được tôn kính, nhiều đại giáo cường quốc, thậm chí đế thống tiên môn vươn cành ô liu với gã. Vạn Cốt Hoàng Tọa từng lôi kéo Long Tôn Thiên nhưng gã rất kiêu ngạo, dứt khoát từ chối.
Không ngờ nhiều năm sau Đế Tọa nổi lên, thành thiêu kiêu tuyệt trần thuyết phục được Long Tôn Thiên. Từ nay Long Tôn Thiên thành đạo sư của Đế Tọa.
Vạn Cốt Hoàng Tọa có lão tổ rất lợi hại, bọn họ có lão tổ cường giả trong truyền thuyết. Nhưng người như Long Tôn Thiên rất hiếm có, gã làm đạo sư của Đế Tọa khiến Đế Tọa được ích lợi khá lớn.
Long Tôn Thiên kiêu ngạo, năm xưa từ chối Vạn Cốt Hoàng Tọa lôi kéo lại đồng ý làm đạo sư cho Đế Tọa, có thể tưởng tượng gã kinh diễm, ghê gớm cỡ nào.
Long Tôn Thiên được gọi là thiên tài số một thời đại đại khó đều đồng ý phụ tá cho Đế Tọa, điều này nói lên gã có tương lai tươi sáng, có thể chịu tải thiên mệnh, thành tựu tiên đế.
Long Tôn Thiên đứng ra, Lý Thất Dạ nhìn gã, thái độ ung dung.
Lý Thất Dạ cười nói:truyện Kiếm Hiệp
– Như thế nào? Ngươi định ra tay dạy ta?
Long Tôn Thiên nhìn Lý Thất Dạ, cười lắc đầu, nói:
– Ta lớn tuổi rồi, không thích lao gân động cốt làm gì. Chỉ cho ngươi một lời khuyên, ngoài người có người, ngoài trời có trời. Hôm nay có mặt vô số lão tổ, ngươi đúng là kỳ tài ngút trời nhưng nếu đại hiền ra tay thì ngươi không có nhiều cơ may.
– Hãy nghe lời khuyên, thu về ngông cuồng đi, không thì dù ta không ra tay cũng có giải quyết ngươi.
Long Tôn Thiên nói:
– Đương nhiên nếu ngươi muốn so tài với ta một phen thì ta không ngại dạy dỗ người trẻ tuổi!
Long Tôn Thiên nói rất bá khí, tràn đầy tự tin. Long Tôn Thiên có tư cách bá khí như thế, gã là thánh hoàng, về đạo hạnh không bằng lão tổ đại giáo nhưng gã thánh thể đại thành. Lão tổ đại giáo muốn đối địch với Long Tôn Thiên sẽ phải đắn đo trước khi hành động.
Lý Thất Dạ không để bụng lời Long Tôn Thiên nói, cười bảo:
– Nếu ngươi muốn ra tay dạy thì ta tùy thời theo. Nếu nói ngoài người có người, ngoài trời có trời thì ta chịu, còn nhiều lão tổ đại giáo gì đó muốn chém ta tại đây . . .
Lý Thất Dạ bật cười nói:
– Lão tổ đại giáo thì sao? Dù lão tổ đại giáo muốn chém ta tại đây thì ta sẽ đồ sạch. Ai chắn đường ta, giết không tha!
Lý Thất Dạ thốt lời trêu chọc các môn phái, truyền thừa, đắc tội toàn bộ quỷ tộc. Tuy nhiên đây không phải lần đầu tiên Lý Thất Dạ đắc tội quỷ tộc.
Trong phút chốc nhiều đại nhân vật đại giáo cường quốc lạnh lùng trừng Lý Thất Dạ, không ai ra tay nhưng ý đồ quá rõ ràng, sớm muộn gì bọn họ sẽ tiêu diệt nhân tộc ngông cuồng này.
Một thanh âm hư ảo vang lên:
– Người trẻ tuổi, cuồng vọng không sai nhưng nói chuyện như nước đổ đi, không phải câu nào cũng tùy tiện nói được
Không biết ai đang nói nhưng thanh âm như sấm, đám người tim rớt cái bịch. Chắc chắn là một vị lão tổ đại giáo.