Đế Bá Audio Podcast
Tập 149 [Chương 741 đến Chương 745]
❮ sautiếp ❯Chương 741: Giao dịch
Toán Thiên Đạo Nhân lục tìm trong túi của mình xem có tìm được hoàng kim không.
– A . . . Hình . . . Hình . . . Hình như ta có chút ít.
Toán Thiên Đạo Nhân đỡ hơn Lam Vận Trúc một chút, gã thường xem bói cho người nên ngẫu nhiên có hoàng kim.
Toán Thiên Đạo Nhân lục tìm trong túi hết nửa ngày cuối cùng tìm ra mấy miếng vàng vụn.
Toán Thiên Đạo Nhân hớn hở hỏi Lý Thất Dạ:
– Công tử, mỗi tinh linh bí cảnh có báu vật khác nhau sao?
– Đúng vậy! Mỗi tinh linh có báu vật đặc biệt riêng của mình, ngươi cứ tự do hành động đi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu ngươi muốn tính quẻ cũng được, tính thử tinh linh nào thích hợp với mình.
– Cái này thì . . . Thì . . . Thì không cần, liều vận may là được.
Toán Thiên Đạo Nhân nhăm mắt chọn đại, gã không tâm tình tính quẻ, muốn thử vận may, đánh cuộc cơ duyên một phen.
Toán Thiên Đạo Nhân nhắm mắt lại, tùy tiện chọn một tinh linh bí cảnh, dánh thức tinh linh ngủ say dậy.
Tinh linh bí cảnh bị đánh thức rất khó chịu:
– Có chuyện gì?
Ai đang ngủ bị người đánh thức cũng sẽ bực bội.
Tinh linh bí cảnh trừng Toán Thiên Đạo Nhân, tức giận nói:
– Tiểu tử, nếu ngươi không đến giao dịch thì coi chừng ta đánh thành đầu heo!
Toán Thiên Đạo Nhân xòe tay ra khoe mấy miếng vàng vụn, vội nói:
– Ta muốn đổi một tạo hóa.
Vừa thấy vàng vụn vàng óng ánh trong tay Toán Thiên Đạo Nhân, tinh linh bí cảnh trợn tròn mắt, đôi mắt xanh lè, buồn ngủ biến mất hết. Lý Thất Dạ nói đúng, tinh linh bí cảnh thích hoàng kim.
– Ta muốn hết!
Tinh linh bí cảnh gom hết vàng vụn vào túi của mình, sau đó ngước mắt nhìn Toán Thiên Đạo Nhân.
– Ô, ra là quỷ tộc, còn là loại giả danh lừa bịp.
Tâm quỷ tộc bị tinh linh bí cảnh nói thành giả danh lừa bịp khiến Toán Thiên Đạo Nhân không biết nên nói cái gì.
Toán Thiên Đạo Nhân cười gượng giải thích rằng:
– Chúng ta là Tâm quỷ tộc, chuyên xem bsoi cho thế nhân.
– Ta biết.
Tinh linh bí cảnh nhàm chán nói:
– Quỷ tộc không có thứ gì tốt.
Toán Thiên Đạo Nhân câm nín, gã vốn định giải thích nhưng tinh linh bí cảnh nói một câu làm gã nghẹn họng.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc bật cười, Toán Thiên Đạo Nhân quá mất mặt.
– Cầm đi, nghĩ tình hoàng kim thôi thì tặng Lạc Hà thần bàn cho ngươi. Hừ, nếu ngươi không đưa hoàng kim thì ta không thèm cho đồ tốt như thế.
Tinh linh bí cảnh ném một báu vật cho Toán Thiên Đạo Nhân, co người lại ngủ tiếp.
Toán Thiên Đạo Nhân nhìn thần bàn trong tay, mắt sáng rực, chấn động nói:
– Đây . . . Đây là một báu vật thần toán, tốt còn hơn mai rùa tổ tông chúng ta để lại!
– Đó là tất nhiên.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trong đệ nhất hung mộ, tạo hóa trong bí cảnh này rất tuyệt vời. Chỉ cần ngươi có cơ duyên đi vào sẽ được thu hoạch lớn.
Toán Thiên Đạo Nhân khom người nói với Lý Thất Dạ:
– Đa tạ đại nhân nâng đỡ!
Lý Thất Dạ không mang Toán Thiên Đạo Nhân đến thì gã sẽ không vào bí cảnh thế này được.
– Nàng thử vận may xem.
Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lý Thất Dạ cười nói với Lam Vận Trúc:
– Nếu nàng may mắn không chừng sẽ đổi được thứ ghê gớm.
Lam Vận Trúc nhìn một đám tinh linh bí cảnh, trong phút chốc khó thể lựa chọn. Lam Vận Trúc nhìn tinh linh bí cảnh một lúc lâu sau mắt long lanh ngó Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Nhìn ta làm gì? Ta sẽ không cho nàng báu vật.
Lam Vận Trúc cười tủm tỉm:
– Đại thúc mắt sáng như đuốc, sắc bén nhìn thấu mọi vật, chọn giùm ta được không?
Lam Vận Trúc làm nũng nói:
– Ta biết đại thúc là người trời dưới đất không gì không biết không gì không hiểu. Tiểu nữ tử kính ngưỡng đại thúc như sông dài cuồn cuộn không dứt . . .
– Được rồi, đừng nịnh, giả tạo quá.
Lý Thất Dạ bực bội nói:
– Ta chọn giúp một tinh linh cho nàng.
Lam Vận Trúc cười toe, quyến rũ liếc Lý Thất Dạ:
– Ta biết ngay đại thúc là người tốt bụng mà.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Đừng dùng chiêu mỹ nhân kế, coi chừng ta buổi tối ăn sạch toàn thân nàng.
Lý Thất Dạ nói trần trụi làm mặt Lam Vận Trúc nóng ran, khủy tay thọt ngực Lý Thất Dạ.
Lam Vận Trúc dỗi nói:
– Chết đi, đồ háo sắc!
Lý Thất Dạ bật cười, 1en hìn một lúc lâu sau chỉ vào một tinh linh bí cảnh đang ngủ:
– Cái đó đi, không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Lam Vận Trúc vui vẻ chạy tới, đánh thức tinh linh bí cảnh khỏi giấc ngủ.
Tinh linh bí cảnh bò dậy, hỏi:
– Có cái gì đổi với ta?
Lam Vận Trúc lấy ngay mấy thứ vàng lấp lánh ra đặt trước mặt tinh linh bí cảnh.
Ai bảo chỉ có tinh linh bí cảnh mới thích thứ lấp lánh? Nữ giới cũng mê. Lam Vận Trúc lấy đồ vật ra không phải báu vật gì mà là trang sức. Thiếu nữ có thanh ãnh đến mấy cũng sẽ mang theo vài đồ trang sức vàng óng, nữ tu sĩ cũng không ngoại lệ.
Nhìn thứ vàng lâp lánh, tinh linh bí cảnh hết buồn ngủ, mắt trợn to nhìn đồ vật Lam Vận Trúc đưa. Tinh linh bí cảnh nhìn cái này, sờ cái kia, mỗi món đều thích.
Lý Thất Dạ nhìn tinh linh bí cảnh sờ vuốt mấy món đồ, cười nói:
– Ài, nữ hìa tử luôn được đám tinh linh bí cảnh thích nhất, trên người luôn mang tám, mười món vàng óng.
Tinh linh bí cảnh thích hết:
– Ta muốn tất cả!
Điều này không lạ, vật trang sức của Lam Vận Trúc rất tinh xảo, mấy ai không thích?
Lam Vận Trúc phấn khởi hỏi:
– Vậy ngươi lấy báu vật gì đổi với ta?
Tinh linh bí cảnh lấy một ống tròn ra:
– Nghịch Thì Thoa là bảo bối ta rất yêu thích, cực kỳ đắt giá.
Lý Thất Dạ nói ngay:
– Đổi đi.
Lý Thất Dạ xúi giục, Lam Vận Trúc giật lấy ống tròn ngay, dùi đồ vật của mình vào tay tinh linh bí cảnh.
Lam Vận Trúc mỉm cười nói:
– Xong xuôi!
Tinh linh bí cảnh hết sức vui vẻ co người lại ngủ tiếp.
Lam Vận Trúc cầm ống tròn chạy lại chỗ Lý Thất Dạ, nàng là truyền nhân Thiên Lý Hà, trong mắt người ngoài là tiên nữ cao cao tại thượng. Lúc này Lam Vận Trúc hưng phấn như bé con tung tăng trước mặt Lý Thất Dạ.
Lam Vận Trúc đưa ống tròn cho Lý Thất Dạ xem, hỏi:
– Đây là báu vật gì?
Lý Thất Dạ cầm ống tròn nhìn kỹ, các đường cong trơn nuột, người bình thường không nhìn ra được huyền diệu.
Lý Thất Dạ vuốt ve ống tròn rồi khen:
– Thứ tốt, rất ghê gớm.
Lam Vận Trúc không nhận ra ống tròn có gì huyền diệu, hỏi:
– Nghịch Thì Thoa này có gì huyền diệu?
Lý Thất Dạ nhìn báu vật nhiều vô số kể, hắn nhìn ra manh mối nhưng không chịu nói cho Lam Vận Trúc.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Thứ này phải tự mình tham ngộ, có như thế nó mới là báu vật thuộc về mình mà không bị giới hạn trong công cụ, binh khí.
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ:
– Không nói thì thôi, ta tự tham ngộ.
Lam Vận Trúc vẫn rất vui lấy lại Nghịch Thì Thoa.
Lam Vận Trúc là truyền nhân Thiên Lý Hà, nàng từng thấy đế khí, nhưng Nghịch Thì Thoa có ý nghĩa khác, vì nó là nàng cùng Lý Thất Dạ đổi được, nàng rất thích.
Lam Vận Trúc giục Lý Thất Dạ:
– Được rồi đại thúc, bây giờ chúng ta đều có báu vật, tới lượt ngươi. Chờ khi ngươi cũng có báu vật thì chúng ta đi.
Chương 742: Lấy báu vật (1)
Lý Thất Dạ ngồi bên bờ hồ, láy một hộp báu ra, trong hộp có con rùa người bốc lửa. Đây là con rùa Lý Thất Dạ vớt được trong Dạ Hải, Dạ Dương Quy.
Trải qua Lý Thất Dạ huấn luyện, bây giờ Dạ Dương Quy rất ngoan, không táo bạo như lúc mới bị bắt.
Lam Vận Trúc nhìn lửa bốc cháy trên người Dạ Dương Quy có các trật tự thần liên, nàng hỏi:
– Đây là thần quy gì?
Người không biết hàng cũng nhận ra con rùa bất phàm.
– Dạ Dương Quy, vớt trong Dạ Hải.
Trán Lý Thất Dạ giãn ra, ánh sáng chợt lóe. Một pháp tắc thần liên khóa Dạ Dương Quy lại.
Toán Thiên Đạo Nhân kinh ngạc hỏi:
– Trong Dạ Hải có rùa?
Toán Thiên Đạo Nhân mở miệng nói:
– Chưa từng nghe có ai vớt được thứ gì khác ngoài cá Dạ Dương trong Dạ Hải.
Lam Vận Trúc cũng ngạc nhiên. Cho đến nay người trong U Thánh giới biết Dạ Hải Phong Đô thành chỉ ra cá Dạ Dương, từ trăm ngàn vạn năm nay từng nghe có ai vớt được thứ gì khác ngoài cá Dạ Dương.
Nay Dạ Hải ra một con rùa, người không hiểu gì cũng biết Dạ Dương Quy rất nghịch thiên.
Lý Thất Dạ nói với Dạ Dương Quy trong tay mình:
– Chúng ta giao dịch đi. Ngươi đi vào lấy một thứ cho ta, ta tặng một tạo hóa cho ngươi, sẽ phái người đưa ngươi trở về Dạ Hải. Tương lai nếu ngươi đắc đạo, trong Phong Đô thành sẽ được Tổ Lưu chăm sóc. Đương nhiên nếu ngươi không muốn thì ta sẽ không miễn cưỡng, chắc chắn buổi tối ta nấu nồi canh rùa. Ngươi đừng mơ trốn thoát, bị thần liên tỏa của ta khóa, ngươi chạy trốn đến đâu cũng vô dụng.
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ, bực bội nói:
– Ngươi làm vậy mà giao dịch gì? Rõ ràng đang uy hiếp.
Lý Thất Dạ nheo mắt, cười nói:
– Nàng nói đúng, ta đang uy hiếp, và ta không đùa.
Khi Lý Thất Dạ híp mắt, đừng nói Lam Vận Trúc qua hiểu hắn, Dạ Dương Quy trong tay Lý Thất Dạ cũng rùng mình. Dạ Dương Quy cảm thấy nếu nó không trốn ra thì kết cuộc đáng sợ hơn cả bị nấu thành canh rùa.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói với Dạ Dương Quy:
– Nếu ngươi đồng ý giao dịch thì gật đầu, ta cho ngươi một tạo hóa.
Vẻ mặt Lý Thất Dạ hiền lành, nhưng Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân đều rùng mình. Hai người cảm thấy biểu tình của Lý Thất Dạ bây giờ là dễ sợ nhất.
Dạ Hải chỉ sinh ra cá Dạ Dương, giờ có Dạ Dương Quy là chuyện rất ghê gớm. Con Dạ Dương Quy này chắc chắn là sinh linh thông linh tính. Nghe Lý Thất Dạ nói xong Dạ Dương Quy gật đầu ngay.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Vậy thì tốt, ta thích người biết thời thế.
Lý Thất Dạ trịnh trọng lấy một bảo bình ra, cẩn thận nhỏ một giọt ngân hà vạn vật thủy.
Một chén nhỏ ngân hà vạn vật thủy đã đã dùng hết mấy giọt, bây giờ nhỏ thêm một giọt, Lý Thất Dạ rất quý trọng.
Nhìn ngân hà vạn vật thủy, Lam Vận Trúc nhảy cẫng lên:
– Ngươi . . . Ngươi quá phung phí. Ngươi . . . Ngươi cho một con rùa uống ngân hà vạn vật thủy!
Lòng Lam Vận Trúc nhỏ máu, đây không phải lần đầu tiên nàng thấy Lý Thất Dạ xa xỉ. Lúc ở Mê Thất thần đảo Lý Thất Dạ cũng làm chuyện lãng phí. Nhưng bây giờ Lý Thất Dạ nhỏ một giọt ngân hà vạn vật thủy cho con rùa, thật không có thiên lý.
Lam Vận Trúc vô cùng đau đớn nói:
– Ngươi . . . Ngươi làm vậy không thấy có lỗi sao? Ngươi biết một giọt ngân hà vạn vật thủy quý giá cỡ nào không? Thứ tiên đế cũng muốn vậy mà ngươi cho một con rùa, ngươi . . . Quá đáng hết sức!
Toán Thiên Đạo Nhân nghe Lam Vận Trúc nói, gã lắp bắp:
– Cái gì? Đây . . . Đây . . . Đây . . . Đây là ngân hà vạn vật thủy trong truyền thuyết dành cho tiên đế hưởng dụng?
Toán Thiên Đạo Nhân trố mắt líu lưỡi, đứng ngây như phỗng.
Ngân hà vạn vật thủy là tiên vật vô thượng, Toán Thiên Đạo Nhân chỉ nghe nói qua, người đời nghi ngờ thứ đó có tồn tại thật không.
Một giọt ngân hà vạn vật thủy còn quý hơn cả giọt đế huyết. Giờ Lý Thất Dạ cho con rùa uống ngân hà vạn vật thủy quý hơn cả đế huyết.
Chuyện này nếu đồn ra ngoài sẽ hù chết bao nhiêu người, thậm chí người ta không tin chuyện có thật.
Thật lâu sau Toán Thiên Đạo Nhân nặn ra một câu:
– Cái . . . Này . . . Thì . . . Là . . . Quá xa xỉ, rất phá của!
Đút ngân hà vạn vật thủy cho con rùa, phá của đến trình độ nào? Nếu không thấy tận mắt thì Toán Thiên Đạo Nhân không dám tin đây là sự thật, quá đáng.
Toán Thiên Đạo Nhân thấy nhiều tay phá của, có người xuất thân đế thống tiên môn lấy tinh bích đại hiền làm tiền tiêu vặt.
Nhưng đám phá của lúc trước Toán Thiên Đạo Nhân gặp so sánh với Lý Thất Dạ thi không bằng một đầu móng tay. Đút ngân hà vạn vật thủy cho con rùa, có ai phá của hơn Lý Thất Dạ?
Phá của đến trình độ này không thể dùng bút mực tả xiết, đổi lại Toán Thiên Đạo Nhân thì gã tuyệt đối không làm. Một giọt ngân hà vạn vật thủy, vào phút sống chết trong gang tấc có thể cứu mạng, thứ quý giá biết mấy, là báu vật vô giá.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Dạ Dương Quy cần ngân hà vạn vật thủy bộc phát tiềm năng, nếu không nó không vào chỗ kia được.
Dạ Dương Quy biết giọt nước kia là thứ tốt, thè lưỡi hút một giọt ngân hà vạn vật thủy, không lãng phí chút nào.
Ong ong ong ong ong!
Khi Dạ Dương Quy nuốt ngân hà vạn vật thủy, ngọn lửa trên người nó phực cháy cao hơn. Trật tự thần liên đan xen nhau trong lửa, tựa như đan vào thành tiên chương.
Chớp mắt tất cả trật tự thần liên đan thành tấm thuẫn dày phủ lên toàn thân Dạ Dương Quy như mai rùa.
Nhìn Dạ Dương Quy nuốt ngân hà vạn vật thủy, Lam Vận Trúc hỏi:
– Đáng giá không? Một giọt ngân hà vạn vật thủy quý còn hơn đế huyết.
– Đáng.
Lý Thất Dạ gật đầu ngay:
– Nếu có được cái này thì tuyệt đối đáng giá.
– Nếu? Mới chỉ có nếu?
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi . . . Ngươi biết chữ nếu là có ý gì không?
Không phải Lam Vận Trúc chưa từng thấy báu vật, nàng xuất thân Thiên Lý Hà, là truyền nhân của Thiên Lý Hà, nàng thấy rất nhiều báu vật. Nhưng một giọt ngân hà vạn vật thủy quý còn hơn đế huyết, muốn chưa chắc có được. Đế huyết thì có thể giao dịch với đế thống tiên môn, nhưng ngân hà vạn vật thủy dù có tiền cũng không mua được.
Lấy ngân hà vạn vật thủy ra đặt cược, ván cược quá lớn. Toán Thiên Đạo Nhân rung động, bạo tay, quyết đoán như vậy hiếm ai có được.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nếu không có gì ngoài ý muốn thì không thành vấn đề.
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ, bực bội nói:
– Ngươi lãng phí phá của như vậy không bằng tặng cho ta.
Lý Thất Dạ chỉ môi mình, đùa giưỡn Lam Vận Trúc:
– Nàng hôn ta một cái thì ta sẽ suy nghĩ tặng cho một giọt ngân hà vạn vật thủy.
Mặt Lam Vận Trúc đỏ rực đá Lý Thất Dạ một cái, trách mắng:
– Đi chết đi, không biết xấu hổ!
Lý Thất Dạ bật cười.
Ong ong ong ong ong!
Mười mệnh cung hiện ra, một mệnh cung từ từ mở rộng, một khúc cây xuất hiện trong mệnh cung.
Nhìn mười mệnh cung lơ lửng trên đầu Lý Thất Dạ, Toán Thiên Đạo Nhân thẫn thờ lẩm bẩm:
– Thập cung.
Chương 743: Lấy báu vật (2)
Lý Thất Dạ có được cửu tinh thập cung chuyện này sớm đồn khắp nơi, nhưng nghe và chính mắt thấy là hai chuyện khác nhau. Tận mắt nhìn mười mệnh cung làm Toán Thiên Đạo Nhân chấn động.
Khúc cây trong mệnh cung của Lý Thất Dạ tựa như bàn tay, nhánh khô thò ra khỏi mệnh cung.
Cây khô như bàn tay rơi xuống lưng Dạ Dương Quy, nhánh như xúc tu quấn chặt Dạ Dương Quy, bám dính người nó.
Người Dạ Dương Quy có mai rùa thần liên, lưng có cây khô như bàn tay, trông rất quái dị. Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân không hiểu phối hợp như thế có đạo lý gì.
Lam Vận Trúc tò mò hỏi:
– Tại sao để khúc cây lên lưng Dạ Dương Quy?
Lam Vận Trúc từn thấy khúc cây khô của Lý Thất Dạ, hắn có được trong Mê Thất thần đảo. Khi đó Lý Thất Dạ dùng mảnh lá non báu vật báu vật quý giá nghiền thành chất dịch mới đổi được một khú cây khô.
Nhìn cây khô nhú mầm, sức sống dạt dào, cười nói:
– Dạ Dương Quy chỉ dẫn đường, không ai vào bí cảnh hồ này được, nếu rơi vào chỉ có con đường chết, nhưng sinh linh như Dạ Dương Quy thì được. Tuy nhiên Dạ Dương Quy không thể lấy mấy thứ đó, cần có gốc cây này để đợc bí cảnh công nhận.
Toán Thiên Đạo Nhân giỏi tính quẻ, gã cảm nhận được cây khô bất phàm, tò mò hỏi:
– Cây khô này là thần thụ gì?
Một gốc cây khô có thể được bí cảnh thừa nhận thì chắc lai lịch kinh thiên.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ít ra là thần thụ ngươi không thể tính quẻ, nếu tính sẽ bị trời phạt.
Lý Thất Dạ thả Dạ Dương Quy xuống, vỗ lưng nó:
– Đi đi, chờ ngươi lấy thứ đó giúp ta sẽ được tự do.
Dạ Dương Quy bò ngay vào hồ, chớp mắt biến mất trong nước.
Lý Thất Dạ ngồi bên hồ nước, bình tĩnh nhìn mặt nước. Vẻ mặt Lý Thất Dạ ung dung nhưng đôi mắt nhìn hồ nước đăm đăm là biết hắn rất chú trọng.
Lam Vận Trúc ngồi xuống cạnh Lý Thất Dạ, nhìn hồ nước. Lam Vận Trúc không dám nió chuyện, dường như mở miệng sẽ kinh động thứ trong hồ.
Toán Thiên Đạo Nhân từng coi chỉ tay cho Lý Thất Dạ, sau khi xem gã sợ hết hồn. Bây giờ Lý Thất Dạ trịnh trọng như thế, báu vật trấn cảnh nơi này là cái gì? Là thứ gì đáng giá Lý Thất Dạ nghiêm túc như vậy?
Thời gian trôi qua từng phút giây, hồ nước bình thường như không xảy ra chuyện gì, như thể Dạ Dương Quy lặn xuống hồ rồi bỏ trốn.
Một lúc lâu sau nước hồ vẫn tĩnh lặng, Lam Vận Trúc thấy lo, khẽ hỏi:
– Có khi nào Dạ Dương Quy lặn xuống nước rồi bỏ trốn không?
– Ta không lo nó trốn.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Giờ cho nó mười lá gan cũng không dám trốn khỏi tay ta.
Lý Thất Dạ vẫn không rời mắt khỏi hồ nước.
Lam Vận Trúc tò mò hỏi:
– Báu vật trấn cảnh nơi này là cái gì?
Lam Vận Trúc tin tưởng Lý Thất Dạ không phải loại tầm mắt hẹp hòi, báu vật bình thường khó khiến hắn động lòng. Thứ đánh động được Lý Thất Dạ chắc chắn là độc nhất vô nhị.
Lý Thất Dạ ngần ngừ:
– Không biết.
Cuối cùng Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
– Hy vọng giống với thứ ta tưởng tượng, mong là vậy.
Lam Vận Trúc chấn động. Lý Thất Dạ do dự khiến Lam Vận Trúc hiểu nhiều điều, biểu tình như thế hiếm khi lộ ra trên mặt hắn. Lý Thất Dạ không phải loại người do dự thiếu dứt khoát, bây giờ hắn ngần ngừ tỏ rõ không nắm chắc, không đủ tự tin.
Từ khi Lam Vận Trúc quen Lý Thất Dạ đến bây giờ chưa từng thấy có lúc nào hắn thiếu tự tin, không nắm chắc. Khi Lý Thất Dạ nói muốn hủy diệt Vạn Cốt Hoàng Tọa cũng tràn đầy tự tin tuyệt đối.
Lần này người đá khổng lồ nhìn vẻ mặt Lý Thất Dạ do dự, là cái gì làm hắn không tự tin?
Ầm!
Nguyên bí cảnh lắc lư, dường như có cái gì lay động bí cảnh. Bí cảnh bị lay động, hồ nước dậy sóng, nước hồ bắn lên cao, bọt nước tung tóe.
Lý Thất Dạ mừng rỡ:
– Thành công!
Lý Thất Dạ vội đứng dậy nhìn chằm chằm vào hồ nước gợn sóng.
Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân cũngc căng thẳng theo. Hai người nhìn hồ nước dậy sóng, chờ Dạ Dương Quy xuất hiện.
Một lúc lâu sau nước hồ bằng phẳng trở lại, Dạ Dương Quy trồi lên, bơi tới gần bờ.
Nhìn ra được Dạ Dương Quy rất mệt mỏi, bơi một li làm nó mất nhiều sức lực. Mai rùa do trật tự thần liên đan thành hoàn toàn vỡ ra, cơ thể Dạ Dương Quy nứt từng cái khẽ. Dù Dạ Dương Quy nuốt vào ngân hà vạn vật thủy nhưng vết thương khó thể nhanh chóng khép lại.
Rõ ràng Dạ Dương Quy bị thương, ngọn lửa trên người nó vụt tắt. Nếu trước khi đi vào Dạ Dương Quy không uống một giọt ngân hà vạn vật thủy thì có mười cái mạng cũng chết trong hồ.
Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân rất rung động, bọn họ chấn động không phải Dạ Dương Quy bị thương mà thứ trên cây khô giống bàn tay.
Bàn tay cây khô nâng một thứ tỏa tiên quang vô tận, từng đợt tiên đạo pháp tắc chảy xuôi. Mỗi tiên đạo pháp tắc diễn biến đại đạo huyền diệu nhất trần đời, từng tiên đạo pháp tắc có thể đè sụp chư thiên, điên đảo âm dương. Dường như tiên đạo pháp tắc này phát ra từ người vô thượng tiên nhân.
Nhìn các tiên đạo pháp tắc, thiên tài như Lam Vận Trúc cũng không chịu nổi chân mềnh nhũn. Tiên đạo pháp tắc làm người ta kính sợ, khi tiên đạo pháp tắc đến gần ai cũng cảm nhận được nó trấn áp đại đạo thân mình, như thể pháp tắc, đại đạo của mình vùng vẫy rít gào dưới thần uy tiên đạo pháp tắc.
Lam Vận Trúc tu luyện thiên mệnh bí thuật nhưng không thể đối kháng với tiên đạo pháp tắc đó, thiên mệnh bí thuật không chống lại nổi, đáng sợ biết mấy.
Trong tiên quang vô tận loáng thoáng có thứ gì nhưng không thấy rõ được. Tiên quang rực rỡ chói lòa, Lam Vận Trúc buộc phải mở thiên nhãn ra Lam Vận Trúc dùng thiên mệnh bí thuật thúc giục thiên nhãn mới thấy rõ thứ trong tiên quang rực rỡ.
Đó là một quyển sách, một quyển sách cổ xưa. Trông quyển sách hồn nhiên thiên thành, ai nhìn nó cũng không giống sách mà vật thiên địa tạo hóa. Quyển sách này đặt ở đâu đều hòa cùng thiên địa, như tùy thời tùy chỗ dung hợp với thiên địa.
Lam Vận Trúc không thể tưởng tượng khi quyển sách mở ra sẽ có uy lực như thế nào, hoặc khi quyển sách mở ra thiên địa kinh, vạn giới vô thanh, trời đổ huyết lệ, đất run rẩy.
Tóm lại Lam Vận Trúc không thể tưởng tượng khi quyển sách mở ra sẽ xảy ra chuyện kinh thế hãi tục gì.
Lý Thất Dạ nhìn thứ cây cô nâng, kích động nhỏ giọng nói:
– Đúng . . . Đúng thật, đúng như suy đoán, thật sự có!
Năm xưa Lý Thất Dạ làm Âm Nha quen iết chủ nhân Tổ Lưu, cùng nhau trải qua nhiều chuyện. Chủ nhân Tổ Lưu từng nói trong một bí cảnh đệ nhất hung mộ giấu một quyển sách, Lý Thất Dạ luôn tìm nó. Một quyển sách độc nhất vô nhị, một quyển sách tiên đế thèm thuồng, không tiếc mọi cái giá để giành lấy.
Sau này Lý Thất Dạ không chỉ một lần vào đệ nhất hung mộ, có lần hắn không lấy báu vật gì, chỉ nghiên cứu lặp đi lặp lại điểm dừng chân của thi huyết vân. Cuối cùng trời không phụ lòng người, Lý Thất Dạ thăm dò được một bí cảnh.
Có một lần Lý Thất Dạ cùng Thiên Lý tiên đế đến đây, tiếc rằng hắn không chiếm được quyển sách. Lý Thất Dạ luôn canh cánh trong lòng, nghiên cứu rất lâu, đi nhiều chỗ, lật xem vô số sách cổ, tìm nhiều cổ bia. Cuối cùng Lý Thất Dạ biết một cách.
Chương 744: Báu vật trấn cảnh
Kiếp này Lý Thất Dạ có được cây khô, rốt cuộc hắn có cơ hội nếm thử. Lý Thất Dạ không quá chắc chắn, vì quyển sách tồn tại chỉ do phỏng đoán, chủ nhân Tổ Lưu cũng không dám chắc.
Bí cảnh trong đệ nhất hung mộ có lẽ chỉ có một, hoặc hai, ba. Tóm lại Lý Thất Dạ không mấy tự tin, nhưng quyển sách đáng giá đánh cược.
Trời không phụ lòng người, như Lý Thất Dạ nghĩ, trong bí cảnh giấu quyển sách này, truyền thuyết là thật, bí mật bên trong quyển sách cũng thật.
Dạ Dương Quy leo lên bờ, Lý Thất Dạ vội cầm quyển sách ngay. Lý Thất Dạ luôn bình tĩnh không kiềm được kích động, hắn vuốt ve quyển sách, rất chân thật.
Lý Thất Dạ rung động nói:
– Đúng thật là nó, trời không phụ lòng người!
Toán Thiên Đạo Nhân kích động hỏi:
– Đây là sách quý gì?
Toán Thiên Đạo Nhân không biết nó là sách gì, gã chỉ biết quyển sách này rất ghê gớm, rất kinh người.
Lý Thất Dạ hít sâu, cất quyển sách đi. Mệnh cung trướng ra hút cây khô vào. Nhìn cơ thể Dạ Dương Quy nứt nẻ, Lý Thất Dạ lấy bảo bình nhỏ một giọt ngân hà vạn vật thủy vào miệng nó ngay.
Dạ Dương Quy nuốt giọt ngân hà vạn vật thủy vào, tinh thần phấn chấn. Nhờ dược lực của ngân hà vạn vật thủy khiến vết thương bắt đầu khép lại.
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ:
– Ngươi phá của quá, một giọt đã hù chết người, lại cho thêm một giọt! Ngươi muốn hù chết người trong thiên hạ sao?
Không thể trách Lam Vận Trúc, nếu người ta thấy Lý Thất Dạ dùng hai giọt ngân hà vạn vật thủy đút cho một con rùa thì sẽ điên, hận mình không thể biến thành con rùa.
Toán Thiên Đạo Nhân thì cười khổ. Tu sĩ trong thiên hạ không có mấy ai sánh bằng con rùa này, không có tu sĩ nào từng hưởng ngân hà vạn vật thủy nhưng con rùa được đến hai giọt.
Nếu tu sĩ trong thiên hạ biết không chừng tức giận lấy cọng mì ra treo cổ tự sát, cho dù là thiên tài cũng không tốt số bằng con rùa này. Một con rùa uống hai giọt ngân hà vạn vật thủy.
Toán Thiên Đạo Nhân đã chết lặng trước thói xa xỉ của Lý Thất Dạ. Truyền nhân đế thống tiên môn, cậu ấm cô chiêu đại giáo cường quốc gì đó xa xỉ không bằng một móng út của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đây là công của nó, xứng đáng.
Lý Thất Dạ vỗ Dạ Dương Quy:
– Hiện tại ngươi tự do, đến lúc ta sẽ kêu ngươi thả về Dạ Hải.
Dường như Dạ Dương Quy nghe hiểu lời Lý Thất Dạ, nó vui vẻ dụi vào hắn. Chân mày Lý Thất Dạ giãn ra, thu về pháp tắc thần liên khóa người nó.
Lý Thất Dạ có được quyển sách không bao lâu.
Ong ong ong ong ong!
Ven hồ dâng lên một đạo đài, đạo môn từ từ mở ra, đây là lúc bọn họ nên đi.
Lý Thất Dạ nhìn đạo môn mở, nói với Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân:
– Chúng ta đi, tới lúc vào năm mộ vực rồi.
Lam Vận Trúc, Toán Thiên Đạo Nhân đi theo Lý Thất Dạ dứt khoát vào đạo môn. Trước mắt tối sầm, bọn họ bị đạo môn truyền tống ra khỏi bí cảnh.
Ba người bị truyền tống đi chỗ khác.
Lam Vận Trúc giương mắt nhìn lại, nơi này núi cao trập trùng rất hùng vĩ, núi cao phần lớn do đá hợp thành, có núi cao chỉ là một tảng đá.
Bởi vậy hình dạng núi khá lạ, có như quả trứng, có như cây cột, có hai, ba tảng đá xếp vào nhau tựa cánh cửa khổng lồ.
Đứng ở chỗ này làm người ta có ảo giác trừ đá ra không còn gì khác, đây là thế giới đá.
– Dao động kim thạch thật mãnh liệt.
Lam Vận Trúc đứng cảm nhận hơi thở dao động khác lạ, giật mình kêu lên:
– Chẳng lẽ chỗ này chuyên sinh sản bảo kim thần thạch sao?
– Nàng nói đúng rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Trong đệ nhất hung mộ có năm mộ vực, mỗi mộ vực khác nhau. Đời sau có người chia năm mộ vực thành năm đại vực kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Nơi nàng đang đứng được người gọi là kim vực.
Toán Thiên Đạo Nhân thầm lấy làm lạ:
– Ngũ hành đại vực sao?
Đệ nhất hung mộ khác với Toán Thiên Đạo Nhân tưởng tượng.
Lý Thất Dạ nói:
– Có thể nói thế này, năm mộ vực có đặc điểm riêng, ví dụ kim vực này. Nó chuyên chuyên sinh sản bảo kim thần thạch, nếu muốn tìm đại đạo bảo kim hoặc thiên mệnh chân thạch thi vào kim vực là chính xác. Nơi này có đại đạo bảo kim, thiên mệnh chân thạch tốt nhất thế gian.
Lý Thất Dạ ngừng một lúc, tiếp tục bảo:
– Nếu muốn tìm các loại linh dược đan thảo, thậm chí dược vương trong truyền thuyết thì đi mộc vật, chỗ đó có nhiều linh dược đan thảo nhất. Mộc vực tụ tập linh dược đan thảo tốt nhất thế gian.
– Nơi này không phải là đệ nhất hung mộ sao?
Lam Vận Trúc mở miệng hỏi:
– Chỗ này không có ngôi mộ nào sao lại gọi là đệ nhất hung mộ?
– Muốn tìm mộ?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Đi thổ vực, chỗ đó có mộ nàng muốn, toàn là mộ nàng không thể tưởng tượng. Nhưng muốn đi thổ vực phải chuẩn bị trước, tốt nhất dành cho cuối cùng.
Toán Thiên Đạo Nhân tò mò hỏi:
– Tại sao?
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Thổ vực được gọi là đệ nhất mộ trong đệ nhất hung mộ, hay còn gọi là trung ương vực. Tuy rằng năm đại vực không nối liền với nhau nhưng bốn đại vực khác quay quanh thổ vực. Đệ nhất hung mộ là nguy hiểm nhất, muốn được kỳ ngộ trong ngôi mộ nào đó phải chuẩn bị tâm lý chín chết một sống. Nếu đi vào và sống sót trở ra thì chắc chắn được tạo hóa lớn, đương nhiên đa số người chết trong đó. Mười người đi vào một người khó mà sống đi ra. Nói chín chết một sống là nhẹ, chính xác hơn là vạn chết một sống.
Lam Vận Trúc hỏi:
– Thổ vực nguy hiểm vậy sao? Hay là có quỷ?
– Ha ha ha, quỷ?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nếu quỷ gióng như quỷ tộc thì không đáng sợ chút nào. Khi nàng vào một ngôi mộ sẽ biết quỷ đáng sợ nhất trên đời là cái gì.
Toán Thiên Đạo Nhân tò mò hỏi:
– Thật sự có quỷ sao?
Tuy người đời gọi Quỷ Tiên tộc là quỷ tộc nhưng Quỷ Tiên tộc chưa bao giờ thừa nhận chính mình là quỷ. Thật ra bọn họ đúng là không phải quỷ, bọn họ là sinh linh có máu có thịt.
Thế gian có người gọi vài thứ là quỷ, như chấp niệm trong quỷ tộc, nhưng đó không phải quỷ thật sự. Chúng chẳng qua là chấp niệm không chịu tan biến, hoàn toàn khác với quỷ mà người đời tưởng tượng.
Cái gị là quỷ thật chưa từng có ai nghe nói qua. Tu sĩ không tin có quỷ tồn tại, tựa như không tin trên đời có tiên nhân.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
– Cái này thì . . .
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm:
– Trên đời có quỷ thật không thì khó nói, nếu muốn biết cứ đi thổ vực tìm một ngôi mộ. Nếu có cơ hội bò vào đó không chừng sẽ gặp quỷ thật.
– A, thôi đi.
Toán Thiên Đạo Nhân giật nảy mình, lạnh sống lưng, cảm giác ớn lạnh như bị quỷ nhìn.
Lý Thất Dạ bật cười, ngước lên nhìn phương xa. Đến kim vực làm Lý Thất Dạ muốn tới một chỗ khác, hắn biết có một thứ mãi mà không lấy được, hắn có thể thử một lần.
Trong khi Lý Thất Dạ nhìn phương xa, Toán Thiên Đạo Nhân lấy một mai rùa ra lắc.
– Ngươi lại muốn tính cái gì?
Lý Thất Dạ nhìn Toán Thiên Đạo Nhân mắc bệnh nghề nghiệp, hỏi:
– Ngươi định tính đệ nhất hung mộ sao?
– A . . .
Chương 745: Thiên mệnh chân thạch huyền diệu
Toán Thiên Đạo Nhân cười gượng:
– Ta không dám tính đệ nhất hung mộ, thiên lôi sẽ đánh ta chết. Hì hì, không tính được đệ nhất hung mộ nhưng ta có thể tính vận may của mình. Không tính tương lai, không tính thiên mệnh, tính vận may của mình là được. Ta muốn nhìn xem vạn may của ta thích hợp đại vực nào.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc không biết nên nói cái gì. Toán Thiên Đạo Nhân không uổng là tính sư bẩm sinh, làm chuyện gì cũng muốn tính một quẻ cho mình, bên này nên được chữa.
– Ngươi không cần tính.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Nếu ngươi muốn tìm vực thích hợp mình thì đi hỏa vực, chỗ đó thích hợp Tâm quỷ tộc. Hãy đi theo lòng mình, chắc chắn ngươi sẽ có thu hoạch.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Toán Thiên Đạo Nhân ngừng lắc mai rùa, vội hỏi:
– Thật không?
Lý Thất Dạ cười nói:
– Ngươi đi thì biết, đương nhiên cũng có thể tự tính quẻ cho mình, ta tin sẽ không sai.
Toán Thiên Đạo Nhân mừng rỡ:
– Tiểu nhân tuyệt đối tin tưởng đại nhân, nghe theo ý kiến của đại nhân.
Toán Thiên Đạo Nhân vội cất mai rùa đi, hỏi:
– Nên đi thế nào đến hỏa vực?
Lý Thất Dạ xem phương hướng, chỉ một chỗ:
– Ngươi đi từ đây cứ thẳng tới trước sẽ tìm được một đạo đài, thông qua đạo môn truyền tống đến hỏa vực.
– Đa tạ đại nhân chỉ điểm!
Toán Thiên Đạo Nhân khom lưng, rối rít cảm ơn Lý Thất Dạ:
– Tiểu nhân không quấy rầy đại nhân, tiểu nhân xin đi trước nhìn xem hỏa vực.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Đi đi, ngươi sẽ có thu hoạch.
Toán Thiên Đạo Nhân từ biệt hai người, đi hướng Lý Thất Dạ chỉ điểm. Toán Thiên Đạo Nhân và Lý Thất Dạ cùng nhau vào bí cảnh, gã đã rất thỏa mãn, bây giờ gã muốn tự mình thăm dò xem có gặp cơ duyên thuộc về mình không.
Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc nhìn Toán Thiên Đạo Nhân rời đi.
Lam Vận Trúc hỏi:
– Giờ chúng ta đi đâu? Hội hợp với nhóm sư tôn chăng?
Lý Thất Dạ cười, nhìn Lam Vận Trúc:
– Tình huống muốn một khối thiên mệnh chân thạch không?
– Thiên mệnh chân thạch?
Lam Vận Trúc lắc đầu, nói:
– Ta đã có bản mệnh chân khí của mình, nó do một khối thiên mệnh chân thạch không tệ đúc thành.
Lam Vận Trúc nói thiên mệnh chân thạch đó là một khối thiên mệnh chân thạch rất ghê gớm, dù sao Thiên Lý Hà là đế thống tiên môn, nàng là truyền nhân sở hữu thiên mệnh chân thạch tất nhiên không tệ.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng nơi này có thiên mệnh chân thạch tốt hơn, giá trị xứng với nàng, đương nhiên đó là nếu nàng có cơ duyên.
Lam Vận Trúc cười nói:
– Đại thúc, đừng lừa ta.
Lam Vận Trúc liếc xéo Lý Thất Dạ:
– Bản mệnh chân khí của ta là bát đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch tế luyện ra, chỉ kém hơn cửu đạo thiên uẩn một chút. Bản mệnh chân khí của Vạn Cốt Hoàng Tọa chỉ tốt hơn ta một ít, đế thương là cửu đạo.
Trong thiên mệnh chân thạch cửu đạo thiên uẩn là cực hạn, nên cửu đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch là tốt nhất. Hèn gì Lam Vận Trúc nói bản mệnh chân khí của nàng do thiên mệnh chân thạch không tệ luyện ra, nàng nói thế đã là rất khiêm tốt. Bát đạo thiên uẩn thực mệnh thiên thạch xứng là báu vật vô giá, cửu đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch chỉ ngộ chứ không thể cầu.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
– Nha đầu, có nhiều lúc bản mệnh chân khí mạnh yếu không phải do vài thiên mệnh chân thạch luyện ra. Thiên mệnh chân thạch tốt hay xấu chưa chắc quyết định bằng uẩn sinh mấy đại đạo, không phải nhiều thiên uẩn thì thiên mệnh chân thạch đó càng tốt.
– Từ vạn cổ đến bây giờ không phải thiên mệnh chân thạch của các tiên đế đều do cửu đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch luyện ra. Đa số tồn tại vô địch thật sự không truy cầu cửu đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch, vì nhiều thiên uẩn thiên mệnh chân thạch nhất luyện thành bản mệnh chân khí chưa chắc cường đại nhất.
Lam Vận Trúc lườm Lý Thất Dạ:
– Đại thúc, ta biết. Ngay khi ta bắt đầu tu luyện thì sư tôn đã giải thích cho nghe thường thức cơ bản này. Chỉ có thiên mệnh chân thạch thích hợp nhất, không có thiên mệnh chân thạch cường đại nhất. Thiên mệnh chân thạch có vài thiên uẩn là để thế nhân phân chia đại đạo trong thiên mệnh chân thạch chứ không phải chia mức độ tốt xấu.
– Đại thúc, không cần ngươi giải thích điều này.
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ:
– Như Bộ Chiến tiên đế, tiên đế chân khí chẳng qua có nhất đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch luyện hóa ra nhưng vẫn vô địch cửu thiên thập địa. Cho nên không có thiên mệnh chân thạch mạnh nhất, chỉ có thiên mệnh chân thạch thích hợp nhất.
Sự tích của Bộ Chiến tiên đế đời đời được người truyền tụng, bản mệnh chân khí của Bộ Chiến tiên đế luyện từ nhất đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch, trở thành kỳ tích trong tiên đế.
– Nàng nói rất đúng, đối với tu sĩ thì thiên mệnh chân thạch thích hợp mình mới là quan trọng nhất.
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nhưng thiên mệnh chân thạch có chú ý riêng, cho đến nay thiên mệnh chân thạch luôn có hệ thống tỉ mỉ. Ví dụ cùng là nhất đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch, nếu một khối thiên mệnh chân thạch ẩn chứa đạo liệt diễm, khối khác chứa đạo Chu Tước, nàng cảm thấy khối thiên mệnh chân thạch nào mạnh hơn? Thiên mệnh chân thạch cùng thuộc tính hỏa.
– Cái này tất nhiên ta biết. Nếu tu sĩ tu luyện thiên hỏa mệnh công thì chắc chắn là đạo liệt diễm, nếu tu luyện mệnh công hỏa cầm thì là đạo Chu Tước.
Lam Vận Trúc cười khúc khích:
– Đại thúc đừng thử thách ta, đây là thường thức. Như ngươi đã nói, không có thiên mệnh chân thạch mạnh nhất, chỉ có thiên mệnh chân thạch thích hợp nhất.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
– Vậy được rồi, hai khối thiên mệnh chân thạch cùng có hai thiên uẩn. Một khối thiên mệnh chân thạch là đạo liệt diễm và huyền băng, khối khác có đạo Chu Tước và hỏa điểu. Nàng cảm thấy khối thiên mệnh chân thạch nào mạnh hơn?
– Cái này . . .
Lam Vận Trúc trầm ngâm nói:
– Nếu hai tu sĩ tu luyện công pháp mới ví dụ thì thiên mệnh chân thạch thứ hai mạnh hơn. Thiên mệnh chân thạch thứ nhất nước lửa tương khắc, xem như tu sĩ tu luyện thiên hỏa mệnh công cũng sẽ bị khắc chế. Khối thứ hai có đạo Chu Tước và hỏa điểu, thuộc hỏa cầm, khiến uy lực mệnh công loại hỏa cầm tiến bộ lớn.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Không uổng là truyền nhân của Thiên Lý Hà, không quá ngốc.
Lam Vận Trúc bực bội đạp mũi chân Lý Thất Dạ, trợn to mắt nói:
– Đại thúc, ngươi có ý gì? Dám truê cợt ta nữa thì coi chừng ta!
Lam Vận Trúc nghiến răng, bộ dáng hung dữ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Nha đầu, ta lại thử nàng. Như nàng nói, hai tu sĩ một tu luyện thiên hỏa mệnh công, một lt mệnh công hỏa cầm. Hai khối thiên mệnh chân thạch giống như vừa rồi chia cho bọn họ.
– Hai khối thiên mệnh chân thạch này có tam đạo thiên uẩn thiên mệnh chân thạch. Một khối thiên mệnh chân thạch có đạo liệt diễm, huyền băng, thanh dương. Một khối thiên mệnh chân thạch có đạo Chu Tước, hỏa điểu, tam muội chân hỏa. Nàng cảm thấy hai tu sĩ nắm giữ thiên mệnh chân thạch nào mạnh hơn?
– Cái này . . .Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!
Lam Vận Trúc trầm ngâm nói:
– Theo lý thì cái nào là hỏa chi đạo, tuy rằng tam muội chân hỏa chi đạo không phải hỏa cầm chi đạo, nhưng rõ ràng khiến hai thiên uẩn chi đạo khác mạnh hơn. Thiên mệnh chân thạch trước tuy có thanh dương chi đạo cũng thuộc lửa nhưng . . .