1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 127 [Chương 631 đến Chương 635]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 127 [Chương 631 đến Chương 635]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 631: Tuyết Ảnh quỷ tộc

Nói đến Phong Đô thành, đám thanh niên rất hưng phấn, hăng hái muốn thử.

Một thanh niên khác nói:

– Ha ha, Phong Đô thành là đất báu, tiên đế cũng thường xuyên đi. Lần này chúng ta phát tài!

Nói đến đi Phong Đô thành là đám thanh niên rất hưng phấn. Tuy nhiên một vị trưởng bối cùng bàn tạt gáo nước lạnh vào đám thanh niên. Trưởng bối khá lớn tuổi nhưng đôi mắt trong trẻo tựa sao trong đêm.

Trưởng bối lắc đầu, nói:

– Đừng ôm hy vọng quá lớn, chúng ta đi thử một chút là được, đừng mơ mộng nhiều đến báu mật. Mỗi năm số người vào Phong Đô thành có mấy chục, hàng trăm vạn. Đừng nói được thần vật trong truyền thuyết, báu vật bình thường cũng hiếm khi có được. Chúng ta đi chỉ để cho các người tăng kiến thức.

– Trí lão, đừng dội nước lạnh vào chúng ta.

Người lên tiếng là một thanh niên vạm vỡ, gã cười lạc quan nói:

– Trì lão, không chừng ta sẽ được núi báu trong truyền thuyết. Từ nay Bành Tráng ta lắc người thay đổi thành một vị tiên đế, thời đại này là thời đại của ta.

– Chỉ bằng vào bộ dạng thô kệch của ngươi mà trở thành tiên đế?

Trì lão là trưởng bối không chút nể tình đả kích thanh niên lạc quan:

– Núi báu thì ngươi đừng mơ, thứ trong truyền thuyết từ vạn cổ đến bây giờ không ai từng thấy, đừng nói tiểu tử như ngươi.

Thanh niên tên Bành Tráng cười tủm tỉm, dù Trì lão nói vậy vẫn không thể đả kích sự lạc quan, nhiệt tình của gã. Bành Tráng tiếp tục cùng thanh niên khác sôi nổi nói về đệ nhất hung mộ.

Ban đầu Lý Thất Dạ không để bụng, Đông U Cương hay toàn U Thánh giới mỗi ngày đều có người vào Phong Đô thành, mỗi ngày có người ôm giấc mơ như thanh niên Bành Tráng. Bọn họ khát vọng có ngày được núi báu truyền thuyết trong Phong Đô thành.

Mấy thanh niên nói về chuyện xảy ra mấy hôm trước trong Phong Đô thành, tức là lúc U Thánh giới đột nhiên chìm trong hắc ám.

– Nghe nói là ác ma xuất thế.

Đám thanh niên tán dóc ngày càng quá, đủ mọi cách nói.

– Không phải ác ma xuất thế, nghe nói thiên mệnh chết rồi. Từ khi Hắc Long Vương xé rách thiên mệnh thì trời đã hấp hối, lần trước trời tối là vì trời xanh chết.

Một đám đám người tranh luận:

– Xì, ngươi khoác lác đi, làm gì có trời xanh? Ta cảm thấy ác ma xuất thế mới đúng.

– Các người nói đều sai.

Thanh niên vạm vỡ tên Bành Tráng bí hiểm nói:

– Ha ha, theo ta thấy là thứ vô địch trong đệ nhất hung mộ đi ra. Lúc trời tối ta thấy có một bàn tay khổng lồ duỗi ra từ đệ nhất hung mộ.

– Bành da tổng, ngươi lại khoác lác.

Thanh niên chung bàn cười lắc đầu, nói:

– Bàn tay khổng lồ gì? Hôm đó chúng ta đứng chung một chỗ không hề thấy bàn tay khổng lồ đó. Hơn nữa mấy vạn năm nay đệ nhất hung mộ không mở ra, làm sao có bàn tay?

– Là thật!

Bành Tráng sốt ruột vội nói:

– Ngay khi trời tối ta có thấy một bàn tay khổng lồ vươn ra từ đệ nhất hung mộ.

Lý Thất Dạ biến sắc mặt, dây đúng là tin tức hắn muốn nghe ngóng. Nếu Bành Tráng nói thật thì phỏng đoán của Lý Thất Dạ không sai.

Bỗng một thanh âm trong trẻo êm tai chất chứa uy nghiêm vang lên:

– Bành Tráng, đừng nói bậy bạ.

Là một nữ nhân ngồi chung bàn. Nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, phong vận trưởng thành tựa trái đào mọng nước chín đỏ tùy thời có thể hái xuống.

Nữ nhân ba mươi tuổi tràn ngập hương vị trưởng thành đẫy đà, mái tóc trắng khiến nàng thêm ba phần uy nghiêm, vóc dáng nóng bỏng, ngực cao vút, eo nhỏ một tay ôm hết.

Nữ nhân xinh đẹp động lòng người, tuy rằng không đến mức khuynh quốc khuynh thành cũng mỹ miều. Khi nữ nhân nghiêm túc toát ra khí hất quý tộc.

Nữ nhân có chút hương vị thiếu phụ lại khiến người nhìn mắt sáng lên, trưởng thành quyến rũ làm tim người đập nhanh.

Nữ nhân vừa mở miệng, Bành Tráng nín ngay, thè lưỡi cười nói:

– Tộc trưởng, ta chỉ nói đùa.

Nữ nhân không nói gì thêm, nàng có khí chất trang nghiêm khiến người sợ hãi. Mấy thanh niên đổi đề tài, tâm sự sang chuyện khác.

Lý Thất Dạ ngồi bên cạnh nghe ngóng, hắn biết mình đã tìm đúng người. Bây giờ Lý Thất Dạ cần xác định là lời Bành Tráng nói có thật không.

Lý Thất Dạ đứng dậy, chắp tay với đám người ngồi quanh bàn, mỉm cười nói:

– Các vị đạo hữu, tiểu tử tại đây hữu lễ.

Tục ngữ nói không ai đánh khuôn mặt tươi cười. Lý Thất Dạ nói năng khách sáo, người Tuyết Ảnh quỷ tộc cũng trả lễ. Tuyết Ảnh quỷ tộc không phải đại tộc gì, bọn họ là tiểu tộc nên không có sự kiêu ngạo.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Tiểu tử là Lý Thất Dạ đến từ Nam Dao Vân, đi Đông U Cương tăng kiến thức, du lịch một phen. Truyền thuyết Phong Đô thành tràn ngập bí ẩn, tiểu tử tình cờ nghe các vị đạo hữu bàn luận về Phong Đô thành nên muốn hỏi thăm Phong Đô thành nên đi như thế nào.

Lý Thất Dạ khách sáo và lễ phép, trông như một thiếu niên ngoan ngoãn, lễ độ.

– Vừa lúc, chúng ta cũng đi Phong Đô thành.

Bành Tráng thẳng thắn nhanh mồm nói:

– Hay chúng ta đi chung đi? Mọi người thêm một đồng bạn, náo nhiệt hơn.

Nữ tộc trưởng kiệm lời trầm giọng nói:

– Bành Tráng.truyện ma

Lý Thất Dạ đã tiền trảm hậu tấu, cười chắp tay với nữ tộc trưởng:

– Tiểu tử xn mặt dày đi chung với đoàn tộc trưởng. Tiểu tử vừa đến Đông U Cương, lạ nước lạ cái, sau này mong tộc trưởng quan tâm nhiều hơn, tiểu tử vô cùng cảm kích.

Nữ tộc trưởng nhíu mày. Lý Thất Dạ là nhân tộc lai lịch không rõ đột nhiên tham gia vào đội, nàng là tộc trưởng bắt đầu suy nghĩ nhiều.

Lý Thất Dạ hết sức lôi kéo làm quen, nhiệt tình hỏi:

– Tiểu tử tên Lý Thất Dạ, không biết các vị đạo huynh tôn xưng như thế nào?

Bành Tráng Tuyết Ảnh quỷ tộc là người thẳng thắn sảng khoái, Lý Thất Dạ vừa lễ phép vừa nhiệt tình nên chốc lát sau đã cùng hắn xưng huynh gọi đệ. Hai người hợp nhau như đã quen biết từ lâu.

Mấy thanh niên khác không cảnh giác với Lý Thất Dạ, dù gì bọn họ là tiểu tộc, quen thêm bằng hữu không phải chuyện xấu.

Mấy thế hệ trước Trì lão không ý kiến. Mỗi mình tộc trưởng là cẩn thận, nàng chỉ không biểu lộ bất mãn với Lý Thất Dạ.

Sau khi quen thân với đám người Bành Tráng, Lý Thất Dạ biết tên mấy thế hệ trước Trì lão. Trong đó nữ tộc trưởng tên là Thu Dung Vãn Tuyết.

Tuyết Ảnh quỷ tộc là một tiểu tộc nhưng rốt cuộc là một tộc, Thu Dung Vãn Tuyết mới ba mươi tuổi đã làm tộc trưởng chứng minh thực lực của nàng khá mạnh. Thu Dung Vãn Tuyết là cao thủ số một, số hai trong Tuyết Ảnh quỷ tộc.

Thu Dung Vãn Tuyết là nữ nhân, ba mươi tuổi đã làm tộc trưởng nhưng nàng rất được đệ tử trong tộc kính yêu. Thế hệ trước cũng cực kỳ vừa ý, công nhận Thu Dung Vãn Tuyết tương lai sẽ lên đỉnh thánh hoàng.

Chốc lát sau Lý Thất Dạ đã chơi thân với đám người Bành Tráng, ăn cơm xong cả nhóm xuất phát đi Phong Đô thành. Lý Thất Dạ mặt dày bám theo.

Đám thanh niên Bành Tráng rất thích đi chung với Lý Thất Dạ. Thu Dung Vãn Tuyết là tộc trưởng có chút cảnh giác với Lý Thất Dạ, nhưng nàng không đuổi nàng đi, đồng ý cho hắn theo đoàn đến Phong Đô thành.

Khi đứng bên ngoài Phong Đô thành, đám người thanh niên Bành Tráng rất hưng phấn, hăng hía vô cùng.

Bành Tráng đứng ở ngoài thành, hưng phấn hét to một tiếng:

– Ha ha, Bành Tráng, ta đến đây! Núi báu thuộc về ta!

Chương 632: Đi chung

Lý Thất Dạ bật cười, chỉ vàoĐệ nhất hung mộ sừng sững phương xa, cười nói:

– Truyền thuyết trong đệ nhất hung mộ có nhiều báu vật hơn, có cả thuật trường sinh bất tử.

Bành Tráng hưng phấn nói:

– Ha ha, chờ ta tìm ra chìa khóa thì chắc chắn sẽ đi vào.

– Sợ là rất khó.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Nghe nói đã lâu không ai mở đệ nhất hung mộ, mấy vạn năm nay đệ nhất hung mộ không hề thay đổi gì.

– Ai nói chưa từng thay đổi?

Bành Tráng không phục:

– Đêm hôm trước ta thấy ngay đệ nhất hung mộ có biến đổi. Ngay khi trời tối, ta nhìn thấy một bàn tay khổng lồ vươn ra từ đệ nhất hung mộ.

– Bành Tráng, đồ khoác lác.

Một đồng bạn cười lắc đầu, nói:

– Mọi người đều ở chung một chỗ nhưng tại sao chúng ta không thấy?

Bành Tráng nghe đồng bạn cười nhạo thì nóng nảy, thề thốt:

– Ta nhìn thấy thật sự, thật vô cùng. Ta lừa các ngươi làm gì? Đúng là có một bàn tay khổng lồ vươn ra từ đệ nhất hung mộ!

– Thật không?

Lý Thất Dạ thầm mừng, hắn đến vì tin tức này.

Lý Thất Dạ làm bộ dáng tò mò hỏi:

– Bàn tay khổng lồ đó như thế nào? Đáng sợ không? Giống tay quỷ hay gì?

– Không phải tay quỷ.

Bành Tráng lắc đầu, nói:

– Ta cảm thấy bàn tay đó rất lạ, khi đêm biến mất, ta thấy tay kia rụt về đệ nhất hung mộ.

– Đột nhiên có một bàn tay khổng lồ vươn ra?

Lý Thất Dạ như một đứa trẻ tò mò nghe câu chuyện thần thoại, hỏi:

– Bàn tay to như vậy vươn ra có lẽ để bắt cái gì? Ngươi có thấy tay bắt thứ gì không?

– Cái này . . .

Bành Tráng ngẫm nghĩ:

– Ngươi nói vậy làm ta nhớ mang máng hình như có cầm cái gì . . .

– Bành Tráng, đừng nói bậy bạ nữa.

Thu Dung Vãn Tuyết trầm giọng nói:

– Chuẩn bị vài thứ sẵn sàng, chút nữa chúng ta đi Phong Đô thành.

Bành Tráng cười cười, kiểm tra đồ đạc của mình.

Lý Thất Dạ thầm thở dài, hiển nhiên Thu Dung Vãn Tuyết rất cảnh giác với hắn. Lý Thất Dạ chợt cảm thấy có đôi mắt nhìn mình chằm chằm, hắn ngước lên, đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

Lý Thất Dạ mỉm cười, chắp tay với Thu Dung Vãn Tuyết:

– Tiểu tử lần đầu tiên đến Bành Tráng, có gì không hiểu hy vọng tộc trưởng sẽ chỉ điểm một hai.

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ một lúc sau lạnh nhạt nói:

– Ngươi cẩn thận một chút là được, đừng gây chuyện thị phi.

Một câu hai nghĩa, vừa như thăm dò vừa ám thị Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ ra vẻ chỉ hiểu nghĩa mặt chữ, hắn khách sáo lễ phép với Thu Dung Vãn Tuyết:

– Thế thì xin đa tạ tộc trưởng.

Hiện giờ Lý Thất Dạ chắc chắn tám chín phần mười Mê Thất thần đảo có liên quan đệ nhất hung mộ, tiếc rằng hắn tạm thời không thể đơn độc cùng Bành Tráng hỏi rõ chuyện xảy ra.

Có thể khẳng định Mê Thất thần đảo và đệ nhất hung mộ có liên quan, Lý Thất Dạ không sốt ruột. Điều Lý Thất Dạ cần làm bây giờ là tìm chìa khóa mở đệ nhất hung mộ.

Khi Thu Dung Vãn Tuyết dẫn sáu đệ tử trẻ chuẩn bị sẵn sàng, Trì lão mở miệng nói:

– Tộc trưởng, chúng ta ở lại đây tiếp ứng các người, nếu có việc hãy phát tín hiệu ngay, chúng ta sẽ đi vào đón các người.

Thu Dung Vãn Tuyết gật đầu, trầm giọng nói:

– Được, Trì lão cũng hết sức cẩn thận.

Phong Đô thành luôn làm người ta hướng đến, đối với nhiều người Phong Đô quỷ thành đầy hấp dẫn. Nhưng chỉ người trẻ tuổi mới vào Phong Đô thành được, trung niên, lão nhân có thể vào, miễn là không sợ chết.

Phong Đô thành có tà khí, không ai nói rõ cụ thể được. Người trẻ tuổi huyết khí phương cương, tựa như mặt trời mới mọc, huyết khí tràn ngập tinh thần phấn chấn có thể xua tan tà khí trong Phong Đô thành.

Lão nhân, trung niên thì không được. Trung niên dù có huyết khí hùng hồn mấy cũng khiếm khuyết. Lão nhân càng đừng nói, tuổi thọ hao mòn. Bởi vậy huyết khí của trung niên, lão nhân sẽ bị tà khí Phong Đô thành xâm thực, khiến huyết khí tăng tốc độ già đi.

Ví dụ một tu sĩ trung niên tính về đạo hạnh có thể sống sáu, bảy ngàn tuổi. Một khi vào Phong Đô thành, huyết khí bị tà khí Phong Đô thành xâm thực tăng tốc già cả, có thể chỉ sống được ba, bốn ngàn tuổi. Ở Phong Đô thành càng lâu thì tốc độ già càng nhanh.

Cho nên trăm ngàn vạn năm qua Phong Đô thành là khu vui chơi của thiếu niên. U Thánh giới từng có một câu như vậy: Thừa dịp còn trẻ đi Phong Đô thành một chuyến không uổng đời này, nếu không chơ già rồi sẽ không còn cơ hội.

Cho nên trăm ngàn vạn năm nay dù tồn tại cường đại cỡ nào, miễn là không còn trẻ sẽ không muốn bước chân vào Phong Đô thành, trừp hi bất đắc dĩ.

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ, trầm giọng hỏi:

– Ngươi chuẩn bị xong chưa?

Thu Dung Vãn Tuyết đứng đầu một tộc, thật lòng nàng không hoan ngênh người ngoài như Lý Thất Dạ. Đối với Thu Dung Vãn Tuyết thì nhân tộc lai lịch không rõ ràng xen lẫn vào bọn họ sẽ mang đến sự mạo hiểm. Nhưng Lý Thất Dạ mặt dày bám theo, Thu Dung Vãn Tuyết không tiện mở miệng đuổi. Trừ Lý Thất Dạ tỏ rõ có ý xấu với Tuyết Ảnh quỷ tộc.

Lý Thất Dạ nhe hàm răng trắng cười nói:

– Tộc trưởng yên tâm, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể tùy thời xuất phát.

Thu Dung Vãn Tuyết hít sâu, nói:

– Đi, chúng ta vào thành.

Thu Dung Vãn Tuyết đi trước dẫn đường.

Sáu thanh niên Tuyết Ảnh quỷ tộc rất hưng phấn, bọn họ lần đầu tiên đến Phong Đô thành, không hưng phấn sao được?

Bành Tráng miệng rộng thẳng thắn phấn khởi gào rú:

– Phong Đô thành, chúng ta đến đây!

Sáu người Bành Tráng là đệ tử trẻ tuổi có tiềm lực nhất Tuyết Ảnh quỷ tộc. Thu Dung Vãn Tuyết mang bọn họ đến trừ mục đích khác ra cũng để bọn họ học hỏi kinh nghiệm, tăng kiến thức.

Bước chân vào Phong Đô thành, đi không lâu sau Thu Dung Vãn Tuyết dẫn đám người vào thành trấn to lớn. Bước vào thành trấn này, mọi người cảm giác có khí nóng ập vào mặt.

Thành trấn rất lớn, con đường rộng rãi sáng ngời. Đông đúc người qua lại trên đường. Có tu sĩ bay trên trời, có tu sĩ cưỡi dị thú chạy nhanh, có dân chúng rao hàng.

Một tiểu thương kêu lên:

– Phong Đô thạch, có thể hỏi đường quỷ. Chỉ một khối, mau đến mua đi!

– Tam khê thủy, vừa dưỡng khí vừa luyện đan, một bình ba con cá, mau qua mua, đi ngang đừng bỏ qua!

– Phong Đô quỷ khí, lựa chọn số một cho quỷ tộc. Bán đây bán đây, chỉ cần ba ngàn con cá, bản thành chỉ có một cái, đến mua đi!

Trong thành cực kỳ náo nhiệt, các tiểu thương la hét, nhiều người đi ngang uqa. Khi đứng trong thành trấn này, người không biết chuyện còn tưởng mình đang ở một cổ thành, có ai ngơ đây là quỷ thành?

Sáu thanh niên Bành Tráng bước vào thành trấn bị náo nhiệt hấp dẫn. Bọn họ như hai lúa lên tỉnh, nhìn đông ngó tây tràn ngập tò mò.

Có thanh niên thắc mắc:

– Chỗ này là quỷ thành thật sao?

Thành trấn trước mắt làm người ta nghi ngờ không giống quỷ thành chút nào. Nói đến quỷ thành mọi người có ấn tượng là quỷ khí âm u.

Nơi này không hề có quỷ khí, càng giống thành trấn lớn trên phàm trần. Khắp nơi náo nhiệt, không khí hơi người.

Lý Thất Dạ đứng trong thành trấn, thầm thở dài. Phong Đô thành, hắn lại đến lần nữa. Nơi này tràn ngập bí ẩn, chỉ quỷ mới cư ngụ được. Chính xác hơn là nơi chấp niệm tụ tập, không phải quỷ thật sự.

Chương 633: Phong Đô quỷ thành (1)

Thu Dung Vãn Tuyết nói:

– Hãy mở thiên nhãn ra các người liền biết là người hay quỷ, không, phải nói là chấp niệm.

Nghe tộc trưởng nói, sáu thanh niên mở thiên nhãn ra, nhìn cảnh tượng rùng rợn.

Nếu là một thành trấn lớn cực kỳ náo nhiệt thì không gian nên có huyết khí như biển, cuồn cuộn vô tận, huyết khí bao la uấn dưỡng thiên địa.

Nhưng khi mở thiên nhãn nhìn thì thấy Phong Đô thành tràn ngập âm khí, người đi tới đi lui không có huyết khí. Tiểu thương ven đường chẳng qua là ảo ảnh.

Một thành trì lớn như thế nhưng không có huyết khí, sao không làm người rợn gáy? Đây là tử thành.

Đệ tử giật mình kêu lên:

– Sao có người trông như người thật?

Người đi đường có như ảo ảnh, có trông cực kỳ giống thật, nếu không phải trên người không có huyết khí thì không nhìn ra đó là quỷ.

Thu Dung Vãn Tuyết muốn đám Bành Tráng tăng kiến thức nên kiên nhẫn giải thích rằng:

– Trong Phong Đô thành có mạnh có yếu. Chấp niệm mạnh thì không khác gì tu sĩ bình thường, trừ không có huyết khí ra. Cháp niệm yếu bị thiên nhãn nhìn thấu ngay, như ảo ảnh đó.

Bành Tráng chỉ vào đám thanh niên từ xa đi tới, hỏi:

– Nhìn kia, đám quỷ kia có huyết khí!

Thu Dung Vãn Tuyết vội trầm giọng nói:

– Không được vô lễ, bọn họ giống như ngươi, là tu sĩ từ bên ngoài vào.

Bành Tráng lúng túng cười, vội rụt tay về, không dám suồng sã.

Mỗi ngày có rất nhiều tu sĩ trẻ vào Phong Đô thành, có người đến xem náo nhiệt, có người vì báu vsật trong truyền thuyết. Có người thì chìa khóa đệ nhất hung mộ trong Phong Đô thành.

Thu Dung Vãn Tuyết mang đám người xuyên qua một con đường, nhiều tiểu thương la lên:

– Bán thạch phù, cổ phù đại tộc cổ xưa đây, mau đến mua!

Bành Tráng vừa mắt một thạc phù, bước tới hỏi:

– Thạch phù này bán bao nhiêu tiền?

Tiểu thương thấy có khách, nhiệt tình cười nói:

– Rẻ, rẻ, sáu con cá là được.

Một đệ tử trẻ nghe tiểu thương báo giá, tò mò hỏi:

– Sáu con cá? Cái gì là sáu con cá?

Thu Dung Vãn Tuyết lắc đầu với Bành Tráng, giải thích rằng:

– Sáu con cá ỷ chỉ cá Dạ Dương. Trong Phong Đô thành tiền thông dụng không phải tinh bích mà là cá Dạ Dương.

Bành Tráng nghe xong tiếc nuối từ bỏ, gã không có cá Dạ Dương.

Một đệ tử hỏi:

– Tộc trưởng, bây giờ chúng ta đi đâu?

Thu Dung Vãn Tuyết trả lời:

– Đi Dạ Hải, chỉ có trong Dạ Hải mới bắt cá Dạ Dương được. Chúng ta chỉ đi ngang qua đây.

Bành Tráng hưng phấn nói:

– Ha ha, chúng ta mau đi đi!

Bành Tráng không phải không thể bay ngay đến Dạ Hải.

Đây không phải lần đầu tiên Thu Dung Vãn Tuyết đến Phong Đô thành, nàng không vội vã đi Dạ Hải. Thu Dung Vãn Tuyết cố ý để đám người Bành Tráng mở rộng tầm mắt, tăng kiến thức.

Khi đi ngang qua con phó, đám người Bành Tráng thấy một thanh niên bày quán bán đồ, dùng tinh bích làm giao dịch.

Bành Tráng tò mò đến gần hỏi:

– Chẳng phải Phong Đô thành các người dùng cá Dạ Dương để giao dịch sao? Tại sao ngươi dùng tinh bích? Ngươi bán cái gì? Cho ta xem.

Bành Tráng hưng phấn ngắm hàng hóa trên sạp.

Bành Tráng quá nhiệt tình đổi lại thanh niên hung dữ trừng gã.

Thanh niên đuổi người:

– Lão không phải quỷ, ta là người, nhầm, ta là quỷ tộc!

Thanh niên phản ứng mạnh làm Bành Tráng giật mình, gã vội mở thiên nhãn ra xem, phát hiện đối phương thật sự không phải quỷ.

Bành Tráng lúng túng xin lỗi ngay:

– A à à, xin lỗi, vô cùng xin lỗi, ta cứ tưởng ngươi là quỷ, không, không, không, là chấp niệm, là chấp niệm.

Bành Tráng cụp đuôi chạy mất.

Lý Thất Dạ đi theo trong đội luôn giữ im lặng hợt mỉm cười, đám thanh niên Bành Tráng hiểu biết quá ít về9 Phong Đô thành.

Không phải đám người Bành Tráng ít hiểu biết, Tuyết Ảnh quỷ tộc là tiểu tộc, trong Tuyết Ảnh quỷ tộc bình thường đệ tử không có cơ hội đến Phong Đô thành nên không biết rõ về Phong Đô thành là bình thường.

Thu Dung Vãn Tuyết nhắc nhở đám người Bành Tráng:

– Trong Phong Đô thành có nhiều người từ bên ngoài ở lại buôn bán. Chỗ này không chỉ có quỷ, còn có nhiều tu sĩ trẻ. Sau này nhìn người nên mở thiên nhãn.

Một nữ đệ tử rùng mình nói:

– Thì ra là vậy, bọn họ ở chung với quỷ mà không sợ sao?

Ngẫm lại cư dân Phong Đô thành là chấp niệm không có sự sống, không khác gì quỷ thành. Nguyên cổ thành toàn là quỷ, nghĩ thôi đã rợn người.

Thu Dung Vãn Tuyết nhắc nhở đám đệ tử:

– Trong Phong Đô thành chỉ cần không chọc giận bọn họ thì quỷ Phong Đô thành sẽ không trêu vào ngươi. Tốt nhất là đừng động vào quỷ Phong Đô thành, đối địch với quỷ Phong Đô thành không có kết cuộc tốt.

Thu Dung Vãn Tuyết nói đúng, người đến Phong Đô thành hoặc vì xem náo nhiệt hoặc vì cầu tài, bọn họ không cần đối địch với quỷ. Nhiều lúc bọn họ còn cần giao dịch cùng quỷ Phong Đô thành, vì vậy nhiều người đến Phong Đô thành không muốn đối địch, xung đột với quỷ.

Trong Phong Đô thành nêu đối địch với quỷ thì khó sống ra khỏi Phong Đô thành.

Thu Dung Vãn Tuyết dẫn sáu người Bành Tráng, Lý Thất Dạ vừa đi vừa nhìn, bỏ ra hai ngày đến Dạ Hải.

Vào Phong Đô thành muốn có thu hoạch thì trạm thứ nhất là Dạ Hải, vì tiền thông dụng trong Phong Đô thành không phải tinh bích như bên ngoài mà là cá Dạ Dương. Chỉ Dạ Hải mới có cá Dạ Dương.

Nói Dạ Hải là biển chẳng bằng bảo là hồ, Dạ Hải là hồ siêu to. Khi đứng trước Dạ Hải sẽ làm nhiều người lạnh gáy.

Nước biển màu đen, ngươi đứng bên bờ Dạ Hải nhìn toàn cảnh sẽ cảm giác âm khí lạnh lẽo. Dạ Hải như ác quỷ khổng lồ há mồm máu tùy thời cắn nuốt ngươi.

Thấy Dạ Hải, sáu đệ tử trẻ Bành Tráng chẳng những không sợ còn rất hưng phấn.

Đặc biệt là Bành Tráng:

– Dạ Hải, ta đến đây, nhào vô!

Bành Tráng hận không thể nhảy vào biển ngay để vớt cá Dạ Dương.

Thu Dung Vãn Tuyết quát ngăn đám người Bành Tráng lại:

– Đừng làm bậy!

Thu Dung Vãn Tuyết trầm giọng nói:

– Khi đã bước vào Dạ Hải thì không ra được nữa, chết không có chỗ chôn.

Nghe tộc trưởng nói làm đám người Bành Tráng sợ hãi giật mình, đứng lại ngay, sởn gai ốc.

Đệ tử hỏi:

– Thật không?

Thu Dung Vãn Tuyết cảnh cáo đám người Bành Tráng:

– Dạ Hải là nơi cực kỳ nguy hiểm, bất cứ ai khi bước vào niển sẽ chết không có chỗ chôn, không ra được nữa, dù là địa hiển cũng vậy.

Bành Tráng hỏi:

– Vậy chúng ta làm sao bắt cá Dạ Dương?

– Tìm thuyền đưa đò, chỉ có đò mới vào Dạ Hải được.

Thu Dung Vãn Tuyết nói:

– Không có thuyền đưa đò thì vào Dạ Hải là tìm chết.

Đệ tử mắt sắc thấy ngay một chiếc thuyền con đậu ven biển:

– Ở đó!

Bọn họ chưa kịp phản ứng thì mười mấy thanh niên đã lên thuyền đi ra Dạ Hải mênh mang.

Thu Dung Vãn Tuyết dẫn mấy người tìm thuyền đưa đò nhưng mấy chiếc hoặc bị người giành trước hoặc bị thuê mất.

Mỗi thuyền đưa đò có một lái đò, khiến đám người Bành Tráng lấy làm lạ là lái đò và quỷ Phong Đô thành khác không giống nhau. Lái đò có thân xác, cơ thể toát ra chút huyết khí yếu ớt.

Đám người Bành Tráng nhìn lái đò, đánh rùng mình. Mỗi Bành Tráng ăn mặc cổ xưa như xác ướp bò ra từ ngôi mộ, đặc biệt đôi mắt tràn ngập quỷ khí làm người nhìn ớn lạnh.

Chương 634: Phong Đô quỷ thành (2)

– Lái đò là người hay quỷ?

Thu Dung Vãn Tuyết lắc đầu, nói:

– Không ai biết. Lái đò luôn ở đây chèo thuyền, chỉ lái đò mới sử dụng thuyền đưa đò được.

Đệ tử nhìn cơ thể lái đò có chút huyết khí, tò mò hỏi:

– Lái đò giống quỷ Lục Bạch Thu sao? Không thể rời khỏi Phong Đô thành?

– Cái này thì chưa chắc.

Lý Thất Dạ luôn như bé ngoan không nói nhiều cười lắc đầu:

– Có truyền thuyết từng có lái đò rời đi và thành tựu vô địch.

– Rời khỏi Phong Đô thành?

Đệ tử kinh ngạc hỏi:

– Thật không vậy?

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ:

– Đây chỉ là truyền thuyết, người này tổ sư Minh Độ Trạch, nhưng chỉ giới hạn trong truyền thuyết.

Bành Tráng vỗ đùi cái đét:

– Ta có nghe nói truyền thuyết này!

Bành Tráng hưng phấn nói:

– Nghe nói là Minh Độ tiên đế, có truyền thuyết cho rằng Minh Độ tiên đế đến từ Phong Đô thành, có thể là một lái đò.

– Đúng là Minh Độ tiên đế.

Thu Dung Vãn Tuyết nói:

– Nhưng chỉ là truyền thuyết. Minh Độ Trạch chưa từng thừa nhận cách nói đó, hơn nữa lái đò trong Dạ Hải không thể rời khỏi đây, xưa nay chưa từng nghe nói có lái đò rời khỏi.

Minh Độ tiên đế là vị tiên đế có trước Thiên Lý tiên đế. Về lai lịch của Minh Độ tiên đế thì có nhiều truyền thuyết, có hai cách nói được biết đến nhiều nhất. Một là Minh Độ tiên đế là một quỷ chèo thuyền trên Minh Hà, truyền thuyết khác Minh Độ tiên đế đến từ Dạ Hải Phong Đô thành.

Truyền thuyết Minh Độ tiên đế là một lái đò trên Dạ Hải, sau này được một kỳ ngộ ghê gớm từ người chết biến thành người sống, từ nay thoát khỏi Dạ Hải, rời đi Phong Đô thành, cuối cùng trở thành tiên đế vô địch.

Truyền thuyết Minh Độ tiên đế đến từ Minh Hà hay Dạ Hải thì chỉ là truyền thuyết, không được chứng thực. Minh Độ Trạch là truyền thừa của Minh Độ tiên đế càng phủ nhận cách nói đó.

Người đời sau cho rằng Minh Độ tiên đế xuất thân từ quỷ tộc, nhiều người cùng thời đại với Minh Độ tiên đế đều công nhận.

Thu Dung Vãn Tuyết dẫn nhóm Lý Thất Dạ tìm mấy chiếc thuyền đưa đò đều bị người cướp hết.

Thu Dung Vãn Tuyết trầm ngâm, quay sang nhìn Lý Thất Dạ:

– Lý đạo hữu trông chừng bọn họ giùm, ta đi tìm thuyền đưa đò.

So với đám đệ tử trẻ Bành Tráng huyết khí phương cương làm việc liều lĩnh thì Lý Thất Dạ như bé ngoan khiến người tin tưởng hơn. Lý Thất Dạ cho cảm giác trầm ổn, vì vậy Thu Dung Vãn Tuyết tạm thời ủy thác hắn.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

– Tộc trưởng yên tâm, mọi người đứng đây chờ tộc trưởng trở về.

Đây là cơ hội cho Lý Thất Dạ, hắn có vấn đề muốn hỏi Bành Tráng về đệ nhất hung mộ.

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ, dặn dò đám người Bành Tráng sau đó vội vã tìm thuyền đưa đò.

Chờ Thu Dung Vãn Tuyết rời đi, Lý Thất Dạ hỏi Bành Tráng ngay:

– Bành huynh đệ, ngươi nói xem bàn tay khổng lồ đêm qua là cái gì?

Một đệ tử cười nói:

– Lý huynh có hứng thú với chuyện này quá vậy?

Bọn họ không có ác cảm với Lý Thất Dạ, ngược lại khá thích hắn.

Lý Thất Dạ bình tĩnh cười nói:

– Hôm đó trời đột nhiên tối sầm làm ta sợ chết khiếp, nên bây giờ nghe Bành huynh nói có bàn tay khổng lồ thì rất hứng thú.

Năm đệ tử nổi hứng, lao nhao bàn tán:

– Nói đến thì ta cũng sợ hết hồn. Nghe nói khi đó tộc trưởng chư lão đi tổ địa ngay, sợ có chuyện lớn.

Bành Tráng thề thốt:

– Ngay khi trời tối đúng là ta có thấy một bàn tay khổng lồ, chỉ trong phút chốc nhưng chắc chắn ta không hoa mắt.

Ít ai tin lời Bành Tráng, vì chỉ có gã là thấy bàn tay khổng lồ. Lúc đó Bành Tráng trùng hợp nhìn hướng đệ nhất hung mộ.

Lý Thất Dạ dào dạt hứng thú hỏi:

– Đó là bàn tay khổng lồ như thế nào?

Bành Tráng suy nghĩ kỹ:

– Cái này . . . Nói sao đây, là một bàn tay cực kỳ lớn, dường như nó tự thành thiên địa. Bàn tay như trời sao, hoặc nên nói là một thế giới. Có sao, có trời trăng. Khi đột nhiên xuất hiện như thể bàn tay khổng lồ sắp đổi bầu trời của chúng ta.

Lý Thất Dạ nghe Bành Tráng kể thì càng chắc chắn. Quả nhiên giống với hắn phỏng đoán. Bây giờ Lý Thất Dạ hoàn toàn yên lòng, chỉ cần hắn mở đệ nhất hung mộ ra là sẽ lấy lại Mê Thất thần đảo ngay.

Đệ tử cười lắc đầu, nói:

– Ha ha, Lý huynh đừng nghe Bành Tráng nói khoác. Khi đó trời tối không có gì hết, càng đừng nói trời trăng sao. Mọi người nhìn bầu trời đen như mực. Nhóm Trì lão nói bọn họ mở thiên nhãn cũng không nhìn thâu bầu trời được, lấy đâu ra sao trăng gì?

Bành Tráng nóng nảy lớn tiếng nói:

– Ta nói thật!

Lý Thất Dạ cười nói:

– Ta tin Bành Tráng. Đại thế giới không gì không có, mỗi ngày đều xảy ra chuyện kỳ lạ. Nên Bành Tráng thấy việc lạ cũng không lạ lùng gì.

Bành Tráng tìm được niềm an ủi:

– Đúng không? Lý huynh tin tưởng ta, đâu giống dám nhóc các người.

Năm đệ tử khác bật cười.

Nữ đệ tử mỉm cười nói:

– Lý huynh chẳng qua không muốn để ngươi xâu hổ, ngươi cho rằng là thật sao?

Mấy người chung một tộc, từ nhỏ lớn lên bên nhau, tình cảm rất tốt, không e ngại đùa giỡn với nhau.

– Các người cố ý chống đối với ta phải không?

Bành Tráng trợn tròn mắt ốc bưu:

– Ngứa da đúng không? Có muốn ăn đòn không?

Đệ tử bật cười, khinh thường nói:

– Xì, một mình ngươi khiêu chiến với năm người chúng ta? Ngươi làm được không?

Bành Tráng làm bộ dáng dữ tợn cười nói:

– Một chọi năm có gì ghê gớm? Hôm nay cho các người biết lợi hại của bổn đại gia!

Lý Thất Dạ nhìn sáu người cãi nhau, nhoẻn miệng cười. Có mấy đồng bạn từ nhỏ lớn lên bên nhau cũng là chuyện vui sướng.

Bỗng một thanh âm mỉa mai vang lên:

– Ô, đây chẳng phải là đám nhà quê Tuyết Ảnh quỷ tộc sao? Các người dám chạy tới đây?

Mười mây thanh niên đi tới, có nam có nữ. Đám người toát ra khí lạnh, trên đầu mỗi người tụ tập một áng mây đen.

Thấy đám thanh niên này, sáu người Bành Tráng xụ mặt.

– Hừ! Ra là đám nhóc Hắc Vân quỷ tộc, chẳng lẽ Dạ Hải là chỗ của các người sao?

Không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm.

Đám thanh niên này xuất thân từ Hắc Vân quỷ tộc, tộc gần sát Tuyết Ảnh quỷ tộc, quan hệ hai bên khá tệ. Hắc Vân quỷ tộc mạnh hơn Tuyết Ảnh quỷ tộc một chút, mấy lần xung đột toàn là Tuyết Ảnh quỷ tộc chịu thiệt chút ít. Đệ tử Tuyết Ảnh quỷ tộc ôm cục tức trong bụng.

Thanh niên dẫn đầu là thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc, gã mang đệ tử Hắc Vân quỷ tộc tiến lên trước, khinh thường nhìn đám người Bành Tráng.

Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc kiêu ngạo nói:

– Dạ Hải không phải chỗ của Hắc Vân quỷ tộc chúng ta, nhưng bằng vào công phu mèo quào của các người cũng dám đến Phong Đô thành? Ha ha, nghe ta tốt bụng khuyên một câu, ngoan ngoãn về ổ của các người đi. Nếu không chết không có chỗ chôn trong Phong Đô thành.

– Mắc mớ gì tới ngươi?

Bành Tráng cười khẩy nói:

– Chúng ta thích đi đâu thì đi, ha ha, các người tự lo cho an toàn của mình đi.

Đám thanh niên cười to tràn đầy khiêu khích.

Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc nhìn sáu người Bành Tráng, lại ngó Lý Thất Dạ, gã lắc đầu.

Chương 635: Thuyền đưa đò

Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc cười nói:

– Bành Tráng, chúng ta người đông thế mạnh, tại dánh nhau với các người đồn ra ngoài sẽ bị người ta cười chúng ta lấy nhiều khi ít.

– Mười sáu, bảy người có gì ghê gớm?

Bành Tráng bực dọc nói:

– Bảy người chúng ta vẫn có thể đấu với các người, chúng ta một chọi ba không thành vấn đề!

Một đệ tử Hắc Vân quỷ tộc nhìn Lý Thất Dạ, bật cười.

– Bảy người?

Đệ tử Hắc Vân quỷ tộc chỉ vào Lý Thất Dạ, nói:

– Cộng thêm tiểu tử nhân tộc này sao? Bành Tráng, Tuyết Ảnh quỷ tộc các người càng lúc càng không ra gì. Xen lẫn với nhân tộc nhỏ yếu, làm quỷ tộc chúng ta quá mất mặt.

– Nhân tộc thì sao?

Đệ tử Tuyết Ảnh quỷ tộc tức tối nói:

– Ngươi là quỷ tộc có gì ghê gớm? Cảm thấy mình lợi hại thì đi khiêu chiến Thiên Lý Hà Nam Dao Vân hay Ngu Sơn lão tiên quốc xem?

– Ha ha, sao? Không phục?

Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc cười khẩy nói:

– Mới nói hai câu đã nhảy cẫng lên che chở tiểu tử nhân tộc, chẳng lẽ Tuyết Ảnh quỷ tộc các người không sống nổi trong U Cương nữa, định đi Nam Dao Vân đầu vào nhân tộc.

Đám người thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc khiêu khích, Lý Thất Dạ chỉ cười, lười híp mắt lại. Lý Thất Dạ lười so đo với đám tiểu bối.

Bành Tráng là người nhanh mồm nhanh miệng:

– Phi, tiểu hắc quỷ, có ngon thì bước ra đây đấu đơn với ta!

Tuyết Ảnh quỷ tộc, Hắc Vân quỷ tộc vốn là kẻ thù đời đời. Bây giờ thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc khiêu khích, Bành Tráng rất tức giận, gã đòi quyết chiến với thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc.

Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc khí thế khiếp người, đứng dậy cười khẩy nói:

– Ha ha, Bành Tráng, ta sợ ngươi sao? Đánh thì đánh, trong vòng ba chiêu cho ngươi đo đất!

Một thanh âm lạnh lùng êm tai vang lên:

– Nơi này không phải chỗ giải quyết ân oán hai tộc.

Thu Dung Vãn Tuyết đã về.

Thấy Thu Dung Vãn Tuyết thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc liền biến sắc mặt. Tuy Thu Dung Vãn Tuyết trẻ tuổi nhưng nàng là tộc trưởng Tuyết Ảnh quỷ tộc, thực lực tương đương với tộc lão Hắc Vân quỷ tộc.

– Nếu Hắc Vân quỷ tộc các người muốn quyết đâu thắng thua thì Tuyết Ảnh quỷ tộc ta tùy thời ứng chiến.

Dáng vẻ Thu Dung Vãn Tuyết nghiêm túc chậm rãi nói:

– Ta không ăn hiếp vãn bối các người, kêu tộc trưởng ủa mình đến đi.

Cuối cùng thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc bỏ lại một câu:

– Ra Phong Đô thành tộc trưởng chúng ta se lĩnh giáo Thu Dung tộc trưởng.

Thiếu chủ Hắc Vân quỷ tộc cùngv đám đệ tử cụp đuôi chạy trốn.

Bành Tráng chưa hết giận nói:

– Hừ! Đồ nhát gan.

Nếu không phải tộc trưởng có mặt tại đây Bành Tráng đa ra tay dạy tên mặt trắng nhỏ kia một bữa nhớ đời.

Thu Dung Vãn Tuyết nói với mọi người:

– Chúng ta đi, ta tìm được một chiếc thuyền đưa đò.

Đám người Lý Thất Dạ theo Thu Dung Vãn Tuyết đến một góc biển neo đậu một chiếc thuyền đưa đò. Có một lái đò ngồi trên thuyền, lái đò cao kiều, gầy guộc như gậy tre, đầu đội mũ ngồi ở đuôi thuyền.

Đám người Thu Dung Vãn Tuyết đến gần, lái đò giương đôi mắt âm u liếc nhóm Lý Thất Dạ. Đám Bành Tráng bị lái đò nhìn lướt qua rợn tóc gáy, nổi gai ốc.

Lái đò mở miệng nói:

– Một người một ngày một giọt thọ huyết, tính theo ngày, đủ năm người liền ra biển.

Giọng lái đò như cát ma sát, lạnh băng vô tình khiến người ớn lạnh.

Thu Dung Vãn Tuyết ra lệnh cho cả đám:

– Mỗi người lấy một giọt thọ huyết.

Thu Dung Vãn Tuyết tự nhỏ giọt thọ huyết của mình.

Đám người Bành Tráng bắt chước tộc trưởng lấy thọ huyết của mình. Đối với tu sĩ thì thọ huyết cực kỳ quý giá, nhưng đám Bành Tráng toàn người trẻ tuổi, tương lai sẽ tích lũy nhiều thọ huyết hơn không như tu sĩ thế hệ trước đến tuổi tác nhất định, huyết khí giảm bớt thì thọ huyết cũng khô cạn.

Muốn đi thuyền đưa đò ra Dạ Hải thì phải trả thù lao cho lái đò. Lái đò muốn thù lao không phải tinh bích bình thường trong tu sĩ, không phải cá Dạ Dương thông dụng trong Phong Đô thành mà là thọ huyết.

Khi mọi người đều lấy một gitọ thọ huyết đưa cho lái đò, gã há mồm nuốt thọ huyết xuống. Thấy cảnh tượng đó sáu thanh niên Bành Tráng rùng mình.

Nhìn lái đò nuốt thọ huyết của mình, nhóm Bành Tráng đã hiểu tại sao lái đò trông hác với quỷ Phong Đô thành. Cư dân Phong Đô thành không có chút huyết khí nào, lái đò thì có một ít huyết khí mỏng manh. Thì ra lái đò ăn thọ huyết của tu sĩ, hèn gì có huyết khí mỏng manh.

Sau khi lái đò nhận thọ huyết đã cho phép đám người Thu Dung Vãn Tuyết lên thuyền.

Đám người vừa lên thuyền thì một đám người từ xa đi tới, có nam có nữ.

Đám thanh niên chớp mắt đã đến ven biển. Bọn họ có huyết khí rất dồi dào, nhìn là biết cao thủ. Dẫn đầu là một thanh niên mặc long bào, người phát ra ánh trăng khiến gã thật điển trai bắt mắt. Huyết khí trên người thanh niên bàng bạc, gã chắc chắn là cao thủ.

Thanh niên vừa thấy Thu Dung Vãn Tuyết thì tỏ ra mừng rỡ.

– Thu Dung cô nương, đã lâu không gặp.

Thanh niên chắp tay cười nói:

– Thu Dung cô nương cũng ra biển sao? Thật tình cờ, chúng ta cũng vậy, hay đi chung thuyền đi?

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn bọn họ, lắc đầu, nói:

– Âm Nguyệt hoàng tử, thuyền nhỏ của chúng ta chỉ ngồi được bảy, tám người. Hoàng tử hãy tìm thuyền đưa đò lớn hơn đi.

Nhưng Âm Nguyệt hoàng tử không chết tâm, gã nhìn Lý Thất Dạ, cười nói:

– Vị huynh đệ nhân tộc này, ta vội vàng ra biển bắt cá Dạ Dương, hay ngươi nhường vị trí cho ta được không? Ta sẽ trả thù lao.

Lý Thất Dạ nhìn Âm Nguyệt hoàng tử lại ngó Thu Dung Vãn Tuyết, ung dung nhàn nhã.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Thật có lỗi, ta cũng vội vàng ra biển.

Lý Thất Dạ trả lời làm Âm Nguyệt hoàng tử khó chịu nhưng gã không nổi giận ngay.

– Âm Nguyệt hoàng tử, xin cáo từ, chúng ta đi trước một bước.

Thu Dung Vãn Tuyết không muốn dây dưa lâu, kêu lái đò mau chèo đò.

Âm Nguyệt hoàng tử không cam lòng nhưng đành chắp tay cáo từ.

Lái đò ngồi ở đuôi thuyền nhẹ nhàng chèo, thuyền đưa đò lắc lư chậm rãi vào Dạ Hải.

Lý Thất Dạ ngồi bên cạnh Bành Tráng, liếc hướng Thu Dung Vãn Tuyết ngồi ở mũi thuyền.

Lý Thất Dạ cười hỏi:

– Nhóm người vừa rồi là ai?truyện cõi âm

– Là hoàng tử của Âm Nguyệt quỷ tộc. Âm Nguyệt quỷ tộc xem như môn phái hạng hai trong U Cương, thực lực không tầm thường.

Bành Tráng liếc tộc trưởng ngồi trước mặt, nhỏ giọng nói:

– Hoàng tử Âm Nguyệt quỷ tộc rất thích tộc trưởng của chúng ta, luôn theo đuổi tộc trưởng.

Bành Tráng chưa nói hết câu Thu Dung Vãn Tuyết vụt ngoái đầu, gã vội ngậm miệng không dám nhiều chuyện.

Lý Thất Dạ cười cười đối diện ánh mắt của Thu Dung Vãn Tuyết.

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm một lúc sau không nói gì.

Thuyền đưa đò chậm rãi vào Dạ Hải, Thu Dung Vãn Tuyết từng đến Dạ Hải nên không cảm thấy gì. Đám thanh niên Bành Tráng thì nổi gai ốc.

Tuy Dạ Hải không có gì đặc biệt khiến người kinh dị nhưng khi vào Dạ Hải, mọi người nhìn mặt biển phía xa, có thể thấy được rất xa. Không hiểu sao người ngồi trên thuyền đưa đò khi vào Dạ Hải sẽ có cảm giác mình vào hắc ám, mênh mang không biết lối về. Nước biển đen như mực có thể cắn nuốt tất cả, làm người ta ớn lạnh.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 4 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!