Đế Bá Audio Podcast
Tập 119 [Chương 591 đến Chương 595]
❮ sautiếp ❯Chương 591: Phong bạo bắt đầu (2)
– Ngươi đừng cho rằng thay ta điều khiển tọa giá thì là bôi nhọ ngươi, trong cửu giới cũng không phải là người nào đều có tư cách điều khiển tọa giá cho ta đấy! Nếu như là người mà ta nhìn không thích, cho dù thiên phú của hắn có tốt hơn nữa, xuất thân lại hiển hách hơn nữa cũng không có tư cách thay ta điều khiển ngự giá.
Lời này của Lý Thất Dạ cũng không phải là nói khoác, ở niên đại xa xôi, tọa giá của hắn vừa ra, chư thần tránh lui, Tiên Đế nghênh tiếp! Mà người làm ngự giá cho hắn chính là Đại Hiền có thể kiến quốc phong thần!
Lục Bạch Thu không khỏi hơi bị ngây ngốc một chút, lời như vậy từ trong miệng Lý Thất Dạ nói ra, phong khinh vân đạm, nhưng mà lại có một cỗ tự tin khiến cho ngươi ta không nói ra lời, tựa hồ hết thảy đây đều là chuyện đương nhiên.
Nếu như lời như vậy nói ra từ trong miệng người khác, Lục Bạch Thu nhất định sẽ cho rằng là xuất khẩu cuồng ngôn, nhưng mà những lời này từ trong miệng Lý Thất Dạ nói ra như nước chảy mây trôi, nàng thế nhưng không cảm giác được Lý Thất Dạ là xuất khẩu cuồng ngôn, tựa hồ hết thảy những cái này đều là đương nhiên, đều phải là như thế.
Thật vất vả phục hồi lại tinh thần, Lục Bạch Thu không khỏi nháy tú mục một cái, cười nói:
– Cho dù ta nguyện ý điều khiển tọa giá cho Lý huynh, Lý huynh lại có tọa giá sao?
Nó xong là cố ý đánh giá Lý Thất Dạ, một bộ tọa giá của ngươi ở chỗ nào.
Lục Bạch Thu là một nữ hài tử dứt khoát, anh tư oai hùng, thời điểm khi nàng bày ra bộ dáng ba phần cười khẽ này không khỏi khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, bộ dáng xinh đẹp này đích xác là có chút mê người.
– Tọa giá sẽ có!
Lý Thất Dạ ung dung thong thả mà nói:
– Ngươi tự mình suy nghĩ thật kỹ một chút đi, cơ hội khó được!
Lý Thất Dạ nói như vậy để cho Lục Bạch Thu không khỏi bắt đầu trầm mặc, nếu như người khác nói với nàng, cho nàng làm một công việc là người đánh xe, còn để cho nàng suy nghĩ thật kỹ một chút, nàng nhất định sẽ cho là đối phương bị bệnh thần kinh, nhưng mà những lời này từ trong miệng Lý Thất Dạ nói ra, nàng không khỏi bắt đầu trầm mặc, trong lòng cân nhắc.
Ở dưới lời truyền ra cố ý của Tĩnh Khê quốc, tin tức thần đảo bị lạc xuất hiện rất nhanh liền truyền khắp Diêu Vân, cngx lấy tốc độ nhanh hơn hướng Thủy Thương, Trạch Địa, U Cương các vực truyền ra.
– Thần đảo bị lạc? Đó không chỉ là một cái truyền thuyết sao?
Sau khi nghe được tin tức thần đảo bị lạc xuất hiện, không ít tu sĩ của đại giáo cương quốc đều không phải là quá tin tưởng.
Nhưng mà cũng có không ít đại giáo cương quốc ở gần Tĩnh Khê quốc lập tức phái người tới quan sát, quả thật là phát hiện thần đảo bị lạc bị sương mù bao phủ ở hải ngoại.
Sau khi không ít đại giáo cương quốc đến đây xác nhận thần đảo bị lạc xuất hiện, rất nhiều đại giáo cương quốc bên trong Diêu Vân nửa tin nửa ngờ cũng bắt đầu tin chuyện này.
Trong khoảng thời gian ngắn chuyện này ở trong nội bộ của không ít đại giáo cương quốc được thảo luận, có đại giáo cương quốc đặc biệt mời hội nghị, thảo luận chuyện tình thần đảo bị lạc.
– Thần đảo bị lạc một mực là truyền thuyết mà thôi, vạn cổ tới nay đều không có người phát hiện ra nó, hôm nay đột nhiên xuất hiện, một chút dấu hiệu cũng không có, chuyện như vậy cũng quá kỳ lạ đi.
Ở bên trong đại giáo cương quốc không ít đại nhân vật đối với cái sự kiện này ôm thái độ ngắm nhìn.
Cũng có giáo chủ của đại giáo cương quốc nói:
– Truyền thuyết thần đảo bị lạc này chính là từ thời đại thần thoại truyền lại, nơi này cụ thể là có cái gì chỉ sợ còn không ai biết.
Đặc biệt là thời điểm có cường giả muốn xuyên qua biển sương mù đi lên thần đạo bị lạc mà bị cắn nuốt, mặc dù rất nhiều đại giáo cương quốc biết thần đảo bị lạc xuất hiện nhưng mà vẫn ôm thái độ ngắm nhìn.
Nhưng mà tin tức kế tiếp truyền ra lại bắt đầu để cho không ít người đứng ngồi không yên, không biết từ nơi nào truyền ra một cái tin tức, nói là trên thần đảo bị lạc có tiên dược xuất thế.
Vừa nghe được tin tức như “tiên dược xuất thế”, nhất thời là địa nhân vật cũng ngồi không yên, lập tức hỏi thăm chuyện này.
Lúc mới bắt đầu rất nhiều người còn chưa tin, sau đó có người thề độc nói mình là tận mắt nhìn thấy, thấy được thần đảo bị lạc tiên quang ngất trời, thậm chí có người nghe được thanh âm long ngâm phượng minh.
– Kỳ tích của thời đại thần thoại muốn xuất thế rồi!
Tiếp đó, lần lượt tin tức nho nhỏ ở Diêu Vân truyền ra, hơn nữa tin tức nho nhỏ truyền tới này là càng ngày càng thái quá.
Có người nói, có chân tiên muốn xuất thế, cũng có người nói, có Chân Long, Tiên Phượng lâm thế, càng là có người nói, có Bất Tử dược xuất hiện ở thần đảo bị lạc…
Những tin tức nho nhỏ như lời đồn đãi đầy trời, thậm chí là có người thề độc chính mình chính mắt nhìn thấy ở trên biển có đủ loại dị tượng, có người nói chính mình thấy có Chân Long đằng không, cũng có người thấy có Tiên nhân hàng thế…
thời điểm khi những tin tức nho nhỏ này truyền ra khắp nơi, cũng có không ít đại giáo cương quốc tự mình phái người tới quan sát thần đảo bị lạc.
Quả nhiên ở trong thời gian ngắn thần đảo bị lạc bao phủ ở trong sương mù xảy ra không ít biến hóa, có đôi khi thần đảo bị lạc xuất hiện dị tượng, có khi bên trong thần đảo bị lạc vọt lên kim quang, tựa như là kim tiên hạ phàm, có đôi khi thần đảo bị lạc mơ hồ vang lên tiếng long ngâm phượng minh, càng nhiều lúc là bên trong thần đảo bị lạc truyền đến tiếng gầm thét, tựa hồ bên trong tòa thần đảo bị lạc bị sương mù bao phủ này nhốt vạn cổ cự ma.
– Chẳng lẽ thật sự là tiên dược xuất thế, kỳ tích phủ xuống!
Sau khi có không ít cường giả thấy dị tượng như vậy không khỏi động dung nói.
Trong khoảng thời gian ngắn để cho rất nhiều đại giáo cương quốc vốn là ngắm nhìn đều không nhịn được, tính kế đi lên thần đảo bị lạc. Nhưng mà thời điểm rất nhiều cường giả muốn đi lên thần đảo bị lạc đều bị sương mù cắn nuốt, hóa thành huyết vụ, cảnh tượng cực kỳ kinh người, làm cho người ta không khỏi dựng cả tóc gáy.
Mặc dù sương mù bao phủ thần đảo bị lạc giống như cự thú cắn nuốt cường giả muốn đi lên trên đó, nhưng mà vẫn là làm cho người ta tim đập thình thịch, tiên dược xuất thế, người nào mà không thèm thuồng?
Ngay cả Lục Bạch Thu ở bên cạnh Lý Thất Dạ đều nghe được mấy cái tin tức này, vốn là tiên dược xuất thế, kỳ tích phủ xuống chính là tin tức do Lý Thất Dạ cố ý thả ra. Hiện tại những tin tức này lại được truyền ra rộng rãi, thậm chí có người chứng thực thần đảo bị lạc đích xác là có tiên dược xuất thế.
Phải biết rằng thần đảo bị lạc là hai người bọn họ phát hiện đầu tiên, hơn nữa tiên dược xuất thế, kỳ tích phủ xuống chính là tin tức mà Lý Thất Dạ cố ý thả ra, Lục Bạch Thu biết những chuyện này cũng không phải là rất tin tưởng tiên dược xuất thế, kỳ tích phủ xuống là thật.
Chương 592: Mọc ra vị hôn thê
Nhưng mà hiện tại chuyện có liên quan đến thần đảo bị lạc, ở bên ngoài nhưng truyền ra giống như là thật, điều này khiến cho Lục Bạch Thu đều không khỏi dao động, nàng cũng nhịn không được mà hỏi Lý Thất Dạ:
– Trên thần đảo bị lạc có cái gì vậy? Thật sự là tiên dược xuất thế, kỳ tích phủ xuống sao?
– Trên thần đảo bị lạc có cái gì?
Nghe được Lục Bạch Thu hỏi như vậy, Lý Thất Dạ không khỏi cười một chút nói:
– Về phần tiên dược nha, thứ này cũng có thể có. Về phần kỳ tích, cũng là có thể có.
– Thật sự là có tiên dược, kỳ tích!
Lục Bạch Thu cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, lúc ấy Lý Thất Dạ để cho bệ hạ bọn họ truyền ra tin tức, nàng còn tưởng rằng đây chỉ là lời đồn mà Lý Thất Dạ muốn tung ra mà thôi.
– Đối với thần đảo bị lạc mà nói, tiên dược thì như thế nào, kỳ tích thì như thế nào, coi như là có thì so với tồn tại thần đảo bị lạc chân chính mà nói, đó cũng là thứ không đáng giá bằng!
Lý Thất Dạ nhàn nhã ung dung mà cười nói.
Nghe được lời như vậy, trong lòng Lục Bạch Thu không khỏi chấn động, tiên dược là cái gì! Đối với vô số tu sĩ mà nói, tiên dược liền là bảo vật vô giá, cho dù là đối với Đại Hiền mà nói cũng đồng dạng như vậy.
Đối với tu sĩ mà nói, mặc dù có thể cao tôi thể, có thọ dược kéo dài tính mạng, có mệnh đan trúc cơ, nhưng mà những đan dược này cũng có cực hạn, nói ví dụ như khi thọ nguyên của những đại nhân vật kia khô kiệt, bọn họ phục dụng thọ dược là có thể kéo dài sinh mệnh, sau khi phục dụng quá nhiều, thọ dược cũng sẽ không còn hiệu quả.
Vào lúc này bọn họ phải phục dụng những thần thảo bảo dược kéo dài tuổi thọ khác, trong đó tiên dược là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa tiên dược là vạn năng chi dược, có thể xương trắng sinh thịt, có thể kéo dài ngàn năm tuổi thọ, có thể trúc cơ cố đan…
Chỉ cần là tiên dược chân chính, bất luận là đối với người nào mà nói, đây đều là bảo vật vô giá, bất luận là ai cũng là thèm thuồng.
Sau khi Lục Bạch Thu phục hồi lại tinh thần, không khỏi hỏi:
– Trong thần đảo bị lạc tồn tại đồ vật như thế nào?
Nếu như ngay cả tiên dược cũng là mặt hàng không đáng tiền, thế gian còn có cái gì có thể đáng giá hơn so với tiên dược đây?
– Cái này sao?
Lý Thất Dạ cười cười, híp mắt nói:
– Chỉ sợ thế gian không có người nào biết, chỉ có sau khi ngươi đi lên thần đảo bị lạc rồi ngươi mới biết chính mình đối mặt với cái gì.
Vạn cổ truyền thuyết, lại có ai biết tin tức chân chính trong đó đây, lại có ai dám khẳng định tồn tại ở trong đó chứ.
Trực giác nói cho Lục Bạch Thu, Lý Thất Dạ nhất định là biết thứ gì đó, nhưng mà Lý Thất Dạ không muốn nhiều lời, nàng cũng không dám hỏi nhiều nữa.
Thời điểm bên ngoài có rất nhiều người vì thần đảo bị lạc mà huyên náo xôn xao, lúc có rất nhiều người muốn đi lên thần đảo bị lạc thì Lý Thất Dạ lại tiếp tục lưu lại ở trên đảo nhỏ, tựa như không để ý đến chuyện ở bên ngoài, cả ngày trừ tu hành ra thì không làm gì khác.
Song, ở một ngày này Tĩnh Khê quốc chủ lại mang đến một người cho Lý Thất Dạ, thời điểm đối phương còn chưa tới, Lục Bạch Thu cũng đã đem tin tức trước báo cho Lý Thất Dạ, nói:
– Hộ pháp của Thiên Lý Hà muốn tới gặp!
– Hộ pháp của Thiên Lý Hà?
Lý Thất Dạ nghe được tin tức như thế, mở mắt ra, cũng không để ở trong lòng.
Lục Bạch Thu mới vừa rồi nói cho Lý Thất Dạ, không đến một lát thì Tĩnh Khê quốc chủ liền mang theo một lão giả đi lên đảo nhỏ, đây là một Thánh Tôn, là một Tiểu Thánh Tôn.
– Lý công tử, vị này chính là Tiêu hộ pháp của Thiên Lý Hà!
Tĩnh Khê quốc chủ vội vàng giới thiệu cho Lý Thất Dạ, mặc dù vị Tiêu hộ pháp này có lẽ không mạnh hơn bao nhiêu so với Tĩnh Khê quốc chủ, nhưng mà hắn với tư cách là người đứng đầu một nước, đối với vị Tiêu hộ pháp này vẫn là hết sức cung kính.
Tĩnh Khê quốc chủ đối với một vị hộ pháp cung kính như thế, đó không phải là không có đạo lý, mặc dù hắn là nhất quốc chi chủ, nhưng mà ở trước mặt hộ pháp của Thiên Lý Hà cũng không có cái gì để tự ngạo, cũng không có cái gì tốt mà tự cao tự đại.
Thiên Lý Hà chính là một trong hai đế thống tiên môn cường đại nhất, cũng là Đế thống tiên môn duy nhất mà yêu tộc kiến tạo, Thiên Lý Hà xây dựng ở trong tay Thiên Lý tiên đế.
Phải biết rằng Thiên Lý tiên đế là một trong ba vị Tiên Đế cuối cùng của thời đại chư đế, Đạp Không tiên đế, Ngâm Thiên tiên đế, Thiên Lý tiên đế, đây là ba vị tiên đế cuối cùng của thời đại chư đế.
Có thể nói ở trong U Thánh giới, Thiên Lý tiên đế là tiên đế gần nhất so với hiện tại, mà Thiên Lý Hà là Đế thống tiên môn do Thiên Lý tiên đế sáng chế ra, có đầy đủ đế uẩn kinh người.
Đồng tời Thiên Lý tiên đế là Tiên Đế gần nhất đương thời của U Thánh giới, lực ảnh hưởng vẫn rất lớn, cho nên ở bên trong U Thánh giới mặc dù có những cổ quốc khác cường đại hơn, nhưng mà cho dù cổ quốc một môn song đế vẫn là đối với Thiên Lý Hà kiêng kỵ ba phần.
Đem so sánh với loại quái vật lớn như Thiên Lý Hà, liền là Tĩnh Khê quốc thì lại tính là cái gì, huống chi Tĩnh Khê quốc vẫn là phụ thuộc vào Thiên Lý Hà, Tĩnh Khê quốc chủ cung kính đối với Tiêu hộ pháp cũng là chuyện có thể lý giải.
– Ngươi chính là Lý Thất Dạ kia!
Tiêu hộ pháp của Thiên Lý Hà mặc dù nói không phải là loại người khoa trương bao che, nhưng mà ở trước mặt Lý Thất Dạ vẫn là tự ngạo, hắn chỉ là nhàn nhạt nhìn Lý Thất Dạ một cái, chậm rãi nói.
– Lý Thất Dạ kia?
Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, nhân vật có khó lường hơn nữa hắn cũng là phong khinh vân đạm, đừng nói chỉ là một cái hộ pháp, hắn nhìn hộ pháp của Thiên Lý Hà một chút, nói:
– Ở trong người ta quen biết, thật giống như chỉ có ta là Lý Thất Dạ.
Tiêu hộ pháp nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
– Hôm nay bản tọa đi tứi chính là chịu sự nhờ vả của chư lão trong tông môn, cùng ngươi giải trừ hôn ước đấy!
Lúc này Tiêu hộ pháp đã đem tư thái của mình để rất tháp, ít nhất đối với hắn mà nói là như thế.
– Hôn ước, hôn ước gì?
Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười.
Về phần Tĩnh Khê quốc chủ cùng Lục Bạch Thu ở bên cạnh đều không khỏi ngây ngốc một chút, đặc biệt là Tĩnh Khê quốc chủ, Tiêu hộ pháp nói muốn gặp Lý Thất Dạ, hắn còn tưởng rằng Tiêu hộ pháp chính là vì chuyện thần đảo bị lạc mà đến, vì chuyện này hắn còn không khỏi vì thế mà lo lắng, song, hiện tại vừa nghe chuyện như vậy thì hắn cũng không khỏi ngây ngốc một chút.
– Ngươi ở Phi Hoài thôn chiếm được một khối ngọc bội đúng không?
Tiêu hộ pháp trầm giọng nói:
– Chuyện này chẳng qua là hành động giận dỗi của nữ hài tử mà thôi, chỉ cần ngươi cùng Vận Trúc giải trừ hôn ước, Thiên Lý Hà chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.
– Cái gì?
Nghe nói như thế, Tĩnh Khê quốc chủ cùng Lục Bạch Thu đều nhất thời sắc mặt đại biến, cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, nhưng lập tức ngậm miệng lại thật chặt.
Chương 593: Giải trừ hôn ước (1)
– Nga, ngươi nói là nha đầu kia của Phi Hoài thôn!
Lý Thất Dạ chợt hiểu ra, nhìn Tiêu hộ pháp, cười nói:
– Không biết vị hôn thê từ trước đến giờ còn chưa gặp của ta đây có liên hệ như thế nào với Thiên Lý Hà?
Một chuyện hôn sự này ở Phi Hoài trang, Lý Thất Dạ vốn là cũng không thèm để ý, trên thực tế muốn làm vị hôn thê của hắn, làm sao có chuyện dễ dàng như vậy.
– Vận Trúc chính là truyền nhân của Thiên Lý Hà chúng ta!
Tiêu hộ pháp trầm giọng nói:
– Nàng không phải là tùy tiện người nào cũng có thể xứng đôi!
Tiêu hộ pháp nói ra lời như vậy đã đủ rõ ràng rồi. Hôm nay hắn vì giải trừ hôn ước mà đné, nếu không một cái tiểu bối vô danh lại thế nào đáng giá vị hộ pháp như hắn tự mình giá lâm chứ.
Tĩnh Khê quốc chủ cùng Lục Bạch Thu ở trong lòng cũng không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, truyền nhân Lam Vận Trúc của Thiên Lý Hà có thể nói là truyền thuyết của thế hệ trẻ Diêu Vân.
Song Thánh chi tư, thiên phú hơn người, ở Thiên Lý Hà nhân tài xuất hiện lớp lớp, nàng sớm đã được xác định là truyền nhân, phải biết rằng Đế thống tiên môn như Thiên Lý Hà luôn luôn đều không thiếu truyền nhân, Lam Vận Trúc xuất thân bình thường lại đang còn nhỏ tuổi liền được chư lão của Thiên Lý Hà xác định làm truyền nhân, thiên phú như vậy là có thể nghĩ.
Phải biết rằng Lam Vận Trúc không chỉ là thiên phú kinh người, hơn nữa cũng là xinh đẹp vô song, cho dù không phải là Diêu Vân đệ nhất mỹ nữ, nhưng mà mỹ mạo của nàng ở Diêu Vân cũng có thể xếp vào năm người đứng đầu.
Ở Diêu Vân không biết có bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi đối với Lam Vận Trúc là nhất kiến chung tình, vì nàng là hồn phách điên đảo, thậm chí không ít thiên tài xuất thân từ Đế thống tiên môn từng tới Thiên Lý Hà cầu hôn, nhưng mà đều bị cự tuyệt rồi.
Lam Vận Trúc, truyền nhân của Thiên Lý Hà, thiên tài trẻ tuổi nổi danh của Diêu Vân, cũng là mỹ nhân từng khiến cho vô số thanh niên thần hồn điên đảo.
Tĩnh Khê quốc chủ cùng Lục Bạch Thu không khỏi vì thế mà há hốc mồm, Lam Vận Trúc bao nhiêu người theo đuổi, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới Lý Thất Dạ dĩ nhiên là vị hôn phu của Lam Vận Trúc!
Tin tức kia đối với Tĩnh Khê quốc chủ cùng Lục Bạch Thu mà nói thật sự là rung động vô cùng. Nữ tử như Lam Vận Trúc ở trong mắt bao nhiêu người, đó là tồn tại cao cao tại thượng, hôm nay dĩ nhiên là gả cho một người vô danh kín tiếng.
– Truyền nhân của Thiên Lý Hà thì như thế nào?
Đối với lời nói của Tiêu hộ pháp, Lý Thất Dạ lười biếng nói:
– Cho dù là cửu thiên tiên nữ đối với ta mà nói cũng chỉ bất quá là như vậy mà thôi.
– Ngươi!
Hai mắt của Tiêu hộ pháp nhất thời mãnh liệt, hàn khí bức nhân, khí thế cường đại làm cho người ta có chút khó hít thở. Lệ mục của hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, một lúc lâu sau hắn hít vào một hơi thật sâu, đè lại lửa giận trong lòng.
Nếu đổi lại là bình thường, một cái vô danh tiểu bối lại dám ở trước mặt hắn ăn nói lung tung, hắn đã sớm xuất thủ giáo huấn tiểu bối như vậy rồi. Lần này hắn chịu sự nhờ vả của chư lão trong tông môn mà đến, thành tâm giải trừ một kiện hôn ước này.
Cách làm như thế đối với Thiên Lý Hà mà nói là không có gì đáng trách, Lam Vận Trúc là truyền nhân của Thiên Lý Hà bọn hắn, vì bồi dưỡng một cái truyền nhân như vậy, Thiên Lý Hà nhưng là tốn hao không ít tâm huyết, nếu như một cái truyền nhân như vậy phải gả ra ngoài, chuyện này Thiên Lý Hà tuyệt đối sẽ không cho phép.
Huống chi vô danh tiểu bối như Lý Thất Dạ càng là không thể nào hợp với truyền nhân của Thiên Lý Hà bọn họ. Phải biết rằng ở U Thánh giới không chỉ có truyền nhân của một cái Đế thống tiên môn từng tới Thiên Lý Hà cầu hôn, nhưng mà cũng bị cự tuyệt rồi.
– Ta cái gì mà ta!
Lý Thất Dạ mất hết hứng thú, khoát tay nói:
– Đừng có một bộ dáng mà ta thiếu nợ các ngươi, lão tử cũng không phải là mày dày mày dạn đi lên Thiên Lý Hà các ngươi cầu hôn. Ngươi phải làm rõ tình huống một chút, là truyền nhân của các ngươi phải gả cho ta!
Lục Bạch Thu cùng Tĩnh Khê quốc chủ không khỏi là choáng váng, mặc dù nói địa vị của Tiêu hộ pháp ở Thiên Lý Hà còn chưa đủ cao, nhưng mà với tư cách là hộ pháp của Đế thống tiên môn, lại là một vị Tiểu Thánh Tôn, địa vị của hắn tuyệt đối là để cho rất nhiều người kính sợ.
Song, hôm nay một cái tiểu bối như Lý Thất Dạ hồn nhiên không đem Tiêu hộ pháp để vào trong mắt, thái độ này thật sự bá đạo đến rối tinh rối mù.
Tiêu hộ pháp là bị giận đến hộc máu, nhưng mà hít vào một hơi thật sâu, vì giải trừ một lần hôn ước này hắn vẫn là đem một hơi này nhịn xuống.
– Tiểu hữu, lần này Thiên Lý Hà chúng ta là thành tâm mà đến.
Tiêu hộ pháp cũng nhịn xuống khẩu khí này rồi, hắn đem tư thái để xuống thấp hơn, nói:
– Chỉ cần tiểu hữu nguyện ý giải trừ hôn ước này, mọi chuyện đều dễ thương lượng, bảo vật, tiên trân, tuyệt phẩm… Những thứu này Thiên Lý Hà chúng ta đều có thể thương lương, nếu như ngươi nguyện ý thì có thể bái nhập vào Thiên Lý Hà chúng ta, trở thành đệ tử của Thiên Lý Hà chúng ta.
Đối với Đế thống tiên môn mà nói, chiêu thu đệ tử bên trong môn là hết sức nghiêm khắc, hiện tại Tiêu hộ pháp mở miệng như vậy có thể nói lần này Thiên Lý Hà đích xác là mang thành ý mà đến.
– Ân, đích xác là có chút thành ý!
Lý Thất Dạ có khi chính là tính tình thối, hắn thích mềm không thích cứng, nếu như đối phương lớn lối, vậy hắn liền lớn lối hơn!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Có lúc đối với ta mà nói, thành hay không thành ý, không phải là nói cái bảo vật, cái tiên trân gì là có thể đánh động được. Nếu như thật tâm muốn giải trừ hôn ước liền để cho nàng tự mình đến nói với ta một tiếng đi. Đến lúc đó ta có lẽ sẽ suy nghĩa một chút. Lại không phải là một đám lão đầu tử Thiên Lý Hà các ngươi phải lập gia đình, các ngươi làm cái chủ trương lung tung này làm gì.
Dĩ nheine, đối với Lý Thất Dạ mà nói, cái hôn ước này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, nếu như đối phương thật lòng muốn giải trừ hôn ước này, cá nhân hắn cũng là không thấy sao cả, nếu như Thiên Lý Hà muốn cường thế mạnh mẽ giải trừ hôn ước, hắn ngược lại là có ý tứ hành hạ một chút.
Trong lòng Tiêu hộ pháp đặc biệt khó chịu, hắn đều có vọng động hảo hảo dạy dỗ tiểu tử thúi ở trước mắt một cái, nhưng mà hắn vẫn là nhịn được.
Lý Thất Dạ đối với lão đầu tử như Tiêu hộ pháp là hứng thú mất dần, căn bản không có hứng thú lại bàn tiếp, Tiêu hộ pháp bị tức đến hộc máu, nhưng mà hắn vẫn là nhịn được khẩu khí này, trước khi đi hắn trầm giọng nói:
– Ngươi có thể lại suy nghĩ một chút, cái này đối với ngươi mà nói là một đại cơ duyên, nếu như ngươi nghĩ kỹ rồi thì có thể để cho Tĩnh Khê quốc chủ truyền lời.
Chương 594: Giải trừ hôn ước (2)
Sau khi Tiêu hộ pháp rời đi, Lý Thất Dạ là cười một chút, lẩm bẩm nói:
– Đồ tử đồ tôn của Thiên Lý tiên đế ngược lại còn có một chút tiền đồ!
Mặc dù Tiêu hộ pháp vẫn là bày vao tư thái, nhưng cuối cùng vẫn là không có ỷ thế khinh người, mạnh mẽ giải trừ cái hôn ước này, nếu không Lý Thất Dạ là vui lòng thay Thiên Lý tiên đế giáo huấn đám lão đầu tử này một chút.
– Ngươi, ngươi, ngươi là thế nào mà trở thành vị hôn phu của rúc tiên tử?
Sau khi Tiêu hộ pháp rời đi, Lục Bạch Thu cũng nhịn không được mà hỏi.
Đồn rằng từng có rất nhiều người hướng Lam Vận Trúc cầu hôn, đều bị cự tuyệt hết, nhưng bây giờ lại xuất hiện một vị hôn phu, điều này thật sự là quá đột nhiên.
– Trên đường nhặt được!
Lý Thất Dạ cười nói.
Lục Bạch Thu nhất thời im lặng, Lam Vận Trúc chính là một trong những tiên tử xinh đẹp nhất, cường đại nhất của Diêu Vân, trở thành vị hôn phu của nàng làm sao sẽ dễ dàng như vậy. Nếu như chuyện như vậy ở trên đường cũng có thể nhặt được, sớm cũng đã có không biết bao nhiêu người đi đường rồi!
Nếu như Lục Bạch Thu biết một cái hôn sự này thật sự là nhặt được mà nói, vậy nhất định sẽ càng thêm trợn tròn mắt.
Thiên Lý Hà tới giải trừ hôn ước, đối với Lý Thất Dạ mà nói, đó chẳng qua là một tràng phong ba nhỏ mà thôi, hắn vẫn ở lại trên đảo nhỏ, chờ thời cơ tiến vào thần đảo bị lạc.
Mà ở bên trong khoảng thời gian này, Thiên Quần đảo là càng ngày càng hỏa nhiệt, càng ngày càng nhiều cường giả của đại giáo cương quốc đều chạy đến, ở mỗi một ngày, bầu trời của Thiên Quần đảo đều có thể nhìn thấy được từng kiện bảo vật phi hành, từng đầu thụy thú khổng lồ đạp không mà đến, hướng hải ngoại mà đi.
Hơn nữa mỗi một ngày bầu trời của Thiên Quần đảo đều là huyết khí ngập trời, Thánh Tôn chi uy, Thánh Hoàng chi uy chính là tràn ngập bầu trời, không biết có bao nhiêu đại nhân vật của đại giáo cương quốc đích thân tới.
Tràng diện lớn như thế, nhiều đại nhân vật đích thân tới như vậy để cho tu sĩ của Thiên Quần đảo đều không thở nổi, tất cả mọi người cảm thấy là mưa gió nổi lên.
Vì để tránh cho bị cuốn vào trong tràng phong ba này, sau khi Tĩnh Khê quốc chủ chiếm được chỉ thị của Lý Thất Dạ, bắt đầu hướng Thiên Quần đảo rút lui môn hạ đệ tử, thậm chí dời đi cư dân của Thiên Quần đảo.
Đặc biệt là khi từng cái đại giáo cương quốc xuất hiện ở Thiên Quần đảo, thời điểm đi hải ngoại, Tĩnh Khê quốc chủ càng thêm rõ ràng đây chắc chắn là một tràng đại phong bạo đã tới, Tĩnh Khê quốc bọn họ lại càng nhanh chóng từ Thiên Quần đảo rút lui rồi.
Dĩ nhiên đối với Tĩnh Khê quốc chủ mà nói, rút lui đây chẳng qua là tạm thời, đợi sau khi tràng phong ba này kết thúc, bọn họ sẽ trở về.
Ở trong đoạn thời gian này, hải ngoại mỗi một ngày đều là thanh âm nổ vang lên không ngừng, có khi thậm chí là trời rung đất chuyển, sóng biển ngập trời, ở chỗ thần đảo bị lạc nơi hải ngoại, mỗi một ngày đều là quang mang ngất trời, có hàn quang của bảo vật, cũng có tiên quang từ thần đảo bị lạc phát ra.
– Hiện tại không chỉ là Diêu Vân, ngay cả đại nhân vật của đại giáo cương quốc nơi U Cương, Thủy Thương, Trạch Địa đều chạy đến.
Lục Bạch Thu một mực cùng với bên ngoài có liên lạc, nàng đem tin tức nói cho Lý Thất Dạ, không khỏi lo lắng nói:
– Ngày hôm qua có mấy Bảo Thánh Tôn tới, thiếu chút nữa đem biển rộng cũng lật ngược, chúng ta có muốn tước tiên rút lui khỏi nơi này hay không?
– Không!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, híp mắt cười nói:
– Nếu là Bảo Thánh Tôn tới, như vậy chúng ta liền đi một chuyến xem sao.
Lý Thất Dạ cùng Lục Bạch Thu lại một lần nữa đi tới hải ngoại, so sánh với tình huống mà lần trước bọn họ chứng kiến, hiện tại địa phương của thần đảo bị lạc càng thêm náo loạn, ở trên mặt biển dừng lại đại lượng phi hành bảo vật, có bảo thuyền khổng lồ dừng ở trên bầu trời, cũng có bảo điện treo ở trên không, lại càng có thần sơn cao cao treo ở trên chín tầng trời…
Tu sĩ chạy tới rất nhiều, có đại nhân vật muốn trèo lên thần đảo bị lạc, cũng có tu sĩ chạy tới xem náo nhiệt, có người cưỡi dị thú mà đến, cũng có người ngồi phi hành bảo vật mà đến, có người dừng lại ở trên biển, cũng có người ngâm mình ở trong nước.
Mà thần đảo bị lạc bao phủ ở trong sương mù cũng xảy ra biến hóa rất lớn, ở trong sương mù, bầu trời của thần đảo bị lạc thế nhưng xuất hiện thất sắc quang mang, thất sắc quang mang biến ảo không chừng, thỉnh thoảng hóa thành sơn hà, thỉnh thoảng hóa thành thần thú, thỉnh thoảng biến mất không thấy, hơn nữa, vào lúc này ở bên trong thần đảo bị lạc mơ hồ truyền đến thanh âm long ngâm phượng minh, có đôi khi ở bên trong thần đảo bị lạc thế nhưng vang lên một tiếng rống to, thật giống như có hung vật nào đó bị nhốt ở bên trong thần đảo bị lạc!
Thậm chí, ngay cả sương mù bao phủ thần đảo bị lạc cũng phát sinh biến hóa, hiện tại sương mù bao phủ thần đảo bị lạc dĩ nhiên là hóa thành huyết vụ nhàn nhạt.
Huyết vụ này chính là huyết vụ mà sau khi những cường giả chết thảm lưu lại khi muốn xuyên qua sương mù đi lên thần đảo bị lạc, ở trong khoảng thời gian ngắn có không ít người muốn mạnh mẽ đi lên thần đảo bị lạc, nhưng mà đều ở trong nháy mắt bị sương mù cắn nuốt hóa thành một đoàn huyết vụ, hơn nữa một đoàn huyết vụ này sáp nhập vào trong sương mù thật lâu không tiêu tan.
Nhìn thần đảo bị lạc ở trước mắt xảy ra biến hóa rất lớn, Lý Thất Dạ không khỏi hóp hai mắt, thật lâu không nói gì.
Mà bây giờ ở bên ngoài sương mù đã có không ít đại giáo cương quốc phân hải thành cương, ở trên mặt biển xây dựng lên tiểu cương thổ, bắt đầu đóng quân.
Càng làm cho không ít người động dung chính là ở trên sương mù, mỗi một cái phương vị đều có đứng đại nhân vật quanh thân thần hoàn quanh quẩn, thần diễm toát ra, khí tức phát ra trên thân những người này để cho không biết bao nhiêu cự yêu hải thú trong đại hải đều lẩn trốn, những người này tuyệt đối là nhân vật khó lường, có Thánh Tôn, có Thánh Hoàng, đều là nhất quốc chi quân, nhất giáo chi chủ cao cao tại thượng, những người này đều là nhân vật cực ít khi lộ mặt, nhưng mà hôm nay đều xuất hiện ở chỗ này.
– Dạ Hành giáo, Bàn Long quốc, Ma Thiên môn…
Nhìn từng cái đại giáo cương quốc đóng quân, Lục Bạch Thu có thể nhất nhất nhận ra tiêu huy của những đại giáo cương quốc này, không khỏi lẩm bẩm nói:
– Nhiều nhất lưu đại giáo tới như vậy!
– Cũng không chỉ là đại giáo cương quốc tới rồi, ngay cả một ít lão bất tử không nguyện ý xuất thế cũng tới rồi, có mấy cái lão tổ tới nữa.
Vào lúc này bên cạnh hai người Lý Thất Dạ xuất hiện một người, tiếp lời nói:
– Ngày hôm qua lão tổ của Thiết Thạch cốc tới, hắn muốn mạnh mẽ đi lên thần đảo bị lạc, đáng tiếc trong nháy mắt hóa thành huyết vụ.
Người đột nhiên xuất hiện là một thanh niên thoạt nhìn hai mươi tuổi, thanh niên này mặc một thân đạo bào, cầm trong tay một cái quạt, trên đó viết chữ “Toán”.
Chương 595: Toán Thiên đạo nhân (1)
Thanh niên đạo sĩ này đầu đội đạo quan, hắn thoạt nhìn là một bộ dáng lão luyện, hơn nữa trên mặt luôn là mang theo nụ cười thần bí, tựa hồ hắn hình như là cất giấu không ít bí mật.
Đột nhiên một người xuất hiện ở bên cạnh, hơn nữa một bộ là rất quen thuộc, điều này để cho Lục Bạch Thu cũng không khỏi nhìn Lý Thất Dạ, nàng còn tưởng rằng thanh niên này là bằng hữu của hắn.
– Tại hạ Toán Thiên đạo nhân, thiết khẩu đoạn mệnh, có thể tính tương lai!
Thanh niên đạo sĩ này mỉm cười chào hỏi với Lý Thất Dạ cùng Lục Bạch Thu, một bộ dáng lão đạo thành thục, nói:
– Tiểu đạo là thiên mệnh mà tới, gặp được hai vị đạo hữu có thể nói là hữu duyên, hai vị đạo hữu có muốn tính một quẻ hay không!
Mặc dù Toán Thiên đạo nhân này giả trang một bộ dáng lão đạo chững chạc, nhưng mà tuổi của hắn chung quy là bán đứng hắn, cđặc biệt là thời điểm hắn mở miệng muốn tính một quẻ cho hai người Lý Thất Dạ, liền làm cho người ta có một loại cảm giác giang hồ bịp bợm.
– Chúng ta không cần xem bói.
Lục Bạch Thu lắc đầu nói:
– Người tu đạo chính là nghịch thiên cải mệnh, cần gì xem bói.
Lục Bạch Thu nói lời như vậy đã là khách khí, đổi lại là những người khác, thấy giang hồ bịp bợm như vậy đã sớm đem hắn đuổi đi rồi.
– Vị cô nương này sai lầm rồ, tiểu đạo có thể thông cổ kim, có thể tính tương lia, nếu như có thể trước nhìn thiên mệnh một hai, sẽ để cho con đường tu đạo trong tương lai của ngươi hóa hiểm thành an.
Toán Thiên đạo nhân vội vàng là chiêu dụ sinh ý nói:
– Trên thì tiểu đạo có thể tính thiên, dưới có thể tính chư thần, nhìn lại quá khứ, đi thông cổ kim…
Đạo sĩ kia vì chiêu dụ sinh ý, đó là nói đến ba hoa chích chòe, tựa như hắn thật sự lợi hại như vậy.
Lục Bạch Thu cái gì cũng không nói, nàng không để ý đến Toán Thiên đạo nhân, bất luận người nào đều sẽ cảm giác Toán Thiên đạo nhân ở trước mắt là một gã giang hồ bịp bợm, Lục Bạch Thu không ra tay đuổi hắn đi đã là rất tốt.
Chỉ có Lý Thất Dạ cười dài nhìn Toán Thiên đạo nhân, cười nói:
– Ngươ thật sự lợi hại như vậy, thật sự có thể trên tính thiên, dưới tính chư thần?
– Nếu như đạo hữu không tin, liền để cho tiểu đạo vì ngươi mà tính một quẻ, nếu như đạo hữu cảm thấy không chính xác, đó là không lấy tiền.
Toán Thiên đạo nhân vội vàng nói.
Lý Thất Dạ một bộ hết sức cảm thấy hứng thú, mà Lục Bạch Thu liền kỳ quái, Toán Thiên đạo nhân làm cho người ta vừa nhìn liền biết là đám giang hồ bịp bợm, tại sao Lý Thất Dạ đột nhiên lại tin tưởng rồi.
– Được rồi, vậy thì ta tính cho ngươi một chút đi!
Lý Thất Dạ cười nhẹ nhàng mà nhìn Toán Thiên đạo nhân, sau đó xòe bàn tay ra.
– Tốt!
Thấy khách tới cửa, Toán Thiên đạo nhân nhất thời mừng rỡ, lập tức nhìn thủ chưởng của Lý Thất Dạ, thời điểm vừa bắt đầu, Toán Thiên đạo nhân ngược lại còn là tùy ý nhìn, nhưng mà vừa nhìn, thần thái hắn ngưng tụ, thời điểm nhìn kỹ chưởng mạch của Lý Thất Dạ, hắn không khỏi ánh mắt ngưng tụ, thoáng cái toàn thân quán thâu, giống như muốn nhìn thấu chưởng mạch của Lý Thất Dạ.
– Mẹ ơi!
Lúc Toán Thiên đạo nhân vừa động dụng thần thông của mình, nhất thời sắc mặt trắng bệch, giống như là bị độc xà cắn một cía, đông đông đông liền lui về phía sau vài bước!
Toán Thiên đạo nhân thoáng cái lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch mà nhìn Lý Thất Dạ giống như nhìn thấy quỷ. Toán Thiên đạo nhân phản ứng như thế, Lục Bạch Thu cũng không khỏi ngoài ý muốn, xem mệnh mà thôi, cần phải khoa trương như vậy sao?
– Chư thiên thần ma, liệt tổ liệt tông, các ngươi phải phù hộ ta nha!
Toán Thiên đạo nhân bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, phục hồi lại tinh thần, xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà hắn còn không trốn được mấy bước liền đã bị Lý Thất Dạ thoáng cái níu lấy cổ áo, bị Lý Thất Dạ thoáng cái kéo trở lại.
– Đại gia, tiểu đạo sĩ chỉ là giang hồ tiểu tốt kiếm miếng cơm ăn mà thôi, Toán Thiên đạo nhân vội vàng nói:
– Đại gia ngươi là đại nhân có đại lượng, không cần phải chấp nhận với nhân vật nhỏ như ta.
Toán Thiên đạo nhân đột nhiên cầu xin tha thứ, Lục Bạch Thu không khỏi ngơ ngác một chút, nàng cũng là thiện tâm, không khỏi thấp giọng khuyên bảo nói:
– Hắn cũng không có bao nhiêu ác ý, thả hắn đi.
Ở trong mắt Lục Bạch Thu, Toán Thiên đạo nhân chỉ là giang hồ thần côn mà thôi, lừa gạt chút nhân vật nhỏ, mặc dù thần côn như vậy để cho có một ít người chán ghét, nhưng mà nàng cũng lười đi làm khó nhân vật như vậy.
Lý Thất Dạ lắc đầu, cười dài mà nói với Toán Thiên đạo nhân:
– Gấp cái gì, ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi, xem bộ dáng vội vàng hấp tấp của ngươi, chẳng lẽ ta là hồng hoang mãnh thú hay sao?
Song, lúc này ở trong mắt Toán Thiên đạo nhân, Lý Thất Dạ so sánh với hồng hoang mãnh thú còn đáng sợ hớn, sắc mặt của hắn trắng bệch, đem đầu lắc đến giống như là đánh trống, vội vàng cầu xin ta thứ nói:
– Tiểu đạo chính là múa rìu qua mắt thợ, không biết trời cao đất rộng, đại gia ngươi đại nhân đại lượng, không cần chấp tiểu nhân.
– Tốt lắm, đừng nói nhiều!
Lý Thất Dạ thả Toán Thiên đạo nhân ra, cười dài nói:
– Bản thân ta có một việc để cho ngươi tính một chút.
Lý Thất Dạ nói như vậy để cho Toán Thiên đạo nhân nhất thời sắc mặt đại biến, vội vàng thoái thác nói:
– Đại gia, tiểu đạo chỉ là một khách giang hồ, không có bản lĩnh gì, chẳng qua là hết ăn lại uống, chuyện kinh thiên của đại gia, tiểu đạo lại có gì có thể tính ra được.
– Vậy sao?
Lý Thất Dạ híp mắt lại nhìn hắn, cười dài nói:
– Nếu như ngơi tính không ra, ta đây đích thân hủy đi xương cốt của ngươi, ngươi cảm thấy kết quả như thế nào đây?
Nghe được lời như vậy, Toán Thiên đạo nhân nhất thời ủ rũ rồi, giống như là bóng da xì hơi, hắn vỗ vỗ đầu, hữu khí vô lực nói:
– Đại gia nhất định muốn ta tính, tiểu đạo tận lực liền được rồi.
Lục Bạch Thu cũng không khỏi kỳ quái, nàng cảm thấy Lý Thất Dạ muốn làm khó một tên giang hồ đạo sĩ, đó thật sự là quá kỳ quái.
Lý Thất Dạ ở trên một trang giấy vẽ xuống thứ gì đó, đưa cho Toán Thiên đạo nhân, cười dài nói:
– Ngươi tính ra kết quả liền nói cho ta biết. Cũng đừng tính toán chạy trốn, cẩn thận ta hủy đi ổ của nhà các ngươi!
Toán Thiên đạo nhân nhìn đồ vật trên giấy một chút, nhất thời gương mặt không khỏi đau khổ, bộ dáng kia của hắn so với ăn hoàng liên còn phải đắng hơn, trong khoảng thời gian ngắn là cụp đầu xuống.
– Được rồi, đại gia, ngươi đã tin tưởng tiểu đạo như thế, tiểu đạo liền tính toán một chút, có kết quả, tiểu đạo nhất định nói cho đại gia!
Sau khi Toán Thiên đạo nhân đem giấy cất lại, vội vàng nói với Lý Thất Dạ.
– Đi đi!
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà phất tay nói, lời này của Lý Thất Dạ vừa ra, Toán Thiên đạo nhân giống như là được đại xá, xoay người rời đi, ngay cả nửa khắc cũng không dám dừng lại, thật giống như Lý Thất Dạ là tuyệt thế ôn thần, hắn muốn trốn đi thật xa.