Đế Bá Audio Podcast
Tập 115 [Chương 571 đến Chương 575]
❮ sautiếp ❯Chương 571: Mộng Nguyện thụ (2)
Đại Trí hòa thượng thoáng cái chạy trốn tới chân trời, mặc dù nói hắn là nhắc nhở Lý Thất Dạ, nhưng mà trong lời nói có mấy phần ngữ khí vui vẻ trên nỗi đau của người khác.
Lý Thất Dạ là dở khóc dở cười, lắc đầu. Mặc dù nói Lý Thất Dạ cũng là từ Phi Hoài thôn trốn thoát, bất quá đem so sánh với Đại Trí hòa thượng cũng là chạy trốn chết thì hắn liền lộ ra vẻ bình tĩnh rồi.
Sau khi Lý Thất Dạ nhận thức đúng phương hướng cũng tung người mà đi, trong nháy mắt biến mất ở chân trời.
Lần này Lý Thất Dạ đi tới U Thánh giới mà mang theo mục đích mà đến, cho nên khi hắn tung người đi về phía nam, hắn lấy ra Quỷ Nguyên Tổ Thược, lẩm bẩm nói:
Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!
– Có chút bí ẩn ở một thế này muốn giải khai!
Lý Thất Dạ tới U Thánh giới là hướng về một thứ gì đó mà đến, cho nên hắn một đường xuôi nam, đi trước một chỗ, một cái địa phương mà hắn cũng không xa lạ gì.
Lý Thất Dạ mặc dù là một đường xuôi nam, bất quá hắn vẫn còn đang ở trong phạm vi Thiên Lý Hà. Nói đến Thiên Lý Hà, cái danh tự Thiên Lý Hà này nó vừa là truyền thừa của một môn phái cũng là danh xưng của một con sông.
Ở U Thánh giới mà nói, nếu như tu sĩ nhắc tới Thiên Lý Hà, vậy khẳng định là nghĩ đến yêu môn do Thiên Lý tiên đế truyền thừa xuống! Trên thực tế, Thiên Lý Hà cũng là một con sông lớn.
Thậm chí có thể nói, Thiên Lý Hà ở Diêu Vân cho tới cả U Thánh giới cũng có thể được xưng là một đại giang hà! Ở Diêu Vân đại địa, Thiên Lý Hà trùng điệp nghìn vạn dặm, tựa như một đầu cự long uốn ở cả Diêu Vân đại địa, cuối cùng chạy thẳng vào trong đại dương.
Phạm vi quản hạt của Thiên Lý Hà nhưng là bao trùm cương thổ nghìn vạn dặm ở hai bên bờ sông một cái đại giang hà này, mà ở trên phiến cương thổ này lại càng có rất nhiều truyền thừa môn phái, đại giáo cương quốc là phụ thuộc vào Đế thống tiên môn như Thiên Lý Hà này!
Thiên Lý Hà là một con sông khổng lồ, thậm chí là đệ nhất đại giang của U Thánh giới, nó khởi nguyên từ trên đại xuyên cao tuấn vô cùng, từng có người ngược dòng, ngọn nguồn của Thiên Lý Hà này có thể truy đến đệ nhất hung phần.
Cho nên ở Diêu Vân cho tới cả U Thánh giới có một loại thuyết pháp, Thiên Lý Hà khởi nguyên từ đệ nhất hung phần, dừng ở thiên quần đảo! Chính là bởi vì Thiên Lý Hà này là một cái đại giang khởi nguyên từ đệ nhất hung phần, điều này làm cho cả con sông lớn tràn đầy sắc thái truyền kỳ!
Trăm vạn năm trôi qua, Thiên Lý Hà một mực vẫn bị sương mù thần bí bao phủ, tựa hồ ở trong đại giang này có rất nhiều bí mật không muốn người biết.
Ở trong trăm vạn năm đã qua này, đã từng có không ít người tìm hiểu qua bí mật của Thiên Lý Hà, nhưng mà lại rất ít người có thể dò xét được bí mật của nó. Từng có người nói, nếu như nói có người nào biết được bí mật của Thiên Lý Hà, đó chính là không ai khác ngoài Tiên Đế.
Một câu nói kia cũng không phải là bắn tên không đích, chính như Thiên Lý Hà, Thiên Lý tiên đế với tư cách là một trong những Tiên đế cũng bao phủ trong sương mù thần bí, thế gian từng có tin đồn cho là Thiên Lý tiên đế chính là xuất thân từ Thiên Lý Hà!
Lý Thất Dạ dọc theo Thiên Lý Hà một đường xuôi nam, hắn cũng không nóng nảy thoáng cái chạy tới mục đích, cho nên lúc hắn phi hành đi đường, lúc lại đi bộ nhớ lại phiến đại địa này.
U Thánh giới, trăm vạn năm đã qua, Lý Thất Dạ đã tới rất nhiều lần, về phần Thiên Lý Hà, hắn cũng tới mấy lần rồi, đặc biệt là ở niên đại của Thiên Lý tiên đế, dấu chân của hắn lại càng trải rộng ở hai bên bờ Thiên Lý Hà!
Trăm vạn năm đã qua, nếu như nói có người nào biết rõ bí mật của Thiên Lý Hà, như vậy Lý Thất Dạ nhất định là một trong những người đó. Hơn nữa ở đương thời cũng chỉ sợ chỉ có Lý Thất Dạ đối với Thiên Lý Hà là hiểu rõ ràng nhất.
Lý Thất Dạ dọc theo Thiên Lý Hà xuôi nam, thỉnh thoảng vào cổ thành, thấy thế gia cổ xưa xuống dốc, không khỏi vì đó mà thở dài, hắn vào sơn hà, thấy phồn hoa năm đó đã hóa thành một mảnh phế tích, ở trong lòng không khỏi cảm khái, có khi hắn ở bên bờ sông Thiên Lý Hà, ngắm nhìn đại giang mịt mờ này liền là trầm mặc thật lâu, bao nhiêu anh hùng, bao nhiêu vinh quang, bao nhiêu hồng nhan giai nhân… Ở trong dòng sông thời gian đều lộ ra vẻ không đủ, cuối cùng yên diệt.
Song, bao nhiêu năm tháng đi qua, thương hải tang điền, nhưng mà một cái đại giang cuồn cuộn này vẫn còn đó, tựa hồ thế gian không có gì có thể rung chuyển được một cái đại giang cuồn cuộn này, nó giống như là một đầu chân long chiếm cứ trên một mảnh đại địa nơi này.
Theo Lý Thất Dạ một đường xuôi nam, hắn thực đã sắp tới hải khẩu của Thiên Lý Hà rồi. Một ngày này Lý Thất Dạ bước chân vào cương thổ của Tĩnh Khê quốc. Nghe được cái tên quen thuộc như thế, trong lòng Lý Thất Dạ có cảm xúc rất lớn, không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài:
– Tĩnh khê thủ hải khẩu, bao nhiêu năm trôi qua như cũ còn đó!
Tĩnh Khê quốc, ở Diêu Vân mà nói là một cương quốc không lớn không nhỏ, thực lực của nó ở Diêu Vân mà nói cũng chỉ là thuộc về hàng muôn phái nhị lưu mà thôi.
Hơn nữa Tĩnh Khê quốc chính là phụ thuộc vào Thiên Lý Hà, trăm vạn năm tới nay cũng là như thế. Tĩnh Khê quốc quy phụ vào Thiên Lý Hà là có nguyên nhân, thủy tổ khai quốc của Tĩnh Khê quốc chính là một viên chiến tướng của ở dưới tay Thiên Lý tiên đế, truyền thuyết Thiên Lý tiên đế thành tựu Tiên Đế, sau khi quân lâm cửu giới liền ở trên Thiên Lý Hà thành lập nên truyền thừa môn phái.
Mà thủy tổ của Tĩnh Khê quốc chính là một viên chiến tướng dưới tay của Thiên Lý tiên đế, một mực đi theo, sau đó Thiên Lý tiên đế ở trên một một đoạn cuối nhất phía nam của Thiên Lý Hà lấy xuống một khối cương thổ ban thưởng cho hắn, để cho thủy tổ của Tĩnh Khê quốc kiến quốc lập đạo!
Chính là bởi vì như thế, Tĩnh Khê quốc cho tới nay đều là phụ thuộc vào Tĩnh Khê quốc. Sự thật ở năm đó thực lực của Tĩnh Khê quốc cũng rất mạnh, tuyệt đối là thực lực của nhất lưu môn phái, đáng tiếc bao nhiêu năm đi qua, thực lực của Tĩnh Khê quốc có điều suy sụp, không còn được cường thịnh như năm đó nữa! Mặc dù là như thế, bởi vì Tĩnh Khê quốc quy thuộc Thiên Lý Hà, cho dù Tĩnh Khê quốc không còn cường thịnh vào năm đó thì cũng không có môn phái truyền thừa nào đến cướp đoạt cương thổ của Tĩnh Khê quốc.
Truyền thừa giống như Tĩnh Khê quốc có thể nói là an phận ở một góc, hơn nữa nó phụ thuộc vào Thiên Lý Hà, cho dù không cường đại như năm đó, nhưng chỉ cần Thiên Lý Hà không ngã, nó là có thể một thế lại một thế truyền thừa xuống.
Lý Thất Dạ bước chân vào cương thổ Tĩnh Khê quốc, thấy gần tới mục đích, hắn cũng không nóng nảy lên đường, đi chầm chầm trên đại đại, dọc theo đại giang đi xuống phía nam.
Chương 572: Lục bạch thu
Đang ở lúc Lý Thất Dạ không nhanh không chậm mà dọc theo đại giang một đường xuôi nam, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một trận thanh âm oanh long, Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn lên, đó cư nhiên là một chiếc cự thuyền đang phi hành trên bầu trời, cũng là đi về phía nam!
Đối với chuyện như vậy Lý Thất Dạ cũng không thấy kỳ quái, cũng không để ở trong lòng, mà cự thuyền cũng là phá toái hư không hướng về phía nam bay đi, nhưng mà chiếc cự thuyền này còn bay đi không xa liền bay ngược trở về, dừng ở trên đầu Lý Thất Dạ, từ từ trầm xuống.
– Ngươi đi đâu?
Vào lúc này trên mép thuyền có một nữ tử đang đứng, nói với Lý Thất Dạ.
Đột nhiên bị một nữ hài tử đến gần, Lý Thất Dạ không khỏi hơi kỳ quái, dĩ nhiên hắn vẫn không đến mức tự luyện cho mình là đẹp trai khiến cho nữ hài tử tiến đến gần.
– Ta?
Lý Thất Dạ cũng không khỏi chỉ vào mũi mình một cái, sau đó nói:
– Đi Thiên Quần đảo!
– Lên đi!
Nữ hài tử nói:
– Chúng ta cũng đi Thiên Quần đảo, mang ngươi đi theo một đoạn đường.
Lần đầu tiên được người mang theo một đoạn đường, Lý Thất Dạ cũng không khỏi cảm thấy thú vị, cười cười, nhảy lên chiếc cự thuyền này. Sau khi Lý Thất Dạ nhảy lên thuyền, cự thuyền oanh long một trận, hướng về phía nam bay đi.
Thời điểm Lý Thất Dạ đứng ở trên thuyền mới phát hiện, trên cự thuyền sớm đã ngồi hơn mười vị tu sĩ, có già có trẻ, trang phục thuần một màu sắc, vừa nhìn liền biết là xuất ra từ một môn phái.
Sau khi Lý Thất Dạ lên thuyền, tu sĩ trên thuyền là thân mật gật đầu đối với Lý Thất Dạ, lấy đó làm chào hỏi.
Mà nữ hải tử gọi Lý Thất Dạ đi lên nói:
– Tùy tiện tìm một chỗ ngồi, Thiên Quần đảo đã rất gần, trong nháy mắt liền đến.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, không khỏi đánh giá nữ hài tử trước mắt này. Nữ hài tử trước mắt chính là hơi hai mươi, là đang thanh xuân, xinh đẹp động lòng người.
Lý Thất Dạ gặp qua mỹ nữ nhiều lắm, thậm chí có thể nói là tính ra cũng đếm không hết, nhưng mà nữ hài tử trước mắt vẫn là để cho người ta hai mắt tỏa sáng.
Nữ tử trước mắt một đầu tóc ngắn, phủ đến bên tai, một đầu tóc ngắn như vậy thoạt nhìn khiến cho người ta không khỏi hai mắt tỏa sáng, cũng làm cho nàng thoạt nhìn là dứt khoát lưu loát, làm cho người ta vừa nhìn liền biết nàng là một người làm việc quyết đoán.
Nữ tử không tính là xinh đẹp, nhưng mà một đôi mắt sáng ngời, đôi môi nhếch lên, cả người có thể khiến cho người ta có một loại cảm giác thanh tân. Mà áo giáp nàng mặc trên người càng làm cho cả người nàng là anh tư hiên ngang.
Nữ hài tử tuy tuổi không lớn lắm, làm cho người ta vừa nhìn liền có khí phái của đại tỷ đầu, rất rõ ràng, nữ hài tử trước mắt cũng là thủ lĩnh của nhóm người này.
– Tại hạ Lý Thất Dạ, không biết cô nương xưng hô như thế nào?
Sau khi Lý Thất Dạ đánh giá nữ hài tử trước mắt một phen, cười hỏi.
– Lục Bạch Thu!
Nữ hài tử nói chuyện cũng dứt khoát lưu loát, nói:
– Đường chủ Tĩnh Khê quốc Thiên Quần đảo!
Nữ hài tử như vậy là Lý Thất Dạ đã rất lâu chưa nhìn thấy, hắn không khỏi cười cười nói:
– Cô nương có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường, thật sự là để cho ta vô cùng cảm kích.
– Hắc, đường chủ nhà chúng ta là coi trọng tiểu hỏa ngươi rồi, tính toán tuyển ngươi làm vi phu!
Một người trung niên hán tử ở trên thuyền cười hì hì nói giỡn.
Những đệ tử khác ở trên thuyền bất luận là già trẻ, nghe được lời như vậy cũng không khỏi cười vang.
– Đại Trụ, có phải là ngứa da hay không?
Lục Bạch Thu ma sát hai quyền vào nhau, một đôi tú mục liền là nhìn chằm chằm vào hán tử này, một bộ dáng muốn đánh hán tử kia một trận.
– Hắc, đường chủ đại nhân, ta chỉ là nói giỡn, nói giỡn!
Nhìn thấy đường chủ ma sát hai quyền, vị hán tử này nghĩ đến tàn nhẫn đánh người của đường chủ, lập tức cười khan nói.
Về phần những đệ tử kia của hắn lại là hắc hắc nở nụ cười, một bộ nhìn có chút sung sướng khi người gặp họa. Nhìn ra được bọn họ mặc dù độ tuổi khác nhau nhưng mà vẫn là rất đoàn kết.
Lục Bạch Thu không để ý đến đám đệ tử này nữa, nói với Lý Thất Dạ:
– Ở U Thánh giới, Nhân tộc chúng ta nên đoàn kết nhất trí trợ giúp lẫn nhau.
Lý Thất Dạ cười cười, ý nghĩ của nha đầu này không tệ, đáng tiếc thực tế tàn khốc, bất luận là thế giới nào, bất luận là một chủng tộc nào đều có chuyện tàn sát lẫn nhau.
– Ngươi đi Thiên Quần đảo làm gì?
Lục Bạch Thu chính là đường chủ của Tĩnh Khê quốc Thiên Quần đảo, Thiên Quần đảo chính là địa bàn mà nàng quản hạt, nghe Lý Thất Dạ nói muốn đi Thiên Quần đảo cũng không khỏi hỏi.
– Hái ít dược liệu!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Nghe nói Thiên QUần đảo thịnh sinh Quỷ Hòe thụ, ta gần đây là chế một vị cao dược, cần thụ giao (nhựa cây) của Quỷ Hòe thụ, cho nên đặc biệt chạy đến Thiên Quần đảo một chuyến, lấy đó hái thụ giao!
– Quỷ Hòe thụ?
Nghe được lời nói của Lý Thất Dạ, Lục Bạch Thu liền nói:
– Quỷ Hòe thụ ở Thiên Quần đảo đích xác là có rất nhiều, có thể nói là thụ mộc đặc hữu của Thiên Quần đảo chúng ta.
Mặc dù nói các truyền thừa đối với bảo khoáng đan thảo mà cương thổ mình sinh sản là không cho phép ngoại nhân hái lấy đào móc, bất quá nghe được Lý Thất Dạ vì lấy nhựa cây của Quỷ Hòe thụ mà đến, Lục Bạch Thu cũng chưa để ở trong lòng.
Mặc dù nói Quỷ Hòe thụ ở rất nhiều địa phương hiếm thấy, chỉ có ở Thiên Quần đảo là đặc biệt sinh trưởng thịnh vượng, nhưng mà Quỷ Hòe thụ đối với Tĩnh Khê quốc mà nói cũng không có giá trị gì, cho nên Lục Bạch Thu cũng không để ở trong lòng.
Thiên Quần đảo chính là hải khẩu của Thiên Lý Hà, thời điểm khi Thiên Lý Hà kéo dài ngàn dặm liền là đột nhiên dừng lại, nước sông cuồn cuộn chảy vào đại dương.
Dõi mắt nhìn lại, Thiên Quần đảo chính là một mảnh mờ mịt, nước biển cuồn cuộn, mà ở trên phiến hải vực cuồn cuộn này có từng hòn đảo hiện lên, từng hòn đảo này có lớn có nhỏ, nhỏ thì chỉ như là một cái đỉnh núi, mà lớn thì lại như là một khối đại lục, phía trên có thành trì, lại càng có hơn vạn phàm nhân, náo nhiệt vạn phần!
Mặc dù nói nơi này xưng là Thiên Quần đảo,, nhưng mà nơi này cũng không có tới một ngàn hòn đảo, từng có người tính qua, tổng cộng nơi này chỉ có chín mươi chín hòn đảo, nhưng cũng có người nói nơi này là có một trăm hòn đảo, sau đó có một hòn đảo lớn nhất liền chìm vào đáy biển.
Đến Thiên Quần đảo rồi, cương thổ mà Thiên Lý Hà quản hạt cũng liền đến chỗ này mà thôi, xa hơn chính là đại dương mịt mờ vô tận ở phía nam.
Mà Thiên Quần đảo cũng là một khối cương thổ cuối cùng ở phía nam nhất của Tĩnh Khê quốc! Ở một hòn đảo gọi là Thanh Thành lớn nhất của Thiên Quần đảo, bởi vì trên hòn đảo này có thành trì, xưng là Thanh thành, cho nên đỏa này cũng xưng là Thanh Thành.
Thanh Thành có ngàn dặm cương thổ, có thể nói là một hòn đảo rất lớn, cư dân trên đảo cũng hơn mười vạn người!
Chương 573: Thu hoạch thụ giao (1)
Đạo khẩu Thiên Quần đảo của Tĩnh Khê quốc chính là thiết lập ở bên trong Thanh thành, mà Lục Bạch Thu với tư cách là đường chủ Thiên Quần đảo, nàng chính là người có quyền lực lớn nhất ở Thiên Quần đảo! Lục Bạch Thu chỉ chừng ấy tuổi liền có thể lên làm đường chủ, điều này cũng đích xác nói rõ thực lực bản thân nàng không tầm thường.
Khi cự thuyền bay vào Thiên Quần đảo, Lý Thất Dạ nói với Lục Bạch Thu:
– Ta xuống thuyền ở chỗ này đi!
Lục Bạch Thu phân phó phụ thuyền bỏ neo, sau khi Lý Thất Dạ đi xuống, nói với hắn:
– Nếu có gì khó khăn có thể tìm đường khẩu của Thiên Quần đảo chúng ta! Chỉ cần có đủ khả năng, chúng ta nhất định tương trợ!
– Tiểu tử, thêm chút sức!
Ở trên thuyền cũng có lão tu sĩ trừng mắt nhìn Lý Thất Dạ, cười hì hì nói:
– Đường chủ chúng ta độc thân lâu rồi, nói không chừng ngươi có cơ hội đó, chúng ta coi trọng ngươi!
Lời như vậy dẫn đến Lý Thất Dạ cũng dở khóc dở cười, mà Lục Bạch Thu lại là trừng mắt liếc môn hạ đệ tử, dẫn tới đệ tử khác không khỏi cười lớn lên.
Sau khi cự thuyết trước mắt Lý Thất Dạ bay vào Thanh Thành, hắn đánh giá tình huống bốn phía một chút, đi lên cao phong, nhìn về phía Thiên Quần đảo xa xa.
– Tĩnh Khê thủ Thiên Quần, đáng tiếc, hắn lại không đem quốc đô của Tĩnh Khê quốc đặt ở chỗ này.
Thời điểm Lý Thất Dạ nhìn xuống phiến sơn hà này, không khỏi cảm khái mà thở dài một tiếng.
Ở thời đại Thiên Lý tiên đế, Tĩnh Khê quốc thủy tổ kiến quốc lập đạo chính là nghe theo đề nghị của Lý Thất Dạ, chỉ tiếc mặc dù hắn là kiến quốc ở chỗ này, nhưng mà không có đem quốc đô đặt ở đây!
Thiên Quần đảo, vị trí này đối với Tĩnh Khê quốc mà nói cũng không trọng yếu, đối với Thiên Lý Hà mà nói cũng không trọng yếu, nơi này là nhập hải khẩu của đại giang, sau khi đi ra Thiên Quần đảo chính là đại dương mênh mông!
Mặc dù nói đại dương một mảnh mênh mong cũng có hải tộc chư yêu tồn tại, nhưng mà bất luận là hải tộc cũng tốt, hay là hải yêu cũng được, ở trong phiển biển rộng mịt mờ này khó có thể làm được cái gì, đối với Tĩnh Khê quốc, đối với Thiên Lý Hà cho tới cả Diêu Vân cũng không tạo thành uy hiếp.
Ở năm đó Lý Thất Dạ từng đề nghị thủy tổ của Tĩnh Khê quốc kiến đô ở Thiên Quần đảo, đáng tiếc hắn bỏ qua việc kiến đô ở chỗ này, mà là đem đô thành xây dựng ở chỗ phì nhiêu, cái này khiến cho Thiên Quần đảo bỏ lỡ cơ duyên muôn đời.
Lý Thất Dạ đứng ở trên sơn phong, trông về phái Thiên Quần đảo ở xa xa, chín mươi chín hòn đảo đứng vững vàng ở trên phiến đại hải này, đảo có lớn có nhỏ, chín mươi chín hòn đảo thoạt nhìn cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng mà Lý Thất Dạ lại biết, ở chỗ này cất giấu bí mật kinh thiên, hắn đối với chỗ này cũng là nghiên cứu thật lâu, nhưng mà vẫn không có quá nhiều thu hoạch, cho đến khi hắn ở Đông Bách thành chiếm được Quỷ Nguyên Tổ Thược, khi hắn tìm hiểu được huyền cơ của cái này hắn biết biết được huyền cơ của Thiên Quần đảo.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lý Thất Dạ muốn tới U Thánh giới, Thiên Quần đảo cũng là một trong những mục đích của hắn.
Lý Thất Dạ lấy ra Quỷ Nguyên Tổ Thược, cẩn thận suy tính phiến thiên địa này, cuối cùng nhận thức đúng phương hướng, hướng về hòn đảo phía nam mà đi.
Lý Thất Dạ khảo sát một hòn đảo lại một hòn đảo, cuối cùng hắn đi lên một hòn đảo ở phía nam nhất. Hòn đảo này ở trong các hòn đảo của Thiên Quần đảo cũng không có quá nhiều chỗ xuất sắc, nếu quả thật muốn tìm một chỗ để cho nó bất đồng với hòn đảo khác, đó chính là thời điểm từ trên cao nhìn xuống, hòn đảo này xem ra giống như một bàn tay.
Lý Thất Dạ đi lên chỗ cao nhất của hòn đảo này, thời điểm thấy chỗ cao nhất này, hắn không khỏi lẩm bẩm nói:
– Quả nhiên là ở chỗ này, có một số việc vạn cổ đều không có người có thể suy tính ra!
Ở chỗ cao nhất của hòn đảo này có một gốc cây khô, chính xác mà nói, đó là một gốc cây đã bị khô chết. Đỉnh của gốc cây này lớn nhỏ như bàn tay, toàn thân nám đen, xem ra gốc cây này rất có khả năng là dẫn tới thiên lôi, cuối cùng thiên lôi bổ lên trên thân nó, đem nó đánh chết, cuối cùng khô bại đến chỉ còn lại một cái cọc gỗ ba thước.
Hơn nữa cái cọc gỗ cách mặt đất ba thước này còn là trống không, hốc cây đâm thẳng xuống chỗ sâu mặt dất, cũng không biết nó đâm sâu đến chừng nào, hướng bên trong thụ động nhìn lại là một mảnh tối đen như mực.
Chính là cái cọc gỗ giống như bị sét đánh chết đi này nhìn lên giống như một cái bàn tay mở ra, giống như một cái hắc thủ từ dưới đất vươn ra.
– Đang đang đang!
Khi Lý Thất Dạ lấy tay gõ vào cọc gỗ, cọc gỗ trơ trọi vang lên một trận thanh âm kim thiết thanh thúy, tựa như đây không phải là cọc gỗ mà là thần thiết.
– Quả nhiên là nó!
Sau khi Lý Thất Dạ cẩn thận quan sát gốc cây này, sau đó so sánh với Quỷ Nguyên Tổ Thược ở trên tay, không khỏi động dung nói.
Lý Thất Dạ nhìn cọc gỗ này, cuối cùng không khỏi lộ ra nụ cười, lẩm bẩm nói:
– Để cho ta xem truyền thuyết có phải là thật hay không, vạn cổ chi mê liền để cho ta tới giải khai đi!
Từ khi một ngày này vừa tới, Lý Thất Dạ ở trên hòn đảo này ngồi xuống, hắn tiện tay xây một tòa nhà tranh, sau đó bắt đầu sống cuộc sống như người phàm.
Sau khi Lý Thất Dạ ở lại trên hòn đảo này, hắn bắt đầu thu hoạch thụ giao của Quỷ Hòe thụ, hắn tựa hồ biến hóa nhanh chóng, biến thành một người giao nông.
Hơn nữa Lý Thất Dạ cũng không chỉ là chỉ thu lấy thụ giao của Quỷ Hòe thụ ở trên đảo này, hắn là muốn đạp hết tất cả hòn đảo của Thiên Quần đảo, thụ giao của Quỷ Hòe thụ trên từng hòn đảo hắn đều thu hoạch.
Lý Thất Dạ muốn thu hoạch tất cả thụ giao của Quỷ Hòe thụ trên tất cả hòn đảo, cái này không chỉ là hắn cần đại lượng thụ giao, quan trọng hơn là hắn muốn thụ giao ở trên tất cả các đảo của Thiên Quần đảo đều lưu lại dấu vết của hắn, vết cắt độc nhất vô nhị.
Nếu như chỉ đơn giản là thu hoạch thụ giao, Lý Thất Dạ trực tiếp thuê người phàm là được, làm sao cần chính mình động thủ chứ.
Dĩ nhiên chuyện này xa xa không có đơn giản như vậy, Lý Thất Dạ không chỉ là cần thụ giao.
Từ sau khi Lý Thất Dạ ở trên hòn đảo này, ngày qua ngày, làm những chuyện giống như giao nông làm, cắt giao, thu giao! Lặp đi lặp lại, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ.
Thiên Quần đảo mặc dù nói là nhập hải khẩu, nhưng mà trên Thiên Quần đảo này như cũ vẫn có vài chục vạn phàm nhân, trong đó có mấy hòn đảo tương đối lớn còn có không ít thành trì không thua gì đại thành trên đất liền.
Có thể nói Thiên Quần đảo cũng là một địa phương náo nhiệt phồn hoa, phàm nhân ở nơi này đa số lấy đánh cá mà sống, căn bản là không có ai làm giao nông, bởi vì thụ giao của Quỷ Hòe thụ căn bản là không có chỗ dùng.
Chương 574: Thu hoạch thụ giao (2)
Lý Thất Dạ đi khắp Thiên Quần đảo cắt thụ giao của từng gốc, đúng là có chút khác loại, cũng có một chút phàm nhân dân chúng hơi kỳ quái, bất quá Thiên Quần đảo chính là địa bàn của Tĩnh Khê quốc, mà người cầm quyền cao nhất của Tĩnh Khê quốc Thiên Quần đảo đường khẩu là đường chủ Lục Bạch Thu.
Lục Bạch Thu với tư cách là đường chủ của Thiên Quần đảo đều cho phép Lý Thất Dạ ở trên Thiên Quần đảo thu hoạch thụ giao, về phần những người khác cũng lười can thiệp vào Lý Thất Dạ.
Mà sau đó Lục Bạch Thu cũng tới thăm Lý Thất Dạ, không thể không nói, Lục Bạch Thu thật đúng là một nữ hài tử không tệ, chỉ cần là tu sĩ của Nhân tộc sau khi đi tới Thiên Quần đảo không gây chuyện thị phi đều có thể nhận được chiếu cố của Thiên Quần đảo đường khẩu bọn họ.
Dĩ nhiên Lục Bạch Thu thấy Lý Thất Dạ đi lên Thiên Quần đảo thu nhiều thụ giao của Quỷ Hòe thụ như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên, nói:
– Ngươi thu hoạch nhiều thụ giao của Quỷ Hòe thụ như vậy, đây là dùng để làm cái gì?
Phải biết rằng, thụ giao của Quỷ Hòe thụ cho tới nay đều không có chỗ ích lợi gì, mặc dù nói Quỷ Hòe thụ chỉ sinh trưởng thịnh vượng ở Thiên Quần đảo, nhưng mà lại cũng không trân quý.
– Ta vừa lúc luyện một vị cao dược, cần đại lượng thụ giao, thật vất vả mới tới Thiên Quần đảo một chuyến, cho nên tính toán thu hoạch đại lượng thụ giao mang về, tránh cho sau này lại phải chạy tới nơi này!
Lý Thất Dạ cười nói.
Lý Thất Dạ nói như vậy cũng không có chỗ nào đáng phải hoài nghi, Lục Bạch Thu cũng không tiếp tục hỏi nữa, nàng là cho phép Lý Thất Dạ tiếp tục ở trên Thiên Quần đảo thu hoạch thụ giao, chỉ cần Lý Thất Dạ không ở chỗ này gây chuyện thị phi, hắn có thể được Thiên Quần đảo đường khẩu Lục Bạch Thu chiếu cố.
Có sự cho phép của Lục Bạch Thu, Lý Thất Dạ ở trên Thiên Quần đảo thu hoạch thụ giao cũng không có ai đi quản hắn làm gì, vừa bắt đầu còn có một ít người cảm thấy một cái giao nông như Lý Thất Dạ đích xác là có chút khác loại, nhưng mà sống một thời gian mọi người cũng quen dần, cũng không có người nào đi chú ý một cái giao nông như Lý Thất Dạ.
Mà Lý Thất Dạ ở trên Thiên Quần đảo trải qua cuộc sống rất có quy luật, ban ngày thu hoạch thụ giao, ban đêm tu hành. Mặc dù Lý Thất Dạ là đang làm một chuyện trọng yếu, nhưng mà hắn lại không chút nóng nảy nào. Bởi vì hắn muốn ở trên Thiên Quần đảo khắc vào một cái đạo văn khổng lồ vô cùng, vết cắt chính là một phần của đạo văn!
Thời điểm khi cư dân trên Thiên Quần đảo đã quen với giao nông Lý Thất Dạ, lại có người chú ý đến hắn.
Ở địa phương mà Lý Thất Dạ cư ngụ đi tới một người khách không mời mà đến, một nữ hài tử, một nữ hài tử hết sức xinh đẹp. Nữ hài tử này mặc một bộ lam y, khí tức phiêu nhiên. Dung mạo của nữ hài tử này có thể nói là bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạn, thân hình của nàng bạo mãn, dáng vẻ uyển chuyển, giữa cử chỉ có một cỗ khí tức siêu nhiên, tựa hồ nàng không phải là nhân vật thuộc về hồng trần.
Nữ hài tử mặc một bộ lam y, một đôi tú mục lóng lánh hữu thần, cả người nàng xem ra giống như là uẩn chứa thiên địa linh khí. Đồng thời khí tức của nàng giống như thúy trúc, linh uẩn động nhân.
Sau khi nữ hài tử này đi tới Thiên Quần đảo, liền lưu ý đến Lý Thất Dạ, nàng liên tiếp quan sát Lý Thất Dạ hai ba ngày, tựa hồ muốn từ trên người Lý Thất Dạ nhìn ra manh mối gì đó.
Mà hai ba ngày sau đó, Lý Thất Dạ thu hoạch thụ giao liền tự nhiên mà nói với nữ hài tử này:
– Nha đầu, cũng đừng ở phía sau ta canh chừng, ta nhưng không có tính tình tốt như vậy, cẩn thận ta đem ngươi ném vào trong biển rộng cho cá ăn.
Lam y nữ tử đối với lời nói như vậy của Lý Thất Dạ không khỏi im lặng, nàng rõ ràng là lớn hơn so với Lý Thất Dạ, nhưng mà hắn nói chuyện lại như lão khí hoành thu. Bất quá nữ hài tử cũng không tức giận, có ba phần cười khẽ mà nói:
– Đại thúc, ta là muốn nhắc nhở ngươi mà thôi.
– Đại thúc?
Lý Thất Dạ liếc nàng một cái, nói:
– Nếu hư ngươi muốn đi tới gần ta, gọi đại thúc lại là không được, kêu một tiếng thiếu gia hoặc là một tiếng công tử, ta còn suy nghĩ một chút sẽ thu ngươi!
Lam y nữ tử có chút dở khóc dở cười, gia hỏa ở trước mắt này khẩu khí cũng quá lớn đi, dõi mắt của Diêu Vân, ai dám xuất khẩu cuồng ngôn nói là thu nàng!
– Đại thúc, cẩn thận đau đầu lưỡi!
Lam y nữ tử cười dịu dàng nói, nàng linh uẩn động nhân, cười một tiếng tựa như trăm hoa đua nở, hoàng oanh hoan minh, hết sức đẹp mắt.
Lam y nữ tử cười nói:
– Muốn thổi da trâu cũng phải đánh nháp trước, nếu không đem da trâu thổi đến phá thiên, vậy thì liền không toàn vẹn được nữa rồi.
Lý Thất Dạ liếc nàng một cái, nói:
– Một tiểu nha đầu như ngươi thì biết cái gì, đừng trở ngại ta làm việc, nếu không đại gia ta bất kể ngươi có lai lịch ra sau, nhất định sẽ ném ngươi vào trong biển cho cá ăn.
Nói xong không để ý tới nàng, tiếp tục thu hoạch thụ giao.
Trong lòng lam y nữ tử là dở khóc dở cười, người lớn lối nàng gặp qua không ít, nhưng mà người lớn lối như thế nàng thật đúng là chưa từng gặp qua.
Nhưng lam y nữ tử vẫn chưa từ bỏ ý định, đi theo phía sau Lý Thất Dạ thu hoạch thu giao, nàng nói:
– Đại thúc, ta hảo tâm đề tỉnh với ngươi một câu!
– Đề tỉnh cái gì?
Lý Thất Dạ một bên thu hoạch thụ giao, một bên trả lời nói.
Lam y nữ tử cũng học theo bộ dáng của Lý Thất Dạ, tự nhiên mà tự tại, cười nói:
– Ngươi biết lai lịch của Thiên Quần đảo không?
– Lai lịch của Thiên Quần đảo?
Nghe được lời như vậy, Lý Thất Dạ cũng không khỏi nở nụ cười, liếc nàng một cái nói:
– Bản thân ta muốn nghe một chút lịch lịch của Thiên Quần đảo rốt cuộc là như thế nào.
Lam y nữ tử nói:
– Truyền thuyết ở thời đại viễn cổ vô cùng từng có chín mươi chín đầu hung quỷ làm loạn U Thánh giới, đem U Thánh giới hóa thành quỷ vực. Việc làm của chín mươi chín đầu hung quỷ khiến cho thương thiên tức giận, thương thiên giáng xuống trừng phạt vô thượng, trấn sát chín mươi chín đầu hung quỷ, cuối cùng thi thể của chín mươi chín đầu hung quỷ xuôi theo nước sông của Thiên Lý Hà trôi xuống, cuối cùng đi tới hải khẩu, chìm vào trong biển, cuối cùng thi thể của chín mươi chín đầu hung quỷ này ở trong hải khẩu hóa thành hòn đảo.
– U Thánh giới vốn chính là quỷ vực, dưới đất này còn không biết chôn vùi đại quỷ khổng lồ đến cỡ nào đâu, cho dù Thiên Quần đảo là chín mươi chín đầu hung quỷ biến thành cũng không có gì đặc biệt hơn người.
Lý Thất Dạ nở nụ cười.
Nói về hiểu biết đối với lai lịch của Thiên Quần đảo, thế gian này chỉ sợ không có mấy người có thể so sánh được với hắn, dĩ nhiên, tồn tại nằm dưới đất không bò ra thì không tính!
– Cái này còn chưa phải là đáng sợ nhất!
Chương 575: Lam y thiếu nữ thần bí (1)
Lam y nữ tử nháy đôi tú mục hữu thần, dịu dàng nói:
– Truyền thuyết sau khi chín mươi chín cái thi thể của hung qỷ hóa thành Thiên Quần đảo, lông của bọn hắn sinh trưởng thành cây cối, cây côi này chính là Quỷ Hòe thụ. Truyền thuyết thụ giao của Quỷ Hòe thụ chính là trớ chú chi huyết của hung quỷ, người nào nếu như bị lây nhiễm trớ chú chi huyết này liền sẽ phải chịu nguyền rủa.
– Đại thúc, ngươi nhưng là phải cẩn thận rồi, vạn nhất bị nguyền rủa, trong truyền thuyết sẽ bị hóa thành tảng đá.
Lam y nữ tử cười khẽ nói.
Đối với thuyết pháp như vậy của lam y nữ tử, Lý Thất Dạ là nở nụ cười.
Lam y nữ tử không nhịn được hỏi:
– Đại thúc, ngươi đây là cười cái gì, đây cũng là truyền thuyết có thật đấy, cũng không phải là cố sự mà ta nói bừa đâu.
Lý Thất Dạ liếc nàng môt cái, tự nhiên tự tại nói:
– Nguyền rủa, ngươi biết nguyền rủa đáng sợ nhất thế giới là cái gì không?
– Là cái gì?
Lam y nữ tử cũng không khỏi tò mò, nghiêng đầu nhìn Lý Thất Dạ nói.
Lý Thất Dạ chỉ chỉ lỗ mũi, tự nhiên tự tại nói:
– Nếu như nói trên thế giới có nguyền rủa gì đáng sợ nhất, đó chính là ta! Cái gì mà hung quỷ tró chú, đó tính là cái gì, coi như là thương thiên chi trớ đối với ta cũng chỉ là phù vân mà thôi.
– Đại thúc, ngươi đây là nói ba câu liền không rời nghề chính rồi, thôi da trâu đến trời cao!
Lam y nữ tử không nhịn được mà há miệng cười khẽ, cười rất xinh đẹp, mỹ mâu nheo lại.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhẹ nhàng mà lắc đầu, lại không để ý đến nàng, bí mật trong đó thì một cái nữ tử như vậy làm sao có thể biết được.
– Đại thúc, ngươi thu hoạch nhiều thụ giao như vậy để làm gì?
Lam y nữ tử chưa từ bỏ ý định, đi theo phía sau Lý Thất Dạ, nàng rõ ràng là lớn hơn so với Lý Thất Dạ nhưng mà có chủ tâm đùa giỡn hắn, cho nên một câu lại một câu đại thúc mà gọi, gọi đến vang dội.
Lý Thất Dạ ngừng lại, nhìn lam y nữ tử, cười nói:
– Ngươi thật muốn biết ta muốn làm gì?
– Xin lắng tai nghe!
Lam y nữ tử thần thái còn là rất trang trọng, làm cho cả người nàng thoạt nhìn là yểu điệu động lòng người vô cùng, làm cho người ta không dám khinh tiết.
Lý Thất Dạ híp mắt nhìn lam y nữ tử, thời điểm một đôi ánh mắt của Lý Thất Dạ híp lại, phương tâm của lam y nữ tử đột nhiên nhảy lên một chút, bỗng nhiên cảm nhận được khí tức nguy hiểm, vào giờ khắc này trực giác nói cho nàng biết ý vị nguy hiểm cái thần thái này của Lý Thất Dạ.
Vào lúc này nàng cảm giác Lý Thất Dạ giống như là hồng hoang mãnh thú, mà nàng lại là giống như tiểu sơn dương bất lưc bị nhìn chằm chằm vào.
– Muốn biết bí mật cũng không khó!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Con người ta luôn luôn đều rất nhân từ, vui lòng đem bí mật chia sẻ với người khác, như vậy đi, ta đang cần một thiếu phụ luống tuổi có chồng nấu cơm, ngươi liền lưu lại nhóm lửa nấu cơm đi, nói không chừng ngươi sẽ nhìn được ra bí mật trong đó.
Lý Thất Dạ nói như vậy để cho lam y nữ tử không khỏi theo bản năng mà sờ khuôn mặt của mình một chút, nữ hài tử đối với dung mạo của mình luôn luôn là rất nhạy cảm, tức giận nói:
– Ta mới không phải là thiếu phụ luống tuổi có chồng.
– Không sai biệt lắm!
Lý Thất Dạ rát tùy ý nói:
– Cho dù là không phải, cũng cách thiếu phụ luống tuổi có chồng không xa, ngươi lưu lại nhóm lửa nấu cơm cho ta, làm một cái thiếu phụ luống tuổi có chồng, đó cũng là không đến nỗi bôi nhọ ngươi.
Lam y nữ tử nhất thời im lặng, thậm chí có chút vọng động phát điên! Mặc dù nói nàng với tư cách là thiên chi kiêu nữ cũng không phải là hết sức để ý tới dung nhan của mình, nhưng mà hôm nay bị Lý Thất Dạ nói như vậy nàng liền thật có vọng động phát điên.
Lấy dung nhan của nàng, lấy mỹ mạo của nàng, cho dù ở Diêu Vân không thể đứng hàng thứ nhất, đó cũng là đứng ở trong hàng mấy người, tuyệt đối là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, bây giờ liền ở trong miệng của Lý Thất Dạ biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng.
Càng làm cho nàng phát điên chính là Lý Thất Dạ căn bản không đem nàng xem ra gì, lấy thiên phú của nàng, xuất thân của nàng, đó chính là thiên chi kiêu nữ kiệt xuất chói mắt nhất hiện nay.
Ở Diêu Vân, nàng tuyệt đối là trẻ tuổi đứng đầu nhất, bất luận là dung mạo, bất luận là đạo hạnh, bất luận là thiên phú đều có ít người có thể bằng được! Thường ngày nếu như nàng xuất hành, không biết có bao nhiêu trẻ tuổi tuấn ngạn nguyện ý đi theo nàng, ở Diêu Vân, không biết có bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi muốn thấy được phương dung của nàng có thể nói là khổ tâm.
Hôm nay đến trong miệng của Lý Thất Dạ, đó căn bản là không xem nàng vào đâu, thế nhưng để cho nàng làm ra chuyện của người phàm nhóm lửa nấu cơm, nhóm lửa nấu cơm cho hắn còn chưa tính, càng làm cho nàng cảm thấy tức giận chính là thật giống như nàng có thể nhóm lửa nấu cơm cho hắn là một việc vinh hạnh.
– Không muốn thì coi như xong!
Lý Thất Dạ đều lười lại nhìn nàng một cái, tiếp tục thu gặt lấy thụ giao.
– Tốt, ta lưu lại là được rồi!
Lam y nữ tử hít vào một hơi thật sâu, thật vất vả mới nhịn xuống một hơi này.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà phất phất tay, nói:
– Sắc trời không còn sớm, vậy ngươi đi về trước đi, làm tốt cơm trưa cho ta, đợi ta trở về là có thể kịp giờ ăn rồi.
Lam y nữ tử bị tức đến run run, nàng nhưng là thiên chi kiêu nữ, hiện tại thật giống như là người giúp việc của hắn! Lam y nữ tử có một cỗ vọng động phát điên, nhưng mà nàng còn là hít vào một hơi thật sâu.
Nhịn xuống, nhịn xuống, ngàn vạn lần phải nhịn xuống, sau này lại thu thập tiểu quỷ này cũng không muộn, đến lúc đó nhìn xem tiểu quỷ này còn lớn lối như thế nào!
Lam y nữ tử bị Lý Thất Dạ làm tức giận đến run run, cuối cùng nàng vẫn là trở về nhóm lửa nấu cơm cho Lý Thất Dạ. Nếu như ngoại giới có người biết được chuyện như vậy, đây tuyệt đối là mắt sẽ rơi trên mặt đất.
Buổi trưa, Lý Thất Dạ trở lại hòn đảo mà hắn ở, vừa vào nhà liền nghe được mùi khét, khi thấy trên bàn cũng có chút ít thức ăn bị thiêu rụi, hắn lắc đầu cười nói:
– Ta nói đúng chưa, cái trình độ nấu cơm của ngươi so với thiếu phụ luống tuổi có chồng vẫn là kém xa.
Lam y nữ tử bị tức đến hộc máu, nàng đường đường là thiên chi kiêu nữ, thế nhưng làm ra chuyện xuống bếp nhóm lửa nấu cơm cho người ta, chuyện tình thô tục như vậy căn bản cũng không phải là nàng muốn.
Mặc dù nói thức hẳn là cháy xém một chút, nhưng đây dù gì cũng là một phen tâm ý của nàng! Huống chi điều này cũng không thể trách nàng, nàng từ nhỏ bái nhập sư môn tu đạo, căn bản chưa bao giờ làm loại việc vặt thô tục này, nàng có thể làm ra thức ăn có tài nghệ như vậy đã là rất giỏi rồi.
– Tiểu quỷ đầu, không ăn liền đổ đi!
Lam y nữ tử bị tức đến hộc máu, cũng nhịn không được mà gầm thét nói.