1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Đế Bá Audio Podcast
  4. Tập 106 [Chương 526 đến Chương 530]

Đế Bá Audio Podcast

Tập 106 [Chương 526 đến Chương 530]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 526: Nhất thể song phách

Khiến người rung động là đạo cơ tràn ngập hỗn độn, dường như nó tạo dựng trong thiên địa chưa mở, hỗn độn dựng dục. Đạo cơ càng hoàn mỹ, bí ẩn hơn. Đạo cơ có xu hướng hình thành một thể, như đại đạo của Lý Thất Dạ cũng hình thành một thể, không có khuyết điểm, tỳ vết gì.

Nhìn đạo cơ không giống hậu thiên tạo dựng mà hồn nhiên thiên thành, đạo cơ như vậy làm bất cứ ai hoảng sợ biến sắc mặt.

Là thiên tài như thế nào khi tu luyện đại đạo sẽ có tỳ vết nhỏ. Dù sao đại đạo lâu dài, không có ai có thể không xảy ra vấn đề.

Nhưng đạo cơ của Lý Thất Dạ cố gắngg đến hoàn mỹ. Về kinh nghiệm tu hành trên thế giới không ai sánh bằng hắn, Lý Thất Dạ từng tu dưỡng bao nhiêu nhân vật vô địch. Lý Thất Dạ là thầy của tiên đế, kinh nghiệm tu đạo vượt qua bất cứ người nào, dù là tiên đế về mặt này cũng thua hắn.

Từ lúc ban đầu Lý Thất Dạ đã cố gắng tạo dựng đạo cơ gần đến vô khuyết. Khi trải qua tạo hóa thiên địa nguyên tương thấm nhuần mài dũa đại đạo của Lý Thất Dạ, khiến đạo cơ của hắn thiên hướng hoàn mỹ, đạo cơ hồn nhiên thiên thành.

Nếu không có tạo hóa thiên địa nguyên tương thấm nhuần mài dũa thì đạo cơ của Lý Thất Dạ dù gần đến hoàn mỹ cũng như tác phẩm nghệ thuật vừa xong, nhiều ít hơi bị ráp.

Nhưng khi tạo hóa thiên địa nguyên tương thấm nhuần mài dũa thô ráp đi, khiến đạo cơ của Lý Thất Dạ hoàn mỹ hồn nhiên thiên thành, không chừng có ngày đại đạo liền một mảnh.

Khi đạo cơ của Lý Thất Dạ hoàn mỹ hồn nhiên thiên thành, tinh hoa thiên địa nguyên tương tẩm bổ hắn, bao gồm đạo cơ. Điều này khiến đạo cơ tràn ngập hỗn độn, trông đạo cơ như xây dựng trước phút ban đầu thiên địa, đạo cơ của Lý Thất Dạ xẻ hỗn độn ra, tọa dựng lục đạo, ba ngàn thế giới.

Đặc biệt đạo cơ biến thành Côn Bằng vòng quanh chân mệnh bay lượn càng có hỗn độn như thác nước trút xuống. Hỗn độn vô cùng tận biến thành biển cả nhấn chìm chân mệnh.

Đây không còn là “Côn Bằng lục biến”, Côn Bằng đã thay đổi về chất. Côn Bằng bây giờ nên gọi nó là Côn Bằng hỗn bằng, mạnh hơn Côn Bằng cũ rất nhiều.

Thức hải của Lý Thất Dạ hiển hiện tiên kinh, đây là vạn thể nhất niệm hắn tốn bao nhiêu unăm tháng sáng tạo ra. Thiên tiên kinh này chứa nhiều tâm huyết của Lý Thất Dạ.

Giờ tiên kinh hóa thành chân ngôn quanh quẩn chân mệnh, chân mệnh tỏa sáng rực rỡ, phun nuốt thiên địa tinh khí vô tận. Thọ luân hiện ra, chuyển động cuồn cuộn, thọ huyết hóa thành long xà chảy xiết.

Chân ngôn vạn thể nhất niệm luyện hóa, thọ huyết hóa thành long xà cùng thiên địa tinh khí ngưng tụ thành một, ngay lúc này, chân mệnh câu thông mệnh cung tứ tượng.

Trong khoảnh khắc đó, mệnh cung tứ tượng hoàcùng, sinh mệnh thụ lắc lư. Vô số lá cây lóe ánh sáng xanh, ánh sáng tựa như tinh linh có sự sống cùng bay lên, nhập vào thọ huyết, vào trong thiên địa tinh khí ngưng kết thành tinh hoa. Dường như tinh linh ánh sáng xanh cho nó sự sống.

Sinh mệnh chi tuyền càng bắn lên ba ngàn dặm. Sinh mệnh chi thủy cuồn cuộn rót vào thọ huyết cùng thiên địa tinh khí kết hợp lạ, tẩm bổ ính mệnh chưa bắt đầu.

sinh mệnh chi trụ thì hiện ra đại đạo phù văn, vô tận đại đạo phù văn bay nhanh đến, như quỷ phủ thần công điêu khắc thọ huyết cùng thiên địa tinh khí tụ tập lại, khắc áo nghĩa thiên địa, dấu vết vạn vật vào sinh mệnh, cấu thành pháp tắc trật tự.

Cuối cùng sinh mệnh hồng lô đổ xuống sinh mệnh chi hỏa, này sinh mệnh chi hỏa không phải đốt cháy mà là uẩn dưỡng. Thọ huyết cùng thiên địa tinh khí ngưng tụ với nhau tựa như miếng gốm sứ thạch vừa làm xong, sinh mệnh chi hỏa đông nó lại luyện thành hình.

Keng keng keng!

Trong khi luyện hóa, thể phách ở ngực Lý Thất Dạ tỏa sáng. Ánh sáng do từng thể phách trật tự pháp tắc biến thành. Trật tự pháp tắc kêu leng keng khóa thọ huyết, thiên địa tinh khí lại, quán thông với thể phách.

Chớp mắt trật tự pháp tắc và thể phách liên kết lại, thể phách, chân mệnh, thân thể hợp thành một. Cơ thể Lý Thất Dạ tỏa ánh sáng chói lòa, ánh sáng chiếu rọi người hắn sáng rực rỡ.

Có thể thấy trong người Lý Thất Dạ dù là gân, xương, máu, thịt đều khắc thiên địa đạo văn phức tạp và khổng lồ, tựa như đây mới là căn nguyên thân thể.

Keng!

Ánh sáng vô tận đè xuống dưới. Thể phách, chân mệnh, thân thể hợp thành một, thọ huyết, thiên địa tinh hoa ngưng tụ lại như không có tận cùng, cắn nuốt vô số thể quang. Thể quang mang theo dấu ấn thân thể bị hút vào tinh hoa, khắc vào tinh hoa này.

Thật lâu sau.

Keng!

Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Tinh hoa thoát khỏi mệnh cung, bị trật tự pháp tắc kéo đến ngực Lý Thất Dạ. Thể phách trấn ngục thần thể không còn chiếm nguyên ngực Lý Thất Dạ mà chiếm một bên, nhường bên kia.

Xảy ra chuyện khó tin, tinh hoa được luyện ra có hình thức ban đầu của thể phách. Nó và trấn ngục thần thể một trái một phải trong lồng ngực.

Quá trình rất dài dòng, Lý Thất Dạ kiên nhẫn chờ đợi, kiên nhẫn tẩm bổ, mãi khi thể phách có hình thức ban đầu hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhất thể song phách, đây là điều thế nhân không tưởng tượng được, Lý Thất Dạ thì bước xa không chỉ giới hạn ở thử nghiệm.

Từ vạn cổ đến bây giờ mệnh cung tứ tượng đối với vô số tu sĩ là điều bí ẩn. Nhiều người thăm dò áo nghĩa thật sự của mệnh cung tứ tượng, nhiều người nghiên cứu tác dụng thật của mệnh cung tứ tượng.

Về diều này Lý Thất Dạ đã đi rất xa, hắn bỏ xuống nhiều công sức nghiên cứu, đặt nền móng để hắn bồi dưỡng ra cự phách vô địch nhất thân song tiên thể như Hắc Long Vương.

Đối với tu sĩ thì thể phách là duy nhất, nhưngLý Thất Dạ có thể tạo ra thể phách. Lý Thất Dạ lần mò ra áo nghĩa mệnh cung tứ tượng, dùng vô số năm tháng sáng chế ra vô thượng tiên kinh, hắn sáng tạo vạn thể nhất niệm cho hắn mượn dùng mệnh cung tứ tượng đúc ra thể phách khác, thậm chí là thể phách thứ ba.

Dùng thọ huyết, chân mệnh tinh hoa làm gốc, sinh mệnh thụ thông linh, sinh mệnh chi thủy dưỡng sinh, sinh mệnh chi trụ chú pháp. Dùng thể phách liên kết cơ thể, chân mệnh, khắc dấu căn nguyên lên cơ thể. Qua vô số lần uẩn dưỡng luyện hóa, cuối cùng đúc thành thể phách mới.

Quá trình này vô cùng khó khăn, cần có sức sống cường đại chống đỡ. Nghĩa là muốn đúc ra thể phách mới cần yêu cầu nghiêm khắc về thể chất, mệnh cung tứ tượng vân vân.

Trước đó Lý Thất Dạ là phàm thể phàm mệnh, hắn tự tin tương lai có thể tạo ra thể phách thứ hai. Nhưng Lý Thất Dạ biết rõ với cơ thể, tư chất của hắn sẽ cần thời gian rất lâu, rèn luyện đau đớn. Nhưng Lý Thất Dạ tự tin vào mình, hắn tuyệt đối có thể kiên trì vượt qua.

Sau khi được thiên địa nguyên tương uẩn dưỡng tạo hóa làm Lý Thất Dạ không khó đúc ra thể phách nữa. Tuy Lý Thất Dạ có thiên địa nguyên tương uẩn dưỡng tạo hóa nên không khó đúc ra thể phách, nhưng hắn không tùy tiện thử nghiệm.

Nếu Lý Thất Dạ vẫn là phàm thể phàm mệnh, hắn muốn đúc thể phách thứ ba sẽ rất khó khăn. Năm xưa khi Hắc Long Vương còn trẻ có tư chất không tệ, sau này Lý Thất Dạ dùng vô số thiên tài vật bảo tạo hóa cho Hắc Long Vương, tiếc rằng khi đó không tìm thấy thiên địa nguyên tương.

Chương 527: Gặp vực thần (1)

Dù vậy cuối cùng Hắc Long Vương vẫn thành thể phách thứ hai, thành tựu nhất thân song tiên thể.

Lý Thất Dạ có thiên địa nguyên tương uẩn dưỡng tạo hóa, điều này khiến dã tâm của Lý Thất Dạ không ngừng lại ở thể phách thứ hai. Lý Thất Dạ muốn đúc ra thể phách thứ ba, hắn muốn tương lai phá vỡ kỳ tích của Hắc Long Vương.

Lý Thất Dạ nhìn thể phách thứ hai đã thành hình thức ban đầu uẩn dưỡng trong ngực, hắn cảm thán thở dài:

– Vạn thể nhất niệm.

Vì sáng tạo thiên tiên kinh này hắn đi cửu thiên thập địa, hắn không ngại mệt mỏi nghiên cứu từng thời đại, thử nghiệm vô số lòng. Có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng Lý Thất Dạ thành công, bồi dưỡng ra nhất thân song tiên thể như Hắc Long Vương.

Có thể nói đây là một trong các vị Lý Thất Dạ kiêu ngạo nhất từ trăm ngàn vạn năm.

Chuyện như thế người đời không dám nghĩ. Đừng nói là thánh tôn, thánh hoàng, xem như cự phách vạn cổ nếu biết chuyện sẽ rất giật mình.

Đại thành tiên thể đã siêu giỏi, có được đại thành tiên thể là có thể đánh với tiên đế. Nếu một người có hai đại thành tiên thể thì sao?

Đáp án rất rõ ràng, như Hắc Long Vương tam thế cộng tôn, xem như tiên đế có mặt cũng đi đường vòng. Dù tiên đế vô địch cũng không muốn đối đầu với Hắc Long Vương.

Nếu một thân ba tiên thể? Chuyện như vậy chỉ sợ vĩnh viễn không có đáp án. Một thân ba tiên thể, nếu thành công sẽ phá vỡ kỳ tích của Hắc Long Vương, cường đại đến mức nào thì người đời không tưởng tượng được.

Chỉ có Lý Thất Dạ biết rõ một thân ba tiên thể là chuyện chấn động xưa nay, hắn rất mong chờ. Nếu ngày đó đến, Lý Thất Dạ lại phá vỡ kỷ lục, kỳ tích của mình, sáng tạo một kỳ tích khác.

Lý Thất Dạ lấy ra một thứ, là cái hộp cổ, đây là hộp cổ hắn lấy từ Thiên Đạo Viện. Lý Thất Dạ đánh lùi địch cho Thiên Đạo Viện, bắt gọn liên minh âm mưu, Thiên Đạo Viện đồng ý tặng cái hộp cho Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ mở hộp cổ nhìn thứ bên trong, im lặng thật lâu, sau đó khẽ thở dài đóng nắp hộp lại.

Lý Thất Dạ nhìn phương xa, thẫn thờ. Chuyến đi Đông Bách Thành xem như kết thúc, tới lúc hắn phải đi. Có một số chuyện cần Lý Thất Dạ làm, có vài điều hắn cần ìm hiểu.

Trong dó dính líu đến bí mật người ngoài mãi mãi không biết, liên lụy quá nhiều thứ, thậm chí là khởi nguồn của một chủng tộc.

Lý Thất Dạ im lặng, trăm ngàn vạn năm thời gian như nước chảy, hắn từng có nhiều chiến tướng vô địch trung thành, từng có nhiều nữ nhân kinh diễm tuyệt trần theo bên cạnh cùng hắn càn quét cửu thiên thập địa.

Hôm nay Lý Thất Dạ vẫn đại đạo độc hành.

Lý Thất Dạ nhìn phương xa:

– Tất cả rồi sẽ chấm dứt.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

– Dù trường sinh bất tử, vĩnh hằng bất diệt, mặc kệ là trời hay tuyên cổ, có ngày tất cả kết thúc trong tay ta.

Đây là lời hứa của Lý Thất Dạ với mình, hắn hứa hẹn với những người từng đi theo hắn.

Mấy ngày sau Bành lão đạo sĩ lại chạy đến gặp Lý Thất Dạ. Trì Tiểu Điệp tìm hắn truyền lời.

Không khí trong phòng yên lặng. Trần Bảo Kiều ngồi trên ghế quý phi, khí chất quyến rũ động lòng người nhưng lúc này bảo tướng trang nghiêm, thần thánh cao thượng. Khí chất này phối hợp khuôn mặt quyến rũ kiều diễn làm người nhìn động lòng.

Lý Thất Dạ gối lên đùi Trần Bảo Kiều, nàng ôm đầu hắn, bộ ngực tròn trịa sắp dán mặt hắn.

Lý Sương Nhan đứng một bên cầm bảo kinh, miệng phun chân ngôn, chậm rãi đọc áo nghĩa. Giọng Lý Sương Nhan trong trẻo ba phần lạnh lùng, như khi nàng miệng phun chân ngôn, đọc tiên kinh thì đất sinh băng hoa, sen tuyết chậm rãi nở.

Trần Bảo Kiều toàn thân mông lung hơi nước như suối tiền chảy xiết. Hơi thở thần thánh đậm đặc tràn ngập khắp phòng, Trần Bảo Kiều tựa cam lọ dâng lên tẩm bổ cho Lý Thất Dạ gối đùi mỹ nhân.

Hỗn độn quanh quẩn toàn thân Lý Thất Dạ, hắn được hỗn độn bao bọc sắp không thấy rõ mặt mũi. Hơi thở hỗn độn là loại có sức sống nhất thế gian. Ai cảm nhận hơi thở hỗn độn của Lý Thất Dạ sẽ cảm giác huyết khí càng đầy sức sống hơn.

Trì Tiểu Điệp đứng ở cửa rất hâm mộ, khao khát. Bình yên, tường hòa thế này lan tỏa trong lòng Trì Tiểu Điệp, làm tim nàng lâng lâng, ý cảnh khó tả như thể tiên vương đang ngồi giải thích ảo diệu thiên địa.

Lý Sương Nhan đọc xong một đoạn tiên kinh, Trì Tiểu Điệp nhẹ giọng nói:

– Bành lão tiền bối Thiên Đạo Viện muốn gặp công tử.

Nếu không phải Bành lão đạo sĩ muốn gặp Lý Thất Dạ thì Trì Tiểu Điệp đã chẳng phá vỡ sự yên lặng tuyệt vời như thế.

Khó khăn chờ Lý Thất Dạ mở mắt ra như nuốt hết hỗn độn vào cơ thể, hắn ngồi dậy.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Bá tẫn thánh tuyền thể của Bảo Kiều đúng là lợi hại, giúp ích nhiều.

Trần Bảo Kiều nhởn miệng cười nói:

– Ta cũng dính hỗn độn chi khí của công tử, nên tính ra ta mới là người được lợi.

Phong tư quyến rũ làm tim người đập nhanh.

Lý Sương Nhan thu tiên kinh, nàng hàn mai ngạo tuyết hiếm khi mỉm cười nói:

– Thể có ba kiếp, dính hỗn độn của công tử, hưởng tinh hoa thiên địa nguyên tương, giúp ích rất nhiều cho tương lai độ thể kiếp.

– Thật ra không có cách nói ba kiếp, chỉ có hai kiếp. Nhưng giữa tiểu kiếp và đại kiếp nạn có một quá trình tu luyện dài dòng, một số người không kiên trì được, lòng nóng nảy thế là nhập ma. Chỉ cần đạo tâm kiên định thì làm sao nhập ma?

Lý Thất Dạ cười nói:

– Tuy bá tẫn thánh tuyền thể của Trần Bảo Kiều không phải tiên thể nhưng tương lai vô hạn. Vô cấu thể của Sương Nhan càng khỏi nói. Hai người tu luyện thể thuật tốt nhất thế giới, tương lai đại thành là tất nhiên. Tuy thời gian dài dòng nhưng có ai tu đạo không trải qua thời gian dài như thế? Nói gì lòng nóng nảy nhập m?

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

– Các người hãy tự tin vào mình hơn. Chỉ cần tin tưởng công tử ta thì tương lai sẽ đại thành, không cần nóng lòng cầu thành! Tiên đế không phải một ngày luyện thành, thần hoàng cũng không phải một ngày sẽ phong.

Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều gật đầu. Trì Tiểu Điệp đứng bên cạnh khắc ghi lời Lý Thất Dạ nói vào lòng. Đi theo Lý Thất Dạ, ở bên cạnh hắn khiến Trì Tiểu Điệp được lợi suốt đời.

Lý Thất Dạ xoay người đi:

– Được rồi, để ta gặp lão đạo sĩ.

Trong phòng, Lý Thất Dạ gặp Bành lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ này vẫn có bộ dạng lem luốc, nhưng mặt lão treo nụ cười, tinh thần phơi phới.

Lý Thất Dạ nhìn Bành lão đạo sĩ cười toe toét, hiểu lòng lão:

– Đại kiếp nạn đã qua, là lúc Thiên Đạo Viện các người thu hoạch.

Bành lão đạo sĩ mỉm cười nói:

– Vực Thần đã bình yên vô sự, có thể nói Vực Thần gặp họa được phúc. Đời này lão nhân gia sẽ dồi dào sức khỏe.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:

– Ta hiểu ý của Thiên Đạo Viện các người, đương nhiên các người hy vọng Vực Thần luôn sống sót. Cần gì như vậy?

Bành lão đạo sĩ không thể trả lời Lý Thất Dạ. Đây là cái gút không có nút gỡ. Vực Thần từng muốn đi nhưng chư lão nhiều lần giữ lại, Vực Thần luôn sinh trưởng trong Thiên Đạo Viện, cuối cùng không thể từ chối lòng nhiệt tình đành tiếp tục ở lại bảo vệ.

Chương 528: Gặp vực thần (2)

Lý Thất Dạ không nói đến chuyện này nữa, đây là tử cục của Thiên Đạo Viện. Chuyện này Thiên Đạo Viện đã thảo luận qua từng thời đại.

Lý Thất Dạ nhìn Bành lão đạo sĩ, hỏi:

– Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Bành lão đạo sĩ mỉm cười nói:

– Vực Thần đã hoàn toàn phục hồi, lão nhân gia đồng ý yêu cầu của ngươi, có thể tùy thừi thực hiện lời hứa.

– Sẽ có ngày đó.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nhưng ta muốn gặp Vực Thần, ta có chút việc nhỏ cần làm phiền Vực Thần.

Tim Bành lão đạo sĩ đập nhanh:

– Việc nhỏ cỡ nào?

Bành lão đạo sĩ cứ cảm thấy việc nhỏ Lý Thất Dạ nói không nhỏ chút nào, chắc chắn là chuyện đâm thủng trời.

Lý Thất Dạ liếc Bành lão đạo sĩ, nói:

– Như thế nào? Từ khi nào ngươi keo kiệt như vậy? Chưa chắc Vực Thần từ chói, ngươi căng thẳng làm gì? Hơn nữa Trường Sinh Viện ngươi xưa nay không nhúng tay vào chuyện gì, tại sao ngươi đột nhiên nhọc lòng như thế?

– Ha ha, ta không lo chuyện gì nhưng liên quan đến Lý công tử thì lão đạo rất nhiệt tình, nhiệt lòng. Lý công tử là khách quý của Thiên Đạo Viện, chúng ta làm sao dám chậm trễ?

Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn Bành lão đạo sĩ:

– Nhiệt tình? Theo ta thấy ngươi đang đề phòng cướp. Lão đạo sĩ, ta chưa nhắm mục tiêu vào Thiên Đạo Viện các người.

Bành lão đạo sĩ rất là trang nghiêm thề thốt:

– Tuyệt đối không có, Lý công tử suy nghĩ nhiều. Trời đất chứng giám, lão đạo sĩ, không, Thiên Đạo Viện chúng ta tôn kính Lý công tử là khách quý.

Lý Thất Dạ ngắt lời Bành lão đạo sĩ:

– Được rồi, đừng dông dài, ngươi hãy dẫn đường đi. Ta muốn gặp Vực Thần.

Bành lão đạo sĩ xoa tay ngập ngừng, không biết nên nói sao:

– Cái . . . Này . . . Thì . . .

Lý Thất Dạ nhìn Bành lão đạo sĩ chằm chằm:

– Như thế nào? Gặp Vực Thần một lần khó khăn vậy sao? Lão già, có gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo với ta.

Bành lão đạo sĩ cười gượng:

– Gặp Vực Thần thì không thành vấn đề, nhưng có người muốn gặp công tử.

Lý Thất Dạ nheo mắt nói:

– Ai?

Lý Thất Dạ biến sắc mặt, không có nhiều chuyện trốn thoát đôi mắt của hắn.

Lý Thất Dạ hít một hơi thật sâu, hắn nhìn chằm chằm vào Bành lão đạo sĩ thật lâu làm lão gai người.

Lý Thất Dạ hỏi:

– Là Ma Cô?

– Đúng vậy!

Bành lão đạo sĩ xoa tay nói:

– Tổ sư muốn gặp công tử.

Lý Thất Dạ nhìn thẳng Bành lão đạo sĩ:

– Ngươi nói cho nàng?

Bành lão đạo sĩ tim đập chân run, cảm giác bị mãnh thú nhìn chằm chằm. Từ khi Bành lão đạo sĩ thành tựu lão tổ đã lâu không có loại cảm giác này.

– Không hề, công tử không muốn thì sao ta dám nhắc tới? Thật ra ta không gặp lão tổ, hôm nay thủ nghệ của lão tổ bỗng bay ra khỏi Trường Sinh các, bên trên nói muốn gặp công tử. Ta đoán chắc là lúc công tử cứu Vực Thần thì bị nhân tộc nhìn hắn.

Lý Thất Dạ im lặng. Ma Cô, thời gian dài dặc, thời gian xói mòn, bao nhiêu ký ức nên để nó thành dĩ vãng, bao nhiêu quá khứ nên vùi chôn trong bụi bặm.

Bành lão đạo sĩ cười gượng:

– Nếu công tử không chịu thì thì ta làm đồ tử đồ tôn rất khó xử.

Bành lão đạo sĩ xoa tay nói:

– Công tử đi gặp lão nhân gia có thiếu miếng thịt nào đâu? Đi gặp đi, đệ tử Thiên Đạo Viện chúng ta muốn thấy còn không được.

Lý Thất Dạ khẽ thở dài:

– Được rồi, thì gặp.

Chuyên nên đến thì sẽ đến.

Bành lão đạo sĩ mừng rỡ:

– Tốt, tốt quá!

Bành lão đạo sĩ vội vàng nói:

– Vậy ta sẽ dẫn đường, ta có thể hoàn thành niệm vụ rồi.

– Gặp Vực Thần trước.

Lý Thất Dạ nói:

– Ta nói chuyện với Vực Thần rồi sẽ đi gặp Ma Cô.

Lý Thất Dạ nói gì Bành lão đạo sĩ nghe nấy:

– Cũng được.

Chỉ cần Lý Thất Dạ đồng ý gặp mặt Ma Cô thì mọi chuyện dễ xử. Bành lão đạo sĩ cười đứng dậy dẫn đường cho Lý Thất Dạ, sợ hắn đột nhiên đổi ý không đi.

Sâu trong Thiên Đạo Viện, Lý Thất Dạ gặp Vực Thần. Hôm nay Vực Thần rất cứng cáp, cổ tùng không cao to nhưng có thể đâm mâ, phá cửu giới. Vực Thần như một người khổng lồ đứng lặng, khiến người ta phải ngước nhìn.

Vực Thần có thể biến thành người, nhưng vì cắm rễ trong Thiên Đạo Viện nên càng thích giữ nguyên hình.

Thanh âm già nua vang lên:

– Hậu sinh khả uý, ngươi giải quyết được tai ách cho ta, cứu Thiên Đạo Viện. Ngươi chỉ đổi một lời hứa, đây là Thiên Đạo Viện chiếm lợi.

Vực Thần không biến ra hình người, thần niệm như thanh âm quanh quẩn.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Chỉ tiện tay, hai bên cùng thắng cơ sao không làm?

Vực Thần là cây tùng gật gù như người:

– Khi nào ngươi cần lời hứa có thể tùy thời thực hiện.

– Sẽ có ngày đó.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Nhưng trước đó ta có chút việc nhỏ muốn làm phiền Vực Thần.

Vực Thần nói:

– Nói thử xem, ta có khả năng thì chắc chắn sẽ giúp ngươi một tay.

Đây là Vực Thần, có thể xưng vô địch đương thời, khả năng Vực Thần làm được rất nhiều chuyện. Người ta cảm thấy chuyện gì không làm được thì Vực Thần dễ dàng giải quyết.

– Ta muốn đi U Thánh giới một chuyến.

Lý Thất Dạ nói:

– Vực Thần thông vạn vực, ta nghĩ chuyện này không khó khăn?

– Đi U Thánh giới?

Vực Thần bất ngờ hỏi:

– Đưa ngươi đi U Thánh giới cũng được, nhưng ta không bảo đảm sẽ đưa đến chỗ cụ thể nào.

Vực Thần ngừng một lúc, nói:

– Năm xưa Hắc Long Vương và Lăng Không tiên đế chiến đấu đánh nát đường cửu giới. Bây giờ thời đại đạo khó đã kết thúc, thế gian lại uẩn chứa thiên mệnh, nhưng đường thông cửu giới chưa phục hồi, vách giới không gì phá nổi. Ta có thể đưa ngươi đi U Thánh giới, ta không bảo đảm điểm dừng chân của ngươi, chỉ có thể nói đưa ngươi đến chỗ nào đó trong U Thánh giới.

Lý Thất Dạ gật đầu, nói:

– Không thành vấn đề, chỉ cần đưa ta vào U Thánh giới là được.

Vực Thần nói:

– Vậy được rồi. Nhưng ta phải nói trước với ngươi, ta đưa ngươi vào U Thánh giới nhưng không thể đón ngươi về. Nếu ngươi muốn ta đón về cung được, bản thể của ta phải đến U Thánh giới. Nếu ta rời khỏi Thiên Đạo Viện, tổ mạch, dù ta đồng ý thì Thiên Đạo Viện cũng sẽ kêu ngươi đổi lời hứa.

Lý Thất Dạ cười nói:

– Cái này không cần Vực Thần tự mình đến, khi trở về ta sẽ tự giải quyết.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Đám lão già Thiên Đạo Viện kia dĩ nhiên không nỡ. Vực Thần thật sự muốn rời khỏi tổ mạch là chuyện khó khăn vô cùn. Đám già Thiên Đạo Viện đau lòng, còn muốn Vực Thần làm bảo bối cống nạp.

Vực Thần bật cười nói:

– Không trách bọn họ, ta luyến tiếc rời khỏi mảnh thiên địa này. Bọn họ như đứa trẻ ta trông chừng đến lớn.

Vực Thần buông tiếng thở dài.

Lý Thất Dạ im lặng. Đối với Vực Thần càng sống lâu càng gánh chịu nhiều, Vực Thần cũng định đi nhưng cuối cùng đi không đành.

Đối với Vực Thần thì Thiên Đạo Viện là nhà, các đệ tử là vãn bối của Vực Thần. Có một số là vãn bối Vực Thần từng dạy dỗ. Như Vực Thần đã nói, nhiều lão tổ Thiên Đạo Viện là đứa trẻ Vực Thần trông chừng đến lớn. Vực Thần luyến tiếc không muốn rời khỏi Thiên Đạo Viện.

Thật lâu trước kia Lý Thất Dạ từng nói đối với Vực Thần thì thành cũng Thiên Đạo Viện, mà thua cũng vì Thiên Đạo Viện.

Chương 529: Gặp nhau khó

Thiên Đạo Viện là vướng bận của Vực Thần, nếu không lúc trước Vực Thần rời khỏi Thiên Đạo Viện đã trở thành tiên đế, chịu tải thiên mệnh từ lâu.

Vực Thần hỏi Lý Thất Dạ:

– Hư Không Môn như thế nào?

Truyền thuyết Vực Thần và Hư Không Môn có liên quan rất lớn. Một vị tổ tiên Thiên Đạo Viện mang Vực Thần ra khỏi Hư Không Môn, có lai lịch bí ẩn. Có tin đồn Vực Thần đến từ Hư Không Môn.

– Sẽ có ngày lại mở.

Lý Thất Dạ nói:

– Cửu Đại Thiên Bảo, trên đời này ai nắm bắt được nó? Nhưng đời này sẽ có ngày lại mở ra, chờ xem.

Lý Thất Dạ nói cực kỳ chắc chắn.

Vực Thần gật gù, cảm thán rằng:

– Cửu Đại Thiên Bảo, từ vạn cổ đến bây giờ bao nhiêu người thèm muốn, bao nhiều tiên đế cầu mà không được. Có ngày ta sẽ đi xem, có lẽ đó là kết cuộc của ta.

Lý Thất Dạ không ngạc nhiên khi nghe Vực Thần nói ngươi, hoặc nên bảo đây đúng là chốn về tốt nhất cho Vực Thần. Từ đâu tới thì về lại nơi đó.

Vực Thần hỏi:

– Ngươi định khi nào đi U Thánh giới?

Lý Thất Dạ trả lời:

– Sắp rồi, ta chuẩn bị xong sẽ nói với Vực Thần một tiếng.

Lý Thất Dạ muốn đi U Thánh giới không phải bất chợt nổi hứng mà đã sớm có ý tưởng, có một số việc hắn cần hiểu rõ ràng.

Vực Thần tính cách sảng khoái, không dông dài, đồng ý ngay:

– Được, chờ ngươi chuẩn bị sẵn sàng tùy thời nói với ta.

Vực Thần rời khỏi chỗ Vực Thần.

Bành lão đạo sĩ thấy Lý Thất Dạ, nói ngay:

– Ta mang ngươi đi gặp tổ sư.

Bộ dáng Bành lão đạo sĩ như sợ Lý Thất Dạ đổi ý.

Lý Thất Dạ thở dài, gật đầu. Nên đến thì sẽ đến, Lý Thất Dạ cùng Bành lão đạo sĩ đi tú phong.

Tú phong độc lập, nó tọa lạc trên đất đai bao la của Thiên Đạo Viện. Tú phong như ngăn cách với thế gian, núi này không phải ngọn núi bao la hùng vĩ cao lớn nhất trong lãnh thổ Thiên Đạo Viện. Ngược lại núi có chút tú lệ, nhưng tú phong này cho người cảm giác độc lập với thế gian, độc lập.

Thác nước từ trên trời giáng xuống như thể nó thông hướng cửu thiên. Trên tú phong, trước thác nước có cổ các lơ lửng, xuất trần không tranh với đời.

Cổ các đóng kín, đại đạo khóa. Cổ các như vậy, đại đạo khóa lại khiến người không dám tới gần, chỉ đứng nhìn từ xa sợ quấy rầy nơi đây thanh tu.

Thiên Đạo Viện thật sự làm thế, đất quanh tú phong này trong trăm dặm rất yên tĩnh. Các tổ Thiên Đạo Viện đều tu hành tránh xa nơi này, không dám quấy rầy tổ sư ngủ say. Những người khác càng không thể tới gần khoảnh trời này.

Lý Thất Dạ đứng dưới tú phong, nói với Bành lão đạo sĩ:

– Ta tự đi lên là được, có vài chuyện, vài lời nên có kết thúc.

Tim Bành lão đạo sĩ đập nhanh, lão không biết lai lịch thật sự của Lý Thất Dạ nhưng lão không hy vọng nó dính dáng đến ân oán tình thú. Thiên Đạo Viện không mong đối địch với người như Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ biết suy nghĩ của Bành lão đạo sĩ, cười lắc đầu, nói:

– Yên tâm, tổ tiên của ta không có thù với Ma Cô.

Bành lão đạo sĩ thở phào nhẹ nhõm:

– Hỏi thăm sứ khỏe tổ sư giùm ta.

Bành lão đạo sĩ lặng lẽ lùi ra.

Lý Thất Dạ ngước lên nhìn tú phong, lòng thầm thở dài, hắn leo lên đó.

Lý Thất Dạ leo lên tú phong, dứng trước cổ các, nhìn Trường Sinh các cũ kỹ cổ kính, lòng rất cảm thán. Bao nhiêu năm trôi qua, nơi này chứa bao nhiêu ký ức.

Cửa cổ các không khóa, dùng đại đạo khóa, khóa lại thời gian, khóa lại hồng trần, khóa lại thiên địa. Bên ngoài khóa đại đạo tất cả dừng bước, trong khóa đại đạo vạn cổ trầm lắng, khóa lại kiên trì vạn cổ. Hoặc đại đạo khóa đạo tâm của Ma Cô, luôn lẳng lặng kiên định.

Trong cổ các vang lên thanh âm:

– Ngươi cứu Vực Thần, ta đã thấy thủ đoạn của ngươi.

Thanh âm cực kỳ thoát tục, tựa như tiên âm, thoát khỏi hồng trần. Nghe thanh âm khiến người nhẹ nhàng.

Lý Thất Dạ im lặng một lúc sau nói:

– Chỉ trùng hợp làm được, thế gian vạn pháp sẽ có vạn lưu quy tông.

Thanh âm trong trẻo tiên âm phát ra từ cổ các:

– Côn Bằng vòng quanh thân ngươi, vạn đạo trần phong, rất hiếm thấy.

Lý Thất Dạ im lặng, không biết nên nói cái gì.

Biểu tình Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

– Ta chẳng lẽ là đệ tử của Tẩy Nhan cổ phái, có cách tu luyện ‘Côn Bằng lục biến’, được tiên tổ kỳ ngộ, có đạo pháp phong trần, đây là ý chí của tổ sư Tẩy Nhan cổ phái chúng ta.

– Thì ra là vậy.

Thanh âm trong trẻo vang lên:

– Nhưng ngươi ngự giá phòng tuyến tiên hiền rất quen thuộc, khiến người kinh thán. Chư lão Thiên Đạo Viện chưa quen thuộc như vậy.

Tim Lý Thất Dạ rớt cái bịch, thở dài bất đắc dĩ.

Lý Thất Dạ nói:

– Ta từng đọc trong thủ trát của tiên hiền, từng có điều nghiên cứu nên có tâm đắc.

Cổ các im lặng thật lâu. Lý Thất Dạ đứng trong cổ các hít sâu.

Lý Thất Dạ khom lưng nói:

– Nếu tiền bối không có chuyện gì thì tiểu tử xin cáo từ.

Lý Thất Dạ xoay người đi.

Lý Thất Dạ chưa bước ra được hai bước thì thanh âm trong trẻo khẽ kêu lên:

– Lão sư!

Lý Thất Dạ cứng người, một câu lão sư quá quen thuộc, làm hắn nhớ đến nữ hài tử năm xưa.

Lý Thất Dạ hít một hơi, chậm rãi xoay người nói:

– Có lẽ tiền bối nhận sai người.

– Lão sư, ta biết là người.

Thanh âm trong trẻo vang lên:

– Ta tu luyện thể trường sinh, đây là lão sư dạy cho.tiên thể của lão sư có thành tựu, khi lão sư đứng đây ta liền biết tiên thể đến từ Thể Thư. Lão sư từng vạn đạo phong thức hải, lực lượng phong ấn ở chỗ sâu nhất.

– Trước kia ta theo bên lão sư, cảm nhận lực lượng lão sư phong ấn. Ta biết trên đời này trừ lão sư ra không ai có thể dùng đạo chư đế phong ấn thức hải.

Lý Thất Dạ im lặng. Thân phận của hắn có thể giấu được người khác nhưng không thể giấu Ma Cô từng theo bên cạnh, Lý Thất Dạ không giấu được Ma Cô được hắn tận tay chỉ bảo.

– Năm xưa Hắc Long Vương xé trời ta liền biết lão sư có chuyện, tiếc rằng thể trường sinh của ta trong giây phút quan trọng, không thể thức tỉnh từ giấc ngủ ngàn thu xuất thế, không trợ giúp Hắc Long Vương quét sạch ma chướng cho lão sư được.

Thanh âm trong trẻo trong cổ các tràn ngập tình cảm.

– Hôm nay gặp lão sư ta biết ngay Hắc Long Vương đã thành công.

Thanh âm trong trẻo trong cổ các nói:

– Ma Cô ngu dốt, tự biết không thể so sánh với cây cầu tiên chư đế, không thể so với nhiều thiên kiêu dưới tay lão sư. Lão sư không muốn gặp, ta không trách lão sư.

Lý Thất Dạ tràn đầy cảm thán, bao nhiêu năm trôi qua, nữ hài tử còn nhớ chuyện đó.

– Nàng sai rồi.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Cho đến nayta kiêu ngạo vì nàng, hãnh diện từ tận dáy lòng. Đúng là nàng không bằng đám người Hắc Long Vương trấn áp vạn cổ, nhưng nàng có đạo tâm, kiên trì vạn cổ mà nhóm Hắc Long Vương không bằng được.

– Lão sư nên đa tạ nàng.

Lý Thất Dạ khẽ thở dài:

– Ta từng bồi dưỡng nhiều thể trường sinh nhưng nàng là người duy nhất thành công. Thể trường sinh đại thành khó khăn hơn bồi dưỡng tiên đế.

Chương 530: Hư Xung tiên nhân

Thanh âm trong trẻo trong cổ các kích động, mừng rỡ nói:

– Lão sư, thật sự là lão sư?

Lý Thất Dạ cười khổ nói:

– Thì ra nàng lừa ta.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Thì ra nàng không qua chắc chắn.

– Ta tin tưởng là lão sư.

Thanh âm trong trẻo trong cổ các vui mừng nói:

– Nhưng ta không biết lão sư có còn ký ức nhớ ta không.

Lý Thất Dạ tràn đầy cảm thán, buộc lòng thừa nhận:

– Năm tháng vô tình, nhưng có vài chuyện, một số người không thể quên. Nàng có thể đi đến hôm nay đã rất lợi hại, ta kiêu ngạo vì nàng.

Giọng Ma Cô phát ra từ cổ cát, thanh âm trong trẻo tràn ngập khát vọng:

– Ta muốn gặp lão sư.

Lý Thất Dạ im lặng, đối với hắn gặp mặt chẳng bằng không gặp.

Lý Thất Dạ cười khổ nói:

– Có lẽ ta đến Thiên Đạo Viện là sai lầm, bất lợi với nàng, đây không phải chuyện tốt.

– Không, đối với ta là việc tốt.

Thanh âm trong trẻo trong cổ các kích động nói:

– Ít ra có khát vọng để Ma Cô tiếp tục kiên trì. Lão sư thừa vạn cổ, tuy rằng sau khi Ma Cô có thành tựu thì lão sư không quay về thăm Ma Cô nữa, nhưng Ma Cô biết lão sư luôn sống ở đương thời. Hắc Long Vương đột nhiên đoạt thiên mệnh, ta rất lo lắng lão sư có chuyện gì không quay về được nữa. Nếu lão sư không muốn gặp thì Ma Cô không trách lão sư, nhưng Ma Cô rất muốn gặp lão sư.

– Thôi.

Lý Thất Dạ thở dài thườn thượt.

– Nàng đừng xuất thế, ta đi gặp nàng. Nàng cách đỉnh thể trường sinh còn một đoạn đường phải đi. Đại đạo của nàng khóa thế gian đa rất lâu, hôm nay bước ra khỏi khóa đại đạo sẽ phải cố gắng rất nhiều để khóa thế gian lần nữa. Nàng đừng ra khỏi cổ các, khóa đại đạo này. Thiên địa ở bên ngoài, chỉ tâm tỏa đạo, ta đi vào gặp nàng.

Giọng Ma Cô vui mừng vang lên:

– Ta biết ngay lão sư muốn gặp ta!

Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Răng rắc!

Đại đạo khóa cổ các lúc này đại đạo mở, cánh cửa cổ các lặng lẽ mở ra.

– Tiểu nha đầu.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:

– Mọi người từng nói nàng ngốc, ta thì thấy nàng ngày càng ranh mãnh.

Lý Thất Dạ nhấc chân vào trong, khi hắn bước vào cổ các, khóa đại đạo lại khóa cổ các.

Khi Lý Thất Dạ bước vào trong, cổ các tựa như tiên cảnh khác hẳn bề ngoài cổ kính. Trong cổ các tiên khí mờ mịt, thiên địa chìm nổi tự thành một giới.

Khi bước vào trong, người ta sẽ chìm đắm trong tiên khí, từng lũ tiên khí chui vào cơ thể, cảm giác bềnh bồng lâng lâng. Giây phút này tiên khí tẩy rửa hết hơi thở hồng trần.

Trong thiên địa tiên cảnh có một chiếc giường ngọc, tiên khí vô tận nâng giường ngọc, thụy quang bao phủ.

Một thiếu nữ nằm trên giường ngực. Thiếu nữ khoảng hai mươi mấy tuổi, mắt khép, bình tĩnh. Thiếu nữ mặc đồ mộc mạc, khuôn mặt bình thường nhưng nhìn mãi không chán. Khuôn mặt bình thường lại là kiệt tác đẹp nhất của thần. Nhìn từ góc độ nào đều không thể xoi mói, ngắm nghía cỡ nào cũng không chê được.

Xinh đẹp bình thường nhất, không đẹp làm người nghẹt thở nhưng càng xem càng yêu thích.

Thiếu nữ nằm trên giường ngọc tràn ngập tiên khí, nơi nàng ở là tiên cảnh sinh, siêu phàm thoát tục, không nhiễm hạt bụi trần. Thiếu nữ được tiên khí bao phủ tựa như tiên cảnh đại địa uẩn dưỡng nàng. Thật ra là thiếu nữ uẩn dưỡng tiên cảnh trong cổ các.

Tiên nữ Mai Tố Dao cũng không ăn nhân gian khói lửa, siêu phàm thoát tục. Nhưng Mai Tố Dao thiếu một chút, nàng thiếu bình yên. Thiếu nữ nằm trước mắt Lý Thất Dạ mới thật sự là không nhiễm hạt bụi trần, đạo tâm của nàng bình yên như tiên cảnh, bằng phẳng không dao động, mãi mãi không thay đổi.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường nhìn khuôn mặt bình thường mà xinh đẹp, thở dài. Về điều này thì Lý Thất Dạ không bằng Ma Cô, không tranh với đời, chỉ có đạo tâm vĩnh tồn.

Lý Thất Dạ nhìn Ma Cô.

Ma Cô nằm trên giường ngọc chậm rãi mở mắt ra, khi nàng mở mắt thiên địa chưa mở, tiên cảnh ban đầu.

Từng có người hình dung vô địch tiên đế là: Mở mắt, thiên địa sơ, nhắm mắt, vạn cổ diệt. Thật ra lời này hình dung Ma Cô không quá đáng.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ, Ma Cô đang nằm rất kích động:

– Lão sư!!!

– Lão sư, rốt cuộc ta nhìn thấy nguyên hình của lão sư!

Ma Cô vươn tay, bàn tay trần có tiên khí quanh quẩn, là tay tiên không nhiễm bụi.

Ma Cô vươn tay vuốt ve khuôn mặt Lý Thất Dạ, nhỏ giọng nói:

– Đây là sự thật. Lão sư, không phải nằm mơ. Lão sư, người thật sự thoát khỏi tiên ma động!

Bất giác khóe mắt Ma Cô chảy lệ, giọt lệ lóng lánh như tiên lộ.

– Nha đầu ngốc, đây là chuyện nên uvi vẻ:

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Ma Cô:

– Nàng đạo tỏa thiên địa, nên không vui không buồn mới đúng.

Ma Cô nín khóc mỉm cười nói:

– Lão sư còn sống, tất cả đáng giá.

Khi Ma Cô nhoẻn miệng cười đó là nụ cười đẹp nhất thế gian, nụ cười xinh đẹp từ tận đáy lòng.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói:

– Đừng như vậy, nàng nên quay về bình tĩnh, trường sinh chính là vô vi, nàng cần gì khổ vậy?

Ma Cô từ từ khép mắt:

– Ta nghe lời lão sư.

Ma Cô chậm rãi khép mắt, rèm mi như tinh linh vỗ cánh.

Ma Cô khép mắt, chậm rãi bình tĩnh lại. Trong khoảnh khắc này lão sư lại mãi mãi khóa thiên địa, trở về vĩnh viễn không thay đổi. Nhưng tay Ma Cô nắm chặt hai tay Lý Thất Dạ, mặt treo nụ cười ngọt ngào bình yên.

Ma Cô nhắm mắt ngủ, bình yên và ngọt ngào, chậm rãi nói:

– Lão sư, ta có rất nhiều điều muốn nói với người.

Đạo của Ma Cô trở nên vĩnh hằng, hơn nữa tràn ngập sức sống, như ánh nắng chiếu rọi. Đại đạo từ từ không còn cô độc, có sắc màu khiến người ngưỡng mộ.

Lý Thất Dạ cười vuốt tóc Ma Cô, nói:

– Nha đầu ngốc, đời này ta sẽ thượng lăng thương thiên, thượng chủ vĩnh hằng, về sau có nhiều thời gian.

– Lão sư sắp đi?

Ma Cô bình yên, ngọt ngào, tay bắt chặt tay Lý Thất Dạ như thể nếu thả lỏng là hắn sẽ biến mất.

– Sẽ.

Lý Thất Dạ nhẹ giọng nói:

– Ta sắp đi U Thánh giới, có vài chuyện ta gần giải mở. Nhưng trước đó ta có thời gian nghe nàng nói chuyện.

Ma Cô mỉm cười nói:

– Ta muốn lão sư dạy ta như trước kia.

Nụ cười bình thường mà xinh đẹp nở rộ trong lòng, khiến người cảm thấy lòng ngọt ngào.

– Không.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

– Thật ra ta đã không có gì dạy cho nàng, con đường này nàng đi xa hơn ta. Nàng nắm giữ thể trường sinh nhiều hơn ta, về mặt này nàng là đại tông sư, không ai sánh bằng. Ta kiêu ngạo vì nàng, thiên tài, thiên kiêu gì so với nàng không đáng một đồng. Từ vạn cổ đến bây giờ có thiên tài nào kiên trì được?

– Nhưng lão sư có rất rất nhiều thứ ta chưa học được.

Ma Cô nắm chặt tay Lý Thất Dạ, nàng cười như đứa trẻ. Vui vẻ, hân hoan, tất cả nằm trong nụ cười.

Lý Thất Dạ bật cười nói:

– Đối với ta thì nàng đi đến hôm nay đã đủ, không ai lợi hại hơn nàng.

Ma Cô vui vẻ cười, bất giác tiên cảnh vui sướng như vạn giới tỏa màu sắc, không khí vui vẻ tràn ngập tiên cảnh.

Ma Cô nói rất nhiều chuyện với Lý Thất Dạ. Hư Xung tiên nhân là tồn tại bí ẩn mạnh nhất đương thời, là một trong hai tổ sư trụ cột của Thiên Đạo Viện. Nhưng trước mặt Lý Thất Dạ thì Ma Cô vẫn là tiểu nữ hài năm xưa.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 15 giờ trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 22 giờ trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin