Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập90 [ chương 446 đến 450 ]
❮ sautiếp ❯Chương 446: Bị xem thường và xung đột
Cách Cự Linh thành trăm dặm cấm bay.
Sơn trang lúc trước không bán ngựa, mọi người đành chạy nhanh trên mặt đất. Số ít vài người có sủng thú tọa kỵ hoặc huyền khí để cưỡi, đa số người vận huyền công chạy nhanh mới miễn cưỡng đuổi kịp mười Huyền Sương Thần Vệ, Mục Thiên Dưỡng. Huyền Sương Thần Vệ và Mục Thiên Dưỡng nhàn nhã như đi bộ nhưng bước ra một bước là trăm thước, gần giống thần thông súc địa thành thốn.
Chớp mắt cửa thành Cự Linh thành đã ở trước mặt.
Một thanh âm kênh kiệu từ dưới cửa thành lên tiếng:
– Nhìn kìa, đám nhà quê không biết từ châu nhỏ hẻo lánh nào chạy bộ đến, không mua nổi một con ngựa gầy sao? Ha ha ha ha ha ha! Tội nghiệp thật.
Mọi người trợn mắt nhìn.
Dưới cửa thành cũng có đoàn người cỡ trmă người, dẫn đầu là mười lăm Huyền Sương Thần Vệ mũ giáp vàng, hơi thở sâu thẳm, cực kỳ khủng bố. Vài thanh niên khác cưỡi long mã có huyết mạch yêu ma, bốn vó có lửa, sừng lân, cực kỳ thần tuấn. Tuy các thanh niên ăn mặc khác nhau nhưng đều là chiến giáp huyền khí lục giai, long mã dưới thân cũng phu áo giáp khí lạnh âm trầm.
– Này nhà quê, ta đang nói các ngươi đấy, nhìn cái gì? Đám kẻ yếu tội nghiệp như các ngươi cũng xứng được danh ngạch chiến trường bách thánh? Nếu không phải Chiến Thần điện hạ nhân từ công bằng, cho các ngươi danh ngạch không bằng tùy tiện tìm tên ăn mày trong Huyền Sương Thần Vệ.
Người nói chuyện là một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi, tóc ngắn một tấc đỏ rực, tay cầm mũ giáp, tay kia cầm dây cương. Thiếu niên cưỡi trên long mã màu đỏ rực rất thần tuấn, khinh thường nói.
Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn mắng:
– Ngươi ăn phân sao?
Thiếu niên tóc ngắn màu đỏ tức giận quát:
– Tên nhà quê, nói gì?
Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn mặt không biểu tình nói:
– Nếu không thì sao ngươi nói chuyện hôi vậy? Chậc chậc chậc, mau về đánh răng đi, ta đứng xa đã ngửi mùi hôi khi ngươi nói chuyện.
– Tên nhà quê, ta thấy ngươi muốn chết phải không?
Thiếu niên tóc ngắn màu đỏ nói xong định giục ngựa xông lên.
Lúc này…
Mặt đất rung rinh, phía xa vang tiếng sấm ầm ầm.
Hơi thở cực kỳ cường đại khiến người run sợ truyền đến từ phía tây nhanh chóng đến cửa thành. Đám người quay đầu nhìn, giật mình. Đó là đoàn người năm trăm người do hai mươi Huyền Sương Thần Vệ dẫn theo chạy hướng cửa thành, bọn kỵ sĩ cưỡi Thiểm Điện Cự Tích to kinh khủng.
Thiểm Điện Cự Tích là loại dị chủng trong hồng hoang, nghe nói có huyết mạch thượng cổ lôi thần, chạy nhanh như tia chớp, một ngày mấy vạn dặm. Thân hình Thiểm Điện Cự Tích to mười thước tràn ngập vảy nâu cỡ bàn tay, vảy có hoa văn tự nhiên, là minh văn thiên nhiên tóe tia điện. Chót đuôi dài năm thước có chùy xương to đường kính một thước, cái đuôi ngoe nguẩy theo Thiểm Điện Cự Tích chạy nhanh, ngẫu nhiên đập xuống đất, ầm một tiếng đã có một cái hố sâu không thấy đáy.
Đoàn người phát ra khí thế đáng sợ như đại yêu máu me làm người không rét mà run.
Lý Lan nhỏ giọng nói bên tai Đinh Hạo:
– Đây là người Ninh Châu. Ninh Châu là đại châu xếp thứ ba trong Bắc vực, đứng sau Thanh Châu, Kiếm Châu, sản vật phì nhiêu, diện tích gấp mười lần Tuyết Châu chúng ta. Thiên tài lớp lớp, võ giả như mây, Ninh Châu có đông đúc Thiểm Điện Cự Tích bị nhân tộc thuần hóa làm tọa kỵ. Một ngày Thiểm Điện Cự Tích đi mấy vạn dặm, có sức chiến đấu rất mạnh. Một con Thiểm Điện Cự Tích cấp vương thực lực sánh bằng yêu vương.
Lý Lan như từ điển bách khoa, không có thứ gì gã không biết.
Lý Lan chỉ vào ba con Thiểm Điện Cự Tích đi đằng trước nhất, vẻ mặt kinh sợ nói:
– Nhìn đi, ba con đó là Thiểm Điện Cự Tích cấp vương, người mang lôi điện, bênh ông có cánh, bốn chân bốn mắt, mồm như ao máu, bắn ra thì điện quang chớp lóe.
Mọi người nhìn theo tay Lý Lan chỉ.
Thật sự thấy ba con Thiểm Điện Cự Tích to gấp đôi những con Thiểm Điện Cự Tích khác dẫn đầu đội.
Ba Thiểm Điện Cự Tích mãnh thú hoang dã khổng lồ toàn thân lượn lờ điện quang như vòng bảo vệ tự nhiên. Trên Thiểm Điện Cự Tích có ba thanh niên mặc trang phục võ sĩ màu đen đứng, khoảng mười bảy, tám tuổi, lộ mũi nhọn như tuyệt thế bảo kiếm. Khí thế hung hãn, mắt khép mở có tia điện bạc bắn ra, ba thanh niên đứng trên lưng Thiểm Điện Cự Tích không lắc lư theo tốc độ chạy điên cuồng xóc nảy, khí thế ngút trời.
Chớp mắt đoàn người đến trước cửa thành.
Ba thanh niên áo đen dẫn đầu ánh mắt liếc qua các thiên tài châu khác, mặt mỉa mai như nhìn gà đồng chó đất, hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại.
Trăm thanh niên sau lưng ba thanh niên áo đen ai nấy hĩnh mũi nhìn trời, rất kiêu ngạo. Bọn họ ngồi trên Thiểm Điện Cự Tích như quân vương nhìn xuống thần dân, đặc biểt chỉ trỏ người Tuyết Châu như xem tên hề.
Dù là thiếu niên tóc ngắn màu đỏ lúc trước cực kỳ kiêu ngạo cưỡi long mã giờ mím môi, không dám lỗ mãng trước mặt dám thiên tài Ninh Châu.
– Bà nội cha nó, ta cảm giác mình như ăn mày.
Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn rất buồn bực. Ở Tuyết Châu là thiên tài được mọi người bợ đỡ giờ đến đây so với cùng thế hệ của các châu khác tạm không nói tu vi cá nhân, chỉ nói so sánh cách ăn mặc thì đúng là như ăn mày, hèn chi bị người ta xem thường.
Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn nghiến răng:
– Chờ lão tử vào thành sẽ hốt hết hàng hóa phải làm hơn đám này mới được!
Các đệ tử Tuyết Châu cũng ôm cục tức, có cảm giác từ đám mây cao té xuống đất. Bọn họ quen được sư tưởng, cùng thế hệ trong tông môn khen ngoại, thói quen trở thành tiêu điểm nghe nịnh hót, bây giờ bị người ta chỉ trỏ như tên hề thật là nhục nhã. Nhưng trong trường hợp này không ai dám lỗ mãng.
Lúc này đột nhiên có chuyện.
Trong số đệ tử Ninh Châu, một trong ba thiếu niên áo đen đẹp trai chợt mở mắt liếc xung quanh, nói mấy câu với người sau lưng, chỉ hướng đám Tuyết Châu. Bốn, năm đệ tử Ninh Châu giục Thiểm Điện Cự Tích ầm ầm tới gần.
Một thiếu niên vạm vỡ như người khổng lồ cao giọng quát:
– Này, mấy tiện tỳ các ngươi rất may mắn, Tam Hoàng nhà ta vừa mắt các ngươi, còn không mau đi qua hầu hạ?
Thiếu niên này chỉ vào Lý Y Nhược, Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền, Lý Vô Song, Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường, các đệ tử có diện mạo xuất sắc.
Đám người Tuyết Châu biến sắc mặt.truyện ma
Thế này là quá vô lễ. Đường đường là thủ lĩnh các môn phái Tuyết Châu bị người kêu qua bắt hầu hạ như nha hoàn? Người Ninh Châu quá thô bạo, kiêu căng.
Lý Y Nhược hừ lạnh. Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền nhắm mắt niệm phật. Lý Vô Song làm bộ như không nghe thấy. Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường cười cười.
Nhưng ai đều nhìn ra các nữ thiên tài Tuyết Châu nén lửa giận, Lý Y Nhược, Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền, Lý Vô Song, Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường đều là thiên chi kiều nữ, cao cao tại thượng, tôn quý vô cùng giờ bị người kêu quát như kỹ nữ, món hàng, nếu không phải tình huống hôm nay không tiện thì các nàng đã ra tay.
Thiếu niên vạm vỡ lạnh lùng cười:
– Một đám tiện tỳ, không biết chết sống.
Thiếu niên vạm vỡ ngồi trên lưng Thiểm Điện Cự Tích vươn tay ra, huyền khí bùng nổ. Bàn tay huyền khí màu vàng sinh ra như tay thần linh kèm theo lực lượng khủng bố chộp xuống Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường.
Đinh Hạo thầm giật mình.
Thiếu niên thô lỗ này có cảnh giới nửa bước Võ Vương cảnh, vừa ra tay phong lôi chấn động, không thể địch lại.
Nhiều đệ tử Tuyết Châu cảm thấy hơi thở hủy diệt ập xuống, ai nấy nghẹt thở, mặt trắng bệch bị bàn tay vàng chấn mở. Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường ở ngay trung tâm gió lốc quát một tiếng, ánh sáng xanh bao phủ người. Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường thúc giục Tiểu Chu Thiên Thanh Phong Quyết, nàng biết không đấu nổi lực lượng đó nên nhanh nhẹn né tránh. Thến hưng bàn tay vàng có sức hút không thể chống lại, Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường không tránh được bị xách lên như con gà.
– To gan!
– Quá vô lễ!
– Khinh người quá đáng!
Vài đệ tử Tuyết Châu đặc biệt là nam đệ tử Lôi Âm phái cùng quát to hành động, muốn giúp Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường. Tiếc rằng thực lực cách biệt quá xa, các nam đệ tử Lôi Âm phái chưa đến gần đã bị chấn miệng hộc máu hốt hoảng thụt lùi.
– Ha ha ha ha ha ha! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Bàn tay to màu vàng của thiếu niên thô lỗ giáp bạc co lại phong kín lực lượng trong người Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường, bộp một tiếng ném nàng lên lưng Thiểm Điện Cự Tích.
Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường bi thương hét to:
– Thiên Dưỡng sư huynh cứu ta với!
Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường không còn dáng vẻ ma nữ ngày thường, lực lượng bị phong lại chỉ mạnh hơn nữ nhân bình thường một chút. Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường kinh hoàng, đầu bù tóc rối rất là đáng thương, đặt hết hy vọng vào Mục Thiên Dưỡng.
Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường biết rõ trong mọi người chỉ có hai người xếp hai hạng đầu trong Bảng tiềm long Tuyết Châu là Mục Thiên Dưỡng, Đinh Hạo mới có chút cơ hội cứu nàng ra khỏi thiếu niên vạm vỡ. Nhưng Đinh Hạo là đệ tử môn phái đối địch chắc hắn hận không Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường không mau chết cho rồi, người duy nhất nàng có thể kêu cứu là Mục Thiên Dưỡng mới có hy vọng.
Nhưng…
Mục Thiên Dưỡng không biểu hiện gì.
Mục Thiên Dưỡng có thể nói là thiên tài số một Tuyết Châu hiện tại, gã đưa lưng hướng đám người, không thấy rõ vẻ mặt gã. Thanh Bình học viện và Lôi Âm phái có quan hệ kết minh nhưng nghe Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường kêu cứu Mục Thiên Dưỡng không hề ra tay, làm bộ như không nghe thấy.
Mười Huyền Sương Thần Vệ cũng đứng yên tại chỗ không tỏ vẻ gì.
Không biết là vì Huyền Sương Thần Vệ không muốn xen vào chuyện như vậy hay là thân phận Huyền Sương Thần Vệ cũng không dám xúc phạm ba thiếu niên áo đen Ninh Châu cao cao tại thượng.
Vẻ mặt Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường tuyệt vọng.
Thiếu niên thô lỗ vạm vỡ người Ninh Châu ngồi trên Thiểm Điện Cự Tích cười to bảo:
– Hừ! Cứu nàng? Ta chống mắt xem hôm nay ai dám cứu? Một đám gà đồng chó đất, người tiếp theo!
Thiếu niên vạm vỡ Ninh Châu biểu tình khinh thường, giễu cợt, vươn tay ra. Bàn tay to màu vàng lại uất hiện xé rách không khí chụp xuống.
Mục tiêu lần này là Thiên Cầm Tiên Lý Vô Song của Thiên Âm cốc.
Thiên Cầm Tiên Lý Vô Song biến sắc mặt, nàng mới chỉ là Tiên Thiên Võ Tông cảnh, thực lực không bằng Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường, dù nàng có hết sức vùng vẫy cũng khó thoát khỏi tay thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu. Lúc nguy hiểm trong đầu Thiên Cầm Tiên Lý Vô Song hiện lên một bóng người.
Thiên Cầm Tiên Lý Vô Song hoảng hốt bản năng kêu lên:
– Đinh sư huynh…
Thiên Cầm Tiên Lý Vô Song chưa dứt lời thì Đinh Hạo đã vọt ra.
Một luồng kiếm quang màu trắng mênh mông xẹt qua không trung chém vào bàn tay to màu vàng khổng lồ như trường đao cắm vào đậu hủ non, bẻ gãy nghiền nát. Một tiếng vang khẽ, bàn tay to màu vàng khổng lồ bị chém làm hai, tan vỡ, biến mất trong không trung. Mọi người cảm thấy người nhẹ hẳn, bàn tay to màu vàng khổng lồ tạo thành áp lực hoàn toàn biến mất.
Thiên Cầm Tiên Lý Vô Song được cứu nguy.
Thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu hét to:
– Ngươi là ai? Không muốn sống sao?
Một kiếm chặt đứt bàn tay to màu vàng khổng lồ, thực lực như thế không thể khinh thường.
Đinh Hạo không nói một lời đứng trên mặt đất vỗ chưởng, cũng là một bàn tay khổng lồ đỏ rực phủ lên thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu và Thiểm Điện Cự Tích.
– Tên ăn mày không biết sống chết, dám ra tay với t?
Thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu khó tin ngẩn người sau đó cười to, mắt tràn ngập khinh thường. Thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu phẩy tay như đuổi rùi, gió sấm nổi lên, điện quang lượn lờ, bàn tay to giống như thần linh, đây là chiến kỹ rất khủng bố mang theo thế phong lôi điện hỏa tựa thần nộ.
Các đệ tử có quan hệ tốt với Đinh Hạo như Lý Y Nhược, Phương Thiên Dực, Lý Lan kêu lên:
– Hạo ca ca cẩn thận!
– Đinh sư huynh đừng khinh địch!
– Đinh Hạo!
Mọi người đều nhìn ra thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu là nửa bước Võ Vương cảnh, thực lực sâu không lường được. Đinh Hạo không thi triển thần thông nhân vương biến tuyệt đối không địch lại thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu.
Nhưng…
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Tiếng huyền khí tan vỡ, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
– A! Phụt!
Trên mặt thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu còn đọng lại nụ cười khinh miệt, gã hét thảm bay ra như trái bóng chày. Thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu phun vòi máu văng ra khỏi Thiểm Điện Cự Tích. Thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu thi triển chưởng pháp chiến kỹ thúc giục bàn tay to màu vàng khổng lồ phong lôi bị Đinh Hạo đập tan như tờ giấy. Con Thiểm Điện Cự Tích cao bốn, năm thước dưới thân thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu bị Đinh Hạo tùy ý vỗ một chưởng thành đống thịt nhão.
Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường sợ hãi hét chói tai.
Trong chớp mắt vừa rồi Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường bị lực lượng nhu hòa chấn bay lên, lực lượng bị phong ấn, nàng sắp té xuống đất chết tươi. Lúc này Đinh Hạo giơ một ngón tay lên, cực dương thiên hỏa huyền khí vàng bay vào người Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường, chớp mắt đánh tan nănng lượng lạ. Thực lực trở về với Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường, ánh sáng chợt lóe, nàng đáp xuống đất.
Biểu tình của Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường cực kỳ phức tạp.
Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường nằm mơ cũng không ngờ Mục Thiên Dưỡng là minh hữu không ra tay, người cứu nàng lại là kẻ thù Đinh Hạo.
Ma nữ Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường cắn răng nói cảm ơn:
– Đa… Đa tạ ngươi.
Vẻ mặt Đinh Hạo bình tĩnh không thèm nhìn Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường:
– Ta chỉ vì bảo vệ vinh diệu của võ giả Tuyết Châu.
Chương 447: Thực lực không thể nghĩ bàn
Lúc này mấy đệ tử Ninh Châu khác phản ứng lại, nhìn đồng bạn bị tát chảy máu mũi miệng không bò dậy nổi. Đám đệ tử Ninh Châu nổi giận rống to cùng xông lên, các chiến kỹ khác nhau hình thành sóng năng lượng đáng sợ, đao kiếm thuẫn thương khổng lồ toàn là vũ khí huyền khí như bão táp bao phủ Đinh Hạo. Núi sông chấn động, mặt đất rít gào. Các đệ tử Ninh Châu toàn là cường giả nửa bước Võ Vương cảnh, cùng nhau ra tay uy thế như sắp tận thế. Ánh sáng chói lòa làm người ta không mở mắt được, có thần linh đang ngâm xướng.
– Giết hắn!
– Man dân thấp hèn dám ra tay với chúng ta.
Mấy đệ tử Ninh Châu mắt bắn ra sát khí.
Đinh Hạo im lặng, không lùi mà tiến lên, sải bước nghênh đón công kích điên cuồng vô tận như kẻ đơn độc nghênh sóng thần. Mắt thấy Đinh Hạo sắp bị nhấn chìm, hắn đơn giản vỗ một chưởng ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
– A!
– Không thể nào!
– A! Phụt!
Một chuỗi tiếng la hét, bốn, năm đệ tử Ninh Châu như ruồi bị đánh bay.
Bọn họ bùng phát ra lực lượng cường đại như tên hề vô dụng bị một chưởng của Đinh Hạo phá hủy, lực phản chấn mạnh mẽ khiến các đệ tử Ninh Châu hộc máu rớt khỏi Thiểm Điện Cự Tích.
– Sao có thể như vậy?
– Quá to gan!
– Mau dừng tay!
Đám người Ninh Châu ở phía xa không ngờ có chuyện như vậy. Năm đệ tử Ninh Châu cảnh giới nửa bước Võ Vương cảnh bị một tên nhà quê đi ra từ rừng núi đánh bại, trong phút chốc bọn họ vừa kinh vừa giận sợ Đinh Hạo giết người nên hét to lên.
Mặt Đinh Hạo lạnh lùng ngón tay liên tục điểm, cực dương thiên hỏa huyền khí nhập vào người mấy đệ tử Ninh Châu phong ấn lực lượng. Đinh Hạo ném các đệ tử Ninh Châu chất thành một đống, hắn không khách sáo đặt mông ngồi lên mặt thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu lúc trước vô cùng huênh hoang. Đinh Hạo lạnh lùng nhìn đám người Ninh Châu, đặc biệt là ba thiếu niên áo đen đứng trên lưng Thiểm Điện Cự Tích.
* * *
– Không thể nào!
Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết nhìn bóng lưng Đinh Hạo, há hốc mồm không biết nên nói cái gì.
Thực lực của Đinh Hạo chỉ mới là Tiên Thiên Võ Tông cảnh, dù hắn tu luyện huyền công chiến kỹ kỳ lạ cũng không đến mức không thi triển thần thông nhân vương biến vẫn dễ dàng đánh bại cường giả cảnh giới nửa bước Võ Vương cảnh. Lúc trước Kim Sát Võ Vương của Thanh Bình học viện chết trong tay Đinh Hạo là vì tiêu hao nhiều lực lượng trong chiến trường trên bầu trời, lại còn bị thương nặng. Các đệ tử Ninh Châu trước mắt thật sự là nửa bước Võ Vương cảnh.
Mấy người khác có cùng suy nghĩ.
Đám người Phương Thiên Dực, Lý Tàn Dương, Đao Khuynh Thành Đao Khuynh Thành, Thiên Lôi Long Tất Hạ, Tiểu Bồ Tát Lệ Thính Thiền ngơ ngẩn. Bọn họ không thể hiểu nổi tại sao thực lực của Đinh Hạo tăng vọt đến khó tin. Chẳng lẽ trước kia Đinh Hạo che giấu thực lực?
Phượng Hoàng Nữ Tạ Giải Ngữ đứng trong đám người chậm rãi thả lỏng hộp kiếm siết chặt, nàng biết tạm thời không cần giúp Đinh Hạo.
Đôi mắt Tạ Giải Ngữ nhìn chằm chằm bóng lưng Đinh Hạo như muốn nhìn thấu bí ẩn. Hạo ca ca sẽ không giấu giếm nàng, thực lực của nàng không cao như vậy. Không lẽ có người âm thầm giúp đỡ? Tạ Giải Ngữ nhớ lại lần đầu rèn luyện lão quái vật Khí Thanh Sam lén giúp đỡ Đinh Hạo, nhưng nàng càng nghĩ càng không cảm thấy có tuyệt thế cường giả nào quen Đinh Hạo.
Mắt Tóc Tím Mắt Bạc Phùng Ninh cũng đầy nghi hoặc, trong đôi mắt bạc ẩn chứa đồ án bí ẩn mặt trời mọc mặt trăng lặn, quỹ tích ngân hà vận chuyển, lực lượng không thể nghĩ bàn. Có vẻ như Tóc Tím Mắt Bạc Phùng Ninh đang vận chuyển bí pháp nào đó tìm nguồn gốc lực lượng của Đinh Hạo.
Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn choáng váng cắn đùi gà:
– Chết tiệt, thì ra thực lực của Đinh sư huynh cao như vậy, chẳng lẽ lúc ở Tuyết Châu ngươi luôn giả nai?
– Tất nhiên là Hạo ca ca luôn lợi hại như vậy.
Lý Y Nhược không quan tâm tại sao thực lực Đinh Hạo tăng vọt nhiều như vậy, nàng cảm thấy hắn luôn là cường đại vô địch.
Mười Huyền Sương Thần Vệ luôn bình tĩnh nhìn tất cả cũng rung động.
Mười võ sĩ giáp vàng Huyền Sương Thần Vệ luôn lạnh lùng như pho tượng liếc nhau, trao đổi cái gì, bọn họ khó hiểu tại sao đệ tử Vấn Kiếm tông Đinh Hạo bùng nổ thực lực gần với cảnh giới Võ Hoàng cảnh, chuyện này không phù hợp với lẽ thường. Không lẽ Đinh Hạo là yêu nghiệt, giấu cả tai mắt của mười Huyền Sương Thần Vệ?
– Không thể nào, không thể nào, tại sao lại như vậy?
Mắt Lục Tiên Nhi độc ác tràn đầy không cam lòng. Thực lực của Đinh Hạo khủng khiếp như vậy thì chẳng phải là kế hoạch báo thù của nàng vĩnh viễn không thể thực hiện? Dù tổ phụ của Lục Tiên Nhi, Lục Hùng Phi cũng không có thực lực như thế.
* * *
– Sao lại thế?
Mục Thiên Dưỡng cũng thấy nghi vấn.
Mục Thiên Dưỡng đứng yên tại chỗ, nhìn từ bề ngoài thì gã không có phản ứng gì nhưng không ai biết trong óc gã như trời sụp đất nứt.
Cho đến nay dù Đinh Hạo biểu hiện mạnh mẽ cỡ nào trong Tuyết Châu cũng không lọt vào măt Mục Thiên Dưỡng.
Bởi vì Mục Thiên Dưỡng thấy Đinh Hạo quá yếu.
Đinh Hạo chỉ là con mồi bình thường còn cần lớn lên, gã tạm thời sẽ không hái. Khi con mồi đã mập mạp béo tốt, đến lúc thích hợp thì Mục Thiên Dưỡng mới ra tay. Chờ khi uy vọng, danh tiếng của Đinh Hạo hiển hachs trong Tuyết Châu, Mục Thiên Dưỡng một kiếm giết hắn, cái gọi là thiên tài Vấn Kiếm tông chỉ là đá kê chân cho gã.
Nhưng bây giờ…
Uy lực răng và vuốt nhọn của con mồi vượt qua Mục Thiên Dưỡng phán định.
Biểu hiện của Đinh Hạo lần đầu tiên khiến Mục Thiên Dưỡng thấy nguy hiểm.
– Chắc chắn đây không phải là lực lượng thật sự của Đinh Hạo, nhất định là vậy!
Mục Thiên Dưỡng cố gắng buộc mình tỉnh táo lại, con ngươi co rút cỡ lỗ kim. Mắt Mục Thiên Dưỡng chỉ còn lại tòng trắng, rất kỳ lạ.
Giây lát sau…
– Thì ra là vậy, hắn mượn lực…
* * *
Một đệ tử Ninh Châu cao gầy chỉ vào Đinh Hạo, hét to một tiếng:
– Tiểu Man, ngươi… Quá to gan… Không mau thả các sư huynh của ta ra!
Thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu bị Đinh Hạo ngồi lên mặt cùng tông môn với đệ tử Ninh Châu cao gầy, sỉ nhục quá lớn.
Đinh Hạo không nói, bàn tay vươn ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một bàn tay to màu vàng khổng lồ sinh ra chộp hướng đệ tử Ninh Châu cao gầy.
Mọi người kinh ngạc ngây như phỗng.
Bởi vì Đinh Hạo thi triển ra chiến kỹ là thần thông của thiếu niên thô lỗ thân hình vạm vỡ người Ninh Châu.
Đệ tử Ninh Châu cao gầy kinh ngạc nói:
– Cái gì? Sao… Sao ngươi biết Phong Lôi Thần Chưởng của Thần Tú Môn ta?
Đệ tử Ninh Châu cao gầy như gặp quỷ muốn tránh né lại bàn tay to màu vàng khổng lồ bắt trúng, xách gã lên như con gà kéo hướng Đinh Hạo. Đệ tử Ninh Châu cao gầy cũng bị phong ấn lực lượng, nằm dưới mông Đinh Hạo.
Chương 448: Không ra oai thì chết sao (thượng)?
Lại có một đệ tử Ninh Châu tức giận quát:
– Phản phản, tên dã man đê tiện nhà ngươi vô lễ như vậy…
Đinh Hạo không thèm nhìn Đinh Hạo, lại dùng chiêu cũ thi triển Phong Lôi Thần Chưởng. Bàn tay to màu vàng khổng lồ chợt lóe túm đệ tử Ninh Châu cảnh giới Võ Vương cảnh tới gần, phong ấn lực lượng đè dưới mông. Bây giờ dưới mông Đinh Hạo có một đống người, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chết ngay cho rồi. Ở Ninh Châu bọn họ là thiên tài cao cao tại thượng thế mà bị kẻ thô lỗ trong mắt bọn họ sỉ nhục.
Có người vùng vẫy điên cuồng, mặt đỏ rực rống to:
– Bắc man, tại sao nhục nhã chúng ta như vậy? Nam nhi có thể giết không thể làm nhục! Có ngon thì ngươi giết chúng ta đi!
Đinh Hạo nói:
– Bây giờ biết nam nhi có thể giết không thể làm nhục? Lúc trước khi các ngươi nói lời nhục nhã đệ tử Tuyết Châu ta tại sao không nghĩ đến bây giờ? Ta chỉ lấy chút tiền lợi.
Đinh Hạo đạp lên mặt đệ tử Ninh Châu đó.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Quá kiêu ngạo, rất bá đạo, thật là… Hả hê.
Phía xa.
Đám người thiếu niên tóc ngắn màu đỏ cũng trước cực kỳ huênh hoang liếc nhau, đổ mồ hôi lạnh.
Giờ thì đám người thiếu niên tóc ngắn màu đỏ không dám thở mạnh, âm thầm lùi ra xa vài trăm thước. Đặc biệt là thiếu niên tóc ngắn màu đỏ, gã cảm thấy có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng sắp bay đầu. Thiếu niên tóc ngắn màu đỏ không ngờ trong đám người nhà quê ra yêu nghiệt đánh bay cường giả cảnh giới Võ Vương cảnh như đuổi ruồi.
May mắn vừa rồi không thật sự xung đột, nếu không thì người nằm dưới mông Đinh Hạo bây giờ chắc có gã.
Lúc này ba thiếu niên áo đen đứng trên Thiểm Điện Cự Tích cấp vương mở mắt ra.
– Thú vị.
– Không ngờ chưa vào Cự Linh thành đã gặp tên người rừng thú vị.
– Phù, xem ra danh tiếng Minh Châu Tam Hoàng của chúng ta chưa đủ lớn, người rừng vùng heo hút đê tiên dám không biết sống chết khiêu khích uy nghiêm của chúng ta.
Ánh mắt ba thiếu niên áo đen Ninh Châu nhìn Đinh Hạo như thấy một con thỏ hơi mạnh chút, đầy hứng thú, đối thoại cười cợt nói lên bọn họ không để Đinh Hạo vào mắt. Dù lúc trước Đinh Hạo biểu hiện ra thực lực cực kỳ cường đại vẫn không đủ khiến ba thiếu niên áo đen Ninh Châu thấy sợ hãi.
– Bắc man, tên ngươi là gì?
Lão tam trong Ninh Châu Tam Hoàng duỗi eo, biểu tình trêu cợt hỏi:
– Không tệ, ngươi có thể mượn lực lượng từ cổ minh văn trận pháp hình thành từ thượng cổ đến nay, thú vị. Bản hoàng đang thiếu một mã phu, nếu ngươi đến đây dắt ngựa thì sẽ tha cho ngươi khỏi chết.
Nghe lão tam Ninh Châu Tam Hoàng nói, mọi người ngộ ra.
Đặc biệt là đệ tử Tuyết Châu hiểu nguyên nhân vì sao thực lực của Đinh Hạo tăng vọt.
Các đệ tử Tuyết Châu đều biết Đinh Hạo là minh văn sư nhưng bọn họ không ngờ tọa nghệ của hắn đã đến trình độ đó. Mượn lực lượng cổ minh văn trận pháp dưới đất hình thành từ thượng cổ? Trong đám đông có vài minh văn sư nhưng không ai phát hiện tình huống dưới đất, thì ra xung quanh có minh văn trận pháp khổng lồ, nếu nó hình thành từ thượng cổ thì tích lũy, hấp thu lực lượng bao nhiêu năm nay chắc đã mênh mông như biển, hèn gì…
Đinh Hạo cười nhạt châm chích lại:
– Dưới mông ta còn thiếu một cái ghế mặt người, nếu ngươi ngoan ngoãn đưa mặt ra cho ta ngồi thì sẽ cho ngươi khỏi chết.
Mặt lão tam của Ninh Châu Tam Hoàng sa sầm:
– Ngươi đang muốn chết, ta giết…
– Giết cái đầu ngươi! Không ra oai thì chết sao? Nghe kỹ đây, đừng buộc lão tử ra tay, lăn qua đây!
Biểu tình Đinh Hạo mất kiên nhẫn bỗng đứng dậy đẩy chưởng.
Phong Lôi Thần Chưởng lại hiện ra.
Lần này bàn tay to màu vàng khổng lồ cường đại hơn đợt trước gấp vô số lần, mỗi một vân tay, chỉ tay, đốt ngón tay cực kỳ rõ ràng như tay thật. Ánh sáng vàng chói lòa đâm mắt mọi người phảin heo lại. Bàn tay to màu vàng khổng lồ rộng hai mươi thước ầm ầm mang theo phong lôi kích động bao phủ Ninh Châu Tam Hoàng.
– Ha ha ha ha ha ha! Man đúng là man, tự kiêu vô tri, kiến thức nông cạn. Dù ngươi có cổ minh văn trận pháp tích lũy lực lượng sánh bằng Thần Hoàng nhưng với thân thể gầy yếu cảnh giới Đại Tông Sư cảnh của ngươi có thể mượn được mấy phần lực lượng?
Khóe môi lão tam của Ninh Châu Tam Hoàng cong lên nụ cười tàn nhẫn.
– Được rồi, đây là ngươi tìm chết.
Lão tam của Ninh Châu Tam Hoàng dứt lời vỗ một chưởng.
Nó chỉ là chưởng ấn hư không kích cỡ bằng người thật, rực rỡ trong suốt như ngọc.
Nhưng so với Phong Lôi Thần Chưởng của Đinh Hạo thì mọi người thấy bàn tay ngọc đó đáng sợ như bị tử thần nhìn chăm chú, lòng khủng hoảng. Nếu chưởng ấn hư không rực rỡ kia giáng xuống thì thế giới sẽ bị hủy diệt.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
– Không ra oai thì chết sao?
Hai chân Đinh Hạo giẫm mặt đất, dị tượng kỳ lạ xuất hiện.
Từng hoa văn vàng chẳng biết từ bao giờ lan tràn từ hai chân Đinh Hạo, chớp mắt mặt đất mấy ngàn thước chớp lóe hoa văn vàng tựa như ảo mộng bò lên người hắn. Chúng phủ lên mỗi tấc da Đinh Hạo như chiến giáp vàng, lực lượng hùng hồn như thần giáng trần phát ra. Trong phút chốc Phong Lôi Thần Chưởng trướng to như ngọn núi đè xuống.
Răng rắc!
chưởng ấn hư không rực rỡ va chạm vào bàn tay to màu vàng khổng lồ nổ một lỗ to, chưởng ấn hư không rực rỡ mờ dần.
Hố to trên bàn tay to màu vàng khổng lồ nhanh chóng trở về như cũ, từng chút một áp xuống Ninh Châu Tam Hoàng.
Tình cảnh này cực kỳ khủng bố, như có thần linh vô hình đè bàn tay xuống, ý chí ẩn chứa hủy diệt hết thảy. Các đệ tử Ninh Châu xung quanh bị lan đến mặt trắng bệch như gặp tận thế. Vài người thực lực hơi kém hộc máu, lảo đảo sắp té. Thiểm Điện Cự Tích dưới người đệ tử Ninh Châu gào thét bản năng chạy trốn lung tung.
– Man, ngươi dám!
Lão tam của Ninh Châu Tam Hoàng hoàn toàn biến sắc mặt, lắc người, một ảo ảnh thần linh khổng lồ xuất hiện sau lưng gã chặn lại bàn tay to màu vàng khổng lồ. Nhưng lão tam của Ninh Châu Tam Hoàng chỉ chống được giây lát thì ảo ảnh đã bị phá hỏng. Phong Lôi Thần Chưởng chiến kỹ thiên giai sơ giai nhưng Đinh Hạo dùng lực lượng mạnh mẽ khó lường liên tục thúc giục, không thể chống lại.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bàn tay to màu vàng khổng lồ vỗ xuống đất, mọi người cảm giác mặt đất cứng rung bần bật.
Ninh Châu Tam Hoàng bị vỗ bẹp xuống đất.
– Ta muốn giết ngươi!
Bụi bốc lên như mây nấm, Ninh Châu Tam Hoàng cực kỳ chật vật bay ra, mặt đầy tro bụi, quần áo rách rưới. Ba Thiểm Điện Cự Tích cấp vương bị vỗ bẹp dí, máu và xương tung tóe nhuộm đỏ mặt đất.
Ninh Châu Tam Hoàng chậm rãi bước ra từ bụi mù như dã thú bị chọc giận phát ra tiếng gầm giận dữ:
– Làm thịt hắn!
– Ngươi chọc giận ta.
– Ha ha ha ha ha ha! Tốt, rất tốt. Lên trời xuống đất không ai cứu được ngươi, ta muốn giết hết tông môn của ngươi!
Chương 449: Không ra oai thì chết sao (hạ)?
Ninh Châu Tam Hoàng là thiên tài được tôn sùng nhất Ninh Châu, đại châu thứ ba của Bắc vực. Ninh Châu Tam Hoàng là đệ tử hoàng gia tôn quý, trong người chảy dòng máu hoàng tộc Thiên Ninh vương triều, trời sinh tôn quý như thần linh cao cao tại thượng. Thế nhưng tại đây, Ninh Châu Tam Hoàng bị một đám man dân tiểu châu vùng biên cương như ăn mày khiêu khích.
Hoàng đế bị ăn mày tát tai.
Không thể tha thứ!
Thiên Ninh vương triều thống trị Ninh Châu gần vạn năm, là thế lực hoàng triều gia tộc hiếm có trong Bắc vực, truyền thừa đã lâu, được Huyền Sương Thần Cung thừa nhận. Thực lực của Thiên Ninh vương triều là số một trong Ninh Châu, cai quản vô số tông môn. Tính toàn Bắc vực trừ Huyền Sương Thần Cung bàng quan ra Thiên Ninh vương triều xếp vào tốp mười. Ninh Châu Tam Hoàng là hoàng tộc xuất sắc nhất Thiên Ninh vương triều, được cho rằng tương lai sẽ sánh ngang với viễn cổ Thánh Hoàng cảnh.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
– Mặt bị tát sưng còn ra oai, xem ra các ngươi không có trí nhớ tốt.
Đinh Hạo không phải người xúc động, hắn biết người như Ninh Châu Tam Hoàng có thế lực lớn, hiện tại hắn không thể trêu vào, Vấn Kiếm tông càng không thể. Nhưng không hiểu sao hôm nay Đinh Hạo khó kiềm nén tức giận, vốn tưởng có Huyền Sương Thần Cung cai quản, kẻ thù sinh tử yêu tộc làm mưa làm gió nhân loại sẽ đoàn kết một lòng dâng đỡ cho nhau, ai ngờ…
Đinh Hạo đi đến Thanh Châu, nhìn và nghe thấy những điều làm hắn thất vọng. Người hầu trong trang viên nho nhỏ khinh thường đồng bào của mình, thiên tài địa châu cao cao tại thượng thì cũng là sắc mặt đó. Bọn họ không bằng cả các đại tông môn Tuyết Châu ngầm tranh đấu, tỏ rõ đặc quyền và ức hiếp người.
Nếu vậy thì hãy để ta đánh vỡ mọi thứ đi.
Đinh Hạo cực kỳ tức giận, ngửa đầu hú dài.
Thần thức cảm xúc bi thương phát ra từ người Đinh Hạo lan tràn bốn phương tám hướng.
Đinh Hạo mượn càng nhiều lực lượng trận pháp, lúc này bỗng sinh ra biến dị.
Dưới mặt đất mênh mông vô tận tuôn ra ánh sáng vàng càng rực rỡ chói mắt, từng hoa văn thô như ngón tay dâng trào mãnh liệt, dường như có thần linh đáng thức tỉnh. Hao văn võ sĩàng đáng sợ lan tràn. Ninh Châu Tam Hoàng chưa kịp phản ứng đã thấy hai chân chìm xuống, bị hoa văn vàng kéo từ trên trời xuống.
Lão đại của Ninh Châu Tam Hoàng phát ra lực lượng muốn chấn văng hoa văn vàng.
– Tránh ra cho ta!
Ai ngờ lão đại của Ninh Châu Tam Hoàng không vùng vẫy còn đỡ, gã giãy dụa chọc giận hoa văn vàng chẳng những không đứt khúc mà càng điên cuồng lan tràn, chớp mắt đã quấn chân gã. Lão đại của Ninh Châu Tam Hoàng vừa kinh vừa giận phát hiện vị trí bị hoa văn vàng xâm nhập mất đi cảm giác, huyền khí không thể đi qua.
– Có chuyện gì?
– Hoa văn vàng này lạ thật, chết tiệt!
Hai người khác trong Ninh Châu Tam Hoàng rất nhanh phát hiện không đúng, cảm giác như chìm trong đầm lầy càng vùng vẫy càng bị quấn nhiều hơn. Thân thể Ninh Châu Tam Hoàng bị hoa văn vàng lôi kéo từng chút một lún xuống đất. Ánh sáng vàng rực rỡ đa lan tràn mặt đất mấy ngàn thước như biển vàng, những người khác có thể đứng vững chỉ có Ninh Châu Tam Hoàng là chìm xuống.
Mọi người đều kinh ngạc.
Vẻ mặt Đinh Hạo sửng sốt.
Đinh Hạo không thể nào khống chế được lực lượng như vậy, hình như mới rồi hắn trút ra tức giận đánh thức tồn tại bí ẩn.
* * *
Trong Cự Linh thành.
Kiến trúc thần tượng vô tận, lầu các miếu thờ vô tận, sơn mạch hồ nước vô tận, vị trí gần với trung tâm Cự Linh thành, một tòa tháp đen cao sắp đâm thủng trời, trên đỉnh tháp, trong căn phòng màu đen vĩnh viễn tĩnh lặng, một người mặc trường bào đen rộng rãi mở mắt ra.
– Một vạn năm đã qua không ngờ có người thức tỉnh địa mạch ngủ say, không lẽ trên thế giới thật sự tồn tại loại người như thế?
Đôi mắt ẩn chứa vũ trụ tinh thần tiêu tan trọng sinh, ẩn chứa thiên địa vận chuyển thương hải tang điền lộ ra vui mừng và nghi hoặc. Ánh mắt như hai tia chớp xẹt qua không trung bắn lên trời, kinh động vô số nhân vật cường đại cao quý thẳng hướng bên ngoài Cự Linh thành.
Nửa ngày sau.
– Không hoàn toàn khống chế lực lượng địa mạch, chỉ kích phát. Mới là tiểu tử Tiên Thiên Võ Tông cảnh, tu luyện công pháp hơi lạ. Hưm, sát ý trong lòng không nhỏ, tại sao có thể kích phát ra lực lượng địa mạch này? Về sau phải chú ý đến tiểu tử đó nhiều hơn. Bao nhiêu năm rồi, ta rốt cuộc đợi ngày hôm nay đến.
– A! Là ba tiểu tử Ninh Châu, chưa thể để chúng chết.
* * *
Bên ngoài Cự Linh thành.
Nửa người Ninh Châu Tam Hoàng đã lún xuống ánh sáng vàng mặt đất, bọn họ đine cuồng vận chuyển thực lực cường đại khủng bố, thi triển các thủ đoạn chạy trốn, thậm chí dùng mười huyền khí, hai bảo khí nhưng đều không có hiệu quả. Mặc kệ lực lượng khủng bố cường đại cỡ nào khi rơi vào ánh sáng vàng kia thì biến mất như trâu đất xuống biển.
Mọi người ngây ngốc nhìn hình ảnh trước mắt như gặp quỷ.
Đệ tử Ninh Châu bị Đinh Hạo hù sợ.
Đùa sao? Cái tên này đúng là điên, là thằng điên có thực lực khủng bố. Đinh Hạo xách cao thủ cảnh giới nửa bước Võ Vương cảnh lên như con gà, bắt người nào dính người nấy làm ghế ngồi. Ninh Châu Tam Hoàng thực lực đã đến cảnh giới ngũ khiếu Võ Vương cảnh bị Đinh Hạo đập bẹp như kiến, ba con Thiểm Điện Cự Tích thành thịt băm. Bây giờ Ninh Châu Tam Hoàng không có chút sức phản kháng, chìm xuống đất như củ cãi.
Sao bắc man này khủng bố quá vậy?
Nhiều đệ tử Tuyết Châu đầu óc trống rỗng. Đinh Hạo cường đại vượt qua sức tưởng tượng phong phú nhất. Thế giới này có nhiều minh văn sư nhưng không phải ai cũng có thể mượn lực lượng dưới đất. Nếu minh văn sư nào cũng như Đinh Hạo thì trong vòng trăm dặm phạm vi này minh văn sư đã là sự tồn tại vô địch.
Một Đinh Hạo như vậy đảo điên định nghĩa lúc trước của bọn họ với hắn.
Sớm nghe nói Đinh Hạo là người tốt, thích lo chuyện bao đồng, có nghĩa khí với bằng hữu. Lúc trước có kẻ thầm cười hạo, cảm thấy Đinh Hạo quá bảo thủ, trong thế giới lạnh lùng này ai cũng lợi dụng nhau. Ngươi tốt với người khác có lẽ đổi lấy bị đâm dao sau lưng, mạnh thắng yếu thua. Thế giới người mạnh sinh tồn phải không từ thủ đoạn. Nhưng bây giờ đa số đệ tử Tuyết Châu hận không thể ôm chặt Đinh Hạo hôn mấy cái. Quá bá đạo, rất hả giận. Ai bảo đám đệ tử đại châu giàu có đó cười nhạo chúng ta là nhà quê, ha ha, nhà quê thì sao? Đánh các ngươi kêu cha gọi mẹ.
Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường bị kích thích lớn nhất.
Chương 450: Bị chơi hỏng
Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường không có chút sức chống cự dưới bàn tay to của thiếu niên vạm vỡ người Ninh Châu đó, đặt hết hy vọng vào Mục Thiên Dưỡng, ai ngờ cuối cùng người cứu nàng là Đinh Hạo. Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường bỗng thấy không chỉ là nàng, toàn bộ Lôi Âm phái nên suy nghĩ kỹ lại lập trường của mình, cứ khăng khăng đi theo Thanh Bình học viện thật là lựa chọn sáng suốt sao? Một khi ngày sau Lôi Âm phái không còn giá trị e rằng sẽ bị bỏ như vứt giày cũ.
Không chỉ mình Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường, rất nhiều đệ tử Tuyết Châu thấy thất vọng với Mục Thiên Dưỡng.
Khi võ giả Tuyết Châu bị nhục nhã, đệ nhất thiên tài được ký thác kỳ vọng thế nhưng nhắm mắt làm ngơ, thờ ơ, thậm chí không vươn tay giúp minh hữu của mình. Một kẻ máu lạnh âm trầm như vậy thích hợp làm đệ nhất nhân võ đạo tương lai của Tuyết Châu sao? Dù Mục Thiên Dưỡng tham gia vào Huyền Sương Thần Vệ doanh chắc cũng không mang đến ích lợi gì cho nhân loại Tuyết Châu, so sánh thì Đinh Hạo hăng hái phản kích khiến mọi người đều đứng về phe hắn.
Tuy rằng không có người nói chuyện nhưng ánh mắt đám thanh niên Tuyết Châu đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Không khí kỳ dị lan tràn trong các đệ tử Tuyết Châu.
Mục Thiên Dưỡng nhíu mày.
* * *
– Ha ha ha ha ha ha! Bắc man, ngươi độc, ngươi có gan thì giết ta đi!
Nửa người lão tam Ninh Châu Tam Hoàng lún trong ánh sáng vàng, chỉ có nửa ngực lộ ra ngoài. Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng nhe răng cười điên tại, hàm răng trắng lóe tia sắc bén như dã thú. Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng không tin Đinh Hạo dám giết gã, nếu gã chết thì toàn Tuyết Châu sẽ phải chôn cùng gã.
Đinh Hạo cười nói:
– Đúng là đồ đê tiện, lúc này còn mạnh miệng.
Đinh Hạo đi tới đạp mấy cái lên mặt lão tam Ninh Châu Tam Hoàng, để lại dấu chân. Sống mũi lão tam Ninh Châu Tam Hoàng bị đạp gãy.
Một Ninh Châu Tam Hoàng ở bên cạnh lão tam Ninh Châu Tam Hoàng giận điên lên:
– Ngươi… Bắc man, ta thề, ta nhất định sẽ giết ngươi! Ta là hoàng tử của Thiên Ninh vương triều, ta thề nhân danh vinh diệu hoàng thất, ta…
Tên Ninh Châu Tam Hoàng đó hận không thể nhai thịt Đinh Hạo, uống hết máu của hắn. Tiếc rằng tên Ninh Châu Tam Hoàng đó bị hoa văn vàng bí ẩn trói buộc, lực lượng bị phong ấn bảy, tám phần không vùng vẫy ra được.
– Phi!
Đinh Hạo ngồi xổm xuống giơ tay tát lia không cần tiền, khinh thường nói:
– Ngu ngốc, cho ngươi mặt mũi thì ngươi chính là hoàng tử, không nể mặt thì ngươi không bằng cả con chó. Vẫn chưa thây rõ tình hình? Tát ngươi đến mẹ ngươi không nhận ra!
Chốc lát sau mặt lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng sưng như trái đào chín mọng.
Đinh Hạo ra tay không nương tình, lực lượng ẩn chứa cực dương thiên hỏa huyền khí, cực âm ngục băng huyền khí, nếu không có linh đan diệu dược trị liệu mặt lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng sẽ sưng một, hai tháng.
Bên tay kia, đôi mắt lão đại Ninh Châu Tam Hoàng độc ác sắc bén như đao nhưng không chửi mắng Đinh Hạo, gã biết đấu võ mồm là cái dũng thất phu, sẽ càng bị nhục nhã hơn. Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng cố nhịn, chờ thoát trói buộc lấy lại thực lực, sau này gã sẽ từng đao xẻo thịt bắc man này ra, băm nát tất cả người quen của hắn.
– Ô, nhìn ánh mắt của ngươi xem, không phục sao? Dù sao hai tên kia đã bị đánh, nếu ta không đánh ngươi chắc ngewơi cũng không cảm kích? Hôm nay lão tử đánh ngươi luôn!
Đinh Hạo đã bất chấp, ngồi xuống tát mấy chục cái, không hề nương tình. Mặt lão đại Ninh Châu Tam Hoàng sưng múp.
Mọi người đứng xem hút ngụm khí lạnh.
Tên này điên rồi.
Chắc chắn là điên.
Dù Đinh Hạo đánh bại Ninh Châu Tam Hoàng nhưng không cần làm nhục như vậy, cái này tương đương với kết thù không đội trời chung, sau này không thể giải hòa. Chỉ vì một hơi có cần làm đến thế không?
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Đinh Hạo ngồi chồm hổm chậm rãi tát Ninh Châu Tam Hoàng, không quan tâm biểu tình căm hận của ba người.
Đinh Hạo vừa tát Ninh Châu Tam Hoàng vừa mỉm cười nói:
– Như thế nào? Cảm giác bị nhục nhã có sướng không? Hãy nhớ kỹ mùi vị này, về sau đừng tùy tiện sỉ nhục ai. Đặc biệt là ngươi…
Đinh Hạo chỉ vào mặt lão tam Ninh Châu Tam Hoàng, nói:
– Tổ cha nó ngươi may mắn đầu thai vào lỗ tốt, trong người chảy dòng máu hoàng thất. Ta phi! Hở chút kêu nữ võ giả đi hầu hạ ngươi? Nhìn ngươi mặt mũi đáng đánh, hôm nay không tát ngươi thì thật có lỗi với bàn tay đánh đến tê rần của ta!
Bốp bốp bốp bốp bốp!
Thanh âm như đang bóp chặt trái tim các võ giả Ninh Châu.
Đinh Hạo biểu hiện quá cuồng, không đệ tử Ninh Châu nào dám đi lên cứu Ninh Châu Tam Hoàng.
– Ngươi nhìn xem, các ngươi có tư cách gì cười nhạo đệ tử Tuyết Châu? Có tư cách gì khinh thường đệ tử Tuyết Châu?
Đinh Hạo chỉ vào nhóm đệ tử Ninh Châu, khinh thường nói:
– Làm võ giả nhưng đầu tiên là vẽ đường cho hưu chạy, cáo mượn oai hùm, khi dễ người có thực lực không bằng mình. Khi gặp người không thể chống lại thì sợ hãi, rụt cổ, không dám cứu đồng bào của mình, ta mất mặt thay các ngươi. Lại xem người Tuyết Châu ta.
Đinh Hạo chỉ vào mấy đệ tử Tuyết Châu lúc trước vì muốn cứu Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường bị chấn hộc máu.
– Bọn họ biết rõ không phải là đối thủ còn dám xông lên cứu đồng bạn của mình.
Các đệ tử Ninh Châu gục đầu xuống.
Đinh Hạo nói thật sự, lời nói đau hơn cả tát tai, mặt đám võ giả Ninh Châu sưng lên nhưng thật sự không ai dám xông lên đánh nhau. Bởi vì Đinh Hạo biểu hiện quá điên cuồng, hoàng tử của Thiên Ninh vương triều còn bị đánh bầm dập như xơ mướp, nếu người khác chọc giận tên điên này chắc sẽ bị đánh không ra hình người.
Đinh Hạo khẽ thở dài:
– Ài, thấy tội cho các ngươi quá.
Đinh Hạo nhìn Ninh Châu Tam Hoàng, lắc đầu, nói:
– Bình thường bị đám phế vật này vây quanh như sao vờn quanh trăng, đến phút mấu chốt không ai đứng ra nói một câu cho các ngươi. Các ngươi làm người thật thất bại.
Lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng hộc máu, tức đến xỉu.
Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng nhắm mắt lại giả chết.
Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng giận run người, vừa hộc máu vừa hét to:
– Có gan thì giết ta đi! Ngươi giết ta, ngươi giết ta…!
– Tốt, xương cứng. Kêu ta giết ngươi? Nói thật là ta lớn như vậy lần đầu gặp yêu cầu kỳ lạ đến thế.
Tay trái Đinh Hạo chộp hư không, một thanh viêm đao lửa đỏ nằm trong tay chém xuống. Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng bị hù ngu ngốc, hét rầm lên.
Đinh Hạo cười to bảo:
– Thì ra ngươi cũng biết sợ chết.
Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng sắp bị Đinh Hạo đùa thần kinh.
Đinh Hạo huơ dao hù Ninh Châu Tam Hoàng một lúc sau gãi cằm, tròng mắt xoay tròn. Bỗng mắt Đinh Hạo sáng lên, hắn nghĩ ra cách tốt.
Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng luôn giả chết thấy rợn gai ốc, teo tim hỏi:
– Ngươi… Ngươi làm cái gì?
Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng thấy run.
– Hì hì, ta nghĩ ra một cách rất tốt xử lý các ngươi.
– Ngươi… Ngươi đừng làm bậy!
Đinh Hạo nói:
– Ha ha ha ha ha ha! Yên tâm đi, ta sẽ dịu dàng. Hưm, ngươi biết ta là minh văn sư đúng không? Hưm, ta còn biết một loại minh văn trận pháp phong ấn trấn áp, ta thấy thứ cặn bã như các ngươi nên bị phong vào hầm cầu. Ta quyết định phong các ngươi trong hầm cầu ba năm.
Hoa văn lượn lờ trên tay Đinh Hạo.
Ninh Châu Tam Hoàng tan vỡ.
Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng khóc ròng đầu hàng:
– Ta phục.
Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng không sợ chết nhưng gã sợ mất mặt, rơi vào tay tên điên không sợ gì như Đinh Hạo nếu thật sự bị nhốt trong hầm cầu thì toàn Thiên Ninh vương triều không còn mặt mũi. Sau này lão đại Ninh Châu Tam Hoàng sống sót cũng sẽ thành trò cười cho toàn Bắc vực.
Lão nhị, lão tam Ninh Châu Tam Hoàng mặt mũi trắng bệch.
Bị phong trong hầm cầu còn đáng sợ hơn giết chết, nếu thật sự xảy ra thì sau này Ninh Châu Tam Hoàng vĩnh viễn không có ngày trở mình.
– Ủa? Phục nhanh như vậy?
Đinh Hạo nửa tin nửa ngờ hỏi:
– Không phải ngươi đang lừa ta đi? Lời của đám cặn bã các ngươi không chút đáng tin, ta phong ấn các ngươi là hơn…
Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng buộc phải cúi xuống cái đầu kiêu ngạo:
– Không không không, phục thật, hoàn toàn phục. Ta thề nhân danh vinh diệu Thiên Ninh vương triều…
Ánh mắt Đinh Hạo sắc bén liếc lão nhị, lão tam Ninh Châu Tam Hoàng:
– Được rồi, miễn cưỡng tin tưởng ngươi một lần, hai ngươi thì sao?
Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng nghiến răng nói:
– Phục.
Lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng cũng tan vỡ:
– Ta thề tuyệt đối sẽ không trả thù ngươi và bằng hữu của ngươi, thề bằng vinh diệu hoàng thất.
Lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng cảm thấy hôm nay ra đường không xem lịch, không thì đã chẳng xui xẻo đến vậy.
Đinh Hạo nhe răng huơ trường đao lửa:
– Nhưng ta vẫn không tin, thôi, giết các ngươi cho rồi, kết thúc mọi thứ.
Ninh Châu Tam Hoàng hoàn toàn vỡ tan.
Chính lúc này…
Một thanh âm uy nghiêm hiền hòa vang lên bên trên cửa Cự Linh thành:
– Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử Tuyết Châu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hôm nay dừng ở đây được rồi. Ta cam đoan với ngươi Thiên Ninh vương triều sẽ không trả thù ngươi.
Mắt Ninh Châu Tam Hoàng hiện lên tia vui sướng sống sót trong tai nạn, như thấy người thân, nước mắt lưng tròn. Chư thiên thần phật ơi, đánh nửa ngày rốt cuộc có người trong Cự Linh thành phát hiện rồi? Mau chạy ra đây ngăn cản tên điên này đi, đừng chơi kiểu này!
Ngón tay Đinh Hạo búng viêm đao, biểu tình liên tục thay đổi.
Ninh Châu Tam Hoàng nhìn sắc mặt Đinh Hạo, lòng run sợ. Chắc không phải tên điên bắc man sẽ làm liều đi?
Lúc này trong Cự Linh thành lóe ánh sáng, một người mặc chiến giáp huyền kim xuất hiện trên chiến trường, toàn thân dâng lên khí tế khiến người nghẹt thở, như mặt trời vàng không thể nhìn gần. Ánh sáng quanh người gã rực rỡ, khi đáp xuống đất thì ánh sáng thu lại, trông gã không khác gì người thường.
Người đó không thèm nhìn Ninh Châu Tam Hoàng nước mắt lưng tròng mà đánh giá Đinh Hạo từ trên xuống dưới, gật gù.
Người đó nói:
– Đinh huynh đệ, đánh lâu như vậy chắc đã hết trận, lấy lại mặt mũi rồi. Hãy ngừng lại đi, ba người này là đệ tử hoàng thất Thiên Ninh vương triều, nếu hôm nay ngươi giết chúng sẽ gây ra nhiều rắc rối, tông môncủa ngươi sẽ bị liên lụy.
khách sáo vậy?
Đinh Hạo ngẩn ngơ hỏi:
– Ngươi biết ta?
Người mặc chiến giáp vàng tháo mũ giáp lộ ra khuôn mặt ngay ngắn như ngọc, đó là một đại thúc trung niên rất đẹp trai, mặt trắng râu đen, mày kiếm mắt sáng.
Đôi mắt sáng như sao đầy ý cười thân thiết, nói:
– Ta là Trí Nhược Ngu, võ giả thủ hộ Cự Linh thành. Lần này chiến trường bách thánh mở ra bổn tọa phụ trách tiếp đãi các thiên tài trẻ tuổi mỗi một châu nên đương nhiên hiểu biết các ngươi. Đinh huynh đệ tuổi trẻ có thành tựu, là rồng trong cõi người, có thể mượn lực lượng to lớn vô cùng từ trời đất tạo nên địa mạch trận pháp này, lại có thể bừng tỉnh trận linh, thật sự khiến người nhìn với con mắt khác.
Đinh Hạo hành lễ cung kính nói:
– Thì ra là thủ hộ võ giả đại nhân, tiểu nhân thất lễ.
Đinh Hạo từ người thô lỗ biến thành quý tộc nho nhã lễ độ.
Các đệ tử Ninh Châu xung quanh nhìn rớt tỏngf mắt. . Ngôn Tình Ngược
Trí Nhược Ngu gật đầu, cười nói:
– Nếu vậy thì bổn tọa làm người hòa giải, bỏ qua chuyện hôm nay được không?
Đinh Hạo thổi viêm đao, trực giác thứ bảy nhạy cảm giúp hắn phát hiện thiện ý, thưởng thức từ người Trí Nhược Ngu. Lòng Đinh Hạo máy động làm biểu tình khó xử, liếc Ninh Châu Tam Hoàng sắp khóc, lại nhìn Trí Nhược Ngu.
Đinh Hạo khẽ thở dài:
– Nếu Trí đại thúc đã lên tiếng thì tại hạ nên nghe theo, như ba tên này rất quá đáng. Cùng là võ giả nhân tộc, đệ tử Tuyết Châu chúng ta đến đây, mạo hiểm sinh mạng vào chiến trường bách thánh cũng là vì để chấn hưng nhân tộc. Nhưng Tam Hoàng gì đó khiến nữ đệ tử Tuyết Châu ta đi hầu hạ hắn? Ha ha, hắn tưởng mình là cái gì? Cho rằng nữ võ giả Tuyết Châu ta là gì? Bây giờ nữ đồng bạn của ta bị tổn thương tâm hồn trầm trọng.
Trí đại thúc?
Trán Trí Nhược Ngu nổi gân xanh, lần đầu có người nói kiểu đó với gã.
Trí Nhược Ngu bất đắc dĩ lắc đầu nói:
– Cái này đúng là quá đáng, hay kêu ba người đó bồi thường còn Đinh huynh đệ thì tha cho họ, ngươi thấy thế nào?
Đinh Hạo thầm mừng, Trí Nhược Ngu thật ăn ý, rõ ràng là thầm thiên vị hắn. Không lẽ Trí Nhược Ngu cũng ghét ba tên hàn Ninh Châu Tam Hoàng?
Lòng suy nghĩ lung tung, ngoài mặt Đinh Hạo ra vẻ miễn cưỡng gật đầu, nói:
– Nếu vậy thì chúng ta chịu thiệt chút miễn cưỡng đồng ý điều kiện này, nhưng nếu bọn họ bồi thường không thể hiện ra thành ý thì không được.
Trí Nhược Ngu gật đầu, nói:
– Được, ta đồng ý thay bọn họ.
Đinh Hạo cười hì hì nói cảm ơn, quay người đi đến trước mặt Ninh Châu Tam Hoàng đã bị ánh sáng vàng bao phủ đến cổ.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Như thế nào? Ba vị hãy lấy ra thành ý, biểu thị đi.
Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng đau lòng nói:
– Chỗ ta có một huyền khí phòng ngự thất phẩm có thể ngăn cản võ giả dưới Võ Vương cảnh hết sức ra một kích, ngươi cầm đi.
Bốp! truyện cõi âm
Đinh Hạo tát mặt lão tam Ninh Châu Tam Hoàng.
– Tiểu tử nhà ngươi đang đuổi ăn mày sao? Huyền khí thất phẩm? Ngươi không biết ngượng lấy ra khoe? Ta cảm thấy ngươi không muốn sống rồi.
Đinh Hạo nói rồi gác trường đao lửa lên cổ lão tam Ninh Châu Tam Hoàng, lạnh lùng cười:
– Hay là ngươi cảm thấy giá trị mạng của mình là một huyền khí thất phẩm?
– Đừng đừng đừng, khoan khoan, khoan khona, ta còn… Còn có ư có một huyền khí lục phẩm Thủy Nguyệt Kiếm. A, còn nữa, còn nữa, có một bảo khí…
Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng cảm nhận trường đao lửa sắc bén, đánh rùng mình vội nâng giá lên. Lúc này sống mới là ưu tiên hàng đầu.