Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập88 [ chương 436 đến 440 ]
❮ sautiếp ❯Chương 436: Đao cuồng kiếm si (hạ)
Nghe nói Đinh Hồng Lệ Tuần Mục Sử rất là kiêu kỳ, mấy ngày nay viện trưởng Thanh Bình học viện Phương Tiêu Sn nhiều lần xin gặp nhưng không thể bước vào cửa tháp lầu Tuần Mục Sử. Ngay cả lão nhân Trần bá nói chuyện, làm việc cũng là nóng nảy quyết đoán, không nể mặt ai. Dù đối với chưởng môn đại môn phái lão nhân Trần bá cũng cung là kêu đến thì đến, kêu đi thì đi không nhân nhượng.
Bởi vậy nên đại hội luận phẩm tông môn lần này rất công bằng.
Rất nhiều tông môn ngầm chuẩn chuẩn bị tốt các loại thủ đoan, lúc trước liên lạc nhân mạch, đường tắt đều mất tác dụng. Thanh Bình học viện ăn bồ hòn lớn nhất. Trước khi đại hội luận phẩm tông môn Thanh Bình học viện bỏ giá rất lớn kéo Tuần Mục Sử Trác Phi Phàm về phía mình, nếu gã không chết thì mười năm qua bọn họ gầy dựng cộng với các hậu chiêu, dù Vấn Kiếm tông chiếm ưu thế thực lực thì Thanh Bình học viện cũng nắm chắc lại lần nữa đoạt chức quán quân.
Đáng tiếc!
Số phận nó như thế.
Đại hội kết thúc, nhiệt đồ quanh Kính hồ dần giảm đi.
Rất nhiều tán tu và võ giả lưu lạc rời đi.
Đối với bọn họ thì quá trình tỷ võ mới là bữa tiệc thịnh soạn, may mắn lĩnh ngộ một chiêu nửa thức, kết quả cuối cùng không ảnh hưởng nhiều đến số phạn của bọn họ. Là Thanh Bình học viện xưng bá hay Vấn Kiếm tông bá chủ Tuyết Châu thì nhân loại vẫn phải vất vả cực khổ tranh giành không gian sinh sống với yêu ma.
Chuyện kế tiếp đã không liên quan đến họ.
Lần này tán tu và võ giả lưu lạc đi tới Kính hồ có thu hoạch lớn nhất là được Đinh Hạo truyền dạy chiến kỹ Thất Huyền Trảm, đây là chuyện tốt bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ. Một bộ chiến kỹ địa giai đủ thay đổi vận mệnh của nhiều người, trước đó không tông môn nào truyền chiến kỹ như vậy. Rất ít có cường giả đứng trên đỉnh kim tự tháp hệ thống võ đạo chịu khom người sáng tạo một bộ công pháp cho tán tu và võ giả lưu lạc.
Đương nhiên đối với đại môn phái thì đây mới là bắt đầu.
Tiếp theo Huyền Sương Thần Cung sẽ theo truyền thống trước đó từ số điểm xác nhận các tài nguyên, đãi ngộ các đại môn phái nhận được trong mười năm tới, phân chia lại phạm vi thế lực, lãnh thổ của các đại môn phái Tuyết Châu. Vấn Kiếm tông bá chủ mới sẽ được nhiều đất và dân hơn. Lãnh thổ Thanh Bình học viện sẽ thu nhỏ. Đây là quá trình mặc cả dài dòng đầy tính toán, tranh giành không nhẹ nhàng hơn chiến trường trên bầu trời múa kiếm vung đao.
Đinh Hạo không có hứng thú với quá trình đó.
Đinh Hạo định quay về Ẩn Kiếm Phong Vấn Kiếm tông bế quan một đoạn thời gian, lĩnh ngộ điều có được trong thời gian này, tranh thủ tiến một bước trùng kích cao giai Tiên Thiên Võ Tông cảnh. Sau đó Đinh Hạo đi Thiên Âm cốc chữa ngựa chết thành ngựa sống, thử xem có thể thức tỉnh khí linh của hai bảo khí Đại Thánh Di Âm, Thiên Quyết bằng Huyền Chiến Thắng quyết và khúc nhạc nổi tiếng kiếp trước không.
Nhưng lúc này có một tin tức đột nhiên truyền đến.
– Đinh sư đệ, chuẩn bị đi, Tuần Mục Sử đại nhân điểm danh muốn gặp ngươi.
Chưởng môn Lý Kiếm Ý đang ở trong phủ Tuần Mục Sử cùng chưởng môn các môn phái tranh cãi chợt lóe ánh sáng, dáng vẻ nóng nảy xuất hiện trước mặt Đinh Hạo, kéo hắn đi ngay.
Chớp mắt Đinh Hạo cảm thấy có lực lượng vô cùng mạnh mẽ kéo hắn rồi trước mắt hao lên.
Khi Đinh Hạo thấy rõ cảnh vật hắn đã đứng trước đại điện xanh nhạt.
Đó là đại điện trong suốt màu xanh, như nguyên khối phỉ thúy to điêu khắc ra, tỏa ánh sáng xanh mông lung. Bề ngoài vuông vức, chỉ nền đá đã cao trâm thước. Đinh Hạo đứng trước nền đại điện cảm thấy hắn nhỏ bé giống như con kiến.
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn, tám pho tượng võ sĩ cao hơn hai mươi thước một tay cầm thuẫn tay kia cầm kiếm, biểu tình trang nghiêm đứng trước cửa đại điện. Đao công tiêu sát toát ra khí thế sắc bén khiến pho tượng như vật sống. Tám con đường bậc thang từ mặt đất kéo lên trên đi hướng đại điện, nguy nga hơn Vấn Tâm Thiên Thê của Vấn Kiếm tông gấp mấy lần. Bước lên bậc thang cho người cảm giác lên trời, mọc cánh thăng tiên, cảm giác tự do.
Minh văn kỳ dị do minh văn sư cao giai của Huyền Sương Thần Cung tự mình khắc tràn đầy vách tường và đại điện kết hợp màu đá xanh tỏa ra ánh sáng xanh nhạt tựa như ảo mộng, như tiên như thần, có khí thế ngập trời phát ra từ đại điện.
Tuần Mục Sử đại điện!Nguồn truyện audio Podcast
Đây là kiến trúc trung tâm phủ đệ Tuần Mục Sử ven Kính hồ, cũng là kiến trúc hùng vĩ nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm.
Trước kia Đinh Hạo từng nhìn đại điện từ xa nhưng không ngờ sẽ đứng gần nó như vậy, bên cạnh hắn là chưởng môn Lý Kiếm Ý biểu tình căng thẳng. Lần đầu tiên Đinh Hạo thấy chưởng môn Lý Kiếm Ý lộ biểu tình lo được lo mất như vậy.
– Không ai ngờ Tuần Mục Sử đại nhân luôn không lộ mặt muốn gặp người, sự việc hơi lạ lùng. Đinh sư đệ, hãy cẩn thận suy nghĩ, theo vài tin tức được biết thì Đinh Hồng Lệ Tuần Mục Sử có địa vị ko tầm thường trong Huyền Sương Thần Cung, tôn quý hơn Tuần Mục Sử các châu bình thường rất nhiều. Dù là Trần bá người hầu của Đinh Hồng Lệ cũng có địa vị không nhỏ, không hiểu tại sao Đinh Hồng Lệ chủ động yêu cầu đi tới Tuyết Châu làm Tuần Mục Sử. Đinh Hồng Lệ không gặp bất cứ chưởng môn đại môn phái nào, lần đầu tiên mở miệng đã chỉ tên gọi ngươi.
– Đúng rồi, nghe nói Mục Thiên Dưỡng đã được vài đại nhân vật trong Huyền Sương Thần Cung thừa nhận, có địa vị trong cung. Không biết Mục Thiên Dưỡng có quan hệ với Đinh Hồng Lệ Tuần Mục Sử như thế nào…
– Gặp Tuần Mục Sử đại nhân đừng quá kiêu ngạo, cũng đừng khiêm tốn nhiều. Ngươi rất giỏi về chuyện này, ta không lo.
– Đinh sư đệ, đi vào trong Tuần Mục Sử hỏi gì đáp nấy, không cần tranh thủ lợi ích cho tông môn. Chỉ cần ngươi bình an trở về là tốt nhất.
Bước trên bậc thang đi đại điện, chưởng môn Lý Kiếm Ý như biến thành Đường Tăng lảin hải lặp đi lặp lại, kể tư liệu về Đinh Hồng Lệ Tuần Mục Sử thân phận cao quý nhưng quái dị, cố gắng kể cho Đinh Hạo nghe những gì gã biết. Chuyện này rất kỳ lạ, không biết Đinh Hạo đi chuyến này là phúc hay họa.
Câu cuối cùng ‘chỉ cần ngươi bình an trở về là tốt nhất’ khiến Đinh Hạo thấy lòng ấm áp. Đinh Hạo cảm thấy chưởng môn Lý Kiếm Ý từng cao cao tại thượng bỗng đáng yêu đến lạ, như phụ thân dài dòng quan tâm nhi tử của mình.
Thông qua bậc thang leo lên nền thạch đài, chưởng môn Lý Kiếm Ý và Đinh Hạo đến cửa đại điện.
Có hai, ba mươi người đứng chờ, đa số là khuôn mặt Đinh Hạo quen thuộc. Các cao thủ cường giả Tuyết Châu, chưởng môn đại môn phái đều có mặt, biểu tình nghiêm túc đứng ở cửa, ánh mắt quái dị nhìn Đinh Hạo như ngó quái vật.
Chưởng môn Lý Kiếm Ý vỗ vai Đinh Hạo:
– Vào đi, cẩn thận chút.
Bàn tay chưởng môn Lý Kiếm Ý thật ấm áp.
Đinh Hạo hít sâu, chậm rãi tới cửa.
Lão nhân tóc bạc Trần bá ánh mắt như đao cẩn thận đánh giá Đinh Hạo giây lát, biểu tình khắc nghiệt, xét nét.
Chương 437: Nội điện, bình phong màu hồng (thượng)
Qua một lúc lão nhân tóc bạc Trần bá gật đầu, mặt không biểu tình nói:
– Đi theo ta.
Đinh Hạo theo sau lão nhân tóc bạc Trần bá từng bước một đi vào đại điện.
Đinh Hạo bước qua cửa, ánh sáng tối đi. Đường đại điện rộng rãi mà sâu thẳm, tĩnh lặng. Chân lão nhân tóc bạc Trần bá đạp đất không có thanh âm, lão như hồn ma tóc trắng trượt trên nền đá trơn. Đinh Hạo cảm thấy áp lực chưa từng có, bốn phía tĩnh lặng, hắn nghe tiếng máu chảy trong mạch máu.
– Đến rồi, ngươi tự vào đi.
Đại điện chia hai phần, lão nhân tóc bạc Trần bá đứng trước cửa hình vòm nội điện, mặt lạnh chỉ vào trong.
Lòng Đinh Hạo máy động phóng thần thích ra len vào cổng vòm.
Đáng tiếc thần thức chỉ đi vào ước chừng nửa tấc thì như bị một bức tuờng lớn chặn lại, không thể vượt qua. Đinh Hạo thầm giật mình, nên biết rằng cường giả đẳng cấp bá chủ như chưởng môn Lý Kiếm Ý, Tiêu Phương An viện trưởng của Thanh Bình học viện không thể phát hiện, ngăn cản thần thức Đinh Hạo rèn luyện từ Thắng Tự Quyết.
Sau lưng Đinh Hạo nghe tiếng lão nhân tóc bạc Trần bá hừ lạnh.
Đinh Hạo cắn răng bước thẳng vào cửa vòm.
Mùi thơm ngát chui vào mũi Đinh Hạo, vầng sáng xanh âm u lạnh lẽo không còn. Trước mắt Đinh Hạo sáng lên, ánh sáng cam nhu hòa tràn ngập nội điện như mặt trời lặn, thời gian tĩnh lặng êm dịu. Dưới chân Đinh Hạo toàn là thảm dày làm bằng da hồ màu trắng, bước trên nó không có thanh âm. Đinh Hạo nhìn sơ, thầm giật mình.
Bởi vì da hồ này làm bằng nguyên thân thể đại yêu cảnh giới yêu vương.
Đinh Hạo hút ngụm khí lạnh.
Nội điện to như vậy phủ kín bằn da hồ yêu ma cảnh giới yêu vương, phải giết bao nhiêu yêu vương bạch hồ mới làm được? Chỉ tính đến điuè này đã thấy Tuần Mục Sử mới xa hoa cỡ nào.
Ngẩng đầu nhìn toàn nội điện cung vàng dát ngọc, dụng cụ bằng vàng hoặc bạc. Nóc đại điện khảm hai mươi viên yêu tinh màu vàng nhạt, kích cơ y hệt nhau, là yêu tinh của đại yêu cảnh giới yêu vowng. Hai mươi viên đại biểu cho có hai mươi yêu vương bị giết.
Đinh Hạo đi tới hai mươi mấy thước, trước mắt là bình phong vẽ nhân vật màu hồng cao ba thước, dài năm mươi thước.
Đinh Hạo nhìn chăm chú vào bình phòng, mặt đỏ rần.
Nhân vật vẽ trên bình phong sống động như thật, như các người lùn di chuyển, nội dung là cảnh nam nữ giao hợp. Các loại tư thế liếc sơ cỡ vài trăm loại, linh hồn Đinh Hạo kiếp trước đến từ địa cầu internet phát triển, bị nước Nhật chuyên kinh doanh tình dục hun đúc, kích thích. Đinh Hạo từng cho rằng Vô Tận đại lục lạc hậu, bảo thủ nhưng nhiều động tác trên bình phong hồng rất mới lạ với hắn.
Đinh Hạo liếc sơ bình phong cảm thấy nhân vật trong đó sống lại, các mỹ nữ nhảy xuống giang hai tay ôm hắn, tiếng rên rỉ, thở dốc bên tai, mùi thơm ập vào mặt. Đinh Hạo cảm thấy hắn thật sự bước vào thế giới xuân cung, người khô nóng.
– Không đúng, bình phong này có điều lạ!
Đầu óc Đinh Hạo tỉnh táo lại, vận chuyển Thắng Tự Quyết. Cảm giác mát sinh ra từ đan điền truyền khắp tay chân, mọi ảo giác bên tai Đinh Hạo biến mất. Đinh Hạo nhìn lại thấy bình phong trở về bình thường, những nhân vật trần trụi lộ ngực tuy tinh diệu nhưng không có sức hấp dẫn như trước.
– Hì hì.
– Thú vị.
– Tiểu ca ca thật là đẹp trai.
Mấy giọng nữ vui cười lọt vào tai Đinh Hạo.
Bóng người lấp lóe, mười mấy thiếu nữ thanh xuânmặc váy hồng đi ra từ hai bên bình phong. Tóc dài rũ xuống vai, mặt dán hoa hoàng, bới tóc cao, khuôn mặt cực kỳ tinh xảo. Xuyên qua váy mỏng có thể thấy thân hình trắng nõn. Bọn họ đi chân trần, chân ngọc nhỏ xinh đẹp trên thảm bạch hồ yêu vương trắng tinh, khó phân biệt cao thấp. Ngón chân như hạt đậu cười khẽ đáng yêu.
Hai mươi thiếu nữ xinh đẹp mười sáu tuổi xinh đẹp, ánh mắt ý cười đứng trước bình phong tò mò nhìn Đinh Hạo, châu đầu ghé tai cũng không biết đang nói cái gì.
Đinh Hạo nhíu mày.
Đinh Hạo không ngờ sẽ gặp tình hình này trong nội điện.
Không lẽ Đinh Hồng Lệ Tuần Mục Sử mới là kẻ ham mê rượu chè sa vào sắc đẹp sao? Hèn chi mấy ngày nay Đinh Hồng Lệ chưa từng xuất hiện chủ trì đại hội luận phẩm tông môn Tuyết Châu, có hai mươi thiếu nữ làm bạn, ngày ngày êm ấm dĩ nhiên là không có tâm tình quản lý chuyện khác.
– Tiểu ca ca, mời ngồi.
– Hì hì, thiên tài Tuyết Châu chúng ta đỏ mặt rồi.
– Tiểu ca ca yên tâm, các tỷ muội sẽ không ăn ngươi.
– Dù tỷ muội chúng ta muốn ăn thì chủ nhân gia gia cũng không đồng ý.
Các oanh yến rất là to gan, có người kéo ghế gỗ giật tay Đinh Hạo khiến hắn ngồi xuống, có người thừa dịp nhéo tay hắn, có người cầm giỏ trái cây tơ vàng hái một trái nho trong suốt đưa tới bên môi Đinh Hạo. Có người cố ý cọ ngực vào chân Đinh Hạo, giọng điệu trêu cợt.
Đinh Hạo đã hoàn toàn bình tĩnh.
Đinh Hạo vận chuyển Thắng Tự Quyết lòng ỏng sáng như ban ngày, xem các giai nhân tuyệt sắc như hồngp hấn xương khô, mùi phấn son ập vào mặt không ảnh hưởng đến hắn. Lòng Đinh Hạo không chút tạp trần, mắt trong trẻo.
Một thanh âm lười biếng vang lên từ sau bình phong:
– Các nha đầu, chơi đủ rồi đi. Lui xuống, đừng để tỷ tỷ ta bị khách cười.
Các thiếu nữ cười khúc khích:
– Vâng, Hồng Lệ tỷ.
Các thiếu nữ bày bàn ghế gỗ đỏ, các loại thức ăn ngon, hoa quả trước mặt Đinh Hạo rồi chia thành hai đội vòng qua hai bên bình phong rời đi.
Hồng Lệ tỷ?
Lòng Đinh Hạo rung lên, hiểu ra điều gì.
Thanh âm lười biếng trước đó rõ ràng là giọng nữ, cực kỳ hấp dẫn. Thanh âm khiến người tưởng tượng hình ảnh quý phụ nhân phong hoa tuyệt đại lười biếng như con mèo nằm trên giường mềm mại, chống một cánh tay sen bạch ngọc mỉm cười nhìn mình.
Các thiếu nữ gọi nàng là Hồng Lệ tỷ.
Đinh Hồng Lệ?
Đinh Hạo thầm nghĩ:
– Thì ra Đinh Hồng Lệ Tuần Mục Sử mới của Huyền Sương Thần Cung là nữ nhân. Cũng đúng, ba chữ Đinh Hồng Lệ là tên nữ, nhưng mọi người bị ấn tượng đều đánh lừa, cho rằng Huyền Sương Thần Cung phái cường giả phải là nam nhân vì trước đó chưa từng có nữ Tuần Mục Sử đến Tuyết Châu.
– Nhưng nàng không gặp chưởng môn đại môn phái thì tại sao muốn gặp ta? Thấy nàng sinh hoạt hàng ngày xa hoa như vậy, thị nữ bên cạnh ai nấy tuyệt đẹp, bình phong trước mắt tràn ngập kiêu sa. Không lẽ nữ nhân này lẳng lơ, muốn…
Đinh Hạo có cảm giác rơi vào miệng sói.
– Tiểu tử, suy nghĩ lung tung quá nhiều không thấy đau đầu sao?
Giọng Đinh Hồng Lệ lười biếng ngọt ngào phát ra từ đằng sau bình phong.
– Ngươi tên là Đinh Hạo đúng không?
Đinh Hạo gật đầu.
– Tuổi trẻ đã khiến ba lão quỷ Thiên Cơ Cốc gọi ngươi là biến số, rất khó.
Đinh Hồng Lệ khen Đinh Hạo, sau bình phong có tiếng xột xoạt mặc quần áo.
– Nghe nói ngươi từ nhỏ lớn lên trong khu rác sau núi Vấn Kiếm tông mãi đến năm trước mới thành đệ tử chính thức?
Đinh Hạo nói:
– Đúng vậy.
– Trong một năm từ tên ăn mày không hiểu võ kỹ, liên tục bốn năm không vượt qua kiểm tra nhập tông của Vấn Kiếm tông nhảy lên thành thiên tài võ đạo số một, số hai Tuyết Châu. Kinh nghiệm đó thật làm người ta tò mò. Đinh Hạo, ngươi hãy nói xem trên người của ngươi xảy ra chuyện thú vị gì?
Chương 438: Nội điện, bình phong màu hồng (hạ)
Giọng Đinh Hồng Lệ có ma lực không nhanh không chậm gõ vào tim Đinh Hạo.
– Ngươi còn là Đinh Hạo trước kia không?
Đinh Hạo vừa suy nghĩ ẩn ý câu nói của Đinh Hồng Lệ vừa đáp ngay:
– Có rất nhiều trường hợp nhân duyên kỳ ngộ thay đổi cuộc đời con người, chuyện xảy ra trên người tại hạ không có gì lạ.
Đinh Hồng Lệ lạnh lùng cười:
– Thật không?
Một lúc sau Đinh Hồng Lệ cách bình phong nói:
– Vậy ngươi hãy nói xem ngươi được đến kỳ ngộ gì?
Đinh Hạo ngẫm nghĩ không lẽ hôm nay Tuần Mục Sử kêu hắn tới là mơ ước kỳ ngộ trên người hắn, muốn chiếm làm của riêng sao? Nói vậy là một năm qua thực lực Đinh Hạo tăng nhanh dần khiến vài người tính kế, không lẽ Đinh Hồng Lệ đến Tuyết Châu thật ra là vì hắn?
Nhưng kỳ ngộ của Đinh Hạo là xuyên qua, hắn không sợ bị người ta nhìn ra cái gì. Còn Kiếm Tổ, Đao Tổ, thể chất đao kiếm song thánh thể thì chỉ cần Đinh Hạo không nói người khác sẽ không biết. Có mỗi Huyền Chiến Thắng quyết là hơi rắc rối.
Trong khi dm nhanh chóng suy nghĩ tìm từ thì bên tai nghe giọng Đinh Hồng Lệ dịu dàng nói:
– Thôi, nếu tiểu tử không muốn nói thì bổn tọa không ép hỏi ngươi. Phải rồi, không hiểu sao ta có hứng thú với thời gian ngươi ở khu đồ bỏ trong Vấn Kiếm tông. Đinh Hạo, ngươi còn nhớ bao nhiêu chuyện lúc nhỏ?
– Ta không nhớ chuyện trước bảy, tám tuổi.
Đinh Hạo nói lời thật lòng:
– Chỉ nhớ từng có một muội muội nhưng sau này mất tích, ta sống trong khu đồ bỏ nhiều năm sau này tham gia vào Vấn Kiếm tông.
Đinh Hạo nhạy bén phát hiện khi Đinh Hạo đáp vấn đề này thì có thần thức bí hiểm như có như không từ sau bình phong phóng đến bao trùm lên người hắn, dường như đang giám sát cái gì.
Nếu Đinh Hạo không tu luyện thần thức Thắng Tự Quyết tu vi sánh bằng cảnh giới Võ Vương cảnh thì không thể phát hiện ra thần thức đó.
Đinh Hồng Lệ tự hỏi tự đáp:
– Không nhớ sao? Không có chút ấn tượng?
Cách bình phong quái dị Đinh Hạo mơ hồ thấy bóng nữ nhân thướt tha đứng đó nhưng không thấy rõ biểu tình, hắn lặp lại lần nữa:
– Tại hạ thật sự không nhớ rõ.
Lúc nói câu này Đinh Hạo đột nhiên nhớ đến các cảnh ảo giác trên Vấn Tâm Thiên Thê.
Đinh Hồng Lệ khẽ thở dài:
– Không nhớ rõ? Vậy cũng tốt, cũng tốt.
Thắng Tự Quyết rèn luyện ra giác quan thứ bảy nhạy bén biến thái khiến Đinh Hạo cảm giác Tuần Mục Sử Đinh Hồng Lệ cao cao tại thượng có ẩn ý gì đó nhưng hắn không thể nắm bắt.
Tiếp theo là đoạn thời gian im lặng dài dặc.
Không khí trong nội điện im lặng áp lực.
Đinh Hạo lặng lẽ phóng thần thức ra muốn thăm dò tình hình đằng sau bình phong, thế nhưng thần thức cảnh giới thân xác hồng lô cường đại trước kia mọi chuyện thuận lợi bị bình phong hồng kỳ lạ ngăn cản, không thể xâm nhập.
Đinh Hạo giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, ngẩn ngơ.
Đinh Hạo khó tin phát hiện từ khi nào bình phong trước mắt thành màu hồng nhạt, hình vẽ vô số nam nữ giao hoan biến thành bức tranh chiến trường cực kỳ thảm khốc. Các võ sĩ cầm thần mâu giết yêu ma dưới đất, trên bầu trời là thần linh mặc giáp vàng, uy năng vô tận, chiến đấu liên tục tạo sấm chớp. Không ngừng có sự tồn tại không thể nghĩ bàn chết đi, các mãnh thú thần thua thượng cổ xuất hiện trong cuộn tranh bình phong. Tay chân cụt bay đầy, xác chồng chất, xương thành núi. Xác chết trôi ngàn dặm, máu chảy thành sông. Khung trời bị xé rách, mặt đất nứt vỡ, mảng lớn dung nham phun trào, khói đen đặc che kín bầu trời, mặt đất.
– Cái này…
Bình phong chưa từng đổi chỗ nhưng tại sao hình vẽ thay đổi?
Chẳng lẽ?
Một tia chớp xẹt qua đầu Đinh Hạo, hắn bỗng hiểu ra. Thì ra bình phong này là bảo bối, hưm, có thể ngăn cản thần thức của hắn chắc là bảo khí trên huyền khí.
Không biết trừ ngăn cách ra bình phong còn có tác dụng gì.
Không biết qua bao lâu, Đinh Hồng Lệ đứng sau bình phong thoát khỏi hồi ức, khẽ thở dài:
– Được rồi, ngươi đi đi.
Đinh Hạo đứng dậy, đầu óc mờ mịt đi ra ngoài.
Đinh Hồng Lệ lên tiếng:
– Chờ đã.
Đinh Hạo khựng lại.
Đinh Hồng Lệ nói:
– Bổn tọa hợp ý ngươi, chỗ này có món đồ nhỏ tặng ngươi chơi.
Một luồng sáng trắng bay ra từ bình phong. Đinh Hạo bắt lấy, lòng bàn tay lạnh lẽo. Đinh Hạo nhìn chăm chú, đó là ngọc bội trắng to cỡ ngón cái, trơn bóng, không có hoa văn gì nhưng có hai hàng chữ nhỏ xinh đẹp.
“Thất nguyệt thất nhật trường sinh điện, nửa đêm vô nhân tư ngữ thì.”
Trông như là một câu thơ tình.
Đinh Hạo cảm thấy mọi chuyện trong nội điện hôm nay rất lạ lùng, không biết Tuần Mục Sử Đinh Hồng Lệ bí ẩn có mục đích gì.
Đinh Hạo thấy nghi ngờ, quay đầu hỏi:
– Đây là…
Giọng Đinh Hồng Lệ phái sau bình phong lại trở về lười biếng, dường như rất mệt:
– Hãy giữ kỹ, sau này có duyên ngươi sẽ biết.
Đinh Hồng Lệ tiếp tục bảo:
– Đừng nói chuyện trong đây cho ai biết, nhắn với đám nhà quê lòng tham không đáy bên ngoài cửa cút hết đi, hôm nay bổn tọa hơi mệt, mọi chuyện chờ ngày mai bàn tiếp.
Nhà quê?
Đinh Hạo ngẩn ra, giây sau hiểu Đinh Hồng Lệ đang nói đến các chưởng môn đại môn phái.
Đinh Hồng Lệ thật lớn lôi. Các cường giả bá chủ võ đạo Tuyết Châu ở trong mắt Đinh Hồng Lệ là một đám nhà quê lòng tham không đáy? Hèn chi mấy ngày nay Đinh Hồng Lệ không thèm gặp bọn họ, không phải bận mà là khinh thường.
Đinh Hạo gật đầu, không nói nhiều, xoay người rời đi.
Lần này Đinh Hồng Lệ không ngăn cản.
Dù Đinh Hạo không quay đầu lại nhưng cảm thấy có đôi mắt nhìn mình chằm chằm mãi đến khi hắn ra khỏi cửa lớn nội điện.
* * *
Khi Đinh Hạo đi theo sau lưng lão nhân tóc bạc Trần bá ra khỏi đại điện thì mọi người đều nhìn hắn chằm hằm. Trong mắt chưởng môn Lý Kiếm Ý có phần nhẹ nhõm. Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện nheo mắt lại, có tia sáng lạnh lóe qua đáy mắt.
Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo quan sát nhân vật ngày xưa từng có quyền thế nhất Tuyết Châu, Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện ở khoảng cách gần.
Trông Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện như thư sinh bình thường, hơn bốn mươi tuổi, người mảnh khảnh, mặt trắng không râu, cao cỡ trung bình. Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện mặc nho sam màu trắng, đầu chít khăn vuông, không có khí thế quân lâm thiên hạ gì, không có đặc điểm làm người ta khắc sâu ấn tuợng. Nếu không biết thân phận của Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện thì rất khó tưởng tượng trong mười năm nay nam nhân như thư sinh cổ hủ một tay đẩy Thanh Bình học viện lên đỉnh cao, bồi dưỡng ra thiên tài siêu đẳng như Mục Thiên Dưỡng.
Lúc Đinh Hạo đánh giá Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện hì gã cũng quan sát hắn.
Hai tia sáng âm u chớp lóe trong mắt Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện, gã nhíu chặt mày không nói.
Đinh Hạo truyền lời của Đinh Hồng Lệ:
– Tuần Mục Sử đại nhân nói hôm nay hơi mệt, mời các vị tạm quay về, có chuyện gì đợi ngày mai bàn lại.
Đinh Hạo đứng bên đám cao thủ Vấn Kiếm tông chưởng môn Lý Kiếm Ý thì thầm vài câu rồi cùng nhau rời đi.
Chương 439: Thất nguyệt thất nhật trường sinh điện
Lão nhân tóc bạc Trần bá lạnh lùng nói:
– Mời các vị quay về.
Lão nhân tóc bạc Trần bá xoay người đi vào đại điện.
Đám người Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện ngẩn ngơ nhưng không dám hỏi gì, kiềm chế nghi hoặc, suy đoán rời đi.
Sau khi trở về Vấn Kiếm tông, Đinh Hạo lại bế quan.
Chưởng môn Lý Kiếm Ý không tủy hỏi trong đại điện xảy ra chuyện gì, không hỏi tại sao Tuần Mục Sử Đinh Hồng Lệ đơn độc kêu hắn. Nếu chưởng môn không hỏi thì mấy đại nhân vật khác trong Vấn Kiếm tông không tiện hỏi nhiều, ánh mắt nhìn Đinh Hạo tăng phần bí hiểm và kính sợ.
Nhiều người, bao gồm Đường Phật Lệ phong chủ Thiên Kiếm phong phát hiện bọn họ càng lúc càng không thể nhìn thấu Đinh Hạo.
Đinh Hạo thật sự chỉ là cô nhi xuất thân từ khu rác sau núi Vấn Kiếm tông sao?
Đinh Hạo không thể giải thích chuyện này.
Bởi vì bản thân Đinh Hạo cũng không hiểu chuyện này hôm nay có ý nghĩa gì.
Đinh Hạo ngồi trong phòng luyện tập, hắn không vội vã tu luyện mà cầm ngọc bội nho nhỏ ra ngắm nghĩa. Xúc giác hơi lạnh làm tinh thần người bình tĩnh, khi sờ có cảm giác trơn trượt. Hai hàng chữ nhỏ rất đẹp, chắc do nữ nhân viết. Tuy Đinh Hạo hiểu ý hai câu thơ nhưng không biết nghĩa của chúng là gì.
Đinh Hạo lặp đi lặp lại hai câu:
– Thất nguyệt thất nhật trường sinh điện, nửa đêm vô nhân tư ngữ thì.
Trong lòng Đinh Hạo phức tạp.
Mõi khi Đinh Hạo nhỏ giọng ngâm nga hai hàng thơ là hắn có cảm ngộ mới, như có một nữ nhân phong hoa tuyệt đại thì thầm bên tai. Đây là bài thơ tình ẩn chứa ý ngọt ngào, tình cảnh hai người yêu nhau tha thiết ước hẹn dưới trăng sao. Thoạt trông không có nhiều ẩn ý cao sâu nhưng hai câu thơ có ma lực nào đó làm Đinh Hạo khó thể bình tĩnh.
Trừ hai hàng chữ đó là khối ngọc bội không có điểm nào đặc biệt, ngọc chất trong suốt tinh khiết nhưng không phải bảo ngọc siêu đẳng. Đinh Hạo thả thần thức thăm dò trong ngọc thạch không thấy cấm chế hay dao động hơi thở nào, nó không phải huyền khí hay bảo khí.
Đây mới là chỗ kỳ lạ.
Đinh Hồng Lệ là đại nhân vật cao cao tại thượng của Huyền Sương Thần Cung, chưởng môn các đại môn phái ở trong mắt nàng chỉ là đám nhà quê lòng tham không đáy. Tại sao Đinh Hồng Lệ một mình gặp mặt Đinh Hạo, còn tặng cho hắn một cái ngọc bội? Không lẽ Đinh Hồng Lệ nổi hứng?
Hành động của Đinh Hồng Lệ đúng là quái.
Đinh Hạo càng nghĩ càng không hiểu được lý do, đành cất ngọc bội vào trữ vật giới chỉ.
Đinh Hạo đeo trữ vật giới chỉ là tác phẩm lần đầu hắn luyện khí, không gian bên trong chỉ cỡ mấy chục thước vuông, khả năng lưu trữ có hạn. Mấy ngày nay Đinh Hạo sưu tầm được nhiều thứ thú vị trong các cửa hàng, quầy nhỏ chất đầy trong trữ vật giới chỉ.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
– Phải tìm thời gian rảnh luyện chế trữ vật giới chỉ mới. Tuy giới chỉ hắc xà dư sức nhưng lai lịch của nó không nhỏ, lỡ gây ra rắc rối không cần thiết thì không hay.
Đinh Hạo bỏ suy nghĩ sử dụng giới chỉ hắc xà.
Hôm nay trong đại điện Tuần Mục Sử gặp Đinh Hồng Lệ đánh tỉnh Đinh Hạo. Thế giới Vô Tận đại lục rộng lớn vô biên, có vô số cường giả, thành tựu hiện tại của hắn chỉ là khởi đầu. Thân phận đám người chưởng môn Lý Kiếm Ý, Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện tôn quý biết bao nhưng chỉ bá chủ một phương Tuyết Châu. Ra khỏi Tuyết Châu thì người hầu của Đinh Hồng Lệ, lão nhân tóc bạc Trần bá không thèm để mắt các chư hầu Tuyết Châu.
– Tiếp tục tu luyện.
Đinh Hạo ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ý thức chìm vào đan điền nhanh chóng vào cảnh giới không minh.
* * *
Theo hành trình Vấn Kiếm tông đã đặt sẵn, đám người chưởng môn Lý Kiếm Ý quay về từ phủ đệ Tuần Mục Sử sẽ rời Vấn Kiếm sơn trang ngay, trở về sơn môn Vấn Kiếm tông. Chuyện còn lại các đại môn phái tiếp tục tranh cãi trong nửa năm. Theo như quá trình đại hội luận phẩm tông môn nhiều lần trước thì cuối năm có thể phân chia rõ ràng phạm vi lãnh thổ thế lực mới đã là rất nhanh.
Ai ngờ lúc giữa trưa, đám người chưởng môn Lý Kiếm Ý trở về nói cho Đinh Hạo biết một tin tức rất bất ngờ.
– Xảy ra chuyện lớn, chiến trường bách thánh Bắc vực mở ra, toàn Bắc vực có lẽ chỉ Tuyết Châu chúng ta là châu vực cuối cùng được tin. Tuần Mục Sử khâm điểm một đám thiên tài Tuyết Châu đi Thanh Châu vào chiến trường bách thánh tôi luyện. Đinh sư đệ, ngươi ở trong danh sách.
Biểu tình chưởng môn Lý Kiếm Ý kỳ cục không biết là hưng phấn hay lo lắng.
– Mười ngày sau xuất phát, Huyền Sương Thần Cung sẽ phái Thanh Châu tự mình hộ tống các ngươi đi Thanh Châu.
Chiến trường bách thánh?
Đinh Hạo ngẩn ngơ, lòng thầm giật mình.
Đây đúng là tin tức lớn, trong truyền thuyết chiến trường bách thánh Bắc vực đã năm mươi năm chưa mở ra nhưng lúc này lại mở? Đinh Hồng Lệ điểm danh kêu Đinh Hạo đi.
Nhưng đây là chuyện tốt.
Trong lịch sử gần vạn năm nay chứng minh những thiên tài muốn bước lên đỉnh con đường võ đạo có ai không hướng về chiến trường bách thánh? Tuy chiến trường bách thánh là nơi chôn xương cực kỳ nguy hiểm, bí ẩn, đi vào rồi rất có thể chín chết mười sống. Nhưng ai sống sót bước ra khỏi chiến trường bách thánh thì cuối cùng đều là siêu cường giả tung hoành một phương, thành tựu địa vị Võ Vương cảnh, Võ Hoàng cảnh.
Đinh Hạo bình tĩnh nói:
– Trong danh sách còn có ai?
– Năm mươi thanh niên tài tuấn trong Bảng tiềm long Tuyết Châu đều có mặt. Bất ngờ là danh ngạch chiến trường bách thánh kỳ này hơi nhiều. Tuần Mục Sử đại nhân đặc biệt ban mười danh ngạch cho các đại tông môn, từ các tông đề cử thiên tài tông môn và…
Nói đến đây biểu tình chưởng môn Lý Kiếm Ý càng kỳ lạ:
– Tuần Mục Sử đại nhân đặc biệt cho ngươi một danh ngạch, cho phép ngươi chính mình tuyển chọn người đi theo vào chiến trường, đây là ưu đãi chưa từng xuất hiện.
– Cho ta một danh ngạch?
Đinh Hạo hiểu ngay tại sao vẻ mặt chưởng môn Lý Kiếm Ý kỳ lạ. Đúng vậy, Tuần Mục Sử Đinh Hồng Lệ một lần nữa ưu đãi Đinh Hạo thật khiến người khó hiểu. Đừng nói là chưởng môn Lý Kiếm Ý, bản thân Đinh Hạo cũng không hiểu tại sao Tuần Mục Sử Đinh Hồng Lệ đối xử khác biệt với hắn.
Đinh Hạo trầm ngâm, thử hỏi:
– Nói vậy là hôm nay chưởng môn sư huynh đã gặp Tuần Mục Sử đại nhân?
Chưởng môn Lý Kiếm Ý lắc đầu, cười khổ nói:
– Không, chắc toàn Tuyết Châu chỉ có mình người gặp Tuần Mục Sử mới này. Ta và chưởng môn tám môn phái khác cho rằng hôm nay có thể gặp người, ai biết vẫn như trước mọi chuyện do lão bộc Trần bá truyền lời. Hôm nay ở trước mặt nhiều chưởng môn, Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện một lần nữa xin gặp nhưng bị không chút nể mặt quở trách. Nói đến cũng kỳ, Đinh Hồng Lệ đại nhân đã chủ động xin đi đến Tuyết Châu nhưng không muốn gặp các đại chưởng môn, thật là lạ.
Đinh Hạo im lặng.
Nữ nhân kiêu ngạo kia quả nhiên từ đầu đến cuối đô không để mắt chư hầu võ đạo Tuyết Châu.
Chương 440: Huề nhau (thượng)
Đinh Hạo không nói cho chưởng môn Lý Kiếm Ý biết nguyên nhân, hắn đổi đề tài khác.
– Năm mươi người trong Bảng tiềm long Tuyết Châu đều đi chiến trường bách thánh tức là đám người Mục Thiên Dưỡng cũng có tư cách?
Chưởng môn Lý Kiếm Ý gật đầu, nói:
– Đây chính là điều ta muốn nói. Các loại truyền thuyết liên quan chiến trường bách thánh có ghi chép trong vài quyển sách trong kho vũ khí tông môn, tin tưởng ngươi từng đọc qua. Ta buộc lòng phải lặp lại lần nữa, tuy chiến trường bách thánh có khả năng vô hạn nhưng cũng nguy cơ trập trùng. Nhân yêu hỗn tạp, thiên tài yêu tộc sẽ tham gia, chín chết một sống. Bây giờ ngươi biểu hiện khiến toàn Tuyết Châu kiêng dè, Thanh Bình học viện sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, chắc chắn sẽ hại ngươi trong chiến trường bách thánh. Yêu tộc cũng sẽ nhúng tay. Trước mặt ngươi là bằng hữu nhưng không chừng đâm dao sau lưng ngươi, mấy vạn năm qua có không dưới mười vạn thiên tài nhân tộc vào chiến trường bách thánh nhưng cuối cùng không đến một phần mười người đi ra.
Đinh Hạo gật đầu, nói:
– Ta biết điều đó.
Đinh Hạo kiên quyết nói:
– Nếu Mục Thiên Dưỡng có trong danh sách thì ta phải vào chiến trường. Nếu ta sợ hãi bỏ qua cơ hội này, Mục Thiên Dưỡng sống sót ra khỏi chiến trường bách thánh thì một năm sau ta sẽ thua trên Thiên Hàn Tuyệt phong, huống chi là Tuần Mục Sử đại nhân khâm điểm, ai dám kháng mệnh?
Chưởng môn Lý Kiếm Ý khẽ thở dài:
– Ngươi nghĩ thông điều này là không thể tốt hơn, ta đã nghĩ nhiều. Phải rồi, về danh ngạch kia…
Đinh Hạo nói thật:
– Cái này ta cần suy nghĩ, tạm thời chưa xác định là ai.
Đinh Hạo biết rõ trừ năm mươi người trên Bảng tiềm long Tuyết Châu ra Tuần Mục Sử Đinh Hồng Lệ cho Tuyết Châu hai mươi danh ngạch khác. Hai mươi danh ngạch này là mục tiêu khiến vô số người điên cuồng, đại môn phái và vài thế lực nhân loại không đủ chia. Đinh Hạo nắm một danh ngạch rất bắt mắt, sẽ có nhiều người tìm đến.
Có lẽ đây là cơ hội cho Đinh Hạo lợi dụng.
Chưởng môn Lý Kiếm Ý ngừng một lúc, ngượng ngùng nói:
– Đinh sư đệ, ngươi có danh ngạch vậy cho ta… Một cái được không?
Đinh Hạo không chút do dự nói:
– Tất nhiên là được, chưởng môn sư huynh cần thì cho hai, ba cái cũng được.
Tuy danh ngạch quý giá nhưng đến nay chưởng môn Lý Kiếm Ý chăm sóc, quan tâm Đinh Hạo khiến hắn nhớ trong lòng. Lúc trước Đinh Hạo chưa bái lão quái vật Khí Thanh Sam làm sư phụ, địa vị, thân phận trong tông môn chưa cao thì chưởng môn Lý Kiếm Ý luôn âm thầm bảo vệ hắn, ân tình đó lớn hơn danh ngạch.
Chưởng môn Lý Kiếm Ý gật đầu, nói:
– Đa tạ.
Chưởng môn Lý Kiếm Ý rời khỏi Bộ Thiềm Cung, rất là cảm thán.
Chưởng môn Lý Kiếm Ý ngoái đầu nhìn lầu các dưới hoàng hôn, thiếu niên đứng trước cửa mỉm cười vẫy tay. Mới chưa đến một năm, còn nhớ lần dầu chưởng môn Lý Kiếm Ý nhìn thấy Đinh Hạo trong đại điện chưởng môn tông môn thì hắn chỉ là đệ tử Võ Đồ cảnh nho nhỏ. Bây giờ Đinh Hạo không chỉ cùng ăn cùng ngồi với chưởng môn Lý Kiếm Ý, hắn ảnh hưởng vận mệnh Vấn Kiếm tông.
Quả thật là tiềm long, sau khi ngủ đông chính là lúc nhất phi xung thiên.
Chiến trường bách thánh mở ra đối với thiếu niên Đinh Hạo có lẽ là cơ hội cá vượt long môn, từ nay nhất phi xung thiên. Tuyết Châu quá nhỏ, chỉ là khu nằm tận cùng biên cương mấy chục châu của Bắc vực. Thiên tài như Đinh Hạo không thể nào mãi mãi ở lại chỗ nhỏ này, thế giới bên ngoài rộng lớn mênh mông mới là võ đài của thiên tài thật sự.
Chưởng môn Lý Kiếm Ý nghĩ đến mượn danh ngạch từ tay Đinh Hạo, gã hít sâu.
Lần đầu tiên Lý Kiếm Ý dùng thân phận chưởng môn cầu người làm gã thây ngượng nghịu, nhưng nghĩ đến vì người kia thì gã không hề hối hận. Chưởng môn Lý Kiếm Ý chậm rãi đi trên đường xanh nhỏ ven hồ, nhìn sương chiều phủ mặt hồ lấp lánh phía xa.
Chưởng môn Lý Kiếm Ý nhỏ giọng nói:
– Hài tử, hy vọng ngươi đừng trách phụ thân, sinh tồn trên thế giới này vốn rất gian nan, ngươi cần gánh vác nhiều trách nhiệm. Mẫu thân của ngươi… Rồi sẽ tha thứ cho ta.
* * *
– Ha ha ha ha ha ha! Cơ hội tốt, cơ hội tốt, không ngờ chiến trường bách thánh mở ra vào lúc này. Mọi ân oán tình cừu trong chiến trường bách thánh không được mang ra bên ngoài, dù chúng ta có giết Đinh Hạo thì Huyền Sương Thần Cung cũng không che chở hắn.
Chỗ trú Lôi Âm phái.
Phong Lôi Thiên Âm Thiết Chiến chưởng môn của Lôi Âm phái cười to.
Hàm râu đỏ như máu của Phong Lôi Thiên Âm Thiết Chiến run run như vệt máu bôi khắp cằm, gò má. Dù Phong Lôi Thiên Âm Thiết Chiến cười to nhưng trong mắt dâng trào hận thù điên cuồng, nhắc đến Đinh Hạo là gã hạn nghiến răng.
Lôi Âm phái rơi vào hoàn cảnh hôm nay, không thể giữ địa vị đại môn phái chính là vì Đinh Hạo chết tiệt đó. Nếu không phải Đinh Hạo bắt giữ Thiên Lôi Long Tất Hạ, Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường, nếu không phải hắn thức tỉnh một trong ba bảo khí của Thiên Âm cốc, nếu không phải Đinh Hạo…
Phong Lôi Thiên Âm Thiết Chiến nghiến răng nói:audio coi am
– Nếu Đinh Hạo dám vào chiến trường bách thánh ta sẽ cho hắn chết!
Mấy chục cao thủ đại nhân vật Lôi Âm phái ở bên cạnh Phong Lôi Thiên Âm Thiết Chiến cảm nhận sát ý lạnh băng âm u từ người tông chủ.
Có người biểu tình khó chịu, không quá đồng ý Phong Lôi Thiên Âm Thiết Chiến. Cho đến nay tông chủ Phong Lôi Thiên Âm Thiết Chiến quá tin tưởng vào minh hữu Thanh Bình học viện, trở thành mũi thương cho Phương Tiêu An viện trưởng của Thanh Bình học viện múa may. Việc ám sát Đinh Hạo là Thanh Bình học viện chủ chốt, Lôi Âm phái chỉ hỗ trợ, cuối cùng chính Lôi Âm phái hao binh tổn tướng, trả cái giá quá đắt, bị bó tay chân trong đại hội luận phẩm tông môn. Bây giờ Vấn Kiếm tông thế lớn, Lôi Âm phái nên tránh mũi nhọn từ từ tính chuyện, thế nhưng Phong Lôi Thiên Âm Thiết Chiến định ám sát Đinh Hạo trong chiến trường bách thánh, làm gì có chuyện đơn giản như thế?
Tiếc rằng Phong Lôi Thiên Âm Thiết Chiến có uy lớn trong Lôi Âm phái, vài người ý kiến khác nhau nhưng không dám nói thẳng.
– Tông ta có Tất Hạ, Hạ Nghê Thường vào chiến trường bách thánh, hừ, dù thế nào thì Lôi Âm phái ta quyết lấy được hai trong số hai mươi danh ngạch khác ngoài Bảng tiềm long Tuyết Châu, đây là Thanh Bình học viện nợ chúng ta. Người đâu, theo ta đi tìm Phương Tiêu An viện trưởng.
Phong Lôi Thiên Âm Thiết Chiến đặt quyết tập đi hướng Thanh Bình học viện.
Mấy đại nhân vật nhìn bóng lưng Phong Lôi Thiên Âm Thiết Chiến tràn đầy tự tin đi xa, lắc đầu thở dài. Tông chủ chỉ biết bạo lực đầu óc trái nho khiến Lôi Âm phái dần phụ thuộc vào Thanh Bình học viện, thiên tài điêu linh. Ví dụ như lần ám sát Đinh Hạo thất bại, nếu không phải vì mấy năm nay Lôi Âm phái không tìm ra đệ tử có huyết mạch chiến thể cũng không đến nỗi vì cứu Thiên Lôi Long Tất Hạ, Thiên Phong Ma Nữ Hạ Nghê Thường mà trả giá đắt, thỏa hiệp rất nhiều với Vấn Kiếm tông.