Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập45 [ chương 221 đến 225 ]
❮ sautiếp ❯Chương 221: Tên Hèn Sợ Chết
A?
Nữ nhân tóc bạc ngẩn người:
– Thật sự quỳ xuống? Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Thật sự quỳ! Tên to con kia, thì ra ngươi sợ chết? Ha ha ha ha ha ha! Đúng là mỉa mai. Cứ tưởng ngươi là nam nhân xương cứng, hóa ra sợ chết, muốn quỳ xin tha. Mọi người nhìn đi, đây là đồ hèn, làm võ giả mà lại quỳ xuống!
Đám đệ tử Thanh Bình học viện cười phá lên, không ai thấy Quách Nộ quỳ dưới đất mắt chảy dòng lệ. Quách Nộ siết chặt nắm đấm.
Nữ nhân tóc bạc cười đủ mới đi tới trước mặt Quách Nộ, lắc đầu, nở nụ cười độc ác rực rỡ:
– Thật tiếc là nếu ngươi cứng rắn chống thì có lẽ ta sẽ tha cho, tại sao ngươi lại là đồ yếu hèn sợ chết? Loại người như ngươi có sống cũng dư thừa, không bằng chết đi!
Nữ nhân tóc bạc dứt lời múa kiếm quang tàn nhẫn đâm thủng ngực Quách Nộ.
– Chúng ta đi.
Nữ nhân tóc bạc rút trường kiếm ra, mang theo đệ tử ký danh Thanh Bình học viện xoay người nghênh ngang đi.
Trong tuyết, một luồng sáng đỏ chợt lóe, Đinh Hạo xuất hiện.
– Cha nó, suýt bị hút khô.
Đinh Hạo thở hổn hển. Vì truyền tống mọi người trong di tích thượng cổ ra ngoài, Đinh Hạo mạo hiểm thúc giục Quỷ U Minh ảo trận gần như tiêu hao hết lực lượng rốt cuộc miễn cưỡng thành công. Khi di tích thượng cổ hoàn toàn sụp đổ, Đinh Hạo kịp truyền tống mình đi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đất rung rinh từ xa lan đến gần, đất tuyết sụp xuống lộ ra nham thạch nâu đen, bụi mù khí lãng bắn lên cao. Trong phạm vi trăm dặm đều cảm nhận chấn động đáng sợ. Di tích thượng cổ tông môn hoàn toàn sụp xuống. Hai uẩn thần địa mạch một âm một dương đã bị hủy, còn có Quỷ U Minh ảo trận, cổ điện, chiến trường chư thanh, tế đàn âm dương, mọi thứ liên quan đến bí mật di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch đều bị che giấu, vĩnh viễn không còn ai phát hiện, không ai biết Đinh Hạo có được thứ gì tại đây. Đây là kết cuộc tốt nhất.
Đinh Hạo khoanh chân ngồi trên đất tuyết, điều chỉnh giây lát, hồi phục thực lực mới nhắm một hướng đi đến sườn núi mấy ngày trước mọi người tụ tập.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu ngủ say sưa, cuộn tròn trong ngực Đinh Hạo.
Vì truyền tống tùy cơ, trên đường đi Đinh Hạo không thấy ai khác, không biết đám người Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đã bị đưa đi đâu.
Bỗng nhiên…
– Ủa? Đây là…
Đinh Hạo nhìn đằng trước thấy một bãi máu chói mắt. Đinh Hạo giật mình, lắc người tới gần, nhìn kỹ, kêu ra tiếng. Một thân thể vạm vỡ máu thịt nhầy nhụa nằm trong tuyết, thanh trường đao to cắm một bên. Đó là đao to của Quách Nộ, bằng hữu Đinh Hạo mới quen.
Cảm giác không amy dâng lên trong đầu Đinh Hạo, hắn nâng thân thể còn có chút hơi ấm, cẩn thận nhìn kỹ. Đinh Hạo xác định thân thể máu thịt bầy nhầy vô cùng thê thảm này chính là Quách Nộ.
– A? Còn có mạch đập?
Đinh Hạo phát hiện thân thể trong ngực còn dấu hiệu sự sống, hắn mừng như điên. Đinh Hạo liên tục rót huyền khí vào muốn cứu mạng Quách Nộ. Rất nhanh, cố gắng của Đinh Hạo có hiệu quả.
Quách Nộ hôn mê thở ra một hơi:
– Phù…truyện tà tu audio
Đinh Hạo mừng rỡ tiếp tục rót huyền khí vào, vừa lấy một giọt chất lỏng màu trắng trong hang động bí ẩn dưới Địa Huyệt Thâm Uyên sau bãi rác Vấn Kiếm tông ra khỏi trữ vật giới chỉ nhỏ vào miệng Quách Nộ.
– Ta… Còn… Sống? Ta… Ngươi… Đinh huynh đệ… Là ngươi?
Hơi thở Quách Nộ mỏng manh miễn cưỡng mở mắt ra, trông thấy Đinh Hạo.
Đinh Hạo nói:
– Quachs đại ca khoan nói chuyện, yên tâm đi, ta sẽ cứ ngươi, nhất định sẽ cứu sống ngươi!
Quách Nộ là bằng hữu thứ nhất Đinh Hạo quen ngoài Vấn Kiếm tông. Từ khi Đinh Hạo xuyên qua đến nay hắn rất trân trọng mỗi một bằng hữu trong thế giới lạnh lùng này, huống chi nam nhân thô kệch, ngay thẳng Quách Nộ rất hợp tính với hắn. Ai ngờ bằng hữu mới quen ba, bốn ngày đã gặp chuyện bi thảm như vậy.
– Đinh… Đinh huynh đệ… Ngươi… Đừng lãng phí huyền khí… Ta… Ta không được.
Quách Nộ ọc ra ngụm máu xen lẫn mảnh vụn nội tạng. Lòng Đinh Hạo lạnh lẽo, vết thương quá nghiêm trọng, sợ là Quách Nộ không qua khỏi.
Quách Nộ mỉm cười, thều thào nói: .
– Có thể… Nhìn thấy ngươi… Trước khi chết… Là… Ông trời thương tình… Ta không yên lòng người Thung Lũng thôn… Ta… Ta là võ giả thủ hộ duy nhất ở đó… Ta chết rồi… Bọn họ không qua khỏi… Qua khỏi mùa đông này… Ta… Ta cầu ngươi…
Mắt Đinh Hạo ẩm ướt, lớn tiếng nói:
– Quách đại ca yên tâm, sau này Đinh Hạo ta chính là võ giả thủ hộ Thung Lũng thôn! Mùa đông này Thung Lũng thôn tuyệt đối sẽ không có ai chết! Được rồi, đừnng ói nhiều nữa. Ngươi nhất định sẽ không chết, ốc gắng lên!
Đinh Hạo lại lấy ra một ít chất lỏng màu trắng nhỏ vào miệng Quách Nộ nhưng gã mím chặt môi, quay đầu từ chối.
– Ta… Ta biết thân thể… Mình hết… Hết thuốc chữa… Đừng lãng phí… Lãng phí thiên tài địa bảo… Ha… Ha ha… Thung lũng thôn có võ giả thủ hộ mới như ngươi… Ta yên tâm rồi… Quách Nộ ta… Chỉ là nam nhân thô lỗ lùm cỏ… Võ sĩ tầng dưới chót… Không ngờ có thể kết… Kết bạn với thiên… Thiên chi kiêu tử như Đinh huynh đệ… Kiếp sau… Ta làm huynh đệ với Đinh huynh đệ!
Lòng Đinh Hạo bi thương, lệ tuôn trào. Quách Nộ là tán tu cả đời không có hy vọng bước lên đỉnh võ đạo, nhưng gã làm võ giả vào phút cuối sự sống vẫn bảo vệ thôn xóm nhân tộc, tấm lòng đó khiến Đinh Hạo cảm động. Võ giả bảo vệ chủng tộc của mình, trong khoảnh khắc này câu nói đó không phải nói suông. Nhiều đệ tử thiên tài danh môn đại phái lãng quên khẩu hiệu minh ước thái cổ. Trong võ giả tầng chót nhất vẫn khổ sở giữ vững nguyên tắc.
– Không cần kiếp sau, đời này Quách đại ca chính là huynh đệ tốt của ta!
Đinh Hạo vuốt mặt đất, ba cột băng rực rỡ bóng loáng nâng Quách Nộ ngồi trước mặt, Đinh Hạo thì quỳ hai gối nói:
– Hôm nay Đinh Hạo ta và Quách đại ca lạy kết nghĩa kim lan.
Nói xong Đinh Hạo lạy ba lần địa lễ, làm xong mới nghiêm mặt nói:
– Quách đại ca hãy nói cho ta biết là ai ra độc thủ? Dù có phải đuổi tới chân trời góc biển thì Đinh Hạo cũng tìm ra bằng được, từng kiếm tiêu diệt!
Chương 222: Hãy Chôn Cùng Quách Đại Ca Của Ta Đi
Chưa từng có lúc nào như bây giờ Đinh Hạo muốn rút kiếm giết người.
Quách Nộ không chịu nói, cười to bảo:
– Không ngờ Quách Nộ ta cuộc đời cô đơn… Trước khi chết… Có thể kết bạn với một vị thiếu niên thiên tài ha ha ha ha ha ha! Không uổng kiếp này… Không uổng kiếp này…
Tiếng cười làm ảnh hưởng vết thương toàn thân Quách Nộ, máu phun ra như suối nhuộm đỏ tuyết trần, nhuộm trường sam của Đinh Hạo. Quách Nộ ngừng cười, nụ cười trên mặt bỗng tan biến.
Đinh Hạo muốn cứu Quách Nộ nhưng bất lực.
– Quách đại ca không muốn nói kẻ thù là ai vì lo gây rắc rối cho ta sao?
Đinh Hạo khẽ thở dài:
– Đáng tiếc, từ vết thương, huyền khí tổn hại còn sót lại trong người Quách đại ca ta đã nhìn ra, là người của Thanh Bình học viện đúng không? Yên tâm đi, dù là ai ta cũng sẽ khiến bọn họ trả giá đắt!
Đinh Hạo nói xong đứng thẳng dậy, bi thương hú. Tiếng hú như tên xé gió liên miên bất tận quanh quẩn trong rừng rậm núi tuyết. Long văn huyết đao đào một cái hố to dưới đất, Đinh Hạo vận dụng huyền khí băng sương phong tuyết kết một quan tài băng từ đống tuyết, đặt xác Quách Nộ vào trong rồi chôn xuống. Trường đao của Quách Nộ cằm trước ngôi mộ xem như mộ bia. Đinh Hạo lấy thanh kiếm rỉ sét thay bút xẹt xẹt khắc một hàng chữ.
[Hiệp chi đại giả, Quách Nộ Thung Lũng thôn chi mộ. Đinh Hạo Vấn Kiếm tông lập]
Làm xong Đinh Hạo mặc áo xanh dính máu cẩn thận tuần tra xung quanh, phân biệt một hàng dấu chân sắp bị tuyết che lấp. Đinh Hạo nhanh như chớp đuổi theo.
Không ai ngờ cái chết của Quách Nộ ảnh hưởng lớn như thế nào đối với Đinh Hạo trong thế giới lạnh lùng này. Đời sau rất nhiều điển tịch ghi chép sự tích của Đinh Hạo Đao Kiếm Thần Hoàng đều giới thiệu và khen Quách Nộ, một tiểu nhân vật vốn nên biến mất trong Vô Tận đại lục mênh mông vô tận.
Cách hai dặm, trên một ngọn đồi, đoàn người Thanh Bình học viện đang nhàn nhã ngắm cảnh.
Một đệ tử nội môn Thanh Bình học viện cười nịnh nói:
– Tiên Nhi sư muội, cũng tới lúc chúng ta nên quay về. Trong di tích thượng cổ xảy ra chuyện lớn như vậy chắc các trưởng bối tông môn rất lo lắng.
Nữ nhân tóc bạc cười nói:
– Trở về? Về làm gì? Năm nay đổ đợt tuyết lớn đầu tiên, ta còn muốn chơi. Hì hì, không ngờ tên tán tu to con đó buồn cười thật, cứ tưởng hắn cứng rắn lắm ai ngờ cuối cùng quỳ xuống xin tha. Phi, sớm biết như vậy ngay từ đầu đã một nhát đâm chết hắn, làm lãng phí nhiều thời gian của ta.
– Ha ha ha ha ha ha! Trước thủ đoạn của Tiên Nhi sư muội thì dù là người sắt cũng phải xin tha chứ nói gì đến một tán tu đê tiện?
Một đệ tử nội môn khác ton hót theo: .
– Đúng vậy. Chết dưới kiếm của Tiên Nhi sư muội là vinh hạnh của hắn.
– Tiên Nhi sư muội nhân từ, nhanh như vậy đã chấm dứt hắn. Đổi lại là ta sẽ hành hạ hắn mười ngày mười đêm. Hừ, to gan ủng hộ tạp chủng Đinh Hạo, xứng đáng hắn xui xẻo!
Các đệ tử Thanh Bình học viện nịnh nọt bợ đỡ Tiên Nhi sư muội, rõ ràng là thực lực của nữ nhân tóc bạc tuy bình thường nhưng có địa vị rất cao. Những đệ tử ngoại môn, nội môn rất khách sáo với nữ nhân tóc bạc, liên tục nịnh thó.
Nữ nhân tóc bạc đắc ý cười khúc khích.
Lục Tiên Nhi nghiến răng cười nói:
– Tiểu súc sinh tên Đinh Hạo đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!
Chính lúc này…
– Vậy sao? Chỉ sợ ngươi không có ngày đó!
Một thanh âm lạnh lùng mang theo sát khí lạnh băng vang bên tai đám đệ tử Thanh Bình học viện. Lục Tiên Nhi biến sắc mặt, mấy người khác lòng thít chặt. Trước mắt bọn họ hoa lên, một bóng người áo xanh nhuộm máu xuất hiện ngoài trăm thước, đạp một bước lóe một lần, sau mười bước đã đến gần nhóm đệ tử Thanh Bình học viện.
Lục Tiên Nhi rít cái tên Đinh Hạo qua kẽ răng:
– Đinh Hạo!
– A? Tên mặt trắng này chính là Đinh Hạo? Không phải ba đầu sáu tay gì mà dám khiêu chiến Thiên Dưỡng sư thúc? Thật là không biết sống chết!
Một đệ tử nội môn thân hình cao gầy bước ra, biểu tình khinh thường nói:
– Tiểu tử, ngươi điên sao? Dám khiêu chiến với Thiên Dưỡng sư huynh chúng ta để nổi tiếng?
Khiêu chiến cao thủ thành danh là cách nổi tiếng nhanh nhất với đám võ giả không có tiếng tăm gì.
Đinh Hạo không thèm nhìn đệ tử nội môn Thanh Bình học viện một lần nào, mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi.
Đinh Hạo gằn từng chữ:
– Là các ngươi giết Quách Nộ?
– Quách Nộ? Quách Nộ là ai?
Lục Tiên Nhi cười hờ hững, chợt nhớ ra điều gì, cười hỏi:
– A! Ngươi đanng ói đến tán tu ngu ngốc, đê tiện kia? Đúng vậy, ta giết hắn, như thế nào? Hắn là bằng hữu của ngươi? Thật đáng tiếc, ngươi đã đến muộn, không thấy vở kịch hay.
Trong lòng Đinh Hạo sôi sục sát ý, chậm rãi đến gần, hỏi:
– Kịch hay?
– Hfi hì hì, tất nhiên là kịch hay. Ngươi không thấy bằng hữu của ngươi bị chúng ta từng kiếm cắt nát cơ bắp toàn thân, càng không thấy hắn vì sống sót, vứt bỏ tôn nghiêm võ giả quỳ trước mặt ta khóc lóc van xin.
Lục Tiên Nhi cười độc ác:
– Như thế nào? Có phải là rất hối hận?
Lục Tiên Nhi không sợ, trừ bởi vì bên cạnh nàng có hai đệ tử nội môn thực lực vào võ sĩ cảnh ra cũng bởi nàng không tin trong hoàn cảnh này Đinh Hạo làm gì đệ tử Thanh Bình học viện. Huống chi thân phận của nàng rất tôn quý. Lục Tiên Nhi nói như vậy là để kích thích Đinh Hạo, ngắm nhìn biểu tình hắn đau khổ rồi lại không biết làm sao.
– Phải rồi, ngươi thấy thanh trường đao này thế nào?
Lục Tiên Nhi lấy một trường đao thiên thạch tàn tồn to lớn ra khỏi trữ vật giới chỉ, tiếp tục cười đổ dầu vào lửa:
– Huynh đệ tốt của ngươi có được đồ bỏ này từ di tích thượng cổ. Cái tên nhát gan yếu đuối đó vì sống, khi van xin đã tặng cho ta.
Đinh Hạo hít sâu, mặt càng lạnh lùng:
– Nọc rắn lục, kim độc ong chúa không phải độc nhất, độc nhất là lòng đàn bà. Hôm nay ta tin câu này. Tiện nhân, nếu ngươi đã thừa nhận thì hôm nay hãy chôn cùng Quách đại ca đi!
Đinh Hạo dứt lời hai tay chộp hư không, ánh sáng lóe lên. Tay trái Đinh Hạo cầm long văn huyết đao, tay phải nắm thanh kiếm rỉ sét, toàn thân dâng lên kình khí, bông tuyết băng tinh lấp lánh lượn lờ. Sát ý cuộn trào trong lòng, Đinh Hạo quyết định tốc chiến tốc thắng, dùng cả đao và kiếm.
– Ha? Ha ha ha ha ha ha!
Đệ tử nội môn Thanh Bình học viện ngửa đầu cuồng cười, khinh thường nói:
– Khiến chúng ta chôn cùng? Một mình ngươi? Ha ha ha ha ha ha! Đây là lời nói buồn cười nhất ta từng nghe.
Chương 223: Quỳ Xuống, Không Thì Chết
Biểu tình đệ tử nội môn Thanh Bình học viện kiêu ngạo bước ra mây bước, rút trường kiếm bên hông ra.
– Tiểu súc sinh, ngươi ước chiến với Thiên Dưỡng sư thúc nên hôm nay ta không giết ngươi, miễn cho làm hỏng danh tiếng của Thiên Dưỡng sư thúc. Tuy nhiên cần phải dạy cho ngươi một bài học.
Đệ tử nội môn Thanh Bình học viện chưa nói hết cầu thì bỗng có gió rít ập đến, nơi gió thổi qua kéo theo tuyết dày dưới đát, băng tinh tung tóe. Các đệ tử Thanh Bình học viện chỉ cảm thấy cuồng phong dâng lên trướcmắt, Đinh Hạo và đệ tử nội môn Thanh Bình học viện đã chiến đấu với nhau.
Rất nhanh, một chuỗi tiếng xèo xèo như mưa to đập vào lá cây liên tục vang lên, xen lẫn với tiếng vũ khí keng keng va chạm, hỏa hoa văng khắp nơi. Tuyết dưới đất bắn tung lên kèm theo giọt máu đỏ.
Vù vù vù vù vù!
Thanh âm cuối cùng biến mất. Đinh Hạo chậm rãi bước ra từ bông tuyết và hoa máu đầy trời. Người dm đẫm máu, áo anh nhuộm máu, từng giọt máu nhuộm nửa bên mặt, máu loảng lăn từ thanh kiếm rỉ sét, khe rãnh long văn huyết đao xuống đất. Đinh Hạo như ác ma bò ra từ địa ngục tới gần các đệ tử Thanh Bình học viện.
Sau lưng Đinh Hạo, đệ tử nội môn Thanh Bình học viện đứng cứng đơ trong tuyết. Cao thủ võ sĩ cảnh kiêu ngạo cầm trường kiếm bị nghiền nát vụn, tinh cương rải đầy, vải áo rách rưới rậm rạp đao thương và kiếm thương. Trông như đệ tử nội môn Thanh Bình học viện bị lăng trì, xương trắng lộ ra, máu hòa tan trong tuyết trắng chảy xuống đất, rất thê thảm.
– Khặc… Khặc… A…
Cổ họng đệ tử nội môn Thanh Bình học viện phát ra tiếng ú ớ không như tiếng người. Các đệ tử Thanh Bình học viện bị hù ngây ngốc.
Sao lại như vậy? Vương sư huynh là đệ tử nội môn, có thực lực đỉnh nhất khiếu võ sĩ cảnh, tại sao bị Đinh Hạo đánh bại trong chớp mắt?
– Ngươi… Ngươi dám…
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi cũng ngây người, nàng không bao giờ ngờ Đinh Hạo dám xuống tay với người của Thanh Bình học viện, thực lực của hắn lại cao đến như vậy. Kinh ngạc, khủng hoảng vượt qua kiểm soát dâng lên từ đáy lòng nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi. Đặc biệt là đối diện đôi mắt Đinh Hạo lạnh băng như tử thần, nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi nhận ra nàng đã phạm một sai lầm lớn.
– Mọi người… Đừng sợ, hắn chỉ có một người, cùng nhau xông lên. Đinh Hạo dám đánh chết trưởng lão nội môn của Thanh Bình học viện ta, có giết hắn thì chúng ta cũng chiếm lý!
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi nghiến răng quát to:
– Ai giết hắn sau khi trở về bản tiên tử bẩm báo lên phụ thân của ta, Lục trưởng lão thưởng hậu hĩnh!
Có phần thưởng tất nhiên có dũng phu.
Lời của nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi kích thích can đảm của các đệ tử Thanh Bình học viện. Đúng vậy, Đinh Hạo chỉ có một người, dù toàn thân hắn làm bằng sắt thì sao? Sợ gì hắn? Đặc biệt là đệ tử nội môn Thanh Bình học viện còn sống cho rằng thực lực của mình cao hơn người bị Đinh Hạo đánh bại, gã cuồng cười rút ba cây gậy sắt dài nửa thước từ sau lưng ra, nhanh chóng ráp lại thành cây thương sắt hai mũi nhọn, múa kêu vù vù. Đệ tử nội môn Thanh Bình học viện xông tới chỗ Đinh Hạo. Các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện cũng rút vũ khí ra, như ong vỡ tổ vọt lên. Chỉ có nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi nhìn tình hình, không tùy tiện xông lên mà âm thầm lùi lại. Không hiểu sau nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi có cảm giác bất an.
Chiến đấu bắt đầu.
Đinh Hạo hú dài, bông tuyết băng tinh bạc bay quanh thân, hắn nhảy lên trước va chạm với đệ tử nội môn Thanh Bình học viện cầm thương hai đầu.
Keng keng keng!
Keng keng keng!
Răng rắc! Răng rắc!
Một chuỗi tiếng kim loại và tiếng gãy vỡ vang lên, máu bắn tung, thịt bay đầy. Đệ tử nội môn Thanh Bình học viện sợ hãi hét thảm. Thương sắt thô cỡ cổ tay bị cắt từng tấc, thanh kiếm rỉ sét và Nhất Đao Khởi Trình Quyết hóa thành bão binh khí cắt luôn hai tay đệ tử nội môn Thanh Bình học viện cầm thương. Tiếng hét chưa ngừng thì đau đớn như bị ngàn vạn nhát đao cắt nhấn chìm đệ tử nội môn Thanh Bình học viện, trước mắt gã một màu máu, mất đi cảm giác, té cái bịch xuống đất như diều đứt dây.
Chỉ một va chạm trên không trung Đinh Hạo đã giải quyết xong cao thủ có thực lực mạnh nhất. Sử dụng đao kiếm dù đối mặt địch thủ hơn Đinh Hạo ba tiểu cảnh giới rưỡi vẫn không đỡ nổi khí thế, sát khí từ hắn.
Cho đến lúc này các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện kêu gào mới lao đến vòng chiến. Khi thân hình đệ tử nội môn Thanh Bình học viện bầy nhầy từ giữa không trung rớt xuống mắt họ, mấy chục các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện ngây như phỗng. Rét lạnh thấu xương từ xương sống chạy dọc lên não các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện, đầu óc họ trống rỗng.
Tại sao… Như vậy? Lại là một chiêu giết chết! Đệ tử nội môn cao cao tại thượng không thể chống đỡ nổi một chiêu, quá đáng sợ. Vậy thì mấy chục người bọn họ có đánh hội đồng cũng không phải đối thủ của tên cuồng ma này.
Trong khoảnh khắc can đảm trong lòng các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện tan biến. Ánh mắt Đinh Hạo sắc bén như đao lạnh lùng liếc qua, các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện cảm giác như bị đóng băng, không dám nhúc nhích, không thể dâng lên suy nghĩ bỏ chạy. Có người thầm mắng nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi trong bụng.
Đều tại tiện nữ nhân này ỷ vào có thân phận gây họa khắp nơi, bây giờ chọc vào đại ma đầu không sợ thứ gì như Đinh Hạo. Tai họa sắp ngập đầu, phải làm sao đây?
Các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện bị hù ngây ngốc.
Đinh Hạo chậm rãi đến gần, lạnh lùng nói:
– Quỳ xuống!
Giọng Đinh Hạo lạnh băng như đến từ chín tầng địa ngục.
– A?
Các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện ngẩn ra, không phản ứng lại Đinh Hạo có ý gì, ngơ ngác nhìn nhau.
– Quỳ xuống thì ta sẽ tha cho các ngươi.
Đinh Hạo thổi giọt máu trên đao kiếm, lạnh nhạt nói:
– Câu này các ngươi từng nói với Quách đại ca, bây giờ trả lại cho các ngươi.
Đám đệ tử ký danh Thanh Bình học viện đã hiểu ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Không đợi Đinh Hạo nói lần ba, các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện không chút do dự đều quỳ xuống. Đối với bọn họ chỉ cần sống sót, quỳ xuống thì có sao? Huống chi bọn họ quỳ trước một cường giả lợi hại hơn rất nhiều.
Vẻ mặt Đinh Hạo không có gì là hưng phấn trả thù, ngược lại thở dài.
Đinh Hạo đau buồn nói:
– Đáng tiếc! Quách đại ca anh hùng khí khái lại chết trong tay đám tiểu nhân các ngươi.
– Chúng ta đã quỳ rồi, hãy tha cho chúng ta!
– Chúng ta thậm chí từ bỏ tôn nghiêm võ giả, chúng ta đã sai, Đinh Hạo đại hiệp!
Một đám người khổ sở cầu xin, hoàn toàn không để ý Đinh Hạo trào phúng. Vì sống sót, bọn họ sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
– Tốt, ta nói chuyện giữ lời. Nếu các ngươi đã muốn quỳ thì ta sẽ tha cho.
Đinh Hạo từng bước một đi trong đám người quỳ rạp, giọng bình tĩnh đến đáng sợ, sát ý lạnh băng đáng sợ.
Đinh Hạo nhìn nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi đứng ở phía xa, hỏi:
– Tiện tỳ, còn ngươi?
Mặt nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi trắng bệch muốn chạy nhưng không dám xoay người, vì nàng biết rõ khinh công không lợi hại bằng Đinh Hạo. Quan trọng hơn nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi cảm giác khí thế của Đinh Hạo tỏa định nàng chẳng qua ngưng chứ chưa phát. Một khi nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi nhúc nhích sẽ gặp phải đòn sấm sét, công kích đáng sợ nuốt lấy nàng.
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi run rẩy hỏi:
– Ngươi… Ngươi thật sự dám giết ta?
Ánh mắt Đinh Hạo lạnh lùng, sát khí bắn ra:
– Quỳ xuống!
– Quỳ?
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi bị ánh mắt Đinh Hạo nhìn nàng như nhìn rác rưởi đâm vào tim, nỗi sợ khủng khiếp, người nàng run bần bật.
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi cuồng loạn hét to:
– Ta sao? Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, ngươi là cái thứ gì mà muốn ta quỳ? Ha ha ha ha ha ha! Ngươi tưởng ai cũng cầu xin ngươi sao? Nằm mơ đi, ta sẽ không như Quách đại ca chó chết gì đó của ngươi, từ đầu ra vẻ cứng rắn đến cuối cùng lại quỳ xin tha!
– Vậy sao? Tiện tỳ, ngươi cho rằng Quách đại ca chọn quỳ xuống là vì sợ chết?
Mắt Đinh Hạo ướt nước, cười lắc đầu, nói:
– Sai, đám cặn bã các ngươi tuyệt đối không biết rằng Quách đại ca từ bỏ tự tôn võ giả tuyệt đối không phải bởi vì sợ chết mà vì hắn là võ giả thủ hộ một sơn thôn nhỏ, phải sống để bảo vệ mấy trăm sinh mạng vô tội qua mùa đông dài dặc!
Mặt nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi trắng bệch.
– Cho nên, tiện tỳ, đừng so sánh Quách đại ca với ngươi! Bởi vì… Ngươi – Không – Xứng!
Đinh Hạo nói xong cúi đầu nhìn các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện quỳ bên cạnh, nói:
– Tội chết có thể tha nhưng tội sống khó thoát, các ngươi không xứng làm võ giả, ngoan ngoãn làm người bình thường thống khổ sống đi!
Đinh Hạo dứt lời xoay người, đao kiếm đều xuất hiện, hóa thành một đoàn bão kim loại quét qua các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện. Mấy chục kiếm quang, đao quang bắn ra.
– Phụt.
– A!
– Không… Đan điền của ta… Bị hủy!
– Đinh Hạo… Ngươi… Thật độc ác, phế công lực của chúng ta!
Mấy chục đệ tử ký danh Thanh Bình học viện mặt xám xịt, đôi mắt oán độc nhìn Đinh Hạo. Đối với võ giả bị phế đan điền tương đương với tuyên án tử hình, suốt đời không thể tu luyện võ đạo, trừ phi có tuyệt thế thiên tài địa bảo tu sửa đan điền. Nhưng bọn họ chỉ là đệ tử ngoại viện bình thường, không đời nào có cơ hội đó.
Mắt Đinh Hạo như đao, hét chói tai như tiếng sấm:
– Cút!
Tha cho các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện sống là Đinh Hạo nhân từ, hắn không muốn thành kẻ cuồng giết người, hắn chỉ tiêu diệt kẻ đầu sỏ. Đám thiếu niên bị phế bỏ Đinh Hạo lảo đảo như chó cụp đuôi mặt trắng bệch chạy tứ tán, trong lòng bọn họ oán hận nhưng càng tiếc mạng hơn. Bọn họ sợ chọc giận Đinh Hạo nữa thì sẽ mất mạng. Không biết trong số đó có bao nhiêu người thật sự tỉnh ngộ, bao nhiêu người đánh chết cái nết không chừa. Nhưng tất cả không liên quan gì Đinh Hạo, hắn lại nhìn hướng nữ nhân tóc bạc mặt trắng bệch.
Chỉ tiêu diệt đầu xỏ! Nữ nhân tóc bạc này chính là hung thủ chính.
Đinh Hạo gằn từng chữ:
– Nếu ngươi không quỳ thì đi chết đi!
Đinh Hạo không muốn kéo dài thời gian, hắn nhảy lên như con chim khổng lồ, long văn huyết đao lấp lóe trường kiếm, kiếm khí thanh kiếm rỉ sét lạnh lẽo. Không có đường sống!
Đao kiếm chém xuống, trên mặt nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi bỗng lộ vẻ dữ tợn quái dị.
Chương 224: Lưu Kim Như Ý Tráo
Keng!
Long văn huyết đao chém xuống đầu nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi phát ra tiếng kim loại chấn động. Hỏa hoa cháy bỏng bắn tung tóe, Đinh Hạo cảm giác cổ tay rung lên, long văn huyết đao bị phản lực chấn mở.
Chuyện gì?
Đinh Hạo giật mình.
Nhìn kỹ thì một tầng sáng vàng nhạt toát ra cảm giác cứng rắn kim loại bao phủ quanh thân Lục Tiên Nhi nửa tấc. Ánh sáng rực rỡ như quả trứng vàng to lớn bao phủ nữ nhân tóc bạc.
Chính là quần sáng màu vàng nhạt này ngăn cản long văn huyết đao chém sắt như chém bùn của Đinh Hạo.
Lưỡi đao chặt vào như chém trúng tấm thuẫn bách luyện tinh cương, hỏa tinh văng khắp nơi, màn sáng ngoài màu vàng kim chảy xuôi như sóng gợn. Đinh Hạo không thể xẻ nó ra, kình lực ẩn chứa trong long văn huyết đao bị cách ly hết.
Màn sáng thật cường đại!
Đinh Hạo sử dụng đao kiếm, thực lực tăng vọt, tuy cảnh giới vẫn cảnh giới thất khiếu Võ Đồ cảnh nhưng sức chiến đấu cỡ tam khiếu, tứ khiếu võ sĩ cảnh cũng không thể ngăn được hắn. Từ đó thấy được mức độ cứng cỏi của màn sáng vàng ít nhất cũng cỡ đỉnh võ sĩ cảnh hoặc Võ Sư cảnh.
– Ha ha ha ha ha ha! Đinh Hạo, cho dù thực lực của ngươi cao hơn ta thì có thể làm gì được ta?
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi cười to bảo:
– Lưu Kim Như Ý Tráo là huyền khí loại phòng ngự tam giai, dù là cao thủ đỉnh võ sĩ cảnh cũng không thể phá mở, ngươi muốn giết ta? Thật là mơ mộng hão huyền!
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi cười đắc ý vô cùng.
Lưu Kim Như Ý Tráo là món đồ phụ thân tặng cho nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi giữ mạng vào phút mấu chốt, một khi kích phát ánh sáng vàng có thể kéo dài ba nén nhang che chắn mọi công kích của cao thủ dưới đẳng cấp Võ Sư cảnh, không sợ mọi võ lực, nội kình va chạm.
Thiếu sót duy nhất là muốn kích phát ra huyền khí tam giai này cần thời gian, quá trình nhất định, hơi rườm rà.
Đây là vì sao ngay từ đầu nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi không kích phát Lưu Kim Như Ý Tráo ngay hoặc bỏ chạy. Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi biết thực lực của nàng không bằng Đinh Hạo, chạy trốn cũng không có cơ hội. Nếu nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi rục rịch thì đối tượng thứ nhất Đinh Hạo giết chết là nàng, bởi vậy nàng khiến các sư huynh đệ Thanh Bình học viện ra tay trước còn nàng thì đứng một bên kích phát Lưu Kim Như Ý Tráo.
Giờ thì tốt rồi, Lưu Kim Như Ý Tráo đã khởi động, Lục Tiên Nhi sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi rất đắc ý.
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi không tin Đinh Hạo chỉ là đệ tử ký danh Võ Đồ cảnh sẽ có thủ đoạn gì phá Lưu Kim Như Ý Tráo của nàng.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
– Mơ mộng hão huyền? Bất kể như thế nào, hôm nay ngươi chết chắc rồi! Thử xem ta có chém vỡ mai rùa của ngươi xong!
Đinh Hạo xoay tròn, tay phải cầm đao, tay trái nắm kiếm, hắn thành gió lốc mũi kiếm.
Đao quang như điện!
Kiếm ảnh như thoi đưa!
Đinh Hạo giống con quay bạc xoay tít.
Trong một chuỗi tiếng kim thạch va nhau, hỏa hoa chói mắt bắn tung tóe. Trường kiếm loang lổ và long văn huyết đao liên tục chém vào màn sáng vàng, kình khí đáng sợ chấn nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi iên tục thụt lùi.
Kình khí sắc bén như đao khuếch tán bốn phía.
Tuyết dưới đất xoay tròn như sóng tầng tầng trong sông lớn.
Tiếc rằng vòng bảo hộ màu vàng lấp lánh Lưu Kim Như Ý Tráo mặc cho gió thổi mưa đổ vẫn vững vàng, không lay động hay suy tàn.
– Ha ha ha ha ha ha! Từ bỏ đi. Ta đã nói rồi, Lưu Kim Như Ý Tráo là huyền khí loại phòng ngự tam giai, lấy thực lực đáng thương hiện tại của ngươi căn bản không làm gì được ta. Không sợ nói thật cho ngươi biết, vừa rồi ta đã phát tín hiệu cầu cứu, cao thủ Thanh Bình học viện rất nhanh sẽ đến. Đinh Hạo, ngươi hãy suy nghĩ chút nữa nên cầu xin ta như thế nào mới được tha mạng đi!
Mắt nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi tràn ngập độc ác.
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi đã quyết định, khi nào cao thủ học viện đến nàng sẽ phế võ công của Đinh Hạo, hành hạ hắn tơi bời, từng kiếm từng kiếm ngược sát hắn từ từ. Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi muốn chém tận giết tuyệt, bởi vì vừa rồi Đinh Hạo biểu hiện khiến tiểu ma nữ quen nói ngang ngược, kiêu ngạo sinh ra sợ hãi và cảnh giác. Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi định nhổ cỏ tận góc.
Dường như bị nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi đả kích, Đinh Hạo nhíu mày ngừng tay.
Độ cứng của huyền khí phòng ngự tam giai đúng là Đinh Hạo không thể phá mở.
Mới rồi Đinh Hạo hóa thành gió lốc mũi kiếm một hơi đánh ra một trăm lẻ tám đao chín mươi bảy kiếm, nhìn như không có mục tiêu nhưng không phải như vậy.
Ba mươi sáu đao, hai mươi mốt kiếm đầu chém các góc Lưu Kim Như Ý Tráo, Đinh Hạo tìm nhược điểm của huyền khí phòng ngự. Sau đó bảy mươi hai đao bảy mươi sáu kiếm chém chính xác một vị trí, đó là Đinh Hạo tìm ra chỗ yếu nhất của Lưu Kim Như Ý Tráo.
Dù vậy thì Đinh Hạo vẫn không thể xẻ vòng bảo hộ vàng ra để giết nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi.
Không còn nhiều thời gian.
Nếu Đinh Hạo bỏ qua cơ hội này, chờ cao thủ Thanh Bình học viện đến, bọn họ chặt chẽ bảo vệ thì hắn không thể giết yêu nữ nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi. Đinh Hạo sẽ không trả được nợ máu cho Quách đại ca.
Đinh Hạo ngẫm nghĩ, quyết tâm.
Liều!
Hai tay Đinh Hạo lóe ánh sáng, hắn cất thanh kiếm rỉ sét, long văn huyết đao vào trữ vật giới chỉ. Ánh sáng lấp lánh, Đinh Hạo đổi kiếm, đao đá lấy được từ thương khố không gian nửa ngưng tụ trong di tích thượng cổ.
Một luồng khí kình thương mang sắc bén chảy xuôi trên lưỡi đao kiếm.
Chúng nó cũng là huyền khí nhưng qua năm tháng xâm thực miễn cưỡng ở nhất giai.
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi kinh ngạc giây lát sau biểu tình khinh thường cười nhạo:
– Ha ha ha ha ha ha! Đây là lá bài của ngươi sao?
– Đúng là… Quá tội nghiệp. Xem ra Vấn Kiếm tông thật sự nghèo mạt rệp, huyền khí rách rưới như vậy không biết ngượng ban cho đệ tử môn hạ. Từ bỏ đi Đinh Hạo, ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng dùng thứ đồng nát vứt dưới đất cũng không ai thèm mua phá mở huyền khí Lưu Kim Như Ý Tráo tam giai của ta đi?
Nói đến cuối cùng nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi ôm bụng cười to.
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi hoàn toàn vững lòng, không sợ Đinh Hạo uy hiếp. Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi khinh thường, coi rẻ nhìn Đinh Hạo giễu trò hề.
Nhưng chớp mắt…
Nụ cười đông trên mặt nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi.
Bởi vì nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi thấy một hình ảnh khó tin.
Một đoàn lửa đỏ thắm dọc theo tay trái Đinh Hạo tràn xuống thân đao đá, màu đỏ yêu dã như máu, hơi thở khủng bố khó tả.
Cùng lúc đó, khí lạnh như thủy ngân, tiên khí thánh khiết lan tràn bên tay phải Đinh Hạo. Ánh sáng lấp lánh, dị tượng sinh ra, trong phút chốc lan tràn trên thân kiếm đá.
Chương 225: Lực lượng khủng bố mới
Hỏa diễm!
Hàn khí!
Một người có hai huyền khí chủng loại hoàn toàn trái ngược… Sao có thể?
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi tưởng đã hoa mắt, bản năng dụi mắt.
Nhưng nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi nhìn tới nhìn lui, hình ảnh trước mắt cho nàng biết nàng tuyệt đối không nhìn lầm. Hàn khí và hỏa diễm đan vào thật kinh khủng, vượt qua khả năng hiểu biết của nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi.
Nên biết rằng nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi là hậu đại trực hệ của cao tầng Thanh Bình học viện, từ lúc hiểu chuyện đã bắt đầu tiếp xúc lý luận võ đạo cao thâm, được trưởng bối gia tộc bồi dưỡng tỉ mỉ, kiến thức uyên bác hơn đệ tử bình thường của chín môn phái rất nhiều.
Dù là vậy, mười bốn, lăm năm qua nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi tiếp xúc tất cả huyền công võ đạo cao thâm, dù là huyền công thần giai trong truyền tuyết cũng không nghe nói một người cùng lúc tu luyện băng và lửa, hai loại huyền khí thuộc tính hoàn toàn khác.
Nước lửa khó dung.
Đây là chân lý vĩnh hằng từ xưa không thay đổi.
Tu luyện cùng lúc hai huyền khí thuộc tính tái ngược này dễ vì lực lượng bài xích mà tẩu hỏa nhập ma, quả thực chính là tự chịu diệt vong. Đừng nói là hai loại huyền khí khắc nhau, dù là huyền khí thuộc tính thổ và mộc tương sinh cũng cấm kỵ cùng tu luyện.
Nhưng Đinh Hạo đánh vỡ luật thép kia.
Ngọn lửa đỏ rực, hàn khí như thuy ngân hiện ra hai bên người Đinh Hạo, thể hiện trạng thái kỳ dị nước lửa giao hòa. Hai loại năng lượng hoàn toàn khác biệt lại có hiện tuợng cộng minh không thể tin nổi.
Dù nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi trợn muốn lồi mắt ra cũng không thấy hơi thở năng lượng bài xích, không hài hòa trên người Đinh Hạo, càng không có vụ năng lượng xung đột, nổ.
– Sao có thể như vậy?
Đầu óc nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi trống rỗng.
Trong khoảnh khắc này, cảm giác bất an dâng lên trong lòng nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi.
Đinh Hạo biểu hiện trạng thái kỳ dị bất ngờ làm tiểu ma nữ độc ác bản năng thấy uy hiếp chưa từng có.
Không đợi nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi kịp phản ứng, lửa và băng lượn lờ quanh Đinh Hạo, xuất chiêu.
Băng kiếm viêm đao trong tay Đinh Hạo chợt chậm lại, mang theo nóng cháy, rét lạnh không gì sánh kịp chậm rãi chém xuống. Tốc độ Đinh Hạo rất chậm như động tác chậm, cho người cảm giác hắn nâng hai núi cổ nặng thiên quân từ từ ấn xuống.
Cử khinh nhược trọng!
Nhìn chậm nhưng nhanh.
Tim nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi đập nhanh.
Nàng cảm giác đến uy hiếp.
Không đợi nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi phản ứng lại, long văn huyết đao tràn ngập lửa màu máu kỳ dị, thanh kiếm rỉ sét phát ra băng khí éo ảo ảnh tàn ngân rõ ràng trong hư không, đè ép vỏ ánh sáng vàng Lưu Kim Như Ý Tráo.
Vô số ảo ảnh đó đè lên một điểm.
Đao kiếm cùng chém xuống, băng và hỏa phân biệt rõ ràng va chạm vào nhau.
Băng cùng hỏa ngâm xướng, giống như khúc giao hưởng của tử vong lạnh lẽo, nhiệt tình sự sống, sinh ra lực lượng hoàn toàn mới rất kỳ dị.
Đinh Hạo hét to:
– Mở – Cho – Ta!
Trong khoảnh khắc này, Đinh Hạo bùng nổ lực lượng mạnh nhất của mình.
Hai lực lượng cực âm ngục băng chi tinh, cực dương thiên hỏa chi tinh bị Đinh Hạo điên cuồng thúc giục, không chút giữ lại nở rộ ra. Trong thập nhị chính kinh thủ thiếu âm đệ nhất kinh, nhâm mạch, hơn mười huyệt khiếu lấp lánh sáng rực như ngôi sao. Huyền khí thể lỏng trong người Đinh Hạo chuyển động nhanh thúc giục lực lượng kỳ dị vô tận.
Loại lực lượng kỳ dị bí ẩn này là hai uẩn thần địa mạch tạo hóa phong thuy cách cục hiếm thấy trong di tích thượng cổ Tây Nham sơn mạch. Mấy vạn năm nay tụ tập lực lượng tinh hoa thiên địa sáng tạo ra cực âm ngục băng chi tinh, cực dương thiên hỏa chi tinh, có được uy lực vô cùng. Trong đó Đinh Hạo chưa khám phá hết các loại lực lượng bí ẩn, dù là vậy cũng đã rất kinh người.
Lực lượng đáng sợ này lần đầu tiên buông xuống thế gian.
Trong chớp mắt sinh tử, dường như thế giới đang chúc mừng, hoan hô, trên bầu trời sinh ra các loại dị tượng, từng tia chớp tím xé rách màn trời, sương mông lung.
Giờ phút này, Đinh Hạo như biến thành người khác.
Băng và hỏa lượn lờ quanh người Đinh Hạo, tóc đen sau đầu bay rối, mắt sáng như lưỡi kiếm, toàn thân nổi cơ bắp. Dường như Đinh Hạo cao lên hơn mười ly thước, trạng thái điên cuồng giống như ma thần hạ phàm.
Đinh Hạo quát to:
– Mở cho ta!
Thanh âm của Đinh Hạo như tiếng sấm ầm ầm, chấn lớp tuyết trên đá và cây rớt xuống rào rào.
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi hoảng hốt, không thể hiểu nổi chuyện xảy ra trước mắt. Tai nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi ù đặc như có cái chuông to gõ ngay bên cạnh.
Chớp mắt băng kiếm viêm đao trong tay Đinh Hạo va chạm vào nhau.
Huyền hỏa, huyền băng vốn ở chung rất hài hòa giờ thì như đôi tình nhân từ nhiệt tình tiến vào giai đoạn chán nhau, cãi lộn ầm ĩ, điên cuồng bài xích, đấu tranh.
Vụ nổ liên tục sinh ra lực lượng mới kỳ dị.
Lực lượng này nho nhỏ như tơ nhện nhưng lực phá hoại rất khủng bố.
Ba đợt công kích đã đem lại uy lực hơn lúc trước Đinh Hạo tấn công nhiều lần.
Lưu Kim Như Ý Tráo cực kỳ cứng rắn, chỉ cao thủ trong võ sĩ cảnh mới phá hủy huyền khí phòng ngự tam giai này chậm rãi có vết nứt trắng như mạng nhện, tựa vết tử vong uốn lượn.
– Rách… Rách rồi… Sao… Sao có thể?
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi như bị sét đánh, từng vết rạn màu trắng như trái tim nàng nứt ra, bay mất hồn vía.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Xung lực và lực va chạm đáng sợ xuyên qua vòng bảo hộ vàng Lưu Kim Như Ý Tráo đụng vào người nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi.
– Oa!
Nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi ngứa họng suýt hộc máu.truyện Kiếm Hiệp
May mắn là tuy Lưu Kim Như Ý Tráo bị nứt nhưng chưa vỡ.
Chớp mắt huyền khí tam giai tự sửa chữa và chống đỡ, chớp lóe sắc vàng liên tục, phát ra uy lực khủng khiếp hóa giải lực lượng mới kỳ dị. Hai đao kiếm có thuộc tính lực lượng khác nhau nhấp nháy bị ngăn cách bên ngoài Lưu Kim Như Ý Tráo.
Linh hồn nữ nhân tóc bạc Lục Tiên Nhi quay về thể xác.
Nhưng cùng lúc đó, Đinh Hạo hít một hơi thật sâu.
Ngực Đinh Hạo trướng lên, lực lượng càng đáng sợ hơn tuôn trào từ thân thể hắn ra ngoài.
a
Chân Đinh Hạo giẫm mạnh mặt đất, đất rung rinh, xuất hiện một hố sâu.