1. Home
  2. Truyện Đao Tu
  3. Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
  4. Tập 37 [ chương 181 đến 185 ]

Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast

Tập 37 [ chương 181 đến 185 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 181: Sát chiêu bùng nố

Keng!

Nữ nhân tóc bạc rút ra trường kiếm bên hông, lớn tiếng tức giận quát:

– Đám phế vật Vấn Kiếm tông không lẽ chỉ múa mép khua môi? Tiểu tử, đừng nói nhảm, là nam nhân thì rút kiếm ra! Ta chẳng những muốn ngươi miệng mũi bén nhọn phải quỳ dưới đất xin tha còn muộn mọi người biết Vấn Kiếm tông ở trước mặt Thanh Bình học viện chúng ta không là cái đinh gì!

– Đàn bà thối, nói gì vậy?

– Vênh váo, không biết sống chết!

Các đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông đi theo Đinh Hạo đến tức giận xì khói, nữ nhân tóc bạc thật là quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng.

Đám người đứng xem ồn ào, lớn tiếng hò reo.

Vấn Kiếm tông và Thanh Bình học viện đều là danh môn đại phái, đám võ giả lưu lạc xem náo niệt không ngại nhiều việc, muốn nương chuyện này xem chiến kỹ huyền công của hai đại phái có lợi hại như trong truyền thuyết không?

Đinh Hạo chậm rãi đi tới trước một bước, lắc đầu nói:

– Ta sửa lại vài điều. Thứ nhất, người miệng lưỡi bén nhọn khiêu khích đầu tiên là nàng, không phải Vấn Kiếm tông ta. Thứ hai, nàng không thể đại biểu Thanh Bình học viện, ta cũng không thể đại biểu Vấn Kiếm tông, chúng ta chỉ có thể đại biểu chính mình. Thứ ba…

Đinh Hạo khẽ mỉm cười lắc đầu nói:

– Cô nương không phải đối thủ của ta, đừng tự rước nhục.

Nụ cười đó khiến nữ nhân tóc bạc thấy xấu hổ hơn là bị cười nhạo.

– Đừng nói nhảm nữa, xem kiếm!

Nữ nhân tóc bạc quê quá đâm ra một kiếm, ánh sáng lạnh chớp lóe.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Kiếm ảnh giống như tia chớp, rắn bạc vặn vẹo, cực kỳ độc ác cuốn ánh bạc đâm hướng chỗ hiểm của Đinh Hạo.

Nụ cười trên mặt Đinh Hạo không thay đổi, hai chân như mọc rễ dưới đất không nhúc nhích.

– Meo meo meo!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu cũng hiếu chiến, bấu chặt vai Đinh Hạo không có vẻ gì sợ hãi ngược lại nó hưng phấn kêu lên.

Trong phút chốc kiếm ảnh tới gần người.

Lại trong khoảnh khắc không biết Đinh Hạo dùng cách gì mà bóng người rõ ràng chợt biến hư ảo như khói.

Trường kiếm của nữ nhân tóc bạc kiếm thế như điện, mỗi một kiếm đâm trúng người Đinh Hạo nhưng như ảnh ngược trong mặt nước không có cảm giác chắc chắn, không có máu bắn ra.

Vù vù vù vù vù!

Trong phút chốc nữ nhân tóc bạc đã đâm ra mười tám kiếm, kiếm thức như tia chớp, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước.

Nhưng kết quả mỗi kiếm đều giống nhau.

Trường kiếm đâm vào chỉ là ảo ảnh của Đinh Hạo.

Đám người đứng xem hoảng sợ.

Những võ giả lưu lạc thực lực cao hơn đệ tử ký danh nhưng chỉ nhìn ra được Đinh Hạo dùng thân pháp kỳ dị lúc trường kiếm tới gần người thì né tránh nhanh đến khó tin. Tuy nhiên võ giả lưu lạc không thấy được nó là thânp háp gì mà biến thái như thế.

Trong đám người, đệ tử ký danh các phái chú ý đến cuộc so đấu hoặc là kinh ngạc, hoặc khinh thường, hoặc cười nhạt, tâm tình khác nhau.

Chỉ có Lý Lan nhìn ra lai lịch thân pháp của Đinh Hạo.

– Yêu Đào Mê Ly thân pháp!

Lý Lan nghe nói Đinh Hạo ở trong kho vũ khí Tàng Kiếm Đường chọn một bộ thân pháp cựck ỳ khó luyện, vốn tưởng toeng một năm hắn không thể lĩnh ngộ hoàn toàn bộ công pháp này nhưng… Đinh Hạo thật sự luyện thành rồi sao? Thân hình giống như đoàn khói mông lung, khiến ánh mắt đối thủ không thể bắt giữ được thân thể, rõ ràng là cảnh giới tự quyết mê đại thành. Tốc độ tu luyện thật đáng sợ.

Đinh Hạo là yêu nghiệt.

Tuy Lý Lan không chỉ một lần thấy Đinh Hạo biến không thể thành có thể nhưng lần này gã hơi giật mình.

* * *Vấn chi tối dạ – Hạ chi nguyên giản – Các bạn làm sao Vấn chi : ngư kiếm biết chi đáp chi ^^ …!

Lúc này, đối diện.

– Hộc hộc hộc…

Nữ nhân tóc bạc vịn eo thở gấp.

Nữ nhân tóc bạc dốc hết sức một hơi đâm ra hơn một trăm kiếm, chẳng những không đụng được một sợi tóc của đối thủ thậm chí mèo con màu trắng tai gập đáng yêu trên vai Đinh Hạo còn nhàn nhã ra vẻ đáng yêu, làm nàng mệt đến thở không ra hơi.

Lần này dù là đồ ngốc cũng nhìn ra nữ nhân tóc bạc kiêu kỳ này không phải đối thủ của Đinh Hạo.

Thực lực hai người kém quá xa.

Theo lý thì nữ nhân tóc bạc theo người Thanh Bình học viện đến đây chắc là nổi bật trong thế hệ trẻ, đối diện đệ tử Vấn Kiếm tông lại yếu thế như vậy, chẳng lẽ đây chính là chênh lệch giữa Thanh Bình học viện và Vấn Kiếm tông sao?

Mọi người bàn tán xôn xao.

– Ha, thú vị.

Trong đám người, thiếu niên mặt có vết đao Trảm Nhật thành khóe môi cong lên. Các đệ tử ký danh Trảm Nhật thành quen thuộc thiếu niên đó đều biết biểu tình này của đại sư huynh là thấy mồi săn.

Cách không xa, một thiếu niên đẹp trai tay nắm phất trần, lưng cõng trường kiếm, đôi mắt nhìn Đinh Hạo, không biết suy nghĩ cái gì.

Thiếu niên này truyền nhân đến từ Thái Hư phái một trong chín đại môn phái Tuyết Châu, bên cạnh thiếu niên đứng quanh mấy thiếu niên cũng mặc đạo bào. Trang phục phất trần, trường kiếm, đạo bào rất bắt mắt trong đám người.

Dễ thấy còn có các nữ ni cô đến từ Vô Niệm phái, ai nấy xinh đẹp yểu điệu không có sự trầm tĩnh của người xuất gia, xì xào líu ríu như chim sẻ. Các nữ ni cô cười nhỏ giọng nói cái gì vừa chỉ vào Đinh Hạo, như các thiếu nữ ngoài dời tình yêu chớm nở khiến những người bên cạnh liếc mắt nhìn.

Người Duyên Sinh tông, Tinh Vẫn tông, Minh Tâm thành thì biểu tình khác nhau, không biết nghĩ gì.

Điều giống nhau là lúc này tiêu điểm bọn họ nhìn chăm chú là Đinh Hạo.

Đệ tử của Vấn Kiếm tông quả nhiên không phải bao cỏ.

* * *

Nữ nhân tóc bạc chỉ trường kiếm vào Đinh Hạo mắng to:

– Ngươi… Có bản lĩnh thì cùng ta quang minh chính đại quyết đấu, dựa vào thân pháp mèo ba cẳng né tới né lui có gì hay?

Đinh Hạo cười to bảo:

– Ta không tránh không né vẫn đứng nguyên tại chỗ, là tại nàng kiếm pháp không tinh mệt đầu váng mắt hoa không đâm trúng người.

– Câm miệng, ngươi nói ta kiếm pháp không tinh?

Nữ nhân tóc bạc tức giận người run run:

– Ngươi dám nói ta kiếm pháp không tinh?

– A?

Đinh Hạo cố ý giật mình, cười hỏi:

– Nói vậy là nàng đã luyện kiếm pháp đến cực kỳ tinh thông?

Nữ nhân tóc bạc hầm hừ nói:

– Tất nhiên rồi.

– A! Thế thì ta hiểu.

Đinh Hạo cười to bảo:

– Thì ra không đâm trúng người không phải vì nàng kiếm pháp không tinh mà bởi vì kiếm pháp của Thanh Bình học viện các ngươi quá tệ, không thể trách nàng.

Mọi người cùng cười to.

– Ngươi… Đồ lưu manh, ta giết ngươi!

Nữ nhân tóc bạc chợt hiểu ra bị Đinh Hạo đùa, tức giận nhún chân quát, nhảy lên xông hướng Đinh Hạo.

Gió mạnh vù vù, quần áo bay bay.

Nữ nhân tóc bạc bùng nổ lực lượng mạnh nhất.

Nữ nhân tóc bạc như bướm trắng đang bay, trường kiếm hoa lệ bỗng chấn động, mũi kiếm rít phát ra ánh sáng chói mắt như mặt trời. Kiếm thanh gào thét, huyễn hóa ra ngàn vạn ảo ảnh bạc cắt đứt hư không công kích Đinh Hạo.

Vù vù vù vù vù!

Kiếm thức chân chân giả giả, hư hư huyễn huyễn. Trong phút chốc bao phủ mấy chục chỗ hiểm trên người Đinh Hạo vào kiếm ảnh bạc như mộng như ảo.

Trong khoảnh khắc thực lực của nữ nhân tóc bạc tăng vọt gấp đôi, như biến thành người khác.

Sát chiêu!

Này là kiếm pháp sát chiêu!

Giây phút chỉ mành treo chuông, mọi người như thấy ảo giác thời không bỗng nhiên thác loạn, thu đông giao mùa. Bọn họ thấy tuyết bay đầy trời tựa bươm bướm, từng mảnh màu trắng như tinh linh phủ lên thiên địa mênh mông.

Không xinh đẹp mà trí mạng.

Nữ nhân tóc bạc nháy mắt phát động sát chiêu.

Trong đám người có một thiếu niên đến từ Minh Tâm thành hét ra lai lịch của kiếm pháp:

– Đây là… Thanh Bình Lạc Tuyết Kiếm của Thanh Bình học viện!

Chương 182: Búng tay, kiếm gãy

Thanh Bình Lạc Tuyết Kiếm là kiếm pháp rất nổi tiếng của Thanh Bình học viện, có thể nói là một trong mười kiếm thuật đại biểu của họ, thuộc chiến kỹ địa giai trung giai, tuyệt đối không truyền ra ngoài. Chỉ có đệ tử có thiên phú siêu tốt trong môn phái mới được dạy cho.

Thanh Bình Lạc Tuyết Kiếm phải dùng tâm pháp độc môn Thái Bình Tịch Diệt Tâm Kinh để thúc giục mới có uy lực vô cùng, lừng lẫy khắp Tuyết Châu.

Nữ nhân tóc bạc vừa ra tay đã thể hiện nàng lĩnh ngộ Thanh Bình Lạc Tuyết Kiếm.

Mũi kiếm bắn ra ánh sáng rực rỡ như mặt trời có thể tổn thương ánh mắt kẻ địch, quấy nhiễu phán đoán. Kiếm ảnh hư hư huyễn huyễn, giả giả chân chân, giống như tuyết bay đầy trời, quỹ tích khó bắt được, mơ hồ lơ lửng, đạt đến cảnh giới tinh thông.

Có thể luyện Thanh Bình Lạc Tuyết Kiếm đến cảnh giới này xem như là một tiểu thiên tài kiếm thuật.

Hèn chi nữ nhân tóc bạc tự tin vào kiếm thuật của mình nh vậy.

Trong không khí gió rít, từng bóng kiếm ảnh bạc bắn ra, tiếng rít chói tai như tên phá giáp bay ra từ cường cung ngạnh nỗ.

Kiếm thức như vậy đừng nói là xác thịt, dù có là tấm thép cũng sẽ bị đâm thủng.

Kiếm ảnh chưa đến áo xanh của Đinh Hạo đã bị gió mạnh thổi bay phồng lên, vạt áo bay ra sau, tóc đen rối tung. Đinh Hạo như ở trong vòi rồng, trong một chuỗi thanh âm bùm bùm, mấy chục tảng đá bên cạnh Đinh Hạo vỡ thành từng khối nhỏ.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vốn nhà nhã ngồi xổm trên vai Đinh Hạo bị gió thổi suýt bay đi. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu bấu y phục của Đinh Hạo như thuốc dán màu trắng dính chặt vào người hắn. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu vẫn rất hưng phấn kêu meo meo.

Nhưng Đinh Hạo chỉ mỉm cười, đứng thẳng như đao tại chỗ, không có ý định xuất kiếm.

Lần này Đinh Hạo không dùng thân pháp tránh né.

Đinh Hạo đứng tại chỗ như bị hù ngốc, dường như hắn định lấy xác thịt cứng rắn đỡ một kích trí mạng này.

Trong đám người có kẻ kiềm không được kinh kêu.

Kiếm ảnh tới gần người.

Ngay lúc này, mắt Đinh Hạo lóe tia sáng.

Đinh Hạo nhúc nhích.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Tiếng kim loại va chạm như mưa to dồn dập vang trên không trung.

Có người không thây rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Lại nghe có tiếng kinh kêu vang lên, nữ nhân tóc bạc như gặp tổn hại nặng, thân hình mạnh mẽ tấn công khựng giữa chừng không trung rồi nghiêng ngả bay ngược về như diều đứt dây.

Nữ nhân tóc bạc cực kỳ chật vật đáp xuống đất, không đứng vững lại lùi ra sau suýt ngồi bệch xuống đất, tóc tai bù xù.

Không đợi nữ nhân tóc bạc đứng vững, một chuỗi tiếng vang keng keng vang lên, vài luồng sáng bạc bay tới trước mặt nàng.

Mọi người nhìn kỹ thì thấy trường kiếm bạc trong tay nữ nhân tóc bạc chẳng biết từ khi nào chỉ còn nửa tấc. Vài luồng sáng bạc rơi xuống trước mặt nữ nhân tóc bạc chính là mấy khúc mũi kiếm gãy.

Bốn phía tĩnh lặng.

Mọi người kinh ngạc ngây như phỗng. Đinh Hạo chuyển bại thành thắng trong chớp mắt làm đám người thấy không đúng thật.

Yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, đám người hò reo quấy rối.

Trong đầu vào võ giả lưu lạc, tán tu nhớ lại cuộc quyết đầu vừa rồi, định trộm học chút chiến kỹ của danh môn đại phái. Bọn họ huýt sáo cười to, muốn xem tiếp cuộc tỷ võ như vậy, dù sao thực lực của bọn họ cao hơn đám đệ tử ký danh rất nhiều, thông qua quan sát đệ tử ký danh so đấu có lẽ sẽ học được một chiêu nửa thức.

Nhưng võ giả lưu lạc, tán tu chưa từng tiếp xúc huyền công cao đẳng, cho dù tu vi cao thâm nhưng về chiến kỹ huyền công thì ánh mắt, kiến thức có hạn, không nhìn rõ vừa rồi chiến thắng như thế nào.

Chỉ có các tiểu thiên tài đến từ chín môn phái được dyạ lý luận võ đạo uyên bác là nhìn ra manh mối.

Khi kiếm ảnh đến gần chẳn qua Đinh Hạo búng tay bắn nhanh như chớp sáu lần trên thân kiếm.

Sáu lần này vừa lúc bắt giữ sáu sơ hở trong kiếm thức Thanh Bình Lạc Tuyết Kiếm. Kiếm pháp vốn không có sơ hở nhưng nữ nhân tóc bạc chưa đạt đến trình độ hoàn mỹ, thực lực không đủ thi triển kiếm pháp này, không thể làm Thanh Bình Lạc Tuyết Kiếm viên mãn. Cho nên sáu cái búng nhẹ nhàng của Đinh Hạo dễ dàng bắn túng trường kiếm.

Sáu cái búng làm gãy trường kiếm.

Chỉ lực đáng sợ!

Tinh cương đều bị búng gãy, nếu búng vào người bình thường thì chẳng phải là…

Chỉ hơi tưởng tượng đã khiến một số người bắt đầu cảm thấy không lạnh mà run.

Huống chi Đinh Hạo giơ tay nhấc chân phá hủy kiếm pháp địa giai hạ phẩm giai, tuy là vì thực lực của thiếu niên tiêu sái Vấn Kiếm tông này hươn xa nữ nhân tóc bạc Thanh Bình học viện, nhưng thiên phú chiến đấu vượt xa người thường đó thật là không thể khinh thường.

Đám đông bắt đầu xì xầm.

– Ha, hóa ra đệ tử Thanh Bình học viện cũng chỉ có thể.

– Cầm kiếm đi thua người không cầm kiếm, tiểu cô nương tóc bạc này quá mất mặt.

– Ta thấy tiểu tử Vấn Kiếm tông này khí độ bất phàm, làm người trầm ổn, chắc tương lai tiền đồ vô hạn.

– Ha ha ha ha ha ha! Hèn chi mấy năm nay mọi người luôn nói Vấn Kiếm tông sắp vượt qua Thanh Bình học viện, trở thành đệ nhất đại tông môn Tuyết Châu. Ta vốn không tin nhưng hôm nay thấy thì tin tám, chín phần. Thế hệ trẻ hai bên chênh lệch quá rõ ràng, qua hai, ba mươi năm nữa Tuyết Châu sẽ trở thành thiên hạ của Vấn Kiếm tông.

Những lời bàn tán này rõ ràng rơi vào tai các đệ tử ký danh Thanh Bình học viện, khiến bọn họ vừa xấu hổ vừa tức giận. Sự việc phát triển không như kế hoạch của bọn họ.

Từ khi nào Vấn Kiếm tông ra một tiểu quái vật như vậy?

– Ngươi… Ngươi dám làm gãy kiếm của ta? Đây là Dưỡng Hạo Kiếm Mục Thiên Dưỡng sư thúc ban cho ta, ngươi chết chắc rồi!

Nữ nhân tóc bạc quê quá hóa khùng huơ kiếm gãy muốn xông lên.

Đinh Hạo bình tĩnh nói:

– Nếu nàng còn không biết tốt xấu thì đừng trách ta không nương tay.

Đinh Hạo rít qua kẽ rằng, hắn trầm ổn, nghiêm túc khiến ai cũng nhìn ra được hắn không nói đùa mà là nói được thì làm được.

Nữ nhân tóc bạc kiềm không được thấy sợ, khựng bước, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, cực kỳ lúng túng.

– Dưỡng Hạo Kiếm? Ta đoán cái tên của nó là nuôi dưỡng tính tình ngay thẳng. Mục Thiên Dưỡng ban thanh kiếm này cho nàng vì để nàng tập trung nghiên cứu Thái Bình Tịch Diệt Tâm Kinh, đi con đường hạo nhiên chính khí chứ không phải cáo mượn oai hùm. Nếu nàng đã lạc lối, hôm nay ta làm gãy kiếm này ngược lại là thành toàn nàng.

Đinh Hạo mỉm cười, mỉm cười nói:

– Chín đại môn phái Tuyết Châu chính là lực lượng nền tảng để nhân tộc ta đối kháng yêu ma. Đệ tử của chín môn phái nên lấy võ đạo làm tín niệm, mấy vị là đệ tử đệ nhất tông phái nhân loại Tuyết Châu nhưng hôm nay biểu hiện ra khiến người quá thất vọng.

Chương 183: Tên của hắn là Đinh Hạo

Đinh Hạo nói mấy lời này chiếm điểm cao đạo đức, nói năng leng keng khiến người ũng quanh gật đầu công nhận, lại xem trọng hắn mấy phần.

Trong đám người có một nam nhân trung niên vạm vỡ râu ria đỏ xồm xoàm dính đầy bụi lớn tiếng hét hay:

– Vị tiểu huynh đệ này nói hay!

Nam nhân trung niên này cao hai thước ba, mặc trường sam vải thô, tóc dài đỏ rực cột bằng dây thừng sau gáy, đi giày cỏ, cánh tay và chân lộ ra cơ bắp chắc như thép, tràn ngập sức bật, mạnh mẽ thô cuồng. Sau lưng nam nhân trung niên cõng một thanh trường đao màu đỏ sậm cũng lớn gã. Nam nhân trung niên đứng trong đám người giống như hạc trong bầy gà, áp lực rất lớn.

Mấy đệ tử Thanh Bình học viện tức giận nhìn qua.

Người đứng bên cạnh nam nhân trung niên râu dài nhanh chóng tránh đi biểu thị mình không quen với người lỗ mãng này, tránh cho bị Thanh Bình học viện ghi hận sau này tính sổ. Ai cũng biết mấy năm nay phong cách của Thanh Bình học viện bá đạo cỡ nào, bọn họ dám âm thầm chê trách nhưng không đại biểu bọn họ dám lớn tiếng đứng ra trào phúng Thanh Bình học viện.

Nữ nhân tóc bạc hung dữ liếc nam nhân trung niên, nhớ kỹ diện mạo người này.

Nữ nhân tóc bạc cười lạnh nói với Đinh Hạo:

– Phi, ngươi là cái thứ gì nói năng lớn lối, ngươi cũng xứng ra vẻ sư trưởng tông môn dạy ta? Làm gãy Dưỡng Hạo Kiếm của ta, đây làp hối kiếm Mục Thiên Dưỡng tự mình ban cho ta, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Tiểu tử, ngươi chờ coi, Thanh Bình học viện sẽ không tha cho ngươi!

Nữ nhân tóc bạc tuyên bố làm ánh mắt mọi người nhìn Đinh Hạo tăng sự đồng tình.

Bây giờ bất cứ ai, bất cứ chuyện gì trong Tuyết Châu dính đến nhân quả không vtốt ới thần đồng Mục Thiên Dưỡng là sẽ gặp rắc rối to.

Đinh Hạo lắc đầu, nói:

– Thật là ngu ngốc cứng đầu.

Đinh Hạo lắc đầu, không có tâm tình dây dưa. Đinh Hạo xoay người đi, thanh âm lạnh lùng vang bên tai mỗi người.

– Được rồi, nếu Thanh Bình học viện các ngươi không muốn tha ta thì hãy kêu Mục Thiên Dưỡng đến tìm ta.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nằm trên vai Đinh Hạo cũng rất có nhân tính lộ vẻ khinh thường, kiêu kỳ quay đầu trêu một tiếng như trêu chọc mấy đệ tử Thanh Bình học viện:

– Meo!

Một đôi kẻ dở hơi.

Thật lớn lối.

– Ngươi… Ngươi bị điên? Bà nội nó ngươi là cái thứ gì dám kêu thẳng tên Mục sư thúc? Còn dám kêu ta khiến Mục sư thúc tự mình đi tìm ngươi?

Mấy đệ tử ký danh Thanh Bình học viện tức giận muốn cười.

Biểu tình Lý Lan thương hại lắc đầu.

Thanh Bình học viện bây giờ đã không còn là học viện biết thế học vấn, thanh liêm, một lòng vì nhân tộc như xưa. Thanh Bình học viện biến thành tập đoàn đầy dã tâm, cường quyền, bá đạo thô bạo. Đệ tử Thanh Bình học viện bây giờ thật là bị chiều hư, biến thành coi trời bằng vung, vênh váo ngang ngược.

Các ngươi luôn mồm cáo mượn oai hùm Mục Thiên Dưỡng có lẽ hù sợ người khác nhưng không làm gì được quái thai trước mắt.

Bởi vì… Hắn đã ước chiến ba năm với Mục Thiên Dưỡng, thiên chi kiêu tử chói sáng của các ngươi.

Ba năm sau, Thiên Hàn Tuyệt phong, Lý Lan bỗng mong chờ cuộc so đấu này.

Lý Lan lắc đầu xoay người đi.

Đi vài bước, Lý Lan đột nhiên nghĩ tới cái gì, xoay người nhìn nữ nhân tóc bạc.

Lý Lan chớp mắt, truê chọc nói:

– A! Quên nói với ngươi, tên của hắn là Đinh Hạo.

Đinh Hạo?

Nữ nhân tóc bạc mở miệng nói:

– Đinh Hạo là cái gì? Trước giờ ta chưa nghe…

Nhưng có tia chớp xẹt qua não nữ nhân tóc bạc, nàng im miệng.

Đinh Hạo, tên này rất quen. Không… Không lẽ là cái tên đệ tử Vấn Kiếm tông ước chiến ba năm trên Thiên Hàn Tuyệt phong với thần đồng Mục Thiên Dưỡng Mục sư thúc?

Cái tên nhờ chuyện đó mà võ giả toàn Tuyết Châu đều biết đến, chính là hắn?

Nữ nhân tóc bạc nhìn bóng lưng Đinh Hạo, không hiểu sao nàng không nói gì nữa.

Đáy lòng nữ nhân tóc bạc nổi lên sợ hãi.

Một kẻ điên dám giết Mục Thiên Phong như giết gà, quái vật dám can đảm khiêu chiến Mục sư thúc, cho dù là đi tìm chết thì cũng có bản lĩnh đó, nàng không thể khiêu khích được. Nhưng mà… Hừ, ba năm sau mặc kệ ngươi là ai đều sẽ bị Mục sư thúc chém làm thịt băm, nhất định!

Mấy đệ tử ký danh Thanh Bình học viện khác vẻ mặt xấu hổ, lòng thầm sợ.

Hôm nay thật sự không nên đi theo đại tiểu thư khiêu khích người Vấn Kiếm tông, chẳng ngờ gặp phải tên điên Đinh Hạo, đó là kẻ dám giết chết Mục Thiên Phong. Nếu Đinh Hạo nổi khùng giết mấy người bọn họ thì thật là không có chỗ khóc.

Các võ giả lưu lạc, tán tu đứng xem thì ồ lên.

Hóa ra tên này là Đinh Hạo.

Các đệ tử chín môn phái khác đứng trong đám người biểu tình kỳ dị.

Thời gian gần đây Đinh Hạo là nhân vật được giới võ đạo Tuyết Châu bàn tán xôn xao, cái tên mọi người đều biết. Mọi người đoán đó là kẻ điên thế nhưng lại chính một thiếu niên ôn nhuận, hòa nhã như vậy.

Đáng tiếc!

Thiếu niên này xứng với hai chữ thiên tài nhưng so với Mục Thiên Dưỡng thì…

Ba năm sau thiên tài này của Vấn Kiếm tông chưa kịp trưởng thành đã chết trong Thiên Hàn Tuyệt phong.

* * *

Đinh Hạo đi tới nơi Vấn Kiếm tông cắm trại.

Vấn Kiếm tông là tông phái thứ hai tại Tuyết Châu, địa vị cao thượng nên được khối đất cực kỳ rộng rãi, thoải mái.

Sau này Đinh Hạo mới biết lão nhân uy mãnh râu tóc đỏ là đệ thành chủ của Triêu Dương Hoa thành, một thành thị lớn nhất trong số nơi nhân loại Tuyết Châu cư ngụ. Tên lão nhân này là Xích Kinh Thành, rất có địa vị, thân phận trong Tuyết Châu, nghe nói thực lực khá cao, đứng sau chưởng môn chín môn phái. Xích Kinh Thành chen vào mười lăm hạng đầu trên bảng Tuyết Châu Thiên bảng do Thiên Cơ viện tuyên bố.

Quan trọng nhất là Xích Kinh Thành rất có tình có nghĩa, làm người vô tư, thích giúp người khác, có danh dự tốt trong võ đạo Tuyết Châu.

Trước đó Thanh Bình học viện, chín môn phái khác cơ bản đã gom hết đa số kho báu trong di tích thượng cổ, còn lại một phần nhỏ chén canh để cho võ giả rải rác trong Tuyết Châu. Những tông phái nhỏ, thành quách nhân loại cư ngụ phân chia kho báu. Vì tránh cho xảy ra cướp bóc, giết chóc quy mô lớn, chín môn phái bắt tay nhau tổ chức sự kiện khám phá di tích thượng cổ lần thứ hai.

Để công bằng, chín môn phái không xuất hiện trong thân phận người tổ chức mà mời thành chủ của Triêu Dương Hoa thành Xích Kinh Thành chủ trì.

Xích Kinh Thành nổi danh như cồn, thực lực cao, có uy vọng nên là nhân tuyển thích hợp nhất.

Trước khi Vấn Kiếm tông đến, các phái khác, các võ giả lưu lạc, tán tu từ những thành quách nhân loại cư ngụ trong Tuyết Châu đã đến đông đủ. Theo kế hoạch định trước của chín đại môn phái, ngày hôm sau mọi người sẽ thám hiểm di tích thượng cổ tông môn.

Khi đám người Đinh Hạo trở về, các cao tầng Vấn Kiếm tông như Liễu Tùy Phong, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong không hỏi thắng thua trận đâu, không trách phạt hay truy cứu, như không có chuyện gì xảy ra.

Chương 184: Đêm trăng, Lý Lan

Đã dựng lều xong, ba đệ tử Thanh Sam Đông Viện ở chung một lều.

Nhưng Lý Lan có tính ưa sạch sẽ không muốn cùng người khác chung một lều nhỏ. Thân phận, lai lịch của Lý Lan bí ẩn, rất hiển hách. Lý Lan đã sớm chuẩn bị tự dựng một lều bên cạnh lều Thanh Sam Đông Viện, cái lều hoa lệ thoải mái. Lý Lan đi vào nghỉ ngơi.

Một đệ tử ký danh khác của Thanh Sam Đông Viện, Lư Bằng Phi đã sớm cùng Đinh Hạo xé da mặt, lúc này không dám ở một mình với hắn. Lư Bằng Phi vắng mặt trong lều suốt, không biết gã đã đi đâu.

Đinh Hạo rất thích một mình ở trong cái lều to.

Hình như lúc trước mèo con màu trắng tai gập đáng yêu ra vẻ đáng yêu quá nhiều làm nó thấy mệt, vừa vào lều liền cuộn người ngủ.

Đinh Hạo nhắm mắt dưỡng thần, nắm chặt thời gian tu luyện, ôn nhuận huyền khí trong trung, hạ đan điền.

Thời gian trôi nhanh.

Không biết bao lâu sau Đinh Hạo chậm rãi mở mắt ra.

Đinh Hạo thấy hơi đói, định kiếm đồ ăn. Nhưng khi Đinh Hạo vén rèm cửa lên thì thấy ngạc nhiên.

Không biết từ bao giờ trên bầu trời rơi xuống bông tuyết, tuyết trắng dày nửa tấc phu mặt đất. Đưa mắt nhìn sườn núi khô vàng phủ tuyết trắng tinh khiết. Sơn mạch nguy nga phía xa cũng một mảnh trắng ngần, thế giới một màu trắng cực kỳ đẹp, như mộng ảo.

– Đợt tuyết thứ nhất của Tuyết Châu rốt cuộc buông xuống sao?

Đinh Hạo đứng ở cửa lều, hít vào khí lạnh lẽo, lòng thầm hưng phấn.

Trong truyền thuyết mùa đông Tuyết Châu vừa dài vừa lạnh lẽo, khắp mặt đất bị băng tuyết phủ lên, biến thành thế giới băng tuyết. Với Đinh Hạo một kẻ kiếp trước ít khi thấy tuyệt rơi thì rất có sức hấp dẫn.

Đột nhiên sau lưng Đinh Hạo có tiếng bước chân.

Đinh Hạo xoay người, thấy Lý Lan mặc áo choàng da cừu màu xanh.

– Sáng sớm ngày mai sẽ vào di tích thượng cổ thám hiểm, đây là bản đồ và Liễu Tùy Phong sư thúc dặn các chuyện cần chú ý.

Lý Lan đưa một quyển sách nhỏ cho Đinh Hạo, nói:

– Lúc trước thấy ngươi đang tu luyện nên không quấy rầy.

Đinh Hạo nhận sách, cảm ơn, tiếp tục bảo:

– Cảnh đẹp tuyệt như thế này ta đang định đi tìm ăn. Này tiểu Lan, có muốn đi chung không?

Khóe môi Lý Lan giật giật, bất đắc dĩ nói:

– Ta đã nói rồi, còn gọi kiểu đó ta sẽ xé miệng ngươi ra.

Đinh Hạo cười to bảo:

– Được rồi được rồi, chỉ là một cái xưng hô, ngươi cũng có thể gọi ta là tiểu Đinh hay tiểu Hạo, ta tuyệt đối không để bụng. Lại nói ngươi uy hiếp bao nhiêu lần nhưng miệng ta vẫn còn nguyên. Đi, tiểu Lan, ở trong lều rất chán, cùng nhau ngắm tuyết cũng hay.

Lý Lan nghiến răng đi theo Đinh Hạo.

Lý Lan, Đinh Hạo chậm rãi đi trong tuyết, tán gẫu, tránh đi chỗ nhiều người đến bên con suối nhỏ chảy xiết. Nước sông trong thấy đáy, đá trắng phủ kín đáy, bông tuyết lấp lánh rơi trên mặt nước, trong khoảnh khắc hòa tan…

Đinh Hạo dào dạt hứng thú.

Đinh Hạo ngâm nga, quen tay nhặt vài hòn đá nhỏ bên bờ sông chất thành cái bếp, nhặt cành cây khô, búng tay. Một đốm huyền hỏa từ đầu ngón tay Đinh Hạo rơi vào củi, tí tách đốt cháy. Ánh lửa bập bùng chiếu khuôn mặt Lý Lan, Đinh Hạo lúc sáng lúc tối.

Lý Lan trải áo choàng da cừu xuống xuống tuyết, ngồi bên đống lửa.

Lấy thực lực hiện tại của Lý Lan dù lõa thân cũng không sợ nhiệt độ không khí cỡ này, nhưng gã vẫn bản năng duỗi hai tay gần đống lửa sưởi ấm, khuôn mặt dịu đi nhiều.

Đinh Hạo chạy đến bờ sông đâmm ấy con cá to vui vẻ chạy về, quen tay rửa sạch ghim trên cành cây, cẩn thận nướng.

– Meo meo meo meo meo!

Không biết từ khi nào mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đi theo đến, mèo con luôn kiêu kỳ nay hưng phấn nhảy nhót trong tuyết. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thấy Đinh Hạo đang nướng cá, mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhào quá há mồmm uốn cắn.

– Thôi thôi thôi, chưa nướng chín, đi sang bên chơi!

Đinh Hạo phủi mèo con màu trắng tai gập đáng yêu kiêu kỳ háu ăn ra.

– Meo meo meo meo!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tức giậnn hảy lên cắn cánh tay Đinh Hạo không nhả, treo lủng lẳng.

Nhưng mèo con màu trắng tai gập đáng yêu biết chừng mực, không cắn thật, chỉ cắn vải tay áo Đinh Hạo chứ không cắm vào da thịt.

Nếu không thì dù Đinh Hạo đã tu luyện Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân đến cảnh giới đệ ngũ chuyển Chân Huyết Kim Thân trước hàm răng có thể cắn nát huyền tinh thạch của mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thì chỉ không là gì.

Đinh Hạo vẫy vài cái không hất mèo con màu trắng tai gập đáng yêu ra được, chịu thua nói:

– Ài, cha nó, thua ngươi. Chờ chút, chờ chút nữa được không? Nướng chín ăn ngon hơn.

Thế này mèo con màu trắng tai gập đáng yêu mới kiêu ngạo nhả ra, có lẽ bị Đinh Hạo vung tay làm váng đầu, nó lảo đảo như uống say đi ngang vài bước. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tỉnh táo lại, lăn lộn trên tuyết tự chơi, người dính đầy bông tuyết. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu hưng phấn kêu to.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu chơi đùa một lúc rất là tự nhiên nhảy vào ngực Lý Lan, ngồi trên đùi gã ngủ khò khò.

Hiếm khi Lý Lan không vì sạch sẽ mà ném mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đi, ngược lại gãi ngựa cho nó. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thoải mái lật người đưa bụng nhỏ ra, kêu hừ hừ khiến Lý Lan gãi bụng.

Đinh Hạo cười hì hì, không ngờ một người một mèo đều có bệnh kiêu kỳ lần đầu tiên gặp mặt đã ở chung tốt như vậy.

Rất nhanh trong không khí tỏa mùi hương thơm ngát hấp dẫn.

Lý Lan khen thật lòng:

– Không ngờ ngươi có tay nghề này.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhảy ra khỏi ngực Lý Lan, vây quanh đống lửa kêu, nhìn chằm chằm cá nướng trên cành cây, nhễu nước miếng đầy đất. Nếu không phải Đinh Hạo quát mắng chắc mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đã vọt tới.

Đinh Hạo cười nhe răng, vừa lật cá vừa nói:

– Hết cách, từ nhỏ ta sinh ra trong xóm nghèo, rất sớm không có phụ mẫu, chỉ có một đệ tử tam đại dựa vào nhau. Nếu không biết nấu ăn thì sớm chết đói, cái này gọi là con nhà nghèo trưởng thành sớm, ha ha.

Lý Lan hâm mộ nói:

– Có lẽ đây cũng là một trải nghiệm cuộc sống, không ai kiểm soát, tự do tự tại. Không như ta từ ngày sinh ra đã định không thể sống vì mình.

Nói đến đây Lý Lan chợt nghĩ ra điều gì, cười đổi đề tài hỏi:

– Phải rồi, ngươi còn có một muội muội vậy giờ nàng ở đâu? Sao ta chưa từng gặp?

Theo tin tức Lý Lan có được thì hình như không nhắc đến Đinh Hạo có một muội muội tồn tại.

Chương 185: Khám phá bí mật di tích thượng cổ lần hai

Vẻ mặt Đinh Hạo buồn bã, lắc đầu, nói:

– Mấy năm trước Khả nHi đã mất tích.

Linh hồn và tư duy Đinh Hạo hoàn toàn dung hợp, khiến hắn kế thừa cảm tình của Đinh Hạo cũ. Sâu trong lòng Đinh Hạo lưu luyến với muội muội mất tích, cảm giác huyết mạch liền nhau đó theo thời gian trôi qua chẳng những không giảm bớt mà càng mãnh liệt hơn.

– A!

Lý Lan xin lỗi nói:

– Xin lỗi, ta không biết…

Đinh Hạo lắc đầu, cười nói:

– Không sao, dù Khả Nhi có đi nơi nào thì một ngày nào đó ta sẽ tìm nàng về, chắc chắn.

Đinh Hạo nói cực kỳ khẳng định, không thể dao động.

– Thì ra muội muội của ngươi tên là Đinh Khả Nhi, cái tên rất đẹp. Ta đoán nàng rất ngoan, rất đẹp đúng không?

Gió lạnh thổi rối tóc dài của Lý Lan, tay nhẹ kéo tóc dài, động tác thật tự nhiên.

Đinh Hạo ngẩn người, đưa cá mập đã nướng chín cho Lý Lan.

Đinh Hạo cười nói:

– Này tiểu Lan, nếu không phải thấy ngươi có hầu kết, không có ngực thì ta thật sự nghĩ ngươi là một nữ nhân.

Lý Lan ngây người, lạ là không tức giận.

Lý Lan cười nói:

– Ta cũng hy vọng chính mình là nữ nhân, vậy thì không cần sinh ra đã gánh nhiều thứ nặng nề.

Lý Lan nói rồi cắn nhẹ miếng cá nước, cảm thấy miệng thơm ngát.

Lý Lan khen thật lòng:

– Ui chà, vị khá ngon.

Đinh Hạo cười to bảo:

– Đó là đương nhiên.

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu kêu to một tiếng, đò nhỏ dụi chân Đinh Hạo, ra vẻ đáng ui, đầu lưỡi hồng chảy nước miếng.

Đinh Hạo vội cho mèo con màu trắng tai gập đáng yêu một con cá nướng.

– Meo!

Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhảy lên thân thiết liếm gò má Đinh Hạo, vừa lòng ăn phần của mình.

Lý Lan nhìn mèo con màu trắng tai gập đáng yêu, mặt lộ nụ cười dịu dàng:

– Vật nhỏ vui thật.

Đinh Hạo, Lý Lan vừa ăn vừa trò chuyện, bất giác kéo gần khoảng cách nhiều. Đinh Hạo ngồi chồm hổm thấy không thoải mái thế là ngồi lên áo choàng da cừu của Lý Lan. Lý Lan nhíu mày, dịch sang bên một chút, cuối cùng vẫn ngầm đồng ý.

Đinh Hạo cười hì hì nói:

– Ta biết ngươi thích sạch sẽ nhưng yên tâm, ta rất sạch, ngươi không tin thì nhìn xem?

Lý Lan hầm hừ đạp Đinh Hạo một cái, ăn xong cá nướng mới mở miệng nói:

– Phải ngồi, ngày mai rèn luyện di tích phải cẩn thận. Sau khi đi vàon hước đi theo giáo sư, các sư thúc. Đám võ giả lưu lạc, tán tu không dám đối phó đệ tử chín môn phái ngay mặt nhưng âm thầm ngáng chân thì có. Bọn họ đều là hạng liều mạng, tài nguyên tu luyện thiếu thốn, vì tranh giành bí tịch bọn họ dám làm mọi chuyện.

Đinh Hạo nhíu mày nói:

– Nếu vậy thì tại sao chín môn phái còn cho phép bọn họ khai thác di tích rồi lại phái các đệ tử ký danh đến? Đây chẳng phải là khiến đệ tử ưu tú chịu chết sao?

– Cho tán tu, võ giả lưu lạc đến đương nhiên là vì không chọc nhiều người tức giận, dù sao những người này có lực lượng không nhỏ trong giới võ đạo Tuyết Châu. Hơn nữa rắn có đường rắn, chuột có đường chuột. Trong đám tán tu, võ giả lưu lạc không thiếu một ít kỳ nhân dị sĩ, quyết đấu chính diện có lẽ không phải đối thủ danh môn đại phái nhưng về mặt thăm dò di tích lại có bản lĩnh kỳ lạ. Chín đại môn phái cho bọn họ đi vào là hy vọng mượn tay những người này cướp sạch sẽ di tích thượng cổ, này, tránh bỏ sót cái nào. Nói cho cùng là xem bọn họ như vật hy sinh, nếu thật sự có báu vật nào bỏ sót bị bọn họ phát hiện tốt chút thì chín đại môn phái thu mua giá cao, nếu các tán tu không biết điều, chín môn phái sẽ âm thầm cướp đoạt.

Lý Lan bình tĩnh kể ra tình huống nghe lạnh gáy.

Đinh Hạo chợt nhận ra thế giới này mạnh ăn thịt yếu tàn khốc cỡ nào.

– Những võ giả lưu lạc, tán tu không ngốc, biết chín môn phái có ý đồ gì. Nhưng bọn họ không có lựa chọn, muốn biến mạnh thì phải mạo hiểm, đến nơi này mạo hiểm là một cơ hội.

Lý Lan ngừng một chút, tiếp tục bảo:

môn phái chọn mấy đệ tử ưu tú đến đây là vì rèn luyện. Đệ tử càng ưu tú càng cần rèn luyện, không môn phái nào hy vọng mình tốn nhiều công sức bồi dưỡng ra người thừa kế là hoa trong nhà kín chịu không nổi gió táp mưa sa. Đương nhiên vẫn có bảo đảm an toàn cho chúng ta, đây là vì sao có đến năm vị đệ tử tam đại đi cùng.

Lý Lan phân tích rõ ràng.

Đinh Hạo nghe vậy gật gù, đúng là phong cách bồi dưỡng của Vấn Kiếm tông.

– Ngày mai chúng ta sẽ vào di tích thượng cổ, Cự Kim là sơn môn có lịch sử mấy vạn năm, một siêu đại tông môn. Không biết tại sao tông môn này diệt vong, những cấm chế bảo vệ sơn môn nên còn lưu trữ rất tốt. Nhưng qua năm tháng dài dặc đã có một nửa chôn giấu dưới lòng đất, tổng cộng chia ba tầng. Môn phái phát quyển sách nhỏ có ghi rõ ràng cơ quan, địa hình bên trong. Tám, chín mươi trong một trăm phần kho báu đã bị đại môn phái phân chia, trong đó Thanh Bình học viện và Mục Thiên Dưỡng chiếm đa số. Có lẽ sẽ còn một ít kho báu chưa bị phát hiện, nếu ai may mắn sẽ phát tài nho nhỏ.

Lý Lan từ tốn ăn xong một con cá mập, cũng nói xong hết chuyện cần nói. Lý Lan đứng lên nhúc nhích thân thể, nói câu bảo trọng rồi xoay người đi trong tuyết đầy trời.

Đinh Hạo hét to một tiếng:

– Này tiểu Lan, áo choàng da cừu của ngươi!

Lý Lan không quay đầu lại, vẫy tay:

– Tặng ngươi.

Chớp mắt bóng dáng Lý Lan đã biến mất trong gió tuyết mênh mông.

Đinh Hạo lầm bầm:

– Thật rộng rãi.Mình trong cõi cửa điện nên mọi vấn đề ở đây là Chính Xác chuẩn chỉnh nhất . Cửa Điện mình đang trông dữ Thầy Ý Ăn Lộc Bói Toán nha! …!

Tuy Đinh Hạo không biết lai lịch thật của Lý Lan nhưng tùy ý tặng tấm áo choàng da thanh hồ yêu tướng chế tạo thượng đẳng cho người, có thể thấy gia thế của gã trên cậu ấm Vương Tiểu Thất. Huống chi Lý Lan luôn biết nhiều tin tức cao tầng tông môn Vấn Kiếm tông trước một bước.

Đinh Hạo suy đoán thân phận của Lý Lan có quan hệ rất lớn đến nội môn Vấn Kiếm tông.

Rất nhanh, gió bắc rít gào.

Trên bầu trời đổ tuyết ngày càng nhiều, càng lớn, trong bóng đêm tầm mắt mơ hồ.

Đợt tuyết thứ nhất của Tuyết Châu sẽ đổ mấy ngày mấy đêm.

Mùa đông đến.

Mùa tàn khốc nhất Tuyết Châu giáng xuống, trong mùa đông dài điều kiện khí hậu biến khắc nghiệt. Cỏ cây điêu tàn, sông núi đóng băng, giữa yêu tộc và nhân tộc sẽ vì thiếu thực vật mà ma sát càng nhiều, chiến tranh trong phạm vi nhỏ quá thường thấy.

Theo quy tắc trước kia chín môn phái sẽ phái cao thủ đi trấn giữ mỗi thành thị nhân loại cư ngụ để tránh bị yêu tộc tàn sát.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo