Đao Kiếm Thần Hoàng Audio Podcast
Tập 23 [ chương 111 đến 115 ]
❮ sautiếp ❯Chương 111: Giáng xuống, kẻ địch đáng sợ nhất
Bây giờ trong khu rèn luyện cửu giai này thần đồng Mục Thiên Dưỡng Thanh Bình học viện cùng đại thái tử Hư Không công tử của Yêu Thần Cung đang săn bắn rèn luyện, giết chóc nhau, có nhiều đệ tử Thanh Bình học viện. Một khi thần đồng Mục Thiên Dưỡng kia nghe tin đến đây thì hai trưởng lão Vấn Kiếm tông không phải đối thủ của thần đồng nghe nói kinh tài tuyệt diễm, trên Thiên Hàn Tuyệt phong một kiếm đánh bại đám người Quan Phi Độ.
– Ha ha ha ha ha ha! Muốn đi? Không dễ vậy!
Trong tiếng cười lớn, nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác và nam nhân lùn mập râu xồm nhanh như chớp xông lên.
Tuy nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm không thể đánh bại đối thủ nhưng hai chọi hai, quấn lấy Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông nam khiến hai người này không thoát được, không thể mang năm đệ tử ký danh đạp gió trốn đi. Chỉ cần nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm kéo dài thời gian, chủ nhân Mục Thiên Dưỡng nhìn thấy tín hiệu sẽ chạy tới.
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ chửi thề:
– Mau lên, tốc chiến tốc thắng!
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ bùng nổ huyền khí, thi triển Bách Hoa đao pháp chiến kỹ địa giai trung phẩm đắc ý nhất. Trên bầu trời huyễn hóa ra từng đóa hoa xinh đẹp, trong không khí tràn ngập se lạnh đầu xuân. Ý cảnh cực kỳ ưu mỹ áp chế nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác.
Nam trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông hai tay cầm kiếm, mỗi đâm ra kiếm có tiếng hổ gầm đánh bạo không khí, cũng là đao pháp huyền công cực kỳ lợi hại buộc nam nhân lùn mập râu xồm tay chân luống cuống.
Nhưng đã không kịp thời gian.
Bởi vì, ngay sau đó là…
Trên bầu trời bỗng vang tiếng hú dài ẩn chứa sát ý lẫm liệt.
Trên bầu trời không chút dấu hiệu nổ tung, mây cuồn cuộn. Bầu trời bỗng thay đổi, vạn dặm trời xanh kéo đám mây xám bạc che đi mặt trời, mảng lớn bóng râm bao phủ mặt đất, trong không khí tràn ngập rét lạnh thấu xương.
Mọi người cảm thấy mắt hoa lên.
Một thiếu niên áo trắng mười bốn, lăm tuổi bỗng xuất hiện trên bầu trời.
Mái tóc dài màu bạc như băng tuyết ngàn năm trên đỉnh núi, lông mày giống như ngân châm, mặt trắng bệch như làm bằng băng. Áo trắng bay phần phật, sau lưng cõng hai thanh trường kiếm trắng, chuôi kiếm một màu trắng.
Trừ sắc trắng ra không thấy màu nào khác trên người thiếu niên.
Đôi mắt thiếu niên không phải màu đen như người bình thường mà là bạc trắng, cực kỳ đáng sợ.
Ánh mắt thiếu niên như kiếm đâm thấu hồn người.
Tuy thiếu niên không phát ra lực lượng cường đại là bao nhưng gã lơ lửng trên cao trăm thước cho mọi người cảm giác mình giống con kiến nhỏ bé lúc này thần lòng trên chín tầng trời nhắm trúng.
Dường như không khí bị đóng băng trong chớp mắt, khiến người nghẹt thở.
Đinh Hạo thầm nghĩ:
– Thực lực thật cường đại, trên cơ Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, nam trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông nhiều, không lẽ thiếu niên này đạt trình độ Đại Tông Sư?
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm là cao thủ có thực lực gì? Thế nhưng biểu tình của nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm căng thẳng, lập tức quỳ một gối xuống, không dám thở mạnh.
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm cao giọng quát:
– Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.
Chủ nhân?
Đinh Hạo khẳng định suy đáng trong lòng.
Thiếu niên màu trắng đáng sợ này quả nhiên là thiên tài tuyệt thế được gọi là ngàn năm khó gặp của Thanh Bình học viện, thần đồng Mục Thiên Dưỡng.
Đám người Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông biểu tình cực kỳ khó xem.
Không ngờ tiểu ma đầu đến nhanh như vậy, chớp mắt đã tới nơi, rắc rối đây.
Đinh Hạo thầm giật mình.
Trên bầu trời ánh mắt Mục Thiên Dưỡng như cột băng, giọng gã cũngc giống khối băng. Mục Thiên Dưỡng liếc mắt mọi người cuối cùng ngừng ở hai thuộc hạ.
Mục Thiên Dưỡng nói:
– Hai ngươi tốt nhất cho ta giải thích đàng hoàng.
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác run rẩy, quỳ rạp dưới đất không dám ngẩng đầu nói:
– Khởi bẩm chủ nhân… Chúng ta không dám tùy ý quấy rầy chủ nhân rèn luyện… Phát ra tín hiệu gấp như vậy… Là bởi vì… Bởi vì… Thiên Phong thiếu gia… Thiên Phong thiếu gia… Đã bị hại.
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác chưa dứt lời…
Ầm ầm ầm ầm ầm! Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Khí lãng vô hình đáng sợ sinh ra.
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác nói một câu như chìa khóa mở chiếc hộp Pandora, thiên địa nháy mắt biến sắc, gió mây cuồn cuộn.
Đinh Hạo, Tạ Giải Ngữ, đám người Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông tựa tấm da trong bão tố không có đường vùng vẫy bị khí lãng gió mạnh thổi bay ra hơn mười thước, nghiêng ổn định thân hình.
Mắt hoa lên.
Mục Thiên Dưỡng đã đến trước mặt nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, xách cao thủ Tiên Thiên Võ Tông cảnh như xách cổ gà. Khuôn mặt trắng bệch cực kỳ dữ tợn, như núi lửa sắp bùng nổ.
Mục Thiên Dưỡng gằn từng chữ:
– Nói – Rõ – Ràng!
Ai đều nghe ra thanh âm lạnh thấu xương.
Cảm xúc của Mục Thiên Dưỡng vì tin tức nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác nói mà sắp điên cuồng.
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác run lẩy bẩy, mặt không chút máu, lắp bắp kể ra chuyện mình biết.
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác không dám che giấu.
Vì nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác biết rõ nói dối trước mặt chủ nhân sẽ có kết cuộc gì.
Mục Thiên Dưỡng cực kỳ kiên nhẫn nghe nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác nói xong, cả quá trình khoảng một, hai phút.
Khi nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác dứt lời, khiến người bất ngờ là vẻ mặt Mục Thiên Dưỡng từ dữ tợn đã trở về bình tĩnh lạnh lùng.
Tim Đinh Hạo rớt cái bịch.
Trong hai phút ngắn ngủi lấy lại bình tĩnh từ đau khổ mất ca ca ruột, trở về lý trí, Mục Thiên Dưỡng đúng là người vô cùng đáng sợ.
Hận ý trong không khí dần tan biến.
Hơi thở đáng sợ như rồng nổi giận từng chút một loãng dần.
Mục Thiên Dưỡng hoàn mỹ giấu đi giận dữ, hoảng hốt.
– Chuyện này, không trách các ngươi.
Mục Thiên Dưỡng tạm dừng giây lát rồi nói, giọng lạnh băng như đang nói đến chuyện không liên quan đến mình.
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm không biết chủ nhân có ý gì, bản năng run cầm cập.
– Ca ca không muốn bị các ngươi bảo vệ trói buộc, lén chạy ra ngoài lại vì nữ sắc mà mất mạng chỉ có thể trách số hắn không may. Nhiều năm qua không tiến bộ chút nào, kẻ vô dụng như hắn chết rồi cũng tốt.
Nói đến đây Mục Thiên Dưỡng thở dài, lầm bầm:
– Ta đã nói bao nhiêu lần nhưng ngươi không nghe, rốt cuộc ta không thể che chở ngươi cả đời, ca ca của ta.
Nam nhân lùn mập râu xồm lấy hết can đảm chỉ hướng Đinh Hạo:
– Chủ nhân hãy nén bi thương, hung thủ giết Thiên Phong thiếu gia là đệ tử Vấn Kiếm tông kia!
Chương 112: Rút kiếm, dựa dẫm vào nhau
Mục Thiên Dưỡng giương mắt nhìn qua.
Đinh Hạo cảm thấy ánh mắt Mục Thiên Dưỡng rơi vào người hắn, cảm giác bị ngọn núi đè lên lưng.
Mục Thiên Dưỡng xoay người, chậm rãi từng bước một đi đến gần.
– Ngươi giết hắn?
Đám người phe Vấn Kiếm tông biến sắc mặt. Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ cắn răng, giơ tay. Vèo một tiếng Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ cũng phóng đạn tín hiệu, trên bầu trời nở rô jđồ án kiếm cổ màu bạc chói mắt.
Mục Thiên Dưỡng như không trông thấy, không ngăn cản Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ.
Mọi người hiểu rằng không phải Mục Thiên Dưỡng không ngăn được mà không thèm để ý, sự phớt lờ này thành lập trên tự tin cường đại, dù là ai cũng không thể ngăn cản gã.
Đinh Hạo mặc cho Tạ Giải Ngữ cản trở, lờ đi Kiếm Tổ, Đao Tổ liều mạng can ngăn, cố chịu áp lực như núi cao đè gian nan bước ra một bước.
Đinh Hạo không hề sợ hãi nhìn thẳng Mục Thiên Dưỡng, cất cao giọng nói:
– Đúng vậy. Là ta giết hắn!
Khiến người bất ngờ là không có cơn giận sấm sét đổ ập xuống giết Đinh Hạo.
Mục Thiên Dưỡng hơi khen ngợi gật gù nói:
– Hay, ngươi có gan, không làm ta thất vọng. Ca ca chết trong tay người như ngươi không tính nhục nhã, không ngờ trong Vấn Kiếm tông có nhân vật như ngươi.
Đinh Hạo ngây người.
Tập thể ngẩn ngơ.
Không ngờ Mục Thiên Dưỡng sẽ nói như vậy.
Không lẽ Mục Thiên Dưỡng giống như mọi người tưởng tuợng hiểu đại nghĩa, không tủy cứu, không định báo thù cho ca ca của mình?
Đinh Hạo không nói, bình tĩnh nhìn thiếu niên thiên tài danh tiếng hiển hách trong Tuyết Châu.
Sự việc sẽ không đơn giản như vậy.
– Nếu là lúc khác thì có lẽ ta sẽ mời ngươi uống một ly. Cuộc đời Mục Thiên Dưỡng ta khâm phục nhất là những kẻ điên làm việc không e sợ gì.
Mục Thiên Dưỡng nhìn Đinh Hạo, bình tĩnh nói:
– Nhưng người ngươi giết là ca ca của ta, cho nên ta sẽ không tìm người khác trút giận, ngươi hãy tự sát đi.
Mục Thiên Dưỡng nói câu cuối chứa đầy sát ý.
Đinh Hạo cười nhạt, chậm rãi vận chuyển huyền khí rút trường đao đỏ sau lưng ra. Đinh Hạo làm tư tế chiến đấu tỏ rõ lựa chọn của mình.
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ vội hét lên:
– Ngươi đã nghe rồi, chuyện này chỉ có thể trách ca ca của ngươi háo sắc mất trí. Bên ngươi đuối lý, dù Đinh Hạo có sai cũng không đáng chết…
– Ồn ào.
Mặt Mục Thiên Dưỡng lạnh băng không thèm nhìn Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, bỗng nhiên làm khó dễ vỗ một chưởng.
Một trường long băng sống động như thật chui ra khỏi tay Mục Thiên Dưỡng, rồng ngâm nhanh như chớp lao hướng Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ.
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ giật nảy mình.
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ tay, kiếm quang lấp lóe.
Từng đóa hoa tỏa mùi thơm huyễn hóa ra từ mũi kiếm như tấm thuẫn ngăn trước mặt Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đóa hoa và băng tuyết trường long va chạm cùng một chỗ, cánh hoa rụng bay đầy.
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ rên rỉ, thể xác và tinh thần giống như lá liễu văng ra ngoài, vệt máu đỏ chảy từ khóe môi nàng.
Một kích đã bị thương, Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ bị thương không nhẹ.
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ là trưởng lão nội môn của Vấn Kiếm tông thế nhưng không địch nổi một chiêu của Mục Thiên Dưỡng. Đinh Hạo nhìn ra được mới rồi Mục Thiên Dưỡng không ra tay hết sức, nếu hai người liều đấu sinh tử thì sợ là Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ không chống nổi ba chiêu.
Thực lực đối đầu đã chứng minh rõ ràng cho dù cộng Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, nam trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông, thậm chí năm thanh niên Đinh Hạo lại cũng không là đối thủ của thần đồng Thanh Bình học viện Mục Thiên Dưỡng.
Đặt trước mặt Đinh Hạo hình như chỉ có một con đường chết.
Tuyệt cảnh!
Thiếu niên có nốt ruồi to đen bên môi và hai đệ tử huyết mạch khác liếc nhau, âm thầm lùi lại cố gắng tránh xa Đinh Hạo một chút để khỏi bị liên lụy.
Nam trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông đưng im tại chỗ nhưng biểu tình muốn thụt lùi.
Chỉ có thiếu nữ võ thần Tạ Giải Ngữ mặc giáp nhẹ màu đỏ là không nói tiếng nào đạp ra một bước đứng cạnh Đinh Hạo.
Từng đoàn khí sắc lưu ly phát ra từ thân thể phong hoa tuyệt đại, thiếu nữ Tạ Giải Ngữ vỗ xuống đất. Ánh sáng đỏ lấp lánh, một chiếc hộp cao năm thước, rộng ba thước, dày hai thước bỗng xuất hiện bên cạnh.
Không biết hộp làm bằng tài liệu gì một màu đỏ rực như lửa, minh văn lóe ánh vàng toát ra hơi thở khó tả.
Keng keng keng!
Trong thanh âm như kiếm ngân, Tạ Giải Ngữ dùng thủ pháp cực kỳ cao minh rút thanh kiếm đỏ mỏng cỡ hai chỉ tay ra khỏi chiếc hộp.
Tạ Giải Ngữ dùng hành động biểu lộ lập trường của mình.
Mặt dù trông như thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng Tạ Giải Ngữ không chút do dự, quyết tuyệt.
Tạ Giải Ngữ cầm kiếm mỏng, anh khí bừng bừng, biểu tình kiên cường không chút sợ hãi, cười lạnh chỉ trích:
– Mục Thiên Phong làm nhiều việc ác, tự tìm đường chết. Ngươi có tài trong Thanh Bình học viện nhưng không phân trắng đen, không hiểu lý lẽ, lấy thế đệ nhất nhân thế hệ trẻ Tuyết Châu hưởng thụ danh tiếng thần đồng, thật khiến người thất vọng. . Đam Mỹ Hài
Mục Thiên Dưỡng nhìn cái hộp đỏ, con ngươi co rút, chợt nghĩ ra điều gì nghiêm túc quan sát Tạ Giải Ngữ. Đáy mắt thiếu niên lạnh băng chợt lóe tia kinh diễm, dường như lúc này gã mới chú ý thấy có một mỹ thiếu nữ áo đỏ tồn tại.
Hiếm khi Mục Thiên Dưỡng giải thích một câu:
– Cho dù có làm nhiều việc ác thì đó là ca ca của ta.
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm lộ biểu tình khó tin.
Đây không phải phong cách của chủ nhân.
Tạ Giải Ngữ lạnh lùng cười:
– Chỉ vì hắn là ca ca của ngươi nên có thể gây họa thiên hạ, muốn làm gì thì làm cái đó?
Có lẽ thái độ khinh miệt của Tạ Giải Ngữ chọc giận thần đồng Thanh Bình học viện.
Mục Thiên Dưỡng, nhướng chân mày trắng hừ lạnh một tiếng:
– Đúng vậy. Bởi vì hắn là ca ca của Mục Thiên Dưỡng nên mọi thứ hắn nhìn trúng thì nên có được, thứ hắn muốn thì nên thỏa mãn hắn. Nữ nhân nào hắn thích nên ngoan ngoãn nghe theo, thà hắn phụ người trong thiên hạ không để thiên hạ phụ hắn! Hừ, chỉ là nữ đệ tử Vấn Kiếm tông bình thường, ca ca ta muốn nàng là vinh hạnh của ả ta!
Tạ Giải Ngữ lạnh lùng quát:
– Cuồng vọng!
– Chỉ cường giả mới có tư cách cuồng vọng.
Mặt Mục Thiên Dưỡng lạnh lùng nói:
– Tiểu nha đầu hãy tránh sang bên, bây giờ ta còn chưa giết nàng hãy mau cút đi!
Tạ Giải Ngữ cười lạnh không nói, đứng sát bên Đinh Hạo, không rời một ly.
Đinh Hạo mỉm cười, lắc đầu, bước tới một bước che Tạ Giải Ngữ sau lưng.
Đinh Hạo thương hại nói:
– Ta đột nhiên hiểu thật ra ngươi không quan tâm ca ca ngươi sống chết thế nào, ngươi chỉ để ý tự kỷ, tự tôn, mặt mũi gần như biến thái của mình. Vốn ta rất khâm phục ngươi nhưng bây giờ xem ra ngươi quá đáng thương.
Chương 113: Cứu binh, tương tiên hà quá cấp
Đinh Hạo thốt ra lời này khiến mọi người cùng biến sắc mặt.
Cái tên này sợ không chết đủ nhanh sao? Dám khiêu khích Mục Thiên Dưỡng như thế?
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác tức giận quát:
– To gan, muốn chết!
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác định công kích Đinh Hạo.
Chính lúc này…
Vù vù vù vù vù!
trên không trung vang tiêngs gió rít.
Bóng người chớp lóe, các luồng sáng mờ đáp xuống đất, hỏa hoa tứ tung, hai người xuất hiện trong sân.
Viện quân của Vấn Kiếm tông rốt cuộc thấy Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ bắn tín hiệu chạy đến vào phút mấu chốt.
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ mừng rỡ kêu lên:
– Doãn sư huynh, Lỗ sư huynh…
Bởi vì hai người này là cường giả trong tam đại đệ tử hạch tâm, tuy không phải địa vị trưởng lão nhưng chẳng qua là vì tông môn càng hy vọng bọn họ đặt chú ý vào tu luyện võ đạo mà không phải bị chuyện trong tông môn chậm trễ.
Vấn Kiếm tông, thậm chí nhiều nhiều tông môn trong Tuyết Châu chỉ có những đệ tử thực lực không cao không thấp, tiềm lực không cao mới được trao chức trưởng lão. Đệ tử tam đại như Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, nàng tu luyện đến bước này không còn nhiều tiềm lực, thế nên trở thành trưởng lão nội môn phục vụ cho Vấn Kiếm tông.
Những đệ tử tam đại có tiềm lực siêu cao thì dốc lòng tu luyện, tuy không có danh hiệu trưởng lão nhưng thực lực hay địa vị trong tông môn đều trên trưởng lão. Ví dụ như hai người trước mắt Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ.
Nhìn thấy viện quân tông môn nhưng Đinh Hạo không quá vui mừng mà hơi lắc đầu.
Bởi vì hai người này chính là đệ tử tam đại chủ trì đại tái năm viện lần trước, Lỗ Kỳ cùng Doãn Nhất Phi. Không biết tại sao Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi có ấn tượng không tốt với Đinh Hạo, sợ là lát nữa không thật lòng muốn bảo vệ hắn.
– Như thế nào?
Biểu tình Doãn Nhất Phi kiêu ngạo liếc bốn phía.
Khi Doãn Nhất Phi thấy Mục Thiên Dưỡng như khối băng thì mặt cứng đơ.
Trong khoảnh khắc biểu tình kiêu ngạo không còn, thay thế là cười nịnh.
Doãn Nhất Phi chắp tay nói:
– Thì ra là Thiên Dưỡng sư huynh, không biết có chuyện gì kinh động Thiên Dưỡng sư huynh đại giá?
Chín tông môn nhân loại Tuyết Châu mặc dù ngầm tranh đấu gay gắt nhưng bề ngoài giả bộ rất hay, gọi là đồng khí liên chi, cùng ngự yêu ma. Cho nên Doãn Nhất Phi kêu Thiên Dưỡng sư huynh cũng hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên thái độ của Doãn Nhất Phi khó thể che giấu nịnh nọt làm Đinh Hạo hơi nhíu mày.
Doãn Nhất Phi luồn cúi hơi quá.
Ai ngờ Mục Thiên Dưỡng đứng đối diện chỉ hừ lạnh, lờ đi gã.
Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, một trong hai thuộc hạ của thần đồng Mục Thiên Dưỡng không chút sợ hãi quát mắng:
– Đệ tử của Vấn Kiếm tông, Đinh Hạo giết ca ca của chủ nhân nhà ta, Vấn Kiếm tông các ngươi không cho chúng ta một giải thích thì chờ hai tông môn chiến đấu đi!
– Đinh Hạo? Lại là Đinh Hạo?
Vẻ mặt Doãn Nhất Phi tức giận giây sau cười âm trầm, không hỏi đỏ đen đã vỗ một chưởng hướng Đinh Hạo.
Doãn Nhất Phi tức giận quát:
– Lại là tên gây chuyện nhà ngươi, đáng chết!
Doãn Nhất Phi dùng bốn phần công lực tung chưởng.
Chớp mắt kình phong bao phủ Đinh Hạo, không cho hắn cơ hội giải thích, rõ ràng muốn lấy mạng hắn.
– Tên khốn này muốn giết ta? Tại sao?
Hơi thở khiến người sợ hãi chớp mắt bao phủ Đinh Hạo, làm hắn muốn nâng tay lên còn khó khăn. Đinh Hạo nhìn đáy mắt Doãn Nhất Phi dâng lên sát khí, hắn vừa kinh vừa giận. Đinh Hạo không hiểu hắn đã làm gì đắc tội đệ tử tam đại có địa vị hiển hách trong tông môn Vấn Kiếm tông?
Tạ Giải Ngữ đứng một bên nóng nảy nhưng bị gió mạnh thổi ra không thể nhúng tay.
– Doãn sư huynh thủ hạ lưu tình…
Vào phút mấu chốt Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ vội vã vỗ một chưởng ngăn cản Doãn Nhất Phi rõ ràng muốn giết Đinh Hạo, giải thích rằng:
– Chuyện này không thể trách Đinh Hạo, trong đó có nội tình…
– Nội tình gì?
Doãn Nhất Phi không khách sáo ngắt lời Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, lạnh lùng cười:
– Giết đệ tử tông phái đồng minh tương đương với tay chân tương tàn, tội ác tày trời, nên giết tại chỗ không lưu tình!
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ còn muốn nói gì:
– Nhưng mà…
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ chưa nói hết câu.
Không ai chú ý thấy vẻ mặt Đinh Hạo chợt biến kỳ dị.
Tiếp theo…
– Tổ cha nó! Doãn Nhất Phi khốn kiếp, cái thứ bán luôn tổ tông mười tám đời nhà ngươi! Muốn giết ta? Nghe người khác nói một câu đã muốn giết ta? Ngươi là trưởng bối tông môn không bảo vệ đệ tử bản tông thế nhưng không hỏi đỏ đen đã muốn giết ta? Còn nói năng đường hoàng, ta phi, thứ trâu sanh chó đẻ chỉ băng vào ngươi cũng xếp hàng đệ tử tam đại Vấn Kiếm tông? Ngươi xứng sao? Ta phi!
Đinh Hạo như sư tử xù lông nhảy cẫng lên chỉ vào mũi Doãn Nhất Phi mắng thúi mắng.
Có thể nói Đinh Hạo chửi Doãn Nhất Phi như tát nước vào mặt.
Hoàn toàn là xé rách da mặt.
Doãn Nhất Phi có địa vị cao, thực lực siêu đẳng trong khoảnh khắc không lấy lại tinh thần, gã chứa từng bị một đệ tử ký danh nho nhỏ nhục mạ như vậy. Doãn Nhất Phi không dám tin điều nghe được, tức giận đến người run rẩy.
Doãn Nhất Phi chỉ vào Đinh Hạo, lắp bắp:
– Ngươi… Ngươi…
– Ta gì? Ta cái đầu ngươi! Lúc đại tái năm viện ngươi đã gai mắt lão tử rồi, hôm nay muốn mượn đao giết người? Cần gì giả bộ đàng hoàng, còn chụp mũ lão tử. Ngươi muốn giết ta đúng không? Nói thẳng ra lão tử còn xem trọng ngươi một chút. Cái thứ lấp lấp ló ló làm người buồn nôn. Nói thật là tuy đại tái năm viện cuồng vọng đáng ghét nhưng tốt xấu người ta cuồng ngoài mặt, ngươi so với hắn không bằng một cọng lông chân!
Đinh Hạo không hề sợ hãi.
Tính cách Đinh Hạo là đầu trọc không sợ bị nắm tóc.
Mục Thiên Dưỡng muốn giết Đinh Hạo là có lý do nên hắn không tức giận, thế nhưng Doãn Nhất Phi là trưởng bối cùng tông môn lại giúp đỡ người ngoài tàn sát đệ tử Vấn Kiếm tông. Hành động ăn cháo đá bát này chọc tức Đinh Hạo.
Nếu đã không đánh lại ngươi vậy hôm nay lão tử mắng sướng miệng.
Dù chết cũng không cúi đầu.
Đinh Hạo không muốn tạm lùi một bước nhường nhịn, đó không phải tính cách của hắn.
Huống chi…
Đinh Hạo nhớ đến thanh âm vang trong đầu mình, hắn không cần lo lắng.
– Ngươi… Muốn chết! Muốn chết!
Doãn Nhất Phi tức giận run bần bật.
Lỗ Kỳ đứng bên cạnh Doãn Nhất Phi đã mặt mày xanh mét vọt ra, bùng nổ hết sức đánh một đấm. Huyền khí đáng sợ như biển dâng trào sóng ập xuống Đinh Hạo.
Lỗ Kỳ không chừa đường sống nói:
– Trong mắt không có người trên kẻ dưới, lấy hạ phạm thượng, chết!
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ kinh kêu:
– Đừng…!
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ muốn ngăn cản nhưng bị Doãn Nhất Phi giơ tay chặn lại.
Tạ Giải Ngữ biến sắc mặt điên cuồng muốn xông lên che trước mặt Đinh Hạo nhưng thực lực kém quá xa, bị gió mạnh thổi bay ra ngoài khó thể đến gần. Tạ Giải Ngữ trơ mắt nhìn nắm đấm có thể hủy diệt một ngọn núi nhỏ của Lỗ Kỳ đánh vào người Đinh Hạo.
Chương 114: Kỳ tích, Đinh Hạo phản kích
Trong trong khoảnh khắc này đầu óc Tạ Giải Ngữ trống rỗng.
Phía đối diện Mục Thiên Dưỡng muốn làm gì nhưng đáy mắt lóe tia giật mình, dường như gã phát hiện điều gì nên đứng im tại chỗ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cú đấm huyền khí đáng sợ vô tình đánh vào người Đinh Hạo.
Mọi người như trông thấy cảnh thiếu niên kiên cường tan xương nát thịt hóa thành bãi máu.
Nhưng mà…
– A! Phụt!
Tiếng hét thảm, người văng ra ngoài, nhưng chính là đệ tử tam đại hạch tâm của Vấn Kiếm tông, Lỗ Kỳ.
Trên mặt Lỗ Kỳ là biểu tình kinh sợ khó tả, gã ngửa đầu phun búng máu nhuộm đỏ không gian. Lỗ Kỳ đập mạnh xuống đất, há mồm hộc vài bãi máu. Lỗ Kỳ bị tổn thương nặng khó tả, vết thương cực kỳ trầm trọng.
Mọi người giật mình.
Xảy ra chuyện gì?
Tại sao như vậy?
Tại sao… Lỗ Kỳ bị thương?
Lỗ Kỳ là đệ tử tam đại hạch tâm của Vấn Kiếm tông, thực lực không biến thái bằng thiên tài tuyệt thế Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện nhưng tuyệt đối siêu thoát phàm tục. Lỗ Kỳ đã ở cảnh giới nửab owcs Đại Tông Sư vậy mà bị một đệ tử ký danh nho nhỏ không nhúc nhích chấn thương?
– Ngươi…
Lỗ Kỳ chỉ vào Đinh Hạo như thấy quỷ, không nói nổi một câu đã xỉu.
Mọi người tập trung nhìn vào Đinh Hạo.
Trừ Mục Thiên Dưỡng hơi có phát hiện ra không ai thấy rõ mới rồi xảy ra chuyện gì.
Không lẽ đệ tử tam đại nhỏ bé này là cao thủ thâm tàng bất lộ, ở đây chơi trò giả nai?
– Đinh Hạo, ngươi không sao, tốt quá!
Trong khoảnh khắc vừa rồi đầu óc Tạ Giải Ngữ trống rỗng, suýt nhào lên người Đinh Hạo. Tuy nhiên lý trí khống chế tình cảm của thiếu nữ, lúc này Tạ Giải Ngữ mừng hết sức hỏi han.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
– Không sao, yên tâm.
Có người vui cũng có người kinh và giận.
Doãn Nhất Phi nhìn cổ tay Lỗ Kỳ gãy xương, biểu tình cực kỳ khó xem.
Doãn Nhất Phi hít thở sâu một hơi, dần dần tỉnh táo lại.
Doãn Nhất Phi không tin Đinh Hạo che giấu thực lực, Lỗ Kỳ bị quyền kình của mình đánh bay, mới rồi xảy ra chuyện gì?
Không lẽ là…
Doãn Nhất Phi chợt nghĩ đến cái gì, quét mắt bốn phía, cao giọng hỏi:
– Là cao nhân phương nào giả thần giả quỷ, xin ra đây!
Mọi người chợt hiểu ra.
Không lẽ có cao nhân âm thầm giúp Đinh Hạo một phen?
Hèn chi.
Tuy nhiên có người núp trong chỗ tối nhờ vào thân thể Đinh Hạo nháy mắt thần không biết quỷ không hay chấn thương cao thủ đẳng cấp Tiên Thiên Võ Tông cảnh như Lỗ Kỳ, thực lực đó quá khủng bố. Ít nhất toàn Tuyết Châu số cường giả cỡ đó đếm trên đầu ngón tay, không biết sẽ là ai?
Nhưng không có đáp lại.
Mấy vị cao thủ cảm ứng, xem xét một lúc nhưng không ai phát hiện ra dấu vết.
Vẻ mặt Doãn Nhất Phi cực kỳ âm trầm, liên tục to tiếng hỏi mấy câu nhưng không ai đáp.
– Hừ! Các hạ cần gì giả thần giả quỷ? Nên biết rằng đệ tử Vấn Kiếm tông không phải hạng sợ rắc rối, nếu đã không chịu lộ mặt thì Doãn Nhất Phi ta không sợ kẻ co đầu rụt đuôi, quỷ quái không thấy mặt.
Doãn Nhất Phi nói đến đây mặc kệ cường giả bí ẩn, quay đầu nhìn Đinh Hạo.
Doãn Nhất Phi lạnh lùng cười:
– Sớm biết thằng anhĩ ành ngươi không phải thứ tốt, giờ còn lén cấu kết với tà ma yêu nghiệt không dám lộ mặt, không thể tha thứ. Hôm nay ta sẽ thanh lý môn hộ, tiêu diệt tiểu nghiệt súc phản bội tông môn nhà ngươi!
Doãn Nhất Phi chưa dứt lời đột nhiên vỗ chưởng.
Trong không khí vang tiếng sấm nổ mạnh.
Một bàn tay lôi điện sẫm màu kích thước cỡ tay người thật bay ra khỏi tay Doãn Nhất Phi nhanh như chớp ấn trái tim Đinh Hạo.
Lôi Điện Thiên Sát Chưởng.
Vũ khí địa giai trung phẩm thượng, quỷ thần khó lường.
Khác với lúc trước Lỗ Kỳ công kích, Doãn Nhất Phi tung ra một chưởng ẩn giấu không lộ ra, nhìn như không ẩn chứa khói lứa nhưng vô cùng sắc bén, bá đạo. Lực lượng lôi điện ẩn chứa độc ác, Doãn Nhất Phi đánh ra ít nhất tám phần công lực. Doãn Nhất Phi không chỉ muốn buộc cao thủ bí ẩn lộ mặt mà còn cố ý giết chết Đinh Hạo trong một chiêu.
Bên kia, mắt Mục Thiên Dưỡng chớp lóe không biết suy nghĩ cái gì.
Mọi người nhìn chăm chú. Chỉ thấy mặt Đinh Hạo biến nổi giận, rồi như nhận ra điều gì, lại trở về bình tĩnh. Đinh Hạo siết trường đao đỏ, hít sâu, hét to một tiếng. Cổ tay Đinh Hạo rung lên, xuất đao.
Trường đao long văn đỏ chấn động biến ảo trên không trung, có tiếng rồng ngâm.
Đinh Hạo lấy trường đao thi triẻn kiếm pháp, thuận lợi thi triển ra chiêu Long Vương Hiện Thế. Trong hư không vẽ ra ảo ảnh vuốt long vương hoàn chỉnh.
Cùng lúc đó, trong tiếng đao như rồng ngâm, hơi thở chân long đậm đặc tựa cái chuông đồng xuất hiện quanh thâ Đinh Hạo, bảo vệ hắn.
Long Vương Ly Thủy kiếm pháp!
Khác với mấy lần trước Đinh Hạo thi triển Long Vương Hiện Thế Long Vương Ly Thủy kiếm pháp, lần này vẻ vuốt long vương rõ ràng, màu sắc cảm giác sống động giống như thật.
Lần này Đinh Hạo thi triển ra một kiếm đạt đến đỉnh cảnh giới kiếm thức, huyền lực hùng hồn, cực kỳ bá đạo. Mơ hồ đạt đến cảnh giới đỉnh Tiên Thiên Võ Tông cảnh, phát huy ra toàn bộ kiếm ý.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vuốt long vương đấu với lôi điện thủ chưởng.
Hai chiêu cực đạo mạnh va chạm.
Nhưng trong giây phút này hình ảnh Đinh Hạo bị đánh bay không xuất hiện như mọi người tưởng tuợng.
Giây phút căng thẳng, trung tâm cú va chạm bùng nổ vòng sáng năng lượng chói mắt rồi vang tiếng nổ điếc tai. Từng đợt lôi điện tán loạn như rắn nhỏ khủng hoảng chạy trốn bốn phía, chém vào thân cây.
Cây cối xung quanh dấy lên ngọn lửa.
– Cái gì? Sao có thể…?
Trong ánh lửa chớp lóe, tất cả cường giả cao giai có mặt cùng rung động, há hốc mồm, kinh kêu hét to.
Lôi Điện Thiên Sát Chưởng thua?
Thua Long Vương Ly Thủy kiếm pháp.
Chiến kỹ huyền công địa giai mà thua chiến kỹ nhân giai?
Chỉ có một lời giải thích: Đinh Hạo phát ra một kiếm kia ẩn chứa lực lượng, trình độ huyền khí vượt qua Doãn Nhất Phi trạng thái mạnh nhất.
Càng khiến mọi người không ngờ là cú va chạm chưa xong.
Trong tiếng kinh kêu, Doãn Nhất Phi đẩy ra lôi điện thủ chưởng chớp mắt bị vuốt chân long của Đinh Hạo rạch phá tán trên không trung, vuốt chỉ hơi mờ chút, còn lại dư lực như miếng kính xẹt qua tai Doãn Nhất Phi bất ngờ không kịp đề phòng
Trong khoảnh khắc từng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm, vài lọn tóc đen dài rơi xuống vai Doãn Nhất Phi.
Chương 115: Câu thơ, tồn tại bí ẩn
Doãn Nhất Phi không tránh đi?
Thực lực như Doãn Nhất Phi nhưng không né, bị kiếm khí đáng sợ vừa rồi xé rách huyền khí hộ thân, âm thầm cắt đứt một lọn tóc bên mép tai gã.
Đối với cường giả đẳng cấp Tiên Thiên Võ Tông cảnh thì tóc bị cắt là nỗi sỉ nhục to lớn khó chịu đựng.
Mặt Doãn Nhất Phi đỏ rực.
Kết cuộc như vậy giống vị vua cao cao tại thượng bị tên ăn mày trên đường tát một bạt tai. Đinh Hạo không chút khách sáo giật tôn nghiêm, kiêu ngạo đệ tử tam đại cao cao tại thượng của Doãn Nhất Phi xuống, giẫm nát chúng dưới đất bùn. Doãn Nhất Phi tức giận người run rẩy.
Nhưng lúc này không ai cười nhạo Doãn Nhất Phi.
Mọi người, bao gồm thần đồng Mục Thiên Dưỡng Thanh Bình học viện vô cùng cuồng ngạo, biểu tình cực kỳ trầm trọng.
Giờ phút này, mọi người hiểu rằng người bí ẩn sau lưng Đinh Hạo ít nhất là siêu cường giả từ đỉnh cảnh giới Đại Tông Sư trở lên.
Một siêu cường giả đáng sợ.
Ánh mắt mọi người nhìn Đinh Hạo thay đổi.
Không lẽ đệ tử ký danh nho nhỏ của Thanh Sam Đông Viện Vấn Kiếm tông có lai lịch gì sao?
– Cấu kết yêu nghiệt ngoại giáo? Cái mũ lớn thật.
Đinh Hạo một kích đánh trúng, lạnh lùng cười:
– Doãn Nhất Phi, ngươi là đệ tử tam đại, vốn ta nên kêu ngươi một tiếng sư thúc nhưng ngươi là sư thúc lại không phân tốt xấu, không bảo vệ đệ tử tông mình còn khom lưng uốn gối trước đệ tử môn phái khác. Vì nịnh nọt người ngoài không tiếc giết đệ tử tông mình, có người khiến ta hỏi ngươi một tiếng có còn xứng với thân phận đệ tử tam đại Vấn Kiếm tông không?
– Càn rỡ!
Mày Doãn Nhất Phi rung rung, gã đã giận đến tột độ.
Nhưng Doãn Nhất Phi lo tồn tại cường đại sau lưng Đinh Hạo, gã không thể không hết sức ức chế giận dữ.
Doãn Nhất Phi khinh thường hừ lạnh một tiếng:
– Một đệ tử ký danh nho nhỏ như ngươi là cái thứ gì? Cũng xứng chất vấn ta?
Đinh Hạo cười to bảo:
– Phong tuyết vấn kiếm đoạn trường thiên, bạch hạc lãnh dạ trứ thanh sam. Doãn Nhất Phi, chủ nhân câu này khiến ta hỏi giùm, nếu đệ tử ký danh nho nhỏ không có tư cách thì hắn có tư cách hỏi ngươi không?
– Cái gì?
Doãn Nhất Phi như bị sét đánh, hoàn toàn biến sắc mặt.
Giây trước Doãn Nhất Phi còn kiêu ngạo như sư tử giờ đứng ngyâ như phỗng, cảm giác khí lạnh chạy dọc sống lưng, da đầu tê dại.
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông, Lỗ Kỳ cũng biến sắc mặt.
Mấy người này là cường giả có địa vị không tầm thường trong Vấn Kiếm tông.
Nhưng lúc này trong mắt Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông, Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi tràn ngập giật mình, rung động, như thấy điều gì khó tin nhất trên đời. Đặc biệt là Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi, không biết là vì sợ hãi hay hưng phấn mà toàn thân run rẩy.
Bùm!
Bốn cao thủ Vấn Kiếm tông cùng quỳ hướng Đinh Hạo, không dám thở mạnh, cúi đầu nói:
– Chúng đệ tử không biết Khí sư thúc đã đến, lỗ mãng vô lệ, có gì sơ xuất xin sư thúc trách phạt.
Biến cố đột ngột.
Biến cố kỳ lạ làm Tạ Giải Ngữ, ba đệ tử huyết mạch Vấn Kiếm tông nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Thiếu nữ Tạ Giải Ngữ huệ chất lan tâm, phản ứng siêu nhanh, chỉ hơi ngần ngừ một lúc rồi nhẹ nhàng tới gần Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, cũng quỳ xuống.
Biểu tình trên mặt Đinh Hạo rất kỳ lạ.
Đúng vậy, thật sự có một vị bí ẩn đứng sau lưng Đinh Hạo.
Lúc trước khi đám người Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi xuất hiện không lâu thì bên tai Đinh Hạo chợt nghe một thanh âm cực kỳ quen thuộc chỉ mình hắn nghe được. Vì vậy mọi chuyện diễn ra Đinh Hạo làm theo thanh âm bí ẩn chỉ dẫn.
Đinh Hạo không thể ngờ lai lịch người bí ẩn sẽ lớn đến vậy.
Hay thật, chỉ một câu thơ bình thường không thấy ra có ý nghĩa gì lại khiến đám người Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi cao cao tại thượng như gặp gia gia, ngoan ngoãn quỳ xuống đất.
Phong tuyết vấn kiếm đoạn trường thiên, bạch hạc lãnh dạ trứ thanh sam!
Đằng sau câu thơ này đại biểu cho nhân vật gì mà có uy lực lớn đến vậy?
Đinh Hạo rất là khó hiểu, lắc đầu bỏ cuộc.
Xem ra Đinh Hạo hiểu biết quá ít về các tin tức lẻ tẻ trong Tuyết Châu.
Đinh Hạo khẳng định một điều là đám người Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông gọi người bí ẩn là Khí sư thúc thì tất nhiên thuộc Vấn Kiếm tông, còn là lão quái vật đẳng cấp cỡ chưởng môn Lý Kiếm Ý.
Thanh âm bí ẩn lại vang bên tai Đinh Hạo.
Đinh Hạo nghe xong biểu tình càng kỳ dị.
Đinh Hạo ngừng một chút, hắng giọng lớn tiếng nói:
– Tiểu nha đầu Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ lúc nguy nan bảo vệ đệ tử bổn môn, lòng trung tâm với tông môn sáng như gương. Sau khi trở về có thể vào kho vũ khí Tàng Kiếm Đường số hai lĩnh một quyển chiến kỹ huyền công đê giai trung phẩm. Đệ tử tam đại Lư Luân sợ đầu sợ đuôi, khi đoạn thì không đoạn, không thưởng. Thứ chó chết Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi làm hổ thẹn đệ tử tam đại Vấn Kiếm tông, ăn cây táo, rào cây sung, thật sự rác rưởi. Cút về Ẩn Kiếm Phong diện bích một tháng cho lão tử. Hì hì, tiểu nha đầu Tạ Giải Ngữ rất lanh trí, hì hì, khi về đến Linh Thảo Đường linh một viên Huyền Nguyên Huyết Khí Đan. Ba đệ tử huyết mạch khốn kiếp kia không được thứ tốt gì. Hưm, bây giờ thì trừ Đinh Hạo ra cút hết cho lão tử!
Giọng điệu Đinh Hạo bắt chước lời tồn tại bí ẩn trong bóng tối.
Đinh Hạo biểu đạt rất là thô lỗ, đáng ghét.
Nhưng bốn cường giả Vấn Kiếm tông Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi, Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông không dám bất mãn.
Đặc biệt là Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi đã đổ mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, nghe Đinh Hạo ‘tuyên án’. Dường như Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi cảm thấy hình phạt nhẹ hơn tưởng tượng nhiều, thở phào trút gánh nặng.
Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi lạy ba cái:
– Đa tạ Khí sư thúc khai ân.Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi đứng dậy, không nói tiếng nào, trên người chớp lóe tia huyền khí. Lỗ Kỳ, Doãn Nhất Phi nhảy lên hóa thành luồng sáng biến mất nơi cuối trời như chó nhà có tang.
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ được thưởng nên biểu hiện trái ngược, vẻ mặt vui sướng đứng dậy. Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ nhìn Đinh Hạo, lòng phức tạp.
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ không ngờ thiếu niên này được quái vật kia xem trọng, nói vậy thì sau này hắn có tiền đồ không thể đo lương, không thua gì đám đệ tử ký danh huyết mạch hai mươi hạng đầu tổng bảng.
Vậy thì…
Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ nghĩ đến đây nhìn thiếu nữ Tạ Giải Ngữ cười tươi như hoa đứng bên cạnh, nhìn ra chút manh mối. Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ lộ biểu tình nhu hòa, lòng thầm nhẹ nhõm cho tiểu chủ nhân Tạ Giải Ngữ.