Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 60 [ Quyển 4 – chương 31 đến 35 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 4 – Chương 31: Lượng kiếm
Lộc Quốc Công biết Tỉnh Cửu cùng Thần Hoàng bệ hạ quan hệ rất thân cận, thậm chí vượt quá tưởng tượng.
Lúc trước Tỉnh Cửu tiến cung cùng bệ hạ gặp mặt một lần, ngày hôm sau bệ hạ đã cho Hồ quý phi ngừng thuốc, chuẩn bị phế bỏ Cảnh Tân hoàng tử.
Chuyện này trực tiếp làm Lộc Quốc Công chấn kinh.
Ai có thể nghĩ tới sức ảnh hưởng của Thanh Sơn Tông đối với hoàng cung dĩ nhiên to lớn như thế, ẩn giấu sâu như thế?
Nhưng Trung Châu Phái chung quy là đại phái đệ nhất thiên hạ, ở phía nam có lẽ không có thanh thế như Thanh Sơn, tại trong Triều Ca thành gốc gác không phải Thanh Sơn có khả năng sánh được.
Hơn nữa Nhất Mao Trai biểu hiện thái độ cực kỳ cường ngạnh ……
Bệ hạ là thiên hạ cộng chủ, mưu chính là ngàn thế thái bình, liền muốn quan tâm ý nghĩ của đại đa số người, không tiện một lời mà quyết.
Lộc Quốc Công lo lắng Tỉnh Cửu bởi vì chuyện này sinh ra ý kiến đối với bệ hạ, mới ra sức nói ra câu nói này.
Hắn không ngờ Tỉnh Cửu không hề nói tiếp, mà là trực tiếp muốn đi gặp tiểu hoàng tử, đây là ý gì?
Bóng đêm đã sâu, hoàng thành cực tĩnh, Lộc Quốc Công mang theo Tỉnh Cửu đi tới ngoài cung của Hồ quý phi, không biết dùng phương pháp gì thông báo trong cung.
Không có đèn sáng, cung điện yên tĩnh như trước, một vị ma ma lặng lẽ đem bọn họ từ cửa hông tiến vào.
Lộc Quốc Công đi tới trước điện liền dừng bước, tiếp tục cúi đầu thưởng thức cái bóng của chính mình.
Hắn không xác định nói chuyện tiếp theo, chính mình có nên nghe hay không, nếu Tỉnh Cửu không có yêu cầu, nghe nhiều một câu không bằng nghe bớt một câu.
Hồ quý phi ngồi trên giường nhỏ, chân cong cong, mái tóc đen suôn dài như thác nước rối tung ở trên vai, trên y phục đâu đâu cũng có vết nhăn, cổ áo cũng không có buộc chặt, lộ ra một vệt trăng trắng.
Nàng đã ngủ, mới vừa rồi bị người đánh thức, trên người đẫy đà phảng phất còn toả ra khí ấm bên trong đệm chăn, tự nhiên còn có chút không vui.
“Các ngươi Thanh Sơn Tông làm sao đều thích khuya khoắt tới nói chuyện vậy? Cũng không sợ đồn đãi không hay sao.”
Nàng nhìn Tỉnh Cửu hơi không vui nói, vẫn như cũ thiên chân khả ái, nhưng thêm mấy phần lười biếng cùng phong tình, càng thêm mê người.
Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì, như đang xem một bức tranh, tựa hồ có hơi thưởng thức, vừa giống như cũng không để tâm.
Hồ quý phi không tiếp tục nói nữa, nhìn lại hắn, ánh mắt thâm tĩnh.
Mấy năm thời gian, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nguy hiểm cùng áp lực đến từ ngoại giới, đặc biệt là con mình có khả năng phải chịu thương tổn, là phương pháp tốt nhất để một vị mẫu thân nhanh chóng trưởng thành .
Thời tiết rét cắt da cắt thịt, mới có hoa mai nở rộ.
Vị Mai phi đã từng được sủng ái kia, đã sớm bị nàng nghĩ biện pháp trục xuất khỏi cung.
Cuối cùng đánh vỡ trầm mặc vẫn là Hồ quý phi, bởi vì có việc cầu người chính là nàng.
“Triệu phong chủ trước đây đã đáp ứng giúp ta.”
Nàng nhìn Tỉnh Cửu chăm chú nói: “Cũng không thể hàng năm đưa chút thịt khô coi như xong đi?”
Chăm chú là bởi vì sốt ruột, sốt ruột là bởi vì sợ hãi.
Những năm qua bệ hạ đối đãi với nàng không sai, nhưng thế lực đứng phía sau Cảnh Tân thực sự quá mạnh mẽ.
Nàng là hồ yêu trời sinh am hiểu mê hoặc lòng người, cũng không có cách nào đem những đại nhân vật đáng sợ trong tu hành giới biến thành người ủng hộ của mình.
Nàng chỉ có thể dùng trí tuệ đáng thương của mình để suy nghĩ chuyện này, càng nghĩ càng thêm tuyệt vọng.
Thần Mạt Phong chỉ là một toà bên trong Thanh Sơn Cửu Phong, tuy nói là truyền thừa của Cảnh Dương chân nhân, nhưng bên trong núi đều là người còn trẻ, cảnh giới cùng tư lịch cũng không đủ.
Bọn họ làm sao có thể chống đỡ áp lực mà Trung Châu Phái, Nhất Mao Trai gây ra?
Mấy chục năm sau Cảnh Tân đăng cơ, nàng cùng nhi tử làm sao bây giờ?
Tỉnh Cửu không trả lời câu hỏi của nàng, nói: “Ta muốn nhìn hài tử kia.”
Hồ quý phi có chút do dự, suy nghĩ một chút vẫn để cho ma ma đi đem con mình ôm ra.
Tỉnh Cửu sau khi từ cánh đồng tuyết trở về không lâu, Hồ quý phi mang thai mấy năm rốt cục sinh ra một vị hoàng tử.
Tuy nghe có chút quái dị, nhưng hai chuyện này quả thật có liên hệ.
Tỉnh Cửu nhìn tiểu hài tử cùng mình có ngàn vạn tia liên hệ kia, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt.
“Hắn gọi là Cảnh Nghiêu.”
Hồ quý phi chẳng biết vì sao có chút sốt sắng, lại cảm giác giống như thời điểm năm đó được tuyển tiến cung.
Tỉnh Cửu nói: “Tên không sai.”
Nghiêu giả, cao dã.
Cảnh Nghiêu tiểu hoàng tử mới vừa tỉnh ngủ, còn có chút mơ hồ, xoa con mắt hơi đỏ lên, nhịn cơn buồn ngủ ngồi ở bên người Hồ quý phi, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.
Tỉnh Cửu nghĩ đến cảnh tượng năm đó lần thứ nhất nhìn thấy “cháu” mình, hỏi: “Có muốn ôm một cái hay không?”
Tiểu Hoàng tử nhìn mặt hắn, mở to hai mắt, gật gật đầu, sau đó mở hai tay ra.
Tỉnh Cửu đương nhiên sẽ không thật sự ôm, ngoại trừ Lưu A Đại ra hắn liền không ôm thứ khác.
Tiểu hoàng tử nhìn Hồ quý phi một chút, phát hiện mẫu thân không có phản ứng gì, thu hồi hai tay ngồi xuống, cúi đầu có vẻ rất oan ức.
Tỉnh Cửu không để ý phản ứng của hắn, hỏi: “Ngươi thích gì?”
Hồ quý phi lúc này đã xác nhận Tỉnh Cửu đang khảo sát con trai của chính mình, càng ngày càng sốt sắng, rồi lại không tiện nói gì.
Tiểu hoàng tử nghiêm túc nghĩ một chút, giọng hơi nhỏ nói: “Kẹo đường nâu.”
Hồ quý phi có chút hơi bối rối, giải thích là sau tết cung nữ dùng làm một ít, cũng không biết tiểu tử làm sao phát hiện, ăn vụng mấy viên.
“Chỉ một lần này, bình thường ta cũng không dám để hắn ăn quá nhiều kẹo, nghe nói không tốt đối với tu hành.”
Tỉnh Cửu nghĩ thầm tu hành cùng ăn kẹo có quan hệ gì chứ? Nói: “Muốn ăn thì ăn, đây là thật. Tuổi này đã có thể vụng trộm đồ ăn, đây là tuệ. Biết chủ động nói ra, miễn cho ta sau đó lòng sinh không thích, đây là chẩn, rất giống phụ thân của hắn năm đó, ngươi đem hắn dạy không tồi, ngươi không tồi.”
Nghe lời bình lần này, Hồ quý phi vui vô cùng, để ma ma đem tiểu hoàng tử đưa về, sau đó chờ Tỉnh Cửu nói tiếp.
Đúng như dự đoán, Tỉnh Cửu trực tiếp hỏi: “Ngươi có bằng lòng để hắn bái vào Thanh Sơn ta môn hạ hay không?”
Hồ quý phi vẫn đang suy đoán dụng ý của hắn, đã nghĩ đến không biết bao nhiêu, nào có đạo lý không muốn.
Tỉnh Cửu là trưởng lão trẻ trung nhất Thanh Sơn Tông, là danh nhân tu hành giới, là Cảnh Dương chân nhân tái truyện đệ tử.
Bất luận bối phận, danh vọng, sư thừa cũng có thể nói là hoàn mỹ không thể chỉ trích gì.
Lão sư như vậy có ai không muốn?
Nhìn ánh mắt của Hồ quý phi, Tỉnh Cửu đã biết nàng hiểu sai ý, nói: “Không phải ta.”
Hắn làm sư phụ cho Cảnh Nghiêu tiểu hoàng tử, bối phận không đúng.
Hồ quý phi hơi run run, có chút khó khăn nói: “Triệu phong chủ tính khí có thể quá lạnh hay không?”
Trong suy nghĩ của nàng nếu không phải Tỉnh Cửu, đương nhiên cũng chỉ có thể là Triệu Tịch Nguyệt, làm sao biết bối phận như vậy vẫn là không đúng.
Tỉnh Cửu nói: “Sư phụ mà ta chọn cho hắn là Cố Thanh. Cố Thanh làm việc thỏa đáng, tâm tư kín đáo, làm việc thanh nhã, cùng Cảnh Nghiêu có thể tương thông.”
Hồ quý phi đương nhiên biết Cố Thanh là ai.
Cố gia là đại tộc thiên nam, những năm qua vẫn trong bóng tối chống đỡ nàng ở trong triều đình.
Quan trọng nhất chính là, nàng rất khó quên nam nhân trẻ tuổi năm đó ở trong điện không thèm nhìn mình một cái kia.
Hắn còn nói với nàng những lời cực kỳ cay nghiệt.
Nếu như là người đàn ông kia…… Nàng đương nhiên không vui.
Hồ quý phi đang muốn từ chối, nhìn mặt Tỉnh Cửu, bỗng nhiên cảm giác nếu như mình từ chối có thể sẽ bỏ qua rất nhiều thứ.
Nàng trầm mặc một chút, nói: “Tốt.”
……
……
Trở lại trong phủ, Tỉnh Cửu viết phong thư trở lại Thanh Sơn.
Lá thư đó là cho Cố Thanh, hắn ở trong thư hơi hơi nhắc đến là chuyện gì.
Giáo dục hoàng tử có khả năng ảnh hưởng tu hành, có điều chính là mấy năm công phu, không coi là trì hoãn.
Tỉnh Cửu đem thư đưa cho Lộc Quốc Công, nói: “Sau khi Cố Thanh đến, ngươi trực tiếp sắp xếp tiến cung, để hắn mang theo Cảnh Nghiêu đọc sách hai năm.”
Lộc Quốc Công cảm thấy phong thư này trầm trọng giống như một ngọn núi lớn.
Cố Thanh trở thành tiên sinh của tiểu hoàng tử, tuyệt đối sẽ trong thời gian ngắn nhất truyền khắp đại lục.
Đây chính là Thanh Sơn trực tiếp lượng kiếm?
Lộc Quốc Công tiếp theo nghĩ đến câu nói kia của Tỉnh Cửu, nghĩ thầm đại sự bực này tất nhiên muốn bệ hạ đồng ý, vì sao ngài không tự mình sắp xếp?
Tỉnh Cửu biết hắn đang suy nghĩ gì, nói: “Ta có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Lộc Quốc Công hỏi: “Có thể cần ta làm gì?”
Tỉnh Cửu nói: “Chuyện này không có ngươi vẫn đúng là không làm được……”
Lộc Quốc Công trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ xấu.
“Ta muốn tiến vào Thái Thường Tự.”
Tỉnh Cửu nói.
Quyển 4 – Chương 32: Vào Thái Thường Tự
thần khí có thể làm thời gian đảo ngược. Lộc Quốc Công vẫn cho rằng đây là lời nói vô căn cứ, nhưng sau khi hắn nghe được câu nói này của Tỉnh Cửu, cực kỳ hi vọng đây là thật, như vậy hắn mới có thể trở về chốc lát trước, đem câu nói kia của mình nuốt trở về.
Hắn là Thái Thường Tự khanh, mang Tỉnh Cửu tiến vào Thái Thường Tự là chuyện phi thường đơn giản, vấn đề ở chỗ hắn biết rõ Tỉnh Cửu không phải người bình thường, như vậy Tỉnh Cửu muốn đi Thái Thường Tự tự nhiên không phải Thái Thường Tự trong mắt thế nhân, mà là chỗ đó.
Không nói triều đình nghiêm ngặt quy củ, chỉ nói quan hệ của Tỉnh Cửu cùng quốc công phủ, hắn cũng không có cách nào nhìn đối phương đặt mình vào nguy hiểm.
Lộc Quốc Công chuẩn bị không tiếc bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản đối phương, trong thời gian rất ngắn đã nghĩ ra mười mấy điều lý do phi thường có sức thuyết phục, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Tỉnh Cửu, hắn liền biết làm bất cứ chuyện gì đều là phí công, dù cho chính mình cầm kiếm đặt ngay trên cổ cũng không cách nào thay đổi quyết định của Tỉnh Cửu .
“Ta không biết ngài đến tột cùng muốn đi tới bước nào, nếu như chỉ là tầng thứ nhất có lẽ ta còn có thể làm gì đó, tiếp tục đi xuống…… Quá nguy hiểm.”
Lộc Quốc Công từ bỏ ý nghĩ khuyên bảo Tỉnh Cửu, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, hạ thấp thanh âm nói: “Ngài nên rất rõ ràng Thái Thường Tự đến cùng là gì, vạn nhất kinh động tới vị kia, không cần nói là ta, chính là bệ hạ sợ rằng cũng không kịp đem ngài cứu ra.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta chưa từng đi nơi đó, nhưng đã có chuẩn bị, ngươi không cần lo lắng.”
Ngoại trừ Tuyết quốc cùng Thông Thiên tỉnh, Thái Thường Tự xem như là chỗ nguy hiểm nhất trên Triêu Thiên đại lục, ngươi hiện tại cảnh giới như vậy, chuẩn bị nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì?
Lộc Quốc Công nghĩ những chuyện này, không khỏi liên tục thở dài, hỏi: “Ngài cho một câu trả lời chắc chắn, đến cùng chuẩn bị đi tầng thứ mấy?”
Tỉnh Cửu nói: “Ta không xác định.”
Nghe được câu này, Lộc Quốc Công biết xong rồi, lại không dám hỏi Tỉnh Cửu đi Thái Thường Tự làm gì, thanh âm run run hỏi: “Vậy ngài chuẩn bị dừng lại thời gian bao lâu?”
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Nhanh thì ba năm, chậm thì ta cũng không xác định.”
Lại nhanh còn cần ba năm?
Lại là một đáp án không xác định?
Lộc Quốc Công trong óc ầm ầm một tiếng, nghĩ thầm lần này là thật sự xong.
……
……
Lộc Quốc Công theo địa đạo rời khỏi Tỉnh phủ, bóng lưng có chút hồn bay phách lạc.
Tỉnh Cửu nằm đến trên ghế trúc.
Mèo trắng từ trong tay áo chui ra, nhảy đến ngực hắn, ở trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào mắt hắn, sát ý mười phần.
—— ngươi không phải dẫn ta tới Triều Ca thành để cùng tên kia tranh đấu một hồi sao? Hiện tại ta chuẩn bị xong xuôi, ngươi lại muốn đi cái chỗ không thấy mặt trời kia ư?
Tỉnh Cửu nói: “Nếu ngươi muốn cùng nó đấu, phương pháp tốt nhất chính là theo ta cùng nhau đi vào.”
Nghe câu nói này, con mắt mèo trắng trở nên phi thường sáng sủa, nghĩ thầm đây quả thật là phương pháp vô cùng tốt.
Nhưng thoáng chốc nó đã phủ quyết loại khả năng này.
Nghe nói địa phương quỷ quái kia ẩm ướt âm u, có địa phương lạnh giá thấu xương, có địa phương oi bức khó nhịn, hơn nữa rất nhiều muỗi.
Phiền toái nhất chính là, nơi đó tuyệt đối là sân nhà của đối phương , nó coi như đánh đối phương không ứng phó kịp, chung quy cũng là tự đưa mình vào miệng địch.
Nếu như mình chết ở nơi đó, chẳng phải sẽ trở thành trò cười lớn nhất thần thú giới?
Tỉnh Cửu tiếp thu được thần thức của nó, suy nghĩ một chút phát hiện quả thật có chút vấn đề.
A Đại dù có thể thu liễm khí tức làm sao, ở phương diện này cũng không bằng chính mình, rất dễ dàng bị vị kia phát hiện.
“Vậy làm thế này đi.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta rời đi những năm này, ngươi giúp ta quan sát nơi này.”
Mèo trắng hé mắt, biểu thị không hiểu.
Kiêng kỵ lớn nhất của tu hành giới chính là động vào người nhà hoặc là hậu thế của người tu hành ở thế gian, dù cho tu hành vốn là muốn đoạn hồng trần.
Thanh Sơn Thần Mạt Phong ở đây, liền không có ai dám động vào Tỉnh gia.
Vấn đề ở chỗ, nếu như Trung Châu Phái cùng Nhất Mao Trai muốn thuyết phục Thần Mạt Phong thay đổi thái độ, Tỉnh gia tại Triều Ca thành nhất định sẽ chịu đựng rất nhiều áp lực.
Nghe xong Tỉnh Cửu giải thích, mèo trắng duỗi vuốt phải gãi gãi cổ áo của hắn, ý tứ là hỏi làm vậy ta có ích lợi gì?
Tỉnh Cửu nói: “Đây chính là đấu.”
Mèo trắng có chút bất mãn kêu một tiếng.
Tỉnh Cửu nói: “Cảnh Nghiêu lên làm Thần Hoàng, chính là chúng ta thắng, Trung Châu Phái tự nhiên chính là thua. Ngươi cùng nó đấu mấy ngàn năm cũng không có cách nào phân ra thắng bại, bởi vì mặc kệ là chúng ta hay là Trung Châu Phái cũng không thể thật sự nhìn các ngươi vật lộn sống chết, như vậy hay là dùng chuyện này phân ra cao thấp đi.”
Nghe xong câu nói này, mèo trắng trầm mặc thời gian rất lâu.
Kỳ thực mặc kệ là nó hay là Tỉnh Cửu đều rõ ràng, nếu như thật sự vật lộn sống chết, nó nhất định sẽ thua.
Bên trong Thanh Sơn trấn thủ, Nguyên Quy từ trước đến giờ không rời khỏi Thiên Quang Phong, nó cùng Âm Phượng đều yếu hơn một chút, chỉ có con chó mực kia có thể cùng hai gia hỏa ở Vân Mộng Sơn đánh ngang tay.
Mèo trắng từ trên người Tỉnh Cửu nhảy xuống, kêu hai tiếng liền biến mất không còn hình bóng, không biết đã đi nơi nào.
Nó đáp ứng thỉnh cầu của Tỉnh Cửu, đồng thời hứa hẹn nếu như xảy ra vấn đề, nó sẽ cuốn lấy đối phương, để Tỉnh Cửu có cơ hội trốn ra được.
……
……
Thanh Thiên ty mấy năm qua có chút bận bịu, như năm rồi vì chùi đít cho người tu hành, thu dọn hồ sơ Vân Đài, phát tài nguyên về các tông phái, bắt lấy Bất Lão Lâm dư nghiệt, ngăn cản những dư nghiệt tự sát, để có thể tra ra nhiều bí mật hơn, đặc biệt là cùng Minh bộ tương quan.
Ngày nào đó, một chiếc xe dùng vải đen bịt kín bị kéo vào Thanh Thiên ty nha môn, Thanh Thiên ty quan lại từ lâu quen nhìn các loại sự tình cũng không thấy khác thường, chỉ là hơi có chút hiếu kỳ thân phận tù phạm, bởi vì trên chiếc xe kia rõ ràng có trận pháp khí tức, nói rõ tên tù phạm kia cảnh giới không thể coi thường.
Chiếc xe dùng vải đen che kín không có ở dừng lại, trực tiếp thông qua sau nha, tiến vào một đường hẻm, hướng về Thái Thường Tự cách đó không xa mà đi. Thanh Thiên ty quan viên phụ trách khu vực này cấp bậc không thấp, tự nhiên rõ ràng nguyên nhân, rất nhuần nhuyễn ký tên đồng ý, sau đó trở lại vị trí của mình.
Tên Thanh Thiên ty quan viên nhìn theo chiếc xe biến mất ở bên trong đường hẻm, nghĩ Thái Thường Tự những tin đồn, lắc lắc đầu, nâng chung trà lên uống một hớp.
Bên trong Thái Thường Tự, Lộc Quốc Công cũng ở uống trà, hắn đặt chén trà xuống, cảm thụ độ cứng của món đồ trong tay áo, do dự một chút, chung quy vẫn không lấy ra.
Hắn vốn muốn đem Trung Châu Phái pháp bảo Tà Phong Tế Vũ giao cho Tỉnh Cửu, nhưng nghĩ Tỉnh Cửu nếu đã có chuẩn bị, chính mình không tiện nhiều chuyện.
Nếu không để vị kia cảm giác được khí tức, trái lại dễ dàng có chuyện.
Không có quá nhiều thời gian, chiếc xe phủ vải đen từ bên trong hẻm đi ra, hướng về sau Thái Thường Tự mà đi, xa xa mà lướt qua tầm mắt của hắn.
Lộc Quốc Công mi mắt hơi rủ xuống, không có ngẩng đầu nhìn một chút, sắc mặt rất khó nhìn.
Nếu như Tỉnh Cửu có chuyện, bệ hạ nói không chừng sẽ ban cho hắn cái chết, mình xuống dưới đất làm sao có mặt mũi đi gặp phụ thân?
Quyển 4 – Chương 33: Xuống Trấn Ma Ngục
Lộc Quốc Công đã chuẩn bị kỹ càng.
Hắn đem chuyện này bẩm báo với Thần Hoàng bệ hạ, quyết ý bắt đầu từ hôm nay biến thành quan viên cần cù chính sự, mỗi ngày đều ngồi ở bên trong Thái Thường Tự để uống trà.
Đồng thời hắn cho Thế tử Lộc Minh làm việc tại Nam Hà châu, nhiệm kỳ là ba năm.
Ba năm sau nếu như không xảy ra vấn đề gì, Tỉnh Cửu trở về, như vậy Lộc Minh mới có thể trở về Triều Ca thành, nếu không hắn sẽ thông qua quan hệ của Cố gia, trực tiếp gia nhập Thanh Sơn.
Lộc Quốc Công lần thứ hai nâng chung trà lên, không để lại dấu vết liếc ngoài phòng một chút.
Chiếc xe phủ vải đen kia đã biến mất.
Hắn thở dài ở trong lòng, hi vọng hết thảy đều tốt.
Chiếc xe phủ vải đen kia đi tới sâu trong Thái Thường Tự, xuyên qua một mảnh rừng trúc, theo đường thẳng tiếp tục đi về phía trước.
Đường do đá đen lát thành, bánh xe lăn ở phía trên phát sinh âm thanh khanh khách.
Âm thanh dần dần lớn lên, bởi vì đường dần dần nghiêng đi, đã biến thành một con dốc, cuối cùng tiến vào dưới lòng đất.
Quan viên nơi này mặc quan phục màu đen, trên quan phục sẽ có một chiếc vuốt rồng, nhìn uy thế khá đủ, rõ ràng không thuộc về Thái Thường Tự.
Vài tên quan viên dùng xích sắt đem chiếc xe kia khóa kín ở trước một chỗ vách đá.
Trên vách đá có khắc tiên nhân bay trên mây đầy tinh mỹ, không biết là tổ sư tông phái nhà ai.
Ánh sáng bỗng nhiên tối dần, bốn phía một mảnh âm trầm.
Chiếc xe kia chậm rãi chìm nghỉm xuống mặt đất, lại như động vật rơi vào đầm lầy, lặng yên không một tiếng động, rồi lại kinh tâm động phách.
Càng đi xuống dưới lòng đất, khí tức bốn phía càng lúc càng âm lãnh, cũng không nhìn thấy bất kỳ tia sang nào cả, khắp nơi là một vùng tăm tối.
Đại khái mấy chục giây sau, bánh xe rơi xuống phía trên thực địa, phát sinh một tiếng bộp nhẹ vang lên.
Tỉnh Cửu ngồi ở trong xe, cảm thụ âm lãnh khí tức cùng bóng tối vô tận bốn phía, yên lặng suy tính phương vị cùng khoảng cách.
Nếu như tương lai hắn cần chạy thoát khỏi nơi này, nhất định phải nhớ kỹ tất cả mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay, tất cả dù chỉ là chi tiết nhỏ.
Ngoài xe có thanh âm vang lên, hẳn là bánh xe lăn trên mặt đất, mặt đất tựa hồ bày ra một tầng cát đá, chỉ là bánh xe gánh chịu trọng lượng tựa hồ có hơi trầm trọng.
Đi kèm mấy tiếng nhẹ vang, trận pháp trên xe bị giải trừ, cửa xe bị khóa kín được mở ra.
Mặc dù thân ở trong hắc ám tuyệt đối, kiếm mục của Tỉnh Cửu vẫn như cũ có thể giúp hắn nhìn thấy đủ nhiều hình ảnh.
Ở trước cửa xe xuất hiện hai con khôi lỗi.
Dưới than khôi lỗi có bình bàn do tám cái tiểu luân tạo thành, thân thể do huyền kim cứng rắn nhất chế tạo thành, mặt trên vẽ trận đồ cực kỳ phức tạp, chẳng trách lại trầm trọng như vậy.
Nơi này giống như Thanh Sơn kiếm ngục, khí tức hắc ám âm uế, thậm chí còn hơn một bậc, dù cho là chính phái cường giả đạo tâm kiên định sinh sống ở nơi này cũng sẽ bị xâm nhiễm, nhẹ thì đạo hạnh tổn thất, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, thậm chí có thể trực tiếp bị khí tức hắc ám âm uế trực tiếp khống chế. Vì lẽ đó như Thanh Sơn kiếm ngục, nơi này cũng không có loài người tồn tại.
Thanh Sơn kiếm ngục có Thi Cẩu.
Nơi này có khôi lỗi trông coi.
Nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Triêu Thiên đại lục có một nơi chuyên môn phụ trách giam giữ tà phái cao thủ cùng Minh bộ yêu nhân, Tuyết quốc quái vật, đó chính là là Trấn Ma Ngục rất nổi danh.
Tất cả mọi người đều biết sự tồn tại của Trấn Ma Ngục, dù cho là phàm nhân, thậm chí là hài tử ba tuổi, nhưng người biết Trấn Ma Ngục đến tột cùng ở nơi nào đã ít lại càng thêm ít.
Mặc dù là chính đạo tu hành tông phái cùng trong triều đình, cũng chỉ có rất ít người biết được bí mật này.
Trấn Ma Ngục chính là Thái Thường Tự.
Vị trí cụ thể chính là phía dưới lòng đất của Thái Thường Tự.
Lộc Quốc Công đảm nhiệm Thái Thường Tự khanh đã nhiều năm, rất nhiều người chỉ nghĩ đến thanh quý, làm sao biết chuyện này ý nghĩa là Thần Hoàng tuyệt đối tín nhiệm về hắn.
……
……
Tỉnh Cửu đang suy nghĩ nên dùng phương pháp gì theo hai tên khôi lỗi huyền kim này đi mới giống như một kẻ tù tội.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác được nơi nào đó xa xôi truyền đến một đạo uy áp phi thường đáng sợ.
Uy áp đáng sợ như thế tất nhiên đến từ thần hồn cực kỳ mạnh mẽ, một khi hạ xuống, có thể dễ dàng đến cực điểm nghiền nát hoặc là trấn diệt tất cả tinh thần tồn tại không phải thực chất .
Đạo thần hồn này mặc dù còn không bằng vị kia ở sâu trong cánh đồng tuyết, nhưng tầng cấp cũng đã cách biệt không xa.
Tỉnh Cửu không nhìn về phía đạo uy áp kia phát ra, không có bất kỳ phản ứng nào, bởi vì lúc trước ở cánh đồng tuyết hắn đã từng gặp phải giáo huấn —— hắn hiện tại chỉ là một Thanh Sơn đệ tử tuổi trẻ cảnh giới thấp kém, sức mạnh tinh thần mạnh hơn cũng không cách nào chính diện đối kháng nhân vật như vậy, vì lẽ đó nhất định không thể để cho đối phương phát hiện sự tồn tại của mình.
Hắn nhắm mắt lại, tự thủ đạo tâm, tùy ý để đạo uy áp kia hạ xuống.
Thức hải nổi lên sóng lớn, cuồng bạo hướng về bốn phía, hắn biến thành một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương, hết thảy ý thức chìm sâu xuống đáy biển,
Đạo uy áp kia rất nhanh biến thành cơn lốc bao phủ thiên địa, hắn trở thành lá rụng trong gió nhu nhược mà không hề có một tiếng động, hết thảy khí tức theo gió mà đi.
Hắn tựa như một người tu đạo rất bình thường, bị đạo uy áp này chấn động đến hôn mê bất tỉnh.
Đạo uy áp kia dần dần rời xa, vị kia đã không còn quan tâm đến nơi này.
Tỉnh Cửu biết đối phương cũng không phát hiện ra mình, cũng không phải thăm dò chính mình, mà là mỗi tù phạm tiến vào Trấn Ma Ngục đều sẽ chịu đựng đạo uy áp này gột rửa.
Mặc kệ ngươi là Minh bộ yêu nhân hay là tà phái cao thủ, bước qua cửa ải này trên căn bản sẽ bị phế bỏ, tinh thần trực tiếp tan vỡ, phải rất lâu sau đó mới có thể tỉnh táo.
Đã như thế, phương diện Trấn Ma Ngục không cần lo lắng những tù phạm này vừa bị giam sẽ dễ dàng sinh lòng vượt ngục hoặc là tự sát.
Loại thủ đoạn này phi thường thô bạo, thậm chí có thể nói là tàn nhẫn, nhưng nghĩ vị kia tại trong Triều Ca Thành chịu khổ nhiều năm như vậy……
Nói theo một ý nghĩa nào đó, nó còn thê thảm hơn cả Thi Cẩu, vì lẽ đó Tỉnh Cửu có thể lý giải.
Hai tên khôi lỗi huyền kim đem Tỉnh Cửu bên trong “hôn mê” từ trên xe kéo ra, ở trong bóng tối phi hành một quãng thời gian rất dài, cho đến khi nghe được rất nhiều âm thanh.
Tỉnh Cửu bị giam vào một gian tù thất.
Hắn mở mắt ra, không đi thăm dò hoàn cảnh bốn phía tù thất, trực tiếp hướng về ngoại giới nhìn tới.
Trấn Ma Ngục hắc ám bên trong không có một ánh đèn, nhưng có vô số âm thanh ở trong thế giới tương tự như vách núi liên tục vang lên.
Vách núi đâu đâu cũng có hang động, đâu đâu cũng có trận đồ hung hiểm đến cực điểm, không biết giam giữ bao nhiêu tù phạm.
Nơi này là tầng thứ nhất của Trấn Ma Ngục, giam giữ tù phạm hoặc là quan viên thực lực không tầm thường, hoặc là Bất Lão Lâm thích khách, hoặc là tà đạo trưởng lão. Sau khi chịu đạo uy áp kia xung kích, có mấy người chậm rãi dựa vào thời gian tỉnh lại, nhưng còn có rất nhiều người vẫn như cũ chìm đắm ở trong thế giới tinh thần vỡ nát.
Những người kia nói linh tinh không ai nghe hiểu, hát những bài hát khó hiểu, ca hát nói nhảm rất nhiều năm.
Nghe những tiếng lào xào trong bóng đêm, phảng phất âm thanh mấy vạn con sâu gặm nuốt lá cây, tù phạm ý chí hơi yếu chút chỉ sợ sẽ bị dọa ngất đi.
Tỉnh Cửu đứng trước cửa tù thất, nghe những âm thanh này, tâm tình bình tĩnh.
Bên trong Trấn Ma Ngục mỗi cái tù phạm đều sẽ mang nguyên khí tỏa, bên trong tù thất có trận đồ, tinh thần lại bị đạo uy áp kia đánh tan, hoàn toàn không có khả năng trốn thoát.
Nhưng những chuyện này đối với Tỉnh Cửu mà nói đều không phải vấn đề, bởi vì hắn mang theo hai cái chìa khoá, hơn nữa hắn đã sớm biết cách giải trận đồ bên trong tù thất.
||||| Truyện đề cử: Nguyện Yêu Em Hết Kiếp Này |||||
Hắn lấy ra chìa khoá cởi nguyên khí tỏa ra, mở trận đồ, mở cửa phòng, đi vào trong bóng tối.
Trấn Ma Ngục hiện tại do Lộc Quốc Công quản lý, nơi này tự nhiên không giữ nổi hắn, cũng tựa như Thanh Sơn kiếm ngục vậy.
Vận may của hắn vẫn luôn rất tốt, bất luận kiếp trước hay là kiếp này.
Nhưng hắn vẫn phải duy trì cẩn thận nhất định, bởi vì Lộc Quốc Công cũng không phải lớn nhất, hoàng đế cũng không phải lớn nhất trong Trấn Ma Ngục.
Hắn không phát ra bất kỳ thanh âm gì, không có hô hấp, không có khí tức, không có tim đập, tựa như cái u linh, cất bước ở bên trong Trấn Ma Ngục.
Bất kể là những tù phạm đã tỉnh lại hay là huyền kim khôi lỗi nhận biết cực kỳ nhạy bén, cũng không thể phát hiện sự tồn tại của hắn.
Sâu nhất trong hắc ám là một đạo đoạn nhai, bên vách đá buông xuống dây leo màu đen, Tỉnh Cửu không thuận theo dây leo mà xuống, mà trực tiếp nhảy xuống.
Nếu như có người có thể nhìn thấy hình ảnh trong bóng tối, sẽ có thể nhìn thấy bạch y theo gió mà lên, tựa như đóa hoa nở rộ.
Trên thực tế tay áo cùng động tác của hắn không hề phát ra một tiếng gió nào.
Nguyên lai không phải là hoa, là một đám mây.
Bên dưới vách núi chính là tầng thứ hai của Trấn Ma Ngục.
Quyển 4 – Chương 34: Thấy ngũ thải nhân
Tầng thứ hai của Trấn Ma Ngục giam giữ không còn là đám quan viên cùng thích khách, mà là cường giả chân chính.
Tỷ như một số tà phái tông chủ hoặc là Minh bộ đại yêu, thậm chí có người nói còn có chút yêu ma thời kỳ viễn cổ lưu lại.
Lòng bàn chân của Tỉnh Cửu không có chân chính rơi trên mặt đất, nếu không phải vậy nhất định sẽ phát ra âm thanh.
Nhưng từ biến hóa rất nhỏ của không khí dưới đáy giày, hắn cảm giác được cát đá trên mặt đất đã mềm nhũn rất nhiều, tựa như kẹo đường bị mặt trời thiêu đốt rất lâu.
Nơi này đã là sâu trong Trấn Ma Ngục, tự nhiên không có mặt trời, nhưng vẫn rất nóng, thậm chí so với mặt đất có mặt trời chiếu rọi còn nóng hơn vô số lần.
Tầng thứ hai của Trấn Ma Ngục được gọi là Chung Nhật ngục, ngoại trừ ý tứ suốt ngày không thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn không cách nào rời đi, khả năng cũng có liên quan đến loại oi bức khủng bố này.
Trong không khí tràn ngập khí tức như lửa, phảng phất bị ai đó hòa vô số ớt vào trong không khí, chỉ cần hít một ngụm sẽ cay đến mức yết hầu đau nhức.
Tỉnh Cửu không thích lạnh giá trên Thượng Đức Phong cùng cánh đồng tuyết, đối với nóng bức ngược lại không quá để tâm, hơn nữa hắn lúc này không hô hấp, không cần lo lắng sẽ bị cay đến mức ho khan.
Hắn tiếp tục cất bước đi về phía trước, không khí càng ngày càng oi bức, màu đen càng ngày càng dày đặc.
Ở trong mắt hắn, có thể nhìn thấy mặt ngoài những vách đá xuất hiện rất nhiều đường nét giống như sóng gợn.
Đây không phải phong hoá mà là dấu vết bị sóng nhiệt biến nhuyễn.
Không biết đi bao lâu, oi bức cuối cùng đã dần dần biến mất, nhiệt độ hơi giảm xuống, Tỉnh Cửu dừng bước, đưa tay chụp vào không trung.
Nơi mà nóng lạnh luân phiên, tự nhiên sẽ có gió, hắn không lo lắng động tác của chính mình tạo thành tiếng gió sẽ kinh động ai kia.
Sau một khắc, hắn chộp vào khoảng không.
Hắn chà xát đầu ngón tay, cảm giác thấy hơi dính, tựa như trong không khí có thêm gì đó.
Lại đi thêm một đoạn nữa, thứ xuất hiện trong không khí rốt cục có thể nhìn thấy, đó là làn khói màu xanh lục, mang theo mùi tanh rất đậm, ắt hẳn độc tính rất mạnh.
Tỉnh Cửu không thèm để ý, xác định bạch y trên người cũng có thể chịu đựng, liền yên lòng, đang chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy bả vai đột nhiên hơi nhẹ.
Ngay khi thiết kiếm sắp rơi xuống đất, hắn trở tay nắm chặt thân kiếm, đem tới trước người liếc mắt nhìn, hơi nhíu mày.
Tấm vải bọc thiết kiếm đã bị lục vụ ăn mòn vô cùng nghiêm trọng, lúc này còn tốc độ lấy mà mắt thường cũng có thể thấy được mục nát.
Tỉnh Cửu xé xuống một đoạn ống tay áo, một lần nữa đem thiết kiếm buộc đến phía sau, tiếp tục đi về phía trước.
Lục vụ càng ngày càng đậm, tình cờ bị gió phất ra một ít, có thể nhìn thấy mặt ngoài núi đá loang lổ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy màu phấn hồng, tựa như thịt thối rữa.
Cũng chỉ có tà đạo cao thủ cùng yêu ma chân chính mới có thể tiếp tục sinh sống ở nơi như thế này.
Dọc theo lục vụ đi tới nơi sâu nhất là một khe núi, trên vách đá ẩm ướt đâu đâu cũng có rêu xanh, trung gian là một hồ nước.
Không biết bởi vì lục bình hay là do màu nước, đầm nước cực kỳ u lục, mặt ngoài liên tục tỏa ra hơi nước màu xanh lục.
Lục vụ chính là bởi vậy mà tới.
Tỉnh Cửu đứng bờ đầm chờ gió đến.
Bình động, sau đó gió nổi lên.
Trong đầm nước mơ hồ có thể thấy được bạch cốt cực lớn, có vẻ cực kỳ quỷ dị khủng bố.
Bạch cốt hẳn là di hài của một vị đại yêu, từ hình dạng kích thước đến xem, cảnh giới vị đại yêu này chỉ sợ cùng vị sơn yêu nghĩa phụ của Thiền Tử cũng không kém quá nhiều.
Một vị đại yêu mạnh mẽ như vậy, không biết vì sao bị giam vào Trấn Ma Ngục, cũng không biết vì sao có thể thoát khỏi tù thất đi tới trong đầm nước.
Đầm nước sâu ngàn thước, đều là độc đáng sợ nhất thế gian.
Vị đại yêu kia đem xương cốt tu luyện đến mức tận cùng, cứng như pháp bảo, không bị hòa tan, nhưng chung quy vẫn chết.
Nếu vị đại yêu kia từ nơi khác trốn đến nơi này, như vậy thông đạo đi tới tầng tiếp theo, xem ra thật sự ở trong đầm nước.
Tỉnh Cửu hơi nhíu mày, có chút không thích, nhưng không có biện pháp nào khác.
Muốn gặp được vị kia, chung quy phải trải qua một số chuyện.
Hắn đi vào trong đầm nước màu bích lục, không phát sinh bất cứ thanh âm gì cả, lại như nhiệt kiếm rơi vào mỡ bò.
Đầm nước rất nhanh trùm qua đỉnh đầu của hắn, bèo một lần nữa trôi về, che khuất chỗ trống, như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
……
……
Đầm nước hủ tính cùng độc tính muốn so với lục vụ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Tỉnh Cửu mới vừa vào trong đầm nước, bạch y trên người đã xuất hiện vết rách, sau đó rất nhanh biến thành sợi nhỏ, theo động tác của hắn mà tan ra, biến mất không còn tăm tích.
Nếu như lúc này có đạo thiên quang hạ xuống, hoặc như chiếc giếng trong kiếm ngục, hình ảnh lúc này có lẽ sẽ rất đẹp.
Tỉnh Cửu bơi trong nước.
Rất nhanh hắn đã tới sâu trong hồ nước, xuyên qua một đạo khe đá cực chật hẹp, đi tới thế giới bên kia.
Nơi này là tầng thứ ba của Trấn Ma Ngục.
Người hắn muốn tìm ở ngay đây.
Không giống với hai tầng phía trước, tầng thứ ba Trấn Ma Ngục nhìn phi thường phổ thông, tuy rằng vẫn không có ánh sáng, chung quanh tối tăm, nhưng không còn khô nóng, cũng không có kịch độc, không khí lưu động tự nhiên, hiu hiu như gió xuân, lại như Tỉnh Cửu ở trong nước, làm cho người ta có một loại cảm giác rất thoải mái.
Nơi này chỉ có một con đường, nhìn cực kỳ sâu thẳm, không biết đi về nơi nào.
Tỉnh Cửu đem kiếm thức của mình ngưng tụ thành một sợi rất nhỏ, hướng về lối đi kia đưa tới.
Lấy tốc độ của kiếm thức, vẫn như cũ dùng thời gian rất lâu mới một lần nữa trở lại trong thức hải của hắn, có thể tưởng tượng lối đi này dài tới bao nhiêu.
Trong lối đi đầy rẫy cương phong số lượng khó có thể tưởng tượng, càng đi nơi sâu, cương phong càng thêm mãnh liệt, đến cuối cùng cuối cùng hình thành một đạo cấm chế uy lực khó có thể tưởng tượng.
Mặc dù là thời điểm toàn thịnh, Tỉnh Cửu cũng không muốn tiến vào lối đi này, ngoại trừ muốn mở ra đạo cấm chế kia rất phiền phức, tự nhiên còn có nguyên nhân khác.
Hắn rõ ràng nguyên nhân vì sao cương phong bên trong mạnh như thế, vì sao cuối lối đi đạo cấm chế kia đáng sợ như thế.
—— bên kia chính là vực sâu.
Vực sâu có thể trực tiếp đi về Minh bộ.
Tỉnh Cửu không muốn đi Minh bộ, càng không muốn bước vào thông đạo kia một bước nào.
Vậy lúc này hắn có thể đi nơi nào?
Hắn xoay người tùy ý đi hai bước sang bên trái.
Một loại cảm thụ cực kỳ kỳ diệu xuất hiện trong thức hải của hắn.
Hắn không biết chính mình ở nơi nào.
Nói đúng ra, hắn mất đi cảm giác vị trí ở trong không gian .
Tiếp theo, hắn cảm thấy thời gian phảng phất cũng đọng lại, không biết chính mình tiến vào Trấn Ma Ngục đã bao lâu.
Tầng thứ ba của Trấn Ma Ngục tên là Thái Thường.
Có người nói là đối lập với Vô Thường của Thiền tông, chuyện này đương nhiên rất buồn cười.
Tỉnh Cửu biết đây chỉ là đồn bậy.
Thái Thường chỉ là âm đọc, cũng không phải chữ thường kia.
Chỉ có điều bị người nói nhiều, hiện tại đều cho rằng Thái Thường ngục chính là chữ này.
Liền ngay cả Thái Thường Tự cũng bởi vì nó mà được gọi tên như thế.
……
……
Thái Thường ngục cùng thiên địa hoàn toàn ngăn cách, không có bất kỳ khí tức gì hoặc là nói nguyên khí thiên địa có thể tiến vào nơi này, cũng không có bất kỳ khí tức cùng năng lượng có thể rời khỏi nơi đây.
Tuyệt đối yên lặng sẽ làm thời gian mất đi ý nghĩa, không gian càng như vậy.
Nhưng là không có cảm giác về không gian, không thể xác định phương vị, Tỉnh Cửu làm sao có thể tìm được người kia?
Tỉnh Cửu nhắm mắt lại, tùy ý để chính mình bồng bềnh ở trong không gian hắc ám kỳ lạ này, không có phương hướng, cũng không có mục tiêu.
Đang trong thế giới không có khái niệm không gian, bất kỳ phương hướng cùng mục tiêu đều sẽ làm ngươi bị lạc đường.
Hắn ở trong bóng tối bồng bềnh, nhìn như rất buông lỏng, kỳ thực rất nghiêm túc.
Nếu như thật sự lạc đường ở đây, muốn rời đi sẽ trở thành chuyện rất phiền phức.
Hắn dám đến nơi này tìm người, là bởi vì hắn xác định chính mình mang theo đồ vật, nhất định sẽ cùng đối phương hình thành một loại liên hệ huyền diệu nào đó.
Không biết ở trong bóng tối bồng bềnh bao nhiêu ngày, hắn rốt cục đã dừng lại.
Kỳ thực hắn không cảm giác được chính mình dừng lại, chỉ là đạo tâm khẽ động, liền tự nhiên mở mắt tỉnh lại.
Trước mắt của hắn là một mảnh quang ảnh, hai màu trắng đen xen lẫn đồng thời, không cách nào cắt rời.
Ngay trong nháy mắt hắn nhìn thấy mảnh quang ảnh kia, mảnh quang ảnh kia bỗng nhiên phát sinh biến hóa, tán thành vô số vạn mảnh mảnh vỡ, sau đó một lần nữa ngưng tụ, tạo thành hình ảnh hoàn toàn mới.
Núi rừng xanh tươi, bùn đất màu đỏ, hồ nước trong veo, bầu trời xanh thẳm, đóa hoa màu tím, chim nhỏ màu nâu.
Thiên địa tràn đầy màu sắc rực rỡ, chính là không có trắng đen.
Có người đang tưới nước cho hoa thụ.
Y phục trên người hắn càng thêm khuếch đại, chính là màu sắc sặc sỡ cũng không thể hình dung, phảng phất đem hết thảy màu sắc trên thế gian đều vẽ bên trên.
Quyển 4 – Chương 35: Học Minh Hoàng pháp
Người kia cảm nhận được Tỉnh Cửu đã đến, thả xuống bầu gỗ dùng để tưới nước, xoay người nhìn hắn.
Tỉnh Cửu nói: “So với nơi khác trong Trấn Ma Ngục, nơi này tựa như tiên giới.”
“Đối với chúng ta mà nói, nhân gian vốn chính là tiên giới, toà ngục giam này chung quy cũng đang ở nhân gian.”
Da dẻ người kia dị thường trắng xám, tựa như quanh năm không sưởi ánh mặt trời.
Không biết duyên cớ gì, trên mặt của hắn không có lông mày cũng không có lông mi, cực kỳ bóng loáng, lại vô cùng trắng, thậm chí có chút trong suốt.
Con mắt của hắn rất lớn, con ngươi chiếm diện tích càng to lớn hơn, như quả hạnh nhân màu đen, vừa giống như một chiếc động không đáy, rất là quỷ dị.
Khi làn gió phất qua đóa hoa cùng cỏ xanh, phát ra thanh âm, tai của hắn tùy theo mà chuyển, mới có thể thấy rõ ràng cũng rất lớn.
Quỷ dị nhất chính là, ở bên trong thân thể của người này tựa hồ cất giấu rất nhiều ánh sáng, thỉnh thoảng xuyên thấu qua xiêm y màu sắc rực rỡ tỏa ra ngoài.
Những đặc điểm này đều là đặc điểm điển hình nhất của Minh bộ yêu nhân.
Chẳng trách vừa nãy hắn nói nhân gian chính là tiên giới.
Minh bộ yêu nhân tình cờ xuất hiện tại nhân gian, đều sẽ tiến hành ngụy trang, nhưng ở bên trong Trấn Ma Ngục không người đến xem, hắn tự nhiên không cần làm như thế.
Hắn nhìn về phía Tỉnh Cửu đang đi về phía mình, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một vệt nụ cười, không biết ý vị.
Tỉnh Cửu đi qua khóm hoa đi tới trước mặt của hắn.
Người kia có chút thấp, cao chỉ đến vai của Tỉnh Cửu, nhưng khí độ thong dong bất phàm, phảng phất quân vương.
“Đây là lần thứ nhất ngươi nhìn thấy người trong sáu trăm năm qua, lần thứ nhất cùng người nói chuyện, trong tình hình như thế, mở miệng chính là ngôn ngữ của Nhân tộc……”
Tỉnh Cửu nói với người kia: “Bực này tâm tình thực sự tuyệt vời, đời này ta rất ít để mắt tới ai, ngươi tính là một cái.”
Người kia nói: “Cảnh giới của ngươi thấp như vậy, nhưng có thể tìm tới nơi này, hơn nữa không bị con rồng kia phát hiện, đây mới thực sự là tuyệt vời.”
Với người nắm giữ cảnh giới cùng trải qua như bọn họ, đã không cần dùng hàn huyên hoặc ca ngợi lẫn nhau để thăm dò, vì lẽ đó những lời này đều là lời nói thật lòng.
Tỉnh Cửu nói: “Coi như là con rồng kia, cũng không phát hiện được chuyện nơi đây.”
Người kia nói: “Không sai, vì lẽ đó ngươi có gì muốn nói, có thể tùy tiện nói.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta không phải tới để cứu ngươi.”
Người kia nói: “Ngươi không phải con dân Minh tộc ta, đương nhiên sẽ không cứu trẫm ra ngoài.”
Tỉnh Cửu nói: “Ngươi dùng cái gì biết được?”
Người kia nhìn đôi tai chiêu phong của Tỉnh Cửu , tự giễu nói: “Mới bắt đầu nhìn thấy tai của ngươi, trẫm vẫn cho rằng đám thần tử vô dụng kia rốt cục nghĩ ra biện pháp, kết quả đợi ngươi đến gần vừa nhìn, mới phát hiện ngươi có được vẻ đẹp như vậy, nghĩ đến hẳn là những tinh mị ở dị đại lục kia, các nàng cũng không thích tộc nhân của trẫm.”
Tỉnh Cửu nói: “Nghe ngươi tự xưng trẫm, cảm giác hơi quái lạ.”
Người kia ánh mắt khẽ động, trông tựa như ngọc đen phát ra ánh sáng, hỏi: “Vì sao?”
Tỉnh Cửu nói: “Nếu như năm đó ngươi không rời Minh bộ sau đó bị bắt, tự nhiên có thể tự xưng là Minh Hoàng, nhưng chung quy ngươi còn chưa kịp đăng cơ.”
Người kia nghe lời này cũng không buồn bã, nói: “Ta tuy không biết tình hình hạ giới, nhưng nghĩ đến Minh bộ hôm nay vẫn như cũ để trống ngôi vị hoàng đế.”
Tỉnh Cửu nói: “Theo ta được biết, hẳn là như vậy.”
Người kia nói: “Trừ trẫm ra, ai dám xưng hoàng? Đã như vậy, mặc kệ đăng cơ hay không đăng cơ, ta đều là Minh Hoàng.”
Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Lời ấy của bệ hạ có lý.”
Đúng, vị đại nhân vật Minh bộ bị giam cầm ở bên trong Trấn Ma Ngục này, chính là huyết mạch duy nhất của Minh Hoàng tiền nhiệm.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, hắn chính là đương đại Minh Hoàng.
Chỉ bất quá hắn còn chưa kịp đăng cơ đã bị bắt.
Ai có thể bắt được một vị Minh Hoàng?
……
……
Minh Hoàng bỗng nhiên nói: “Dù cho dùng ánh mắt của hạ giới đến xem, ngươi cũng cực đẹp, bất luận dung nhan hay là thân thể, nhưng có phải ngươi nên mặc một bộ quần áo hay không?”
Tỉnh Cửu lúc này mới nhớ ra, bạch y của mình đã ở trong đầm nước bị ăn mòn sạch sẽ.
Sau khoảng thời gian này, hắn vẫn ở trần đi lại ở Trấn Ma Ngục, ở trong không gian bồng bềnh.
Đổi lại những người khác có lẽ sẽ có chút quẫn bách, nhưng hắn biểu hiện rất bình tĩnh, lấy ra một cái bạch y mặc vào, chỉ là nghĩ thanh thiết kiếm kia đã rơi vào trong đầm nước, không biết mấy năm sau rời khỏi Trấn Ma Ngục, thanh thiết kiếm còn có thể lưu lại bao nhiêu, hơi có chút lo lắng.
Minh Hoàng có chút không vừa lòng nói: “Ta không thích quần áo màu trắng, có điều dù sao cũng hơn không có quần áo, như vậy để ta liên tưởng đến ăn mày.”
Tỉnh Cửu nhìn quần áo trên người hắn do đủ loại màu sắc kết thành, nói: “Ở nhân gian chỉ có tăng nhân cùng ăn mày mới mặc như ngươi.”
“Thật sao?”
Minh Hoàng có chút bất ngờ, bình thân hai tay để váy dài buông xuống, sau đó quay một vòng.
Màn này để Tỉnh Cửu nhớ tới năm đó ở Tỉnh trạch, Bạch Tảo xoay người để cho mình thưởng thức.
Cũng may Minh Hoàng không hỏi hắn cảm giác như thế nào, xem ra đối với quần áo của mình tương đối hài lòng.
“Ngươi là ai?” Minh Hoàng hỏi.
“Thanh Sơn đệ tử, Tỉnh Cửu.” Tỉnh Cửu nói.
“Hóa ra là Thanh Sơn đệ tử.”
Trong đôi mắt đen như ngọc thạch của Minh Hoàng xuất hiện một vệt hoài niệm, sau đó rất nhanh liền biến mất.
“Có thể biết trẫm ở đây, có thể tìm tới nơi này, tất nhiên ngươi không phải Thanh Sơn đệ tử bình thường, Thái Bình là người thế nào với ngươi?”
Ở thời điểm bế quan tại Thanh Sơn, Tỉnh Cửu nghĩ đến rất nhiều, đặc biệt là vấn đề này, vì lẽ đó hắn trả lời rất tự nhiên: “Chân nhân chính là gia sư.”
Nghe được câu trả lời này, Minh Hoàng trầm mặc một quãng thời gian, nói: “Thì ra là vậy, chẳng trách ngươi có thể tìm tới nơi này.”
Tỉnh Cửu nói: “Bệ hạ minh giám.”
Minh Hoàng nói: “Ta cùng Thái Bình dắt tay đồng du hai mươi năm, chí ít lúc đó cũng coi như bằng hữu, ngươi nên xưng ta một tiếng thúc phụ, bệ hạ thì thôi.”
“Vâng, thúc phụ.”
Tỉnh Cửu bình tĩnh nói, biểu hiện không có bất kỳ biến hóa nào.
Minh Hoàng hỏi: “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
Tỉnh Cửu nói: “Muốn mời thúc phụ truyền cho ta hồn hỏa chi ngự.”
Nghe lời này, tròng mắt của Minh Hoàng thu nhỏ lại, tựa như mèo trong đêm tối.
“Ngươi có biết hồn hỏa chi ngự chính là tu hành bí pháp cấp cao nhất của Minh bộ ta, chỉ có các đời Minh Hoàng mới có tư cách học tập chứ?”
Tỉnh Cửu nói: “Biết.”
Minh Hoàng lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Vì sao ngươi phải học hồn hỏa chi ngự?”
Tỉnh Cửu nói: “Kiếm quỷ của ta khác với tất cả mọi người, không cách nào theo ta trưởng thành, chỉ có thể tự mình tu luyện.”
Thế gian hết thảy người tu hành kiếm tông cùng huyền môn chính tông, đều dựa vào tự thân tu hành dưỡng ra kiếm quỷ cùng nguyên anh.
Kiếm quỷ cùng nguyên anh sẽ theo cảnh giới của người tu hành tăng lên mà từ từ mạnh mẽ.
Chưa từng nghe nói qua, kiếm quỷ cùng nguyên anh tông phái nhà ai có thể tự mình tu hành.
Kiếm quỷ cùng nguyên anh chung quy là một phần của người tu hành, chỉ có ở dưới tình huống người tu hành chết, kiếm quỷ cùng nguyên anh tiếp nhận thần hồn, mới có thể trở thành đệ nhị phân thân.
Nếu như kiếm quỷ cùng nguyên anh từ bắt đầu đã có thể tự mình việc, tự mình tu hành, chẳng phải là xuất hiện bản thân thứ hai ư?
Bản thân thứ hai…… còn là chính mình sao?
Chuyện như vậy cùng quy luật tu hành có tính xung đột căn bản, vì lẽ đó không thể thành công.
Nếu không cách nào thành công, tự nhiên cũng không có phương pháp tu hành tương quan.
Tỉnh Cửu cũng không nghĩ ra phương pháp tu hành kiếm quỷ.
Mãi đến tận thời điểm bế quan , hắn thần hồn ly thể mà ra, rơi vào trên thiết kiếm, hình ảnh này để hắn nhớ tới Minh bộ hồn hỏa.
Minh bộ yêu nhân cũng không cách nào để hồn hỏa tự mình tu luyện trưởng thành.
Chỉ có trong truyền thuyết hồn hỏa chi ngự của Minh Hoàng mới có thể làm được điểm ấy.
Bên trong hồn hỏa chi ngự có chữ ngự cũng không phải ý tứ cùng Minh Hoàng tương quan , mà là điều động.
Tu thành loại bí pháp này, hồn hỏa có thể điều động tự thân.
Nếu như nói hồn hỏa có thể làm được điểm này, như vậy kiếm quỷ thì sao?
Đây chính là phương pháp tu hành kiếm quỷ Tỉnh Cửu vẫn đang tìm kiếm.