Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 124 [ Quyển 6 – chương 101 đến 105 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 6 – Chương 101: Ta không muốn tóc dài ngang eo
Một năm đã qua kể từ ngày Trung Châu Phái tiến công Triều Ca thành, hoàng cung cuối cùng đã hoàn thành chữa trị, hoàng thành đại trận dưới sự giúp đỡ của các tong phái như Nhất Mao Trai cũng trở nên càng thêm kiên cố, sau khi tân hoàng lên ngôi, tương đối nhân chính, các cư dân bên trong Triều Ca thành cũng không phải mỗi ngày lo lắng có thể bị lôi hỏa trên trời rơi xuống, chết đi như thế, hết thảy đều đang chầm rãi khôi phục.
Trong đại điện, Thần Hoàng đang cùng các đại thần nghị sự.
Trong thiên điện, Cố Thanh ngồi trước án xem tấu chương, Hồ quý phi ở cách đó không xa theo dõi hắn.
A Phiêu bay trên lương trụ, Bình Vịnh Giai nằm trên giường nhỏ.
Nơi sâu xa nhất truyền đến một đạo hàn ý, rõ ràng là ở trong phòng, nhưng lại có phong tuyết liên tục rơi xuống, tụ tập tới nơi nào đó.
Nguyên Kỵ Kình an vị ở đó, hết thảy phong tuyết rơi vào trên người hắn, sau đó hấp thụ hoàn toàn, không tràn ra ngoài một chút nào.
Một cơn gió nhẹ phất qua, Tỉnh Cửu xuất hiện ở trong thiên điện.
Bình Vịnh Giai cùng A Phiêu mặt lộ vẻ vui mừng, mau mau bái xuống, tiếp theo suy nghĩ đến dị tượng đêm qua, không biết nên nói lời gì để an ủi.
Tỉnh Cửu đi tới trước mặt Nguyên Kỵ Kình thi lễ một cái thật sâu, cực kỳ trịnh trọng.
Nguyên Kỵ Kình nhắm mắt lại, không để ý đến hắn.
Theo đạo lý mà nói, đây là chuyện cực không có lễ nghi, không nên phát sinh ở trên người vị Thanh Sơn kiếm luật này.
Cố Thanh lúc này mới phản ứng, mau mau đi tới bên người sư phụ, chuẩn bị đem những chuyện xảy ra trong một năm qua dùng tốc độ nhanh nhất báo cáo một lần, lại bị Tỉnh Cửu phất tay ngừng lại.
Hắn đi tới trong đại điện, hết thảy đại thần bao gồm cả Thần Hoàng ở bên trong đồng loạt quỳ xuống.
Thiên địa dị tượng ngày hôm qua, toàn bộ Triêu Thiên đại lục hầu như đều nhìn thấy.
Đại Nguyên thành bình minh sớm đến.
Rõ ràng còn là đêm khuya, nhưng nắng sớm đầy trời, thái dương sớm bay lên.
Việc này ý vị như thế nào, ai cũng rất rõ ràng.
Vì sao hắn vẫn bình tĩnh như vậy, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra?
“Ai gảy đàn tốt nhất?” Tỉnh Cửu hỏi.
Vị Hồ đại học sĩ giỏi chơi cờ kia hiện tại đã là lão nhân tuổi đã gần trăm, thanh âm run run nói: “Ta có thể đàn một chút.”
Tỉnh Cửu nói: “Gảy một khúc nghe một chút.”
Ở thời điểm này lại còn có tâm tình nghe gảy đàn, mọi người cảm thấy hơi quái dị.
Lạnh lùng đến như vậy, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Tự có cung nữ thái giám bưng lên cổ cầm quý báu, Hồ đại học sĩ tập trung ý chí, dùng ngón tay khô gầy gảy một thủ từ khúc.
Tỉnh Cửu nói: “Không hay bằng tiếng đàn ta nghe hôm qua.”
Trong đại điện rất yên tĩnh.
Không ai hiểu được ý của hắn, cũng không biết hắn muốn làm gì.
Cố Thanh nhìn hắn, rất lo lắng.
“Năm đó ta chỉ dùng thời gian chín ngày đã học được rất nhiều thứ, ta cho rằng sống sót là chuyện rất đơn giản, mãi đến tận hiện tại mới phát hiện nguyên lai có rất nhiều thứ đều không học được, tỷ như đánh đàn, tỷ như……” Tỉnh Cửu dừng lại một chút, nói tiếp: “Tỷ như ta sẽ không khóc.”
“Nếu như Hà Triêm tới đây, không nên để cho hắn về phương bắc, nếu như hắn kiên trì muốn về, để cho Thanh Sơn che chở hắn.”
Hắn đối với Cố Thanh giao phó nói: “Sau đó đưa ta về nhà.”
Cố Thanh bỗng nhiên sinh ra tâm tình bất an cực kỳ mãnh liệt.
Tỉnh Cửu đi tới trên thềm đá trước điện, nhìn bầu trời phương xa, nói: “Thật khó.”
Nói xong hai chữ này, hắn nhắm mắt lại, ngã về đằng sau.
Thân thể của hắn rơi vào mặt đất, không phát sinh âm thanh lớn lắm.
Nhưng như một ngọn núi ầm ầm sụp đổ.
Trong đại điện vang lên vô số tiếng thốt lên kinh ngạc, Cảnh Nghiêu bỗng nhiên đứng dậy, hướng về trên đài lao tới, bị Hồ quý phi phái ra thái giám ngăn cản.
Bình Vịnh Giai cùng A Phiêu lấy tốc độ nhanh nhất đi tới trước thềm đá, cảnh giác nhìn bốn phía, đem các đại thần cùng bọn thái giám ngăn cách ở bên ngoài.
Cố Thanh quỳ gối bên người Tỉnh Cửu, duỗi ra ngón tay run rẩy, kiểm tra khí tức của hắn, phát hiện tuy rằng cực kỳ yếu ớt, nhưng không đoạn tuyệt, tiếp theo xác nhận kiếm ý của hắn cũng không có dấu hiệu tan rã.
Cũng còn tốt, chuyện mà hắn sợ nhất đã không phát sinh.
Cố Thanh có chút hư thoát, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi xuống trên đất.
Trong đại điện dần dần vang lên tiếng bàn luận.
Cố Thanh cưỡng ép khống chế tâm thần, đem Tỉnh Cửu từ mặt đất ôm lấy, đi vào bên cạnh điện, chuẩn bị đặt ở trên chiếc giường kia.
Bình Vịnh Giai bỗng nhiên nghĩ năm ngoái Thần Hoàng chính là ở trên chiếc giường này rời đi, có chút không may mắn, mau mau cất tiếng ngăn cản.
Hồ quý phi nói với Cố Thanh: “Đi tới cung của ta đi.”
Cố Thanh trầm mặc một chút, gật gật đầu.
……
……
Hoàng thành đề phòng tăng lên tới cảnh giới cao nhất, phi liễn ở trên trời liên tục đan xen.
Dựa theo di chiếu của Thần Hoàng đời trước, Tỉnh Cửu nắm giữ quyền lực cao nhất của Cảnh thị hoàng triều, hắn bỗng nhiên hôn mê, tự nhiên sẽ tạo thành rung động cực mạnh, khiến cho lòng người bàng hoàng.
Mọi người càng không hiểu chính là, tại sao hắn lại bỗng nhiên hôn mê.
Bình Vịnh Giai cùng A Phiêu đứng bên giường, biểu hiện có chút mờ mịt bất lực.
Cố Thanh đứng phía trước cửa sổ, biểu hiện nghiêm nghị.
Hắn đương nhiên sẽ không đem sư phụ thu xếp ở trên giường của Hồ quý phi, nơi này là chỗ ở của hắn năm đó khi dạy học cho Cảnh Nghiêu.
Tỉnh Cửu đã ngủ ba ngày ba đêm, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cố Thanh tâm tình càng ngày càng trầm trọng, đặc biệt là nghĩ đến thư gửi cho Thanh Sơn cũng sớm đã phát ra, vì sao từ đầu đến cuối không có người nào đến?
Vừa lúc đó, hoàng thành đại trận bỗng nhiên sinh ra cảm ứng, có người nỗ lực xông vào hoàng cung, bị ngăn cản, đang cùng Thần Vệ quân đối lập.
Cố Thanh nhìn người tới có chút bất ngờ, ra hiệu Thần Vệ quân thả hắn đi vào.
……
……
Đạo bình phong vô hình trước người đột nhiên biến mất, Hà Triêm hơi nhíu mày, không hề sợ hãi xông vào hoàng thành, đi tới ngay chính giữa quảng trường, lớn tiếng quát lên: “Tỉnh Cửu! Ngươi đi ra cho ta!”
Ba ngày trước Đại Nguyên thành thiên địa dị tượng, toàn bộ Triêu Thiên đại lục đều nhìn thấy, hắn ở sâu trong cánh đồng tuyết, cũng nhìn thấy đạo nắng sớm kia.
Những tia nắng kia vô cùng rực rỡ, nhưng không chói mắt, tựa như những kỳ ngộ của hắn từ nhỏ đến lớn, đều là tự nhiên như vậy, nhưng lại vô cùng rực rỡ.
Tiếp theo, cánh đồng tuyết nghênh đón một đạo đao quang tráng lệ mà thê tuyệt.
Trời long đất lở, mặc kệ là Tuyết quốc quái vật hay là Nhân tộc người tu hành, đều không thể tiếp tục ở lại.
Hà Triêm cũng không muốn ở lại.
Năm đó lúc còn ở Bảo Thông thiền viện, hắn cũng đã mơ hồ đoán được thân phận của bác mình, vì lẽ đó hắn mới trở nên càng thêm hung hăng, dám đi Lê Minh hồ giết người, dám vào cánh đồng tuyết giết quái, dám cùng các trưởng lão các đại tông phái mắng chửi.
Có nàng ở, hắn cũng không cần sợ ai.
Hiện tại, nàng không còn.
Hắn lấy tốc độ nhanh nhất đi tới Đại Nguyên thành, cái gì đều không phát hiện, sau đó được Tam Thiên Viện sư thái chỉ điểm đến Triều Ca thành.
Năm ngoái chuyện đã xảy ra ở Triều Ca thành đã truyền khắp Triêu Thiên đại lục, ai cũng biết quan hệ giữa Tỉnh Cửu cùng Liên Tam Nguyệt, cũng biết bọn họ dắt tay rời khỏi Triều Ca thành vân du thiên hạ.
Hiện tại nàng đã chết rồi, Tỉnh Cửu còn sống.
Hà Triêm đương nhiên muốn tới đòi một lời giải thích.
Mặc kệ có đòi được hay không được.
Nàng không còn.
Hắn càng không sợ.
……
……
Cố Thanh đem Hà Triêm mời đến bên trong điện.
Hết thảy phẫn nộ, căng thẳng cùng với sát khí của Hà Triêm đều đã biến thành ngơ ngẩn.
Tỉnh Cửu nhắm mắt lại nằm ở trên giường, không có bất kỳ khí tức gì, phảng phất đã thành một vật chết.
“Chuyện gì thế này?” Hắn run giọng hỏi.
Không ai biết nguyên nhân, Nguyên Kỵ Kình có thể biết, nhưng hắn ở trong hoàng cung chính điện đồng dạng nhắm mắt, chẳng biết lúc nào tỉnh lại.
Cố Thanh nghĩ sư phụ năm đó ở bên trong Quả Thành Tự ngủ say mấy năm, nói: “Có thể cùng tiên khí có quan hệ.”
Đây là chuyện có khả năng nhất.
Cho dù là Cảnh Dương chân nhân cùng Liên Tam Nguyệt, muốn chiến thắng tiên nhân giáng lâm, cũng phải trả một cái giá khổng lồ.
Hiện tại là một người ngủ say bất tỉnh, một người khác đã rời khỏi nhân gian.
Hà Triêm cảm thấy rất khó chịu, rồi lại không có chỗ nào phát tiết, tức giận quát to một tiếng, sau đó khóc lên.
Nhìn hắn khóc lóc oan ức, như cô nhi mất cha mất mẹ như thế, Bình Vịnh Giai cùng A Phiêu cảm thấy rất kỳ quái, nghĩ thầm vì sao lại thương tâm như vậy.
Hà Triêm khóc vì sao lại không ai biết.
Không ai biết quan hệ giữa hắn cùng Thủy Nguyệt Am, cùng với Liên Tam Nguyệt.
Cố Thanh được Tỉnh Cửu giao phó, mơ hồ đoán được gì đó, vỗ vỗ bờ vai của hắn, biểu thị an ủi.
……
……
Hà Triêm không ở lại Triều Ca thành, ban đêm hôm ấy đã rời đi, theo như hắn nói Đao Thánh Tào Viên lúc này đang ở cánh đồng tuyết cùng nữ vương tiến hành một lần chiến đấu khốc liệt nhất hai trăm năm qua, hắn nhất định phải về Bạch Thành quan sát xem sao.
Tỉnh Cửu không tỉnh lại, Cố Thanh đương nhiên phải dựa theo lời hắn dặn dò làm việc, đem hắn đưa về nhà đi.
Vấn đề là nhà hắn rốt cuộc ở nơi nào?
Theo đạo lý mà nói, hắn là thúc tổ của Thần Hoàng, thuở nhỏ hiển nhiên là ở trong hoàng cung, nơi này đương nhiên chính là nhà của hắn, nhưng Cố Thanh luôn cảm thấy hắn không phải có ý đó, không phải vậy hà tất phải nói thêm câu này?
“Thời gian sư phụ ở Thanh Sơn so với thời gian ở trong hoàng cung nhiều hơn vô số lần, đối với hắn mà nói, nơi đó mới là nhà.” Bình Vịnh Giai gãi đầu nói.
Cố Thanh nói: “Coi như sư phụ có ý này, cũng không thể trở về Thanh Sơn.”
Thanh Sơn quá xa, hơn nữa Nguyên Kỵ Kình đang ở Triều Ca thành, hiện tại là do Phương Cảnh Thiên làm chủ, Tỉnh Cửu ngủ say bất tỉnh được đưa về Thanh Sơn hoặc là Vân Tập trấn…… như vậy quá nguy hiểm.
“Chân nhân có khả năng nói chính là Thái Thường Tự Tỉnh gia hay không?” Hồ quý phi hỏi.
Cố Thanh cùng Bình Vịnh Giai, A Phiêu liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm tựa hồ có chút đạo lý.
……
……
Nhà của Cảnh Dương có thể là hoàng cung, là Thanh Sơn, nhưng nhà của Tỉnh Cửu đương nhiên là Tỉnh trạch cách Thái Thường Tự không xa.
Thái Thường Tự hắc diêm đã nhuộm màu xám, vẫn giống khi xưa linh động tinh thần, nhưng cũng không còn đáng sợ.
Cố Thanh đám người đem Tỉnh Cửu đưa về Tỉnh trạch hôm đó, có người liền tới.
Ánh nắng chiều cực diễm tựa như là máu.
Triệu Tịch Nguyệt đứng dưới cây hải đường, xem Tỉnh Cửu trong thư phòng ngủ say bất tỉnh, trầm mặc không nói.
Phất Tư Kiếm ra, cây hải đường bị chém thành mảnh vỡ, mộ quang chiếu vào trong cửa sổ, đem mặt Tỉnh Cửu chiếu rọi càng thêm rõ ràng.
Mảnh vụn cây cùng hoa theo gió mà rơi, không có một mảnh có thể rơi vào trên người nàng.
Gió nhẹ nhẹ nhàng phất động tóc đen bên vai nàng.
Năm ngoái nàng sau khi nghe nói chuyện ở Triều Ca thành, đã bắt đầu để tóc, đã sắp đến ngang eo.
Quyển 6 – Chương 102: Trăm năm tiếng vọng
Triệu Tịch Nguyệt đứng trong hoàng hôn.
Tà dương phía sau lưng nàng.
Dung nhan của nàng không cách nào thấy rõ, chỉ có đôi mắt trắng đen rõ ràng vẫn là vô cùng sáng tỏ, ở trong thế giới tối tăm trở nên cực kỳ bắt mắt.
Cố Thanh đứng bên cạnh, yên lặng mong mỏi sư phụ có thể nhìn thấy đôi mắt này, tỉnh lại.
“Bằng không…… Ăn cơm trước?” Tỉnh Thương đứng bên ngoài có chút bất an hỏi.
Nghe được câu này, Cố Thanh, Bình Vịnh Giai nhìn về phía Triệu Tịch Nguyệt, A Phiêu có chút không rõ.
Nàng là Thần Mạt Phong chủ, càng là sư cô.
Bọn họ biết địa vị của nàng trong lòng Tỉnh Cửu, tuy rằng nàng rất thích ăn lẩu, nhưng lúc này còn ăn được cơm sao?
Triệu Tịch Nguyệt bỗng nhiên xoay người hướng về nhà ăn đi đến.
Tỉnh gia hôm nay chuẩn bị rất nhiều món ăn, chén dĩa phủ kín toàn bộ bàn tròn, thê tử của Tỉnh Thương có chút sốt sắng đứng bên cạnh bàn, thê tử của Tỉnh Lê thì có chút oan ức đứng xa hơn chút.
Triệu Tịch Nguyệt cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ở vị trí đầu, sau đó nói: “Ngồi.”
Tất cả mọi người tất cả ngồi xuống.
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ăn.”
Tất cả mọi người cũng bắt đầu ăn cơm, một bữa cơm xong xuôi, không có một người nói chuyện.
Sau khi cơm nước xong, Triệu Tịch Nguyệt để thê tử của Tỉnh Lê chải tóc cho mình, chải một cái bím tóc.
Tất cả mọi người đều làm bộ không nhìn thấy, A Phiêu ôm lấy cái bát so với mặt nàng còn lớn hơn làm bộ ăn cơm.
Tỉnh Lê sắc mặt tái nhợt, nghĩ thầm may mà trong phòng ăn không có gương.
Triệu Tịch Nguyệt rời khỏi nhà ăn, một lần nữa đi trở về phía trước thư phòng, khoanh chân ngồi xuống ở vị trí của cây hải đường trước kia, nhắm mắt lại.
Phất Tư Kiếm không một tiếng động mà ra.
Mộ quang mỹ lệ chiếu vào trên bím tóc nhỏ của nàng, có chút khó coi.
Nhìn hình ảnh này, Bình Vịnh Giai có chút bất an, hỏi Cố Thanh nói: “Sư huynh, tiếp theo phải làm sao bây giờ?”
Cố Thanh biết với tính tình của sư cô, chỉ sợ sư phụ một ngày không tỉnh, nàng sẽ một ngày không đi, nói: “Bảo vệ.”
Bọn họ thân là đệ tử, đương nhiên cũng phải ở đây bảo vệ, nhưng cũng không thể như Triệu Tịch Nguyệt như vậy cứ ngồi ở chỗ đó không làm gì.
Ai cũng không biết Tỉnh Cửu lúc nào mới tỉnh, nếu như cần mười mấy năm thì làm sao bây giờ?
Cũng may những năm qua Tỉnh trạch cơi nới thêm hai lần, có đủ gian phòng, đủ để cho bọn họ ở lại.
Hoàng hôn dần sâu, chính là bóng đêm đã tới.
“Sư phụ ngài khi nào hồi cung?” Tỉnh Lê đối với Cố Thanh hỏi.
Ở hắn nghĩ đến, nếu sư phụ là giam quốc, cũng không thể ở mãi ngoài cung.
Cố Thanh khoát tay áo một cái, nghĩ thầm chuyện như vậy sao có thể quan trọng bằng sư phụ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tỉnh Lê tỉnh lại, lần lượt đi hành lễ với Tỉnh Cửu đang hôn mê, Triệu Tịch Nguyệt, Cố Thanh cùng với Bình Vịnh Giai, A Phiêu, lại căn dặn thê tử vài câu tuyệt đối không nên muốn lấy lòng trưởng bối đi dâng trà các thứ, lúc này mới chuẩn bị đi hoàng cung.
Đi ra khỏi hẻm nhỏ, đi tới trên đường cái, hắn bỗng nhiên dừng bước, nhìn hình ảnh trước mắt, không nhịn được dụi dụi mắt, nghĩ thầm chính mình có phải đã nhìn lầm hay không?
Con đường này bình thường cực kỳ náo nhiệt phồn hoa, đối diện có rất nhiều trạch viện cùng cửa hàng, nhưng những cửa hàng và trạch viện này trong một đêm…… Toàn bộ đều bị dỡ sạch, đã biến thành một mảnh thổ địa bằng phẳng đến cực điểm!
Chuyện gì thế này? Hắn đi tới đối diện, có chút mờ mịt nhìn chung quanh.
Một tên quan viên công bộ doanh tạo ty nhận ra thân phận của hắn, mau mau tới đây giải thích vài câu: “Đây là ý chỉ từ trong cung đêm qua, Thanh Thiên ty cũng phái quan viên giúp đỡ, ta cũng chẳng biết vì sao.”
Tỉnh Lê mang theo nghi hoặc đi tới hoàng cung. Thần Hoàng trẻ tuổi không đợi hắn đặt câu hỏi, thân thiết hỏi: “Thúc tổ hiện tại làm sao?”
Tỉnh Lê nói: “Tổ sư vẫn chưa tỉnh…… Bệ hạ, con đường kia làm sao lại bị hủy đi?”
Thần Hoàng nói: “Buổi tối ngươi trở về, sẽ biết nguyên nhân.”
……
……
Lúc chạng vạng, Tỉnh Lê từ hoàng cung trở về, chợt phát hiện bên con đường kia đã có thêm một ngôi chùa!
Dù cho là có Thanh Thiên ty quan viên trợ giúp, cũng không người nào có thể trong một ngày đột ngột xây dựng ra một ngôi chùa, rất rõ ràng đây là một vị đại năng trực tiếp chuyển một ngôi chùa tới đây.
Ngôi chùa kia có chút cũ kỹ, Tỉnh Lê thậm chí cảm thấy có chút quen mắt, đi tới gần nhìn kỹ, mới phát hiện đây không phải Tịnh Giác Tự hậu tam điện hay sao?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tỉnh Lê có chút mờ mịt đi trở về trong hẻm, chợt nghe cổng lớn cọt kẹt một tiếng mở ra, một tăng nhân tuổi còn trẻ từ bên trong đi ra.
Cố Thanh ở bên đưa tiễn, thần thái cực kỳ tôn kính.
Mặc kệ là đương triều giam quốc, hay là Thanh Sơn chưởng môn thủ đồ, đều là thân phận cực cao quý, thế gian tăng nhân có tư cách để Cố Thanh tôn kính như vậy có thể có mấy người?
“Bái kiến Thiền Tử.” Tỉnh Lê mau mau quỳ gối hành lễ, nhìn thấy đôi chân trần trắng nõn búp sen kia.
Thiền Tử không để ý đến hắn, cũng không có ý tránh né hắn, tiếp tục nói với Cố Thanh: “Hắn cảnh giới không đủ, mạnh mẽ vận dụng Thanh Sơn kiếm trận, ngày đó nên chết, chỉ là chẳng biết vì sao đạt được tiên khí của Bạch Nhận, mới có thể chống đỡ tới bây giờ, tình hình như thế ta chưa từng thấy, lại càng không biết hắn khi nào có thể tỉnh lại, có thể không tỉnh lại, đúng là Thủy Nguyệt Am bên kia có lẽ có chút kinh nghiệm, ngươi hỏi các nàng một chút.”
Nói xong câu đó, Thiền Tử hướng về bên kia đường đi đến, được các tăng nhân Tịnh Giác Tự đón vào trong ngôi chùa kia.
Tiếng chuông trong bóng chiều vang lên.
Cố Thanh hướng về bên kia đường chăm chú hành lễ.
Tỉnh Lê mau mau theo thi lễ một cái.
……
……
Hôm sau, chiếc kiệu nhỏ màn xanh kia đáp xuống trên đường.
Thủy Nguyệt Am chủ cùng Cố Thanh nói chuyện một hồi, liếc nhìn Triệu Tịch Nguyệt, sau đó xoay người rời đi.
Nơi đây đã có Thiền Tử tọa trấn, nàng không cần thiết ở lại chỗ này, hơn nữa Thông Thiên tỉnh bên Đông Hải cũng cần có người canh gác.
Năm đó Liên Tam Nguyệt sau khi được Tỉnh Cửu rót vào tiên khí, ngủ say rất nhiều năm, nhưng Thủy Nguyệt Am chủ chỉ biết ngoại cảnh biến hóa, cũng không biết nàng làm sao luyện hóa những tiên khí kia, cũng không có cách nào đưa ra đáp án.
Thủy Nguyệt Am chủ đi rồi, nhưng Chân Đào cùng mấy vị đồng môn lưu lại, ở lại bên trong Thái Thường Tự.
Tiếp theo, Huyền Linh Tông, Kính Tông cùng Đại Trạch cũng đều có người đến, cách Tỉnh trạch không xa, từng người lựa chọn nơi ở.
Bên kia là Lộc Quốc Công phủ cùng tể tướng phủ, người trước vốn là người của Tỉnh Cửu, người sau có bối cảnh Nhất Mao Trai.
Tỉnh trạch coi như đã được vây kín, đã biến thành cấm địa ngăn cách với ngoại giới.
Rất rõ ràng đây là đề phòng Trung Châu Phái trả thù, hơn nữa có Nguyên Kỵ Kình trong hoàng cung, Tỉnh Cửu hôn mê hẳn là sẽ an toàn.
Nghĩ những chuyện này, Tỉnh Lê về nhà, nhưng cảm thấy trong nhà tựa hồ cũng có biến hóa, sau đó mới nhớ ra cây hải đường kia đã không còn, không khỏi thở dài.
Triệu Tịch Nguyệt nhắm mắt lại ngồi ở trước thư phòng, mặc kệ Thiền Tử hay là Thủy Nguyệt Am chủ đến, đều không để ý đến.
Nhưng mặc kệ nàng để ý tới hay không, Cố Thanh đều muốn đem những chuyện này bẩm báo cho nàng.
Triệu Tịch Nguyệt mở mắt ra, đứng dậy, đưa tay triệu hồi Phất Tư Kiếm.
Cố Thanh ngây người, nghĩ thầm ngài muốn làm gì?
Triệu Tịch Nguyệt tay trái nắm chặt bím tóc, tay phải nắm chặt Phất Tư Kiếm nhẹ nhàng cắt một cái, sau đó ném cho Cố Thanh.
Phất Tư Kiếm động, hóa thành một đạo huyết tuyến, hướng về Thanh Sơn mà đi.
Cố Thanh cầm cái bím tóc kia, nhìn kiếm quang biến mất ở phía chân trời, có chút mờ mịt.
Lúc trước thời điểm Tỉnh Cửu mất tích trên cánh đồng tuyết , Triệu Tịch Nguyệt ở trước miếu tại Bạch Thành, đợi hắn thời gian một năm, hiện tại mới một ngày, làm sao ngươi lại đi rồi?
Đột nhiên, hắn cảm thấy bím tóc trong tay rất trầm trọng, lại có chút nóng lên, trong lòng biết đây không phải thứ mình có thể chạm vào, mau mau tiến vào thư phòng đặt ở bên người Tỉnh Cửu, còn cực kỳ cẩn thận điều chỉnh vị trí một hồi.
……
……
Kiếm quang như máu chiếu sáng đỉnh Thần Mạt Phong.
Nguyên Khúc từ trong điện ra đón, nói: “Sư phụ! Chưởng môn chân nhân thế nào rồi?”
Triệu Tịch Nguyệt không để ý đến hắn, phất phất ống tay áo.
Lưu A Đại như cái tuyết cầu từ bên trong tay áo của nàng lăn ra.
Nguyên Khúc vội vàng ngậm miệng.
Triệu Tịch Nguyệt mặt không cảm xúc đi vào động phủ.
Vách đá chậm rãi đóng lại.
Lưu A Đại thu tầm mắt lại, chậm rãi đến bên cạnh vách núi nằm xuống, nhìn phía biển mây phảng phất đang thiêu đốt kia.
……
……
Đảo mắt, chính là trăm năm.
Không đủ thương hải biến thành tang điền, nhưng đối với phàm nhân mà nói là một đạo ranh giới khó có thể vượt qua, vắt ngang qua sinh tử.
Triều Ca thành dân chúng tận mắt chứng kiến Liên Tam Nguyệt đại chiến tiên nhân cũng đã chết rồi, hết thảy đều thành truyền thuyết.
Cho dù đối với người tu hành mà nói, đây cũng là đoạn thời gian rất dài.
Triêu Thiên đại lục trăm năm qua rất bình tĩnh.
Tà đạo yêu nhân trên căn bản đều bị Liễu Từ giết chết.
Trung Châu Phái như phong sơn trầm mặc.
Chỉ có Thanh Sơn Tông trở nên càng ngày càng lớn mạnh.
Quảng Nguyên chân nhân bảy mươi năm trước đã Thông Thiên.
Phương Cảnh Thiên phá cảnh đến Thông Thiên trung cảnh.
Càng ngoài dự liệu của tất cả mọi người chính là, Thanh Sơn kiếm luật Nguyên Kỵ Kình lại còn sống sót, tọa trấn tại Triều Ca thành hoàng cung, tuy rằng không có mấy người có thể nhìn thấy hắn.
Thanh Sơn Tông phảng phất trở lại thời điểm toàn thịnh năm đó, nhưng mà ai cũng biết Thanh Sơn ẩn ưu là cái gì.
Thái Bình chân nhân tiêu dao thế gian.
Cảnh Dương chân nhân ngủ say bất tỉnh.
Nếu như không phải bởi vì Nguyên Kỵ Kình còn sống, Phương Cảnh Thiên có lẽ cũng sớm đã trấn áp Thần Mạt Phong, đón về sư phụ của chính mình.
Một ngày mùa thu tầm thường nào đó, động phủ trên đỉnh Thần Mạt Phong chậm rãi mở ra, tro bụi lướt nhẹ, Triệu Tịch Nguyệt đi ra.
Nàng cả người tro bụi, tóc ngắn ngổn ngang, lôi thôi lếch thếch, tựa như hơn trăm năm trước ở kiếm phong, cùng Tỉnh Cửu lần đầu gặp gỡ như vậy, nhưng con ngươi càng thêm trắng đen rõ ràng, như mực trên tờ giấy, có thể làm cho thiên địa rõ ràng nhìn thấy ý chí cùng ý nghĩ của nàng.
Đi kèm hoàng hôn như máu, nàng đi tới bên cạnh vách núi, nhìn phía mảnh biển mây phảng phất đang thiêu đốt kia.
Vô số đạo kiếm ý như có như không từ quần áo bay ra.
Biển mây đột nhiên vỡ vụn, biến thành vạn sợi, như vô số hỏa diễm nhảy lên.
Nguyên Khúc từ bên trong đạo điện đi ra, càng là chấn kinh đến quên cả hành lễ, trong mắt tràn đầy thần tình không thể tin tưởng.
Sư tôn vừa nãy thể hiện đến tột cùng là cảnh giới gì?
Xa xa trên Bích Hồ Phong, bỗng nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu.
Đó là nhớ nhung.
Càng nhiều chính là khâm phục.
Nàng rốt cục vượt qua Cảnh Dương trước đây, trở thành Phá Hải đỉnh phong trẻ nhất từ trước tới nay.
Quyển 6 – Chương 103: Ngoài cửa sổ
Một trăm năm, để Triệu Tịch Nguyệt liên tục phá tam cảnh, đi tới Phá Hải đỉnh phong, trở thành cường giả chân chính, cũng làm cho Thanh Sơn phát sinh một chút biến hóa vi diệu mà trọng yếu, những biến hóa nhỏ này tích lũy lại, không lâu sau đó sẽ nghênh đón một lần bạo phát triệt để.
Nguyên Kỵ Kình tọa trấn Triều Ca thành, Phương Cảnh Thiên tự nhiên trở thành người có địa vị tối cao ở Thanh Sơn Cửu Phong, những năm qua làm việc công chính, trầm ổn mà không liều lĩnh, khá được nhân tâm. Hắn sau khi trải qua thời gian dài chuẩn bị, đưa ra để nghị muốn lập chưởng môn mới, được rất nhiều trưởng lão cùng đệ tử ủng hộ, cũng nghênh đón rất nhiều phản đối.
Thanh Sơn đệ tử đều còn nhớ, có một vị lão tổ tông đang ngủ trong Triều Ca thành.
Phương Cảnh Thiên nói Tỉnh Cửu không phải Cảnh Dương sư thúc tổ, là Vạn Vật Nhất Kiếm kiếm yêu, ai sẽ tin tưởng đây?
Sự thực mà Thiền Tử cùng Liên Tam Nguyệt đều thừa nhận, ngươi dựa vào cái gì phủ định?
Triệu Tịch Nguyệt đang bế quan, Cố Thanh tại Triều Ca thành, Thần Mạt Phong không phát ra âm thanh, phản đối lợi hại nhất dĩ nhiên là Thiên Quang Phong, Trác Như Tuế thậm chí còn chuyên môn xuất quan một lần.
Đối mặt với tiếng phản đối như nước thủy triều, Phương Cảnh Thiên vẫn như cũ rất trầm ổn, không có mạnh mẽ trấn áp, mà là đưa ra một lý do cực kỳ mạnh mẽ.
Không cần biết Tỉnh Cửu là Cảnh Dương chân nhân hay là Vạn Vật Nhất Kiếm kiếm yêu, lẽ nào hắn tại Triều Ca thành một ngày không tỉnh, Thanh Sơn Tông một ngày không có chưởng môn hay sao?
Thanh Sơn Tông cần một vị chưởng môn mới.
Mặc kệ là hắn Phương Cảnh Thiên hay là Quảng Nguyên chân nhân, hoặc là người nào khác.
Một trăm năm qua, Thanh Sơn không có chưởng môn, Nguyên Kỵ Kình khô thủ hoàng cung, các phong tự mình làm việc, xác thực ảnh hưởng rất lớn, coi như là Trác Như Tuế giỏi quấy nhiễu nhất, cũng không cách nào phản đối lý do này của Phương Cảnh Thiên.
Như vậy vấn đề tiếp theo chính là, Thanh Sơn tân chưởng môn nên làm sao tuyển chọn?
Thích Việt Phong trưởng lão đệ tử chuyển ra môn quy như núi bắt đầu đọc kỹ, muốn tìm được điều khoản có lợi cho Quảng Nguyên chân nhân.
Mặc Trì trưởng lão ở đỉnh Thiên Quang Phong nhìn cái ghế kia than thở, nói không thành lời.
Thượng Đức Phong trầm mặc không nói.
Lưỡng Vong Phong đệ tử cùng với các phong kiếm tu đều từ các nơi trên đại lục trở về Thanh Sơn.
Đầu xuân năm sau trên Thanh Sơn thử kiếm, sẽ đưa ra quyết định sau cùng.
……
……
Triệu Tịch Nguyệt nghe xong Nguyên Khúc bẩm báo, hỏi: “Cố Thanh thì sao?”
Nguyên Khúc nói: “Cố Thanh sư huynh tại Triều Ca thành giam quốc, Phương Cảnh Thiên mấy lần gọi hắn trở về, hắn đều không nghe triệu.”
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Không trở lại là đúng.”
Nguyên Khúc nói tiếp: “Bình Vịnh Giai cùng A Phiêu tám mươi mấy năm trước bỗng nhiên mất tích, không biết đi nơi nào, nhưng Thiền Tử truyền tin nói không cần lo lắng.”
Triệu Tịch Nguyệt mơ hồ đoán được hai đứa nhóc kia đi nơi nào, hỏi: “Đồng Nhan đối với chuyện này có ý nghĩ gì?”
Nguyên Khúc nói: “Năm ấy thời điểm vây công Vân Mộng Sơn, Đồng Nhan sư huynh lộ ra ngoài sáng, Trung Châu Phái mặt ngoài không nói gì, nhưng âm thầm ra lệnh truy giết, hắn sau khi trở về vẫn tiến vào ẩn phong, ta cũng rất lâu chưa thấy.”
Triệu Tịch Nguyệt lại hỏi: “Trác Như Tuế còn đang bế quan ư?”
Nguyên Khúc nói: “Trác sư huynh muộn hơn so với ngài ba năm mới bắt đầu bế quan, phỏng chừng nhất thời còn ra không được.”
Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc một chút, hỏi: “Hắn bên kia thế nào?”
Vấn đề quan tâm nhất, đều là sẽ đặt đến cuối cùng mới hỏi.
Nguyên Khúc nói: “Chưởng môn chân nhân vẫn không tỉnh, lúc ban đầu Thiền Tử bảo hộ mười năm, sau đó là Thủy Nguyệt Am chủ mười năm, Bố Thu Tiêu mười năm, Quảng Nguyên sư bá phá cảnh cũng đi mười năm, liên tục xoay chuyển.”
Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Hiện tại đến phiên ai?”
Nguyên Khúc nói: “Bố Thu Tiêu.”
Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm Liễu Thập Tuế cũng ở bên kia, tạm thời bỏ ý định lập tức đi Triều Ca thành.
Quả Thành Tự cùng Thủy Nguyệt Am, Nhất Mao Trai sẽ ở Triều Ca thành bảo vệ Tỉnh Cửu, ngoại trừ đối với Cảnh Dương chân nhân tôn kính cùng với tư giao, nguyên nhân trọng yếu hơn là hướng về Trung Châu Phái biểu lộ thái độ, làm họ kinh sợ, chỉ như vậy mới có thể giữ vững thiên hạ thái bình.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là Nguyên Kỵ Kình còn sống.
Có người nói hiện tại Triều Ca thành hoàng cung, dù cho là thời tiết giữa hè, cũng có thể không cần khởi động trận pháp hạ nhiệt độ, bởi vì trong thiên điện kia có tuyết rơi mãi mãi không kết thúc.
Triệu Tịch Nguyệt nhớ rất rõ ràng, năm đó Tỉnh Cửu nói với nàng Nguyên Kỵ Kình cùng Liễu Từ đều chỉ có mấy chục năm thọ nguyên.
Thời điểm nói câu này, nàng cùng Tỉnh Cửu đứng ở chỗ này, đứng bên cạnh vách núi Thần Mạt Phong.
Đó là chuyện hơn một trăm năm trước.
Theo đạo lý Nguyên Kỵ Kình đã sớm phải rời đi, vì sao còn sống sót?
……
……
Đầu thu, bên trong điện cũng đã phải dùng đến chậu than.
Triều Ca thành so với thiên nam lạnh hơn rất nhiều, theo đạo lý cũng không đến mức như vậy, nhưng đám cung nữ cùng thái giám kia dáng vẻ đã quen với việc này.
Đây tự nhiên là bởi vì Nguyên Kỵ Kình tọa trấn hoàng thành.
Đương nhiên, trong hoàng cung các tòa cung điện đều có trận pháp, có thể rất dễ dàng thực hiện bốn mùa như xuân, chỉ là chủ nhân tòa cung điện này tính thích thiên nhiên, càng yêu thích cảm giác sưởi lò than.
Hồ quý phi đã làm thái hậu một trăm năm, vẫn như cũ rất ngây thơ như thiếu nữ, nhìn Cố Thanh hỏi: “Ngươi lúc nào trở lại Thanh Sơn?”
Cố Thanh nói: “Ta không định trở về.”
Ai cũng biết đương triều thái hậu cùng giam quốc đại nhân là minh hữu tối kiên định, hơn nữa loại quan hệ này đã gắn bó hơn một trăm năm, nhưng mà cho đến hôm nay, giữa bọn họ vẫn như cũ có vẻ hơi xa lạ, chí ít không thể nói là quen thuộc, càng không có vẻ thân thiết.
Mặc dù là lúc nói chuyện, vị trí của bọn họ cũng cách khoảng cách vài chục trượng, nếu như là người bình thường, thật là có chút nghe không rõ đối phương đang nói cái gì.
Hình ảnh này nhìn có chút quái lạ.
Trong hoàng cung cung nữ cùng thái giám đã thay đổi rất nhiều đời, lại biết đây là quy củ giữa thái hậu nương nương cùng giam quốc đại nhân tới nay.
Cung nữ dâng trà, lùi tới ngoài điện.
Hồ thái hậu nhìn hắn lo lắng nói: “Nếu như Phương Cảnh Thiên thật thành tân chưởng môn, lại triệu ngươi trở về, ngươi chỉ có thể nghe lệnh.”
Cố Thanh nói: “Đúng thế.”
Hồ thái hậu bỗng nhiên nghĩ rõ ràng chuyện gì, mỉm cười nói: “Vì lẽ đó ngươi nhất định sẽ trước mùa xuân sang năm cùng Chân Đào kết làm đạo lữ?”
Thủy Nguyệt Am chủ mấy năm trước rốt cục phá cảnh, trở thành một đời đại vật.
Nếu như Cố Thanh có thể cùng Chân Đào kết làm đạo lữ, thêm vào quan hệ giữa Thần Mạt Phong cùng Thủy Nguyệt Am, liền nắm giữ một ngoại viện cực kỳ mạnh mẽ.
Gặp phải tình huống như thế này, cho dù Phương Cảnh Thiên thành Thanh Sơn chưởng môn cũng sẽ không dễ dàng động tới hắn.
Rất nhiều năm sau, Cố Thanh muốn cùng Trác Như Tuế hoặc là người khác cạnh tranh Thanh Sơn chưởng môn, cũng sẽ là trợ lực rất lớn.
“Về thời gian quả thật có cân nhắc.”
Cố Thanh không phủ nhận lời giải thích của nàng, nói: “Nhưng đây chỉ là một mặt, ta xác thực rất yêu thích Chân Đào cô nương.”
“Nam nhân a, chính là hiện thực như thế, nói cái gì yêu thích chứ?” Hồ thái hậu nhìn hắn châm chọc nói.
Cố Thanh bình tĩnh nói: “Thái hậu xin nói cẩn thận.”
“Câu nói này là ta quá mức, thu hồi.”
Hồ thái hậu nghiêng người dựa vào đến trên giường nhỏ, nhìn phía ngoài cửa sổ.
Cố Thanh cũng nhìn phía ngoài cửa sổ.
Hai người không nói gì thêm.
Trong cung điện hoàn toàn yên tĩnh.
Hình ảnh rất quỷ dị.
Bọn họ cứ như vậy lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Rõ ràng ngoài cửa sổ không có gì.
Không biết bao lâu trôi qua.
Hồ thái hậu nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi định bỏ ta lại hay sao?”
Cố Thanh quay đầu đi.
Tà dương chiếu vào trên tường cung bên kia cửa sổ, lại phản chiếu đến trên mặt của nàng.
Không tăng thêm hào quang nào cả.
Hốc mắt của nàng có chút ửng đỏ.
Đầy nước mắt.
Quyển 6 – Chương 104: Cố Thanh cố sự
Cố Thanh lẳng lặng nhìn nàng, không mở lời an ủi.
Hắn tựa như sư phụ hắn như thế, dù cho Liên Tam Nguyệt chết, cũng sẽ không khóc.
Ngươi khóc mặc ngươi.
Cùng ta có quan hệ gì chứ?
Mãi đến tận khi hắn cảm thấy trên mặt có chút dị dạng, đưa tay sờ sờ, phát hiện đã bị nước mắt làm ướt nhẹp, mới tỉnh hồn lại. Truyện mới cập nhật
Mình không phải sư phụ a.
……
……
Hắn đương nhiên không phải Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu là nhi tử của Thần Hoàng, sinh ra đã ở tại trong hoàng cung.
Phụ thân của hắn tuy rằng cũng là đại nhân vật của Cố gia, nhưng hắn từ khi sinh ra đã ở trong gian viện kia, viện rất nhỏ hẹp đơn sơ, thậm chí so với những hạ nhân có mặt mũi còn không bằng. Bởi vì mẫu thân của hắn không phải chính thê, lúc ban đầu ngay cả thiếp cũng không tính, không phải động phòng nha đầu, chính là một nha hoàn bị nam chủ nhân tùy ý dùng mà thôi.
Cố gia có thể phát triển tới hôm nay, tự nhiên có chỗ thích hợp, hết thảy con cháu, bất luận họ hàng xa đều sẽ nắm giữ cơ hội được giáo dục, sẽ được kiểm tra có tu hành thiên phú hay không, sẽ không có bất kỳ để sót. May mắn chính là, Cố Thanh từ lúc còn rất nhỏ, đã thể hiện tu đạo thiên phú, nhưng không đủ may mắn chính là, hắn còn có một huynh trưởng, thiên phú so với hắn càng tốt hơn, hơn nữa còn là con khai sinh.
Cố gia có chút chuẩn bị, mấy năm sau sẽ đem Cố Thanh đưa vào Thanh Sơn.
Vị huynh trưởng kia gọi là Cố Hàn, đối với hắn tự nhiên rất lạnh nhạt, nhưng cũng không thể nói là xấu, đem hắn mang tới Lưỡng Vong Phong, làm kiếm đồng cho Thanh Sơn thủ đồ Quá Nam Sơn.
Nếu như tính mạng của hắn dựa theo quỹ tích như vậy vận hành, sau khi thừa kiếm, hắn sẽ chính thức gia nhập Lưỡng Vong Phong, nỗ lực tu hành giết địch, dựa vào niên tư cùng công lao, đổi lấy đan dược cùng kiếm pháp quý giá, sau đó xem có hi vọng hai trăm năm sau trở thành trưởng lão ngọn núi nào đó hay không.
Vấn đề là ở thừa kiếm đêm ấy, hắn gặp phải Tỉnh Cửu, do đó sinh mệnh phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Phi kiếm của hắn tựa như đồng nát sắt vụn như vậy, bị Tỉnh Cửu vứt đến trong núi xa xa.
Một khắc đó ngoại trừ phẫn nộ cùng nhục nhã, trong lòng hắn càng nhiều chính là tâm tình mờ mịt.
Hắn không nghĩ ra được chuyện gì, theo bản năng hỏi Tỉnh Cửu một câu.
Thỉnh giáo đối thủ vừa đánh bại chính mình, bản thân chuyện này đã vô cùng khó hiểu, càng không hiểu ra sao chính là, Tỉnh Cửu lại nghiêm túc trả lời.
Bởi vì ở thừa kiếm đại hội hắn đã sớm dùng Lục Long kiếm quyết, hắn bị cấm tu kiếm một năm.
Cố Hàn có chút không vui, cũng không nói gì, để hắn đợi thêm ba năm rồi thừa kiếm.
Tu đạo chuyện như vậy, đình trệ ba năm, thường thường tương đương đại đạo vô vọng, ngay lúc Cố Thanh lòng sinh tuyệt vọng, Liễu Thập Tuế nói với hắn một câu: “Ngươi có muốn qua bên kia xem thử hay không?”
Cố Thanh nghĩ thời gian rất lâu, rốt cục làm ra quyết định.
Quyết định này nhất định sẽ đắc tội Cố Hàn, thậm chí sẽ làm Cố gia từ bỏ bồi dưỡng đối với hắn, nhưng hắn vẫn làm như vậy, đồng thời ở một khắc làm ra quyết định, cảm nhận được ung dung trước nay chưa từng có. Bởi vì từ một khắc đó bắt đầu, hắn rốt cục rời khỏi Cố Hàn cùng Cố gia.
Hắn đi tới Thần Mạt Phong, Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt biểu thị không cần chấp sự, nhưng ngọn núi này lớn như vậy, ngươi tùy tiện ở là được.
Hắn ở Thần Mạt Phong, cùng hầu tử sửa chữa một gian nhà gỗ.
Ba năm sau, Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt từ hải châu trở về, hắn tham gia thừa kiếm, tự nhiên thành đệ tử của Tỉnh Cửu, được truyền Thiên Quang Phong Thừa Thiên Kiếm pháp.
Những kinh nghiệm này xác thực đặc sắc, đặt ở bên trong những cố sự khác, thường thường đều là đãi ngộ của nam chính, nhưng hắn rất tỉnh táo biết, chính mình tu đạo thiên phú không bằng hai vị sư trưởng, cũng không bằng Liễu Thập Tuế cùng với sau đó nhận biết Trác Như Tuế đám người, sau khi gặp Đồng Nhan, cũng biết mình tuyệt đối không tính là thông minh.
Hắn chỉ có thể dùng nhiều thời gian hơn để tu hành, hơn nữa ở những phương diện khác trả giá nhiều hơn.
Hắn cẩn thận tính toán tất cả mọi chuyện, trở thành đại quản gia chân chính của Thần Mạt Phong, tiện đà trở thành lão sư của Cảnh Nghiêu, làm thay quyền Thanh Sơn chưởng môn mấy năm, hiện tại đã thành giam quốc.
Thống trị quốc gia đương nhiên rất khó, hắn ban đầu cũng có chút không tự tin, nhưng một trăm năm qua hắn đem Cảnh Nghiêu phụ tá rất tốt, không có bất kỳ người nào có thể lấy ra nửa điểm tật xấu.
Ở trong hoàng thành tháng ngày quá dài, hắn đã rất khó nhớ nổi năm đó Cố gia trạch viện nhỏ hẹp lại ẩm ướt âm u.
Mẫu thân của hắn đã sớm từ trong viện kia chuyển ra ngoài, trở thành lão thái quân cả gia tộc kính trọng nhất, bảy mươi năm trước bình tĩnh mà thỏa mãn rời khỏi nhân thế.
Đối với phàm nhân mà nói đan dược kéo dài tuổi thọ tác dụng có hạn, đại nạn đến ai cũng không tránh khỏi.
Thời điểm mẫu thân tạ thế, Cố Thanh rời Triều Ca thành, trở về nhà một lần, đó là sợi dây cuối cùng nối liền hắn với nhân gian.
Khi phụ thân chết, hắn không trở lại, Cố gia tự nhiên không dám có bất kỳ ý kiến gì.
Bất luận ai tới xem, Cố Thanh cuộc đời tu đạo đều rất trôi chảy, làm người ước ao thậm chí đố kị.
Sau khi hắn gặp Tỉnh Cửu, chỉ ở đỉnh Thiên Quang Phong từng xuất hiện một lần cơ hội liều mạng, nhưng vẫn không đạt thành.
“Ngươi đời này có vì ai mà nguyện hi sinh tính mạng hay không?”
Hắn biết có người từng hỏi sư phụ vấn đề này, sư phụ không trả lời.
Ở hắn nghĩ đến, sư phụ đồng ý vì Liên Tam Nguyệt liều mạng, bởi vì hắn từng thấy ngày đó sư phụ từng ngã xuống trước mặt mình.
Vậy mình thì sao? Ngoại trừ sư phụ, ta còn nguyện ý vì ai liều mạng?
……
……
Bên cửa sổ, Hồ thái hậu đang yên lặng rơi lệ.
Cố Thanh yên lặng nghĩ, ta đồng ý vì ngươi liều mạng.
Đúng, tuy rằng những chuyện khác không làm được.
Là khi nào thì bắt đầu?
Cố Thanh đã nhớ không rõ.
Lời nói của hắn không nhiều, càng không giống Trác Như Tuế cùng Nguyên Khúc yêu thích nói nhiều, nhưng có thể là bởi vì khi còn bé gian viện kia quá mức yên tĩnh, kỳ thực hắn rất yêu thích náo nhiệt.
Lẩu hắn ăn cũng không nhiều, nhưng kỳ thực chuyện này đều là hắn thu xếp.
Hắn yêu thích loại cảm giác giống gia đình này.
Đại khái tựa như Tỉnh Cửu thích xem bọn họ ăn lẩu vậy.
Hắn không muốn rời khỏi Thần Mạt Phong, một ngày đều không muốn, nhưng một mực bị sư phụ ném tới Triều Ca thành. Lúc ban đầu, hắn là thật sự rất không quen, thậm chí mang theo một ít oán khí, thẳng đến về sau phát hiện, mỗi ngày ban đêm đều sẽ có món ăn khuya nóng ấm đặt ở trên bàn của mình, không cần biết mình có ăn hay không.
Khi đó nàng vẫn là Hồ quý phi, muốn ổn định Thanh Sơn cái cường viện này, đối với hắn tự nhiên vô cùng khách khí nhiệt tình.
Nhưng hắn vẫn đối với nàng rất lạnh nhạt, bảo vệ quy củ, vẫn duy trì một khoảng cách, thậm chí rất ít nhìn thẳng vào nàng.
Nguyên nhân nói ra rất đơn giản…… Hồ quý phi có vẻ ngoài quá đẹp, hắn rất muốn nhìn, nhưng biết nhìn sẽ có vấn đề.
Đây là một hồ yêu đạo hạnh cao thâm, coi như ăn mặc chỉnh tề, dù cho ăn mặc áo bông của nông gia, cũng so với nữ tử phổ thông mình không sợi vải càng thêm dụ hoặc.
Càng phiền toái chính là, hắn phát hiện Hồ quý phi cũng thường thường nhìn chính mình.
Trong ánh mắt của nàng không có dục vọng, chỉ có hiếu kỳ cùng lấy lòng.
Nhưng, ngươi nhìn ta làm gì?
Ngươi chẳng lẽ không biết nhìn như thế, sẽ xảy ra chuyện sao?
Cố Thanh rất phiền muộn, đương nhiên sẽ không cho nàng thái độ tốt đẹp gì.
Hồ quý phi hẳn là hiểu lầm ý của hắn, cho rằng vị chính đạo đệ tử này xem thường xuất thân của chính mình, đối với hắn cũng lạnh nhạt đi.
Đó đã là sự tình hơn một trăm năm trước.
Sau đó.
Thần Hoàng rời khỏi thế giới này.
Hắn từ Thanh Sơn trở về Triều Ca thành.
Trong hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh.
Cảnh Nghiêu đỏ mắt, cố nén bi thống, được đại thần phụ tá xử lý chính vụ.
Trong điện yên tĩnh như ngôi mộ.
Hắn đứng ngoài cửa sổ, xa xa mà nhìn nàng.
Khi đó nàng, tựa như bị người đánh rơi hồn phách, sắc mặt tái nhợt, cứ như vậy thẫn thờ mà ngồi ở trên giường nhỏ.
Hết thảy cung nữ cùng thái giám đều bị nàng đuổi đi.
Bỗng nhiên, nàng khóc lên, sau đó không còn ngừng lại.
Nàng khóc không thành tiếng.
Nàng ruột gan đứt từng khúc.
Trong bầu trời đêm bay tới mây đen, che khuất ánh sao, phảng phất tinh thần đều không đành lòng nghe tiếp.
Cố Thanh thậm chí hoài nghi, nếu để cho nàng tiếp tục khóc, có thể trực tiếp khóc chết hay không.
Hắn không có cách nào nhìn như thế, đi vào bên trong điện, đi tới trước người của nàng, muốn an ủi nàng vài câu.
Nhưng người trên Thần Mạt Phong đều không biết an ủi người, hắn không biết nên nói gì.
Hồ quý phi có chút mờ mịt nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên nhào vào ngực của hắn, ôm hắn khóc rống lên.
Cố Thanh sợ hết hồn, muốn tránh ra lại phát hiện không cách nào làm được, lúc này mới biết cảnh giới tu vi của nàng nguyên lai cao hơn chính mình rất nhiều.
Hồ quý phi cứ như vậy ôm hắn khóc một đêm, nước mắt ướt đẫm áo của hắn.
Ngoài ra, không có chuyện gì phát sinh.
……
……
Ngày hôm sau, tất cả hồi phục bình thường.
Nàng bắt đầu làm thái hậu nương nương, hắn bắt đầu làm giam quốc, vẫn như cũ vẫn duy trì một khoảng cách, quan hệ rất lạnh nhạt, chưa bao giờ đối diện.
Mười năm sau một ngày nào đó, hắn đến thời khắc mấu chốt phá cảnh vào Du Dã thượng cảnh, đi tới trên tường cung, nhìn mặt trên tự nhiên vết nứt, kiếm tâm dần bình tĩnh, chỉ là tổng còn kém gì đó.
Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một ánh mắt rơi vào trên người chính mình, xoay người nhìn tới, chỉ thấy nàng bên cửa sổ đang nhìn mình, khắp mặt là biểu hiện trào phúng.
Bởi vì cái nhìn kia, hắn phá cảnh.
Nàng biết sau chuyện này, vui vẻ nở nụ cười, từ đó thường thường theo dõi hắn.
Đương nhiên là thời điểm không có người ngoài ở đây.
Coi như Cố Thanh có chút tức giận nhìn lại, nàng cũng sẽ không lùi bước, vẫn như cũ cười hì hì nhìn hắn, tựa như một tiểu cô nương ham chơi.
Có thể là bởi vì số lần tức giận nhìn lại quá nhiều, hắn cũng không sợ hãi nhìn nàng, khi nàng không chú ý, cũng sẽ nhìn chằm chằm vào nàng.
Thật sự rất ưa nhìn.
Người thích cái đẹp, mọi người đều có, thế gian nhiều người như vậy đều có thể nhìn chằm chằm sư phụ, ta tại sao không thể?
Cứ như vậy lại qua tiếp mười năm, rốt cục phát sinh một chuyện.
Cùng những ngôn tình cố sự trong sách không giống, ngày đó không có đại sự gì, bọn họ cũng không có ai sinh bệnh, càng không có ai bị thương nặng sắp chết. Chỉ là một ngày mùa thu tầm thường, có thể là bởi vì khí trời quá tốt, có thể là bởi vì trong điện không người……
Được rồi, là bởi vì ngày đó Thủy Nguyệt Am kết thúc luân thủ, Chân Đào muốn theo am chủ về Đông Hải, hắn chuyên môn xuất cung đi tiễn một chuyến.
Trở lại trong cung, hắn phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng.
Nàng đem hết thảy thái giám cung nữ đều đuổi, chính mình ở trong điện uống rượu giải sầu, trên đất đã có mười mấy vò rượu trống rỗng.
Cố Thanh đi tới, đem vò rượu trong tay nàng đoạt lại.
Nàng rất tức giận, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, không nói một lời, tràn đầy thù hận.
Cố Thanh có chút sợ hãi, lại có chút cao hứng.
Nàng nói mình uống nhiều rồi.
Hắn nói có muốn đi trong vườn đi dạo hay không.
Trong vườn không có ai, hoa thụ bãi cỏ có chút bất bình, nàng uống quá nhiều rượu, đi có chút bất ổn, suýt nữa ngã, theo bản năng nắm lấy tay của hắn.
Bọn họ nắm tay ở trong ngự hoa viên không người đi thời gian rất lâu, không nói gì, không làm gì khác, chính là nắm tay không ngừng mà đi, đi tới chảy mồ hôi trán, lòng bàn tay mồ hôi tuôn như nước. Nhưng bọn họ không buông tay ra, một lần đều không, từ đầu tới cuối đều nắm thật chặt.
Quyển 6 – Chương 105: Hoàn quân minh châu
Đêm hôm ấy, đi tới mệt mỏi, cảm giác say đã tan biến, hai người vào điện, lên giường.
Nàng nói hơi mệt, muốn hắn xoa bóp vai cho mình, hắn nói tốt.
Trong điện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của bọn họ.
Nàng bỗng nhiên nói: “Ngươi nghĩ ra chưa?”
Hắn trầm mặc không nói.
Nàng nhìn hắn lẳng lặng nói: “Còn tiếp tục như vậy, ta sẽ ăn ngươi đó.”
Hắn buông tay ra, ngồi vào trên ghế cách vài chục trượng, uống một chén trà nguội.
Xác thực không có chuyện gì phát sinh.
Nhưng chung quy có một số việc đã phát sinh.
Không có quá nhiều ngày, tay của bọn họ lại đến cùng một chỗ.
Hắn thỉnh thoảng bóp vai cho nàng, nàng thỉnh thoảng vuốt ve đầu hắn.
Đại khái lại qua mười năm, mẫu thân tạ thế, Cố Thanh trở về nhà một chuyến.
Trở lại Triều Ca thành, tòa cung điện này tựa như nhà, để hắn thanh tĩnh lại.
Vì vậy hắn quyết định uống chút rượu.
Rượu vào bụng chảy khắp toàn thân.
Nàng ở bên cạnh lẳng lặng mà bồi tiếp hắn.
Hắn càng uống càng tinh thần, nhưng nước mắt càng ngày càng nhiều.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có vật gì ở trên mặt phất qua, lau đi nước mắt, lại như gió xuân ôn nhu, thoải mái, phảng phất có thể xua tan tất cả thống khổ.
Đó là đuôi nàng, một chiếc đuôi lông xù.
“Chơi vui sao?”
Nàng có chút sốt sắng mà nhìn hắn, cố tự bình tĩnh, sau đó ngây ra, âm thanh khẽ run nói: “Ta cho ngươi mượn chơi a, không nên buồn bã có được hay không?”
Cố Thanh phù phù một tiếng bật cười.
Nàng có chút quẫn bách mà nhìn hắn, mặt có chút ửng đỏ.
Hắn đột nhiên cảm thấy như vậy rất tốt.
……
……
Cố Thanh ở cùng với nàng đã sáu mươi năm.
Nhưng chung quy ý khó bình.
“Ta trước đây cảm giác mình nên học theo sư phụ, bên trên đại đạo độc hành là được, thẳng đến về sau gặp ngươi mới biết đạo của ta cùng hắn không giống, ta cần có người đồng hành.”
Hắn nhìn Hồ thái hậu, nói: “Nếu chúng ta nhất định không cách nào đi tới cuối, như vậy liền…… Không cách nào đi tới cuối cùng.”
“Một trăm năm.” Hồ thái hậu nhìn vào mắt hắn, mặt không cảm xúc nói: “Coi như ta là yêu tộc, có thể có mấy cái một trăm năm? Ngươi có thể hoàn toàn coi như không tồn tại ư?”
Cố Thanh nói: “Sáu mươi năm trước ta đã nói cùng ngươi, nếu như ngươi đồng ý cùng ta đồng tu đại đạo, mặc kệ là giam quốc hay là Thanh Sơn chưởng môn ta đều không muốn, ta mang theo ngươi đi Bồng Lai, nếu như vậy còn không được, vậy chúng ta sẽ đi dị đại lục…… Nhưng ngươi lúc đó nói ngươi không nỡ bỏ hoàng thượng, muốn ta đợi thêm chút năm, ta liền đợi ngươi ba mươi năm, một lần cuối cùng hỏi ngươi, ngươi vẫn không bỏ xuống được.”
Hồ thái hậu nói: “Ta biết chuyện này là ta có lỗi với ngươi, ta cũng hứa hẹn, chỉ cần ngươi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.”
“Ta lúc đó không muốn, nhưng nếu ngươi nói như vậy, ta sẽ tiếp thu.” Cố Thanh trầm mặc một chút, nói: “Như vậy ngươi đã từng nói hiện tại cũng không tính sao?”
Hồ thái hậu mặt không cảm xúc nói: “Ta chỉ là có chút đố kị với nàng.”
Cố Thanh nói: “Không liên quan gì tới nàng.”
“Nhưng ngươi cũng đã đáp ứng chăm sóc ta cả đời.” Hồ thái hậu hít một hơi thật sâu.
“Ta hiểu rồi.” Cố Thanh bình tĩnh nói: “Mãi đến tận ngày ta chết.”
Hồ thái hậu âm thanh khẽ run nói: “Ngươi không sai, ta không nỡ bỏ Nghiêu nhi, mà ngươi cũng phải có cuộc sống của ngươi, ta chỉ là…… Chỉ là có chút khổ sở.”
Từ đầu tới cuối, trên mặt của nàng đều không có vẻ mặt biến hóa, nhưng ai cũng có thể nhìn ra nàng khổ sở, bởi vì ánh mắt của nàng vô cùng nhạt, nhạt không có màu gì.
Cố Thanh đi lên phía trước, dắt tay nàng, nhìn vào mắt của nàng nói: “Ta cũng không thể không có ngươi, vừa nghĩ tới đã khổ sở.”
Hồ thái hậu trong mắt dần dần có chút màu sắc, nói: “Nhưng ta sẽ đố kị, ta sẽ ghen, ta sẽ nổi điên…… Như vậy sẽ xảy ra chuyện.”
Cố Thanh không nói gì.
Hồ thái hậu âm thanh khẽ run nói: “Được rồi, ta sẽ từ từ quen thuộc.”
Cố Thanh vuốt ve mặt nàng, mang theo áy náy cùng thương tiếc, nhưng càng nhiều chính là kiên định.
……
……
Thái hậu không thể gả được.
Mặc kệ đối phương là giam quốc hay là Thanh Sơn chưởng môn tương lai.
Vì lẽ đó Cố Thanh cùng nàng từ trước đến giờ rất cẩn thận.
Cũng may hiện tại hoàng thành đại trận được Cố Thanh khống chế, không người nào có thể ở trong hoàng cung nhòm ngó, hắn cũng không lo lắng chuyện này sẽ bại lộ.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, bên trong toà cung điện này bị người đặt một cái pháp bảo.
Kiện pháp bảo kia cấp bậc phi thường cao, nhưng không có bất kỳ lực sát thương nào, cũng không có bất kỳ khí tức tản ra, năm đó có thể ở trên vân đài giấu nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng có thể giấu ở trong hoàng cung.
Khuya hôm đó, một lão thái giám lọm khọm đi tới hoán y cục, thông qua cửa sau đi tới mảnh trạch phường kia.
Cũng không lâu lắm, hắn dựa vào bóng đêm đi tới một toà trạch viện cực thiên tĩnh.
Trạch viện trận pháp không hề có một tiếng động mở ra, đem hắn mang tới trong khách sãnh sâu xa nhất.
Một vị lão giả thái dương hoa râm cụt một tay, ngồi ở trên ghế lẳng lặng mà nhìn hắn.
Tên lão thái giám kia không dám có bất kỳ do dự nào, một chưởng vỗ hướng bụng mình, ói ra một hạt minh châu tròn trịa.
Hạt minh châu này chính là Trung Châu Phái chí bảo Hoàn Thiên Châu.
Vị lão giả cụt một tay kia chính là trăm năm trước bên trong Triều Ca thành chiến dịch cụt tay Trung Châu Phái trưởng lão Việt Thiên Môn.
Việt Thiên Môn tiếp nhận Hoàn Thiên Châu, mặt không cảm xúc hỏi: “Đều ở bên trong?”
Lão thái giám nói: “Nếu như là chuyện xảy ra trong nửa năm, đều ở bên trong.”
Việt Thiên Môn khẽ mỉm cười.
Viên Hoàn Thiên Châu này đối với Trung Châu Phái mà nói rất trọng yếu, càng quan trọng chính là đồ vật bên trong.
Nếu như xác thực như chân nhân suy tính như vậy, như vậy Thanh Sơn rất dễ bị ô danh, quan hệ cùng triều đình sẽ vỡ tan.
Đương nhiên, trước đó Trung Châu Phái sẽ xem có thể lợi dụng viên Hoàn Thiên Châu này để Cố Thanh làm vài việc hay không.
Nghĩ những chuyện này, Việt Thiên Môn chợt nghe trong bầu trời đêm truyền đến một đạo tiếng địch cực bé nhỏ.
Hắn nghĩ tới rồi một trăm năm trước trong hoàng thành đạo tiếng địch kia, biểu hiện đột nhiên biến, không chút do dự sử dụng toàn bộ đạo nguyên, biến mất tại chỗ.
Trung Châu Phái thiên địa độn pháp thiên hạ vô song, chỉ cần để hắn rời khỏi toà trạch viện này, sẽ có thể dựa vào bóng đêm đào tẩu, mặc dù là chủ nhân của tiếng địch kia cũng chưa chắc có thể tìm đến hắn.
Nhưng mảnh bóng đêm này không phải bóng đêm thật sự, mà là hai đạo màn sân khấu màu đen.
Đó là hai cánh của Âm Phượng.
Việt Thiên Môn bị Âm Phượng từ trong bầu trời đêm bức ra thân hình, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã bị chuôi tiểu kiếm vô hình theo tiếng địch mà tới xuyên qua đầu.
Không hổ là Luyện Hư cảnh đại cường giả, chịu thương tổn tàn khốc như vậy, hắn còn chưa chết.
Vừa lúc đó, trong bóng đêm trên bầu trời trạch viện bỗng nhiên xé ra một đạo vết rách, đem hắn nuốt vào!
Huyền Âm lão tổ từ trong bầu trời đêm đáp xuống đất, nhắm miệng thật chặt.
Chỉ nghe một trận âm thanh nặng nề ở bụng của hắn liên tục vang lên, tựa như là vô số viên đan dược đồng thời ở trong đỉnh nổ tung.
Đó là Việt Thiên Môn trước khi chết tự bạo, cho dù là Huyền Âm lão tổ cũng cảm thấy có chút khổ sở, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ như máu, mạnh mẽ triệu tập ma tức mới trấn áp được.
Nhìn sợi tóc theo gió đêm bay xuống kia, trong mắt của hắn toát ra biểu hiện đau lòng, thở dài mấy lần, đem Hoàn Thiên Châu từ trong miệng phun ra.
Âm Phượng nhìn hình ảnh này, cười nhạo nói: “Cũng không biết ngươi lần này nếm bao nhiêu người.”
Huyền Âm lão tổ trầm mặt không có để ý đến nó, đem Hoàn Thiên Châu giao cho Âm Tam.
Âm Tam dùng ống tay áo tiếp lấy Hoàn Thiên Châu, có chút ghét bỏ thổi một hơi.
Theo một hơi này, Hoàn Thiên Châu phóng ra vô số đạo tia sáng, ở trên tường phóng ra hình ảnh, đồng thời còn có âm thanh vang lên.
Xem xong đối thoại giữa Cố Thanh cùng Hồ thái hậu tối nay, Âm Tam cảm khái nói: “Chân tình thực lòng, thực là cảm động.”
Âm Phượng nói: “Xem như chưa làm mất mặt cho Thanh Sơn.”
Dưới cái nhìn của nó, mặc kệ Cố Thanh cuối cùng có thể thành Thanh Sơn chưởng môn hay không, thân phận đã ở đây, mặc dù cùng nữ nhân xằng bậy cũng phải tìm người xứng với hắn, thái hậu thân phận này không sai.
Huyền Âm lão tổ không nhịn được nói: “Ta luôn cảm thấy cùng ta so sánh, Thanh Sơn Tông các ngươi mới là tà đạo.”
Âm Phượng chăm chú giải thích: “Chúng ta không ăn thịt người.”
Huyền Âm lão tổ lúc này mới phát hiện lão thái giám kia còn sống sót, trực tiếp một chưởng vỗ thành thịt nát, ghét bỏ nói: “Thịt loại người này ăn không ngon.”
Âm Tam mỉm cười hướng về bóng đêm ngoài sân đi đến, nói: “Người thú vị như Cố Thanh, có thể phải từ từ ăn.”