Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 123 [ Quyển 6 – chương 96 đến 100 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 6 – Chương 96: Tiếng địch lại vang lên
Tu hành giới công nhận Bạch chân nhân là một trong mấy vị đại vật mạnh nhất trên Triêu Thiên đại lục, nhưng kỳ quái chính là người tu hành đánh giá một cách lén lút về nàng đều không cao lắm.
Đại khái tựa như Âm Tam cùng Tỉnh Cửu cùng với Khấu Thanh Đồng vừa mới chết đi đều đã từng nói, nàng làm việc có chút hẹp hòi.
Nhưng thẳng đến lúc này, mọi người mới chính thức thấy được sự mạnh mẽ của nàng.
Đó là thật mạnh.
Bạch Nhận tiên nhân ở trên không trung hóa thành quang điểm, cứ như thế chết đi.
Trung Châu Phái vân thuyền bị Thanh Sơn kiếm trận đả kích, biến thành mảnh vỡ, chí ít mấy trăm vị trưởng lão cùng đệ tử, cứ như thế chết đi.
Con gái của nàng sắc mặt tái nhợt, ngồi bên người Liên Tam Nguyệt, rõ ràng tình hình cũng không ổn lắm, rất có thể cũng sẽ chết đi.
Ở dưới cục diện như thế, nàng vẫn bình tĩnh hoặc là nói lạnh lung như vậy, tựa như thiên hạ đại cục vẫn nằm trong khống chế của mình.
Đây không phải ngụy trang, mà bởi vì từ đầu tới cuối, nàng chưa hề xuất thủ.
Rất rõ ràng, Liên Tam Nguyệt cùng Tỉnh Cửu hiện tại đều đã không có lực tái chiến, như vậy ai tới?
“Năm trận thắng ba, Thanh Sơn Tông đã thắng.”
Trong thiên không vang lên thanh âm của Bố Thu Tiêu, trầm ổn mà kiên định.
Bạch chân nhân nhìn khổ chu một cái, nói: “Hai đánh một cũng tính hay sao?”
Liên Tam Nguyệt cùng Tỉnh Cửu nghênh chiến Bạch Nhận tiên nhân, bất kể là xa luân chiến hay là cùng đánh, nói chung vẫn là hai đánh một.
“Vân Mộng Sơn cũng là hai người.”
Một đóa Liên Vân từ phía nam bay tới, đưa tới thanh âm của Thiền Tử.
Bạch Nhận tiên nhân giáng lâm ở trong thân thể của Bạch Tảo, từ một loại góc độ nào đó mà nói, Trung Châu Phái cũng có hai người.
Có điều ai cũng biết, mặc kệ Bạch chân nhân hay là Bố Thu Tiêu hoặc là Thiền Tử nói đều chỉ là cái cớ.
Trung Châu Phái đã bị huỷ ba chiếc vân thuyền, chết ba tên cốc chủ, hơn mười vị cường giả, mấy trăm tên đệ tử, dĩ nhiên đã cùng Thanh Sơn Tông kết thành huyết hải thâm cừu, ở thời điểm này, đánh cược giữa Tỉnh Cửu cùng Đàm chân nhân còn có ý nghĩa gì?
Nhìn Bạch chân nhân trong sương mù nhàn nhạt mặt không cảm xúc, cũng đã biết nàng hôm nay tuyệt đối sẽ không dừng tay như vậy, Trung Châu Phái công kích còn có thể tiếp tục, tất cả mọi người ở đây đều có thể sẽ chết.
Một đạo uy thế như có như không từ bên trong khổ chu hạ xuống trên quảng trường hoàng thành.
Một đạo tia sáng thanh lệ đi qua mặt kính khúc xạ sau đó cũng rơi vào trên quảng trường.
Bố Thu Tiêu cùng Thiền Tử đã chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.
“Các ngươi muốn bồi tiếp cùng chết, không sao.”
Bạch chân nhân cũng không để ý đến bọn họ, hướng về đại điện đi một bước.
Một bước.
Hoàng thành đầy sương mù.
Trong thiên không vang lên tiếng thét khủng bố, mười chiếc vân thuyền còn lại hướng về hoàng thành mà đến, Việt Thiên Môn các Luyện Hư cảnh đại cường giả đứng đầu thuyền, cảnh giác nhìn bốn phía.
Bạch chân nhân đi tới trước điện, nhìn Tỉnh Cửu trên thềm đá nói: “Thanh Sơn kiếm trận xác thực lợi hại, nhưng hiện tại ngươi còn có thể dùng thêm lần nữa hay sao?”
Đúng, Tỉnh Cửu không thể đánh tiếp.
Bỗng nhiên phía trước hoàng thành vang lên một đạo tiếng địch du dương.
Tiếng địch kia phảng phất đến từ bên dòng suối, đến từ trên lưng trâu, đến từ Thanh Sơn.
Một hồng y thiếu niên thổi trúc địch, từ cửa chính hoàng cung chậm rãi đi vào.
Tiếng địch vang vọng trên quảng trường, những thanh kiếm cắm ở trên mặt đất phảng phất cũng cảm nhận được một loại triệu dẫn nào đó, bắt đầu rung động.
Đi kèm tiếng ma sát lanh lảnh, hơn mười thanh kiếm nhấc lên khỏi mặt đất, hóa thành lệ quang, giết chết một tên Trung Châu Phái cao thủ nỗ lực tiến vào phạm vi hoàng thành.
Tiếp theo, càng ngày càng nhiều phi kiếm bay lên khỏi mặt đất!
Thanh Sơn kiếm trận tựa hồ lại có dấu hiệu khởi động!
Mắt thấy không đúng, Trung Châu Phái các trưởng lão cùng đệ tử vội vã từ bên trong vân thuyền bay xuống, ngự lên pháp bảo cùng đạo pháp, tấn công về phía tên hồng y thiếu niên kia.
Hồng y thiếu niên phảng phất không hề phát hiện, chỉ là biểu hiện chăm chú mà bình tĩnh thổi địch, chậm rãi cất bước hướng về tiền điện.
Tiếng địch du dương, theo bước chân của hắn di động, càng ngày càng nhiều kiếm rung động, sau đó bay lên khỏi mặt đất.
Vèo vèo vèo vèo!
Vô số thanh phi kiếm bay lượn quanh người hồng y thiếu niên, lướt qua, sau đó như một sợi dây bay đến xa xa, đem các trưởng lão cùng đệ tử của Trung Châu Phái chém giết trên bầu trời!
Việt Thiên Môn từ trong thiên không đạp xuống, phát ra một tiếng quát to, pháp bảo trong tay toả ra hào quang màu trắng, hướng về hồng y thiếu niên trấn áp!
Mấy trăm đạo Thanh Sơn phi kiếm phá không mà lên, biến thành một đạo đoạn mang, trực tiếp đem kiện pháp bảo kia quấn vào giữa.
Trong tiếng chém dày đặc như mưa xối xả, kiện pháp bảo kia trực tiếp bị chém thành mảnh vỡ!
Phi kiếm không hề đình chỉ, tiếp tục hướng về bầu trời mà lên, xuyên qua thân thể của Việt Thiên Môn.
Việt Thiên Môn phát ra một tiếng gào lên đau đớn bao hàm tức giận , cánh tay phải ly thể mà bay, trong nháy mắt đã bị kiếm ý chém thành bột phấn.
Hắn bị trọng thương, không dám tiếp tục có bất kỳ dừng lại, dùng thiên địa độn pháp trở lại bên trên vân thuyền.
Đám vân thuyền đang hướng về hoàng cung xuất phát, cảm nhận được kiếm ý uy nghiêm đáng sợ trong thiên địa, cũng không dám đi lên trước một bước.
……
……
Tên hồng y thiếu niên kia đi tới quảng trường trong hoàng thành, rốt cục thả xuống trúc địch trong tay, lẳng lặng nhìn Bạch chân nhân.
Thiếu niên mặt mày thanh tú, lộ ra khí tức đầy thân thiết, nhưng ánh mắt vô cùng lãnh đạm, tựa như dù toàn bộ thế giới hủy diệt ngay trước mắt, cũng không để ý chút nào.
Tất cả mọi người nhìn thấy hình ảnh này đều kinh ngạc đến ngây người, đoán ra hắn hẳn là Thái Bình chân nhân, cũng chính là Âm Tam.
“Thanh Sơn kiếm trận ta còn có thể sử dụng.” Âm Tam nhìn Bạch chân nhân bình tĩnh nói.
Hắn là chưởng môn chân nhân của Thanh Sơn trước đây, tự nhiên có thể sử dụng Thanh Sơn kiếm trận.
Tiền đề là, Tỉnh Cửu cầm lệnh bài chưởng môn không ngăn cản hắn.
Rất rõ ràng, dưới tình huống như vậy Tỉnh Cửu đương nhiên sẽ không làm như vậy.
Bạch chân nhân nhìn Âm Tam mặt không cảm xúc nói: “Tuy không biết ngươi làm sao có thể sống đến bây giờ, nhưng ta có thể thấy ngươi còn rất yếu.”
Âm Tam khẽ mỉm cười, nói: “Coi như là tiểu hài tử, chỉ cần có thể nhấc lên chuỳ sắt, vẫn là có thể đập chết mấy người.”
Bạch chân nhân mặt không cảm xúc nói: “Ngươi nhấc cho ta xem một chút?”
……
……
Đối với Trung Châu Phái mà nói ngày hôm nay là cơ hội tốt nhất, hơn nữa bọn họ đã trả giá bằng một tấm tiên lục cùng đánh đổi một đạo phân thân của Bạch Nhận tiên nhân, nếu như cứ thế rời khỏi Triều Ca thành, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?
Ai cũng có thể nghĩ đến, Bạch chân nhân sẽ không bỏ qua.
Thái Bình chân nhân dùng tiếng địch điều động Thanh Sơn kiếm trận, rõ ràng cùng Tỉnh Cửu lúc trướctriệu đến Thanh Sơn kiếm trận có khác nhau.
Âm Tam nhìn nàng mỉm cười nói: “Ta không cảm thấy ngươi có cơ hội.”
Tiếng nói vừa dứt, trong thiên không bỗng nhiên truyền đến một tiếng sấm rền.
Tiếng sấm này cũng không phải đến từ mây đen trên không, mà là đến từ phía chân trời, đến từ mấy trăm dặm hướng tây bắc.
Nơi đó là Vân Mộng Sơn.
Đó là Kỳ Lân gào thét.
Nghe được tiếng rống giận này, người xung quanh hoàng thành rất sợ hãi, nghĩ thầm lẽ nào con viễn cổ thần thú này muốn xuống núi hay sao? Hồ quý phi sắc mặt tái nhợt, nghĩ thầm phải làm sao mới được đây? Cảnh Nghiêu cùng Lộc Quốc Công mấy người cũng biểu hiện nghiêm túc, nghĩ thầm nếu như Thanh Sơn Tông không có người nào đến, hôm nay xem ra vẫn phải thua rồi.
Ai cũng không ngờ tới, nghe được Kỳ Lân gào thét, Bạch chân nhân nhìn Âm Tam cùng Tỉnh Cửu một cái thật sâu, hóa thành một đoàn mây mù biến mất khỏi quảng trường.
Hơn mười chiếc vân thuyền cũng lấy tốc độ nhanh nhất rút đi, rất nhanh đã rời khỏi Triều Ca thành, ngay cả những đệ tử chết ở trên quảng trường đều không quản tới.
Mọi người nhìn bầu trời, khiếp sợ nghĩ chuyện gì đã xảy ra?
……
……
Mười ba chiếc Thanh Sơn kiếm chu phá mây mà ra, vây quanh Vân Mộng Sơn phía tây bắc Triều Ca thành.
Tiết thâm xuân, trong thiên không rơi xuống một trân phong tuyết.
Nguyên Kỵ Kình, Phương Cảnh Thiên, Quảng Nguyên chân nhân, Nam Vong, Thành Do Thiên, Phục Vọng sáu vị phong chủ, Mặc Trì hơn mười tên Phá Hải cảnh trưởng lão, đều ở trong biển mây nhìn phía dưới.
Thanh Sơn Tông chính là cường giả ra hết!
Phía trước nhất chiếc Thanh Sơn kiếm chu kia đã bắt đầu công kích, vô số đạo kiếm quang liên tục từ trên thuyền bay xuống, hướng về Vân Mộng Sơn chém tới.
Màn sáng lộng lẫy màu xanh liên tục hiện ra, cho thấy Vân Mộng đại trận đang tiến hành phòng ngự, nhìn hẳn không có vấn đề, nhưng chẳng biết vì sao, có vẻ hơi khổ cực.
Đồng Nhan đứng ở chiếc Thanh Sơn kiếm chu trước nhất, biểu hiện lãnh đạm mà bình tĩnh, liên tục tính toán phân đoạn bạc nhược cùng quy luật vận chuyển của Vân Mộng đại trận, thỉnh thoảng chỉ tay một cái, phi kiếm đầy trời sẽ xoay chuyển phương hướng, tùy theo mà đi.
Quyển 6 – Chương 97: Sống, chính là Nhục nhã
Bên trong chiếc Thanh Sơn kiếm chu đi phía trước nhất phần lớn đều là Lưỡng Vong Phong đệ tử, bọn họ khoanh chân mà ngồi, chỉ huy phi kiếm công kích Vân Mộng đại trận, thời điểm này vô cùng căng thẳng, nhưng vẫn như cũ không nhịn được thỉnh thoảng nhìn phía thiếu niên khuôn mặt non nớt, lông mày cực kì nhạt đứng ở đầu thuyền.
Quá Nam Sơn đám người đương nhiên nhận thức Đồng Nhan, chỉ là bọn họ không hiểu vì sao Đồng Nhan lại ở nơi này. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Không phải nói Đồng Nhan ở bên trong Vân Mộng Sơn bế quan hay sao? Không không không, coi như hắn đã xuất quan, tại sao lại ở trên Thanh Sơn kiếm chu, còn đang chỉ huy bọn họ công kích Trung Châu Phái?
Hình ảnh quỷ dị mà hoang đường này bắt nguồn từ một cố sự rất dài.
Đồng Nhan là người giỏi đánh cờ nhất thế gian, cũng là người giỏi kể chuyện nhất, chỉ có điều vào lúc này không có thời gian, cũng không cần thiết đối với Quá Nam Sơn đám người nói cái gì.
Trên thực tế, hôm nay hắn chỉ kể một cái cố sự, cái cố sự kia là nói với Thanh sơn trấn thủ Thi Cẩu, cái cố sự kia rất có sức thuyết phục, hắn mới có thể rời khỏi Thanh Sơn ẩn phong, đi tới chiếc Thanh Sơn kiếm chu này. Đi tới Thanh Sơn kiếm chu hắn mới biết nguyên lai câu chuyện của hắn cùng cố sự của Nguyên Kỵ Kình gần tương tự như nhau, lâm thời lại bổ sung thêm một phần.
Đây chính là việc hắn hiện tại đang làm.
Triệu Tịch Nguyệt đám người lúc này còn ở bên trong Thanh Sơn ẩn phong, bọn họ hiện tại không có phi kiếm, tự nhiên không đến được nơi này, coi như có kiếm cũng không kịp, còn về Đồng Nhan tại sao có thể đúng lúc chạy tới, tự nhiên là có nguyên nhân khác biệt.
……
……
Trung Châu Phái quy mô lớn tiến công Triều Ca thành, tất cả cường giả đều ở bên kia, Vân Mộng Sơn tự nhiên trống vắng.
Nếu như Thanh Sơn Tông muốn thay đổi cục diện Triều Ca thành bên kia, phương pháp đơn giản nhất chính là quy mô lớn tiến công Vân Mộng Sơn.
Ở trong binh thư của thế gian đây đều là thường thấy nhất, không đủ tư cách gọi là thủ đoạn, nhưng bên trong cố sự này lại phi thường hữu dụng.
Bởi vì không có ai dám tiến công Vân Mộng Sơn, chưa từng có.
Thanh Sơn Tông hôm nay lần thứ hai sửa lại lịch sử của Triêu Thiên đại lục tu hành giới.
Một đạo mây trắng từ Triều Ca thành mà đến, Đàm chân nhân trở về.
Hắn không đi để ý tới chiếc Thanh Sơn kiếm chu đang tiến công Vân Mộng đại trận kia, nhìn về phía đạo phong tuyết kia nói: “Dừng tay đi.”
Nguyên Kỵ Kình từ trong gió tuyết đi ra, nhìn hắn mặt không cảm xúc nói: “Các ngươi dừng tay sao?”
Lúc này trong hoàng cung tại Triều Ca thành, Bạch Tảo đang chậm rãi hướng về đại điện đi đến.
Đàm chân nhân trầm mặc một chút, hỏi: “Lẽ nào các vị đạo hữu thật muốn Triêu Thiên đại lục cứ như vậy biến thành một cái biển lửa hay sao?”
Nguyên Kỵ Kình cùng Phương Cảnh Thiên bỗng nhiên hướng về phương hướng Triều Ca thành nhìn tới, trên mặt toát ra vẻ ngưng trọng.
Bọn họ cảm nhận được có một đạo khí tức khó có thể tưởng tượng, không nên tồn tại tại nhân gian đang giáng lâm.
Nghiêm nghị đại diện cho cảnh giác, nhưng không có nghĩa là sợ hãi, bọn họ biết trận đại chiến giữa Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái đã chính thức bắt đầu, bọn họ nhất định phải đoạt trước khi Triều Ca thành cục diện sinh biến, đánh hạ Vân Mộng Sơn!
“Có thể hủy diệt hay không, trước tiên đánh đã rồi nói! Nếu như ngươi không quản được chuyện của Trung Châu Phái, không cần nói phí lời nhiều như vậy!”
Trong thiên không vang lên chính là thanh âm phẫn nộ của Nam Vong, tiếp theo chính là vô số tiếng xé gió vang lên, vô số đạo kiếm huyền ở trên không trung biến thành một chiếc lược, sau đó trong nháy mắt ngưng tụ thành một kiếm, đâm về phía Vân Mộng đại trận.
Ầm một tiếng nổ vang, Vân Mộng đại trận khẽ chấn động, bên trong thanh quang xuất hiện một chỗ tổn hại rõ ràng.
Nhìn hình ảnh này, tất cả mọi người bao gồm cả Đàm chân nhân đều kinh sợ.
Đều biết Nam Vong những năm trước đã phá cảnh đến Phá Hải đỉnh phong, nhưng một kiếm này…… Sao mạnh đến trình độ như thế, nàng không muốn sống nữa hay sao?
Tiếp theo, trong thiên không lần nữa xuất hiện vô số đạo kiếm huyền, hướng về Vân Mộng đại trận gào thét mà đi.
Nam Vong lúc này thật sự có chút điên rồi.
Bởi vì nàng nghe được tiếng sấm ở Triều Ca thành , cảm nhận được đạo khí tức nàng quen thuộc mà ghét nhất kia.
Liên Tam Nguyệt còn sống!
Nàng ở Triều Ca thành!
Cảnh Dương cái ma quỷ kia cũng ở!
Nàng lại đang giúp Cảnh Dương đánh tiên nhân!
Mà chính mình ngay cả Vân Mộng đại trận đều không công nổi!
Thực sự là nhục nhã a!
……
……
“Thực sự là nhục nhã a.”
Đàm chân nhân cảm khái nói, hai tay chậm rãi mở ra, Vân Mộng đại trận chuyển động theo.
Lại bị kẻ địch vây đánh, Trung Châu Phái lập phái ba vạn năm qua chưa từng gặp phải loại cục diện này, coi như là thời điểm Huyết Ma Giáo năm đó càn rỡ nhất cũng không dám làm chuyện như vậy.
Trong thiên không mấy chục đạo kiếm huyền đột nhiên biến mất không còn hình bóng.
Những phi kiếm hướng về Vân Mộng đại trận công kích cũng chịu một loại nhiễu loạn nào đó, trở nên hơi xao động bất an.
Ngay cả Phương Cảnh Thiên cùng Quảng Nguyên chân nhân đều phát hiện kiếm của mình có chút dấu hiệu bất ổn.
Tiếp theo, tất cả mọi người cũng nghe được âm thanh mà bọn họ quen thuộc nhất .
Vèo vèo vèo vèo!
Đó là âm thanh phi kiếm phá không.
Thanh Sơn đám người ngẩng đầu nhìn phía bầu trời, sau đó nhìn thấy đạo mưa kiếm từ phía nam mà đến .
Vô số đạo phi kiếm ở trong bầu trời xanh dệt thành một đạo đoạn mang lấp lánh, dường như muốn đem bầu trời buộc chặt lại, vừa giống như muốn đem bầu trời chặt đứt.
Nhìn hình ảnh hùng vĩ đồ sộ như vậy, tất cả mọi người đều trầm mặc, bao gồm cả Đàm chân nhân.
Trong thiên địa chỉ có âm thanh phi kiếm cao tốc lướt qua .
Không biết bao lâu trôi qua, Triều Ca thành xa xa truyền đến một tiếng vang thật lớn, sau đó mơ hồ có thể thấy được một đốm lửa tóe ra, trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.
Nguyên Kỵ Kình nhìn bên kia, cảm khái nói: “Tiểu sư thúc uy vũ.”
“Tiểu sư thúc uy vũ!”
“Sư thúc tổ quá thần kỳ!”
“Chưởng môn chân nhân uy vũ!”
Ở ngoài Vân Mộng Sơn vang lên tiếng hoan hô liên tiếp của Thanh Sơn đệ tử, chỉ là đối với Tỉnh Cửu xưng hô mỗi người không giống, cách thời gian rất lâu mới chậm rãi ngừng lại.
Ầm một tiếng nổ vang, cuồng phong kính vũ, nùng vân bao phủ Vân Mộng Sơntheo gió mà đi, mơ hồ xuất hiện một đạo bóng đen cực kỳ to lớn!
Đối mặt với Thanh Sơn Tông sỉ nhục, Kỳ Lân rốt cục không khống chế được nữa, phát ra gầm lên giận dữ.
Ngay khi hết thảy Thanh Sơn đệ tử cho rằng tiếp theo sẽ nghênh đón một trận công kích như mưa to gió lớn, tiếng gầm của Kỳ Lân dần dần biến mất, mây mù lần thứ hai thu hồi, một lần nữa che phủ cả Vân Mộng Sơn.
Bầu trời cao hơn có một mảnh biển mây, bằng phẳng phảng phất một chiếc chăn bằng tuyết.
Một con chó đen to lớn như núi lẳng lặng nằm trên biển mây, thu hồi tầm mắt nhìn phía Triều Ca thành, nhìn về phía sâu trong Vân Mộng Sơn, không phát ra bất cứ thanh âm gì, chỉ là ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.
……
……
Bạch chân nhân bỗng nhiên rời đi, hơn mười chiếc vân thuyền đồng thời bỏ chạy, hơn nữa đi chính là vội vàng như thế, ai cũng đoán được hẳn là Vân Mộng Sơn xảy ra chuyện.
Phóng tầm mắt khắp Triêu Thiên đại lục, có thể làm cho Vân Mộng Sơn có chuyện chỉ có Thanh Sơn Tông.
Thanh Sơn Tông có thể có ngày hôm nay, cũng bởi vì hai người.
Thái Bình chân nhân cùng Cảnh Dương chân nhân.
Vô số tầm mắt rơi vào trên quảng trường, rơi vào trên người Tỉnh Cửu cùng Âm Tam.
Cùng những tầm mắt kia đồng thời hạ xuống còn có mấy đạo khí tức mạnh mẽ đến cực điểm, đồng thời khóa chặt Âm Tam.
Nhất Mao Trai khổ chu lần thứ hai bay về, ngay cả Thiền Tử liên giá cũng tới bên trong Triều Ca thành, bầu không khí vẫn vô cùng căng thẳng.
Bố Thu Tiêu dùng để khóa chặt Âm Tam, đương nhiên là Long Vỹ Nghiễn.
Đạo khí tức tràn ngập ý vị tịch diệt kia, xuyên qua hơn mười dặm không gian, chuẩn xác rơi vào trên người hắn, bảo đảm hắn không cách nào đào tẩu như lần trước ở Tây Hải.
Âm Tam vẫn như cũ bình tĩnh, xoay người nhìn phía khổ chu cùng liên giá khẽ mỉm cười, lần thứ hai giơ tay lên trúc địch trong tay.
Nhìn hình ảnh này, Bố Thu Tiêu biểu hiện hơi lạnh lẽo.
Lần này Âm Tam không thổi địch, mà là tùy ý vung vẩy hai lần, phong thanh rót vào địch khổng, phát ra một trận âm thanh hỗn loạn, nhưng kỳ quái cũng không khó nghe .
Vô số đạo phi kiếm bay lên khỏi mặt đất, bay loạn khắp nơi, nhưng không va chạm vào nhau, tựa như biên dây thừng bình thường khoanh lại đồng thời, hình thành một đạo cự kiếm hình dạng có chút xấu xí, hướng về khổ chu chém tới!
Cự kiếm như vậy, uy thế tự nhiên lớn khó có thể tưởng tượng, cuồng phong gào thét, thiên địa nguyên khí đại loạn!
“Các đệ tử rút đi!”
Bố Thu Tiêu hét vang một tiếng, vận lên toàn bộ chính khí, đang muốn cùng đạo cự kiếm này sinh tử chi đấu.
Vù một tiếng vang nhỏ, cuồng phong vẫn như cũ gào thét, đạo cự kiếm kia bỗng nhiên bất động ở trong thiên không!
Chẳng biết lúc nào, Tỉnh Cửu đã từ trên thềm đá đứng lên.
Hắn đưa tay phải ra nhắm ngay đạo cự kiếm trên bầu trời kia, sắc mặt có chút tái nhợt.
Quyển 6 – Chương 98: Hoàng thành huyết sắc
Thời gian qua đi nhiều năm, đôi sư huynh đệ nổi danh nhất trong lịch sử tu hành giới lần thứ nhất ở khoảng cách gần như vậy gặp lại, chính là đang tranh cướp quyền sở hữu Thanh Sơn kiếm trận.
Đây thực sự là hình ảnh rất có ý nghĩa tượng trưng.
Không biết cách thời gian bao lâu, trong thiên không bỗng nhiên vang lên âm thanh đùng đùng đùng đùng , tựa như là củi ướt bị đốt cháy.
Phi kiếm mặt ngoài đạo cự kiếm kia dần dần bay khỏi, tựa như từng mảng tường bị tróc ra, tiếp theo càng lúc càng nhanh tản ra, cuối cùng biến thành đầy trời mưa kiếm, sau đó từng cái một lần nữa trở về mặt đất.
Nhìn hình ảnh này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi có thể ảnh hưởng đến Thanh Sơn, chung quy chỉ là một số ít.”
Tỉnh Cửu thu hồi tay phải, nhìn Âm Tam nói câu rất có thâm ý, sau đó nói tiếp: “Có điều bản lĩnh dọa người của ngươi cũng vẫn lợi hại như năm đó.”
Câu này nói chính là Âm Tam lúc trước đem Bạch chân nhân ổn định một quãng thời gian.
“Có thể doạ lui là được.” Âm Tam dùng ống tay áo xoa xoa trúc địch, nói: “Không nên quên, hôm nay là ta cứu ngươi một mạng.”
Tỉnh Cửu bình tĩnh nói: “Ngươi trước đây đã cứu ta rất nhiều lần.”
Âm Tam ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: “Vì lẽ đó ngươi là có thể liên tục làm trái ý của ta ư?”
Tỉnh Cửu nói: “Ta là sư đệ của ngươi, cũng không phải đồ đệ của ngươi.”
Âm Tam hơi run, tự cảm thấy câu nói này cực diệu, sau đó bắt đầu cười ha hả, nói với Thanh Nhi: “Đi sao?”
Thanh Nhi chẳng biết lúc nào cũng tới trên quảng trường hoàng cung, bay ở bên người Tỉnh Cửu, nghe Âm Tam nói không nghĩ nhiều đã lắc lắc đầu.
Âm Tam không biết vì sao thở dài, hướng về hoàng thành đi ra.
Bố Thu Tiêu các tông phái cường giả muốn làm gì đó, bỗng nhiên nghe tiếng địch lại nổi lên, trên mặt đất Thanh Sơn phi kiếm theo bước chân Âm Tam mà lên, trên không trung gào thét bay lượn, phát ra kiếm ngân lanh lảnh.
Tỉnh Cửu nói Âm Tam chỉ có thể ảnh hưởng một phần nhỏ của Thanh Sơn, nhưng chung quy vẫn là có thể ảnh hưởng một ít.
Đi kèm tiếng địch du dương, được Thanh Sơn kiếm trận bảo vệ, Âm Tam rời khỏi hoàng cung, cứ như vậy biến mất ở bên trong phế tích.
Thiền Tử cùng Bố Thu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, lắc lắc đầu, biểu thị cũng không tìm ra dấu vết của hắn.
Đây chính là cảnh giới sau khi vũ hóa thành công sao?
Nghĩ những chuyện này, Thiền Tử càng thêm ưu sầu, hôm nay Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái kết làm huyết hải thâm cừu, Triêu Thiên đại lục tất nhiên rung chuyển bất an, còn có Thái Bình chân nhân tự do thế ngoại…… Nhân gian từ đây sẽ nhiều chuyện rồi.
……
……
Ở ngoài Triều Ca thành đâu đâu cũng có dân chúng tị nạn, tiếng khóc chưa từng đoạn tuyệt.
Triệu viên cũng sớm đã mở ra, thu nhận giúp đỡ rất nhiều người.
Tỉnh Thương cùng Triệu tước gia thu hồi tầm mắt nhìn phía Triều Ca thành, liếc mắt nhìn nhau, nhìn ra bất an trong mắt lẫn nhau.
“Xem ra có thể để cho bọn họ trở về.”
“Đúng vậy.”
Có rất nhiều dân chúng chạy nạn rời Triều Ca thành sau tiếp tục hướng nam mà đi, trong đó không thiếu xe ngựa của nhà hào phú, tại triều đình quân đội giám thị cùng bảo vệ, đúng là chưa từng xuất hiện sự tình tranh chấp nào hết.
Trong đó một chiếc xe ngựa có vẻ cực kỳ rộng rãi, ai cũng không nghĩ tới đó là bởi vì bên trong có một con gà cảnh, con gà cảnh kia lông đuôi thực sự có chút quá dài.
Âm Tam tiếp nhận lục tửu Huyền Âm lão tổ đưa tới, khẽ uống một hớp, sờ sờ lông đuôi gà cảnh, phát ra một tiếng thở dài có chút tiếc nuối.
Hắn không phải thở dài thiên hạ không có đại loạn, bởi vì thiên hạ chung quy đại loạn, hắn đáng tiếc chính là Bạch chân nhân cuối cùng quyết định bỏ chạy thật nhanh.
“Quả thật có chút đáng tiếc.” Huyền Âm lão tổ cũng rót cho mình chén rượu, lè lưỡi liếm liếm, vẫn như cũ cực không thích ứng, cau mày nói: “Không phải vậy nàng ngày hôm nay nhất định sẽ chết ở bên trong Triều Ca thành.”
……
……
Tỉnh Cửu nhìn Âm Tam biến mất ở bên kia hoàng thành, xoay người lại đi trở về trên thềm đá ngồi xuống, đem A Đại từ trong tay áo lấy ra, bàn tay hạ xuống, chậm rãi vuốt ve một hồi, nói: “Đáng tiếc.”
Thời điểm cùng Bạch Nhận tiên nhân đạo phân thân kia chiến đấu, A Đại không có tác dụng gì, nhưng nếu như hắn giết Bạch chân nhân, thời khắc mấu chốt, A Đại đánh lén một hồi sẽ có hiệu quả.
Còn về làm sao giết Bạch chân nhân…… thời điểm hắn cùng Âm Tam tranh cướp quyền khống chế Thanh Sơn kiếm trận cũng đã cho thấy, hắn còn có năng lực…… Chí ít đánh lén một lần.
A Đại nằm nhoài trong ngực của hắn, có chút vô tội meo một tiếng, nghĩ thầm may mà Bạch chân nhân đi rồi, không phải vậy ta còn có thể còn mấy cái mạng?
Nó đang chuẩn bị tiếp tục u oán vài câu, chợt phát hiện Liên Tam Nguyệt rất có hào hứng nhìn mình, không khỏi mắt đảo một vòng, trực tiếp ngất đi.
Nó cùng Liên Tam Nguyệt chưa từng gặp gỡ mấy lần, nhưng quá khứ mấy trăm năm, không biết oán thầm bát phụ bao nhiêu lần, nào dám nhìn thẳng vào mắt của nàng?
“Ta nhắc nhở ngươi, thời khắc mấu chốt phải cẩn thận một ít.” Tỉnh Cửu nhìn về phía Bạch Tảo nói.
Năm ấy lúc ở Quả Thành Tự cáo biệt, hắn chuyên môn nói với nàng câu nói này, lúc đó không chỉ rõ, bây giờ mới biết nguyên lai rơi vào chỗ này.
Liên Tam Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm âm thanh của ngươi có thể ôn hòa hơn mà.
Bạch Tảo không nhìn hắn, ôm hai đầu gối, nhìn phi kiếm đầy đất cùng thi thể đồng môn tán loạn trên quảng trường , sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn rất đáng thương.
Nếu như thân thể của nàng thật sự bị chiếm, như vậy nàng đã chết rồi.
Đây là một quá trình không cách nào nghịch chuyển.
Sở dĩ nàng hiện tại còn sống sót, là bởi vì Liên Tam Nguyệt cùng Tỉnh Cửu.
Phóng tầm mắt khắp Triêu Thiên đại lục, cũng chỉ có hai người bọn họ có thể làm được, hơn nữa bọn họ vì thế trả giá vô cùng lớn.
Liên Tam Nguyệt đem nàng kéo vào trong ngực, nói: “Mệt mỏi thì ngủ một chút.”
Câu nói này phảng phất có một loại ma lực nào đó, Bạch Tảo biểu hiện buông lỏng, dần dần nhắm hai mắt lại, lông mi nhẹ nhàng rung động mấy cái, sau đó liền ngủ thiếp đi.
“Sáu năm ở trong tuyết nguyên, nàng vẫn luôn ngủ.”
Nói xong câu đó, Tỉnh Cửu nhìn Liên Tam Nguyệt một chút.
Những năm qua, nàng cũng vẫn luôn ngủ.
Liên Tam Nguyệt cười cười, không hề nói gì.
Bọn họ cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi trên thềm đá, không nói gì thêm.
Nhìn có vẻ chiến đấu như ầm ầm sóng dậy, trên thực tế chỉ trong chốc lát, triều dương còn ở phía đông, bị tầng mây che phủ.
Theo thời gian dời đi, mặt trời dần dần chuyển qua trung thiên, đã đến giữa trưa.
Mây đen vẫn như cũ che phủ thái dương, nhưng những cái động do Thanh Sơn phi kiếm đâm thủng vẫn còn ở đó.
Vô số tia sáng từ trong động rơi xuống, từng bó chiếu vào trên quảng trường hoàng thành.
Đầy đất đều là kiếm cùng thi thể.
Hình ảnh rất quỷ dị.
Đẹp quỷ dị.
……
……
Không biết bao lâu trôi qua, trong những cái động kia bỗng nhiên rơi xuống hoa tuyết.
Nguyên Kỵ Kình đến.
Nhìn đầy đất phi kiếm cùng tử thi, hắn trầm mặc một chút, xoay người nhìn phía Liên Tam Nguyệt, nói: “Đa tạ.”
Liên Tam Nguyệt rất tùy ý phất tay một cái, nói: “Ta chỉ là ngủ quá lâu nên có chút buồn chán, muốn đánh mấy trận, lại không phải vì Thanh Sơn Tông các ngươi.”
Nguyên Kỵ Kình trầm mặc không nói, nghĩ thầm ngươi là vì sư thúc, Thanh Sơn tự nhiên cũng phải nhận ân tình của ngươi. Sau đó hắn đối với Tỉnh Cửu nói: “Ta ở đây nhìn, các ngươi đi thôi.”
Trung Châu Phái hôm nay thực lực tổn thất rất lớn, hơn nữa hỗn loạn không ngừng, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không sinh sự, có hắn tại Triều Ca thành tọa trấn là đủ.
Tỉnh Cửu đứng dậy, Liên Tam Nguyệt đem Bạch Tảo đưa tới trong ngực của hắn, chuẩn bị cùng rời đi.
Quyển 6 – Chương 99: Đồng du
Vừa lúc đó, A Phiêu từ bên trong điện lấy tốc độ thật nhanh nhẹ nhàng đi ra, thất kinh nói: “Tiên sinh, ngươi không thể đem ta bỏ lại a!”
Làm Minh Hoàng đời kế tiếp, nàng nào dám một mình ở lại trong quốc đô Nhân tộc, hơn nữa nàng ở Thượng Đức Phong chịu khổ mấy năm, nhìn Nguyên Kỵ Kình đã cảm thấy cả người phát lạnh.
Liên Tam Nguyệt nhìn tiểu nữ hài này một chút, hỏi: “Đây là ai?”
Tỉnh Cửu nói: “Học sinh của ta, đứa nhỏ nhất.”
Liên Tam Nguyệt chỉ vào Bình Vịnh Giai còn ở kiếm lan mê man, hỏi: “Vậy cái tiểu tử này thì sao?”
Tỉnh Cửu nói: “Đã nói, đệ tử quan môn.”
Liên Tam Nguyệt nói: “Ngươi giỏi a, nếu như ở những phương diện khác cũng có thể biến báo như thế thì tốt biết bao.”
Phương diện gì đây?
Phương diện nam nữ?
Bất kể là A Phiêu hay là A Đại, cũng không dám có bất kỳ phản ứng nào.
Trong điện những người kia càng câm như hến.
Hàn Thiền nếu như lúc này ở đây, nhất định sẽ giả chết.
Nguyên Kỵ Kình cũng còn đang giả chết.
……
……
Tỉnh Cửu cùng Liên Tam Nguyệt rời khỏi Triều Ca thành.
Nhìn hai bóng người biến mất ở trong thiên không, ở ngoài hoàng thành vô số người đều quỳ xuống.
Trên quảng trường đâu đâu cũng có kiếm, những thi thể cùng thịt nát kia xử lý cũng cực kỳ phiền phức, Thần vệ quân dùng thời gian ròng rã nửa ngày mới hơi hơi thanh ra chút dáng vẻ, chuyên môn tìm toà cung điện bỏ đi gửi tạm, chuẩn bị để Trung Châu Phái sau đó yêu cầu.
Lúc chạng vạng, trong hoàng cung chính thức cử hành đăng cơ đại điển, tường cung bị cường giả tuyệt thế đánh thành hoang vu đổ nát, ở tà dương chiếu rọi có vẻ đặc biệt thảm đạm.
Nguyên Kỵ Kình ngồi ở trong thiên điện, nhắm mắt lại, phảng phất lần thứ hai ngủ.
Nhìn nhi tử ngồi ngay ngắn ở trên ngôi vị hoàng đế, Hồ quý phi khắp mặt là nước mắt, thoáng qua nhớ tới bệ hạ vừa rời đi một ngày, nước mắt như suối tuôn ra.
Bình Vịnh Giai bị tiếng hô vạn tuế trong đại điện đánh thức, có chút mộng nhiên dụi dụi mắt, phát hiện bên người đều là kiếm, có chút khó khăn đứng lên, phát hiện trong hoàng thành đâu đâu cũng có kiếm.
Hơn nữa trong đó có thật nhiều kiếm hắn nhìn đều có chút nhìn quen mắt, càng như là ở trên kiếm phong gặp được.
Trong lúc nhất thời hắn có chút mờ mịt, nghĩ thầm chẳng lẽ mình trở lại Thanh Sơn rồi ư?
Vừa lúc đó, trên quảng trường vô số phi kiếm bỗng nhiên bay lên, hướng về Thanh Sơn phía nam xa xôi mà đi.
Đầy trời mây đen đột nhiên vỡ vụn, lộ ra thanh thiên trong vắt.
Trong thiên không phi kiếm tựa như một đạo đoạn mang, vừa giống như một cái thông thiên đại đạo.
Bình Vịnh Giai bỗng nhiên nghĩ ra chuyện lúc trước khi mê man, a một tiếng, gấp giọng hỏi: “Sư phụ đâu?”
A Phiêu đi tới bên cạnh hắn, nhìn lên bầu trời xa xôi nói: “Đi rồi.”
Nghe được câu này, Bình Vịnh Giai ánh mắt trở nên cực kỳ phức tạp, có ngóng trông, có ước ao, có kính nể, có không nỡ, lẩm bẩm nói: “Sư phụ nhanh như vậy đã phi thăng ư? Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
A Phiêu như liếc kẻ ngốc liếc mắt nhìn hắn, đối với thân phận đệ tử quan môn của mình càng thêm tự tin, thổi bay một lọn tóc đen như lá trên trán, dùng biến ảo tia sáng biểu đạt trào phúng của mình, nói: “Nghĩ gì thế? Tiên sinh bồi Liên Tam Nguyệt tiền bối vân du rồi.”
……
……
Ở ngoài Đại Nguyên thành, bên trong Tam Thiên Am, viên song như trước, phía trước cửa sổ tĩnh hồ như trước, chỉ là vị lão sư thái kia đã đi về cõi tiên, đã không còn cách nào ra nghênh tiếp bọn họ.
Liên Tam Nguyệt đem Bạch Tảo đặt xuống trên giường nhỏ trước cửa sổ, tay phải nhẹ phẩy, chỉ thấy vô số sợi tơ cực nhỏ từ trong quần áo Bạch Tảo, nói cho đúng là trong thân thể sinh ra, theo gió mà bay, không bao lâu đã hình thành một cái kén lớn trắng như tuyết, đem thân thể nàng quấn vào bên trong.
Tỉnh Cửu đã từng thấy hình ảnh này ở trên cánh đồng tuyết, cũng từng thấy ở bên trong Thủy Nguyệt Am, biết là xuân tàm hóa điệp đạo pháp, cũng không thấy kinh ngạc.
Ngược lại có chuyện làm cho hắn khá lưu ý, Tam Nguyệt từng ngủ ở trên chiếc giường này, Tuyết Cơ cũng từng ngủ trên chiếc giường này, hiện tại ngủ trên chiếc giường này chính là Bạch Tảo.
Tuyết Cơ là người mạnh nhất Triêu Thiên đại lục, Liên Tam Nguyệt là người mạnh nhất thiên hạ, đợi khi Bạch Tảo tỉnh lại, sẽ biến thành một người như thế nào đây?
Liên Tam Nguyệt nhìn trên giường nhỏ, nói: “Trong thân thể của nàng tuy rằng không có tiên thức của Bạch Nhận, nhưng cần chính mình ra sức luyện hóa nhiều số lượng tiên khí như vậy, không biết phải ngủ bao nhiêu năm.”
Tỉnh Cửu nói: “Nàng không bằng ngươi, tự nhiên ngủ sẽ lâu hơn một chút.”
Liên Tam Nguyệt không đi cửa chính, trực tiếp từ cửa sổ đi ra ngoài, Tỉnh Cửu theo nàng đi tới bên hồ, chỉ vào một cái ghế đá nào đó nói: “Lúc trước ta chính là ở đây dùng Thanh Thiên Giám mài kiếm.”
Thanh Nhi ngồi trên mái nhà, nhẹ nhàng vung đôi cánh trong suốt, không nói gì.
Đổi lại trước đây, lúc này khẳng định nàng sớm đã bay xuống, la hét ngươi lúc đó thật thô lỗ các kiểu…… Nhưng hiện tại nàng rất yên tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn đôi nam nữ bên hồ nói chuyện.
Liễu Từ đã từng mang theo nàng đi qua rất nhiều nơi, Thái Bình chân nhân cũng dẫn nàng đi qua rất nhiều nơi, nhưng nàng mơ hồ rõ ràng, nếu như muốn biết thế nào mới là người, mấy ngày kế tiếp mới trọng yếu.
Đương nhiên nguyên nhân trọng yếu hơn là, nàng biết, ở thời điểm này chính mình không nên đi quấy rối bọn họ.
Liên Tam Nguyệt chắp hai tay hướng về chiếc ghế đá kia đi đến, sau đó ngồi xuống.
Ngay trong nháy mắt quần áo nàng vừa tiếp xúc với ghế đá, bàn tay của Tỉnh Cửu đã lặng yên không một tiếng động rơi xuống, mục tiêu là đỉnh đầu của nàng.
Bộp một tiếng nhẹ vang, thanh phong nhè nhẹ, trên mặt hồ sinh ra vô số đạo sóng gợn hình thù kỳ quái, bầy cá hoảng sợ tránh về phía bốn phía.
Mùa hè còn chưa tới, bên trong Đại Nguyên thành đã vang lên mấy tiếng sấm sét, dọa đám người đi đường, một vị nam nhân thái dương hoa râm từ trong cửa hàng đi ra, nhìn về phía bầu trời.
Trong núi xa xăm hơn, một chỗ thanh tuyền đột nhiên đứt vỡ, một mảnh vách núi bỗng nhiên đổ nát.
Không ai biết, những sấm sét kia, những dị tượng kia, đều bắt nguồn từ tiếng nhẹ vang, từ đạo thanh phong trong Tam Thiên Am.
……
……
“Ta nói rồi ngươi kiếp này đều không đánh lại được ta.”
Liên Tam Nguyệt xoay người lại, nhìn Tỉnh Cửu đắc ý nói: “Coi như ngươi hiện tại đoạt được tiên khí của Bạch Nhận, cũng không phải đối thủ của ta, đánh lén cũng không được.”
Tỉnh Cửu mặt không cảm xúc nói: “Trường sinh tiên lục tiên khí đều bị ngươi đưa vào trong thân thể Bạch Tảo, nếu như ngươi không lấy tiên khí của ta, sẽ xảy ra chuyện.”
Lúc trước Tây Hải Kiếm thần một kiếm trực tiếp trọng thương nàng vẫn là Quá Đông, dựa vào tiên khí của đạo trường sinh tiên lục kia mới có thể duy trì thân thể bất diệt.
Liên Tam Nguyệt nhìn hắn bình tĩnh nói: “Ngươi hiện tại cảnh giới thấp kém, trực tiếp vận dụng Thanh Sơn kiếm trận, vốn là muốn chết, nếu như không có số tiên khí kia thì ngươi sẽ chết.”
Tỉnh Cửu bình tĩnh nói: “Ta vĩnh viễn sẽ không chết.”
Liên Tam Nguyệt bình tĩnh nói: “Ngươi vĩnh viễn là một tên lừa gạt.”
Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, dọc theo con đường đá bên hồ bắt đầu cất bước.
Liên Tam Nguyệt đi theo, đưa tay nắm lấy ống tay áo của hắn nói: “Đừng tức giận mà…… Ta hiện tại tính khí không phải đã nhỏ bớt hay sao?”
Tỉnh Cửu không nói gì, trở tay nắm lấy tay nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Năm đó hắn cùng nàng đoạn tuyệt phi thường triệt để, có thể nói là cả đời không qua lại với nhau, cho dù chỉ là một phương diện.
Nhưng bọn họ đúng là có khả năng nhất trở thành một đôi đạo lữ.
Hắn hiểu nàng hơn ai hết, càng hiểu rõ xuân tàm hóa điệp đạo pháp của nàng.
Cái đạo pháp kia vô cùng tốt, nhưng với tính tình của nàng, căn bản không có cách nào kéo dài thời gian quá lâu.
Liên Tam Nguyệt từ trong trầm mặc của hắn cảm nhận được tâm tình của hắn lúc này, mỉm cười nói: “Sau khi phi thăng thất bại ta đã dùng Thiên Nhân Thông tính toán, dùng xuân tàm hóa điệp cũng sống không được bao lâu, đã như vậy sao không cầu một cái thống khoái?”
Có thể đánh bại Đàm chân nhân mạnh nhất thế gian, còn cùng tiên nhân phi thăng chiến một hồi, lúc này còn nắm tay ngươi, đương nhiên thống khoái.
“Ta không vui.” Tỉnh Cửu dừng bước, nhìn vào mắt của nàng chăm chú nói.
Liên Tam Nguyệt nghĩ thầm ngươi vốn không có quá nhiều tâm tình, nếu không khoái hoạt vẫn đúng là khó chịu, suy nghĩ một chút, nhón chân lên hôn một cái vào trên môi hắn.
Tỉnh Cửu không né tránh, lẳng lặng nhìn nàng.
Liên Tam Nguyệt nói: “Ta muốn đi Bạch Thành gặp nam nhân kia.”
Tỉnh Cửu nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Quyển 6 – Chương 100: Nhân gian mỗi đêm đều là Đêm đẹp
Cánh đồng tuyết đã bình tĩnh thời gian rất lâu, người tu hành các tông phái đều trở về núi, bốn phía Bạch Thành trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, nhưng trong thành bởi vì tín đồ trở về trở nên càng náo nhiệt hơn.
Chỉ có gian miếu nhỏ trước vách núi kia vẫn như quá khứ như vậy, không náo nhiệt cũng không quạnh quẽ, tôn kim phật kia chỉ là bình tĩnh mà nghiêm túc nhìn về phương bắc.
Liên Tam Nguyệt đi vào miếu nhỏ, ở ngưỡng cửa ngồi xuống, chỉ có điều lần này nàng không quay về hướng cánh đồng tuyết, mà là đối diện với tôn kim phật trong miếu.
Tỉnh Cửu đứng trên đất bằng ngoài miếu, nhìn phương hướng cánh đồng tuyết, không biết đang suy nghĩ gì.
Liên Tam Nguyệt không làm gì cả, chỉ lẳng lặng mà nhìn kim phật, thỉnh thoảng đổi cái tư thế, thỉnh thoảng cười một cái, dáng vẻ rất vui vẻ.
Đao Thánh Tào Viên thanh âm ở trong tòa miếu nhỏ vang lên, âm thanh trước đây tròn trịa mà như có khuyết, hôm nay lại tràn đầy chỗ hổng, run rẩy phi thường lợi hại: “Ngươi không thích ăn dưa chuột, vậy ăn củ cải có được hay không?”
Liên Tam Nguyệt cười cười, liếc nhìn trước án củ cải tươi ngon mọng nước, nói: “Rất nhiều năm trước, ta đã nói với ngươi có muốn đi phía nam hay không.”
Âm thanh kia run rẩy càng thêm lợi hại, nói: “Ngươi làm sao lại không thích ăn củ cải chứ?”
Liên Tam Nguyệt nói: “Không nên nhắc lại lần nữa, ta biết ngươi lúc này rất căng thẳng.”
Tào Viên trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Ta lúc đó cho rằng…… Ngươi thích ta thủ tại chỗ này, tuy rằng ta thủ tại chỗ này không phải vì ngươi.”
Liên Tam Nguyệt nói: “Nếu như ngươi lúc đó đáp ứng đi theo ta, chúng ta có thể đồng hành một số năm.”
Tào Viên rất chân thành nói: “Ta rất hối hận.”
Liên Tam Nguyệt bỗng nhiên quay đầu nói với Tỉnh Cửu: “Ngươi đi xa chút.”
Tỉnh Cửu liền đi xa ngoài ngàn dặm.
Liên Tam Nguyệt nói: “Ta hơi mệt chút, muốn ngủ một chút, ngươi ôm ta có được hay không.”
Tào Viên âm thanh khẽ run nói: “Tốt.”
Liên Tam Nguyệt ở trước phật nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.
Một lần này ngủ chính là ba ngày ba đêm.
Liên Tam Nguyệt mở mắt ra, nói: “Ta đi đây.”
Tào Viên âm thanh run run nói: “Tốt.”
Liên Tam Nguyệt đi ra khỏi miếu nhỏ.
Tỉnh Cửu trở lại trước miếu nhỏ.
Tào Viên nói với hắn: “Cảm tạ ngươi.”
Tỉnh Cửu trầm mặc không nói.
Tào Viên nói tiếp: “Cảm tạ ngươi còn sống, có thể bồi cùng nàng.”
Chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.
Liên Tam Nguyệt xoay người lại, nhìn hắn nói: “Không nên nói như vậy, thời gian ngươi theo ta dài hơn so với hắn.”
……
……
Rời khỏi Bạch Thành, Tỉnh Cửu cùng Liên Tam Nguyệt đi tới Cư Diệp Thành.
Bọn họ không ăn lẩu, mà là ăn thịt dê, Liên Tam Nguyệt cảm thấy như vậy mới thoải mái.
Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn nàng ăn, cũng cảm thấy rất thoải mái, sau đó bị nàng không kiên nhẫn nhét một viên tỏi đường vào miệng.
Tỏi đường vừa chua vừa ngọt, ngậm lâu có chút đắng.
Ăn xong thịt dê, bọn họ bắt đầu đi dạo phố, tựa như ở bên trong Tam Thiên Am dạo hồ như vậy, Liên Tam Nguyệt rất tự nhiên đưa tay nắm ống tay áo của hắn, khắp mặt là thần thái tiểu nữ nhi, rất là hài lòng.
Nàng xưa nay sẽ không chủ động nắm tay hắn, dù sao không được bao lâu thời gian, Tỉnh Cửu sẽ chủ động nắm chặt tay nàng.
Rời khỏi Cư Diệp Thành, bọn họ lại đi tới thật nhiều thành, tựa như mấy năm trước kia tùy ý cất bước trên thế gian, nhìn một vòng xuân hạ thu đông.
Lần thứ hai trở lại Tam Thiên Am bên ngoài Đại Nguyên thành, lại là một mùa xuân, Bạch Tảo còn đang ngủ say.
“Đứa nhỏ này ở vài phương diện thật sự có chút giống ta, chỉ là quá nhu nhược mà thôi.”
Liên Tam Nguyệt đứng phía trước cửa sổ, nhìn bóng người như ẩn như hiện bên trong kén tuyết, nói: “Ngươi sau này đối xử với nàng tốt hơn một chút.”
Tỉnh Cửu không nói gì.
Bên hồ có chút yên tĩnh, cành liễu nhẹ phẩy mặt nước, chuồn chuồn đáp vào mặt nước, ếch nhảy xuống mặt nước, phát sinh đủ loại âm thanh.
Liên Tam Nguyệt nói: “Ta muốn nghe đàn.”
Tỉnh Cửu nói: “Chúng ta đều không biết.”
……
……
Đại Nguyên thành có vị Lý công tử cực kỳ nổi danh.
Bởi vì cha của hắn đã từng là Đại Nguyên thành thủ, cũng bởi vì Lộc Quốc Công đối với hắn âm thầm quan tâm, ở trong thành kinh doanh mấy gian hàng bán đồ cổ, lui tới đều là danh lưu, thật có thể nói là nhất đẳng thanh quý.
Hắn năm nay gần năm mươi, nhưng thân thể vô cùng tốt, nhìn cực kỳ tinh thần, vẫn được xưng là công tử, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Chỉ là chẳng biết vì sao, hắn từ đầu đến cuối không có kết hôn, thái dương đã nhiễm sương tuyết, nhìn có mấy phần cơ khổ.
Năm ngoái thời điểm thâm xuân, Lý công tử bỗng nhiên có chút tim đập nhanh, mời đại phu đến xem, cũng không có bất kỳ lời giải thích nào.
Phải biết hắn đã rất nhiều năm đều không bị bệnh, từ năm ấy nhận được bình đan dược từ trên trời hạ xuống kia.
Tim đập nhanh cứ như vậy kéo dài ròng rã một năm, lại đến đầu xuân, không những không giảm bớt, trái lại càng thêm nghiêm trọng, để hắn thường xuyên đêm không ngủ say, mồ hôi tuôn như suối.
Vì để cho tinh thần tốt hơn một chút, hắn lên tinh thần, mang theo quản gia rời khỏi Đại Nguyên thành, chuẩn bị đi trong núi du ngoạn mấy ngày.
Ở ngoài Đại Nguyên thành có một chút danh thắng phong cảnh, nhưng hắn vẫn như năm xưa, rất tự nhiên đi tới con đường kia.
Quản gia cũng sớm đã quen thuộc, không thấy ngạc nhiên, ôm đàn cổ theo sau lưng.
Vào núi qua cốc, trước mặt chính là một chiếc ao sen, Lý công tử đi tới bên ao nước, nhìn mặt nước lá sen xanh mướt, nghĩ đến phong cảnh giữa hè, không khỏi lộ ra mỉm cười.
Giữa hè sẽ có hoa sen, phong cảnh càng đẹp hơn, hắn năm đó chính là tham ngắm phong cảnh rơi vào trong nước, sau đó nhìn thấy một đời tiên nữ không cách nào quên được.
Rời khỏi ao sen, tiếp tục dọc theo sơn đạo cất bước, đợi đến sơn cùng thủy tận, có một mảnh cỏ xanh, bên trong cỏ xanh đang nằm tảng đá, mặt trên viết hai chữ.
“Tam Thiên.”
Nhìn tảng đá kia, Lý công tử đột nhiên cảm thấy tim đập tăng lên, thậm chí có chút đau đớn, sắc mặt đột nhiên trắng xám.
Quản gia thấy tình hình của hắn, mau tới trước đỡ, hỏi thăm có muốn nghỉ ngơi, sau đó đi tìm đại phu hay không.
Lý công tử có chút thô bạo đem đàn cổ từ trong tay quản gia đoạt lại, sau đó bảo hắn không cần đi theo vào.
……
……
Tam Thiên Am sư thái đối với Lý công tử rất quen thuộc, bởi vì hắn thường thường quyên ít đồ, hơn nữa hàng năm đều sẽ tới gảy đàn một lần, thỉnh thoảng cũng sẽ uống say một mình tới nơi này cô tọa.
Theo đạo lý mà nói, các nàng nên rất hoan nghênh hắn đến, nhưng hôm nay tình hình có chút đặc thù, chỉ có thể mặt lộ vẻ khó khăn mà đem hắn ngăn cản trước tiểu kiều.
Vừa lúc đó, một đạo thanh âm nữ tử hàn lãnh mà không có tâm tình vang lên: “Để hắn vào đi.”
Thời khắc nghe được thanh âm kia, Lý công tử thân thể đã cứng lại rồi.
Dường như cách thế.
Đối với hắn mà nói, đây chính là một thế.
Lý công tử có chút hư thoát, hai chân mềm nhũn ngã ngồi ở mặt đất.
Hắn không biết lúc này nên nói cái gì, hoặc là có thể nói gì.
Hắn dùng ngón tay run rẩy mở ra cầm nang, lấy ra đàn cổ đặt trên đầu gối, lại dùng ngón tay run rẩy điều chỉnh vị trí dây đàn, muốn tấu ra khúc đàn kiếp này hài lòng nhất.
“Không nên gấp gáp.” Đạo thanh âm kia lần thứ hai vang lên.
Lý công tử trầm mặc một chút, chậm rãi hô hấp mấy lần, rốt cục tỉnh táo lại, ngón tay rơi vào trên dây đàn bắt đầu kích thích dây đàn, tiếng đàn dần vâng lên.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên.
Liên Tam Nguyệt từ bên kia cầu đi tới.
Lý công tử không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy một góc gấu quần, nhưng ngón tay không khống chế được lần thứ hai run rẩy, khúc cũng không được đều đặn.
“Từ từ đi.” Liên Tam Nguyệt nói.
Lý công tử thật sâu hô hấp mấy lần, rốt cục dám ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mặt cùng mắt Liên Tam Nguyệt, dần dần bình tĩnh.
Liên Tam Nguyệt nhìn hắn, trong mắt toát ra biểu hiện thưởng thức, nói: “Tiên nhân thù đồ, nói chính là quan hệ thọ nguyên, năm đó ta không nghĩ rõ ràng, tổng cho rằng ngươi có thể so với ta chết trước rất lâu, như vậy sẽ không thú vị, sớm biết là như vậy, năm đó ta nên ở lại Đại Nguyên thành nghe ngươi đàn mấy năm cũng tốt.”
Lý công tử sắc mặt trở nên dị thường trắng xám, bởi vì hắn là người thông minh, nghe hiểu ý tứ của tiên nữ.
Tỉnh Cửu ở bên kia cầu lẳng lặng nghe Liên Tam Nguyệt, trên mặt không có bất kỳ tâm tình gì, không có đố kị, không có thứ gì.
Lý công tử nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, bình tĩnh mà bắt đầu đánh đàn.
Tiếng đàn róc rách như nước chảy.
Vẫn là thủ lương tiêu dẫn kia.
……
……
Lương tiêu (đêm đẹp) dần đến, bóng đêm thâm trầm.
Liên Tam Nguyệt nhìn về phía Tỉnh Cửu hỏi: “Chúng ta là nhận biết từ lúc nào?”
Tỉnh Cửu không trả lời vấn đề này.
Liên Tam Nguyệt nói tiếp: “Ta yêu thích rất nhiều sự vật, rất nhiều người, thế nhân xem ra, đây có phải là bản tình trăng hoa không?”
“Chỉ cần ngươi sống, làm cái gì đều được.” Tỉnh Cửu nói: “Ta có thể tìm cho ngươi mấy vạn nam nhân hoặc là nữ nhân.”
Liên Tam Nguyệt nhíu mày, nói: “Muốn chết sao?”
Tỉnh Cửu ân một tiếng.
“Thực sự là tính trẻ con, rõ ràng là kẻ sợ chết nhất thế gian, lại dám nói lời nói như vậy.”
Liên Tam Nguyệt vuốt ve mặt hắn, nói: “Lúc trước ta đi Bạch Thành chơi, ngươi tức giận gần chết, mỗi ngày đều đi tìm Nam Vong uống rượu sau đó mới có thể ngủ, nhưng tỉnh rượu, ngươi ngay cả nàng đều tránh không kịp, nơi nào còn có thể nghĩ đến chữ chết?”
Tỉnh Cửu nói: “Khi đó ta chẳng qua là cảm thấy hắn quá yêu thích đánh nhau, mà ngươi đánh không lại Tuyết…… Nữ vương, khá là lo lắng.”
Liên Tam Nguyệt mỉm cười nói: “Năm đó ngươi quá cô độc, mới dưỡng thành loại tính tình quái dị này, nhưng kiếp này không phải rất tốt? Ngươi có nhiều đồ đệ như vậy, ta cũng yên lòng rồi.”
Trong giọng nói có tình ý, bên trong tiếng đàn cũng có tình ý, nàng xoay người nhìn phía bên kia cầu, nhìn Lý công tử vẫn còn đang đánh đàn, ngón tay nhuốm máu mà không biết, nói: “Ngươi không nên ghen, phải biết ngươi đối với ta rất đặc biệt, nguyên nhân nói ra thì rất tục khí…… Bởi vì ngươi mạnh hơn ta, hơn nữa đã từng là người mà ta cầu không được.”
Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: “Năm đó ta cùng ngươi tách ra, là cảm thấy tiếp tục như vậy ngươi sẽ không có cách nào phi thăng, ta không muốn như vậy.”
Liên Tam Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn nói: “Phi thăng có ích lợi gì?”
Tỉnh Cửu nói: “Chỉ có sống sót, mới sẽ không chia lìa.”
Tách ra, chính là vì muốn không chia cách.
“Nếu như sớm biết ta phi thăng sẽ làm cho ngươi mạo hiểm sớm vậy, ta sẽ chờ ngươi.”
Đối với Tỉnh Cửu mà nói, đây là lời tâm tình cảm động nhất của hắn.
Ta sẽ chờ ngươi.
“Ân.”
Liên Tam Nguyệt nắm tay hắn, nhẹ nhàng tựa vào trong ngực của hắn, nói: “Lần này không cần chờ ta, ta ở kiếp sau chờ ngươi.”
Sau đó, nàng biến thành vô số đạo kim quang, dần dần tản đi.
Tán đến trong thiên không, đó chính là nắng sớm.
Thái dương như thường lệ dâng lên.
Tiếng đàn nghẹn ngào.
Lý công tử khóc rống thất thanh, một đêm đầu bạc.
Thanh Nhi lệ rơi đầy mặt, một đêm đã hiểu đau khổ của loài người.
Bạch Thành nghênh đón một trận địa chấn.
Một đạo đao quang sáng như tuyết nhắm thẳng vào nơi sâu trong cánh đồng tuyết.
Chẳng biết lúc nào trờ về.
Không biết có phải một đi không trở lại hay không.