Đại Đạo Triều Thiên Audio Podcast
Tập 108 [ Quyển 6 – chương 21 đến 25 ]
❮ sautiếp ❯Quyển 6 – Chương 21: Thôn Chu
Bạch Thiên Quân hừ lạnh một tiếng, không nói gì, từ trên cây lướt đi.
Hắn lúc này máu me khắp người, nếu như còn đứng ở trên ngọn cây, có mức quá mức chật vật.
Trác Như Tuế cũng đáp xuống bên xuối, chỉ là phi kiếm màu xám không có thu hồi, lơ lửng bên cạnh người, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Đạo phi kiếm kia trở nên bất động, lộ ra hình dáng, thân kiếm xám nhạt, cực kỳ giản dị, mặt ngoài có vô số vết rạn nứt, nhìn tựa như là vẩy cá.
Kiếm này tên là Thôn Chu, ở tu hành giới rất có tiếng tăm, chính là phi kiếm cấp bậc cao nhất Thiên Quang Phong, vẫn còn bên trên Lam Hải, hơn nữa lai lịch cũng không bình thường.
Năm đó Trác Như Tuế mới vừa vào Thanh Sơn đã được Liễu Từ chân nhân nhận vào Thiên Quang Phong bế quan, căn bản không có cơ hội đi Vân Hành Phong tìm kiếm, kiếm này là Liễu Từ chân nhân tự mình đi lấy, sau đó truyền cho hắn. Việc này đương nhiên không hợp quy củ, Thượng Đức Phong rất nghiêm túc đưa ra ý kiến, nhưng Liễu Từ chân nhân không chỉ cảnh giới cao, bản lĩnh giả câm vờ điếc cũng vô cùng mạnh, rất tùy ý làm chuyện này qua đi. Bởi vậy có thể thấy được, Liễu Từ chân nhân thương yêu nhất vẫn là vị đệ tử quan môn này.
Những Côn Lôn đệ tử kia lần thứ nhất nhìn thấy Thôn Chu Kiếm vẫn nghe đồn, phát hiện kiếm này cũng không sát tính mười phần như vẫn nghe đồn, nhìn tựa như một con hàm ngư phờ phạc.
Nhưng ai dám xem thường đạo phi kiếm này? Tựa như ai dám xem thường Trác Như Tuế cả ngày rủ mí mắt, nhìn như vĩnh viễn ngủ không muốn tỉnh?
Là thiên tài trẻ tuổi tối truyền kỳ của Thanh Sơn Tông, Trác Như Tuế vừa vào Thanh Sơn đã bắt đầu bế quan, vừa ẩn chính là hai mươi năm, xuất quan đã thắng Triệu Tịch Nguyệt, chấn động toàn bộ tu hành giới, chỉ là ở Vân Mộng vấn đạo bại bởi Tỉnh Cửu, thanh thế của hắn liền yếu đi không ít, mấy năm qua lại khá biết điều, ấn tượng của tu hành giới đối với hắn còn dừng lại ở bên trong Thanh Thiên Giám ảo cảnh, người mặc áo đen thích giết chóc như người điên kia. Thẳng đến lúc này, những đệ tử Côn Lôn phái kia mới nhớ tới ra, hắn trước sau đều là người mạnh nhất bên trong thế hệ tuổi trẻ.
Bạch Thiên Quân không phải người tu hành phổ thông, mà là đệ tử thiên tài đời kế tiếp Trung Châu Phái trọng điểm bồi dưỡng, kết quả thê thảm như vậy, hơn nữa là lần thứ hai, mãi thua ở dưới kiếm của hắn, càng là không có bất kỳ cơ hội thắng, hắn đến tột cùng mạnh đến mức độ nào?
Có thể hiện tại tu hành giới chung quy vẫn là thiên hạ của các cường giả trước đây.
Nước suối bỗng nhiên trở nên tuyệt đối bất động, không còn chảy nữa, đi kèm cuồng phong gào thét, lá cây rì rào mà rơi, tùy theo hạ xuống chính là mấy bóng người.
Trung Châu Phái trưởng lão Việt Thiên Môn mang theo mấy tên đệ tử đi tới nơi này, phóng ra uy thế cực kỳ mạnh mẽ.
Côn Lôn phái đệ tử cảm thấy rất khó chịu, mau mau khom mình hành lễ, sau đó tránh đến xa chút.
Việt Thiên Môn mặt không cảm xúc nhìn Trác Như Tuế một cái, sau đó nhìn phía Liễu Thập Tuế, tiếp theo tầm mắt rơi vào trên người Tiểu Hà trong rừng cây, sát ý vừa ẩn rồi biến mất.
Triệu Tịch Nguyệt đứng ở dưới cây, đứng bên người Tiểu Hà, không biết là lúc nào đến.
Việt Thiên Môn là Luyện Hư cảnh đại cường giả, bên trong Thanh Sơn phong chủ cũng chỉ có Phương Cảnh Thiên cùng Quảng Nguyên chân nhân có thể thắng được hắn nửa bậc, Thanh Sơn thế hệ tuổi trẻ dù thiên tài làm sao, cũng không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với hắn, nhưng mà nhìn hình ảnh trước mắt, hắn vẫn cảm giác được áp lực, sinh ra rất nhiều cảm khái.
Áp lực cũng không phải bắt nguồn từ lúc này mà là tương lai, cảm khái là bắt nguồn từ tiếc nuối cùng thất vọng đối với tông phái của mình.
Ba cái trời sinh đạo chủng cứ như thế đứng ở chỗ này.
Bọn họ đều là Thanh Sơn.
Thanh Sơn Tông đời kế tiếp thực sự là mạnh đến kinh khủng, lại qua hơn trăm năm, chỉ sợ Thanh Sơn lại có thêm ba cái Phá Hải đỉnh phong.
Liễu Thập Tuế liền thôi, có thể Trác Như Tuế từ sinh ra đã được rất nhiều tông phái quan tâm, Triệu Tịch Nguyệt càng là người bên trong Triều Ca thành, lúc trước làm sao lại không thể đoạt tới?
Lại nhìn tông phái của mình thì sao? Lạc Hoài Nam như vậy đã sớm chết, Bạch Thiên Quân tâm tính không tốt, khó thành đại đạo, Đồng Nhan…… Lẽ nào chỉ hi vọng Tảo Nhi một người?
Việt Thiên Môn đem những ý niệm này xua tan, chỉ vào tảng đá bên suối, nói: “Chuyện gì thế này?”
Nước suối lúc này đã bất động, vết máu trên đá không lần nữa trở thành nhạt, phảng phất đọng lại.
Trác Như Tuế tán thành nói: “Đúng vậy, đây là chuyện gì xảy ra?”
Việt Thiên Môn không muốn để ý đến hắn, nhìn phía Triệu Tịch Nguyệt dưới gốc cây nói: “Việc này cùng Liễu Thập Tuế có quan hệ, các ngươi nhận sao? Hay là muốn ta đi tìm Bố trai chủ?”
Nếu như Thanh Sơn Tông còn thừa nhận Liễu Thập Tuế là Thanh Sơn đệ tử, vậy chuyện này đương nhiên muốn Thanh Sơn Tông gánh vác, nếu như không phải vậy, chính là vấn đề của Nhất Mao Trai.
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Tìm chúng ta cũng được.”
Liễu Thập Tuế muốn giải thích tình hình lúc trước một chút, Việt Thiên Môn lại không thèm để ý hắn, vẫn như cũ nhìn Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ta muốn dẫn hắn rời đi tra hỏi.”
Việt Thiên Môn cảnh giới thực lực hơn xa Triệu Tịch Nguyệt, địa vị cùng bối phận ở trong tông phái cùng Triệu Tịch Nguyệt lại ngang hàng, dưới cái nhìn của hắn chuyện như vậy tự nhiên chỉ có thể nói với nàng.
Triệu Tịch Nguyệt nói: “Đừng nghĩ.”
Nói càng ngắn gọn, liền càng thêm cường ngạnh.
Việt Thiên Môn hơi nhíu mày, các đệ tử Côn Lôn phái vẫn như cũ nằm ở bên trong khiếp sợ hoảng sợ lại càng thêm mờ mịt.
Triệu Tịch Nguyệt ba người coi như là trời sinh đạo chủng, nhưng cảnh giới vẫn như cũ không đủ cao, Luyện Hư cảnh đại cường giả có thể trong nháy mắt mà diệt, vì sao nàng cứng rắn như thế?
Tầm mắt Việt Thiên Môn rơi vào trong lòng Triệu Tịch Nguyệt.
Bóng tối của tán cây rơi vào trên người nàng, lúc này mọi người mới nhìn thấy, nguyên lai nàng vẫn ôm một con mèo trắng.
Con mèo trắng kia ngáp một cái, chậm rãi tỉnh lại.
Thanh Sơn Tông rất nhiều đệ tử cũng không biết tứ đại trấn thủ là ai, Trung Châu Phái trưởng lão lại biết rất rõ ràng.
“Nguyên lai Bạch Quỷ đại nhân cũng tới.”
Việt Thiên Môn sắc mặt trở nên nghiêm nghị hơn một chút, nhưng vẫn không có bất kỳ sợ hãi, nói: “Nhưng đây là ý tứ của Bạch chân nhân.”
Bạch chân nhân lúc này ngay ở trong thiên không, ở bên trong chiếc vân thuyền kia.
Triệu Tịch Nguyệt không lo lắng, bởi vì A Đại không có tiếp tục giả bộ ngủ, nói rõ nó trong lòng nắm chắc.
Quả nhiên, xa xa có tiếng chuông du dương truyền đến.
Bên suối đột nhiên xuất hiện chiến đấu cùng ám sát, chung quy vẫn kinh động tới Quả Thành Tự.
Tiếp theo, trong thiên không vang lên một đạo tiếng chuông cực kỳ trong trẻo.
Cùng Quả Thành Tự tiếng chuông vang lên, đạo tiếng chuông này nhỏ hơn rất nhiều, lực xuyên thấu lại càng mạnh hơn, không biết là Nam Bình Chung hay là pháp bảo gì khác.
Đó là tín hiệu trở về.
Việt Thiên Môn không nói gì nữa, mang theo những Côn Lôn đệ tử kia cùng rời đi, đi cực kỳ dứt khoát.
Nhưng ai cũng biết, Trung Châu Phái chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, mấy ngày sau trên Mai Hội tất nhiên sẽ tái sinh sự cố.
Nước suối khôi phục sinh mệnh, một lần nữa hướng về hạ du mà đi, phát sinh tiếng nước róc rách.
Tiểu Hà đi tới bên người Liễu Thập Tuế, nhìn những vết máu trên đá dần dần bị nước tẩy đi, đột nhiên cảm thấy gió trên suối có chút lạnh giá thấu xương, sắc mặt trở nên trắng xám.
Chuyện đã xảy ra hôm nay quá mức quỷ dị, hơn nữa bên trong có mùi vị nàng rất quen thuộc, điều này làm cho nàng rất hoảng sợ.
“Sư cô.” Liễu Thập Tuế quay về Triệu Tịch Nguyệt chăm chú hành lễ.
Hiện tại Thanh Sơn, hắn tối phục đương nhiên là công tử, tiếp theo chính là Triệu Tịch Nguyệt.
Triệu Tịch Nguyệt là thần tượng của hắn khi ở Nam Tùng Đình, cũng là người đồng hành với hắn tại Quế Vân Thành sau đó.
“Sư huynh……”
Liễu Thập Tuế đối với Trác Như Tuế thi lễ một cái, liền không biết nên nói cái gì. Thanh Thiên Giám ảo cảnh từ biệt, đã là mấy năm, tuy rằng ở bên trong ảo cảnh, bọn họ ở Sở quốc hoàng cung gặp rất nhiều thứ, được cho là quen biết, nhưng đó dù sao cũng là ở nơi khác.
“Kiếm này thật là đẹp mắt.”
Hắn nhìn thanh Thôn Chu Kiếm này, nói: “Nhìn tựa như đồ sứ kia, cái gì Diêu, ta đã quên……”
Tiểu Hà ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở: “Tử Diêu.”
“Đúng rồi, chính là Tử Diêu.”
Liễu Thập Tuế nói chuyện làm việc đều rất chân thành, dễ dàng làm người tín phục, khiến người ta đồng ý thân cận. Trác Như Tuế nghe lời này lại hơi sinh não ý, nghĩ thầm phía trên có rất nhiều vết nứt là năm ấy bị Vũ Trụ Phong chém ra, hơn nữa ngươi trên cổ tay kiếm trạc là cái gì, có bản lĩnh ngươi cùng ta đổi?
Hiện tại Triêu Thiên đại lục, Bất Nhị Kiếm cùng Sơ Tử Kiếm là hai đạo phi kiếm cấp bậc cao nhất, nơi nào có người chịu đổi, coi như Liễu Thập Tuế chịu…… Hắn cũng không nỡ.
Thôn Chu danh tự này càng êm tai, cũng càng phù hợp tính tình của hắn.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Trác Như Tuế hỏi.
Liễu Thập Tuế nói: “Tới đây hỗ trợ a.”
Một người hỏi vu vơ khó hiểu.
Một người trả lời lại rất đương nhiên.
Lần này Quả Thành Tự Mai Hội, cùng quá khứ bên trong Triều Ca thành những người tu hành tuổi trẻ kia tranh tài luận bàn Mai Hội không giống, càng gần gũi với trường Mai Hội sáu trăm năm trước hơn.
Sáu trăm năm trước trường Mai Hội kia, Nhân tộc đối mặt nguy hiểm cực lớn, lần này tầm quan trọng đương nhiên xa xa không bằng lúc đó, nhưng cũng cực kỳ trọng yếu.
Trung Châu Phái cùng Thanh Sơn Tông hai đại chính đạo lãnh tụ, nếu như thật sự trở mặt, Triêu Thiên đại lục thật sự sẽ rơi vào bấp bênh.
Thời khắc thế này, Liễu Thập Tuế đương nhiên muốn đi qua, huống chi hiện tại công tử là Thanh Sơn chưởng môn.
“Cũng không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhiều người vô dụng, hơn nữa đến thời điểm ngươi cũng không thể cầm Nhất Mao Trai trấn trai chi bảo đến giúp Thanh Sơn ra mặt chứ?”
Trác Như Tuế nghĩ tới Thanh Sơn Tông phải đối mặt áp lực, đã sớm không còn buồn ngủ, than thở: “Chung quy vẫn muốn xem chưởng môn sư thúc nghĩ như thế nào.”
Mùa xuân trên trường Mai Hội kia, Trung Châu Phái thái độ đã phi thường sáng tỏ nhưng kiên định, nhất định phải giảm số lượng của Thanh Sơn Tông, dù cho chỉ là trên ý nghĩa tượng trưng.
Liễu Thập Tuế nói: “Chỉ sợ công tử chẳng muốn nghĩ tới chuyện như vậy.”
Người thật thà bình thường nói đều là lời nói thật.
Triệu Tịch Nguyệt biết Tỉnh Cửu xác thực chính là tính tình như vậy, nhưng nếu hắn phái Đồng Nhan đi tới Minh giới, nghĩ đến đã có chuẩn bị, nói: “Trở về rồi hãy nói.”
……
……
Gần đến Quả Thành Tự, Tiểu Hà nhìn thấy vườn rau đã hoang phế, nghĩ những năm sinh hoạt bình tĩnh ở đây, nàng không khỏi có chút khổ sở.
Nàng hiện tại không thể ở lại vườn rau, bởi vì ở ngoài chùa đã không an toàn, cũng không ai biết Trung Châu Phái cùng những chính đạo tông phái kia sẽ làm cái gì, Liễu Thập Tuế cũng không có cách nào mang nàng tới Nhất Mao Trai, ở ngoài phong lang mở khách sạn cùng ở một chỗ chung quy là hai loại khái niệm, vì lẽ đó hắn vẫn chỉ có thể mang nàng tới chỗ của Tỉnh Cửu.
Tĩnh Viên vẫn yên tĩnh như vậy, Cố Thanh đã bị tiếng chuông của Quả Thành Tự làm tỉnh lại.
Những năm qua Thần Mạt Phong cùng Liễu Thập Tuế giữ liên lạc, chính là hắn cùng Tiểu Hà trao đổi thông tin, bao quát vườn rau cùng khách sạn những chuyện này cũng đều là hắn tự tay sắp xếp. Nhưng hắn không có cùng Tiểu Hà hàn huyên, nói với Liễu Thập Tuế: “Sư phụ còn ở bên trong, chờ chốc lát.”
Liễu Thập Tuế mới biết Tỉnh Cửu đang cùng Thiền Tử luận đạo, nghĩ thầm công tử thực sự là tài giỏi.
Cố Thanh chú ý tới Tiểu Hà sắc mặt tái nhợt, nghĩ tiếng chuông lúc trước, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Liễu Thập Tuế đem chuyện đã xảy ra lúc trước bên suối nói một lần.
Cố Thanh trầm mặc một chút, nói: “Bất Lão Lâm dư nghiệt đã yên tĩnh nhiều năm như vậy, vì sao lần này bỗng nhiên lại nhảy ra?”
Sau khi Tây Vương Tôn và Vân đài bị hủy, Bất Lão Lâm nhìn như diệt, kì thực căn cơ chân chính cũng không có bị tác động, lúc trước chiến dịch ở Quả Thành Tự chính là chứng minh.
Ở trước đó, ai có thể nghĩ tới Quả Thành Tự luật đường thủ tịch Độ Hải tăng, lại sẽ là kẻ ác của Bất Lão Lâm?
Như Độ Hải tăng nhân vật như vậy, tất nhiên ở các tông phái cùng trong triều đình cũng không thiếu.
Tỉ như vị Hội Nguyên đại sư bỗng nhiên ra tay giết chết Côn Lôn phái trưởng lão Trần Văn hôm nay.
“Hắn hẳn là vẫn theo chúng ta, từ phong lang đến nơi này, rốt cục tìm được cơ hội.”
Liễu Thập Tuế ở bên trong Bất Lão Lâm sinh hoạt rất nhiều năm, thu dọn vô số hồ sơ, rất quen thuộc phong cách hành sự của đối phương.
Vị Hội Nguyên đại sư kia tự nhiên không phải muốn giết chết Liễu Thập Tuế, không phải vậy Liễu Thập Tuế cùng Tiểu Hà đã sớm chết rồi, vậy cơ hội hắn muốn là cái gì?
Tiểu Hà nghĩ tới người đi hái hoa sen kia, sắc mặt trở nên càng thêm trắng xám.
Bên trong Tĩnh Viên trở nên yên tĩnh dị thường, bởi vì tất cả mọi người đều nghĩ tới người kia.
Thái Bình chân nhân đến tột cùng muốn làm gì?
Lẽ nào hắn muốn chọc cho Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu, cùng Côn Lôn, cùng phương bắc hết thảy tông phái đánh một trận?
Không người nào có thể trả lời vấn đề của hắn, gió thu thổi lá rụng cất bước ở đình viện, dần dần ở bốn phía thạch tháp chất chồng dày.
A Đại đi tới trên chồng lá rụng nằm xuống, quyển thành một đoàn.
Bầu trời phương xa xuất hiện một đạo bóng tối to lớn, đó là Trung Châu Phái vân thuyền, cho thế giới này cùng những người trẻ tuổi này mang đến áp lực thực lớn.
Trác Như Tuế nhìn bên kia, bỗng nhiên nói: “Vậy thì đánh.”
Mặt trời đỏ ở trên biển đồ ra ánh nắng chiều mỹ lệ, dần dần che đi bóng dáng vân thuyền, phảng phất đem nó nuốt vào.
Quyển 6 – Chương 22: Lá cây
Trung Châu Phái vân thuyền không đứng ở phụ cận Quả Thành Tự, trực tiếp đi tới bên trên Đông Hải, lơ lửng ở trên bầu trời, cùng tà dương tranh huy.
Nhìn hình ảnh này, Trác Như Tuế sinh ra hào tình vạn trượng, nói ra ba chữ kia.
Liễu Thập Tuế cảm giác được nhiệt huyết, nhưng theo thói quen duy trì trầm mặc.
Triệu Tịch Nguyệt rất bình tĩnh, nghĩ thầm thật muốn đánh đánh là được.
Cố Thanh cũng không nói chuyện, nghĩ thầm làm sao mới có thể đánh thắng được đây?
Trác Như Tuế nhìn về phía bọn họ, nói: “Các ngươi không thể phối hợp nói vài câu có khí phách hay sao?”
Lúc này âm thanh của Tỉnh Cửu ở phía sau Tĩnh Viên vang lên: “Đi vào.”
Mọi người tiến vào thiện thất sau Tĩnh Viên, phát hiện Thiền Tử không biết khi nào đã đi rồi.
Tỉnh Cửu lông mày hơi có ủ rũ, mặc kệ là giải quyết vấn đề của Yên Tiêu Vân Tán trận, hay là suy đoán Thái Bình cùng hoa sen quan hệ, đều cần tiêu hao rất nhiều tâm thần.
Cố Thanh đem chuyện đã xảy ra bên suối nói một lần, cũng nói ra suy đoán của mọi người.
Trác Như Tuế nói: “Thái Bình tổ sư đến tột cùng muốn làm gì, vẫn là như năm đó như vậy, muốn cho đại lục hỗn loạn, sau đó để phàm nhân chết hết?”
“Là tự vệ.” Tỉnh Cửu nói: “Hắn hiện tại nằm ở thời khắc suy yếu nhất, tu hành giới càng hỗn loạn, hắn sẽ càng an toàn.”
Không người nào có thể nghe hiểu câu nói này của hắn, bao gồm cả Triệu Tịch Nguyệt, Liễu Thập Tuế cùng Tiểu Hà biết Thái Bình chân nhân hái được hoa sen.
Tỉnh Cửu không đem toàn bộ suy luận của chính mình nói ra.
Hắn nhìn phía gương mặt hơi đen của Liễu Thập Tuế, nghĩ thầm sư huynh ngươi vẫn không từ bỏ việc để đứa nhỏ này biến thành ngươi kế tiếp hay sao?
Liễu Thập Tuế thấy hắn nhìn về phía mình, mau mau quỳ xuống, cung cung kính kính dập đầu ba cái, nói: “Chúc mừng công tử.”
Tiểu Hà cũng sớm đã quỳ theo.
Triệu Tịch Nguyệt là Thần Mạt Phong chủ, không cần quỳ.
Cố Thanh không sao cả, tùy tiện quỳ.
Trác Như Tuế có chút bất đắc dĩ, chậm rì rì quỳ xuống trên sàn nhà, nhưng không dập đầu.
Tỉnh Cửu biết Liễu Thập Tuế nhất định phải dập đầu mấy cái, bình tĩnh nhận, nói: “Được rồi, đi thôi, nàng ở lại chỗ này.”
Liễu Thập Tuế hiện tại là Nhất Mao Trai thư sinh, đương nhiên phải về chỗ của Nhất Mao Trai.
Hắn rõ ràng ý của công tử, càng hiểu rõ tính tình của công tử, liền chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghĩ một chuyện, hỏi: “Công tử, cái ghế ta làm thế nào?”
Tỉnh Cửu nói: “Vẫn được.”
Đạt được đánh giá này, Liễu Thập Tuế thoả mãn mà vui vẻ đi rồi.
Đôi chủ tớ này ở chung với nhau, Trác Như Tuế ở Thanh Thiên Giám ảo cảnh thấy rõ nhiều nhất, nhưng mãi đến tận hiện tại vẫn còn có chút không chịu được, tựa như sự kiện kia.
Hắn nhìn Liễu Thập Tuế hướng về Tĩnh Viên đi ra ngoài, lắc đầu nói: “Nhìn hắn mặc thân quần áo văn sĩ thật sự có chút không quen, làm sao cảm giác vẫn như nông dân làm ruộng.”
Tỉnh Cửu nói: “Thập Tuế làm ruộng rất tốt, ta cũng là hắn dạy.”
Không chỉ riêng Trác Như Tuế, ngay cả Triệu Tịch Nguyệt cùng Cố Thanh đều có chút không hiểu, ngươi học làm ruộng làm cái gì?
Không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, Cố Thanh nghĩ chiếc vân thuyền trong thiên không Đông Hải cùng với đại hội rất nhanh sẽ bắt đầu, hỏi: “Sư phụ, tiếp theo thật muốn đánh sao?”
Tỉnh Cửu nói: “Đánh, cũng không phải hiện tại.”
Dù là ai cũng nhìn ra được, Thanh Sơn Tông hiện tại mạnh nhất về mặt chiến lực cùng Trung Châu Phái có chênh lệch rõ ràng, vì lẽ đó như Côn Lôn phái những phương bắc tông phái mới có vẻ càng ngày càng làm càn, thậm chí ngay cả Liễu Thập Tuế cũng dám động.
Chỗ trống sau khi Liễu Từ chân nhân rời đi, trong thời gian ngắn không người có thể thay thế, Tỉnh Cửu có thể ngồi trên chức chưởng môn, nhưng không cách nào bù đắp chuyện này.
Cố Thanh có chút bất ngờ, nói: “Vậy trước hết phải nhịn sao?”
Tỉnh Cửu nhìn phía ngoài Tĩnh Viên, biết đối phương đến rồi, nói: “Nếu như muốn nhịn, ta hà tất phải tự mình đến?”
Có người cầu kiến.
Trung Châu Phái Bạch Tảo.
Nghe được âm thanh của Đại Thường Tăng, Trác Như Tuế, Cố Thanh rất tự nhiên cùng Tỉnh Cửu cáo từ, hướng về Tĩnh Viên đi ra ngoài.
Một lát sau, Triệu Tịch Nguyệt chắp hai tay sau lưng đi ra, nhìn A Đại đang nằm bên tháp, muốn đem nó ôm đi, nhưng lại không làm như vậy. A Đại nhìn bóng lưng của nàng, chuẩn bị theo sau, đột nhiên cảm giác thấy chính mình rõ ràng ý của nàng, liền một lần nữa trở lại, cùng chồng lá rụng nằm ở một chỗ, tai lặng lẽ vểnh lên.
……
……
Bạch Tảo đứng bên trong đình viện.
Tỉnh Cửu ngồi ở dưới hành lang.
Có một loại bầu không khí rất khó hình dung ở bên trong đình viện, rất nhạt nhưng rất rõ ràng, có thể là cảm giác xa lạ, nhưng cũng không phải hoàn toàn như vậy.
Ở Tây Hải, hai người đã từng xa xa đối diện một chút, ngoài ra, thật sự đã rất lâu không thấy.
Thời gian có thể hòa tan rất nhiều chuyện, tỷ như sáu năm ở cánh đồng tuyết, phảng phất đã là kiếp trước.
Tỉnh Cửu rất bình tĩnh, không có sầu não, thậm chí ngay cả cảm khái cũng không nhiều.
Đây là sự tình người tu đạo tất nhiên sẽ trải qua.
Chỉ là năm tháng tu đạo dài lâu có lúc sẽ làm rất nhiều chuyện trở thành phai nhạt, có lúc sẽ làm rất nhiều chuyện biến nồng đậm, đây đại khái chính là sự khác biệt giữa nước cùng rượu.
Cánh đồng tuyết sáu năm Bạch Tảo đều đang ngủ say, nhưng nàng cảm giác mình vẫn nhớ những buổi tối kia, những ánh lửa kia, còn có bóng lưng kia.
Nàng lẳng lặng mà nhìn Tỉnh Cửu, không nói gì, tựa như đang chờ gì đó.
Tự nhiên không phải chờ Tỉnh Cửu nói trước, loại tiểu nhi nữ giận hờn kia sẽ không phát sinh ở trên người nàng, hơn nữa nàng biết những chuyện đó đối với Tỉnh Cửu không có một chút tác dụng nào.
Chờ chính là hoàng hôn càng nồng, chờ chính là gió thu lại nổi lên.
Bên trong rì rào tiếng vang, lá rụng theo gió bay xuống, bị tà dương chiếu thành màu sắc đỏ tươi, như hỏa cũng như hoa, như mưa rơi vào trên người nàng.
Hình ảnh này thật là đẹp mắt.
Tỉnh Cửu sinh ra biểu hiện thưởng thức.
Hình ảnh đẹp cùng với người thông minh, là một trong không nhiều hứng thú của hắn ở thế giới này.
Nàng còn nhớ Triều Ca thành Tỉnh gia cây hải đường kia, còn nhớ hắn thích xem hoa hải đường rơi vào trên người nàng.
Hiện tại nàng cũng xác nhận Tỉnh Cửu còn nhớ những chuyện kia, như vậy là được rồi, nhẹ nhàng nhấc lên làn váy, đi tới dưới hành lang, ngồi ở trên sàn nhà đối diện hắn.
Màu trắng đoạn mang như mây hút nước mưa, buông xuống ở bên người nàng.
Tỉnh Cửu vẫn không nói chuyện.
Bạch Tảo hướng về trước dời hai bước, hai tay cách đoạn mang, rơi trên mặt đất, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.
Lúc đó Tần quốc Tiểu công chúa chính là như vậy.
Nhưng hiện tại Tỉnh Cửu không phải Sở quốc tiểu Hoàng tử không cách nào từ chối kia, đương nhiên sẽ không để cho nàng nhào vào trong ngực của mình.
Hắn duỗi ra một ngón tay, điểm trụ mi tâm của nàng, làm cho thân thể nàng đứng ở giữa không trung.
Thời gian ở đây đình chỉ.
A Đại trốn ở bên trong chồng lá rụng ngoài đình viện, nhìn hình ảnh này, nghĩ thầm đừng nói, còn rất đẹp.
Không biết bao lâu trôi qua, Bạch Tảo ngồi xuống, ức trụ xấu hổ nói: “Muốn ôm.”
Tỉnh Cửu nói: “Muốn đánh.”
Bạch Tảo nói: “Cũng là bởi vì muốn đánh nha.”
Tỉnh Cửu khẽ mỉm cười, không nói gì.
Bạch Tảo từ trên váy lấy xuống một mảnh lá rụng vàng óng ánh, nhẹ nhàng đặt ở trong tay hắn.
Bên trong chồng lá rụng, ánh mắt A Đại trở nên hơi u hàn.
Bạch Tảo nhìn mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Lúc trước lần thứ nhất thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi bất phàm.”
Tỉnh Cửu nói: “Rất nhiều người đều như vậy, xem quen thuộc là được rồi.”
Tỷ như hiện tại người, mèo cùng ve trên Thần Mạt Phong, không bởi vì nhìn thấy mặt hắn mà ngạc nhiên, hồn bay phách lạc, tẩu hỏa nhập ma.
Bạch Tảo mỉm cười nói: “Nhưng ngươi mang cho thế gian kinh ngạc vẫn vượt xa ra khỏi sự tưởng tượng của ta, ngươi làm sao có thể…… Thành chưởng môn cơ chứ?”
Lúc nói câu nói này, nàng đúng là đang cười, đó là chân tâm thay Tỉnh Cửu cảm thấy kiêu ngạo cùng cao hứng, nhưng nơi sâu xa nhất, lại có một vệt tiếc nuối cực rõ ràng, thậm chí có thể nói là khổ sở.
Nếu như vẫn là tình hình trước đây, coi như Tỉnh Cửu là đệ tử thiên tài Thanh Sơn trọng điểm bồi dưỡng, dù sao vẫn sẽ có khả năng, nhưng Tỉnh Cửu làm Thanh Sơn chưởng môn, sẽ thành không còn khả năng.
Bởi vì nàng sẽ là Trung Châu chưởng môn đời kế tiếp.
Bạch Tảo đứng dậy chuẩn bị rời đi, trước lúc này nói ra một câu.
“Ta biết Đồng Nhan sư huynh hẳn là ở Thanh Sơn, phiền phức ngươi.”
Trung Châu Phái làm sao có khả năng buông tha cho Đồng Nhan, mấy năm qua không biết bỏ ra bao nhiêu tinh lực để tìm hắn, nhưng tìm khắp nơi không được.
Nàng cùng Đồng Nhan tình như huynh muội, biết ý nghĩ của hắn, tự nhiên đoán được hắn có khả năng nhất đi nơi nào.
Tỉnh Cửu nói: “Hắn không ở Thanh Sơn.”
Bạch Tảo biết hắn không cần thiết lừa gạt mình, có chút bất ngờ, nghĩ thầm vậy sư huynh đã đi nơi nào?
Tỉnh Cửu bỗng nhiên nói: “Ở một số thời khắc mấu chốt, chính ngươi phải cẩn thận.”
Bạch Tảo trầm mặc một chút, nói: “Có thể rõ ràng chút sao?”
Tỉnh Cửu nói: “Không thể, bởi vì ta vẫn chưa tính rõ ràng.”
Là có cảnh báo, nhưng không rõ vì sao.
Bạch Tảo rõ ràng ý của hắn, cứ vậy rời đi.
Tỉnh Cửu cầm lấy mảnh lá cây màu vàng óng kia, giơ lên trước mắt nhìn một chút.
Thế gian không cách nào tìm ra hai mảnh lá cây tương đồng, bất kể là hình dạng cuống lá hay là mạch trên lá cây.
Hơn nữa hắn chưa từng nghĩ tới, muốn cất giấu cái lá cây nào.
Sinh ở trên cành, rơi xuống sau hoàng hôn.
Lá cây, là bản thân lá cây.
Bên trong chồng lá, A Đại lẳng lặng mà nhìn hắn.
Không biết bao lâu trôi qua, Tỉnh Cửu thả mảnh lá cây kia.
Lá cây màu vàng không có nát, xa xôi bay tới trước tháp, rơi vào trên chồng lá rụng, vừa vặn che lại mắt A Đại.
……
…… Truyện BJYX
Tỉnh Cửu không nói dối, Đồng Nhan xác thực không ở Thanh Sơn.
Hắn ở Minh giới.
Không khí nơi này nhàn nhạt mùi vị lá khô thiêu đốt, vậy hẳn là đến từ Minh hà.
Minh hà nhìn như là dòng sông dung nham hình thành dưới đất, nhưng không phải hoàn toàn tương tự, hắn đã từng tận mắt chứng kiến, có thi thuyền phủ kín hoa tươi ở phía trên cất bước.
Thế giới này chỉ có trắng đen cùng với hỏa ba loại màu sắc, bất kể là núi sông hay là bình nguyên đều là như vậy, nhìn cực kỳ khô khan đơn điệu.
Ám trầm thiên không có hỏa hà đang lưu chuyển, phảng phất lúc nào cũng có thể sẽ rơi xuống, làm cho người ta cảm giác khủng bố mà bị đè nén.
Đối với Nhân tộc mà nói, dưới đất không có ánh mặt trời là thế giới tối cằn cỗi, đối với Nhân tộc người tu hành mà nói, nơi đây không có thiên địa linh khí là địa ngục không cách nào chịu được.
Nếu như ở đây dừng lại thời gian quá dài, người tu hành mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ chân nguyên lưu tán mà chết.
Đồng Nhan không biết chính mình muốn ở Minh giới bao lâu, sắc mặt có chút tái nhợt.
Trắng đen thiên không bỗng nhiên xuất hiện một vệt màu xanh lam cực kỳ bắt mắt cùng vài đạo bóng đen.
Đó là Minh Sư cùng các đệ tử của hắn.
Đồng Nhan chú ý tới bên trong những đệ tử kia có một hài tử rất nhỏ.
Minh giới dân chúng đều rất thấp nhỏ, hài tử kia lại càng nhỏ hơn, tóc đen nhu thuận, mặt mày thanh tú, trên trán tóc mái phảng phất một chiếc lá, không phân biệt được nam nữ, nhìn tựa như là con rối đẹp đẽ.
Thái độ của Minh Sư đối với tiểu hài tử kia lại rất cung kính, nói: “Điện hạ, đây chính là sứ giả từ thượng giới đến.”
Tên tiểu hài tử kia vén lên tóc mái, nhìn Đồng Nhan một chút, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ, nói: “Sứ giả cực khổ rồi.”
Nói xong câu đó, tên tiểu hài tử kia liền được các đệ tử của Minh Sư mang về mặt đất, phảng phất chỉ là chuyên môn đến cùng Đồng Nhan gặp mặt một lần.
Đồng Nhan đoán được thân phận của tên tiểu hài tử kia, chỉ có trầm mặc không nói.
Minh Sư nói: “Đây chính là Minh Hoàng đời tiếp theo, ngươi cảm thấy Tỉnh Cửu…… Chưởng môn chân nhân có thể thích đứa bé này không?”
Đồng Nhan trầm mặc một chút, nói: “Cắt bớt tóc đi, hắn có thể càng yêu thích chút.”
Minh Sư mỉm cười nói: “Tuy rằng không hiểu đạo lý trong đó, nhưng cảm giác rất có đạo lý.”
Ngay lúc bọn họ nói chuyện, Minh giới bầu trời bên kia bỗng nhiên trở nên trở nên sáng ngời, soi sáng ra một cái thông đạo như ẩn như hiện, cũng không ổn định.
Ở trong thông đạo, một đạo bóng dáng mang theo uy thế cực mạnh chính đang trên đường cao tốc hành, nhìn tựa như một tia chớp.
Nơi đó đã ở phía trên vực sâu, đi về Triêu Thiên đại lục.
Minh Sư nhìn bên đó, nói: “Đây là Thập Nhị tế ti, tâm rất dã, huyết rất chính, ta xử lý rất phiền phức.”
Đồng Nhan nói: “Hắn sẽ chết.”
Minh Sư nói: “Cảm tạ.”
Quyển 6 – Chương 23: Thanh Sơn người đến
Nhìn bóng người kia biến mất ở trong bầu trời đêm cực xa xôi, Minh Sư bỗng nhiên sinh ra rất nhiều cảm khái, nói: “Ở nơi này của chúng ta, việc này gọi là phi thiên.”
Giữa Triêu Thiên đại lục cùng Minh giới đã từng có rất nhiều thông đạo, nhưng có thể xuyên qua vực sâu, tiến vào những thông đạo kia, đến mặt ngoài đại lục, chỉ có thể là một ít sinh vật cùng với âm linh nhỏ yếu nhất vốn sinh sống ở trong thông đạo mà thôi.
Những âm linh nhỏ yếu kia coi như đi tới đại lục, ngoại trừ có thể khiến nhân loại sinh mấy trường bệnh, hù chết mấy kẻ nhát gan, không có một chút tác dụng nào.
Nếu như Minh giới cường giả muốn dựa vào thực lực của bản thân đi tới Triêu Thiên đại lục, sẽ đối mặt trở ngại cực kỳ khó khăn, độ khó cùng nhân loại người tu hành phi thăng cũng cách biệt không có mấy.
Đông Hải Thông Thiên tỉnh tên gọi chính là bởi vậy mà tới.
Cho đến về sau Minh giới cường giả càng ngày càng nhiều, những thông đạo kia càng ngày càng kiên cố, đi tới đại lục mới trở nên dễ dàng rất nhiều.
Đó cũng chính là đoạn thời gian quan hệ giữa Nhân tộc cùng Minh bộ căng thẳng nhất, chiến tranh nhiều nhất.
Ở bên trong những năm tháng ấy, tự nhiên cũng không có thiếu Nhân tộc cường giả xuyên qua thông đạo đi tới Minh giới, trực tiếp phá hủy hết thảy hi vọng của Minh giới.
Minh Sư nói: “Những Nhân tộc cường giả đi tới chỗ chúng ta nơi này, chúng ta xưng là vực ngoại thiên ma.”
Chiến tranh giữa Nhân tộc cùng Minh giới đình chỉ từ lâu, Đồng Nhan không có cảm khái phương diện này, hỏi: “Như bây giờ thông đạo bí ẩn còn có rất nhiều sao?”
Minh Sư không trả lời câu hỏi của hắn, nói: “Liễu Từ chân nhân một kiếm đó, để địa mạch phát sinh một chút thay đổi, có chút thông đạo thời cổ một lần nữa hiển lộ ra.”
Đồng Nhan biết câu nói này của hắn nhiều phần không thật, cũng không nói ra, nói: “Ta nhất định phải xác nhận vị trí cửa vào những thông đạo kia sẽ không có vấn đề.”
Minh Sư nói: “Chúng ta đầu tiên nên xác nhận, những tế ti kia có phải là thật có dũng khí ăn mồi nhử là ngươi đi về thượng giới hay không, dã tâm mạnh như Thập Nhị tế ti cũng không nhiều.”
Đồng Nhan nói: “Ngươi đã xem qua phương án của ta, ngươi cảm thấy có được hay không?”
Minh Sư trầm mặc một chút, nói: “Nếu như không phải biết quan hệ giữa ngươi cùng chưởng môn chân nhân, ngay cả ta đều sẽ cho rằng, ngươi thật muốn giúp đại tế ty đoạt đến Minh Hoàng chi tỉ.”
Có thể làm cho những Minh giới tế ti kia liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng đi Triêu Thiên đại lục, chỉ có Minh Hoàng chi tỉ vật như vậy mới có đầy đủ sức hấp dẫn.
Đương nhiên, ở lúc ban đầu Minh Hoàng chi tỉ không thể là mục tiêu trực tiếp, những mồi nhử kia chỉ là tình báo cùng Minh Hoàng chi tỉ tương quan cùng với chuẩn bị tiền kỳ.
Đồng Nhan thiết kế cái cục kia, có cục diện phi thường lớn lao, lại có tiểu tiết cực kỳ hoàn mỹ, nếu như Minh giới tế ti chiếu theo đi làm, thật là có khả năng nhìn thấy Minh Hoàng chi tỉ.
Vấn đề ở chỗ ván cờ này từ đầu chính là giả.
Chuyện Đồng Nhan cần làm, chính là dụ đại tế ty người bên kia, tại thời gian xác định, tại địa điểm xác định xuất hiện tại Triêu Thiên đại lục.
Minh Sư phụ trách xác định ứng cử viên, trợ giúp hắn làm cục.
Cho tới những tế ti kia tại Triêu Thiên đại lục xuất hiện chuyện sau đó, tự nhiên chính là vấn đề của Tỉnh Cửu.
Đồng Nhan nói: “Nếu như những tế ti kia tiếp tục do dự, ta nghĩ cùng đại tế ty gặp mặt một lần.”
Minh Sư gương mặt nửa trong suốt lướt qua tia sáng cực quỷ dị, nói: “Ngươi muốn chết sao?”
Đồng Nhan nhìn mặt hắn, nói: “Ta hiện tại rốt cục tin tưởng cái lời đồn kia…… Ngươi đúng là đệ tử của Thái Bình chân nhân.”
Minh Sư nói: “Là học sinh.”
Đồng Nhan nói: “Ta là Trung Châu Phái đệ tử, chỉ cần đại tế ty không biết ta rời khỏi Trung Châu, gặp một lần không sao, nhưng đầu tiên muốn xác định điểm này.”
Minh Sư nói: “Người của ta liên tục nhìn chằm chằm vào hắn, hồn hỏa của hắn có chút vấn đề, ở trong Minh hà tẩy thân, không có cùng Bạch chân nhân liên lạc.”
Đồng Nhan đột nhiên hỏi: “Ở đây muốn cùng thượng giới liên hệ xác thực rất khó, vậy ngươi làm sao cùng Tỉnh Cửu liên hệ?”
Minh Sư nói: “Chưởng môn chân nhân tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi cũng không nên hỏi quá nhiều.”
……
……
Quả Thành Tự gió nổi lên rồi, lần này không phải gió thu xơ xác, mà là gió đến từ trên biển có chút ẩm thấp.
Trung Châu Phái vân thuyền chậm rãi khởi động, hướng về Mặc Khâu mà đến, đây chính là tín hiệu Mai Hội sắp bắt đầu.
Nhất Mao Trai, Bảo Thông thiền viện, Đông Dịch Đạo, Đại Trạch, Kính Tông, Huyền Linh Tông…… Phàm là tông phái có tư cách tham gia Mai Hội, mấy ngày trước đã lần lượt đến Quả Thành Tự.
Hàn Hào Điểu từ tây bắc mà đến, Côn Lôn chưởng môn Hà Vị biết tin tức sư đệ chết thảm, mang theo tức giận chạy tới nơi đây.
Thanh liêm kiệu nhỏ đến từ Thủy Nguyệt Am, yên tĩnh đứng ở trước gian thiện thất nào đó.
So với trường Mai Hội mùa xuân cùng với các lần Mai Hội những năm trước đây, lần này số lượng tông phái tham dự không nhiều, nhưng tầng cấp rõ ràng muốn cao hơn rất nhiều. Bởi vì ai đều biết lần này Mai Hội vô cùng trọng yếu, Thanh Sơn Tông cùng Trung Châu Phái hai đại chính đạo lãnh tụ, mắt thấy muốn từ trạng thái đối lập đi tới trạng thái càng nguy hiểm hơn.
Vì toàn bộ Triêu Thiên đại lục, các tông phái khẳng định muốn khuyên bảo song phương một hồi, nếu như không khuyên nổi, song phương không cách nào đạt thành hòa giải, như vậy sẽ phải tỏ rõ lập trường.
Quả Thành Tự không có rượu, cũng không có quá nhiều sơn thủy có thể xem, những người tu đạo các tông phái tụ tập cùng một chỗ, nói vẫn là những việc gần nhất.
“Hội Nguyên đại sư là Thông Hóa Tự Thái Thượng trưởng lão, làm sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở nơi đó? Lẽ nào hắn thực sự là người của Bất Lão Lâm? Bất Lão Lâm lại ẩn giấu sâu như thế? Thông Hóa Tự bên kia có nói gì không?”
“Thông Hóa Tự ba ngày trước cũng đã chạy tới Đông Hải, cầu kiến Bạch chân nhân, vân thuyền bên kia không có đáp lại.”
“Nhưng việc này chung quy cùng Liễu Thập Tuế không thể tách rời quan hệ, lẽ nào không có ai đi hỏi?”
“Lúc đó Việt Thiên Môn trưởng lão muốn đem Liễu Thập Tuế mang đi, lại bị người của Thanh Sơn Tông cản lại.”
“Mấy năm qua Thanh Sơn Tông một hồi liền thu rồi ba cái trời sinh đạo chủng, nghĩ đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thế hệ tuổi trẻ liền nhà hắn mạnh nhất, cũng không biết Đồng Nhan bế quan khi nào mới có thể đi ra ngoài.”
“Nói đến tuổi trẻ…… Hiện tại Thanh Sơn chưởng môn mới là thật sự trẻ.”
Nghe được lời một cái trưởng lão tông phái nào đó, bầu không khí nhất thời phát sinh ra biến hóa, có mấy người trầm mặc rời đi, rõ ràng không muốn hoặc là nói không dám ở sau lưng nghị luận Tỉnh Cửu, có mấy người nghị luận trở nên càng thêm nhiệt liệt.
Tỉnh Cửu trẻ tuổi như vậy đã làm chưởng môn, đây là sự tình cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử tu hành giới, hơn nữa Thanh Sơn Tông không phải là tông phái tầm thường.
“Bây giờ nhìn lại Thanh Sơn Tông thế không bằng Trung Châu, nhưng tương lai chỉ sợ vẫn là Thanh Sơn. Có điều càng như vậy, Thanh Sơn lúc này càng nên biết điều chút, để chờ ngày sau.”
“Không sai, nếu là muốn tránh trực tiếp va chạm, chỉ sợ lần này Thanh Sơn Tông trước hết muốn nhịn một phen.”
“Thanh Sơn Tông vốn là không đạo lý, vì sao lại gọi là nhịn? Những năm gần đây, các nhà tông phái vì trấn áp thông đạo, tiêu hao bao nhiêu phù văn tinh thạch pháp bảo, Thanh Sơn Tông lại giết mấy cái Minh giới yêu nhân?”
“Đó là Thanh Sơn Tông không muốn giết sao? Thực sự là hiện tại không có Minh giới yêu nhân có thể giết a, nhớ năm đó Thanh Sơn Tông chết bao nhiêu vị đạo hữu?”
“Chính là ý này, nếu đã không có Minh giới yêu nhân có thể giết, Thanh Sơn Tông lại không có thông đạo có thể trấn, dựa vào cái gì còn muốn phân chia như sáu trăm năm trước? Ngươi không làm việc, bằng cái gì muốn lấy đồ, hơn nữa còn lấy rất nhiều! Coi như là phàm nhân cũng không đạo lý này phải không?”
Theo bạch vân lưu tán, cự chu lần thứ hai bay lên, Trung Châu Phái mọi người đã tiến vào đại điện.
Những người tu đạo thấy rất rõ ràng, ngoại trừ Bạch Tảo, Bạch Thiên Quân các đệ tử trẻ tuổi, Trung Châu Phái lần này đến Việt Thiên Môn ba vị cốc chủ, đều là Luyện Hư cảnh đại cường giả.
Cho tới phía trước nhất vị kia phảng phất cả người bao phủ mây mù, căn bản không có cách nhìn thấu…… Tự nhiên chính là Bạch chân nhân vẫn nghe đồn.
Trận thế lớn như thế, Thanh Sơn Tông nên ứng đối như thế nào?
Quảng Nguyên chân nhân tất nhiên muốn trình diện, Phương Cảnh Thiên chỉ sợ cũng phải sớm xuất quan, vậy còn phải Nguyên Kỵ Kình đến đây tự mình tọa trấn, mới có thể cùng đối phương chống lại.
Chợt có tiếng chuông vang lên, lượn lờ mà tán, liền như khói xanh bên trong tháp lâm.
Quả Thành Tự trở nên rất yên tĩnh, các tông phái người tu hành không nghị luận nữa, nhìn phía tháp lâm bên kia, phát hiện có mấy người từ bên kia đi ra.
Triệu Tịch Nguyệt ôm mèo trắng đi ở phía trước.
Cố Thanh ôm một thanh kiếm dùng vải tầng tầng buộc lại, lộ ra thanh tịch ý vị.
Trác Như Tuế ôm chính mình.
Tỉnh Cửu ở phía sau.
Thanh Sơn đến mấy người như vậy.
Quyển 6 – Chương 24: Đại nhân vật
Người của Thanh Sơn rất dễ nhận ra, bởi vì bọn họ là đến cuối cùng, hơn nữa thật sự rất dễ nhận ra.
Nam tử tầm thường thanh tú, khí tức thanh tĩnh, kiếm trong lòng càng thêm thanh tĩnh, tự nhiên chính là đế sư tương lai Cố Thanh.
Nam tử rủ xuống mí mắt, ôm chính mình liền muốn ngủ, tự nhiên chính là Liễu Từ chân nhân quan môn đệ tử Trác Như Tuế.
Nữ tử chải lên tiểu biện, hắc ti lướt nhẹ, tròng mắt trắng đen rõ ràng, sáng sủa chiếu người, tự nhiên chính là Triệu Tịch Nguyệt.
Nam tử mặc áo trắng trên đời vô song kia, đương nhiên chính là Tỉnh Cửu.
Vô số tầm mắt rơi vào trên người hắn.
Mặc kệ là Minh giới cường giả phi thiên, hay là Triêu Thiên đại lục người tu hành phi thăng, đều là một chữ phi, nhưng chỉ có hắn được cho là nhất phi trùng thiên.
Tu đạo mấy chục năm, đã trở thành Thanh Sơn Tông chưởng môn, người có địa vị tối cao trên Triêu Thiên đại lục, ở trong lịch sử tu hành giới xưa nay chưa từng xảy ra.
Mọi người vội vàng hành lễ, nhưng trong nội tâm tâm tình rất phức tạp, có rất nhiều hiếu kỳ, có rất nhiều không phục cùng không cam lòng, còn có chút khinh bỉ cùng trào phúng.
Tỉnh Cửu ân một tiếng, lại cùng vài tên thiếu nữ quen biết gật gật đầu, liền tiến vào bên trong điện.
Các tông phái người tu hành tùy theo tiến vào trong đại điện, lần này Mai Hội chính thức bắt đầu rồi.
Trong đại điện u ám, đã chuẩn bị kỹ càng rất nhiều ghế. Bạch chân nhân ngồi ở ghế thứ nhất bên trái, tiếp theo là Nhất Mao Trai Bố Thu Tiêu, tiếp nữa là còn lại ba vị Trung Châu Phái cốc chủ, mặt sau mới là Côn Lôn phái Hà Vị cùng với những tông phái khác.
Tỉnh Cửu tự nhiên ngồi ở ghế thứ nhất bên phải, tiếp theo là Triệu Tịch Nguyệt, sau đó là Đại Trạch, Huyền Linh Tông, Kính Tông đại biểu các tông phái.
Song phương trận doanh phi thường rõ ràng, cảm giác đối lập càng thêm rõ ràng. Chỉ là cũng không ai biết hiện tại Nhất Mao Trai đến cùng có thái độ gì, nhìn Liễu Thập Tuế cùng Hề Nhất Vân lẳng lặng đứng phía sau Bố Thu Tiêu, rất nhiều người tu hành càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm đây rốt cuộc là làm sao.
Ngoại trừ hai hàng ghế này, còn có chút chỗ ngồi đặc thù.
Thiền Tử ngồi trên cao nhất, cuộn chân ngồi ở trên ghế, tựa như Đông Dịch Đạo người bên kia nằm trên bàn, nhìn có chút bất nhã. Thủy Nguyệt Am thanh liêm kiệu nhỏ lẳng lặng đứng ở phía sau, không có phát sinh bất kỳ thanh âm gì. Đại biểu triều đình đến đây Hòa quốc công cùng Thanh Thiên Ty Chỉ huy sứ Trương Di Yêu ngồi ở bên người Thiền Tử.
Trương Di Yêu sắc mặt rất khó nhìn, sau Trấn Ma Ngục biến cố, hắn cùng Trung Châu Phái cắt đứt, hai năm qua chịu trong triều chư công công kích, áp lực rất lớn.
Hà Vị sắc mặt cũng rất khó coi, tự nhiên không phải là bởi vì nguyên nhân từ Côn Lôn sơn chạy suốt đêm tới, đường dài bôn ba.
Hắn nhìn chằm chằm Tỉnh Cửu, tầm mắt sẽ không có dời quá.
Tỉnh Cửu không để ý đến hắn, lẳng lặng nhìn Bạch chân nhân đối diện.
Chỉ có hơn mười trượng khoảng cách, hắn vẫn như cũ không nhìn thấu tầng mây mù kia.
Không nhìn thấy chân thực, nói rõ nàng những năm qua cảnh giới càng thêm hoà hợp, mà cảnh giới của hắn vẫn là quá thấp.
Thiền Tử từ đầu đến cuối không nói chuyện, trong đại điện duy trì yên tĩnh, bầu không khí càng ngày càng quỷ dị, mọi người càng ngày càng bất an, theo bản năng nhìn về phía các nơi, muốn buông lỏng một chút.
Liền như vậy vừa nhìn, mọi người chợt phát hiện một hiện tượng thú vị.
Trung Châu Phái bên này, Bạch chân nhân là đại vật thành danh đã lâu, Việt Thiên Môn ba tên cốc chủ còn có Hà Vị đám người thần niệm nội liễm, không có vẻ già nua, nhưng tự nhiên nhìn ra được dấu vết tháng năm. Thanh Sơn Tông bên kia, không tính Tỉnh Cửu, Triệu Tịch Nguyệt cùng với Trác Như Tuế cùng Cố Thanh đứng phía sau bọn họ đều là người trẻ tuổi chân chính, nhà khác cũng là như thế.
Tỷ như Huyền Linh Tông Sắt Sắt, Thủy Nguyệt Am Chân Đào, Kính Tông Tước Nương……
Ba vị thiếu nữ ở trong đại điện tràn ngập u ám, bầu không khí căng thẳng, là vô cùng dễ thấy.
Tu hành chính là tu năm tháng, năm tháng càng sâu cảnh giới càng cao, sư trưởng ba nhà tông phái này đến cùng là nghĩ như thế nào? Thanh Sơn Tông lại là nghĩ như thế nào?
“Vậy liền bắt đầu đi.”
Thiền Tử như bỗng nhiên mới nhớ tới chuyện, ngẩng đầu lên nói.
Tất cả mọi người cho rằng trước hết nói chuyện sẽ là Trung Châu Phái hay hoặc là Hòa quốc công đại biểu Thần Hoàng bệ hạ, lại không nghĩ rằng Côn Lôn phái chưởng môn Hà Vị trước tiên đứng dậy.
Hắn đứng dậy nhìn chằm chằm Tỉnh Cửu nói: “Mấy ngày trước, phái ta trưởng lão Trần Văn chết thảm ở dưới tay đệ tử quý phái, còn muốn xin mời Tỉnh chưởng môn cho cái giải thích.”
Tỉnh Cửu đương nhiên sẽ không giải thích, không phải bởi vì Hà Vị không có tư cách này, cũng không phải hắn muốn cố làm ra vẻ, mà là biết Thanh Sơn không cần lên tiếng.
Sự tình liên lụy tới Liễu Thập Tuế, lấy phong cách hành sự của Nhất Mao Trai làm sao có khả năng mặc kệ.
“Nếu như Hà chưởng môn ngài nói chính là vị học sinh này của ta, vậy còn xin mời nói cẩn thận.”
Bố Thu Tiêu từ bên trong ghế đứng lên, đối với Hà Vị nói: “Hại chết Trần Văn đạo hữu chính là Thông Hóa Tự Hội Nguyên đại sư, cũng không phải là người bên ngoài.”
Hà Vị nếu muốn hỏi tội, tự nhiên biết đối phương sẽ nói như thế, cười gằn nói: “Coi như tự mình ra tay chính là Hội Nguyên, hắn là Bất Lão Lâm ác tặc, lẽ nào Liễu Thập Tuế liền có thể rửa sạch hiềm nghi của chính mình? Trần Văn sư đệ tại sao lại ở dưới vách đá kia cùng Liễu Thập Tuế phát sinh xung đột? Mọi người đều rõ ràng, cũng là bởi vì con Bất Lão Lâm hồ yêu kia! Con hồ yêu kia ở bên trong Bất Lão Lâm làm nhiều việc ác, hai tay tràn đầy máu tươi, liền bởi vì bỏ chỗ tối theo chỗ sáng mấy chữ này liền nhẹ nhàng rửa sạch sẽ sao? Năm đó Thanh Sơn Tông đem nàng trục xuất Thanh Sơn, đem Liễu Thập Tuế nhốt vào kiếm ngục, đã nói rõ Liễu Từ chân nhân cũng không tin hai người kia!”
Ý tứ của những lời này phi thường rõ ràng. Côn Lôn phái hoài nghi Liễu Thập Tuế vẫn như cũ cùng Bất Lão Lâm có lui tới, ở dưới vách đá cùng Hội Nguyên đại sư liên hợp mai phục, giết chết tên Côn Lôn phái trưởng lão kia. Ở một ít người xem ra, loại suy luận này rất có đạo lý, bởi vì Ứng Tiểu Hà vẫn luôn đi theo bên người Liễu Thập Tuế, mà nàng vốn là không sạch sẽ.
Bố Thu Tiêu trầm giọng nói: “Ta người học sinh này chính là quân tử hiếm có trên thế gian, những lời võ đoán như vậy, xin mời Hà chưởng môn không nên nói nữa.”
Hà Vị âm thanh hơi lạnh lẽo nói: “Vậy lẽ nào sư đệ ta cứ như thế chết rồi?”
Bố Thu Tiêu bình tĩnh tâm thần, nói: “Việc này quả thật có chút quái lạ, cẩn thận kiểm tra là được, Hà chưởng môn kính xin nén bi thương.”
Hà Vị châm chọc nói: “Hi vọng các ngươi tra? Hay là Thanh Sơn Tông?”
Bố Thu Tiêu trên mặt lướt qua một vệt tức giận, nói: “Vậy Hà chưởng môn có gì đề nghị?”
Hà Vị biểu hiện hờ hững nói: “Tin tưởng trai chủ sẽ tin tưởng đức hạnh của Bạch chân nhân cùng Trung Châu Phái làm việc, ngại gì để Vân Mộng Sơn tra một chút?”
Bố Thu Tiêu trên mặt tức giận càng tăng lên, Triệu Tịch Nguyệt đều ngẩng đầu lên, Trác Như Tuế càng là nhướng lên lông mày, liền chuẩn bị mở miệng mắng. Tỉnh Cửu không phản ứng gì, ở trong lòng nghĩ, sư huynh quả nhiên là tính tới điểm này, nếu như Côn Lôn phái thật sự kiên trì muốn hỏi tội Liễu Thập Tuế, Nhất Mao Trai cùng Trung Châu Phái chỉ có thể càng chạy càng xa.
Hà Vị đề nghị chính là trực tiếp đem Trung Châu Phái lôi vào, ý tứ mời Bạch chân nhân đứng ra giữ gìn lẽ phải. Ở hắn cùng rất nhiều người xem ra, Nhất Mao Trai gọi là duy trì trung lập, trên thực tế dẫn đến Cảnh Nghiêu được vị trí Thái tử, đắc tội Trung Châu Phái cực sâu, Trung Châu Phái tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này. Còn về Thanh Sơn Tông cùng Nhất Mao Trai tiếp theo phản ứng, có thể dẫn đến song phương mâu thuẫn trở nên gay gắt hay không…… Lần này Quả Thành Tự đại hội, Trung Châu Phái không phải là muốn buộc Thanh Sơn Tông thoái nhượng sao?
Thiền Tử không nói gì, Trương Di Yêu nhìn Tỉnh Cửu phản ứng, cũng chỉ đành tiếp tục giữ yên lặng.
Trác Như Tuế nhìn chằm chằm ba cái Trung Châu Phái cốc chủ đối diện, nghĩ thầm ai ta cũng đánh không lại a.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn Bạch chân nhân phảng phất bị mây mù che khuất, nghĩ thầm hắn bây giờ coi như thêm mèo nữa cũng đánh không lại nàng a.
Cố Thanh ôm Vũ Trụ Phong, nhìn Bạch Tảo biết điều đứng ở phía sau, muốn từ mặt mày của nàng xác nhận Trung Châu Phái ý nghĩ, phát hiện càng là cái gì cũng không thấy.
Hiện tại sẽ chờ Bạch chân nhân lên tiếng, bầu không khí trở nên càng căng thẳng hơn.
“Chuyện này liền đến đây thôi.”
Bạch chân nhân âm thanh hờ hững vang lên.
Nghe được câu này, trong đại điện trở nên càng thêm yên tĩnh.
Một con mèo rừng nhỏ màu đen không biết từ nơi nào đi vào, cảm nhận được bầu không khí đáng sợ, sợ đến xoay người chạy ra ngoài.
A Đại ở trong ngực Triệu Tịch Nguyệt quay đầu nhìn qua, nghĩ thầm thời điểm những năm trước ta ở đây, vì sao chưa từng thấy ngươi?
Nghe được đáp án bất ngờ này, Hà Vị đứng tại chỗ, trầm mặc một chút, phảng phất trong nháy mắt đã già hơn rất nhiều.
Một lát sau, hắn chậm rãi ngồi trở lại ghế, mãi đến tận cuối cùng đều không còn mở miệng nói chuyện.
Quyển 6 – Chương 25: Người yếu bất đắc dĩ mà Thôi?
A Đại nằm nhoài trong ngực Triệu Tịch Nguyệt, nhìn con mèo rừng nhỏ màu đen kia chạy đến xa xa.
Rất nhiều người tầm mắt cũng thuận theo mà đi, sau đó dần dần đi lên trên, rơi vào núi xa.
Không có ai nhìn Hà Vị một cái, bởi vì thương hại, không muốn để cho hắn quá mức quẫn bách.
Lúc trước bầu không khí bên trong điện là căng thẳng, hiện tại là ngột ngạt mà lúng túng.
Đường đường Côn Lôn chưởng môn, vì báo thù cho sư đệ không tiếc đồng thời đắc tội Nhất Mao Trai cùng Thanh Sơn Tông, nhưng bởi vì một câu nói của Bạch chân nhân cũng chỉ có thể từ bỏ.
Đây chính là uy nghiêm của người mạnh nhất Triêu Thiên đại lục? Nhưng Bạch chân nhân làm như vậy, chẳng lẽ không sợ minh hữu như Côn Lôn phái như vậy từ đây ly tâm?
Gió thu từ núi xa đến, ở bên trong điện yên tĩnh bay, mang đến một trận cảm giác mát mẻ.
Tu hành mục đích là trường sinh, vì tu hành lại phải đem thời gian lấy ra xem kịch như vậy.
Rất nhiều người đều sinh ra ý vị mất hứng, cảm giác mình lúc này không nên ở bên trong Quả Thành Tự, nên trở lại trong núi bế quan tu hành.
……
……
Minh giới không có bốn mùa xuân hạ thu đông, chỉ có minh ám hai kì, dựa theo thiên hỏa cùng Minh hà trướng lạc mà phân, ở đây tự nhiên không có hiu quạnh gió thu. Đô thành ở một tòa hắc thạch sơn cực kỳ to lớn, ở bên ngoài hơn mười dặm đoạn nhai, có mấy gian nhà tranh nhìn như rất tầm thường, mặt trên bày ra lá cây màu vàng vô cùng tráng lệ.
Nơi này là Minh Sư đại đệ tử hồn cư, tự nhiên không cần cường giả trông coi.
Đối với Minh bộ dân chúng tới nói, Minh Sư đại đệ tử như thần linh như vậy, căn bản không dám tới gần, chỉ dám quỳ gối dưới đoạn nhai liên tục dập đầu cầu phúc. Nhìn bên dưới vách núi Minh bộ dân chúng như giun dế, Đồng Nhan nghĩ đến Mặc Khâu quan đạo hai bên những bệnh nhân cầu Quả Thành Tự trị liệu kia, gương mặt tái nhợt xuất hiện một vệt tâm tình khó có thể dự đoán.
Thiên hỏa dần tối, Minh hà dần tĩnh, thế giới dưới đất nghênh đón buổi tối cùng ban ngày khác nhau cũng không lớn.
Đồng Nhan thu tầm mắt lại, đi vào một gian nhà tranh, gian phòng u ám bị lá cây màu vàng cùng tinh thạch chiếu phi thường sáng sủa, cùng thế giới ngoài phòng hình thành đối chiếu rõ ràng.
Một đứa bé ngồi ở trước bàn viết chữ, tóc đen trên trán như lá nhẹ nhàng bay, tay nắm bút lại ổn định như đá.
Trên giấy chữ viết cũng phi thường rõ ràng, thậm chí có thể được xưng là đẹp.
Đồng Nhan có chút bất ngờ, tiểu hài tử này là huyết mạch hoàng tộc thất tán ở bên ngoài, được Minh Sư mấy năm trước mang về, tại sao lại tinh thông Nhân tộc ngôn ngữ cùng văn tự? Coi như là Minh Sư chăm chú dạy hắn mấy năm, nhưng thời gian ngắn như vậy đã có thể nắm giữ đến trình độ như thế này, cũng là chuyện phi thường không bình thường.
Mãi đến tận hiện tại, Đồng Nhan cũng không biết chân thực họ tên vị Minh Hoàng tương lai này, Minh Sư để hắn gọi tiểu hài tử này là A Phiêu là được rồi.
A Phiêu là một cái tên rất thú vị.
Tại Triêu Thiên đại lục cổ ngữ, từ này ý tứ là quỷ.
Đồng Nhan nhìn dáng vẻ A Phiêu viết chữ, cảm giác được thật giống có ai ở đối diện bàn cờ hạ xuống một con cờ.
Hắn thích chơi cờ nhất, chỉ là không thích cùng Tỉnh Cửu chơi cờ, vì vậy hắn ở đối diện A Phiêu ngồi xuống.
A Phiêu để bút trong tay xuống, lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn nói chuyện.
“Nhân quả không phải như lời của thiền tông nhất gia, mà là phương hướng thời gian.”
Đồng Nhan cầm lấy cây bút ở không trung giữa hai người vẽ một đường cũng không tồn tại, nói: “Thời gian phương hướng là một đường có mở đầu, không có điểm cuối.”
A Phiêu suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như là tròn thì sao?”
Đồng Nhan nói: “Nếu như có thể trước sau liên kết, nào sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện thú vị, nhưng theo kinh nghiệm chúng ta mà nói, đường này không cách nào nối liền được.”
A Phiêu nói: “Vì lẽ đó nhân quả không thể phá?”
“Chí ít những người sinh sống ở nơi này không được, phi thăng giả cũng không được, không người có thể siêu thoát nhân quả, nhiều nhất chỉ có thể kết thúc nhân quả.”
Đồng Nhan nói: “Nếu như chưởng môn chân nhân đồng ý, ngươi sẽ là Minh Hoàng đời tiếp theo, như vậy ngươi đến tột cùng muốn dẫn dắt thế giới này đi nơi nào đây?”
A Phiêu nói: “Mấy năm qua ta xem qua rất nhiều điển tịch, tổ tiên của chúng ta trước hết nghĩ tới đều là tự vệ, không bị các ngươi những vực ngoại thiên ma diệt tộc, sau đó là sinh ra rất nhiều không cam lòng, muốn chia sẻ ánh mặt trời cùng mưa trên mặt đất, muốn có được những thổ địa màu mỡ, có thể sản xuất rất nhiều lương thực, ta từng ăn qua lúa nước, xác thực dễ ăn rất nhiều.”
Đồng Nhan nói: “Đây là ý nghĩ rất tự nhiên, rất dễ hiểu, nhưng ta nghĩ đây không phải đáp án chưởng môn chân nhân có thể tiếp thu.”
A Phiêu chăm chú nói: “Ánh mặt trời mưa khả năng là tốt, thế nhưng cùng công pháp của chúng ta không thích hợp, thậm chí cùng huyết thống đều có xung đột, bộ tộc ta sinh sống trong lòng đất ngàn vạn năm, cùng nơi này từ lâu kết hợp một thể, căn bản là không có cách tách ra, hà tất nhất định phải đi ra ngoài? Chỉ là nơi này xác thực quá khổ, hoặc là các ngươi đồng ý bày ra sự hào phóng của chính mình?”
Đồng Nhan lẳng lặng nhìn vào mắt của hắn, còn có những tia sáng lúc ẩn lúc hiện, càng không thấy được tiểu hài tử này là đang nói dối, hay hoặc là là thật nghĩ như vậy.
Những thứ kia đều là rất tốt rất tốt, nhưng không thích hợp ta, nên ta không muốn.
Đạo lý này rất dễ hiểu, nhưng không có mấy người có thể làm được.
“Nghe nói Nhân tộc Thái tử hiện tại cũng có vị lão sư, cũng là Thanh Sơn tiên sư?”
A Phiêu hồn nhiên nở nụ cười, hỏi: “Nói như vậy, ta cùng hắn thật là có chút giống.”
Đồng Nhan nói: “Vì sao nói như vậy?”
A Phiêu mở to hai mắt, có vẻ hơi ngây thơ, hỏi: “Ngươi không phải cũng là Thanh Sơn tiên sư sao?”
Đồng Nhan nói: “Nên tính phải.”
A Phiêu trong mắt ngây thơ biểu hiện bỗng nhiên biến thành giảo hoạt cùng ác ý, nhẹ giọng nói: “Nhưng ta biết ngươi là Trung Châu Phái Đồng Nhan đây.”
Đồng Nhan bình tĩnh nói: “Không cần nói với ta những thứ này, bởi vì ta không phải nhân quả của ngươi.”
A Phiêu hiếu kỳ hỏi: “Vậy sẽ là ai?”
Đồng Nhan nói: “Nếu như không có bất ngờ, ngươi sẽ trở thành học sinh của chưởng môn chân nhân.”
A Phiêu có chút bất ngờ, nói: “Hắn sẽ nhập minh ư?”
Đồng Nhan liếc mắt nhìn hắn, nói: “Đương nhiên là ngươi đi lên.”
Nói xong câu đó, hắn đi ra nhà tranh, đi tới dưới cây bên vách đá.
Cây đại thụ kia không biết là giống gì, trong Minh giới không có ánh mặt trời vẫn như cũ có được cực kỳ rậm rạp, ở trong thế giới u ám như là một đoàn mực lớn dễ thấy.
Minh Sư đứng dưới tán cây, quần áo xanh ngọc sắc như là một vết ố trên đoàn mực.
“Sự tình trọng yếu như vậy, cũng không muốn tự mình hạ xuống liếc mắt nhìn, hắn đến cùng là sợ chết hay là lười?”
“Hai cái đều có.”
Đồng Nhan theo tầm mắt Minh Sư nhìn phía bầu trời phương xa.
Cực xa xôi một con đường bị rọi sáng, một bóng người đi kèm chớp giật bay nhanh mà trên.
Minh Sư nói: “Lại đi tới một cái, xem ra bọn họ là thật sự tin.”
Đồng Nhan nói: “Ta kiến nghị ngươi không muốn ở trên người A Phiêu giở trò, chưởng môn chân nhân không thích phiền phức.”
Minh Sư bình tĩnh nói: “Điện hạ là tương lai của Minh giới, ta nào dám làm cái gì.”
……
……
Mèo rừng nhỏ màu đen lặng lẽ trở lại ngoài điện, luôn cảm thấy bên trong có đạo khí tức hấp dẫn chính mình.
Tầm mắt của nó xuyên qua khe cửa, nhìn thấy một con mèo trắng lông dài, rất ung dung quý khí nằm ở trong lòng một cái cô nương.
Cô nương kia khí tức có chút hàn lãnh, để nó có chút sợ sệt, không biết cùng nàng đang xem một cô nương khác có quan hệ hay không.
Cô nương kia đang nhẹ giọng nói gì đó.
Cái gì là phù văn? Cái gì là tinh thạch? Đông Dịch Đạo dược thảo nghe có vẻ ăn không ngon, yêu đan thì rất khá.
Mèo rừng nhỏ nghe không hiểu cô nương kia, chỉ biết là cô nương mặc váy trắng rất đẹp, biểu hiện rất nhu nhược, âm thanh rất bình tĩnh ôn hòa, nghe rất thoải mái.
Bên trong điện đám người cũng là nghĩ như vậy.
Vô số đạo tầm mắt rơi vào trên người Bạch Tảo, mang theo thưởng thức ý vị.
Nghe nàng dùng thanh âm bình tĩnh giảng giải yêu cầu của Trung Châu Phái, gió thu phảng phất đều trở nên mềm nhẹ rất nhiều, lá rụng trật tự đều là như vậy rõ ràng.
Nàng khí tức thâm tĩnh, rõ ràng là dấu hiệu Nguyên Anh sắp đại thành, nói vậy hai mươi năm sau có thể Hóa Thần.
Toàn bộ tu hành giới đều biết nàng vốn sinh ra đã khuyết thiếu, rất nhiều người đều cho rằng nàng tu hành sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, coi như lúc mới bắt đầu dựa vào Trung Châu Phái đạo pháp cùng đan dược có thể cùng những tu hành thiên tài khác sánh vai cùng nhau, nhưng đến cuối cùng tất nhiên sẽ bị bỏ xa, ai có thể nghĩ tới cho tới hôm nay nàng vẫn như cũ không kém gì Trác Như Tuế cùng Triệu Tịch Nguyệt.
Đây tự nhiên cùng Trung Châu Phái thâm hậu gốc gác có quan hệ, nhưng bên trong điện không ít người cũng biết bí mật nào đó, nghĩ đến trên cánh đồng tuyết sáu năm, theo bản năng nhìn về phía Tỉnh Cửu.
Tỉnh Cửu mi mắt hơi rủ xuống, nhưng ai cũng biết hắn còn thức.
Bạch Tảo không có hết sức tránh né hắn, bình tĩnh mà nhìn hắn nói chuyện.
Chân Đào tay hơi dùng sức cầm lấy tay áo, cảm thấy rất khổ sở.
Tước Nương lắc lắc đầu, chợt phát hiện đối diện trong đám người Trung Châu Phái Hướng Vãn Thư đang nhìn chính mình, mỉm cười đáp lễ.
Sắt Sắt thở dài, nghĩ thầm đại gia đem Triêm Ca từ Bạch Thành đoạt lại, nướng cá uống rượu, vui vẻ biết bao, hà tất ở đây giả bộ không quen, nói những vô vị sự tình, đều do Tỉnh Cửu, làm sao sớm làm Thanh Sơn chưởng môn như thế?
Không chỉ những nữ tử trẻ tuổi, ngay cả những tiền bối sư trưởng kia nhìn dáng vẻ Bạch Tảo đứng trước người Tỉnh Cửu bình tĩnh nói chuyện cũng có chút thổn thức.
Đôi nam nữ trẻ tuổi này phát sinh cố sự, ở tu hành giới thực sự là quá nổi danh.
Bạch Tảo thu lại đạo pháp.
Trong điện địa đồ hóa thành quang điểm biến mất.
“Triêu Thiên đại lục đã hơn ba trăm năm không có Minh bộ đại quân tiến công, tình cờ xuất hiện, số lượng cũng cực nhỏ, gần nhất sáu mươi năm càng chỉ có hình chiếu xuất hiện, rất khó nhấc lên sóng gió, Vân Mộng Sơn xưa nay sẽ không phủ nhận Thanh Sơn đạo hữu năm đó hi sinh, lại không dám có bất kỳ bất kính, nhưng lời nói hơi có bất kính, nếu đó là Thái Bình chân nhân phạm sai lầm, Thanh Sơn vốn nên gánh chịu trách nhiệm.”
Nàng nhìn về phía Thiền Tử nói: “Chúng ta vẫn kiên trì yêu cầu thời điểm mùa xuân, tương quan số lượng tế đan cũng đã đưa đến Triều Ca thành.”
Thiền Tử ngồi xếp bằng ở bên trong ghế, ra hiệu chính mình không có gì muốn nói.
Bạch Tảo nhìn phía Trương Di Yêu nói: “Trương sư thúc, Thanh Thiên ty nên nhìn thấy tờ khai chúng ta đưa tới.”
Nàng xưng hô càng tôn kính, Trương Di Yêu sắc mặt càng khó coi.
“Y theo Mai Hội quy củ, triều đình sẽ không nhúng tay vào những chuyện này, chỉ cần Thanh Sơn đồng ý, Thanh Thiên ty tự nhiên sẽ theo quy tắc làm việc.”
Mặc kệ là tinh thạch, đan dược, hải châu cùng minh ngân, hay là vàng ròng cùng yêu đan, thú huyết loại hình tu hành tài nguyên, từ hái được luyện chế lại tới phân phối là việc cực kỳ phiền toái. Sáu trăm năm trước, Thái Bình chân nhân dựa vào năng lực thôi diễn cực kỳ mạnh mẽ cùng Thủy Nguyệt Am toàn lực ủng hộ, Quả Thành Tự trong âm thầm ủng hộ, hơn nữa Thần Hoàng đời trước ra sức hỗ trợ, mới thuyết phục Trung Châu Phái cùng những đại tông phái khác, tu hành giới chân chính hòa bình, cũng chính là từ một khắc đó bắt đầu.
Trung Châu Phái muốn thay đổi Mai Hội cựu lệ đương nhiên là chuyện lớn, chỉ bất quá bọn hắn yêu cầu điều chỉnh tỉ lệ cực nhỏ, còn có thêm ra Tây Hải kiếm phái số lượng, từ bề ngoài xem, Thanh Sơn Tông cũng không phải hoàn toàn không có cách nào tiếp thu. Nhưng tựa như Vụ đảo lão tổ Nam Xu trước khi chết nói như vậy, nếu như Thanh Sơn lui bước đi này, có thể một mực thối lui xuống hay không?
Mặc kệ một bước lớn bao nhiêu, lùi chính là lùi.
Lùi một bước để tiến hai bước, đều là do người yếu bất đắc dĩ mà thôi.
Bạch Tảo đi tới trước người Tỉnh Cửu, chờ hắn trả lời.
Tỉnh Cửu giương mắt nhìn về phía nàng, nói: “Đầu tiên, Tây Hải một phần là của chúng ta, những cái khác bất biến.”
Bạch Tảo lẳng lặng nhìn hắn, biết còn có lời tiếp.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn về phía Tỉnh Cửu, bỗng nhiên nghĩ rõ ràng hắn chuẩn bị làm thế nào, con mắt trở nên càng thêm sáng sủa.
Vù một tiếng vang nhỏ, bầu trời thu vân xuất hiện một lỗ nhỏ, một đạo phi kiếm cao tốc mà tới.
Phong kiếm thư này đến từ Thanh Sơn, rơi vào trong tay Cố Thanh, ở Tỉnh Cửu ánh mắt ra hiệu trực tiếp đưa cho Thiền Tử.
Tiếp theo, Quả Thành Tự vang lên tiếng chuông.
Hàn Hào Điểu phá không mà đến, mang đến bên kia tin tức.
Thanh Thiên ty phi thư đến báo.
Trận thế lớn như vậy, để bên trong điện những người tu hành cảm thấy mãnh liệt bất an.
Bố Thu Tiêu hỏi: “Lẽ nào là Bạch Thành xảy ra chuyện?”
Thiền Tử xem xong phong kiếm thư kia, mang theo thâm ý nhìn Tỉnh Cửu một chút, nói: “Không, là Minh giới đến vị đại nhân vật.”
Bố Thu Tiêu hơi nhíu mày, hỏi: “Là ai?”
Thiền Tử nói: “Thập Nhị tế ti.”
Bố Thu Tiêu nghe nói qua Minh bộ cường giả này lấy dã tâm cùng khát máu trứ danh, mang chút cảnh giác nói: “Nếu không phải đại tế ty cùng Minh Sư, hình chiếu tới đây cũng không có chuyện lớn.”
Thiền Tử lắc đầu nói: “Đến chính là chân thân.”
Nghe được câu này, bên trong điện tất cả xôn xao.
Minh giới cường giả lấy chân thân đi tới Triêu Thiên đại lục!
Đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện chuyện như vậy, lẽ nào đây là dấu hiệu Minh giới xâm lấn?
Bố Thu Tiêu bỗng nhiên đứng dậy, trầm giọng hỏi: “Ở nơi nào? Dân chúng tử thương tình hình làm sao?”
“Thập Nhị tế ti xuất hiện ở Lãnh Sơn, sau đó……”
Thiền Tử nhìn Tỉnh Cửu một cái, nói: “Bị Thanh Sơn đạo hữu giết.”