1. Home
  2. Truyện Ngôn Tình
  3. Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng
  4. Tập 9: Em Nói Vậy Là Có Ý Gì (c81-c90)

Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Tập 9: Em Nói Vậy Là Có Ý Gì (c81-c90)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 81: Em Nói Vậy Là Có Ý Gì?

Thiên Băng nắm chặt chiếc điện thoại trong tay mà nóng ran cả người. Cứ ỷ mình là anh trai thì có thái độ với mình à. Lớn hơn cô có vài tuổi thôi chứ nhiều đầu mà làm căng vậy.

Mặc dù trong khoảng thời gian này cô đã tỏ thái độ lạnh nhạt với anh trai của mình vì chuyện của chị dâu, nhưng lúc nãy nghe ra được giọng nói của anh có phần gấp gáp Thiên Băng sợ lại xảy ra chuyện gì mà vội chạy đi thay đồ rồi đến điểm hẹn.

Khoảng mười lăm phút sau Thiên Băng không chần chừ mà đi nhanh vào trong, mắt nhìn dáo dác tìm kiếm hình bóng của anh trai.

Lướt qua mấy dãy bàn cuối cùng dừng lại một chiếc bàn nằm kế bên cửa sổ thấy bóng dáng Chu Hạo ngồi ngay đó, trông anh rất cô đơn thì phải.

Thiên Băng nằm chặt chiếc túi trong tay rồi chậm rãi đi về phía anh. Phải nói bao lâu rồi anh em họ không gặp mặt nói chuyện nhỉ? Có lẽ từ lúc cô ấy ở Chu gia nói tiếng đồng ý hôn sự của anh và Uyển Nhi. Cô ấy đi đến đứng trước mặt anh giọng lạnh nhạt vang lên.

“Anh tìm gặp em có việc gì không?”

Bị tiếng nói bất ngờ làm cho sực tỉnh lại, anh ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt không vui của em gái mình mà chỉ biết thở dài.

“Em ngồi đi, anh hai có chuyện muốn hỏi em.” “Hình như giữa chúng ta không có chuyện gì để nói thì phải? Nếu đã như vậy em về trước đây, anh cũng biết từ khi anh đồng ý ly hôn với chị dâu em đã không còn muốn gặp anh nữa rồi mà.”

Thấy Thiên Băng định nhấc chân rời đi, anh vội vàng nói:

“Là An Hạ bắt anh ký tên lên đơn và chuyện anh muốn hỏi có liên quan đến cô ấy.”

Chân Thiên Băng đứng khựng lại, đáy mặt khế thoáng nhìn qua góc cạnh trên khuôn mặt Chu Hạo. Chỉ mới mấy tháng không gặp mà sao vẻ mặt của anh lại mệt mỏi, gầy gò như thế. Anh ấy ở chung với cô ta không được hạnh phúc sao? Cũng đúng thôi, ở chung với hồ ly thì sớm muộn gì cũng bị nó hành cho chết.

Cô ấy không rời khỏi nữa mà quyết định ngồi vào bàn nhưng miệng không quên buông lời chế giễu.

“Anh đừng nghĩ anh là anh hai của em thì em sẽ tôn trọng mà nói giúp, chị dâu vì sao lại muốn đề nghị ly hôn với anh một cách dứt khoát với anh như vậy chính anh là người rõ nhất mới đúng.”

“Em nói vậy là có ý gì?”

Chu Hạo nhìn cô ấy một cách khó hiểu, anh muốn giả vờ dùng bộ dạng này để dụ Thiên Băng nói ra những chuyện mà em ấy biết.

Thiên Băng làm sau có kinh nghiệm tình trường được như Chu Hạo nên cô ấy dễ dàng bị anh dụ dỗ và bị lừa ngay lập tức.

“Những ảnh nóng được gửi cho chị dâu, những việc làm anh vì cô ta mà đối xử với chị dâu. Bao nhiêu đây cũng đủ khiến cho một người phụ nữ quyết định buông bỏ một người đàn ông rồi nếu đổi lại người đó là em, em sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.” Ảnh nóng, hai chữ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Cái gì mà ảnh nóng kia chứ, tại sao anh không biết chuyện này?

“Em nói ảnh gì? Anh không hiểu em đang nói gì hết.” Thiên Băng thấy vẻ mặt ngờ nghệch của anh trai mình mà chỉ biết cười lắc đầu thương thay cho số phận của chị dâu cũ của mình. Có một người chồng như thế này không chỉ khiến thanh xuân bị mất đi mà đôi lúc khiến bản thân tức đến mức sinh bệnh cũng nên.

“Anh về hỏi cô vợ yêu dấu hiện giờ của anh xem cô ta đã làm những chuyện ghê tởm gì, lên giường với chồng của người ta còn dám chụp hình và gửi cho vợ chính thức xem nữa. Cô ta cao tay thật đấy, em rất nể phục anh vì có thể ở bên cạnh một người phụ nữ tâm cơ như vậy.”

Càng nghe mày Chu Hạo ngày một nhíu lại hơn, trong tâm trí anh bây giờ đang cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với bản thân mà mình lại không nhớ. Anh ngủ với Uyển Nhi khi nào mà có ảnh nóng? Như chợt nhớ ra điều gì, mắt anh bỗng sáng lên nhưng nhanh chóng đỏ ngầu vì kìm nén sự tức giận, miệng nghiến răng nói từng chữ.

“Anh và Uyển Nhi không hề lên giường với nhau, hôm đó anh say cô ấy đỡ anh về phòng và có lột đồ anh ra. Nhưng anh đảm bảo một trăm phần trăm anh và cô ấy không làm gì hết, thân thể của anh không lẽ anh không biết.”

Môi Thiên Băng khẽ giật giật vì bất ngờ nhưng cô ấy không để anh thấy, mà cố tình nói:

“Vậy thì đã sao? Chung quy lại người anh yêu từ đầu tới cuối là cô ta chứ không phải chị dâu. Vậy anh có tư cách gì mà đòi chị dâu ở lại bên cạnh? Anh muốn chị ấy xem hai người tình cảm ở trước mặt chị ấy sao?”

“Chu Hạo! Anh cũng là hạng người không phải dạng vừa giống cô ta mà thôi.”

Câu cuối ấy Thiên Băng như muốn hét vào mặt Chu Hạo, cô ấy rất muốn khống chế tâm tình của mình nhưng khi nghĩ lại những tổn thương mà anh trai mình làm với An Hạ là cô ấy cảm thấy rất tức giận. Tại sao nhà họ Chu lại có cháu trai như thế chứ. “Anh nói lại lần nữa, chuyện anh không làm thì đừng bắt anh gánh. Còn những chuyện anh làm anh sẽ không chối bỏ, anh sẽ tìm An Hạ nói tiếng xin lỗi em chịu chưa?”

Thiên Băng cảm thấy thật nực cười trong lòng, kẻ tổn thương người khác lại nghĩ rằng bản thân bị người khác tổn thương chính mình, lý lẽ gì đây?

Thấy thái độ không tôn trọng của cô ấy, mặt anh ngày càng khó coi hơn. Từ khi nào em gái mà anh thương yêu lại đối xử với anh như vậy, cô có cái gì có thể khiến cho bà nội và em gái lại vì cô mà tỏ ra lạnh nhạt không quan tâm đến anh?

“Anh định xin lỗi với chị ấy bằng cách nào? Anh bây giờ muốn tìm cũng không tìm được chị ấy nữa rồi?” “Ý em là sao?”

Chu Hạo nhìn Thiên Băng chằm chằm, anh muốn xem cô ấy có nói dối mình hay không, nhưng nhìn thật lâu anh chỉ nhìn ra được đáy mắt ngoài không cảm xúc ra chẳng còn gì cho anh để ý.

“Bây giờ chị ấy không còn là vợ của anh nữa, anh dùng thân phận gì để gặp chị ấy đây? Với lại em nói cho anh biết chị ấy không còn sống trong nước đâu. Anh buông tha cho chị ấy đi, chị ấy là người tốt xứng đáng ở bên cạnh người thương yêu, bảo vệ cho chị ấy hơn.”

“Em nói đến đây thôi, mong anh sẽ hiểu và đừng đi tìm chị ấy nữa.”

Nói xong Thiên Băng đứng lên không nhìn lấy anh một cái và không nói lời tạm biệt nào đã vội vàng đi ra ngoài. Cô ấy muốn trốn tránh, cô ấy cần có thời gian để buông xuôi chuyện này, hơn nữa chuyện của cô ấy cũng khiến cho cô ấy đủ thương tâm rồi. Chu Hạo vẫn ngồi lại, anh ngã người ra sau, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước. Từng câu từng chữ Thiên

Băng nói ra như dao cứa vào trái tim yếu mềm của anh vậy.

Anh sai rồi, anh không nên đối xử với An Hạ như vậy. Cô ấy vô tội, cô ấy không đáng bị anh đối xử tàn nhẫn như thế.

Chu Hạo bất lực đưa hai tay lên ôm lấy đầu, nước mắt không tự chủ được mà rơi ra. Người đàn ông mạnh mẽ mấy rồi cũng có lúc yếu đuối thôi. Chính giây phút này anh đã hiểu được mình thật sự động lòng với An Hạ rồi.

Cảm giác anh luôn chối bỏ đó là anh tự lừa dối mình.

Chu Hạo! Mày nên đi đâu tìm lại cô ấy đây? Mày không thể để cô ấy biến mất như thế được.

An Hạ! Em đang ở đâu? Anh sai rồi, em tha thứ cho anh có được không? Chỉ cần em quay về em muốn gì anh đều nghe theo hết.

Chương 82: Bà Nội Đau Lòng

Chu Hạo vẫn chưa từ bỏ được ý nghĩ cô sẽ cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc đời của mình, anh biết nhất định bà nội sẽ biết được An Hạ đang ở đâu. Anh chạy nhanh ra ngoài, đánh tay lái rồi nhấn ga chạy mất hút trong làn khói.

Anh muốn nhanh chóng đi tìm bà nội, anh muốn biết tung tích của cô, anh muốn tìm cô và xin cô tha thứ. Trong khi đó ở Chu gia, nội Chu ngồi trước phòng khách thong thả thưởng thức hương vị của loại trà xanh thơm mát, một thứ trà không quá đắng vừa miệng với người lớn tuổi.

Bà rất thích sưu tầm các loại trà nhưng loại bà thích nhất vẫn là những loại trà đạo, nó có từ lâu đời và mang đến hương vị độc lạ khiến người thưởng thức nó phải trầm trồ khen ngợi.

Không phải ai cũng có được loại trà thượng hạng cho mình, trà ngon thì phải trải qua khó khăn mới có được, đôi khi có những thứ không phải có tiền là mua được.

Chu Hạo vừa lái xe vào cổng, chưa kịp tắt máy đã mở cửa chạy xông vào. Nội Chu vừa uống một ngụm trà bị anh bất ngờ xuất hiện mà xém bị phỏng. Bà lên tiếng trách mắng.

“Làm gì mà chạy như ma đuổi vậy? Cháu đến sau không nói với bà một tiếng.”

Anh không trả lời bà câu hỏi đó mà nói thẳng vào vấn đề của bản thân.

“Nội nói cho con biết chỗ ở của An Hạ có được không?”

Nghe nhắc đến tên cô, nội Chu đang thái độ bình thường bỗng lạnh nhạt lại. Bà cẩn thận đặt ly trà xuống, tay vịnh lên cây gậy ánh mắt không vui nhìn anh.

“Con đến đây chỉ hỏi bà như thế thôi sao? Nếu vậy thì con có thể về, nội đã nói nếu con và An Hạ ly hôn nội sẽ không cho hai đứa gặp mặt nữa rồi mà.” Chu Hạo tin những gì bà nói, vì bà ở trên thương trường đã lâu, danh tiếng không phải là dạng tầm thường. Nhưng đây là chuyện trọng đại, cho dù bà có cứng rắn như thế nào anh cũng sẽ tìm mọi cách làm cho bà xiêu lòng mà nói ra nơi ở của cô.

“Con xin nội, nội cho con biết có được không?” Nội Chu mặc kệ thái độ của anh có van xin, nài nỉ như thế nào vẫn thản nhiên rót trà ra và tiếp tục thưởng thức.

Lời nói của bà khi nói ra sẽ không bao giờ rút lại, bà muốn cho anh biết cảm giác người mình thương bỗng một ngày biến mất không thấy tung tích sẽ như thế nào.

Chu Hạo hết cách đành khuy chân xuống quỳ bên chân bà, hai tay bấu chặt lại, mặt thống khổ lên tiếng: “Coi như cháu nội của nội đã biết sai, nội cho con gặp cô ấy có được không?”

Ly cầm tách trà của nội Chu run run, Chu Hạo là cháu trai cưng của Chu gia và là người nối dõi đời sau nhà họ Chu. Tính tình của nó vốn dĩ thiện lương, trong sáng nhưng lại bị chính mẹ ruột của mình đối xử trở thành một con người tàn độc, không tình người như thế.

Bao nhiêu năm rồi chuyện này vẫn khiến cho bà đau lòng không thôi, cứ nghĩ khi An Hạ xuất hiện sẽ kéo Chu Hạo ra khỏi ánh sáng tăm tối đó nhưng anh đã một lần nữa làm tổn thương người con gái vô tội. Bà nhất định không để chuyện sai lầm đó tiếp diễn một lần nữa.

Nội Chu xoay đầu qua đưa đôi mắt dịu dàng nhìn anh, tay đã đặt ly trà lên bàn từ lúc nào. Bà nhìn cháu mình như thế này đau lòng lắm chứ nhưng bà muốn anh tỉnh ra, anh đi quá xa giới hạn của một con người rồi.

“Chu Hạo à! Nội nói cho con biết, những gì con làm một người bình thường không thể nào chịu đựng được đâu, huống chi An Hạ là một người trên mình đã nhiều thương tích. Con buông tay con bé đi, con bé cần người yêu thương nó nhiều hơn.”

“Không…không con không cho phép, con sai rồi. Con cần cô ấy con sẽ đối tốt với cô ấy, sẽ bù đắp lại những chuyện bản thân đã gây ra cho cô ấy.”

Bà đưa bàn tay già nua đầu nếp nhăn chạm vào má của anh, ánh mắt chua xót nhìn đau đớn như vậy nhưng bà không thể nào nhẹ lòng mà đồng ý với anh.

“Chu Hạo! Bây giờ con hối hận đã quá trễ rồi, An Hạ..nó đi rồi. Nội không biết con bé ở đâu hết, con đừng tìm con bé nữa.”

“Con xin nội, con biết nội có cách mà.” Nội Chu lắc đầu buông anh ra, rồi cầm lấy cây gậy bước qua người anh. Bà mặc cho anh phía sau có gào thét như thế nào cũng không dừng lại.

Nội mong sau chuyện này con sẽ trở thành một người tốt hơn.

Anh không thể nào chấp nhận được việc bản thân không tìm được cô, bà nội và Thiên Băng đều từ chối không cho anh biết thì anh sẽ tìm cách khác để biết được chỗ ở của cô.

Chu Hạo lao người chạy ra xe rồi lái xe đi.

Nội Chu đứng trên lầu nhìn xuống, tay lấy khăn chấm nước mắt đã rớt xuống đầy mặt.

Quản gia đứng kế bên vuốt lưng cho bà rồi khẽ nói. “Lão phu nhân định không nói cho thiếu gia biết chuyện luôn hay sao?”

“Chờ nó nghĩ kĩ rồi tính tiếp, nếu nó và An Hạ không có duyên nợ với nhau thì bà già như ta cũng đành chịu.”

[…]

Quay lại Chu Hạo, anh như phát điện lên mà nhấn hết ga chạy thắng về phía trước. Bây giờ trong tâm trí của anh không còn suy nghĩ được chuyện gì ngoài việc cô đang ở đâu.

Anh cũng không biết mình nên đi về đâu, chạy đến nơi nào.

Nhân lúc xe dừng đèn đỏ anh hét lên thật to.

“Aaaaaaaaaaaaaa”

Cảm thấy vẫn chưa rút được hết mọi buồn phiền trong lòng, Chu Hạo mặc kệ mọi người xung quanh nhìn mình như thế nào, cũng mặc kệ tiếng còi phía sau hối thúc xe chạy vì đèn đã chuyển sang xanh ra sao, mà chỉ úp mặt vào vô lặng nhắm chặt mắt lại. Tiểu A ở công ty không thấy anh về thì lấy điện thoại ra gọi cho anh nhưng chưa được mấy giây thì bên kia vang lên tiếng nói lạnh lẽo thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng.

Cậu nhìn chằm vào điện thoại lo lắng.

“Tổng giám đốc có khi nào gặp chuyện rồi không? Nhưng không phải hôm nay anh nói về sớm sao?” Cậu gọi lại lần nữa nhưng vẫn không gọi được, hết cách cậu đành gọi về số điện thoại ở biệt thự của anh.

Người bắt máy là quản gia Lý, Tiểu A nhanh chóng nhận ra giọng của bà mà vội hỏi:

“Bác quản gia, Tổng giám đốc có về nhà chưa ạ?” Quản gia Lý biết người gọi đến là trợ lý của thiếu gia nên từ tốn trả lời:

“Dạ thiếu gia chưa có về thưa cậu.”

Uyển Nhi vừa đi xuống lầu vô tình nghe được cuộc nói chuyện, lòng bỗng dâng lên có chuyện gì không lành. Cô ta đi đến trước mặt quản gia Lý gắt gỏng hỏi:

“Ai điện cho bà thế?”

Thấy cô ta, quản gia tỏ ra sợ hãi đứng khép nép cúi thấp người.

“Dạ thưa cô, trợ lý của thiếu gia gọi đến hỏi thiếu gia đã về đến chưa mà sao không gọi được.”

“Tôi thấy anh ấy có về đâu mà cậu ta lại điện hỏi như thế?”

“Cậu ấy nói nay thiếu gia mệt nên về sớm mà không hiểu sao đến giờ vẫn không thấy mặt ở nhà.”

Đáy mắt Uyển Nhi hiện lên tia lo lắng, lúc nãy có nói chuyện với Tổng Lệ không biết anh có về và nghe thấy không? Nếu đã nghe thấy hết thì Chu Hạo sẽ không để im mà biến mất như vậy đâu.

Cô ta không nói thêm gì mà lặng lẽ đi ra ghế sô pha ngồi trầm tư suy nghĩ.

Nếu như anh phát hiện thì cô ta nên nói như thế nào đây? Hơn nữa cuộc trò chuyện khi nãy chỉ đề cập đến vài vấn đề nhỏ chứ không có nói đến những chuyện quan trọng. Có thể anh ấy bận đột xuất rồi đi gấp thôi, Uyển Nhi lấy lý do đó ra để có cái khiến cho lòng bớt hoảng hốt.

Chương 83: Thiếu Gia Cậu Làm Sao Vậy?

Trong màn đêm tĩnh lặng không một bóng người qua lại cộng thêm ánh đèn mờ ảo tạo cho chúng ta cảm nhận được không gian vô cùng yên tĩnh đến đáng sợ. Nơi đây là một mảnh đất bỏ hoang, ban ngày sẽ có những người lớn tuổi đi lại đây để tập thể dục còn về ban đêm thì không có một ai dám lại nơi này. Bởi vì sắc trời âm u, đường xá lại vắng vẻ nên mọi người cũng hạn chế đi đêm đến chỗ hoang vu không người này.

Ấy vậy mà giờ đây Chu Hạo có thể đứng dựa lưng vào thân xe, miệng phì phèo điếu thuốc trên tay. Anh rất ít khi hút thuốc bởi nó không tốt cho sức khỏe. Nhưng những lúc tâm trạng như thể này một ly rượu, một điếu thuốc trong tay thì còn gì bằng.

Trên khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo ấy giờ đây còn được bao nhiêu tia có sức sống?

Chỉ mới có mấy tiếng trôi qua mà như đã qua mấy năm, mặt anh phờ phạc trông thấy, ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía đồng cỏ trước mặt.

Tuy chỉ có những ánh sáng len lỏi lúc ẩn lúc hiện nhưng anh thấy được những ngọn cỏ đó đang đung đưa trong gió.

Mùa đông sắp đến rồi, không biết cô ấy có biết giữ ấm cho cơ thể hay không?

Anh từ từ khuy chân xuống rồi ngồi bệt luôn xuống đường, một chân co lại để làm điểm tựa cho bàn tay đang cầm thuốc gác lên.

“Xin lỗi em An Hạ! Anh biết anh sai rồi, em có thể về với anh được không?”

“Là anh cố chấp biết rõ bản thân đã rung động trước em mà vì lòng tự tôn của bản thân nên luôn chối bỏ nó.”

“Tại sao mày lại luôn tự lừa dối mày thế hả Chu Hạo? Kết quả như ngày hôm nay mày đáng bị như vậy, bà nội nói đúng, Thiên Băng và ngay cả Hàn Thiên cũng nói đúng luôn. Họ đã lên tiếng cảnh cáo mày từ trước rồi nhưng lúc đó mày lại không nghe.” Nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống ngày một nhiều hơn, anh chưa từng khóc vì ai, duy chỉ có cô là người đầu tiên cũng là người duy nhất.

Chu Hạo ngồi ở đó rất lâu, đến khi thấy đã hơn một giờ sáng mới chịu đứng lên vào xe lái chạy về biệt thự.

Đêm nay đổi với anh dài quá nhưng cũng đau quá. Quản gia Lý thấy anh tiều tụy như vậy ngay lập tức hốt hoảng ra mặt, bà chạy nhanh đến đỡ lấy anh. Sở dĩ bà còn thức là vì không thấy thiếu gia về nên lo lắng ngồi đợi đến giờ.

“Thiếu gia cậu làm sao vậy?”

Chu Hạo lắc đầu với bà xong đi thẳng lên lầu không nói một tiếng nào. Ngay lúc này, anh không muốn nói chuyện với một ai hết, anh muốn bản thân được yên tĩnh để suy nghĩ lại những lỗi lầm của mình. Quản gia Lý không biết phải làm sao đối với anh nên chỉ đành thở dài xong liền trở về phòng. [.]

Hôm sau Chu Hạo dậy sớm và đến công ty ngay, nguyễn một đêm qua anh đã cố gắng để suy nghĩ xem có cách nào liên lạc được với cô hay không và anh đột nhiên nhớ đến người bạn của mình mà không kịp ăn sáng đã vội đi ngay.

Tiểu A thấy anh đã ngồi vào xe vội đánh tay lái chạy đi, vừa quan sát đường cậu vừa báo cáo với anh. Ánh mắt của cậu có chút e dè nhìn vào kính để xem tâm trạng của anh như thế nào. Lần trước Tổng giám đốc nói nếu không tìm được thiếu phu nhân sẽ đuổi việc cậu, nhưng cậu đã tìm mấy ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng của thiếu phu nhân đâu cả.

“Xin lỗi sếp, tôi đã cố gắng lục tung mọi chỗ ở các thành phố trong nước rồi nhưng mà vẫn không tìm được An Hạ tiểu thư.”

“Tôi biết rồi, cậu cứ tiếp tục tìm đi rồi báo lại cho tôi.”

Cứ nghĩ anh sẽ nổi cơn thịnh nộ nhưng Tiểu A thật không ngờ anh hôm nay lại có thể trả lời bình tĩnh như thế, nhưng có gì đó không đúng thì phải. Sắc mặt hôm nay của Tổng giám đốc sao xanh xao quá, cậu khẽ lên tiếng:

“Tôi thấy mặt mũi của anh không được tốt cho lắm có cần kêu bác sĩ đến không?”

“Không cần, sức khỏe của tôi, tôi tự biết nó như thế nào.”

Bước vào phòng làm việc, anh đi bàn và lấy điện thoại ra gọi cho người mà mấy tháng nay anh không thấy mặt.

[…]

Hàn Thiên từ bữa đó cho đến nay không có nhắc thêm về vụ của Chu Hạo với An Hạ nữa, cậu sợ cô kích động mà ảnh hưởng đến đứa bé nên chọn cách im lặng.

Hôm nay cậu và cô cùng nhau ra ngoài mua một chút đồ cho hai mẹ con, sắp tới cậu có rất nhiều công việc cần phải giải quyết sợ không qua đây kịp thời gian cô dự sinh. Cho nên cậu quyết định dẫn cô đi chọn đồ trước coi như quà gặp mặt với đứa nhỏ. Trong khu thương mại mua sắm lớn bậc nhất ở

thành phố New York, An Hạ tay xoa nhẹ chiếc bụng đã nhô cao của mình rồi cẩn thận bước đi về phía trước. Hàn Thiên đi phía sau có gì biết mà đỡ lấy cô cho dễ dàng, từ góc nhìn này cậu thấy cô sao mà nhỏ bé quá. Thực tế cô chỉ cao một mét sáu còn cậu cao tận một mét tám mươi lăm thì thử hỏi sao mà so với thân hình cao lớn của cậu được.

Cậu nhìn cô như thế lại thêm việc bản thân đang mang thai, nghĩ tới việc sau này một mình An Hạ nuôi thêm đứa bé thì thật là một điều khủng khiếp với cậu. Có phải tình mẹ con nó rất là thiêng liêng hay không? Có thể khiến cho cô ấy bất chấp tất cả để giữ lại đứa bé.

Cậu nhịn không được nữa đi lên trước sánh ngang với cô rồi thận trọng hỏi:

“Em định sinh bé ra rồi sẽ làm gì để nuôi bé lớn lên?” An Hạ đang nhìn ngó xung quanh xem những đồ vật trang trí trong trung tâm đến mê mẩn, khi nghe Hàn Thiên đột ngột hỏi mình như vậy lúc đầu cô có chút giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại được tinh thần. “Rồi sẽ có cách thôi, em không tin bản thân lại tệ đến mức ngay cả con của mình cũng nuôi không được.”

“An Hạ! Hay em về nước đi, anh sẽ cho em vào công ty của anh làm.”

Suy đi nghĩ lại cậu thấy chỉ có cách này là hợp lý và tốt nhất, nếu cô sợ làm phiền cậu thì cậu sẽ xin cho cô vào làm công ty của Lãnh Thần.

Biết cậu có ý tốt với mình nhưng An Hạ đã có dự tính riêng của mình sao có thể đồng ý với cậu được, hơn nữa cô chưa muốn về lại Thành phố A ngay lúc này. Đợi năm năm nữa cô sẽ về đó và lúc đó cô đã biến thành một người khác.

An Hạ quay người sang ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt xuất hiện tia cười cố nhón người lên lấy tay vỗ mấy cái lên vai cậu.

“Anh đừng có lo cho em nữa, em đã có kế hoạch cho mình hết rồi anh cứ yên tâm mà lo việc của anh đi.” Hàn Thiên nhìn cô chỉ biết thở ra một hơi, đưa tay ra choàng qua vai An Hạ ôm cô kéo đi. Nếu cô đã nói như vậy cậu cũng không nói gì thêm, đến khi cô gặp khó khăn cậu sẽ tìm cách giúp sau cũng được.

Hai người vừa cười nói vui vẻ vừa đi lại cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh, trước hết là chọn đồ cho bé cưng sau đó sẽ là đồ cho cô.

“Anh nhìn xem bộ này nó có dễ thương không?” Cô đưa một bộ đồ dành cho bé gái màu hồng nhạt đưa lên trước mặt cậu hỏi, xong để tay lên bụng miệng cười hạnh phúc thì thầm.

“Nhưng không biết cục cưng là trai hay gái nữa, liệu bây giờ chúng ta mua có quá sớm hay không? Bởi vì em không muốn biết giới tính của con trước nên khi siêu âm đã căn dặn bác sĩ không được nói.”

“Không sớm, không biết giới tính của con thì mua cả hai. Em định chỉ sinh một đứa thôi sao?” Bị cậu trêu, miệng cô cười gượng gạo đáp trả. Có thể chỉ có đứa này thôi, bởi cô không tính lấy thêm chồng thì đào đầu ra đứa thứ hai. Điện thoại trong túi Hàn Thiên đột nhiên reo lên, cậu lo nhìn cô nên cứ thế bấm nút nghe đến khi đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc miệng mới thu lại nụ cười.

“Mày gọi cho tao có việc gì?”

Chương 84: Chu Hạo Hỏi Tung Tích An Hạ

Chu Hạo sợ Hàn Thiên vẫn không chịu nói chuyện với mình nên đi thẳng vào vấn đề với cậu luôn.

“Tao muốn hỏi mày một chuyện.”

Hàn Thiên chật lưỡi một cái, bất đắc dĩ trả lời.

“Có chuyện gì thì nói mau, tao vẫn chưa muốn nói chuyện với mày đâu.”

“Mày biết An Hạ đang ở đâu không?”

Nghe anh hỏi, cậu vội quay sang nhìn An Hạ bắt gặp cô nãy giờ cũng đứng im tại chỗ đứng quan sát cậu. Giọng chế giễu của cậu lại vang lên:

“Hôm nay có bão hay sao mà Chu tổng lại hỏi đến tung tích của cô vợ cũ như thế?”

Chu Hạo cổ nén cơn giận trong lòng xuống, trấn tỉnh lại tâm trạng của bản thân rồi nhỏ giọng nói:

“Tao sẽ giải thích cho mày biết sau nhưng bây giờ mày chỉ cần trả lời cho tao là biết hay không thôi.” “Không biết.”

Cậu trả lời một cách dứt khoát không cho anh tia hy vọng nào, cậu đã từng nói sẽ có một ngày Chu Hạo phải hối hận vì ngày hôm đó đã tổn thương An Hạ. Xem ra anh thật sự bắt đầu thấy nhớ cô rồi. Sau khi tắt máy cậu đi lại gần cô, xong tay cầm chiếc điện thoại lắc lư trước mặt cô, khuôn mặt bình tĩnh nói:

“Hình như Chu Hạo nó đang đi tìm em đấy.” An Hạ nghĩ bản thân như vừa nghe một câu chuyện cười, tay đưa lên vuốt ve chiếc bụng tròn vo của mình, mặt không có tia gợn sóng nào, miệng thản nhiên nói:

“Vậy cứ để cho anh ta tìm đi.”

[…]

Thế là mấy ngày lại trôi qua, cô vì bụng ngày càng lớn di chuyển bắt đầu có chút khó khăn, chính vì vậy mà n Khánh sợ cô gặp chuyện gì nên cấm không cho ra bên ngoài.

Cô ngồi trên ghế khuôn mặt chán nản nhăn nhó nhìn cậu đang đứng gần đó.

“Anh cho em ra ngoài hóng mát một tí đi, em ở trong nhà hoài sẽ sinh bệnh đấy.”

“Nhưng em đi lại khó khăn mà muốn đi đâu?”

“Em đi được mà, em đi cho anh xem.” Nói rồi cô đứng lên, tay đặt sau lưng giữ cho cơ thể đứng vững rồi chậm rãi đi tới đi lui cho cậu thấy cô có thể bước đi bình thường. Chỉ là bụng đã lớn đi lâu có chút mệt mà thôi.

Hết cách với cô, cậu chỉ đành thở dài bất lực choàng tay qua vai cô rồi ôm cô đi ra ngoài. Cậu chỉ là nghĩ cô buồn bã thật sự đổ bệnh nên mới đồng ý với lời đề nghị của cô mà thôi.

Cậu dắt cô ra công viên gần nhà để hóng mát, vừa đến nơi ngay lập tức khung cảnh trước mắt thu hút được ánh nhìn của An Hạ.

Xung quanh những gia đình có trẻ nhỏ đều đang chơi đây, nhìn những đứa bé có khuôn mặt bụ bẫm được cha mẹ đỡ chơi xích đu, cầu trượt, rồi nhảy dây mà trong lòng An Hạ có chút thích thú.

Cô lại bắt đầu suy nghĩ đến sau khi bé cưng ra đời cô cũng sẽ chơi với nó như vậy. Không có ba thì đã sao? Cô sẽ vừa làm ba vừa làm mẹ cho nó được mà.

n Khánh cúi đầu xuống nhìn cô gái trong ngực, ánh mắt cô từ lúc nào đã trở nên dịu dàng hơn, đáy mắt hiện rõ sự yêu thương trong đó. Cậu nhìn theo hướng mắt của cô thì phát hiện cô đang nhìn một cậu nhóc hết sức đáng yêu ngồi bệt xuống cát mà nghịch. “Nôn nóng lắm rồi phải không?”

Cậu thấy cô nhìn chăm chú như thế thì vội trêu, dù không phải con ruột của cậu mà cậu còn có cảm giác mong đợi không thua gì người cha ruột.

An Hạ mặt ngượng ngùng đỏ ửng một mảng đưa tay ra đánh lên ngực cậu một cái rồi nhanh chóng tách người ra khỏi cậu.

Cô đi lại ghế đá ngồi xuống, đứng lâu như vậy cô cảm nhận được chân của mình đã mỏi nhừ ra rồi. An Hạ tâm trạng vừa mới vui vẻ giờ lại tệ đi, từ lúc mang thai đến giờ cơ thể của cô lúc nào cũng ở tình trạng không được khỏe mạnh hay nhanh nhẹn.

An Khánh đi lại ngồi xuống kế bên cô không nói lời gì. Bỗng nhiên có cặp vợ chồng đi ngang qua nhìn hai người rồi thì thầm to nhỏ.

“Anh xem hai người họ thật là đẹp đôi, chắc chắn đứa bé khi sinh ra sẽ dễ thương lắm.”

“Con chúng ta rồi cũng sẽ xinh đẹp thôi, em không cần phải ngưỡng mộ người khác như thế đâu.” Người đàn ông nói lời động viên vợ của mình xong nhìn cô ấy với ánh mắt đầy sự nuông chiều trong đó, tay đưa qua xoa bụng cô ấy.

Câu nói của họ, An Hạ và n Khánh đều nghe rất rõ, chỉ là trong lòng mỗi người có những suy nghĩ khác nhau mà thôi.

Về phần n Khánh, cậu len lén nở nụ cười nhẹ khi được người bên ngoài tưởng hai người là vợ chồng. Cậu rất muốn nói cho toàn Thế giới biết người cậu yêu là cô và muốn cô làm vợ của mình.

An Hạ thì ngược lại, đáy lòng xuất hiện tia xấu hổ. Bị người ta hiểu lầm quan hệ của hai người thật sự không tốt chút nào. Cô không muốn vì cô, n Khánh phải chịu thiệt thòi không có ai dám ở bên vì những tin đồn không đúng.

Cô khẽ nhìn qua anh nhưng chỉ thấy được góc cạnh trên mặt n Khánh, cô không biết cậu nghĩ gì khi bị người ta nói như thế, nhưng cô cũng nên lên tiếng giải thích cho cậu hiểu.

“Anh đừng để ý đến họ làm gì, họ là người ngoài không hiểu được chúng ta ra sao nên ăn nói lung tung vậy thôi.”

Cậu biết thế nào cô cũng tìm cách chối bỏ quan hệ thân thiết giữa hai người mà kìm nén cảm xúc đau thương trong lòng, viền mắt có chút đỏ nhưng bị cậu nhanh chóng giấu đi.

Sao cô cứ trốn tránh cậu mãi như vậy? Dù gì cô và Chu Hạo đã ly hôn, hai người không còn quan hệ gì với nhau thì sợ gì nữa?

“An Hạ! Em có thể mở lòng mình ra được không? Anh không để ý chuyện em mang thai nên em đừng tìm cách né tránh anh nữa, anh muốn chăm sóc cho hai mẹ con em.”

Tay đặt trên đùi nhanh chóng siết chặt lại, nói cô không còn tình cảm với cậu là sai, nhưng nói còn cũng không đúng. Có lẽ từ lúc cô nói hai người chỉ là bạn bè thì lúc đó cô đã buông xuống thứ tình cảm không nên có này rồi.

“Anh đừng nói đến chuyện này nữa, em trước sau vẫn đáp án đó mà thôi.”

“Em cảm ơn anh vì đã giúp em rất nhiều việc nhưng em không thể liên lụy đến anh thêm nữa.” Nói đến đây cô xoay người qua nắm chắt lấy hai bàn tay rộng lớn của cậu, đáy mắt xuất hiện tia cười rồi nhỏ giọng nói:

“Anh hứa với em một chuyện có được không?” “Em muốn anh làm chuyện gì anh cũng sẽ làm cho em.”

Nhìn ánh mắt cậu nhìn cô một cách chăm chú như thế, An Hạ thấy chua xót trong lòng. Cậu càng đối tốt với cô, cô lại thấy bản thân thật có lỗi với cậu.

“Buông tay em và đi…đi tìm hạnh phúc cho riêng mình có được không anh? Chỉ có như thế em mới yên tâm được.”

Thân thể n Khánh sau khi nghe được lời đề nghị thì lập tức cứng đờ lại, cô kêu anh đi tìm người con gái khác làm sao cậu có thể làm theo ý của cô đây? Người cậu yêu mười hai năm đâu thể nói một câu muốn bỏ là bỏ được.

Em tàn nhẫn lắm An Hạ, em có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh lần nào chưa? Em tìm mọi cách đẩy anh ra nhưng lại quên đi cảm giác của anh như thế nào.

An Khánh căn nhẹ môi dưới, ánh mắt trốn tránh nhìn đi nơi khác không trả lời câu hỏi của cô. Cậu có thể đứng phía sau thầm chúc phúc cho cô, nhưng có lẽ cả đời này cậu không thể nào động lòng được với người con gái khác.

Tim cậu chịu bao nhiêu như thế đã đủ rồi, cậu không thể nào chấp nhận đau thêm lần nữa. Nhìn cậu đang tránh né mình, An Hạ không biết làm gì hơn chỉ đành buông tay ra mắt nhìn thẳng về phía trước.

Đôi khi trong tình yêu đâu phải cả hai có tình cảm với đối phương thì đều đến được với nhau, suy cho cùng cũng vì hai chữ duyên phận.

Chương 85: An Hạ! Là Bà Nội Đây

Mùa đông đã bắt đầu đến, khí trời se lạnh làm lòng người xuất hiện một nỗi u buồn man mác. Nội Chu vẫn như thường ngày, vẫn ngồi ngay chiếc ghế trước phòng khách đó mà thưởng thức trà đạo của mình, tuổi bà đã già, sức khỏe lại nay đây mai đó không còn đủ tốt để quán xuyến việc của công ty nữa.

Thời gian rảnh như thế bà chỉ còn cách ở nhà ngắm cảnh, chơi đùa với động vật kiếm niềm vui qua ngày. Đã mấy tháng trôi qua, bà vẫn chưa điện hỏi thăm cô lần nào vì sợ Chu Hạo biết lại tìm đến gây khó dễ cho cô, bà thấy cháu bà nó như muốn lật tung hết các ngóc ngách mọi nơi lên mà tìm kiếm An Hạ, đáy lòng bà chỉ biết lắc đầu buồn bã.

Dù cho Chu Hạo có là cháu trai ruột của bà đi nữa bà cũng không có một tia đau lòng nào, chuyện hôm nay đối với anh chỉ có hai từ để hình dung đó là đáng đời.

Bà cầm lấy tách trà đưa lên miệng thổi nhẹ cho bớt nóng xong chậm rãi đặt lên môi mà uống một ngụm, hôm nay không hiểu vì sao bà nhớ cô quá. Bản thân dặn với lòng là từ từ hả liên lạc với An Hạ nhưng tay lại không nghe theo lý trí mách bảo, cứ nhất quyết đút vào túi lấy điện thoại ra.

An Hạ bên kia đang chuẩn bị ăn cơm tối thì điện thoại lại reo lên, cô thấy hiển thị số điện thoại xa lạ không có tên thì có chút nghi hoặc. Để đề phòng anh tìm ra chỗ ở của cô thông qua số điện thoại nên cô đã thay luôn số mới và có rất ít người biết số này của cô. Vậy thử hỏi là ai đang gọi đến đây?

Chần chừ một lúc đến khi chuông sắp tắt đi cô mới nhẹ nhàng bấm nút nghe.

“Cho hỏi ai vậy?”

Nội Chu nghe được giọng cháu cưng của mình thì khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn trên đó xuất hiện tia cười thật tươi. Lâu lắm rồi bà mới nghe được giọng của cô, nên không tránh khỏi có chút quá khích.

An Hạ không nghe ra đầu dây bên kia trả lời, mày hơi nhíu lại định tắt máy thì lúc này một giọng nói vang lên.

“An Hạ! Là bà nội đây.”

Cô không tin được vào những gì mình vừa nghe, người đó nói là bà nội. Tức nội Chu hay sao, cô phấn khích vội nói.

“Là nội sao? Con nhớ nội lắm.”

“Cháu ngoan của bà, con ở bên đó sống có tốt không hả?”

“Dạ rất tốt ạ nội không cần phải lo lắng cho con, đợi đến khi con ổn định sẽ về thăm nội.”

“Được, được nội chờ con.”

Cuộc nói chuyện của hai người sau đó đều liên quan đến những chuyện lặt vặt xung quanh cô hay hỏi tình hình sức khỏe của bà nội.

Trước khi cúp máy, bà nội có nói với cô chuyện của anh nhưng cô chỉ cười trừ cho qua và nói cô không còn để ý chuyện liên quan đến anh nữa.

An Hạ nghe được tiếng thở dài của bà nhưng cô không nói gì, cô biết tuổi bà đã già nhưng lại vì chuyện của cô và anh mà lại suy nghĩ tới lui, điều này không tốt cho sức khỏe chút nào.

Cô cũng không nói cho bà biết rằng cô đã mang thai con của anh, chuyện này cô sợ bà kích động một hai đòi anh chịu trách nhiệm cho bằng được. Cô không cần sự thương hại của một ai, cũng không cần phải làm gì chỉ bởi vì cô mang thai cháu chắt của Chu gia. Đứa con này là cô quyết định giữ lại thì nhất định chỉ có mình cô mới có thể nuôi và dạy dỗ nó nên người. […]

Hôm nay Chu Hạo định ghé qua nhà Chu gia để thăm bà nội, mấy ngày nay anh bận quá mà quên luôn đến việc thăm bà. Mặc dù bà nội vẫn còn rất giận về anh vụ của An Hạ, nhưng với Chu Hạo sức khỏe của bà vẫn là trên hết.

Nhưng không ngờ chuyến đi này lại mang đến cho anh một tin tức cực kì tốt.

Anh chạy ngay vào trong, vừa thở hổn hển vừa gấp gáp hỏi bà.

“Nội vừa nói chuyện với cô ấy có phải không? Nội cho con biết cô ấy đang ở đâu đi, con hứa sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô ấy. Con chỉ muốn xem cô ấy có sống tốt hay không mà thôi.”

Anh nói một hơi thật dài không để cho bà nội kịp trả lời câu nào, bà tức giận đưa cây gậy lên đánh vào bắp đùi Chu Hạo.

“Từ lúc nào một Chu tổng giám đốc của Chu Thị lại có thể nghe lén người ta nói chuyện điện thoại thế hả?”

Tuy bà tức giận như vậy nhưng không qua được mắt của Chu Hạo, anh biết bà đang hốt hoảng sợ bị bại lộ nên mới giả vờ trách móc anh như thế.

Anh đi lại ngồi xuống kế bên bà, dáng vẻ không có chút nào gọi là hối lỗi.

“Nội đừng có mà đánh trống lảng, con muốn biết cô ấy ở đâu nội nói cho con biết đi.”

“Anh không còn cơ hội nữa nên đừng tìm cách khiến tôi nói ra tung tích của An Hạ, hơn nữa bây giờ nó là cháu gái nuôi của tôi. Nó là em nuôi của anh nên là sau này hai đứa không được ở bên nhau thêm lần nữa, vì vậy anh thôi viễn tưởng muốn hàn gắn với con bé đi.”

Câu nói của bà như thao nước lạnh dập tắt mọi tia hy vọng của anh ngay lúc này. Ý của bà quá rõ ra đó rồi, dù cho anh tìm ra cô đi nữa, có xin cô tha thứ và mong cô quay về thì với thân phận lúc này hai người đã không thể.

Làm sao như vậy được, anh không muốn, anh không muốn cô làm em gái của mình.

“Con không đồng ý, nội nhận cô ấy làm cháu nuôi khi nào sao con và mọi người không ai hay biết? Có phải vì để dụ con mà nội viện cớ nói như thế có phải không?”

“Tôi già rồi, đâu có rảnh mà đi trêu đùa với anh. Nếu anh không tin thì có thể đi hỏi em gái của mình.”

[.]

Chu Hạo không biết bản thân làm sao đi ra khỏi cổng Chu gia được, bây giờ anh như một người không hồn đi thẳng về phía trước không biết phương hướng. Sự kỳ vọng mong manh của anh, lại bị chính bà nội thân yêu của mình dập tắt. Cái gì mà nhận cháu nuôi đây, nghe thật sự nực cười khi không lại bày ra cái trò này.

Anh sẽ không từ bỏ, chờ đến khi anh đem được cô về bên mình thì lúc đó anh sẽ nghĩ cách đối phó với bà nội sau.

Anh không tin là anh không làm lại bà nội, mắc quá thì anh lại chơi chiêu trò mà thôi.

Nghĩ như thế, Chu Hạo ngay lập tức khôi phục lại trạng thái như ban đầu. Tinh thần phấn chấn hơn, không còn vẻ mặt u buồn thiếu sức sống nữa.

Anh gọi điện cho ai đó, nói chuyện với họ vài câu rồi lái xe chạy đi.

Người ta nói đúng, có không giữ mất đừng tìm. Trong trường hợp này quá đúng với Chu Hạo, chỉ là không biết anh tìm lại được người vợ vốn dĩ bản thân hết mực yêu thương nhưng lại nhận ra chậm trễ hay không?

Giữa hai người họ liệu có duyên mà có nợ hay không?

Đến cuối cùng An Hạ và Chu Hạo sẽ ra sao? Có rất nhiều câu hỏi về hai người, nhưng vẫn chưa có được đáp án. Đôi khi muốn có được hạnh phúc thì trước hết phải nếm thử mùi vị đau thương như thế nào thì về sau mới biết trân trọng nhau hơn.

Trong tình yêu, ai yêu trước người đó thua cuộc. Chu Hạo! Anh thua rồi, anh thua dưới tay người con gái mà anh từng ghét bỏ.

Mong những năm về sau, anh sẽ bù đắp lại những lỗi lầm của bản thân gây ra. Chỉ là trước mắt anh cần phải vượt qua những thử thách, nếm thử những gì mà An Hạ ngày trước đã bị anh đối xử.

Một mùa đông buồn bã đối với Chu gia cứ thế nhẹ nhàng mà từ từ qua đi, liệu rồi đến khi nào niềm vui sẽ về lại nơi đó?

Chương 86: Thiên Băng Mang Thai

Thời gian này mọi sự tập trung đều đổ dồn lên chuyện của anh hai và chị dâu nên mọi người không ai để ý tâm trạng thất thường của Thiên Băng.

Từ ngày cô đến Chu gia cùng bà nội tính kế thì đã có điểm gì đó khác thường nhưng do cô ấy giỏi che giấu cảm xúc của mình quá nên người trong nhà không một ai phát hiện ra.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Chu Hạo, Thiên Băng ngay lập tức đề nghị qua Úc du học để nâng cao kiến thức sau này có thể về giúp cho công ty của gia đình. Dĩ nhiên lời đề nghị này sẽ được mọi người đồng ý, vì lúc trước cho dù người trong gia đình có khuyên Thiên Băng cỡ nào cô ấy cũng không muốn làm ở công ty.

Nhưng có lẽ không ai biết cô ấy đi là có lý do. Sau hai tháng làm thủ tục, Thiên Băng không chậm rãi thêm nữa mà nói lời chào với mọi người mà kéo vali ra xe đi đến sân bay.

Cô ấy không cho ai đi tiễn mình vì sợ bản thân không chịu được cảnh xa nhà mà sẽ khóc. Mọi người đều biết ý nên ai nấy chỉ biết ngậm ngùi đứng đó nhìn cô lên xe rồi đi mất hút.

Thiên Băng ngồi trong xe, nhịn không được quay đầu lại nhìn bà nội, mẹ, anh và mọi người cổ kìm nén nước mắt không cho nó rơi xuống.

Tay không tự chủ được mà đặt nhẹ lên phần bụng của mình, nơi đây đang có một sinh linh bé nhỏ đang từng ngày phát triển trong bụng của cô.

Phải, đứa bé là con của Lãnh Thần, là lần trước cậu mất khống chế đã cưỡng ép cô.

May mà cô không có dấu hiệu ốm nghén nên khi thấy kinh nguyệt của mình đã trễ hơn hai tháng cô đã nghi ngờ mà mua que về thử, kết quả hiện lên là hai vạch. Cô nhớ lúc đó trái tim của cô như muốn rớt ra ngoài.

Đây là đứa con của cô và người cô yêu, nhưng anh ấy lại dùng sự mạnh bạo để chiếm lấy con người của cô thì thử hỏi cô chấp nhận anh ra sao đây?

Lãnh Thần! Anh cũng đừng có trách em, em không muốn anh biết đến sự hiện diện của con chúng ta. Đợi đến lúc em bình tĩnh chấp nhận anh thì lúc đó em sẽ nói cho anh biết sự thật.

Hôm đó, một cô gái với thân hình mỏng manh, yếu đuối nhưng sâu thẳm bên trong lại rất mạnh mẽ mang theo tình yêu nhiều năm của cô ấy và đứa bé cùng rời khỏi đất nước mà cô ấy và cha đứa bé sinh ra và lớn lên.

[…]

Thiên Băng nói dối với gia đình qua đây du học nhưng thực chất cô là đang trốn tránh mọi người, cô sợ họ biết cô mang thai sẽ tức giận mà nhất quyết muốn biết người nào làm.

Cô không muốn bản thân nói anh ra, cô cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm.

Thiên Băng đỡ lấy bụng bầu đã sáu tháng của mình cẩn thận bước đi trên đường, ánh mắt long lanh mang theo tia cười nhìn những đứa trẻ đang vui đùa trong công viên gần đó.

Thời gian trôi qua nhanh thật, vậy mà cô đã qua đây được mấy tháng rồi. Ngày ngày cảm nhận được sự thay đổi của con, cô như có thêm sức mạnh chống lại cả thế giới.

Đầu khẽ cúi xuống, tay nhẹ nhàng vuốt ve lên bụng thì thầm:

“Cảm ơn con đã làm động lực cho mẹ, cảm ơn con đã đến với thế giới này để mẹ biết được hóa ra làm mẹ lại thiêng liêng như thế.”

Thiên Băng đang tận hưởng niềm hạnh phúc riêng của mình thì phía sau bỗng một tiếng kêu vang lên khiến cho Thiên Băng ngay lập tức thân thể cứng đờ lại như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. “Thiên Bằng”

Tiếng kêu sao mà da diết quá, nó như chất chứa bao nhiêu nỗi nhớ nhung bao ngày không gặp người mà mình thương. Ánh mắt chan chứa nhìn người con gái trước mặt, cô ấy không còn vẻ hồn nhiên, vui tươi như lúc xưa nữa mà thay vào đó là sự trưởng thành của một người phụ nữ.

Người đàn ông vừa kêu đó chính là Lãnh Thần. Anh đã tìm được Thiên Băng rồi.

Hai tay để bên hông của Lãnh Thần khẽ rung, mắt ngấn lệ nhìn người con gái mà anh vất vả tìm kiếm mấy tháng nay, cuối cùng anh cũng gặp được em rồi. Trong lòng bắt đầu rối bời, trái tim không còn đập theo nhịp điệu bình thường nữa mà thay vào đó là tiếng đập liên hồi vì hồi hộp.

Thiên Băng siết chặt hai bàn tay lại, chân run run đứng lên không nói tiếng nào quay lưng định bỏ chạy nhưng người đàn ông phía sau đã nhanh chân hơn, đứng chặn cô lại xong tiện tay ôm cô vào lòng.

“Em định trốn anh đến bao giờ đây? Em định giày vò anh đến bao giờ nữa?”

Tim cô truyền đến từng hồi đau đớn nhưng cô đã tự hứa với lòng là không được tha thứ cho anh, chính anh đã làm cô tổn thương.

“Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi, tôi không quen biết anh.”

“Em nói dối, em làm sao không biết anh được, người đêm đó làm với em chính là anh.”

Nhắc tới đêm định mệnh đó, sự kiên cường của Thiên Băng cố gắng xây đắp mấy tháng nay lại bị một câu nói của anh mà sụp đổ. Cô sai rồi, anh là một người đàn ông máu lạnh, vô tình không ai là không biết, cô làm sao đấu lại được với anh kia chứ.

Thiên Băng như phát điên lên mà đẩy mạnh Lãnh Thần ra, mắt trừng lớn nhìn cậu như nhìn thấy kẻ thù. Điều này khiến Lãnh Thần đau lòng không thôi. Cậu sai rồi, cậu không nên đối với cô ấy như thế. Phải biết cô ấy không phải như An Hạ, có trái tim sắc đá có thể chịu đựng được người khác sỉ nhục mình. “Tôi đã cố tình trốn tránh anh thì anh còn cổ tìm tôi làm gì? Tôi nói cho anh biết hãy tránh xa tôi ra.” Lãnh Thần định tiến lên một bước muốn kéo cô lại nhưng ánh mắt vô tình chạm vào phần bụng của cô. Thiên Băng hôm nay mặc một chiếc váy rất rộng, nếu cậu không lầm thì đây là váy dành cho phụ nữ mang thai.

Nghĩ như vậy, mắt cậu trợn to khiếp sợ ngước lên nhìn Thiên Băng nhỏ giọng lắp bắp:

“Em…em mang thai sao?”

Sao cô lại quên mất việc này kia chứ, không được, cô phải tìm cách rời đi nhanh trước khi bị anh phát hiện ra.

“Anh điên à, tôi tự nhiên sao lại mang thai.” Lãnh Thần không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào bụng của cô. Chân cũng bắt đầu nhanh chóng tiến lên phía trước.

Thiên Băng thấy vậy vô cùng khiếp sợ trong lòng, liên tục lùi người về sau. Mãi vẫn không thấy Lãnh Thần chịu dừng bước, cô đảo mắt qua lại liên tục xong xoay người bỏ chạy. Lãnh Thần biết chắc cô sẽ làm như vậy nên đuổi theo. Với sự chênh lệch chiều cao của cả hai thì không bao lâu Thiên Băng đã bị cậu tóm lại.

Cô vùng vẫy tránh thoát kịch liệt không cho cậu có cơ hội đụng đến bụng của mình, nhưng cô lại quên mất cậu là đàn ông lại được tập võ từ nhỏ nên mấy

chuyện như thế này đối với cậu không ra gì. Cậu chỉ cần lấy một tay bắt lấy hai tay của cô để ở trước ngực, một tay khác sờ nhẹ lên bụng cô. Xác nhận bụng cô nhô cao, mắt cậu nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo, không khí xung quanh bắt đầu ngột ngạt.

“Chu Thiên Băng! Em dám mang con của anh đi trốn.”

Lãnh Thần tức đến mức nghiến răng gầm lớn tên của cô, cậu thật sự không nghĩ đến chỉ một lần lại khiến Thiên Băng mang thai. Hơn nữa còn không chịu nói với cậu một tiếng đã chạy qua nước ngoài lẩn tránh. Nếu cậu không đi tìm có phải cô định giấu cậu về chuyện của đứa bé luôn không.

“Anh nói hươu nói vượn gì đấy, tôi là mập lên nên béo bụng không có mang thai gì ở đây cả.”

“Nếu em đã nói như thế thì anh không ngại đưa em đi gặp bác sĩ.”

“Cái gì? Không không tôi không đi đâu hết, anh thả tôi ra.”

Không để cô có thêm cơ hội phản bác, Lãnh Thần đã cúi người xuống bế ngang cô lên rồi đi thẳng ra xe.

Thiên Băng chỉ biết gào thét trong vô vọng cộng thêm nỗi lo lắng truyền đến.

Chương 87: Mau Ra Khỏi Nhà Tôi Ngay

“Theo như kết quả của giấy siêu âm thì quả thật cô Chu đã mang thai được sáu tháng và là một bé trai.” Lời của bác sĩ nói ra như thuốc nổ trong đầu Lãnh Thần, dù đã biết trước kết quả nhưng khi chính tại nghe thấy cậu vẫn không thể nào tin được mình đã có con, lại còn là con trai nữa.

Ngược lại là Thiên Băng, mặt cô xanh như tàu lá chuối không thể hình dung được tâm trạng của cô bây giờ như thế nào. Thế giới tươi đẹp của cô dường như kể từ sau lời nói của bác sĩ đã hoàn toàn sụp đổ. Cô cố gắng bao nhiêu công sức lẩn trốn, nuôi dưỡng con thể nào vẫn bị phát hiện ra.

Muốn cô tiếp tục chối bỏ thì có ai ngu mới đi tin lời của cô nói. Sao số cô lại xui xẻo như thế, càng trốn càng bị bắt gặp.

“Vậy đứa bé có tốt không?”

Suy nghĩ một lát cuối cùng Lãnh Thần lại thốt lên câu này, đúng thế, mấy tháng nay cậu không được ở bên chăm sóc cho cô và chứng kiến sự phát triển từng ngày của con nên cậu rất muốn biết con của mình như thế nào.

“Bé rất khỏe mạnh, có lẽ vợ của cậu đã cố gắng ăn đầy đủ chất dinh dưỡng cho con. Đây là hình siêu âm khi nãy cậu có thể xem và sẽ thấy con của cậu.”

Lãnh Thần kích động lẫn run rẩy cầm lấy tấm ảnh, trên đó hiện lên rõ ràng từng đường nét con của anh, nó đã thành hình rồi.

Cậu không nhịn được mà đỏ mắt xong quay sang ôm chầm lấy cô.

[.]

Ngồi trên xe, Thiên Băng không khỏi nhớ lại viễn cảnh hồi nãy trong phòng khám. Anh như vậy mà đứng trước mặt mọi người ôm lấy cô khóc nức nở, còn lớn tiếng nói cảm ơn cô vì đã mang thai con của anh.

Lòng cô lúc đó như mềm nhũn ra, người đàn ông cô yêu mấy năm nay có thể rơi nước mắt vì cô vì con rồi. Bên kia tâm trạng của Lãnh Thần cũng không khác là bao, cậu sau khi ý thức được việc làm của mình đã ngại ngùng đỏ cả mang tai. Xong chỉ biết cúi đầu nói tiếng cám ơn với bác sĩ rồi cúi xuống bế Băng bỏ chạy ra khỏi bệnh viện. ngang Thiên

Nếu ở lâu cậu sẽ bị người khác cười đến đau bụng cho mà coi.

Cậu lén nhìn qua Thiên Băng, thấy cô không tỏ vẻ có chút gì vui mừng mà rất bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa kính ngắm cảnh sắc bên ngoài.

Trong lòng cậu chỉ biết thở dài bất lực, cậu không biết làm cách nào mới có thể có được sự tha thứ từ cô đây.

Trở lại căn nhà của Thiên Băng, cậu mặt dày không mời mà rất tự nhiên đi thắng vào trong mặc cho cô ở phía sau thét chói tai đuổi ra ngoài.

“Anh mau đi ra khỏi nhà tôi, ai cho anh được phép tự tiện vào nhà khi chưa được chủ cho phép vậy?” “Đây là nhà của vợ anh, cho nên anh ở đây là lẽ đương nhiên.”

Nghe cậu kêu mình là vợ, mặt cô hơi nóng lên nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, cô không dễ bị cậu dụ dỗ bằng lời ngon tiếng ngọt như vậy đâu.

“Ai là vợ của anh, nói không biết ngượng miệng.” “Bây giờ không phải nhưng sau này thì phải.” Cậu không ngần ngại đáp trả lại cô, xong ngồi xuống ghế cầm lấy trái táo trên bàn đưa lên miệng cắn. Cô trừng mắt nhìn cậu, đi đến cướp lấy trái táo đặt lại vào dĩa quát.

“Đừng đụng vào đồ của tôi, anh muốn ăn tự đi mua mà ăn.”

“Mau ra khỏi nhà tôi ngay.”

Thiên Băng đưa tay qua nắm lấy hai tay cậu kéo cậu lên, nhưng sức của cô quá nhỏ so với thân hình cao lớn của Lãnh Thần thì điều này khó có thể làm được. Dường như thấy cô gái nhỏ của mình sắp hết sức nên Lãnh Thần không đôi co với cô nữa mà dùng lực nhẹ một cái, thân hình nhỏ bé của Thiên Băng lảo đảo ngã vào lòng Lãnh Thần.

Cậu như được mùa, cười thích chí ôm chặt lấy người con gái mềm mại này.

Thiên Băng thấy cậu càng ngày càng làm quá, lấy tay không nhân nhượng đánh lên người cậu.

“Buông ra, mau buông tôi ra.”

Đột nhiên Lãnh Thần cúi đầu xuống tựa lên vai cô thì thầm.

“Xin lỗi em, là anh sai, anh không nên vì mất khống chế mà làm chuyện đồi bại với em. Em muốn anh như thế nào anh cũng đồng ý nhưng xin em đừng né tránh cũng như mang con của anh đi có được không?” Thiên Băng thôi không chống cự nữa mà ngồi yên ở trong lòng nghe cậu nói nhỏ.

“Em muốn đánh, muốn mắng anh như thế nào cũng được nhưng xin em đừng rời xa anh có được không? Mấy tháng qua đối với anh như một cực hình, anh chạy khắp nơi tìm em khi đến Chu gia hỏi thì biết em đã ra nước ngoài.”

Ngưng lại một chút, cậu vùi mặt vào cổ Thiên Băng hít lấy mùi thơm ngọt ngào mà cô mang lại xong mới từ từ nói tiếp.

“Lấy anh nha, từ nay về sau cái gì anh đều nghe em hết. Em là bà hoàng của anh, anh sẽ không bao giờ lớn tiếng với em, sẽ cùng em nuôi dạy con thật tốt.” Mắt Thiên Băng đã đỏ lên từ lúc nào, khóe mắt cũng ngấn nước. Nói cô không mềm lòng là tự dối mình, nhưng cô thật sự không còn cảm giác an toàn bên cạnh anh nữa.

“Lãnh Thần! Em không thể nào quên được chuyện anh làm với em, cho dù em mang thai con anh thì đã sao? Chúng ta không phải quan hệ vợ chồng nên anh không có nghĩa vụ gì phải thực hiện trách nhiệm với em cả.”

“Em mệt rồi, bao nhiêu năm nay em chạy theo anh như thế, anh biết nhưng lại cố tình ngó lơ. Anh xem em là một trò cười cho bản thân mình có phải không?”

“Không phải như thế đâu, em nghe anh nói, anh chỉ là sợ bản thân không tốt không xứng với em thôi.”

Thiên Băng hít vào một hơi thật sâu, tay cẩn thận gỡ từng ngón tay của cậu ra. Lần này cậu vậy mà thỏa hiệp buông tay cho cô đứng lên.

Từ trên cao nhìn xuống, Thiên Băng đưa khuôn mặt đã đầy nước mắt nhìn cậu đến đau lòng, giọng nói không còn mạnh mẽ nữa mà là yếu ớt hẳn đi.

“Được, em sẽ cho anh một cơ hội cuối cùng. Nếu như anh làm trái tim của em trở lại bình thường như trước, khiến em có thể chấp nhận anh lần nữa thì lúc đó em sẽ làm người phụ nữ của anh.”

“Em nói có thật không?”

Lãnh Thần thấy cô đã mềm lòng hơn trước mặt hớn hở đứng lên muốn tiến tới ôm cô nhưng Thiên Băng lại lạnh nhạt lùi một bước về sau.

“Nhưng với điều kiện trong khoảng thời gian này anh không được động tay động chân đến em. Nếu không em sẽ hủy bỏ tư cách đó của anh và sẽ đi đến một nơi mà anh không bao giờ tìm được.”

Cậu sau khi nghe xong mặt mày tái xanh, cậu dĩ nhiên tin những lời mà cô nói.

“Được được anh nghe em.”

Nếu ông trời đã cho anh tìm đến em thì em sẽ nể tình một chút, cho anh một cơ hội để thể hiện. Lãnh Thần! Anh đừng làm em thất vọng thêm lần nữa, trái tim em yếu đuối lắm, nó không chịu được kích động thêm đâu.

Anh sẽ vì em và con mà thể hiện tốt lòng mình, anh sẽ chuộc lại mọi lỗi lầm mà bản thân đã gây ra. Anh nên nói rõ tình cảm của bản thân với em sớm, nếu không sẽ không có ngày hôm nay.

Những ngày tháng kế tiếp, Lãnh Thần bắt đầu lên kế hoạch thuận theo những gì Thiên Băng yêu cầu, cậu gác mọi công việc qua một bên tập trung chăm sóc cho cô và đứa nhỏ.

Cậu đã tìm hiểu và biết phụ nữ trong mấy tháng cuối thai kỳ sẽ rất vất vả nhất là bụng to khó di chuyển, cậu đặc biệt để ý đến cô hơn và lúc nào cũng ở bên cạnh quan sát cô từng li từng tí.

Chương 88: An Hạ Trở Về

Tại sân bay Thành phố A.

Một cô gái mặc trên người bộ đồ công sở màu đen sang trọng, toàn thân đều toát lên vẻ nghiêm nghị lẫn lạnh lẽo.

Bên cạnh cô là một bé trai và một cô gái cũng xinh đẹp không kém cạnh cô, tuổi tác có thể xấp xỉ nhau. Bé trai năm nay năm tuổi, thông minh, lém lỉnh, ánh mắt linh hoạt nhìn tới nhìn lui quan sát xung quanh. Cậu tên là Diệp Thiên Bảo.

Nơi đây rất lạ so với cậu, hôm nay là lần đầu tiên cậu đặt chân đến đây. Mẹ nói nơi đây chính là nơi sinh và lớn lên của mẹ, cậu đã lớn và đã đến lúc trở về thăm ông bà ngoại. Cậu nghe thể thì rất vui mừng, như thế cậu lại có thêm người thân rồi.

Cô gái xinh đẹp vừa nhắc đến không còn xa lạ gì nữa đó chính là Di Nhã, cô ấy cùng cô trở về rồi.

Dĩ Nhã nhìn sang An Hạ, thấy cô vẫn rất bình tĩnh không có biểu hiện gì là hồi hộp, lo lắng. Xem ra cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

An Hạ nhìn nơi quen thuộc trước mắt lòng lại nhói lên, bao nhiêu kí ức cứ như thế mà ùa về trong tâm trí cô, đi lâu như vậy cuối cùng cũng đến lúc trở về nơi bắt đầu.

Cô thật sự đã trở về rồi.

Di Nhã quay sang nhìn cô, miệng đột nhiên lên tiếng hỏi:

“Sau khi về đây việc đầu tiên là cậu muốn làm gì?” Môi An Hạ khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bé nhìn thắng về phía trước.

“Đương nhiên là đi đời nỡ rồi, năm năm nay tớ cực khổ như thế chính là chờ ngày này.”

“Mẹ, mẹ định đi đòi nợ ai thế? Con có thể đi chung không?”

Cậu bé ngẩng đầu lên hỏi mẹ, nhìn con trai cô lại nhớ đến khuôn mặt yêu nghiệt kia, nó thật sự rất giống anh, nhìn vào có thể thấy hai người giống hơn chín mươi phần trăm.

Điều này lúc nào cô cũng lo sợ, sợ khi về nước hai người họ lỡ gặp nhau sẽ bị phát hiện có quan hệ máu mủ ngay.

“Bảo bối, mami đi làm việc trọng đại, con ngoan ngoãn ở nhà với dì Nhã có biết không?”

“Dạ con biết rồi.”

Cu cậu rất vâng lời mà đồng ý ngay, tuy mới năm tuổi nhưng cậu lại rất hiểu chuyện. Cậu thấy ngày ngày mẹ bận rộn cậu phần nào cũng biết cảm thông và thương cho mẹ.

“Được rồi, chúng ta đi thôi. Anh Hàn Thiên đã sắp xếp nhà cho chúng ta đâu vào đấy rồi.” Nhắc đến tên cậu không hiểu vì sao mặt Di Nhã đỏ bừng lên, cố né tránh không cho An Hạ thấy được. Cô đang tập trung tìm kiếm xe nên không phát hiện điểm khác thường trên mặt cô bạn của mình.

Rất nhanh có một chiếc xe đến đón họ, An Hạ nắm chặt lấy tay Thiên Bảo cùng với Di Nhã lên xe, thấy mọi người đã lên hết xe bắt đầu chậm rãi chuyển bánh rồi rời đi.

[…]

Đến nơi, Thiên Bảo kinh ngạc nhìn căn nhà phía trước, vô thức cấu kêu lên:

“Nhà bên đây lớn quá.”

Di Nhã và An Hạ đồng loạt lắc đầu cười với biểu cảm đó của cậu. Khó trách được bên nước ngoài muốn mua nhà đâu phải chuyện dễ, hơn nữa họ cũng không có ý định ở lâu nên chọn phương pháp là thuê. Giờ về đây có thể tự do mua nhà, như thế Thiên Bảo cũng có chỗ vui chơi mà không sợ buồn chán.

Cô đi đến xoa đầu cậu, ánh mắt cưng chiều nhìn Thiên Bảo.

“Con thích chỗ này không? Sau này nơi đây chính là nhà của con.”

“Có thật không ạ? Con thích quá đi.” Cậu cười hí hửng rồi xoay người ôm chầm lấy cô, đầu còn cố ý dụi dụi vào cổ An Hạ. Thấy con trai lại bắt đầu làm nũng, cô chỉ biết cười cười rồi đưa tay ôm lấy cậu đi vào trong.”Vào nhà thôi nào.”

Vừa vào đến Thiên Bảo đã chạy ngay lại ghế sô pha, cậu nằm dài trên đó. Đưa hai tay, hai chân ra chiếm muốn gần hết cái ghế.

“Thật là thoải mái.”

Di Nhã từ lúc ở sân bay về đến đây không nói câu nào, nhưng ngay lúc này cô ấy không nhịn được đi lại ngồi xuống kế cậu cùng đùa với cậu.

“Con xem con năm muốn hết cái ghế luôn rồi.”

“Bởi vì con đã lớn không còn là con nít nữa.” Cậu nhanh nhẹn trả lời Di Nhã, ngoài mẹ ra cậu cũng rất là thương dì Nhã, vì dì luôn là người chăm sóc khi mẹ cậu có việc bận.

Di Nhã đưa tay ra xoa nhẹ má bánh bao của cậu, ánh mắt chan chứa tình thương, miệng vô thức buông lời. “Nhanh thật, mới đây đã năm năm rồi.”

An Hạ đứng gần đó, sống mũi hơi cay cay khi nghe câu nói ấy.

Đúng vậy, năm năm trôi qua thật nhanh. Cô vẫn còn nhớ năm ấy cô dường như thoát từ cửa từ về vì bị băng huyết lúc sanh Thiên Bảo. May mà bác sĩ phát hiện kịp nên tiến hành cứu giúp cô.

Thoát từ cái chết, cô lại càng yêu quý mạng sống của mình hơn. Cô càng trở nên mạnh mẽ để bản thân ngày một tốt hơn không để tình trạng ngày hôm đó tái diễn một lần nào nữa.

“An Hạ! Cậu định khi nào đi tìm Chu Hạo?”

Đang suy nghĩ miên mang, Di Nhã bất chợt nhìn qua

cô gặng hỏi:

“Sắp rồi.”

An Hạ chỉ nói vỏn vẹn như thế cho cô ấy, cô biết Di Nhã đang lo lắng cho cô sợ Chu Hạo lại lần nữa tổn thương cô, khiến cô đau khổ trở về cuộc sống như ngày xưa.

An Hạ mặc dù đau lòng khi thấy cô bạn của mình lúc nào cũng lo cho sự an nguy của mình nhưng cô không còn cách nào cả. Cô muốn cho Chu Hạo biết cái giá mà lỗi lầm anh đã gây ra nó như thế nào. “Chu Hạo là ai vậy ạ?”

Thiên Bảo đưa đôi mắt to tròn cùng mong đợi nhìn về phía An Hạ, miệng nhỏ nhắn của cậu mím lại. Không biết cậu đã ngồi lên từ lúc nào, chỉ thấy bây giờ cậu đang ngồi ngay ngắn dựa lưng vào ghế nhìn cô. An Hạ đi tới, ngồi xuống trước mặt cậu, khóe miệng nâng lên.

“Là một kẻ xấu, sau này con có gặp ai tên như thế thì phải trốn đi có biết không?”

“Người đó đáng sợ lắm hả mẹ?”

Cậu vẫn chưa hết tò mò về tên của người đàn ông mà mẹ vừa thốt lên, trong trí nhớ của cậu hình như đã nghe qua cái tên này rất nhiều lần rồi thì phải. Nhưng với một cậu nhóc chỉ mới năm tuổi như Thiên Bảo thì để nhớ chính xác được cái tên kia được nhắc khi nào thì thật sự là một chuyện rất khó.

“Người đó rất là dữ tợn, lại là một người ác độc, Thiên Bảo có sợ mấy người như thế không?” Cô giả vờ nói quá về anh cho cậu nghe, để cậu nghĩ anh là một người không tốt mà sau này biết đường né tránh, lúc đó cô cũng không phải sợ chuyện bị bại lộ.

“Con sợ nha, nếu con gặp người đó con sẽ bỏ chạy thật xa không để người đó tiếp xúc gần con.”

“Ngoan, Thiên Bảo của mẹ lúc nào cũng nghe lời như thể.”

Cô lại đưa tay vuốt đầu cậu, lòng có chút cay đắng. Xin lỗi con trai, mẹ là bất đắc dĩ mới nói ba của con như thế thôi. Ông ấy không xứng đáng làm ba của con, nên về sau nếu có chuyện gì con cũng đừng trách mẹ nha.

Di Nhã nhìn tình cảnh trước mắt mà chỉ biết thở dài bất lực.

Để một đứa bé có cái nhìn xấu xa về ba ruột của mình thì điều này thật sự rất tàn nhẫn, nhưng những gì ba của nó làm với mẹ nó lại càng tàn nhẫn hơn.

Thoáng nhìn qua An Hạ mãi nhìn ngắm Thiên Bảo mà ánh mắt chua xót.

Thương nhất vẫn là An Hạ, nó vẫn chưa có được cuộc sống vui vẻ hoàn toàn, có lẽ khi cuộc trả thù kết thúc thì lúc đấy lòng nó mới nhẹ nhõm hẳn đi.

Cô chỉ mong cuộc chiến sẽ qua nhanh, để ai nấy đều trở về quỹ đạo của mình.

Chương 89: Gặp Lại Chu Hạo

Cô của năm đó dù có mạnh mẽ, kiên cường cỡ nào nhưng trong mắt vẫn là một cô gái mỏng manh, yếu đuối khiến người khác muốn che chở.

Nhưng hôm nay gặp lại, người ở trước mặt anh có bao nhiêu thù hận trong đáy mắt mà anh muốn dối lòng không nhận ra cũng không được. Có phải cô về đây để trả thù anh hay không?

Nhưng làm sao cô chắc chắn được rằng mình sẽ đấu thẳng anh? Kinh nghiệm thương trường của anh bấy lâu nay không phải chỉ để chưng cho người ta nhìn. “Em có quá tự tin hay không đấy? Em đừng quên anh là ai?”

An Hạ nhẹ mỉm cười cúi đầu xuống lắc mấy cái xong ngẩng đầu lên nhìn anh một cách tàn bạo.

“Dĩ nhiên để đối phó với anh không phải là chuyện dễ, nhưng anh đừng quên chúng ta có câu người giỏi ắt có người giỏi hơn sao?”

Chu Hạo tuy trong lòng rất đau khổ nhưng thấy dáng vẻ quật cường của cô thì rất lấy làm thích thú. Anh biết chắc cô sẽ không chấp nhận việc bản thân bị anh đánh bại một lần nữa nên anh sẽ dùng cách thức khác để xin cô tha thứ cho mình.

Nhưng thật sâu trong tâm trí của anh vẫn không thể nào ra tay được với cô, tuy là nói như thế nhưng lỡ như cô tức giận bỏ đi lần nữa thì có thể cả đời này anh cũng đừng mong nhìn thấy cô thêm lần nào.

“Dù gì chúng ta cũng từng là vợ chồng với nhau em có nhất thiết phải đối với anh như vậy không?”

“Anh cũng nói là đã từng rồi mà, bây giờ quan hệ của chúng ta chỉ có là đối thủ cạnh tranh của nhau thôi. Còn việc khác không liên quan đến tôi.” Mỗi lời nói của cô thốt ra luôn khiến anh phải điều đứng không thốt nên lời, cô phủ bỏ hoàn toàn với anh. Cô thật sự chết tâm với anh rồi sao?

Đúng thôi, đây là kết quả mà anh đáng được nhận thôi mà.

“Nếu đã không còn việc gì thì tôi đi trước đây.” An Hạ không đợi anh trả lời mà đứng lên rời khỏi, cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào, thấy anh cô chỉ nghĩ đến số phận của mình năm đó mà thôi.

Chu Hạo vẫn ngồi yên chỗ đó, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trước. Đến khi tiếng đóng cửa vang lên thì mới hoàn hồn nhấc chân đuổi theo cô.

Thấy cửa thang máy đóng lại, anh gấp gáp chạy đến nhưng không kịp. Chu Hạo vội bấm nút thang máy kế bên, nhìn những con số đang từ từ chạy lên xuống, trái tim như sắp nhảy ra ngoài.

Chu Hạo thấy không được nữa đành hướng cầu thang chạy xuống, có thể cách này sẽ đuổi kịp theo bước chân của An Hạ.

Vừa xuống tới dưới sảnh anh đã thấy cô đi ra cửa chuẩn bị lên xe, anh không nghĩ ngợi vừa chạy vừa hét lên.

“An Hạ! Em đợi anh một lát anh có việc muốn nói với anh.”

Nhưng khi anh đến sắp gần cô thì từ đâu ra một người đàn ông mặc áo đen chặn anh lại, anh ta đeo kính đen nên Chu Hạo không thể thấy được biểu cảm trên gương mặt của anh ta như thế nào mà chỉ nghe anh ta nhàn nhạt nói:

“Xin lỗi, hiện tại sếp không muốn nói chuyện với anh.”

Sau khi xe chuyển bánh rời đi, Chu Hạo chỉ biết đứng đó nhìn theo trong vô vọng. Đây có phải là thử thách mà ông trời muốn anh phải nếm trải hay không? Anh sai rồi, anh lúc đầu không nên đối xử tệ với cô. Nếu như ban đầu đối với cô tốt một chút có thể bây giờ hai người đang sống hạnh phúc bên nhau rồi. […]

Trở về phòng, anh điện hẹn gặp Lãnh Thần và Hàn Thiên để nói chuyện.

Thời gian qua lâu cũng làm cho hai người họ dần quên đi chuyện năm đó mà đối xử với anh lại bình thường.

Thật ra không phải dễ dàng tha thứ như thế, chỉ là hai cậu biết anh và Uyển Nhi đã chấm dứt. Hơn nữa trong lễ cưới còn cho cô ta bẽ mặt nói không nên lời chỉ biết vừa khóc vừa chạy trốn khỏi bữa tiệc. Chu Hạo sau đó cũng rời đi mặc cho mẹ ở phía sau có gào thét như thế nào, cho đến nay đã trôi qua mấy năm nhưng quan hệ giữa Chu Hạo và mẹ ngày càng lạnh nhạt. Có thể anh vẫn chưa chấp nhận được một người mẹ mà có thể đối xử với con ruột của mình như thế.

Tại một quán bar quen thuộc.

Nhìn anh ra sức uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, Hàn Thiên nhịn không được ngăn lại rồi hỏi: “Hôm nay mày lại bị sao thế? Đang yên đang lành hẹn tụi tao ra đây nhìn mày uống rượu là sao?” “Cô ấy về rồi.”

“Ai?”

Hàn Thiên như đoán được người anh đang nhắc là ai, môi khẽ nhếch lên xem thằng bạn của mình.

“An Hạ về rồi, cô ấy về đây rồi nhưng cô ấy lại không quan tâm đến tạo.”

“Tại sao lại phải quan tâm mày trong khi em ấy với mày chả có quan hệ gì.”

Hàn Thiên không kiêng nể buông lời cay đắng khiến anh tức điên lên muốn bay qua đánh cậu. Nhưng có điều gì đó không đúng ở đây thì phải.

Anh nhìn qua Hàn Thiên xong lại nhìn sang Lãnh Thần, mày hơi nhíu lại hỏi:

“Sao tao nói An Hạ trở về mà hai tụi mày không có chút gì ngạc nhiên hết vậy?”

“Ờ thì.”

Hàn Thiên trả lời lắp bắp còn Lãnh Thần thì nhìn đi nơi khác xem như không nghe anh nói gì hết. Chu Hạo đảo mắt qua lại xong đoán ra được gì đó đập mạnh xuống bàn rồi đứng lên quát vào mặt hai cậu.

“Chúng mày hay lắm, biết tung tích của em ấy ở đâu mà không nói với tao. Bạn bè mà vậy đấy hả?” Xong Chu Hạo chỉ tay vào mặt Lãnh Thần. “Còn mày, mày là em rể của tao. Vậy mà có thể ở sau lưng giấu giếm anh vợ không nói chỗ của chị dâu cho anh rể biết.”

Lãnh Thần mím môi lại không lên tiếng phản bác. Cậu biết nói gì hơn ngoài im lặng. Sự thật cậu bây giờ đã là chồng của Thiên Băng và là em rể của Chu Hạo.

Lãnh Thần thì có chỗ để uy hiếp nhưng Hàn Thiên thì lại khác, cậu sao có thể để người ta nắm được điểm yếu của mình.

Lãnh Thần có Thiên Băng làm điểm yếu vì để cưới được Thiên Băng cậu ta đã trải qua nhiều cửa ải mới cưới con người ta được nên giờ trân trọng còn không hết sao dám để vụt mất.

“Là do mày ăn ở tốt quá thôi, hơn nữa mày đừng quên mày không có tư cách biết chỗ ở của em ấy.” Chu Hạo dù đang rất bất mãn vì mấy đứa bạn của mình nhưng anh lại không làm lớn, bởi vì người sai đầu tiên là anh nên anh không thể chỉ trích một ai. Anh ngồi xuống tiếp tục uống rượu, mặt lại bắt đầu trầm tư.

Hàn Thiên thấy anh thay đổi thái độ đột ngột như vậy thì có chút lo sợ. Không lẽ cậu mới nói có một câu đã kích thích Chu Hạo rồi?

“Tao nói này, mày dù sao cũng đồng ý ly hôn với em ấy rồi thì hãy buông tay đi.”

“Tao là bị ép chứ không phải tự nguyện.”

Cậu bị cứng miệng ngay, hôm đó bày mưu cũng có sự góp mặt của cậu thì hỏi làm sao không biết được Chu Hạo là tự nguyện hay là ép buộc.

“Tao vốn dĩ đã nghi ngờ tình cảm của bản thân rồi, nhưng khi cô ấy dùng Uyển Nhi ra uy hiếp tao. Tao như không tin vào mắt và tai của mình, cô ấy dù có nói lời cay đắng như thế nào tao cũng chưa từng thấy cô ấy lại sử dụng chiêu này.”

“Nếu không phải bị bọn mày công kích, Uyển Nhi ở bên nói theo. Lý trí của tao cũng sẽ không có rối loạn mà đặt bút ký lên tờ giấy.”

“Ngay lúc An Hạ quay người đi, tao đã đẩy Uyển Nhi ra cố gắng đuổi theo bắt cô lại nhưng An Hạ không có tia gì bất ngờ trong mắt mà chỉ thản nhiên xoay người lại nói với tao những lời đau thương.”

“Lúc đó tao mới biết được, tao đã tổn thương cô ấy quá nhiều rồi.” Hàn Thiên ngồi cạnh bên đó thở ra một hơi đưa tay vỗ mấy cái lên vai anh xem như an ủi.

Chương 90: Cô Ấy Về Rồi

Cô của năm đó dù có mạnh mẽ, kiên cường cỡ nào nhưng trong mắt vẫn là một cô gái mỏng manh, yếu đuối khiến người khác muốn che chở.

Nhưng hôm nay gặp lại, người ở trước mặt anh có bao nhiêu thù hận trong đáy mắt mà anh muốn dối lòng không nhận ra cũng không được. Có phải cô về đây để trả thù anh hay không?

Nhưng làm sao cô chắc chắn được rằng mình sẽ đấu thẳng anh? Kinh nghiệm thương trường của anh bấy lâu nay không phải chỉ để chưng cho người ta nhìn. “Em có quá tự tin hay không đấy? Em đừng quên anh là ai?”

An Hạ nhẹ mỉm cười cúi đầu xuống lắc mấy cái xong ngẩng đầu lên nhìn anh một cách tàn bạo.

“Dĩ nhiên để đối phó với anh không phải là chuyện dễ, nhưng anh đừng quên chúng ta có câu người giỏi ắt có người giỏi hơn sao?”

Chu Hạo tuy trong lòng rất đau khổ nhưng thấy dáng vẻ quật cường của cô thì rất lấy làm thích thú. Anh biết chắc cô sẽ không chấp nhận việc bản thân bị anh đánh bại một lần nữa nên anh sẽ dùng cách thức khác để xin cô tha thứ cho mình.

Nhưng thật sâu trong tâm trí của anh vẫn không thể nào ra tay được với cô, tuy là nói như thế nhưng lỡ như cô tức giận bỏ đi lần nữa thì có thể cả đời này anh cũng đừng mong nhìn thấy cô thêm lần nào.

“Dù gì chúng ta cũng từng là vợ chồng với nhau em có nhất thiết phải đối với anh như vậy không?”

“Anh cũng nói là đã từng rồi mà, bây giờ quan hệ của chúng ta chỉ có là đối thủ cạnh tranh của nhau thôi. Còn việc khác không liên quan đến tôi.” Mỗi lời nói của cô thốt ra luôn khiến anh phải điều đứng không thốt nên lời, cô phủ bỏ hoàn toàn với anh. Cô thật sự chết tâm với anh rồi sao?

Đúng thôi, đây là kết quả mà anh đáng được nhận thôi mà.

“Nếu đã không còn việc gì thì tôi đi trước đây.” An Hạ không đợi anh trả lời mà đứng lên rời khỏi, cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào, thấy anh cô chỉ nghĩ đến số phận của mình năm đó mà thôi.

Chu Hạo vẫn ngồi yên chỗ đó, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía trước. Đến khi tiếng đóng cửa vang lên thì mới hoàn hồn nhấc chân đuổi theo cô.

Thấy cửa thang máy đóng lại, anh gấp gáp chạy đến nhưng không kịp. Chu Hạo vội bấm nút thang máy kế bên, nhìn những con số đang từ từ chạy lên xuống, trái tim như sắp nhảy ra ngoài.

Chu Hạo thấy không được nữa đành hướng cầu thang chạy xuống, có thể cách này sẽ đuổi kịp theo bước chân của An Hạ.

Vừa xuống tới dưới sảnh anh đã thấy cô đi ra cửa chuẩn bị lên xe, anh không nghĩ ngợi vừa chạy vừa hét lên.

“An Hạ! Em đợi anh một lát anh có việc muốn nói với anh.”

Nhưng khi anh đến sắp gần cô thì từ đâu ra một người đàn ông mặc áo đen chặn anh lại, anh ta đeo kính đen nên Chu Hạo không thể thấy được biểu cảm trên gương mặt của anh ta như thế nào mà chỉ nghe anh ta nhàn nhạt nói:

“Xin lỗi, hiện tại sếp không muốn nói chuyện với anh.”

Sau khi xe chuyển bánh rời đi, Chu Hạo chỉ biết đứng đó nhìn theo trong vô vọng. Đây có phải là thử thách mà ông trời muốn anh phải nếm trải hay không? Anh sai rồi, anh lúc đầu không nên đối xử tệ với cô. Nếu như ban đầu đối với cô tốt một chút có thể bây giờ hai người đang sống hạnh phúc bên nhau rồi. […]

Trở về phòng, anh điện hẹn gặp Lãnh Thần và Hàn Thiên để nói chuyện.

Thời gian qua lâu cũng làm cho hai người họ dần quên đi chuyện năm đó mà đối xử với anh lại bình thường.

Thật ra không phải dễ dàng tha thứ như thế, chỉ là hai cậu biết anh và Uyển Nhi đã chấm dứt. Hơn nữa trong lễ cưới còn cho cô ta bẽ mặt nói không nên lời chỉ biết vừa khóc vừa chạy trốn khỏi bữa tiệc. Chu Hạo sau đó cũng rời đi mặc cho mẹ ở phía sau có gào thét như thế nào, cho đến nay đã trôi qua mấy năm nhưng quan hệ giữa Chu Hạo và mẹ ngày càng lạnh nhạt. Có thể anh vẫn chưa chấp nhận được một người mẹ mà có thể đối xử với con ruột của mình như thế.

Tại một quán bar quen thuộc.

Nhìn anh ra sức uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, Hàn Thiên nhịn không được ngăn lại rồi hỏi: “Hôm nay mày lại bị sao thế? Đang yên đang lành hẹn tụi tao ra đây nhìn mày uống rượu là sao?” “Cô ấy về rồi.”

“Ai?”

Hàn Thiên như đoán được người anh đang nhắc là ai, môi khẽ nhếch lên xem thằng bạn của mình.

“An Hạ về rồi, cô ấy về đây rồi nhưng cô ấy lại không quan tâm đến tạo.”

“Tại sao lại phải quan tâm mày trong khi em ấy với mày chả có quan hệ gì.”

Hàn Thiên không kiêng nể buông lời cay đắng khiến anh tức điên lên muốn bay qua đánh cậu. Nhưng có điều gì đó không đúng ở đây thì phải.

Anh nhìn qua Hàn Thiên xong lại nhìn sang Lãnh Thần, mày hơi nhíu lại hỏi:

“Sao tao nói An Hạ trở về mà hai tụi mày không có chút gì ngạc nhiên hết vậy?”

“Ờ thì.”

Hàn Thiên trả lời lắp bắp còn Lãnh Thần thì nhìn đi nơi khác xem như không nghe anh nói gì hết. Chu Hạo đảo mắt qua lại xong đoán ra được gì đó đập mạnh xuống bàn rồi đứng lên quát vào mặt hai cậu.

“Chúng mày hay lắm, biết tung tích của em ấy ở đâu mà không nói với tao. Bạn bè mà vậy đấy hả?” Xong Chu Hạo chỉ tay vào mặt Lãnh Thần. “Còn mày, mày là em rể của tao. Vậy mà có thể ở sau lưng giấu giếm anh vợ không nói chỗ của chị dâu cho anh rể biết.”

Lãnh Thần mím môi lại không lên tiếng phản bác. Cậu biết nói gì hơn ngoài im lặng. Sự thật cậu bây giờ đã là chồng của Thiên Băng và là em rể của Chu Hạo.

Lãnh Thần thì có chỗ để uy hiếp nhưng Hàn Thiên thì lại khác, cậu sao có thể để người ta nắm được điểm yếu của mình.

Lãnh Thần có Thiên Băng làm điểm yếu vì để cưới được Thiên Băng cậu ta đã trải qua nhiều cửa ải mới cưới con người ta được nên giờ trân trọng còn không hết sao dám để vụt mất.

“Là do mày ăn ở tốt quá thôi, hơn nữa mày đừng quên mày không có tư cách biết chỗ ở của em ấy.” Chu Hạo dù đang rất bất mãn vì mấy đứa bạn của mình nhưng anh lại không làm lớn, bởi vì người sai đầu tiên là anh nên anh không thể chỉ trích một ai. Anh ngồi xuống tiếp tục uống rượu, mặt lại bắt đầu trầm tư.

Hàn Thiên thấy anh thay đổi thái độ đột ngột như vậy thì có chút lo sợ. Không lẽ cậu mới nói có một câu đã kích thích Chu Hạo rồi?

“Tao nói này, mày dù sao cũng đồng ý ly hôn với em ấy rồi thì hãy buông tay đi.”

“Tao là bị ép chứ không phải tự nguyện.”

Cậu bị cứng miệng ngay, hôm đó bày mưu cũng có sự góp mặt của cậu thì hỏi làm sao không biết được Chu Hạo là tự nguyện hay là ép buộc.

“Tao vốn dĩ đã nghi ngờ tình cảm của bản thân rồi, nhưng khi cô ấy dùng Uyển Nhi ra uy hiếp tao. Tao như không tin vào mắt và tai của mình, cô ấy dù có nói lời cay đắng như thế nào tao cũng chưa từng thấy cô ấy lại sử dụng chiêu này.”

“Nếu không phải bị bọn mày công kích, Uyển Nhi ở bên nói theo. Lý trí của tao cũng sẽ không có rối loạn mà đặt bút ký lên tờ giấy.”

“Ngay lúc An Hạ quay người đi, tao đã đẩy Uyển Nhi ra cố gắng đuổi theo bắt cô lại nhưng An Hạ không có tia gì bất ngờ trong mắt mà chỉ thản nhiên xoay người lại nói với tao những lời đau thương.”

“Lúc đó tao mới biết được, tao đã tổn thương cô ấy quá nhiều rồi.” Hàn Thiên ngồi cạnh bên đó thở ra một hơi đưa tay vỗ mấy cái lên vai anh xem như an ủi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 1 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 2 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 2 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)
https://audiosite.net
CTV : Hóng Hớt 2 ngày trước
Đại ca thật biết...về thể loại truyện đêm khuya tâm lý xã hội thì giọng đọc thu huệ là nhất đó anh