1. Home
  2. Truyện Ngôn Tình
  3. Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng
  4. Tập 10: Chúng Ta Chơi Một Trò Chơi (c91-c100)

Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Tập 10: Chúng Ta Chơi Một Trò Chơi (c91-c100)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 91: Chúng Ta Chơi Một Trò Chơi Sống Còn Có Được Không?

Lãnh Thần đã trải qua hết mọi khó khăn nên hiểu được cái khó khăn trong lòng của Chu Hạo như thế nào.

Nhưng chung quy lại, Thiên Băng yêu cậu và cậu chỉ lỡ làm tổn thương cô ấy có một lần. Còn Chu Hạo vốn dĩ An Hạ đối với anh chỉ có hận chứ không có yêu, những gì An Hạ đã chịu đựng muốn cô ấy tha thứ thì thật sự rất khó.

Để có thể chính thức cưới được Thiên Băng về nhà, cậu đã phải mất một năm để chuộc lỗi, dù con đã sinh ra Thiên Băng vẫn không chịu chấp nhận lời cầu xin của cậu.

Lãnh Thần nghiêng đầu nhìn qua Chu Hạo, nhỏ giọng nói:

“Tao hiểu cảm giác của mày ngay lúc này ra sao, nhưng tao muốn nói với mày một điều. Tao của quá khứ chính là mày ở hiện tại, Thiên Băng lúc đó chính là An Hạ bây giờ.”

Ngừng một lúc, cậu khống chế cảm xúc của mình lại rồi mới tiếp tục nói.

Nhớ lại những chuyện lúc đó cậu không thể kìm nén được nỗi chua xót trong lòng mình.

“Mày là người thấy rất rõ những gì tao làm vì Thiên Băng, hiểu được một lần tao làm cô ấy đau, tao phải dành cả một thời gian dài để nhận được sự chấp nhận của cô ấy.”

“Thử hỏi, với những gì mày gây ra cho An Hạ? Cô ấy làm cách nào nói hai chữ tha thứ với mày đây? Giữa mày và em ấy cũng không có sự gắn kết với nhau như tao và Thiên Băng.”

Câu nói ấy Chu Hạo hiểu chứ, anh rất hối hận vì lúc đó kêu cô uống thuốc tránh thai. Vì trong tâm trí của anh chỉ có một suy nghĩ đó là An Hạ là một người đàn bà bẩn thỉu không xứng đáng mang thai và làm mẹ của con anh.

Hàn Thiên ngồi đó, khóe môi giật giật nói không nên lời.

Chuyện An Hạ mang thai cậu chưa từng nói với một ai, nên không ai biết giữa bọn họ vốn dĩ có sợi dây gắn kết không bao giờ dứt.

Nhưng cậu sẽ không nói Chu Hạo biết, cậu muốn Chu Hạo chịu nổi đau mà An Hạ lúc trước đã phải chịu.

[…]

Hôm sau tại công ty, Tiểu A đem tài liệu những thông tin liên quan đến An Hạ mang đến cho anh xem.

Cầm xấp tài liệu trên tay, anh lật từng trang đọc thật kĩ những gì mấy năm qua cô cố gắng xây dựng nên công ty Tàng Kiếm.

Không hiểu sao, sau khi đọc xong có hai thứ cảm giác ùa về trong lòng anh. Một là cô đã chịu nhiều khổ cực như thế sao? Hai là người phụ nữ của mình thật mạnh mẽ, cô ấy khiến anh không thể nào hết yêu thương muốn bảo vệ cô được.

Mặc dù năm năm qua anh chạy khắp nơi tìm cô nhưng cũng cử người đi tìm hiểu thông tin của cô từ nhỏ cho đến hiện tại, đến khi chính mắt đọc được những dòng chữ trên đó anh mới biết bản thân mình trách lầm cô rồi.

“Đây là toàn bộ những thông tin của cô ấy mà cậu tìm được hay sao?”

“Đúng vậy, có điều từ khoản thời gian mười tháng đầu thiếu phu nhân qua bên Mỹ thì tôi không tìm được thông tin nào về cô ấy.”

Cậu không ngần ngại kêu cô với danh phận lúc trước, vì cậu biết Tổng giám đốc yêu thiếu phu nhân rất nhiều và đang từng ngày trách mắng bản thân.

Chu Hạo hơi nhíu mày khó hiểu về việc Tiểu A vừa nói.

Sao lại không tìm được chứ? Có khi nào cô ấy không nước Mỹ không? “Tổng giám đốc! Tôi thấy thiếu phu nhân ở bên đó

không sung sướng gì cho mấy, cô ấy lúc ban đầu chọn cách đi làm ở công ty và kinh doanh nhỏ. Sau bốn năm dành dụm cô ấy mới bắt đầu mở công ty Tàng Kiếm và chỉ trong vòng một năm đã đưa công ty trở nên hùng hậu như ngày hôm nay.”

“Với một mình thiếu phu nhân thì khó có thể làm được điều này.”

Ngón tay trỏ của anh gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt hiện tia cười xong nói:

“Cậu lại quên bên cạnh cô ấy có n Khánh, Tổng giám đốc công ty Hoàng thị. Thêm nữa theo như tôi biết cô ấy còn có cô bạn luật sư rất tài giỏi. Năm đó chính cô ta dùng lời nói của mình bắt ép tôi ký giấy ly hôn.” Nghe anh nói, lúc này Tiểu A mới hiểu hết hoàn toàn. Cậu sao lại quên mất bên cạnh thiếu phu nhân có anh bạn thanh mai trúc mã không phải dạng tầm thường. Có khi không tìm thấy cô ấy chính là do cậu ta cố tình giấu.

“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?” “Cậu hẹn cô ấy đến đây giúp tôi.” […]

An Hạ mặt mày khó chịu nhìn Chu Hạo đang ngồi thảnh thơi đối diện, khi không lại gấp gáp hẹn cô đến chỗ này. Nếu không phải đến để bàn công việc thì còn lâu cô mới đồng ý.

“Kêu tôi đến đây chỉ để nhìn anh thôi sao?”

“Nếu em thích thì cứ ngắm anh thoải mái.” Chu Hạo mặt dày không ngại ngùng còn tự nhiên trêu cô, An Hạ trừng mắt với anh. Người đàn ông này càng ngày càng thay đổi khiến cô không còn nhận ra nữa rồi, lúc trước anh ta đâu có vẻ mặt bỡn cợt như thế này đâu.

“Anh có gì muốn nói thì nói mau, tôi rất bận không rảnh đôi co với anh.”

Thấy cô có vẻ mất kiên nhẫn, Chu Hạo không tiếp tục giỡn nữa mà ngồi thắng người lại, ánh mắt kiên định nhìn thân ảnh nhỏ bé phía trước.

“Chu thiếu phu nhân, em có đồng ý cùng anh chơi một trò chơi sống còn không?”

“Tôi không phải vợ của anh, anh nên nhớ điều đó và đừng xưng hô một cách tùy tiện.” Sau khi nói rõ quan hệ với anh xong, cô lại biểu hiện thái độ khinh bỉ với anh. An Hạ hơi khom người xuống tiến gần lại phía anh nói nhỏ:

“Cái mạng của anh không xứng để so sánh với tôi.”

“Em ngày càng lớn gan rồi đấy, dám khiêu khích luôn cả anh.”

“Tôi đã nói rồi, núi này cao còn có núi kia cao hơn. Anh thôi nghĩ mình lúc nào cũng hơn người ta đi.” Trước sau Chu Hạo vẫn vẻ mặt thích thú nhìn cô và không có một tia nóng giận nào. Trong mắt anh chỉ có yêu thương và nuông chiều và còn có chút đau lòng nữa. Anh biết một người từ yếu đuối biến thành mạnh mẽ đã phải trải qua những gì thậm tệ lắm mới trở nên như vậy.

An Hạ thấy anh không phản ứng gì, nghĩ anh lại định bày trò gì nữa đây. Anh bây giờ khác xưa cô không thể nắm bắt được những suy nghĩ của anh nữa rồi.

“Xem như tôi chấp nhận lời đề nghị của anh đi, rất mong chúng ta sẽ có một cuộc chiến thật là ác liệt để phân thắng bại.”

“Đến lúc thua cuộc anh cũng đừng vì sĩ diện mà làm khó dễ một người phụ nữ như tôi là được.”

“Em hạ thấp nhân phẩm của anh như vậy sao?”

“Cái này là do anh nói, tôi chỉ là nhắc nhở anh trước mà thôi.”

“Không còn gì nữa tôi đi trước, tôi không có nhiều thời gian ở đây để tán gẫu với anh đâu.”

Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, không hiểu vì sao anh lại khẽ nở mỉm cười.

Rồi sẽ có ngày anh cũng bắt được em về bên cạnh anh thôi. An Hạ! ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu, hãy chờ anh em nhé.

An Hạ vừa rời khỏi Tiểu A liền nhanh chóng chạy vào, cậu vừa thở hổn hển vừa hỏi anh.

“Thiếu phu nhân có nghi ngờ chuyện gì không Tổng giám đốc?”

“Cậu nghĩ với trình diễn xuất của tôi cô ấy có thể nhận ra hay sao?”

Cũng đúng, Tổng giám đốc của cậu xưa nay nổi tiếng mưu mẹo khó ai có thể bì kịp thì làm sao với một người mới bắt đầu tiến vào thương trường như thiếu phu nhân có thể chống lại.

Nhưng cậu mong hai người sẽ làm hòa vì cậu không muốn nhìn thấy anh dằn vặt đau khổ mãi vì thiếu phu nhân. Những năm qua chứng kiến tận mắt những gì Tổng giám đốc làm với cô ấy, cậu đã phần nào hiểu ra và thông cảm cho thiếu gia.

Có trách thì trách thiếu gia nhận ra tình cảm của mình dành cho thiếu phu nhân quá trễ nên mới dẫn đến tình trạng như bây giờ.

Chương 92: Con Trai Hỏi Ba

Ngồi trong xe An Hạ không thể không nghĩ đến chuyện vừa rồi Chu Hạo nói với mình, anh như vậy là có ý gì?

Cô đưa tay lên xoa huyệt thái dương của mình cho bớt cơn đau đầu, mỗi lần gặp anh là chả có chuyện gì tốt đẹp cả.

Chu Hạo! Rốt cuộc kiếp trước tôi đã làm gì sai mà kiếp này anh lại khiến tôi tan nát cõi lòng như thế? Về đến nhà, An Hạ mang tâm trạng mệt mỏi đi vào trong, thấy cảnh tượng Thiên Bảo và Di Nhã đang ngồi chơi cười đùa vui vẻ mà bao nhiêu mệt mỏi cũng vì thế mà tan biến đi ngay tức khắc.

Thiên Bảo cầm chiếc xe mô hình kéo tới kéo lui, miệng cười khoái chí ngẩng đầu lên vô tình bắt gặp ngay ánh mắt của An Hạ. Nhóc la lên “Mẹ” xong buông đồ chơi trên tay xuống chạy ào đến chỗ cô. An Hạ cũng nâng khóe môi lên cười, đưa túi xách cho người giúp việc bản thân cũng bước tới gần nhóc hơn, đến khi nhóc đã sà vào lòng thì cô mới nhấc người nhóc bế lên.

“Hôm nay con ở nhà chơi có vui không?” “Dạ vui lắm ạ, con lại có thêm đồ chơi nữa đấy.” Cậu bé dụi cái mặt non nớt mềm mại của mình vào cổ của cô, nhóc chính là như thế, lúc nào cũng đeo bám An Hạ không rời nếu cô không bận công việc. “Thiên Bảo sướng thế, ai mua đồ chơi cho con vậy?”

“Là mẹ nuôi đấy ạ, hôm nay mẹ đi làm về mua rất nhiều xe đua mô hình cho con luôn.”

Cậu bé bắt đầu luyên huyền nói hết chuyện này đến chuyện nọ cho cô nghe.

Di Nhã và An Hạ nhìn nhau chỉ biết lắc đầu cười nhìn sự ngây ngô và đáng yêu của con trai.

Cô ôm Thiên Bảo chặt hơn, thật may năm đó có con trai làm động lực cho cô nếu không, cô không biết mình sẽ trải qua những năm tháng bên Mỹ như thế nào.

Cảm ơn ông trời đã mang con đến bên mẹ. Mẹ sẽ làm tất cả để bảo vệ con thật tốt.

“Cậu hôm nay lại đi gặp anh ta à?” Đột nhiên Di Nhã ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi, cô cũng không che giấu mà trả lời một cách thản nhiên. “Anh ta hẹn tớ đến để bàn công việc, nếu không phải vì lí do này tớ đâu có rảnh đến để thấy bản mặt đáng ghét của anh ta.”

Cô ấy thở dài ra một hơi rồi nói tiếp.

“Chuyện cậu nhờ mình làm mình đã làm rồi, ngày mai chín giờ họ sẽ đến gặp cậu. Đến lúc đó tớ và cậu cùng qua để làm giấy tờ bàn giao.”

Ánh mắt An Hạ tích tắt lóe sáng lên rồi trở lại bình thường, không ai biết cô đang muốn giở trò gì để đối phó với Chu Hạo, nhưng cái họ biết chính là An Hạ nhất định sẽ báo thù.

[…]

An Hạ đem Thiên Bảo từ phòng tắm đi ra cẩn thận mặc lại quần áo cho nhóc, cô mới vừa tắm cho nhóc xong. Bây giờ trên người nhóc thơm tho mùi sữa tắm và mùi sữa của cậu khiến cô luôn yêu thích luôn muốn ngửi lấy.

Đợi mẹ mặc cho mình xong, Thiên Bảo đột nhiên chu cái miệng ra, ánh mắt long lanh nhìn cô nói nhỏ: “Mẹ ơi! Ba là người như thế nào vậy mẹ?”

Vì mấy năm nay cậu cứ có cảm giác mỗi lần nhắc đến ba là thái độ của mẹ sẽ thay đổi ngay, không còn nét vui tươi trên mặt nữa mà thay vào đó chính là đau khổ.

Có phải ba đã làm gì cho mẹ giận rồi hay không? Cậu đã năm tuổi rồi nhưng chưa bao giờ thấy được mặt của ba, chỉ nghe mẹ hay nhắc đến người có tên Chu Hạo gì đó thôi, nhưng cậu cũng chưa gặp người đó bao giờ.

Biết mẹ buồn nên cậu không dám hỏi mẹ về ba nữa, nhưng bây giờ cậu đã lớn rồi, đủ nhận biết hết mọi thứ và có quyền biết ai là ba ruột của mình. Dù cho ba nuôi có cưng chiều cậu như thế nào thì đó vẫn không phải là ba ruột của cậu, cái cậu cần là tình thương của ba ruột dành cho cậu.

Ước mơ lớn nhất đến hiện tại của cậu là gia đình ba người được ở bên nhau.

Tay đang điều chỉnh lại cổ áo cho nhóc bỗng khựng lại và hơi run rẩy khi nghe nhóc hỏi cô như thế. Ánh mắt phức tạp đối diện với ánh mắt mơ hồ đang nhìn mình của con, An Hạ thật sự nói không nên lời. Cô thật ích kỉ khi giấu diểm Thiên Bảo không nói cho con biết ba mình là người như thế nào, nhưng cô cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, cô không có cách nào nói ra sự thật với con được.

“Sao hôm nay con lại hỏi chuyện này thế? Không phải mẹ nói với con là ba con đã mất rồi hay sao?”

Thiên Bảo bĩu môi xuống, đáy mắt bắt đầu xuất hiện tia nước, cậu khịt mũi mấy cái nức nở nói:

“Nếu ba không còn sống thì có thể cho con thấy mặt của ba có được không? Con muốn biết ba ruột của con là ai, con nhìn thấy mấy bạn đều có ba mẹ mà con thì chỉ có mẹ.”

Nói đến chữ cuối cùng thì trên mặt cậu đã đầy nước mắt từ bao giờ, nhìn con khóc An Hạ đau xót không thôi. Nhưng cô không thể mềm yếu mà cho con biết mặt của anh.

Chu Hạo không phải là người bình thường, anh là một doanh nhân nổi tiếng cả nước hay xuất hiện trên truyền hình, Thiên Bảo có thể sẽ bắt gặp anh một lần nào đó. Chính vì để tránh mọi chuyện thêm phiền phức cô chỉ đành nói dối con trai.

“Thiên Bảo ngoan, con nghe mẹ nói, trước tiên con nín khóc có được không? Con khóc mẹ sẽ buồn theo đó, con có muốn mẹ buồn không?”

Quả nhiên những lời này đã kích thích được nhóc, nhóc dù rất muốn biết ba mình là ai nhưng không bao giờ nhóc muốn vì mình mà mẹ phải đau lòng.

Chính vì thế nhóc lau nhanh những giọt nước mắt trên mặt, xong nhỏ tiếng nói:

“Con xin lỗi.”

Cô ôm lấy con trai vào lòng, tay vỗ nhẹ lên lưng của nhóc rồi mới chậm rãi nói:

“Mẹ biết con rất tò mò về ba của mình, nhưng mẹ không còn cách nào để có hình ảnh hay bất cứ thứ gì cho con thấy được. Bởi vì nhà chúng ta năm đó bị hỏa hoạn, lúc đó con đang nằm trong bụng mẹ nên con không biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Tất cả mọi thứ đều bị cháy đen hết bao gồm cả hình ảnh của ba mẹ, ảnh siêu âm của con.”

“Ba vì cứu hai mẹ con chúng ta mà bị một cây cột lớn rớt từ trên cao xuống đè lên, lúc đấy khung cảnh có chút hỗn độn nên không ai hay biết chuyện gì, đến khi mọi người phát hiện thì ba con đã ngừng thở rồi.” Nói xong, An Hạ vờ tỏ ra đau đớn mắt đỏ hoe chôn mặt vào cổ con trai mà hít lấy mùi hương của nhóc phát ra.

Xin lỗi con trai, mẹ lại nói dối con nữa rồi.

Hãy tha thứ cho mẹ, chỉ có cách này mẹ mới bảo vệ con tốt được thôi.

Bàn tay nhỏ bé của Thiên Bảo nắm chặt lấy góc áo An Hạ, từng câu từng chữ mẹ vừa nói ra như một vết thương bị khoét sâu trong lòng nhóc vậy.

Nhóc không ngờ ba lại mất như thế, miệng nhóc run run nói lên:

“Chắc lúc đó ba đau lắm.”

Trong đầu cậu tưởng tượng ra mọi thứ như lời cô kể, xong bắt đầu sợ hãi.

An Hạ cố nhịn xuống những cảm xúc của mình mà tiếp tục diễn.

“Phải, ba lúc đó đau lắm, ngay cả nhìn mặt mẹ lần cuối cũng không kịp.”

Thiên Bảo từ trong lòng cô chui ra, mắt ngấn lệ nhìn cô hỏi:

“Có phải vì như vậy mà mẹ buồn không?”

Cô nhìn con gật đầu, cô mong qua ngày hôm nay Thiên Bảo sẽ không tò mò về sự hiện diện của ba bé nữa. Sở dĩ cô không nói sớm với con vì sợ con còn nhỏ sẽ gây ám ảnh.

“Thiên Bảo xin lỗi mẹ, từ nay về sau con sẽ không nhắc đến ba nữa, vì vậy mẹ cũng đừng buồn nữa có được không?”

“Được”

Cuộc trò chuyện sau đó kết thúc, An Hạ dỗ cho Thiên Bảo ngủ, đợi con ngủ say cô cúi người xuống hôn lên trán con một nụ hôn ấm áp. Tay cẩn thận vuốt ve dọc má nhóc như nâng niu bảo vệ.

“Con trai ngoan của mẹ, con cứ như vậy ở bên cạnh mẹ nha”.

Chương 93: Trở Về Diệp Gia

Trong một căn phòng kín, ánh đèn yếu ớt tạo cho không khí trong căn phòng càng căng thẳng hơn. Một người phụ nữ đeo mặt nạ ngồi ở giữa bàn vị trí chủ chốt, hai chân bắt chéo lại tư thế ngồi thoải mái, ngón tay gõ gõ lên trên mặt bàn. Trong không khí im lặng chỉ nghe được hơi thở của nhau giờ phút này còn có thêm âm thanh của sự ma sát mà người phụ nữ tạo ra, nó làm người ngồi xung quanh cảm thấy rùng mình, khiếp sợ.

Môi người phụ nữ đó khẽ hé mở, bắt đầu nhỏ giọng nói:

“Chắc người của tôi đã nói rõ cho mấy người hết rồi

phải không?” “Dạ Quốc chủ tôi đã nghe hết rồi, cô muốn gì cứ làm theo như thế chúng tôi không có ý kiến.”

Những người đàn ông bụng bự trên đầu mọc hai thứ tóc, ánh mắt sợ hãi nhìn người phụ nữ và không quên nói lời ngon ngọt.

Trước mắt họ là quốc chủ nổi tiếng tàn bạo nhưng cô ta chưa từng ra tay với một ai, nếu có ra tay thì thuộc hạ của cô ta sẽ thay mặt cô ta đi làm việc. Điều này khiến cho bọn họ càng khiếp sợ mà nhanh chóng đầu hàng nghe theo.

Người phụ nữ hất tay một cái, không biết từ phía nào một người áo đen nữa xuất hiện đem đến một vali, người đó nhanh chóng mở ra xuất hiện trước mắt bọn họ chính là tiền đô la Mỹ được xếp đầy trong đó. Đám nịnh bợ nãy giờ thấy thế hai mắt sáng rỡ, mắt ai nấy như sắp rớt ra ngoài vì sắp chịu không nổi sức cuốn hút của mấy tờ tiền nằm gọn trong chiếc vali. Môi người phụ nữ khẽ cong lên, ý chỉ cười nhạo hiện rõ trong đáy mặt nhưng do ánh sáng không rõ nên không ai có thể nhận ra.

“Nếu các ông ký tên chuyển nhượng hết số cổ phần của Chu Thị cho tôi thì số tiền này là của các ông ngay lập tức.”

Sau đó lại thêm một người áo đen xuất hiện, không còn chiếc vali nào mà thay vào đó chính là cặp hồ sơ, người đó mở ra lấy những tờ giấy để trước mặt từng người xong lui người xuống.

Người phụ nữ ánh mắt lạnh lùng, không một tia gợn sóng nói:

“Ký hay không ký tùy mấy người.”

Câu nói vừa dứt thì đám người đó đồng loạt cúi đầu xuống cầm lấy cây viết không do dự ký rột rột lên. Thấy kế hoạch thành công như những gì mình nghĩ, người phụ nữ nhếch môi một cái rồi đứng lên.

“Coi như chuyện hôm hay đến đây kết thúc, các ông hiểu chuyện tiếp theo nên làm gì rồi chứ?” “Chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết chuyện này.”

Không chần chừ thêm nữa, người phụ nữ cùng đám thuộc hạ của mình rời đi trong tích tắc bỏ lại đám người đó giành giật nhau số tiền trong vali.

[…]

An Hạ nhờ người làm trong coi Thiên Bảo giùm xong bản thân tự lái xe chạy ra ngoài thành phố.

Đứng trước căn nhà cô lớn lên từ nhỏ đến giờ, sống mũi cay cay muốn khóc đến nơi nhưng cô chớp mắt mấy cái để điều chỉnh lại tâm trạng, hôm nay cô về đây không phải để nhớ lại chuyện ngày xưa mà có thể đứng đây khóc như thế này.

“Cho hỏi cô là ai thế?”

Sau lưng giọng nói của một người phụ nữ vang lên, thân thể An Hạ cứng đờ lại, giọng nói này mấy năm qua cô luôn khao khát muốn nghe thấy nhưng không thể. Bây giờ thì tốt rồi, giọng nói ấy chỉ cách cô không tới một mét là có thể nghe được nhiều hơn những gì cô mong muốn.

An Hạ từ từ xoay người lại, vầng trán cao nhăn lại, nước mắt từ khóe mắt đã không tự chủ được mà chảy ào ra ngay sau khi nhìn thấy thân ảnh trước mặt.

Cô nghẹn ngào nói:

“Mẹ.”

Tay Lâm Gia Yến đang cầm giỏ đựng đồ ăn bỗng buông ra, mọi thứ trong giỏ rơi vương vãi trên nền đất nằm lăn lóc một nơi.

Chân bà run run không thể nào nhấc lên nổi để tiến về phía cô, An Hạ thấy mẹ mình kích động phản ứng không kịp nên buông túi xách trên vai xuống chạy nhanh vào lòng bà.

“Mẹ, con về rồi.”

Như vỡ òa trong niềm hạnh phúc, Lâm Gia Yến nâng hai tay lên ôm cô thật chặt, bà đã lấy lại được tinh thần buông lời mắng.

“Đứa nhỏ này, mấy năm nay rốt cuộc con đã đi đâu vậy hả? Con có biết cả nhà nhớ con mong tin con từng ngày không hả?”

Bà giận lắm, giận cô không nói lời nào đã biệt vô âm tích mấy năm liền. Ngày hay tin cô bỏ ra nước ngoài, ly hôn với thiếu gia nhà họ Chu bà sốc lắm nhưng cũng hết cách. Bà không biết nên đi tìm cô ở đầu mà chỉ hy vọng cô có một ngày chịu quay về đây.

“Con xin lỗi, là con gái bất hiếu khiến mọi người lo lắng.”

Hai người cứ ôm nhau mà không nói tiếng nào thật lâu sau đó Lâm Gia Yến mới chịu lên tiếng.

“Thôi đừng đứng đây nữa, vào nhà rồi muốn nói gì cũng được.”

“Da”

Cô và mẹ tách ra, lúc hai người định vào nhà. An Hạ bắt gặp ngay ánh mắt của chị hai và ba đang nhìn mình.

Chị Hai vẫn như ngày nào nhìn cô với vẻ yêu thương, nuông chiều. Còn ba nay đã khác tóc ba đã bạc hơn rất nhiều, ông không còn thể hiện thái độ ghét bỏ cô nữa mà thay vào đó chính là ánh mắt xót thương, đau khổ nhìn con gái của mình.

Cô nghĩ thầm trong lòng, cô có đang nhìn lầm hay không? Sao cô có cảm giác ba không còn như ngày xưa nữa, ba của bây giờ chính là biết yêu thương cô hơn.

Thấy cô đứng đó chưa chịu vào, ông Lâm vội lên tiếng.

“Còn đứng đó, đi năm năm rồi bây giờ ngay cả nhà cũng không muốn vào luôn hay sao?”

Cô gượng gạo bước chân vào nhà, đến lúc ngồi xuống ánh mắt mất tự nhiên nhìn ba người họ ngồi đổi diện mình.

Thấy không khí có chút ngượng ngùng và ngột ngạt, An Ngọc chủ động đứng lên đi qua ngồi kế bên cô nắm chặt lấy bàn tay An Hạ.

“Em đi đâu mà tận bây giờ mới chịu về thế? Cả nhà ai cũng nhớ em.”

“Em có chuyện nên cần ra nước ngoài giải quyết, xong chuyện em mới về đây. Vì sợ mọi người lo lắng nên em mới quyết định đi mà không nói, nhưng không ngờ trước sau gì mọi người đều biết.”

An Hạ thở dài đưa tay qua ôm cô, rồi giở giọng trách móc.

“Đứa ngốc, em nói với cả nhà một tiếng mọi người sẽ yên tâm hơn là không nói tiếng nào đã đi.” “Em sẽ không như vậy nữa.”

An Ngọc đang rất tự nhiên bỗng òa khóc lên nức nở, tay còn đánh nhẹ lên vai cô.

“Con nhỏ này thật là, hại chị mày khóc quá trời vì nhớ mày mà không biết làm sao mới liên lạc được với mày.”

Lâm Gia Yến đã đi qua ngồi xuống từ lúc nào, bà cũng đưa tay ra ôm lấy hai người cùng khóc.

Thấy cảnh tượng, ông Lâm nghẹn ngào kéo tay áo lên vội lau đi mấy giọt nước mắt vừa vô tình rơi xuống. Ông không phải là người cha tốt mà, đến khi mọi chuyện bại lộ mới biết mình đã làm sai.

Nhưng lúc An Hạ nhìn qua ông, ông lại tránh đi không nhìn lại cô. Điều này làm cho An Hạ vừa có chút hi vọng bỗng buồn bã trở lại, ba vẫn không thể dành chút sự cảm thông cho cô sao?

[…]

Khóc một trận, xong một nhà bốn người mới chịu ngồi lại ngay ngắn nói chuyện, ông Lâm nhìn cô ánh mắt không còn trốn tránh mà nhìn thẳng vào như cho cô thấy được sự chân thành của ông. “Ba có chuyện muốn nói với con.”

An Hạ như vỡ òa trong niềm hạnh phúc ngay lúc này một lần nữa, ba kêu cô bằng con vậy ba có thể buông xuống chuyện năm xưa rồi có phải không?

“Dạ, ba cứ nói con nghe đây.

Ánh mắt mong đợi của An Hạ nhìn ba mình, cô tin ba sẽ không tổn thương cô một lần nữa.

Chương 94: Anh Đến Tìm Em Có Việc Gì Sao?

Trước khi nói lời tiếp theo, ông Lâm đan hai tay thật chặt lại mắt ông đã đỏ lên giọng nghẹn ngào nói: “Ba xin lỗi con về những gì mà ba đã gây ra trước đây, ba không biết con có tha thứ cho ba không nhưng ba muốn bản thân phải đứng ra nhận tội với con một lần thì ba mới yên tâm.”

An Hạ nhịn không được nữa, mặt nhăn lại, cánh môi run run viền mắt đỏ lên nhìn ba mình.

Cô đợi bao nhiêu năm để nghe câu nói này của ba cuối cùng cô cũng nghe được rồi, nhưng cái cô muốn vẫn là lý do vì sao ba ghét mình hơn.

“Con có thể hỏi ba lý do vì sao con bị ghẻ lạnh như vậy được không?”

Trước câu hỏi của con gái, ông Lâm nghẹn lại nơi cổ họng không thốt nổi thành lời. Nhắc đến chuyện này cả An Ngọc và bà Yến không nhịn được mà đau xót trong lòng.

Chỉ vì thói mê tín dị đoan đã khiến một đứa nhỏ vốn dĩ có tuổi thơ tươi đẹp lại trở nên tăm tối như thế này thật đáng hổ thẹn mà.

“Ba..ba có lỗi với con nhiều lắm. Lúc con sáu tuổi, trong một lần đi làm ăn ở xa ba có gặp một ông thầy bói, ổng nói trong nhà chúng ta có khắc tinh, người này sẽ hại chết từng người một trong gia đình.”

“Ba mới sợ hãi hỏi là ai, người đó nói tuổi Thìn chứ không nói tên ra. Trùng hợp con lại tuổi đó nên ba mới làm thế, ba lúc đó quá hồ đồ tin lời nói xàm bậy của gã thầy bói mà khiến cuộc đời con chịu khổ như thế này.”

Ông Lâm ôm lấy đầu một cách bất lực, những năm này trôi qua với ông như một cực hình, không lúc nào ông tha thứ cho bản thân những tội lỗi mà mình đã gây ra cho con gái.

Hai tay đặt bên người của An Hạ run lên, miệng nở nụ cười cay đắng.

Chỉ vì như thế cô bị ghét bỏ nhiều năm hay sao? Cô đột ngột đứng bật dậy, tay ôm lấy ngực hét lên. “Ba có thấy mình quá đáng lắm không? Ba có biết nơi này của con nó đã tổn thương sâu sắc như thế nào rồi không? Ba tại sao có thể nhẫn tâm làm chuyện như vậy với chính con ruột của mình vậy chứ?”

“Ba có bao giờ nghĩ lời ông thầy bói đó nói là đúng hay sai chưa mà mặc định ổng nói ra là đúng là phải đề phòng ngay? Một đứa bé chỉ mới sáu tuổi đã phải chịu sự đánh đập, lạnh nhạt từ chính người ba ruột của mình thì thử hỏi làm sao nó có được cuộc sống vui vẻ đây?”

Bà Yến che miệng lại khóc lớn lên, ông trời đang trừng phạt gia đình bà hay sao mà có thể để chuyện này xảy ra cớ sự như ngày hôm nay vậy chứ. Ông Lâm ngồi đơ ra đó, chỉ biết nghe những lời trách móc của cô mà không lên tiếng phản bác. Ông biết nói gì để xóa bỏ những sai lầm mà bản thân đã gây ra đây.

An Hạ đau đớn nhìn người cha mà cô luôn kính trọng ngồi thơ thẩn trước mặt, cô biết ông hối hận rồi, ông sẽ tự trách bản thân lắm. Cô chỉ là một chút tức giận cộng thêm nỗi uất ức không nói thành lời của cô từ nhỏ đến bây giờ khiến cô như mất đi lý trí mà nói ra những từ khó nghe như vậy.

An Hạ chậm rãi bước lại gần chỗ ông ngồi rồi khụy chân xuống trước mặt ông. Cô không do dự ôm chầm lấy ông Lâm.

“Con không có trách ba đâu nên ba đừng tự trách bản thân nữa, con hiểu cho ba mà. Chỉ cần sau này ba đừng đối xử với con như thế là được.”

“Không đâu, sẽ không có chuyện đó nữa đâu. Ba làm sao có thể làm thế với con được.”

Ông cũng không nhịn được mà đưa hai tay già nua đầy nếp nhăn của mình lên, bàn tay có hơi run run ôm lấy thân hình bé nhỏ của con gái út này.

Đã bao lâu ông không được ôm lấy cô như thế này rồi, ông không còn nhớ rõ thời gian được nữa.

Ông rất hối hận vì đã bỏ lỡ lâu như vậy, ông sẽ dùng quãng đời còn lại của mình yêu thương cô nhiều hơn, để bù đắp những gì bản thân đã gây ra cho cô. An Ngọc và bà Yến ngồi bên cạnh thấy hai cha con họ đã làm hòa với nhau mà có thể nở một nụ cười mãn nguyện. Chuyện này bà đã mong muốn từ rất lâu rồi mà đến tận bây giờ mới có thể thấy được. Cảm ơn ông trời đã bỏ qua hết mọi chuyện cho gia đình con có được hạnh phúc trọn vẹn, dù hơi muộn nhưng có còn hơn không.

[.)

Sau màn nói ra sự thật năm xưa, cả nhà Diệp gia xúm lại làm một bữa ăn thật thịnh soạn coi như để ăn mừng.

An Hạ đã nói hết những gì cô đã làm bên Mỹ và đĩ nhiên ngoài chuyện của Thiên Bảo ra, cô nghĩ bây giờ vẫn chưa đến lúc có thể nói ra chuyện này với cả nhà. Tối đó cô ở lại Diệp gia ngủ cùng chị và mẹ để nói chuyện tâm sự sáng hôm sau mới trở lại thành phố. Vừa vào đến nhà đã thấy Ân Khánh thắng người ngồi yên trên ghế, cô vui vẻ đi lại khoác tay cậu.

“Anh đến tìm em có việc gì sao?”

Ấn Khánh nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt ngờ vực hỏi:

“Em có chuyện gì vui sao?”

An Hạ chỉnh lại tư thế ngồi của mình rồi kể lại chuyện hôm qua cho cậu nghe, nghe xong cậu cũng nâng khóe môi lên cười với cô.

Cuối cùng cô ấy đã có được sự yêu thương còn lại của gia đình rồi.

An Hạ! Em vốn dĩ nên có nó từ rất sớm mới đúng. “Em nói chuyện của em xong rồi đó, tới anh đi anh đến tìm em có việc sao?”

Ân Khánh xoay người cầm lấy xấp tài liệu bên cạnh đưa cho cô, ánh mắt đăm chiêu nhìn An Hạ.

“Chuyện này không liên quan đến em chứ?” An Hạ cầm lấy hồ sơ lật ra xem, đuôi mắt hơi giật giật rồi trả lại cho cậu, miệng tự nhiên nói:

“Anh nghĩ làm sao vậy, em lại có thể nghĩ ra chuyện này để đối phó với anh ta sao?”

Ân Khánh chăm chú nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của cô xem có chút nghi ngờ nào không, nhưng cậu không thể nào nhìn ra được. Nói cô diễn giỏi hay thật sự cô không có làm đây?

“Vậy em nghĩ xem ai đã đứng sau vụ này lôi kéo hết các cổ đông công ty Chu Thị? Anh nghe nói những cổ đông này đã chuyển nhượng cổ phần cho một người và người này hiện giờ đã nắm được năm mươi mốt phần trăm, trong khi Chu Hạo chỉ có bốn mươi chín phần trăm. Khả năng Chu Thị sẽ đổi chủ chỉ một sớm một chiều mà thôi.”

“Vậy chả phải tốt hay sao? Để anh ta không còn cơ hội ngóc đầu lên được nữa.”

Ánh mắt hận thù của An Hạ nhìn về một hướng, đối với tin tức của Chu Hạo không khiến cô bất ngờ gì là mấy.

Ân Khánh thở dài nhìn cô không biết nói sao cho cô hiểu, cậu muốn khuyên cô không nên dính dáng đến mấy vụ này nhưng có lẽ cậu không có tư cách khuyên nhủ cô rồi.

Chỉ vì một tên Chu Hạo từng khiến cô đau khổ mà phải làm đến mức này hay sao? Năm năm qua tận mắt chứng kiến hết những gì cô nỗ lực xây dựng cậu đã hiểu cô quyết tâm như thế nào.

“Anh mong chuyện này sẽ không liên quan đến em, chuyện này không phải chuyện đơn giản em không dính dáng đến thì càng tốt.”

Cậu định đứng lên đi ra ngoài thì phía sau cô bỗng lên tiếng.

“Nếu em liên quan đến thì sao?”

“Thì anh sẽ giải quyết giúp em.”

Một câu nói đơn giản nhưng lại khiến lòng An Hạ có ấm áp lại có chút đau lòng.

“Anh có nhất thiết phải làm vậy với em không? Em không xứng để nhận được sự giúp đỡ đó từ anh. Anh quá tốt, em không thể nào không chút mặt mũi nhận được sự quan tâm lớn lao của anh như vậy.”

“Em không cần phải áy náy gì hết, anh là tự nguyện.” Nói xong cậu đi thắng ra không nói cô thêm câu nào.

Chương 95: Con Sao Thế? Sao Lại Buồn Rồi?

Ân Khánh đi thẳng ra vườn thấy Thiên Bảo ngồi chơi với cô giúp việc ngoài đây. Bé mới năm tuổi nên An Hạ quyết định không cho con đi học sớm mà chỉ ở nhà, đủ sáu tuổi cô sẽ cho con đi học.

Cậu nhẹ nhàng bước đi không tiếng động đến gần nhóc, cô giúp việc thấy cậu định mở miệng kêu thì được Ân Khánh đưa tay lên miệng ý nói im lặng. Cô ấy cũng hiểu và làm theo rồi đứng lên lùi về sau mấy bước xong đi vào nhà để lại không gian cho hai người.

Thiên Bảo vì mê chơi với mấy cái mô hình nên không hay biết có người đang đến gần mình.

Ân Khánh đến gần xong ngồi xuống kề mặt lại gần nhóc xong hôn nhóc một cái, bất ngờ nhóc giật mình xoay người ra sau.

Cậu nhìn biểu cảm ngơ ngác, hai mắt tròn xoe nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, hành động đáng yêu làm sao. Cậu nhịn không được mà đưa tay ra nựng lấy má bánh bao của nhóc mới khẽ nói.

“Con không nhận ra ba nuôi hay sao mà nhìn ba như thế?”

Nghe giọng nói quen thuộc, Thiên Bảo hoàn hồn lại sau đó là bổ nhào vào ngực cậu giọng nũng nịu vang lên.

“Con chỉ là giật mình mới không phản ứng thôi.”

Vì nhóc còn nhỏ có những chuyện nhóc vẫn còn chưa hiểu nên đôi khi câu nói của nhóc có chút khó hiểu.

Cậu vuốt nhẹ lưng thằng bé ánh mắt cưng chiều luôn nhìn theo những hành động của nó.

Cậu cũng không hiểu từ lúc nào bản thân lại có thể yêu thương một đứa bé không có máu mủ gì với mình như vậy, có thể nó là con của An Hạ chăng? Hay vì nó đáng yêu xứng đáng được mọi người yêu mến?

“Ba nuôi lại đến đây tìm mẹ vì công việc à?”

Đột nhiên thắng bé từ trạng thái cười đùa chuyển sang buồn man mát khiến Ân Khánh khá bất ngờ mà kéo nhóc ra hỏi:

“Con sao thế? Sao lại buồn rồi?”

Mặt nó bí xị lại, nhìn cậu không vui.

“Ba tới thăm con chỉ khi có việc thôi sao? Mấy lúc rảnh khác thì không có qua đây, con muốn gặp ba cũng không được.”

Như hiểu ra được chuyện gì, cậu cười khổ trong lòng. Hóa ra là nhóc muốn tìm người chơi cùng nhưng cậu thì lại quá bận, không cần phải nói An Hạ cũng bận không kém.

[…]

Chu Hạo đi đến Chu gia tìm gặp bà nội để thông báo cho bà biết An Hạ đã quay trở về, biết đâu vì chuyện này mà anh có thể nhờ bà giúp một tay đem cô lại bên cạnh mình.

Nhưng Chu Hạo lại không ngờ bà nội lại cứng rắn như thế, vẫn nhất quyết không chịu giúp anh dù anh đã hết lời cầu xin.

“Con đợi cô ấy năm năm rồi nội định không giúp con một lần hay sao?”

Trước ánh mắt mong đợi của anh, nội Chu vẫn lạnh nhạt không chút mềm lòng nào thỏa thuận với lời đề nghị của anh. Bà làm sao có thể giúp một đứa cháu không biết trân trọng vợ của mình như thế chứ.

Nội Chu quay mặt đi hướng khác không thèm đếm xỉa gì đến anh nữa.

Chu Hạo thấy vậy, mặt mày nhăn lại rất khó coi. Mục đích anh đến đây để cầu xin bà nội mà sao khó khăn quá.

Anh vẫn chưa bỏ cuộc đi lại bỏ qua sĩ diện của bản thân mà quỳ xuống dưới chân bà, lấy tay đẩy đẩy cánh tay nội Chu.

“Nội nể tình cháu là cháu đích tôn của Chu gia mà giúp con lần này có được không?”

Nội Chu quay qua nhìn anh xong thở dài rút cánh tay lại.

“Cậu làm sai đến đây nhờ tôi giúp xem ra thể thống gì nữa, bản thân làm sai thì tự đi mà sửa sao bắt người khác giúp mình được.”

“Tôi nói cho cậu nghe, cậu làm cháu dâu tôi đau lòng bỏ đi mấy năm thì cậu xác định chịu đau khổ mấy năm để bù đắp đi, cho biết cảm giác như cháu dâu của tôi.”

Chu Hạo nghe đến đây thì đứng thẳng người lên, rất tự tin nói:

“Con cũng đau đớn năm năm rồi còn gì, con đau nhiêu đó chưa đủ hay sao?”

Nội Chu trừng mắt nhìn anh nói không nên lời, thắng cháu trời đánh này có thể nói ra những lời nói này thật sự bà già đây quá xem thường nó rồi.

“Mày mau cút khỏi mắt bà ngay, bà già này không có loại cháu trai như mày đâu. Năm năm của mày lớn bằng cả đời cháu dâu tao chịu thiệt thòi hay không mà đòi đem ra so sánh?”

Tay bà run run chỉ thắng vào mặt anh quát xong không thèm để ý đến anh nữa mà cầm lấy cây gậy bên cạnh chống người đi vào trong.

Nhìn mặt anh thêm chút nữa có thể bà sẽ lên cơn đau tim vì tức giận mà thôi, bà chưa nhìn thấy được mặt của cháu chắt thì bà chưa muốn nằm xuống đâu.

Nhìn bóng lưng bà dân khuất sau bức tường, Chu Hạo ngồi xuống ghế đưa hai tay ôm lấy đầu. Không được bao lâu anh lại gầm lên hai tay tăng thêm lực cào cấu lên mái tóc vô tội của mình đến rối tung lên.

Người giúp việc đứng gần đó thấy hành động của thiếu gia nhà mình thật đáng sợ, nên ai nấy đều nhanh trí bỏ ra ngoài hết không ai dám đứng lại gần đó thêm giây phút nào nữa.

Điện thoại trong túi reo lên, lấy ra xem là Tiểu A gọi đến anh điều chỉnh lại hơi thở rồi mới nghe máy.

Không biết bên kia Tiểu A nói gì mà sắc mặt của anh bỗng đen lại, thân thể toát ra sự lạnh lẽo đến rợn người.

Chu Hạo siết chặt chiếc điện thoại trong tay, miệng nghiến răng nói với Tiểu A.

“Cậu điều tra rõ cho tôi người phụ nữ đó là ai, nếu tra ra được dẫn đến đây gặp tôi. Tôi muốn xem xem là cô gái nào lại có lá gan dám tống cổ tôi ra khỏi Chu Thị?”

Sau khi tắt máy, Chu Hạo vẫn ngồi ở tư thế đó. Ánh mắt đăm chiêu nhìn về một hướng, trong lòng anh đang nghĩ đến một người con gái. Nhưng liệu có phải là cô hay không?

Với tính cách của An Hạ thì chuyện này không làm khó được cô, nhưng Tiểu A lại nói là một quốc chủ có tiếng tăm đứng ra mua thì với trường hợp An Hạ là không thể nào. Cô ấy làm sao có thể có liên quan đến mấy vụ xã hội đen được chứ, cô tuy cá tính, mạnh mẽ nhưng không thể nào đụng đến mấy chuyện đánh người.

Từ Chu gia trở về, Chu Hạo lập tức cử người theo dõi An Hạ và tìm kiếm những cổ đông đã bán đi cổ phần của Chu Thị, anh muốn hỏi họ xem người phụ nữ đó đã cho họ những gì, nếu là tiền anh đây có thể cho gấp đôi thậm chí là gấp mười lần để lấy lại số cổ phần vốn thuộc về Chu Thị.

“Tổng giám đốc, bọn họ đến rồi nhưng tôi đã hỏi và họ nói không biết gì cả và xem như chưa có chuyện gì đã xảy ra, có phải chúng ta bỏ qua manh mối nào rồi hay không?”

Tiểu A từ bên ngoài đi vào báo cáo cho anh, hôm nay Chu Hạo ở lại công ty tăng ca nên Tiểu A cũng vậy. Trong công ty giờ đây chỉ còn lại hai người, từng kế hoạch Chu Hạo lập ra và chỉ hai người có thể biết.

“Cậu cứ làm theo những gì tôi nói, tôi muốn kẻ đó phải xuất hiện trước mặt tôi trong vòng ba ngày nữa, tôi không tin nhiều năm trên thương trường của mình mà bị một người phụ nữ nhỏ bé đánh bại.”

Ánh mắt gian xảo cùng nụ cười nhếch mép của Chu Hạo cho thấy anh đây đang rất để ý đến vụ việc này. Không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy hứng thú với người phụ nữ này, có lẽ đây là người đầu tiên dám đứng ra chống đối lại anh.

Không đúng, người này là thứ hai.

Người đầu tiên có lẽ không ai khác chính là người phụ nữ của anh, Diệp An Hạ.

Nhớ đến cô, ánh mắt đang hiện lên tia hứng thú chuyển dần sang tia thương yêu nồng đậm, miệng cũng không tự chủ được mà nâng khóe môi lên.

Chương 96: Vợ Ơi! Hôm Nay Nhìn Em Ngon Quá

Nội Chu sau khi xác định anh đã ra về mới từ từ bước lại ghế sô pha ngồi xuống. Ánh mắt bà ghét bỏ nhìn ra ngoài cổng nói thầm:

“Đáng đời, bà coi cháu sau này còn có thể ức hiếp con gái nhà người ta nữa hay không?”

Nói xong bà quay sang kêu người giúp việc đứng bên cạnh đi lấy điện thoại cho bà. Người giúp việc không chậm trễ nhanh tay cầm lấy điện thoại trên kệ cung kính đưa ra trước mặt bà.

“Thưa lão phu nhân điện thoại đây ạ.” “Được rồi cô đi làm việc đi.”

Đợi cô ấy đi bà mới bấm tìm số điện thoại quen thuộc rồi bấm gọi đi.

Nhanh chóng bên kia truyền đến giọng nói của An Нạ.

“Dạ con nghe thưa nội.”

“Cháu gái ngoan, bà nghe nói con đã về nước rồi hả? Sao không đến thăm bà già này vậy?”

Nội Chu giả vờ nói giọng trách móc, An Hạ bên kia nghe được bà lại giở giọng ai oán với cô nên cô không nhịn mà cười lớn. Nội Chu không nghe được lời an ủi nào còn nghe ra được cô như đang cười nhạo mình mà không vui lên tiếng:

“Cháu còn cười được sao?”

An Hạ điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, bắt đầu nghiêm túc lại nói chuyện với bà. “Cháu xin lỗi, cháu không phải cố ý cười nhạo gì bà mà là cháu nghe giọng bà giống như đang làm nũng nên cháu nhịn cười không được.”

“Con nhỏ này thật là.”

Cô đưa tay lên che miệng cười nhỏ tiếng lại để bà không nghe thấy nếu không lại giận dỗi cô cho coi, mấy lần điện trước bà cũng hay làm như vậy để cô chịu quay về cho bà gặp mặt.

“Hay vầy đi, ngày mai con đến nước nội đi dạo có được không?”

“Cháu nói thật?”

“Dĩ nhiên, cháu có bao giờ nói dối với nội đâu.” “Vậy thì được, xem như bà vì cuộc hẹn ngày mai mà bỏ qua cho cháu đấy.”

[.)

Thiên Băng từ phòng tắm đi ra, trên người còn tỏa ra hương thơm nhè nhẹ của sữa tắm hoa anh đào. Mỗi lần ngửi thấy mùi hương này khiến Lãnh Thần không thể nào kiềm chế được dục vọng của mình.

Ngay tại lúc này, sau khi cô ấy đi ra cậu như con hổ đang rình rập con mồi của mình. Ánh mắt đục ngầu dáng chặt vào cơ thể quyến rũ của Thiên Băng, mái tóc cô ấy vẫn còn ướt nên những giọt nước rớt xuống vai và ngực làm chiếc áo đã mỏng nay càng mỏng hơn, cảnh sắc bên trong như ẩn như hiện trước mắt cậu.

Lãnh Thần khẽ nuốt một ngụm nước bọt, mắt vẫn chăm chú nhìn Thiên Băng.

Thiên Băng đang sấy tóc thì cảm nhận được như có ai đang nhìn mình bèn quay người lại và chạm ngay ánh mắt nóng bỏng của Lãnh Thần, cô cảm giác như có một dòng điện chạy qua cơ thể của mình ngay lúc này, giọng nói lắp bắp vang lên:

“Anh…anh nhìn em làm gì?”

“Vợ ơi hôm nay nhìn em ngon quá.”

Cậu không biết liêm sỉ bất giác thốt lên một câu khiến da mặt vốn mỏng manh của Thiên Băng đỏ ửng lên một mảng lớn. Thiên Băng tránh né cái nhìn chăm chú đó mà nói nhỏ:

“Anh nói bậy bạ gì đấy, Lãnh Thần nghiêm túc thường ngày đâu rồi?”

Lãnh Thần không trả lời câu hỏi đó của cô ấy mà đứng lên bước lại gần Thiên Băng xong cúi đầu xuống chọn mặt trong cổ cô ấy miệng thủ thỉ.

“Ở bên ngoài anh có thể là người đàn ông nghiêm chỉnh nhưng khi ở gần vợ của mình thì anh gần như hóa thú xem em như một món ăn mà từ từ thưởng thức.”

“Lãnh Thần, anh dám xem em là đồ ăn sao?” Đột nhiên Thiên Băng thay đổi thái độ nhìn cậu quát lớn, vốn định trêu Thiên Băng thêm chút nữa nhưng thấy tình thể có chút không đúng cho lắm nên Lãnh Thần nhanh chóng đầu hàng quỳ dưới chân cô bắt đầu chơi chiêu.

“Bà xã đừng giận, ông xã nói sai rồi là ông xã không nên nói bà xã như thế. Nói đúng hơn em là thú còn anh là thức ăn.”

Thiên Băng cố nhịn cười nhìn hành động vội vàng của cậu mà mặt không vui nhìn cậu không nói lời nào.

Lãnh Thần thầm khóc trong lòng, cậu sao lại ngốc như thế lại đi nói mấy thứ này với cô. Nếu muốn ăn thịt thì phải để cô tự nguyện cậu lại đi nói thế này không khác gì muốn ngủ ngoài sô pha.

Từ ngày cưới được Thiên Băng về nhà cậu đã từng nói cô sẽ là bà hoàng của cậu, lời cô nói ra cậu sẽ đồng ý ngay lập tức.

Mắt Lãnh Thần đảo qua đảo lại tìm kiếm chuyện gì nói cho cô quên đi chuyện lúc nãy, bỗng trong đầu cậu nhớ ra một chuyện vội đứng lên kéo Thiên Băng lại bên giường ngồi xuống.

“Anh kéo em lại đây làm gì? Em còn chưa hết giận đầu.”

“Bà xã, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Anh đừng có kiếm cớ, đêm nay anh ngủ ở phòng khách cho em.”

Nghe sắp không được ngủ với vợ, Lãnh Thần bắt đầu gấp gáp hẳn lên, miệng cũng nhanh nhẹn nói:

“Không, không em nghe anh nói cái đã. Chuyện là An Hạ về nước rồi em có biết không?”

Thiên Băng mở to mắt ra, miệng cũng không ngậm lại được mà há to ra như không tin vào lời cậu vừa nói, mãi lúc sau cô ấy mới hoàn hồn nắm lấy tay cậu lây lây hỏi gấp:

“Anh nói thật sao? Chị dâu trở về rồi sao?”

Lãnh Thần thừa cơ hội siết chặt bàn tay của cô kéo cô ôm vào lòng.

“Anh nói là sự thật, hơn nữa chị dâu em đang là đối thủ cạnh tranh với anh của em luôn đấy.” Nằm trong lòng cậu, Thiên Bằng nghĩ đến tình cảnh đó miệng vô thức nói:

“Đáng đời anh hai, đây là những gì anh hai đáng phải nhận.”

[…]

Trong một nhà hàng sang trọng bật nhất nằm ở giữa trung tâm thành phố A, An Hạ bước xuống xe xong đi vòng qua ghế bên kia mở cửa đỡ nội Chu bước ra ngoài.

“Con thấy nhà hàng này có nhiều món ngon nên con quyết định dẫn nội đến đây để thưởng thức xem sao.”

Nội Chu một tay cầm gậy một tay vịnh lấy tay An Hạ, chân từ từ bước theo bước chân An Hạ đi vào trong.

“Nội đã già rồi ăn cái gì chả được, miễn là được gặp con là nội vui rồi.”

“Sau này khi rảnh con sẽ đến dẫn nội đi chơi, đến lúc đó nội không phải lo bản thân ở nhà buồn chán nữa.” “Được, được.”

Nội Chu cười híp cả mắt, bàn tay đầy nếp nhăn càng nắm chặt lấy tay cô hơn.

Đối với bà từ khi nhìn thấy An Hạ là bà đã quyết định sau này sẽ yêu thương cô nhiều hơn rồi, không phải vì ơn cứu mạng năm xưa mà ở cô, bà cảm nhận như một đứa cháu ruột thịt của mình.

An Hạ đưa bà đến một cái bàn gần bên cửa sổ, chỗ này có đủ ánh sáng lại mát mẻ, từ bên trong nhìn ra có thể thấy được toàn khung cảnh ngoài đường dòng xe vội vã chạy qua lại không thôi.

Cô cẩn thận đỡ bà ngồi xuống rồi đi qua ngồi đối diện với bà.

“Con nhớ nội lắm, con cũng muốn về thăm nội nhưng con bận công việc quá đến giờ mới trở về đây được, nội đừng có buồn con nha.”

“Đứa ngốc, nội có giận con gì đâu chỉ là nội nói cho vui thế thôi.”

“Con biết nội thương con nhất mà.”

An Hạ rời khỏi ghế chạy qua ôm lấy bà, nội Chu cũng không chần chừ mà ôm đáp trả. Bàn tay của bà run run nhưng không ngăn được cái ôm đầy ấm áp mà bà dành cho cô.

“Hôm nay Hạo nó đến tìm bà để thông báo việc con đã trở về nên nội mới biết mà điện cho con.” Cánh môi An Hạ khẽ giật giật, nụ cười trên môi cũng cứng đờ lại xong tắt dần và biến mất đi.

“Anh ta nói gì con đều không để ý đâu, năm năm trước con ra đi là đã quyết định cuộc sống sau này không liên quan đến anh ta rồi.”

Nội Chu nghe xong chỉ biết thở dài trong lòng chứ chẳng biết nói sao cho cô vơi bớt đi nỗi buồn năm xưa.

Chương 97: Hàn Thiên Tỏ Tình

Di Nhã từ công ty Tàng Kiếm đi ra nhanh chân bắt lấy chiếc taxi đang chạy đến gần rồi ngồi vào xe rời đi.

Ngồi bên trong xe cô ấy cảm thấy khó hiểu khi đột nhiên Hàn Thiên lại muốn hẹn mình đến công viên nổi tiếng ở giữa thành phố nơi dành cho mấy cặp tình nhân.

Cô và anh đâu phải người yêu với nhau đầu mà đến chỗ đó chứ.

Đến khi xe dừng lại, Di Nhã cầm lấy túi xách bước xuống xe xong sau đó nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng Hàn Thiên.

Hôm nay sao mà vắng người thế? Đây là một địa điểm nổi tiếng lúc nào cũng đông người sao hôm nay lại khác thường đến như vậy?

Trong lòng Di Nhã cảm nhận được có gì đó không đúng nhưng chân của cô ấy vẫn không ngừng mà bước từng bước đi vào trong.

Khi Di Nhã băng qua hết hàng cây xanh mát, những chỗ vui chơi cho trẻ em cuối cùng dừng lại trước một thác nước lớn nằm giữa công viên. Chân Di Nhã chợt đứng khựng lại khi thấy Hàn Thiên đứng ở đó trên tay cầm một bó hoa thật lớn, miệng cười thật tươi nhìn cô.

Hai tay của cậu đã siết chặt từ lúc nào, lúc thấy Di Nhã xuất hiện cậu mới biết được bản thân khẩn trương như thế nào. Hôm nay cậu hẹn cô đến đây là muốn tỏ tình với cô, bao nhiêu năm quen biết nhau cuối cùng cậu cũng nhận ra phần tình cảm của mình. Hàn Thiên thấy cô không phản ứng gì đứng ngay nơi đó, cậu thở dài một tiếng xong chủ động bước lại gần cô. Đến gần rồi mới thấy lông mày cô nhăn đến mức thật khó coi, cậu khó khăn lên tiếng:

“Em…em sao vậy?”

Di Nhã bực tức quát lên.

“Anh ở đây làm cái trò gì vậy? Em rất bận, anh kêu em đến đây chỉ để nhìn anh đứng ngây ngô nơi đó ôm bó hoa khổng lồ này đấy à?”

“Anh..”

Đột nhiên bị cô quát cậu đơ ra đó không biết nói gì, cậu cứ nghĩ cô sẽ vui lắm khi thấy có người tặng hoa cho mình. Nhưng hình như cậu nghĩ sai rồi, cô vốn dĩ đâu giống mấy cô gái khác, cô ấy vốn mạnh mẽ hơn người khác mà.

“Anh cái gì mà anh, bây giờ có chuyện gì thì anh nói mau em còn có việc phải làm không rảnh chơi trò chơi trốn tìm với anh đâu.”

Mặt Hàn Thiên hơi cúi thấp xuống, người như cậu thế này mà có ngày bị con gái mắng cho vào mặt, chuyện này mà bị đồn ra ngoài thật không còn mặt mũi gì nữa.

Cậu bất chấp sự phản kháng của cô ấy mà đi lên nắm chặt tay cô ấy kéo lại gần mình xong đem bó hoa đẩy vào lòng Di Nhã rồi dõng dạc nói:

“Vương Dĩ Nhã em nghe đây, anh hôm nay muốn ở đây chính thức ngỏ lời tỏ tình với em, em có đồng ý với thỉnh cầu này của anh không?”

Nhìn thấy ánh mắt chân thành của Hàn Thiên ngay lúc này khiến cho Di Nhã rất kinh ngạc không tin được những gì mình vừa nghe, vừa thấy.

Đây là sự thật sao?

Nhưng cô không thể ở bên anh được, đối với tình yêu cô không còn cảm giác an toàn nào nữa nên bắt cô chấp nhận người con trai khác, xin lỗi cô không thể để bản thân lại chịu tổn thương.

Di Nhã tiến lên một bước đứng trước mặt cậu, ánh mắt không hề né tránh mà nhìn cậu nhẹ mỉm cười.

Tay ôm chặt bó hoa trong lòng xong thẳng thừng đưa lại cho Hàn Thiên, cậu hoang mang không biết cô lại làm gì.

Đưa hoa xong Di Nhã lùi lại mấy bước cách xa cậu ra rồi mới từ từ lên tiếng:

“Xin lỗi anh em không thể chấp nhận lời đề nghị này được.”

“Tại sao?”

Hàn Thiên tiến lên một bước muốn gần cô hơn nhưng Di Nhã cũng không nhượng bộ mà lùi lại cách xa cậu.

“Trước tiên anh hãy nghe em nói, anh quen em đã lâu chắc hiểu tính cách em như thế nào. Em vốn dĩ không phải có bản tính đó từ nhỏ, mà là vì em đã từng bị tổn thương về mặt tình cảm nên em không có cách nào chấp nhận thứ tình yêu mà anh dành cho em được.”

“Anh có thể bù đắp lại những uất ức mà em đã chịu.”

Di Nhã lắc đầu với cậu rồi nói tiếp.

“Trái tim đã nguội lạnh thì làm sao mà nó sống lại đây anh? Em cảm ơn anh đã chấp nhận con người như em, nhưng em không thể nào cho anh thứ anh cần. Anh hãy dành sự chân thành đó cho một người con gái khác thì hơn, vì cô ấy xứng đáng hơn em.”

“Một điều quan trọng nữa là em sợ…em sợ em chỉ xem anh là người thay thế. Nên em không muốn tổn thương anh đâu, mong anh hiểu cho nỗi khổ của em.”

Nói xong Di Nhã xoay người rời đi, cô không muốn đứng lại đây nhìn thấy biểu cảm đau khổ của cậu, điều này cô không muốn chút nào.

Hàn Thiên đứng phía sau chịu không được nỗi đau này mà ở sau lưng cô ấy hét lên:

“Những gì anh làm vì em năm năm qua không đổi lại được một xíu cảm thông nào từ em dành cho anh sao?”

Mặc cho anh phía sau có gào thét như thế nào, Di Nhã vẫn bước tiếp đi về phía trước, mắt cô ấy đã đỏ lên, đáy mắt cũng xuất hiện tia nước.

Nói cô không có tình cảm với anh là sai, nhưng kêu cô mở lòng lần nữa thì thật sự không thể.

Cô biết có thể sau hôm nay hai người sẽ không còn như trước nhưng cô biết làm gì hơn, cô không đáng để anh bận tâm như thế, trên người cô thương tích đầy mình. Cô không còn là một cô gái mong manh luôn muốn có được một thứ tình yêu thật hạnh phúc cho bản thân nữa rồi.

Nhìn bóng dáng Di Nhã dần dần biến mất khỏi mắt cậu, Hàn Thiên như bị trút hết sức lực mà khụy chân xuống, bó hoa trên tay cũng rơi xuống nằm lăn lóc trên mặt đất.

Hai tay cậu siết chặt tay thành nắm đấm, miệng thì thầm:

“Tại sao em không tin tưởng anh? Di Nhã anh sẽ không bỏ cuộc, nếu cách này em vẫn không tự nguyện bên anh thì anh còn cách khác. Anh sẽ không để ai khác tổn thương em một lần nào nữa.”

[…]

An Hạ ngồi nói chuyện với nội Chu xong thì nhanh chóng trở lại công ty, hôm nay phó Tổng giám đốc về nước nên cô phải có mặt để phân phó công việc.

Cô đã kể hết mọi chuyện ở bên Mỹ cho nội Chu nghe và dĩ nhiên là ngoại trừ chuyện của Thiên Bảo, đến giờ cô vẫn chưa muốn nói với mọi người về con trai của mình.

Bước vào công ty, An Hạ đi nhanh lên phòng ở tầng cao nhất. Mở cửa đi vào đã thấy một người đàn ông ngồi đó.

Hắn có khí chất kiêu ngạo, hơi thở lại lạnh lùng cùng nguy hiểm nhưng điều này không thể phủ nhận được sự đẹp trai của hắn. Người này chính là phó Tổng giám đốc Tàng Kiếm, Lâm Gia Hào. Người được An Hạ tin tưởng giao cho chức vụ quyền hành sau mình. Hai người vô tình gặp nhau trong một lần bàn chuyện làm ăn với đối tác, thấy hắn rất có tố chất mà An Hạ đang cần nên đã mở miệng dò hỏi xem và cuối cùng mang được hắn về công ty và cùng cô làm nên Tàng Kiếm như ngày hôm nay.

An Hạ để túi xách trên bàn xong đi lại ngồi đối diện hắn hỏi:

“Sao không báo với tôi một tiếng để tôi cử người ra đón?”

Gia Hào ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt lóe sáng xong giọng trầm nói:

“Tổng giám đốc bận như vậy tôi làm sao có thể làm phiền, hơn nữa chuyện tôi qua đây cũng không có gì là quan trọng lắm.”

“Anh là phó Tổng giám đốc cánh tay đắc lực của tôi làm sao không quan trọng được?”

Đối với người đàn ông trước mặt này An Hạ luôn dành sự tôn trọng và biết ơn đối với anh ta, không có anh ta có thể cô không thể một mình đứng ra xây dựng nên Tàng Kiếm lớn mạnh như ngày hôm nay, mặc dù có mọi người bên cạnh giúp đỡ nhưng làm sao cô có thể phiền họ hoài được.

“Tôi phải là người nói tiếng cảm ơn mới đúng, vì có cô mới có tôi ngày hôm nay.”

“Không cần phải nói lời khách sáo như vậy, tối nay tôi mời anh đi ăn một bữa cơm coi như chút mừng công ty chúng ta dời qua Thành phố A.”

“Được”

Chương 98: Chuyện Của Chu Thị Có Phải Em Làm Không?

Tiểu A cầm xấp tài liệu từ bên ngoài tiến vào bên trong, cậu đi nhanh lại bàn làm việc của Chu Hạo báo cáo:

“Tổng giám đốc tôi vừa mới phát hiện ra nội bộ trong công ty đang từ từ thay đổi người khác, e là bên đó bắt đầu hành động rồi.”

Chu Hạo đặt cây bút xuống bàn, người ngã ra sau hai chân bắt chéo lại, ánh mắt âm u nhìn về một hướng. “Xem ra cuộc chơi sắp bắt đầu, để tôi xem thử là ai lại có bản lĩnh như thế. Tôi rất muốn biết người nào lại có lá gan lớn như vậy dám đối phó với tôi.”

Trong đầu Tiểu A đã nghĩ đến một người nhưng cái suy nghĩ đó chỉ mới thoáng chạy qua đã bị cậu ngay lập tức bác bỏ, vì căn bản thiếu phu nhân không thể nào liên quan đến người của xã hội đen được. Cậu không tin năm năm qua thiếu phu nhân lại thay đổi đến thế.

Trong không khí im lặng đến đáng sợ mỗi người một suy nghĩ riêng của mình, đột nhiên điện thoại của Tiểu A vang lên. Cậu sau khi nghe máy hai hàng lông mày nhíu chặt lại, quay qua gấp gáp nói với anh.

“Tôi vừa nhận được tin là cổ phiếu của công ty chúng ta đang có dấu hiệu giảm dần.”

Anh nghe xong không hề có chút phản ứng nào tức giận hay là hối hả chạy đi tìm nguyên nhân mà rất bình tĩnh gõ tay lên bàn, miệng hơi nhếch lên tỏ vẻ thích thú.

Người muốn cướp lấy Chu Thị rất nhiều nhưng đây là lần đầu anh thấy vừa muốn cướp vừa muốn hủy. Vậy người này có ý đồ gì đây?

Đối phó với anh hay là Chu Thị?

“Tôi đã biết rồi, cậu cứ ra ngoài tiếp tục công việc của mình, tôi sẽ có cách giải quyết sớm thôi.” “Vâng.”

Đợi Tiểu A đi ra, Chu Hạo mời xoay ghế ra sau hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm ngoài kia, tình thế trước mắt có chút mông lung mà anh không thể thấy rõ được. Bao nhiêu năm trên thương trường anh chưa từng sợ một ai, nhưng lần này thì lại khác anh cảm nhận được vụ việc này anh không thể ra tay. Nếu người đó thật sự là cô, anh phải làm sao đây? Đau lòng hay tức giận?

Anh khẽ đưa tay lên ôm lấy ngực trái của mình, cảm nhận trái tim chỗ này đang đập từng hồi, nhưng đâu ai biết nơi đây vốn dĩ đang bị tổn thương rất lớn. Năm năm qua đối với anh như một cực hình, anh không biết mình đã trải qua như thế nào mới trở về được con người như bây giờ.

Đối với anh chuyện lúc nhỏ bị mẹ đối xử như thế không đau bằng việc mất đi cô, người con gái mà anh đã để vụt mất.

Để bù đắp những gì mình đã làm, nếu người đó là An Hạ anh sẽ không đánh trả.

[…]

An Hạ ngồi trước bàn làm việc nghe thư ký báo cáo tình hình của Chu Thị mà miệng không nhịn được nhếch lên cười thích thú.

Xem ra ngày tàng của Chu Hạo sắp đến rồi. Anh đừng có trách tôi chơi ác với anh, tôi chỉ là cho anh nếm thử mùi vị đau khổ như thế nào mà thôi. Anh từng lấy quyền hành của mình ra ép người khác thì tôi sẽ cho anh biết được người khác chèn ép anh là như thế nào.

“Cô cứ tiếp tục theo dõi tình hình của Chu Thị, có gì thì báo tôi ngay. Chúng ta đang cạnh tranh với công ty đó nên cần phải nắm bắt được hết những thông tin của kẻ địch thì chúng ta mới có cơ hội giành chiến thắng.”

“Dạ được thưa Tổng giám đốc.”

Thấy thứ ký định xoay người đi ra ngoài, cô vội kêu lại căn dặn.

An Hạ mặt đanh lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô ta. “Nên nhớ chuyện này không được nói cho nhiều người biết đấy, tôi không muốn mình bị nắm thóp bởi nhân viên của mình gây ra đâu.”

Trước lời cảnh cáo của cô, nữ thư ký run rẩy nhanh chóng trả lời:

“Tổng giám đốc yên tâm, tôi sẽ không để cho ai biết đến sự việc này.”

“Được, cô có thể ra ngoài rồi.”

Bên ngoài phòng, một người đàn ông nép bên cánh cửa đã nghe hết mọi cuộc trò chuyện giữa hai người, môi hơi nhếch lên, đáy mắt hiện rõ sự hận thù trong đó xong rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

Nữ thư ký vừa rời đi thì Di Nhã tiến vào, trên tay cô ấy còn cầm theo một bộ hồ sơ.

An Hạ vừa cúi đầu xuống định ký tiếp văn kiện thì nghe được tiếng động, ngẩng đầu lên bắt gặp ngay Di Nhã mà buông bút xuống ngã người ra sau hỏi:

“Cậu đến tìm mình để nói về tình hình công ty sao?” “Ờ, tớ vừa mới tổng kết lại doanh thu công ty chúng ta xong và đến báo với cậu ngay. Tình hình trong tháng tám này công ty chúng ta tăng thêm hai mươi ngàn đơn hàng trong nước và ngoài nước, về vấn đề đầu tư thì công trình chung cư Bảo n đã sắp hoàn thành, có thể cuối năm nay nó sẽ chính thức hoàn thành và đưa vào hoạt động.”

Mặt cô ấy nghiêm chỉnh không tí cảm xúc nào nói hết những gì mà mình có xong xoay người đi ra, An Hạ mặt ngơ ngác nhìn theo không hiểu chuyện gì đang xảy ra vội kêu lên:

“Cậu cứ vậy đi ra luôn à? Tớ còn chưa nói chuyện với cậu xong mà.”

Di Nhã giật mình mới để ý cô ấy vậy mà mất tập trung khi làm việc, với tác phong làm việc đó giờ của cô ấy thì đây là lần đầu tiên Di Nhã bị như vậy.

Trong lòng cô ấy ai oán, từ bữa gặp Hàn Thiên về đến giờ cô ấy cứ như người mất hồn không còn sức sống.

Di Nhã thở dài quay người đi lại ghế ngồi, An Hạ cũng rời khỏi vị trí làm việc của mình mà đi đến ngồi kế bên cô.

“Cậu dạo này sao vậy? Tớ thấy sắc mặt của cậu không được tốt cho lắm.”

Di Nhã né tránh ánh mắt thăm dò của An Hạ rồi thản nhiên trả lời:

“Tớ có bị gì đâu, có thể do tớ làm việc mệt quá thôi.” “Có chuyện gì cứ nói với tớ, cậu không được giấu tớ đầu đấy.”

“Tớ nói thật mà.”

Như để chứng minh cho cô tin, Di Nhã còn nâng khóe môi lên mỉm cười, nhưng cô ấy đâu biết nụ cười mà An Hạ thấy nó khó coi đến mức nào. An Hạ bất đắc dĩ nắm lấy tay cô ấy hỏi: “Có phải cậu và anh Thiên có chuyện gì rồi hay không? Mình nghe nói anh ấy đi ra nước ngoài làm việc hôm qua rồi. Mình còn định điện mắng anh ấy đi sao không nói đây.”

Thân thể Di Nhã cứng đờ lại, mắt đảo qua đảo lại tâm trí không còn nghe được bất kỳ thứ gì nữa, trong đầu cô ấy bây giờ chỉ quanh quẩn câu nói vừa rồi của An Hạ mà thôi.

Anh ấy đi thật rồi sao? Có thể anh ấy không muốn nhìn thấy mình nên thế.

Di Nhã kìm nén lại cảm xúc của mình mà hỏi cô. “Vậy khi nào anh ấy về vậy? Tớ và anh ấy không có chuyện gì hết, tớ còn muốn mắng anh ấy như cậu đây, đi không lời từ biệt.”

“Hình như là đi qua đó xong định cư ở nước Úc luôn, anh Lãnh Thần nói với tớ như vậy.”

Hai tay Di Nhã để bên người khẽ run lên, mắt quay sang hướng khác cố giấu đi cảm xúc của mình. Sao cô cảm thấy nơi trái tim mình đau quá, cô phải làm sao đây? Có phải cô đã tổn thương anh ấy rồi hay không?

Di Nhã đứng bật dậy, không nhìn An Hạ mà vội nói:

“Tớ nhớ ra còn có việc cần phải làm, cậu tiếp tục làm việc đi tớ đi làm việc của tớ đây.”

Không đợi An Hạ trả lời thì cô ấy đã chạy ra cửa biến mất khỏi tầm mắt An Hạ.

Cô chật lưỡi một cái xong lắc đầu không hiểu tại sao Di Nhã lại đột ngột có những hành động khó hiểu như vậy.

Điện thoại trên bàn chợt reo lên đánh thức những suy nghĩ của An Hạ ngay lúc này, cô đi lại cầm lên bấm nút nghe.

“Em nghe đây anh.”

“Chuyện của Chu Thị có phải do em làm không? Đừng giấu anh, anh biết chắc chính tay em làm.”

Chương 99: Nỗi Đau Của Chu Hạo

Ân Khánh bên kia ngồi trên bàn mà mặt mày nhăn lại đến đáng sợ, lần trước cậu đã nghi ngờ người làm ra là An Hạ rồi nhưng khi cậu hỏi cô lại nhất quyết chối bỏ nói không liên quan đến mình. Hôm nay mọi thông tin về Chu Thị đã bị tràn lan ra mọi mặt báo thì thử hỏi cậu không tin mới là chuyện lạ.

An Hạ siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt mơ hồ nhìn ra bên ngoài. Cô thở ra một hơi quyết định không giấu cậu nữa nên từ từ lên tiếng:

“Phải, là em làm tất cả.”

Nghe chính miệng cô thừa nhận, cậu đưa tay lên ôm trán mình một cách bất lực. Sự thù hận trong cô đã khiến cô không còn là An Hạ ngày xưa nữa rồi, cậu điều chỉnh lại hơi thở của mình hỏi cô:

“Vậy em có dính dáng gì đến xã hội đen hay không?” Khóe môi An Hạ giật giật xong sau đó cô nhanh chóng thốt lên trả lời cậu.

“Không có.”

“An Hạ, anh nói trước anh không thích nghe người ta nói dối đâu.”

“Anh nghĩ sao cũng được, em đã nói không là không.”

An Hạ bực tức quát lên, kể từ năm năm trước cô đã không còn là một An Hạ yếu đuối chỉ biết miễn cưỡng chấp nhận những uất ức mà người ta làm đối với cô nữa rồi. An Hạ của bây giờ ngoài mạnh mẽ ra còn tàn độc hơn rất nhiều, cô không quan tâm cái nhìn của người khác, cô chỉ quan tâm bản thân và mọi người xung quanh cô cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc là được. Ân Khánh biết cậu có nghi ngờ cũng vô dụng, mấy năm qua cậu chứng kiến cô thay đổi từng ngày và biết rất rõ chuyện cô muốn giấu có cố ép cô nói ra cũng bằng thừa.

“Được, anh không nói nữa. Nhưng em nhớ có chuyện gì phải nói cho anh biết chứ đừng có giải quyết một mình, em nên để ý đến bản thân em hơn vì bây giờ em không chỉ có một mình mà còn có gia đình, có Thiên Bảo nữa.”

“Em biết mà, em sẽ bảo vệ tốt cho mình, sẽ không để mọi người lo lắng cho em đâu.”

Cuộc trò chuyện sau đó nhanh chóng kết thúc vì cả hai đều có việc bận.

An Hạ buông lỏng cơ thể dựa ra sau ghế, ánh mắt mơ màng nhìn vào hư không. Năm năm qua đối với cô như một thử thách, cô phải làm rất nhiều mới có được Tàng Kiểm như ngày hôm nay, nói cô lòng dạ ích kỷ, nhỏ nhen cô cũng chịu. Bởi vì một khi chúng ta gặp phải nỗi đau quá lớn sẽ sinh ra lòng hận thù sâu đậm. Mà cô thì không có cách nào buông bỏ và muốn giải quyết đến cùng, cô muốn chứng minh không phải ai có tiền đều có thể sỉ nhục người khác, hạ thấp nhân phẩm của người khác xuống.

Tổng Lệ sau khi hay tin liền gấp gáp kêu người chở đến Chu Thị gặp anh, bà biết anh còn vì chuyện năm xưa mà phớt lờ đi bà nhưng bây giờ công ty có việc, thân là phu nhân là mẹ của Tổng Giám Đốc kêu bà đứng yên nhìn sao bà có thể.

Chu Hạo ngồi nhìn con số trên màn hình càng ngày càng giảm xuống mà không thể không tức giận được, anh đứng lên đập mạnh tay xuống bàn xong còn hất đổ hết các hồ sơ gần đó xuống đất, giờ đây bên trong phòng Tổng Giám Đốc đầy mớ hỗn độn nằm chồng chất lên nhau, ai nhìn vào điều cảm thấy khiếp sợ. Chu Hạo đi lại tấm kính sau bàn làm việc anh đứng yên nơi đó, hai tay để trong túi quần, hơi thở dồn dập xung quanh nồng đậm sát khí từ anh phát ra. Chu Thị là công ty do bà nội cực khổ xây dựng lên nói anh muốn bỏ thì sao có thể làm thế, nhưng anh không thể làm gì nếu người muốn nó là An Hạ. Chỉ cần chờ điều tra ra người làm không phải An Hạ anh nhất định cho kẻ đó một bài học nhất đáng, cho họ biết anh không phải là người dễ đụng.

Đang còn miên man suy nghĩ thì cửa phòng đột nhiên mở ra, anh không xoay người lại vì nghĩ người vào là Tiểu A nhưng sau khi giọng nói ấy vang lên anh mới nhíu mày quay người ra sau.

“Hạo, chuyện công ty con định giải quyết làm sao?” Tổng Lệ mặc kệ cái nhìn không vui của anh mà thản nhiên đi lại ghế ngồi xuống, xong không chịu thua mà hướng mắt nhìn qua anh đợi anh trả lời. Chu Hạo dù rất không muốn nói chuyện với bà nhưng nếu vì chuyện của công ty thì anh cũng không có quyền không thể nói cho bà biết.

Anh bước từng bước lại gần ghế sô pha bà đang ngồi rồi ngồi xuống đối diện bà, mắt hờ hững không tí cảm xúc nào nhìn người trước mặt.

“Chuyện này con sẽ tự giải quyết được mẹ không cần phải để ý chi nhiều.”

Nghe được anh gọi tiếng mẹ, sống mũi Tống Lệ cay cay, đã bao lâu rồi bà không được nghe tiếng kêu này, có lẽ từ ngày anh phát hiện và làm lớn chuyện của Uyển Nhi ngay tại hôn lễ của năm năm trước. Bà đã rất ân hận chuyện của mình đã gây ra nhưng bà biết chắc với tính khí của Chu Hạo, rất khó để được anh tha thứ.

Nhìn thấy vành mắt đã đỏ lên cùng với cái nhìn chăm chú đầy yêu thương nhưng cũng đầy sự đau đớn đó của bà, anh không chấp nhận được mà quay mặt sang hướng khác không nhìn bà nữa. Chuyện đó khiến anh rất giận bà và không muốn nói chuyện với bà thêm nữa, nếu bà hiểu và thông cảm cho anh thì có lẽ anh sẽ không như ngày hôm nay. Dù rằng anh cũng có phần sai, nhưng do anh mù quáng không nhận ra được tình yêu và thương hại. Anh cứ nghĩ Uyển Nhi là người anh yêu nhất cuộc đời này nhưng anh sai rồi, thứ mà anh nhìn thấy chỉ là sự thương hại mà thôi. Hay nói cách khác lúc đó anh mất đi tình thương của mẹ, lại một thời gian dài theo bà nội học tập bắt đầu bước chân vào thương trường, hơn bao giờ hết anh khao khát có người chịu quan tâm anh ngay lúc này.

Lúc Uyển Nhi xuất hiện anh như được cứu sống một lần nữa và luôn nói với lòng cô ấy là người anh yêu, bằng mọi cách anh phải khiến cô làm vợ của mình. Đến khi Uyển Nhi rời đi, anh như phát điên vì người cho anh ánh sáng lại lần nữa làm cuộc đời anh tăm tối trở lại, anh không cam tâm mình một lần nữa lại như thế nên mới nhất quyết tìm cô ta về.

Cuộc hôn nhân dưới sự ép buộc cũng đến với anh, sự mạnh mẽ, quật cường của một cô gái yếu đuối như An Hạ đã cho anh thấy mặt khác của con người. Đôi khi cái nghèo không làm người ta chịu thua số phận được, nhưng với bản tính kiêu ngạo vốn có trong người anh lại không cho phép bản thân ca ngợi cô mà hạ thấp bản thân xuống.

Sau đó anh làm theo cảm tính của mình mà đối xử tệ với cô, cô không oán trách mà chỉ biết chống lại.

Đến lúc cô không chịu đựng được nữa đề nghị ly hôn, lúc đó anh sợ lắm, sợ mất cô. Nhưng anh không hiểu mình sợ cái gì hay do cùng nhau sống trong một mái nhà đã lâu đã quen với sự hiện diện của đối phương. Đến lúc anh nhận ra thì cô đã không một lời đã biến mất khỏi Thành phố A, anh điên cuồng đi kiếm nhưng chỉ nhận được con số không.

Cả đời anh có lẽ chính những tháng sống chung đó là những sai lầm mà anh không bao giờ tha thứ cho bản thân được.

Tổng Lệ cứ nhìn anh ngơ ngác như đang suy nghĩ điều gì, bà muốn tiến lên nắm lấy tay anh rồi ôm anh vào lòng nhưng bà không dám, bà sợ anh phản đối kịch liệt sẽ không cho bà gặp mặt anh lần nữa. Chu Hạo! Là mẹ có lỗi với con, cả đời này người mẹ có lỗi nhiều nhất chính là con, nếu có cơ hội mẹ sẽ dành phần đời còn lại để tạ lỗi với con.

Chương 100: Cuộc Trò Chuyện Bí Mật Của Lâm Gia Hào

Lâm Gia Hào được An Hạ sắp xếp chỗ ở cách Tàng Kiếm khoảng hai cây số để thuận tiện cho công việc cũng như đi lại, bởi vì anh ta sống ở Mỹ từ nhỏ đường đi ở Thành phố A lại phức tạp, cô sợ anh ta không tiện di chuyển nên quyết định chọn cho anh ta chỗ ở gần coi như thuận tiện thôi đường.

Về phần Lâm Gia Hào anh ta không có ý kiến gì mà chỉ nói cô phân phó sao anh ta nghe vậy, An Hạ thấy Lâm Gia Hào nghe lời mình như thế cũng an tâm đôi phần. Đối với một cánh tay đắc lực như anh ta, cô rất may mới có được nhưng không phải vì thế cô không đề phòng, bởi vì lời đề nghị của cô năm đó rất đơn giản nhưng vì lý do gì anh ta bỏ công việc lương cao gấp mười lần công ty nhỏ bé của cô mà anh ta vẫn quyết định đầu quân vào Tàng Kiểm thì cô vẫn không tìm ra được.

Sau khi tan ca, Lâm Gia Hào bắt một chiếc xe taxi nhanh chóng chạy ra ngoại ô cách thành phố không ха.

Anh ta căn dặn tài xế đến cua queo đường vào nhà dừng xe lại mà không cần đi vào trong. Bước xuống xe anh ta nhìn trước ngó sau xem có ai theo dõi mình không rồi cẩn thận đi về phía căn nhà nhỏ gần đó.

Lâm Gia Hào không gõ cửa mà tự nhiên như nhà của mình mở cửa bước vào trong, trước mắt anh ta là một người phụ nữ tàn phế đang ngồi trên xe lăn đưa mặt hướng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Gia Hào để đồ ăn lúc nãy anh ta ghé cửa hàng tiện lợi mua đem đến để trên bàn, xong chân mới từ từ bước lại gần người phụ nữ đó.

“Sao em không về căn hộ của anh ở? Để anh tiện chăm sóc cho em hơn.”

Người phụ nữ đó ánh mắt mơ màng nhìn ra bên ngoài nhưng sau khi nghe được câu hỏi của Lâm Gia Hào thì ánh mắt hiện rõ lên tia giận.

“Anh không sợ Chu Hạo phát hiện ra chúng ta sao?” “Anh cẩn thận như thế hắn làm sao biết được.”

“Anh đừng quên chỗ anh đang ở do cô ta sắp xếp, cô ta sẽ để anh ở một mình mà không kêu người dám sát sao?”

Nhắc đến cô, người phụ nữ ấy không còn vẻ mặt bình thường nữa mà nghiến răng như rất căm thù An Ha.

“Được nghe theo ý em, anh đến đây để thăm em và muốn nói với em cơ hội đã đến rồi. Chúng ta đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có một ngày anh lấy lại mọi thứ cho em rồi.”

“Anh sẽ bắt hắn chịu những nỗi đau mà em đã gánh lấy, sẽ đòi lại công bằng cho em.”

Lâm Gia Hào đáy mắt đỏ ngầu nói từng chữ một, nếu người mà trong miệng anh ta vừa nói ra đứng ngay trước mặt Lâm Gia Hào ngay lúc này rất có thể anh ta sẽ lao đến giết người ấy ngay lập tức. Miệng người phụ nữ đó hơi nhếch lên xong quay mặt qua nhìn Lâm Gia Hào, xong nắm lấy hai bàn tay to lớn của anh ta lại.

“Anh nhớ phải cẩn thận.”

Anh ta cúi đầu xuống hôn lên mái tóc hơi rối của cô ta, giọng nhẹ nhàng thốt lên:

“Em cứ yên tâm, em ở chỗ này đợi anh thêm một thời gian nữa thôi rồi chúng ta có thể ở cùng nhau. Em nhớ không được hành hạ bản thân mình, không được ghét bỏ nó. Mất đi đôi chân này thì có sao, anh sẽ là đôi chân của em và em còn có anh bên cạnh có biết không?”

Cô ta hơi chồm người lên ôm lấy cổ anh ta rồi vùi mặt vào cổ anh ta nghẹn ngào nói:

“Em biết rồi, em sẽ không nghĩ quẩn nữa.”

“Tốt, em biết vậy là tốt.”

Nghe cô ta nói Lâm Gia Hào không kìm nén được mà vành mắt đỏ ửng lên có thể bật khóc ngay lúc nào.

Ân Khánh thấy tình hình ngày càng không đúng cho lắm, với việc làm cổ phiếu và cổ đông thay đổi. Chu Hạo vẫn không thấy động tĩnh gì, với một người như Chu Hạo, cậu không thể tin được là anh có thể để yên như thế để người ngoài muốn đụng vào Chu Thị.

Theo như cậu biết công ty do bà nội của Chu Hạo bỏ rất nhiều công sức mới dựng nên và bà đã tin tưởng giao lại cho Chu Hạo thì sao anh có thể làm lơ nó đi cho người ngoài nhòm ngó nó không thương tiếc như vậy được.

Ân Khánh không thể ngồi để cho An Hạ muốn làm gì thì làm được nữa, cậu cầm lấy áo khoác vắt sau ghế rồi đi thẳng ra ngoài, không gọi trợ lý theo mà tự bản thân lái xe rời đi.

Hôm nay An Hạ nghỉ ở nhà một bữa để chơi với Thiên Bảo vì cô mấy bữa nay rất bận không chơi với nhóc, cô có cảm giác con bắt đầu buồn bã rồi nên hôm nay cô sẽ dành một ngày cho bé.

Dĩ nhiên khi nghe được chuyện này nhóc đã rất vui mừng, cậu đem hết những món đồ chơi của mình ra bày ở phòng khách rồi rủ cô chơi cùng. An Hạ thương cậu muốn chơi cùng cậu nên vui vẻ làm theo.

Khi hai mẹ con đang chơi đùa cười nói qua lại thì bên ngoài Ân Khánh đi vào, mặt đen lại khi thấy Thiên Bảo cậu lập tức thay đổi sắc mặt để cậu không nghi ngờ. Dù sao Thiên Bảo đã gần sáu tuổi bé đủ khả năng để nhận biết cảm xúc trên mặt người khác. An Hạ quay người qua bắt gặp ánh mắt chăm chú của cậu đang nhìn Thiên Bảo thì nụ cười cứng đờ lại, lập tức hỏi:

“Anh đến tìm em sao?”

Lúc này cậu mới hoàn hồn lại bước vào nhà đi đến gần cô, từ trên cao nhìn xuống mặt cậu nghiêm túc không hề có tí cảm xúc vui tươi nào. An Hạ nhìn thấy mặt mũi anh u ám lại nhìn sang Thiên Bảo đang chơi đùa với chiếc xe mô hình thì mới gật đầu với cậu nói:

“Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Vậy chúng ta ra vườn nói chuyện.”

An Hạ đứng đưa lưng lại với cậu, mặt không biểu tình gì hỏi:

“Anh có chuyện gì muốn nói thì nói đi em nghe.” Ân Khánh đi đến đứng song song với cô, trước mặt cậu là một hồ cá rất lớn, trong hồ có cá lớn lẫn cá nhỏ và đều là cá kiểng. Vì Thiên Bảo rất thích nhìn những con cá bơi lội trong nước nên An Hạ đã kêu người xây cho bé, nhìn con vui cô cũng vui theo.

“Em có thể dừng lại việc làm này được không? Em mới vào giới kinh doanh chưa lâu nên không biết được thủ đoạn của Chu Hạo như thế nào đâu. Em nghĩ mới có hai mươi lăm tuổi đã có thể trở thành Tổng Giám Đốc của một công ty về tài chính lớn nằm trong top cả nước là một người bình thường được hay sao?” “Mấy hôm nay dù em có ra tay như thế nào anh ta vẫn im hơi lặng tiếng không hành động gì cả, điều này cho thấy anh ta mưu mô cỡ nào. Chỉ chờ đến thời cơ anh ta có thể làm một vố đủ khiến em thân bại danh liệt rồi.”

Sắc mặt của cô vẫn không thay đổi gì sau khi nghe thấy những gì cậu nói, cô chỉ thong thả quay qua nhìn cậu miệng hời hợt thốt lên:

“Vậy thì đã sao? Em đã muốn đấu với anh ta thì đã biết trước bản thân có thể thắng hoặc thua, năm năm qua em cố gắng cũng chỉ vì ngày này. Anh nên hiểu em chứ, anh cùng em cố gắng như vậy mà.”

Càng nói cô càng không khống chế được cảm xúc của mình mà hét vào mặt Ân Khánh.

Làm sao cô có thể không nổi nóng khi thấy người lúc nào cũng cùng mình cố gắng nay lại không tin tưởng mình kia chứ.

Ân Khánh như không chịu nhượng bộ được nữa mà quát lại:

“Em muốn giải quyết chuyện này đến cùng luôn hay sao? Đến bao giờ em mới buông xuống được chuyện năm đó mà sống tốt cuộc sống của mình đây.” Cô siết tay lại thành nắm đấm quay mặt sang hướng khác, ánh mắt hiện lên tia chết chóc chậm rãi nói: “Dĩ nhiên có thù tất phải trả”.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 3 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tháng trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)