1. Home
  2. Truyện Ngôn Tình
  3. Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng
  4. Tập 6: Cô Đã Nói Gì Với Bà Nội (c51-c60)

Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Tập 6: Cô Đã Nói Gì Với Bà Nội (c51-c60)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 51: Cô Đã Nói Gì Với Bà Nội

Từ Chu gia trở về, anh nói với Uyển Nhi rằng cô hãy trở về một mình và anh có chuyện cần phải giải quyết. Mặc dù cô ta rất không muốn nhưng với quyết định của Chu Hạo thì cho cô ta mười lá gan cô ta cũng không dám làm trái ý của anh.

Việc mà Chu Hạo nói muốn làm lại không có gì quan trọng cả, mà đó chính là về biệt thự của mình chất vấn cô. Sau khi nghe được câu nói của bà nội, anh đã có chút gì đó hoài nghi và muốn bắt cô nói ra sự thật.

Tới biệt thự, anh cho đậu xe xong đi một mạch lên lầu.

An Hạ vừa bước từ nhà tắm đi ra, trên khuôn mặt không hề xuất hiện một điểm gì lo lắng hay là buồn bực cho sự việc sáng nay. Đối với cô cuộc hôn nhân này có hay không không quan trọng, vì thế cho dù anh có bao nhiêu cô người yêu bên ngoài đi nữa thì cũng không liên quan gì đến cô.

An Hạ đi lại bàn cầm lên máy sấy rồi từ cầm từng lọn tóc lên sấy khô. Môi nở một nụ cười nhẹ, chắc đêm nay anh ta không về đây vì bận ở bên cô người yêu lâu rồi không gặp. Thế thì cô có thể thoải mái không cần phải đụng mặt anh ta và cảm thấy khó chịu trong lòng.

Thấy tóc đã khô, An Hạ cất máy sấy vào tủ và đi lên giường. Mấy ngày qua đủ thứ chuyện xảy ra với cô, nên hôm nay cô nhất định phải ngủ một giấc cho thật ngon để lấy lại tinh thần.

Lưng vừa đặt xuống chiếc nệm êm ái thì cửa phòng bỗng được đẩy mạnh ra.

*Bang*

Một âm thanh lớn vang lên, An Hạ giật mình ngồi bật dậy nhìn ra hướng cửa thấy Chu Hạo đang đứng đó đưa ánh mắt đầy tức giận xen lẫn hơi thở dồn dập nhìn mình.

An Hạ khẽ nhíu cặp lông mày lại, sau đó thở dài một hơi.

Cứ tưởng sẽ được một đêm đầy yên tĩnh nhưng xem ra nó không được thực hiện rồi.

Cô dựa lưng ra sau, hai tay khoanh lại trước ngực, mặt không biểu cảm hỏi anh.

“Tôi mới vừa đi làm về rất muốn nghỉ ngơi, phiền anh về phòng của mình và để không gian riêng tư cho tôi.”

Chu Hạo không trả lời cô mà lấy chân đá cánh cửa cho đóng lại, tay bắt đầu cởi áo khoác ra ném lên sàn, sau đó xắn tay áo hai bên lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn An Нạ.

Cô thấy anh đang bước từng bước về phía mình, trong lòng bất ngờ rùng mình khiếp sợ.

Hôm nay An Hạ có cảm giác anh như muốn giết cô đến nơi nếu như cô làm gì không vừa ý anh vậy.

An Hạ thấy anh càng ngày càng gần mình thì giọng nói run lên.

“Anh lại muốn kiếm chuyện gì với tôi đây? Tôi đang rất mệt để khi khác hãy nói.”

Nói xong cô nằm xuống kéo chăn lên đắp qua người mình, chưa kịp nhắm mắt lơ đi anh thì đã bị một lực mạnh kéo dậy. Đầu cô vì theo thế kéo mà đập vào lồng ngực rắn chắc của Chu Hạo, An Hạ khẽ rên lên một tiếng rồi ai oán trong lòng.

Có cần cứng như vậy không? Đụng đến cô muốn choáng váng luôn rồi.

Suy nghĩ đó vừa chấm dứt thì da đầu truyền đến cơn đau đớn, mặt nhanh chóng nhắn lại, An Hạ đẩy Chu Hạo ra nhưng không được, cuối cùng không còn cách đành phải kêu lên.

“Anh làm cái trò gì thế? Mau buông tôi ra tên khốn, anh đi ra ngoài ăn nằm với con người yêu của anh xong về nhà lại muốn hành hạ tôi sao?”

Sức lực trên tay anh ngày càng mạnh hơn, mắt An Hạ cũng bắt đầu đỏ lên.

“Nói, cô đã nói gì với bà nội?”

Cô nắm chặt hai bàn tay lại, không khách khí mà đấm từng cái thật mạnh vào ngực anh.

“Anh nói điên khùng gì đó, tôi có nói gì với bà nội đâu, mau buông tay ra.”

Chu Hạo đẩy mạnh cô xuống giường, tay di chuyển xuống cổ của An Hạ mà bóp, anh dùng nhiều sức đến nỗi có thể thấy rõ gân xanh nổi lên.

“Loại đàn bà dơ bẩn như cô đã nói những lời ngon ngọt như thế nào mà khiến cho nội đến cả thẳng cháu cưng này cũng mặc kệ”

An Hạ cầm lấy bàn tay của anh cố gắng gỡ ra để tìm kiếm chút hơi thở cho mình, chân đạp lung tung để anh mất trọng tâm mà tránh ra. Mắt cô bắt đầu trở nên mơ màng, hơi thở dần yếu đi, miệng thì chỉ ú ớ được vài chữ nhưng không thành tiếng.

Cô dường như thấy được linh hồn của bản thân dần dần rời xa cơ thể của mình, giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt cuối cùng cũng rơi ra.

Môi hơi nâng lên tạo thành một nụ cười mãn nguyện.

Chết đi rồi càng tốt.

Cuộc sống này mệt quá.

Chỉ có chết đi thì nó mới kết thúc.

Chỉ là, cô vẫn chưa kịp gặp mẹ và chị lần cuối, chưa kịp cho họ cuộc sống sung sướng.

Tương lai phía trước cô đang mong đợi vẫn chưa thực hiện được, đành để kiếp sau cô hoàn thành tâm nguyện của kiếp này vậy.

Chân An Hạ từ từ dừng đạp lại, tay cũng buông thả xuống, mắt nhẹ nhàng khép chặt lại chờ cho hơi thở cuối cùng được kết thúc.

Từ đây cái tên An Hạ sẽ không còn xuất hiện trong tâm trí của mọi người nữa. Cô ấy chịu đủ rồi và cũng đến lúc nên rời đi.

An Hạ cứ nghĩ cái giây phút đó bản thân sẽ bị anh bóp cổ cho đến chết, nhưng khi cô nhắm mắt lại thì tay của anh đã nới lỏng ra. Không hiểu anh muốn làm gì, cô từ từ mở mắt ra thì thấy nụ cười nhếch môi của anh, sau đó là câu nói đầy giễu cợt.

“Tôi không cho cô chết một cách dễ dàng như vậy đâu.”

Kết thúc câu nói ấy chính là anh ta lao đến như một con sói mà cưỡng ép cô. An Hạ vẫn như mọi lần, vẫn quen với cái kiểu trút giận đó của anh. Cô vẫn không hiểu câu hỏi mà anh hỏi mình nó có ý gì.

Anh luôn miệng nói cô là một người phụ nữ dơ bẩn, nhưng hành động của anh thì không ngại ngủ với loại người như cô. Đến cuối cùng người đàn ông trên danh nghĩa mà cô gọi là chồng này. Trong đầu anh ta suy nghĩ cái gì?

Kéo lại tấm chăn che đi thân thể đầy dấu vết ái muội lại, hai tay ôm lấy vai, cơ thể uốn cong lại tạo thành tư thế như đang phòng vệ.

An Hạ chưa bao giờ chấp nhận khuất phục một ai đó, cô biết trái tim cô sắt đá không có yêu Chu Hạo. Nhưng không đồng nghĩa nó không yếu đuối vì cơ thể nhiều lần bị sỉ nhục.

Nhìn cô bây giờ có khác gì hạng gái phục vụ đàn ông đâu, chỉ khác cô chỉ phục vụ cho một người đàn ông, nhưng nó không phải xuất phát từ tự nguyện.

Chu Hạo từ phòng tắm đi ra, mắt thoáng nhìn qua cô nhẹ mỉm cười thích thú rồi đi vào phòng thay đồ. Từ lúc sửa soạn đến lúc anh ra khỏi phòng chỉ nhìn đến cô có một lần nhưng với ánh mắt chán ghét.

An Hạ cảm nhận được điều đó nhưng mà cô không quan tâm, thời gian bốn tháng còn lại cô sẽ cố gắng sống thật tốt mà có thể ra đi với một tinh thần thật thoải mái.

Điện thoại trên đầu giường run lên, An Hạ với tay lấy xong nhìn thấy hiện n Khánh đang gọi tới.

Cô ngồi dậy, hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới nhẹ bấm nút nghe.

Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói ấm áp của cậu, nghe xong sống mũi cô cay cay.

“Em đang ở đâu thế? Anh có thể gặp em nói chuyện không?”

An Hạ nhìn vào đồng hồ thấy đã chín giờ sáng, nhớ lại anh vừa mới rời đi, có lẽ đây là lần đầu cô thấy anh đi làm trễ như vậy.

Nhắm chặt mắt lại, An Hạ muốn xóa bỏ đi những hình ảnh liên quan về Chu Hạo, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng thì thầm.

“Được, chúng ta hẹn ở công viên chúng ta hay tới.”

“Anh chờ em.”

Thân thể An Hạ chợt cứng đờ lại sau khi nghe ba chữ đó, người đàn ông mà cô yêu đang nói chờ cô. Phải chi năm đó anh có thể nói câu này thì cô đã có thể chắc chắn biết được anh sẽ quay trở lại tìm cô rồi. Nhưng dường như ông trời không muốn thế, nếu duyên đã lỡ thì sẽ không bao giờ nối lại được.

“Được”

Chương 52: Tôi Cấm Anh Xúc Phạm Cô Ấy

Tại công viên.

An Hạ và Ân Khánh đang ngồi kế nhau, hai người nhìn thẳng về phía trước không nói lời nào.

Tay nắm chặt lấy túi xách, trong lòng rối ren không biết nên mở lời nói chuyện với anh như thể nào.

Cuối cùng Ân Khánh là người lên tiếng đầu tiên. “Cậu ta đối xử với em có tốt không? Sao hôm nay sắc mặt của em tệ thế?”

Quay mặt sang nhìn cậu, chàng trai thời niên thiếu mà cô yêu nay đã trưởng thành, khôi ngô, tuấn tú hơn rồi. Khí chất không còn là chàng thiếu niên năm nọ. “Em vẫn ổn mà.”

Đột nhiên cậu nắm chặt lấy vai cô lay mạnh, rồi lớn tiếng nói: “Em vốn dĩ đang rất buồn, anh quen em đã lâu, anh biết em đang nghĩ gì mà. Em nói cho anh biết, có phải anh ta đối xử thô bạo với em khiến em bị thương ở đâu rồi đúng không?”

An Hạ ngẩng đầu lên nhìn sâu vào mắt cậu, nhẹ giọng nói: “Nhưng anh và em xa nhau hơn mười năm rồi, trong khoảng thời gian này anh đã không còn hiểu em nữa.”

Khuôn mặt Ân Khánh tái đi, tay cũng buông vai cô ra. “Nếu như năm đó anh không đi thì hôm nay người em lấy có phải là anh không?”

Cô đưa bàn tay lên chạm má cậu, ánh mắt long lanh nói không nên lời, mãi một lúc sau cô mới có can đảm để thốt lên.

COOR “Anh đã nói là nếu như rồi còn gì, trên đời này không có hai từ nếu như. Thời gian đã qua đi chúng ta không thể quay trở lại được, anh…hiểu ý em chứ.” “Nhưng anh thật sự yêu em và không muốn em cưới người mà em không yêu.”

Ân Khánh cáu gắt quát lên, tay An Hạ vẫn đặt trên má cậu, mũi sụt sịt kìm nén cảm xúc để không cho nước mắt òa ra. “Anh yên tâm, em sẽ tốt thôi.”

Câu quay qua ôm lấy cô vào lòng, giọng nói run rẩy van xin An Hạ. “Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây có được không em? Anh không thể sống thiếu em được, mười hai năm qua anh cố gắng là để cùng em được sống một cuộc sống hạnh phúc kia mà.”

Cô cắn chặt môi lại không nói lời nào.

Từ đâu một giọng nói vang lên khiến khuôn mặt cả An Hạ và Ân Khánh đều tái xanh. “Đêm qua phục vụ tôi, sáng ra nói chuyện vui vẻ với thằng khác, đúng là hạng gái điểm không ai bằng.”

An Hạ giật mình đẩy Ân Khánh ra, quay người lại thấy Chu Hạo đứng yên ở đó khí thế uy hiếp nhìn hai người.

Cô biết anh bây giờ là đang thể hiện của sự tức giận, nếu mà ngay cả điều đó mà cô cũng không nhận ra được thì cô thật uổng công sống cùng anh bao lâu nay.

Nhưng An Hạ nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, thản nhiên trả lời. “Ít ra chúng tôi không làm chuyện gì đáng xấu hổ như anh.” “Cô là đang khiêu chiến với tôi sao?”

Ân Khánh nắm tay cô kéo ra sau, bản thân đi lên phía trước vài bước đứng đối diện với anh, đưa ánh mắt sắc bén nhìn anh và buông lời cảnh cáo. “Tốt nhất anh nên thu lại những lời nói bẩn thỉu đó đi.”

Chu Hạo nghe xong mở miệng cười thật to *haha*, xong sau đó vừa gật đầu vừa vỗ tay *bốp bốp*.

Hành động này khiến cho Ân Khánh và cô ngay lập tức không hiểu anh làm như vậy là có ý gì. “Anh như thế là sao?”

Chu Hạo bước từng bước một về phía Ân Khánh, khi đã đến gần anh bước chậm lại, mắt thoáng nhìn qua An Hạ nhếch môi, miệng nói

CAS thầm bên tai cậu. “Người đàn bà mà tôi đã sử dụng qua rồi mà cậu còn có thể muốn cô ta sao?”

Câu nói đó của anh cuối cùng đã đánh vào nhược điểm của Ân Khánh, cậu nắm chặt tay lại không nói lời nào giáng xuống khuôn mặt anh một nắm đấm. “Tôi cấm anh xúc phạm cô ấy.”

Hét lên xong, cậu nhân lúc anh mất đà lui về sau vài bước, cậu đã tiến lên nắm lấy cổ áo Chu Hạo, định đánh thêm vài cái nhưng đã bị anh nhanh tay hơn mà chặn lại.

Chu Hạo cũng không phải là người dễ chịu mà chịu thua, anh sau khi ngăn lại được động tác của Ân Khánh thì liền đánh trả lại, do sức anh mạnh hơn cậu nên ngay sau đó Ân Khánh bị anh đánh liên tục hai, ba cái trên mặt lẫn bụng.

An Hạ khiếp sợ xen lẫn tức giận đi đến đẩy anh ra khỏi người cậu, nhưng bị anh quay qua trừng mắt nhìn rồi đẩy mạnh ngã xuống đất.

Cô không chịu thua mà đứng lên đi qua lần nữa cố kéo anh ra, miệng quát lớn. “Hai người có thôi đi không? Định đánh đến khi cả hai nhập viện mới chịu phải không?”

Sau một hồi vất vả thì An Hạ cũng tách được hai người họ ra. Cô đứng ở giữa nhìn hết nhìn qua cậu rồi lại qua anh. Mắt nhắm chặt lại, hít một hơi, rồi nhìn anh nói: “Anh sỉ nhục tôi như thế nào cũng được, nhưng tôi xin anh ở trước mặt người khác hãy tôn trọng tôi một chút, tôi cũng là con người, cũng cần sĩ diện vậy.”

Chu Hạo nhìn sang hướng khác, tay đưa lên khóa miệng lau đi vết máu vừa rồi bị cậu đánh.

Sau đó An Hạ nhìn sang cậu, bắt gặp ánh mắt chứa đầy sự yêu thương của cậu dành cho mình, cộng thêm bị anh đánh mà giờ đây mặt mũi của cậu toàn là vết bầm tím. Trái tim cô lại đau nhói lên, nhưng cô đã quyết định rồi, cô không muốn là thứ ràng buộc của một ai cả, cô muốn tự sống cuộc sống của mình. Tim đã lạnh thì không thể chấp nhận được ai khác, hơn nữa thân thể này cũng không còn trong trắng.

Mắt cô đỏ lên, giọng nghẹn ngào nói: “Từ nay về sau…anh…đừng quan tâm đến chuyện của em nữa. Chúng ta chỉ là quá khứ của nhau thôi, anh biết đấy chúng ta không thể nào quay trở lại như ban đầu nữa. Em bây giờ đã là vợ của Chu Hạo, được pháp luật công nhận, anh làm như vậy chỉ khiến mọi người nghĩ xấu về chúng ta thôi.” “Anh yêu em, thì hãy buông tay nhau đi, em tiếp tục làm vợ Chu Hạo, còn anh thì đi tìm tình yêu mới. Em sẽ sẵn sàng chúc phúc cho anh và cô ấy.”

Ân Khánh ra sức lắc đầu phản đối yêu cầu của cô, lồng ngực truyền đến từng trận đau đớn, nó còn đau hơn là vết thương trên mặt của cậu hiện giờ. Chưa bao giờ cậu thấy bản thân mình thất bại đến vậy, đến cả người con gái mà mình yêu cũng để vụt mất. “Anh ta không yêu em, tại sao em vẫn luôn muốn ở bên anh ta?” “Bởi vì cô ta cực khổ lắm mới vào được nhà họ Chu thì làm sao có thể bỏ đi dễ dàng như vậy được.”

Chu Hạo nói giọng mỉa mai xen vào, anh đã đi qua ghế đá bên cạnh ngồi và đã khôi phục lại dáng vẻ bỡn cợt của mình. “Mày..”

Ân Khánh tiến lên muốn cho Chu Hạo thêm một trận nữa, nhưng đã bị cô ngăn lại. Cậu nhìn xuống bàn tay cô đang nắm lấy tay mình, xong ngẩng đầu lên thấy cô ra hiệu lắc đầu.

Cậu bây giờ như muốn phát điên lên, tại sao cô lại có thể nhân nhượng với anh ta như thế chứ?

An Hạ thu tay lại, mắt nhìn đi nơi khác nhỏ giọng nói: “Em mong anh hãy giữ mối quan hệ bạn bè này của chúng ta thật tốt, em không muốn đến cả cái quan hệ này cũng đánh mất đi, anh hiểu em nói chứ?”

Mắt cậu đã đỏ lền từ bao giờ, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, thấy được sự mong chờ đáp án của cô. Cậu miễn cưỡng kìm nén lại con tim mà gật đầu.

Nhận được đáp án như mong muốn, An Hạ như trút hết được nỗi đau. Cô xoay người rời đi, cô nghe tiếng Â

Ân Khánh kêu lên nhưng An Hạ bây giờ đây không còn để ý thứ gì nữa.

Từng bước cô rời đi như một nhát dao đâm sâu vào trái tim của cô vậy, tình yêu mười bốn năm qua đến đây chính thức kết thúc.

Chương 53: Em Muốn Gặp Anh, Anh Đang Ở Đâu Thế?

Nước mắt từ khóe mắt chảy ra ngày càng nhiều hơn, khiến mọi vật trước mắt nhòe đi không còn nhìn rõ nữa. Nhưng An Hạ vẫn đi về phía trước và không có ý muốn dừng lại.

Phía sau là người cô yêu đang đứng đấy, nếu cô dừng lại, trái tim của cô sẽ yếu đuối và anh ấy sẽ chạy đến bên cô.

Ân Khánh! Tình cảm mà em dành cho anh không phải là đã hết, mà là em khóa nó lại giữ cho riêng mình, anh cho em ích kỉ một lần nha anh. […]

Tại quán Bar.

Chu Hạo ra sức uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Hàn Thiên và Lãnh Thần ngồi bên cạnh chỉ biết nhìn chứ không dám khuyên ngăn.

Họ biết anh mỗi lần muốn chuốc cho bản thân say thì đồng nghĩa là anh đang có việc gì đó rất sầu muộn hoặc là rất tức giận. Ở đây họ không xác định được rằng anh đang gặp phải trường hợp nào, nhưng cứ im lặng trước vẫn là hơn.

Chu Hạo cáu lên thì lúc đó hai người cũng không đánh lại anh.

Một lúc sau.

Hàn Thiên rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên khi thấy Chu Hạo uống càng ngày nhiều hơn mà không nói câu nào, cậu đi qua giật lấy cái ly trên tay anh rồi quát. “Mày có chuyện gì thì nói cho tụi tao nghe đi, biết đâu tụi tao lại giúp được mày. Giờ ngồi đây uống cho nhiều vào rồi có giải quyết được gì không?”

Bàn tay đang lơ lửng trên không trung từ từ thu lại, anh ngã người ra sau, ngẩng đầu lên và nhắm chặt mắt lại.

Trong đầu nhanh chóng xuất hiện hình bóng của An Hạ cô đơn rời đi lúc nãy, cảm giác tim bỗng dưng đau như thế này đây là lần đầu anh cảm nhận. Ngay cả lúc Uyển Nhi rời đi anh cũng không có buồn bực hay chua xót như thế, anh chỉ có cảm giác người của anh thì không được phép bỏ lại mình anh mà đi. “Anh sỉ nhục tôi như thế nào cũng được, nhưng tôi xin anh ở trước mặt người khác hãy tôn trọng tôi một chút, tôi cũng là con người, cũng cần sỉ diện vậy.”

Câu nói mà An Hạ nói với anh lúc đó vẫn còn văng vẳng bên tai Chu Hạo. Trái tim anh sắt đá, chưa bao giờ anh cần phải để ý đến cảm giác của một ai. Trong thâm tâm anh luôn nghĩ, mọi điều anh nói ra thì chỉ có đúng chứ không có sai. Ở thành phố rộng lớn này anh là người có quyền nhất, anh tàn nhẫn, anh nguy hiểm, những thứ đó chả phải đã giúp anh có được vị trí như ngày hôm nay sao?

Hàn Thiên nhìn sang Lãnh Thần ra hiệu cho cậu nói theo, để gây sự chú ý của Chu Hạo. Mặc dù là người ít nói nhất trong đám, nhưng mỗi lúc cần thiết thì Lãnh Thần vẫn là không thể cứ im lặng mãi được.

Cậu ngồi ngay ngắn lại, nhỏ giọng hỏi: “Mày và em dâu xảy ra chuyện gì sao?” “Không có”

Chu Hạo trả lời cậu một cách thẳng thừng và không để lộ một chút cảm xúc nào. Hàn Thiên bên cạnh thấy anh đã ổn định lại thì bắt đầu hỏi thăm. “Thế mày chạy đến đây uống rượu làm gì?” “Tao có cần phải trả lời câu hỏi này của mày không?”

Anh ngồi dậy đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Thiên hỏi, cậu nhận thấy ánh mắt không mấy thân thiện đó thì ngay lập tức nhích người qua ghế bên kia ngồi, miệng thì thầm. “Chỉ giỏi ăn hiếp bạn bè, hãy đợi đó sau này em dâu sẽ hành mày lại không trượt phát nào.” “Mày có giỏi nói lớn tao nghe.”

Anh nhướn nhướn cặp lông mày và nở một nụ cười nhẹ với cậu. Tuy nhìn thấy bình thường nhưng với Hàn Thiên thì cái hành động đó khiến cậu cảm thấy rùng rợn khắp người.

Lãnh Thần sờ sờ mũi đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn Hàn Thiên, là đứa nói nhiều nhất đám và đồng thời là đứa nhát gan nhất đám. Chu Hạo chỉ nói một câu thôi mà mặt đã tái xanh rồi.

Chu Hạo nâng một ly rượu lên, nhìn qua hai thằng bạn của mình nói: “Hôm nay không say không về.”

Dĩ nhiên sau câu nói ấy chính là động tác cầm ly thật nhanh của Hàn Thiên và cái gật đầu của Lãnh Thần. Hai người làm sao có thể không chấp nhận yêu cầu của cái tên cảm xúc thất thường này được.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà trên bàn lẫn xung quanh chân của ba người đã đầy những vỏ chai rượu đang nằm nghiêng ngã ở đó. Chu Hạo thì đã ngã nằm trên ghế, riêng Hàn Thiên và Lãnh Thần thì mới mơ màng do Chu Hạo có uống trước khá nhiều nên là người say trước.

Điện thoại trong túi Chu Hạo reo lên, Hàn Thiên là người tỉnh táo nhất trong đám nên đi qua lấy điện thoại và nghe máy. “Em muốn gặp anh, anh đang ở đâu thế?”

Hàn Thiên mắt nheo lại nhìn trên màn hình xem ai gọi đến, cứ tưởng là em dâu An Hạ gọi nhưng thấy để tên Uyển Nhi, mặt cậu nhăn lại, giọng cáu gắt. “Chúng tôi đang đi Bar, cô gọi làm cái gì?”

Bên đây Uyển Nhi nắm chặt điện thoại lại, mặc kệ lời nói của Hàn Thiên mà ép hỏi: “Tôi muốn tìm Chu Hạo, anh đưa máy cho anh ấy ngay.”

Hàn Thiên tức giận đập tay mạnh lên bàn quát. “Cô là cái thá gì mà dám lớn tiếng với tôi?”

Cô ta không thèm đôi co với cậu nữa mà chuyển sang gọi cho Tiểu A, mặc dù lúc đầu cậu không chịu khai ra, nhưng với thủ đoạn của Uyển Nhi thì cô ta rốt cuộc cũng biết được địa chỉ quán Bar mà anh đang ở.

Cô ta không chậm trễ nữa mà đi đến đó. [.]

Hàn Thiên trong lòng càng phẫn nộ hơn khi có người dám cắt ngang cuộc nói chuyện với cậu. Đó giờ chỉ có cậu mới có quyền lơ người ta chứ chưa bao giờ bị người khác đối xử như thế, món nợ này nhất định cậu phải đòi cho bằng được….

Một lúc sau.

Uyển Nhi chạy đến thì đã thấy ba người nằm vật vả ở trên ghế, cô ta lướt qua người Lãnh Thần mà đi đến đỡ Chu Hạo ngồi dậy, tay vỗ nhẹ lên má anh khẽ gọi. “Chu Hạo! Anh mở mắt ra rồi về nhà với em.”

Đầu óc anh quay cuồng không còn nhìn rõ được người trước mặt là ai, chỉ nghe tiếng nói nhỏ nhẹ truyền đến bên tai.

Anh cảm thấy giọng nói này quen lắm, nhưng nhất thời anh không nghĩ ra được nó được thốt ra từ ai.

Bất giác trong đầu anh hiện khuôn mặt của An Hạ, cô đang nhìn anh với thái độ chán ghét cùng thù hận.

Anh nhíu mày lại, lồng ngực cảm thấy khó chịu vì thấy cô không để ý đến mình. Miệng thỏ thẻ. “Tại sao vậy?”

Uyển Nhi đang vất vã đỡ anh đứng lên thì nghe được câu hỏi đó của anh, thân thể đứng khựng lại, đầu quay sang thấy mắt anh vẫn nhắm chặt, miệng thì lẩm bẩm nói thì thầm điều gì đó mà cô ta nghe không rõ.

Trong lòng Uyển Nhi thầm tính toán, vừa hay Chu Hạo say nên kế hoạch của cô coi như thực hiện sớm hơn dự định rồi. Chu Hạo à! Anh chỉ thuộc về mỗi mình em và em không cho bất cứ ai có thể xen vào chúng ta.

Hàn Thiên nheo mắt lại ngẩng đầu lên nhìn hai người đang đứng trước mặt, nhăn mặt hỏi: “Cô định đưa cậu ta đi đâu?”

Uyển Nhi giật mình quay sang nhìn cậu với ánh mắt lo sợ, nếu như Hàn Thiên còn tỉnh táo thì sẽ không cho cô mang Chu Hạo đi. Không được, hôm nay cô nhất định phải mang được anh đi, có như thế thì cô mới thuận lợi vào được Chu Gia.

Không trả lời cậu, cô ta nhanh chóng dìu anh ra xe. Hàn Thiên phía sau thấy có chuyện gì không đúng liền kêu theo nhưng do trong người đã ngà ngà say nên đầu óc đã trở nên mơ màng, sau khi kêu được hai, ba tiếng thì ngã người ra ghế mà ngủ ngon lành.

Thấy không ai đuổi theo, lúc này Uyển Nhi mới thở phào nhẹ nhõm mà lái xe rời đi.

Chương 54: Ảnh Nóng

Tại phòng Uyển Nhi.

Cô ta đứng khoanh tay lại nhìn anh nằm trên giường ngủ say không hay biết chuyện gì, môi nhếch lên đầy thích thú khi thấy kế hoạch của 1 mình không ngờ lại dễ dàng thành công được phân nửa như vậy.

Uyển Nhi đi qua cởi từng cúc áo của anh ra, tay cẩn thận vuốt ve khuôn mặt điển trai của anh. “Em sẽ giúp anh một tay để anh có thể cưới em về Chu gia ngay.”

Ánh mắt gian xảo của cô ta nhìn khắp thân thể của anh rồi đưa tay xuống cởi quần anh ra. Đây là một ván cược lớn, cô ta đã nghĩ rất nhiều cách và nghĩ được cách như thế này. Tuy có chút mạo hiểm hoặc là anh khi tỉnh dậy sẽ không tin, nhưng cô ta sẽ không từ bỏ nếu có cơ hội.

Xác định trên người anh không còn một mảnh vải nào che thân thì cô ta mới từ từ bước chân xuống giường và đi vào phòng tắm.

Mười phút sau.

Cô ta đi ra, trên người mặc một bộ đồ ngủ quyến rũ, chất liệu bằng vải voan nên dường như muốn nhìn thấu được cảnh đẹp bên trong, cổ váy khoét sâu lộ ra đôi gò bồng đảo căng tròn.

Uyên Nhi chậm rãi đi đến bên giường, đưa tay cởi chiếc váy xuống, rồi kéo chăn ra nằm vào trong lòng anh. Đặt tay anh lên trên ngực của mình, sau đó với tay lấy điện thoại chụp lại vài bức hình và gửi đi. […]

An Hạ từ lúc về tới phòng liền ngồi trên giường thơ thẩn nhớ lại dáng vẻ thất vọng và đau lòng của n Khánh mà cô không chịu được muốn chạy đến bên cậu ngay.

Cô đúng là một người phụ nữ xấu xa mà, n Khánh tốt như thế sao cứ phải vì cô mà bị tổn thương.

Mắt nhìn chăm chăm một chỗ, nước mặt cũng bất giác từ khóe mắt rơi ra. Trong lòng cô bây giờ rất rối ren, cô biết việc mà cô cần giải quyết trước hết chính là hoàn thành hợp đồng hôn nhân này. Rồi tiếp đến cô sẽ rời khỏi đây, cô không muốn gặp lại n Khánh nữa, cô sợ cô lại lần nữa khiến anh đau lòng.

An Hạ chấp nhận một mình chịu đau đớn chứ không bao giờ cho phép người cô yêu phải rơi nước mắt.

Điện thoại kế bên kêu lên báo hiệu tin nhắn, cô đưa tay day day thái dương cho tỉnh táo rồi mới lấy mở lên xem.

Đập vào mắt cô chính là một đống hình ảnh và được gửi từ số máy lạ. Trên đó còn kèm theo một câu nói. [Tuy anh ấy khiến cho tôi đau nhức khắp người nhưng tôi hạnh phúc lắm.]

Cảm xúc An Hạ trước sau vẫn như cũ không hề tỏ vẻ quan tâm gì, cô bấm vào từng ảnh mở lên xem.

Rất nhanh những hình ảnh cô ta và anh không mặc quần áo ôm lấy nhau hiện ra trước mắt cô.

An Hạ dù không để ý đến nhưng cô cũng phải công nhận một điều, khi anh ta ngủ với cô, một người mà anh ta không thích. Anh ta sẽ không bao giờ làm xong chuyện sẽ ở lại ôm cô ngủ.

Còn cô ta, người mà anh yêu thì lại đối xử rất là tình cảm.

An Hạ nâng khóe môi lên cười chua xót, tim không có cảm giác, nhưng bản thân lại thấy mình đang bị sỉ nhục thậm tệ.

Cô thì thầm trong miệng. “Chu Hạo! Thân thể này coi như tôi trả nợ cho anh, từ nay về sau chúng ta không còn nợ nần gì nữa.”

Vứt điện thoại sang một bên, An Hạ đi vào phòng tắm để gột rửa những thứ mệt mỏi mà hôm nay mang đến. Lúc sau cô đi ra thì trên khuôn mặt đã xuất hiện lại vẻ mặt tươi tắn như thường ngày.

Sáng hôm sau.

Chu Hạo cựa quậy thân thể, mắt nheo lại vì ánh sáng bên ngoài chói chang khiến anh không thể mở mắt ra một cách bình thường. Được một lúc lâu thì cuối cùng anh đã có thể tiếp xúc được.

Anh đưa tay vỗ nhẹ mấy cái lên trán, hôm qua uống quá chén lại không được uống thuốc giải rượu mà sáng nay đầu anh đau nhức nghiêm trọng.

Cảm thấy có thứ gì đó khác lạ, anh nhìn xung quanh khắp phòng thì thấy được đây không phải là phòng của anh, bên hông còn có một bàn tay đang đặt lên.

Chu Hạo lập tức nhíu mày quay sang, đến khi thấy được khuôn mặt của Uyển Nhi đang nằm ngủ đưa về phía anh thì mặt anh đen lại.

Đẩy mạnh cô ta ra, xong anh kéo chăn lại che đi thân dưới của mình rồi quát lớn. “Lâm Uyển Nhi.”

Cô ta nghe tiếng kêu lớn giật mình ngồi bật dậy, mắt trợn to nhìn anh khiếp sợ. Nhưng ngay sau đó quay lại dáng vẻ yếu đuối mỏng manh của mình, giọng nhỏ nhẹ kêu lên. “Sáng sớm mà anh làm gì kêu lớn thế, đêm qua anh hành em như thế còn không cho em ngủ nữa sao?”

Chu Hạo nhìn chằm chằm vào cô ta, nắm mạnh tay cô ta kéo lên. “Mau nói sự thật, đừng để anh ra tay.” “Em.em đang nói sự thật mà”

Cô ta lắp bắp không dám nhìn thẳng vào mặt anh nói.

Anh nâng cằm cô ta lên, ánh mắt sắc bén nheo lại. “Việc anh có làm hay không em nghĩ xem anh không biết sao? Em đừng quên đây là thân thể của anh.” “Em…em”

Mặt Uyển Nhi tái xanh lại, sao anh lại thông minh như thế, nhưng việc này có thể anh sẽ không trách cô ta đâu. Bởi vì anh rất muốn lấy cô ta thì việc ngủ với cô ta hay không anh đều chấp nhận mà.

Cô ta nhích người về phía anh, xà người vào lòng Chu Hạo nhưng bị anh né tránh mà ngã nhào xuống nệm. Thấy quá mất mặt, cô ta giả vờ uất ức mà đưa ánh mắt đáng thương nhìn anh.

Chu Hạo không để ý đến cô ta mà nhặt áo sơ mi và quần tây của mình mặc vào. Miệng không quên buông lời cảnh cáo. “Đừng nghĩ anh yêu em rồi em muốn làm gì cũng được, em biết anh không thể có cảm giác gì với em cũng như đụng chạm với em mà.” “Nhưng sao con đàn bà bẩn thỉu đó thì lại được ngủ với anh.”

Gân xanh trên trán Chu Hạo nổi lên, tay anh cũng nắm chặt lại, hơi thở dồn dập đi qua không nói câu nào giáng xuống má của Uyển Nhi một bạt tay. *Bốp*

Cô ta ôm lấy má của mình, đưa ánh mắt không tin nhìn anh. Anh vì An Hạ mà có thể ra tay đánh luôn cô. Uyển Nhi nghẹn ngào chất vấn Chu Hạo. “Cô ta cho anh uống bùa hay đã làm gì khiến anh động lòng mà có thể khiến anh đối xử với em như vậy?”

Lúc này Chu Hạo mới bừng tỉnh mà nhìn xuống bàn tay của mình, anh lại làm sao vậy? Không phải Uyển Nhi là người anh yêu nhất sao? Sao anh có thể đánh cô ấy vì An Hạ?

Chu Hạo lùi về sau vài bước, đầu lại truyền đến từng cơn đau nhói. Anh cố gắng khắc chế cảm xúc của mình rồi đưa ánh mắt ân hận nhìn cô ta. “Anh xin lỗi, anh không cố ý. Có thể do độ cồn trong người anh chưa hết nên mới không khống chế được hành vi của mình như vậy.” “Anh rõ ràng là ra mặt thay cô ta.”

Uyển Nhi hét lên, cô ta nhất định phải hỏi anh, không để anh không nhận được bản thân sai ở đâu. Cô ta muốn mượn việc này xác định rằng anh có tình cảm gì với người phụ nữ kia không.

Nếu như có, cô ta nhất định khiến An Hạ phải biến mất khỏi thế giới này thì mới yên tâm cho kế hoạch mà cô ta đã vạch ra.

Chu Hạo nhắm chặt mắt lại, anh cảm thấy chán ghét khi bị Uyển Nhi hỏi như vậy, người khác không có quyền lớn tiếng với anh dù cho người đó có là gì với anh đi nữa.

Anh xoay người đi ra cửa, tay đặt lên tay cầm, anh nói vọng lại. “Anh nhắc lại cho em nhớ, đừng đi quá giới hạn mà anh cho phép.”

Rồi không nhìn lấy cô ta một cái mà rời đi.

Uyển Nhi đưa đôi mắt quỷ dị nhìn theo bóng lưng của anh xong nhếch nhẹ môi cười.

Chương 55: Ít Ra Con Nợ Còn Có Lòng Tự Tôn Hơn Anh

Sáng hôm sau.

Chu Hạo đi xuống lầu thấy cô đã ngồi ngay ngắn ở trên bàn ăn một cách ngon miệng, chân đứng yên tại chỗ dáng vẻ không phòng bị của cô mà trong lòng anh bỗng hiện lên một cảm giác khó chịu.

Vì sao trước mặt anh cô luôn giữ cho mình dáng vẻ lạnh nhạt cũng như thái độ không quan tâm đến anh. Nhưng khi quay lưng lại không có sự xuất hiện của anh thì hiện lên khuôn mặt tươi vui, đầy sức sống.

Có phải hay không cô vẫn luôn ghi hận trong lòng việc anh đã đối xử tệ với cô?

Dù trong tâm trí luôn nhắc nhở bản thân rằng anh không được tổn thương cô nữa, thời hạn hợp đồng sắp kết thúc, đến lúc đó coi như món nợ của cô đã trả xong và anh cũng không muốn gây khó dễ gì cô.

Bước chân chậm rãi ngày một tiến gần về phía cô, nghe được tiếng động sau lưng, mặt An Hạ cứng đờ lại, cô nhanh chóng thu lại dáng vẻ thoải mái của mình nãy giờ.

Chu Hạo thấy thế liền nhếch môi một cái, thái độ thay đổi rõ ràng như thế thì nói anh không nhận ra cô chán ghét mình thì thật là dối người.

Đi qua ngồi vào bàn, đợi quản gia Lý đem đồ ăn lên xong, anh thong thả dùng bữa sáng mà không đoái hoài tới cô. Cứ ngỡ cô sẽ nhìn anh vì anh đột nhiên không gây chiến với mình, nhưng dường như Chu Hạo đã tính sai cách. An Hạ thậm chí một cái liếc thôi cũng không dành cho anh, suốt bữa ăn cô ăn phần của cô, anh ăn phần của anh.

Không khí quỷ dị trong phòng ăn khiến mọi người giúp việc đứng xung quanh xanh cả mặt. Ai mà biết được hai người lại xảy ra vấn đề gì mà không nói với nhau câu nào.

Quản gia Lý chỉ biết nhìn hai người thở dài, ở với nhau lâu như vậy rồi mà thiếu gia vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt và ghét bỏ thiếu phu nhân. Bà có thể nhận ra được rằng thiếu phu nhân càng ngày càng khó gần, có phải hay không trải qua thời gian đầy tăm tối sẽ khiến cho con người ta dần trở nên thay đổi, nhất là bản tính của mình?

An Hạ ăn xong liền đứng lên xoay người rời Chu Hạo vẫn ưu nhã dùng bữa nhưng miệng vẫn không quên mỉa mai cô. “Cô như vậy là đang muốn thách đấu với sự nhẫn nại của tôi sao?”

An Hạ nhìn thẳng về phía trước mà không quay người lại nhìn anh, miệng khẽ nở nụ cười rồi dùng giọng điệu sắc bén nói: “Tôi không rảnh đôi co với hạng đàn ông thích chơi gái.”

Nói xong cô không đợi anh trả lời mà đi thẳng ra ngoài, trong lòng An Hạ bây giờ chỉ có một suy nghĩ đó là không được ở gần anh. Bởi cô không thể nào chịu được hương thơm của người phụ nữ khác lan tỏa xung quanh mình, như thế với cô đó chính là một sự sỉ nhục lớn.

Có ai đời chồng của mình mà đi ngủ với người con gái mà anh ta yêu? Anh ta như vậy có tôn trọng cô không? it ra anh ta cũng nên đợi cho hợp đồng kết thúc thì muốn làm gì thì làm chứ.

Lời của An Hạ nói ra khiến Chu Hạo ngớ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh từ bao giờ bị người ta nói là chơi gái?

Cô đây đúng là ăn gan hùm nên mới dám nói những lời đó với anh, anh thật sự điên rồi mới có cái suy nghĩ bản thân có chút gì đó lưu luyến cô.

Tay đập mạnh lên bàn, giọng nói nghiêm lại. “Cô nghĩ cô là ai mà có thể nói tôi như thế? Cô nên nhớ cô chỉ là cô gái đã bản thân để trả nợ cho tôi thôi.”

Chân An Hạ bước chậm lại, miệng nói khẽ. “It ra con nợ mà có lòng tự tôn hơn anh.”

Bàn tay Chu Hạo nắm chặt lại, gân xanh hiện rõ trên đó, ai nhìn vào đều khiếp sợ. Nhìn bóng cô rời đi mà anh như có cảm giác cô và anh khoảng cách ngày một xa hơn.

Đưa tay đánh mạnh lên đầu mình, bản thân anh lại bắt đầu có những suy nghĩ linh tinh rồi. Anh vậy mà nghĩ bản thân đang yêu cô, cảm thấy đau lòng khi thấy cô càng ngày càng xa mình.

Chu Hạo ơi là Chu Hạo, mày điện lắm rồi, mày nên tỉnh táo lại đi.

Người giúp việc trong nhà nhìn những hành động kì lạ của anh mà ngẩn người ra không hiểu thiếu gia của mình đang bị cái gì. Khi không nói thầm một mình, lại còn tự đánh bản thân nữa chứ. Đúng là chỉ có thiếu phu nhân mới khiến cho cậu ấy mất bình tĩnh như thế.

Riêng về quản gia Lý, bà che miệng lại cười thầm. Bà sống đến từng tuổi này thì cái gì cũng đã thấy và trải qua. Bà biết anh đang có tâm trạng rất hỗn độn, cũng đúng thôi, bao lâu nay người mà cậu ấy yêu là Uyển Nhi tiểu thư. Đột nhiên bây giờ lại phát hiện bản thân có cảm giác với người khác thì không hoang mang mới lạ. [.]

Đến công ty, An Hạ vẫn giữ nguyên thái độ chả để Chu Hạo vào mắt mà làm việc một cách hăng say.

Chân mày anh đã nhíu đến không còn nhìn rõ được nữa, trong lòng có cái gì đó như nghẹn lại mà nói không nên lời.

Tiểu A hết nhìn sang cô rồi lại nhìn qua Chu Hạo, mặt mày đắm chiêu. Hai người này lại chơi trò giận nhau à?

Làm vợ chồng cũng đã mấy tháng rồi còn tỏ thái độ như thế với nhau nữa. Cậu vẫn luôn nghĩ tại sao anh và cô không nhường nhịn nhau mà sống, như vậy có phải tốt hơn không? Sao lại làm khổ nhau như thế? Thiếu phu nhân cũng đâu phải là một người lòng dạ mưu mô xảo quyệt, ham hư vinh gì đâu mà Tổng giám đốc của cậu lại tỏ thái độ như vậy?

Anh thấy cô không nói câu nào, chống tay lên cằm suy nghĩ xem làm cách nào mới thu hút được sự chú ý từ cô. Sau một lúc vắt óc tìm đủ mọi cách thì cuối cùng Chu Hạo cũng tìm được lý do.

Anh nhìn qua Tiểu A, giọng nghiêm lại nói. “Đem toàn bộ hồ sơ tháng vừa rồi cho thư ký Diệp xem và tóm tắt lại, rồi báo cáo mọi thứ cho tôi nghe.”

Nghe xong, mặt Tiểu A đơ ra đứng yên tại chỗ, miệng lắp bắp hỏi. “Anh có nói sai không vậy Tổng giám đốc? Chúng ta phải xem văn kiện tháng này chứ sao lại là tháng trước? “Tôi nói mà cậu muốn cãi sao?”

Anh nhìn cậu với ánh mắt đầy đe dọa khiến cậu nuốt nước bọt xong chạy nhanh ra ngoài. Nếu còn ở lại thì coi chừng đến công việc này cậu cũng không giữ được. Đấy thấy không, để phục vụ một người có tính tình thất thường như anh, cậu đây đã phải nhịn nhục biết bao.

Vừa nghĩ Tiểu A vừa mếu máo nhắn mặt đi chuẩn bị.

Đúng như những gì anh nghĩ, lời yêu cầu của anh đã khiến cô chú ý và nhìn về phía bên này. Nhưng đó không phải là anh mắt lo lắng, khiếp sợ mà là ánh mắt ghét bỏ, rồi cô nói. “Muốn kiếm chuyện thì làm với tôi, chứ đừng hành người khác, họ không dám đối đầu lại anh, nhưng tôi thì dám.”

Mặc dù bị cô phát hiện và nói móc nhưng mặt anh lúc này tương đối dày, anh không chịu thua mà nói một cách thản nhiên. “Tại sao lại muốn gây khó dễ với cô? Tôi đây là đang làm việc, hay trong đầu cô lúc nào cũng suy nghĩ về tôi, nên mới có những câu hỏi lạ lùng như thế?”

An Hạ nhìn vẻ mặt cười cười và nhướng lông mày khiêu khích mình thì muốn tức điên lên, cô chưa bao giờ thấy người nào mà có thể thiếu liêm sỉ như vậy. Anh ta bây giờ có giống người mà tháng trước đối xử tệ bạc với cô, lúc nào cũng chỉ muốn cô chết sớm.

An Hạ nhìn sâu vào mắt anh, cô muốn làm thế để thấy được anh đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng nhìn lâu như vậy mà cô không thể nhận ra được cái gì, anh như vậy là đang sợ cô biết chuyện gì hay sao?

Anh có biểu hiện của sự tránh né nhưng lại có hành động muốn thu hút sự chú ý từ cô.

An Hạ nhìn thoáng qua là đã biết hết, nhưng cô không nói ra, cô muốn cuộc sống của mình trong bốn tháng tới sẽ trôi qua một cách thật yên bình và không ai có thể khiến cho đầu óc của cô trở nên mơ hồ.

Chương 56: Em Biết Anh Vẫn Còn Yêu Em Mà

Đến lúc tan ca, An Hạ dọn dẹp mọi thứ lại và thản nhiên đi ra khỏi phòng trước Chu Hạo. Tiểu A thấy vậy lén nhìn sang thấy mặt anh đã đen từ bao giờ, thân thể bất giác run lên sợ hãi.

Thiếu phu nhân khiến cậu thật sự ngưỡng mộ mà, có thể chọc tức được tổng tài của anh đến mức không thể nói được câu nào. Cậu thấy mà hả dạ trong lòng, bao lâu nay Tổng giám đốc cứ cậy quyền mà uy hiếp cậu.

Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng vài giây sau thì Tiểu A bày ra khuôn mặt nhăn nhó bất lực.

Cậu theo ông chủ đã nhiều năm rồi, dù nói thế thôi nhưng với Chu Hạo, cậu vẫn luôn thể hiện sự kính trọng cũng như quý mến. Nhờ có Chu Hạo mà cậu mới có được ngày hôm nay. *Hồi tưởng*

Cậu nhớ mười năm trước, khi đó cậu mười sáu tuổi. Là một cậu bé lang thang đầu đường xó chợ, ai nhìn cũng tỏ thái độ khinh bỉ, trên người cậu không có chỗ nào là không bụi bẩn. Ngay cả cậu lúc đó trông thấy bản thân còn chán ghét thì nói chi đến người ngoài nhìn vào.

Một lần tình cờ cậu đi ngang qua một con hẻm thấy một cậu bạn xấp xỉ tuổi của mình đang ngồi một góc buồn bã. Cậu mặc kệ bản thân có ghê tởm như thế nào mà đi đến ngồi xuống cạnh anh nói chuyện.

Cứ nghĩ anh sẽ xua đuổi cậu vì nhìn quần áo anh mặc trên người cộng thêm khí chất tỏ ra xung quanh đủ cho cậu hiểu anh không phải là một người tầm thường. Và đúng như cậu đã nghi ngờ, anh là con trai của chủ tịch của một tập đoàn kinh doanh về mảng tài chính lớn.

Sở dĩ Tiểu A biết được là vì Chu Hạo đã dẫn cậu về Chu thị và học tập để trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh anh ấy. Để không phụ lòng kỳ vọng của anh, cậu đã cố gắng học hỏi và tìm kiếm kiến thức từ mọi nơi để có thể trở thành một thư ký như ngày hôm nay. Chính vì điều này mà cho dù Chu Hạo có kêu cậu chết, cậu vẫn sẵn sàng chấp nhận.

Quay lại hiện tại, Tiểu A bắt đầu giúp Chu Hạo thu dọn mọi thứ.

Vì thang máy hôm nay có vấn đề nên An Hạ đành phải leo thang bộ để đi xuống, khi đi đến bậc thang vừa hay chạm mặt với Uyển Nhi. Cô vờ như không thấy cô ta mà lướt qua, những tưởng cô ta cứ vậy mà không để ý đến cô.

Nào ngờ Uyển Nhi chơi trò hèn hạ đưa chân ra muốn cản bước chân của cô lại, muốn cô bước hụt mà ngã xuống cầu thang.

Cô ta tưởng hành động của mình đã thành công nên quay lại định tỏ vẻ khoái chí nhưng ngay lập tức âm thanh tiếng bạt tay lớn vang lên. *Bốp*

Uyển Nhi đưa ánh mắt giận dữ nhìn An Hạ, cô ta định đi lên đánh trả lại cô nhưng chưa kịp hành động đã thấy một bóng người đi qua và thẳng tay tặng An Hạ một cái tát mạnh. *Bốp* “An Hạ! Cô dám đánh cô ấy.”

Mặt An Hạ nghiêng sang một bên, khóe môi hơi rớm máu, điều này không làm cô đau bằng 口口 việc người vừa ra tay đánh cô chính là người chồng trên danh nghĩa của cô.

An Hạ nở nụ cười nhạt, tay đưa lên lau đi vết máu ngay miệng. Sau đó mặt lạnh lại, ngẩng đầu lên nhìn anh một cách khinh bỉ rồi quay người rời đi.

Bàn tay của Chu Hạo vừa ra tay với cô bây giờ đang nắm chặt lại, sau khi đánh cô xong anh mới biết mình đã mất bình tĩnh mà làm ra một hành động điên khùng như thế nào? Điều ấy khiến anh mãi sau này khi nhớ lại chỉ muốn xin cô tha thứ và làm điều gì đó tổn thương anh, có như thế anh mới không cảm thấy bản thân hổ thẹn.

Chu Hạo vốn dĩ hôm nay tâm trạng tệ không muốn nhìn thấy ai nên mới quyết định đi thang bộ xuống, vừa đi anh cũng có thể suy nghĩ được vài chuyện. Nhưng không hiểu sao anh thấy An Hạ và Uyển Nhi lại ở đây, lại đúng ngay khoảnh khắc An Hạ mặt không biểu cảm ra tay đánh Uyển Nhi thật mạnh.

Chu Hạo theo quán tính mà đi đến không hỏi đầu đuôi câu chuyện như thế nào mà đã đánh trả, cái tát của anh dường như cắt đứt luôn sự tôn trọng cuối cùng mà cô dành cho anh. Hay nói đúng hơn chính là giây phút anh ra tay, cô đã không còn cảm thấy bản thân mình mắc nợ anh một thứ gì nữa mà phải ở lại chấp nhận làm vợ của anh.

Mắt Chu Hạo nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng nhìn anh nhưng không phải là ánh mắt phức tạp giống anh mà là ánh mắt ghét bỏ.

Lời xin lỗi của Chu Hạo cứ thế mà nghẹn lại ở cổ họng không thể thốt nên lời.

Thấy cô không nói gì mà rời đi, anh nhịn không được hỏi: “Tại sao không nói gì?”

Cô đưa lưng lại về phía anh, ánh mắt hờ hững nhìn đằng trước, vô tri vô giác thốt lên câu nói: “Tôi giải thích anh có nghe và tin tôi sao?”

Khi câu nói ấy vừa kết thúc chính là bóng dáng của An Hạ đã khuất xuống cầu thang bên dưới. Chu Hạo đứng bất động ở đó, câu hỏi mà cô vừa đặt ra nó như một mũi dao đâm vào tim của anh ngay lúc này.

Chu Hạo không ngờ một ngày nào đó cô lại có thể đặt một câu hỏi như vậy với anh và trong hoàn cảnh trở trêu như bây giờ.

Uyển Nhi thấy bản thân bị đánh nhưng được anh giúp đỡ bênh vực thì lòng nở hoa, cô ta nghĩ anh vẫn còn rất yêu cô ta nên mới thay mặt cô ta mà trừng trị An Hạ.

Uyển Nhi đi đến ôm lấy Chu Hạo từ phía sau, mặt dụi vào tấm lưng to lớn của anh thỏ thẻ. “Em biết anh vẫn còn yêu em mà.”

Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là dáng vẻ cô đơn của cô khi nãy mà không hề có ý quan tâm nào đến Uyển Nhi bây giờ đang làm gì.

Tiểu A nhìn cảnh tượng nãy giờ chỉ biết bất lực mà đứng im quan sát. Cậu biết thiếu phu nhân bây giờ cảm thấy thất vọng về Tổng giám đốc lắm. Cậu ấy vì Uyển Nhi tiểu thư mà có thể ra tay với phu nhân, thì hỏi trên đời này có người vợ nào mà không đau lòng khi thấy chồng mình vì người khác mà đánh mình. […]

Nhìn đồng hồ trên tay đã sáu giờ chiều, An Hạ nhấc điện thoại lên điện cho ai đó, sau khi nói chuyện xong cô đánh tay lái rời đi.

Chuyện đến đây cũng nên kết thúc rồi, đừng nên ép nhau bất cứ điều gì, vì như thế sẽ khiến một trong cả hai cảm thấy tổn thương. Cô có lòng tự trọng của cô, cô không phải là một con rối hay một người tình mà anh có thể hết lần này đến lần khác muốn làm gì cô cũng được.

Cô hối hận rồi, hối hận vì đã mềm lòng mà chấp nhận lời đề nghị của nội Chu. Hối hận vì không đợi người cô yêu thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi là cô đã hạnh phúc rồi.

Cuộc đời cô ngay cả hạnh phúc cũng bị cướp mất thì thử hỏi còn điều gì tốt đẹp dành cho cô nữa.

Vừa lái xe, nước mắt từ khóe mắt đã rơi ra từ lúc nào.

Cô tự hỏi trong lòng.

Đau sao?

Không phải.

Ấm ức sao?

Cũng không đúng.

Vậy vì điều gì?

Chính là bản thân trước sau gì cũng không được ai yêu thương, người đến bên cô được mấy người nhưng họ lại mang tia chán ghét mà đối xử với cô. Cuộc đời này nó công bằng lắm, lấy hết mọi thứ của cô không sót một thứ nào, nó chỉ chừa lại cô vỏn vẹn hai từ *tổn thương

Sinh ra đã là con gái lại phải mang kiếp chịu thiệt, cô đã bao lần muốn nói với mẹ rằng. Nếu như năm đó con không được sinh ra đời thì có lẽ cuộc đời này của con sẽ không bị nhiều người ghét như thế.

An Hạ ơi! Mày mệt rồi, mày cần phải nghỉ ngơi, thế giới này khiến mày mệt mỏi, nhưng mày có thể chống lại thế giới, hãy tự tin mà làm điều đó.

Phụ nữ đâu phải ai cũng yếu đuối và nhu nhược, chỉ là chưa đến lúc cô ấy sống thật với chính mình mà thôi.

Chương 57: Ta Muốn Con Làm Cháu Nuôi Của Ta

Nhìn căn biệt thự ngay trước mắt mình, tay An Hạ nắm chặt lấy vô lăng. Cuộc gọi khi nãy chính là điện đến Chu gia, cô muốn gặp nội Chu. Muốn bà cho phép cô kết thúc cuộc hôn nhân này, cô không muốn tiếp tục dối lòng và chấp nhận cái danh nghĩa vợ của Chu Hạo nữa.

Bây giờ đã bảy giờ tối cô biết bây giờ đã không còn sớm, sức khỏe bà nội lại không khỏe nên cần nghỉ ngơi sớm. Nhưng chuyện này cô muốn giải quyết càng nhanh càng tốt.

Chần chừ giây lát thì cuối cùng An Hạ quyết định mở cửa xe và đi vào trong. […]

Trong thư phòng.

An Hạ ngồi đối diện với nội Chu, mặt bà hiện lên vẻ vui mừng khi thấy cô xuất hiện ở đây. Nụ cười trên môi của bà khiến cô cực kì khó xử, cô không muốn nụ cười ấy vì lời đề nghị của cô mà vụt tắt đi. Ở độ tuổi của bà lúc này, cần giữ được nụ cười tươi như thế, vì có vậy sức khỏe mới tốt.

Ánh mắt nội Chu nhìn cô chứa đầy sự yêu thương và cưng chiều trong đó, đối với cháu dâu này bà đã chấp nhận từ lúc cô chăm sóc bà nhà họ Diệp. Bà ở trên thương trường bao nhiêu năm, đã tiếp xúc qua nhiều người nên bà chắc chắn vào con mắt nhìn người của bà, bà tin bà chọn cô để chăm sóc cho Chu Hạo là quyết định hết sức đúng đắn. “Cháu đến đây tìm bà có việc gì sao?” “Cháu..”

Cô úp mở không nói nên lời, An Hạ không biết bản thân nên nói với bà từ đâu. Nói thắng ra thì sợ bà sốc mà chịu không nổi.

Cô đứng dậy và bước qua đi đến ngồi cạnh bà, nắm bàn tay nhăn nheo của nội Chu lại, đầu hơi cúi xuống nói nhỏ. “Nội hứa với con là cho dù con nói chuyện gì ra, nội cũng phải thật bình tĩnh và đừng kích động nha.”

Nội Chu nở nụ cười hiền hậu với cô, tay vỗ nhẹ nhẹ lên mu bàn tay An Hạ, giọng và trách móc. “Cái đứa này, bà đây biết khống chế cảm xúc của mình mà.”

Cô hít vào một hơi, ánh mắt nghiêm túc quan sát biểu hiện của bà, miệng bắt đầu hé ra nói. “Hôm nay con đến đây là muốn bà nội cho phép con và Chu Hạo được ly hôn.” “Cái gì?”

Nội Chu giật mình, mày nhíu lại hỏi cô. Sau đó mặt bà tràn đầy sự tức giận quát. “Có phải thằng Hạo nó lại làm gì khiến cháu buồn phải không? Có gì cháu cứ nói với bà, bà sẽ thay mặt cháu mà trừng phạt nó.” “Dạ không có, con chỉ là thấy hai tụi con không hợp nhau. Việc ly hôn này cũng là con đề nghị trước không có liên quan đến anh ấy. Nội biết đấy, Chu Hạo có người anh ấy yêu. Còn con…cũng có người trong lòng, cuộc hôn nhân mà hai người không có tình cảm với nhau thì nó không có gì là hạnh phúc và đi đến cuối cùng đầu nội.”

Mắt nội Chu đượm buồn đi khi nghe cô nói như thế, bà nhìn về một hướng, miệng bất giác thốt lên. “Có phải bà đã khiến cho con khó xử rồi không?” “Dạ con không phải có ý đó đâu ạ.”

Cô vội vàng lắc đầu phủ định lời của bà vừa nói, cô nào có ý nói như vậy. Cô gặp được bà và được làm cháu dâu của bà coi như phúc lớn của cô rồi. Bởi ở bà cho cô cảm giác được yêu thương, bảo vệ và che chở, coi cô như một đứa cháu ruột trong nhà, chính vì điều này mà cô càng quý mến bà hơn.

Nội Chu thở ra một hơi, rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm của cô, xong với lấy cây gậy đứng lên đi đến bên cửa sổ. “Con biết là vì sao ta muốn có cuộc hôn nhân giữa hai đứa mà, ta mắc nợ Diệp gia của con và mang ơn sự chăm sóc của con. Ta biết con sẽ không để ý đến chuyện đó nhưng con biết bà là người có ơn sẽ trả. Cái mạng già này là do gia đình và con đã cứu thì bà coi như muốn giúp đỡ một chút cho mọi người. Nếu như quyết định của bà khiến con khó chịu thì nội xin lỗi.”

Mắt An Hạ đỏ hoe nhìn bà, cô từ từ đứng lên đi đến gần bà rồi ôm bà thật chặt, giọng nghẹn ngào. “Con biết nội luôn muốn nghĩ tốt cho con, những gì người làm không có gì là sai mà phải xin lỗi con cả. Chỉ là con thấy cuộc hôn nhân này nó khiến con không thấy cái gì là hạnh phúc, con là người thích tự do. Nên nội có thể đồng ý với yêu cầu này của con không?”

Tay bà vuốt nhẹ lên lưng cô rồi đưa tay lên xoa đầu cô một cách đầy nuông chiều. “Được, ta sẽ đồng ý với yêu cầu này của con. Chuyện của hai đứa nội sẽ cho tụi con toàn quyền quyết định và sẽ không can thiệp vào nữa. Nhưng…nội có một yêu cầu.”

Cô từ trong lòng ngực bà chui ra, đưa đôi mắt long lanh hỏi. “Yêu cầu gì ạ?” “Ta muốn con làm cháu nuôi của ta.”

Mắt cô rung rung nhìn nội Chu, sau đó là từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống vì cảm động. Cô chưa bao giờ nghĩ đến một ngày, có người sẽ chấp nhận cô và muốn làm người thân của cô.

An Hạ luôn nghĩ cô là một ngôi sao xui xẻo và sẽ không có ai có can đảm tiếp xúc với một người như cô. “Dạ được, con.con cảm ơn nội đã chịu nhận con làm cháu.” “Đứa nhỏ ngốc, con là cháu cưng của nội. Con không thể làm cháu dâu vậy thì làm cháu nuôi cũng được, như vậy là chúng ta vẫn còn quan hệ với nhau.” “Da”

Cả hai người ôm lấy nhau khóc nức nở, những tưởng mối quan hệ như vậy là quá bình thường, nhưng không ai biết được đó lại chính là âm mưu mà nội Chu đã nghĩ ra. Liệu người được bày kế này sẽ là ai đây?

Sau khi lấy lại tinh thần, Chu Hạo đưa Uyển Nhi về. Suốt dọc đường anh vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng trên mặt và cũng không nói tiếng nào với cô ta. Uyển Nhi thì nghĩ anh đang tức giận cô nên thế. Cô ta càng cảm thấy hả dạ trong lòng.

Đến nơi, Chu Hạo nói cô ta xuống và anh có việc cần phải đi trước nhưng Uyển Nhi nào bỏ qua mà bắt đầu sử dụng trình độ diễn xuất thần đỉnh của mình ra để đối phó với anh.

Cô ta đưa đôi mắt chứa đầy nước và mang vẻ uất ức chất vấn anh. “Anh cứ như vậy mà bỏ mặc em sao? Em vừa bị người ta đánh đấy, anh là người yêu của em mà không có chút quan tâm nào đến em như thể mà coi được à?”

Trái tim anh bắt đầu mềm nhũn ra, dù biết trái tim mình có chút thay đổi nhưng anh vẫn luôn cố chấp mà khẳng định rằng người mình yêu nhất vẫn là Uyển Nhi. Anh quay mặt sang nhìn chằm vào cô ta, con ngươi chứa sự phức tạp trong đó. Chu Hạo bây giờ cảm thấy mọi thứ rất rối ren, trong công việc anh luôn là một người có quyết định đầy sáng suốt, nhưng đến khi liên quan đến chuyện tình cảm thì anh như một thắng mù không biết cảm giác thật của mình như thế nào.

Bị anh nhìn như thế, mặt Uyển Nhi có chút mất tự nhiên, mắt nhìn đi nơi khác, miệng lắp bắp hỏi: “Sao…sao anh nhìn em như thế?”

Nghe câu hỏi của cô ta, anh đang trong trạng thái suy nghĩ liền hoàn hồn lại. Thở dài một hơi rồi mở cửa xe đi ra và cùng cô ta đi vào nhà riêng của Uyển Nhi.

Thấy anh không phản kháng lại trong lòng cô ta càng thêm tia vui mừng. Biểu hiện của anh bây giờ đã nói rằng trong tim anh vẫn luôn có sự hiện diện của cô ta. Nếu đã như vậy thì kế hoạch này cũng không cần quá phức tạp và khó giải quyết.

Nhìn bóng lưng anh đi phía trước, cô ta nhìn theo và nhếch môi cười một nụ cười thần bí.

Lần trước cô gửi ảnh cho An Hạ và thấy thái độ lạnh nhạt của cô ấy với anh thì cô nghĩ An Hạ đã hiểu lầm anh rồi. Dù cho Chu Hạo biết đêm đó hai người không có chuyện gì với nhau đi nữa thì với cá tính của An Hạ, cô tin cô ấy sẽ không đời nào chấp nhận chồng mình ngủ với người phụ nữ khác.

Chương 58: Tôi Muốn Ly Hôn

Phòng Uyển Nhi.

Chu Hạo ngồi bắt chéo chân lại, hai tay dang ra đặt lên thành ghế tạo ra tư thế thật thư thản. Uyển Nhi rót ra hai ly rượu rồi đi đến ngồi xuống cạnh anh, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. “Uống với em một ly nha.”

Ánh mắt anh gợn sóng nhìn vào ly rượu trên tay cô ta rồi nhìn lên khuôn mặt đang nở một nụ cười thật tươi nhìn anh. Anh cầm lấy, tay bắt đầu lắc nhẹ ly rượu, hình ảnh bây giờ cảm thấy thật là quỷ dị. Người đàn ông tay đặt lên ghế, tay kia lắc ly rượu ánh mắt sắc bén nhìn sự chuyển động của rượu. Còn người phụ nữ thì tỏ ra e ấp nép vào lồng ngực của người đàn ông.

Tay cô ta để trên cúc áo anh bắt đầu vuốt ve, môi anh khẽ nâng lên nhưng Uyển Nhi không để ý đến. Thấy anh không phản đối như mọi khi, cô ta như được cổ vũ mà lớn mật hơn cởi ra một nút áo anh. Tay tiếp tục di chuyển xuống dưới định cởi tiếp những nút còn lại nhưng lại nghe được giọng nói uy hiếp của anh. “Anh nhớ đã từng nhắc nhở em là đừng đi quá giới hạn rồi mà.”

Người cô ta run lên, mặt không ngẩng lên nhưng giọng nói thì có chút nghẹn ngào. “Em là người yêu của anh thì tại sao em không thể xảy ra quan hệ với anh.”

Cảm thấy đầu lại truyền tới cơn đau nhức, anh đưa tay xoa lấy hai bên thái dương, trả lời một cách miễn cưỡng. “Em biết anh không phải ý đó mà, chúng ta đã từng thử nhưng anh không thể chạm vào em.” “Em không tin, anh có thể chạm vào An Hạ thì tại sao với em thì không?”

Uyển Nhi kích động cáu gắt lên, thân thể cũng vì thế mà nhào qua ôm chầm lấy anh. Miệng hướng cổ anh mà hôn tới, tay bắt đầu sờ mó khắp người anh.

Mày Chu Hạo nhăn lại một cách lợi hại, cảm giác khó chịu nhanh chóng truyền đến với anh, không chần chừ mà đẩy mạnh cô ta ra xong đứng dậy, đưa ánh mắt thất vọng nhìn Uyển Nhi. “Em càng làm như thế càng khiến anh xa lánh em thêm thôi.”

Uyển Nhi gào khóc lên, hỏi anh. “Vậy anh nói cho em biết tại sao anh lại có thể gần gũi với An Hạ được? Chu Hạo anh nói đi, em đã làm gì sai mà bị anh đối xử như thế?”

Chu Hạo quay người đi ra, khi đến cửa chân đứng khựng lại, mắt nhìn thẳng rồi trả lời cô ta. “Em đã làm gì thì chỉ có em hiểu rõ, khi em bỏ anh đi không một lí do, lúc đó em có nghĩ đến cảm nhận của anh không? Em làm vậy có thấy giống đang lợi dụng tình yêu mà anh dành cho em không?” “Chu Hạo, em không có, em ra đi là có chuyện quan trọng của mình.”

Mắt anh nhắm chặt lại, tay để vào túi quần nhớ lại tình cảnh đau thương của mình mấy tháng trước. “Anh yêu em là thật, nhưng em nên trân trọng nó, anh không chắc là có thể đối xử tốt với em như trước khi bị em làm tổn thương nhiều như thế.”

Về đến nhà, anh đi ngay vào trong, khi đến phòng khách thấy cô ngồi ở đó chân bất giác khựng lại. Biểu cảm trên mặt nhanh chóng chuyển sang lạnh lùng.

An Hạ nghe tiếng xe là đã biết anh đã về, sau khi cô từ Chu gia trở về thì đã ngồi ở đây đợi anh. Cô đưa ánh mắt không cảm xúc nhìn thoáng qua anh, giọng lạnh nhạt nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Chu Hạo đi qua ngồi đối diện với cô, tư thế ngồi hết sức thoải mái và tạo không khí gây ra sức ép cho đối phương. Nhưng người trước mặt lại là An Hạ, một cô gái từ đầu đến cuối không hề tỏ vẻ lo sợ gì anh, cô ấy đối với anh chỉ có sự nhượng bộ trong đó chứ không hề có một tia lo lắng khi thấy anh.

Chính vì điều này mà anh đã bao lần nghĩ, nếu cô vùng dậy thì có thể ngay chính anh cũng không thể ngăn cản được. Anh không phải là một người không nhìn rõ lòng người, tiếp xúc lâu và anh nhận ra cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, không hề yếu đuối như cô gái khác.

Ngón tay thon dài của anh gõ từng nhịp trên thành ghế, mặt thản nhiên trả lời. “Nói đi, tôi không có rảnh ngồi đây với cô.”

An Hạ lấy một tờ giấy trong túi xách ra đặt ở trước mặt anh, mặt bình tĩnh nhìn anh. “Tôi muốn ly hôn.”

Thân thể Chu Hạo bỗng cứng đờ lại, mày nhíu chặt, hơi thở dần trở nên dồn dập. Anh đã nghĩ đến tình huống hai người khi kết thúc hợp đồng sẽ làm đơn ly hôn, nhưng anh không nghĩ nó lại nhanh như thế, khi thời hạn hợp đồng còn hơn ba tháng. “Cô đừng quên chúng ta đã thỏa thuận…” “Bà nội đã đồng ý cho tôi và anh ly hôn, mọi tổn thất trong bản hợp đồng tôi sẽ bồi thường.

Mà thiết nghĩ tôi đề nghị hủy bỏ cuộc hôn nhân này sớm thì anh càng vui mới phải chứ nhỉ?”

Cô đưa nụ cười chế giễu về phía anh, trong mắt cô anh chỉ là một người từng xuất hiện trong cuộc đời của cô, khiến cô có một khoảng thời gian tăm tối chứ hề có tí ấn tượng tốt nào về anh.

Tay Chu Hạo chợt run lên, tâm rối loạn. Anh không hiểu vì sao bà nội lại chấp nhận chuyện này trong khi trước đó anh cũng từng nhắc đến chuyện này?

Cuối cùng nội đang nghĩ chuyện gì trong đầu? Bà muốn cháu trai của bà trở thành một công cụ để vui chơi sao? Lúc vui thì bắt ép kết hôn, lúc buồn thì kêu ly hôn.

Ngay lúc này anh muốn đứng trước mặt bà nội mà hỏi rằng, những gì bà làm có thật sự là muốn tốt cho anh, hay chỉ là muốn cho anh biết được giá trị thật sự của anh trong mắt bà là như thế nào? “Làm sao tôi biết lời cô nói là sự thật, nếu tôi nhớ không lầm thì chính nội là người đề nghị có cuộc hôn nhân này.”

Tay cô đưa lên chỉnh lại mái tóc có chút rối của mình, chân bắt chéo lại, ngẩng đầu lên nhìn anh. “Đương nhiên là tôi đã thuyết phục bà nội thành công.”

Nói xong cô chồm người về trước để mặt gần anh hơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sâu vào mắt anh. “Đây là một việc tốt, anh có thể cùng cô người yêu kia danh chính ngôn thuận ở bên nhau mà không cần phải đề phòng lo sợ với người vợ trên danh nghĩa này.”

An Hạ nhấn mạnh chữ đề phòng khiến Chu Hạo giận đến đỏ mặt, gân xanh trên trán cũng vì vậy mà hiện rõ lên. Thấy biểu hiện đó của anh, cô cảm thấy càng vui sướng trong lòng.

Những gì anh đối với tôi, tôi sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời. Hãy nhớ lấy Chu Hạo, tôi không phải là cô gái dễ bị anh ức hiếp như vậy đâu, anh nghĩ anh chiếm được thân thể của tôi thì tôi sẽ bị khuất phục dưới tay anh sao? Anh sai lầm rồi, chính vì chuyện này mới kích thích được sự trả thù của tôi lên cao hơn.

Chu Hạo đưa tay ra bóp cầm An Hạ, môi khẽ nhếch lên, miệng thốt ra những lời khó nghe. “Muốn tôi buông tha cô dễ dàng như vậy thì cô mơ đi, tôi còn chưa chơi chán cô đâu. Tốt nhất cô nên làm tròn bổn phận của ba tháng còn lại đi.”

Tay cô đưa lên gỡ từng ngón tay đang nằm của Chu Hạo ra, thái độ kiêu ngạo hiện rõ trên khuôn mặt.

Có thể chính vì câu nói lúc ở công ty đã khiến cho cô trở nên không còn sợ hãi bất cứ thứ gì, An Hạ bây giờ đã khác, cô như biến thành một quỷ dữ, ánh mắt không còn long lanh, xinh đẹp như thường ngày mà thay vào đó chính là ánh mắt thù hận. “Tùy anh, nhưng tôi sẽ không còn là cô gái mà anh muốn làm gì thì làm nữa đâu. Ba tháng sau tôi sẽ đưa tờ giấy này lại, đến lúc đó tôi mong Tổng giám đốc Chu sẽ là người biết giữ lời hứa.”

An Hạ cầm lấy tờ giấy và túi xách lên rồi đứng dậy đi lên lầu bỏ lại Chu Hạo ngồi yên ở đó không nói câu nào.

Quản gia Lý đứng dưới bếp thấy những chuyện vừa nãy khiến bà bắt đầu lo lắng, sợ cô lại làm cho thiếu gia tức giận. Với tính khí của cậu ấy thì người nào lỡ chọc phải thì có con đường chết. Nhưng hình như thái độ của thiếu gia như đang tỏ ra bất an thì phải, có phải bà đang lo lắng thái quá rồi hay không?

Bà không mong hai người xảy ra tranh cãi, chỉ mong hai người có thể vì nhau mà sống một cuộc sống bình lặng.

Bà thương cậu chủ vì không được người thân quan tâm nhiều nhưng cũng thương cô không kém, cô là cô gái tốt và bà nhận rõ ở An Hạ có một nỗi buồn đang được cô che giấu tận sâu trong đáy lòng.

Quản gia Lý chỉ biết lắc đầu thở dài bất lực, bà không biết đến bao giờ hai người mới có tiếng nói chung đây.

Riêng về Chu Hạo, tâm trạng của anh bây giờ hết sức hoang mang. Khi thấy cô đòi ly hôn, lồng ngực anh lập tức truyền đến tia đau nhói, anh không hiểu nó vì sao lại thế này.

Đây không phải là kết quả cuối cùng mà anh muốn sao? Lúc trước anh còn bày kế để được kết quả như bây giờ kia mà, đến khi thành công thì anh lại cảm thấy không nỡ. Rốt cuộc anh đang bị gì?

Anh thật sự bắt đầu rung động bởi cô rồi sao?

Khôn..không thể nào.

Chu Hạo gạt bỏ đi những cái suy nghĩ điên khùng của mình và anh không chấp nhận được việc anh lại có tình cảm với cô. Đối với anh, cô là người phụ nữ xấu xa và không nên xuất hiện trong cuộc đời của anh.

Chương 59: Uyển Nhi Ngã Cầu Thang

Sáng hôm sau.

Hôm nay An Hạ vẫn đến công ty bình thường, cô không bao giờ để chuyện cá nhân làm ảnh hưởng đến chuyện công. Vẫn như thường ngày, cô đi làm một mình và không đợi Chu Hạo, đến công ty cũng chỉ cùng Tiểu A và các nhân viên trong tổ thư ký bàn chuyện.

Mọi người lúc trước có thái độ không tốt với An Hạ và nói xấu sau lưng cô cũng dần quên đi việc cô gần anh. Có thể vì thấy cô tỏ ra xa lánh, lạnh nhạt với anh nên họ cũng dần không để ý tới nữa.

Với việc này khiến An Hạ cảm thấy nhẹ lòng hơn phần nào, mấy chuyện không liên quan như thế này chỉ khiến cô thêm đau đầu chứ chả có ích gì.

Vừa vào công ty cô đã thấy ngay Uyển Nhi đang đứng ở thang máy, cô ta đang đi tới đi lui và đưa cổ tay lên xem đồng hồ.

Xem ra cô ta như đang muốn chờ ai. An Hạ không muốn để ý đến cô ta mà đi sang thang máy bên này để tránh mặt.

Nhưng dường như cô hiểu ý sai rồi, người mà cô ta muốn tìm lại chính là cô. Khi thấy An Hạ đi lại gần, cô ta không nói câu nào đã nắm lấy tay An Hạ kéo lại cầu thang gần thang máy. Cô khó chịu rút mạnh tay ra, giọng điệu không vui hỏi: “Cô lại muốn giở trò gì đây?”

Uyển Nhi đưa mắt nhìn khắp nơi mà không chịu trả lời cô. An Hạ thấy thế tâm trạng trở nên xấu đi, mới sáng ra đã gặp cô ta là cô cảm thấy có chuyện gì không hay sắp xảy ra rồi. Cô có kiếm chuyện gì với cô ta hay sao mà cứ hết lần này đến lần khác muốn gây khó dễ với cô như thế?

An Hạ không muốn phí thời gian với cô ta nữa mà xoay người định đi mặc kệ cô ta muốn đứng đây làm gì thì làm, nhưng tay lại bị Uyển Nhi kéo lại. An Hạ tức điên lên quay mạnh qua muốn mắng cô ta một trận thì mắt mở to ra bất ngờ.

Chuyện gì đang diễn ra thế này?

An Hạ đứng yên đó cảm thấy khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mặt, cô chỉ định mắng cô ta thôi chứ có làm gì đâu mà Uyển Nhi lại ngã từ trên đây xuống cầu thang rồi.

An Hạ từ trên nhìn xuống thấy đầu của Uyển Nhi vì đập mạnh vào tường mà bắt đầu chảy máu, cô rất muốn chạy đến xem sao nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp trường hợp này, nên đứng chết trân tại chỗ chân không nhúc nhích được.

Bỗng cánh tay bị ai nắm kéo mạnh lại, An Hạ xoay mặt qua nhìn thì thấy được khuôn mặt giận dữ của Chu Hạo gần ngay trước mắt. Không cần nói cô cũng hiểu được là anh đã hiểu lầm, nhưng cô không muốn giải thích với anh điều gì.

An Hạ biết rõ Chu Hạo sẽ đứng về phía Uyển Nhi nên cô không muốn mình tốn thêm công sức cho hạng người không đáng.

Chu Hạo đến công ty sau cô nên trùng hợp thấy được cảnh tượng cô đẩy ngã Uyển Nhi xuống cầu thang, anh nhanh chóng chạy sang mà nóng giận với An Hạ.

Anh không bao giờ tin được là cô lại là con người đáng sợ như thế, có thể vì sự tức giận của bản thân mà coi rẻ mạng người như vậy. Anh bây giờ có thể khẳng định được rằng là mình không hề có tình cảm gì với loại người máu lạnh này rồi.

Bàn tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô khiến trên đó hằn rõ vết đỏ, An Hạ cảm nhận được sự đau đớn nhưng không lên tiếng. Cô muốn xem anh sẽ làm gì cô khi. “Cô dám làm cô ấy bị thương một, tôi bắt cô chịu gấp trăm lần.”

Tiểu A dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng đi lên tách hai người ra rồi nói với anh. “Có gì thì từ từ nói, Tổng giám đốc và phu nhân có thể ngồi lại nói chuyện với nhau rõ ràng hơn mà.” “Tôi đã dặn cậu không được gọi cô ta là phu nhân.” “Tôi…tôi xin lỗi.”

Tiểu A cứ tưởng anh đã chấp nhận cô nên cậu đã kêu cô như thế một cách tự nhiên trước mặt anh. Chả phải lúc trước cậu có kêu vài lần và anh không để ý và nhắc nhở sao? Vậy mà bây giờ lại nổi nóng với cậu vì điều này, Tổng giám đốc của cậu đúng là nắng mưa thất thường mà.

An Hạ bây giờ đã bình tĩnh hơn, cô lạnh nhạt hỏi. “Anh buông tay ra được chưa? “Cô có còn tính người không mà không hề có ý hối cải gì cho hành động của mình thế?”

An Hạ nhướng mày nhìn anh hỏi ngược lại. “Thế tôi hỏi anh, tôi không làm sai thì việc gì phải nhận lỗi?” “Cô…cô”

Anh thật sự bị lời nói của cô chọc cho tức đến nghẹn họng không biết phản bác như thế nào, quay xuống thấy Uyển Nhi nằm im ở đó. Anh không thèm đôi co với An Hạ nữa mà đi xuống bể Uyển Nhi rời đi.

An Hạ nhìn theo bóng lưng của anh chỉ biết cười nhếch môi khinh bỉ. Đúng là khi yêu vào thì ngây dại, bị cô ta tính kế cũng không hay biết.

Tiểu A đứng đó chần chừ không biết nên nói sao với cô, thấy Tổng giám đốc đã bế Uyển Nhi tiểu thư đã đi xa thì mới vội vàng hỏi: “Thiếu phụ nhân cô có đi theo đến bệnh viện không?”

Mắt vẫn nhìn theo bọn họ và miệng trả lời cậu. “Dĩ nhiên là đi rồi, tôi muốn xem cô ta diễn kịch được tới đâu.”

Mặt Tiểu A méo lại, cậu cảm thấy thiếu phu nhân nhà mình đã thay đổi rồi.

Tại bệnh viện.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Chu Hạo nắm chặt tay lại, mắt luôn hướng nhìn về phía cửa phòng. Tiểu A và An Hạ cũng chạy vào theo sau, cô thấy tình cảnh này mà cảm thán trong lòng, không ngờ một diễn viên khi đã diễn là có thể vào đến bệnh viện.

Tiểu A thấy bầu không khí trở nên im lặng đến đáng sợ nên đứng sang một bên chờ yêu cầu từ Tổng giám đốc.

Chu Hạo thấy cô vẫn còn mặt dày dám tới đây thì đứng bật dậy, đi qua nắm lấy cổ tay cô kéo lên rồi rống to. “Cô cút khỏi đây cho tôi, cô hại cô ấy như vậy còn chưa đủ nữa hay sao mà còn muốn đến đây xem cô ấy như thế nào? Thứ đàn bà như cô tôi đây là lần đầu thấy đấy.”

Cô đưa ánh mắt không vui nhìn anh, trong lòng cảm thấy khó chịu vì những lời buộc tội của Chu Hạo. “Anh dựa vào đâu mà nói tôi như thế? Dựa vào anh là chồng của tôi sao? Nhưng anh nên nhớ hành động của anh bây giờ là đang ngoại tình trước mặt vợ của mình.” “Cô..”

Anh định lên tiếng thì cô xen vào nói tiếp. “Tôi quên nhắc cho anh điều này nữa, nếu tôi nói bản hợp đồng này cho bà nội biết thì chuyện gì sẽ xảy ra với anh?”

An Hạ đưa bộ mặt thách thức ra nhìn anh, thấy biểu cảm đó của cô, lửa giận trong lòng anh càng tăng lớn hơn. Anh lấy tay chỉ thẳng vào mặt cô, mắt trợn lớn, nghiến răng nói. “Cô thật sự kinh tởm, tôi không hiểu cô như vậy mà tại sao bà nội lại để tôi lấy cô chứ. Một người phụ nữ đầy mưu mô, cô rốt cuộc có trái tim không? Biết quý mạng sống của mình không? Hay do cô bị ba ghét bỏ từ nhỏ nên không còn cảm nhận được thứ đó?” *Bốp*

Sau khi câu nói của anh vừa kết thúc, An Hạ không chần chừ mà tặng anh một bạt tay, cô đưa ánh mắt tức giận nhìn anh, hơi thở trở nên dồn dập chất vấn Chu Hạo. “Anh nghĩ lại xem bản thân đã làm gì với tôi trước? Những gì anh làm với tôi và bây giờ tôi chỉ mới trả lại anh từng thứ một thôi. Anh nói tôi mưu mô thì nhìn lại cô người yêu của anh để tiện cỡ nào. Nói về độ láo cá thì xin lỗi tôi còn thua cô ta nhiều lắm.” “Tôi cảm thấy thương xót cho anh lắm, Chu Hạo à! Bị người mình yêu lợi dụng, làm nhiều việc sau lưng. Xong bản thân lại coi cô ta là báu vật mà nâng niu.” “Cô.”

Anh đưa tay lên muốn đánh cô vì dám xúc phạm Uyển Nhi, nhưng khi thấy được khuôn mặt ngước lên thách thức anh dám ra tay, thì bàn tay anh run run mà nằm chặt lại.

Sau một lúc khống chế được bản thân, anh đã thu tay lại. “Cô nghĩ cô xứng để so sánh với cô ấy sao?” “Haha”

Chương 60: Nhưng Anh Tin Tưởng Em

Đột nhiên An Hạ ngửa đầu ra sau bật cười thật lớn, sau đó nhìn anh lắc đầu, môi khẽ nâng lên cười nhẹ với anh. Nhìn qua dường như chỉ là một nụ cười bình thường, nhưng khi kết hợp với đôi mắt sắc bén của cô đang nhìn thì nó trở thành nụ cười chế nhạo. “Phải nói đúng hơn là cô ta không bằng tôi và quan trọng tôi không muốn thứ người bẩn thỉu như cô ta có thể cùng tôi đứng chung một hàng mà so sánh.” “Diệp An Hạ, cô nên cẩn thận lại lời nói của mình thì hơn.”

Chu Hạo mặc kệ bản thân đang ở bệnh viện mà quát to lên với cô, anh cảm thấy khó chịu khi nghe được những lời nói khó nghe như thế được phát ra từ miệng của cô. An Hạ mà lúc trước anh tiếp xúc dù mạnh miệng nhưng không có độc miệng như bây giờ. Rốt cuộc vì lý do gì mà khiến cô thay đổi như thế?

Đèn phòng cấp cứu chợt tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra.

Tiểu A thấy vậy liền vui mừng kêu lên. “Bác sĩ ra rồi.”

Rất nhanh tiếng kêu của cậu đã thu hút được sự chú ý của anh và cô, Chu Hạo vội chạy nhanh qua rồi gấp gáp hỏi: “Cô ấy có bị sao không bác sĩ?”

Nhìn khuôn mặt lo lắng của anh khi hỏi bác sĩ, An Hạ chỉ biết cúi thấp đầu mà mỉm cười cho qua. Ai đời chồng của mình ở ngay trước mặt mình mà lại đi lo lắng cho người phụ nữ khác, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì người ta cười vào mặt.

Tiểu A thấy cô buồn cậu cũng muốn đi qua an ủi và đi lên nhắc nhở Tổng giám đốc, nhưng phận làm nhân viên không có quyền xen vào chuyện của gia đình ông chủ. “Mặc dù đầu bị va đập mạnh gây chảy máu nhưng không đến nỗi tổn thương não bộ, trên tay và chân có vài vết thương ngoài da còn lại không có gì nguy hiểm.”

Chu Hạo nghe xong được lời của bác sĩ nói Uyển Nhi không sao thì lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một cách nhẹ nhõm.

Lúc bác sĩ rời đi, anh đứng dựa lưng vào tường nhắm chặt mắt lại an tĩnh. “Cô về đi, Uyển Nhi sẽ không muốn gặp cô đâu.”

An Hạ đi đến nắm lấy cổ áo anh kéo qua cho mặt anh đối diện với mặt mình. “Mở mắt ra.”

Anh nghe theo lời cô nói và nhìn sâu vào mắt cô. “Từ nay về sau, anh nhớ quản cô ta cho thật tốt. Những trò hôm nay tôi không rảnh để chơi với mấy người, đến khi hợp đồng kết thúc, chính tôi mới là người không muốn nhìn các người nhất.”

Nói xong cô đẩy mạnh anh vào tường rồi xoay người rời đi, biết hai người họ ở phía sau đang nhìn mình chằm chằm nhưng An Hạ giờ đây không còn để ý đến một ai.

Thứ bây giờ cô biết được rằng, tiểu tam đang muốn gây chuyện với cô và cô sẽ không nhượng bộ để cô ta muốn làm gì thì làm.

Tiểu A trong lòng có chút vui khi thấy thiếu phu nhân trở nên mạnh mẽ và không còn lo ngại về Tổng giám đốc như trước, nhưng nếu hai người gây nhau đến mức ly hôn thì việc này cậu không muốn chút nào.

Từ bệnh viện đi ra, cô không bắt xe về mà quyết định đi bộ để đầu óc thư giãn. An Hạ biết những lời nói của mình lúc nãy thật sự là khinh người một cách quá đáng, nhưng để đối phó với anh và cô ta thì cô thà chọn mình là một người xấu.

Trong lòng cô bây giờ mọi thứ đều khiến cho cô trở nên mệt mỏi, nhìn hàng xe cộ đang chạy nhanh trên đường, An Hạ cảm thấy bản thân không biết nên đi về đâu sau khi ly hôn với Chu Hạo đây?

Về nhà sao?

Liệu ba có để yên.

Thuê nhà ở ngoài.

Cô sau khi rời khỏi Chu thị thì chính thức trở thành người thất nghiệp thì lấy đâu ra tiền mà thuê? Công việc lúc trước đã bị anh bắt nghỉ, lương làm ở Chu thị An Hạ cũng không muốn lấy bởi cô đi làm ở đó chỉ vì muốn làm theo lời của nội Chu để bà được vui vẻ.

Đưa cổ tay lên xem đồng hồ thấy hiện đã mười một giờ trưa, cô thấy sắp đến giờ nghỉ trưa nên cũng không trở về công ty nhanh mà lựa một ghế đá ven đường ngồi xuống. Vừa hay trước mặt là một dòng sông nhỏ, nhìn mặt nước tĩnh lặng mà cô muốn cuộc đời của mình cũng được như vậy thì hay biết mấy. “Ba tháng, trong thời gian này mình nên đi tìm một công việc để khi kết thúc hợp đồng bản thân không phải đi lang thang khắp nơi.” “An Hạ à! Mày từ khi nào mà trở nên thậm tệ như thế?”

Cô tự nói nhỏ với chính mình, rất may bây giờ là buổi trưa nên xung quanh không có quá nhiều người tụ tập gần chỗ cô ngồi, nếu như để mọi người nghe thấy cô nói chuyện một mình thì họ sẽ nghĩ cô là một người điên.

Ngồi một lát cảm thấy tâm tình đã tốt hơn được chút, An Hạ đứng lên cầm lấy túi xách của mình và đi bộ về công ty.

Nhưng đi được một đoạn thì trời bắt đầu chuyển đen và rất nhanh mưa trút xuống, An Hạ đứng trên đường xung quanh không một chỗ nào để trú, đứng trong mưa, cô nhìn lên trời nở nụ cười chua chát.

Lúc nãy vừa mới nắng chói chang, bây giờ đã mưa tầm tã, đúng là ông trời thích trêu người mà.

An Hạ mặc cho những trận mưa tạt mạnh vào người gây cảm giác đau đớn, bản thân vẫn thản nhiên bước đi về phía trước. An Hạ tin sẽ không có gì có thể làm cho ý chí của cô bị lung lay.

An Hạ vẫn đang mải mê với cái suy nghĩ của mình thì trên đỉnh đầu cảm thấy không còn giọt mưa nào rớt xuống, thấy xung quanh mưa vẫn rơi nhưng chỗ mình không ướt, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một chiếc ô đang che cho mình. Nhìn ra sau coi ai là người cầm ô thì thật bất ngờ người ấy chính là Hàn Thiên. “Anh Hàn Thiên.”

Cậu nở một nụ cười thân thiện như thường ngày với An

Hạ rồi nói lời trách móc. “Mưa như thế này sao em không tìm chỗ nào để trú, dầm mưa rất dễ bị cảm.”

Cô đưa tay vuốt những giọt nước mưa đọng lại trên mặt của mình xuống, ngại ngùng cười với cậu.. “Em chạy không kịp, thấy bản thân cũng bị ướt rồi nên là cứ đi tiếp thôi.” “Cô bé ngốc này thật là.”

An Hạ đưa tay gãi đầu không biết nên nói sao với cậu, hành động của cô khiến Hàn Thiên có chút đứng hình vì sự e thẹn của cô bây giờ. Dù đã tiếp xúc với An Hạ vài lần, nhưng cậu chưa bao giờ thấy được biểu cảm này của cô, trong trí nhớ của cậu, lúc cậu nhìn thấy cô thường bày ra khuôn mặt không cảm xúc nhiều hơn.

Hôm nay đây được coi là lần đầu cậu thấy được con người khác của cô. “Nhìn em đi với dáng vẻ rất cô đơn, có phải Hạo nó lại làm gì em không? Hay là cô ta gây khó dễ cho em?”

Mặt Hàn Thiên khi nhắc tới Uyển Nhi liền chuyển từ trạng thái ôn hòa sang ghét bỏ.

An Hạ xoay người lại đi về phía trước, Hàn Thiên cầm ô nhanh chóng đi theo sau. “Không có gì đâu anh, chỉ là họ yêu nhau thì nên ở bên nhau. Em không có quyền xen vào tình cảm của họ, rồi đến một lúc nào đó, họ cũng về bên nhau thôi. Vậy chi bằng em tác thành cho họ sớm hơn.” “An Hạ! Em là một cô gái tốt bụng, em đừng có suy nghĩ cho người khác nhiều quá có được không?”

Cô bất chợt quay mặt lại, mặt trở lại trạng thái lạnh nhạt như thường ngày hỏi: “Sao anh biết em là cô gái tốt bụng?”

Bị cô hỏi, Hàn Thiên ấp úng không biết trả lời ra sao. “Ừ thì…thì anh cảm nhận được như thế.”

An Hạ đưa tay đánh lên vai anh rồi bước đi tiếp. “Anh đừng bao giờ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, đôi khi họ không như những gì anh nghĩ. Con người một khi bị đối xử tàn nhẫn, vượt qua sự nhẫn nại của bản thân thì sẽ biến thành một người xấu.” “Nhưng anh tin tưởng em.”

Chân của cô đứng khựng lại nhưng nhanh chóng di chuyển, cô có nên vui khi có người nói sẽ tin mình không?

Mày nên nhớ đây là bạn của Chu Hạo, người đã gây thêm mọi phiền phức cho cuộc đời của mày, liệu mày có nên tin tưởng những người có liên quan đến anh ta? Tuy trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng An Hạ biết Hàn Thiên đối với cô thật sự là quan tâm.

Lúc đầu nhìn thấy cậu, cô đã cảm nhận được rằng cậu là một chàng trai ấm áp. Nhiều lúc cô cũng từng hỏi, người như Chu Hạo sao lại có được những người bạn tốt tính như thế này chứ? Anh ta thật may mắn, không như cô, không có một người bạn nào.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi