1. Home
  2. Truyện Ngôn Tình
  3. Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng
  4. Tập 7: Chúng Ta Có Thể Làm Bạn Không? (c61-c70)

Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Tập 7: Chúng Ta Có Thể Làm Bạn Không? (c61-c70)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 61: Chúng Ta Có Thể Làm Bạn Không?

Cứ như thế cô và Hàn Thiên cùng nhau đi trên con đường không một bóng người, xung quanh mưa vẫn rơi tầm tã, mọi người thay nhau chạy tìm chỗ trú. Riêng cô không muốn, cô muốn đi trong mưa như thế này sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Tại sao cô lại nghĩ như thế?

Cô cũng không biết tại sao bản thân lại rất thích mưa, mỗi lần nhìn những hạt mưa rơi là lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm, cô thấy nó như là ông trời đang khóc thương cho số phận của cô vậy.

Người ta thường nói người yêu thích cơn mưa là người mang đầy tâm sự và nỗi buồn. Trong trường hợp của cô thì câu nói đó thật sự là dành cho cô.

Cậu đi sau lưng cô có mấy lần muốn lên tiếng nói chuyện với cô để tìm hiểu về con người cô thêm, nhưng sợ An Hạ cảm thấy không quen làm cho không khí trở nên ngượng.

Mọi người xung quanh thấy họ đi với nhau chàng trai đi phía sau che ô cho cô gái đi đằng trước, nhìn vào họ thật sự giống một cặp đôi, một cặp đôi rất đẹp.

Ai nhìn thấy cũng đều khen hai người xứng đôi, nhưng chỉ hai người mới biết cả hai có mối quan hệ như thế nào.

Hàn Thiên cảm thấy cứ đi như thế này mãi thì không ổn, tính cách của cậu cũng không phải là người trầm tính, nên việc không nói chuyện trong một thời gian đối với cậu là một cực hình rất lớn.

Đưa ánh mắt e dè nhìn bóng lưng của cô, cậu ngập ngừng hỏi thăm. “Em…em và Hạo có vẻ không hạnh phúc cho lắm.”

Mắt cô khẽ động, không ngờ cô và anh đã đóng kịch đến vậy nhưng có người vẫn nhận ra giữa hai người có vấn đề. Vậy có phải những người khác đều nhận ra chuyện này hay không?

An Hạ vẫn không tin cô và anh giấu lâu như thế mà dễ bị người khác nhận ra được, mặt nghiêng qua một bên hỏi ngược lại cậu. “Tại sao anh lại hỏi vậy?” “Ừ thì anh cảm nhận được em và Hạo không phải là thật lòng yêu thương nhau.”

Tay cô bất giác nắm chặt túi xách, mắt đảo qua lại như đang nghĩ xem bản thân nên nói gì với cậu. “Nếu như những gì anh thấy là đúng thì anh sẽ nghĩ gì?” “Dĩ nhiên anh sẽ biết ngay kẻ đầu sỏ là thằng bạn khốn nạn của anh.”

Cậu tự tin nói ra những gì mà mình nghĩ trong lòng và cậu quá hiểu thằng bạn của mình nó đối xử với con gái như thế nào mà. Nhìn cái cách nó đối xử với người ta lạnh nhạt là cậu hiểu được nó chả quan tâm gì đến cô em dâu này rồi. Hơn nữa nó còn có một cô người yêu diễn kịch hay đang ở bên nữa.

Môi An Hạ giật giật, cười thầm trong lòng và cô nhận ra được rằng bạn của anh không phải ai cũng xấu như anh. Cô bất ngờ quay người lại nhìn thẳng vào mắt cậu.

Do hành động đột ngột nên cậu không kịp phòng bị nên An Hạ cứ thế mà đâm đầu vào ngực Hàn Thiên, cô bất mãn tách người ra đưa tay xoa nhẹ chiếc mũi bị đụng trúng, còn cậu thì vội vàng lo lắng hỏi. “Em có sao không? Sao không nói tiếng nào đã quay ra sau thế, anh không biết nên không dừng bước chân kịp.”

Thấy hành động gấp gáp giải thích của cậu, cô bất giác bật cười đến híp cả mắt. Thấy cô như thế, cậu liền hiểu ngay là mình bị trêu, cậu ai oán nói: “Em đang giở trò có đúng không?”

Cô vội xua tay phủ nhận, rồi điều chỉnh tâm trạng lại nghiêm túc nói: “Không có, em chỉ là muốn hỏi anh rằng. Nếu như sau này em và Chu Hạo không còn là vợ chồng thì chúng ta có thể làm bạn được không? Có một người bạn như anh bảo đảm em sẽ không bao giờ buồn.”

Câu hỏi của cô khiến cậu hết sức ngạc nhiên, dù cho cậu có biết cô và bạn của mình không có tình cảm với nhau, nhưng cậu chưa từng nghĩ đến hai người sẽ ly hôn. Vì theo như lời mà Chu Hạo nói với bọn cậu thì hai người lấy nhau dưới sự ép buộc của bà nội, nếu muốn ly hôn thì phải có sự đồng ý của bà. “Em.em nói vậy là có ý gì?”

An Hạ hít sâu một hơi, gật đầu một cái rồi nhắc lại với cậu. “Em và Chu Hạo sẽ ly hôn, em muốn hỏi sau khi em và anh ấy kết thúc anh có thể tiếp tục làm bạn với em có được không?”

Mặt cậu bây giờ đơ ra như một bức tượng, đứng yên tại chỗ, mặt tỏ ra kinh ngạc không nói nên lời. Cũng phải thôi, tin tức Hạo kết hôn đã khiến cậu sốc tột cùng bây giờ đang bình thường lại có tin sắp ly hôn, với một người bình thường có khi bị dọa sợ từ bao giờ rồi. “Dĩ nhiên là được, em dù là vợ của Hạo hay không phải đi nữa. Việc chúng ta đã gặp nhau và trở thành bạn sẽ không thay đổi.” “Vậy thì tốt quá.”

An Hạ lần nữa nhìn cậu cười thật tươi, đây là những lần hiếm hoi cô thể hiện vẻ mặt như thế với người khác. Cô luôn nghĩ nụ cười trên môi cô sẽ không bao giờ còn xuất hiện một cách thường xuyên nữa, có thể nó bị nước mắt làm cho mờ nhạt đi.

Chúng ta thường biết, khi chúng ta cười nhiều thì cuộc sống sẽ tươi mới và thoải mái hơn, cô biết điều đó và muốn thực hiện nó lắm. Nhưng cô làm không được, mỗi sáng mai thức dậy An Hạ như cảm nhận được mình phải đối mặt thêm một ngày mệt mỏi và cô có trách nhiệm phải vượt qua nó từng giờ từng khắc một.

Sau đó cậu đưa cô về biệt thự Chu Hạo, trên xe cậu luôn pha đủ trò chọc cho cô cười, cứ như thế những nỗi buồn của An Hạ theo đó mà tan biến mất. An Hạ cảm thấy ít ra ông trời còn thương cô khi cho cô gặp được một số người tốt như Hàn Thiên chẳng hạn, luôn mang đến những điều mới mẻ và tươi vui cho cuộc sống của cô.

Ngoài mẹ, chị, n Khánh ra thì bây giờ còn có thêm cả Hàn Thiên, họ chính là những người mà cô yêu quý và muốn mọi điều tốt đẹp luôn đến với họ. Cô sẽ luôn trân trọng họ và không làm gì khiến họ phải buồn.

Ngày buồn rồi sẽ qua đi, ngày mới lại cứ thế bắt đầu. Liệu mọi chuyện sẽ trôi qua một cách yên lặng hay là đầy sóng gió?

Xe dừng lại trước cổng biệt thự, cô nói cậu không cần phải xuống tiễn cô, cô có thể tự mở cửa và đi vào được. Hàn Thiên cũng không muốn làm khó cô mà gật đầu đồng ý.

An Hạ bước xuống xe, mỉm cười vẫy tay chào cậu rồi mới xoay người đi vào trong. Bây giờ đã bảy giờ tối, cô như vậy mà đã ở bên ngoài cả ngày rồi. Từng bước chân đang tiến gần về phía cửa phòng khách mà lòng An Hạ càng nặng trĩu.

Dù cả hai không sống chung với bà nội hay ba mẹ chồng, nhưng ở căn nhà này nó trống vắng đến lạ, lại thêm cả hai không có tình cảm với nhau, khi đụng mặt chỉ khiến đối phương thêm mệt mỏi.

Vừa bước đến bậc thang, quản gia Lý không biết từ đầu chạy vội ra. “Thiếu phu nhân, cô đi đâu mà giờ này mới về thế. Thiếu gia cậu ấy ngồi từ trưa giờ chờ cô sắp phát điên lên rồi.”

Cô nhìn lại đồng hồ lần nữa, chắc chắn đúng bảy giờ mới nhíu mày khó hiểu nhìn bà. “Anh ta chờ con làm gì? Hơn nữa bây giờ còn sớm chứ có trễ đâu mà anh ta nổi nóng kia chứ.” “Thôi cô vào trong đi, đừng để cậu ấy đợi lâu thêm nữa.”

Quản gia Lý cầm lấy túi xách của cô rồi nắm lấy bàn tay cô kéo đi, mặc dù cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng đi theo sau. Thấy sắc mặt của bà có vẻ rất gấp gáp vậy xem ra đây là chuyện quan trọng rồi.

Vừa vào đến cửa đã thấy Chu Hạo ngồi yên ngay ghế sofa, mặt mũi hầm hầm như đang cố kiềm nén cơn giận. An Hạ không mấy quan tâm mà quay người nói với quản gia Lý. “Con ở đây được rồi, bác xuống phòng bếp đi.”

Chương 62: Tôi Là Chồng Của Cô

Đợi quản gia đi xong, cô đi lại ngồi xuống ghế đối diện anh. Mặt không biểu cảm như thường ngày mà nhìn anh. “Nghe bác quản gia nói anh tìm tôi có việc, tôi đang thắc mắc đáng lý ra bây giờ anh nên ở cạnh cô người yêu bé bỏng của mình mới đúng chứ, sao lại đi tìm tôi vậy. Hay anh định tính sổ với tôi thay cho cô ta à?”

An Hạ không hề lo sợ mà dùng giọng điệu mỉa mai nói với Chu Hạo.

Anh ngẩng đầu nhìn qua cô, anh cũng không hiểu vì sao mình lại gấp gáp chạy về đây để tìm cô nữa, anh như có linh cảm lần này không thấy cô thì cả đời sẽ không được gặp cô.

Nhớ lại lúc sáng khi Uyển Nhi tỉnh lại, cô ta đưa vẻ mặt uất ức nhìn anh xong nói mọi chuyện do An Hạ làm, cô ghen tị với cô ấy vì có thể làm chức thư ký được ở bên cạnh anh nên cô mới làm thế. Nghe xong anh không hề tỏ ra chán ghét An Hạ mà ngược lại ghét bỏ bộ mặt Uyển Nhi đang làm vẻ mặt mình là nạn nhân.

Anh đã thử nhìn kỹ xem cô ta nói thật hay nói dối nhưng ánh mắt của Uyển Nhi hiện lên nỗi đau quá rõ ràng khiến anh không tài nào nhìn thấu được tâm tư của cô ta. Anh ngồi đó với Uyển Nhi một lúc, nói một số câu an ủi rồi chờ bác sĩ tới là vội vàng dặn dò Tiểu A sắp xếp người chăm sóc cho cô ta, còn anh thì chạy về đây.

Nghe quản gia nói cô không có về nhà, trái tim của anh đã run lên từng hồi, bất giác anh cảm thấy giây phút này anh thật sự sợ, sợ cô cứ như vậy mà rời khỏi thế giới của anh.

Nhưng Chu Hạo lại gạt bỏ nó đi, anh cho rằng mình đang vì tức giận quá nên sinh ra ảo giác, anh không đời nào chấp nhận mình để ý đến cô.

Những gì cô làm sáng nay khiến anh dường như tuyệt vọng vì biết được con người thật của cô.

An Hạ đôi lần khiến anh cảm nhận được cô là một cô gái kiên cường và không phải là người đầy thủ đoạn.

Tuy nghĩ như thế nhưng lời nói mà anh phát ra nó lại đi ngược lại, điển hình như hiện tại anh rất muốn hỏi cô đã đi đầu mà đến giờ mới về, nhưng lại thành… “Cô đã đi với thằng nào?”

An Hạ ngả lưng về sau, đầu quay sang bên phải rồi nâng môi cười.

Cô đang nghe gì đây? Anh như đang làm trò hề trước mặt cô vậy, từ khi nào mà sự đi lại của cô lại khiến anh phải chờ đợi để chất vấn như thế? “Tôi đi đâu là chuyện của tôi, nó không có liên quan đến anh. “Tôi là chồng của cô.” “Nhưng rất nhanh sẽ thành người dưng.”

Anh nói câu nào là cô lại cãi lại câu đó, An Hạ bây giờ không còn là một cô gái mà ai nói gì cũng đều im lặng chấp nhận.

Con người đâu phải ai cũng đều mắt nhắm mắt mở mà để người khác hết lần này đến lần khác sỉ nhục. Phải có tự tôn của mình và phải bảo vệ cái tự tôn đó đến cùng, để khi nhìn vào người khác không xem thường. “An Hạ cô hãy nhớ lấy, ngày nào cô còn là vợ của tôi thì ngày đó cô còn bổn phận nghe lời tôi.”

An Hạ cúi đầu xuống, nhướn mày một cái, tay đưa lên sờ nhẹ chóp mũi của mình. “Tôi nghĩ tôi mới là người quyết định việc chấm dứt cuộc hôn nhân này chứ, hình như anh đã quên bà nội đã giao toàn quyền quyết định cho tôi thì phải?” “Cô.”

Anh tức giận siết chặt tay lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng anh không hề cảm nhận được sự đau đớn. Anh rất ghét bị ai đó khống chế bao gồm cả bà nội và mẹ của mình đi nữa cũng không cho phép.

Hôn nhân này ngay từ đầu anh đã không đồng ý, hợp đồng do anh đề ra, thời hạn cũng là anh đưa ra thì việc kết thúc phải do anh nói ra. Từ khi nào cô có thể thay đổi tình thể ngay lập tức như vậy?

Chu Hạo thật sự nghi ngờ người ngồi trước mặt mình bây giờ đã thay đổi và không còn là cô gái chấp nhận khuất phục dưới tay anh như lúc trước nữa.

Chuyện gì đã khiến cô trở nên như ngày hôm nay? Anh không bao giờ chấp nhận việc cô khiêu khích mình như vậy. Anh sẽ cho cô biết hậu quả mà dám đối đầu với anh nó tệ hại như thế nào?

Nhưng Chu Hạo lại không biết được sau này anh đau khổ nhường nào vì đã hiểu lầm cô và đối xử tàn nhẫn như thế với cô.

An Hạ nằm trên giường nhớ lại lời mà Chu Hạo nói lúc nãy, cô cảm thấy cái tôi của anh ngày càng cao. Anh luôn tự coi mình là tâm điểm của mọi người noi theo chắc? “Tôi chưa chơi chán cô đâu.”

Câu nói này của anh khiến cô vừa cảm thấy buồn cười lại vừa thấy chua xót trong lòng. Buồn cười là vì cô là con người chứ có phải đồ chơi của anh đâu mà chơi chán hay không chán. Còn buồn là vì bản thân bị hạ thấp đến mức bị đem ra so sánh với cả đồ chơi ngoài kia.

Tay siết chặt chiếc chăn đang đắp ngang người, cô nghĩ lần này bản thân nhất định kiên quyết ly hôn cho được với Chu Hạo.

Khát vọng được tự do của cô bây giờ rất lớn, cô chưa từng muốn mình bị người ta giam cầm hay quản thúc.

Cô là một người không thích bị ràng buộc, cái gì cô không thích mà càng ép làm thì cô sẽ khiến thất bại một cách thảm hại, không vì một cái gì hết, chỉ đơn giản là vì cô không thích.

Nhưng để nhận được sự đồng ý của Chu Hạo là một việc không hề đơn giản. Cô cần phải tìm cho mình một luật sư giỏi để có thể đưa ra bằng chứng mà có thể kết thúc hợp đồng sớm. Nhưng bằng chứng gì mới được đây?

Bỗng nhiên mắt An Hạ sáng lên.

Đúng rồi, bằng chứng ngoại tình.

Cô quay đầu nhìn ra bầu trời đen không một ngôi sao nào ngoài kia, đêm nay bầu trời đen không một ánh sáng, nó như lòng cô bây giờ vậy. Đang trong một nơi tăm tối không thể trốn ra khỏi nơi có ánh sáng.

Căn biệt thự này có được bao nhiêu người yêu thương cô?

Một người hay hai người?

Nhiều hay ít?

An Hạ cũng không biết được, nhưng có một điều cô rất chắc chắn rằng người ghét cô sẽ nhiều hơn người thích cô.

Gượng cười một cái cô nhằm mắt chìm vào giấc ngủ, ngủ để lấy lại tinh thần còn để đối phó với nhiều chuyện quan trọng hơn nữa.

Chu Hạo dưới tình huống đang nóng giận với cô và sự diễn xuất cực đỉnh của Uyển Nhi mà chấp nhận đưa cô ta về biệt thự mà không xem cô có cảm giác ra sao.

Anh một phần muốn cô sẽ đối xử với cô ta như thế nào và cảm nhận xem người chồng trên danh nghĩa này dắt người yêu của mình về sống chung với vợ thì cô ấy có tỏ ra khó chịu gì không?

Khi An Hạ tỉnh lại, cô đi vào phòng chọn một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc váy công sở tới đầu gối, kết hợp cùng với set đồ đó chính là đôi giày cao gót màu đen có độ cao vừa phải. Cô có sở thích với sơ mi nên tiền lương mà cô có đa phần cô sẽ đi mua nó về để thỏa mãn niềm đam mê của mình.

An Hạ có làn da mịn màng tự nhiên nên cô không cần phải trang điểm gì quá cầu kỳ, cô chỉ việc tô son nhẹ một cái cho thần sắc không quá nhợt nhạt là được.

Nhìn bản thân trong gương thấy mọi thứ đã ổn, cô đi đến cầm lấy túi xách đi xuống lầu.

Chưa kịp xuống đến phòng khách thì chân cô chợt khựng lại khi nghe được tiếng cười nói của Chu Hạo và một cô gái. An Hạ cố để ý xem giọng nữ đó là ai và rồi cô nhếch môi một cái khi biết người đó là ai.

Không ngờ anh lại dám dắt về đây.

Quản gia Lý đã dậy từ sớm nên biết được chuyện thiếu gia dẫn phụ nữ về biệt thự, thấy cô đi xuống bà lo lắng nhìn theo. Bà sợ cô buồn trong lòng khi thấy chồng mình vui vẻ với người khác. Thấy cô đứng yên, bà không nhịn được mà đi đến nói nhỏ. “Chuyện không như thiếu phu nhân nghĩ đâu, có thể đây chỉ là bạn của thiếu gia thôi.”

Cô giật mình khi quản gia đột ngột xuất hiện từ sau lưng, quay lại nhìn bà cô bất giác mim cười coi như chưa có gì xảy ra. “Bác đừng có quá lo lắng con không sao đâu, dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi.”

Mặt quản gia Lý đơ ra không hiểu ý cô muốn nói là gì, bà rất muốn hỏi thêm nhưng lại sợ xen quá nhiều vào chuyện của chủ thôi. “Vậy thiếu phu nhân vào ăn sáng rồi hãy đi làm, tôi ra gọi thiếu gia cùng vào ăn chung.”

Bà không nhắc đến gọi cô gái kia là sợ cô lại nghĩ ngợi suy nghĩ thêm.

An Hạ nhìn bà gật đầu rồi đi vào phòng ăn, cô hiểu ý của bà và cũng muốn tốt cho cô.

Chương 63: An Hạ Đánh Tiểu Tam

Một lúc sau Chu Hạo và Uyển Nhi đi vào, cô ta nhìn cô tỏ vẻ sợ hãi anh thấy thế vỗ nhẹ vai cô ta an ủi. “Không sao đâu, có anh ở đây mà.”

Rồi anh nhìn sang cô thấy cô vẫn như vậy không biểu lộ cảm xúc nào từ lúc hai người xuất hiện trong phòng ăn.

Chu Hạo rất muốn xem biểu cảm thật sự mà cô luôn che giấu là gì, nhưng hình như anh xem nhẹ cô rồi, từ đầu đến cuối cô chỉ lo phần ăn của mình mà không hề nhìn đến họ một giây nào, thì nói chi đến việc tỏ ra quan tâm. “Từ nay Uyển Nhi sẽ sống ở đây.”

Quản gia Lý nghe xong vội xen vào. “Thiếu gia làm vậy sao được, lỡ như bên lão phu nhân biết được thì lại không hay.”

Chu Hạo nhíu mày tỏ vẻ không vui, bây giờ đến cả quyết định của anh mà người giúp việc cũng muốn xen vào là sao? “Từ khi nào mà ngay cả những gì tôi nói ra, người giúp việc trong nhà có quyền muốn ngăn cản vậy?”

Tuy lời nói của anh thốt ra một cách nhẹ nhàng, mắt không nhìn ai hết nhưng mọi người đang có mặt trong phòng đều biết anh đang răn đe ai, không phải một mình quản gia Lý mà là nói cho tất cả người làm trong nhà biết vị trí của mình đến đâu. “Tôi xin lỗi thiếu gia.”

Quản gia Lý nghe ra được giọng nói của thiếu gia nhà mình không vui nên vội vàng nói xin lỗi, là do bà quả gấp gáp mà quên mất thân phận của mình.

An Hạ ăn xong phần ăn của mình rồi lấy khăn lau miệng một cách tao nhã, sau đó kéo ghế ra đứng lên, cô không đi ngay mà đứng lại nói bóng gió. “Người đàn ông dám mang người tình về nhà thì chính là đàn ông hèn, bản thân làm điều đáng xấu hổ mà còn lên tiếng dạy đời ai.”

Câu nói vừa kết thúc thì cô cầm lấy túi xách lập tức rời đi, nếu ở đây lâu cô sợ mắt của mình nhất định sẽ bị nhiễm bẩn vì họ.

Chu Hạo biết ý cô nói là gì nhưng không thể nào lên tiếng phản lại mà chỉ biết trơ mắt mà nhìn theo.

Chu Hạo thì im lặng nhưng Uyển Nhi thì không, cô ta làm sao có thể yên lặng mà để người khác chế nhạo mình được. “Cô ăn nói cho cẩn thận vào, tôi mới là người mà anh ấy yêu cô chỉ là người đến sau thay thế cho khoảng thời gian mà tôi vắng mặt thôi. Bây giờ tôi đã về rồi thì cô nên cút ra khỏi đây mới đúng.”

Chân An Hạ khựng lại sau khi nghe câu nói của cô ta. An Hạ rất muốn đánh cho Uyển Nhi tỉnh mộng lại, có cái thế thân nào mà tình yêu biến thành vợ không? Cô ta nói như vậy chính là đang tỏ vẻ cô ta mới là người quan trọng sao?

Cô đưa lưng về phía hai người, mặt vẫn không thể hiện cảm xúc nào trên đó. Xem như lời của cô ta nói không hề có tác dụng kích thích đối với An Hạ. “Câu này cô nên nói với người đàn ông của cô thì hơn, kêu anh ta sớm đồng ý ký đơn nhanh thì lúc đó cô có thể trở thành Chu phu nhân của Chu thị.”

Mọi người đang có mặt bắt đầu hoang mang khi nghe cô nói như thế.

Căn biệt thự này sẽ đổi chủ nhân sao? Hơn nữa thiếu gia mới lấy vợ hơn ba tháng mà bây giờ lại chuẩn bị ly hôn để lấy người khác, liệu tin này truyền ra sẽ khiến người khác nghĩ sao về người của Chu gia?

Mặc dù phần lớn người giúp việc trong nhà không thích cô bởi cô khiến thiếu gia lúc nào cũng cáu gắt, nhưng so với cô gái mà hôm nay thiếu gia dẫn về thì có phần tốt đẹp hơn.

So về nhan sắc thì cả hai ngang nhau nhưng so về độ lấy lòng thiếu gia thì ai nhìn vào đều thấy rõ, thiếu phu nhân hiện tại không mấy quan tâm đến thiếu gia, còn cô gái kia thì luôn sử dụng giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng để nói.

Uyển Nhi quay sang nhìn Chu Hạo, tay khoác lấy cánh tay anh nũng nịu. “Lời cô ấy nói là thật sao Hạo?”

Xưng hô nghe thật thân mật, nhưng vào tai An Hạ thì liền biến thành âm thanh ghê tởm, cô chúa ghét những cô gái bánh bèo như vậy, nhìn thật giả tạo làm sao.

Chu Hạo nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô miệng bất giác thốt lên. “Không có chuyện đó đâu.”

Cô ta nghe xong liền nở nụ cười tươi với cô, nói giọng khiêu khích. “Cô nghe thấy chưa? Chỉ là bây giờ anh ấy chưa lợi dụng cô xong thôi, đừng nghĩ tôi không biết thỏa thuận của hai người là vì bà nội.”

Thật ra thì cô ta không hề biết cái gì cả do Chu Hạo không có nói chuyện này với ai, kể cả hai người bạn thân là Hàn Thiên và Lãnh Thần.

Cô ta nói vậy là vì nghĩ được mỗi lý do đó thôi chứ không còn gì có thể ép buộc được Chu Hạo. Ai mà chả biết anh luôn kính trọng và nghe lời của nội Chu, dù bà có ép buộc anh làm những chuyện anh không thích thì anh vẫn làm.

An Hạ không nói lời nào mà xoay người bước gần về phía cô ta đang đứng, chân Uyển Nhi theo thế mà lùi về sau mấy bước. An Hạ thấy hành động đó mà cười thầm trong lòng.

Bản thân rõ ràng là sợ hãi mà cố tỏ ra mình mạnh mẽ, thật là nực cười.

An Hạ nâng tay lên và giáng xuống mặt cô ta một bạt tay. *Bốp*

Một âm thanh lớn vang lên cho thấy cô ra tay không hề nhẹ, Chu Hạo sau đó phản ứng rất nhanh là kéo cô ta ra sau, mắt trừng lớn nhìn cô. An Hạ không hề sợ mà lần nữa đưa tay lên tặng anh luôn một cái bạt tay khác. *Bốp* m thanh vừa rồi khiến cho mọi người chỉ giật mình đôi chút, nhưng âm thanh sau lại khiến họ cảm thấy khiếp sợ.

Cô cư nhiên dám ra tay đánh luôn thiếu gia nhà họ, cũng có người bắt đầu lo lắng cho cô, thiếu gia có tính khí không được tốt, ngộ nhỡ cậu ấy không kiềm chế được cảm xúc mà đánh lại cô thì có thể xảy ra án mạng cũng nên.

An Hạ đánh xong mặt vẫn thản nhiên, mặt còn nhìn ngó xem tay của mình có bị thương không nữa.

Anh giận tím người, siết chặt tay lại gầm lớn. “Cô muốn chết phải không An Hạ?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, tự nhiên hỏi: “Đau không?”

Chu Hạo khó hiểu nhìn cô, đánh anh xong lại hỏi anh đau không, cô như này là có ý gì? Muốn khiêu khích sự nhẫn nại của anh sao?

Mặc kệ anh đứng đơ ra đó, cô lướt qua người anh đi đến trước mặt cô ta. “Cái tát này là cô vợ trên danh nghĩa đánh tiểu tam như cô, nếu cô có ý khiếu nại vậy thì mời chúng ta cùng nói chuyện chung cho nó dễ. Dù gì người đàn ông qua tay nhiều người đàn bà này đối với tôi không hề có chút hứng thú nào.”

Xong cô lại lùi lại nói với anh. “Cái tát này là thay Chu gia đánh anh vì anh dám làm ô uế nhà họ Chu, ngang nhiên dẫn tiểu tam về và không để ý đến người khác sẽ xem thường nhà họ Chu như thế nào.” “Tôi nói tới đây thôi, còn hai người muốn đường đường chính chính đến với nhau thì mau chóng hoàn tất thủ tục ly hôn giúp tôi.”

Nói xong cô tặng họ một nụ cười châm biếm rồi rời đi, những người có mặt cũng bắt đầu giải tán, họ bây giờ đã có cái nhìn khác về cô.

Một cô gái dám nói dám làm, không sợ ai cả dù đứng trước mặt là người có địa vị không hề nhỏ. “Người đàn ông qua tay nhiều người đàn bà.”

Câu nói này của cô cứ văng vẳng trong đầu Chu Hạo, anh thật sự bị câu nói này làm cho tức đến nghẹn họng.

Có thể cô không biết cô là người phụ nữ đầu tiên cho đến thời điểm này mà anh đã ngủ qua, từ khi nào mà anh trở thành người chơi phụ nữ vậy?

Anh thật khâm phục sức tưởng tượng của cô rồi, anh không thể tiếp xúc gần với phụ nữ vì anh cảm thấy chán ghét họ, họ luôn nhìn ngó vào tài sản của anh mà tìm mọi cách lên giường với anh.

Chính vì điều này tạo cho anh sức ảnh hưởng rất lớn với anh, anh xem thường họ và nghĩ họ không bao giờ có tình cảm thật sự với mình.

Uyển Nhi đưa đôi mắt sắc bén nhìn cô nói thầm. “Con khốn, mày giỏi lắm tao sẽ cho mày phải hối hận về những gì mày đã làm.”

Chương 64: Gặp Ấn Khánh

Vừa ra khỏi biệt thự điện thoại trong túi An Hạ reo lên, cô lấy ra xem thì thấy hiện Ân Khánh đang gọi đến. Siết chặt điện thoại trong tay, cô ngẩng đầu lên nhìn con đường phía trước một lúc rồi quyết định nhấc máy nghe.

Bên kia Ân Khánh thấy cô đã bắt máy liền vội nói. “Chúng ta có thể gặp nhau không?”

Giọng nói của cậu vang lên khiến trái tim cô xao xuyến nói không nên lời, tình yêu hơn mười năm nay biết rằng là không thể tiếp tục được nữa nhưng cớ sao bản thân lại luôn nghĩ đến?

Có phải vì tính không chịu thua của mình mà cô luôn không chấp nhận mọi chuyện thất bại trước mắt cô? “Dĩ nhiên là được rồi, chúng ta là bạn mà.”

Cô không quên bồi thêm câu sau khẳng định mối quan hệ cho cậu hiểu, dù có ra sao giữa hai người chỉ là bạn bè với nhau.

Ân Khánh cười chua xót trong lòng, cậu vẫn không hiểu vì sao cô lại không chấp nhận ở bên cậu dù không có tình cảm với Chu Hạo. “Vậy được, hẹn em ở chỗ cũ.”

Cuộc gọi kết thúc, cô để lại điện thoại vào túi, đưa tay ra đón taxi đến địa điểm hẹn cậu.

Nơi cậu nói chính là nơi mà cậu và cô lúc nhỏ thường hay đến, An Hạ biết Ấn Khánh đang cố đánh thức lại những kí ức vui vẻ của hai người lúc nhỏ, để cô có thể chấp nhận cậu.

Cô biết hết những việc cậu làm nhưng cô chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với cậu mà thôi. Cô bây giờ không phải là An Hạ của ngày xưa nữa mà vì trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống mà hình thành nên một con người có trái tim lạnh băng, khuôn mặt giờ đây được mấy khi thể hiện cảm xúc ra bên ngoài?

Cô thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa xe suy nghĩ mà không hay xe dừng lại từ lúc nào, cô từ từ bước xuống, nhìn cảnh vật xung quanh cũng không thay đổi gì nhiều.

An Hạ bước từng bước đi vào trong, những nơi cô đi qua đều có một kí ức hiện rõ trong tâm trí của cô.

Như gốc cây phượng lớn này cô và cậu hay ngồi đây nói chuyện đùa với nhau, hay là cái bàn gần bể cá cô và cậu thường vừa cho cá ăn vừa uống thức uống mà cả hai yêu thích.

Sóng mũi cô cay cay khi từng hình ảnh liên tiếp xuất hiện, cô rất muốn trở về ngày xưa, không phải lo nhiều thứ như bây giờ, cũng không phải trở thành một kẻ chuyên nói giọng điệu khiêu chiến.

Từ xa thấy Ân Khánh đã ngồi ở đó, vẫn là chiếc bàn quen thuộc, góc nhìn quen thuộc.

An Hạ dặn lòng bản thân phải thật bình tĩnh rồi chậm rãi đi đến. Khi đã đứng trước mặt cậu, cô nở nụ cười thật tươi xem như chào hỏi. “Anh đến khi nào thế?”

Vì đang mải mê nhìn đám trẻ đang đùa nghịch ngoài sân mà cậu không để ý cô đến từ lúc nào, chỉ khi cô lên tiếng thì cậu mới giật mình trả lời. “À anh mới đến thôi, em ngồi đi.”

Cậu bắt đầu quan sát cô kĩ hơn, cô không còn là đứa bé ngày xưa lúc nào trên miệng cũng xuất hiện nụ cười nữa, mà thay vào đó chính là thái độ lạnh nhạt.

Thật sự thời gian làm thay đổi con người hay sao? “Đột nhiên anh nhớ lại chuyện lúc nhỏ quá nên muốn rủ em đến đây để ôn lại kỷ niệm.”

An Hạ nâng nhẹ khóe môi lên cười, mắt không nhìn thẳng vào cậu mà cúi xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt của mình. Cô chính là đang cố kiềm nén cảm xúc của mình. “Chuyện dù sao cũng qua rồi, anh nên quên đi, em…đã quên rồi.”

Trong mắt Ân Khánh hiện rõ sự đau lòng nhìn cô, cậu biết cô đang giả vờ như thế nếu không sẽ không tránh né cái nhìn của cậu. Nhưng cậu không muốn vạch trần cô, bởi cậu biết cô có nỗi khổ của riêng mình. Cô là người mà cậu yêu thì cậu nhất định sẽ tôn trọng quyền lựa chọn của cô. “Vậy thì anh không nhắc đến nữa, bây giờ nói chuyện của em ở hiện tại cho anh nghe xem. An Hạ à! Em đừng tỏ vẻ mình mạnh mẽ nữa, anh không phải là người ngoài, anh muốn giúp em.”

An Hạ im lặng không nói, tay càng nắm chặt hơn, mắt nhìn qua lại che giấu cảm xúc của mình. Thở dài ra một hơi, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, nhìn vào ánh mắt chứa chan đầy tình thương ấy thật lâu, cuối cùng cô nói ra sự thật với n Khánh. “Em và Chu Hạo sắp ly hôn, em muốn được tự do không cần phải nghĩ ngợi đến cảm giác của người khác nữa.”

Nghe được lời cô nói mắt Ân Khánh sáng ra, phải biết câu nói này như một động lực đối với cậu. Như vậy đồng nghĩa với việc cậu có cơ hội ở bên cô rồi phải không?

Biểu cảm trên mặt Ân Khánh thay đổi một cách rõ ràng như thế nên khi mới nhìn thoáng qua An Hạ đã hiểu được cậu đang nghĩ gì. “Không phải vì anh, mà là vì bản thân em.”

Niềm vui chưa được bao lâu thì câu nói sau của cô như một thao nước lạnh tạt thắng vào mặt cậu. Khóe môi cậu giật giật, biểu cảm bây giờ rất khó coi nhưng đã nhanh bị cậu che giấu đi. “Không sao, em muốn gì cũng được, chỉ cần em nhớ anh vẫn luôn ủng hộ em.” “Cảm ơn anh, em biết phải làm gì và không nên làm gì mà. Chỉ là em muốn nói với anh rõ chuyện này là vì em xem anh như một người bạn thân thiết không muốn giấu giếm chuyện gì.”

Bốn chữ “người bạn thân thiết” của cô tác động mạnh vào nơi yếu đuối nhất của Ân Khánh. Cậu bây giờ đã biết được bản thân không còn cách nào để cùng cô bước đi trên một con đường đến tương lai được nữa. “Anh hiểu, nếu có khó khăn gì nhớ nói với anh. Anh là bạn thân thiết của em nên em đừng che giấu gì với anh có được không?” “Được”

Tuy biết cậu buồn nhưng cô thật sự hết cách rồi, muốn giết chết thứ tình cảm không nên có của một người thì chúng ta phải sử dụng thứ gì đó thật tàn nhẫn, mà thứ đó lại chính là những câu nói tuyệt tình mà đối phương nói ra.

Ân Khánh! Em xin lỗi, chúng ta có duyên mà không phận. […]

Cùng Ân Khánh nói chuyện thêm một lúc, An Hạ nói lời tạm biệt cậu rồi rời đi vì có chuyện cần làm. Cậu muốn níu cô lại nói thêm để thỏa nỗi nhớ nhung mấy ngày nay, nhưng không có cách nào để nói.

Giữa dòng người và xe cộ vội vã qua lại, cô đứng yên nơi đó như đang nghĩ đến chuyện gì.

Lát sau mắt cô sáng bừng lên, ngẩng cao đầu và đi về phía trước. Tay đưa vào túi xách lấy điện thoại ra điện cho một người và hẹn gặp người đó ở một quán nước gần Chu thi.

Ba mươi phút sau.

An Hạ nhìn đồng hồ thấy đã tới giờ mà người cô cần gặp vẫn chưa thấy mặt, mặt có chút khó chịu và thể hiện mất sự nhẫn nại. Nhưng ngay sau đó vài giây, một cô gái xinh đẹp, khí chất lạnh lẽo đi đến phía bàn của cô. Giọng điệu không vui không buồn nói: “Cho hỏi cô có phải là Diệp An Hạ không?”

An Hạ bắt đầu quan sát cô ấy từ trên xuống, cô ấy mặc một bộ đồ công sở đơn giản, mắt đeo kính và tay cầm cặp tài liệu. Thấy là người có tri thức lúc này An Hạ mới quay lại trả lời cô ấy. “Chính là tôi.”

Cô ấy bỗng đưa tay ra về phía cô, mặt nở nụ cười xã giao. “Xin chào! Tôi là Vương Di Nhã luật sư mà cô đang muốn gặp.”

An Hạ thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên cô chọn người không sai, cô gái này có khí chất không phải là một luật sư bình thường, biết đâu cô ấy có thể giúp cô thoát khỏi Chu Hạo sớm.

Cô đưa tay ra nắm tay cô ấy, miệng cũng nâng lên nhẹ mỉm cười. “Xin chào cô, cô ngồi đi.”

Chương 65: Tôi Muốn Cô Giúp Tôi Làm Thủ Tục Ly Hôn

Đúng là một người làm việc chuyên nghiệp, sau khi ngồi xuống Di Nhã không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề ngay, An Hạ có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra. “Cho hỏi cô Diệp muốn tôi cãi vụ án gì?”

Cô ngồi ngay ngắn lại, hai tay đan lại đặt lên mặt bàn, mắt nhìn thẳng vào mặt Di Nhã, miệng nhẹ nhàng thốt lên. “Tôi muốn cô giúp làm thủ tục ly hôn.” “Chỉ vậy thôi?”

Di Nhã đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt đâu cần biểu hiện thái độ nghiêm chỉnh như vậy. Nếu đã tìm đến luật sư để ly hôn thì hai bên đã thỏa thuận với nhau rồi sao?

Cô biết cô ấy nghĩ gì và hiểu được tại sao Di Nhã lại nghĩ như thế.

Ngay cả cô nếu không phải là người trong cuộc cũng sẽ không tin được chuyện ly hôn này nó phải dùng thủ đoạn để có được chữ ký của đối phương. “Đây không phải đơn ly hôn thông thường, tôi muốn thuê cô chính là giúp tôi tìm bằng chứng ngoại tình của chồng tôi để chúng tôi được ly hôn sớm hơn. Không giấu gì cô, tôi và chồng hiện tại không hề có tình cảm với nhau, giữa tôi và anh ta còn có hợp đồng hôn nhân thời hạn sáu tháng. Và chỉ còn hai tháng là kết thúc, nhưng tôi muốn kết thúc nó sớm hơn.” “Vì vậy tôi mới nghĩ đến việc tìm chứng cứ ngoại tình của anh ta rồi đơn phương đòi ly hôn.”

Càng nghe Di Nhã càng trở nên ngờ nghệch, dù cô có là một luật sư thông minh, nhanh nhẹn, tài ba đi nữa thì với trường hợp như thế này thì đây là lần đầu tiên cô gặp. Chính vì thế cùng không trách được có chút khó xử. “Tôi có chút thắc mắc, hai người không yêu nhau thì tại sao lại lấy nhau rồi giờ đòi ly hôn. Nếu hôn nhân không tồn tại tình yêu thì sẽ dễ ly hôn, ở đây chồng của cô lại có người con gái khác. Anh ta dĩ nhiên sẽ đồng ý lời đề nghị của cô một cách dễ dàng, vậy cớ sao cô lại mắc công sắp xếp như thế?”

Tình huống này kêu cô giải thích cho người khác biết thì thật là một câu chuyện dài. Nhưng không nói ra vị luật sư trước mặt này sẽ không nắm rõ tình thế mà tiến hành công việc.

Sau một hồi cố gắng hết sức truyền đạt lại những gì mà cô đã trải qua thì Di Nhã đã hiếu được hết mọi chuyện, mặt cô ấy giờ đây nhăn lại một cách khó coi.

An Hạ cười khổ trong lòng, chuyện cô thật sự đáng sợ như vậy sao?

Di Nhã là một người phụ nữ mạnh mẽ, chuyên đi đòi lại quyền lợi của người bị hại và nhất là phụ nữ, nên khi nghe câu chuyện mà An Hạ kể thì máu nóng lại sôi lên.

Điều mà cô ấy muốn làm bây giờ là đánh cho Chu Hạo một trận cho ra hồn, nhưng nghĩ lại bản thân không có quan hệ gì với anh ta hết.

Di Nhã nhìn cô rồi gật đầu một cách chắc chắn. “Tôi sẽ giúp cô, loại đàn ông như vậy thì nên trừng trị một cách thích đáng để không đi ra ngoài hại cô gái khác nữa. Cô yên tâm đi, tôi có kinh nghiệm đã nhiều năm trên tòa, chính vì thế tôi sẽ sắp xếp một kế hoạch để cô lấy bằng chứng mà không sợ phát hiện.”

An Hạ thở ra một hơi thật nhẹ nhõm, bước đầu của cô coi như đã thành công, bây giờ sẽ đến bước thứ hai, chỉ cần có được chữ ký của Chu Hạo thì cái gì cô cũng có thể đánh đổi được. “Cảm ơn cô đã giúp tôi.” “Không có gì, chúng ta đều là phụ nữ với nhau thôi mà.”

Nói xong cả hai nhìn nhau cười và bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình. […]

Từ lúc hẹn gặp Di Nhã cho đến khi về lại biệt thự, trong đầu An Hạ luôn suy nghĩ xem nên làm cách gì để lấy được chữ ký của Chu Hạo một cách thành công.

Chuốc say sau đó dụ dỗ?

Cô lắc đầu cảm thấy cái này không khả quan cho lắm.

Đe dọa anh?

An Hạ cũng nhanh chóng gạt bỏ cái suy nghĩ đó đi, anh là người như thế nào cô đã quá rõ, muốn dùng chiêu đó với anh thì chính là tìm đường chết.

Mắt cô đột nhiên sáng lên, khóe môi nâng lên. Không lấy anh ta ra đe dọa vậy thì lấy cô người tình của anh ta ra làm mồi nhử.

Ý kiến này cũng không tệ, vừa hay cô muốn cô ta phải trả giá những việc làm với cô, để cô ta từ nay về sau không giở thói xem thường người khác nữa.

Cô đứng dậy đi lại kéo màn cửa sổ ra, đứng khoanh tay lại nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Ở đây là đất của Chu gia nên xung quanh ngoại trừ cây cối thì không có căn biệt thự nào khác nằm kế bên. Nếu có thì cũng cách đây năm trăm mét mới thấy được.

Chính vì sự tách biệt này mà khi trời tối xuống ngoại trừ khung cảnh tối đen như mực cộng và thêm ánh đèn loe lói của cổng biệt thự xa xa thì không còn thấy được thứ gì khác. Phòng của An Hạ nằm cách xa cổng lớn nên giờ đây thứ cô thấy chỉ là màn đêm tối đen tĩnh lặng.

Chỉ mới tám giờ tối mà không gian đã không còn một tiếng động nào rồi, cô bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật khâm phục bản thân.

Cô là một người thích tự do, vậy mà có thể bị Chu Hạo trói buộc hơn bốn tháng nay. […]

Chu Hạo kêu người làm sắp xếp cho Uyển Nhi ở phòng khách xong cũng quay lại phòng của mình, mặc cho cô ta năn nỉ muốn ở cùng anh nhưng anh lại viện lý do là đừng để mọi người nói ra nói vào.

Đó chỉ là anh đang viện cớ nói đại ra để tránh thoát cô ta mà thôi.

Tâm tình của anh mấy ngày nay có chút rối loạn, anh có linh cảm như sắp xảy ra chuyện gì, nhưng không nghĩ ra được là bản thân đang lo nghĩ điều gì.

Chu Hạo cứ nghĩ khi gặp được Uyển Nhi rồi thì cảm xúc thất thường của anh sẽ giảm bớt nhưng hình như anh đoán sai rồi, Uyển Nhi không phải lý do khiến anh tỏ thái độ như thế. Vậy là vì ai?

An Hạ sao?

Không thể nào, cô làm gì thì đầu liên quan đến anh.

Gạt bỏ mọi suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, anh lên giường đắp chăn lại chuẩn bị ngủ. Hôm nay anh quyết định ngủ sớm một hôm để lấy lại tinh thần, nhưng lăn qua lộn lại mấy vòng trong đầu luôn xuất hiện hình bóng của An Hạ, khiến đầu óc của anh cứ mơ màng không thể nào chợp mắt được.

Chu Hạo khó chịu ngồi bật dậy, mày nhíu lại nhìn ra cửa.

Không biết bây giờ cô đang làm gì? Buổi chiều không thấy cô đâu, lúc ăn cơm cũng không có mặt, rốt cuộc cô đã đi đâu?

Bản thân cứ ngồi suy nghĩ vu vơ về cô mà anh không hề nhận ra người mình đang nghĩ đến lại chính là An Hạ. Cô gái mà anh nói nhất định sẽ không yêu và để ý đến, hành động này nếu để người khác biết thì chắc chắn anh sẽ phát điên lên mất.

Anh mở cửa ra rồi tiến về trước cửa phòng An Hạ, cẩn thận vặn chốt cửa phòng nhưng không đi vào trong.

Qua khe hở Chu Hạo thấy cô đang đứng ngay cửa đưa lưng về phía mình. Trên người cô mặc một bộ váy ngủ màu xanh nhạt rộng rãi ngắn tới đầu gối. Tuy ăn mặc kín đáo nhưng trong đầu anh lại hình dung ra được thân hình quyến rũ của cô khi không mặc gì.

Yết hầu Chu Hạo di chuyển lên xuống, cổ họng khô rát thân thể bất giác nóng lên. Anh vội đóng cửa lại mà trở về phòng, lưng dựa vào cửa thở hổn hển, tay đặt lên lồng ngực đang thở dồn dập.

Anh điên rồi, tại sao giờ phút này lại nghĩ đến chuyện đó chứ. Nếu là lúc trước thì không sao, bởi những lần đó là do nóng giận còn ngay lúc này anh đang cảm thấy bình thường.

Nghe tiếng động An Hạ quay lại nhìn nhưng không thấy ai hết, mày nhíu lại.

Không lẽ cô nghe nhầm hay sao? Rõ ràng là nghe được âm thanh đóng cửa kia mà. An Hạ bước chân lại gần mở cửa ra nhìn bên ngoài thấy hành lang không một bóng người.

Chắc là cô nghe nhầm thật rồi.

Cô đóng cửa lại và tắt đèn đi lại bàn tiếp tục công việc còn đang dang dở. Chuyện cá nhân dù quan trọng đến mấy cũng không được để ảnh hưởng đến việc công.

Chương 66: Thiên Băng Muốn Gặp Cô

Sáng hôm sau.

An Hạ đến công ty từ rất sớm để làm một số công việc mà hôm qua cô vắng nên không được hoàn tất. Ba mươi phút sau Chu Hạo cũng vào tới, anh không nhìn cô và cô cũng không đoái hoài tới anh. Hai người chỉ chú tâm vào công việc của mình, còn đối phương làm gì thì mặc kệ.

An Hạ thở ra một hơi nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt đỡ phải đôi co với anh ta. Lén nhìn anh ta một cái, sắc mặt Chu Hạo hình như không tốt thì phải, hơi tái xanh hay là hôm qua vận động quá nhiều với cô người yêu rồi. Nghĩ đến điều này, cô không khỏi nhếch môi cười khinh bỉ.

Đàn ông toàn lũ chỉ biết sống bằng nửa thân dưới chứ chả được tích sự gì.

Còn về Chu Hạo, anh vẫn có nhìn lén cô chứ không phải là hoàn toàn không để ý. Nhìn cô rất thoải mái, trong lòng có chút khó chịu. Cô thật sự không để ý đến chuyện anh dắt Uyển Nhi về nhà hay sao? Cô nói cô là vợ trên danh nghĩa của anh mà xem đi, chồng của mình dẫn tình nhân về nhà mà không hề tỏ thái độ nào cả.

Siết chặt cây bút trong tay, anh cố kìm nén lại cảm xúc muốn đi lại hỏi cô cho ra lẽ. Ở bên cô anh thường mất bình tĩnh như thế, điều này khiến anh hết sức là đau đầu.

Không gian đang yên tĩnh lại có chút ngột ngạt bỗng âm thanh tiếng reo chuông điện thoại vang lên.

Đó là của An Hạ.

Cô lấy ra thấy Thiên Băng gọi đến, mắt vô thức nhìn về hướng bàn làm việc của Chu Hạo và vừa hay chạm phải ánh mắt của anh vừa ngẩng đầu lên. An Hạ nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác rồi bắt máy. “Chị nghe.”

Nghe thấy tiếng cô bên kia đầu dây, giọng nói trầm thấp của Thiên Băng vang lên. “Chị dâu, Em muốn gặp chị.”

An Hạ nhíu mày lại nghi ngờ, giọng điệu của cô em chồng hôm nay rất lạ. Thường ngày em ấy luôn sử dụng giọng nói đáng yêu, vui tươi để nói chuyện với mọi người. Nhưng hôm nay lại có thái độ nói chuyện rất là nghiêm túc, không lẽ Chu gia lại xảy ra chuyện gì? “Được.” […]

Mười lăm phút sau.

Bây giờ Thiên Băng đang ngồi trước cô, trên mặt em ấy không còn nụ cười tươi hôm nào nữa mà thay vào đó là ánh mắt buồn man mát nhìn cô. An Hạ khó hiểu, nâng nhẹ khóe môi rồi hỏi: “Em muốn gặp chị là có chuyện gì muốn nói sao?”

Thiên Băng không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề luôn, tránh cô lại khó xử. “Chị và anh hai của em sẽ ly hôn sao?”

Mặt An Hạ đơ lại sau câu hỏi đó, thì ra là vì chuyện này. Cô cứ nghĩ là Chu gia lại xảy ra chuyện, khiến cô lo sợ nãy giờ. An Hạ thở ra một hơi, thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô ấy trả lời. “Đúng vậy.”

Nhanh chóng mắt Thiên Băng đỏ ửng lên, cô thấy liền giật mình, tay chân trở nên lúng túng. “Em…em sao vậy?” “Sao chị lại ly hôn kia chứ, em muốn chị làm chị dâu của em.”

Thiên Băng nghẹn ngào nói với cô, người chị dâu này cô rất thích. Khó khăn lắm mới tìm được người mà cảm thấy quý mến, thế mà anh hai đầu lạnh kia lại không biết trân trọng, giờ thì hay rồi chị dâu sắp rời xa Chu gia rồi.

Nghĩ đến cảnh đó, Thiên Băng nhịn không được đau lòng một phen.

An Hạ thở dài một hơi, đứng lên đi qua ngồi kế em ấy, nắm chặt bàn tay Thiên Băng, ánh mắt yêu thương nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: “Hôn nhân giữa anh của em và chị vốn dĩ không hề có tình yêu trong đó, nên chuyện ly hôn này chỉ là sớm muộn mà thôi. Em đừng có buồn rồi một ngày không xa có người thật tốt làm chị dâu của em thôi. Người yêu của Chu Hạo về rồi, chị ta sẽ là chị dâu của em, em đừng buồn vì không có ai để nói chuyện.” “Không phải như vậy.”

Thiên Băng lắc mạnh đầu phủ nhận, ánh mắt chân thành nhìn sâu vào mắt cô. “Em là quý chị chứ không phải kiểu chị là người có thể cùng em nói chuyện, còn về cô gái kia vốn dĩ em và bà nội đã không thích rồi.”

Câu nói cuối Thiên Băng nói nhỏ lại rồi cúi thấp đầu xuống một cách buồn bã. Chỉ có anh hai yêu mù quáng và mẹ mới thích cô Uyển Nhi kia thôi, chứ cô và bà nội đã nhìn rõ tâm tư của cô ta rồi thì đừng mong nhận được cái thiện cảm từ cô.

Thiên Băng thầm khinh bỉ trong lòng khi nhắc đến tên người phụ nữ kia.

An Hạ bất ngờ khi thấy Thiên băng giải thích với mình điều này, cô vốn dĩ không nghĩ nhiều như thế, chỉ biết người của Chu gia họ không có lỗi với cô, chỉ có Chu Hạo mới đáng bị cô đối xử lạnh nhạt, những người còn lại cô sẽ không vì chuyện cá nhân mà trách luôn họ. “Chị hiểu mà, chỉ là em nên bắt đầu chấp nhận sự thật trước mắt đi. Chị và Chu Hạo sẽ ly hôn và Uyển Nhi sẽ thay chị, em có thể xem chị là người chị trong nhà được mà. Đâu phải không còn là chị dâu thì sẽ cắt đứt luôn mối quan hệ.”

Thiên Băng nghe được những lời đó của An Hạ thì lập tức ôm chầm lấy cô, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. “Em thay mặt anh hai xin lỗi chị, anh em đã làm nhiều chuyện quá đáng với chị như thế, em thật sự rất muốn nói tiếng xin lỗi với chị.”

An Hạ vội lắc đầu, tay vuốt lên lưng cô ấy, mắt nhìn ra bên ngoài. “Lỗi do ai làm người đấy chịu, em không cần phải thay mặt anh ta làm điều này.”

Ngồi một lúc lâu hai người mới chịu tách ra, Thiên Băng không nỡ rời đi nhưng bị cô kiên quyết như vậy nên đành ngậm ngùi bắt xe trở về.

Trên xe Thiên Băng khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ.

Mình cần phải làm gì đó để anh hai thấy được bộ mặt giả tạo của cô ta và anh ấy biết mình đã trách lầm chi dâu.

Nhưng chuyện này muốn làm thì rất là khó với lại cô không có bằng chứng gì có thể chứng minh cô ta là một tên lừa đảo.

Mắt Thiên Băng đột nhiên sáng lên, trong đầu chợt nảy sinh ra một ý định.

Đúng rồi sao mình quên mất còn có bà nội ở bên chứ.

Thiên Băng nở một nụ cười thích thú và bắt đầu lên kế hoạch cho mình.

An Hạ không rời đi ngay lập tức mà ngồi lại suy tư.

Cuộc gặp mặt lần này cô chưa bao giờ nghĩ nó có thể diễn ra, chị dâu em chồng đây là một vấn đề hết sức nan giải. Nhưng đến thời điểm hiện tại cô đã không còn định kiến gì với chuyện này nữa rồi. Không phải cứ trong một gia đình thì lúc nào mẹ chồng, em chồng, chị chồng đều đối xử tệ bạc với con dâu.

An Hạ nâng khóe môi lên nhẹ mỉm cười.

Số cô vẫn còn may vì không gặp đủ hạng người mà cô luôn lo lắng.

An Hạ nhìn đồng hồ thấy đã trễ cô cầm lấy túi xách đứng lên đi ra cửa, đợi đến khi ngồi vào trong xe rồi cô mới cảm thấy lòng mình lại trĩu nặng.

Cuộc chơi đang dần bắt đầu mình không thể vì một chút yếu đuối mà làm phá vỡ nó.

Chu Hạo! Tôi nhất định sẽ khiến anh chủ động ký tên lên tờ đơn ly hôn đó. Còn ân oán giữa tôi và anh, tôi sẽ đòi lại vào năm năm sau.

Cô xoay đầu qua nhìn dòng xe cộ chạy tấp nập bên ngoài, cảm nhận không khí xung quanh một cách trầm tĩnh.

Diệp An Hạ này nhất định sẽ đòi lại quyền tự do cho bản thân và ngày ấy sẽ không xa nữa đâu.

Xe dừng lại trước cửa biệt thự, cô bước xuống nhìn lên căn biệt thự rộng lớn trước mặt rồi thở ra một hơi.

Lại phải về chỗ âm u thế này nữa rồi.

Chương 67: Tống Lệ Giúp Uyển Nhi

Tổng Lệ ở nước ngoài nghe tin Uyển Nhi ngã cầu thang đã lập tức giải quyết công việc hoàn thành một cách nhanh chóng để về thăm cô ta.

Vừa xuống máy bay, bà ta đã cầm lấy điện thoại gọi cho

Uyển Nhi.

Uyển Nhi đang nằm trong phòng ở biệt hự của anh và cô, cô ta cảm thấy thích thú vì bản thân có thể được vào đây ở.

Một căn biệt thự rộng lớn lấy hai màu chủ đạo là đen và trắng, nó toát lên vẻ nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần huyền bí.

Một người như Chu Hạo thì dĩ nhiên anh ta sẽ không bao giờ chọn cho mình những màu sắc sặc sỡ dành cho nơi ở của mình.

Đang suy nghĩ miên man về những chuyện liên quan đến

Chu Hạo, điện thoại trên kệ rung lên.

Uyển Nhi nhìn qua một cách khó hiểu.

Bây giờ trễ rồi mà ai còn điện cho mình vậy?

Cầm lên xem là một số điện thoại xa lạ, cô ta do dự một lúc mới bấm nút nghe. [Tôi nghe.]

Cô ta không biết đối phương là ai nên vẫn giữ nguyên thái độ hằng ngày của mình với người khác mà nói.

Tổng Lệ bên kia vì nghe được giọng của cô ta mà vui mừng không để ý đến cách nói chuyện của cô ta khác so với mọi ngày mà chỉ gấp gáp hỏi: [Sức khỏe của con đã ổn chưa?]

Uyển Nhi trừng to mắt hốt hoảng kéo điện thoại ra nhìn chằm chằm vào số điện thoại trên màn hình,

Giọng nói này sao mà quen thế?

Mắt cô ta đảo qua đảo lại suy nghĩ, lát sau mắt bỗng sáng lên.

Đây là giọng nói của mẹ Chu Hạo.

Uyển Nhi hít vào một hơi thật sâu xong điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nhỏ giọng hỏi: [Bác là?] [Bác là mẹ của Chu Hạo.]

Nghe được đáp án cô ta thở ra một cách nhẹ nhõm.

May mà mình nhanh trí nếu không bị lộ ra thái độ của mình không tốt rồi. [Dạ con xin lỗi vì không nhận ra bác, bác gọi con có chuyện gì không a?]

Tổng Lệ giao hành lý cho trợ lý rồi vừa đi ra xe vừa nói: [Ta nghe nói con bị ngã phải nằm viện, con đã khỏe hơn chưa?

Bên kia Uyển Nhi nhớ lại chuyện lần trước, mắt chợt lóe lên. Vốn dĩ cô ta đã quên đi chuyện kia nhưng nay mẹ của Chu Hạo nhắc thì cô ta sẽ nhân cơ hội này mà nói xấu An На. [Con chỉ bị thương nhẹ thôi không sao đâu bác, chị Hạ cũng chỉ là vô ý mới làm con ngã thôi.]

Tổng Lệ nghe xong bước chân chợt dừng lại, mày nhíu chặt, giọng không vui hỏi: [Chuyện này có liên quan gì đến con bé kia?] [Con.]

Uyển Nhi giả vờ ấp úng không muốn nói. [Con có gì cứ việc nói với bác, hay là vậy đi ngày mai chúng ta hẹn nhau nói chuyện có được không? [Chuyện này…dạ được ạ.]

Cuộc trò chuyện kết thúc, Uyển Nhi nhếch nhẹ khóe môi lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cô muốn đấu với tôi sao An Hạ? Cô còn non lắm mới khiến tôi chịu thua.”

Hôm sau đúng như đã hẹn, Uyển Nhi đi đến nhà hàng mà Tống Lệ nhắn địa chỉ cho cô ta.

Nhìn nhà hàng được bố trí một cách sang trọng, nhân viên đón khách một cách bài bản có nguyên tắc, thao tác đồng đều không khiến khách hàng phải khó chịu.

Đây chính là biểu hiện cho thấy nhà hàng dành cho những người có địa vị thượng lưu, có tiếng nói trong xã hội mới có thể đến được những nơi như thế này.

Thấy Uyển Nhi vào, Tống Lệ nở nụ cười thật tươi rồi nói: “Con ngồi đi, lâu rồi mới có dịp hai bác cháu chúng ta được đi chung.” “Dạ.”

Uyển Nhi gượng cười trả lời bà, cô ta đã tính toán hết rồi. Trước mặt Tổng Lệ cô ta sẽ vờ như mình là một thiếu nữ tinh khiết ai nhìn vào cũng muốn che chở bảo vệ. Cô ta biết ở Chu gia, người có tiếng nói là nội Chu nhưng địa vị của Tống Lệ cũng không hề nhỏ, hơn nữa bà ta còn là mẹ của Chu Hạo. “Con và Hạo hai đứa thế nào rồi?”

Tổng Lệ không chần chừ mà nói thẳng vào vấn đề với cô ta. “Tụi con vẫn như vậy thôi bác, chắc con và anh ấy có duyên mà không có nợ.”

Nói xong cô ta cúi đầu xuống lấy tay che mắt mình lại tỏ ra bản thân ấm ức đến rơi nước mắt.

Tổng Lệ dĩ nhiên bị cô ta qua mặt mà vội đi qua ôm cô ta vào lòng, bàn tay của bà vỗ nhẹ lên sống lưng Uyển Nhi. “Không sao, có bác ở đây con không phải sợ sẽ không đến được với Chu Hạo. Không giấu gì con ngay từ đầu bác nhìn thấy con đã biết được người xứng đôi với Hạo chỉ có mình con mà thôi.”

Uyển Nhi nằm rúc trong lòng bà ta nhẹ mỉm cười nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt đi, ngẩng đầu lên nhắn mặt nhìn Tống Lệ. “Con cảm ơn bác.”

Tổng Lệ đánh nhẹ lên bàn tay Uyển Nhi rồi nói giọng trách móc. “Cảm ơn cái gì không biết, ta hẹn con ra đây chính là muốn giúp con trở thành con dâu chính thức của Chu gia, con cảm thấy như thế nào?” “Cách gì vậy bác?”

Uyển Nhi bắt lấy tay Tống Lệ gấp gáp hỏi, đến khi thấy khuôn mặt Tống Lệ đơ ra thì mới phát hiện mình vì vui mừng mà đã làm một hành động không biết suy nghĩ.

Cô ta nhanh chóng thu lại dáng vẻ đó và bày ra bộ mặt thẹn thùng. “Con xin lỗi, con chỉ là vì quá yêu anh Hạo nên khi nghe được thành đôi với anh mà tỏ ra hành động quá mức khống chế như vậy.”

Bất động trong giây lát thì cuối cùng bà ta cũng hoàn hồn lại, nâng khóe môi lên cười. “Bác hiểu mà, không sao không sao con đừng căng thẳng.” “Vậy…vậy chuyện bác muốn nói với con là gì ạ?” “Con lại đây bác nói nhỏ cho con nghe.”

Uyển Nhi nhích người lại gần Tống Lệ, cô ta đưa lỗ tai sát gần miệng Tống Lệ nghe bà ta nói.

Tổng Lệ nói gì với cô ta mà miệng cô ta càng nghe khóe môi càng cong lên thật cao.

Phải chăng đây là một âm mưu gì rất cao siêu?

Thiên Băng sau khi nghĩ ngợi sẽ giúp chị dâu tiêu diệt tiểu tam xong thì hôm sau lập tức quyết định đi gặp bà nội, nhưng trước khi đi cô ấy phải đi đến một cửa hàng thật lớn để mua cho bà nội một món quà.

Vừa đi Thiên Băng vừa lẩm bẩm. “Mình nên mua gì cho bà nội đây?”

Do vừa đi vừa nhìn ngó xem có món gì thích hợp với nội Chu không mà cô ấy không để ý phía trước đang có một người đi về phía này mà cứ thế đâm vào người ta. “A”

Đến khi bản thân va vào rồi mới hốt hoảng la lên, lực đụng rất lớn khiến thân thể Thiên Băng bật mạnh ra sau, cô ấy chỉ biết nhắm chặt mắt lại chờ cái mông yêu dấu của mình chạm đất một cách đau đớn.

Nhưng dường như mọi chuyện tiếp theo không như Thiên Băng nghĩ bởi vì cô có cảm giác trên eo của cô có một bàn tay đang ôm lấy kéo cô lại.

Sau đó ít giây chính là một lực mạnh kéo đến, Thiên Băng cứ như vậy mà nằm gọn trong lòng người ta.

Mắt cô ấy vẫn nhắm chặt, tay thì nhất thời mà siết chặt góc áo của người kia. “Bé con, em đi mà không biết nhìn đường sao?”

Giọng nói này sao mà nghe quen thế? Hình như mình đã nghe ở đâu rồi thì phải?”

Thiên Băng nghĩ ngợi trong lòng mà không chút phản ứng nào với câu hỏi của người kia.

Lãnh Thần cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó ép sát vào ngực mình mà buồn cười.

Lâu rồi không gặp, em ấy vậy mà vẫn đáng yêu như ngày nào. “Sao không trả lời anh?”

Lãnh Thần hỏi lại lần nữa, đáy mắt không còn tia cười nào mà thay vào đó chính là ánh mắt thương yêu nồng thắm. “A”

Thiên Băng kêu lên một tiếng xong nhanh chóng mở mắt ra nhìn người đang nói chuyện với mình.

Thấy người trước mặt mình là ai, cô ấy há miệng thật to ra giật mình xong lắp bắp kêu: “Anh…anh sao anh lại ở đây?”

Chương 68: Thiên Băng Và Lãnh Thần

Thiên Băng đẩy mạnh cậu ra, khuôn mặt ửng đỏ đến lợi hại. Mắt nhìn dáo dác trốn tránh không muốn đối diện với ánh mắt đang nhìn cô một cách chăm chú của Lãnh Thần.

Lãnh Thần thấy hành động đó của cô cố nén cười lại, giọng nghiêm túc hỏi: “Anh muốn đi đâu mà chả được, không lẽ chỗ này anh không được tới hay sao?”

Trước câu hỏi của cậu, Thiên Băng siết chặt tay lại, miệng ấp úng. “Em.em không phải có ý đó.” “Vậy là ý gì?”

Lãnh Thần đột nhiên tiến lên vài bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại. Thiên Băng thấy vậy ánh mắt hốt hoảng nhanh chân lùi về sau. “Anh…anh đừng qua đây.”

Nói xong cô mắt nhằm mắt mở ra sức quay người bỏ chạy, nhưng cô ấy sao đấu lại được với Lãnh Thần. Cậu chỉ cần đưa tay ra một cái đã bắt được Thiên Băng quay trở về. “Em trốn cái gì?” “Không…không có.”

Thiên Băng mạnh miệng chối bỏ lời anh vừa nói, mắt nhìn đi nơi khác.

Hiện giờ cô ấy đang nằm trong ngực của cậu, hương thơm bạc hà cứ vậy mà xộc vào mũi của Thiên Băng. Cô ấy hít một hơi thật sâu để cảm nhận được hương thơm man mát trên cơ thể cậu truyền đến.

Mùi hương thật là dễ chịu.

Lãnh Thần cúi thấp đầu xuống ở bên tai cô nói nhỏ: “Tuổi của em không còn nhỏ nữa, anh hai em cũng đã có chi dâu rồi. Vì thế em nên nhanh chóng gả đi thì hơn.”

Thiên Băng ngẩng cao đầu lên nhìn cậu khiếp sợ, cô vừa nghe anh nói cái gì thế này. Anh kêu cô lấy chồng sao? “Anh…anh nói bậy bạ gì thế, em còn trẻ chồng con gì giờ này.”

Cậu không quan tâm lời cô chối bỏ mà chỉ nói thêm vào, nhưng lần này không còn là giọng nói hiển nhiên nữa mà thay vào đó là giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không kém phần cuốn hút. “Nhưng anh thì không còn trẻ.”

Thiên Băng lúc này như nhận ra được cậu hình như đang cố tình trêu mình mà đẩy cậu ra. Hai tay chống lên hông, mắt ngước lên nhìn cậu bướng bỉnh nói: “Anh trẻ hay già thì liên quan gì đến em? Anh lo cho bản thân đi thì hơn, bạn bè chung với anh của em mà người thì có vợ rồi, người thì còn đứng đây để trêu đùa.”

Cậu nhướn nhướn mày nhìn cô.

Hay lắm, em vậy mà muốn anh đi lấy người khác. Thiên Băng em chờ đó, có ngày anh thu phục em được rồi sẽ có cách cho em cầu xin vì đã dám nói anh như thế.

Lãnh Thần đưa tay ra nâng cằm cô lên, tia cười hiện rõ nơi đáy mắt nhìn sâu vào mắt cô. “Anh có vợ rồi em không cần phải suy nghĩ giùm anh đâu bé con.”

Thiên Bằng chỉ là nhất thời muốn trêu anh nên mới thế nhưng không ngờ anh lại đáp trả cô như vậy, tim bỗng nhói lên từng cơn.

Người cô từ nhỏ đã đeo bám theo đuổi nay đã có người trong lòng rồi, nhưng người đó không phải là cô.

Thiên Băng gượng cười, ánh mắt mông lung nhìn người đứng trước mặt mình, miệng khó khăn lên tiếng: “Em..em có…có việc em đi trước.”

Lãnh Thần rất thích dáng vẻ ghen tuông này của cô, cho cô đau khổ như vậy thì sẽ không bao giờ dám kêu anh đi lấy người khác thêm một lần nào nữa. “Anh vẫn chưa nói chuyện xong với em mà.” “Nhưng…nhưng em bận thật mà, em đi đây.”

Thiên Băng lại lần nữa chạy trốn và vẫn bị Lãnh Thần bắt lại, khác lúc nãy là bây giờ cậu đã đưa hai tay lên giữ lấy đầu của cô và cúi người thấp xuống canh ngay môi của cô mà hôn lấy.

Thiên Băng trừng to đôi mắt nhìn cậu đang nhắm mắt tập trung làm loạn trên môi của cô.

Đây là nụ hôn đầu của cô cứ vậy mà bị anh cướp đi dễ dàng như vậy sao? Hơn nữa anh nói anh có người thương rồi mà dám làm vậy với cô, anh đang xem thường cô sao?

Nghĩ đến điều đó nước mắt từ khóe mắt Thiên Băng rơi ra, răng cũng không do dự mà cắn mạnh xuống môi anh đang quyến luyến trên môi của cô.

Lãnh Thần bị đau, kéo cô ra nhăn mày lại khó hiểu. Đến khi thấy cô khóc sướt mướt thì lúc này mới bắt đầu lo lắng hỏi thăm. “Em sao vậy? Không phải lúc nãy còn bình thường sao?” “Anh là tên khốn, anh như vậy là đang trêu chọc em có đúng không? Anh làm như vậy không thấy là quá đáng lắm sao? Em dù sao cũng là em gái của bạn thân anh. Anh nên tôn trọng em một chút đi chứ.”

Dừng một lát, cô ấy khịt khịt mũi mấy cái rồi nói tiếp. “Em thừa nhận bản thân mình thích anh từ nhỏ, nhưng bây giờ anh đã có người trong lòng rồi thì cũng không được đem thứ tình cảm mà em luôn cất giấu quý trọng ra làm trò đùa.”

Lãnh Thần nghe xong, mắt híp lại cười sảng khoái. Đây là nụ cười hiếm thấy trên khuôn mặt của cậu. Ai cũng biết danh tiếng của Lãnh Thần không phải là người tầm thường, cậu ta còn có thể tàn nhẫn gấp mấy lần Chu

Hao.

Nhưng hôm nay cậu ta vậy mà bỏ qua hình tượng đứng trước mặt Thiên Băng cười đến mức ôm lấy bụng của mình.

Thái độ của cậu khiến cô nổi cáu lên mà hét lớn. “Lãnh Thần anh là tên khốn, em ghét anh em không thèm quan tâm anh nữa.”

Đột Nhiên cậu nhào qua ôm lấy cô vào lòng, Thiên Băng giật mình chỉ biết nắm chặt áo ngay ngực của cậu. “Ngốc, em nghĩ xem anh chỉ tiếp xúc được có một vài người phụ nữ, ngoài những người thân trong gia đình thì em nghĩ người còn lại mà anh tiếp xúc được là ai?” “Người còn lại đó chính là người anh muốn lấy làm vợ.”

Thiên Băng không ngốc đến mức không nghe ra được lời tỏ tình của cậu, nhưng cô vẫn còn giận vụ cậu cười đùa cô. “Em không biết và cũng không cần biết người đó là ai, em muốn đi về em không muốn thấy mặt anh.” “Em đã hai mươi lăm tuổi rồi, anh không ngại biến em thành người phụ nữ của mình đâu.”

Bất chợt nghe Lãnh Thần nói vậy, mặt Thiên Băng vừa mới khôi phục lại giờ bỗng đỏ lên.

Anh ấy nói gì thế, anh ấy vậy mà muốn làm chuyện đó với mình. Lãnh Thần cao ngạo, lạnh lùng khi xưa cô biết đâu rồi. “Anh…anh đừng có hù dọa em. Anh mà làm bậy anh hai em sẽ không tha cho anh đâu.” “Chỉ cần anh gọi cậu ta hai tiếng “Anh rể” thì cậu ta sẽ bỏ qua.” “Hừ, em không sợ anh đâu.” “Được, đây là do em thách anh.”

Lãnh Thần thấy cô vẫn một mực không tin lời cậu nói, cậu không kéo dài thời gian thêm nữa mà bế cô lên đi nhanh ra khỏi cửa hàng.

Dọc đường mặc cho Thiên Băng có la hét như thế nào cậu cũng mặc kệ.

Hôm nay cậu quyết định phải có được cô, cậu muốn bản thân bù đắp lại những gì mà cô đã chịu tổn thương vì anh.

Cậu muốn một ngày không xa sẽ nói với cô một câu xin lỗi và mong cô tha thứ cho mình. Tình cảm của Thiên Băng đối với cậu, cậu thấy chứ, biết chứ nhưng con tim lạnh giá của cậu không cho phép để rồi tổn thương cô. […]

Hàn Thiên từ buổi gặp cô và nghe cô nói muốn ly hôn với

Chu Hạo mà trong lòng hỗn độn, cậu có nên giúp cho cô hay không? Dù sao một người là bạn thân lâu năm của cậu, còn một người là một người cậu yêu quý.

Ngón tay gõ lên bàn từng nhịp từng nhịp mỗi tiếng vang lên lại làm cho lòng cậu càng muốn quyết định giúp cho An Hạ.

Cô ấy là một con gái tốt và xứng đáng có được hạnh phúc cho riêng mình.

Còn bạn của cậu lại không thể mang đến điều đó cho cô ấy.

Hàn Thiên nhấc điện thoại lên bấm gọi cho cô.

Bên kia An Hạ đang làm việc thấy cậu gọi đến mà không chần chừ bắt máy ngay. “Em nghe anh Thiên” “Chúng ta gặp nhau có được không? Anh có chuyện muốn bàn với em.”

An Hạ đang viết phần báo cáo nghe ra được giọng nói của cậu có chút nghiêm trọng liền dừng lại, nói nhỏ: “Được.”

Chương 69: Thiên Băng Đến Gặp Bà Nội “Anh Có Chuyện Gì Muốn Nói Với Em Sao?

An Hạ là người lên tiếng trước, cô nhìn thấy mặt Hàn Thiên có tia có xử hiện rõ nên không để cậu chần chừ thêm mà hỏi thắng.

Hàn Thiên bối rối không biết nên bắt đầu từ đâu, chuyện này nó tế nhị và cũng không phải chuyện liên quan đến cậu, cậu xen vào cũng không nên. “Anh…anh muốn giúp em.”

An Hạ khó hiểu nhìn cậu, sau vào giây suy nghĩ thì cô đã hiểu ra cậu đang nói đến vấn đề gì. “Chu Hạo là bạn thân của anh đấy, anh nỡ đứng nhìn bạn thân của mình bị người khác tính kế sao?” “Nó đáng bị vậy.”

Cậu nhanh miệng trả lời một cách thản nhiên.

An Hạ nghe xong nâng nhẹ khóe môi lên cười.

Chu Hạo ơi là Chu Hạo, anh làm sao mà ngay cả bạn thân của mình cũng không quan tâm đến mình vậy? “Nhưng em nói trước, kế hoạch của em không có mấy tốt đẹp, anh có thể chấp nhận mà giúp em không? Để có chữ ký của Chu Hạo, em có thể bất chấp mọi thứ để khiến anh ta chủ động ký tên vào đơn ly hôn.” “Anh tin em sẽ không làm gì quá đáng.”

Hàn Thiên đưa ánh mắt chân thành nhìn sâu vào mắt cô rồi dửng dưng trả lời, An Hạ hết lời nhìn đi nơi khác.

Một người xa lạ vô tình trở thành bạn bè vậy mà đã hai lần nói tin tưởng cô, trong khi đó gia đình ruột thịt với cô thì lại xua đuổi. Đúng là ông trời biết trêu con người mà. “Được, em sẽ nói cho anh biết bọn em định làm gì.”

Cô đi lại ngồi kế bên cậu, miệng thì thầm bên tai cậu những gì cô sắp làm. Vì để tránh tai mắt của Chu Hạo mà cô đành phải cẩn thận mọi thứ.

Càng nghe mắt Hàn Thiên sáng bừng lên, nhếch môi cười một cái. Xem ra vụ này khiến cậu rất thích thú. [.]

Trên giường hai thân ảnh trần truồng đang ôm lấy nhau, cô gái nằm trong lòng chàng trai khóc nức nở và cô ấy không ai khác chính là Thiên Băng.

Lãnh Thần ánh mắt lo lắng nhìn Thiên Băng, cậu nhất thời kích động không khống chế được bản thân mà tổn thương cô rồi. “Anh…anh xin lỗi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” “Tôi không cần, tôi không ngờ anh lại là người như vậy.”

Thiên Băng hét lên rồi đẩy mạnh cậu ra tránh cái đụng chạm của cậu.

Một tay lau nước mắt, một tay với tấm chăn che lại thân thể đầy những vết hôn ái muội.

Nhớ lại tình cảnh hôm qua khiến nước mắt vốn đã kìm nén lại chảy ào ra như suối.

Sau khi bị Lãnh Thần bế lên xe, Thiên Băng cứ nghĩ anh đang đùa và sẽ không làm gì cô, nhưng sự thật cô nghĩ sai rồi, lời anh nói ra thì sẽ làm thật.

Kết quả là anh chở cô đến khách sạn của nhà anh và lao đến ôm lấy cô hôn ngấu nghiến. Thiên Băng vì hoảng sợ mà thân thể cứng đờ lại, mặt đơ ra nhìn hành động của Lãnh Thần trước mắt.

Người đàn ông cô yêu đây sao? Bây giờ anh ấy khác quá không còn là người điềm tĩnh, lạnh nhạt như mọi khi nữa. Điều gì khiến anh trở nên như thế?

Sau một hồi suy nghĩ rốt cuộc Thiên Băng cũng lấy lại được tinh thần, cô cố đẩy cậu ra, miệng lắp bắp nói với Lãnh Thần. “Anh..anh đang làm gì đấy? Mau bỏ em ra, anh đừng làm em sợ có được không?” “Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng.”

Cô nghe xong tức đến rơi nước mắt, tay đánh mạnh lên ngực cậu hét. “Nhẹ nhàng cái con khỉ, anh mau ngồi ngay ngắn lại cho em, nếu hôm nay anh làm gì em, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đầu.” “Xin lỗi, dục vọng của anh đã khởi dậy thì không thể nào đè xuống.”

Cậu mặc kệ sự chống cự của cô mà cúi xuống ở trên môi cô hôn lần nữa, nhưng lần này không còn sự thô bạo mà thay vào đó nhẹ nhàng thưởng thức đôi môi căng mọng mềm mại ấy.

Thiên Băng thấy không lay chuyển được cậu, trong lòng lại xuất hiện tia đau đớn.

Anh đang xem cô là người để thỏa mãn dục vọng sao?

Hai người họ chưa chính thức trở thành người yêu mà anh muốn làm chuyện đó với cô rồi.

Lãnh Thần! Rốt cuộc trong thâm tâm anh có coi em là một người con gái mà anh yêu hay không? Hay đối với anh, em chỉ là công cụ nhất thời để phục vụ nhu cầu của anh?

Lãnh Thần vì mãi đắm chìm vào thế giới giữa cậu và cô mà không hay biết hành động của cậu đã khiến trái tim Thiên Băng dường như tan nát.

Quay lại hiện tại, Thiên Băng đã mặc lại quần áo chỉnh tề. Khuôn mặt không mấy cảm xúc chuẩn bị nhấc chân bước ra cửa, phía sau Lãnh Thần quấn khăn ngang eo vội kêu lên. “Em đừng đối xử với anh như thế có được không? Anh sẽ chịu trách nhiệm với em mà, em đừng lo lắng về chuyện này.”

Không nghe thì thôi, mà đã nghe rồi thì trái tim Thiên

Băng như nguội lạnh đi.

Trách nhiệm

Trách nhiệm

Trong đầu anh chỉ có như vậy thôi sao? Cái cô cần không phải là anh chịu trách nhiệm mà là muốn anh thừa nhận anh yêu cô.

Giấc mơ về tình yêu đẹp đến lúc phải kết thúc rồi.

Thiên Băng à! Mày phải mạnh mẽ và tỉnh táo để loại bỏ đi thứ tình cảm không đúng này. “Tôi và anh từ nay về sau cả hai không còn liên quan gì đến nhau nữa và tôi không muốn anh chịu trách nhiệm gì với tôi cả. Anh đừng làm gì khiến tôi chán ghét anh thêm là được.”

Nói xong Thiên Băng mở cửa thản nhiên bước ra ngoài xem như đằng sau mọi chuyện không liên quan đến mình.

Lãnh Thần hai tay siết chặt lại, ánh mắt đau đớn nhìn theo bóng lưng Thiên Băng rời đi.

Cậu làm sai rồi sao? Cậu vốn dĩ không nên làm vậy với cô hay sao?

Thiên Băng yêu mình kia mà, nhưng sao cô ấy lại thất vọng về mình khi mình làm chuyện đó với cô ấy kia chứ?

Lãnh Thần đưa hai tay lên vò lấy đầu bực tức, cậu vẫn không hiểu mình làm sai chuyện gì mà khiến cô tức giận đến mức không muốn có bất kì quan hệ nào với cậu nữa.

Thiên Băng mang theo tâm trạng thơ thẩn bước chân vô hồn đi ra khỏi khách sạn. Sự việc tối qua sẽ không bao giờ cô quên được, nó như một cơn ác mộng nằm sâu trong đáy lòng của cô.

Điện thoại trong túi chợt reo lên, cô lấy ra xem thấy bà nội gọi đến.

Thiên Băng điều chỉnh lại tâm trạng của mình xong mới nhấc máy nghe. [Dạ con nghe đây nội.] [Sao cháu nói đến thăm bà mà không thấy mặt đâu thế?]

Lúc này Thiên Băng mới nhớ ra mình đến tìm nội để bàn kế hoạch giúp chị dâu, nào ngờ gặp Lãnh Thần rồi bị anh đối xử như thế mà quên đi mất việc quan trọng. [Con xin lỗi, con có chuyện đột xuất mà quên báo cho nội biết, con sẽ đến ngay nội chờ con nha.]

Cuộc trò chuyện kết thúc, Thiên Băng không chậm trễ vẫy tay đón một chiếc taxi rồi nói tài xế địa chỉ của Chu gia rồi kêu hắn chở đến đó.

Mất khoảng một lúc cô mới có mặt và hiện giờ đang ngồi trước mặt nội Chu.

Thiên Băng rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, giờ đây trên khuôn mặt của cô không có một tí gì gọi là buồn bã hay mệt mỏi.

Nội Chu thấy cô không có biểu hiện gì lạ mới bèn lên tiếng hỏi: “Con muốn gặp bà gấp như vậy là muốn bà giúp con làm chuyện gì hay sao?”

Thiên Băng nhìn thẳng vào mắt bà rồi gật đầu một cái chắc nịch. “Dạ đúng thế, con muốn bà cùng con làm một chuyện. Mà chuyện này không liên quan đến con mà là liên quan đến chị dâu.” “Ý con nói là An Hạ?”

Nội Chu nghe nhắc đến An Hạ trong lòng có dự cảm có gì không tốt vội hỏi ngay. “Con muốn nội giúp cho chị ấy và anh hai ly hôn và nhận ra cô gái hồ ly tinh kia là hạng người không tốt.”

Nội Chu nghe được đáp án thở ra một hơi nhẹ nhõm, bà cứ nghĩ là chuyện gì quan trọng làm hóa ra là chuyện này.

Bà đã nghĩ đến việc này lúc An Hạ đến tìm bà rồi và đĩ nhiên với lời đề nghị của Thiên Băng bà sẽ sẵn sàng giúp đỡ. “Được, ta và con cùng giúp An Hạ.”

Chương 70: Kế Hoạch Của An Hạ

Hôm sau.

Hàn Thiên diện cho mình một bộ đồ đen, mũ lưỡi trai màu đen và khẩu trang cũng màu đen. Từ trên xuống dưới một màu duy nhất.

Hàn Thiên cảm thấy mình hóa trang như vậy sẽ không ai có thể nhận ra thì lúc này mới yên tâm đi ra khỏi phòng.

Hôm nay là một ngày quan trọng, một ngày quyết định cuộc sống của An Hạ. Với mối quan hệ giữa hai người hiện giờ cậu sẽ không để cho kế hoạch thất bại.

Ngồi vào trong xe, cậu đánh tay lái chạy đi.

Chu Hạo! Mày đừng trách tại sao tao lại làm như thế, có trách hãy trách bản thân mày sướng mà không biết hưởng.

An Hạ và Di Nhã đã đến căn nhà hoang ngoài ngoại ô đợi từ lâu, hai người trên khuôn mặt đều tỏ ra lo lắng. Một người nham hiểm như Uyển Nhi thì lo là cô ta không đơn thuần mà dễ hành động.

Di Nhã quay sang nhìn cô rồi động viên. “Không sao đâu, mọi chuyện sẽ thành công mà.”

An Hạ gượng cười gật đầu với cô ấy, hiện giờ ngoài những lời động viên thì không còn từ gì có thể nói trong hoàn cảnh này. “Tôi sẽ ổn mà.”

Hàn Thiên đến điểm hẹn thấy Ấn Khánh đã đứng chờ sẵn ở đó, cậu không chần chừ mà cho xe thắng lại. “Lên xe.”

Ân Khánh nhìn trước nhìn sau đề phòng rồi nhanh chóng leo lên xe Hàn Thiên rồi xe lau vụt đi. “Cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Hàn Thiên tập trung lái xe nhưng không quên nói hỏi Ân

Khánh.

Ân Khánh lạnh nhạt gật đầu.

Nhớ lại đêm qua nếu trong lòng không cảm thấy bất an có gì đó không ổn, cậu mới gọi điện cho cô thì sẽ không hay biết kế hoạch cô dựng lên. Ân Khánh đã rất tức giận vì cô không nói gì cho cậu biết. Nhưng ngược lại Ân Khánh cũng có chút vui trong lòng vì An Hạ và Chu Hạo sớm không còn quan hệ gì với nhau.

Uyển Nhi đã mấy ngày rồi không được gặp Chu Hạo, trong lòng cô ta dâng lên nỗi lo sợ.

Cô ta sợ Chu Hạo biết được ý đồ của cô ta và không chấp nhận cô ta nữa.

Cảm thấy im lặng như vậy là đủ, cô ta sửa soạn thật đẹp.

Mặc một bộ váy màu đỏ đậm, cổ váy khoét sâu khiến nơi đẫy đà của cô ta như ẩn như hiện ra bên ngoài.

Đây là lợi thế của Uyển Nhi nên cô ta lúc nào cũng lấy thân thể của mình ra làm mồi nhử.

Cầm lấy túi xách đi xuống nhà, cô ta thấy một chiếc taxi đang chạy tới thì không nghĩ ngợi vẫy tay gọi.

Uyển Nhi lên xe cũng không nhìn tài xế mà nói vội. “Cho tôi đến công ty Chu thị.”

Tài xế taxi không trả lời cô ta mà nhấn ga chạy đi, lúc này Uyển Nhi mới để ý hai người trước mặt có biểu hiện rất kì lạ.

Trong thâm tâm cô ta không khỏi suy nghĩ.

Lái xe có cần ăn mặc quỷ dị từ đầu đến chân đều màu đen vậy không? Còn nữa sao lại che kín mít như thế?

Điều Uyển Nhi càng lo sợ thêm nữa là phát hiện ra con đường mà xe đang hướng đi tới không phải là con đường quen thuộc để đến Chu thị.

Cô ta chồm người tới kêu lên. “Anh đi sai hướng rồi, tôi nói đến Chu thị kia mà.”

Sau lớp khẩu trang Hàn Thiên khẽ nhếch môi cười khinh bi, đến giờ mới nhận ra thì xem ra cậu đã đánh giá cao sự đề phòng của Uyển Nhi rồi.

Cậu thoáng nhìn qua Ân Khánh rồi nháy mắt ra hiệu cho Ân Khánh, cậu ấy hiệu ý ngay mà gật đầu đáp trả.

Nhanh như cắt, Ân Khánh quay đầu lại thân thể nhanh nhẹn nhảy người ra ghế sau.

Uyển Nhi hốt hoảng hét lên. “Mấy người là ai và muốn làm gì tôi vậy?”

Cô ta đưa tay và chân ra vừa đánh vừa đạp lên người An Khánh. Không gian trong xe vốn đã hẹp, thân hình của An Khánh lại cao lớn. Cậu không thể ngồi một cách thoải mái mà chống trả lại Uyển Nhi.

Kết quả cậu bị cô ta đánh mấy cái lên người, dù đau đớn nhưng bây giờ không phải là lúc cậu để ý đến việc đó.

Hàn Thiên thấy hành động của cô quá mạnh bạo bèn lên tiếng hối thúc Ân Khánh. “Cậu ra tay mau lên tránh cô ta làm bị thương.”

Ân Khánh qua loa trả lời Hàn Thiên xong lấy khăn đã tẩm thuốc mê có sẵn hướng miệng cô ta đi tới.

Uyển Nhi biết mình đang gặp nguy hiểm, cô ta vội lôi điện thoại ra định gọi cho Chu Hạo nhưng chưa kịp ấn gọi thì đã bị Ân Khánh bịt miệng, không nhanh sau đó cô ta chìm vào hôn mê.

Hàn Thiên thông qua kính thấy cô ta đã ngất lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, rồi hỏi thăm An Khánh, “Cậu có bị cô ta làm bị thương không?”

Ân Khánh đẩy cô ta ra một góc, bản thân chỉnh lại quần áo có chút nhăn nhúm của mình, ngồi thẳng người lại mới trả lời Hàn Thiên. “Chút chuyện nhỏ như thế này không làm khó được tôi.” “Xem ra mắt An Hạ vẫn còn tốt có thể thích một người tự cao tự đại như cậu.”

Hàn Thiên nói giọng mỉa mai trêu Ân Khánh, cậu đã biết hết mọi chuyện của hai người. Để có thể cùng nhau đi bắt Uyển Nhi, hai người đã có cuộc trò chuyện trao đổi với nhau một ít thông tin để đối phương không có gì mà e ngại. “Cậu gọi cho An Hạ kêu em ấy chuẩn bị đi.”

Hàn Thiên lên tiếng nhắc nhở Ấn Khánh, cậu nghe xong mới nhớ ra và vội lấy điện thoại ra điện. […]

Bên trong căn nhà hoang, An Hạ hai tay đan vào nhau đi tới đi lui, mắt cứ nhìn ra cửa, hai đầu lông mày chau lại đến mức sắp đụng vào nhau.

Di Nhã đã ngồi sang một bên, mặt cô ấy rất bình tĩnh như chuyện này không có gì quá phức tạp với cô ấy.

Di Nhã là một luật sư có tiếng tăm, cô ấy luôn đặt luật pháp lên hàng đầu và lúc nào cũng tôn trọng nghề nghiệp của mình. Nhưng khi nghe An Hạ kể chuyện của cô ấy thì cô quyết định làm điều ngược lại bản thân một lần.

Coi như cô làm người tốt không màng đến bản thân mình vậy.

Điện thoại trong túi An Hạ chợt reo lên, Di Nhã nhanh miệng nói: “Có thể hai người họ gọi cho cô đấy.”

An Hạ nhìn Di Nhã gật đầu rồi lấy điện thoại ra xem.

Đúng như những gì Di Nhã nói, cô vội bấm nút nghe. [Hai anh sao rồi?]

Ân Khánh nghe giọng của cô, cậu đơ người ra một lúc mới kịp hoàn hồn lại trả lời cô.

Mỗi lần cô cất tiếng nói lên đều khiến tim cậu rung động mà thẫn thờ. [Em chuẩn bị đi, tụi anh chở cô ta gần đến rồi.] [Dạ được, hai anh nhớ cẩn thận nha.] [Ừ, em yên tâm.

Cuộc nói chuyện kết thúc, trên mặt An Hạ đã có chút nét tươi cười, cô quay qua nói với Di Nhã. “Bắt được cô ta rồi, chúng ta đi sắp xếp để khì cô ta đến mà còn kịp gọi cho Chu Hạo. Chúng ta cần làm nhanh gọn đừng để quá lâu hỏng mất việc.” “Được”

Hai người sau đó cùng đi vào trong, An Hạ thầm khinh bỉ trong lòng. Ván cược này cô cược cả cuộc đời còn lại của mình nên cô không thể thất bại.

Chu Hạo! Đã đến lúc chúng ta kết thúc rồi.

Tôi không tin anh sẽ mặc kệ người anh yêu thương để người khác đe dọa tính mạng của cô ta.

Khoảng nửa giờ sau, Hàn Thiên và Ân Khánh đã đến nơi.

Ân Khánh nhận nhiệm vụ đỡ lấy cô ta đi vào trong, Hàn Thiên tìm chỗ an toàn để đậu xe và sẽ vào sau.

An Hạ thấy Ân Khánh đi vào thì vội chạy lại. “Anh có gặp nguy hiểm không?”

Ân Khánh bỏ cô ta ngồi xuống đất, tay đưa ra ôm lấy cô vào lòng. “Anh không sao hết em đừng lo.”

An Hạ bất động đứng yên đó cho cậu ôm, cái ôm của cậu như một động lực cho cô phấn đấu hết mình. May mà có Ân Khánh trong cuộc đời của cô, anh ấy chính là ánh sáng trong cuộc đời tăm tối mà cô phải chịu đựng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
!! Đạo hữu " Thiên Có Khuyết - Người Có Tâm " - Đạo Hữu - !!(Đi đường có sao không ướt giầy) Tụn mình luôn có gắng phục hồi liên tục cho vị đồng đạo, cùng toàn thể anh em :)Mong đạo hữu dừng chân bản fix này 90% sẽ không bị sập đậu ạ :)Đa Tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix toàn bộ nhé :!Các bộ truyện đang giải nén 1 tập chỉ có 7 giây .. 1 bộ trung bình 15p thui anh em ^^!Một Lần xin lỗi chư vị cùng toàn thể anh em vì sự cố bất ngờ đêm qua :)
https://audiosite.net
Thật xin lỗi mọi người do sơ suất của CTV...!!Mình đã liên hệ lưu trữ đám mây :)họ đang khôi phục giúp tụn mình :)Trong quá trinh các bạn thấy bộ truyện nào có tập nghe được có tập thì không play được không phải lỗi mà đang quá trình backup lại đó ạ :(Thật xin lỗi mọi người, mong chư vị đại xá :)
https://audiosite.net
haizzz...!
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
em có biết gì đâu em vừa ăn cơm lên thấy thế mà ???team đi anh check máy tính em có vấn đề gì vây??
https://audiosite.net
Hà Thu Đây là lần thứ 2 em xóa file của anh rồi đó...!Haizzz...! nghe điện thoại dùng anh cái coi??File của anh em đâu hết rồi?????Pó tay ...:(:(:(:(
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Ngại quá ..bộ gốc truyện mình lỡ tay xóa mất rùi :(. Để mình up lại bản trên kênh của mình vậy
https://audiosite.net
CTV: Hà Thu 2 ngày trước
Đã fix lại nhé bạn các bạn để ý truyện nào được upload hay fix lại ở trang chủ nhé. ^^!Hoặc nghe thăm trên các kênh trên yotube của mình nhé :P
https://audiosite.net
Vòng Đức tuấn 2 ngày trước
Văn minh vạn giới lĩnh trụ nghệ ko đc
https://audiosite.net
Mr. Minh Tý 2 ngày trước
Cảm ơn hội trưởng Đúng rồi đó ạ )). đợi trước nghe thoáng qua youtube mà không tìm được tên truyện là, họ cũng không ghi tên tác giả , chỉ nhớ loáng thoáng nội dung vậy mà Hội Trưởng cũng tìm được :Vghê ghớm thật :^^
https://audiosite.net
Khụ khụ bạn minh tý ? khó mình quá không nói tên truyện không có tác giả chỉ ? chương thì mình đi về đâu tìm cho bạn ^^!Nhưng...99.9% là bộ truyện này bạn nhé ^^!Cảm ơn bạn đã nghé thăm website ^^!Chúc bạn hôm này gặp nhiều may mắn nhé!Thân Ái :)
https://audiosite.net
CTV : Hóng Hớt 2 ngày trước
Đại ca thật biết...về thể loại truyện đêm khuya tâm lý xã hội thì giọng đọc thu huệ là nhất đó anh