1. Home
  2. Truyện Ngôn Tình
  3. Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng
  4. Tập 5: Hai Người Muốn Đấu Thì Cút Ra Ngoài (c41-c50)

Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Tập 5: Hai Người Muốn Đấu Thì Cút Ra Ngoài (c41-c50)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 41: Hai Người Muốn Đấu Thì Cút Ra Ngoài

Cậu lúc này mới từ từ nới lỏng tay ra, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô gái mà cậu luôn mong muốn sớm ngày đón cô ấy về sống chung một nhà. Nghĩ đến chuyện này, ảnh mắt đầy tia cưng chiều cứ thế mà nhìn An Hạ. Chu Hạo nhìn thấy vậy, tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán, nghiến răng nói:

“Cô đã là vợ của tôi thì nên biết phép tắc một chút.”

Bỏ qua lời nói của anh, An Hạ vỗ nhẹ lên lưng Ân Khánh, miệng khẽ thốt lên:

“Về sau anh đừng hành động như vậy nữa nha, em giờ đã trở thành…vợ…của…của Chu Hạo rồi. Chúng ta không nên có những cử chỉ thân thiết như thế.”

Thân thể Ân Khánh cứng đờ lại, cô ấy như vậy là muốn vạch rõ ranh giới với mình sao?

Nằm lấy vai của cô, cậu thỏ thẻ lên tiếng.

“Anh biết hôn nhân này hoàn toàn không có tình yêu, em vì bị ép nên mới gả cho anh ta, em đừng có sợ, có anh ở đây rồi họ sẽ không làm gì khiến em chịu ủy khuất đâu.”

An Hạ vội lắc đầu phủ nhận.

“Không phải như thế, Ân Khánh nghe em nói có được không? Chúng ta chỉ là quá khứ, em bây giờ không phải cô gái bé nhỏ ngày xưa nữa, em giờ đã là phụ nữ, vợ của Chu Hạo rồi.”

Cô nhấn mạnh chữ phụ nữ cho cậu nghe, Ân Khánh nhớ lại câu nói khiêu khích lúc trước của Chu Hạo. Anh ta nói cô nằm ngủ bên cạnh anh ta.

Ấn Khánh đột nhiên bật cười, tay vỗ nhẹ lên vai cô.

“Anh đùa thôi, ai đời anh lại xen vào hôn nhân của người khác, đúng không Chu tổng?”

Nói rồi Ân Khánh nhướn mày với Chu Hạo.

Anh đứng nãy giờ im lặng xem họ như thế nào, nhưng hành động của họ khiến anh có chút bất ngờ, làm như hai người họ hoàn toàn không biết nhau vậy.

Chu Hạo nói giọng đầy thách thức.

“Cậu biết vậy là tốt, nhưng tôi nói cho cậu biết. Cô ấy là vợ của tôi, ngày nào chúng tôi chưa ly hôn thì ngày đó cậu đừng mong mà nhìn ngó đến cô ấy.”

Ân Khánh cũng không phải dạng vừa, nhếch môi cười với anh.

“Tôi sẽ chờ đến ngày dẫn cô ấy về nhà với tôi, còn nữa, anh đừng tưởng những chuyện của anh, không ai hay biết. Kể cả cô người yêu của anh đang ở nước ngoài nữa đấy.”

Chu Hạo đi qua muốn cho Ân Khánh một trận nhưng bị An Hạ cản lại.

Mắt nheo lại hăm dọa Ân Khánh.

“Tôi cấm cậu đụng tới Uyển Nhi, nếu không đừng có trách tôi ra tay với cậu.”

An Hạ đứng ở giữa không hiểu sao trái tim bỗng đau nhói khi nghe Chu Hạo nhắc về người anh ta yêu. Cô lại bị sao nữa rồi, rung động rồi sao? Không thể nào có chuyện đó xảy ra, cô không điên đến nỗi đi yêu một kẻ khùng.

Thể là nhà lại có thêm một vị khách quý đó là Ân Khánh, theo như những gì cậu ấy nói với An Hạ thì, cậu đấy đã điều tra chỗ ở ba mẹ của cô để đến thăm hỏi. Còn việc gặp cô ở đây chỉ là trùng hợp.

An Hạ nửa tin nửa nghi ngờ lời nói của cậu, nhưng sau cùng vẫn chấp nhận tin tưởng. Theo như yêu cầu của cậu là muốn ở lại đây. Gia đình cô chấp nhận và quyết định để cho cô và An Ngọc ngủ chung, nhường giường lại cho Ân Khánh và Chu Hạo.

Lúc đầu An Hạ có chút lo lắng cho hai người họ liệu có đánh nhau hay không? Ai đời chị cô lại sắp xếp tình huống éo le như thế này chứ?

Chu Hạo nghĩ đến tối phải ngủ với kẻ địch của mình thì lập tức trong thế phòng bị, trái ngược lại Ân Khánh, cậu trước sau như một, bình thản không lo sợ.

Mặt khinh miệt về phía Chu Hạo nói nhỏ:

“Làm như tôi ăn thịt anh không bằng mà bắt đầu tỏ ra để phòng tôi, nếu tôi muốn làm gì thì còn lâu anh mới sống tới bây giờ.”

Chu Hạo như không biết nói gì hơn, đành mở lời không mấy thiện cảm đuổi khách.

“Tại sao tôi có vợ mà không được ngủ chung với vợ mà lại ngủ chung với cái tên đáng ghét này?”

Mọi người được một phen cười bò, bây giờ nhìn xem đi, hai vị đại gia giàu khét tiếng vậy mà bây giờ cãi với nhau như chó với mèo. Nhân vật chính là An Hạ cũng đành bất lực với họ.

An Ngọc đi qua ở bên tai cô thì thầm.

“Em nên để ý đấy, không thì em rể ghen lại khổ.”

Cô bĩu môi chê bại.

“Anh ta mà ghen cái gì? Anh ta không quan tâm em có làm gì đâu.”

Ân Khánh nghe thế thì xen vào.

“Đúng thế, chỉ có anh là quan tâm em thôi, nên em suy nghĩ lại mà về nhà với anh và con có được không em?”

Cô mở to mắt ra nhìn, khó hiểu nhìn Ân Khánh.

“Cái gì mà con ở đây? Ân Khánh anh lại nói bậy cái gì đó?”

Cuộc nội chiến giữa ba người vẫn diễn ra ở phòng khách, ba mẹ Diệp và mọi người hoàn toàn bị khuất phục không còn gì để khuyên ngăn nên quyết định rời đi cho bọn nhỏ muốn làm gì thì làm.

An Hạ bắt đầu cảm thấy nhàm chán, cầm lấy trái táo hét vào mặt hai người họ rồi bỏ đi.

“Hai người muốn đấu thì cút ra ngoài.”

Chu Hạo trừng mắt nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô đang đi về hướng cầu thang. n Khánh nhanh chân chạy theo. Miệng lải nhải bên tay An Hạ.

“Anh sẽ ngủ ở đâu thế? Có được gần phòng của em không?”

Suốt đường đi cậu cứ nói hết câu này đến câu nọ, An Hạ bực tức cả người mà quát lớn lên.

“Hoàng Ân Khánh, anh làm cái gì thế? Sao hôm nay anh lại nói nhiều vậy, nếu em nhớ không lầm lần trước anh trợ lý đi bên cạnh của anh có nói anh là một người rất kiệm lời lại khô khan kia mà.”

“Vậy cho em hỏi cái người trước mặt em bây giờ có phải n Khánh mà em quen biết không?”

Ấn Khánh đưa tay lên vỗ vài cái lên ngực, miệng cười vui vẻ.

“Chính anh đây, sẽ không có ai có thể làm phiên bản sao của anh được đầu.”

Chu Hạo đi sau lưng, mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, kẻ tung người hứng kiểu này kêu anh nhịn, anh biết nhịn sao đây?

Thật là chịu hết nổi mà.

[…]

Đến phòng dành cho khách, An Hạ đi lấy thêm một bộ chăn gối để cho Ân Khánh nằm, Chu Hạo thì đã có sẵn chỉ việc đem từ phòng cô qua thôi. Chu Hạo thấy như thế liền đắc ý cười thách thức Ân Khánh.

Sao cậu thấy tôi và cô ấy ở chung phòng và ngủ cùng nhau chưa.

Ân Khánh nhún vai xem nhẹ ý trêu chọc của Chu Hạo.

Mới có như vậy đã đắc ý rồi sao? Chu Hạo, tôi nhất quyết sẽ giành An Hạ về tay tôi. Người cô ấy yêu là tôi chứ không phải là anh, anh tổn thương cô ấy thì tôi đây sẽ không tha cho anh đâu.

Sau khi sắp xếp cho hai người xong, cô trở về phòng của mình, đêm nay cô và chị sẽ ngủ chung với nhau. Điều này khiến cô rất thích thú, cô rất là muốn ngủ với chị. Vì cô sẽ được chị ôm vào lòng vỗ về, kể những chuyện hay của ngày xưa lẫn bây giờ. Đôi khi lại kể gợi nhớ về những kỉ niệm vui tươi thuở nhỏ. Nó đẹp và đơn thuần biết bao, nhưng bây giờ chỉ còn lại là quá khứ.

Quá khứ thì mãi mãi qua đi, chỉ có hiện tại và tương lai đang đón nhận chúng ta. Dù biết sau này nó vẫn sẽ là quá khứ nhưng đời người mấy ai có được nhiều cái hiện tại và tương lai. Nên thôi cứ sống hết mình, cống hiến hết sức lực, yêu thương gia đình nhiều hơn, thì cuộc sống này nó sẽ toàn vẹn và không hề hối tiếc.

Vừa bước vào phòng, cô đã thấy chị của mình ngồi trên giường, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó, hai đầu chân mày nhíu chặt lại.

An Hạ đứng gần chị nãy giờ mà cô ấy vẫn chưa phát hiện ra.

An Hạ đưa tay ra khẽ lay người An Ngọc kêu lên.

“Chị đang suy nghĩ chuyện gì thế?”

Chương 42: An Ngọc Lo Lắng

An Ngọc giật mình quay qua thấy em gái của mình đứng trước mặt thì mới thở ra một hơi, nói giọng trách móc.

“Em làm gì mà đi vào không phát ra tiếng động gì thế? Làm chị hết hồn.”

An Hạ nhìn chị mình xong nói giọng ai oán.

“Là chị không để ý thì có, em có hỏi chị đang làm gì kia mà.”

An Ngọc xoa trán vài cái rồi gật đầu với cô.

“Ừ cho chị xin lỗi, tại chị đang tập trung suy nghĩ một số chuyện nên không để ý mọi thứ xung quanh.”

Cô thấy chị mình có gì đó bất thường nên đi lại ngồi kế bên chị, nhỏ giọng hỏi:

“Chị sao thế? Có chuyện gì khiến chị lo lắng à?”

An Ngọc không trả lời ngay mà nhìn em gái mình thật lâu.

Liệu cô có nên hỏi An Hạ về chuyện của Chu Hạo không? Dù sao chuyện của hai đứa nó, người chị này cũng không thể can thiệp vào. Nhưng mà nếu im lặng như thế thì có ngày em gái của cô nó có bị người ta tổn thương, thì đến lúc đó nói cũng đã muộn.

Chần chừ giây lát, An Ngọc nắm lấy hai tay An Hạ, nhìn sâu vào mắt cô.

“Em và Chu Hạo đang diễn kịch có phải không?”

Thân thể An Hạ vì câu hỏi của An Ngọc mà cứng đờ lại, chị của cô đã biết chuyện gì rồi hay sao? Cô nhớ cô và anh không có làm những hành động gì khiến người ta hiểu lầm hết mà.

An Hạ vội cười nói với chị mình.

“Chị nghĩ đi đâu thế, em và anh ấy là quan hệ vợ chồng rất tốt, đâu có đóng kịch gì đâu chị.”

“Chị có nói chuyện với Chu Hạo rồi.”

Mày An Hạ nhăn lại có chút lo lắng, sao hai người họ có thể nói chuyện với nhau được. Liệu biểu hiện của chị ngày hôm nay có phải do anh đã nói gì với chị ấy hay không? Anh đã nói hết sự thật với chị hai rồi à?

[.]

Bên phòng của cô thì không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, còn bên phòng khách sát vách thì nồng nặc mùi thuốc súng.

Từ lúc bước vào cho đến giờ Chu Hạo và n Khánh vẫn nhìn chằm vào nhau. Người thì ngồi trên ghế, người thì trên giường. Sau một hồi đấu måt với nhau thì Ân Khánh là người lên tiếng trước.

“Anh không định đi tắm à?”

“Liên quan đến cậu?”

Ân Khánh tỏ ra khinh thường, bĩu môi.

“Người gì đâu mà khó chịu, chả trách An Hạ chỉ yêu mỗi tôi chứ không yêu anh.”

Chu Hạo đứng lên đi đến nằm lấy cổ áo cậu, mắt trừng lớn nói lời cảnh cáo.

“Tốt nhất cậu nên câm cái miệng lại, nếu không đừng trách tối nay tôi cho cậu ra khỏi phòng”

Cậu không hề tỏ ra sợ hãi mà ngược lại càng vui vẻ hơn, giọng trêu chọc anh.

“Đấy, nói nhiều như thế có được không?

Chu Hạo đưa nắm đấm lên định hướng ngay bên mặt của n Khánh mà đánh xuống nhưng may cậu né kịp, mặt không vui lên tiếng.

“Chọc anh có một chút mà đã muốn động thủ rồi, người gì chả có tính hài hước gì cả.”

Mắt anh nheo lại tỏ ra nguy hiểm nhìn cậu, Ân Khánh thức thời mà ngậm miệng lại. Không phải vì cậu sợ mà là vì đây là Diệp gia không phải Hoàng gia, nên cậu không được gây sự.

Không để ý đến anh nữa, Ân Khánh đi lại bàn cầm lấy bộ quần áo An Hạ chuẩn bị cho mình rồi vào phòng tắm, trước khi đi không quên đưa bộ đồ đến trước mặt Chu Hạo để khiêu khích lần nữa.

Đợi đến khi Ân Khánh đã đi khuất, Chu Hạo mới cầm lấy một điếu thuốc, châm lửa và đứng ở cửa sổ nhìn ra bầu trời đầy sao ngoài kia. Lời nói của cậu khi nãy thật sự đã đánh vào một điểm nào đó trong tâm trí của anh. Anh không hiểu vì lí do gì mà khi nghe cô không yêu mình thì lồng ngực lập tức khó chịu.

Tay đưa lên xoa lấy hai bên thái dương cho đỡ mệt mỏi, có phải mấy ngày nay anh làm việc căng thẳng quá nên mới xuất hiện triệu chứng này không?

Còn về phía Ân Khánh, cậu đóng cửa phòng tắm lại xong. Dựa lưng vào tường suy nghĩ, tại sao khi nghe cô không yêu anh ta, Chu Hạo lại phản ứng mạnh như vậy? Có khi nào anh ta đã động lòng với An Hạ rồi không?

Ân Khánh vội lắc đầu phủ nhận cái mình vừa nghĩ.

“Không thể nào có chuyện đó được, mình đã tìm hiểu và biết được rằng anh ta yêu người khác và chỉ đang lợi dụng An Hạ thôi mà. Chắc mình suy nghĩ nhiều rồi, bây giờ cái mình cần để ý là quan tâm An Hạ nhiều hơn, bù đắp những khoảng cách mấy năm nay của mình và cô ấy.”

[…]

An Hạ và An Ngọc đã giải quyết xong mọi chuyện, giờ đây hai người đang nằm trên giường ôm lấy nhau kể chuyện của hồi nhỏ cho nhau nghe.

Chị cô đã nói là anh không nói gì cả và chị chỉ kể chuyện về cô cho anh nghe. Lúc đầu An Hạ có chút bối rối vì không biết anh sẽ nhìn mình với con mắt như thế nào, nhưng đến khi nghe chị kể hết thì biết được anh không hề phản ứng một chút gì cả. Điều này khiến cô vừa có chút vui, vừa có chút buồn.

Nhưng ý nghĩ đó chỉ là thoáng qua, phận làm vợ trên danh nghĩa như cô thì sao dám nghĩ đến chuyện được anh để ý.

Sau khi kết thúc hợp đồng, cả anh và cô hai người hai nơi, không ai xen vào cuộc sống của nhau. Đến lúc đó cô được tự do muốn làm gì thì làm, cũng không cần phải chịu áp lực cảnh gia đình quyền thế nữa.

[…]

Sáng hôm sau.

Đêm qua nằm suy nghĩ vu vơ mà An Hạ ngủ khi nào không hay, đến khi chuông báo thức reo lên thì giật mình tỉnh dậy đã là hơn sáu giờ sáng rồi. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân và lao ngay xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người trong nhà.

Trong khi cô loay hoay cắt này, gọt kia, nêm nếm gia vị mà không hay có một người đứng ở sau lưng quan sát từng hành động, cử chỉ của cô không bỏ sót một giây nào.

Người đó không ai khác chính là Ân Khánh, cậu có thói quen dậy sớm nên là sáu giờ cậu đã tỉnh, bên cạnh Chu Hạo vẫn còn đang say giấc, có lẽ đêm qua anh ta ngủ trễ nên sáng ra mới không dậy sớm. Cậu cũng không quan tâm, định đi ra ngoài chạy bộ thì vừa hay thấy bóng dáng của cô hối hả chạy xuống lầu. Cậu thả chậm bước chân lại để xem cô muốn làm gì.

Thật bất ngờ khi thấy An Hạ tất bật công việc trong bếp, trong đầu Ân Khánh xuất hiện ngay câu hỏi.

Thường ngày cô ấy hay làm những chuyện như thế này sao?

Người con gái cậu yêu giỏi như thế này thì dù có ra chiến trường đấu tranh cậu cũng quyết dành về cho mình nữa.

Ấn Khánh quay sang nhìn xung quanh thấy không có ai, cậu lấy hết can đảm đi qua vòng tay ôm lấy eo An Hạ.

Thân thể cô cứng đờ lại, mùi hương lạ lẫm nhanh chóng truyền vào tâm trí của cô. Cô rất nhanh biết được đây không phải là mùi hương trên cơ thể của Chu Hạo và hơn thế nữa anh ta sẽ không bao giờ làm những hành động như vậy với cô.

Ân Khánh như biết được cô đang nghĩ gì, cậu ở bên tai cô thì thầm.

“Là anh.”

An Hạ trợn to mắt, tay nhanh chóng tách hai bàn tay cậu ra, xoay mạnh người lại thỏ thẻ kêu lên.

“Anh làm gì vậy? Anh có biết em là người đã có chồng rồi không? Nếu như để Chu Hạo thấy thì anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?”

Cậu không để ý đến lời nói của cô mà một lần nữa kéo cô vào lòng, gấp gáp nói:

“Anh ta không có yêu em nên những chuyện này anh ta không để ý đến đâu.”

“Hai người đang làm gì đấy.”

Giọng nói lạnh lẽo phía sau bức tường vang lên.

An Hạ nghe được giọng của anh, ánh mắt lo lắng ngước lên tìm kiếm xung quanh xem anh đang ở đâu, mãi một lúc sau Chu Hạo mới từ vách tường chỗ cầu thang đi ra.

Cô thấy thế vội đẩy mạnh Ân Khánh ra, cậu nhíu mày không vui vì bị cô từ chối và tỏ ra sợ hãi Chu Hạo.

Chương 43: Bởi Vì Cô Ta Là Vợ Tôi

Chu Hạo đưa ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn hai người, sau đó lướt qua người Ân Khánh đi đến bên An Hạ. Đưa tay ra nâng cằm cô lên, môi khẽ nhếch, giọng nói thì thầm.

“Cô chưa hết giá trị lợi dụng với tôi đâu, nên đừng có mà nghĩ sẽ đi tìm tình cũ để ôn chuyện ngày xưa trước mặt tôi.”

Cậu nghe xong tức giận đi qua đánh mạnh lên má phải của Chu Hạo, đẩy cô ra sau lưng lấy thân mình chắn bảo vệ cho An Hạ.

“Thắng khốn, mày nói chuyện như thế với cô ấy sao? Mày đã bao giờ tôn trọng cô ấy chưa? Hay chỉ nói được những lời tổn thương cô ấy?”

Chu Hạo lau đi những vệt máu chảy ra từ khóe môi.

“Bởi vì cô ta là vợ của tôi.”

An Hạ thấy anh bị chảy máu, trong lòng lập tức trở nên sốt ruột. Kéo cậu ra và đi về phía anh, tay không tự chủ được mà đưa lên miệng anh, mắt nhìn qua lại kiểm tra.

“Anh có bị sao không? Có bị thương nặng chỗ nào không?”

Chu Hạo nhất thời bị sự quan tâm của cô mà đứng ngơ ra đó.

Cô là đang lo lắng cho anh sao?

Ánh mắt này không chối vào đâu được nữa, tay thì rất cần thận sợ sẽ làm anh đau.

Ân Khánh thì dường như cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, cô hình như rất để ý đến Chu Hạo. Cô thật sự đã quên đi anh và chấp nhận người chồng trên danh nghĩa này rồi sao?

Chu Hạo đã lấy lại được bình tĩnh, anh kéo cô ra.

“Đừng giả vờ trước mặt tôi.”

Nói xong cúi người xuống bế cô lên lầu, cậu thấy thế gọi theo.

“Anh làm gì đấy thả cô ấy xuống, anh dám làm tổn thương cô ấy một tôi bắt anh trả gấp ngàn lần.”

Anh vừa đi lên lầu vừa trả lời cậu một cách thờ ơ.

“Nếu cậu có bản lĩnh.”

Nói xong bỏ Ân Khánh đứng đó một mình.

Sau khi anh đóng thật mạnh cửa lại, không nói lời nào quăng mạnh cô lên giường. An Hạ tuy có chút đau nhưng mà không hề lên tiếng, cô từ từ ngồi dậy, đưa khuôn mặt không biểu cảm nhìn anh.

“Anh lại muốn trừng phạt tôi theo cách đó nữa sao?”

Anh đi đến bóp chặt cắm cô.

“Cô biết sẽ bị phạt, vậy sao còn ở sau lưng tôi dây dưa với cậu ta?”

Cô gạt phắc tay anh ra, mặt quay sang hướng khác.

“Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, sự kiểm soát của anh khiến tôi quá mệt mỏi rồi. Anh đi mà kiếm cô người yêu của anh, tôi làm tốt nhiệm vụ của mình cũng sẽ rời đi, không bao giờ đụng đến những chuyện liên quan đến anh nữa đâu.”

Chu Hạo khẽ bật cười, anh như hóa thành mãnh thú mà lao về phía cô, xé rách bộ váy An Hạ đang mặc trên người.

Hơi thở dồn dập cho thấy anh đang rất tức giận và không kiềm chế lại được bản thân mình.

An Hạ không chịu khuất phục bị anh hết lần này đến lần khác làm nhục bản thân nữa. Cô không nhân nhượng mà đưa tay lên, canh ngay mặt anh mà giáng xuống một bạt tay.

Mọi hành động của Chu Hạo ngay lập tức cứng đờ lại, mắt nheo lại nhìn cô. Trông anh bây giờ rất đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu, như một giây sau thôi là có thể tổn thương cô ngay lập tức.

Chu Hạo bóp mạnh chiếc cằm xinh xắn của cô, nghiến răng hỏi:

“Cô dám đánh tôi?”

An Hạ sau khi ra tay thì bắt đầu có cảm giác sợ hãi, cô sợ anh mất khống chế mà làm chuyện gì không hay. Sao cô lại quên mất anh ta không phải là người có tính tình tốt kia chứ.

Ngay sau đó anh đột nhiên rống lên.

“Trả lời đi chứ, cô nay dám ra tay đánh tôi luôn.”

An Hạ cắn chặt môi không hé chữ nào, ánh mắt tránh né không muốn nhìn thấy anh.

Chu Hạo làm sao có thể để cô coi thường mình như thế được. Anh đưa tay xuống kéo quần lót cô ra và mạnh mẽ đi vào. An Hạ trợn to hai mắt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay để ngăn lại không cho bản thân phát ra bất cứ âm thanh gì.

Đau quá, cô bây giờ cảm thấy rất đau. Không phải đau thể xác mà là đau về tinh thần.

Tại sao vậy?

Tại sao anh luôn là người muốn làm cô đau đớn?

Tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời của cô?

Tại sao anh phải làm như thế với cô?

Bao nhiêu câu hỏi cứ quẩn quanh trong tâm trí An Hạ ngay lúc này.

Chu Hạo mặc kệ cô có đau như thế nào, anh vẫn ra vào mạnh mẽ, bất chấp cô có chấp nhận sự đụng chạm này hay không. Giờ đây anh chỉ có một suy nghĩ đó chính là muốn trừng phạt cô thật nặng.

Cô dám lén phén với người đàn ông khác sau lưng anh, cô dám đánh anh. Những chuyện này chưa ai dám làm với anh như thế, cô nghĩ cô là vợ trên danh nghĩa thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Đừng có mơ, anh sẽ cho cô nếm trải từng thứ một về tội dám phản bội anh.

Mỗi ý nghĩ ra theo đó là những cái đẩy mạnh vào, cuối cùng An Hạ nhịn không được nữa hét lên.

“Anh mau dừng lại, anh có biết hành vi của anh là bạo lực gia đình không?”

Bên dưới Chu Hạo vẫn ra vào đều đều, tay thì mân mê cơ thể của cô, miệng trả lời.

“Tôi làm gì là chuyện của tôi, bây giờ cô muốn đi kiện tôi thử xem có ai dám đứng ra về phía của cô. Cô nên nhớ cô chỉ là một cô gái nghèo hèn, được ăn nhờ ở đậu trong căn biệt thự này thì nên cảm thấy may mắn đi.”

Cô thật sự sắp điên mất thôi, cô cũng là con người cũng có sinh lý bình thường, sự đụng chạm của anh dĩ nhiên sẽ sinh ra phản ứng. Nhưng những lời nói mà anh thốt ra để xúc phạm cô thì thật không thể nhịn được.

An Hạ nhằm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, miệng thì thầm.

“Chúng ta ly hôn đi.”

Nghe được hai chữ *ly hôn*, Chu Hạo bất giác dừng mọi động tác lại, khuôn mặt khó hiểu quay qua nhìn cô, tiếc rằng cô tránh né anh nên anh chỉ nhìn được một phần góc cạnh mà không thấy được biểu cảm trên mặt cô.

Chu Hạo đưa tay kéo cằm cô qua bắt cô nhìn thắng vào mắt mình, môi nhếch lên nói giọng mỉa mai.

“Cô đừng hòng muốn tôi sẽ buông tha cho cô, đợi tôi chơi cô chán rồi thì đến lúc đó, cái mạng chó của cô tôi cũng không muốn nhìn thấy đâu.”

Những tưởng An Hạ sẽ bắt đầu lo lắng hay đau lòng đôi chút vì bị anh nặng lời như thế, nhưng có lẽ anh đã đánh giá thấp về cô. Trên khuôn mặt xinh đẹp ấy không hề xuất hiện một tia buồn lòng nào cả.

Mà thay vào đó chính là một nụ cười chua xót, cô thì thầm.

“Rốt cuộc anh xem tôi là gì? Công cụ cho anh phát tiết hay là một người vợ trên danh nghĩa để anh có thể hành hạ mà không sợ pháp luật?”

Chu Hạo cúi thấp đầu xuống, tay vuốt ve má phải của cô một cách nhẹ nhàng từ tốn, giọng trầm ấm ở bên tai cô vang lên. Giọng nói thì ấm áp nhưng ý nói thì lạnh lẽo khiến người ta không thể nào mà gượng dậy nổi.

“Cô chỉ là một con điểm trong mắt tôi mà thôi.”

Sống mũi cô cay cay, mắt long lanh nhìn Chu Hạo, cuối cùng cô biết được trong mắt anh cô là người như thế nào rồi.

An Hạ cố gắng để bản thân thật bình tĩnh, giọng nói đều đều lên tiếng:

“Chu Hạo, những lời anh nói ngày hôm nay tôi sẽ không bao giờ quên. Vậy nên, bây giờ tôi là một con điểm thì hãy rời khỏi cơ thể tôi đi, biết đâu tôi đang mắc bệnh truyền nhiễm sẽ hại chết anh đấy.”

Trước câu nói của cô, anh thúc mạnh một cái, hạ thân An Hạ khẽ run.

Chu Hạo rất thích biểu cảm này của cô. Anh cười một cách thỏa mãn.

“Cô muốn tôi chết đến vậy sao? Nhưng rất tiếc điều cô muốn sẽ không thành sự thật rồi.”

“Cô yên tâm, tôi sẽ cho cô biết thiên đường nó tuyệt vời như thế nào. Sau đó tôi sẽ cho cô nếm thêm mùi vị của địa ngục.”

Nói xong anh bắt đầu giữ chặt cô và luân chuyển liên hồi, mặc cô bắt đầu la hét, anh đều bỏ ngoài tai những tiếng ai oán của cô.

Bây giờ đối với anh ngoài trừng phạt cô ra thì chính là giúp anh giải quyết hết mọi nhu cầu của bản thân. Ở gần cô không bao giờ anh giữ được bình tĩnh cho mình, trừ khi cô thật sự hòa nhập vào cơ thể của anh rồi thì lúc đó anh mới cảm thấy thoải mái.

Chương 44: Ông Không Được Sỉ Nhục Vợ Tôi

Hôm sau.

Chu Hạo và An Hạ đi xuống lầu và xem như tối qua chưa hề xảy ra chuyện gì. Trên khuôn mặt hai người không một cảm xúc hay thái độ nào bất thường, mọi người trong nhà quan sát họ thật kĩ nhưng không phát hiện được điểm nào là đáng nghi ngờ.

Ân Khánh thấy cô đi xuống thì vội đi qua nắm lấy tay cô nhưng bị An Hạ rút tay lại, ánh mắt ra hiệu nói ở đây có nhiều người anh đừng làm hành động gây hiểu lầm như thế.

Cậu như hiểu ra mà gật đầu với cô, sau đó giả vờ ho một cái rồi cố ý hỏi:

“Hôm qua em ổn chứ.”

An Hạ cũng cố nặn ra nụ cười để cùng cậu diễn kịch.

“Em vẫn tốt anh đừng có lo.”

Trong lòng Chu Hạo lại bắt đầu cảm thấy khó chịu khi thấy hai người, kẻ tung người hứng như thế. Anh đi qua nắm lấy tay cô đi về phía phòng khách rồi ngồi xuống.

Tay nhanh chóng đưa qua ôm lấy vai cô kéo vào lòng.

Lâm Gia Yến thấy con rể của mình như vậy, thì nhịn không được mà trêu chọc.

“Coi hai vợ chồng con tình cảm ghê không.”

Sau đó cười tủm tỉm nhìn hai người với ánh mắt gian trá.

An Hạ không quen với biểu hiện này của anh cũng như nhận được ánh mắt như thế của mẹ, mà cô đẩy anh ra và ngồi ngay ngắn lại.

Ân Khánh cũng đi qua ngồi kế bên An Ngọc, cô ấy nãy giờ vẫn nhìn chăm chú về phía hai người họ. Trong đầu An Ngọc lúc nào cũng có suy nghĩ rằng họ liệu có phải là quan hệ vợ chồng thật hay không? An Ngọc luôn có cảm giác như hai người chỉ đang diễn để qua mặt mọi người thôi.

Trong lòng An Ngọc không bao giờ yên tâm cho cô em gái nhỏ này, nó đã chịu quá nhiều đau thương từ chính ba ruột của mình, thì với tư cách là chị của em ấy, cô không thể nào mà để yên được.

Ông Lâm đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn về An Hạ, miệng nói những lời khó nghe.

“Trước mặt người lớn mà làm ra mấy cái trò như vậy thì ra thể thống gì nữa? Cô không cần sĩ diện nhưng nhà họ Diệp này thì cần.”

“Cô được gả đi thì đồng nghĩa không còn là con của Diệp gia nữa, nên từ sau nếu không có chuyện gì thì đừng có về, tránh gây xui xẻo cho gia đình chúng tôi.”

Hai tay cô đan vào nhau xong nắm chặt lại, cố kìm nén cảm xúc muốn hét lên của mình.

Cô rất muốn hỏi vì chuyện gì ba luôn một mực nói cô mang đến xui rủi cho gia đình và ghét bỏ cô.

Nhưng cô không dám, cô sợ đáp án nói ra sẽ khiến cô mất luôn cái tư cách gọi ông một tiếng *ba* này.

Chu Hạo thì khác, anh không muốn ngoài anh ra thì có ai khác có quyền mắng chửi cô trước mặt anh. Cô là món hàng mà anh sử dụng, đã là đồ của anh thì người khác không có lý do gì mà được phép chê khen.

Ân Khánh dường như không tin những gì mà mình nghe cũng như những gì mà mình thấy.

Đây thật sự là mối quan hệ của ba An Hạ đối với cô ấy sao? Từ nhỏ cô ấy đã phải chịu cảnh như vậy sao?

Người con gái cậu yêu, luôn bị ba mình nói những lời tổn thương mà sống qua ngày như thế này sao?

Bao nhiêu là câu hỏi không có đáp án cứ ẩn hiện trong tâm trí cậu, cậu không muốn An Hạ bị người khác nói là cô gái không may mắn. Cậu không cho phép, dù đó có là ba của cô ấy đi chăng nữa.

Cùng lúc đó Chu Hạo và Ân Khánh đồng loạt đứng lên nói:

“Ông không được sỉ nhục vợ tôi.”

“Bác sao lại nói như thế với An Hạ chứ?”

Mặt ông Lâm bất ngờ nhìn hai người họ, ông mất tự nhiên, mắt nhìn đi hướng khác giọng nói bướng bỉnh vang lên.

“Tôi nói con gái tôi thì liên quan gì đến mấy người, dù là con rể của tôi thì vai vế tôi cao hơn cậu, cậu cũng nên nể tôi vài phần đi.”

Anh đút tay vào túi quần dáng đứng hiên ngang, ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông trước mặt.

Luôn nói An Hạ là con gái của mình, mà hành động của ông ta đối với cô thua cả một người giúp việc, thử hỏi như vậy là quan hệ ba con sao?

“Tôi có công nhận ông là ba vợ của tôi sao?”

“Cậu…”

Ông Lâm tay run run chỉ thẳng vào mặt Chu Hạo, hơi thở tức giận xong nhìn thắng mặt anh, Chu Hạo không hề sợ hãi mà còn nheo mắt lại nhìn ông uy hiếp.

“Ông muốn cánh tay đó bị phế thì cứ việc làm hành động đó tiếp.”

Chân ông Lâm suýt nữa đã khụy xuống vì nghe được câu nói của Chu Hạo, dù ông không hoạt động sôi nổi trên thương trường, nhưng danh tiếng của Tổng giám đốc Chu thị tàn độc như thế nào thì ông đã nghe nói nhiều rồi.

Hôm nay ông chỉ thấy được ánh mắt không vui của cậu ta thôi mà có thể nhận ra được rằng, cậu ta thật sự sẽ ra tay nếu ông không làm theo lời cậu ta nói.

Rốt cuộc con ranh đó nó đã làm gì để khiến cho Chu Hạo phải đứng ra bảo vệ nó như thế.

An Ngọc thở ra một hơi, nhìn ba mình với ánh mắt đầy sự thất vọng.

“Ba đừng cố làm thế với An Hạ nữa có được không? Con bé nó không có làm cái gì sai mà ba muốn đổ hết mọi tội lỗi lên trên đầu nó như thế, ba như vậy có thấy công bằng không?”

Trước câu hỏi của con gái lớn, ông Lâm chỉ biết đứng yên ở đó, cúi thấp đầu xuống không trả lời như đang suy nghĩ về vấn đề gì.

[…]

Ngồi trên xe mà trong đầu An Hạ vẫn còn suy nghĩ đến tình cảnh khi nãy ở phòng khách, cô cứ nghĩ ba sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng như thế, nhưng thật không ngờ rằng ông có thể im lặng mà đi lên lầu.

Có phải hay không ông đã thay đổi cái nhìn về cô rồi.

Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bây giờ tâm trí của cô rất hỗn loạn, bị anh ép buộc cộng thêm sự ghét bỏ từ ba. Cô thật sự sợ sẽ đến một ngày cô không chịu được nữa mà ra đi.

Cuộc đời này vốn dĩ sinh ra cô đã là một sai lầm, cớ sao ông trời luôn bắt cô phải chịu bao đau khổ như thế? Một người chồng không yêu mình, đến gia đình cũng không được trọn vẹn. Thứ cô có được bây giờ chính là hai bàn tay trắng, nó được hiểu theo nghĩa cuộc đời của cô chứ không phải là tiền bạc.

Chu Hạo từ lúc dẫn cô hiện ngang rời khỏi thì chủ tâm lái xe và không nói lời nào.

Trong anh bây giờ không hề có một cảm xúc nào vui vẻ hay khó chịu, đơn giản anh chỉ nghĩ việc đó là của nhà cô, anh không có nghĩa vụ phải can thiệp vào. Chỉ khi có người dám trước mặt anh ức hiếp cô thì anh mới ra mặt, bởi vì anh không muốn bị mất mặt vì cô nên mới thể.

Ân Khánh dù muốn đuổi theo kéo cô lại để đi với cậu, nhưng bị Chu Hạo ngăn cản và đưa ánh mắt cảnh cáo về phía mình. Cậu rất tức giận về điều đó và quyết sẽ giành cô về.

Ngay sau khi hai người họ đi, cậu cũng tạm biệt mọi người rồi lái xe chạy theo.

An Ngọc đứng trong nhà thở dài, trong chuyện tình cảm tình tay ba là mệt mỏi nhất.

An Hạ à! Chị mong em sẽ tìm được bến đỗ hạnh phúc cho mình, em chịu quá nhiều đau khổ rồi, chị và mẹ không muốn thấy em có cuộc sống không vui nữa đâu.

[…]

Điện thoại trong túi Chu Hạo rung lên, anh đưa tay ra nhấn nút nghe, do đang tập trung lái nên không nhìn xem người gọi tới là ai, cứ vậy mà mang giọng điệu lạnh lẽo để nói chuyện.

“Tôi nghe.”

Nội Chu bên kia khẽ họ một tiếng, giọng lãnh đạm hỏi:

“Nay con dám nói vậy với nội sao?”

Anh giật mình quay qua nhìn vào màn hình thấy thật sự bà nội gọi tới thì mới ngồi thẳng người ngay ngắn lại, giọng nói nhỏ nhẹ từ tốn lại.

“Con nghĩ Tiểu A gọi tới nên mới dùng giọng như thế thôi, chứ con nào dám làm thế với nội.”

“Vậy thì tốt, cháu dâu có ở cạnh con không?”

Anh thoáng nhìn qua cô, thấy cô đang thất thần nhìn ra ngoài rồi nhỏ giọng nói.

“Dạ có.”

Nội Chu hài lòng gật đầu, cười khẽ.

“Vậy được, con mau chở con bé đến Chu gia, nội có chuyện muốn nói với hai con.”

“Lúc khác được không ạ? Tụi con mới từ Diệp gia về.”

“Không được.”

Chương 45: Bà Nội Tức Giận

Biết bà nội sẽ cố chấp không chịu nên anh đành thở dài bất đắc dĩ chấp nhận, sau khi tắt máy anh cho xe quay đầu lại chạy theo hướng khác. An Hạ hơi nghi ngờ quay qua nhìn anh hỏi.

“Chúng ta không về nhà sao?”

Anh không nhìn cô mà trả lời.

“Nội kêu tôi và cô đến đó có việc.”

An Hạ trả lời một tiếng “Ừ” với anh rồi tiếp tục công việc ngắm cảnh của mình.

Chu Hạo bắt đầu hoài nghi, cô như vậy là sao?

Khẽ liếc nhìn cô một cái nhưng nhanh chóng trở lại như cũ sợ bị cô phát hiện. Chu Hạo đưa tay lên xoa thái dương nghĩ ngợi, anh lại bắt đầu có những hành động điên khùng nữa rồi. Cô ta có làm sao thì liên quan gì tới anh đâu mà quan tâm để ý chứ.

[…]

Sau mười phút chạy xe thì cuối cùng hai người cũng đã đến Chu gia, bây giờ trước mặt họ chính là khuôn mặt đầy nét tươi vui của nội Chu. Bà vội kêu An Hạ đi qua ngồi kế bà, xong nằm tay cô lại hỏi thăm.

“Cháu về nhà chơi có vui không?”

Môi Chu Hạo giật giật.

Anh vậy mà bị thất sủng sao? Từ lúc vào đến giờ bà cứ như không thấy có sự hiện diện của anh vậy. Ngay cả một cái nhìn cũng không nhìn tới mà mọi sự tập trung đều dồn lên người An Hạ.

Đáy lòng cảm thấy rất bực bội, cô rốt cuộc đã làm gì mà có thể khiến cho bà nội và mọi người yêu thương cô như thế, nhất định An Hạ đã diễn kịch hay làm thứ gì đó để dụ dỗ họ rồi.

Sao anh lại quên mất cô diễn rất giỏi nhỉ, diễn đến mức người ngoài nhìn vào không nghĩ ra được rằng anh và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa kai mà.

An Hạ cười thật tươi với bà, đây không phải là nụ cười mang ý nghĩa về thăm gia đình vui, mà là vì được gặp lại bà. Cô nhanh chóng đáp trả.

“Con vui lắm ạ, mà nội có khỏe không? Con xin lỗi vì bận quá mà không thể đến thăm nội thường xuyên.”

Nội Chu vỗ nhẹ vài cái lên mu bàn tay An Hạ, ánh mắt đầy yêu thương nhìn cô.

“Không sao không sao, tuổi trẻ suốt ngày đi làm, thời gian đâu mà đến thăm bà già này hoài. Lâu lâu đến thăm bà là được rồi.”

“Dạ”

Chu Hạo ngồi một bên nhìn họ mà chỉ biết mặt nhăn lại khó chịu, nhìn họ cứ như quan hệ bà cháu ruột còn anh như một đứa bị bỏ rơi mà ngồi ngây ngốc ở đây vậy. Mà hoàn cảnh bây giờ thì thật sự anh đang bị bỏ qua một bên thật mà.

Anh thầm than trách trong lòng nhưng không thể nói ra.

Sau khi đã xem được hết cảnh tình cảm thì cuối cùng Chu Hạo cũng được bà nội để ý đến, bà kêu anh đi qua ngồi bên còn lại của bà.

Sau đó nắm tay An Hạ và Chu Hạo để vào nhau. Tay của bà để lên trên tay hai người họ.

Bà nhìn hai người với ánh mắt chứa đầy sự yêu thương trong đó, giọng chậm rãi nói.

“Hai đứa con đấy, bà nội già rồi hai đứa thương bà thì mau mau kiếm cháu cho bà bế đi chứ. Để khi bà nằm xuống rồi thì còn có thể thấy được chắt của mình nữa.”

An Hạ bối rối khi nghe bà nói như thế, cô vội vàng nói với bà.

“Sao nội lại nói như vậy, nội còn có thể ở bên tụi con lâu mà.”

“Lâu hay chậm bà không biết trước được, nhưng các con cũng nên thực hiện tâm nguyện lúc về già của bà đi chứ.”

Chu Hạo nhíu mày lại khó chịu, rút tay ra khỏi tay cô.

“Nội biết con và cô ta là không thể mà, hôn nhân này con đâu có chấp nhận. Con đồng ý lấy cô ta là vì muốn nội được vui vẻ, chứ con không hề yêu cô ta thì lấy đâu ra có con với cô ta.”

Nội Chu hơi thở dồn dập, nắm chặt cây gậy trong tay giọng nói run run quát anh.

“Thằng cháu bất hiếu, mày dám nói vậy với bà sao? Mày nói cho bà biết, có phải khi ở cùng nhau mày luôn đối xử tệ với An Hạ không? Bà nói cho mày biết, mày mà còn làm thế thì sẽ có ngày bà cho mày hối hận cũng không kip.”

Anh nắm chặt tay lại, đầu ngẩng lên nhìn bà, mặt không chút sợ hãi.

“Người con yêu là Uyển Nhi, chỉ có cô ấy mới có tư cách sinh con cho con, còn cô ta thì không xứng.”

“Mày…mày.”

Nội Chu ôm lấy ngực của mình, hơi thở trở nên gấp gáp. An Hạ hoảng hốt đưa tay vuốt dọc lưng và ngực cho bà, miệng luôn nói động viên để cho bà bình tĩnh lại.

“Nội đừng có tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe, Chu Hạo anh ấy vì quá nóng giận nên mới nói thế thôi.”

Anh cực kỳ chán ghét với cái điệu bộ giả nai này của cô, giọng nói cáu gắt với An Hạ.

“Cô bớt diễn kịch để lấy lòng nội tôi đi.”

Nội Chu dùng lực nâng cây gậy lên hướng chân anh mà đánh tới.

“Mày biến khỏi mắt bà ngay, thằng cháu không biết điều này, mày làm bà tức chết rồi.”

Mặc dù anh không cam tâm nhưng cũng phải rời đi, anh thấy được bà nội thật sự không ổn. Nếu anh còn ở đây thì bà nội sẽ bị anh làm phát điên thôi.

Trước khi anh đi, anh có quay lại nói với cô một câu.

“Nhớ chăm sóc tốt cho nội của tôi.”

An Hạ giờ đây chỉ tập trung lo lắng cho nội Chu mà không để ý đến anh một chút nào. Trong lòng cô cũng khá tức giận với thái độ của anh như thế với nội.

Dù bà có bắt ép anh làm những chuyện anh không muốn làm, thì cũng nên để ý đến tình trạng sức khỏe của bà đi chứ.

Người già sức khỏe ngày càng yếu đi, đâu khỏe mạnh mà chịu được cú sốc như người trẻ chúng ta. Hơn nữa giữa cô và anh có bản hợp đồng hôn nhân sẽ chấm dứt mối quan hệ sau sáu tháng, thì anh vì việc gì mà cãi với nội.

Người đàn ông này nhiều lúc khiến cô thật sự nói không nên lời.

[…]

Chu Hạo đi ra xe và lái thẳng về biệt thự của mình, anh nghĩ tối nay cô sẽ không về với anh đâu. Với tình trạng của bà nội hiện tại thì chắc chắn An Hạ sẽ ở lại chăm sóc.

Lái xe đến một bên con hồ lớn vắng người, anh mở cửa xe ra bước xuống, trên tay còn cầm theo một bao thuốc và đồ bật lửa. Lưng dựa vào thân xe, mắt nhìn về phía mặt hồ tĩnh lặng.

Chu Hạo chậm rãi châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng rít một hơi thật sâu, sau đó nhả khói ra hòa vào không khí.

Khung cảnh bây giờ nhìn vào ai cũng nghĩ anh như một người đang thất tình, nhưng không, anh đây là đang muốn mình được bình ổn lại tâm trạng. Anh cảm nhận được con tim mình có một cái gì đó thay đổi rồi.

Lúc anh thấy cô tránh né việc bà nội kêu cô và anh sinh cháu cho bà, anh đã thấy không vui trong lòng và bốc hỏa ngay sau đó.

Anh vốn đĩ yêu Uyển Nhi cớ sao trong tim lại có một chút gì đó dành cho An Hạ? Không đúng, thứ mà anh đang cảm thấy đó chỉ là một thứ mơ hồ mà anh đang nghĩ thôi.

Mắt nhìn về nơi xa xăm, trong đầu trống rỗng không biết bản thân mình đang nghĩ gì, anh không muốn lay động vì một người con gái nào khác ngoài Uyển Nhi. Anh đã cho người lục tung cả cái thành phố này lên nhưng vẫn không tìm được người mà anh yêu sâu đậm.

Cuối cùng em đang ở đâu?

Về với anh có được không?

Em mà chưa chịu về anh sẽ không giữ được trái tim chung thủy này mất.

Anh không thể yêu cô ta, cuộc hôn nhân này chỉ vì lợi ích đôi bên chứ không xuất phát từ tình yêu. Em thật sự chấp nhận việc anh có vợ và không lộ diện đến gặp anh sao?

Em về đi, anh sẽ đưa em đến gặp bà nội để bà tác thành cho chúng ta.

Chỉ còn bốn tháng nữa thôi là hợp đồng kết thúc, đến lúc đó anh và em có thể ở bên nhau rồi, em đừng có trốn anh nữa có được không?

Chu Hạo hét lên thật to.

“Lâm Uyển Nhi anh nhớ em em về với anh đi.”

Chương 46: Uyển Nhi Trở Về

Quả như những gì Chu Hạo nghĩ, tối đó cô thật sự ở lại chăm sóc cho bà mà không quay trở lại biệt thự. Sáng hôm sau anh mang tâm trạng đầy phiền muộn cùng khó chịu đến công ty.

Tiểu A trên đường luôn quan sát và hỏi thăm anh bị làm sao, nhưng chỉ nhận lại được đáp án là không có gì. Cậu rất muốn hỏi hôm nay thiếu phu nhân không theo chúng ta đến công ty sao nhưng cậu không dám lên tiếng.

Cậu sợ anh lại nổi nóng bất thường vì nhắc đến cô, cậu thật sự không hiểu nổi Tổng giám đốc đang nghĩ gì, lúc thì tỏ ra quan tâm thiếu phu nhân, lúc thì như kẻ thù với nhau, mà tỏ thái độ chán ghét đối phương. Làm vậy có vui vẻ và hạnh phúc không?

Chu Hạo suốt dọc đường, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn về một hướng. Đêm qua anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, từ giờ anh sẽ đối xử với An Hạ thật lạnh nhạt, anh không muốn bản thân lại mất khống chế như hôm qua.

[.]

An Hạ sau khi thức dậy thì ngồi thẳng người lên mà nhìn nội Chu thật lâu.

Tối qua bà và cô nói chuyện rất nhiều, bà kể chuyện lúc nhỏ về Chu Hạo cho cô nghe, kể luôn những chuyện mà mẹ của anh đã làm với anh.

Nghe xong, trong lòng cô có một tia gì đó gọi là thương xót chứ không hề có một xíu nào gọi là đau lòng.

Vì đây là cuộc hôn nhân dựa trên lợi ích cá nhân nên lúc nào trong đầu An Hạ cũng nghĩ rằng.

Cô không thể có tình cảm với người đàn ông này. Người cô yêu là Hoàng n Khánh, dù cô có bẩn đi chăng nữa thì cô sẽ không bao giờ yêu người khác ngoài anh ấy.

An Hạ nắm chặt tay lại, ánh mắt đau thương nhìn bà đang ngủ say giấc.

Cô rất muốn nói sự thật với bà để nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân này, cô muốn đến một nơi thật yên tĩnh để sinh sống. Cô không muốn bản thân phải đối diện với những thứ không liên quan đến mình.

Cô thấy bà vẫn còn ngủ, nên không nỡ đánh thức bà mà bước chân xuống giường một cách cẩn thận và đi ra ngoài. Cô nên đến công ty làm thôi, bây giờ đã trễ lắm rồi, anh không thấy cô có khi lại gây khó dễ cho cô.

[…]

Vừa đến công ty, An Hạ lập tức nghe được những câu nói xì xào, bàn tán, sôi nổi. Lông mày bất giác nhíu lại, công ty có chuyện gì nữa hãy sao vậy?

Cô tiếp tục đi về phía trước, đến khi đi vào thang máy thì nghe được nhân viên thì thầm to nhỏ với nhau.

Đầu tiên là nhân viên A.

“Nghe nói vừa nãy có một cô gái cực kì xinh đẹp đến tìm Tổng giám đốc đấy.”

“Tiểu A còn đích thân dẫn cô ấy lên nữa.”

Nhân viên B chen vào.

“Tôi còn nghe nói, Tổng giám đốc rất vui khi thấy cô ấy đấy.”

Tiếp đến là nhân viên C.

“Không lẽ là Tổng giám đốc phu nhân tương lai? Mà không đúng, tôi nghe nói Tổng giám đốc cưới vợ rồi, nhưng không công khai ra ngoài.”

Nghe đến đây, tay cầm túi xách của An Hạ siết chặt hơn. Thoáng nhìn qua bọn họ, trong lòng thầm nghĩ. Rốt cuộc cô gái đó là ai?

Sau khi ra khỏi thang máy, cô bước từng bước chậm rãi về phía phòng của Chu Hạo, cô có cảm giác khi mình bước qua cánh cửa này rồi, thì cuộc sống của cô chính thức bị xáo trộn.

Không hề thông báo trước mà vặn cửa đi vào, nhanh chóng hình ảnh trước mắt đập thẳng vào mắt cô, chân đứng khung lại một chỗ. Cô thấy Tiểu A mở mắt kinh ngạc nhìn cô, sau đó tỏ ra lo lắng nhìn hai thân ảnh đang ôm nhau phía trước.

An Hạ không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào ra bên ngoài khi thấy hình ảnh này.

Cô biết làm gì khi thấy chồng mình ôm người phụ nữ khác đây? Nếu cô là vợ chính thức theo đúng nghĩa thì có lẽ cô có quyền ghen, nhưng bản hợp đồng đó chính là nói lên cô không có bổn phận xen vào cuộc sống của anh và ngược lại anh cũng vậy.

Tiểu A lắp bắp kêu lên:

“Thiểu…thiểu phu nhân.”

Chu Hạo giật mình quay đầu ra sau, thấy An Hạ đang rất bình tĩnh đi về bàn làm việc của mình và xem như không thấy chuyện gì trước mắt. Lòng bỗng cảm thấy khó chịu, cô không có cảm giác ghen sao?

Lâm Uyển Nhi nằm trong lòng anh cất lên giọng nói đầy nũng nịu.

“Chu Hạo em về rồi đây.”

Lúc này anh mới để ý đến người mà mình đang ôm, thật sự anh cũng khá bất ngờ, khi bản thân vừa mở cửa phòng thì ngay lập tức có một bóng người nhào qua ôm chầm lấy anh.

Anh chưa kịp phản ứng nên đứng yên ở đó bất động, đến khi An Hạ đi vào và Tiểu A kêu lên thì lúc đó anh mới hoàn hồn trở lại.

“Em.em.về rồi sao?”

Mặt Chu Hạo trở nên vui tươi hơn như không tin vào mắt mình, Uyển Nhi mà anh yêu cuối cùng cô ấy cũng về bên anh rồi.

Anh ôm cô ta vào lòng thật chặt, giọng nói gấp gáp.

“Em đừng bỏ anh đi nữa có được không? Anh xin em đấy, anh không thể để mất em.”

An Hạ cúi mặt xuống, miệng nhếch lên khinh bỉ. Lần đầu tiên cô thấy anh có hành động và thái độ như vậy.

Chu Hạo ơi là Chu Hạo, anh cao ngạo tàn nhẫn trên thương trường bao nhiêu thì cuối cùng vẫn bại dưới tay một người phụ nữ mà thôi.

Uyển Nhi nằm trong lòng Chu Hạo nở nụ cười quỷ dị, bước đầu của cô ta coi như thành công. Nếu không phải đoàn làm phim có vấn đề, danh tiến của cô ta bị đi xuống, không được công chúng tung hô nữa, thì còn lâu cô ta mới về đây.

Phải đối diện với khuôn mặt không mấy thiện cảm của bà già kia đối với mình là cô đã nhịn không được mà muốn trở mặt ngay rồi.

Chờ đến khi Uyển Nhi chiếm được tài sản nhà họ Chu này thì cô ta sẽ cùng tình nhân của cô ta cao chạy xa bay.

Đúng thế Uyển Nhi nuôi bạn trai bên ngoài, vì Chu Hạo không đụng đến cô ta nên cô ta vì thế mà đi tìm người giải quyết nhu cầu.

Tiểu A đứng một bên, mồ hôi tuôn ra ướt hết một mảng áo. Cái tình huống quái quỷ gì thế này. Vợ chính thức nhìn chồng ngoại tình trước mặt mình mà không hề tỏ ra quan tâm một tí nào sao?

Uyển Nhi đẩy Chu Hạo ra, đưa đôi mắt đầy thâm tình nhìn anh, giọng nói mềm mại vang lên.

“Đây là ai vậy anh?”

Cô ta chỉ tay qua phía An Hạ, Chu Hạo nhìn theo và nhíu mày không biết nên trả lời làm sao.

Như cảm nhận được ai đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của họ. Mặt vẫn hết sức bình thường không tỏ ra một biểu cảm nào cho thấy đang tức giận hay cố kìm nén.

Chu Hạo rất bất ngờ khi thấy cô như vậy, cô thật sự không quan tâm đến chuyện của anh sao?

An Hạ thấy anh không định trả lời liền bèn lên tiếng thay anh.

“Tôi là thư ký của anh ta.”

Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, nhìn cô một cách chán ghét.

“Thư ký mà sử dụng thái độ như thế để nói chuyện với chủ sao?”

An Hạ đứng lên đi về phía hai người họ, nhìn cô ta xong nhìn lên Chu Hạo, miệng nói từng chữ.

“Đến anh ta tôi còn không xem ra gì thì thử hỏi, với cô tôi quan tâm sao?”

An Hạ đưa khuôn mặt đầy thách thức nhìn Uyển Nhi, cô ta nhanh chóng ôm lấy cánh tay anh, giọng nói uất ức nói:

“Anh xem nhân viên của anh dám nói như thế với em kìa.”

Mắt anh nheo lại, nhìn cô cảnh cáo.

“Cô ăn nói cho cẩn thận đấy, nếu không đừng trách tôi phải ra tay.”

An Hạ nhún vai một cái, khẽ cười rồi nói giọng mỉa mai.

“Lại muốn trừng phạt tôi theo kiểu đó sao? Anh không cảm thấy bản thân mình bẩn thỉu và có lỗi với người anh yêu à?”

“Đây là cô Uyển Nhi người yêu của anh phải không?”

An Hạ tiến về phía trước một bước ở bên tai Uyển Nhi thì thầm.

“Người đàn ông của cô hành tôi rất mệt đấy, có cô về chúng ta có thể chia ca cho nhau rồi.”

Sau đó cong khóe môi lên nhìn cô ta một ánh mắt đầy thích thú.

Chu Hạo tức giận nắm chặt cổ tay cô kéo lên, nghiến răng nói:

“Cô muốn chết có phải không?”

An Hạ cố nhịn cơn đau từ cổ tay mà vẫn nhìn thẳng vào mắt anh không hề có một tia sợ hãi nào trong đó, giọng nói đầy dứt khoát.

“Nếu tôi sợ chết thì sẽ không chống đối một tên bệnh hoạn như anh.”

“Cô…”

Chương 47: Việc Của Anh Ta Không Liên Quan Đến Tôi

Mắt anh bắt đầu đỏ ngầu cho thấy dấu hiệu anh đang rất tức giận, Tiểu A sợ lại xảy ra chuyện gì nên đi qua kéo anh ra, vội khuyên ngăn.

“Tổng giám đốc anh hãy bình tĩnh, thiếu phu nhân chỉ là nhất thời lỡ lời thôi.”

Uyển Nhi đi qua nắm lấy tay Tiểu A chất vấn.

“Cậu nói ai là thiếu phu nhân?”

Tiểu A bối rối nhìn qua An Hạ rồi nhìn lên anh, cậu nên làm sao đây?

Chu Hạo biết thế nào cũng không thể giấu được nữa nên mới nhỏ giọng với Uyển Nhi.

“Cô ấy thật sự là vợ của anh, nhưng em yên tâm đó chỉ là hôn nhân để đối phó với bà nội thôi. Qua bốn tháng nữa thì sẽ chấm dứt, anh và em sẽ tổ chức đám cưới và sống hạnh phúc với nhau em có đồng ý không?”

Cô ta nắm chặt tay lại, hơi thở dồn dập. Không ngờ nước đi của bà già kia thật là cao siêu như vậy.

Nhưng bà ta đi sai bước rồi, làm sao bà ấy có thể nghĩ tới việc cô về nước và đến tìm Chu Hạo.

Mắt cô ta bắt đầu đỏ lên, giọng nghẹn ngào nói:

“Vậy anh đuổi cô ta đi đi, em muốn làm thư ký thể cô ta.”

“Nhưng đây là chỉ định của bà nội, anh.”

“Anh không yêu em có phải không?”

Lý do anh không muốn đuổi An Hạ một phần là vì bà nội và một phần sâu trong thâm tâm của anh không muốn làm điều đó. Nhưng không thể để Uyển Nhi mới về nước lại thất vọng về anh được.

Quay qua nhìn An Hạ rồi bình tĩnh nói với cô.

“Từ nay Uyển Nhi sẽ thay cô làm ở vị trí thư ký, còn cô thì ra ngoài làm chung phòng với Tiểu A, chỗ cô bây giờ sẽ do Uyển Nhi đảm nhận.”

“Được.”

Cô chỉ đáp lại anh đúng một từ rồi đi lại bàn dọn đồ đạc và đi ra ngoài, suốt quá trình anh luôn nhìn theo chứ không lên tiếng.

Uyển Nhi thì cười thầm trong bụng, cô ta không cho phép kẻ nào làm hư chuyện của cô ta.

Tiểu A thì không nhịn được giúp thiếu phu nhân nhà mình một tay.

Cậu cũng không thích cái cô Uyển Nhi gì đó mà Tổng giám đốc yêu. Cậu chỉ thấy thiếu phu nhân bây giờ là người rất tốt, nhưng Tổng giám đốc của cậu lại không nhận ra.

Tình cảm giữa con người với con người thật phức tạp, cứ độc thân như cậu có phải tốt hơn không?

Trong phòng bây giờ chỉ còn lại Chu Hạo và Uyển Nhi. Cô ta bày ra khuôn mặt đầy hạnh phúc nhìn anh, giọng nghẹn ngào lên tiếng.

“Anh có biết là em nhớ anh lắm không?”

Anh không hiểu sao anh lại có cảm giác bài xích thân thể với Uyển Nhi, dù trong lòng anh yêu cô ta, nhưng khi có sự đụng chạm với nhau thì anh liền tránh né.

Cứ như thế anh đi sang một bên, giữ một khoảng cách với cô rồi mới nói:

“Rốt cuộc mấy tháng nay em đã đi đâu?”

Cô ta hơi đơ người ra, sau đó giả vờ bày ra khuôn mặt uất ức.

“Đoàn làm phim bắt em ra nước ngoài để kiếm thêm vai diễn, em đã kiên quyết từ chối nhưng đạo diễn không đồng ý. Anh không biết đâu, ở bên đó em bị người ta không xem ra gì, còn bị bỏ đói nữa.”

Uyển Nhi vừa nói, vừa cố rặn ra nước mặt để thu hút sự chú ý của anh, mỗi lần cô ta sử dụng chiêu này thì anh ngay lập tức đầu hàng và nói lời an ủi.

Đúng như những gì cô ta nghĩ, anh vẫn như xưa, đi đến gần cô, không tiếp xúc trực tiếp nhưng khoảng cách đã gần hơn một chút.

Chu Hạo thở dài giọng nói có chút không vui.

“Tại sao em không nói với anh? Anh có thể giải quyết được chuyện này mà.”

Mắt cô ta đảo qua đảo lại để tìm lý do cho hợp lý. Uyển Nhi chưa bao giờ nghĩ là bản thân lại lần nữa trở về và ở cạnh anh. Cô ta nào chịu được một người đàn ông mà bản thân anh ta lại không cảm giác với cô ta.

Uyển Nhi bao lâu nay luôn hoài nghi rằng, Chu Hạo mà lúc trước cô ta yêu có thể là có vấn đề về phương diện đó nên mới không có cảm giác. Mà người đàn ông như vậy, nếu cô ta ở bên thì khác nào để thanh xuân bị chôn vùi.

Trong lòng Chu Hạo có một cảm giác rất lạ lẫm, hôm qua anh vừa muốn gặp lại cô ấy, nhưng đến sáng nay được tận mắt gặp lại thì anh không hề có một chút nào gọi là vui mừng.

Thay vào đó anh cảm nhận được có sự xa cách trong này, có phải rời xa nhau đã quá lâu giữa hai người đã hình thành một vách tường ngăn cách rồi không?

Anh nhanh chóng gạt bỏ đi cái suy nghĩ điên khùng đó của mình, nếu nói có khoảng cách thì tại sao đêm qua anh lại nhớ về Uyển Nhi da diết và chỉ muốn gặp cô ấy ngay lập tức?

Trong đầu anh cứ quanh quẩn toàn những câu hỏi mà anh không thể nào giải đáp được.

Uyển Nhi nhìn anh thất thần đứng đó mà không để ý đến mình, cô ta bắt đầu tỏ ra khó chịu trong lòng, không lẽ nào Chu Hạo đang nghĩ đến cô vợ trên danh nghĩa của anh ta?

Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được, mục tiêu mà Uyển Nhi này đã nhắm đến thì đừng hòng ai có thể cướp mất.

An Hạ từ lúc đi ra cho đến giờ, khuôn mặt vẫn một biểu cảm, chính vì như thế khiến cho Tiểu A lo lắng đến đứng ngồi không yên.

Cậu sợ thiếu phu nhân chịu đựng trong im lặng sẽ sinh bệnh, có tức giận, buồn phiền hay đau lòng thì hãy nói ra. Chứ đừng giấu kín trong lòng như thế không tốt cho cơ thể.

Nhưng việc này cậu không có quyền được xen vào chuyện tình cảm của hai người họ, nên cậu chỉ biết ở sau giúp được gì thì giúp thôi. Cậu cầm một ly trà xanh mang lại để trước mặt An Hạ, giọng điệu lễ phép lên tiếng.

“Thiếu phu nhân cô uống đi, Tổng giám đốc..”

Cậu định giải thích cho anh vài lời nhưng bị cô ngăn lại.

“Việc của anh ta không liên quan đến tôi.”

Nói xong cô cầm ly trà lên, thổi vài cái cho bớt nóng rồi đưa lên miệng uống một ngụm.

Lòng cô bây giờ đã đóng băng không còn cảm giác gọi là tình yêu nữa. Anh và người anh yêu có làm gì, đối với cô thì việc đó không quan trọng với cô và cô không có nghĩa vụ phải quan tâm.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một thân ảnh uyển chuyển, thân hình cân xứng, làn da trắng mịn khiến những cánh mày râu nhịn không được mà đồng loạt nuốt nước bọt khi thấy hình ảnh trước mắt.

Quá là khiêu gợi, vòng nào vòng nấy đều chuẩn cả.

An Hạ và Tiểu A nghe tiếng động thì cùng lúc nhìn qua thấy người đang đứng đó là Uyển Nhi thì trong lòng tỏ ra chán ghét không thôi. Cô ta chậm rãi bước từng bước một đến gần bàn làm việc của cô.

Sau đó nhìn thẳng vào An Hạ nói:

“Tôi muốn nói chuyện với cô.”

An Hạ cầm lấy một tài liệu ra xem, giọng nói thờ ơ vang lên.

“Tôi không rảnh.”

Cô ta cúi thấp người xuống, chiếc váy ngắn tới đầu gối của cô ta cứ thế mà bị kéo lên trên, lộ ra cặp đùi trắng mịn màng. Các nhân viên nam trong phòng lại được chiêm ngưỡng vẻ đẹp quyến rũ này một lần nữa.

An Hạ khẽ nhếch môi, giọng nói đầy sắc bén.

“Muốn làm phụ nữ bình thường không chịu, quyến rũ đàn ông.” i thích đi

“Cô…”

Uyển Nhi tức giận nắm lấy tóc của An Hạ, cô giật mình không kịp phòng bị nên cứ như thế bị cô ta nắm tóc một lúc lâu. Đến khi kịp thời phản ứng thì đẩy mạnh cô ta ra.

“Cô muốn phát điên thì đi gặp anh ta mà muốn làm gì làm, tôi đây không rảnh mà phục vụ cảm xúc của hai người.”

Mọi người xung quan bắt đầu bàn tán xì xào.

“Cô ấy hình như là bạn gái của Tổng giám đốc đấy.”

“Hèn gì lại ngon như vậy.”

“Mày muốn chết hay gì mà muốn động vào người của Tổng giám đốc?”

Chương 48: Hàn Thiên Tức Giận

Trước sau An Hạ đều nhìn thẳng vào mắt cô ta và không có một chút nào gọi là tránh né, đổi ngược lại là Uyển Nhi, mắt cô ta nhìn dáo dác như đang suy nghĩ về một thứ gì đó.

“Không còn gì thì mời về phòng, tôi còn phải làm việc.”

Uyển Nhi bỗng nhiên mở miệng bật cười, cúi đầu xuống ở bên tai cô thì thầm.

“Tốt nhất cô nên tránh xa Chu Hạo ra, nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu.”

Cô sau khi nghe xong không hề tỏ ra sợ hãi mà còn bày ra khuôn mặt khoái chí. Ngã người ra sau, hai tay khoanh lại trước ngực, giọng nói thản nhiên.

“Những lời này cô nên nói với người mà cô xưng là bạn trai của mình mới đúng. Còn tôi chả việc gì muốn đụng vào anh ta cả. Tôi nói vậy chắc là cô hiểu chứ nhỉ?”

Tiểu A đứng một bên che miệng lại cười thầm.

Thiếu phu nhân của cậu đúng là cao tay về việc trị tiểu tam mà, phải như thế mới đáng làm bà chủ của cậu được chứ.

Uyển Nhi mặc kệ mọi người xung quanh mà lên tiếng cảnh cáo.

“Tôi là người mà Chu Hạo yêu, các người nên nhớ bổn phận của mình và đối xử với tôi cho tốt vào, nếu không anh ấy sẽ sa thải mấy người.”

Một nữ nhân viên ngồi ở góc phải ở cuối cùng phòng đứng lên nói:

“Cô đến đây để khoe khoang à? Bọn tôi không có sợ đầu”

An Hạ lắc đầu một cái, xã hội này giả tạo thật. Lúc cô mới vào thì họ thay phiên nhau nói xấu cô, bây giờ kiếm được người đáng ghét hơn và đáng chửi thì quay qua bênh vực cho cô và mắng chửi người ta thậm tệ.

Cô thấy mọi chuyện không còn gì để nói nữa nên lên tiếng đuổi khách.

“Không có gì thì mời ra ngoài giùm, tôi còn phải làm việc.”

Uyển Nhi rất muốn ở trước mặt mọi người cho cô một bài học nhưng cô ta thấy vẫn là chưa đến lúc. Nên nhanh sau đó đã nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Tiểu A thấy cô ta đã đi, vội kéo ghế ra ngồi trước mặt An Hạ, sau đó đưa ngón tay cái lên.

“Thiếu phu nhân hay quá.”

Cuối cùng nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay cũng bị cậu chọc cho nâng khóe môi lên mỉm cười.

Cô lại bắt đầu trêu cậu, dạo gần đây cô và Tiểu A rất thân với nhau, làm việc cùng nhau dần cả hai xem nhau như bạn bè chứ không phải kiểu chủ tớ mà xưng hô cứng nhắc nữa.

“Cậu không đi làm việc, coi chừng anh ta lại nổi hứng trừ lương cậu đấy.”

Nghe nhắc đến lương là khuôn mặt Tiểu A trở nên tái mét. Cái gì cũng có thể lấy được, riêng tiền lương thì không thể nha. Cậu cực khổ lắm mới kiếm được tiền, nếu bị anh tịch thu thì coi như tháng đó cậu ra đường ở.

An Hạ nhịn cười đến đỏ cả mặt, Tiểu A phát hiện ra cô đang trêu mình thì mặt lập tức đen lại, giọng ai oán.

“Thiếu phu nhân có thể đừng hù dọa tôi như thế nữa có được không? Tim tôi không có tốt lắm đâu.”

“Thôi không trêu cậu nữa, cậu mau đi làm việc đi, không anh ta lại bắt đầu chỉ trích.”

[.]

Hai người bắt đầu làm việc của riêng mình, Uyển Nhi trở lại phòng Tổng giám đốc với tâm trạng hết sức khó coi, Chu Hạo không quan tâm đến cô ta như thế nào mà chỉ tập trung vào phần tài liệu mà mình đang cầm trên tay.

Đây là một dự án lớn, với vốn đầu tư hơn một nghìn tỷ. Con số này không phải là nhỏ, vì thế hai bên hợp tác làm ăn với nhau phải đưa ra những giải pháp và hạn chế cụ thể nhất. Tránh những rủi ro và tổn thất không mong muốn.

Công ty Chu thị là một công ty lớn trong nước, nó đang đứng vị trí thứ nhất và nhì về thị trường tài chính và bất động sản. Nhưng không vì thế mà Chu Hạo lại thờ ơ và bỏ mặc, anh càng ngày muốn mở rộng quy mô ra nhiều hon.

Trong suy nghĩ của anh, nếu đã kinh doanh thì số tiền dù ít hay nhiều vẫn là không đủ.

Đời này tiêu không hết thì còn đời con, đời cháu, đời chắt. Bản thân không cố gắng vươn lên thì sao có được cuộc sống sung sướng như ngày hôm nay.

Hơn nữa ai biết được mai này công ty không gặp sự cố gì xảy ra hay không, cứ phát triển nó lên một tầm cao mới, đến lúc đó muốn nó gặp chuyện cũng là điều khó khăn.

Uyển Nhi ngồi vào bàn, mặt nhăn nhó đến mức khó coi, cô ta vẫn không chấp nhận được việc cô sỉ nhục cô ta trước đám đông khi nãy.

Trong lòng cô ta đang suy nghĩ một kế hoạch, cô ta muốn An Hạ biến mất khỏi nơi này, có như thế cô ta mới thuận lợi ở bên Chu Hạo và chiếm lấy tập đoàn Chu thị này.

Đến lúc đó, cô ta sẽ một bước lên mây, trở thành một người phụ nữ giàu có và đầy quyền lực.

Uyển Nhi nhìn đống tài liệu trên bàn mà tỏ ra chán ghét, cô ta là một diễn viên nổi tiếng, ăn sung mặc sướng, chỉ cần đứng quay ghi hình thôi chứ có cần phải vận dụng quá nhiều trí óc như những công việc này đâu.

Chân dậm vài cái xuống sàn, Chu Hạo nghe thấy ngẩng đầu lên nhìn, miệng vội hỏi:

“Em làm sao vậy.”

Cô ta ngay lập tức thay đổi thái độ, hướng về phía anh gượng cười.

“Em có làm gì đâu, chỉ thấy mấy thứ trong này nó khó quả, em xem mà không hiểu gì hết.”

“Vậy để anh gọi An Hạ vào.”

“Không được.”

Uyển Nhi đứng lên lớn tiếng ngăn lại, thấy hành động của bản thân quá khích nên cô ta nhanh chóng giải thích với anh.

“Anh không nên làm phiền cô ấy, biết đâu cô ấy giờ đang bận làm việc của mình. Còn chuyện của em cứ để em tự giải quyết.”

Chu Hạo nhìn cô ta không bày ra một tí cảm xúc nào.

“Em chắc chứ?”

“Da.”

Cửa phòng đột nhiên mở ra, giọng nói đầy hứng khởi của Hàn Thiên vang lên.

“Chu Hạo cái dự án hôm bữa tụi tao nói..”

Miệng đang thao thao bất diệt bỗng im lại khi thấy người trước mặt mình là Uyển Nhi, Hàn Thiên nhíu mày tỏ ra chán ghét.

Cậu khẽ hừ một tiếng, rồi không để ý đến Chu Hạo nữa mà đi lại bàn ngồi, giọng nói mia mai vang lên.

“Không ngờ cô còn dám về đây đấy, cô không biết cậu ta có vợ rồi hay sao mà còn ngang nhiên đến công ty này?”

Lãnh Thần chỉ nhìn thoáng qua cô ta xong đi lại ngồi kế Hàn Thiên.

Uyển Nhi bất ngờ bị hỏi, miệng cứng đờ lại không biết nên nói sao. Hai anh bạn này của Chu Hạo từ nhỏ đã không thích cô ta, mở miệng ra thì chỉ toàn là những câu nói cười nhạo.

Họ chính là người phản đối chuyện tình cảm của cô và anh kịch liệt nhất cho đến hiện giờ.

Cô ta bày ra khuôn mặt đáng thương nhìn về phía Chu Hạo mong nhận được sự an ủi từ anh, anh thấy thế thở ra một hơi rồi đứng lên đi về phía cô ta. Nắm lấy tay Uyển Nhi xong ngồi vào bàn rồi mới nhìn hai thằng bạn của mình lên tiếng.

“Tụi mày bớt có ác cảm với cô ấy có được không?”

“Không.”

Hàn Thiên không khách khí mà phản bác một cách thẳng thừng.

Chu Hạo lập tức nhăn mày lại khó chịu, thắng bạn này của anh tính tình lúc nào cũng vậy, nóng vội không biết khống chế cảm xúc và lời nói của mình. Nhìn bề ngoài thấy là một người hòa đồng, hay nói và luôn nở nụ cười trên môi. Nhưng đến khi có chuyện quan trọng hay bắt đầu vào làm việc thì nó còn nghiệm hơn cả anh.

Lãnh Thần bắt chéo chân lên nhìn Uyển Nhi rồi nhìn qua Chu Hạo.

“Cô ta sao lại ở đây?”

Anh không nhịn được nữa mà lên tiếng nhắc nhở Lãnh Thần.

“Cô ấy tên Uyển Nhi chứ không có cô ta nào ở đây cả.”

Ánh mắt sắc bén của Hàn Thiên nhìn Uyển Nhi giọng nói từ tổn vang lên.

“Tao không biết cô ta là ai, tao chỉ biết cô ta dám bỏ bạn thân của tao mà rời đi thôi.”

“Cô nói đi, cô về đây là muốn chia cắt đôi vợ chồng người ta hay gì?”

Chương 49: Em Dâu Đâu?

Mắt Uyển Nhi bắt đầu rưng rưng như sắp khóc, quay qua ôm lấy cánh tay Chu Hạo, vừa lắc đầu vừa nghẹn ngào nói:

“Em không có làm chuyện như thế, anh hãy tin em.”

Chu Hạo vuốt nhẹ sau lưng cô ta, nhỏ giọng an ủi.

“Không sao, anh tin em.”

Lãnh Thần vẫn khuôn mặt lãnh đạm đó hỏi Chu Hạo.

“Mày định như vậy trước mặt vợ mày sao?”

“Cô ta không phải vợ tao.”

Nghe xong Hàn Thiên chen ngang vào.

“Em ấy tên là An Hạ chứ không phải cô ta.”

“Mày..”

Anh nghiến răng lại trừng mắt nhìn cậu nhưng đều vô ích, thậm chí cậu còn bày ra khuôn mặt thách thức anh.

Hàn Thiên nhìn xung quanh tìm kiếm xem An Hạ đầu nhưng không thấy bóng dáng của cô đâu cả, cậu bèn hỏi

anh.

“Em dâu đầu?”

“Đang ngồi trước mặt mày.”

Anh ôm cô ta vào lòng, nhìn về phía Hàn Thiên nói.

Hàn Thiên đột nhiên ngã người ra sau cười lớn, cười như chưa từng cười, Lãnh Thần ngồi kế bên mặt méo mó như không tin thắng ngồi kế bên là bạn của mình.

Được một lúc Hàn Thiên im lặng lại, chồm người về trước nghiêng đầu sang nhìn anh rồi quay qua cô ta, nở nụ cười mỉa mai nói:

“âm mưu của cô là gì tôi không biết, nhưng tôi nói cho cô biết, ngoài An Hạ ra tôi sẽ không gọi ai khác là em dâu của mình.”

Uyển Nhi nằm chặt tay lại, trong lòng bắt đầu tức giận nhưng cố kiềm chế lại để không bị mất kiểm soát mà phá hỏng kế hoạch.

Cô ta nâng môi lên nở một nụ cười chào hỏi với cậu, sau đó giọng nhẹ nhàng như gió thoáng qua nói:

“Em không biết vì sao mà anh lại ghét em, em chỉ muốn nói với anh rằng. Em yêu Chu Hạo là thật, lần này về đây em không hề có ý xấu gì cả, chỉ là muốn gặp người em yêu mà thôi.”

Lãnh Thần nhướn mày lên một cái, giọng nói đầy lạnh nhạt.

“Gặp xong rồi đi đi.”

“Em…”

Với câu nói của Lãnh Thần cô ta thật sự đơ người ra không biết nên trả lời như thế nào cho đúng.

Hàn Thiên ngồi ngay ngắn lại, tay đưa lên nhìn đồng hồ, thấy đã mười một giờ, cậu không nhanh không chậm lên tiếng hỏi Chu Hạo mà bỏ qua cô ta.

“Rốt cuộc em dâu tụi tao đâu, mày đừng nói cô ta là em dâu. Tụi tao sẽ không nhận cô ta.”

Biết lời nói của Hàn Thiên một khi nói ra sẽ thực hiện, nên là anh cũng không do dự nữa mà nói ra.

“Cô ta…à không An Hạ đang ở phòng thư ký, làm việc cùng với mọi người và các thư ký khác.”

“Tại sao em ấy không làm trong đây?”

“Đúng thể.”

Lãnh Thần và Hàn Thiên lần lượt lên tiếng chất vấn anh, đối với hai cậu, để có thể chọn được một em dâu như thế này thật sự rất khó. Vì thế hai người cậu mới kiên quyết bảo vệ cô ấy cho đến cùng.

Mắt Chu Hạo nheo lại, hơi thở tỏ ra nguy hiểm.

“Có vẻ mày quan tâm cô ta quá nhỉ?”

“Hừ, không giấu gì mày nếu cô ấy không phải vợ của mày, thì tao đã cướp cô ấy đi từ lâu rồi.”

Trong lòng anh sau khi nghe câu nói đó thì như lửa đốt, anh không bao giờ cho phép bất kì người con trai nào có đồ mơ tưởng đến cô. ý

Anh tỏ thái độ không mấy thích về An Hạ và nói ra vài điều.

“Mày vậy mà lại thích loại đàn bà bẩn thỉu như thế ư?

Ngủ hết đứa này đến đứa nọ, coi chừng cô ta đã bị nhiễm bệnh rồi cũng nên”

Hàn Thiên đi qua nằm lấy cổ áo anh kéo lên. Uyển Nhi vì quá sợ mà lùi lại về sau, tránh đi cái sự ẩu đả này.

“Ít ra em ấy còn tốt hơn người mà mày yêu điên khùng.

Uyển Nhi thấy mọi chuyện không phải trốn trong một góc thì được, nên cô ta đi đến đứng trước mặt Chu Hạo, khuôn mặt có phần tái xanh vì bị dọa.

“Chắc mấy anh đã hiểu lầm, em chỉ là một cô gái bình thường và có trái tim phi thường để yêu anh ấy thôi.”

Cô ta càng nói càng nhích gần về phía Chu Hạo hơn. Anh bắt đầu mềm lòng mà thỏ thẻ ở bên tai cô ta.

“Anh sẽ tin em.”

Chỉ bốn chữ ngắn ngủi đủ để cho cô ta cảm thấy cực kỳ sung sướng vì bản thân thật sự đã lấy lòng được anh.

Môi Lãnh Thần giật giật, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ đang ôm nhau ở đó. Trong đầu cậu lại nhớ đến hình ảnh cô bé suốt ngày chạy khắp nơi đuổi theo cậu. Nhắc mới nhớ hình như một tuần nay cô ấy không đi tìm anh thì phải.

Cậu nhìn về Chu Hạo, ấp úng cả nửa ngày cuối cùng cũng phải lên tiếng hỏi.

“Thiên Băng…em ấy đâu rồi Hạo?”

Hàn Thiên dù đang tức giận anh và cô ta đến đâu đi nữa cũng bị câu nói của Lãnh Thần chọc cho cười. Bởi vì ai cũng nhìn ra được, Lãnh Thần đối xử với em gái của Chu Hạo rất đặc biệt, nhưng có lẽ chỉ có mình cậu ấy không nhận ra sự việc này.

Anh nhún vai một cái, thả người ra sau lưng dựa vào lưng ghế, mắt mang ý cười nhìn người bạn của mình.

“Mày tìm em ấy làm gì? Định làm em rể của tao à?”

Lãnh Thần hừ một tiếng, liếc xéo cậu một cái rồi từ chối một cách thẳng thừng.

“Mày nghĩ sao tao có thể gọi mày bảng anh rể.”

Hàn Thiên nhịn cười đến đỏ cả mặt nhưng vẫn cố lên tiếng trêu chọc Lãnh Thần.

“Có yêu thương em gái người ta thì nói thẳng ra đi, chối cái gì không biết.”

“Mày tốt nhất nên giữ chặt lấy em Băng, nếu không mày sẽ mất em ấy giống như Chu Hạo mất An Hạ vậy.”

“Tao nói vậy có đúng không Hạo?”

Cậu nhướn nhướn cặp chân mày lên với anh, một phần là trêu, một phần là cảnh cáo anh. Cậu là người ngoài cuộc nên khi nhìn vào có thể thấy được ai là người tốt, ai là người xấu.

Từ lần đầu nhìn thấy cô gái tên Uyển Nhi này, cậu đã không có cảm giác gì gọi là yêu thích ở đây cả. Mà thay vào đó là sự chán ghét hiện rõ trên khuôn mặt.

Cậu chưa bao giờ công khai sự ghét bỏ của mình đối với một ai, nhưng với cô gái này thì lại khác.

Lãnh Thần đưa tay lên miệng giả vờ họ cho mọi người quên đi chủ đề đang bàn bạc. Nói đến chuyện tình cảm thì trong nhóm ba người, cậu là người không hiểu gì về tình yêu nhất.

Cậu không biết khi yêu ai đó sẽ cảm giác ra sao, đối với cậu ngoài công việc và gia đình thì còn lại đều vô nghĩa cả. Còn với Thiên Băng, thật sự Lãnh Thần đã nhiều lần suy nghĩ rằng cậu thật sự thích em ấy, cô gái luôn đeo bám cậu.

Nhưng nhanh chóng cậu đã gạt bỏ nó sang một bên mà tập trung làm việc của mình, bởi cậu nghĩ tình yêu là một thứ xa vời mà cậu không bao giờ biết đến. Cậu chỉ muốn toàn tâm cho công việc, ngoài ra cậu chưa nghĩ đến chuyện khác.

Còn về Chu Hạo, anh biết thắng bạn có ý nói móc mình nhưng anh im lặng không lên tiếng, bởi anh biết có nói gì thì Hàn Thiên vẫn đứng về phía An Hạ.

Uyển Nhi ngồi nãy giờ tập trung quan sát và lắng nghe bọn họ nói chuyện mà không lên tiếng một câu nào, cô ta muốn dò xét thử xem bọn họ có bí mật hay là nhược điểm nào không để cô còn biết đưa vào kế hoạch.

Trong đầu cô ta xuất hiện một câu hỏi rằng, Thiên Băng và Lãnh Thần có quan hệ gì? Nếu quan hệ yêu đương thì sắp có trò hay để xem rồi.

Cô ta nở nụ cười quỷ dị nhìn về phía Lãnh Thần trong khi mọi người không ai để ý đến cô ta.

Đợi Hàn Thiên và Lãnh Thần ra về, Chu Hạo trở lại bàn làm việc của mình tiếp tục công việc, nhưng được một lúc thì dừng lại, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ.

Nếu bây giờ anh dắt Uyển Nhi về gặp nội, xin phép bà chấp nhận cô ấy thì liệu bà có đồng ý không?

Anh lắc đầu một cái.

Không được, chuyện hôn nhân trọng đại của anh thì anh phải có quyền quyết định.

Nghĩ xong anh đứng lên đi lại bàn của Uyển Nhi nắm lấy bàn tay cô ta kéo lên, ánh mắt chân tình nhìn cô ta.

Uyển Nhi đang loay hoay với đống tài liệu trên bàn không biết phải giải quyết nó như thế nào, thì đột nhiên anh đang ngồi yên ổn bên kia lại chạy qua đây khi nào không hay. Rồi còn kéo cô ta đứng lên nữa, Uyển Nhi đưa khuôn mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn anh.

“Anh làm sao vậy.”

Chu Hạo cứ ngỡ mình sẽ hành động một cách dứt khoát, nhưng khi đối diện với cô ta thì trong lòng anh có chút do dự, môi mím lại không biết nói cái gì.

Sau một lúc thì anh thở ra một hơi, giọng nói rõ ràng vang lên.

“Chúng ta đi gặp bà nội.”

“Anh nói sao?”

Chương 50: Đi Gặp Bà Nội

Cô ta mở to mắt ra kinh ngạc nhìn anh, giọng nói run sợ. Uyển Nhi chưa nghĩ đến sẽ gặp lại bà già đó sớm như vậy, cô ta không biết được khi gặp nội của anh, bà ta có bắt cô ta và anh chia tay hay không.

Nếu sự việc này xảy ra thì khác nào mọi kế hoạch của cô ta bị phá hoại. Nhưng lời nói của Chu Hạo đã nói ra thì cô ta khó mà thuyết phục được.

Uyển Nhi thử nhỏ giọng thăm dò anh.

“Hay là chờ một khoảng thời gian nữa được không anh?”

“Không được.”

Chu Hạo không chần chừ mà trả lời, anh bắt đầu cảm thấy trái tim của mình không ổn rồi. Nếu như cứ thế này kéo dài thì anh không chắc anh còn có thể chung thủy với một người được nữa.

Nên cách tốt nhất vẫn là cùng Uyển Nhi sống cuộc sống hạnh phúc và tránh xa người phụ nữ bẩn thỉu kia.

Không đợi Uyển Nhi kịp suy nghĩ, anh đã dẫn cô ta ra xe và lái xe rời đi.

Dọc đường cô ta nắm chặt tay lại nhíu mày lo lắng. Uyển Nhi sợ bí mật của cô ta và nội Chu sẽ vì sự tức giận mà bà ấy nói ra. Đến lúc đó thì không biết Chu Hạo có tin và đứng về phía cô ta hay không thì cô ta không rõ, nhưng mà tỉ lệ tin tưởng của anh chắc chắn sẽ giảm.

Biệt thự Chu gia.

Nội Chu ngồi trên ghế tay chống gậy, đưa đôi mắt hình viên đạn nhìn hai người trước mặt. Tất cả nhân viên trong biệt thự sau khi thấy cậu chủ về thì lập tức tránh ra bên ngoài. Chuyện người nhà họ Chu nói chuyện với nhau, người giúp việc sẽ không được phép nghe ngóng, chính vì thế họ hiểu quy tắc và tự động rời đi.

Uyển Nhi trong lòng đang rất tức giận cùng lo sợ, cô ta tức giận vì thấy thái độ của nội Chu với mình càng ngày càng thể hiện bà ta cực kì ghét cô. Còn về lo lắng, thì vẫn là chuyện bí mật đó có thể bị nói ra.

Chu Hạo thì trái ngược lại với hai người họ, trên mặt anh hiện rõ sự bình tĩnh. Giọng nói điềm tĩnh cùng tôn trọng vang lên.

“Hôm nay con dẫn Uyển Nhi về là có chuyện muốn nói với nội.”

“HƯ”

Nội Chu quay mặt qua bên khác, không quan tâm cháu đích tôn của mình như thế nào. Dù nó có là cháu cưng của bà thì bà vẫn không nhịn vụ nó muốn cưới con người xấu xa này làm vợ.

Bên ngoài tiếng xe ồn ào đang chạy vào sân, ba người đồng loạt nhìn ra xem người đến là ai.

Thấy người đi vào là con dâu mình, nội Chu bày ra bộ mặt hết sức khó coi. Hôm nay toàn người bà không thích đến gặp bà, cái cảm giác này thật khó chịu.

Tống Lệ thấy Uyển Nhi, ánh mắt lập tức hiện lên ý cười, đi qua rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cô ta, xong đưa ánh mắt yêu thương về Uyển Nhi.

“Con đi đầu mấy tháng nay mà bác không thấy thế?”

Uyển Nhi thấy bà, nụ cười gượng gạo nâng lên, vì trước khi rời khỏi đây để ra nước ngoài, cô ta đã gặp qua gia đình anh mấy lần. Nên cũng biết được người phụ nữ đang đứng trước mặt này chính là Tống Lệ, mẹ của Chu Hạo.

Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu thể hiện là một người con gái điềm đạm, giỏi giang, khôn khéo.

Đúng như những gì cô ta nghĩ, sau khi thấy vậy, trong lòng Tổng Lệ đã phần nào thích người con dâu này, bên tai bỗng nghe tiếng trả lời của cô ta.

“Con ra nước ngoài có công chuyện, thời gian qua nếu con có làm sai chuyện gì thì mong bác bỏ qua cho.”

“Được được.”

Chu Hạo thấy mẹ mình vui vẻ như vậy liền hiểu kế hoạch này chắc chắn sẽ được mẹ đồng ý, nếu được như thế thì quá tốt rồi.

Anh hướng về bà nội lên tiếng.

“Con muốn lấy Uyển Nhi làm vợ, mong nội chấp nhận cho tụi con.”

Nội Chu cầm cây gậy gõ mạnh lên bàn, miệng khẽ quát.

“Mày đã có vợ rồi mà còn muốn cưới ai? Còn nữa, người phụ nữ này là một kẻ xấu, vậy mà mày muốn cưới về nhà sao?”

“Nội, cô ấy là người cháu yêu thì cháu xin nội hãy tôn trọng cô ấy một chút.”

“Bây giờ cậu muốn lên mặt với cả tôi luôn phải không?”

Nội Chu tay ôm lấy ngực thở dồn dập, mỗi lần bà nhìn cô ta là thấy được những việc đáng kinh tởm mà cô ta đối với Chu Hạo. Chỉ là bà sợ cháu bà bị tổn thương nên mới không nói ra, nhưng có lẽ vì thế mà cô ta ngày càng muốn làm tới.

Nội Chu nhìn qua Uyển Nhi, giọng nói sắc bén hỏi:

“Tại sao cô lại về đây? Tôi đã nói cô cút ra khỏi đây vĩnh viễn không được về mà.”

Chu Hạo giật mình khiếp sợ như không tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy. Ý của bà nội là chính bà đã ép Uyển Nhi rời xa anh sao?

Cô ta nhìn nội Chu chằm chằm, bày ra khuôn mặt đáng thương, ai nhìn vào cũng phải thương xót.

“Con không biết tại sao nội lại ghét con như thế, nhưng con yêu anh Hạo là thật, con mong bà hãy tác thành cho chúng con.”

“Cô…”

Nội Chu đứng lên, bàn tay run run đưa ngón trỏ ra chỉ thẳng vào mặt Uyển Nhi.

Tống Lệ thấy vậy lập tức xen vào nói theo, bà ta vốn dĩ thích Uyển Nhi hơn An Hạ. Vì thế bà ta nhân cơ hội này mà bắt Chu Hạo và An Hạ phải ly hôn với nhau. Tống Lệ không bao giờ chấp nhận việc con dâu của mình là một người có gia thế bình thường.

Đời này của bà sẽ không chịu mất mặt vì một đứa con dâu không môn đăng hộ đối đâu.

“Mẹ à! Con đã nói rồi, chúng nó yêu nhau thì mẹ chấp nhận tụi nó đi. Mẹ nỡ lòng nào đem hạnh phúc của cháu trai mẹ ra làm trò đùa sao? Thằng bé và con bé kia chúng nó có tình cảm với nhau đâu mà mẹ lại bắt lấy nhau.”

Ánh mắt rét lạnh của nội Chu nhìn qua con dâu của mình, bà rất hối hận vì đã để cho cháu bà lúc nhỏ ở với mẹ ruột của nó. Để bây giờ dù bà đã thay đổi được nó trở thành một người có chỉ làm ăn, nhưng bà không thể nào thay đổi được tính cách của nó.

Chu Hạo hầu như giống mẹ nó đến mức mà bà già này không còn biết phải dùng biện pháp như thế nào để kéo thằng bé ra khỏi bóng tối đây.

Nó yêu một cách mù quáng với con hồ ly tinh này rồi.

Nội Chu không nói lời nào đi qua đứng trước mặt Uyển Nhi, không nghĩ ngợi điều gì mà đưa tay lên giáng xuống mặt cô ta một cái *bốp* rõ to.

Âm thanh ấy khiến mọi người ai nấy đầu giật mình, riêng về Uyển Nhi, sau khi bị đánh xong cô ta đứng im bất động không có phản ứng gì. Bởi cô ta đang nhìn nội Chu với ánh mắt khiếp sợ xen lẫn hận thù, Uyển Nhi chưa bao giờ nghĩ nội của anh sẽ ra tay đánh cô ta.

Chu Hạo kéo cô ta qua một bên, lông mày nhíu lại tỏ vẻ không vui nhìn nội của mình. Nhưng không vì quá tức giận mà cư xử thiếu tôn trọng với bà, mà anh chỉ nghiêm giọng lại nói:

“Nội muốn đánh thì đánh con này, sao lại đánh cô ấy chứ? Cô ấy đâu có làm điều gì sai.”

*Bốp*

Lại thêm một bạt tai nữa vang lên, nhưng lần này không phải là cho Uyển Nhi mà là cho Chu Hạo.

Mặt anh nghiêng qua một bên, trong lòng không xuất hiện một tia giận dữ nào, chỉ là có chút thắc mắc tại sao nội lại hành xử mất kiểm soát như thế.

Tống Lệ đi đến trước mặt Chu Hạo, ánh mắt lo lắng nhìn bên má bị đánh của anh. Tay bà cẩn thận đụng vào nó sợ mạnh tay làm đau anh, miệng thì nhỏ giọng trách móc.

“Sao mẹ lại có thể ra tay với nó như thế, mẹ quên nó là cháu trai trưởng của nhà này hay sao?”

Anh nhìn mẹ mình không chớp mắt, rất lâu rồi anh không thấy được bà tỏ ra quan tâm cho anh, hôm nay bị đánh xem như cũng có điều tốt. Anh có thể tận mắt thấy được mẹ mình không phải là lúc nào cũng vô tâm.

Uyển Nhi sững sờ đứng yên tại chỗ, cô ta không nghĩ đợt này bà nội lại có thể tức giận đến mức đánh cả anh và cô ta.

Nội Chu nhìn ba người họ, nghiến răng nói:

“Ở Chu gia này tuyệt đối không cho phép con cháu trong gia đình muốn ly hôn là ly hôn. Nếu cái gì cũng muốn tự ý làm vậy quy tắc đặt ra để làm gì? Tôi nói cho các người biết, cháu dâu nhà họ Chu này chỉ có một mình An Hạ, nếu ai dám động tới nó tôi không tha cho một ai, kể có là con cưng hay cháu cưng của tôi.”

Nói xong bà quay qua đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Uyển Nhi, cô ta run sợ lùi về sau một bước tránh cái nhìn đó của bà.

“Còn cô, cút xa cháu tôi ra, người đàn bà bẩn thỉu như cô đừng để tôi phải ra tay thêm lần nữa.”

Chu Hạo nhịn không được nữa mà quát lên.

“Tại sao nội cứ nhất thiết bên vực cho cô ta thế? Nội không thấy nội đang bảo vệ người ngoài mà chống đối người nhà sao?”

Nội Chu nghe xong nhẹ mỉm cười, từ từ trở lại ghế ngồi xuống.

“Bởi vì người ngoài xứng để tôi đối xử tốt hơn là người nhà”

Câu nói này vừa thốt ra khiến ai nghe thấy đều khó hiểu xen lẫn một chút tức giận.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 4 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi