Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng
Tập 3: Đồ Xảo Trá (c21-c30)
❮ sautiếp ❯Chương 21: Đồ Xảo Trá
Thiên Băng bĩu môi sau đó le lưỡi ra trêu anh, xong chạy về phía nội Chu ôm lấy cánh tay bà, giả vờ cất giọng uất ức kể khổ.
“Nội thấy không, anh hai sau khi có vợ thì không thèm để ý đến con nữa, bây giờ trong mắt anh ấy chỉ có chị dâu thôi, con ra rìa mất rồi.”
Nội Chu đưa tay lên vỗ vài cái lên cánh tay Thiên Băng rồi cười một cách sảng khoái.
Đứa cháu này của bà không bao giờ là không chọc cho bà cười cả.
An Hạ nhăn mặt lại, cái gì mà trong mắt chỉ có vợ. Anh ta trong mắt có cô người yêu của anh ta thì có. Cô lén nhìn anh rồi “hừ” một tiếng nói thầm.
“Đồ xảo trá.”
Chu Hạo đứng kế bên đĩ nhiên nghe được câu nói đó của cô, anh quay nhanh qua đưa ánh mắt không mấy thiện cảm về phía cô.
Cô thức thời mà quay đi chỗ khác.
Cô đầu có dại mà đi đối phó với anh, kẻo anh lại hành cô gấp mấy lần ngày thường thì có mười mạng cô cũng không gánh nổi.
Cứ như thế cô ở buổi tiệc đó cùng bà nội và em chồng của mình nói chuyện cười đùa, anh cũng theo quy tắc mà dẫn cô đi giới thiệu với từng người trong gia đình.
Cô đi theo cho có lệ chứ từ đầu đến cuối cô cũng không để ý đến họ nhiều cho lắm, bởi đâu phải cô đi làm dâu thật đầu mà cần quan tâm làm gì.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, cô mệt mỏi lê từng bước cùng anh ra về, trước khi về Thiên Băng kéo cô lại một góc rồi nói nhỏ căn dặn cô.
Anh có làm gì quá đáng với cô thì cứ nói với nó, nó thay mặt cô mà nói chuyện với anh.
Nhờ vậy mà cô có cái nhìn rất tốt về cô em chồng này, ít ra ở nhà thì có quản gia Lý, ở đây thì có bà nội và Thiên Băng.
Cô cũng không có cô đơn mấy khi trải qua những ngày phải làm vợ của anh.
Sau buổi tiệc ngày hôm đó, cô vẫn cùng anh tiếp tục đến công ty làm như thường ngày, anh không nhắc đến, cô cũng không luôn.
Hôm nay công ty có một buổi gặp mặt ký kết hợp đồng với đối tác làm ăn, cô nghe nói vụ làm ăn này bỏ ra rất nhiều vốn để đầu tư cho một hạng mục lớn.
Chu Hạo đứng trước gương, tay đeo cà vạt vào cổ áo, xong ghi lại cúc tay áo, mắt nhìn bản thân trong gương quan sát và không quên nói với cô.
“Hôm nay cô cùng tôi đi đến Hoàng thị để ký hợp đồng.” An Hạ vừa mới từ phòng tắm đi ra, nghe được hai chữ “Hoàng thị” chân liền khựng lại, bất ngờ ngẩng đầu nhìn về một hướng.
Hoàng thị? Là công ty của anh ấy sao?
Cô lắc đầu phủ nhận những điều mình đang nghĩ, làm sao trùng hợp như thế được, ở cái thành phố lớn như thế này thì sao mà có thể chỉ có một công ty tên Hoàng thị.
Thấy cô im lặng không trả lời mình, anh quay ra sau mắt lạnh lẽo nheo lại, nhìn cô không vui nói:
“Cô có nghe không?”
Cô giật mình, mắt hoang mang nhìn về phía anh rồi nhỏ giọng trả lời:
“Tôi biết rồi.”
Anh đi qua đem áo vest trong tay ném thẳng vào người cô, không nhanh không chậm thốt lên ba chữ.
“Mặc cho tôi.”
Cô đón lấy áo từ tay anh, xong mày nhíu chặt lại.
“Anh không có tay à?”
Anh đưa tay ra nâng cằm cô lên bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, môi khẽ nhếch lên, nhướng mày nói đầy thách thức.
“Cô là vợ tôi thì có nghĩa vụ phải phục vụ tôi, tôi chưa bắt cô phục vụ trên giường là may cho cô rồi, vì thế nên đừng bao giờ ngu ngốc thử sức nhẫn nại của tôi.”
Cô không chịu thua mà gân cổ lên cãi lại. “Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nên anh thôi cái trò đem thân phận đó ra mà ép buộc tôi đủ thứ nha.” Anh quay mặt sang một bên, xong cúi đầu xuống cười khẽ một tiếng, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cô, lực bàn tay đang nắm cũng mạnh hơn.
“Cô có tin là trong vòng một phút tôi sẽ khiến cho gia đình của cô phải ra ngoài ở không?”
“Anh…”
Cô tức điên lên với thái độ đó của anh, con người gì đâu mà hống hách không bao giờ xem ai ra gì, luôn nghĩ bản thân mình làm đúng, còn người khác trong mắt anh ta chỉ có sai và sai.
Tại sao trên đời này lại có hạng đàn ông không nói lí lẽ như vậy chứ?
An Hạ nắm chặt tay lại rồi cẩn thận cầm lấy áo vest mặc vào cho anh, Chu Hạo từ đầu đến cuối đều đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Anh muốn thông qua đó mà thấy được sự nhẫn nại, sự khuất phục của cô như thế nào?
Chu Hạo này một khi đã ra tay với ai thì người đó chỉ có nước thân bại danh liệt, dù cho là phụ nữ đi chăng nữa anh cũng không nể tình mà buông tha.
Cô biết anh đang nhìn mình nên vội vàng né tránh, nhưng cô không biết chính hành động đó đã khiến Chu Hạo cảm thấy như cô đang chán ghét mình mà tức giận. Nắm lấy tóc của cô kéo ra sau, mắt trợn to, răng nghiêng lại nói từng chữ một.
“Cô nên nhớ, những lời mà tôi đã nói ra thì cô nhất định phải nghe lấy, chứ không có quyền phản kháng lại.” Mặt An Hạ nhăn lại vì da đầu truyền tới một trận đau đớn, cô đưa đôi mắt long lanh nhìn sâu vào mắt anh, miệng nghẹn ngào lên tiếng.
“Dù anh có đang lợi dụng tôi để đối phó với bà nội của anh đi nữa, nhưng tôi cũng là con người mà. Chu Hạo anh có thôi cái trò xem tôi như một con thú để tiêu khiển được không hả?”
Bao nhiêu cảm xúc cứ như thế mà vỡ òa ngay tại câu nói cuối ấy, cô dường như đã đem hết mọi sự dồn nén của bản thân mà hét lên với anh.
Cô không mong nhận lại sự thương hại từ phía anh nhưng cô muốn cho anh hiểu giá trị của con người là như thế nào.
Anh cũng không có quyền sai khiến một ai vì chúng ta đều là con người với nhau.
Trái với trí tượng tượng của cô rằng Chu Hạo sẽ bất động sau khi nghe được lời cô nói, nhưng cô sai rồi hành động sau đó của anh khiến cô dường như rơi vào trạng thái đầy tuyệt vọng.
Anh bật cười một cách sảng khoái rồi đẩy mạnh cô ra, khiến cô không kịp phòng bị mà ngã xuống nền sàn lạnh lẽo.
Vì lực lớn, lại không có chỗ để trụ cho thân thể đứng vững, nên cô cứ như thế mà ngã xuống, bàn tay trực tiếp đập mạnh xuống nền, ngay lập tức cơn đau đớn từ bàn tay khiến cô phải hít vào một ngụm khí lạnh, cô cố nhịn quyết không rên lên để anh phát hiện.
Chu Hạo hoàn toàn không biết thái độ và hành động của mình vừa rồi đã tổn thương cô đến nhường nào.
Mà anh vẫn thản nhiên đưa hai tay bỏ vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống nói giọng đầy mỉa mai.
“Hạng người như cô không xứng để cho tôi phải đối xử tốt. Diệp An Hạ! Tôi nói cho cô biết, cả đời này cô đừng bao giờ mơ tưởng rằng tôi sẽ đối xử tốt với cô, tôi sẽ cho cô nếm thử cảm giác bị người khác giày vò là như thế nào.” Cô chỉ biết cúi đầu mỉm cười chua xót khi nghe những lời nói đó, mà không hề có ý gì phản bác lại.
Chu Hạo thấy cô cười nhưng không quan tâm mà tiếp tục nói:
“Chờ tôi tìm được Uyển Nhi rồi thì cô không còn giá trị với tôi nữa, đến lúc đấy cô biết thân biết phận mà cút khỏi mắt tôi.”
Nói xong anh không đợi cô nói câu gì mà thẳng thừng
xoay người đi ra khỏi phòng. An Hạ nhìn theo bóng lưng anh rời đi một cách thần thờ, cô có người lại, hai tay vòng qua ôm lấy đầu gối, mắt nhìn về một hướng, trong đầu nhớ lại từng câu từng chữ mà anh vừa nói với mình.
Chương 22: Anh Lần Nữa Làm Cô Khóc
Nước mắt vô thức từ khóe mắt chảy ra, cô không có tư cách và lại càng không bao giờ muốn bản thân mang thân phận là vợ của anh.
Nhưng cô không hiểu vì sao mỗi lần anh nói những lời tàn nhẫn như thế với mình, là ngay lập tức cô không nhịn được cảm xúc mà cô cố kìm nén, dù có bị ba ghét bỏ, hành hạ đến đâu đi nữa thì cho đến tận bây giờ cô đều không rơi giọt nước mắt nào vì ông.
Vậy cớ sao với người đàn ông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này mà không biết bao nhiêu lần nước mắt tuôn rơi rồi? Có phải anh đã đánh trúng điểm yếu của cô rồi không? Quản gia Lý dưới nhà thấy anh đi nhanh xuống định đi thắng ra ngoài thì bà kêu lên: “Thiếu gia cậu dùng bữa rồi hãy đến công ty.”
Chu Hạo không quay đầu lại nhìn bà mà trả lời một cách hờ hững.
“Không cần, tôi không còn hứng để mà ngồi đây ăn đâu.” Không để bà nói thêm lời nào mà đi thắng ra xe, sau đó ngồi vào, mặt không cảm xúc nói với Tiểu A. “Chạy đi.”
Tiểu A nhìn vào trong nhà không thấy cô đâu nên vội nói: “Chúng ta không đợi thiếu phu nhân đi chung hay sao ạ?” Mặt Chu Hạo khó chịu, giọng nói đầy cáu gắt. “Từ khi nào mà cậu đã để ý đến cô ta như thế?” Tiểu A sợ anh hiểu lầm mình có ý gì với phu nhân nên vội vàng giải thích.
“Xin lỗi Tổng giám đốc tôi không phải có ý đó, chỉ là thường ngày có thiếu phu nhân đi cùng nên tôi mới hỏi như thể thôi.
“Tốt nhất cậu nên tránh xa cô ta ra.”
“Dạ tôi đã biết.”
Sợ anh lại nổi nóng thêm nữa nên cậu nhanh chóng khởi động và lái xe rời đi.
Quản gia Lý nhìn lên lầu không thấy cô đâu, định hỏi anh không đợi phu nhân đi cùng sao thì thấy anh đã cho xe chạy.
Bà lắc đầu thở dài một cách ngao ngáng.
Chắc hai người lại cãi nhau, có ngày nào mà họ không như thế, cuộc hôn nhân này vốn dĩ từ đầu không nên tác thành.
Lấy nhau mà không vui vẻ hạnh phúc thì lấy làm chi cho mệt thân.
An Hạ thấy không còn sớm nên lấy tay lau đi nước mắt dính đầy trên mặt, đứng lên đi vào phòng tắm sửa soạn lại cho chỉnh chu, rồi cầm lấy túi xách đi xuống lầu. Quản gia Lý vẫn đứng đó suy nghĩ đến khi nghe tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cô, nên vội nói:
“Thiếu phu nhân cô vào ăn sáng rồi hãy đi.” “Dạ thôi con đi luôn đây, mà…anh ấy đi rồi hả bác?”
“Vâng ạ” Cô gật đầu với bà rồi đi ra cửa, quản gia Lý nhìn theo bóng dáng cô đơn của cô mà lòng bà đau nhói.
Nếu khi nãy bà nhìn không lầm thì mắt cô đỏ hoe cho thấy dấu hiệu vừa mới khóc.
Thiếu gia nhà bà sao lại có thể đối xử với con gái người ta như thế chứ? Nếu không muốn thì ngay từ đầu đừng cưới người ta về, xong bây giờ lại hành hạ. Số cô sao mà khổ thế?
Từ ngày cô được gả về đây thì có ngày nào là được vui đâu. Bà còn nghe nói hôm bữa tiệc, cô còn bị phu nhân làm cho một trận và không nhận làm con dâu nữa. Bà thật khâm phục cô, cô mạnh mẽ lắm mới chịu được cảnh đấy, nếu đổi lại là cô gái mỏng manh khác thì giờ đã bị tổn thương khóc lóc, đau đớn tột độ rồi.
Quay lại phía cô, sau khi rời khỏi biệt thự của anh, cô cầm lấy túi xách lang thang trên con đường đầy người qua lại, cô nhìn thấy họ đang vội vã chạy về hướng xe buýt hoặc là dừng xe chờ đèn đỏ, trên tay họ là cái bánh bao hay là một hộp sữa uống tạm cho bữa sáng để đến công ty cho đúng giờ.
Nhìn hình ảnh này cô nhớ lại cô của trước kia cũng như thế, cuộc sống vội vã của những nhân viên văn phòng. Bên ngoài ăn mặc đẹp đẽ, sạch sẽ, sang trọng nhưng mấy ai hiểu làm cái nghề đó nó vất vả, mệt mỏi, nhọc nhằn ra sao.
Để kiếm được từng đồng tiền trang trải cuộc sống, họ đã phải tăng ca, thức khuya đau đầu với những con số hay những dự án sắp tới.
Bây giờ cô không còn phải vội vã như thế nữa, nhưng cô không cảm thấy vui vẻ với cuộc sống hiện tại.
Vừa đi vừa suy nghĩ mà không để ý xung quanh, cô bị ai đó đụng trúng ngã mạnh xuống đường, cảm giác đau đớn lại lần nữa truyền tới, cô cầm lấy bàn tay lên xem thì thấy trên bàn tay đã bị bầm tím một mảng.
Có thể khi nãy do anh đẩy cô phần tay đã bị thương mà giờ lại bị tác động thêm nên vết thương nó lại nặng hơn, vết xước trên tay cũng đang từ từ rỉ máu.
“Xin lỗi cô có sao không?”
“Xin lỗi, xin lỗi do tôi đang vội nên không cẩn thận đụng phải cô, cô có sao không? Hay tôi đưa cô đến bệnh viện nha?”
An Hạ nhìn từng giọt máu tuôn ra mà cô chỉ ngồi bần thần đó không phản ứng.
Đến khi người đụng cô vội vàng cầm lấy bàn tay của cô lên xem xét, rồi nói xin lỗi rối rít, thì lúc này cô mới phục hồi lại trạng thái bình thường.
Cô lắc đầu rồi rút tay lại.
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, tôi cũng có một phần lỗi trong đây, là tôi đi đường mà không quan sát nên mới va vào anh.”
Cô định ngẩng đầu lên mỉm cười với người đó để làm hòa, nhưng đến khi thấy rõ người trước mặt là ai thì mắt cô mở to ra ngạc nhiên, miệng lắp bắp gọi:
“Ân…Ân Khánh.”
Cậu vốn định đưa tay ra đỡ cô đứng lên thì nghe được tiếng kêu, ngay lập tức quay nhanh qua nhìn, khi mắt hai người chạm vào nhau, bao nhiêu cảm xúc ngày xưa lại ùa về.
Ánh mắt long lanh của cậu nhìn cô như không thể tin được trước mắt chính là sự thật. Sau một hồi cậu cũng nhỏ giọng kêu hai chữ:
“An Ha.”
Cô gật đầu mỉm cười với cậu, nhỏ giọng kêu lên:
“Em đây.”
Cậu vỡ òa trong hạnh phúc mà ôm chầm lấy cô, miệng gấp gáp nói:
“Đúng là em rồi, em có biết anh nhớ em lắm không hả?” Cô không ngần ngại mà ôm đáp trả anh, giọng nghẹn ngào nói:
“Em cũng nhớ anh lắm.”
Chu Hạo nhìn cảnh tượng hai người ôm nhau, mắt anh đỏ ngầu vì tức giận, tay nắm chặt lại thành quả đấm, nghiến răng gầm nhẹ:
“Cô dám ở sau lưng tôi qua lại với thằng đàn ông khác sao hả An Hạ? Gan cô to đến như vậy rồi sao? Nói bản thân để tiện, thấp hèn thì lại tự ái. Nhưng bây giờ bản thân mình đứng trước nhiều người như vậy ôm người đàn ông khác trong khi bản thân lại là người đã có chồng.” Tiểu A ngồi phía trước khẽ nuốt nước bọt, khi nãy cậu đang lái xe thì Tổng giám đốc đột nhiên kêu cậu quay lại đón thiếu phu nhân, vì cô ấy không biết chỗ công ty đối tác đâu.
Nhưng giữa đường Tổng giám đốc kêu cậu dừng lại, cậu nghi ngờ quay ra sau thì vô tình bắt gặp cảnh này, cậu thấy thái độ nóng giận của Tổng giám đốc như vậy mà cực kì lo cho thiếu phu nhân.
Không biết Tổng giám đốc có làm ra chuyện gì quá đáng với cô không nữa?
An Hạ không hay biết bản thân mình sắp trải qua thời kì đau khổ của cuộc đời mình, bây giờ đối với cô gặp lại được Ân Khánh ngay lúc này coi như xua tan mọi buồn phiền của cô trong thời gian qua.
Ân Khánh là bạn hàng xóm với cô, hai người rất thân nhau, cô có tình cảm với cậu ấy nhưng cô không biết cậu ấy có yêu mình không.
Tình yêu ấy cho đến bây giờ vẫn còn, nhưng cô không còn đủ tư cách mang thứ tình cảm đó ra nói nữa.
Bởi vì cô không còn là một cô gái trong trắng mà có thể nói chuyện yêu đương.
Chương 23: Kí Ức Về Lần Đầu Tiên Yêu Thầm
Nhắm chặt mắt lại, trong đầu An Hạ nhớ lại những chuyện khi xưa.
Cô nhớ lúc cô mới chuyển nhà tới ở gần nhà anh vào năm mười hai tuổi, anh đã rất vui vẻ và rất nhiệt tình chào đón CÔ.
Anh hơn cô một tuổi và bằng tuổi với chị hai, cả ba người cô, chị và anh chơi rất thân với nhau. Tiếp xúc khoảng một thời gian dài và đủ để cô nhận ra thứ tình cảm vượt qua mức anh em của mình.
Cô nhớ năm đó khi cô mười ba tuổi, cô tận mắt thấy có một cô bé chạy đến đứng trước mặt anh tỏ tình, khuôn mặt của cô ấy xinh đẹp, dễ thương đến cả cô còn thích thì nói chi là anh.
Nhưng sau đó thì cô biết được anh đã từ chối, cô vui lắm vì anh ấy không hề có ý với một ai.
Tưởng chừng mọi chuyện sẽ trôi qua một cách vui vẻ và hạnh phúc, thì đến một ngày anh đứng trước mặt hai chị em cô, nói gia đình anh phải rời khỏi đây để đi đến một thành phố lớn hơn để lập nghiệp.
Trong lòng cô lúc đó hoảng lầm, tuy cô còn nhỏ tuổi nhưng cô đủ hiểu sự chia xa nó buồn như thế nào. Cứ thế cô lặng lẽ nhìn anh từ từ rời đi ngay trước mắt mình và cô cũng không nói được tiếng lòng của mình ra. Cô ước gì năm đó cô không phải là mười hai tuổi mà là mười tám tuổi thì nó đã khác, nó có thể chứng minh cho cô đủ trưởng thành để mà tự tin nói ra những lời mà mình giấu kín bấy lâu nay.
Nhưng ông trời lại không muốn cô được như thế, ông ấy muốn thử thách cô.
Cô đợi anh mười hai năm rồi, đợi mỏi mòn chờ ngày nhận được tin của anh, tới lúc cô và anh gặp được nhau thì mọi chuyện đã không đi theo quỹ đạo mà cô đặt ra nữa rồi. Cô giờ đã là vợ của người ta, không còn là một cô gái thuần khiết của anh ngày xưa nữa. Ân Khánh em phải làm sao với anh đây? Tại sao anh không xuất hiện sớm hơn? Tại sao anh lại bắt em phải đợi anh lâu như thế? Cô nhịn không được mà ở trong ngực cậu khóc nức nở, tay đưa lên đánh loạn xạ trên người cậu, miệng thì trách mång.
“Tại sao bây giờ anh mới xuất hiện hả? Tại sao? Tại sao chứ?” Nói đến chữ cuối cùng thì cô dường như tuyệt vọng mà
buông thả hai tay xuống một cách bất lực. Mắt nhìn về một hướng, nước mắt từ khóe mắt ngày càng rơi nhiều hơn, nhưng cô không thể kiềm chế lại được. Ân Khánh hoảng hốt, tay đưa lên ôm lấy đầu cô kéo sát vào ngực của mình, sau đó xoa nhẹ lên mái tóc cô, giọng thỏ thẻ nói:
“Anh xin lỗi vì đến bây giờ mới gặp được em, anh có về nơi đó tìm em nhưng mà không thấy, anh tìm em lâu lắm rồi, tìm em tận tám năm rồi.”
Cô nghe xong càng đau đớn hơn, trong đầu cứ vang lên hai chữ *tám năm*.
Anh cũng tìm cô tám năm sao? Tại sao mọi chuyện lại như thế này?
Tại sao hai người tìm kiếm đối phương nhưng lại để lỡ mất nhau?
Ông trời ơi, ông đang muốn hành hạ con ra sao nữa đây hả?
Đúng thế, sau khi gia đình anh rời đi thì một năm sau gia đình cô cũng dọn đi đến nơi thành phố nhộn nhịp này, nhưng cô thật sự không ngờ chính vì lần quyết định sai lầm đó, mà khiến anh và cô không thể tìm thấy nhau, cô nghẹn ngào hỏi Ân Khánh,
“Anh cũng ở thành phố E này sao?”
Anh khế gật đầu thừa nhận, cái gật đầu này lại lần nữa làm tim cô như tan nát.
Hai người ở cùng một thành phố, tìm nhau suốt nhiều năm, tưởng chừng như cách xa nhau lắm nhưng lại gần đến không ai biết, cuộc đời cứ thế mà lạc mất nhau. An Hạ nhắm chặt mắt lại, hít sâu một hơi bình ổn lại tâm trạng, tay đưa lên lau đi nước mắt còn vươn lại trên má. Sau đó đẩy cậu ra, mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, miệng nhẹ mỉm cười.
“Rất vui vì gặp được anh ở đây.”
Ân Khánh nhíu mày lại khó hiểu, cô tại sao lại thay đổi thái độ nhanh như vậy? Không phải lúc nãy còn khóc lóc ầm ĩsao?
Cậu lo lằng đưa tay qua nắm lấy vai cô, vội hỏi:
“Em ổn chứ? Đừng làm anh sợ.”
Cô cười tươi với cậu rồi dùng giọng điệu hết sức tự nhiên nói:
“Em có làm sao đâu, do em vui quá nên mới khóc như vậy thôi, anh đừng có lo lắng. À mà em nghe anh nói là anh đang vội, vậy anh mau đi đi kẻo trễ đấy.”
Cậu vẫn chưa yên tâm mà kéo cô đứng lên, xoay người cô qua lại kiểm tra một lượt sau khi thấy ngoài bàn tay bị thương ra thì không còn chỗ nào khác, đến lúc này cậu mới thở ra một cách nhẹ nhõm, may mà không bị thương nặng không là cậu lại hối hận.
Cô thấy cậu hành động như vậy liền bật cười thành tiếng. “Em đã nói không có bị gì rồi mà, anh lo quá đi.” “Nhưng tay em lại bị thương kìa.”
Cô đưa bàn tay mình lên trước mặt anh hỏi:
“Này đấy hả? Nó bị thương lúc sáng khi em ở nhà bất cẩn đụng trúng, chứ không phải do anh đụng đâu.”
“Thật sao?”
Cậu đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía cô, sau khi thấy cô gật đầu chắc chắn thì mới tin tưởng.
An Hạ nhìn vào đồng hồ thấy thời gian đã trễ cô gấp gáp nói với cậu.
“Tới giờ em phải đi làm rồi, hẹn anh sau nha.”
Nói xong cô cúi người xuống nhặt chiếc túi xách trên mặt đường rồi định xoay người rời đi, thì bị Ân Khánh nắm tay kéo lại.
An Hạ thấy cậu dơ điện thoại lên trước mặt, mặt ngơ ra vì không hiểu chuyện gì.
Cậu lấy tay búng nhẹ lên trán cô rồi giở giọng trách móc. “Em không cho anh số điện thoại liên lạc thì anh làm cách nào để tìm em được đây?”
Cô lúc này mới chợt nhớ ra, tay đưa lên võ trán của mình, xong cầm lấy điện thoại của anh bấm số của mình vào, miệng không quên nói với cậu.
“Em quên mất, do em gấp quá. Đây là số của em có gì anh gọi cho em nha, mà anh gọi qua đi để khi đến công ty em thấy số mà lưu vào danh bạ cho dễ dàng” Nói xong cô trả lại điện thoại cho cậu, cậu nhận lấy rồi gật đầu với cô, thấy cô có vẻ hối hả nên thối thúc cô. “Được rồi, em đi đi anh sẽ hẹn gặp em sau.”
Cô không chần chừ mà mỉm cười với cậu một cái rồi xoay người chạy đi, vì lúc nãy do gặp được cậu, nên cô nhớ lại chuyện ngày xưa nên mới không để ý tới thời gian.
Kiểu này thế nào Chu Hạo cũng sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng mà khoan đã, như nghĩ ra chuyện gì đó cô bỗng đứng khựng lại, miệng nói thầm.
“Mình không biết địa chỉ ở đâu thì sao tới đó đây? Cái tên Chu Hạo đáng ghét này, định thách thức tính nhẫn nại của cô hay sao vậy?” Chu Hạo nãy giờ vẫn chưa rời đi, anh từ đầu đến cuối đều quan sát hai người họ không sót giây nào.
Vì người đàn ông đó đứng quay lưng lại phía anh nên anh không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn dáng người thì có vẻ cũng không phải dạng tầm thường, nhất là trang phục mà cậu ta mặc trên người đã nói lên tất cả.
An Hạ cô hay lắm, tôi chưa đuổi cô đi mà cô đã chuẩn bị mọi thứ để đến khi tôi đuổi thì cô có chỗ ở mới ngay. Nước cờ này cô đi khiến tôi khá bất ngờ đấy, tôi xem nếu đưa tấm ảnh này cho cô xem, thì cô còn có thể chối bỏ và tỏ ra bản thân thanh cao được bao lâu.
Nắm chặt lấy điện thoại trong lòng bàn tay, trên màn hình điện thoại hiện rõ hình ảnh một nam một nữ đang ôm nhau giữa đường, người phụ nữ khóc lóc thảm thiết ôm chặt lấy người đàn ông đó.
Đây là anh muốn có bằng chứng để cô không thể chối cãi mà chụp lại. Anh thôi không nhìn ra ngoài nữa mà nói với Tiểu A.
“Chạy đi.”
Tiểu A ngồi nãy giờ im lặng không dám nói câu nào, sợ lửa giận của Tổng giám đốc lại nổi lên nên im lặng vẫn là thượng sách.
Nghe được anh ra lệnh, mặc dù muốn hỏi không đợi thiếu phu nhân sao, nhưng cậu không có gan đó nên vẫn cho xe rời đi.
Chương 24: Tình Đầu Là Đối Tác Của Chồng
Sau một hồi suy nghĩ thì cuối cùng An Hạ cũng nghĩ ra được cách đó là gọi cho trợ lý Tiểu A đi bên cạnh anh, lần trước vì để dễ dàng trao đổi công việc mà cô đã xin số của cậu ấy. May mà lần đó đột nhiên cô nghĩ đến việc xin số điện thoại, không là bây giờ không biết bản thân ra sao rồi. Vì mới đến công ty nên cô cũng chưa quen với ai và càng không có số của một ai.
Lấy điện thoại trong túi xách ra rồi bấm tìm số của cậu, xong bấm nút gọi đi.
Tiểu A bên kia đã đưa anh đến công ty Hoàng thị, Chu Hạo đã vào trong phòng bàn chuyện với Tổng giám đốc Hoàng thị. Cậu không phận sự nên là đứng canh ở ngoài phòng, chuông điện thoại chợt reo lên, cậu nhanh chóng lấy ra thấy cô gọi liền vội vàng bắt máy.
“Tôi nghe đây thiếu phu nhân.”
Thấy đầu dây bên kia đã nghe máy, cô không làm chậm trễ thời gian mà vào thẳng vấn đề.
“Cậu biết địa chỉ công ty đối tác ở đâu không? Tôi đang định đến đó, nhưng nhớ lại là không có địa chỉ.” Tiểu A vội vàng nói với cô.
“Thiếu phu nhân bắt taxi xong nói họ chở đến công ty Hoàng thị đường số X là họ biết.” “Được được, tôi lập tức đến ngay, cảm ơn cậu.” Nói xong cô tắt máy liền và nhanh chóng chạy ra đón xe để đi đến đó.
Mười phút sau, An Hạ vừa thở hổn hển vừa chạy vào công ty. Cô đã sử dụng tốc độ nhanh nhất có thể rồi, mong anh và đối tác sẽ không tức giận. Vừa vào cửa đã thấy Tiểu A đứng đó, chắc là cậu đi xuống đây đón cô sợ cô đi lạc. Tiểu A đi tới đi lui, tay nhìn đồng hồ thấy thời gian trôi qua cũng khá lâu mà thiếu phu nhân vẫn chưa tới, cậu lo lắng không biết trên đường tới đây cô có gặp chuyện gì không nữa.
Đến khi nghe tiếng giày cao gót nện xuống sàn vang lên âm thanh *cộp cộp* cậu mới ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô đang chạy lại phía mình lúc này cậu mới dám thở ra một cách nhẹ nhõm.
“Thiếu phu nhân cô đã đến rồi.”
An Hạ chạy lại trước mặt cậu xong dừng lại, khom người xuống hai tay đặt lên hai đầu gối vừa thở vừa gấp gáp hỏi: “Chu Hạo vào gặp đối tác lâu chưa?”
“Tổng giám đốc vừa vào là thiếu phu nhân gọi tới đấy.”
“Được rồi, cậu mau dẫn tôi đến đó đi.”
Cô hối thúc cậu vì thời gian không còn sớm nữa, Tiểu A gật đầu xong xoay người dẫn cô đi lại thang máy và lên tầng cao nhất. Đến nơi, cậu mở cửa cho cô vào rồi đứng bên ngoài tiếp tục công việc của mình.
An Hạ điều chỉnh lại nhịp thở của bản thân, thấy đã bình tĩnh trở lại thì mới dám bước vào phòng, vừa vào tới cô đã cúi người nói:
“Xin lỗi tôi đến trễ”
Hai người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa đang bàn điều kiện hợp đồng thì nghe tiếng ai nói, cả hai cùng ngẩng đầu lên, anh thì quá quen với giọng nói này rồi nên không có gì bất ngờ.
Riêng người đàn ông còn lại sau khi thấy cô thì bất ngờ đứng lên đi về phía cô.
“An Hạ, sao em lại ở đây.”
Nghe ai đó kêu mình, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn, thấy được người trước mặt là An Khánh, cô mở to mắt ra miệng lắp bắp nói:
“Sao..sao anh lại ở đây?”
Ấn Khánh bật cười với cái biểu cảm đáng yêu của cô, cộng thêm câu hỏi hết sức dư thừa mà cô vừa thốt ra. Phòng này là của Tổng giám đốc, anh ở trong đây vậy không lẽ anh là nhân viên sao?
Thấy cậu cứ nhìn mình cười mà không trả lời, An Hạ ngượng ngùng đỏ mặt, tay đưa lên vuốt mái tóc suôn mượt của mình.
Cậu thôi không chọc cô nữa mà đứng nghiêm người lại, thu lại vẻ mặt tươi cười khi nãy mà nhỏ giọng nói với cô.
“Anh là Tổng giám đốc ở đây.” Cô lại lần nữa ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cậu. Chu Hạo bên này nhìn hai người trước mặt không hiểu sự
tình gì, anh nhíu chặt mày lại, hết nhìn cô rồi nhìn cậu. Như chợt nhớ ra điều gì, mắt anh nheo lại nhìn về phía Ân Khánh, anh nhận ra rồi, người đàn ông khi nãy cô ôm trên đường chính là cậu ta. Thật là trùng hợp, anh chưa kịp tìm hiểu thì ông trời đã giúp anh gặp phải tình cảnh này rồi. Chuyện này thú vị đây, đối tác và cô vợ trên danh nghĩa có mối quan hệ mập mờ với nhau, nếu truyền ra ngoài thì chắc nhiều người sốc lắm.
Mắt anh lạnh lại nhìn bọn họ, nhưng dù sao đi nữa anh chưa đá cô thì cô không có quyền ở bên người đàn ông khác.
Như cảm nhận được không khí lạnh lẽo bao vây, An Hạ khẽ run người rồi nhìn về phía anh, thấy anh cũng đang nhìn mình, cô nhất thời khiếp sợ mà nuốt nước bọt. Sao cô lại quên mất trong căn phòng này ngoại trừ cô và Ân Khánh ra thì còn có anh nữa.
Ân Khánh cũng cảm nhận được điều đó và thấy cô nhìn về phía Chu Hạo nên hỏi cô:
“Hai người quen nhau sao?”
Chu Hạo chăm chú nhìn cô rồi thản nhiên trả lời câu hỏi của Ân Khánh.
“Rất quen là đằng khác.”
Môi cô giật giật, né tránh ánh mắt của anh rồi hướng cậu mỉm cười.
“Em là thư ký của anh ấy, nhưng có việc nên không đi cùng anh ấy tới đây.”
Cậu gật đầu như hiểu ý, xong cùng cô đi lại bàn tiếp tục thương lượng chuyện hạng mục làm ăn sắp tới và bỏ qua vấn đề riêng tư này.
Cả quá trình đàm phán cậu và anh nói về điều kiện ký kết hợp đồng hai bên như thế nào? Lợi nhuận chia ra sao và mỗi bên nên đầu tư vào bao nhiêu là đủ. Dự đoán được những thách thức trong tương lai để mà kịp thời khắc phục, cũng như tìm hiểu xem cơ hội để mọi người chấp nhận dịch vụ bên họ là bao nhiêu phần trăm.
Nhu cầu thị trường cao thì lợi nhuận thu về càng nhiều và ngược lại nếu như đi sai một bước thì hai công ty sẽ mất một số vốn khá lớn. Vì đây là một vụ làm ăn lớn đầu tư nhiều vốn, nên là mọi chuyện cần phải giải quyết một cách cẩn thận. Cô ngồi đó tập trung ghi chép lại mọi thứ, cô dù tốt nghiệp ngành quản trị nhân sự nhưng làm việc cạnh anh gần một tháng nay và được Tiểu A giúp đỡ thì cô cũng hiểu được chức vụ thư ký là làm gì.
Cô đã tìm hiểu và đang cố gắng học hỏi để làm tốt công việc này, dù sao đi nữa cô cũng nên làm tròn bốn phận của mình, để anh không có lý do gì mà làm khó cô.
Ân Khánh dù cùng anh bàn bạc nhưng ánh mắt vẫn thường xuyên nhìn về phía cô gái nhỏ mà mình yêu thương năm nào.
Còn về Chu Hạo anh đã để ý hành động này của cậu từ khi cô bước vào phòng, anh cũng bắt đầu tỏ ra thái độ không vui, tay nắm chặt lại kiềm nén cảm xúc muốn mắng người của mình lại. Một tiếng sau, cuối cùng buổi đàm phán đã kết thúc, cô bắt đầu thu dọn lại hồ sơ, anh và cậu đứng lên mim cười với đối phương rồi cả hai đưa tay ra để bắt tay nhau.
Chu Hạo thu lại nụ cười và gật đầu với cậu.
“Hợp tác vui vẻ.”
Ân Khánh thoáng nhìn qua cô rồi mới trả lời anh.
“Mong là lần đầu hợp tác này của chúng ta sẽ mang đến mọi điều tốt đẹp.”
“Nhất định sẽ được, còn giờ tôi phải trở về công ty đây, hẹn gặp lại Hoàng tổng sau.”
Nói xong anh quay người lại, nắm lấy tay cô hướng cửa ra vào mà kéo đi, Ân Khánh nhìn hai bàn tay đan xen vào nhau liền cảm thấy khó chịu, mà vội ngăn anh lại.
“An Hạ chỉ là thư ký của anh thôi, thì có cần phải nắm tay vậy không?”
Chu Hạo nhìn cậu rồi lại nhìn cô trả lời một cách nhẹ nhàng.
“Chúng tôi hơn cả quan hệ cấp trên và cấp dưới.”
Cô gượng cười nhìn cậu, giọng thỏ thẻ nói.
“Em sẽ giải thích cho anh sau.”
“Được anh chờ em.”
Chương 25: Tôi Cấm Anh Xúc Phạm Anh Ấy
Chu Hạo nghe họ xưng hộ anh em một cách thân mật thì lửa giận trong lòng càng tăng, cô chưa bao giờ dùng cách xưng hô này đối với anh, mặc dù trên danh nghĩa cô là vợ mà anh cưới hỏi đàng hoàng.
Anh không nói lời nào mà mạnh mẽ kéo cô rời đi, cô nhanh tay cầm lấy túi xách của mình rồi vội vã theo bước chân anh.
Ân Khánh nhìn theo bóng dáng hai người họ mà mày nhíu chặt lại, đi đến bàn làm việc nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó.
“Điều tra thông tin của Tổng giám đốc Chu thị và thư ký An Hạ của anh ta cho tôi.”
Nói xong cậu tắt máy, đi lại cửa kính sau bàn làm việc, tay để vào túi quần, mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm ngoài kia, miệng thì thầm.
“Rốt cuộc em và anh ta có mối quan hệ như thế nào?”
[.]
Quay lại phía Chu Hạo và An Hạ, anh sau khi dẫn cô ra tới xe thì đẩy mạnh cô vào ghế sau và không quan tâm cô có bị trúng đâu hay không, mà bình tĩnh nói với Tiểu A.
“Về biệt thự.”
An Hạ vì mất đà mà ngã nhào về cửa xe, tay bị thương của cô cũng vì thế mà đụng trúng cạnh cửa xe, cơn đau đớn vừa mới hết lại nhanh chóng truyền đến lần nữa. Nhưng cô không kêu lên tiếng nào mà từ từ chỉnh lại tư thế ngồi của mình, vừa mới yên ổn ngồi lên thì đã nghe được giọng nói đầy mia mai của anh.
“Chưa gì mà đã kiếm người dự bị rồi, cô khiến tôi khá bất ngờ đấy.”
Cô nâng khóe môi mim cười, xong quay mặt ra nhìn cảnh vật bên ngoài và không thèm đôi co với anh.
Tiểu A ngồi phía trước im lặng quan sát cử chỉ, hành động của hai người mà chỉ biết thở dài.
Cậu đoán không sai mà, thế nào Tổng giám đốc cũng không bỏ qua cho thiếu phu nhân chuyện lúc sáng. Mong là thiếu phu nhân sẽ không sao, Tổng giám đốc nếu có làm gì thì nhẹ tay chút. Cậu là đàn ông mà còn không làm lại anh thì với một cô gái yếu đuối như cô làm sao đỡ nổi.
Sao cậu thương thay cho số phận của thiếu phu nhân quá.
Về đến biệt thự, anh không nói lời nào đã mạnh mẽ kéo tay cô lên lầu, quản gia Lý thấy vậy liền lo lắng, vội nói theo.
“Thiếu gia cậu đừng có tổn thương thiếu phu nhân nữa mà.”
Bị anh phớt lờ, trong lòng bà lại càng bất an hơn.
Dù hai người đã sống với nhau hơn một tháng, anh cũng thường đối xử tệ với cô, nhưng đây là lần đầu bà thấy anh nóng giận và mạnh bạo như thế với cô.
Bà nắm chặt hai tay lại với nhau, đi qua đi lại, mắt nhìn lên lầu.
Bà rất muốn can ngăn nhưng phận làm người giúp việc như bà thì lại không có tư cách mà xen vào việc của chủ.
Bị anh nắm chặt tay khiến cô đau đớn, An Hạ không vui cố vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay to lớn của anh, nhưng vẫn như không vì anh quá mạnh. Sau khi đóng mạnh cửa phòng lại, anh không một chút thương tiếc mà ném mạnh cô lên giường, không cho cô kịp phản ứng mà nằm đè lên người cô.
An Hạ mở to mắt ra kinh ngạc không tin vào những gì mà mình đang thấy, anh hôm nay sao thế? Chả phải lúc nãy trong xe còn rất bình thường hay sao?
“Anh muốn gì?”
Chu Hạo nắm lấy cắm cô ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, thản nhiên nói:
“Muốn cô thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.”
Cô nghe xong, mặt tái xanh nhớ lại cơn ác mộng đêm tân hôn hôm đó. An Hạ bắt đầu mất khống chế, tay đưa lên đánh loạn xạ trên người anh gào thét.
“Buông tôi ra.”
“Tên khốn.”
“Anh làm vậy tức là mang tội cưỡng bức đấy.”
Chu Hạo nằm lấy hai bàn tay cô lại rồi đặt lên đỉnh đầu, mặt đưa xuống gần mặt cô hơn, môi nhếch lên, bày ra tư thể như một thắng khốn nạn.
“Cô nghĩ xem ai sẽ tin lời cô nói, khi thấy chồng quan hệ với vợ mà bị tố là cưỡng bức?” Lời anh nói ngay lập tức khiến An Hạ đơ ra một lúc.
Phải rồi, sao cô lại quên mình bây giờ là vợ trên danh nghĩa của anh cơ chứ.
Cô nhìn sâu vào mắt anh, giọng nghẹn ngào nói.
“Tôi xin anh đấy, tôi có làm gì anh đâu mà anh lại đối xử như thế với tôi?”
Đột nhiên anh ngửa mặt lên cười lớn, rất nhanh sau đó quay lại khuôn mặt tức giận, trán nổi đầy gân xanh, một tay khống chế tay cô, một tay đưa xuống bóp cổ cô, mắt trừng lớn, nghiến răng nói:
“Cô dan díu với thằng đàn ông khác trước mặt tôi mà nói không làm gì hả?” Nói xong anh buông cổ cô ra, rồi di chuyển lên má cô, vỗ vài cái, giọng đầy khinh bỉ.
“Gái điểm như cô lúc nào cũng tỏ ra mình thanh cao nhưng ai biết được quay lưng đi lại cặp với thằng nào.”
“Có khi tôi không thảo mãn được cô, cô lại đi kiểm thắng khác.”
“Là phụ nữ thì không nên để hai chữ *trơ trên* xuất hiện trên mặt nghe chưa, hừ.” Anh mạnh bạo cúi xuống hôn lên chiếc cổ trắng mịn của cô, rất nhanh trên cổ đã in đầy dấu hôn của anh.
Cô thì nắm yên bất động sau khi nghe những lời nói mỉa mai của anh, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Nhưng cô không hề có cảm xúc gì gọi là đau đớn, chỉ thẩn thờ nhìn một nơi nào đó rồi lặng lẽ rơi nước mắt.
Tay anh bắt đầu vuốt ve thân thể của cô, như cảm nhận được sự đụng chạm của anh. Cô khẽ rùng mình trở lại cảm giác ban đầu, miệng thì thào.
“Anh nói tôi ngủ với biết bao nhiêu thắng, nhưng bây giờ lại muốn quan hệ với tôi, anh không sợ bẩn à?” Anh đang chuẩn bị cởi chiếc váy cô mặc trên người ra, nghe được câu hỏi của cô, anh dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn, sau đó chòm người lên ở bên tai cô nhỏ giọng.
“Cô chỉ là công cụ để giúp tôi thỏa mãn sự ham muốn thôi.”
An Hạ nằm chặt bàn tay lại, trừng mắt với anh.
Anh không để ý đến mà mạnh mẽ xé bộ váy ra, hành động ngày càng thô bạo.
Tay anh mơn mớn trên làn da trắng nõn của cô, cô cố gång áp chế lại cảm xúc đang dâng trào trong cơ thể của mình.
Cô không thể để cho anh thấy bộ mặt đầu hàng trước hành động của anh được.
Tay anh di chuyển dần dần xuống đến đùi của cô, cô theo bản năng khép chân lại.
Anh nhíu mày không vui.
“Tách ra.”
Cô quay mặt đi chỗ khác.
“Anh đi mà tìm cô gái khác mà giải quyết cái ham muốn của mình, còn tôi thì không muốn làm chuyện đó với anh.” “Không muốn làm với tôi, vậy muốn làm với Hoàng tổng à?”
Cô tức giận ngồi dậy đẩy anh ra, quát lớn. “Tôi cấm anh xúc phạm anh ấy.”
Bị cô hành động bất ngờ nên không kịp né tránh, người anh ngã ra sau, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Anh lần nữa nhào qua, ép cô dưới thân, dừng lực mạnh tách hai chân cô ra, nơi huyền bí ấy cứ thế mà xuất hiện trước mắt anh.
Cô lúc đầu là giật mình khiếp sợ, sau đó là xấu hổ đến đỏ mặt, chỗ đó của cô chưa từng có người đàn ông nào nhìn qua. Bây giờ thấy anh đang quan sát nó mà cô không nhịn được đá đá chân để tránh thoát.
Anh kiềm chặt chân cô lại.
“Mắc cỡ cái gì trong khi biết bao thắng đã nhìn và chạm qua.
Câu nói ấy cuối cùng cũng chạm tới lòng tự ái của cô, cô cầm lấy cái gối bên cạnh quăng thẳng vào mặt anh. Thở hổn hển nói từng chữ.
“Chu Hạo, anh là một thằng đểu.”
Mặc kệ cô mắng mình như thế nào, anh nhanh chóng cởi bỏ trang phục của mình ra. Chỗ đó của anh cứ như thể đập thẳng vào mắt cô, mặt cô ngày càng đỏ hơn.
Lần trước là trong bóng tối với do hoảng sợ quá nên cô không để ý đến mấy cái này, bây giờ là ban ngày, anh lại như thế ở trước mặt cô thì cho dù cô có muốn né tránh cũng không được.
Trong lúc cô suy nghĩ thì anh cầm lấy hai chân cô mà tiến vào, mặt cô nhợt nhạt không còn một giọt máu vì sự thô lỗ đó của anh.
[…]
Suốt quá trình, cô la hét thảm thiết nhưng anh vẫn không hề giảm độ luân chuyển mà càng ra vào mạnh hơn, khiến cô như chết đi sống lại.
Cô hận anh, cả đời này nhất định sẽ không tha thứ cho anh.
Tại sao hết lần này đến lần khác anh luôn muốn làm nhục cô như thế?
Cô đã làm gì sai sao?
Chu Hạo, đời này gặp anh chính là một sự trừng phạt. Sau khi kết thúc, anh mặc lại quần áo rồi không biết lấy từ đâu ra một viên thuốc nhỏ. Đi đến bóp miệng cô, sau đó đưa thuốc vào, đảm bảo được cô đã nuốt nó, mới đứng thẳng người lên nói:
“Hạng người như cô, không xứng để mang thai con tôi và tôi cũng không rảnh đi làm giám định để xem có phải con tôi không”
Nói rồi anh rời đi, bỏ lại cô nắm bơ vơ trong căn phòng lạnh lẽo, dưới sàn khắp nơi đều là quần áo bừa bộn năm chồng lên nhau.
Chương 26: Bị Mẹ Chồng Đánh
Sáng hôm sau.
Anh rời đi hôm qua đến giờ vẫn không thấy về, cô đã cảm thấy thoải mái hơn. Cảm xúc cũng đã trở lại bình thường. Cô vẫn tiếp tục đến công ty làm thư ký của anh theo như sự căn dặn của bà nội.
Cô không muốn cãi lời bà, nên chấp nhận đến đó mặc cho nguy cơ bị anh gây khó dễ là rất cao.
Vừa vào đến công ty cô đã nghe được mọi người xì xào bàn tán, mày cô nhíu lại.
Cô nghe loáng thoáng cái gì mà phu nhân đến, bước chân đột nhiên dừng lại, mắt mở to ngạc nhiên. Phu nhân trong lời nói của họ có khi nào là mẹ chồng của cô không? Suy nghĩ của cô vừa dứt thì cửa thang máy mở ra, từ bên trong một người phụ nữ khí chất cao quý, diện trên người bộ váy sang trọng, cô vừa nhìn đã biết đó là ai.
Nhưng điều cô lo lắng chính là, nếu như để mẹ chồng phát hiện ra cô có khi sẽ làm ầm ở đây.
Để tránh những chuyện không hay nên cô xoay người định lánh mặt đi, nhưng dường như ông trời không cho cô được như ý nguyện, mà đằng sau giọng chua ngoa của Tổng Lệ vang lên.
“Cô gặp mẹ chồng như tôi đây mà không chịu chào hỏi một tiếng nào sao?”
Cô hít sâu vào, nằm chặt lấy túi xách trong tay, từ từ quay người lại, định lên tiếng trả lời nhưng bà đã nhanh hơn nói: “Quên nữa, cô có phải con dâu tôi đâu mà có tư cách chào tôi chứ.” An Hạ nhìn bà, mặc cho bà muốn chối bỏ quan hệ với cô, nhưng theo phép lịch sự cô vẫn cúi đầu chào.
“Chào Chu phu nhân.”
Nghe được ba chữ *Chu phu nhân*, Tổng Lệ bỏ qua hình tượng của mình mà cười lớn trước mặt toàn thể nhân viên Chu thị, rồi nói giọng mia mai cô.
“Coi như cô cũng biết điều đấy, nhưng mà đừng nghĩ làm như thế tôi sẽ bỏ qua cho cô.” “Cô tốt nhất nên nhanh chóng rời xa con trai tôi đi và sớm làm thủ tục ly hôn luôn thì càng tốt.”
Mọi người xung quanh ai cũng khiếp sợ khi nghe được từ miệng mẹ của Tổng giám đốc kêu cô là con dâu, rồi nói nhanh chóng ly hôn nữa.
Loading…
Cô vẫn đứng đó từ đầu đến cuối đều điềm đạm, không tỏ thái độ gì với bà.
Cô nhẹ giọng nói.
“Con nghĩ chuyện này phu nhân nên đi nói với lão phu nhân thì hơn.”
Tổng Lệ tức giận đi qua thẳng thừng giáng cho cô một bạt tay.
“Bốp”
Các nhân viên đứng gần đó, đồng loạt đưa tay lên che miệng để không phát ra âm thanh. Họ thật sự không nghĩ là mẹ của Tổng giám đốc lại ra tay đánh cô nơi đông người như vậy.
Vì bà dùng lực rất mạnh khiến mặt cô theo đà mà hướng sang một bên, trên má nhanh chóng đỏ lên một mảng và hiện rõ dấu năm ngón tay trên đó.
Cô ôm lấy máy quay qua nhìn bà. Tống Lệ đứng đó không hề lo sợ mà ngược lại đưa khuôn mặt đầy thách thức nhìn cô, bà tin là cô sẽ không dám làm gì bà ngay tại đây.
Hơn nữa một khi mà cô có thái độ không tốt với bà thì cả công ty này sẽ biết được bộ mặt thật của cô, đến lúc đó bà không lo mình cần phải dụng tâm bày kế khiến con trai bà và cô ly hôn nữa.
An Hạ nhìn mọi người xung quanh thấy họ đang nhìn về phía mình, trong mắt họ có chán ghét, có cảm thông, cô cúi đầu xuống miệng cười chua xót.
Từ khi nào mà cô bị người khác sỉ nhục nơi đám đông như thế chứ?
“Cái tát này chính là hình phạt cho câu trả lời không xem tôi ra gì của cô.”
Cô buông tay xuống, bình thản đáp.
“Con không có gì mà không xem trọng phu nhân cả, phu nhân nghĩ quá nhiều rồi. Nếu hôm nay phu nhân đến đây muốn làm khó con thì con xin lỗi, con còn công việc cần phải làm, phu nhân muốn ở đây hay về thì tùy phu nhân quyết định, con xin phép đi trước.”
Nói xong cô lễ phép cúi đầu xuống chào bà rồi nhẹ nhàng lướt qua người bà đi vào thang máy.
Tổng Lệ tức giận trước thái độ của cô mà quay người lại quát lớn.
“Hạng người như cô có gì tốt đẹp mà bày ra điệu bộ thanh cao trước mặt tôi?”
Cô không quan tâm những lời nói đó mà bấm nút đóng thang máy lại đi lên phòng của anh.
Tống Lệ thấy cô đã đi, nhìn mọi người một lượt rồi không vui nói:
“Không đi làm việc đi mà nhìn cái gì?”
Nói xong bà xoay người đi ra ngoài. Trong thang máy, An Hạ thẩn thờ nhớ lại những lời nói thì thầm của đám nhân viên mà khi nãy cô đi qua cô đã vô tình nghe thấy.
Họ nói cô là phụ nữ xấu xa nên mẹ chồng mới không chấp nhận.
Thậm chí có người nói cô vốn đĩ chỉ là tình nhân của anh. Còn có người thì nói cô vào được công ty này và làm được chức thư ký của anh là do cô đã lên giường với anh mà có.
Cô nhẹ mỉm cười, hóa ra trong mắt họ cô là người không đàng hoàng như thế. Cô đến bao giờ mới lấy được ánh mắt thiện cảm của họ đây?
Lắc đầu gạt bỏ cái suy nghĩ đó, cô nói nhỏ trong miệng. “Cứ sống tốt là được, họ nói gì làm gì, mình không cần quan tâm chi cho phiền muộn.”
Chu Hạo đứng sau bức tường đã chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối nhưng anh không ra can ngăn, anh thấy mẹ của mình tới thì cũng hiểu được sẽ có chuyện như thế này.
Vậy thì càng tốt, anh không cần tốn quá nhiều sức, có mẹ ra tay thì rất nhanh anh sẽ được thoát khỏi cô.
“An Hạ, cảm giác bị người khác phỉ báng như thế nó có thú vị không? Đây chỉ mới là khởi đầu thôi, tôi còn nhiều trò vui để chơi với cô lắm.”
Anh nhếch môi cười một cái rồi rời đi.
Cô bước vào phòng không thấy anh đâu nên đi thẳng lại bàn ngồi bắt đầu công việc của mình, khoảng năm phút sau thì thấy anh mở cửa đi vào, không nhìn cô một cái mà đi thắng lại bàn làm việc của mình.
Cô nhìn theo xong lắc đầu chán nản, cúi xuống tiếp tục xem bộ hồ sơ trong tay. Ở với anh cũng lâu nên cô quá quen với thái độ lạnh nhạt này rồi.
Ngoài công việc ra thì cô cũng không rảnh mà đôi co mấy chuyện đó với anh.
[…]
Nhìn đồng hồ trên tay, cô ngã người ra sau dựa lưng vào ghế, tay đưa lên xoa lấy chiếc cổ nhỏ nhắn đang mệt mỏi của mình, cuối cùng cũng hết giờ làm rồi.
Cô thu dọn lại bàn làm việc rồi cầm lấy túi xách ngồi đó chờ anh, không phải vì đợi anh về chung, mà theo quy tắc sếp về rồi nhân viên mới được phép về.
Chu Hạo dĩ nhiên biết được cô đang làm gì nhưng anh mặc kệ, từ từ đóng laptop lại, rồi đứng lên, tay vừa cài lại nút áo vest vừa đi thẳng ra ngoài.
Cô thấy anh đã rời đi cũng nhanh chóng đi theo. Bây giờ cô chỉ muốn chạy về nhà thật nhanh để được nằm trên chiếc giường êm ái của mình, tuy nó nhỏ nhưng nó đủ làm cho cô cảm thấy thoải mái.
Biệt thự của Chu Hạo.
Cô bước xuống xe taxi rồi từ từ đi vào, cô không muốn ngồi cùng xe với tên cục súc đó nên mới gọi taxi để về riêng. Vừa vào đến cửa cô đã nghe giọng nói của một cô gái hết sức tức giận, hình như đang mắng người thì phải. An Hạ khó hiểu nhíu mày lại, chân giảm tốc độ chậm rãi bước vào trong.
Thiên Băng đứng đó khoanh tay lại hướng mắt nhìn Chu Hạo chất vấn.
“Tại sao anh hai lại để cho mẹ đánh chị dâu trước mặt nhiều người như thế?”
Chu Hạo tỏ vẻ không vui khi thấy em gái mà mình hết mực cưng chiều, nay lại vì cô gái đó mà đến đây mắng mình.
“Có phải anh nuông chiều em quá rồi không Thiên Băng?”
Thiên Băng bĩu môi khi nghe câu hỏi của anh, giọng lí nhí nói:
“Cái này có liên quan gì đến chuyện của chị dâu.”
Anh tức giận đứng lên quát.
“Tại sao em cứ bênh vực cho cô ta vậy? Cô ta là một cô gái xấu xa, tốt nhất em nên tránh xa ra thì hơn.”
Thiên Băng hai tay chống lên hông, đầu ngửa lên nhìn anh trai mình, không hề sợ hãi đáp trả.
Cô biết anh rất thương cô nên anh sẽ không trách mắng cô quá nặng đầu.
“Anh biết gì về chị dâu mà nói chị ấy xấu xa? Người xấu xa là anh mới đúng, không phải là anh với cô người yêu của anh thì đúng hơn.”
Anh nhìn em gái của mình nghiến răng kêu lên.
“Chu Thiên Băng.”
Chương 27: Bà Nội Kêu Về Chu Gia
Thiên Băng không thèm để ý đến anh trai của mình mà đi lại ghế ngồi xuống, thở dài một hơi, ánh mắt cầu khẩn nhìn anh mình, nhẹ giọng nói:
“Anh nghe em đi, hãy đối xử tốt với chị dâu, nếu không sau này anh nhất định sẽ hối hận. Đến lúc đó thì đừng có trách đứa em gái này không nhắc nhở anh.” Lí do vì sao cô kiên quyết bảo vệ và khẳng định chị dâu của mình là một người tốt, là vì bà nội đã kể hết mọi chuyện cho cô nghe, nhưng bắt cô không được nói với anh.
Bà muốn hai người tự tìm hiểu nhau, nhưng cô thật sự nhịn không được khi thấy một người thật thà, dịu dàng như chị dâu lại hết lần này đến lần khác bị chính người chồng của mình gây khó dễ, còn thêm vụ mẹ chồng không thích nữa.
Cô lắc đầu ngao ngán, tại sao số của chị dâu lại khổ như thể nhỉ?
Cô ước gì chị ấy không biết đến Chu gia này, có như thế chị ấy mới có được cuộc sống hạnh phúc. Chu Hạo nổi giận, cầm lấy ly nước trên bàn quăng thật mạnh xuống sàn, nhanh chóng âm thanh đỗ vỡ lớn truyền đến.
Quản gia Lý giật mình từ dưới nhà bếp vội vàng chạy lên, gấp gáp hỏi:
“Thiếu gia có chuyện gì thế?”
Chu Hạo quay qua trừng mắt nhìn bà, lớn tiếng nói:
“Đi xuống, ở đây không có chuyện của bà.”
Bà khiếp sợ nên cuống cuồng chạy đi, Thiên Băng nhíu chặt đôi lông mày lại, nhìn anh quát lớn. “Anh hai! Quản gia là người đã chăm sóc anh từ nhỏ đấy, anh dùng thái độ đó để nói chuyện với bà ấy là sao hả?” Bỏ qua lời Thiên Băng nói, anh đi lại nắm chặt hai bên vai của cô ấy.
“Anh cấm em xúc phạm đến Uyển Nhi, em nên nhớ cô ấy mới là chị dâu tương lai của em.”
Vì anh dùng lực khá mạnh nên vai Thiên Băng truyền đến cơn đau đớn, ánh mắt long lanh nhìn thắng vào mắt anh, giọng nghẹn ngào vang lên.
“Anh thay đổi rồi, anh vì người phụ nữ để tiện kia mà không thương em nữa.”
Anh giật mình khi nghe em gái của mình nói như thế đang thẫn thờ thì từ đâu một lực mạnh đẩy anh ra. Nhìn lên thấy cô đã ôm Thiên Băng vào lòng, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn anh,
“Ngay chính em gái của mình cũng có thể ra tay, anh làm tôi khá bất ngờ đấy.”
Cô đứng ngoài cửa lẳng lặng nghe được đoạn hội thoại của họ từ nãy giờ, cô không ngờ em gái của anh lại đến đây chất vấn anh vì mẹ của anh đã đánh cô.
Cô rất cảm động khi ở gia đình giàu có này lại có người chịu đứng ra bảo vệ, che chở cho cô.
Thấy anh vì mất khống chế mà làm tổn thương Thiên Băng, khiến em ấy khóc, cô nhịn không được nữa mà đi lại đẩy anh ra, rồi kéo em ấy ôm vào lòng bảo vệ.
Em ấy vì cô mà không quan tâm đến anh trai của mình nữa, thì cô cũng có thể bảo vệ lại em ấy.
Chu Hạo nheo mắt lại, hơi thở tỏ ra nguy hiểm.
“Tôi còn chưa tính sổ với cô đâu, có phải chuyện khi sáng cô đã nói với nó, rồi kêu nó đến đây làm ra lẽ với tôi phải không?”
An Hạ vẫn đứng đó nhìn anh, hơi thở đầy phẫn nộ.
Thiên Băng ôm lấy eo cô, gân cổ lên cãi lại lời anh. “Anh đừng có ngậm máu phun người cho chị dâu, tại sao em biết thì anh không cần quan tâm.”
Tiếp theo đó là lời của An Hạ.
“Hóa ra khi sáng anh thấy hết tất cả nhưng không ra nói tiếng nào, Chu Hạo anh làm tôi ngày càng kinh tởm.”
Anh bật cười thành tiếng, khuôn mặt đểu hiện ra, giọng nói đầy mỉa mai.
“Kịch vui như thế, tôi đứng đó xem có phải hay hơn không?”
Thiên Băng nhịn không được nữa, lao qua đánh anh.
“Anh trai đáng ghét.”
“Anh trai xấu xa.”
“Anh không phải là anh trai của em.”
“Từ khi nào mà anh lại có thể phát ngôn với người khác như thế chứ?”
Vừa nói Thiên Băng vừa đưa tay ra ở trên người anh mà đánh tới, anh vì sợ bản thân lại làm tổn thương em gái của mình. Nên lần này chấp nhận đứng yên cho em ấy muốn làm gì thì làm.
Đánh được một lúc, Thiên Băng cảm thấy đã quá đủ mới trừng mắt nhìn anh mình một cái, rồi đi qua chỗ cô. Môi anh giật giật khi thấy hành động đó của Thiên Băng.
Chợt điện thoại trong túi reo lên, anh lấy ra xem thì thấy bà nội gọi tới.
Anh lập tức nheo mắt lại, thoáng nhìn qua cô và Thiên Băng.
Trong lòng thầm nghĩ không lẽ chuyện lúc sáng đã truyền tới bà nội rồi? Anh cẩn thận bắt máy, nhanh chóng bên kia truyền đến giọng nói nghiêm khắc của bà.
“Con và cháu dâu về biệt thự Chu gia gặp bà”
Nói xong không đợi anh kịp trả lời đã vội tắt máy. Anh khẽ nuốt nước bọt, sao giọng của bà nội như đang kiềm nén sự tức giận như thế?
Không thể phủ nhận được rằng, anh thật sự rất sợ bà nội, không phải là hoàn toàn sợ mà là kính trọng nhiều hơn, anh biết ơn bà vì đã dẫn dắt anh để anh có được như ngày hôm nay.
Chỉ là anh không hài lòng với việc bà bắt ép anh cưới An Hạ và không cho anh cùng Uyển Nhi đến với nhau thôi.
Thở ra một hơi, anh ngẩng đầu lên nhìn hai kẻ đang cười đùa vui vẻ với nhau, giọng nói đầy khó chịu,
“Nội kêu tôi và cô về biệt thự Chu gia.”
An Hạ nghe xong liền ngớ người ra, riêng Thiên Băng thì cực kì vui vẻ, cô ấy nằm lấy tay cô.
“Hay quá, chúng ta đi gặp nội thôi chị dâu.”
Thiên Băng kéo tay cô đi ra bỏ mặc anh đứng đó nhìn theo hai người, lên xe cô và cô ấy cười nói luyên thuyên, anh thì tập trung lái xe hộ tống hai người họ.
[.]
Biệt thự Chu gia.
Tới nơi, Thiên Băng mở cửa rồi nắm tay cô hớn hở đi vào, chưa kịp vào tới bên trong đã lớn tiếng kêu.
“Nội ơi! Tụi con đến rồi đây.”
Cô bật cười với cái tính trẻ con của cô em chồng này, lúc nãy trên xe cô biết được em ấy chỉ nhỏ hơn cô có một tuổi. Nhưng có thể vì sống trong nhung lụa lại được cưng chiều, không trải sự đời sớm như cô, nên nhìn cô chín chắn hơn em ấy rất nhiều dù chỉ cách nhau có một tuổi.
Nội Chủ nghe tiếng của cháu gái của mình thì nhanh chóng đi ra, mặt hiện lên tia vui vẻ khi thấy cô cũng ở đó.
“Nào nào, hai đứa ngồi xuống đây với bà.”
Cô thấy bà, cúi đầu chào bà.
“Chào nội con mới tới.”
Nội Chu gật đầu rất hài lòng với sự lễ phép này của cô. “Được rồi, người nhà cả thôi không cần phải phép tắc như thể” “Dạo này thằng cháu trai của nội nó có ức hiếp con không?”
Cô gượng cười nhìn bà, cô phải nói sao đây? Bà lớn tuổi rồi, nếu nói sự thật ra sợ bà sẽ nổi giận mà ảnh hưởng tới sức khỏe lại không hay.
“Dạ anh ấy đối xử rất tốt với con.”
Thiên Băng bĩu mội, nhìn qua cô thấy cô nhìn mình lắc đầu ý nói, chị không sao em đừng nói gì với nội cả. Cô ấy chép miệng đành chấp nhận yêu cầu của cô.
Nội Chu đưa ánh mắt hiền hậu nhìn cô, nằm lấy tay cô, giọng nói từ tốn vang lên.
“Không cần phải giấu bà, nếu nó làm cháu không vui cứ nói với bà, bà sẽ đòi lại công bằng cho cháu.”
Tay cô xoa lấy bàn tay nhăn nheo vì tuổi tác của bà, đưa ánh mắt đầy yêu thương nhìn bà.
“Dạ, con ổn mà, nội đừng quan tâm nhiều mà hãy bảo trọng sức khỏe thật tốt là được.”
Nội Chu đưa tay lên gõ nhẹ lên trán cô mắng yêu.
“Đứa ngốc này, chỉ biết suy nghĩ đến người khác mà không bao giờ chịu suy nghĩ cho bản thân mình.”
Cô gãi gãi đầu, ngượng ngùng vì bị bà trêu.
Lúc này anh bên ngoài cũng đi vào, khác so với dáng vẻ ở biệt thự của anh khi nãy.
Giờ đây anh bày ra bộ mặt hết sức ngoan ngoãn đi lại ngồi kế bà nội, vui vẻ nói: “Nội có nhớ thẳng cháu trai này không?”
Nội Chu hất tay anh ra, bày ra bộ mặt đầy chán ghét nhìn anh. “Anh đối xử với cháu dâu của tôi không tốt mà đòi tôi nhớ à?”
Anh nhún vai tỏ vẻ bất lực không biết trả lời bà như thế nào, xong nhìn qua cô, cô như cảm nhận được mà quaysang chỗ khác không muốn nhìn lại anh.
Ánh mắt của anh vậy là sao? Lại nghĩ cô nói với nội những chuyện xấu của anh à?
Nội Chu đưa tay lên đánh lên vai anh.
“Cháu dâu không có nói gì với bà cả, bà cấm cháu dùng ánh mắt đó hăm dọa cháu ấy.”
Anh thu lại cái nhìn của mình.
“Con có làm gì cô ấy đâu, chỉ là nhìn thôi mà bà nội cũng không cho sao?”
“HƯ”
Cuộc trò chuyện giữa bốn người cứ thế mà tiếp tục được một lúc thì Tổng Lệ tới, bà nhìn thấy cô ngồi đó liên nhớ lại chuyện khi sáng.
Trong lòng đang đầy sự tức giận nhưng bây giờ đang ở trước mặt mẹ chồng của mình nên bà kiềm nén lại.
“Mẹ, con tới rồi.”
Chương 28: Nội Chu Đánh Tống Lệ Trước Mặt Mọi Người
Nghe giọng Tống Lệ vang lên, cô nhanh chóng nhận ra ngay đó là tiếng của mẹ Chu Hạo, nụ cười trên mặt cứng đờ lại rồi cúi đầu xuống.
Khi sáng còn cãi vã lớn tiếng ở sảnh công ty Chu thị, bây giờ thì lại đụng mặt ở biệt thư Chu gia.
Không biết ngay tại đây bà ấy có lần nữa phỉ báng cô hay không?
Nội Chu nhìn thoáng qua cô sau đó nhìn Tổng Lệ, giọng nghiêm lại.
“Cô vào đây tôi có chuyện muốn nói.”
Tống Lệ thấy có chuyện gì đó không ổn nên bước từng bước một đi đến trước mặt mẹ chồng của mình, nhỏ giọng hỏi:
“Mẹ kêu con đến đây chắc có chuyện gì gấp lắm”
Câu nói vừa dứt thì nội Chu không nói không rằng đứng lên quát.
“Cô giải thích cho tôi nghe chuyện lúc sáng ở Chu thị là như thế nào? Cô nay gan lớn lắm, dám tới tận đó để mắng chửi với đứa cháu dâu thân yêu của tôi, trong mắt cô có còn xem tôi là mẹ chồng không hả?”
Tổng Lệ nắm chặt tay lại, mặt quay qua đưa đôi mắt đầy căm phần nhìn An Hạ.
Như cảm nhận được ai nhìn mình, An Hạ ngẩng đầu lên và vừa hay bắt gặp ánh mắt đó của bà, cô không hề có ý định né tránh mà nhìn thẳng vào mắt bà.
Tống Lệ nghĩ cô có ý muốn thách đấu với mình nên càng tức giận hơn.
“Mày đã nói gì với mẹ chồng của tao? Thứ phụ nữ như mày thật là kinh tởm làm sao, hèn hạ, hạ lưu, vô s.”
Bao nhiêu từ xúc phạm cứ như thế được thốt Tống Lệ. từ miệng Nội Chu không nhịn được nữa mà thẳng thừng giáng xuống mặt Tống Lệ một bạt tay.
*Bốp*
Mọi người đứng đó đều kinh ngạc trước hành động của nội Chu.
“Đây là cái tát tôi trả lại giùm An Hạ lúc sáng.” Nói xong bà lại giáng thêm một cái.
*Bốp*
“Cái tát này là ta thay mặt gia đình cô vì sinh ra một đứa con mất dạy không có giáo dục như cô, bản thân là một tiểu thư nhà giàu có mà lại nói những từ thua một kẻ nghèo hèn.”
Chu Hạo dù không thích mẹ mình cho lắm, nhưng thấy bà bị bà nội đánh như thế thì không khỏi có chút đau lòng. Anh đi qua ôm lấy Tổng Lệ, hướng mắt nhìn nội Chu cầu xin.
“Bà nội, con xin bà tha thứ cho mẹ con đi, do bà ấy nóng giận nên mới lỡ lời như vậy thôi.”
Nội Chu chỉ tay vào mặt Chu Hạo chất vấn.
“Ta còn chưa tính sổ với con đâu.”
“Con đừng tưởng vợ con không nói ra sự thật thì bà không biết gì.”
“Ta ở trên thương trường đã nhiều năm thì với một chuyện nhỏ như thế này, thì chỉ cần một cuộc điện thoại thôi là đã
biết hết.”
Chu Hạo nghe xong nhìn qua phía cô.
Thiên Băng thấy vậy, đưa tay qua ôm eo cô, ngẩng đầu lên nhìn anh nói:
“Chị dâu không có nói xấu anh đâu mà anh nhìn chị ấy, nếu không phải lúc nãy chị ấy dặn em không được nói với bà nội chuyện ở biệt thự của anh. Thì còn lâu em mới chịu im lặng cho anh làm càng.”
Chu Hạo giờ đây hết sức là đau đầu, hết nội rồi tới em gái của mình đều đứng về phía cô, anh không hiểu cô có gì mà họ lại kiên quyết muốn bảo vệ như thế.
Tổng Lệ ôm lấy má của mình, đẩy mạnh Chu Hạo ra, đi lại bàn đem tất cả các đồ vật trên đó ném mạnh tất cả xuống sàn nhà, âm thanh đổ vỡ nhanh chóng truyền lớn khắp cả căn phòng.
Người giúp việc ai nấy đều hớt hải chạy vào, sợ xảy ra chuyện gì.
Tống Lệ thấy không còn gì để đập thì lúc này mới nhìn nội
Chu giọng nói đầy sự ương bướng trong đó. “Mẹ vì người ngoài mà có thể đối xử với đứa con dâu ở bên mình mấy chục năm như vậy sao?” “Rốt cuộc mẹ có coi con là con dâu trong nhà này không hả? Con là được cưới hỏi đàng hoàng kia mà.” Nội Chu chậm rãi ngồi xuống ghế, mặt không cảm xúc trước những câu hỏi của Tổng Lệ, bà thản nhiên trả lời khiến Tống Lệ phải xanh mặt.
“Con tôi nó yêu cô mù quáng, tôi vì thương nó nên mới chấp nhận cuộc hôn nhân này. Cô nói cô là con dâu của tôi nhiều năm, vậy cho hỏi trong những năm đó cô đã làm được gì cho Chu gia, ngoại trừ nuôi dạy thằng cháu trai của tôi không ra trò trống này?”
“Nếu năm mười sáu tuổi tôi không kiên quyết bắt nó về bên đây chăm sóc, thì đảm bảo nó không có ngày hôm nay đầu. Người vợ, người mẹ như cô thật không xứng đáng, cái tính tiểu thư của cô khi về làm dâu nhà người ta vẫn không sửa đổi thì thử ai mà chịu được hạng người như cô.”
Chu Hạo nhìn mẹ mình, nhớ lại những chuyện lúc nhỏ, anh không phủ nhận rằng lời nói của bà nội là sai, vì anh là nhân vật trong câu chuyện này nên hiểu rất rõ. Mẹ anh chỉ biết nghĩ cho bà chứ không quan tâm đến người khác, ngay cả con trai ruột của mình cũng vậy, chính vì thế mới không nuôi dạy anh tốt, nên anh mới có tính tình như ngày hôm nay, lúc trước anh còn là một thằng xã hội đen hay gây sự kiếm chuyện.
Nhưng từ ngày bà nội đem anh về dạy bảo lại, thì anh đã thay đổi hoàn toàn và bắt đầu tiếp quản công ty thay ba. Ba anh không thường xuyên có mặt ở nhà cũng một phần do bà, ba cảm thấy mệt mỏi khi bà ngày ngày cứ gây sự nên mới thường xuyên đi công tác nước ngoài mà không ở nhà thường.
An Hạ nhìn Tống Lệ, sau đó nhìn qua anh. Có phải đây chính là nguyên nhân mà anh có tính cách cục súc như vậy không?
Hình như cô nhận ra được anh có tính tình dễ nổi nóng giống mẹ chồng, còn ba chồng cô chỉ gặp được một lần ở tiệc cưới thì cho đến nay cô vẫn chưa gặp ông lần hai. Tổng Lệ đứng ngơ ra đó, khiếp sợ nhìn nội Chu, hóa ra hơn hai mươi năm nay, mẹ chồng của bà chưa hề muốn công nhận bà là con dâu trong gia đình họ Chu này.
Bà thừa nhận bản thân mình không làm tốt bổn phận con dâu, nhưng gia đình nhà họ Chu cũng đâu đến nổi nghèo hèn mà bà phải đụng tay vào.
Chồng bà suốt ngày cứ đi công tác không ở bên bà, thì mọi người càng phải thông cảm cho bà hơn chứ? Nhất định là do cô gái xấu xa mới cưới về đã nói gì với mẹ chồng của bà, nên bà ấy mới trách mắng bà như thế. Tổng Lệ đi qua đứng trước mặt cô, đưa tay lên định đánh cô thì được Thiên Băng đứng lên trước chắn lại, nội Chu bên này cũng bắt đầu uy hiếp.
“Cô thử xuống tay xem tôi có gạch tên cô ra khỏi gia phả nhà họ Chu hay không? Trước mặt tôi mà cô còn dám làm càng như thế, thì thử hỏi sau lưng tôi cô còn làm chuyện tày trời như thế nào nữa.”
Tổng Lệ vừa muốn kêu Thiên Băng tránh ra, khi nghe được lời đe dọa của nội Chu, tay bà ở trên không khẽ run. Bà biết lời mẹ chồng một khi đã nói ra nhất định bà ấy sẽ thực hiện, không một ai có thể ngăn cản bà ấy. Nguyên nhân là vì bà ấy là chủ nhân của Chu gia, người nắm quyền cao nhất ở đây.
Nắm chặt tay lại, bà từ từ để tay xuống.
Nội Chu cảm thấy đã giải quyết mọi chuyện đã xong, bà kêu mọi người xuống dùng cơm.
Suốt buổi, không khí trên bàn ăn ngoại trừ tiếng cười nói của ba người nội Chu, An Hạ và Thiên Băng ra. Thì hai người còn lại, mặt họ đều u ám lại, mỗi người có một suy nghĩ riêng của mình.
Sau khi kết thúc bữa ăn thì ai về nhà của người đấy và nội Chu căn dặn mọi chuyện đến đây là kết thúc, bà không muốn chuyện này lại xảy ra thêm lần nào nữa.
Chương 29: Ý Cô Nói Là Tôi Gây Chuyện?
Ngồi trên xe, An Hạ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài mà không quan tâm đến anh.
Một lúc sau anh lên tiếng.
“Đừng nghĩ có bà nội đứng ra bảo vệ thì cô muốn làm gì thì làm.”
Cô quay qua nhìn anh, mặt không cảm xúc đáp.
“Anh nghĩ quá nhiều rồi, tôi chả có ý muốn can thiệp vào gia đình của anh đâu.”
“Chờ cô người yêu mà anh thương yêu bấy lâu nay trở về thì tôi sẽ rời đi lập tức, không ở lại làm phiền anh đâu mà anh lo.”
Chu Hạo khế hừ một tiếng, hai chân bắt chéo lại, lưng dựa ra sau, bày ra dáng người thoải mái. “Cô chỉ là một quân cờ mà tôi lợi dụng, nên cô có đi hay ở thì quyết định vẫn phụ thuộc vào tôi.”
An Hạ không thể chịu nổi con người này nữa, mà đi qua nắm lấy cổ áo anh quát.
“Chu Hạo, anh đừng có ép người quá đáng, con người cũng có giới hạn của nó. Anh đừng có thấy tôi không nói gì thì làm tới, hạng người như anh sau này nhất định sẽ gặp báo ứng cho mà xem.”
Anh nhíu chặt đôi lông mày lại, chưa có ai dám hành động lỗ mảng như vậy với anh.
Cô hôm nay đúng là quá to gan rồi.
Anh đưa tay lên nắm lấy tóc cô kéo ra sau.
Cô kêu lên một tiếng, người đàn ông này lúc nào cũng mạnh bạo, bản thân mình làm sai mà cứ nghĩ người khác mới sai, còn mình thì luôn luôn đúng.
Anh một tay nắm tóc cô, một tay bóp mặt cô, mặt cúi xuống áp sát với mặt cô.
“Đừng bao giờ ngu ngốc mà làm hành động như khi nãy với tôi, chưa có ai dám làm vậy với tôi cả.” “Nếu không phải cô còn có giá trị lợi dụng thì cái mạng nhỏ này của cô đã mất từ lâu rồi.”
Tiểu A ngồi đằng trước nhìn qua kính chiếu hậu mà hết sức lo lắng cho cô, sao thiếu phu nhân của cậu lại ngốc thế.
Cô ấy ở bên Tổng giám đốc lâu rồi thì cũng hiểu tính khí của anh ấy như thế nào chứ.
An Hạ thở hổn hển đầy tức giận, anh không để ý đến mà mắt vẫn trừng về phía cô cảnh cáo.
Cô quay qua chỗ khác nhưng bị anh bóp cảm kéo lại, cuối cùng dưới sự bắt buộc của anh mà cô nhìn sâu vào đội mắt màu hổ phách ấy.
Mắt anh rất đẹp nhưng nó không phải kiểu đẹp kiều diễm, mà là đẹp của sự lạnh lẽo. Trong con ngươi ấy cô nhìn thấy được hình như có một nỗi buồn chất chứa, trong đầu cô nhanh chóng nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ là vì cô gái ấy sao?
Nhắm chặt mắt lại, thở ra một cách nhẹ nhàng, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới nhỏ giọng nói với anh. “Anh buông tôi ra được chưa? Anh không kiếm chuyện trước thì tôi có manh động như vậy.”
“Ý cô nói tôi là người gây chuyện?”
“Đó là do anh nói.”
“Cô…”
Anh rất muốn cho cô một trận nữa nhưng xe đã dừng ở
cửa biệt thự, anh đẩy mạnh cô ra, rồi mở cửa xe ra rồi đi vào.
Tiểu A thấy Tổng giám đốc không còn ở đây nữa nên mới quay người lại hỏi cô.
“Thiếu phu nhân, cô có sao không?”
Cô lấy tay xoa chiếc cổ bị anh bóp đến ứng đỏ của mình, gượng cười nhìn cậu trả lời.
“Tôi không yếu đuối như cậu nghĩ đâu, thôi cũng trễ rồi, cậu quay xe về xong sau đó nghỉ ngơi đi.”
Tiểu A gật đầu với cô, cô nhận được câu trả lời thì cẩn thận mở cửa bước ra, rồi chậm rãi bước vào trong biệt thự. Tiểu A thấy cô đã vào trong thì mới điều khiển xe chạy đi.
Sáng hôm sau.
Lúc cô chuẩn bị xong mọi thứ đi xuống lầu thì được quản gia báo là anh đã đến công ty trước, vậy cũng tốt tránh gặp mặt lại khó chịu lẫn nhau.
Cô không đến công ty ngay mà đi lại bàn ngồi xuống ăn sáng cùng quản gia Lý, lúc đầu bà ấy không đồng ý vì thân phận của cô là thiếu phu nhân, còn bà chỉ là quản gia ở nhà này thôi, nên không được phép ngồi cùng.
Nhưng sau một hồi ra sức giải thích cho bà là có cô ở đây bà không cần phải quan trọng thân phận gì cả, thì đến lúc này bà mới chịu.
Cả hai ngồi ăn rồi nói chuyện, sau khi ăn xong cô còn cùng bà dọn dẹp.
Cứ như thế cô mang tâm trạng đầy vui vẻ, lạc quan đi đến công ty.
Giữa đường, cô nhận được điện thoại của Ân Khánh.
“Em nghe đây anh.”
Ân Khánh đứng đưa tay vào túi quần, mắt nhìn ra ngoài cửa kính lớn trong văn phòng, từ trên đây nhìn ra vừa hay nhìn được một khoảng lớn thành phố E thu nhỏ.
Công ty của cậu lại nằm ở vị trí có nhiều cảnh đẹp nên lúc nào tâm trạng không tốt, hay là muốn thư giãn là cậu lại thả mình vào khung cảnh bên ngoài.
Nằm chặt điện thoại trong tay, cậu nhỏ giọng nói:
“Tối nay em rảnh không? Anh muốn mời em dùng bữa.” Cô nhìn vào đồng hồ thấy đã bảy giờ mười lăm, mà tám giờ công ty mới bắt đầu làm nên cô giảm tốc độ di chuyển lại mà nói chuyện với cậu.
“Dạ được, anh chọn địa điểm hay là em đây?”
Cô khẽ cười hỏi anh, nhưng rất nhanh thu lại nụ cười đó, mắt đượm buồn.
Lâu lắm rồi cô và anh mới gặp lại, cô có nên nhân cơ hội này nhìn ngắm anh nhiều hơn không?
Tại sao ông trời lại trở trêu thế? Cho cô và anh để lỡ mất nhau?
Ân Khánh, nếu như em không thất thân thì có lẽ em sẽ kiên quyết đấu tranh dành lại quyền tự do cho mình, nhưng em không còn sự trong trắng anh ạ. Nghe tiếng cô cười, cậu cũng cười theo.
Điệu cười này đã bao lâu rồi cậu chưa nghe nhỉ? Cũng khá lâu rồi, nhưng bây giờ cậu đã có thể nghe thường xuyên. “Em hay anh chọn đều được, miễn là những nơi có món mà em thích ăn.”
Khóe mắt cô cay cay khi nghe được giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng của cậu bên đầu dây bên kia.
Người đàn ông ấm áp này, sẽ chẳng thuộc về cô.
“Vậy chúng ta đến quán cũ ngày xưa đi, lúc trước em có đi ngang và thấy còn bán.”
“Được, chiều theo ý em.”
“Vậy nha, hẹn anh bảy giờ ở quán đó, tan làm em qua ngay.”
“Có cần anh đến đón không?”
“Không cần đâu.”
[.]
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô bỏ điện thoại vào túi xách rồi thơ thẩn bước đi trên đường.
Nếu như anh không xuất hiện, cứ biến mất như thế thì có lẽ em sẽ chẳng bao giờ nhớ lại kí ức buồn năm ấy.
Ấn Khánh à! Anh là một chàng trai tốt, em mong…mong sẽ có ai đó thay em yêu anh thật nhiều, chăm sóc anh luôn cả phần của em.
Là em yếu đuối nên mới để vụt mất anh.
Em hối hận lắm.
Nhưng cũng muộn rồi.
Nhưng mà…
Anh có yêu em đầu nhỉ.
Đúng thể.
Anh chưa từng nói anh yêu em.
Em lại mơ tưởng nữa rồi.
Cô nở nụ cười chua xót, trên đời này chả ai yêu mình cả, một cô gái như mình sinh ra sao mà thất bại như thế, con
gái người ta thì luôn được yêu thương, bảo vệ. Còn cô thì tự mình bảo vệ mình, những người hiếm hoi thương yêu cô cũng không thể ở bên cạnh che chở cô mãi được. Vừa đi vừa suy nghĩ, cô đến công ty khi nào không hay. Tới nơi thì chỉ mới bảy giờ bốn mươi lắm. Cô tranh thủ đi pha một ly cà phê uống cho tỉnh táo, làm công việc thật tốt.
Hôm nay cô không thể để có chuyện gì xảy ra được, tối còn có cuộc hẹn với An Khánh nữa.
Một tay vừa cầm ly cà phê đang bóc khói, một tay thì cầm túi xách cô thong thả từ từ đi vào phòng.
Bây giờ cô nên tập thói quen không nên cảm thấy tự ti, sợ hãi khi đứng trước anh nữa, nếu không anh sẽ lấy lí do đó mà hết lần này đến lần khác kiếm chuyện với cô. Mà cô thì đã quá mệt với việc bị anh làm phiền. Trong phòng Chu Hạo đang ngồi xoay ghế hướng ra ngoài tấm kính sau bàn làm việc, mắt nhìn dòng xe đang chạy hối hả dưới đó.
Đây là hình ảnh quá đổi quen thuộc với anh, nhưng anh vẫn thích ngắm nhìn nó, bởi nhìn những chiếc xe ấy chen chút chạy qua nhau, anh lại thấy nó như cuộc đời của anh vậy.
Bận rộn chuyện công ty, không có thời gian để nghỉ ngơi, chuyện gia đình bấy lâu nay cũng khiến anh hết sức đau đầu.
Nhưng khoảng thời gian này, người anh yêu cô ấy đi đâu anh vẫn chưa tìm ra, còn bà nội thì kiên quyết chỉ chấp nhận mỗi An Hạ là cháu dâu của mình.
Đang nghĩ đến những chuyện đã xảy ra thì nghe được tiếng *cộp cộp* của giày cao gót đi vào, anh trở lại khuôn mặt lạnh lùng như thường ngày, xong xoay ghế lại.
Chương 30: Anh Lo Lắng Cho Cô
Thấy cô đang đi về bàn làm việc của mình, trên tay là ly cà phê nóng khói còn đang bốc lên.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng người nhỏ bé của cô, giọng nói không mấy vui vẻ vang lên. “Cô vào không biết gõ cửa à? Còn nữa gặp tôi sao không chào?” Cô vào thấy anh như đang suy nghĩ cái gì đó nên là đi thắng về chỗ ngồi luôn, nhưng chưa kịp đặt mông ngồi xuống thì ở phía sau tự nhiên anh quay lại từ lúc nào mà lên tiếng.
Cô giật mình, tay không giữ vững khiến ly cà phê đổ lên bàn tay trái một mảng.
Nhanh chóng cơn đau rát truyền tới làm cô nhắn chặt mày lại, vội đặt ly cà phê xuống bàn, rồi cầm lấy bàn tay lên xem.
Chưa kịp làm gì thì đã thấy anh đã đi qua đây từ lúc nào, đang cầm lấy tay cô quan sát.
Sau đó không nói lời nào mà dẫn cô đi vào phòng riêng chuyên dụng của Tổng giám đốc giúp cô ngâm bàn tay vào nước lạnh.
Cô thì đứng đó như một đứa ngốc không phản ứng gì, mà chỉ biết chăm chú nhìn anh làm những hành động khó hiểu.
Từ khi nào mà anh lại tỏ ra quan tâm cô như thế? Hay là hôm nay anh ta lúc đi đến công ty đã gặp tai nạn nên đụng trúng phần đầu rồi?
Đang suy nghĩ xem lí do mà anh đột nhiên đổi xử tốt với mình, thì bên tai nghe được giọng nói đầy mỉa mai của anh.
“Hậu đậu như cô thì sao đấu lại tôi?”
Cô bĩu môi nhìn anh, mới có một chút suy nghĩ tốt về anh mà bị lời nói này làm cho tan biến.
Đúng là người đàn ông khó ưa, chả lúc nào làm cho người ta cảm giác được vui vẻ cả.
Chỉ biết làm cho người ta mất hứng là giỏi.
Cô kéo tay lại, ngẩng đầu lên, mắt trừng lớn với anh.
“Ai cần anh để ý.”
Anh thu lại dáng vẻ mất kiểm soát của mình khi nãy, đứng thắng người lên, miệng nhếch lên nói lời thách thức.
“Tôi nói như thế là muốn cho cô biết, cô chống không lại tôi đâu, hừ.”
Nói xong anh lướt qua người cô đi ra ngoài.
Anh không hiểu bản thân mình đang làm gì, khi thấy cà phê đổ lên tay cô, anh đã không suy nghĩ mà đi nhanh qua.
Anh điên rồi nên mới hành động như thế. Anh đưa tay lên đánh vài cái lên đầu.
Cô tức giận giậm chân thật mạnh xuống sàn, nghiến răng nói:
“Chu Hạo, anh hãy chờ đó. Tôi sẽ khiến cho anh phải hối hận về những lời nói ngày hôm nay. Tôi sẽ trả lại anh cả vốn lẫn lời.”
Nhìn xuống bàn tay đã đỏ lên một mảng, cô thở dài bất lực, vô duyên vô cớ lại có vết thương này.
Anh ta đúng là sao chổi mà, lần nào gặp anh ta cô không gặp chuyện này thì cũng gặp chuyện nọ. Sao số cô lại xui xẻo khi gặp phải anh ta thế.
[…]
Sau sự cố lúc sáng thì cả ngày làm việc hôm nay của cô trôi qua một cách thuận lợi, cô ước gì ngày nào cũng được như thế, vậy là đỡ phải lo thêm nhiều thứ không đáng quan tâm đến.
Lúc về thì để qua mắt bà nội nên cô bắt buộc phải lên xe cùng anh về biệt thự, thấy cô, Tiểu A liền gật đầu chào hỏi. Cô cũng đáp trả cậu, cô biết khi có anh cậu sẽ như thế vì sợ lỡ miệng kêu cô là thiếu phu nhân lại khiến anh không vui mà cáu gắt.
Tiếp xúc nhiều với cậu thì cô cũng hiểu được phần nào về câu.
Cậu ấy là một thư ký thân cận bên cạnh anh đã nhiều năm, hiểu được tính cách, ăn mặc và sở thích của anh.
Cậu ấy là người tốt, thân thiện với mọi người, đối xử bình đẳng giữa cấp trên và cấp dưới.
Từ lúc gặp cậu cho tới giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy cậu có điểm nào xấu để cô chê cả, có thể cậu ấy sau này sẽ là một người chồng, người cha rất yêu thương vợ con.
[…]
Về đến biệt thư, cô chào Tiểu A rồi bước xuống xe đi nhanh vào.
Chu Hạo nhìn hành động gấp gáp của cô mà mắt nheo lại, hơi thở tỏ ra nguy hiểm.
Cô ta có chuyện gì mà vội vàng thế? Nguyên ngày nay anh để ý thấy cô cứ nhìn đồng hồ suốt, đến giờ công ty tan ca là lập tức vui vẻ hẳn ra.
Còn về phía cô thì chạy thật nhanh lên phòng sửa soạn mà không kịp chào hỏi quản gia Lý, thường ngày khi về tới là cô lại chạy ngay vào nói chuyện với bà.
Nhưng hôm nay ngoại lệ, cô có hẹn với Ân Khánh lúc bảy giờ, mà giờ đã năm giờ ba mươi, cô phải chuẩn bị bây giờ thì mới kịp.
Cô thay hết bộ này đến bộ khác, ngắm nhìn mình trong gương, sau đó lại lắc đầu không vừa ý.
Cô có vài bộ đồ nên chẳng bao lâu là đã không còn bộ nào cho cô thay, nhìn một đống hỗn độn trên giường, cô đứng khoanh tay lại, mặt đăm chiêu.
Cuối cùng cô quyết định chọn đầm chữ A váy xòe màu hồng nhạt, phần cánh tay có lớp vải voan trắng điểm nhẹ, ở eo có một thắt rút nhỏ để tôn lên dáng người cân đối của cô, bộ váy khiến cô trở nên dịu dàng, nữ tính hơn khi mặc vào.
Nhìn mình trong gương một lần nữa, cô gật đầu vừa ý với cách phối đồ này, vừa cảm thấy nhẹ nhàng nhưng không quá thô thiển.
Cô đi lại bàn cầm lấy một cái túi xách nhỏ, rồi đi ra ngoài. Vừa bước chân tới cửa thì đã nghe được giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên phía sau.
“Cô đi đâu đó.”
Cô hít sâu một hơi, chậm rãi quay người lại, mặt không biểu cảm nhìn anh.
“Tôi đi đâu là quyền của tôi và tôi không có nghĩa vụ làm
4/7
Nói xong cô cầm lấy túi xách hiên ngang đi ra ngoài mà không để ý đến sắc mặt của anh sau khi nghe cô nói thì lập tức đen lại, anh nắm chặt tay, gân xanh nổi đầy trên đó.
An Hạ nhìn đồng hồ thấy đã sáu giờ ba mươi, cô đón xe taxi rồi nói địa chỉ cho bác tài xế.
Ngồi trên xe, hai tay cô siết chặt lại với nhau, trong lòng của cô bây giờ khá là hồi hộp.
Khi gặp cậu rồi, chuyện đầu tiên cô nên làm là gì đây?
Chào hỏi sao?
Như vậy thì quá xa lạ, cô và cậu vốn dĩ đầu phải mối quan hệ đó.
Mắt hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, sao trong lòng cô cảm thấy có điều gì không ổn sắp xảy ra.
Mày nhíu chặt lại, có phải cô quá lo lắng mà nghĩ sâu xa rồi không?
Bác tài xế ngồi phía trước thông qua kính chiếu hậu nhìn cô ngồi phía sau làm những hành động điên khùng thì không khỏi lắc đầu ngao ngán.
Tuổi trẻ bây giờ thật khó hiểu.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước quán ăn mà cô và cậu hẹn nhau.
Bước xuống xe, trong đầu An Hạ lập tức xuất hiện hàng loạt ký ức thời thơ bé lại ùa về.
Bao lâu rồi cô không về đây ăn nhỉ?
Hơn mười năm rồi, ngày cô và gia đình rời đi thì cũng là lúc cô không về lại đây nữa, hôm vô tình đi ngang qua đây thấy quán vẫn hoạt động bình thường cô vui lắm.
Ít ra còn có một cái gì đó để kỉ niệm về cô và cậu.
“An Ha.”
Ân Khánh đứng sau lưng cô, tay để vào túi quần kêu lớn tên cô.
An Hạ giật mình, quay đầu lại nhìn.
Hình ảnh chàng thiếu niên năm ấy cũng đứng như vậy mà kêu cô, cậu nở nụ cười thật tươi, đôi mắt sáng trong của cậu luôn nhìn về hướng của cô.
Cô bật cười với cậu, chàng trai năm ấy nay đã trưởng thành, cao ráo, ăn mặc trang nghiêm, nay lại còn là Tổng giám đốc của một công ty lớn.
Hai người như tách biệt ra hai thế giới khác nhau, cậu ở trên cao, còn cô thì ở dưới thấp.
Địa vị xã hội hoàn toàn không phù hợp với nhau. Ấn Khánh bước từng bước một về phía cô, khoảng cách ngày một gần, thời gian trôi qua dường như chậm lại. Mọi thứ xung quanh tưởng chừng như chỉ có hai người.
Đây là người con gái mà cậu yêu, cậu đã dành hết thanh xuân của mình để tạo dựng sự nghiệp chỉ mong một ngày nào đó khi gặp lại cô, cậu có thể quang minh chính đại đứng trước mặt cô tỏ tình, mà không lo bản thân mình không làm được gì cho cô.
Chu Hạo ngồi trong xe, mắt nheo lại nhìn hai người, miệng nhếch lên nói thầm.
“Thì ra các người hẹn gặp sau lưng tôi, định xem tôi là thằng ngốc à?”