Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng
Tập 16: Ngoại Truyện Về Chu Hạo (c151-c160)
❮ sautiếp ❯Chương 151: Ngoại Truyện Về Chu Hạo Và An Hạ 10
Chu Hạo mừng rỡ nhấc An Hạ lên xoay một vòng rồi hét lớn.
“Cô ấy đồng ý làm vợ tôi rồi.”
An Hạ giật mình ôm chặt cổ anh, cô cúi đầu xuống chạm đầu mình vào đầu Chu Hạo. Anh cũng ngẩng đầu lên đón nhận, nhưng giây lát anh chuyển sang môi cô hôn lên. An Hạ nhẹ nhàng đáp trả anh. Giữa lúc hai người đang mặn nồng thì xung quanh cả đám người xông ra vỗ tay rộn ràng, An Hạ hốt hoảng mở to mắt nhìn mọi người. Chu Hạo đặt cô đứng xuống, nằm lấy tay cô dẫn lên sân khấu mà mình đã chuẩn bị.
Cô đi theo anh, từ phía sau đột nhiên xuất hiện một ông lão mặc tây trang. Chu Hạo liền nói cho cô biết ông ấy là ai.
“Đây là người chủ hôn mà anh mời đến.” Chu Hạo dìu cô lên cho cô đứng đối diện với mình, cả hai trao cho nhau ánh mắt đầy yêu thương. An Hạ cảm thấy giây phút này chính là mốc thời gian quan trọng nhất cuộc đời của cô, tuy không phải là hôn lễ gì quá hoành tráng nhưng lại có đầy đủ người thân bên dưới chúc phúc cho cô.
Có bà nội, ba mẹ cô, mẹ chồng, vợ chồng Thiên Băng, vợ chồng Di Nhã. Chỉ cần bao nhiêu đây cũng đủ khiến cô vui không ngớt rồi.
Chu Hạo nâng mặt cô qua kéo cô về với thực tại, anh nhìn cô mỉm cười.
“Bây giờ không phải lúc cho em nghĩ đến chuyện khác.”
Xong anh quay qua nói với người chủ hôn.
“Có thể bắt đầu rồi ạ.”
Người đó gật đầu với anh và tiến hành hôn lễ, đến màn trao nhẫn Chu Hạo nắm chặt lấy tay An Hạ, anh nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đời này gặp được em chính là may mắn nhất của anh, cảm ơn em đã chấp nhận tha thứ cho người đàn ông tồi tệ này cho hắn ta một cơ hội để làm lại. Cảm ơn em đã sinh cho anh một cậu con trai kháu khỉnh và một cô con gái đáng yêu. Anh biết dù cho có nói bao nhiêu đi nữa cũng không đủ để diễn tả tình cảm mà anh dành cho em. Từ nay về sau anh sẽ luôn yêu thương, che chở, bảo vệ ba mẹ con em. Dù có ra sao thì tình cảm của anh dành cho em là mãi mãi không bao giờ thay đổi. Diệp An Hạ! Em có đồng ý làm vợ của anh không? Cùng anh đi tiếp phần đời còn lại.” Đáy mắt An Hạ chứa đựng hơi nước, cô nghẹn ngào trả lời.
“Em đồng ý.”
Chu Hạo cẩn thận đưa nhẫn vào ngón áp út cho cô còn nâng tay cô lên khẽ hôn.
Tới phiên An Hạ, cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh. Ngay tại khoảnh khắc này cô nhớ đến những chuyện đã xảy ra giữa hai người họ.
“Dù anh đã từng tổn thương em rất nhiều, khiến em đánh mất đi người mà em thương suốt mười hai năm. Em cũng không phải là người tốt, em lấy mạng sống của người anh yêu ra dọa bắt anh ly hôn với em. Em còn mua hết cổ phần để đẩy anh vào đường cùng. Nhưng chung quy lại những gì anh đã làm vì em thật sự khiến em rất biết ơn. Cảm ơn anh đã thay em xử lý những người không tốt, cảm ơn anh đã bất chấp mạng sống của mình để cứu lấy em. Khi viên đạn găm sâu vào chân anh, lúc ấy tim của em đau đớn không thôi em biết thời điểm đó em chưa có tình cảm gì với anh. Nhưng thấy có người dám hy sinh mạng sống của mình để cứu em, em rất cảm động. Sau này dù có như thế nào đi nữa, em vẫn sẽ yêu anh và các con của chúng ta. Chu Hạo! Anh có đồng ý làm chồng của em không? Cô gái từng cướp mất tất cả của anh.”
Bên dưới ai cũng đỏ mắt cố kìm nén cảm xúc của mình lại, Chu Hạo và An Hạ khó khăn lắm mới đến được với nhau, nhìn hai người có cái kết viên mãn ai cũng vừa vui vừa đau lòng. Trải qua bao nhiêu gian khổ cuối cùng cũng về bên nhau.
Chu Hạo bật cười, An Hạ bước đến lau đi nước mắt đang trào ra trên mặt anh.
“Anh đồng ý.”
An Hạ từ từ mang nhẫn vào cho anh, xong cả hai trao cho nhau một nụ hôn thật sâu.
“Hai con không đợi ba về để chúc phúc sao?”
Trong không khí lãng mạn và hứng khởi thì bỗng một giọng nói không vui vang lên, tất cả đồng loạt hướng ra sau nhìn thì phát hiện có một người đàn ông trung niên mặc đồ tây trang. Tuy tuổi trông đã lớn nhưng vẫn không che giấu được sự lịch lãm, nghiêm trang của ông.
Tổng Lệ nhìn người đàn ông đó, chân bà bất giác đứng lên mắt ửng đỏ bật khóc. Chu Hạo cũng giật mình nhìn chằm người đàn ông ấy, riêng An Hạ và mọi người ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông này là ai?
Nội Chu bày ra bộ mặt không vui, lạnh nhạt nói:
“Bỏ vợ bỏ con đi mất giờ mới chịu về mà còn trách ai.”
Chu Nam cười cười, ông đi đến trước mặt nội Chu cúi thấp đầu.
“Con xin lỗi mẹ, con đã về.” Nội Chu ghét bỏ con trai của mình mà nhìn đi hướng khác, Chu Nam nhìn sang Tống Lệ. Hai người nhìn nhau thật lâu dường như xung quanh không có một ai có thể xen vào thế giới của hai người. Chu Nam tiến lên một bước, xong không nói câu nào mà kéo Tống Lệ ôm vào lòng. Tổng Lệ òa khóa, tay hờn dỗi đánh mấy cái lên lưng ông.
“Sao không đi luôn đi, để tôi thành quả phụ luôn cũng được.”
“Bà xã đừng giận, anh biết em chịu khổ rồi. Nhưng anh không còn cách nào chỉ chờ em thông suốt mới quay về thôi.”
Chu Hạo nhìn cảnh trước mắt, mặt đen lại.
“Ba mẹ hai người có thôi đi không? Hôm nay là ngày dành cho tụi con.”
An Hạ hết nhìn Chu Nam và Tống Lệ rồi nhìn Chu Hạo sau khi nghe anh xưng hô với người đàn ông đó.
“Anh nói gì vậy?”
“Đó là ba của anh và cũng là ba chồng của em đấy.”
An Hạ ngạc nhiên trừng to mắt nhìn, từ lúc cô được gả vào Chu gia cho đến hiện tại đây là lần đầu cô thấy mặt ba chồng của mình. Cô không sốc mới lạ, giờ được tận mắt thấy ông cô mới cảm thán một câu Chu Hạo là được gen của ba truyền lại.
Đời người có được mấy lần, cứ yêu đi cứ nói hết lòng mình ra biết đâu nhận lại được kết quả tốt. Bạn càng trốn tránh chỉ khiến bạn thêm đau khổ mà thôi, nếu có thể hãy cho nhau cơ hội. Đừng để bản thân mình chịu thiệt, mình im lặng không nói thì ai biết được trong lòng mình nghĩ gì. Khi cảm thấy trái tim đã rung động vì ai đó, đừng trốn tránh mà hãy nhắm mắt lại tự chúng ta cảm nhận nó.
Ông trời không bao giờ đối xử không công bằng với ai bao giờ, chỉ là ông muốn thử thách sức chịu đựng của chúng ta đến đâu mà thôi. Đến một lúc nào đó, khi đã thật sự đúng thời điểm chính là điểm cuối của bến bờ hạnh phúc.
Hạnh phúc trong tầm tay của chúng ta, việc có nó hay không là do chúng ta định đoạt. Trước khi An Hạ gặp Chu Hạo, cô ấy không có ai bên cạnh. Sau khi cô ấy được lấy anh, cô dường như có thêm nhiều bạn. Nếu nói ngay từ đầy An Hạ gặp Chu Hạo là sai thì không đúng, nếu như không có cuộc hôn nhân định mệnh đó An Hạ sẽ không biết Thiên Băng, Lãnh Thần, Hàn Thiên và cả Di Nhã nữa.
Quan trọng hơn cô không có người chồng hết mực yêu thương cô và hai bảo bối đáng yêu Thiên Bảo và Thiên An.
Dù cuộc sống viên mãn đến muộn nhưng cô chấp nhận bản thân chịu thử thách để có nó, cô hoàn toàn thỏa mãn với cuộc sống hiện tại. Người đàn ông cô thương đang đứng bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô và anh ấy sẽ cùng cô đi tiếp phần đời còn lại. Đến đây thì Chu Hạo và An Hạ chào tạm biệt mọi người, cảm ơn mọi người đã theo dõi suốt hành trình gian lao của chúng mình.
Chương 152: Ngoại Truyện Về Thiên Băng Và Lãnh Thần 1
Sau đêm hôm đó, Lãnh Thần ngày ngày chạy đến cổng nhà Chu gia để tìm Thiên Băng giải thích và xin cô tha thứ cho mình, anh không ngờ cô lại có phản ứng mạnh như vậy, nếu biết trước chuyện xảy ra ngày hôm nay anh sẽ không làm thế với cô. Nhưng giờ thì đã muộn rồi, anh cần phải nói rõ với cô lòng của mình như thế nào để cô không giận nữa.
Anh đưa tay bấm chuông cửa dữ dội mãi một lúc sau mới có người giúp việc đi ra mở cửa cho anh. “Lãnh Tổng đến đây là tìm tiểu thư sao? Cô ấy hiện giờ không muốn gặp cậu.”
Lãnh Thần không còn tâm trí nào mà nghe cô ấy nói nữa, anh lướt qua người nữ giúp việc đi một mạch vào trong. Anh không do dự lập tức lên lầu đi đến phòng của Thiên Băng.
“Cậu rời khỏi đây đi không là tôi bị mắng đấy.” Mặt cô giúp việc nhăn nhó đến khó coi, phận chỉ là người làm trong nhà nên cô ta đâu có quyền quyết định thay chủ. Chủ nói một là một, hai là hai nói không gặp thì chính là không được cho vào, nếu không sẽ bị đuổi việc như chơi.
Lãnh Thần bắn ánh mắt đỏ ngầu sang cô ta, giọng trầm vang lên khiến người nghe rợn sống lưng.
“Đi xuống, các người cứ yên tâm có tôi ở đây cô ấy sẽ không làm khó mấy người đâu.”
Tuy có chút do dự nhưng mà bắt gặp cái nhìn cảnh cáo quá đáng sợ khiến mọi người bỏ chạy xuống lầu chừa lại không gian cho anh.
Lãnh Thần hít một hơi thật sâu điều chỉnh tại tâm trạng của mình mới đưa tay lên gõ nhẹ lên cánh cửa bằng gỗ trước mặt.
“Thiên Băng, anh biết em đang ở bên trong em ra nói chuyện với anh có được không?”
Cô nằm trên giường, đắp chăn qua khỏi đầu, cơ thể cuộn tròn lại khóc thút thít. Cái cảm giác bị người mình thương ép buộc nó khó chịu làm sao. Dù cho cô có yêu anh đi nữa thì anh cũng không thể nào làm chuyện đó với cô kia chứ.
Thấy không có dấu hiệu nào trả lời, anh lần nữa đưa tay lên gõ xong lập lại lời nói:
“Có chuyện gì thì chúng ta cứ trực tiếp mà nói chuyện, em đừng có né tránh anh có được không? Anh biết anh sai rồi, là anh không nên làm vậy với em. Em đi ra đi, muốn đánh muốn chửi gì thì tùy em chứ em đừng có dùng phương thức này để trừng phạt anh.”
Thiên Băng che miệng lại kiềm chế tiếng nức nở của mình, cô biết nếu cô không ra ngoài anh sẽ không chịu bỏ về sẽ đứng trước cửa phòng nói mãi. Nhưng tình hình hiện tại không gặp mặt chính là giải pháp thích hợp nhất.
Cô khịt khịt cái mũi, tay lau vội mấy giọt nước mắt còn vương trên má xong đẩy chăn ra ngồi dậy. Ánh mắt kiên định nhìn vào cánh cửa đóng chặt phía trước, cô điều chỉnh lại giọng nói của mình sao cho không còn nghẹn ngào nữa mới lên tiếng. “Anh về đi hiện tại em chưa muốn nói chuyện với anh, khi em bình tĩnh lại sẽ hẹn anh nói chuyện sau.” Lãnh Thần biết cô bắt đầu chấp nhận nói chuyện
với mình liền gấp gáp trả lời:
“Nếu em không chịu đi ra gặp anh thì anh sẽ đứng đây đến khi em bước ra thì thôi.”
Hai tay Thiên Băng để bên người siết chặt lại, lời nói của anh khiến cô càng tức giận hơn. Sao anh có thể cứng đầu như vậy, đối với người khác anh có thể dùng chiêu thức này nhưng ngay cả cô, anh cũng đối xử như vậy là sao?
Sự tủi thân cùng nỗi uất ức khiến nước mắt vừa mới nhịn được một lúc giờ lại trào ra như suối. “Anh mà cứ ép em như thế em sẽ không bao giờ cho anh thấy mặt nữa, em cho anh ba phút để rời khỏi đây. Nếu anh còn do dự và cứ làm ầm lên thế đừng trách em làm căng.”
Lãnh Thần bất lực cúi đầu dựa vào cửa, tay vô thức nắm chặt lại đánh mạnh lên vách tường kế bên. Nghe tiếng động mạnh khiến thân thể Thiên Băng có chút dao động nhưng cô đã khôi phục lại như cũ, lý trí mách bảo cô không nên mềm lòng ngay lúc này. Anh thấy cứ như thế này mãi cũng không được gì, cô lại là người nói được làm được nên khiến anh sợ hãi hơn mà lùi chân về sau mấy bước nói vọng vào. “Được, anh về nhưng em nhớ giữ gìn sức khỏe có biết không?”
Anh nở nụ cười gượng gạo khi không nghe thấy tiếng cô đáp trả, cảm thấy bản thân bây giờ thật thất bại, anh từ từ đi xuống lầu và ra khỏi Chu gia. Thiên Băng nằm trong phòng không còn nghe tiếng động gì bên ngoài nữa, lúc này thân thể cô ỉu xìu ngã xuống nệm như người không còn sức sống.
Đến trưa nội Chu hay tin lập tức kêu người đưa bà đến thăm cô, vừa vào bà đã bắt gặp hình dáng nhỏ bé nằm lăn lóc trên giường, khuôn mặt bơ phờ bà nhìn mà xót. Đây là cháu gái mà bà hết mực cưng chiều, ấy vậy mà bây giờ như người mất hồn không còn hay biết chuyện gì.
Bà cẩn thận chống gậy đi đến gần cô hơn, còn người giúp việc được bà kêu đi xuống rồi. Thiên Băng cảm nhận có ai bước vào phòng nhưng cô nghĩ người giúp việc mang đồ ăn lên cho cô nên cô không có phản ứng gì.
Nội Chu đưa tay ra xoa nhẹ lên mái tóc dài uốn xoăn của Thiên Băng một cách nhẹ nhàng, thân thương nhất. Nhận thấy hơi ấm quen thuộc cô vội quay người lại phát hiện người ngồi sau lưng mình là bà nội. Mắt Thiên Băng đỏ ửng lên ngồi bật dậy đưa đôi mắt chứa đầy hơi sương nhìn bà.
Nội Chu nhích người lên một chút, bàn tay già nua nhăn nheo run run lau đi những giọt nước mắt đang chảy ra của cô, giọng nói bà ấm áp vang lên: “Ngoan, có chuyện gì nói cho bà nội nghe.”
Thiên Băng như tìm được người cho mình chỗ dựa, cô nhào tới ôm lấy thân thể gầy yếu của bà, cái mũi hít lấy hương thơm nhàn nhạt trên người bà phát ra mà cô cảm thấy giờ phút này thật bình yên. “Bà nội ơi tâm con đau quá.”
Nội Chu khẽ vuốt dọc sống lưng Thiên Băng rồi còn VỖ VỖ mấy cái như để dỗ dành một đứa trẻ. “Chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết hết, con nói cho bà nội nghe con đã gặp vấn đề gì rồi?” Thiên Băng biết bà đang an ủi mình nhưng chuyện như thế này cô không muốn nói cho bà biết, sợ bà tức giận lại lo lắng mà sinh bệnh. Tuổi bà đã già rồi không nên chịu đả kích lớn như thế này nữa.
“Không có gì đâu ạ, đột nhiên tinh thần của con nó xuống dốc tệ như thế đấy. Chỉ cần ngủ một giấc sang ngày hôm sau là khỏe ngay. Bà nội nên tiến hành theo kế hoạch để giúp chị dâu đi.”
“Được rồi, nếu có chuyện gì con phải nói cho bà nội biết nha.”
“Dạ.”
Nội Chu biết cô khó xử nói không được nên cũng không ép Thiên Băng nói ra, nếu cô cảm thấy bây giờ chưa tiện thì để nó tự mình nói ra sẽ tốt hơn. Làm khó nó khác nào đưa nó vào con đường không lối thoát.
Lãnh Thần sau khi rời khỏi Chu gia lập tức hẹn Hàn Thiên đi quán Bar uống rượu, lúc Hàn Thiên đến đã thấy anh đã ngà ngà có dấu hiệu say sỉn đến mức không thể chống đỡ được cơ thể nữa.
Cậu đi qua thở dài một tiếng, hết Chu Hạo rồi tới Lãnh Thần sao số của cậu lại xui đến mức gặp phải hai thằng bạn như thế này. Một thằng thì tâm trí không được minh mẫn, vợ tốt lại cố tình muốn đuổi đi. Còn một thằng thì thất tình bị gái bỏ ngồi đây. Cậu đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, cướp đi chai rượu từ tay Lãnh Thần rồi gặng hỏi: “Mày lại có chuyện gì nói tao nghe?”
“Thiên Băng giận tao rồi.”
Lãnh Thần giọng mếu máo nói với Hàn Thiên, ngược lại khóe môi cậu giật giật khi lần đầu thấy bộ dạng này của Lãnh Thần. Phải biết trong nhóm ba người bọn họ, anh lúc nào cũng kiểu bất cần đời không buồn mở miệng lên tiếng, nay lại vì gái ngồi đây uống rượu giải sầu còn khóc nữa.
Cậu lắc đầu khinh bỉ. “Rồi ai cũng dính đến lưới tình.”
Chương 153: Ngoại Truyện Của Thiên Băng Và Lãnh Thần 2
Nhìn bạn của mình cứ như người mất hồn như vậy
mà lòng cậu cũng đứng ngồi không yên. Hàn Thiên thở dài một tiếng xong nhích người qua gần chỗ Lãnh Thần đang ngồi, cậu nhỏ giọng khuyên. “Dù cho có chuyện gì thì cũng nên bình tĩnh để giải quyết, mày nói tao nghe là mày và Thiên Băng đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Lãnh Thần nâng tay uống một ngụm rượu, trong đầu hiện rõ cảnh tưởng ngày đó mà miệng lẩm bẩm.
“Là lỗi do tao, nếu tao không manh động không ép buộc em ấy thì sẽ không có cớ sự ngày hôm nay.” Hàn Thiên nghe xong trợn to mắt nhìn người trước mặt, cậu không nghe lầm đấy chứ nó nói nó đã cưỡng ép Thiên Băng.
“Mày điên rồi hả sao lại làm vậy với em ấy. Tao nói cho mày biết dù Thiên Băng có yêu mày sâu đậm đến nhường nào thì mày cũng không được làm vậy. Thà mày để em ấy tự nguyện, tâm hồn con gái rất mỏng manh, mày cường bạo con người ta như vậy sẽ để lại một vết sẹo trong lòng em ấy đấy.” Tâm trí của anh bây giờ đã rối như tơ nhện, cậu càng nói anh càng sợ hãi thêm. Sợ Thiên Băng nhất thời đau lòng mà bỏ anh lại không quan tâm anh nữa.
Nghĩ đến khả năng đó, Lãnh Thần gạt Hàn Thiên sang một bên cơ thể lảo đảo bước ra khỏi quán. Cậu khó hiểu nhìn anh xong vội chạy theo, để một người say sỉn đến đứng không vững đi một mình thật không an toàn chút nào.
Hàn Thiên tiến đến đỡ lấy anh, gấp gáp hỏi:
“Mày định đi đâu?”
Mắt Lãnh Thần mơ màng nhìn về phía trước buộc miệng lên tiếng: “Đi tìm Thiên Băng tạo không thể cứ vậy mà mất em ấy được.”
Hàn Thiên bất lực nhìn thắng bạn của mình, manh động nhất thời làm gì rồi giờ làm khổ bản thân. Cậu rất muốn đứng đây mắng cho nó thức tỉnh nhưng thấy bộ dạng đau đớn tột cùng của Lãnh Thần cậu lại không nỡ thốt nên lời.
Sau một hồi vất vả thì cuối cùng cả hai đã đứng trước cổng Chu gia, Lãnh Thần dựa người vào tường tay đưa lên đập mạnh lên cửa sắt. Hàn Thiên mím môi muốn tiến lên ngăn cản hành động quá khích của anh nhưng cậu lại không dám, nó mà nổi nóng thì cậu có nước bị ăn đập.
Người giúp việc nghe tiếng động lớn liền vội chạy ra xem, thấy bên ngoài có hai thanh niên đang đứng đó, nhìn kỹ cô phát hiện ra là Lãnh tổng và Hàn tổng. Cô ấy định đi ra mở cửa thì trong đầu chợt nhớ đến những gì tiểu thư căn dặn.
“Chị không được mở cửa cho bất kì ai vào khi chưa có sự đồng ý của tôi, đương nhiên ngoại trừ người nhà Chu gia ra.”
Hàn Thiên thấy có người đứng gần cửa nên thay mặt Lãnh Thần kêu lên.
“Cô mở cửa giúp chúng tôi với, bạn tôi nó muốn gặp Thiên Băng nói chuyện một lát.” Cô giúp việc đi lại đưa tay nắm lên song sắc, mặt nhắn lại khó khăn thốt lên:
“Xin lỗi hai vị, tiểu thư đã nói sẽ không cho ai vào
nhà ngay lúc này.”
“Kể cả tôi luôn sao?”
Hàn Thiên đưa ngón trỏ chỉ vào ngực mình, không ngờ Thiên Băng một khi nổi giận lại ra lệnh đáng sợ như vậy. Song cậu nhìn sang Lãnh Thần đứng đó chỉ biết lắc đầu.
Xem ra bạn của cậu sẽ khổ rồi, dám đùa với lửa thì có gan chịu chết đi.
Lãnh Thần tuy đã ngà ngà say nhưng thính giác vẫn nghe rõ cô ấy nói gì, anh mệt mỏi ngồi bệt xuống mặt đường gào khóc thảm thiết.
“Em ra gặp anh đi Thiên Băng, tất cả là lỗi do anh em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được, nhưng anh xin em đừng hành hạ bản thân mình như vậy.”
Hàn Thiên đau lòng đưa tay nâng người anh đứng lên nhưng Lãnh Thần không chịu mà gạt tay cậu ra.
“Mày đừng có đụng tao, tao muốn ngồi đây chờ em ấy chấp nhận cho tao vào.”
Hai tay bên hông cậu cung lại thành nắm đấm, cậu thật sự muốn đánh cho nó một trận để tỉnh ra. Chuyện đâu còn có đó sao phải tự làm khổ bản thân mình như vậy.
“Trước tiên mày theo tao về đã rồi ngày mai lại đến, biết đâu qua đêm nay Thiên Băng nguôi giận và cho mày một cơ hội thì sao?”
Thiên Băng nghe anh đến dưới nhà, cô đã đi ra ban công từ trên lầu nhìn xuống. Thấy bộ dạng tệ hại của anh như vậy cô thật sự rất xót, nước mắt lần nữa thi nhau rơi xuống, bất giác cô nghẹn ngào nói:
“Tại sao anh lại chọn cách đó để đối xử với em? Em là con người cũng biết đau cơ mà.” Đột nhiên trời mưa kéo tới ầm ã không có một chút báo hiệu nào. Người giúp việc vội vàng chạy vào trong, riêng Lãnh Thần và Hàn Thiên vẫn đứng đó.
Anh không đi thì làm sao cậu có thể bỏ anh lại được.
Lãnh Thần mặt ngơ ngác nhìn vào trong, anh không có ý định nào đứng lên rời khỏi chỗ này cả. Hàn Thiên thấy bạn mình như vậy đau lòng không thôi, cậu khụy một chân xuống bên cạnh Lãnh Thần nhỏ giọng nói:
“Chúng ta về thôi mày đừng hành hạ bản thân mày nữa.”
“Tao không đi đâu hết.
Thiên Băng đã nhịn không được nữa mà đi xuống lầu cấm lấy dù che mưa đi ra cổng. Thấy bóng dáng cô thấp thoáng trong làn mưa, mắt Lãnh Thần hiện lên vẻ tươi cười, anh gấp gáp đứng dậy kêu lên: “Thiên Băng, Thiên Băng anh ở đây.”
Hàn Thiên cứ ngỡ anh bị ngâm nước đến mơ hồ nhưng khi thoáng nhìn qua thì giật mình phát hiện thật sự em ấy đang đứng đấy chỉ cách bọn họ một cánh cổng sắt.
Trên mặt Thiên Băng không có biểu cảm nào vui mừng hay hứng khởi mà cô chỉ bày ra bản mặt thờ ơ với anh. Cô tiến lên vài bước không nhìn lấy anh cái nào, giọng hờ hững vang lên:
“Anh về đi, từ nay về sau chúng ta không còn dính dáng gì với nhau nữa. Đêm hôm đó xem như đã cắt đứt mối quan hệ của chúng ta rồi.” Lãnh Thần lắc đầu lia lịa, anh không tin những gì mình vừa nghe càng không tin những gì cô vừa thốt lên. Thiên Băng mà cậu yêu thương không có tuyệt tình với cậu như vậy, đúng như thế đây nhất định không phải cô ấy rồi.
Anh đưa tay ôm lấy đầu cố làm cho bản thân bừng tỉnh lại nhưng kết quả dù cho có cố gắng đến mấy sự thật vẫn tàn khốc như thế. Người vừa bình tĩnh nói lời đoạn tuyệt kia không ai khác chính là Thiên Băng. Ngôn Tình Hay
Lãnh Thần khụy hai đầu gối xuống sàn đường, nước mắt rơi xuống hòa quyện cùng với nước mưa.
“Anh xin em hãy tha thứ cho anh một lần có được không? Tất cả là anh không tốt, về sau anh sẽ bù đắp lại cho em sẽ không khiến em buồn phiền thêm lần nào nữa.”
Thiên Băng nhìn anh cười chua xót, cô vứt cây dù đi bản thân cũng đội mưa giống như anh.
“Anh có biết anh khiến tôi thất vọng về anh như thế nào không? Chúng ta thật sự không còn cơ hội nữa, xem như tôi mệt rồi cần nghỉ ngơi, anh nên buông tay chấp nhận sự thật này đi.”
“Không, anh không đồng ý.”
“Đồng ý hay không thì tùy anh, những gì tôi cần nói đều đã nói hết rồi. Tôi không rảnh ở đây đôi co thêm với anh nữa, tạm biệt.”
Nói xong cô lạnh nhạt xoay người đi vào trong, bóng lưng kiên định thẳng tắp khiến đáy lòng Lãnh Thần như nguội lạnh. Anh không chấp nhận được việc này mà đập tay lên song sắt hét lớn:
“Đừng bỏ anh mà, anh sai rồi anh xin em hãy nghĩ kĩ lại đi có được không?”
“Chỉ cần em chịu cho anh một cơ hội anh sẽ nghe em hết mọi chuyện.”
Dù cho anh có la đến khan cả cổ họng cũng không làm lay chuyển được Thiên Băng ngay lúc này, anh chỉ thấy sau khi cô đi vào trong đã không nhìn lấy anh một cái nào mà thẳng thừng đóng chặt cửa lại như đóng lấy trái tim mềm yếu của cô vậy. Hàn Thiên nhìn hai người họ có cái gì đó nghẹn lại nơi cổ họng, tuy cậu hiện giờ chưa có người nào trong lòng nhưng nhìn cảnh hai người bạn đau khổ vì tình như thế này khiến cậu có chút muốn chọn bước.
Chương 154: Ngoại Truyện Về Thiên Băng Và Lãnh Thần 3
Từ ngày hôm đó cô không còn gặp lại anh nữa, sau khi cùng bà nội giải quyết chuyện của anh hai và chị dâu xong cô bất ngờ phát hiện mình mang thai. Sợ gia đình gặng hỏi cha đứa bé là ai nên cô đã nói dối mình cần ra nước ngoài để du học. Rất may mọi người trong gia đình không nghi ngờ, phần còn lại họ nghĩ cô đang cố tình tránh né Lãnh Thần để quên đi sầu muộn nên đồng ý ngay.
Thiên Băng mới qua chưa quen được với cuộc sống không có người thân bên cạnh, nhiều lúc cô tủi thân ngồi một góc nào nó khóc thầm, điển hình như bây giờ cô ôm chiếc gối vào lòng, trên mặt đầy nước mắt đang rơi xuống.
“Mình nhớ nhà quá, nhưng mình lại không thể về với mọi người được.”
Nhớ đến đứa con trong bụng cô đưa tay xuống xoa nhẹ lên, đây là đứa con của cô và người cô thương. Nó được hình thành bởi ba nó đã ép buộc mẹ nó. Cô không biết được nếu như cô cứ âm thầm sinh nó ra như thế này, lại không cho con biết mặt ba của mình không biết nó có trách cô không nữa.
“Bảo bối, chúng ta cùng nhau bắt đầu lại cuộc sống mới có được không con? Mẹ biết mẹ không tốt khi cướp đi quyền có ba của con, nhưng mẹ không thể nói cho ba con biết sự có mặt của con trên đời được. Con cho mẹ ích kỷ một lần nha con, chỉ hai mẹ con ta sống nương tựa vào nhau là được rồi.” Thiên Băng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời trong xanh mát mẻ khiến tinh thần cô thoải mái hơn rất nhiều. Từ khi mang thai tâm trạng của cô lúc nào cũng tệ xuống, không được vui tươi như thường cũng may mà mọi người không để ý và hỏi đến.
Có lẽ họ thấy, nhưng nghĩ cô đang buồn chuyện của Lãnh Thần cũng nên.
Thiên Băng nghĩ tới nghĩ lui thấy mình cứ như vậy thì không được, cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình và đem quần áo ra sắp xếp vào tủ. Phụ nữ mang thai cần phải để tâm trạng luôn vui vẻ con sinh ra mới khỏe mạnh, cô biết rõ điều này và cô sẽ không buồn phiền nữa để ảnh hưởng đến con.
Đêm đó tuy bị cô đoạn tuyệt nhưng Lãnh Thần chưa bao giờ nói với bản thân mình hết cơ hội và không được can thiệp vào cuộc sống của cô nữa. Anh ngược lại ngày ngày đến đứng trước cửa chờ cô, mong cô có ngày vì sự chân thành của anh mà đánh bại cho anh một cơ hội để chuộc lỗi của mình đã gây ra.
Lãnh Thần đi tới đi lui mắt nhìn vào trong nhà Chu gia, anh mấy ngày nay không thấy bóng dáng cô đâu, không biết cô có ngã bệnh hay không. Nếu thật sự vì anh mà cô sinh bệnh thì tội của anh thật đáng trách mà.
Ngày qua ngày Lãnh Thần vẫn đứng đó chỉ là không được gặp cô lần nào, hỏi người giúp việc thì họ lại nói là không biết. Anh bắt đầu nghi ngờ cô đang có chuyện gì xảy ra nên chạy vội đến Chu thị tìm Chu Hạo để hỏi, dù biết chắc bản thân có thể bị Chu Hạo cho một trận nhưng anh nhất định không bỏ qua manh mối nào.
Chu Hạo từ ngày bị An Hạ bắt ký giấy ly hôn, anh lúc nào cũng trong trạng thái người mất hồn. Cả công ty bắt đầu xào xáo lên nói Tổng giám đốc mấy ngày nay không ổn cho lắm, cứ im im trông rất đáng sợ.
Tiểu A biết chuyện gì đã xảy ra với Chu Hạo chỉ là cậu không muốn nói ra mà thôi. Thiếu phu nhân đã kiên quyết ly hôn đến cùng thì Tổng giám đốc cũng nên cho cô ấy tự do làm điều mình thích, như vậy cả hai sẽ thoải mái làm những gì mình muốn làm có phải tốt hơn không?
Vậy tại sao bây giờ Tổng giám đốc lại ngơ ngác như vậy?
Giữa lúc không gian yên tĩnh mỗi người một suy nghĩ riêng của mình thì cửa phòng bỗng đẩy mạnh ra, Tiểu A chưa kịp khôi phục lại nhận thức đã thấy một bóng dáng cao to chạy vội đến bàn làm việc của Chu Hạo. Cậu sợ ai đó muốn kiếm chuyện với Chu Hạo định la lên nhưng khi thấy khuôn mặt của Lãnh Thần cậu mới im miệng lại thở ra nhẹ nhõm.
“Lâu lâu Lãnh tổng tới chơi mà làm tôi muốn rớt tim ra ngoài.”
Lãnh Thần bỏ ngoài tai lời trêu đùa của Tiểu A, anh vòng qua bên bàn kéo Chu Hạo đứng dậy hỏi gấp:
“Mày nói cho tao biết Thiên Băng bây giờ đang ở đâu có được không? Xem như tao cầu xin mày đấy.” Chu Hạo nhíu chặt cặp lông mày nhìn chằm người trước mặt, chính nó đã khiến em gái của anh phải xa quê hương, tuy nó nói qua nước ngoài để học nhưng anh biết rõ nó đang cố tình trốn tránh.
Chu Hạo nghĩ đến nguyên nhân đó máu nóng lại nổi lên không nói câu gì đứng người lên giáng cho Lãnh Thần một cú đấm vào mặt. Mặt Lãnh Thần nghiêng qua một bên, khóe môi có chút máu chảy ra do bị Chu Hạo ra tay mạnh mà bị rách.
Tiểu A thấy tình huống trước mặt bắt đầu hoảng sợ đi đến ngăn hai người lại, nhỏ giọng nói:
“Có gì từ từ rồi nói đừng có đánh nhau chỗ này, Tổng giám đốc và Lãnh tổng có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau mà sao lại động tay động chân như thế.”. Ngôn Tình Hài
Lãnh Thần lau đi vết máu trên miệng, ánh mắt trầm xuống không vui nhìn Chu Hạo, lúc sau anh mới lên tiếng hỏi:
“Mày làm cái gì vậy? Tao đang rất nghiêm túc hỏi mày đấy.”
Chu Hạo đưa tay chỉnh lại cổ áo có chút nhăn của mình, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh.
“Tao chính là muốn thay mặt em gái cho mày một trận, tao biết em gái tao có tình cảm với mày đã lâu nhưng tại sao mày lại dùng cách đó để tổn thương nó? Thiên Băng nó không nói với ai trong gia đình chuyện của mày nhưng không phải vì thế mà cái gì tao cũng không biết.”
“Tao với mày là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em gái tao cũng được xem là em gái của mày. Mày nhìn nó đau khổ như vậy không có chút xót nào hay sao? Hay trái tim mày vốn đĩ máu lạnh đó giờ nên không cho ai ngoại lệ bước vào tim mày?”
Lãnh Thần nhìn Chu Hạo lắc đầu, anh chưa bao giờ có cái suy nghĩ như vậy với cô. Anh thừa nhận mình nhận ra tình cảm của mình với cô có chút chậm trễ, nhưng vì sợ mất cô nên anh mới đánh liều làm hành động đáng trách như thế.
“Tao chưa bao giờ xem Thiên Băng là em gái của mình.” Chu Hạo nhìn anh cười khinh bỉ, hóa ra bạn thân của mình lúc này mới hiện rõ bản tính của nó.
“Tao không ngờ mày lại như vậy, được rồi xem như tao nhìn lầm người. Từ giờ mày đừng tìm em tao nữa, nó không xứng đáng để mày bận tâm đâu.” Anh tức giận khi nghe Chu Hạo nói như vậy xong anh chỉ kịp hét lên:
“Mày im đi tao chưa có nói hết kia mà, tao không bao giờ có ý nghĩ muốn xem Thiên Băng là em gái của mình vì em ấy sau này chính là vợ của tao là mẹ của con tao mày nghe có hiểu không?”
Mặt Chu Hạo đơ ra, hóa ra thằng này vẫn còn tình người.
Nhưng nghĩ đến hai đứa yêu nhau mà không nói ra để rồi làm khổ nhau anh chỉ biết thở dài thương cho bọn họ. Biết rằng chuyện của mình còn chưa xong vậy mà còn tâm tư nghĩ đến chuyện của người ta, nhưng đây là những người sống bên cạnh anh thì anh làm sao nỡ nhìn họ phạm sai lầm.
“Thiên Băng nó sang nước ngoài rồi nên mày không cần tìm nó nữa.”
Lãnh Thần như bị cái gì đó kích thích mà đi đến nắm lấy cổ áo Chu Hạo gấp gáp hỏi:
“Mày nói cái gì nói lại tao nghe xem? Làm sao em ấy có thể bỏ tao lại mà chạy đi như thế được, bọn tao còn chưa nói rõ sự việc mà.”
“Tao nói thật, mày không tin có thể đến nhà tìm.” Thấy thái độ nghiêm túc của Chu Hạo, anh biết nó sẽ không nói dối mình. Trái tim anh bây giờ như chết lặng khi biết cô đã bỏ đi không nói một lời.
Thiên Băng rốt cuộc anh phải làm gì mới nhận được sự tha thứ của em đây?
Chương 155: Ngoại Truyện Về Thiên Băng Và Lãnh Thần 4
Anh cố hỏi Chu Hạo thì biết được cô đã qua Úc, anh không kịp suy nghĩ gì thêm mà thu xếp công việc giao lại cho trợ lý bản thân tự mình qua đó tìm cô. Nhưng ông trời dường như đang muốn thử thách Lãnh Thần, anh cực khổ tìm kiếm cô hơn sáu tháng nhưng chỉ đối lại kết quả không thấy một chút tin tức nào về cô.
Lãnh Thần bất lực không còn tâm trạng hứng khởi như ngày đầu mới sang đây nữa, mặt mũi anh bơ phờ, râu ria mọc đầy trên mép, quần áo mặc trên người cũng không được chỉnh chu. Trông bộ dạng của anh bây giờ có bao nhiêu lôi thôi thì có bấy nhiêu.
Anh bất lực đi lang thang trên đường, anh cứ đi thẳng về phía trước không biết mục đích bản thân muốn đi về đâu, nhưng hiện tại anh muốn mình buông lỏng bản thân hòa mình vào dòng người tấp nập.
Bất giác chân anh khựng lại, thân thể có chút run lên cẩn thận xoay người qua bên phải nhìn chằm vào bóng lưng nhỏ bé đang bước đi trên đường kia. Môi anh khẽ giật giật, đáy mắt ửng đỏ. Giây sau anh mặc kệ mình đang ở đâu mà hét lên:
“Thiên Băng.”
Thiên Băng đang đi dạo trên phố để cho bé cưng càng khỏe mạnh hơn, cô đang đưa tay xoa lấy bụng thì phía sau chợt có người kêu tên mình. Thân thể cô cứng đờ lại, giọng nói này rất quen thuộc, đêm nào nó cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Thiên Băng không dám quay người lại sợ thấy được người mà ngày đêm cô lảng tránh. Nghĩ đến việc anh chạy tận qua đây tìm mình đáy lòng cô hoảng sợ tột độ, tay ôm lấy bụng bảo vệ xong nhanh chóng cất bước chạy đi.
Đúng lúc cô hớt ha hớt hải chạy thì góc cạnh trên khuôn mặt cô vô tình lọt thẳng vào mắt Lãnh Thần. Anh như tìm lại được sức sống cho mình, nhưng chưa kịp hạnh phúc thấy cô có ý định trốn mình, tim Lãnh Thần nhói đau. Anh sợ cô lần nữa bỏ mình mà vội đuổi theo.
Với vóc dáng cao lớn của Lãnh Thần thì không bao lâu anh đã bắt được cô ôm vào lòng, Thiên Băng giãy dụa tránh thoát nhưng đều vô ích chỉ biết cúi gằm mặt xuống nhìn mặt đất.
Lãnh Thần đưa bàn tay run run kéo cô ra đứng đối diện với mình, ngay phút khuôn mặt quen thuộc mà ngày đêm anh nhớ mong thật sự đứng trước mặt mình anh như vỡ òa trong sung sướng. Cuối cùng công sức anh chạy tìm cô khắp nơi mấy tháng qua có được kết quả tốt rồi.
Nhìn thấy tinh thần của cô thoải mái không có dấu hiệu suy nhược nào lúc này Lãnh Thần mới có thể thở ra một hơi thật nhẹ nhõm.
Thật tốt quá cô vẫn bình an.
Anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc cảm thấy bao nhiêu gánh nặng bấy lâu nay cuối cùng cũng được bỏ xuống, có cô ở bên cạnh anh luôn cảm thấy mình bình yên đến lạ.
Thiên Băng thì không có vui vẻ như anh, cô đang cực kì khó chịu khi thấy Lãnh Thần lần nữa xen vào cuộc sống của cô.
“Anh buông tôi ra đi, tôi không muốn day dưa với anh.”
Biết cô vẫn chưa tha thứ cho mình, nụ cười tươi của anh vẫn ở trên môi, anh nhỏ giọng nói với cô. “Đừng trốn anh nữa có được không?”
“Lãnh Thần, ngày hôm đó tôi đã nói quá rõ mối quan hệ của chúng ta với anh rồi mà.”
Ánh mắt lạnh nhạt cùng hờ hững khiến lòng anh chùng xuống. Đã lâu như vậy rồi sao cô vẫn chưa chịu buông xuống chuyện quá khứ đó chứ?
“Anh phải làm sao thì em mới chịu đồng ý tha thứ cho anh đây?”
“Không còn cách nào cả, sự tuyệt vọng của tôi đã đến đỉnh điểm anh kêu tôi tha thứ thì tôi làm sao tha thứ được đây?”
Hai tay Lãnh Thần đặt trên vai cô dần dần tụt xuống, mặt anh thống khổ nhìn cô một cách sâu sắc.
Mình và em ấy cứ như vậy mà tách ra sao? Mình không muốn điều đó xảy ra chút nào.
Thiên Băng thấy anh đã chịu buông tha cho mình nên định xoay người rời đi thì bất chợt bị cánh tay anh nắm chặt lại.
“Bụng của em?”
Sự sợ hãi trong lòng Thiên Băng nổi lên, sao cô lại quên chuyện này chứ. Cô không thể để cho anh biết được cô đang mang thai.
“Tôi béo ra anh có ý kiến gì sao?”
Ánh mắt nghi ngờ của anh vẫn dán chặt vào phần bụng được che đậy bởi chiếc váy rộng kia. Nếu anh không nhìn lầm thì đây là váy dành cho phụ nữ mang thai. Nghĩ đến việc cô có khả năng đó, anh tiến lên định đặt tay lên vùng bụng của Thiên Băng thì bị cô tránh đi.
“Anh mà dám làm gì tôi, tôi la lên cho mọi người biết đẩy.”
“Em cứ la đi, anh sẽ nói cho họ biết em là vợ của anh.”
Anh buông lời thách thức cô, cảm thấy anh đã bắt đầu có chút hoài nghi về mình nên Thiên Băng đã vụt chạy đi nhưng vẫn bị anh tóm lại.
Câu nói của bác sĩ đến giờ vẫn còn vang dội bên tai Lãnh Thần, anh như chết lặng tại chỗ.
“Sản phụ đang mang thai ở tháng thứ sáu theo kết quả cho thấy thai nhi phát triển rất khỏe mạnh.” Lãnh Thần đứng bất động tại chỗ một hồi mới kích động quay sang ôm lấy Thiên Băng khóc nức nở. “Vợ ơi anh có con rồi.”
“Cảm ơn em đã chấp nhận mang thai con của anh.”
Riêng mặt mũi Thiên Băng đen lại, hai đầu lông mày cô nhăn lại suýt đụng vào nhau. Chuyện ngày hôm nay cô không muốn chút nào, điều này đồng nghĩa với việc mấy tháng qua cô lẩn trốn ở Úc đều vô nghĩa rồi.
Nhưng nhìn cảnh Lãnh Thần bỏ mặc hình tượng ôm cô gào khóc như vậy trái tim Thiên Băng không khỏi lay động. Ai cũng phải có phản ứng như vậy khi biết mình có con, có phải cô quá ích kỷ khi muốn cướp đi quyền làm cha của Lãnh Thần không?
Suy nghĩ đó chợt chạy qua đầu cô liền bị cô gạt bỏ ngay.
Lãnh Thần bị như vậy là đáng, anh ấy phải biết cái giá mà mình dám làm tổn thương cô, làm trái tim cô tan nát.
Đi ra khỏi bệnh viện mặt mày Lãnh Thần hứng khởi nắm chặt lấy tay cô không buông. Anh sẽ không dễ dàng bị cô khích bác mà bỏ hai mẹ con cô ở lại nữa.
Thiên Bằng khó chịu muốn rút tay ra nhưng mãi vẫn không ra liền quát.
“Buông tôi ra mau, tôi còn về nhà nữa.”
“Anh theo em về.”
Thiên Băng dừng bước chân xoay người qua nhìn anh, miệng nở nụ cười gượng gạo, mày hơi nhướng hỏi Lãnh Thần:
“Anh lấy tư cách gì mà muốn đến nhà tôi? Đừng quên tôi với anh đã đoạn tuyệt rồi.”
Nụ cười trên môi anh cứng đờ lại nhưng không vì thế mà anh để ý đến những lời cô nói, chỉ là anh cố chấp lôi kéo cô ra xe.
“Anh làm gì vậy, thả tôi ra mau.”
Mặc kệ cô gào thét như thế nào anh vẫn cẩn thận dìu cô ngồi vào ghế phụ, sau khi cài dây an toàn xong còn tặng kèm cô một nụ hôn ngay môi. Hành động bất ngờ của anh khiến cô đơ người ngơ ngác nhìn về phía trước. Đến khi hoàn hồn thì phát hiện xe anh đã lăn bánh từ lúc nào.
“Cho anh địa chỉ để anh chở em về.”
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Anh tốt nhất nên thả tôi xuống đây để tôi tự bắt xe về, nếu không tôi sẽ trốn đi nơi khác cho anh cả đời cũng không tìm ra được tôi.”
Đáy lòng anh run lên, anh biết cô nói nhất định sẽ làm. Nhưng chuyện ngày hôm nay cho anh biết đây là cơ hội cuối cùng mà ông trời muốn dành cho anh, chính vì thế anh sẽ không nhượng bộ để cô chạy thoát nữa.
Tuy là tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt nhưng cuối cùng Thiên Băng vẫn thua dưới tay anh, chấp nhận nói ra nơi mình ở còn không thể chống lại sức mạnh của anh bắt anh không được vào nhà. Cuối cùng cô chỉ biết đứng ngay cửa bất lực nhìn người đàn ông đang thư thả ngồi trong phòng khách
Chương 156: Ngoại Truyện Về Thiên Băng Và Lãnh Thần 5
Thiên Băng đi đến không vui nhìn anh rồi nói:
“Đây là nhà tôi sao anh tùy tiện thế? Cô nam quả nữ chung còn ra thể thống gì.”
Mặt Lãnh Thần bất cần đời nhìn cô nhướn nhướn mày.
“Con cũng đã có rồi thì cần gì để ý mấy lời nói đó của người khác.”
“Anh…”
Hết lời cô bỏ mặc anh ngồi đó bản thân đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa ăn cho mình, dù tức giận việc có mặt Lãnh Thần trong nhà nhưng cô không vì chuyện ấy mà hành hạ không cho con ăn. Con cô phải khỏe mạnh, thông minh, hoạt bát thì mới không bị ba nó cướp đi được.
Lãnh Thần ánh mắt tràn đầy sự yêu thương nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang loay hoay trong bếp. Nhìn Thiên Băng bây giờ rất ra dáng phụ nữ của gia đình, đúng là đã làm mẹ rồi thì sẽ không còn vẻ tiểu thư ngày xưa nữa.
Anh nhịn không được đi vào trong ôm lấy eo Thiên Băng, cái đầu cúi xuống đặt lên vai cô thủ thỉ. “Chúng ta làm hòa đi, cả nhà ba người cùng nhau sống thật hạnh phúc.”
Bị anh bất ngờ đụng chạm cô khẽ giật mình, giây phút nghe anh nói thầm bên tai. Bàn tay cô khẽ dừng lại, ánh mắt mơ màng nhìn về phía trước.
Không phải cô muốn làm khó anh, mà vì cô không có cách nào xoa dịu trái tim khi bị anh làm tổn thương một cách sâu sắc như vậy. Cô không giận anh việc anh cường bạo mình, mà cô tức vì anh biết rõ tình cảm của cô đối với anh như thế nào. Vậy mà anh có thể dửng dưng xem như không biết chuyện gì, khiến cô trở thành một con ngốc ngày ngày bám lấy anh.
Anh có biết chỉ vì cô u mê anh đến không lối thoát mà bị nhiều người cười dèm pha hay không? Họ nói cô mặt dày, rõ ràng anh không thích cô ra mặt mà cứ cố dính lấy anh. Vậy mà anh biết hết, bản thân cũng có tình cảm với cô vậy mà không chịu nói để cô bị chê cười như vậy.
Cô đâu giống chị dâu có trái tim sắt đá chịu đựng được tổn thương, cô yếu đuối lắm bởi vì từ nhỏ mọi người luôn cưng chiều, yêu thương cô hết mức. Không có chịu nhiều hoàn cảnh khó khăn như chị dâu thì lấy đâu ra vẻ mạnh mẽ đó.
Lãnh Thần thấy cô im lặng không nói gì, anh buông tay trên eo cô ra xong nắm lấy vai Thiên Băng xoay người cô lại bắt cô đối diện với mình. Khi thấy đáy mắt cô đỏ ửng lên anh đã lúng túng vội ôm lấy cô vào lòng.
“Xin lỗi, nếu em vẫn chưa thể buông xuống nỗi uất ức trong lòng thì anh sẽ không làm khó em nữa. Khi nào em thật sự chấp nhận anh, thì lúc đó cũng không muộn. Nhưng anh chỉ xin em đừng để anh đợi em quá lâu, anh không chịu nổi cảnh phải xa vợ con của mình.”
“Tôi không phải vợ của anh, con tôi cũng không phải con của anh.”
Thiên Băng ngẩng đầu lên đưa cặp mắt lạnh lẽo thản nhiên nói với anh.
Cánh môi Lãnh Thần run run gượng cười một cách khó khăn xong anh lắp bắp lên tiếng.
“Được…được cứ như những gì em nói. Anh ra ngoài chờ em.”
Để tránh cô thấy bộ dạng khốn khổ của mình, anh viện cỡ rời khỏi. Nhìn bóng lưng cao lớn nhưng lại cô độc của anh mà trái tim cô tan nát, nó như đang từng chút một rỉ máu ra.
Bộ dạng của anh trông thảm hại làm sao, cô không biết những tháng qua anh đã sống như thế nào. Tại sao khi gặp lại cô lại như thế này? Lãnh Thần kiêu ngạo, tàn khốc nổi tiếng trong thương trường mà lúc trước cô biết đâu rồi. Nhìn anh bây giờ có ai nghĩ Lãnh Thần là chủ của một công ty tài chính lớn ở Thành Phố A.
Dù ghét bỏ đến mấy cô vẫn làm thêm phần cơm dành cho anh, cô sợ lương tâm mình cắn rứt vì bỏ đói người khác. Xem như cô đang tích đức cho con của mình đi.
Đến tối, Lãnh Thần được cô sắp xếp ngủ phòng khách, anh rất biết điều không có đòi hỏi gì. Anh biết thời gian vẫn còn lâu, mình có thể khiến cô mềm lòng mà chấp nhận anh.
Nhưng đêm đó cả hai lại ngủ không ngon, bên phòng Thiên Băng cô ôm lấy chăn ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay trăng tròn sáng cả một khu vườn, cô cứ nhìn mãi nhìn mãi rồi nhớ đến chuyện của mình và Lãnh Thần..
“Tại sao anh lại chạy vào cuộc sống của em lần nữa? Sao anh cứ tìm cách hành hạ em thế? Tim em yếu lắm không chịu được thêm đả kích nào nữa đâu.”
“Nếu như có thể quay trở về ngày xưa, em ước gì mình không động lòng với anh, không dành nhiều tình cảm cho anh như vậy để rồi anh xem em như trò đùa”
Thiên Băng nhớ lại câu nói anh đã nói lần đó nước mắt vô thức chảy dài trên má. Em yêu anh là thật, nhưng em bị anh tổn thương cũng là thật. Tại sao anh lại đi tìm em kia chứ? Em và con đang sống rất tốt kia mà.
Bên kia Lãnh Thần cũng không tốt cho mấy, anh cứ lăn qua lăn lại trên giường, tay đưa lên đặt trên trán. Nhớ đến những lúc bản thân khiến cô khóc mà anh cảm thấy hận chính bản thân mình. Nếu có thể anh muốn quay lại ngày xưa dám đứng trước cô nói tiếng lòng của mình ra, thì có lẽ kết cục ngày hôm nay sẽ không như vậy.
Anh bước xuống giường mang dép vào đi ra ban công, thấy bóng dáng cô đơn của Thiên Băng đứng đó anh đứng khựng lại dựa lưng vào tường. Anh không muốn mình đi ra làm phá hủy không gian riêng tư của cô.
Anh lén nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, anh thấy rõ cô đang khóc, cô khóc rất nhiều. Tay anh siết chặt lại thành nằm đấm để khiến bản thân giữ bình tĩnh lại. Thiên Băng đưa tay đặt lên bụng đã nhô cao của mình khẽ thì thầm:
“Mẹ phải làm sao với ba con đây? Tiến không được mà lùi cũng không xong. Bảo bối à, nếu như mẹ cứ giữ quyết định lúc trước thì khi con ra đời có trách mẹ vì không cho con người ba không?”
Câu nói ấy như đâm sâu vào chỗ mềm yếu nhất của Lãnh Thần ngay lúc này, cô không cho anh nhận con sao? Cô tuyệt tình đến như vậy sao?
“Hôm nay ba con đã đứng trước mặt mẹ, con có biết ngay lúc ấy mẹ vui cỡ nào không? Nhưng chưa được bao lâu mẹ lại bắt đầu sợ, sợ ba con biết được sự có mặt của con trên đời.”
“Nhưng cuối cùng mẹ cũng không giấu được ba con, anh ấy biết hết tất cả. Chứng kiến vẻ mặt hạnh phúc của anh ấy khi biết có con, mẹ đã cảm động muốn cho ba con một cơ hội. Sau đó mẹ nghĩ lại, thôi vẫn như trước kia có thể sẽ tốt hơn cho hai người. Nên về sau con đừng có trách mẹ nha con.” Lãnh Thần khuy chân xuống, thân thể cứ thế tuột dần theo vách tường ngồi bệt xuống sàn nhà. Nước mắt người đàn ông thi nhau rơi ra ngày một nhiều hơn, anh ôm lấy đầu mình khóc nức nở. Giây phút ấy Lãnh Thần như một đứa trẻ bị vứt bỏ không ai thương tiếc, cuối cùng anh đã hiểu được cái gì gọi là tâm can đau đớn tột cùng.
Đêm đó không biết hai người đã tự dằn vặt bản thân như thế nào, cả hai đều có những nỗi lòng riêng của mình mà đối phương không ai hay biết. Có chăng Lãnh Thần đã dùng sai cách tự tay đẩy người mình yêu rời xa mình. Chuyện tình này sẽ đi về đâu đây, hạnh phúc hay chua xót.
Ngày tháng sau này làm khó hai người rồi, tình yêu hạnh phúc bao giờ cũng phải trải qua sóng gió. Nếu có thể cùng nhau vượt qua được thì đó chính là bến bờ hạnh phúc cuối cùng mà hai người đã hướng đến. Không ai có thể dễ dàng tìm được hạnh phúc cho chính bản thân mình từ khi mình mở lòng cố gắng xây đắp cùng nhau, cố gắng tạo dựng tổ ấm cho mình mà thôi. Rồi sẽ có kết cục tốt đẹp chỉ cần ta nỗ lực hết mình
Chương 157: Ngoại Truyện Về Thiên Băng Và Lãnh Thần 6
Thiên Băng sau khi khóc đến mức mệt mỏi thì mới chịu đi vào trong, cô không muốn vì bản thân tâm trạng không tốt mà ảnh hưởng đến cục cưng của mình.
Hôm sau cô dậy khá muộn, vừa đưa tay lên che miệng ngáp ngắn ngáp dài vừa đi xuống lầu. Mùi thơm thức ăn nhanh chóng bay xộc vào mũi cô khiến tâm trạng cô phấn chấn hẳn lên.
Bước chân vừa xuống bếp bắt gặp hình dáng Lãnh Thần đang chuẩn bị đồ ăn.
Thiên Băng nhìn anh không chớp mắt, nếu như bình thường cô sẽ rất hạnh phúc khi thấy cảnh này. Nhưng hiện tại đã thay đổi rồi, cô biết anh chỉ đang cố gắng chuộc lỗi của mình thôi.
Nhận thấy có ai đó sau lưng, anh xoay người lại, miệng nở nụ cười tươi với cô.
“Em ngồi vào bàn đi rồi chúng ta cùng ăn sáng” Thiên Băng không nói gì, cô lạnh nhạt kéo ghế ra ngồi vào bàn. Nếu anh đã cố tình làm vậy cô cũng không cản.
Lúc sau trên bàn đã tràn đầy thức ăn mà cô yêu thích, ánh mắt có chút phức tạp nhìn anh.
Tại sao anh lại biết cô thích ăn những món này. Như biết cô đang nghĩ gì, anh gãi đầu cười ngượng.
“Là anh hỏi Chu Hạo.”
Khóe môi cô giật giật, xong không nói nâng đũa lên bắt đầu ăn. Cô không thể vì được quan tâm một chút mà xiêu lòng.
Lãnh Thần thấy cô như vậy cũng không nói gì thêm cùng ăn với cô.
Suốt buổi ăn cả hai không ai nói câu nào, tránh ảnh hưởng đến không khí của nhau.
Ăn xong Lãnh Thần tranh luôn phần rửa bát, còn Thiên Băng được anh đưa cho đĩa trái cây ngồi ở phòng khách ăn một cách ngon lành.
Cô thấy không còn sớm nên quyết định đi ra ngoài thư giãn một lát, nói là làm cô không nói gì với Lãnh Thần mà đi ra cửa.
Vừa hay anh rửa bát xong muốn đi ra ngồi nói chuyện với cô thì thấy cô muốn đi ra ngoại vội kêu.
“Em muốn đi đầu sao?”
Thiên Băng không quay người lại chỉ lạnh nhạt trả lời cho có.
“Tôi đi tập thể dục.”
Anh nghe xong vội lau tay cho khô rồi chạy nhanh theo, để cô bụng to đi một mình anh không yên tâm cho lắm.
Thiên Băng thấy anh đi theo mình cũng mặc kệ không nói gì, có nói anh cũng có nghe. Thay vì như vậy cô tập trung chạy bộ cho tốt.
Đến nửa đường điện thoại trong túi Lãnh Thần vang lên, anh bất đắc dĩ kêu cô một tiếng rồi ngừng lại lấy máy ra nghe.
“Thiên Băng chờ anh một lát.”
Cô như theo quán tính chân bất chợt dừng lại hẳn quay người khó hiểu nhìn anh, thấy anh đang nghe điện thoại mới đi lại gần.
“Tôi đang bận bên Úc nếu có gì mấy người cứ gửi mail cho tôi, tối tôi về sẽ xử lý. Còn những cuộc họp thì cứ video call là được.”
“Công ty vắng tôi lâu không có phá sản đâu mà các người lại lo như thế.”
“Tôi nói rồi, không có mặt tôi thì có thể tìm Chu tổng hoặc Hàn tổng. Tôi đã nhờ bọn họ giúp tôi giải quyết công việc rồi.”
Cúp máy xong anh ngẩng đầu lên định tiếp tục chạy thì phát hiện cô đang nhìn mình chăm chăm, anh không được tự nhiên lên tiếng hỏi:
“Em sao vậy? Sao lại nhìn anh như thế?”
“Anh về nước đi, tôi không muốn vì tôi mà công việc của anh bị ảnh hưởng.”
Tưởng có chuyện gì quan trọng, hóa ra cô nghĩ do cô anh mới không chịu về. Lãnh Thần lắc đầu một cái đi đến bên cô khẽ cười.
“Anh biết tình hình công ty của anh như thế nào mà, em cứ yên tâm anh sẽ làm tốt không để em sau này về làm vợ anh phải chịu thiệt thòi đâu.”
Bị anh trêu, mặt cô từ vô cảm nhanh chóng biến đổi sang tái xanh rồi đỏ ửng. Nhìn thấy sắc mặt của cô thay đổi liên tục như vậy anh nhịn không được khẽ bật cười thành tiếng.
Nghe anh cười cô càng ngượng ngùng hơn, nhưng cô vẫn chưa chịu buông tha chủ đề đó mà mặt lạnh lên tiếng:
“Tôi không cần anh chăm sóc, anh về đi.”
“Không được.”
Anh không do dự trả lời cô một cách dứt khoát, khó khăn lắm mới tìm được cô. Kêu anh buông bỏ thì có mơ đi, anh không muốn chuyện đó xảy ra thêm lần nào nữa.
Thiên Băng thấy mình có nói thêm cũng bằng thừa, cô dứt khoát xoay người chạy đi. Lãnh Thần phía sau không chần chờ đuổi theo. Đến khi gần lối về nhà cô thì có một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt bọn họ.
Thiên Băng ngờ vực quan sát cô ta, cô gái này có nước da trắng mịn, ngũ quan tinh tế, vóc người mảnh mai nhưng khá đầy đặn. Trên người cô ta đang mặc một chiếc váy cúp ngực màu đen, bầu ngực căng tròn như muốn thoát ra ngoài vì quá khổ.
Thiên Băng nâng nhẹ khóe môi lên, lại có chuyện vui gì nữa đây.
“Anh”
Giọng nói nhỏ nhẹ của cô ta vang lên khiến không khí xung quanh như đóng băng lại, nếu đổi lại vào tai của người khác sẽ ra một giọng điệu trong trẻo cùng sức hút câu dẫn. Nhưng đối với Thiên Băng, cô
chỉ nghe được tiếng điệu đà quanh đây. Mặt Lãnh Thần tối lại, nộ khí xung quanh bắt đầu dân lên. Tự nhiên ở đâu ra một người làm kỳ đà cản mũi như thế này vậy chứ.
Cô ta không nghe anh trả lời liền tiến lại gần anh hơn, nở nụ cười thật tươi, cô ta ôm lấy cánh tay anh còn cố ý cọ xát bộ ngực sữa của mình vào cánh tay của anh. Thiên Băng nhìn hành động của cô ta mà khẽ hừ khinh bỉ.
“Em kiếm anh cực khổ lắm đấy, sao em gọi cho anh mà không được?”
“Số điện thoại cá nhân của tôi không phải ai cũng có thể điện được.”
Anh lạnh lùng trả lời cô ta khi thấy thái độ Thiên Băng không vui.
Thiên Băng nhìn sang hai người họ, mày hơi nhướn nhướn nhìn họ thích thú. Lãnh Thần bắt đầu có dự cảm chẳng lành muốn đi lên nói rõ với cô nhưng bị cô ta nắm chặt lại.
“Bên cạnh anh rốt cuộc có bao nhiêu người phụ nữ thế? Hai người xứng đôi lắm đấy, khi nào đến với nhau nhờ mời tôi đến chúc mừng với nhé.”
Nói xong cô dứt khoát quay người bỏ đi, ngay lúc cô đưa lưng về phía hai người họ mắt Thiên Băng đã đỏ lên, cô tự cười giễu chính mình là một con ngốc lại đi tin lời nói của Lãnh Thần.
Người ta tìm qua tận đây thì muốn giải thích với cô sao đây? Hóa ra những năm qua cô đang làm trò hề cho anh xem, không đúng, là cho đến tận bây giờ cô vẫn là trò đùa trong tay anh.
Lãnh Thần bắt đầu lúng túng vùng vẫy thoát khỏi cô ta, anh đưa cặp mắt đỏ ngầu nhìn cô ta, giọng trầm cất lên:
“Tại sao em lại ở đây?”
“Là mẹ kêu em đến.”
Cô ta thắng thắn trả lời anh, muốn đi đến bên anh lần nữa nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của anh là sợ hãi đơ người đứng yên tại chỗ.
“Bây giờ anh không rảnh giải quyết chuyện với em, khi nào anh có thời gian sẽ đến tìm em.”
“Không được, mẹ nói em phải đưa anh về để chuẩn bị hôn lễ của chúng ta.”
Lãnh Thần như đang nghe một câu chuyện cười, anh lắc đầu cười như điên xong nụ cười trên môi chợt tắt hẳn và sau đó là tiếng gầm thét lên của anh.
“Em điên à? Người vừa nãy chính là chị dâu của em đấy, anh sẽ không bao giờ lấy em đâu.” Khuôn mặt cô ta dần chùng xuống, ánh mắt ẩn chứa hơi nước nhìn anh nghẹn ngào thốt lên: “Nhưng mẹ đã ban hôn ước cho chúng ta rồi mà.” “Nhưng anh không yêu em, hơn nữa cô ấy mang thai con anh rồi.”
“Em có thể cùng anh nuôi đứa bé.” Cô ta vẫn chưa bỏ cuộc mà khuyên nhủ anh, ngược lại Lãnh Thần bắt đầu không còn tâm trí để đôi co với cô ta nữa xoay người bỏ đi. Phía sau cô ta không đuổi theo mà còn nhếch môi cười thích thú.
Chương 158: Ngoại Truyện Về Thiên Băng Và Lãnh Thần 7
Lãnh Thần một hơi bỏ chạy về nhà của cô nhưng khi đến cổng thì lại đóng chặt khiến anh không có cách nào mở ra được.
Đáy lòng Lãnh Thần bắt đầu khiếp sợ, anh dường như có thể cảm nhận được bản thân giống như mấy tháng qua lần nữa mất đi cô vậy.
Anh ôm lấy đầu, chân khụy xuống đất, anh và cô đang tiến triển tốt kia mà.
Lãnh Thần ngồi hồi lâu nghĩ cô chỉ giận mình nhất thời thôi nên vội đứng lên gõ mạnh vào cửa.
“Anh biết em đang ở đó ra mở cửa cho anh đi Thiên Băng.”
Thiên Băng ngồi ở phòng khách, mặt đầy nước mắt nhìn chằm vào cánh cửa không lên tiếng. Cô không thể cứ như thể bị anh bỡn cợt được nữa.
Lãnh Thần cứ kêu mãi, cô vẫn không chịu lên tiếng hay có dấu hiệu nào chịu ra mở cửa cho mình. Lực trên cánh tay càng mạnh hơn, Thiên Băng ôm lấy hai bên tai không muốn bản thân nghe thêm bất kì điều gì nữa.
Ngoài kia chính là tổn thương, cô không muốn nhìn thấy nó.
“Em nghe anh giải thích đi có được không? Người đó là em gái nuôi của anh, anh và cô ấy không có quan gì cả.”
Không nghe thì thôi, khi nghe anh giải thích rồi cô càng buồn cười thêm.
Có cái gì nuôi mà không thịt kia chứ.
Thiên Băng lần nữa cười chua xót khi thấy anh lại lấy cái lí do hoang đường đó ra để dỗ dành cô. Lãnh Thần bắt đầu sốt ruột, anh không muốn chỉ vì vài câu nói của Tâm An mà lần nữa đoạn tuyệt tình cảm của anh.
“Có chuyện gì chúng ta trực tiếp nói chuyện có được không em?”
Tâm An nhìn Lãnh Thần đau đớn như vậy mày hơi nhíu lại, cô ta lấy điện thoại ra điện cho một người.
“Mẹ, anh hai đang rất đau lòng đó.”
Người phụ nữ bên đầu dây bên kia không thương xót còn oán giận nói lớn.
“Kệ nó, cho nó bị như vậy một lần sẽ không có lần sau.”
“Vậy bây giờ làm sao đây anh ấy không chịu về với con.”
“Con lại lôi nó về cho mẹ, nếu không về thì uy hiếp nó.”
Tâm An tắt máy, chân bước về phía Lãnh Thần đang ngồi.
“Anh về với em đi, cô ta không trân trọng anh thì anh cần gì phải cầu xin.”
Lãnh Thần không quan tâm lời cô ta đang nói mà chỉ nói vọng vào với Thiên Băng.
“Anh biết lỗi rồi, từ nay về sau có chuyện gì anh đều nghe em hết.”
Tâm An không nhịn được đi đến kéo lấy cánh tay bắt anh đứng lên.
“Về nhà ngay, hạng đàn bà như vậy anh còn để ý làm gì.”
Lãnh Thần hất mạnh cô ta ra, ánh mắt hung tàn nhìn chằm và Tâm An.
“Không được nói xấu chị dâu của mình, nếu anh còn nghe thêm lần nữa nào thì đứng có trách anh không khách sáo.”
“Nhưng anh xem đi chị ta có để lời nói của anh vào tai đâu.”
“Anh là người có lỗi trước, cô ấy muốn sao đều có quyền cả.”
“Anh điên lắm rồi, vì một người phụ nữ mà hạ mình đến như vậy. Anh nhìn lại mình đi có còn là một Lãnh tổng cao ngạo, người người kính nể nữa không?”
Lúc này cánh cửa vẫn đóng chặt bỗng toang mở, khuôn mặt vô cảm của Thiên Băng nhìn hai người. Cô ở bên trong đã nghe rõ nhưng gì hai người nói nãy giờ rồi, từ khi nào cô lại là người có tôi vậy? Thật buồn cười mà, không lẽ người Lãnh gia đều như thế? Thích gán tội cho người khác.
Lãnh Thần thấy cô mặt lập tức biển đổi thành vui mừng đi đến nắm chặt lấy cánh tay của Thiên Băng gấp gáp nói:
“Em chịu gặp anh rồi sao?”
Thiên Băng nhìn anh, bàn tay rút ra khỏi tay anh. Nụ cười trên môi Lãnh Thần cứng đờ lại, hành động của cô như vậy là sao?
Thiên Băng thôi không nhìn anh mà nhìn sang Tâm An.
“Cô không có quyền nói tôi như vậy, người đàn ông của cô tôi không cần. Vì thế cô hãy đem anh ta rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt trước khi tôi nổi giận tổng cổ hai người đi.”
Lãnh Thần trợn to mắt khi nghe cô nói như vậy.
“Em nói gì vậy? Anh không đi đâu hết, anh muốn ở lại đây với mẹ con em.”
Tâm An nhìn cô mím môi không nói.
Thiên Băng kích động giáng cho anh một bạt tay thật mạnh, Tâm An giật mình đi đến đẩy cô ra lớn tiếng nói:
“Chị làm gì đấy sao lại động tay động chân rồi.” Anh không để ý đến cảm giác đau trên má mà kéo Tâm An ra sau, bản thân đi đến ôm lấy vai cô kiểm tra.
“Em có bị thương chỗ nào hay không?” Trái với hành động lo lắng của anh là sự lạnh nhạt của cô, cô hất mạnh tay anh ra quát lớn.
“Lãnh Thần.”
“Tôi xin anh đấy hãy rời xa cuộc sống của tôi đi, anh nhìn xem từ khi tôi và anh dính đến nhau thì đến bây giờ đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi.”
“Đứa con này là của tôi, của một mình tôi anh nghe rõ chưa? Nó và anh không có quan hệ gì cả nên anh không có trách nhiệm gì chăm sóc hai mẹ con tôi.” Lãnh Thần lắc đầu lia lịa, anh không muốn nghe những lời nói dối của cô ngay lúc này.
Thiên Băng siết chặt hai tay lại thành nắm đấm, cô trừng mắt nhìn người đàn ông đứng trước mặt. “Anh mệt không? Còn tôi thì quá mệt với tình cảnh ngay lúc này rồi, anh muốn sao mới buông tha cho tôi đây? Hay tôi quỳ xuống ngay đây để van xin nài nỉ anh tha cho hai mẹ con tôi?”
Nói là làm Thiên Băng định hạ cơ thể xuống thì Lãnh Thần nhanh tay hơn đỡ lấy cô. Mặt anh hiện rõ sự đau đớn khi thấy cô dám hành động như thế với anh, nhìn cô như vậy trái tim anh như bị ai đó cắn xé không ngừng.
Bàn tay anh run run chạm vào má Thiên Băng nhưng bị cô né tránh, anh cười gượng gạo nhỏ giọng nói:
“Được, anh sẽ nghe theo em. Sẽ cho em những gì em muốn, nhưng em phải hứa với anh là phải biết tự chăm sóc bản thân có biết không?”
Thiên Băng không trả lời anh mà xoay người đi không nhìn anh nữa. Lãnh Thần chua xót nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô.
Tâm An thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, cô ta đi đến nói nhỏ với Thiên Băng.
“Cảm ơn cô đã chịu buông tay anh ấy.”
“Tâm An, em nói gì thế?”
Lãnh Thần hét lớn, anh không biết con bé đang muốn làm gì. Chuyện hôn ước anh không hề biết một chút nào tại sao con bé cứ nhất quyết nói chuyện như thế với anh?
“Em nói không đúng sao? Chị ấy làm khổ anh quá rồi cũng đến lúc cho anh đi tìm hạnh phúc kia chứ.” Thiên Băng khẽ nhìn thoáng qua cô ta, giọng hời hợt nói với Tâm An.
“Cô yên tâm, người đàn ông của cô tôi nhất định không dành.”
Thiên Băng nói xong không đợi bọn họ nói thêm nữa mà đi vào nhà đóng cửa một cách mạnh bạo. Nước mắt ẩn chứa nơi đáy mắt cuối cùng nhịn không được chảy ào ra, Tâm An nhìn Lãnh Thần như vậy chỉ biết mím môi chứ không nói gì.
“Xin lỗi vì đã làm phiền em, con…anh nhờ em chăm sóc vậy. Tạm biệt”
Thiên Băng đưa tay che lấy miệng khóc nức nở, cô biết mình như vậy quá nhẫn tâm nhưng cô hết cách rồi. Muốn cả hai được hạnh phúc chỉ còn cách này. Cô nghe tiếng bước chân rời đi, cô hoảng sợ đi đến bên cửa sổ vén màn lén nhìn ra bên ngoài. Lãnh Thần đang bước đi xiêu vẹo không đứng vững được Tâm An đỡ lấy, bóng dáng anh sao mà cô đơn quá.
“Em xin lỗi, quyết định của em sẽ khiến anh nhất thời đau lòng nhưng em chỉ muốn tốt cho hai chúng ta mà thôi. Anh phải hạnh phúc có biết không.” Xe từ từ lăn bánh chạy đi mang theo một người tâm đã chết rời khỏi nơi người phụ nữ mình yêu thương hết mực đang sinh sống. Từ giây phút cô cầu xin anh, anh biết mình đến lúc phải dừng lại khép chặt trái tim thổn thức của mình rồi.
Tình yêu đến muộn, cuối cùng vẫn là không nhận được kết quả tốt đẹp
Chương 159: Ngoại Truyện Về Thiên Băng Và Lãnh Thần 8
Lãnh Thần tức giận đi vào Lãnh gia, thấy mẹ mình đang thư thả ngồi uống trà ở phòng khách mà anh càng tức thêm.
Anh đi đến, đứng trước mặt mẹ mình, lớn tiếng nói với bà:
“Mẹ làm vậy là có ý gì?”
Tâm An kéo tay anh lại, mặt cô ta không vui nhìn anh rồi nói:
“Sao anh lại nói chuyện với mẹ của mình như vậy chứ?”
Lãnh Thần hất mạnh Tâm An ra, còn xoay người lại trừng cô ta quát:
“Đừng đụng vào tôi.”
Lãnh phu nhân nhìn con trai mình nhíu mày, mặt không vui lên tiếng:
“Chú ý thái độ của con đi, đừng quên ta là mẹ của con là người sinh con ra.”
Lãnh Thần nhếch môi cười, anh cảm thấy người phụ nữ ngồi trước mặt mình sao xa lạ quá.
“Nếu là mẹ sẽ luôn yêu thương con, đằng này lại kéo đứa con mình xuống đáy vực thì được coi là mẹ sao?”
Lãnh phu nhân đặt mạnh ly trà xuống bàn, ánh mắt bà trừng nhìn thẳng vào mắt con trai.
“Nếu như anh biết quý trọng thì không ra tình cảnh như thế này, con gái người ta không chấp nhận anh nữa thì anh nên hiểu bản thân mình nên làm gì đi.” “Dù cho cô ấy ghét bỏ con như thế nào đi nữa cũng không thể phủ nhận được tình cảm mà con dành cho cô ấy là thật.”
Lãnh phu nhân nhìn anh cười mỉa mai, bà không nhân nhượng mà buông lời đả kích.
“Anh xem anh nói yêu con gái nhà người ta mà lại làm ra hành động tán tận lương tâm như vậy sao?” “Bà già này cái gì cũng biết hết nên anh đừng có cố nói dối nữa.”
Tâm An nhìn anh khẽ thở dài, cô ta muốn tiến lên nói hết sự thật cho Lãnh Thần nghe, nhưng lại sợ làm hư kế hoạch của mẹ nuôi nên thôi. Cô ta cẩn thận bước lại gần anh, nhỏ giọng nói:
“Chuyện đã đến nước này thì không thể cứu vãn được nữa rồi, anh buông tay chị ấy đi.”
“Cô đừng có mơ.”
Lãnh Thần lạnh nhạt trả lời cô ta, anh không đời nào chấp nhận việc Thiên Băng rời xa mình.
Lãnh phu nhân đứng lên đi lại gần anh, bà thẳng tay giáng xuống mặt anh một bạt tay thật mạnh.
Tâm An khiếp sợ kéo Lãnh phu nhân ra gấp gáp nói với bà.
“Mẹ đừng có tức giận mà, anh ấy chỉ vì quá đau lòng nên mới kích động như vậy thôi.”
Lãnh phu nhân không trả lời cô ta mà nhìn Lãnh Thần trầm giọng nhắc nhở.
“Con nên nhớ bây giờ Tâm An là vợ sắp cưới của con, con ăn nói đàng hoàng với con bé một chút.” Lãnh Thần như nghe được câu chuyện cười, anh nhìn mẹ mình lắc đầu khẽ cười. “Con sẽ không cưới em ấy, cả đời này con chỉ cưới một mình Thiên Băng mà thôi.” Lãnh phu nhân không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa mà lớn tiếng quát:
“Mày nhìn lại xem đi, Thiên Băng bây giờ ngay cả mặt mày còn không muốn gặp thì nói gì đến việc làm vợ mày. Chuyện như ngày hôm nay chính là do mày tạo nên, mày nói mày yêu con bé mà mày lại tổn thương con bé. Chữ yêu trong miệng mày là như vậy sao?”
Bà rất giận đứa con trai này, Thiên Băng là cô bé hoạt bát, đáng yêu mà ngay từ nhỏ cho đến hiện giờ bà luôn một mực muốn cưng chiều cô hết mực. Vậy mà thằng con trai trời đánh này của bà lại đi tổn thương con bé, khiến nó mất đi vẻ ngây thơ ngày nào.
Thân thể Lãnh Thần cứng đờ lại, anh hiểu mẹ mình nói gì và anh đã vì chuyện này mà hận bản thân mấy tháng nay. Tất cả mọi chuyện anh làm anh biết anh sai, là anh ngu ngốc không chịu suy nghĩ bản thân mình muốn gì.
Anh đã rất hối hận và muốn chuộc lại những lỗi lầm của mình đối với cô, nhưng liệu có kịp?
Thấy vẻ mặt anh tỏ rõ sự đau thương, mất mát mà Lãnh phu nhân không nhịn được đau lòng.
Bà đi đến ôm lấy anh vào lòng, tay cẩn thận vuốt ve mái tóc của Lãnh Thần.
“Mẹ biết con đang rất khó chịu trong lòng, nhưng con cứ như thế này chỉ làm khổ cho Thiên Băng mà thôi. Con muốn con bé cứ vì con mà khóc hoài hay sao?”
“Phụ nữ mang thai không thể khóc nhiều, nếu không sẽ không tốt cho cả mẹ và bé.”
Ánh mắt anh thẫn thờ nhìn về phía trước, đáy mắt hiện rõ sự đau thương nói không nên lời.
Anh thoáng nhìn qua Tâm An, cô ta đang nhìn anh với ánh mắt trìu mến.
Lãnh Thần tách người ra, chân lùi lại mấy bước. “Con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi, chuyện hôn lễ con sẽ nói với mẹ sau.”
Nói xong anh dứt khoát xoay người đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng cô độc của anh, Tâm An đau lòng đi lại nói nhỏ với Lãnh phu nhân.
“Làm vậy liệu có đúng không mẹ? Lỡ như..”
“Cứ thử xem sao, nếu không làm sao biết thành công hay không.”
Lãnh phu nhân nhìn chằm bóng lưng của con trai kiên định trả lời.
Từ ngày Lãnh Thần rời đi Thiên Băng như người mất hồn, cô ôm bụng mình đi ra trước nhà ngồi thơ thẩn nhìn về phía trước.
Cô nhớ điệu bộ bất lực của anh ngày đó, nhớ những cầu nói đau xót của anh. Mắt Thiên Băng ửng đỏ, tay run run xoa nhẹ lên bụng thì thầm.
“Cục cưng nói cho mẹ nghe, mẹ làm vậy có đúng không con?”
Dù trái tim mình rất đau, nhưng Thiên Băng biết quyết định của mình hiện tại là đúng. Chỉ khi cả hai tách ra mới không nghĩ đến chuyện cũ mà đau lòng. Thiên Băng gạt đi những giọt nước mắt vừa trào ra, miệng nở nụ cười khẽ.
“Những ngày tháng đau buồn đã qua, bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc sống mới lần nữa nha con.”
Hiện giờ cô chỉ có đứa con trong bụng là chỗ dựa cho mình, nếu cô cứ buồn rầu như thế này mãi nhất định sẽ ảnh hưởng đến con. Cô không muốn bé con khi sinh ra không được khỏe mạnh, nên chính vì thế cô quyết định gạt bỏ đi những thứ tiêu cực, tìm lại niềm vui cho mình.
Lãnh Thần nhốt mình trong phòng, anh không chịu ăn chịu uống suốt mấy ngày liền. Mặc cho mọi người can ngăn như thế nào cũng không nghe, anh muốn bản thân có không gian yên tĩnh để suy nghĩ về những chuyện đã qua.
Nhớ lại Thiên Băng đau lòng cầu xin anh như thế nào, từng câu nói của cô cứ vang dội trong đầu anh. Anh ôm lấy đầu của mình, nước mắt thi nhau chảy xuống sàn nhà. Dù cho anh có lạnh nhạt, thờ ơ đến mấy thì khi đứng trước tình cảnh phải buông tay người mình yêu thì cũng sẽ có lúc đau lòng. “Anh phải làm sao mới tốt cho hai chúng ta đây?”
“Nếu như anh lấy vợ rồi, trả lại cuộc sống tự do cho em thì em có đồng ý tha thứ cho những gì mà anh đã làm không?”
Anh ngã người ra sau, đầu dựa vào thành giường, mắt nhìn chằm lên trần nhà.
Sau một hồi lâu anh nhắm chặt mắt lại, cuối cùng anh cũng đã đưa ra quyết định của mình.
Lãnh Thần ơi là Lãnh Thần mày nên chấp nhận sự thật tàn khốc này đi, người làm sai là mày thì mày phải đứng ra sửa sai.
Đến ngày thứ năm anh cuối cùng cũng chịu bước ra khỏi phòng.
Lãnh phu nhân và Tâm An thấy tâm trạng của anh đã tốt hơn, mặt mày không còn vẻ hốc hác nữa mà thở ra một cách nhẹ nhõm.
Anh đi đến ngồi xuống trước mặt mẹ mình sau đó nhìn qua Tâm An, miệng bất giác thốt lên: “Con đồng ý lấy Tâm An làm vợ.”
Tâm An giật mình nhìn anh, sau chỉ có mấy ngày mà anh lại đột ngột thay đổi quyết định như thế này?
Riêng Lãnh phu nhân vẫn vẻ mặt bình tĩnh vì bà đã dự đoán được kết quả như thế này từ lâu, bà chỉ khẽ gật đầu với anh không nói.
Không khí sau đó bỗng rơi vào tĩnh lặng, mỗi người một suy nghĩ. Liệu giải quyết bằng cách như thế này có đúng và hợp lý cho đôi bên hay không?
Chương 160: Ngoại Truyện Về Thiên Băng Và Lãnh Thần 9
Hôn lễ sau đó nhanh chóng được diễn ra, Thiên Băng nhìn tấm thiệp được đặt ngay ngắn trên bàn mà chỉ biết cười trong chua xót.
Lãnh gia bắt cô phải tận mắt thấy con trai họ lấy người khác thì mới cam tâm hay sao? Có lẽ cô đã sai khi nghĩ mình yêu đúng người, đến tận bây giờ cô mới nhận ra bản thân không đấu lại người nhà họ. Thiên Băng chọn cho mình một bộ váy màu xanh dương có chút rộng để che đi phần bụng nhô cao của mình. Cô đã trở về Thành phố A ngày hôm qua để tham dự tiệc cưới này.
Trốn tránh không phải là một vấn đề tốt, mà là thẳng thắng đứng ra đối diện với sự thật đôi khi lại là cách hay.
Cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt không còn thon gọn như ngày nào. Vì trong thời gian mang thai, Thiên Băng vì muốn cho cục cưng được khỏe mạnh mà tự bồi bổ bản thân thật tốt nên dẫn đến tình trạng tăng cân rất nhiều.
Cô hít một hơi thật sâu rồi đi đến cầm lấy cái ví thiết kế nhỏ nhắn cùng màu với chiếc váy xong cẩn thận đỡ lấy bụng đi ra ngoài.
Ngoài sân đã có xe do anh hai chuẩn bị, tuy Chu gia không một ai biết Thiên Băng mang thai nhưng Chu Hạo không phải vì chuyện cá nhân của mình mà ngay việc của em gái của mình cũng không quan tâm.
Bước từng bước đi vào trong, không gian buổi tiệc hết sức lãng mạng được bài trí một màu tím đầy
mộng mơ. Thiên Băng nở nụ cười gượng gạo, hôn lễ hôm nay đúng là đặt nhiều tâm tư vào đó. Ngày hôm nay chính là ngày mà người cô thích chính thức trở thành người đàn ông của người ta. Thiên Băng chọn cho mình một chiếc ghế ngồi cách xa sân khấu nhất, cô không muốn mình tận mắt chứng kiến rõ những gì xảy ra trên đó, phần vì cô ngồi đây có thể rời đi bất cứ lúc nào cũng được mà không bị ai để ý đến.
Lãnh Thần đứng bên cửa sổ trong gian phòng dành cho chú rể nhìn ra ngoài, ánh mắt của anh không lấy một điểm vui mừng nào mà chỉ chứa đựng sự u buồn.
Lãnh phu nhân bước vào trong thấy anh như vậy thở dài, rồi mới lặng lẽ đi qua phòng bên cạnh.
Tâm An ngồi trên bàn trang điểm, cô ta hết sức bình tĩnh nhìn bà hỏi:. Tiên Hiệp Hay
“Anh hai sao rồi mẹ? Chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
Lãnh phu nhân hai tay khoanh lại, lạnh nhạt trả lời. “Cứ làm theo kế hoạch đã tính từ trước, nếu đủ duyên sẽ về bên nhau còn không thì chính là số kiếp đã định sẵn.”
Tâm An thở ra một hơi, cô ta ngồi yên nơi đó không nói thêm lời nào.
Bên ngoài đột nhiên có một người chạy vội vào nói thầm bên tai Lãnh Thần, không biết chuyện gì mà khi nghe xong chân anh như muốn khụy xuống, giây sau liền hớt ha hớt hãi bỏ chạy đi.
Người vừa báo cáo thấy anh đã rời đi liền gọi điện báo.
“Thiếu gia đã rời khỏi thưa bà.”
Tới giờ làm lễ, vì Tâm An không có cha mẹ nên Lãnh phu nhân sẽ là người đứng ra làm người dẫn cô bước lên sân khấu. Nhìn những cử chỉ ân cần mà bà dành cho Tâm An, Thiên Băng không tránh khỏi chạnh lòng đưa tay siết chặt làn váy.
Đây là người mà lúc nhỏ luôn hết mực yêu thương cô, vậy mà giờ đây bà ấy lại nhẫn tâm bắt cô tận mắt thấy con trai bà ấy ở bên người con gái khác.
Khi hai người đứng trên sân khấu hồi lâu vẫn chưa thấy chú rể đâu, mọi người bắt đầu bàn tán. Vốn dĩ chú rể phải đứng đợi cô dâu trước nhưng lúc này lại làm ngược lại cho cô dâu đứng đợi. Khách mời chỉ nghĩ đơn giản là Lãnh Thần bận việc nên đến muộn, nhưng bây giờ thời gian trôi qua gần một giờ đồng hồ rồi mà chẳng thấy mặt anh đâu.
Thiên Băng cũng bắt đầu sốt ruột theo, cô chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì thôi.
Chu Hạo không biết đã đến từ lúc nào, anh ngồi xuống bên cạnh cô nắm chặt lấy tay em gái mình.
“Nó không xảy ra chuyện gì đâu em đừng có lo lắng”
Thiên Băng ánh mắt tuy hiện rõ sự lo lắng nhưng cô vẫn nghiêng người qua gật đầu với Chu Hạo. Đúng lúc này Thiên Băng thấy tên thuộc hạ hay đi cùng Lãnh Thần vội chạy vào, anh ta vừa thở gấp vừa vội nói với Lãnh phu nhân.
“Thiếu gia trên đường đến đây đã xảy ra chuyện rồi, bác sĩ nói tình trạng có chút nguy cấp mời phu nhân và người nhà mau đến gặp mặt.”
Lãnh phu nhân nghe xong mặt mày tái xanh lại, chân bà đứng không vững nữa mà khụy xuống may mà có Tâm An đứng kế bên đỡ lấy. Những người làm xung quanh cũng vây quanh đỡ lấy bà.
“Mẹ hãy bình tĩnh, chúng ta đến bệnh viện xem sao.”
Lãnh phu nhân không nói lời nào chỉ gật đầu với cô một cái, lúc đi ngang qua hàng ghế khách mời bà lén nhìn Thiên Băng. Sắc mặt của cô giờ đây tái nhợt hån đi, ánh mắt hoảng hốt mông lung nhìn về phía trước.
Chu Hạo ôm lấy cô vỗ về.
“Ngoan, đừng sợ. Em muốn đến gặp Thần không?”
Thiên Băng không kiềm chế được bản thân mà khóc nấc lên, cô nghẹn ngào nhìn anh của mình nói: “Em lấy tư cách gì gặp anh ấy đây hả anh hai? Em là người đã nhẫn tâm đuổi anh ấy đi mà.”
“Nó sẽ không trách em đâu.”
“Em muốn gặp anh ấy.”
Thiên Băng chỉ kịp nói với Chu Hạo câu nói đó rồi đứng bật dậy ôm lấy bụng bỏ chạy ra cửa. Chu Hạo sợ hãi vội đuổi theo kéo cô lại.
“Em đang mang thai đừng có manh động ảnh hưởng đến em bé.”
Nhắc đến con, Thiên Băng càng hoảng loạn hơn. Con cô có thể không biết mặt ba nhưng đỡ hơn là không còn ba trên đời. Cô phải làm sao đây? Nếu cô biết thời gian ở bên Lãnh Thần còn ít như vậy cô đã không đuổi anh ấy đi mà bất chấp níu lấy anh ấy đến cùng.
Nửa giờ sau Thiên Băng được Chu Hạo đỡ chạy vào bệnh viện lớn nằm ở trung tâm Thành phố A. Cô không nói gì buông Chu Hạo ra rồi cố sức chạy vào bàn làm việc có y tá đang ngồi.
“Cho tôi hỏi bệnh nhân Lãnh Thần đang nằm ở phòng nào vậy?”
Cô y tá nhìn Thiên Băng từ trên xuống rồi mới từ từ trả lời.
“Hiện tại còn đang cấp cứu.”
Thiên Băng nghe xong lập tức chạy về phía phòng cấp cứu ngay lập tức, khi đến nơi cô vừa thấy Lãnh Thần được bác sĩ đẩy ra. Thân thể cô đứng bất động tại chỗ, mãi lúc sau mới lấy hết can đảm tiến về phía anh, nước mắt cố nín nhịn nãy giờ cuối cùng cũng tràn ra như suối.
Thiên Băng nắm lấy tay Lãnh Thần đặt lên má mình, cô nghẹn ngào nói với anh:
“Anh đừng làm em sợ có được không? Thà anh lấy người khác chứ đừng dùng cách này để trừng phạt em như thế.”
Mặt Lãnh phu nhân lạnh lại, bà đi qua kéo cô ra khỏi người Lãnh Thần, xong không vui lên tiếng: “Cô không yêu con trai tôi thì đừng có giả bộ khóc lóc thương hại nó như vậy.”
Thiên Băng vội lắc đầu, cô ngồi bệt xuống sàn mặc cho Chu Hạo có đỡ mình như thế nào cũng không chịu đứng lên.
“Con yêu anh ấy, cả đời này con chỉ yêu mỗi anh ấy mà thôi. Con xin bác hãy cho con nhìn mặt anh ấy một lát thôi có được không? Bác muốn trách muốn mắng con như thế nào cũng được chỉ xin bác hãy cho con được gần anh ấy trong giây lát.” Lãnh Thần nheo mày ngồi dậy, anh nhìn xung quanh xem chỗ này là chỗ nào. Nhưng chợt nhớ ra mình đang đi tìm Thiên Băng liền nhảy xuống giường chạy đi tìm cô, nhưng được vài bước thì bên tai nghe được những lời van xin của cô mà chân anh đứng bất động tại chỗ