1. Home
  2. Truyện Hệ Thống
  3. Chư Giới Đệ Nhất Nhân
  4. Tập 1: Xuyên qua (c1-c10)

Chư Giới Đệ Nhất Nhân

Tập 1: Xuyên qua (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1: Xuyên qua

Đại Minh năm 404, Càn Nguyên năm thứ bảy.

Thanh Châu, Thuận Đức phủ, Hắc Sơn thành.

Cuối hè đầu thu, tiết trời tuy vẫn oi bức nhưng đã phảng phất chút khí lạnh.

Ầm ầm!

Tiếng sấm sét vang dội từ phía chân trời xa xăm, xé toạc những đám mây đen đang ùn ùn kéo đến.

Hạt mưa như những sợi chỉ bạc, xuyên qua không gian, rơi xuống từ trên cao.

Từ những dãy núi trùng điệp xa xa, đến những cánh đồng phụ cận, và cuối cùng là Hắc Sơn thành với những bức tường thành xám trắng nhuốm màu mưa gió.

Rầm rầm~

Nước mưa lạnh lẽo từ mái hiên chảy xuống, đập vào những viên đá xanh lát đường, bắn tung tóe.

“Lại mưa rồi…”

Dương Ngục khẽ ngẩng đầu, nhìn bầu trời âm u, tâm trạng cũng trùng xuống theo.

Hắn mặc bộ quần áo vải thô màu xám đã sờn vá chằng chịt, chân đi đôi giày rơm, nhìn cơn mưa tầm tã, cả người cảm thấy lạnh lẽo.

Trời mưa thì đừng nên ra ngoài.

Đây là quy tắc bất thành văn của người dân sống ở ngoại thành, bản thân hắn cũng từng trải qua, nhưng mà…

“Con đi làm đây mẹ!”

Thở dài một hơi, Dương Ngục tiện tay cầm lấy chiếc nón lá trên tường, định bước ra ngoài.

“Ngục nhi, đợi đã.”

Một lão phụ nhân tóc bạc phơ từ trong phòng bước ra, nắm lấy tay hắn, nhét vào tay hắn một quả trứng gà, dặn dò hắn cẩn thận trên đường.

“Mẹ…”

Dương Ngục biết không thể từ chối, đành phải ngậm quả trứng gà vào miệng, ú ớ đáp lại rồi mở cửa bước ra ngoài.

Trong lòng hắn dâng lên một nỗi xót xa khó tả. Kiếp trước, gia đình hắn tuy không giàu có, nhưng cũng chưa bao giờ phải vì một quả trứng gà mà chật vật như thế này.

Một năm qua, kể từ khi được nhận nuôi, hắn cũng từng nghĩ đến việc làm gì đó để cải thiện cuộc sống, nhưng cuối cùng đều bỏ cuộc.

Thời buổi loạn lạc này, muốn làm gì cũng khó khăn.

Ọe…

Trong không khí ẩm ướt, mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi, khiến Dương Ngục buồn nôn.

Điều khiến hắn không thể chịu đựng nổi nhất khi đến thế giới này không phải là không có điện, không có mạng, không có điện thoại, mà là… người dân ở đây quá mất vệ sinh.

Họ tiểu tiện bừa bãi, đâu đâu cũng có. Bình thường thì không sao, nhưng hễ trời mưa, đó chính là một thảm họa.

Nước mưa cuốn trôi mọi thứ, để lộ ra những thứ chất thải kinh tởm của con người và động vật trong những góc tối.

Cảnh tượng đó thật sự quá khủng khiếp!

Hắn không phải là người quá câu nệ, nhưng chuyện này thì ai mà chịu nổi chứ?

“Dọn nhà, phải dọn nhà!”

Dương Ngục nghiến răng, cẩn thận nhấc chân bước đi, cố gắng di chuyển trên những chỗ đất cao.

Trời mưa to nhưng trên đường phố Hắc Sơn thành vẫn có không ít người qua lại. Có người đang tắm mưa, có người đang rửa dụng cụ, và tất nhiên, cũng có người đang rửa… thùng phân.

Dương Ngục cố gắng lờ đi, rón rén bước qua những con hẻm nhỏ, những con phố đông đúc, băng qua quảng trường, cuối cùng cũng dừng lại.

Hắn đã đến nội thành.

Bức tường thành thấp bé đã được tu sửa lại, ngăn cách nội thành và ngoại thành.

So với ngoại thành, nội thành sạch sẽ hơn một chút, hệ thống thoát nước cũng tốt hơn, tốc độ di chuyển của hắn cũng vì thế mà nhanh hơn.

Không lâu sau, hắn đã nhìn thấy từ xa đôi sư tử đá trước cổng nha môn.

Nha môn trông rất cũ kỹ, nhiều chỗ đã xuống cấp nghiêm trọng, thậm chí còn mọc đầy cỏ dại.

Nếu không có đôi sư tử đá kia, có lẽ lần đầu tiên đến đây, Dương Ngục sẽ không nhận ra đây là nha môn mất.

Nha môn chắc chắn là có tiền, thậm chí là rất nhiều tiền, nhưng có vẻ như chẳng ai muốn bỏ tiền ra để sửa sang lại nơi này.

Quan không sửa nha môn, chuyện này cũng không hiếm thấy.

“Tiểu Ngục đến sớm thế.”

Phía sau vang lên một giọng nói.

Dương Ngục quay đầu lại, nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đang mặc áo tơi.

Hắn tên là Chu Thập Tam, cũng giống như Dương Ngục, là nha dịch.

“Ừ, sợ mưa càng lúc càng to.”

Dương Ngục thuận miệng đáp.

“Haiz, thật là ngưỡng mộ ngươi. Chỉ cần ở trong kho là được, còn chúng ta, chắc chắn là phải đi tuần tra…”

Chu Thập Tam than thở, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

“Ha ha.”

Dương Ngục cười gượng gạo.

Bọn họ chỉ là nha dịch, nói trắng ra là lao dịch, cũng chẳng khác gì lao dịch hay quân dịch, đều là những công việc nặng nhọc.

Mấy trăm năm trước, nha dịch thậm chí còn không có lương, phải tự chuẩn bị lương thực.

Nhưng mà, nếu không phải lão gia tử đã cưu mang hắn, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ làm công việc này.

Nha dịch tuy vất vả, nhưng có cơ hội được chuyển thành chính thức.

“Tính ra thì cũng sắp có một nhóm tù nhân mới được đưa đến, hy vọng là không có tên nào hung hãn.”

Chu Thập Tam vừa hào hứng, vừa lo lắng.

Hắc Sơn thành là ngục thành, hơn phân nửa phạm nhân trong Thuận Đức phủ đều bị giam giữ ở đây, chờ đến mùa thu năm sau sẽ bị xử trảm hoặc áp giải đến Thanh Châu phủ.

Năm ngoái, đã có không ít vụ vượt ngục xảy ra.

Cùng với nguy hiểm, đó cũng là cơ hội để những nha dịch như bọn họ được chuyển thành chính thức…

“Hy vọng là vậy.”

Dương Ngục ủ rũ thở dài.

Chương 2: Mất tích

Từ một sinh viên luật sắp tốt nghiệp đại học, trở thành một tên lưu manh, giờ lại làm công việc tạm thời ở nha môn, hắn thật sự muốn phát điên.

Nhưng hắn cũng không phải là không có gì cả.

“Đỉnh” đã đưa hắn đến thế giới này vẫn luôn tồn tại trong cơ thể hắn, giống như một vết bớt bình thường.

Tiếc là, tạm thời hắn vẫn chưa thể sử dụng được nó.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, nào là vụ án ở đâu, nhà ai có người chết, dạo này có nhiều người mắc bệnh dịch, tiệm Liên Sinh buôn bán ế ẩm…

Hầu hết là Chu Thập Tam nói, còn Dương Ngục chỉ im lặng lắng nghe.

Không lâu sau, các quan lại cũng lục tục đến nha môn, điểm danh xong liền bắt đầu làm việc.

Công việc ở khố phòng nha môn khá nhàn hạ, chỉ sau một canh giờ, Dương Ngục đã hoàn thành xong công việc của ngày hôm nay.

Chữ viết và ngôn ngữ ở thế giới này tuy khác, nhưng toán học thì vẫn như cũ. Công việc ở kho nha môn đối với một người vừa tốt nghiệp cao trung như hắn mà nói, quả thực dễ như trở bàn tay.

Làm xong việc, hắn lấy từ trong góc ra một túi vải nhỏ được bọc kín.

Mở ra, bên trong là một cuốn sách và vài viên đá nhỏ.

“Hy vọng là những viên đá này không phụ lòng ta…”

Dương Ngục nhặt một viên đá lên, thở dài trong lòng, sau đó nhắm mắt nuốt xuống.

Cảm nhận được luồng nhiệt ấm áp lan tỏa trong cơ thể, tinh thần hắn bỗng chấn động.

Người nghèo muốn luyện võ, phải làm sao?

Ăn đá!

Mọi người đều biết, đá chứa một lượng lớn muối vô cơ, đối với những người nghèo như hắn, đó chính là loại thuốc bổ tốt nhất.

Chỉ cần ăn đá ngon, ăn đá nhanh, là có thể trở thành cao thủ võ lâm…

Tất nhiên là không thể nào như vậy được, ăn nhiều đá chỉ khiến cho dạ dày bị thủng mà thôi.

Dương Ngục không có sở thích ngược đãi bản thân, lý do hắn ăn đá như ăn vặt, đều là vì cái Đỉnh kia.

“Đỉnh” cần năng lượng để mở ra, mà nguồn năng lượng này chỉ có thể lấy từ “đất”, “đá”…

Để mở cái đỉnh này, hắn đã ăn đá suốt một năm qua…

Vừa ăn đá, Dương Ngục vừa mở sách ra.

Trong thời đại mà phần lớn mọi người đều chưa từng đi xa quá trăm dặm này, đọc sách là cách duy nhất để hắn tìm hiểu về thế giới bên ngoài, ngoài việc nghe người ta kể chuyện ở quán trà.

Trong một năm qua, hắn đã mượn được kha khá sách, cũng có chút hiểu biết về thời đại này.

Tiếc là, lịch sử ở đây hoàn toàn khác với những gì hắn biết.

“Đại Minh năm 404, Càn Nguyên năm thứ bảy, Thanh Châu, Thuận Đức phủ… Đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ!”

Thở dài một hơi, Dương Ngục gấp sách lại, chuẩn bị kết thúc công việc buổi sáng.

Đúng lúc này, bên ngoài kho bỗng nhiên vang lên tiếng ồn ào, xen lẫn những tiếng hít thở, kinh hô.

“Lại có người chết sao?”

Dương Ngục vừa cất sách đi, vừa lẩm bẩm.

Hắn cũng không quá để tâm đến chuyện này.

“Haiz…”

Chu Thập Tam cởi áo tơi, cả người ướt sũng bước vào kho, vừa đi vừa càu nhàu về những vũng nước trước cửa nha môn. Vẻ mặt hắn có chút lảng tránh.

“Ai chết vậy?”

Dương Ngục cất sách đi, đứng dậy hỏi.

“Tiểu Ngục, ngươi… ngươi nén bi thương nhé. Lão gia tử nhà ngươi…”

Chu Thập Tam hạ giọng, vẻ mặt đầy thương xót.

“Nén bi thương gì chứ? Ngươi đang nói gì vậy?”

Dương Ngục giật thót tim, đứng bật dậy, lắp bắp hỏi.

Hắn nhớ đến vị lão gia tử tốt bụng kia, người đã đưa hắn từ cõi chết trở về, người mà hắn mới chỉ gặp mặt vài lần.

“Lão gia tử nhà ngươi… đã xảy ra chuyện. Trước đó ta thấy người nhà ngươi đến nha môn, chắc là nhận được tin dữ rồi.”

“Không, không phải đâu. Chắc là, chắc là… mất tích…”

Chu Thập Tam nhỏ giọng nói, không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Ngục.

Mất tích đồng nghĩa với cái chết, những người làm việc ở nha môn đều biết điều này.

Lý do họ nói là mất tích, là bởi vì người chết sẽ được nhận trợ cấp.

Mất tích thì… không có.

“Sao lại…”

Dương Ngục cảm thấy cổ họng nghẹn lại, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa.

Khi mới đến thế giới này, hắn ngơ ngác như một đứa trẻ lạc đường, nếu không có lão nhân gia kia cưu mang, có lẽ hắn đã chết đói ở đầu đường xó chợ rồi cũng nên.

“Hừ!”

Bên ngoài kho vang lên một tiếng quát lạnh, một người đàn ông trung niên vạm vỡ như tòa tháp sắt bước vào, lạnh lùng liếc nhìn Chu Thập Tam: “Ngươi còn dám ở đây nói bậy bạ, cẩn thận ta rút lưỡi ngươi đấy!”

“Vương bộ đầu!”

Chu Thập Tam im bặt, run rẩy cúi đầu.

“Cầm lấy, đây là đao của lão Dương!”

Người đàn ông trung niên ném một thanh đao gãy đã hoen gỉ vào tay Dương Ngục.

“Thanh đao này…”

Dương Ngục run rẩy đưa tay ra nhận lấy thanh đao.

“Lão Dương… thật sự đã mất tích rồi.”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói, nhìn thấy chàng trai trẻ run rẩy cầm lấy thanh đao, trong lòng cũng không khỏi thở dài.

Mất đi trụ cột gia đình, đối với một gia đình nghèo khổ như vậy mà nói, quả thực là một tai ương.

Hắn cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể nói: “Chuyện trợ cấp, cứ để ta lo!”, sau đó xoay người rời đi.

“Vương bộ đầu đi thong thả.”

Chu Thập Tam thở phào nhẹ nhõm, lo lắng nhìn Dương Ngục một cái, sau đó cũng vội vàng rời đi.

Chương 3: Đao gãy

“Thanh đao này…”

Dương Ngục dường như không để ý đến thái độ của hai người, hắn run rẩy cầm lấy thanh đao, một tay ôm ngực, lẩm bẩm.

Nóng quá!

Bỏng rát!

Nóng quá!

Giữa trời đất bao la, đời người như dòng nước chảy, thoắt đến rồi thoắt đi.

Nhưng dù sao, mỗi người đều để lại dấu ấn riêng của mình trên thế gian này.

Có người lấy sách vở làm bạn, truyền bá kiến thức cho thế hệ sau.

Có người gửi gắm lý tưởng vào con cháu, mong muốn chúng kế thừa và phát huy.

Thanh đao này cũng vậy.

Mọi âm thanh xung quanh bỗng chốc im bặt!

Khoảnh khắc chạm vào thanh đao, Dương Ngục không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, thay vào đó là dòng ký ức cuồn cuộn như sóng triều ập đến.

Hỗn loạn, chắp vá, mờ mịt.

Những mảnh ký ức rời rạc như những thước phim quay chậm, dần dần hiện rõ ra trước mắt hắn.

[Phát hiện nguyên liệu]

[Nguyên liệu: Đao gãy]

[Đẳng cấp: Kém (Hạ)]

[Phẩm chất: Có thể (Trung)]

[Đánh giá: Bình thường, không có gì đặc biệt, có lẽ sẽ có chút bất ngờ nho nhỏ]

[Kỹ năng: Cắt gọt]

[Tiến độ luyện hóa: (0/100)]

[Bắt đầu luyện hóa?]

Cuối cùng cũng mở ra rồi sao?

Dương Ngục cảm thấy đầu óc choáng váng, nỗi buồn và sự mất mát lấn át cả niềm vui khi “Bạo Thực Chi Đỉnh” được mở ra.

Hắn nhớ đến lão gia tử, người đã cứu hắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần, nhớ đến người bà hiền lành, chất phác.

Trong lòng hắn dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Phải mất một lúc lâu, Dương Ngục mới có thể trấn tĩnh lại, tập trung tinh thần vào “Bạo Thực Chi Đỉnh” đang hiện lên trong đầu.

Bên trong chiếc đỉnh màu đen, thấp thoáng hình ảnh một thanh đao gãy.

“Luyện hóa? Là luyện hóa thanh đao gãy này sao? Luyện hóa xong có thể sử dụng được đao pháp của lão gia tử?”

Nhìn thanh đao gãy trong tay, Dương Ngục cảm thấy khó tin.

Kiến thức và kỹ năng, phải ngày đêm khổ luyện mới có thể lĩnh ngộ, vậy mà giờ đây, hắn chỉ cần luyện hóa là có thể đạt được?

Thử xem sao?

Dương Ngục hít một hơi thật sâu, cất thanh đao đi, sau đó ngồi xuống đọc sách.

Mãi cho đến khi tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh trở lại, hắn mới tập trung tinh thần vào “Bạo Thực Chi Đỉnh” đã chuyển từ màu xanh sang màu đen.

“Luyện hóa!”

Bùm!

Ánh sáng lóe lên, trước mắt Dương Ngục như biến thành một thế giới khác.

Hắn lắc đầu, xung quanh tối om, chỉ có thanh đao gãy trong tay là phát ra ánh sáng le lói.

Khoan đã…

Dương Ngục bỗng giật mình, nhìn không gian xung quanh giống hệt như bên trong “Bạo Thực Chi Đỉnh”, sau đó nhìn xuống thanh đao gãy trong tay.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn:

“Chẳng lẽ… đây chính là luyện hóa? Để cho ta ở đây luyện đao?”

“Không đúng…”

Dương Ngục trừng lớn mắt, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Nếu như trong thanh đao này chứa đựng tinh hoa đao pháp của lão gia tử, vậy thì hắn phải luyện tập đến bao giờ?

Nhưng cho dù Dương Ngục có gào thét thế nào, cũng không có ai đáp lại hắn.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải cầm đao lên, bắt đầu luyện tập.

Khi vung đao lên, Dương Ngục phát hiện ra một điều kỳ lạ. Theo từng đường đao, trong đầu hắn lại hiện lên những hình ảnh, những kỹ thuật sử dụng đao.

Đồng thời, trên đỉnh “Bạo Thực Chi Đỉnh” cũng xuất hiện một tia sáng nhạt.

[Đang luyện hóa nguyên liệu “Đao gãy”]

[Tiến độ hiện tại: (0/100)]

“Thật sự là như vậy sao?!”

Dương Ngục cảm thấy đầu óc quay cuồng, muốn khóc cũng không ra nước mắt.

Hắn đã nghĩ đến vô số khả năng sau khi “Bạo Thực Chi Đỉnh” được mở ra, nhưng lại không ngờ đến tình huống trớ trêu này.

Nhưng sự đã rồi, hắn chỉ có thể nghiến răng, vừa luyện tập theo những hình ảnh trong đầu, vừa vung đao trong bóng tối.

Một đao…

Rồi lại một đao…

Không biết đã qua bao lâu, tiến độ luyện hóa trên “Bạo Thực Chi Đỉnh” lại nhảy lên, đến khi đạt 10%, Dương Ngục mới dừng lại.

Hắn lại có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài.

Toàn thân rã rời, bụng đói cồn cào, đầu óc choáng váng…

Cảm giác này giống như vừa trải qua một cơn say mèm, trong một khoảnh khắc, Dương Ngục thậm chí còn không thể nhấc nổi tay, trước mắt tối sầm lại.

Chết tiệt! Đã qua bao lâu rồi?

Dương Ngục thầm kêu gào trong lòng.

Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt xen lẫn tiếng nức nở vang lên bên tai hắn:

“Lão mẫu Liên Sinh trên cao phù hộ, xin hãy để cho Ngục nhi của con tỉnh lại. Chỉ cần con trai con bình an vô sự, lão phụ nhân nguyện giảm thọ mười năm!”

Một bàn tay ấm áp khẽ lau qua mặt hắn, tiếng lão phụ nhân nức nở cầu nguyện, run rẩy.

Mẹ…

Dương Ngục bỗng chốc tỉnh táo, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, người mẹ già này sẽ đau lòng đến nhường nào?

“Ông nhà không còn nữa, ta không thể bỏ con trai một mình được…”

Lão phụ nhân lẩm bẩm, nước mắt giàn giụa.

Lúc này, Dương Ngục mới biết, hắn đã “ngủ” suốt ba ngày hai đêm.

“Ngục nhi, Ngục nhi, đây là phù thủy mà mẹ xin được từ đạo quán Liên Sinh, con uống đi, uống xong sẽ khỏe lại.”

Dương Ngục cảm thấy đầu mình được nâng lên, một chén nước bốc mùi hôi thối được đưa đến bên miệng.

Phù thủy?

Thứ này có thể chữa bệnh sao?!

Chương 4: Bạo Thực Chi Đỉnh

Dương Ngục phản kháng kịch liệt:

“Không, không, không…”

Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu, chén nước bốc mùi kinh khủng kia đã bị người ta đổ thẳng vào miệng.

Xong đời rồi!

Cảm nhận được thứ nước ấm nóng lan ra trong dạ dày, Dương Ngục lạnh toát cả người.

Liên Sinh Giáo là một tà giáo ở ngoại thành Hắc Sơn, bọn họ tuyên bố có thể chữa bách bệnh bằng phù thủy.

Nhưng hắn tuyệt đối không tin!

Ọe…

Dương Ngục vùng vẫy ngồi dậy, nôn thốc nôn tháo, phun hết chỗ nước kia ra ngoài.

“Con trai, con trai của mẹ…”

Lão phụ nhân đau lòng nhìn chén phù thủy mà bà đã phải bỏ ra rất nhiều tiền mới xin được, ôm chầm lấy Dương Ngục, nước mắt tuôn rơi.

“Mẹ, con không sao…”

Nhìn thấy lão phụ nhân già nua tiều tụy, Dương Ngục cảm thấy vô cùng đau lòng, hắn sợ bà lại khóc ngất đi nên vội vàng nói: “Mẹ, con đói bụng quá.”

“Được, được, mẹ đi lấy cơm cho con ngay.”

Lão phụ nhân vội vàng lau nước mắt, bưng bát cháo gà đã chuẩn bị sẵn đến: “Con đã hôn mê ba ngày rồi, uống chút cháo gà cho lại sức. Ăn từ từ thôi, không đủ mẹ…”

“Mẹ, mẹ hầm cả gà mái sao?”

Lúc này Dương Ngục mới ngửi thấy mùi cháo gà, trong lòng bỗng chốc dâng lên một cảm giác chua xót.

Hắc Sơn thành là một nơi hẻo lánh, sản vật không phong phú, cuộc sống của người dân vô cùng khó khăn.

Dù là ngục tốt, nhưng lão gia tử cũng là người chính trực, không bao giờ nhận hối lộ, trong nhà chỉ có vài con gà mái già, đó chính là nguồn sống của lão phụ nhân.

“Còn ba con nữa, hầm một con cũng không sao, không sao.”

Ánh mắt lão phụ nhân đượm buồn: “Giờ ông nhà không còn nữa, có ba con gà cũng đủ rồi…”

Dương Ngục im lặng, hắn không biết phải an ủi bà thế nào, chỉ có thể cúi đầu lặng lẽ uống cháo.

Đợi đến khi lão phụ nhân đi rửa bát, Dương Ngục mới nằm xuống, nhắm mắt lại. “Bạo Thực Chi Đỉnh” quen thuộc lại hiện lên trong đầu hắn.

Chiếc đỉnh vẫn là màu đen tuyền, nhưng bên cạnh đã xuất hiện một vệt màu xanh nhạt.

“Màu xanh…”

Dương Ngục giật mình, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Chiếc đỉnh này vốn dĩ có màu xanh, hắn đã phải ăn đá suốt một năm trời mới khiến cho nó chuyển sang màu đen, vậy mà chỉ mới sử dụng có một lần, nó lại muốn đổi màu trở lại sao?

Vậy chẳng phải là hắn phải đi ăn đất hay sao?!

Sáng sớm hôm sau.

Mặt trời từ từ nhô lên ở phía đông, xua tan bóng tối, sưởi ấm vạn vật, xua đi những muộn phiền mà cơn mưa mấy ngày qua mang đến.

“Luyện hóa sẽ tiêu hao thể lực, mà thể lực bị tiêu hao đến một mức độ nào đó sẽ kích hoạt “Bạo Thực Chi Đỉnh”. Dựa vào những gì đã trải qua, bước đầu phỏng đoán, mỗi lần kích hoạt sẽ tiêu hao 10% tiến độ.”

Nhưng cũng có thể là do hắn suy yếu quá mức. Chuyện này cần phải kiểm chứng thêm.

“Vung đao một cách mù quáng sẽ không thể gia tăng tiến độ luyện hóa. 10% tiến độ tương đương với ba năm khổ luyện của lão gia tử?”

“Luyện tập trong thực tế cũng có thể gia tăng tiến độ luyện hóa, nhưng hiệu quả kém xa so với việc luyện hóa trong “Bạo Thực Chi Đỉnh”… Hơn nữa, thanh đao gãy vẫn chưa biến mất.”

“”Bạo Thực Chi Đỉnh” sẽ bị phai màu, có lẽ khi tiến độ luyện hóa đầy, nó sẽ trở về màu sắc ban đầu. Vậy thì làm cách nào để giải quyết vấn đề năng lượng?”

“”Bạo Thực Chi Đỉnh” cần gì? Là đất đá, hay là kim loại ẩn chứa trong đó? Nếu là vế sau…”

“Làm cách nào để tìm kiếm nguyên liệu?”

Dưới ánh nắng ban mai, Dương Ngục cúi đầu viết, ghi chép lại những gì mình đã thu được và những suy đoán, tổng kết những gì đã mất và những gì sẽ làm tiếp theo.

Đây là thói quen của hắn từ kiếp trước.

“Haiz.”

Dương Ngục tiện tay ném một viên đá vào miệng, cảm nhận luồng nhiệt ấm áp lan tỏa, thở dài một hơi.

Sau một đêm suy nghĩ, hắn đã phần nào hiểu được công dụng và hạn chế của “Bạo Thực Chi Đỉnh”.

Nó tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm, nhưng đồng thời, cũng ẩn chứa sức mạnh to lớn.

Dương Ngục vo tròn tờ giấy đã viết chi chít chữ, ném vào góc nhà, sau đó đứng dậy, tháo thanh đao gãy treo trên tường xuống.

Cảm giác quen thuộc lại ùa về, cùng với nó là những kỹ thuật sử dụng đao được khắc sâu trong tâm trí.

Đúng vậy, chỉ là kỹ thuật mà thôi, thậm chí không thể gọi là đao pháp.

“Mất tích, tương đương với cái chết. Lão gia tử… chỉ sợ là dữ nhiều lành ít…”

Ánh nắng chiếu vào thanh đao, phản chiếu khuôn mặt u sầu của Dương Ngục.

Ngoài thành rất nguy hiểm, không chỉ có thú dữ, lưu dân, mà còn bởi vì nạn cướp bóc hoành hành.

Thanh Châu là vùng biên giới của Đại Minh, tình hình loạn lạc hơn nhiều so với những nơi khác.

Một lão ngục tốt tuổi cao sức yếu, cho dù không chết, thì làm sao có thể sống sót trở về?

Chương 5: Ăn tuyệt

Bùm!

Bùm bùm bùm!

Đúng lúc này, tiếng đập cửa dồn dập vang lên, kèm theo một giọng nói lanh lảnh: “Nhị thẩm, mở cửa, mở cửa! Là con, Vân Hoa đây!”

“Mấy người đó đến rồi.”

Trong lúc Dương Ngục cau mày, Dương bà bà đã vội vàng chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở, một người phụ nữ trung niên đã chen vào trong nhà.

Người phụ nữ này khoảng ba mươi tuổi, trên mặt đánh phấn son lòe loẹt, giọng nói the thé chào hỏi. Đi theo sau bà ta là ba người đàn ông trung niên cao to.

“Mấy người này…”

Dương Ngục nhíu mày.

Hình như bọn họ là họ hàng xa của hắn, nhưng đã nhiều năm không qua lại.

Bây giờ lại đến đây…

“Mọi người đến đây làm gì?”

Sau một đêm mất ngủ, sắc mặt Dương bà bà càng thêm tiều tụy.

“Nhị thẩm, chuyện của Nhị thúc, cả tộc đều biết rồi. Chúng ta đến đây là để lo liệu hậu sự cho ông ấy.”

Người phụ nữ trung niên thở dài: “Nhị thúc cả đời sống cơ cực, chết đi cũng phải để cho ông ấy được ra đi thanh thản chứ.”

“Hậu, hậu sự…”

Dương bà bà mặt mày tái mét, lảo đảo suýt ngã: “Ông nhà tôi chỉ là mất tích, sẽ, sẽ trở về, nhất định sẽ trở về mà.”

Nói đến câu cuối cùng, giọng bà lạc hẳn đi.

“Nhị thẩm à!”

Người phụ nữ trung niên vội vàng đỡ lấy Dương bà bà: “Ngươi còn tự an ủi bản thân làm gì? Chuyện của nha môn, ngươi còn không rõ hay sao? Tên Lưu Tam kia sao có thể dễ dàng chi tiền trợ cấp cho Nhị thúc được chứ?”

“Đúng vậy, Nhị thẩm. Đã nhiều ngày rồi, không thể trì hoãn thêm nữa.”

Mấy người đàn ông trung niên cũng lên tiếng phụ họa.

“Chuyện này…”

Dương bà bà luống cuống tay chân, bất lực nhìn bọn họ.

“Nhị thẩm, ngươi còn do dự gì nữa? Ngươi cứ gật đầu đi, mọi chuyện cứ để chúng con lo liệu, ngươi không cần phải bận tâm.”

Thấy Dương bà bà có vẻ như đã bị thuyết phục, giọng điệu của người phụ nữ trung niên càng thêm dịu dàng, nhưng giọng nói the thé của bà ta lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.

“Chuyện này không chỉ phải làm, mà còn phải làm cho thật long trọng!”

Lúc này, lại có người lên tiếng.

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Người phụ nữ trung niên gật đầu lia lịa, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh, và bà ta nhìn thấy một chàng trai trẻ mặt mày trắng bệch đang đứng dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn mình.

Nhìn đám “người thân” trước mặt, Dương Ngục cảm thấy lửa giận trong lòng bùng lên.

Hắn sống hai đời, tuy chưa từng trải qua nhiều sóng gió, nhưng cũng có thể đoán được mục đích của bọn họ là gì.

Ăn xác nhà người ta!

Hắn từng nghe nói, khi người đàn ông trong nhà qua đời, những kẻ họ hàng xa sẽ đến “chia buồn”, sau đó nhân cơ hội chiếm đoạt tài sản, thậm chí đến cái nồi, cái bát cũng không tha.

Chúng còn lấy cớ là lo liệu tang lễ, ngày ngày đến nhà ăn uống linh đình, mời hết người này đến người khác, ăn đến khi nào sạch bách gia sản mới thôi!

Cuối cùng, chúng sẽ chiếm đoạt hết đất đai, nhà cửa, đuổi người phụ nữ góa bụa đi, thậm chí còn ép họ phải tự sát!

Tương truyền, danh kỹ nổi tiếng Liễu Như Thị cũng bị chính những người họ hàng của mình ép đến đường cùng, phải treo cổ tự tử. Nhưng cho dù đã chết, tài sản của bà vẫn bị bọn chúng cướp sạch!

Dương Ngục không ngờ rằng, bản thân hắn cũng có ngày gặp phải tình huống trớ trêu này.

“Đây là Tiểu Ngục sao?”

Người phụ nữ trung niên sững người, sau đó vội vàng nặn ra một nụ cười: “Lâu không gặp, cháu lớn quá rồi.”

“Ngục nhi.”

Dương bà bà thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rút tay khỏi tay người phụ nữ trung niên, lùi lại phía sau vài bước.

“Mẹ.”

Dương Ngục liếc nhìn những người trong sân một lượt, sau đó nhìn về phía lão phụ nhân, ôn nhu nói: “Chọn ngày lành tháng tốt, lo liệu hậu sự cho cha đi ạ.”

“Nhưng…”

Dương bà bà muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Dương Ngục, bà đành phải gật đầu đồng ý.

“Tiểu Ngục nói đúng lắm!”

Người phụ nữ trung niên tưởng rằng sẽ gặp khó khăn, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy. Bà ta vui mừng ra mặt, nói: “Còn chọn ngày nào nữa? Hôm nay là ngày tốt nhất rồi!”

“Không phải hôm nay!”

Dương Ngục lắc đầu, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của người phụ nữ trung niên, hắn mới nói: “Ít nhất cũng phải đợi nha môn gửi tiền trợ cấp xuống đã.”

Dừng một chút, hắn bổ sung: “Chuyện này, Vương bộ đầu đã đồng ý với con rồi.”

“Vương bộ đầu?”

Người phụ nữ trung niên sửng sốt, ánh mắt đảo liên tục, có chút chần chừ: “Nhưng nha môn làm việc thường rất chậm chạp, nhỡ đâu phải chờ đến một năm rưỡi thì sao?”

Không thể để bọn họ kéo dài thời gian được.

Dương Ngục siết chặt nắm đấm, cố gắng kìm nén cơn giận: “Ba ngày sau, tiền trợ cấp nhất định sẽ được gửi đến. Đến lúc đó, cho dù không có tiền, chúng ta cũng phải lo liệu hậu sự cho cha.”

“Vậy…”

Người phụ nữ trung niên do dự một lát, nhìn thấy những người khác không có ý kiến gì, bà ta mới gật đầu đồng ý.

“Haiz.”

Tiễn khách xong, Dương bà bà thở dài, gương mặt già nua càng thêm tiều tụy: “Ngục nhi, chúng ta phải làm sao đây?”

Sống hơn nửa đời người, sao bà có thể không biết mục đích của bọn họ chứ?

Nhưng biết thì đã sao?

Ruộng vườn, nhà cửa, tất cả đều thuộc về tộc họ, cho dù có kiện cáo cũng vô ích.

“Mẹ, đưa hết khế đất, khế nhà cho con.”

Đóng sầm cửa lại, Dương Ngục nghiến răng nghiến lợi.

Đã có lúc, hắn muốn rút đao chém chết đám người kia.

Nhưng giết bọn chúng rồi thì sao? Sẽ có những kẻ khác đến. Còn hắn, nếu bị bắt, Dương bà bà sẽ thật sự không còn ai nương tựa.

“Con muốn bán đất bán nhà sao? Không được, không được, những thứ này đều thuộc về tộc họ, không ai mua đâu…”

Lão phụ nhân lắc đầu nguầy nguậy.

Dương Ngục nghiến răng, sau đó nở nụ cười: “Bán cho bọn họ tất nhiên là không được. Nhưng, nếu tặng thì sao ạ?!”

Chương 6: Quỷ Đầu Đại Đao

Hắc Sơn thành chia làm nội thành và ngoại thành. Nội thành là khu vực ban đầu, còn ngoại thành là nơi tập trung của những người dân di cư từ các vùng nông thôn lân cận.

Ngoại thành vừa bẩn thỉu lại vừa hỗn loạn. Ban ngày thì còn đỡ, chứ đêm xuống, chẳng mấy ai dám ra đường một mình.

Dương Ngục tuy chỉ là một nha dịch tạm thời ở nha môn, nhưng cũng nghe không ít chuyện giết người cướp của. Vậy nên, vừa chập tối, sau khi tiễn đám rình rập kia, hắn liền cất kỹ khế đất, khế nhà, đeo đoản đao bên hông rồi ra khỏi nhà.

Cơn mưa mấy ngày trước vẫn còn lưu lại dấu vết, mặt đường lầy lội, nhớp nháp. Dương Ngục cẩn thận len lỏi qua những con ngõ nhỏ, tránh xa đám du côn lưu manh đang tụ tập, hướng về phía nội thành mà đi.

“Thế lực ở ngoại thành rất phức tạp, lại thêm Liên Sinh Giáo đang ngày càng lớn mạnh. Giao dịch với bọn họ là điều không thể…”

Dương Ngục thầm nghĩ, sau một năm sinh sống ở đây, hắn đã nắm được phần nào tình hình của Hắc Sơn thành. So với ngoại thành hỗn loạn, nội thành có vẻ yên bình hơn nhiều.

Ít nhất là đám cường hào ác bá cũng không dám hành động trắng trợn như vậy.

Trên đường đi, Dương Ngục nghe thấy tiếng khóc than ai oán. Không ít nhà đã treo vải trắng trước cửa.

“Lại có người chết rồi.”

Dương Ngục thở dài, rảo bước nhanh hơn.

Dịch bệnh hoành hành, xác người không kịp chôn, dẫn đến kền kền bay lượn khắp nơi. Nhà hắn gặp nạn, nhà khác cũng chẳng khá hơn.

Trước khi cổng thành đóng, Dương Ngục đã vào đến nội thành. Hắn rẽ vào mấy con phố quen thuộc, sau đó đi đến một con hẻm nhỏ.

Một năm qua, hắn không phải chỉ lo ăn rồi lại ngủ, mà còn tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến trường học chữ vỡ lòng.

Còn bây giờ, hắn đang trên đường đến chỗ học võ.

Tất nhiên, đó không phải là một võ quán chính thống. Với điều kiện của hắn hiện giờ, đừng nói là học phí, ngay cả tiền cơm cũng chẳng đủ.

Ai cũng nói “nghèo học văn, giàu học võ”, nhưng thực tế, cả văn lẫn võ đều không dành cho người nghèo.

Cốc cốc cốc!

Cánh cửa vốn không khóa, nhưng Dương Ngục vẫn gõ cửa theo phép lịch sự, sau đó mới rón rén đi vào sân.

“Xương sống của con người có hai mươi tư đốt, tuy có sự khác biệt giữa nam nữ già trẻ, nhưng nhìn chung đều như nhau!”

“Vung đao chém đầu, phải nắm rõ vị trí các đốt xương, đó là kỹ thuật, cũng là từ bi!”

“Người chết như đèn tắt, kẻ phạm tội ắt có vương pháp trừng trị. Chúng ta phụng mệnh hành sự, không tổn hại âm đức, không trái với luân thường đạo lý, nhưng phải nhớ kỹ…”

“Một nhát đao, chỉ nên có một nhát đao! Một nhát là hành hình, hai nhát là tra tấn, chính là tổn hại âm đức, trái với luân thường đạo lý!”

“Đây chính là quy tắc bất di bất dịch trong nghề của chúng ta!”

Trong sân, một đám thiếu niên đang ngồi xổm, hai tay cầm mộc đao giơ ngang, trên cổ tay và thân đao đều bị treo đá.

Hiện tại trời đã sang thu, gió chiều se lạnh, nhưng trên người bọn họ vẫn lấm tấm mồ hôi.

Một lão già ngồi trên ghế gỗ, chăm chú quan sát đám đồ đệ, thỉnh thoảng lại lên tiếng chỉ bảo.

Lão già này tuổi đã cao, mái tóc dưới chiếc mũ vải đã bạc trắng như cước, gương mặt in hằn dấu vết thời gian. Trong lòng lão, một con khỉ già lông xám trắng đang cuộn tròn ngủ.

Bàn tay gầy guộc của lão già không ngừng vuốt ve lưng con khỉ.

Dương Ngục đứng bên ngoài, im lặng lắng nghe Ngụy lão đầu dạy dỗ đám đệ tử.

Ngụy lão đầu bị què chân này rất nổi tiếng ở Hắc Sơn thành.

Nghe nói, lúc trẻ lão từng tham quân. Sau khi bị thương nặng trở về, lão làm nghề đao phủ. Hiện giờ, phần lớn đao phủ ở Hắc Sơn thành đều là học trò của lão.

Chưa tính đến thời gian lão tòng quân, chỉ riêng trong mấy năm nay, số người chết dưới lưỡi đao của lão đã gần trăm người.

Một nhân vật hung ác thực sự!

Dương Ngục không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát đám thiếu niên luyện đao.

Những người này đến đây trước hắn, người ít nhất cũng được ba, bốn năm, người nhiều thì đã bảy, tám năm.

Học ba năm làm việc vặt, mới được đụng đến mộc đao, đó là quy củ của Ngụy lão đầu.

Dương Ngục đến đây chưa đầy một năm, đương nhiên chỉ có thể đứng ngoài nghe giảng.

“Cứ luyện tập chăm chỉ, những thứ ta dạy cho các ngươi, nếu có thể học được một phần, ít nhất cũng đủ để các ngươi no đủ ba bữa, có ngói che đầu, không đến mức phải lưu lạc đầu đường xó chợ.”

Ngụy lão đầu chậm rãi nói, ánh mắt lướt qua đám đệ tử, dừng lại trên người Dương Ngục một chút.

“Lưu lạc đầu đường xó chợ…”

Dương Ngục cười khổ, chẳng phải lão đang nói hắn sao?

Hơn một năm trước, hắn tỉnh lại ở thế giới này, trở thành một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ. Nếu không được vợ chồng lão Dương đầu cưu mang thì có lẽ hắn đã chết đói ở ngoại thành rồi.

Người sắp chết đói thì cái gì cũng có thể ăn.

Chương 7: Quỷ Đầu Đại Đao (2)

Kể cả đất…

“Rất nhiều người khinh thường nghề nghiệp của chúng ta, nhưng chúng ta kiếm sống dựa vào bản lĩnh của mình, thì có gì phải xấu hổ?”

Ngụy lão đầu đứng dậy, ôm con khỉ bước đi tập tễnh vào trong phòng, “Kiếm cơm không phải là chuyện xấu hổ, để cha mẹ già chết đói đầu đường xó chợ mới là đáng xấu hổ!”

Dương Ngục im lặng đi theo sau.

“Có chuyện gì thì cứ nói.”

Ngụy lão đầu phất tay, con khỉ già “xèo xèo” kêu hai tiếng, nhảy lên cây hòe trong sân.

“Ta biết là không giấu được lão sư mà…”

Dương Ngục cười khổ, nói rõ mục đích của mình.

Ánh mắt hắn lướt qua những món đồ trang trí trong phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc bàn đặt giữa phòng.

Trên bàn, một thanh đại đao không vỏ đao đang nằm im lìm.

Lưỡi đao rộng lớn, sống dày, trên chuôi đao có khắc hình đầu quỷ dữ tợn, trắng như tuyết, tỏa ra hàn khí bức người, ẩn chứa sát khí nồng đậm.

Dương Ngục nhận ra, đây chính là thanh đao đã lấy đi mạng sống của gần trăm người của Ngụy lão đầu.

Ngày thường, Ngụy lão đầu coi thanh đao này như bảo bối, không cho ai động vào.

Trước đây, Dương Ngục tuy ngưỡng mộ, nhưng cũng không dám tơ tưởng. Nhưng lúc này đây, khi nhìn thấy thanh đao, trong lòng hắn bỗng dâng lên một tia hy vọng.

Thanh đao này… liệu có thể là nguyên liệu nấu ăn không?

“Ha ha…”

Ngụy lão đầu rót trà, ngồi nghiêm chỉnh, lạnh nhạt nói: “Dương gia cũng không có gì nhiều, nhưng tại sao lão phu lại phải mua số ruộng đồng này, hà cớ gì phải chuốc thêm phiền phức như vậy?”

“Không phải bán, là tặng!” Dương Ngục cắn răng.

Hắn lấy khế đất, khế nhà ra, đặt lên bàn.

Ngụy lão đầu chính là đối tượng giao dịch mà hắn nhắm đến từ trước.

Thứ nhất, Ngụy lão đầu không sợ đám thân thích của Dương gia. Thứ hai, hắn là học nghề ở chỗ lão, dù chưa chính thức bái sư, nhưng cũng coi như có chút tình nghĩa.

So với người ngoài, giao dịch với Ngụy lão đầu có lợi hơn nhiều.

“Ồ?” Ngụy lão đầu có chút kinh ngạc mà nhìn Dương Ngục, sau đó cười lạnh, “Ra là muốn bán ruộng vườn nhà cửa! Số tài sản đó là cả đời tích cóp của lão Dương đấy.”

“Của cải chỉ là vật ngoài thân, không giữ được thì cũng vô dụng thôi.” Dương Ngục bình tĩnh nói.

Hắn thà tặng hết cho người khác, còn hơn là để cho đám người kia ăn hết vỗ mông rời đi.

Ngụy lão đầu có rất nhiều học trò, hắn không tin lão già này vứt bỏ mặt mũi, nuốt không những vật này.

“Không ngờ là lão phu đã xem thường ngươi rồi.” Ngụy lão đầu đặt chén trà xuống, nhìn Dương Ngục.

Ấn tượng của lão về cậu học trò này không sâu đậm lắm. Lão chỉ nhớ mang máng rằng, Dương Ngục từng phải ăn đất để sống qua ngày.

Nhưng lúc này đây, lão thật sự có chút kinh ngạc.

Dương Ngục cúi đầu, không nói gì.

“Ừm…” Ngụy lão đầu cầm khế đất khế nhà lên, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng: “Ngươi đã gọi ta một tiếng lão sư, ta cũng không thể bạc đãi ngươi được. Ta sẽ miễn học phí hai năm cho ngươi, từ ngày mai, ngươi đến đây luyện đao cùng với bọn hắn đi!”

Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, Dương Ngục thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, sư phó!”

Đêm khuya thanh vắng, Dương Ngục trở mình trên giường, không sao ngủ được. Hắn quyết định ngồi dậy, rút đoản đao ra luyện tập.

Nói là đao chiêu, thực chất chỉ là những động tác cơ bản nhất, ví dụ như… cách cầm dao.

Cầm dao có nhiều cách: cầm chính diện, cầm ngược, cầm bên trái, cầm bên phải, cầm nghiêng… Tùy vào cách cầm dao mà có tư thế đứng và kỹ thuật sử dụng khác nhau.

Đương nhiên, Dương Ngục đang tập cầm chuôi dao.

Vù vù!

Lưỡi dao xẹt qua, phản chiếu ánh trăng sáng vằng vặc. Trong đầu Dương Ngục, những kỹ thuật sử dụng đao hiện lên rõ mồn một.

“Tiếc là không có thanh tiến độ…”

Dương Ngục vừa luyện tập, vừa tiếc nuối nghĩ.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, quên hết mọi thứ xung quanh.

Mãi cho đến khi toàn thân đau nhức, Dương Ngục mới giật mình tỉnh giấc. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ.

“Đã một đêm rồi sao?”

Dương Ngục xoa bóp bàn tay tê cứng, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.

Hắn chưa bao giờ tập trung đến mức độ này.

Trước đây, cho dù có muốn làm một việc gì đó đến đâu, hắn cũng sẽ không thể tập trung quá lâu.

Tuy không đến mức “ba phút nóng”, nhưng cũng không thể nào kiên trì suốt cả đêm như vậy.

“Có phải do kỹ năng ‘Luyện hóa’ đã giúp mình gia tăng sự tập trung?”

Dương Ngục vừa thả lỏng cơ thể, vừa suy đoán.

Khi ở trong đỉnh, hắn không hề cảm thấy mệt mỏi, cũng không có khái niệm về thời gian. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải là hắn quá tập trung, mà là do đã hình thành “thói quen”?

Nghĩ vậy, hắn muốn thử nghiệm kỹ năng “Luyện hóa” một lần nữa, nhưng lúc này không phải là lúc thích hợp. Nếu lỡ như hôn mê mấy ngày liền thì phiền phức to!

Học võ ở chỗ Ngụy lão đầu, cũng không quá nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là rất thoải mái.

Chương 8: Ổn Chuẩn Hung!

Đến lúc nào, về lúc nào, luyện tập ra sao, Ngụy Hà đều mặc kệ.

Phần lớn thời gian, lão đều ôm con khỉ già, ngồi trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng chỉ cần có ai luyện tập sai động tác, lão sẽ lập tức lên tiếng sửa chữa.

Dương Ngục biết, Ngụy lão đầu cũng có nỗi khổ riêng.

Nơi đây không phải võ quán, những người đến đây học võ đều phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi, đa phần là vì muốn học được chút bản lĩnh để tự bảo vệ bản thân.

Mỗi ngày đều đến luyện tập mấy canh giờ thì cũng chỉ có hai, ba người.

Như Dương Ngục trước đây, một tháng đến ba, năm lần là đã tốt lắm rồi.

“Hôm nay có thêm sư đệ mới, ta sẽ giảng giải thêm cho các ngươi vài điều.”

Vừa bước vào sân, Dương Ngục đã nghe thấy tiếng Ngụy lão đầu. Hắn vội vàng chạy đến, đứng sau lưng mấy vị sư huynh.

Ngụy Hà đặt con khỉ xuống, chậm rãi đứng dậy, nói: “Người ta thường nói ‘luyện quyền cước thành thạo rồi mới luyện binh khí’, nhưng đa số các ngươi đều không có điều kiện đó. So với binh khí, luyện tập quyền cước tốn kém hơn nhiều…”

Dương Ngục tập trung lắng nghe, biết rằng Ngụy lão đầu đang nói cho hắn nghe.

“Muốn luyện quyền cước, không nói đến dược tửu, dược cao, thuốc xoa bóp, chỉ riêng chi phí ăn uống hàng ngày cũng đã là một gánh nặng rồi.”

Giọng Ngụy lão đầu tuy không lớn, nhưng trong sân mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Đám người gật đầu lia lịa.

Dương Ngục cũng hiểu ra. Luyện tập binh khí đã tốn kém, luyện tập quyền cước còn tốn kém hơn. Chưa kể đến những thứ khác, chỉ riêng một thanh đao bình thường cũng đã có giá ba lượng bạc rồi.

Với số tiền công làm việc vặt ở nha môn, hắn phải nhịn ăn nhịn mặc hai năm mới đủ tiền mua.

Đó là còn chưa tính đến chi phí bảo dưỡng.

Binh khí rất cần được bảo dưỡng, không phải cứ cất kỹ, lúc nào cần dùng mới mang ra mài là xong chuyện đâu.

“Các ngươi đã đến đây, chắc hẳn cũng biết, ta xuất thân từ quân ngũ, dựa vào nghề chém đầu mà sống. Vậy nên, ta chỉ có thể dạy cho các ngươi những thứ này.”

Ngụy Hà nhìn lướt qua đám đệ tử, dừng lại trên người Dương Ngục một chút.

“Sư phụ nói gì vậy? Uy danh của ngài vang danh khắp Hắc Sơn thành, ai ai cũng biết. Nếu có thể học được một phần bản lĩnh của ngài, chúng ta đã là may mắn lắm rồi!”

Lời nói đường mật như vậy, khiến cho những người khác không khỏi liếc nhìn.

Dương Ngục quay đầu. Người lên tiếng là một gã trung niên cao lớn, gương mặt dữ tợn, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn. Dương Ngục nhận ra hắn ta, chính là Hồ Vạn, đồ tể ở khu ngoại thành.

Hắn ta cũng là một trong số ít người có thể đến đây luyện tập mỗi ngày.

“Dù là trên chiến trường hay chém đầu, đều không cần phải sử dụng quá nhiều chiêu thức hoa mỹ, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ ba chữ ‘Ổn, Chuẩn, Ác’, như vậy là có thể đặt chân ở Hắc Sơn thành rồi.”

Ngụy Hà phất tay: “Một người lại đây.”

“Để ta!”

Hồ Vạn mặt mày hung tợn, nhanh chân chạy đến trước mặt Ngụy lão đầu.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt hắn ta cứng đờ: “Á… á… sư phụ, nhẹ chút… nhẹ chút…”

“Hít… mạnh thật!”

Dưới sân, Dương Ngục trợn mắt há mồm, kinh hãi nhìn Hồ Vạn. Gã to lớn như vậy, ít nhất cũng phải hai trăm cân, vậy mà Ngụy Hà chỉ dùng một tay đã nhấc bổng hắn ta lên.

“Chữ ‘Ổn’ không cần phải nói nhiều, các ngươi mổ heo chém thịt nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng hiểu được phần nào. Tiếp theo, ta muốn nói đến chữ ‘Chuẩn’!”

Ngụy Hà một tay xách Hồ Vạn, một tay khoa tay múa chân: “Một đao có thể tiết kiệm ba phần sức, tuyệt đối không lãng phí một chút công lực nào! Trên cơ thể con người có hơn hai trăm đốt xương, có chỗ cứng, chỗ mềm…”

“Nếu giao chiến với đối thủ, một đao chém vào huyệt Thiên Linh hoặc chém vào cổ, chém trúng hai ba đốt xương cũng đã tạo ra kết quả khác biệt rồi!”

Ngụy Hà chậm rãi nói, khi nói đến chuyện này, đôi mắt lão sáng rực lên.

“Nói… rất có lý…”

Dương Ngục nghe mà rợn tóc gáy. Lão già này quả là một kẻ hung ác!

“Cầm đao phải vững, chém phải chuẩn!”

Ngụy lão đầu vừa giảng giải, vừa chỉ vào người Hồ Vạn, nói rõ chỗ nào là xương cứng, chỗ nào là xương mềm, chỗ nào chịu lực, chỗ nào không chịu lực.

Lão nói rất chi tiết, nhưng đám người phía dưới, bao gồm cả Dương Ngục, đều cảm thấy mơ hồ.

Đó là kỹ thuật giết người, sao nghe như kiểu thái rau vậy?

“Sư phụ… sư phụ… tha cho ta… tha cho ta…”

Ngụy lão đầu vừa dứt lời, Hồ Vạn đã kêu lên thảm thiết. Gương mặt hắn ta đỏ bừng, cảm giác như cổ sắp gãy đến nơi rồi.

“Còn trẻ mà đã không chịu được khổ!” Ngụy Hà hừ lạnh một tiếng, ném Hồ Vạn xuống đất.

“Khụ khụ…”

Hồ Vạn ho sặc sụa, suýt chút nữa thì ngất xỉu. Hắn ta thầm hối hận, tại sao lại ngu ngốc xung phong lên làm vật thí nghiệm như vậy chứ?

“Thôi bỏ đi!” Ngụy lão đầu phất tay, “Hồ Vạn, hôm nay ngươi rảnh rỗi, đưa Dương Ngục về nhà giúp ta.”

Chương 9: Ổn Chuẩn Hung! (2)

Nói rồi, lão như chợt nhớ ra điều gì đó, bổ sung thêm một câu: “Ăn cơm tối xong ở đó, rồi hãy về!”

“Hả?” Hồ Vạn có chút khó hiểu, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Ngụy Hà, hắn ta vội vàng gật đầu đồng ý.

“Đa tạ sư phụ!” Dương Ngục cúi đầu, trong lòng dâng lên một tia cảm kích.

“Đi đi.” Hồ Vạn xoa xoa cổ, nhăn nhó.

“Thằng nhóc đó cả đêm không về sao?”

Ngoài cổng nội thành, mấy tên côn đồ ngồi xổm ven đường, vẻ mặt sốt ruột.

Bọn chúng không ngờ rằng, một thằng nhóc con lại dám ra ngoài vào giờ này, hơn nữa còn ở lại trong thành suốt đêm mà không bị lính gác đuổi ra.

“Lục ca, thằng nhóc đó ra rồi!” Một tên gầy gò, mắt ti hí, chỉ về phía cổng thành.

“Để cho lão tử phải đợi lâu như vậy, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!” Vương Lục nhe răng cười, đứng dậy.

“Khoan đã Lục ca, khoan đã!” Tên gầy gò kia kéo tay Vương Lục, nhỏ giọng nói, “Ngươi nhìn xem, người đi bên cạnh… có phải là Hồ đồ tể không?”

Hồ Vạn là một người giàu có.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Dương Ngục về vị Hồ sư huynh này.

Ngoại thành Hắc Sơn có ba khu, mỗi khu có một lò mổ, Hồ Vạn là chủ lò mổ lớn nhất ở khu hắn đang sống.

Bản thân Hồ Vạn đã to lớn như một con gấu, dưới trướng hắn ta còn có hai, ba mươi tên đồ tể hung hãn, ai nấy đều cao to, lực lưỡng.

Ngay cả những bang phái nhỏ ở ngoại thành cũng không dám trêu chọc bọn họ.

“Hắc!”

Vừa ra khỏi cổng thành, Dương Ngục đã nghe thấy tiếng Hồ Vạn cười hô hố: “Dương sư đệ, ngươi đang bị người ta theo dõi đấy à?”

“Vương Lục…”

Đám người đó công khai ngồi chờ ở đây, đương nhiên là Dương Ngục nhìn thấy. Hắn nhận ra tên cao to nhất chính là Vương Lục, nhân tình của mụ đàn bà hôm đó đến nhà hắn đòi ăn.

“Nhìn này!” Hồ Vạn cười lớn, gọi đám người đang định bỏ chạy, “Đám cháu trai, lại đây chào ông nội này!”

Vương Lục cứng đờ người, quay đầu lại, sắc mặt tái mét: “Vương Lục… bái kiến Hồ đại ca…”

“Ngươi xứng đáng gọi ta là đại ca sao?”

Chưa dứt lời, bàn tay to như cái quạt của Hồ Vạn đã giáng xuống mặt Vương Lục. Máu mũi, răng cửa bay tứ tung.

“Gọi là Hồ gia!”

“Á…”

Vương Lục bị đánh cho lăn lộn trên đất, kêu gào thảm thiết: “Hồ… Hồ gia… tại sao… tại sao ngươi lại đánh ta?”

“Tại sao à? Ông đây thích thì đánh đấy, ngươi cắn ta à?”

Nói rồi, Hồ Vạn lại giơ chân đạp tới. Vương Lục lăn lông lốc trên đất, đầu óc choáng váng, suýt chút nữa thì tắt thở.

Mấy tên còn lại sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, đừng nói là lên tiếng, ngay cả chạy trốn cũng không dám.

Bọn chúng chỉ dám ức hiếp người thành thật, gặp phải tên đồ tể máu lạnh như Hồ Vạn thì chỉ có nước run như cầy sấy.

“Gia gia… Hồ gia gia… tha cho ta… tha cho ta…”

Vương Lục sợ hãi quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, đũng quần ướt sũng.

“Cẩu tạp chủng, cũng dám đến nhà người khác ăn tuyệt hậu?” Hồ Vạn khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt vào mặt Vương Lục, sau đó đá hắn ta một cái, “Cút!”

Vương Lục kêu rên thảm thiết, nhưng không còn sức đứng dậy.

Hai tên đồng bọn vội vàng chạy đến đỡ hắn ta, khập khiễng bỏ chạy.

“Đa tạ Hồ sư huynh!” Dương Ngục chắp tay, trong lòng hả hê.

“Cảm ơn cái gì? Ta cũng chỉ giúp ngươi được một lúc thôi. Loại người như vậy rất khó đối phó, muốn giải quyết triệt để, còn phải dựa vào chính ngươi.” Hồ Vạn xua tay, “Muốn cảm ơn thì cảm ơn lão già kia đi.”

Dương Ngục gật đầu, trong lòng thầm cảnh giác.

Hắn và Hồ Vạn chỉ mới gặp nhau vài lần, lần này hắn ta ra tay giúp đỡ cũng là vì lời dặn dò của Ngụy Hà. Muốn giải quyết dứt điểm, vẫn phải dựa vào chính mình.

“Cũng không cần phải quá lo lắng.” Thấy Dương Ngục im lặng, Hồ Vạn nói tiếp, “Lũ người đó chỉ là đám du côn, dựa vào số đông mà ức hiếp người khác. Chờ ngươi luyện tập thêm một thời gian nữa, bọn chúng sẽ không dám đến gần ngươi đâu.”

Trên đường đi, Dương Ngục tranh thủ cơ hội hỏi Hồ Vạn về kỹ thuật sử dụng đao, đồng thời dò hỏi thêm một số thông tin về ngoại thành.

Đi qua mấy con phố, khi sắp đến quảng trường, Hồ Vạn đột nhiên dừng lại, kéo Dương Ngục rẽ vào một con hẻm nhỏ.

“Hả?”

Dương Ngục ngạc nhiên nhìn theo hướng mắt Hồ Vạn, chỉ thấy trên quảng trường lúc nào đã được dựng lên một lễ đài cao ngất. Một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ, phong thái tiên phong đạo cốt, đang đứng trên đó thao thao bất tuyệt.

Dưới đài, một đám đông đang ngồi hoặc đứng, im lặng lắng nghe, không khí kỳ lạ bao trùm.

“Ngoại thành này… loạn rồi, loạn rồi…” Hồ Vạn lẩm bẩm, sắc mặt khó coi, “Ngay cả đệ đệ của ta cũng bị bọn chúng lôi kéo.”

“Tà môn… thật tà môn…”

Hồ Vạn lôi kéo Dương Ngục đi đường vòng, không dám đến gần.

“Hồ sư huynh sợ Liên Sinh Giáo đến vậy sao?” Dương Ngục thầm nghĩ.

Chương 10: Thay máu?

Hơn nửa năm nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người bài xích Liên Sinh Giáo đến vậy. Những người khác, kể cả mẹ nuôi của hắn, đều một mực tin rằng đây là một giáo phái lương thiện, chuyên đi cứu người.

Dần dần, ngay cả Dương Ngục cũng cho rằng mình đã quá đa nghi.

Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Hồ Vạn, hắn không khỏi nghi ngờ.

“Ta mà sợ bọn chúng sao?” Hồ Vạn cau mày, lớn tiếng phản bác, sau đó hạ thấp giọng, “Liên Sinh Giáo rất tà môn!”

“Bọn họ không phải đang chữa bệnh cứu người sao?” Dương Ngục giả vờ hỏi.

“Đốt mấy lá bùa là có thể chữa được bệnh sao?” Hồ Vạn cười lạnh, “Năm nay, số người chết vì bệnh ở ngoại thành còn nhiều hơn so với ba năm trước cộng lại, mà toàn là người trẻ tuổi.”

Nói đến đây, Hồ Vạn đột nhiên im bặt. Dương Ngục ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một đám người mặc áo trắng như đang đi đưa tang đang đi ngang qua con hẻm.

Người dẫn đầu còn liếc nhìn Hồ Vạn một cái.

“Nguy hiểm thật…” Hồ Vạn thở phào nhẹ nhõm, trên trán lấm tấm mồ hôi, “Nếu không phải ta chỉ mới ‘hoán huyết’ mấy ngày trước thì ta đã dẫn người san bằng cái giáo phái chó má đó rồi!”

Dương Ngục vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lại nghe được một thông tin quan trọng như vậy: “Hoán huyết?”

“Ngươi không biết sao? À phải, ngươi mới đến mà.” Hồ Vạn lau mồ hôi trên trán, nhất thời không muốn đi, thế là dứt khoát lưng dựa tường mà giải thích, “Chúng ta luyện võ, dù là đao thương hay quyền cước, đều là rèn luyện tốc độ và sức mạnh. Nhưng khi cơ thể đạt đến một trình độ nhất định, muốn tiếp tục nâng cao thì phải ‘hoán huyết’.”

Hoán huyết…

Nghe Hồ Vạn nói xong, Dương Ngục bỗng cảm thấy hưng phấn.

Hắn nhớ lại, Hồ Vạn tuy cao lớn, nhưng Vương Lục cũng cao to không kém. Thế mà Vương Lục lại bị hắn ta đánh cho không có sức phản kháng.

Lúc nãy, Hồ Vạn to lớn như vậy, Ngụy lão đầu lại chỉ dùng một tay đã nhấc bổng hắn ta lên. Lúc đó, hắn còn tưởng lão già kia có võ công cái thế, hóa ra là do Hồ Vạn đã “hoán huyết”.

“Sư huynh, làm cách nào để hoán huyết?” Dương Ngục vội vàng hỏi.

“Cha ta mổ heo ba mươi năm, ta tiếp quản ông ấy mười mấy năm, cũng chỉ đủ tiền để ‘hoán huyết’ một lần. Còn ngươi…” Hồ Vạn lắc đầu, “Nghèo học văn giàu học võ, ngươi nghĩ hoán huyết là chuyện đơn giản sao?”

Dương Ngục im lặng, siết chặt cục đá trong túi áo.

Không có thuốc bổ, vậy… ăn đá được không?

“Thôi thôi, chuyện này ngươi hỏi lão già kia đi.” Thấy Dương Ngục còn muốn hỏi tiếp, Hồ Vạn xua tay, bước ra khỏi con hẻm.

“Hoán huyết… hoán huyết…”

Dương Ngục lẩm bẩm, trong lòng tràn đầy khát khao.

Ở cái thế đạo này, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.

Nếu bản thân đủ mạnh mẽ, thì sao đám người Vương Lục kia dám đến nhà hắn ăn tuyệt hậu?

Chiều tối, sau khi tiễn Hồ Vạn, Dương Ngục đóng cửa lại, xách theo một túi vải đi vào bếp.

Hắn bắc nồi nước lên bếp, sau đó đổ đầy túi đá đã được lựa chọn kỹ càng vào nồi, đun sôi.

Đảo qua lại nhiều lần, hắn vớt đá ra, cẩn thận rửa sạch, sau đó mang về phòng.

“Chẳng phải là ăn đá sao? Ăn thì ăn!”

Dương Ngục đóng chặt cửa sổ, đặt túi đá đã được nấu chín lên đầu giường, sau đó cởi áo, nằm xuống, nhắm mắt lại.

Hắn cắn răng, triệu hồi Bạo Thực Chi Đỉnh.

“Luyện hóa!”

Ăn đá suốt một năm trời, Dương Ngục dĩ nhiên hiểu rõ, đá nuốt vào bụng sẽ bị Bạo Thực chi đỉnh hấp thu, không hề lưu lại trong dạ dày.

Nó chỉ để lại một luồng nhiệt lưu lan tỏa khắp toàn thân, bổ sung thể lực.

Nhưng đá dù sao vẫn là đá, ngoài vị chát xít khó nuốt, còn khiến cổ họng đau rát. Người bình thường chắc chắn không thể nào chịu đựng nổi.

Vì vậy, trước kia, dù biết là để mở ra Bạo Thực chi đỉnh, trong lòng Dương Ngục vẫn luôn kháng cự việc ăn đá.

Nhưng lúc này đây, nằm trên giường, hắn nhắm mắt nhắm mũi, ra sức nhai nuốt túi đá như ăn đậu phộng rang, chẳng mấy chốc đã thấy đáy.

Ăn đến khi cả người nóng ran, hắn mới dừng lại, nhắm mắt thiền định.

Ong ong…

Quang cảnh biến ảo, Dương Ngục lại một lần nữa tiến vào trong đỉnh tối đen.

Khác với lần đầu tiên, nhìn thanh tiến độ trên vách đỉnh, lòng hắn tràn đầy bình yên, cảm giác an toàn lan tỏa khắp cơ thể.

“Hình như luyện tập bên ngoài cũng có thể ảnh hưởng đến tốc độ luyện hóa…”

Nhìn con số sau dấu thập phân của thanh tiến độ, Dương Ngục thầm nghĩ.

Không lãng phí thời gian, hắn lập tức cầm lấy thanh đoản đao, vật duy nhất trong đỉnh, bắt đầu luyện tập dựa theo những gì đã học được.

Vung đao!

Vung đao!

Rất nhanh, hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, quên hết thời gian.

Dương Ngục phát hiện ra rằng, sau khi đã có nền tảng, tốc độ “Luyện hóa” của hắn nhanh hơn rất nhiều. Chưa đầy một đêm, hắn đã tỉnh lại.

Điều này đồng nghĩa với việc hắn đã luyện hóa Đoạn Đao được một phần năm.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi nhé bạn :)☣ Bạn vui lòng f5 hoặc load lại bộ truyện để cập nhật link audio mới nhất nhé :)☣ Mình vừa fix 50 bộ truyện do quá tải dẫn đến nghẽn tắc...!☣ Các bạn yên tâm sẽ khắc phục nhanh thôi :)☣ Mọi người f5 load lại trang nhé :)☣ À mình check cdbc t169 vs nghịch thiên tà thần vẫn nghe audio nhé ( bạn f5 lại nhé hoặc tải lại trang nhé )☣ Rất Mong mọi người thông cảm ^^
https://audiosite.net
Rất Mong mọi người thông cảm...!☣Mình Đã fix lại nhé, mình sẽ mở thêm sv bên HK để tránh trường hợp lỗi không mong muốn.☣SV US audio đang quá tải hiện tại đang bảo trì nâng cấp nhé..!☣Hội của mình sẽ cố gắng trong 3 ngày tới up lên 3 sever US + SGD + Hk☣Rất Mong mọi người đăng ký thành viên để cải thiện chất lượng audo, và lựa chọn sever nào cảm thấy nhanh nhé ^^!☣Các bạn đổi sever ở cuối danh sách phát audio ( nếu cả 3 sv đều lỗi vui long báo lỗi ở cuối bài viết tụn mình khắc phục nhanh nhất nhé )☣Ngoài ra các đạo hữu không đăng ký thành viên thỉnh thoảng lỗi audio ( đạo hữu vui lòng tải lại bộ truyện mình đang nghe, tốt nhất nghe 1 đến 2 tập load lại bộ truyện rồi click nghe tiếp là audio luôn hoạt đông tốt nhất nhé )☣ Thân ái
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 tuần trước
Mình thích suy nghĩ của bạn ^^!Thật ra cái này không có gì lạ cả ( Đây motyc thui bạn...)Còn bạn thích thể loại Tiên Hiệp "Sắc" mình để cử bộ truyện nóng " Hot " Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( bao hay , bao hấp dẫn) ☣ Tuy nhiên xin cân nhắc khi đọc lẫn nghe ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 tuần trước
Cảm ơn bạn thông báo mình đã check lại :)Cái này mình eitd dịch thiếu gửi cho bạn Hà Thu làm audio thiếu nhé ...^^Mình vừa eidt lại đã gửi cho bạn trang bổ sung nhé :)Chậm nhất ngày mai hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Kevin 3 tuần trước
Sao truyện tiên hiệp nào chơi gái cũng vì Xuân dược,xong rồi im lặng ra đi,còn để hơn đi …..
https://audiosite.net
Chào bạn giang ^^!☣Vấn đề này web mình vẫn còn chút khuyết điểm mình đã bàn bạc bên thiết kế web, họ sẽ cân chỉnh trong thời gian tới nhé bạn.☣Ừm hiện tại "Nghe Tiếp" Nó hoạt động tốt khi bạn đang nghe 1 bộ truyện nào đó mà bị gián đoạn hoặc tạm dừng... ☣vd: bạn đang nghe tập 6 khoảng 15' bộ truyện "Tà Thiếu Dược Vương" audio lg hoặc gián đoạn bạn có thể f5 ( hoặc load lại trang ) mặc định sẽ hiện thị tập 6 bạn chỉ click vào là nghe tiếp đúng đoạn bạn đang nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo đã fix cập nhật tập nhật nhé^^
https://audiosite.net
Lê Thị Giang 3 tuần trước
Làm sao biết lần trước mình đã nghe đến đâu vậy ad?
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn đã thông báo ...^^
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật lại tập 85 + 86 :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo..!Truyện đã fix lại nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^! Đã fix lại nhé khanghuy98☣ Ngoài ra như tối qua đã như đã hứa cac fan Telegram -☣-> Việt Nam Vô Địch <--☣- ☣ Mình đã cập lại sever singapore audio...từ hum này đến 30 tết sẽ cập nhật lại ( up mới )☣ 3526 bộ truyện sẽ gửi đến các bạn trong thời gian ngắn nhất vs audio chất lượng đường truyền tốt nhất ☣ Rất mong các bạn ủng hộ tụn 1 like + 1 share đến bạn bè cùng sở thích nghe audio truyện nhé ^^!☣ Thân Ái