Chọc Giận Cô Vợ Nhỏ
Tập 1: Tôi cần vai diễn này (c1-c10)
❮❯Chương 1: Tôi cần vai diễn này
Trong căn phòng Tổng thống xa hoa, dưới ánh đèn đỏ mờ ảo, mùi rượu tràn ngập cả căn phòng. Trong không khí còn ngập một mùi hoa cỏ nhàn nhạt.
Đó là mùi hoa hồng hảo hạng, mang theo công dụng kích tình, trong đó tràn ngập hơi thở ái muội không cần nói cũng biết.
Tôi mặc một bộ váy ren viền tơ thanh lịch đứng ngay trước mặt người đàn ông xa lạ, bình tĩnh mở miệng: “Tôi rất cần vai diễn này, chỉ cần có được nó, Lục tiên sinh muốn tôi làm gì đều được.”
Người đàn ông toàn thân tây trang hang hiệu tựa lưng vào ghế salon, vẻ mặt hơi mệt mỏi, giữa hai hàng lông mày chau lại, cả người toát lên khí phách cao thượng!!!
Khuôn mặt góc cạnh đẹp tuyệt mĩ, đôi môi bạc, cặp mắt đen sâu hun hút như chú báo săn mồi nhìn chằm chằm vào cô gái tỏ vẻ thích thú.
Chỉ chốc lát sau, khóe môi nhếch nhẹ, tròng mắt đảo quanh, ngón tay lật lướt từng trang tài liệu, tựa hồ đã sớm nhìn ra ý đồ của đối phương:“Cô cảm thấy bản thân đáp ứng được gì cho tôi?”
”Tôi đã nghe nói qua cách thức làm việc của Lục tiên sinh, tất nhiên tôi cũng hướng tới điểm này!” Dứt lời liền hít một hơi thật sâu kế đó lấy tay kéo dây áo sau lưng, ngay tức thì hiện ra một thân thể trắng noãn không mảnh vải che thân.
Đôi mắt anh sáng lên dõi theo từng đường cong trên cơ thể cô gái, tựa như con sói đã nhìn trúng con thỏ trắng đang suy nghĩ nên thưởng thức như thế nào……
Hơi thở từ lồng ngực nóng bừng, kéo theo cơn dục vọng cũng cháy bừng bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Cô cảm nhận được cái nhìn sắc bén của người đối diện, không khác gì con sói ẩn chứa sự bạo tàn sắp trỗi dậy xâu xé cô!
Người đàn ông này sẽ không dễ gì thưởng thức ngay.
Lục Minh Hiên – Tổng giám đốc tập đoàn Đông Á, vô số phụ nữ trăm phương ngàn kế muốn trèo lên giường hắn, ngay cả anh đũa bỡn phụ nữ đếm cũng không hết, làm sao lại không có kinh nghiệm trong chuyện này?
”Cô rất trực tiếp!” Anh chậm rãi nói bên môi thoáng qua nụ cười giảo hoạt.
Đột nhiên đứng lên, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy vòng eo thon khiến thân thể mềm mại ngã vào lồng ngực anh.
Hơi thở đều dần dà gấp gáp, có loại kích thích càng làm cho hơi thở trở nên mập mờ hơn.
Khuôn mặt cô gái đỏ ửng, mặc dù đã sớm biết sẽ đến bước này để lấy lòng anh, nhưng ngay lúc này lại lo sợ run rẩy không ngừng.
Chương 2: Kiểm tra kỹ thuật diễn xuất của tôi à
“Thế nào? Cô sợ sao?” Tay anh ôm chặt bên eo tôi chậm rãi buông ra, “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, tôi không thích miễn cưỡng phụ nữ……”
”Không!” Tôi đột nhiên ôm lấy anh, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn anh: “Chuyện tôi đã quyết định thì chắc chắn sẽ không hối hận! Chỉ cần anh thực hiện đúng cam kết!”
Tôi thật sự rất cần vai diễn này!!!
Anh mím môi cười, ánh mắt nhìn tôi có chứa một loại cảm giác như thể đã bắt được con mồi, đôi môi bạc lướt từ xương quai xanh gợi cảm của tôi từ từ đi xuống, cuối cùng dừng lại ở trên bộ ngực.
”Không phải đàn bà nào dùng thủ đọan này với tôi đều có tác dụng! Tuy nhiên ——”
Anh khẽ liếm môi dưới một chút, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt tôi: “Dáng dấp cô không tệ, thân hình cũng rất tuyệt! Loại báu vật như cô có khả năng hấp dẫn tôi cực kì hiếm thấy! Chỉ có điều, loại chuyện diễn xuất đó trừ diện mạo ra thì khả năng diễn xuất cũng quan trọng không kém. Nếu thiếu kỹ thuật diễn xuất thì cho dù tôi có bỏ tiền ra nâng đỡ, cũng chưa chắc có thể cho cô có chỗ đứng vững chắc!”
Cái này tôi đã biết!
”Nếu Lục tiên sinh muốn kiểm tra kỹ thuật diễn của tôi, cũng có thể thử một lần.” Tôi đưa tay choàng vào cổ anh, chủ động dâng tới nụ hôn nóng bỏng.
Kĩ thuật còn non nớt nhưng cố dây dưa làm lão luyện, cố dùng hết khí sức toàn thân ma sát, nhằm khơi dậy dục vọng to lớn trong anh.
Đầu tiên là anh hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, trong mắt thoáng qua thần sắc quỷ dị, bất chợt kéo khoảng cách giữa hai người ra!
Bị cự tuyệt rồi sao? Nội tâm tôi trầm xuống, thất vọng tràn trề, đủ loại tâm tình phức tạp dâng trào trong lòng, khẽ cắn môi không nói.
Thế nhưng anh lại cười nhẹ một tiếng, níu lấy cánh tay tôi nhấn xuống giường, bàn tay to thô bạo xé mở nội y của tôi: “Tôi cũng muốn nhìn thử, Mạc tiểu thư thanh thuần như nước sẽ làm thế nào để diễn một vai cô gái phong trần hấp dẫn, phong tình vạn chủng, nhớ biểu hiện tốt một chút, đừng để tôi thất vọng……”
Tôi sợ ngây người, một hồi lâu mới phản ứng được, “Tốt, tôi sẽ cố hết sức……” Vừa nói chuyện tôi vừa trở mình ngồi trên người anh, giống như biến thành người khác vậy, tháo cọng thun cột tóc ngay tức thì, mái tóc xõa dài quyến rũ.
Ánh đèn mờ mờ chiếu lên mặt, lưu lại nhiều điểm sáng. Tôi kéo tay anh đặt lên ngực mình, tay kia thì từ từ cởi từng nút áo sơ mi của anh.
Chương 3: Đổi khách làm chủ
Đầu ngón tay thon dài dừng trên da thịt của anh ta một lát, mang theo men say tê dại, mỗi động tác như lôi cuốn quyến rũ, đôi môi đỏ mọng khêu gợi khẽ cắn, bộ dạng có chứa chút ngây ngô lại giả vờ thuần thục.
Chính bộ dạng ngây ngô đó đã thành công khơi dậy dục vọng trong anh!!!
Anh ta bị kích động xoay người đặt tôi nằm dưới thân, đôi tay kìm chặt hai bên.
Chẳng cần khúc dạo đầu, trực tiếp tiến vào bên trong cơ thể tôi……
”Ưm……” Thật là đau!
Cảm giác thân thể như bị xé rách, đau đớn khó có thể chịu được ùn ùn kéo tới….
Tôi nắm chặt ga giường, cố gắng chịu đựng đây tất cả!
”Thế nào?” Anh ta dừng một chút, hô hấp dồn dập.
”Không có việc gì, anh cứ tiếp tục!” Tôi cố chịu đựng, giả vờ bình tĩnh nói.
”Ừ!”
Kế đó động tác càng thêm hung bạo, càng dùng thêm sức di chuyển sâu vào, không khác gì dã thú muốn đòi lấy nhiều khoái cảm từ trên thân thể tôi, mỗi động tác dùng sức lực rất lớn, gần như muốn xé nát thân thể tôi.
Tôi cắn chặt hàm răng, nhất quyết không lên tiếng, mồ hôi cùng nước mắt rớt xuống từng giọt.
Dưới ánh đèn mù mờ, chiếc lắc thủy tinh trên cổ tay khúc xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, trái tim tôi như bị ai níu lấy, đau đến không cách nào hô hấp, trong đầu liên tục lướt qua một vài hình ảnh, khuôn mặt tươi cười dưới ánh mặt trời đó khiến cho ánh mắt tôi lập tức mơ hồ……
Mạc Oánh, anh thích em, tương lai anh muốn em làm vợ của anh……
Mạc Oánh, bất kể xảy ra ra chuyện gì, anh đều bên cạnh em, anh sẽ không rời bỏ em……
Mạc Oánh, cho anh ba năm, chờ anh ba năm được không? Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, cho em cuộc sống hạnh phúc……
Tất cả đã quá muộn, không trở về được nữa, tất cả, tất cả đã không thể trở về được……
”Diệp Phong, thật xin lỗi……”
Tôi nhỏ giọng tự lẩm bẩm, tuyệt vọng nhắm mắt lại, mồ hôi xen lẫn nước mắt chảy từ khóe môi vào trong miệng, mặn chát……
Không biết trải qua bao lâu, người đàn ông phía trên than nhẹ một tiếng, rốt cuộc cũng phóng ra tinh hoa vào thân thể tôi.
Tôi không còn sức lực, cuối cùng một giọt nước mắt trực trào rơi, ý thức càng ngày càng mơ hồ……
%%%%%%%%%%%%
Ngay khi tôi tỉnh lại, người đàn ông bên gối đã sớm ăn vận chỉnh chu, đứng ở phía trước cửa sổ phì phèo điếu thuốc!
Khói sương lượn lờ, từng vòng khói đứt quãng bay lên, phác họa rõ nét ra ngũ quan của anh ta, thật giống như đồi núi nhấp nhô chập chùng.
Chương 4: Tôi sẽ dịu dàng một chút
Ánh mắt anh ta lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Một màn này có phần xa lạ lại có chút quen thuộc, xa lạ vì chưa bao giờ xảy ra với bản thân tôi, đây cũng là lần đầu tiên. Quen thuộc vì trong phim truyền hình thường có cảnh sau khi cẩu nam nữ vụng trộm tỉnh lại đều là như vậy!
Tôi xoay người muốn ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân đau đớn mỏi nhừ, thật vất vả ngồi dậy, chăn lại không cẩn thận rơi xuống đất, thân thể trần trụi lộ ra trong không khí. Trong lòng luýnh quýnh, thời điểm khom lưng nhặt chăn, ánh mắt vô tình lướt đến ga giường trắng tinh, phát hiện ở giữa có vết máu đỏ tươi rất chói mắt.
Tôi ngây ngẩn cả người! Theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh ta cũng vừa vặn dừng lại ở vết máu trên giường, trong mắt thoáng qua một chút thần sắc mà tôi không thấy rõ, rất nhanh liền tự nhiên quay mặt đi.
Khuôn mặt tôi ửng đỏ vì xấu hổ, không biết vì sao ngay cả thời điểm bị anh chiếm đoạt cũng không có loại cảm giác này!!!
”Tôi không biết cô là lần đầu tiên.” Anh nói.
”Không sao……”
”Cô nên nói sớm cho tôi biết.”
”Nói cho anh biết thì thế nào?”
”Tôi sẽ dịu dàng một chút.”
Dịu dàng một chút? Tôi giật giật khóe miệng lộ ra nụ cười đắng chát.
Không phải đàn ông coi chuyện lên giường với xử nữ là rất vẻ vang sao? Hiện tại, anh ta hẳn là rất có cảm giác thành công đi! Thật vừa lòng mới đúng!
”Không còn chuyện gì thì tôi đi trước, về phần nữ chính trong phim, tôi hi vọng sớm nhận được lời đồng ý từ đạo diễn, tôi tin tưởng Lục tiên sinh là người hết lòng tuân thủ lời hứa.” Vừa nói tay vừa mặc quần áo, giữa hai chân còn có chút đau đành dựa vào tường mới có thể đứng vững.
”Chờ một chút!” Giọng nói của anh ta đột nhiên vang lên.
Tôi vừa bước chân tới cửa liền dừng lại.
”Một diễn viên có thể đảm nhận mọi loại nhân vật mới được gọi là diễn viên giỏi, Lục Minh Hiên tôi cũng không có bản lĩnh mới một lần đã tuyển chọn được nữ chính. Xem ra Mạc tiểu thư, cần thử nhiều lần mới được….. .” Trong lời nói của anh ta mang theo ngụ ý là anh ta còn chưa đủ đâu!
Tôi cũng không vì thế mà tức giận, ngược lại bình tĩnh gật đầu: “Tốt, vậy lần sau, xin Lục tiên sinh hẹn trước địa điểm thời gian gặp mặt cùng nhân vật cần đóng, phương thức liên lạc đều nằm trong tư liệu của tôi. Quấy rầy Lục tiên sinh nghỉ ngơi, thật xin lỗi, tôi đi trước.”
Chương 5: Tôi đâu còn mặt mũi gặp anh?
Về đến nhà, tôi như bong bóng bị xì hơi, vô lực ngã xuống giường, hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi, đột nhiên cảm thấy bản thân thật bẩn. Tôi chạy vào phòng tắm, mở vòi sen, hung hăng cọ rửa thân thể mình.
Tôi cầm lấy khăn mặt, ở trên da thịt non mềm ra sức chà xát, nhìn làn da trắng dần chuyển sang hồng, gần như muốn bóc da nhưng tôi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định chà lau.
Nước mắt cứ thế rơi xuống đất……
Tôi tự nhủ với lòng, đây là lần cuối cùng rơi nước mắt, không thể khóc thêm nữa! Tôi phải kiên cường!
Đây là con đường tôi đã chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết!
Dùng thân thể đổi lấy giá cao cũng do mình lựa chọn!
Không thể hối hận, càng không thể quay đầu lại, vì đã không còn đường quay đầu nữa rồi……
Đột nhiên, hồi chuông quen thuộc truyền đến, tôi tiện tay lấy một chiếc khăn tắm cuốn trên thân, cầm di động đặt trên bàn lên. Liếc mắt nhìn dãy số trên màn hình liền ấn nút nghe, không đợi tôi mở miệng, đầu bên kia đã truyền đến tiếng nói của Cố Nhược Hi: “Mạc Oánh! Chuyện của buổi chiều hôm nay cô làm như thế nào rồi? Có gặp được Lục Minh Hiên không?”
”Ừ, gặp được.”
”Chuyện vai nữ chính thành công rồi hả? Anh ta đồng ý giúp cậu chứ?”
”Tạm thời vẫn chưa thể xác định.”
”Vậy cậu có cùng anh ta hay không….” Đối phương chưa kịp nói xong, tôi liền cắt ngang: “Khi khác nói tiếp nhé? Hôm nay tớ hơi mệt!”
Mọi thứ mới vừa xảy ra, đến bây giờ tôi vẫn chưa thể thích ứng nên không muốn nhắc tới chuyện không vui này!
”Vậy cũng tốt!” Cô ấy cũng nghe ra tôi không muốn nhắc tới chuyện này nên không hỏi thêm nữa: “Mệt thì nghỉ ngơi sớm, cần giúp gì cứ nói với tớ.”
”Ừ, tớ biết rồi. Không còn gì nửa tớ cúp trước.”
”Chờ một chút!” Cô ấy vội lên tiếng.
”Hả?” Tay định tắt điện thoại của tôi dừng lại.
”Mấy ngày nay Diệp Phong tìm cậu đấy, sao cậu không trả lời điện thoại của anh ta! Anh ấy nói gọi di động cho cậu cũng không được……”
Dĩ nhiên không gọi được, tôi đã nhập số của anh vào danh sách đen rồi!
Thấy tôi hồi lâu vẫn không trả lời, cô ấy lại nói tiếp: “Cậu gọi điện cho Diệp Phong đi! Anh ấy rất lo lắng cho cậu……”
”Ừ, tớ biết rồi, tớ cúp máy trước.”
Ngắt điện thoại, tôi cầm di động nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, tóc ướt còn nhỏ vài giọt nước xuống, trái tim cũng đang rỉ máu. Mỗi khi nghĩ đến nụ cười tỏa nắng của Diệp Phong cùng khuôn mặt quen thuộc, mũi tôi liền chua xót.
Vào giờ phút này, tôi đâu còn mặt mũi gặp anh nữa?
Chương 6: Ông chưa thể xuất viện được
Đang lúc tôi do dự có nên gọi điện cho Diệp Phong hay không, thì điện thoại lại vang lên, nhìn xuống màn hình là số bệnh viện, trong lòng lại căng thẳng.
”Alo, xin chào!”
”Mạc tiểu thư, tôi là chủ nhiệm Lýcủa bệnh viên trung tâm.”
”Ông ngoại tôi xảy ra chuyện gì sao? Sức khỏe ông thế nào? Ông không sao chứ?” Tôi khẩn trương hỏi liên tục.
”Mạc tiểu thư, cô đừng khẩn trương, tạm thời ông không có gì, tuy nhiên hai ngày nay tâm tình của ông không được tốt lắm, có thời gian thì cô hãy tới thăm ông, với lại tiền viện phí ——”
”Tôi đang tìm cách, xin ông cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định sẽ đóng đủ cho bệnh viện!”
”Tôi biết rõ.Một cô gái muốn gom một khoảng tiền lớn trong thời gấp rút như vậy, quả thật cực kì khó khăn, tôi cũng thông cảm cho cô, nhưngtôi không thể làm trái quy tắc bệnh viện, đành gọi nhắc nhở cô trước, nhưng cô đừng lo lắng, tôi sẽ cố hết sức giúp cô kéo dài thời gian một chút.. ….”
”Cám ơn ông, chủ nhiệm Lý!” Tôi cảm kích nói, tay cầm điện thoại tại phát run.
”Có thời gian hãy tới bệnh viên thăm ông ngoại cô, mấy ngày nay ông cứ phát cáu không chịu uống thuốc, nhất quyết đòi ra viện.”
”Được, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp máy, tôi liền thay quần áo nhanh chóng chạyđến bệnh viện.
Khu nội trú bệnh viện.
Còn chưa bước vào phòng đã nghe tiếng la hét quen thuộc “Tôi không có bệnh, không cần chích thuốc, không cần uống thuốc, tôi muốn về nhà! Tôi muốn xuất viện……”
”Bác sĩ căn dặn ông chưa thể xuất viện……” Y tá vội trả lời, kéo ông lại.
”Cô đừng đụng vào tôi……”
”Ông ngoại!” Tôi từ xa chạy tới.
Ánh mắt già nua hướngvề nơi phát ra giọng nói,thời điểm nhìn thấy tôi thì có phần kinh ngạc, hơn nữa, rất mừng rỡ, bên môinâng lên nụ cười hiền hậu: “Oánh Oánh!”
Tôi mỉm cười, đi tới bên cạnh kéo cánh tay ông.
”Tốt lắm tốt lắm, cháu gái đến đón tôi xuất viện. Mau làm thủ tục cho ông ra viện, ông không muốn ở đây nữa.” Vừa nói vừa nhìn về phía y tá, “Oánh Oánh nói với bác sĩ cho ông xuất viện đi.”
Y tá nhìn tôi, hơi khó xử, tôi liếc mắt ra hiệu bảo cô rời đi trước, cô ấy gật đầu đặt thuốc lên bàn rồi tránh đi.
”Lời của tôi, cô có nghe không ——” Ông ngoại còn muốn gọi cô y tá nói gì đó, thì tôi đã vội vàng cắt ngang: “Ông ngoại, sao không nghe lời? Tại sao không chịu uống thuốc?”
Chương 7: Đừng nhắc tới người này
“Ông không có bệnh!”
”Vâng, ông không có bệnh, thuốc kia giúp sức khỏe ông tốt hơn, ông ngoan ngoãn uống được không?”
”Ông muốn về nhà!”
”Chờ sức khỏe ông tốt hơn, cháu liền dẫn ông về nhà được không?” Tôi dịu dàng nói.
Thật ra tôi rất muốn nói cho ông biết, chúng ta đã không có nhà để về. Tuy nhiên, tôi không thể nói ra, tuyệt đối không thể nói ra.
”Ông mặc kệ, ông muốn xuất viện!Mỗi ngày nơi này đều thu tiền thuốc men đắt vậy, nhà mình nào có tiền nhiều! Ông chết cũng không muốn chết ở chỗ này!” Ông ngoại càng nói càng kích động, ngồi dậy ho khan dữ dội.
Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, bàn tay vỗ nhẹ lưng ông: “Chuyện tiền bạc, ông khôngcần phải lo lắng, cháu sẽ có biện pháp! Ông cứ nghỉ ngơi cho khỏe là được.”
”Cháu làm gì có tiền nhiều như vậy?”
”Cháugần tốt nghiệp rồi, không lâu nữa sẽ đóng phim, làm minh tinh có thể kiếm rất nhiều tiền.” Đây chính lànguyên nhân năm đó tôi bất chấp tất cả để học nghệ thuật tôi biết rõ chỉ làm diễn viên mới có khả năng kiếm được nhiều tiền, dù là —— phải theo quy tắc ngầm!
”Học phí cháu còn chưa thanh toán……” Nhắc tới chuyện học phí, ánh mắt già nua của ông ngoại càng thêm ảm đạm, “Đều tại mẹ cháu ——”
”Đừng nhắc tới người này!” Giọng nói của tôi trở nên lạnh lẽo.
Ông ngoại ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi thở dài.
Qua lời khuyên nhủ vừa nãy, ông ngoại nghe lời rất nhiều, chấp nhận tiếp tụcđiều trị, tôi cho ông uống thuốc, y tá cũng tới chích thuốc cho ông, sau khi ông ngủ, tôi rón rén ra khỏi phòng, nhìn ông qua cánh cửa kiếng.
Ông ngoại, ông nhất định phải khỏe, biết không? Cháu sẽ cố gắng kiếm tiền, để cho cuộc sống sau này của ông tốt hơn.
Cháu muốn ông hạnh phúc, vui vẻ, an hưởng tuổi già.
”Mạc Oánh!”
Một thanhgiọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến.
Tôi hơi chấn động một lúc, quay đầu, thấy khuôn mặt quen thuộc, trong lòng đau nhói, trên mặt vẫn giữ vững nét lạnh lùng trước sau như một.
”Sao anh ở đây?”
”Mỗi ngày anh đều đến thăm ông ngoại, dù cho không gặp được em, rốt cuộc hôm nay cũng gặp lại em, mấy ngày nay em đi đâu vậy?” Diệp Phong nói một hơi rất dài, ánh mắt nóng nảy không chút che giấu quan tâm tới tôi.
Tôi chú ý tới trong tay anh xách theo bình giữ nhiệt và túi hoa quả, còn có một chút đồ dùng hàng ngày, những thứ này đều mua cho ông ngoại tôi.
Chương 8: Cảm ơn ý tốt của anh
“Cảm ơn anh đã tới thăm ông ngoại, sau này, anh không cần tới nữa, em sẽ mướn y tá chăm sóc ông.”
“Em làm gì có nhiều tiền? Ngay cả nhà cũng bị ngân hàng tịch thu! Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”
“Xuỵt! Nhỏ tiếng một tí!” Tôi vội ngăn cản anh nói thêm, vì sợ ông ngoại nghe được.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ông ngoại vẫn chưa biết chuyện căn nhà, mong anh đừng nói cho ông nghe, hiện tại, sức khỏe của ông không thể chịu kích động.”
“Anh biết rồi.” Diệp Phong nắm lấy tay tôi: “Vậy bây giờ em ở chỗ nào?”
“Em thuê căn phòng nhỏ gần trường học.” Tôi vội rút khỏi tay anh.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không đến tìm anh?”
“Chút chuyện nhỏ này, em có thể tự giải quyết!”
“Chuyện nhỏ? Cái này gọi là chuyện nhỏ sao?” Giọng điệu anh có phần tức giận, cuối cùng vẫn là than thở, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng:“Em luôn kiên cường như vậy, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, em có khả năng chịu được không, để anh giúp em một chút không tốt sao?”
“Cám ơn ý tốt của anh, nhưng em không cần sự giúp đỡ của anh.” Tôi xoay người rời đi, ngay sau đó, anh kéo tôi lại:“Em định đi đâu?”
“Em có việc phải đi trước.”
“Em đừng đi!” Anh vội vàng nói, ánh mắt dịu dàng lẫn chút đau buồn: “Đi ăn bữa cơm với anh được không?Đã lâu chúng ta không ngồi ăn cơm với nhau. …..”
Sự dịu dàng của anh, khiến tôi không đành lòng từ chối, thật sự, không đành lòng từ chối.
Tôi vừa định gật đầu, điện thoại di động lại vang lên, là dãy số xa lạ.
“Alo, xin chào!”
“Xin hỏi có phải là Mạc tiểu thư?”
“Đúng vậy.”
“Tôi là thư ký của Lục tiên sinh. Ngài muốn hẹn cô cùng ăn tối, bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi đang ở bệnh viện.”
“Được, 10 phút nữa tôi sẽ tới đó, tôi đợi cô ở cửa chính.”
“Ừ!” Cúp điện thoại, tôi quay sang nhìn Diệp Phong nói: “Thật xin lỗi, em có chút việc gấp phải đi, hẹn anh lần sau vậy.”
Ánh mắt của anh dịu dàng thoáng qua vài phần mất mát “Tối nay, em có thể gọi điện cho anh được không?”
“Ừ.” Tôi đáp một tiếng, xoay người rời đi.
Vẫn là căn phòng tổng thống, mới vừa đẩy cửa vào, tôi lập tức nhớ lại một màn xảy ra vào buổi sáng, trong lòng dâng lên cảm giác xấu hổ, tôi xoay mặt tránh nhìn tới chiếc giướng đôi rộng lớn bên kia!
Trên bàn ăn bày phong phú thức ăn, còn đốt thêm ba ngọn nến màu đỏ, tôi chưa kịp nhìn rõ thức ăn, bỗng nhiên đèn trong phòng chợt tắt!
Chương 9: Mặt người dạ thú
Tôi giật mình hoảng sợ, theo bản năng lui về sau một bước, sau lưng giống như đụng vào bức tường thịt, không đợi tôi phản ứng, cánh tay mạnh mẽ đã vòng qua eo tôi.
“Dọa cô sao?” Bàn tay của anhvuốt ve cơ thể tôi dọc theo làn váy ngay sau đó tiến sâu vào bên trong. Hơi thở ấm áp phà bên tai, một nụ hôn nhàn nhạt rơi trên cổ tôi……
Nghe ra giọng nói của anh, tôi run rẩy nhắm mắt lại, chờ đợi một màn hành hạ giống như sáng nay, chỉ hy vọng lần này kết thúc nhanh một chút là được rồi.
“Đói bụng chưa?” Anh khẽ cắn vành tai của tôi, hỏi tôi cứ như trêu đùa.
“Anh hỏi tới phương diện nào?” Tôi học theo giọng điệu của anh, trêu đùa ngược lại.
Anh khẽ cười, không nhanh không chậm rút tay về, theo thói quen đặt bên hông tôi, khuôn mặt tiến gần tới tôi: “Tôi nghĩ là cô đang đói bụng, ăn một chút gì rồi tiếp tục!”
Mượn ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến, tôinhìn khuôn mặt mờ ảo của anh, như có thể cảm giác, ánh mắt thâm sâu của anh đang truyền tín hiệu về phía tôi, cả căn phòng tràn ngập hơi thở mập mờ.
Tôi nhíu chặt mày, tại sao dục vọng của người đàn ông nàylại mạnh mẽ đến vậy? Hồi sớm gặp mặt đã làm chuyện đó, hiện tại lại……
“Tới đây!” Anh đi tới cạnh bàn, ga lăng lịch sự kéoghế ra, mời tôi ngồi xuống.
Tôi đi tới ngồi xuống, anh sải bước tới bên kia bàn, ngồi xuống đối diện.
Anh vỗ tay mấy cái, cửa phòng được mở ra, một người ngoại quốc mặc đồng phục làm việc đẩy theo chiếc xe đựng thức ăn đi vào.
“Muốn ăn cái gì? Món ăn nước Pháp, món ăn nước Đức…… Hoặc là, cô muốn ăn món Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông…?” Anh hỏi tôi.
“Món nào cũng được, tôi không kén ăn.”
Anh suy nghĩ một lát, dùng ngôn ngữ Pháp tôi nghe không hiểu trao đổi vài tiếng, đầu bếp gật đầu liền có phần beefsteak thơm ngon đem tới bàn ăn của tôi.
Thật sự tôi rất đói bụng, cầm lên dao nĩa lên ăn ngay lập tức.
“Dùng với rượu vang đỏ 1982, mùi vị sẽ ngon hơn, cô nếm thử xem sao.” Khóe miệng anh cong lên, rót ly rượu đưa cho tôi, chẳng quan tâm tới cách ăn thiếu lịch sự của tôi.
“Cám ơn.” Tôi nhận lấy ly rượu đỏ, nhấp môi một miếng.
“Cô mới vừa ở bệnh viện ra?” Anh đột nhiên hỏi.
“Vâng.” Tay cầm dao nĩa của tôi hơi khựng lại, sau đó tiếp tục cắt miếng thịt bò.
“Là bởi vì tôi quá mạnh bạo?” Thời điểm nói câu này, trên mặt anh mang theo nụ cười trêu chọc.
Chương 10: Tôi quá mạnh bạo
Thiếu chút nữa tôi đã cắt vào tay, tôi ngẩng đầu lên, trong lòng âm thầm liếc anh một cái, rốt cuộc người đàn ông này đang suy nghĩ gì! Đầu óc không thể nghiêm chỉnh một chút sao?
“Tôi không có yếu đến vậy!”
“Vậy sao?” Khóe môi anh dâng lên nụ cười, cười như không cười. nhìn tôi: ngược
Tôi bị anh nhìn chằm chằm làm cho sợ hãi, thật sự chịu không nổi: “Anh có thể đừng dùng ánh mắt háo sắc đó nhìn tôi được không!”
“Háo sắc?” Anh mỉm cười, cười vô lại cực kì không đàng hoàng: “Lần đầu tiên có người phụ nữ hình dung về tôi bằng hai chữ này, đủ thẳng thắng, tôi thích thế!”
Đây có được gọi là bị coi thường không?
Tôi không còn lời nào để nói, không quan tâm đến thái độ của anh, càng không muốn đối diện ánh mắt háo sắc của anh, không thể làm gì khác là cố gắng cúi đầu thấp hơn!
Không khí có phần kì lạ, tôi cảm thấy ánh mắt háo sắc của anh đang nhìn tôi từ trên xuống dưới, thậm chí còn dừng lại ở một vị trí trên cơ thể tôi, cuối cùng, tôi không nhịn được, ngẩng đầu nhìn anh một cái, tôi dõi theo ánh nhìn của anh, lúc này mới phát hiện, hôm nay tôi mặc chiếc đầm cổ chữ V!
Do động tác cắt thịt bò, nêncảnh xuân trước ngực lộ ra bên ngoài, tôi vội vã chỉnh lại cổ áo.
“Thân thể của cô rất đẹp, thật sự rất ít phụ nữ có thể hấp dẫn được tôi, cô là người thứ nhất.” Anh cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một hớp, ánh mắt nhìn về tôi, vẫn nhìn trắng trợn như vậy, không chút che giấu sự quyến luyến đối với cơ thể của tôi.
“Anh ——” Tôi vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, vị đầu bếp còn đứng bên cạnh, anh không thể nói chuyện khiêm tốn một chút sao? Mặc dù, có vẻ vị đầu bếp không hiểu tiếng Trung, nhưng lời nói như vậy, sao có thể tùy tiện nói ra chứ?
Hình như anh nhận ra sự lo lắng của tôi, quay sang nói vài câu tiếng Pháp với vị đầu bếp bên cạnh.
Đầu bếp rất lễ phép gật đầu một cái, đẩy xe đi ra ngoài.
Cửa mới vừa khép lại, tôi lập tức nói với anh: “Sau này, đừng nói với tôi những lời như thế có được không?”
“Tôi chỉ khen cô thôi.”
“Tôi không cần lời khen của anh!” Tôi hơi tức giận, giọng nói cũng có phần lớn tiếng, nghĩ đến mình còn đang cầu xin anh, hít sâu một hơi, đè thấp giọng nói: “Tôi không thích nghe những lời đó! Cũng không quen được khen ngợi!”
Khen kỉểu đó, khiến tôi cảm thấy rất nhục nhã!
Anh mấp máy môi không nói lời nào, trên mặt vẫn phóng túng nhữ cũ, cười như không cười.
Tôi chịu hết nổi,đột ngột đứng dậy: “Tôi vào phòng rửa tay trước, xin phép vắng mặt một lát!” Nói xong, liền đi tới phòng vệ sinh.
Đóng cửa phòng vệ sinh, tôi liên tục hít sâu, cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng!