Chiến Long Quân Trở Lại
Tập 2: Bệnh viện chiến khu (c11-c20)
❮ sau❯Chương 11 Bệnh viện chiến khu.
Tô Thanh Trúc mặt đầy u buồn rời khỏi phòng của viện trưởng.
Cô nghe Trương Minh Luân nói, bệnh viện chiến khu đã đang cố gắng hết sức tìm kiếm tủy thích hợp, có thể là cần một thời gian nữa mới có kết quả.
Chỉ là, thời gian của con gái mình, không nhiều nữa.
Khi hỏi đến ai hiến cho con gái, Viện trưởng bệnh viện chiến khu lại trầm mặc.
Nói với cô, tên của người đó không thể nói.
Có điều, không có quan hệ gì với cô.
“là ai chứ? Lẽ nào, là chiến hữu của anh ấy, hoặc là cấp trên sao?”
Tô Thanh Trúc phỏng đoán lai lịch của người đó, nếu như có cơ hội gặp mặt, cô chắc chắn sẽ cảm ơn người đó thật tốt.
Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là, hỏi đến phí điều trị, câu đó của viện trưởng, suýt chút nữa dọa chết cô.
Ít nhất, mười bốn mười lăm tỷ.
Nhưng cô bây giờ đi đâu tìm ta bốn năm tỷ đây?
Đúng vào lúc cô lưỡng lự, có nên nâng giá với nhà mình hay không, điện thoại rung lên.
“Alo, bố”
Tô Thanh Trúc có chút buồn bã nói.
“Thanh Trúc à, con bây giờ đang đi cùng với cậu Dương sao? Nếu như đi cùng, hai con có về công ty không, hợp đồng đã soạn xong rồi, chỉ đợi con kí thôi, đợi sau khi con kí tên, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của con”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm ổn lại có chút kích động.
Tô Thanh Trúc lộ ra một nụ cười khổ sở: ” Bố, con cần nhiều tiền hơn, năm tỷ, nếu như có thể, con bây giờ sẽ về kí tên”
Tô Cao Cường ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây: “Chuyện này, cần bàn bạc với ông nội con, con về trước đã, con tự mình nói với ông đi”
Trên xe.
“Sở Thanh Nam, điều tra về nhà họ Ngô một chút cho tôi.”
Sở Thanh Nam đang lái xe khẽ ngây người: “
Ông Minh, Nhà họ Ngô?”
“Ừm, tôi cần tất cả tài liệu về gia đình anh ta, tất cả các mối quan hệ, còn có năm đó anh ta đã làm những chuyện gì, từng phạm tội gì, đào hết lại lên cho tôi!
Giọng nói của Vũ Hoàng Minh trở lên lạnh lùng.
Nhà họ Ngô!
Dám ra tay với con gái mình, phải nghĩ về hậu quả trước đi.
“Vâng, tôi lập tức cho người điều tra!”
Nói xong, liền lấy điện thoại ra gọi.
Vũ Hoàng Minh dựa vào xe, lấy điện thoại ra xem số điện thoại quen thuộc trên đó.
Anh không biết bản thân nên gọi hay không.
Lẽ nào, thật sự giống như lời ông cụ nói, bản thân trách nhầm cô ấy rồi?
Rất lâu về sau, anh cuối cùng cũng ấn nút gọi.
Máy giây sau, điện thoại được nghe.
“Có chuyện gì sao?”
Giọng nói ở đầu bên kia, có vẻ lạnh như băng, lại có vẻ mệt mỏi.
“Cô ở đâu, tôi muốn….nói chuyện với cô”
Vũ Hoàng Minh cuối cùng vẫn nói ra câu này.
Hoặc là, có những chuyện, cần phải nói rõ trước mặt.
Tô Thanh Trúc ở đầu kia điện thoại trâm mặc mấy giây.
“Tôi bây giờ đang ở Tập đoàn Tô Thị”
“Được, giờ tôi qua đó.”
Không để Tô Thanh Trúc có cơ hội từ chối, Vũ Hoàng Minh ngắt điện thoại.
Nói với Sở Thanh Nam:” Quay đầu, đến tập đoàn Tô Thị”
“Vâng”
Hơn mười phút sau.
Vũ Hoàng Minh xuất hiện ở dưới tòa nhà tập đoàn Tô Thị.
Nhìn tòa nhà cao hơn ba mươi tầng trước mặt, khẽ lắc đầu.
Tập đoàn Tô Thị?
Trong mắt anh, chả là cái thá gì.
Năm đó, tất cả người nhà họ Tô đều phản đối việc Vũ Hoàng Minh và Tô Thanh Trúc ở bên nhau.
Thậm chí, bố của Tô Thanh Trúc là Tô Cao Cường, còn tìm gặp Vũ Hoàng Minh, vứt cho anh một cái thẻ ngân hàng.
Nói với anh, trong thẻ có mười triệu, bảo anh rời khỏi Tô Thanh Trúc.
Nhưng, Vũ Hoàng Minh sẽ làm vậy sao?
Anh từ chối.
Có điều, Tô Cao Cường lại nói với anh hoặc là nhận thẻ ngân hàng rời khỏi con gái ông, hoặc là ông sẽ tìm người đánh gấy chân của Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh đứng thẳng, tạm biệt Tô Cao Cường.
Trong chớp mắt, đã qua sáu năm rồi.
“Ông Minh, có cần đi thông báo một tiếng không?” Sở Thanh Nam khom người hỏi.
Vũ Hoàng Minh khoát tay: “ Không cần, tôi muốn xem xem, lúc một tên nghèo quay về, bọn họ sẽ có phản ứng thế nào”
Đi vào sảnh chính, lễ tân phía trước đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Cho hỏi hai vị, có chuyện gì sao?”
Vũ Hoàng Minh khẽ cười: “Tôi tìm Tô Thanh Trúc, cô ấy có đây không?”
Lễ tân nghe vậy, lập tức phản ứng lại: “Hóa ra hai người tìm cô Tô Thanh Trúc à, có điều, xin lỗi, cô ấy bây giờ đang họp trên kia cơ”
“Vậy phiền cô gọi điện thoại thông báo một tiếng, cứ nói là chồng cô ấy đến rồi”
Lúc nghe thấy câu này, lễ tân trợn tròn mắt.
Không thể tưởng tượng được nhìn người đàn ông trước mặt: ” Anh là chồng của cô Tô Thanh Trúc?”
Vũ Hoàng Minh gật đầu:” Nếu là giả thì mất tiền, cô gọi điện thoại đi, xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm”
Lễ tân bán tín bán nghỉ gọi điện thoại.
“Thư kí Vương, dưới lầu có một người, nói là chồng của cô Tô Thanh Trúc, phiên anh thông báo cho tổng giám đốc Tô, xem có để anh ấy lên không”
Thư kí Vương ở đầu bên kia điện thoại ngây ra, chồng của cô Tô Thanh Trúc?
Cậu Lưu Thanh Bằng không phải là mấy phút nữa mới đến à?
Lẽ nào, đến trước?
“Tôi biết rồi”
Ngắt điện thoại, đến bên phòng họp gõ cửa.
“ Vào đi”
Bên trong truyền ra tiếng của ông Tô.
Thư kí Vương đẩy cửa phòng họp ra, trong phòng họp, các lãnh đạo nhà họ Tô, bao gồm cả Tô Thanh Trúc, đều có mặt.
“Tổng giám đốc Tô, dưới lầu có người, nói là chồng của cô Tô Thanh Trúc, muốn lên đây, ngài xem…
Tô Cao Cường ngây ra, sau đó nhìn về phía ông lão.
“Bố, lẽ nào là cậu Lưu Thanh Bằng đến sao?”
Ông Tô khẽ cười: ‘ Chắc là phải rồi, nhanh mời cậu Dương lên!”
Khoát tay với thư kí, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng họp, về phòng làm việc của mình gọi điện cho lễ tân.
“ Nhanh, nhanh mời cậu Dương lên.
Lễ tân cũng đã nhận được tin tức, trong lòng kinh ngạc.
“Cậu Dương, tổng giám đốc Tô mời cậu lên”
Vũ Hoàng Minh khẽ ngây ra, sau đó gật đầu.
“Được Anh biết, những người đứng đầu nhà họ Tô, chắc là nhận nhầm rồi.
€ó điều…
Trong mắt anh lộ ra sự lạnh lùng!
Chồng của Tô Thanh Trúc, chỉ có một người là mình, Lưu Thanh Bằng này, là ai vậy?
Sở Thanh Nam ở bên cạnh mặt mũi lờ mờ, vợ của ông Minh, có hai người chồng?
Sao có thể như vậy?
Trên thế gian này, cho dù là vua, cũng chỉ có một vợ.
Mà sau khi Sở Thanh Nam và Vũ Hoàng Minh đi lên thang máy, một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa tập đoàn Tô Thị.
Trên xe, một người đàn ông mặc vest bước xuống.
Khóe miệng Lưu Thanh Băng lộ ra một nụ cười lạnh, mang theo văn kiện trên tay, đi về phía sảnh chính.
Khi đến quầy lễ tân, lễ tân cung kính hỏi: “Chào anh, cho hỏi anh là?”
Lưu Thanh Băng nghĩ đến mình sắp được kết hôn với Tô Thanh Trúc rồi, khẽ mỉm cười.
“Chào cô, tôi là chồng của Tô Thanh Trúc.”
Lễ tân ngây ngốc.
Mới bao lâu chứ?
Sao lại có một người chồng của cô Tô Thanh Trúc đến nữa vậy?
Chương 12 Mẹ cha nó.
Tập đoàn Tô Thị.
Lầu cao nhất.
Thang máy chầm chậm mở ra, Vũ Hoàng Minh dẫn theo Sở Thanh Nam đi vào tâng thượng.
Mà thư kí Vương sớm đã đợi ở cửa.
Chỉ là, cô không ngờ đến, người xuất hiện lại không phải là cậu Lưu Thanh Bằng, mà là hai người lạ mặt.
Gương mặt đầy sự nghỉ hoặc, hỏi: “Hai vị, hai người là…”
Khóe miệng Vũ Hoàng Minh khẽ nhếch lên: “Tôi là chồng của Tô Thanh Trúc, Vũ Hoàng Minh!”
Thư kí Vương nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt.
Cái tên này, ở nhà họ Tô, là một cấm kị!
Bất kể là ai, đều không được phép nhắc đến cái tên này.
Bởi vì, chính người đàn ông này, khiến nhà họ Tô ở Minh Xuyên, cả thời gian mấy năm liền, đều không ngóc đầu lên được.
Cho đến hôm nay, mới có chút chuyển biến tôt.
Nhưng bây giờ, chính chủ xuất hiện rồi!
“Anh…anh…”
Thư kí Vương kinh ngạc không thôi lùi về sau hai bước, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Phiền cô giúp tôi đến phòng họp thông báo.
một tiếng, cứ nói tôi đến nói chuyện, không phải đến gây chuyện”
Vũ Hoàng Minh trên mặt nở nụ cười.
Thư kí Vương nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh, cô rất rõ, người đàn ông trước mắt này trở về quá đúng lúc rồi.
Là thư kí của tổng giám đốc Tô, đối với chuyện của nhà họ Tô cũng biết chút ít.
Bây giờ, Tô Thanh Trúc nhanh chóng phải gả cho cậu chủ nhà họ Lưu, Lưu Thanh Bằng.
Theo kế hoạch trước đó, điều đó cơ bản đã rất chắc chắn.
Nhưng, sự xuất hiện của Vũ Hoàng Minh, chuyện này sợ là sẽ rắc rối đây.
Chỉ là, còn chưa để cô kịp nói gì, Vũ Hoàng Minh liền khoát tay: “Bỏ đi, rất lâu không gặp bố vợ rồi, tôi tự mình vào đi”
Con mắt xinh đẹp của thư kí Vương thãn thờ, còn không kịp phản ứng lại, Vũ Hoàng Minh đã đẩy cửa phòng họp ra.
Giây phút đó, trong phòng họp, tất cả người nhà họ Tô đều đồng loạt chĩa ánh mắt về phía Vũ Hoàng Minh.
Mà khi Tô Thanh Trúc nhìn thấy Vũ Hoàng Minh xuất hiện ở cửa phòng họp, trong con mắt xinh đẹp đầy sự bất ngờ.
“Anh….sao anh lại đến đây?”
€ô còn tưởng rằng, người xuất hiện là Lưu Thanh Bằng.
Lại ngàn vạn lần không nghĩ đến, người đến lại là Vũ Hoàng Minh.
Còn về ông Tô, Tô Cao Cường, Tô Thanh Mai, Tô Trung Đức, Tô Phong, đều ngay ra.
Cậu ta!
Về rồi?
Tô CƯờng đứng phắt dậy, nét mặt âm trầm.
“Là cậu! Tên tiểu tử năm đó!”
Vũ Hoàng Minh khẽ mỉm cười: ” Lâu rồi không gặp, bố vợ…tương lai!”
Bố vợ?
Những người nhà họ Tô khác nghe vậy, nhất thời sắc mặt cũng biến đổi!
Cậu ta, chính là người đàn ông làm cho Tô Thanh Trúc sinh con năm đói Khiến nhà họ Tô, tất cả mọi người mất mặt suốt mấy năm?
Ông Tô đạp mạnh tay xuống bàn, trên gương mặt già nua trắng bệch lộ ra sự tức giận.
“Là cậu, tên nhóc họ Vũ đó, cậu còn có mặt mũi xuất hiện ở đây à?”
Thấy ông lão tức giận, tất cả mọi người nhà họ Tô đều không bình tĩnh nữa.
“Tên nhóc họ Vũ, nơi này không phải nơi cậu nên đến, cút ra ngoài đi!”
“Đúng, cút đi cho ta”
“Cút nhanh đi.”
Ánh mắt Vũ Hoàng Minh quét qua một lượt đám người đó, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nhưng, đáy mắt lại xoẹt qua ý muốn giết người, lại vô cùng lạnh lùng.
Có điều rất nhanh, đã hồi phục lại bình thường.
“Quả thực là làm khó mọi người rồi, xin lỗi, khiến mọi người mất mặt nhiều năm như vậy”
Nói xong, cúi người trước mọi người.
“Cút!”
Tô Cao Cường giơ tay chỉ ra cửa, sắc mặt rất khó coi.
“Tên nhóc họ Vũ, năm đó tôi không đối đầu với cậu, chỉ là hi vọng cậu có thể tự mình hiểu, nhưng tôi tính trăm ngàn kế, không tính đến bước cậu có bản lĩnh này, cùng con gái tôi sinh ra một nghiệt chủng!”
Nghe vậy, trong mắt Vũ Hoàng Minh bỗng lạnh.
Mà sau đó lại khế cười: ” Bố vợ, cho dù nói thế nào! Đó cũng là cháu ngoại của bố, cháu gái ngoại của bố là nghiệt chủng, vậy bố…và những người khác, tính là cái gì đây?”
“Con hoang sao?”
Giây phút đó, cả phòng họp của nhà họ Tô đều yên tĩnh.
Câu nói này của Vũ Hoàng Minh, đã mắng hết cả trên dưới nhà họ Tô một lượt.
Sở Thanh Nam đứng ở cửa khóe miệng co rút, võ mồm của ông Vũ, đúng là không kém chút nào.
Nhớ năm đó, đại chiến biên giới phía Bắc.
Một mình ông Vũ, cách sông gọi đầu hàng, ước chừng mắng liên tiếp hai tiếng đồng hồ không lặp câu nào, hơn nữa ở trong đó không có một câu từ nào thô tục, mắng đến mức ba trăm ngàn quân địch ở bên kia nổi giận đùng đùng.
Người đứng đầu ở đối diện, lại tuyên bố sẽ xé rách miệng ông Vũ.
Cảnh đó, đừng nói là Sở Thanh Nam, mười vạn quân chiến sĩ, đều nhìn đến ngây ngốc.
Trình độ mắng người của ông Vũ, tuyệt đối là đệ nhất ở Bắc Sơn này.
Anh áy xếp thứ hai, thì ai dám xếp số một.
Khung cảnh trước mắt này so với lần đó, đúng là tốt hơn.
Chính là không biết, mấy thứ đồ cũ của nhà họ Tô này, không chịu được vài câu nói của ông Vũ.
“Vô liêm sỉ!”
Ông lão nhà họ Tô tức giận đến mức mặt mũi xanh mét, chỉ vào Vũ Hoàng Minh tức giận nói:”
Cậu….cậu cút mau cho tôi! Nhanh chóng cút đi!”
“Ông à, cháu có nói thế nào cũng kaf cháu rể của ông, ông sao lại có thể đuổi cháu chứ?”
Vũ Hoàng Minh nhìn Tô Thanh Trúc, trong mắt mang theo ý tức áy náy.
Người phía sau phát hiện ra ánh amwts của anh, nhưng lại không tự chủ cúi thấp đầu, tròng mắt đỏ hoe.
“Vũ Hoàng Minh! Tôi nói cho cậu biết, hoặc là bây giờ cậu biến mất cho tôi, hoặc là…tôi tìm người đánh cậu, đừng tưởng rằng, vào trong gió lăn lộn vài năm thì giỏi lắm, trong mắt tôi, cậu vẫn chả là cái thá gì như cũ”
Tô Cao Cường tức đến mức nghiến chặt răng, toàn thân run lên.
Nhưng, ông quá xem thường Vũ Hoàng Minh.
“Bố vợ, bố muốn giết con? Con sợ quá đi, nếu như con chết rồi, con gái bố sẽ là góa phụ đó, người bên ngoài sẽ nhìn thế nào đây? Có phải sẽ nói, vậy mà đến con rể của mình cũng không bỏ qua, cam tâm khiến con gái mình là góa phụ, chậc chậc, mặt mũi lúc về già của bố, còn để vào đâu được?”
Tô Cao Cường nghe vậy, suýt chút nữa nôn ra máu!
Tay chỉ thẳng vào Vũ Hoàng Minh, đều đang run rẩy.
“Cậu…Cậu….”
Vũ Hoàng Minh giả bộ kinh hãi, kinh ngạc hô lên:” Bố vợ, bố vợ sao thế? Lẽ nào, bố muốn nôn máu ra à? Đừng nhé, nếu như bố chết rồi, con không có tiền hỏa táng đâu, chỉ có thể đào một cái hố chôn bố thôi”
“Hì hì!”
Sở Thanh Nam cũng không nhịn được.
Anh ta đứng ở cửa, cười phá lên.
Trực tiếp!
Miệng của ông Vũ, hù dọa người khác.
Còn Tô Cao Cường, đã không nhịn được ôm lấy ngực, trên mặt đầy sự đau khổ.
Triệu Bảo Anh ở bên cạnh, nhanh chóng dìu chồng mình, chỉ vào Tô Thanh Trúc tức giận mắng: “Tiện nhân, mày lẽ nào cứ như vậy nhìn bố mày bị tên nghiệt chủng này chọc cho tức chết như vậy hả?”
Tô Thanh Trúc đang định mở miệng, thì Vũ Hoàng Minh lại cướp lời.
Nhìn về phía Triệu Bảo Anh, trên mặt đắp một lớp phấn dày cộp, giống như một quả bóng nước sưng vù.
“Đây là mẹ kế của Thanh Trúc phải không? Dì à, xin chào. Con sớm đã nghe Thanh Trúc kể về dì, nói là dì xinh đẹp như tiên, hôm nay được gặp, quả nhiên không giống bình thường, Phấn đắp trên mặt, cũng đủ để làm ra trăm tám mươi cái bánh bao ròi? Đúng rồi, dì à dì thích ăn bánh bao.
không? Chút nữa cho con ít bột, còn làm cho dì?”
Chương 13 “Mày… mày… mày!.”
Triệu Bảo Anh chỉ tay vào mặt Vũ Hoàng Minh, tức giận đến nỗi cả người run lên.
Bà ta còn không biết nên mở miệng thế nào đây.
Tên nhóc này, vậy mà dám đá xéo bà ta xấu!
“Dì à, con đề nghị dì nên đi bệnh viện thẩm mỹ một chuyến đi, sửa cho đẹp vào, mặt của dì mấy lớp phấn thế này, dao rọc giấy cũng không chắc rọc được cái bản mặt dì đâu đấy” Vũ Hoàng Minh giả vờ như cực kì quan tâm nói.
“AI”
“Tao phải giết mày, thằng khốn này!”
Triệu Bảo Anh thật sự nhịn không nổi nữa, vẻ mặt bà ta đầy giận dữ, cơ thể mập mạp kia lao về phía Vũ Hoàng Minh.
Thế nhưng, cụ ông nhà họ Tô đập tay lên bàn một cái.
“Câm miệng lại hết cho tôi!”
Ngay tức khắc, xung quanh trở nên yên lặng không một tiếng động.
Khuôn mặt Vũ Hoàng Minh mang theo ý cười nhìn cụ ông nhà họ Tô.
Cụ ông họ Tô cũng nhìn Vũ Hoàng Minh với vẻ mặt u ám, nói: ‘Cậu muốn cái gì?”
Còn chưa kịp trả lời, thư ký Vương đã đi vào, nhìn Vũ Hoàng Minh, chậm rãi nói: “Giám đốc Tô, cậu Lưu Thanh Bằng đến rồi ạ”
Trừ Vũ Hoàng Minh ra, sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều thay đổi.
Vũ Hoàng Minh cong môi cười nhẹ, chính chủ đến rồi đấy à?
Rất tốt.
“Ơ, sao đông vui thế này, nhiều người thật”
Lưu Thanh Bằng mặc một bộ vest đi vào phòng họp.
Anh ta quét mắt nhìn một vòng thì thấy Vũ Hoàng Minh cũng ở đây.
Sắc mặt anh ta ngay lập tức trầm xuống.
“Ông Tô, ông đây là có ý gì vậy?”
Lưu Thanh Bằng không ngờ rằng, ngày mà anh ta cùng nhà họ Tô ký kết hợp đồng, Vũ Hoàng Minh cũng đến góp mặt.
Cụ ông họ Tô u ám nói: “cậu Bằng, cậu yên †âm, tôi lập tức gọi bảo vệ đuổi cậu ta ra ngoài!”
Ông ta nói xong, lập tức nói thư ký Vương đi gọi bảo vệ.
Nhưng Vũ Hoàng Minh lại cười.
“Thôi được rồi, các người mở họp của các người đi, tôi đưa vợ tôi đi mua sắm đây”
Dứt lời, anh bước đến bên Tô Thanh Trúc, đưa tay ra, cười nói: “Ra ngoài đi dạo chút?.”
Tô Thanh Trúc nhìn Vũ Hoàng Minh đưa tay ra với mình, cô ta thật sự rất muốn rất muốn nắm lấy.
Suốt sáu năm qua, cô ta chưa nắm tay anh lần nào.
Cô rất nhớ, cực kì nhớ anh.
Thế nhưng…
“Xin lỗi anh, em không thể rời đi.”
Một câu xin lỗi của cô khiến đáy lòng Vũ Hoàng Minh bỗng chốc run rẩy.
Sau đó rất nhanh, anh thu tay về.
“Không sao đâu, anh đợi em dưới lầu nhé.”
Nói xong liền muốn đi.
Thế nhưng Tô Thanh Trúc lại nói tiếp một câu: “Không cần đợi em đâu, anh cứ đi trước đi”
Giọng điệu tràn đầy vẻ không muốn cùng đau khổ.
Vũ Hoàng Minh đang muốn rời đi bỗng dừng chân, nhưng sau đó lại gật đầu rồi trực tiếp ra ngoài.
Lưu Thanh Bằng thấy thế, lập tức há miệng cười tol “Nhóc con, xem như cậu thức thời! Nếu không hôm nay cậu cũng đừng hòng ra khỏi đây!”
“Đúng rồi, tôi quên nói với cậu, ba ngày sau là hôn lễ của tôi và Thanh Trúc, đến lúc đó mong cậu đừng quên đến uống rượu mừng chung vui với chúng tôi!”
Ầm ầm!
Lời của Lưu Thanh Bằng như sấm đánh giữa trời quang, truyền vào tai Vũ Hoàng Minh.
Ngay cả Sở Thanh Nam đang đứng ngoài cửa cũng phải run người.
Xong!
Lần này thật sự xong rồi!
Minh Xuyên sắp nổ rồi!
Bây giờ vua có tới cũng không cứu được anh †a.
Vũ Hoàng Minh gian nan quay đầu lại, nở nụ cười nhẹ nhìn Tô Thanh Trúc.
“Anh ta nói là thật hả em?”
Thân thể yêu kiều của Tô Thanh Trúc run rẩy, nước mắt từ hốc mắt bỗng chốc trào ra.
Cô ta rất muốn nói không phải, không phải như vậy đâu. Nhưng mà như có cái gì đó chặn ở cổ họng cô ta, từ đầu đến cuối không cho cô ta mở miệng.
Thấy Tô Thanh Trúc thật lâu không trả lời, Vũ Hoàng Minh gật đầu: “Anh hiểu rồi, anh đi trước đây.
Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Thế nhưng, lúc đi ngang qua Lưu Thanh Bằng, lại nghe được một câu của anh ta nói: “Nhãi ranh, tôi sẽ cho cậu thấy người con gái của mình mặc áo cưới đứng bên cạnh tôi xinh đẹp như thế nào.
Anh ta nói rất nhỏ, trừ Vũ Hoàng Minh và Lưu Thanh Bằng ra, những người khác đều không nghe thấy.
Chỉ tiếc là, anh ta nói sai rồi.
Vũ Hoàng Minh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn mặt Lưu Thanh Bằng dương dương tự đắc hả hê cười, anh mới nhẹ giọng cười đáp: “Tôi sẽ đợi, chỉ là mong anh có thể sống sót tới ngày đó!”
Nói xong, trực tiếp xoay người rời đi, không ở lại thêm một giây nào nữa.
Nhìn Vũ Hoàng Minh rời đi, Tô Thanh Trúc cuối cùng cũng nhịn không được khóc lớn.
Cô ta rất muốn nói cho anh biết, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu.
Cô ta chỉ muốn anh và con gái sống một cuộc sống như người bình thường.
Thật sự chỉ như thế mà thôi.
Nhưng đáng tiếc, Vũ Hoàng Minh không nghe thấy được.
Dưới cao ốc Tập đoàn Tô thị.
“Cạch!”
Tiếng bật lửa vang lên, Vũ Hoàng Minh châm lửa đốt điếu thuốc bên miệng.
“Sở Thanh Nam, đi điều tra thử nội tình bên trong nhà họ Lưu đi, tra không chừa ngóc ngách nào cho tôi, một chữ cũng không được bỏ sót.”
Giọng điệu lạnh lẽo như băng này của anh, từ trước đến nay Sở Thanh Nam chưa từng nghe qual Ngay cả anh ta còn cảm thấy hô hấp khó khăn khi nghe được giọng nói đó.
Nhà họ Lưu kia, chắc chắn xong rồi.
Một câu nói của Vũ Hoàng Minh gần như đã định xong kết cục của nhà họ Lưu.
“Vâng! Cậu Minh!”
Sở Thanh Nam nói xong, lập tức rút điện thoại từ trong túi ra gọi điện cho cấp dưới làm việc.
Trùng hợp thay, ngay lúc Sở Thanh Nam gọi điện thoại, điện thoại di động của Vũ Hoàng Minh cũng vang lên.
Nhìn điện thoại hiển thị có cuộc gọi đến, Vũ Hoàng Minh vội vàng nhấn nút nghe.
“Cậu Minh, có tin tốt đây, đã tìm được tủy ghép phù hợp với Dâu Tây rồi!”
Nghe thấy âm thanh kích động của Trương Minh Luân ở đầu dây bên kia, vóc người cao lớn của Vũ Hoàng Minh khẽ run rẩy.
Tìm được tủy, đồng nghĩa với việc con gái được cứu rồi.
“Được! Tôi lập tức tới ngay đây.”
Nhưng mà, giữa lúc anh chuẩn bị chạy tới bệnh viện quân y thì Trương Minh Luân lại trâm giọng nói tiếp.
“Còn có một tin xấu nữa”
Vũ Hoàng Minh vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức trầm lại.
“Cậu nói đi.”
“Người có tủy ghép phù hợp với Dâu Tây rất bướng bỉnh, cũng rất nghèo, chúng tôi liên lạc cho anh ta, anh ta không đồng ý làm phẫu thuật, vì thế…”
Gì cơ?
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh hơi lúng túng, người †a không đồng ý làm phẫu thuật, anh cũng không thể cưỡng ép gì được.
Thế nhưng cơ hội ở trước mắt, anh sẽ không từ bỏ nó.
Lúc này đây, có lẽ anh phải tự mình đi thương lượng mới được.
“Người đó ở Minh Xuyên, hay là ở nơi khác?”
“May mà anh ta ở Minh Xuyên, phương thức liên lạc tôi đã gửi cho anh rồi.”
Thấy định vị đã được gửi tới điện thoại, Vũ Hoàng Minh cúp máy. Mà phía Sở Thanh Nam vừa hay cũng đã xong việc.
Nhìn vị trí trên màn hình điện thoại, Vũ Hoàng Minh lên xe, nói với Sở Thanh Nam: “Đi đường số 13 nội thành cũ.”
“Vâng!”
Sở Thanh Nam đạp chân ga xe việt dã, hướng về phía nội thành cũ mà đi.
Nửa giờ sau.
Vũ Hoàng Minh và Sở Thanh Nam cũng đã đến được đường số 13 nội thành cũ. Sau khi xuống xe, hai người đi vào một ngõ nhỏ.
Trong ngõ vọng lại tiếng la hét như đánh nhau.
Giống như là có người đang luyện võ vậy.
“Số 8 đường 13.”
Cuối cùng, hai người dừng lại trước một cánh cửa cũ nát.
Xuyên qua cánh cửa có thể nhìn thấy sân viện ở bên trong, một người đàn ông mặc đồ đỏ đưa lưng về phía họ, toàn thân đều lộ ra cơ bắp, một quyền rồi lại một quyền, liên tục đánh vào bao cát tự chế.
Vũ Hoàng Minh thấy thế, mỉm cười.
“Không tệ, có chút căn bản đấy.”
Anh nâng tay, gõ nhẹ cửa.
Cửa mở ra, người đàn ông toàn thân đầy mồ hôi nhìn hai người trước mặt mình.
Chỉ là, khi Vũ Hoàng Minh và Sở Thanh Nam nhìn “người đàn ông” trước mắt, hai người đồng loạt có chút giật mình.
Đây không phải làm đàn ông, nói đúng hơn, rõ ràng là một cậu bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ non nớt, nhìn không quá hai mươi tuổi.
“Hai người, tìm ai vậy?”
Chương 14
“Xin chào, cậu là Trịnh Hoài Lâm đúng không?” Vũ Hoàng Minh khẽ cười hỏi cậu ta.
Trịnh Hoài Lâm có hơi ngạc nhiên, đứng sững ra một lát rồi mới gật đầu.
“Các anh là…?”
“Chào cậu, chúng tôi là người của bệnh viện quân y.’ Lời vừa nói ra, Trịnh Hoài Lâm lập tức hiểu rõ mục đích của hai người này đến tìm cậu ta là gì rồi.
“Thật ngại quá, tôi không đồng ý đâu, mời hai người trở về cho.”
K) ch 1E Nói xong, Trịnh Hoài Lâm đưa tay muốn đóng cửa lại.
Thế nhưng, Vũ Hoàng Minh đột ngột duỗi tay ngăn lại động tác của cậu.
Sắc mặt Trịnh Hoài Lâm trầm xuống, toàn thân đột nhiên nổi lên cơ bắp, cánh tay khoẻ mạnh cố gắng dùng sức, muốn giấy giụa thoát khỏi tay Vũ Hoàng Minh.
Nhưng cậu ta đánh giá thấp Vũ Hoàng Minh rồi.
Cả người cậu ta dùng sức, trước mặt Vũ Hoàng Minh chẳng có tí ảnh hưởng nào.
Chưa từng di chuyển dù chỉ là một chút.
Sắc mặt Trịnh Hoài Lâm lại thay đổi!
Cậu ta biết người trước mắt mình đây nhất định là một cao thủ.
“Thiên Cân Trụy.”
Hai chân hữu lực nhấc lên rồi lại giãm mạnh xuống một cái.
Một sức mạnh còn mạnh hơn thế bẻ tay Vũ Hoàng Minh xuống.
Hửm?
Vũ Hoàng Minh kinh ngạc.
Cậu nhóc này, sức lực cũng khá lớn đấy.
Anh cười nhẹ: “Năng lực không tồi đâu nhỉ, cũng có kỹ xảo, chẳng qua trước mặt sức mạnh tuyệt đối cũng không có tác dụng gì.”
Tay anh buông lỏng đối phương ra, sau đó chế trụ cổ tay Trịnh Hoài Lâm lại, ngón trỏ và ngón giữa khép vào nhau, điểm vào vị trí trước ngực cậu ta.
Người kia tựa như bị xe tông phải, liên tục lùi bước.
Gần như sắp lùi đến phía tường mới miễn cưỡng dừng lại được.
Ánh mắt Trịnh Hoài Lâm nhìn về phía Vũ Hoàng Minh, trong mắt tràn ngập kinh ngạc cùng hoảng sợ.
Tựa như có chút không dám tin mình đã bị hai ngón tay đánh cho lùi bước.
Cậu ta biết rõ chiêu thức Thiên Cân Trụy của mình có bao nhiêu lợi hại, ba người trưởng thành hợp sức lại với nhau cũng không chắc đánh lùi được mình.
Nhưng người này…
“Anh rốt cuộc là ai vậy?”
Trịnh Hoài Lâm có chút không cam lòng nhìn Vũ Hoàng Minh, hỏi.
“Đồng ý cứu con gái của tôi đi, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu”
Vũ Hoàng Minh hơi mỉm cười.
Mà Trịnh Hoài Lâm lại sững sờ, mà sau đó mới phản ứng lại được.
“Anh là ba của cô bé kia?”
Vũ Hoàng Minh không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Trịnh Hoài Lâm trầm mặc, thực ra cậu ta không phải không có lòng thương người, nhưng cậu ta vẫn luôn có một ước mơ.
Nếu như mình vì cuộc phẫu thuật này mà mất đi một phần sức mạnh, thế thì cậu ta sẽ cách ước mơ đó của mình càng ngày càng càng xa.
Thấy Trịnh Hoài Lâm ngập ngừng không chắc chăn, Vũ Hoàng Minh mở lời.
“Cậu muốn cái gì, tôi đều có thể đáp ứng”
Lời này vừa nói ra, Trịnh Hoài Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, tâm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.
“Thật sự là cái gì cũng đồng ý với tôi sao?”
Cậu ta không tin!
Nhưng không biết vì sao, cậu ta cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này, sẽ không lừa gạt mình.
“Cậu nói thế nào thì tôi sẽ đáp ứng tất cả.”
Trịnh Hoài Lâm hít sâu một hơi, nhìn Vũ Hoàng Minh, từng câu từng chữ nói với anh: “Tôi muốn gia nhập Chiến Long Quân, nếu anh có thể đáp ứng được, tôi sẽ giúp anh cứu con gái.”
Vũ Hoàng Minh sửng sốt, Sở Thanh Nam cũng há hốc mồm.
Sau đó, hai người nhìn nhau, cười lớn một tiếng.
Trịnh Hoài Lâm nhìn hai người đang cười như điên kia, có chút tức giận.
“Các anh cười cái gì chứ? Có cái gì đáng cười lắm à? Gia nhập Chiến Long Quân là ước mơ cả đời này của tôi đấy!”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc của Trịnh Hoài Lâm, Vũ Hoàng Minh ngưng cười, nói.
“Ước mơ không tồi đấy, điều kiện này của cậu… hừm, đối với tôi mà nói, cực kì đơn giản”
Ai ngờ, Trịnh Hoài Lâm vừa nghe xong, cực kì không tin, khinh thường bĩu môi.
“Anh cho rằng mình là Minh Vương à, đúng thật là”
Nghe được câu này, Sở Thanh Nam đứng bên cạnh lại không nhịn được cười ra tiếng.
“Cậu Minh, tôi thật sự nhịn không nổi nữa rồi, cậu nhóc này, buồn cười chết mất”
Vũ Hoàng Minh cũng mang theo ý cười nhìn Trịnh Hoài Lâm.
Mà Trịnh Hoài Lâm, dường như đã nhận ra cái gì đó.
Cậu ta nhìn vào mắt anh, mang theo một chút kinh ngạc và nghỉ ngờ.
Song, ngay lúc cậu ta nhìn thấy Vũ Hoàng Minh lấy ra thứ gì đó từ trong ngực ra thì lại đứng sững sờ tại chỗ.
Mặt nạ Kim Long, được đeo lên mặt Vũ Hoàng Minh.
“Chiến sĩ Trịnh Hoài Lâm, nghe lệnh!”
ml thanh vang dội như sấm ở, vang vọng vào tai Trịnh Hoài Lâm.
Cả người Trịnh Hoài Lâm run lên, sau đó đứng thẳng người đáp: “Có!”
“Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ là phân đội thứ nhất của Chiến Long Quân, là thành viên của đội hộ vệ Sở Thanh Nam, có đồng ý hay không?”
Hai giờ sau.
Bệnh viện quân y, bên ngoài phòng giải phẫu.
Vũ Hoàng Minh cau chặt chân mày, đi đi lại lại bên ngoài hành lang.
Nhìn vẻ mặt lo lắng sốt ruột kia của anh, Sở Thanh Nam đứng bên cạnh cũng chịu không nổi nữa, nói: “Cậu Minh, cậu đừng lo, Dâu Tây chắc chăn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Sở Thanh Nam không kết hôn, cũng không có con.
Hiển nhiên anh ta sẽ không hiểu được người làm ba như Vũ Hoàng Minh trong lòng đang có bao nhiêu sốt ruột.
Vũ Hoàng Minh trừng mắt nhìn anh ta: “Chờ cậu có con gái đi rồi biết, tôi dám chắc tới lúc đó cậu còn lo lắng hơn cả tôi đấy”
Sở Thanh Nam khó xử, không biết nên nói gì cho phải.
Quả thực anh ta chưa từng kết hôn, cũng không có đứa con nào, đương nhiên sẽ không hiểu được cảm giác con gái đang làm phẫu thuật là như thế nào.
Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt gần năm giờ đồng hồ mới xem như kết thúc.
Trương Minh Luân mặc quần áo chuyên dụng cho giải phẫu cùng với vài bác sĩ khác bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cả người bọn họ đều nhẽ nhại mồ hôi.
Vũ Hoàng Minh và Sở Thanh Nam vội vàng nghênh đón: “Thế nào rồi?”
Trương Minh Luân tháo khẩu trang xuống, lộ ra vẻ mặt tươi cười: ‘Đã không sao rồi, phẫu thuật thành công, thể chất của chú em kia rất tốt, chút tủy này đối với cậu ta mà nói chẳng có ảnh hưởng lớn gì đâu, chỉ cần một thời gian là sẽ hồi phục lại ngay ấy mà”
Nghe đến đây, trái tim đang treo lơ lửng của Vũ Hoàng Minh rốt cục cũng được thả lỏng.
“Cảm ơn rất nhiều!”
“Khách sáo quá, cậu Minh, từ khi nào mà anh có thêm một đứa con gái vậy?.”
Thực ra Trương Minh Luân rất lấy làm lạ, cậu Minh chiến đấu ngoài mặt trận Sơn Hòa nhiều năm, cũng chưa bao giờ gặp được bạn bè hay người thân của anh cả.
Nhưng lúc này lại đột nhiên lòi ra một đứa con gái?
“Chuyện dài lắm, khi nào có thời gian đi”
Vũ Hoàng Minh không muốn nói nhiều.
“Được, tôi gọi người đưa họ vào phòng bệnh bình thường đã.
Hơn mười phút sau.
Trong phòng bệnh.
Trịnh Hoài Lâm tỉnh lại, cậu ta nhìn Sở Thanh Nam và Vũ Hoàng Minh, lập tức đứng dậy hành lễ với hai người.
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, khoát khoát tay nói: “Nằm nghỉ ngơi cho tốt đi, có yêu cầu gì cứ nói thẳng cho tôi biết là được”
Trịnh Hoài Lâm cười đáp lời: “Vâng, cậu Minh.”
Cậu ta cũng hiểu, ở trước mặt người ngoài không được gọi anh là Minh Vương, mà phải gọi là cậu Minh.
Vũ Hoàng Minh đi đến bên giường của Dâu Tây, nhìn gương mặt nhỏ nhắn chỉ còn chút tái nhợt của con, lúc này mới hơi yên tâm mỉm cười.
Anh khẽ xoa mặt con gái, thì thầm: “Dâu Tây, ba trở về rồi đây, sau này ba sẽ không để cho con phải chịu tủi thân nữa, một chút cũng sẽ không đâu, con nhé…”
Dâu Tây dường như nghe được tiếng của Vũ Hoàng Minh, đôi mắt đang nhắm chặt bỗng chớp chớp lông mi, miệng nhỏ nỉ non một câu: “Ba ơi…
là ba đúng không? Mẹ ơi, ba phải xa chúng ta rồi, con không muốn ba đi đâu, mẹ ơi…”
Nhìn gương mặt xoắn xuýt của Dâu Tây, Vũ Hoàng Minh nhịn không được mà đau lòng cho con.
Con bé này, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ cực mới trở thành thế này đây.
Sở Thanh Nam bước lên một bước, thì thầm vào tai Vũ Hoàng Minh.
“Cậu Minh, bối cảnh nhà họ Ngô tôi đã điều tra xong rồi, nhà họ Ngô xuất thân từ thành phố Minh Xuyên, dựa hơi nhà họ Lưu, là con chó trung thành của nhà họ Lưu. Không thấy nhà họ Lưu phải dùng thủ đoạn gì, mà đều là do nhà họ Ngô ra tay, chủ nhà họ Ngô – Ngô Cao Cường, trong tay nắm không ít mạng người. Chuyện lần này, có lẽ là do nhà họ Lưu xúi giục”
Vũ Hoàng Minh đứng dậy, trong mắt anh tràn ngập vẻ lạnh lùng.
“Nhà họ Ngô, nhà họ Lưu đúng không!”
“Được, được lắm!”
Sở Thanh Nam thấy thế, dường như còn muốn nói gì đó.
Anh nhíu mày, nói: “Còn gì nữa thì nói hết luôn đi”
“Cậu Minh, khoảng mấy tiếng trước, nhà họ Lưu cao giọng tuyên bố, sắp làm thông gia với nhà họ Tô, mà nhân vật chính là… vợ của anh”
Chương 15 “Dâu Tây!”
“Con muốn ăn gì nào? Ba đi mua cho nhé?”
Vũ Hoàng Minh nhìn Dâu Tây đang ngồi bên giường, anh mỉm cười.
Gương mặt hơi tái nhợt đã khôi phục lại chút hồng hào, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
“Ba ơi, con nhớ mẹ”
Dâu Tây ngồi ở mép giường, cúi đầu xuống, ngón tay nhỏ nghịch nghịch.
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi.
Dâu Tây tỉnh lại đã được hai ngày rồi, hôm nay là ngày thứ ba.
Mà chính hôm nay cũng là ngày Tô Thanh Trúc phải kết hôn.
Địa điểm tổ chức tại khách sạn Vinh Hoa Thịnh Thế.
“Dâu Tây, giờ ba dẫn con đi tìm mẹ, được không nào?”
Vũ Hoàng Minh bế Dâu Tây lên, nhẹ nhàng vuốt cái mũi nhỏ của cô bé một cái.
Trong ánh mắt ngập tràn yêu thương.
“Được ạ, chắc chắn mẹ cũng đang rất nhớ con.
Dâu Tây vươn tay ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên má.
“Đi nào, chúng ta đi tìm mẹ thôi.”
Chuyện Lưu Thanh Bằng kết hôn đã truyền khắp thành phố Minh Xuyên.
Hôm nay, có hàng chục chiếc ô tô hạng sang đi đến trước nhà họ Tô đón dâu.
Những dòng dõi gia đình khác nào có thể đặt đội hình kia lên bàn cân mà so sánh được.
Hôm nay đám cưới được tổ chức tại Vinh Hoa Thịnh Thế, một khách sạn sang trọng nhất ở Minh Xuyên.
Trước cửa lớn của khách sạn là một hàng dài những chiếc xe sang trọng.
Những người có thể tham dự hôn lễ của Minh Toàn đều là những nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu ở Minh Xuyên.
Những giám đốc của các tập đoàn lớn, những người đứng đầu trong cả dòng dõi, các cậu ấm, những người nhà quan chức mới là những nhân vật có thể đến dự ở đây.
Đủ loại nhân vật lớn ngồi trong sảnh hôn lễ.
LIEm Lưu Thanh Băng đứng trên sân khấu, tay cầm micro, nở một nụ cười tươi tắn.
“Cảm ơn mọi người đã đến tham dự lễ cưới của tôi. Hôm nay là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời tôi, hy vọng mọi người ở đây sẽ làm chứng cho hôn lễ này”
“Được!”
“Cậu Lưu không hổ là con rồng cháu tiên, thật Dưới sân khấu tấm tắc tâng bốc khen ngợi khiến Lưu Thanh Bằng rất vui vẻ.
Ngày quan trọng nhất trong cuộc đời sao?
Chết tiệt.
Kết hôn với Tô Thanh Trúc cũng chỉ để chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tô mà thôi.
Về phần cô ta, cô ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà anh không hề coi trọng.
Vậy nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ vẻ một người chồng hoàn mỹ mới được.
Ở đây không mấy ai không biết Lưu Thanh Bằng là một tên trăng hoa có tiếng chứ.
Anh ta sẽ cưới một cô gái đã có con riêng đấy à?
Đúng là một trò hài kinh điển của thế kỷ nha.
Anh ta chơi chán rồi, chỉ sợ sẽ tiện tay vứt cô gái ấy cho mấy tên thuộc hạ đùa giỡn mà thôi.
Tô Thanh Trúc mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi đứng cạnh Lưu Thanh Bằng, đầu trùm khăn lụa trắng.
Trong ánh mắt của cô là một nỗi tuyệt vọng khó nói thành lời.
Cô căn bản chưa từng nghĩ đến, ông và ba sẽ hợp tác với Lưu Thanh Bằng lừa gạt mình.
Chỉ cần đồng ý sẽ có ngay mười tỷ đồng, nhưng số tiền này, một đồng cũng không có phần cho cô.
Còn nói sau khi kết hôn sẽ cho cô sau.
Cô muốn trốn khỏi đây, nhưng nơi cô ở bị canh phòng rất nghiêm ngặt, có muốn chạy cũng chạy không thoát.
Kể từ ngày hợp đồng được ký kết, cô như một †ù nhân bị nhốt trong căn biệt thự rộng lớn, cô không thể đi khỏi đây nữa chứ đừng nói đến việc gặp con gái mình.
“Dâu Tây à, mẹ thật vô dụng quá, nếu có kiếp sau chắc chắn mẹ sế trở về bên con.”
Tô Thanh Trúc đã chuẩn bị sẵn sàng, cô giấu một con dao gọt hoa quả trong tay áo.
Chỉ cần Lưu Thanh Bằng dám động cô, cô sẽ tự sát.
“Bây giờ, xin mời cô dâu và chú rể lên sân khấu”
Nương theo tiếng dẫn của MC, Lưu Thanh Bằng đi đến bên cạnh Tô Thanh Trúc.
Nói khẽ: “Đi thôi, chúng ta lên sân khấu nào”
Lời nói vừa dứt, tay phải vươn đến nắm lấy tay Tô Thanh Trúc.
Tuy nhiên, Tô Thanh Trúc đã nhanh chóng tránh sang một bên.
“Anh Bằng, tôi hy vọng anh sẽ làm theo những gì anh đã nói, sau khi chúng ta kết hôn, mười tỷ kia phải được gửi vào tài khoản của tôi.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Tô Thanh Trúc khi quyết định kết hôn với Lưu Thanh Bằng, sau khi hôn lễ kết thúc phải có được mười tỷ.
Nếu như không lấy được, cô cũng không muốn sống nữa.
Ánh mắt Lưu Thanh Bằng chợt lạnh xuống, sau đó anh ta chỉ cười nói: “Yên tâm đi, chỉ có mười tỷ thôi, tôi lừa cô làm gì, vậy nhưng cô cũng phải phối hợp với tôi đúng không? Nếu để cho.
người ta nhìn ra thì mặt mũi của tôi còn ra cái dạng gì đây, hiểu không vậy hả?”
Tô Thanh Trúc không nói gì, lẳng lặng đi về phía trước.
Lưu Thanh Băng đi theo phía sau, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Con khốn này, đến giờ này rồi mà vẫn còn ngông cuồng.
Đợi đến khi hoàn thành hôn lễ, tôi sẽ cho cô biết tôi đây lợi hại thế nào.
Về phần đứa con gái của cô, chắc hiện giờ đang trên đường xuống suối vàng rồi.
Nếu cô muốn tiền, tôi sẽ không cho cô một xu nào hết.
Về phần đứa nhỏ kia, nó sẽ không sống sót qua hôm nay đâu!
Khi cả hai bước đến giữa sân khấu, bên dưới vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt.
“Bây giờ, mời đôi vợ chồng son, một, lạy đất trời!”
MC bước sang một bên, nói vọng vào micro.
Lưu Thanh Bằng và Tô Thanh Trúc cùng bước đến trước sân khấu, hơi khom người cúi đầu.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Tô Thanh Trúc trên nặn ra một nụ cười đau khổ.
“Hai, lạy ba mẹ hai bên.”
Ba mẹ của Lưu Thanh Bằng mỉm cười ngồi trên chiếc ghế đẩu lót hoa hồng.
Hai người cùng nhau đi đến trước mặt họ, khom người lạy một lần nữa.
“Cuối cùng, mời đôi vợ chồng son cúi đầu chào nhau, từ nay về sau kết duyên kết nợ, mãi mãi bên nhau!”
Theo lời dẫn của MC, Lưu Thanh Bằng cười rạng rỡ.
Con khốn, cô không thoát khỏi tôi được đâu.
Nhìn Tô Thanh Trúc đang đội khăn lụa màu trắng, trong mắt anh ta bắt đầu hiện lên những ý nghĩ xấu xa.
Trái tim Tô Thanh Trúc cũng bị nhấc bổng lên.
Cô không muốn, cô cũng không nguyện ý.
Cô không thể khom người cúi đầu lạy Lưu Thanh Bằng!
Nghĩ đến đây, cô năm chặt lấy con dao gọt hoa quả mà cô giấu trong tay áo.
Dù có chết cũng không bao giờ cúi đầu lạy hắn!
Trong trái tim cô, chỉ có duy nhất một người đàn ông là Vũ Hoàng Minh.
Đúng vào lúc sắp phải cúi người.
“Phanh!”
Một tiếng vang lớn làm mọi người dừng mọi chuyển động lại.
Ánh mắt họ đều nhìn về phía âm thanh ở cửa lớn.
Cửa đã mở.
Ở cửa có hai dáng người.
Người đàn ông cao lớn dắt tay một bé gái nhỏ.
Bóng hình cả hai đều bị ánh nắng kéo thật dài.
Chương 16 “Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn.”
Vũ Hoàng Minh kéo tay Dâu Tây, lúc này hai người đang đứng ở ngoài cửa lớn, ánh mắt anh nhìn lướt qua toàn bộ khách mời ngồi bên trong.
Đối diện với ánh nhìn của mọi người, anh khẽ mỉm cười.
“Đó là ai vậy?”
“Tôi cũng không biết! Nhưng thoạt nhìn trông rất quen”
“Đứa nhỏ đó, hình như là con gái của Tô Thanh Trúc.”
Đông đảo khách mời, mỗi người một câu đoán thân phận hai người vừa đến.
Song, người nhà họ Tô đã đứng cả lên, sắc mặt u ám nhìn chằm chằm vào miệng Vũ Hoàng Minh.
Trên sân khấu, Tô Thanh Trúc nhìn người vừa đến, bỗng khóc nấc.
Nước mắt như trực tuôn trào, lách tách rơi xuống đất.
Cô không ngờ Vũ Hoàng Minh sẽ đến.
Lại càng không ngờ bệnh của Dâu Tây đã khỏi rồi.
“Tên nhóc họ Vũ kia, tôi nói cho cậu biết! Nơi này không phải chỗ mà cậu có thể tới, mau cút khỏi đây cho tôi, nếu không hôm nay cậu chết chắc”
Ông lão nhà họ Tô chống gậy, lạnh lùng nhìn Vũ Hoàng Minh.
Sắc mặt đám người Tô Cao Cường cũng không tốt hơn là bao.
Vũ Hoàng Minh này thật sự không sợ chết à?
Sao lại có thể mang đứa con riêng kia đến hôn lễ của Lưu Thanh Bằng thế này?
“Phải không?”
Khóe miệng Vũ Hoàng Minh hơi nhếch lên.
Sau đó lớn tiếng nói: “Có phải mọi người đang rất tò mò về thân phận của tôi đúng không?”
Mặc dù nhiều người không nói ra, nhưng trong lòng bọn họ đã mơ hồ đoán được lai lịch của anh rồi.
“Không sai! Tôi là người khiến cả nhà họ Tô mất hết thể diện, đây… là con gái của tôi!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
Người đàn ông này thực sự dám nói.
Đây chính là đứng trước mặt mọi người vả đẹp mặt nhà họ Lưu nha.
Mặc dù, mọi người đều đã biết Tô Thanh Trúc có một đứa con riêng.
Nhưng do thế lực của nhà họ Lưu nên không ai dám hé răng nửa lời.
Hơn nữa, hồi đó nhà họ Tô có lẽ chưa tổ chức hôn lễ.
Chuyện này chỉ lan truyền trong giới thượng lưu.
Những người không có đủ tư cách thì hoàn †oàn không thể biết được.
Nhưng bây giờ, mọi người đều biết cậu ấm nhà họ Lưu – Lưu Thanh Bằng muốn gả cho một người phụ nữ đã có con riêng.
“Vũ Hoàng Minh, đây là anh đang tìm đường chết.’ Vẻ mặt Dương Tấn dần có vài phần dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.
Vũ Hoàng Minh đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Lưu Thanh Bằng, ánh mắt sắc lạnh như băng khiến người đối diện như rơi vào một hố băng lạnh cóng.
“Lưu Thanh Bằng phải không?”
“Anh yên tâm, món nợ giữa tôi và anh, tôi sẽ từng chút từng chút tính toán trả lại, nhưng không phải bây giờ!”
“Hôm nay, tôi đến đây để cướp dâu!”
Ngay khi câu cuối cùng thốt ra, nhiều khách khứa ngồi đây há hốc mồm.
Đây là…
Tình tiết lật mặt các kiểu đây sao?
Anh ta một thân một mình đến hôn lễ của Lưu Thanh Bằng để cướp dâu á?
Đúng là một trò hài của năm nha.
“Hahahal”
“Vũ Hoàng Minh, anh tính toán cũng ngọt quá ha, dám đến địa bàn của tôi đòi cướp dâu luôn cơ đấy nhỉ? Vậy nếu hiện giờ tôi đứng trước mặt anh, làm nhục người đàn bà của anh thì sao đây?”
Lời vừa dứt, anh ta lập tức vươn tay ra bắt lấy Tô Thanh Trúc đang đứng bên cạnh.
Tuy nhiên, Tô Thanh Trúc cũng có chuẩn bị từ trước.
Cô cầm con dao gọt hoa quả trong tay, hung hăng đâm vào người anh ta.
“Phốc!”
Con dao gọt hoa quả trực tiếp đâm vào cánh †ay của Lưu Thanh Bằng, máu tươi lập tức tuôn ào.
“ÁP”
“Cô dám!”
Lưu Thanh Bằng không hề nghĩ tới chuyện như thế này sẽ xảy ra.
Sau khi đâm con dao vào tay Lưu Thanh Bằng, Tô Thanh Trúc hoảng sợ lui về phía sau mấy bước.
Khách khứa bị dọa choáng váng, Vũ Hoàng Minh cũng sững người.
Anh không ngờ Tô Thanh Trúc lại chuẩn bị một con dao.
Anh biết tính tình của Tô Thanh Trúc, cô ấy chắc chắn không phải loại người không chuẩn bị gì.
Con dao này không phải dùng để giết Lưu Thanh Bằng, mà là…
“Mẹ ơi!”
Chương 17
Giọng nói hoảng loạn của Dâu Tây vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vũ Hoàng Minh.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lưu Thanh Bằng lao đến bên cạnh Tô Thanh Trúc, giơ tay tát vào mặt Tô Thanh Trúc.
“Chát”
Một cái tát vang dội bên tai tất cả mọi người.
Choáng váng, Tô Thanh Trúc ngã ngồi trên mặt đất, khóe miệng chảy ra một vệt máu đỏ thẫm.
“Uỳnh!”
Vũ Hoàng Minh nổi giận!
Cái tát mà trước kia anh dành cho Tô Thanh Trúc, là vì Dâu Tây mà đánh.
Lại nói, chính bản thân anh cũng chưa làm tròn được trách nhiệm của một người ba.
Là do anh làm không đúng.
Tuy nhiên, Lưu Thanh Bằng lại dám đánh vợ mình!
“LƯU. THANH. BẰNG!”
Vũ Hoàng Minh bế Dâu Tây lên, chạy như bay về phía Tô Thanh Trúc.
Chỉ là…
“Đứng im đói”
Con dao gọt hoa quả vốn đâm xuyên qua cánh tay của Lưu Thanh Bằng, không biết đã bị anh ta rút ra từ khi nào, đang kề trên cổ Tô Thanh Trúc.
“Cậu mà dám nhúc nhích chút nào thì con dao này sẽ cứa vào đấy.”
Gương mặt của Lưu Thanh Bằng tràn đầy sự dữ tợn.
Mà lúc này, rất nhiều khách khứa đã phục hồi lại tinh thần.
Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt, trầm mặc không nói gì.
“Vào đi!”
Lưu Thanh Bằng hướng ra phía ngoài cửa, hét 1o.
“Xôn xao!”
Lập tức, mười mấy tay vệ sĩ từ bên ngoài xông vào.
Khi nhìn thấy cảnh này, hai mắt Tô Thanh Trúc đỏ bừng.
Hướng về phía Vũ Hoàng Minh, hét to: “Mặc kệ em, ôm con chạy đi, mau chạy đi!”
Nhìn vợ mình lo lắng, hoảng hốt như thế, Vũ Hoàng Minh cười, cười thật hạnh phúc.
Anh biết, ngay từ ban đầu, đều là do anh trách lầm Tô Thanh Trúc.
Có lẽ, đúng như lời Lưu Minh Toàn, Tô Thanh Trúc thực sự có lý do gì đó khó nói, hơn nữa còn không muốn nói với mình.
“Bà xã, không sao đâu.”
“Ngay tại đây, đầu tiên, anh muốn nói lời xin lỗi với em”
Nhìn thấy nụ cười quen thuộc của Vũ Hoàng Minh, Tô Thanh Trúc cũng cười theo.
Mim cười rất hạnh phúc, cuối cùng anh ấy cũng hiểu ra rồi?
Đáng tiếc, đã muộn rồi.
Lưu Thanh Bằng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi, Dâu Tây sợ, mẹ mau quay lại đây đi.”
Dâu Tây vòng tay ôm lấy cổ Vũ Hoàng Minh, khóc nghẹn.
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng xoa đầu Dâu Tây: “Đừng sợ, có ba ở đây, con không cần phải sợ gì cả!”
Nhưng Lưu Thanh Bằng lại không nghĩ như Vậy.
“Vậy sao?”
“Vũ Hoàng Minh, tôi cũng rất nể phục lá gan của cậu, nhưng dù sao thì đến đây là kết thúc rồi.”
“Hôm nay, cậu không ra khỏi cánh cửa này được đâu, cả cậu và đứa nghiệt chủng kia đều phải chết”
“Còn người phụ nữ của cậu, tôi chơi chán rồi sẽ ném cho thuộc hạ của tôi.”
Những lời này vừa thốt ra, khách khứa ai nấy đều im lìm.
Lời lẽ rất rõ ràng rằng sẽ không thể nào buông tha cho Vũ Hoàng Minh.
“Cậu Bằng, cũng hơi quá đáng rồi đó?”
Khuôn mặt cụ ông nhà họ Tô sa sầm, ông không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Nhưng, dù sao nói gì đi nữa thì Tô Thanh Trúc cũng là người nhà họ Tô của ông ta.
Lưu Thanh Bằng nói như vậy, không phải tương đương với việc đánh vào mặt nhà họ Tô sao?
“Lão Tô, ông là cái thá gì? Cháu gái ngoan của ông bị một thằng đàn ông vô danh tiểu tốt ngủ chung, lại còn sinh ra một đứa nghiệt chủng, làm sao, mặt mũi mất hết rồi, không dám nói tiếp nữa hả?
Lưu Thanh Bằng vừa dứt lời, cũng coi như là đã công khai vạch mặt với nhà họ Tô rồi.
Lưu Thanh Trí, ba của Lưu Thanh Bằng, hít một hơi sâu, không phản đối hành động của con trai mình.
Nhà họ Tô chỉ là một bước trong kế hoạch của bọn họ mà thôi.
Ăn thịt nhà họ Tô cùng lắm cũng là vì để mở rộng thế lực cho nhà họ Lưu của ông ta thôi.
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, tiếng cười vang vọng khắp hội trường.
Rồi sau đó đột nhiên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Lưu Thanh Bằng.
“Quỳ xuống nhận lỗi, tôi sẽ suy xét cho anh được toàn thây.”
Chương 18 Nơi diễn ra buổi hôn lễ.
Sau khi Vũ Hoàng Minh nói ra những lời này, tất cả mọi người đều bị sốc.
Người này, có phải là bị điên rôi không?
Nơi này chính là địa bàn của nhà họ Lưu.
Chỉ cần vung tay hô lên một tiếng, thì lập tức.
sẽ có mấy trăm tên vệ sĩ xuất hiện.
Anh ta lại muốn giết người?
Một người đàn ông trông có vẻ hơi mập mạp đang ngồi ở hàng ghế phía trước bỗng nhiên chậm rãi đứng dậy, mở miệng nói: “Được rồi, vở hài kịch này đến đây là kết thúc, tiếp tục hôn lễ đi”
Người đàn ông kia vừa mới dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Người này chính là Vương Minh Nam, đội trưởng đội tuần tra của thành phố Minh Xuyên.
Vị trí của ông ta, không phải là thứ mà một gia tộc bình thường có thể so sánh.
Ngay cả nhà họ Lưu cũng phải nể ông ta ba phần.
Vương Minh Nam vừa nói xong, thì ba của Lưu Thanh Bằng, Lưu Thanh Trí cũng ngay lập tức tiếp lời.
“Được rồi, Thanh Bằng, không có vấn đề gì là được rồi. Tiếp tục hôn lễ đi, có đội trưởng Nam ở đây, không ai dám gây chuyện đâu, yên tâm”
Lưu Thanh Bằng nghe vậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh.
Sau đó, anh ta quay qua hỏi Vương Minh Nam: “Đội trưởng Nam, nếu tôi muốn bẻ gãy tay chân của người nào đó, thì có được không?”
Vương Minh Nam thu được rất nhiều lợi ích từ gia đình của anh ta, cho nên về tình hay về lý thì ông ta cũng sẽ đứng về bên này.
Bây giờ, dù anh ta có cho người bẻ chân bẻ †ay của Vũ Hoàng Minh, thì tin chắc rằng Vương Minh Nam cũng sẽ làm lơ.
“Cứ tự nhiên, tôi không quan tâm.”
Nói xong, Vương Minh Nam ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân, nhàn nhã hút thuốc.
Nhưng mà, lời của ông ta vừa dứt, Vũ Hoàng Minh cũng ngay lập tức mở miệng: “Hiện giờ quyền hành của đội tuần tra đã lớn như vậy rồi sao? Có người đang phạm tội ngay trước mặt, cũng không quan tâm?”
Khi anh nói ra lời này, tất cả mọi người đều phải ngước mắt nhìn.
Cái thằng nhóc họ Vũ này, có phải là điên rồi không?
Đây chính là đội trưởng đội tuần tra đó…
Chọc phải ông ta, nhất định sẽ không được lợi lộc gì đâu.
Toàn bộ đất Minh Xuyên này, có nhà ai là không phải nể mặt Vương Minh Nam ba phần?
Mà sau khi nghe được câu này, Vương Minh Nam cũng buông điếu thuốc trong tay xuống.
Ông ta đứng lên, nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
Sau khi đánh giá trên dưới một hồi, ông ta mới khẽ cười một tiếng.
“Hiện tại, tôi nghi ngờ anh có quan hệ với hung thủ vụ án, vệ sĩ của cậu Lưu Thanh Bằng, làm phiền các mọi người tới bắt anh ta, nếu có phản kháng, đánh chết!”
Lưu Thanh Băng nghe xong, cười như điên: “Ha ha ha ha, thằng nhóc!”
“Cậu chọc đến tôi thì may ra còn có đường sống, nhưng mà dám động đến đội trưởng Nam, thì kiếp này, xác định là đi gặp Diêm Vương sớm đi”
Không ai có thể ngờ được, Vương Minh Nam lại trực tiếp kết tội Vũ Hoàng Minh.
Tội này, nhất định sẽ là tội giết người.
Ánh mà mọi người nhìn Vũ Hoàng Minh đều đồng loạt hiện lên thương cảm.
Thằng nhóc này, xem như xong đời rồi.
Cho dù không chết, thì nửa đời sau cũng không vượt qua nổi bức tường trại giam.
“Ha ha”
“Người chết trên tay của tôi, nếu chưa phải một vạn thì cũng không không dưới tám ngàn.”
“Ông nói có quan hệ với tên hung thủ nào đó, tôi thật sự không nhớ ra được”
Vũ Hoàng Minh khẽ cười một tiếng, số người chết trong tay anh, thực sự là nhiều đến mức đếm không xuể.
Nghe vậy, vẻ mặt Vương Minh Nam lập tức tối sầm.
Sắp chết đến nơi rồi, mà thằng nhóc này vẫn còn mạnh miệng!
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
“Cậu Bằng, tội phạm đã tự thú, sao còn chưa ra tay đi?”
Vương Minh Nam hừ lạnh một tiếng, tức giận nói.
Bất kể thế nào, Vũ Hoàng Minh cũng sẽ không có được kết cục tốt đâu.
“Vâng, đội trưởng Nam”
“Các người, mau bắt lấy anh ta, nếu dám phản kháng, lập tức đánh chết.”
Lưu Thanh Bằng phất tay một cái, một loạt hơn mười vệ sĩ canh cửa lập tức chạy đến.
“Hoàng Minh, chạy mau!”
Tô Thanh Trúc đứng trên sân khấu, bị Lưu Thanh Bằng khống chế nên chỉ có thể khóc lóc gọi Vũ Hoàng Minh.
Tuy nhiên, vừa dứt lời thì một cái tát lập tức giáng xuống.
Bốp!
ml thanh vang dội, một dấu năm ngón tay đỏ rực hiện lên trên khuôn mặt cô ta.
Trông thấy cảnh này, Vũ Hoàng Minh không khống chế được mà lộ ra sát ý.
Anh từ từ cúi đầu xuống, rồi sau đó… lại ngước mắt lên.
Chương 19 Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm vào Lưu Thanh Bằng.
Đối diện với ánh mắt kinh người của Vũ Hoàng Minh, Lưu Thanh Bằng không chịu đựng được mà lui về sau một bước.
Ánh mắt anh ta, giống như là của một con kiến nhỏ bé đang phải đối mặt với một con rồng vậy.
Không dám nhìn thẳng!
“Chết đi!”
Vũ Hoàng Minh lạnh lùng nói.
Hai chân anh dồn sức dậm mạnh một cái, toàn bộ mặt đất lập tức nứt ra.
Rắc rắ!
cRầm!
Tựa như một quả đạn pháo, bắn đến trước mặt Lưu Thanh Bằng.
Lưu Thanh Bằng còn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Vũ Hoàng Minh bóp cổ.
“Khục khục!”
Tròng mắt của Lưu Thanh Bằng gần như muốn rơi ra ngoài, cảm giác không thể hô hấp nhanh chóng làm cho mặt mũi anh ta đỏ bừng lên.
“Dừng tay!”
“Làm loạn!”
Lưu Thanh Trí và Vương Minh Nam gần như là nói ra cùng một lúc.
Nhưng Vũ Hoàng Minh căn bản cũng không để tâm đến hai người họ.
Anh nhìn về phía Tô Thanh Trúc, trong mắt tràn ngập áy náy.
“Thực xin lỗi, anh tới muộn rồi.”
Tô Thanh Trúc lắc đầu khóc nấc lên, tầm nhìn dường như đã bị nước mắt che phủ.
Vũ Hoàng Minh buông Dâu Tây ra, nói: “Dâu Tây, đi với mẹ đi.”
Dâu Tây nhào vào trong lòng Tô Thanh Trúc, bàn tay nhỏ bé đưa lên vuốt ve khuôn mặt của cô †a: ‘Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc, ba đánh kẻ xấu rồi.”
Tô Thanh Trúc nghe xong thì khóc càng thương tâm: “Ừ, ba đánh kẻ xấu rồi”
Vũ Hoàng Minh nhìn hai người Lưu Thanh Trí và Vương Minh Nam đang tiến về phía mình, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh như băng.
“Hai người tốt nhất là nên từ bỏ suy nghĩ đó đi, lực tay của tôi khá lớn, sợ không cẩn thận sẽ bóp chết anh ta đấy!”
Dứt lời, ngón tay anh lại càng bóp mạnh hơn.
“Ặct”
Lưu Thanh Bằng giấy dụa trên không trung, hai mắt trắng dã, dường như chuẩn bị ngất đi rồi.
“Buông tay! Tôi thả các người đi.”
Lưu Thanh Trí cũng không muốn nhìn thấy đứa con trai độc nhất của mình bị Vũ Hoàng Minh bóp chết.
Lúc này, ông ta mới tỏ vẻ đồng ý cho ba người nhà Vũ Hoàng Minh rời đi.
“Rất tốt!”
Bàn tay của Vũ Hoàng Minh thoáng chốc.
buông lỏng, để cho Lưu Thanh Bằng có thể hô hấp.
Anh quay đầu, nói với Tô Thanh Trúc: “Chúng †a ra ngoài trước đã”
Tô Thanh Trúc lau đi nước mắt đọng trên khoé mi, nặng nề gật đầu.
Trong ánh mắt chăm chú của tất cả các khách mời, Vũ Hoàng Minh một tay dẫn theo Lưu Thanh Bằng cùng với hai mẹ con Tô Thanh Trúc đi về phía cửa ra vào.
“Sở Thanh Nam!”
Vũ Hoàng Minh lạnh lùng hô lên một tiếng!
Ngay lập tức, một người đàn ông cường tráng không biết từ đâu chạy ra.
“Đưa hai người họ rời đi.”
Sở Thanh Nam nhìn về phía hai mẹ con Tô Thanh Trúc, khẽ gật đầu.
“Được!”
“Cô Thanh Trúc, đi theo tôi.”
Sở Thanh Nam muốn đem theo hai mẹ con Tô Thanh Trúc rời khỏi đó.
Thế nhưng Tô Thanh Trúc lại kiên quyết lắc đầu, anh ta đâu có biết tình thế hiện tại của Vũ Hoàng Minh.
Vậy nên cô ta không thể để anh lại đây một mình được.
“Tôi không đi!”
“Con muốn đi với ba.”
Giọng nói mềm mại của Tô Thanh Trúc hòa cùng với âm thanh ngọt ngào của Dâu Tây truyền đến tai của Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh vui vẻ cười lên: “Yên tâm đi, anh không sao, em cứ đi cùng với Sở Thanh Nam trước, anh sẽ theo sau”
“Sở Thanh Naml”
Nghe Vũ Hoàng Minh nói xong, trong mắt của Sở Thanh Nam thoáng loé lên tia sáng, anh ta đưa tay ra sau gáy Tô Thanh Trúc, nhẹ nhàng đánh một cái.
Lập tức, trước mắt Tô Thanh Trúc tối sầm lại, ngất đi.
“Xin lỗi, cô Thanh Trúc.”
Dứt lời, anh ta lập tức ôm theo Tô Thanh Trúc và Dâu Tây đi về phía chiếc xe việt dã đỗ gần đó.
Vài giây sau, xe việt dã nổ máy chạy đi.
Mà ở cửa lớn, đã có hơn mười tên vệ sĩ tụ tập lại, ba tầng trong ba tầng ngoài, bao vây lấy Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh dần nở nụ cười, dân theo Lưu Thanh Bằng quay lại phòng tổ chức hôn lễ.
“Tất cả những người không liên quan, tôi cho các người ba phút để rời khỏi đây!”
Chương 20 Âm thanh lạnh lùng vang vọng trong hội trường lớn.
Những vị khách kia, tôi nhìn người, người lại nhìn tôi, nhưng tuyệt nhiên không có ai rời đi.
Mà Lưu Thanh Trí cùng với Vương Minh Nam nhìn thấy cảnh này cũng đành phải mở lời: “Các vị, về sự việc hôm nay, thật sự xin lỗi mọi người, hiện tại tôi phải xử lý một chút việc riêng, kính mời các vị rời đi trước.”
Lưu Thanh Trí chắp tay chào khách.
Tất cả khách mời nghe Lưu Thanh Trí nói xong, lúc này mới lần lượt ra về.
Bọn họ biết rõ, ở đây ắt sẽ xảy ra chuyện lớn.
Thậm chí, có thể chết người.
Một số chuyện, vẫn là không biết thì tốt hơn.
Tất cả khách mời đều lần lượt rời đi, nguyên một hội trường hôn lễ to như vậy, hiện giờ chỉ còn lại hơn mười tên vệ sĩ cùng với mấy người Vũ Hoàng Minh.
“Nhóc con, cậu cũng ra dáng một người đàn ông đấy!”
“Nhưng mà, hôm nay cậu chết chắc rồi”
Lưu Thanh Trí nhìn Vũ Hoàng Minh bằng ánh mắt lạnh như băng.
Bất kể thế nào, ngày hôm nay ông ta nhất định sẽ không để Vũ Hoàng Minh bước qua được cánh cổng này.
“Tắt camera giám sát đi”
Lưu Thanh Trí ra lệnh, ngay sau đó, toàn bộ camera lập tức ngưng hoạt động.
Vũ Hoàng Minh suồng sã cười lên.
“Ông cũng biết điều đấy”
‘Vương Minh Nam đứng bên cạnh, châm lên một điếu thuốc.
Sau đó, ông ta nhẹ nhàng vỗ vào vai Lưu Thanh Trí, nói: “Coi như tôi không thấy gì, ông nhớ làm sạch sẽ một chút, giờ tôi đi trước, khoảng nửa tiếng sau sẽ quay lại.”
Dứt lời, Vương Minh Nam cũng rời đi.
Đến hiện tại, trong hội trường chỉ còn lại hơn mười tên vệ sĩ, Lưu Thanh Trí, cùng với Lưu Thanh Bằng đang bị Vũ Hoàng Minh nắm cổ.
Lưu Thanh Trí nhìn Vũ Hoàng Minh đầy lạnh lùng, nói: “Thả con tôi ra, rồi tôi sẽ cho cậu được chết toàn thây”
Nhưng mà, ông ta vừa dứt lời.
Vũ Hoàng Minh đã lập tức giơ tay trái lên, để lại trên mặt của Lưu Thanh Bằng một cái tát.
BỐP!
ml thanh vang dội văng vẳng bên trong hội trường.
Toàn bộ răng trong miệng của Lưu Thanh Bằng đều bị cú tát này làm cho vỡ vụn.
Thế nhưng mà, anh ta lại đang bị bóp cổ, thậm chí muốn nhổ ra ngoài cũng không nhổ được.
Hai mắt anh ta trừng lên, nhìn chằm chặp vào.
Vũ Hoàng Minh.
Lưu Thanh Trí cũng giận đến đỏ mắt: “Mày dám!”
Vũ Hoàng Minh nhếch miệng cười, liếc nhìn Lưu Thanh Trí rồi chậm rãi nói: “Cái tát vừa rồi, là đánh thay cho con gái của tôi.”
BỐP!
BỐP!
Hai cái tát như trời giáng, quất lên trên mặt Lưu Thanh Bằng.
Cả khuôn mặt đều bị hai cái tát này làm cho sừng vù cả lên.
Mũi anh ta tứa máu, lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Mày muốn chết đúng không?”
Giọng nói của Lưu Thanh Trí càng ngày càng lạnh, mà những người vệ sĩ kia, cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Nguyên một đám người nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh, chỉ cần anh dám buông tay, bọn họ sẽ ngay lập tức nhào tới.
“Còn hai cái tát này, là đánh thay cho vợ của tôi: Lưu Thanh Trí cứ tưởng đến đây là xong.
Nhưng mà Vũ Hoàng Minh lại bất ngờ bóp chặt năm ngón tay!
Rắc rắ!
cml thanh gãy vỡ vang lên giòn tan.
Vốn dĩ Lưu Thanh Bằng còn có thể hô hấp, giờ đây đã mềm nhũn mà khụy xuống.
Bàn tay buông lỏng ra, thân thể Lưu Thanh Bằng cứ thế rơi xuống đất.
“Tôi đánh xong rồi, người thì có thể đã chết.”
“Không!”
Hai mắt Lưu Thanh Trí hằn lên đỏ rực, nhìn xuống thân thể Lưu Thanh Bằng nằm mềm nhũn trên mặt đất, trông chẳng khác gì một con chó chết, phãẫn nộ hét: “Lên cho tao! Giết nó!”
Dứt lời, ông ta rút ra một thanh đao lớn, lao về phía Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh khẽ lắc đầu: “Các người, quá xem trọng bản thân rồi.”
Lời nói vừa dứt, anh lập tức nghiêng đầu, tránh đi nhát dao của tên vệ sĩ phía sau.
Quay đầu lại đấm một nhát!
Rầm!
Tên vệ sĩ kia không những không chém trúng mà còn bị một đấm này thổi bay.
Đồng thời đẩy ngã cả mấy tên bảo vệ đang lao tới.
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng dậm chân, mặt đất lập tức nứt ra.
Rầm!
Anh giơ chân lên quét ngang một phát.
Rầm rầm rầm!
Mấy tên vệ sĩ cạnh đó còn chưa kịp rút dao đã bị một cú này làm cho ngã nhào ra đất.
Mà Lưu Thanh Trí lúc này đã tiếp cận được Vũ Hoàng Minh, vung lên thanh đao lớn.