Cầu Ma Audio Podcast
Tập 68 [Chương 336 đến 340]
❮ sautiếp ❯Chương 336: Hoan nghênh đi tới Thiên Hàn Tông!
Tô Minh xuất hiện chẳng những khiến người đàn ông người bảo vệ không đoán trước được, chính Vu nhân cũng khó thể phát hiện. Nhưng Vu nhân này hiển nhiên là thiện chiến, chẳng chút do dự, nhe răng cười, búa chém hướng Tô Minh. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phút chốc búa cách Tô Minh chưa tới một mét!
Tô Minh đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh, tay phải nắm kiếm nhỏ xanh lộ kiếm quang. Khi Vu nhân chém búa xuống thì đâm hướng trán gã. Tình hình hai người ở trong mắt mọi người rõ ràng là so tàn nhẫn!
Ai càng hung tàn hơn thì có thể sống sót!
Nếu người đàn ông trước tiên sợ hãi, miễn cưỡng né tránh thì tất nhiên bởi vì chém xuống một búa mà gặp khó khăn, nhưng coi như tốt hơn chết nhiều.
Còn nếu Tô Minh sợ muốn trốn, lập tức mất đi tiên cơ, Vu nhân tất nhiên là thừa thắng xông lên.
Nhưng nếu hai người không ai tránh, trận chiến này chính là cùng chết!
Người đàn ông người bảo vệ đứng sau lưng Tô Minh giật mình. Gã đã sẵn sàng tự bạo mà chết rồi, nhưng ai ngờ người mới bị gã ngăn cản không cho tham gia chiến đấu lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Đặc biệt là áo giáp trên người Tô Minh, người đàn ông liếc mắt một cái nhận ra ngay, đó là giáp Thần Tướng.
Gã còn chưa kịp nói gì, Vu nhân mắt lộ điên cuồng, không thèm để ý kiếm nhỏ xanh đâm hướng trán.
*Oành!* một tiếng, rìu chiến chém vào người Tô Minh.
Tiếng ầm đùng quanh quẩn, Tô Minh khựng người lại, lảo đảo lùi vài bước, khóe miệng trào máu, nhưng thân thể chẳng chút bị thương. Vai giáp bị búa chém xuống chỉ có một khe nứt, nhưng rất nhanh đã khép lại.
Còn về Vu nhân thì gã không có cơ hội nhìn hình ảnh đó. Biểu tình của gã đọng lại sự điên cuồng, giữa trán có lỗ hổng, máu trào ra nhưng không phải vết thương trí mạng. Trí mạng là khoảnh khắc gã chém một búa xuống, sau lưng đột nhiên xuất hiện dao găm mạnh chặt vào cổ gã. Khiến trán gã bị đâm xuyên và đầu bị người phía sau cắt xuống.
Kiếm nhỏ xanh xuyên thấu qua đầu Vu nhân, xẹt qua mặt kẻ tấn công sau lưng Vu nhân, để lại vệt máu nhỏ.
Người xuất hiện sau lưng Vu tộc đó Tô Minh đã từng gặp, là một trong hai người bảo vệ lúc trước ngăn cản không cho hắn tham gia chiến đấu.
Gã đàn ông trung niên ánh mắt lạnh lùng, biểu tình thản nhiên, không thèm để ý mặt trầy da, liếc Tô Minh một cái, khóe miệng lộ nụ cười. Nụ cười hơi dữ tợn nhưng không có ác ý.
“Hoan nghênh đi tới Thiên Lam thành!” Gã nói, ném đầu người về phía Tô Minh.
Hắn chộp lấy, người này xoay lại lóe lên đã đi hướng Vu nhân khác.
“Giữ lại đầu chúng, đây là bằng chứng quan trọng ghi lại chiến công!”
Bên người Tô Minh vang giọng người đàn ông người bảo vệ lúc trước được hắn cứu. Người này biểu tình có chút cảm kích, hướng Tô Minh lộ nụ cười rạng rỡ.
“May là không khiến ngươi đi hẳn, nếu không thì hôm nay cái mạng già của ta đã để tại đây rồi. Ta tên là Trương Thiên Tháp, hoan nghênh đi tới Thiên Lam thành!” Người đàn ông cười ha hả, nâng lên tay phải.
Tô Minh cũng nâng tay phải. Hai người vỗ mạnh, sau đó nhoáng người đi hai hướng khác nhau, xông vào trong chiến trường.
Cú vỗ này Tô Minh cảm nhận sự sống chấn động, chấn động thuộc về Trương Thiên Tháp, thuộc về chiến trường chém giết này. Hắn xoay người, mắt đỏ rực, người hắn lượn lờ khói đen, giáp Thần Tướng hợp thành trận pháp bù đắp khiến lực lượng phòng hộ đạt tới trình độ cực mạnh.
Dưới giáp Thần Tướng, Hàm Sơn chuông của Tô Minh như ẩn như hiện, có chuông này có thể khiến phòng vệ của Tô Minh thêm một tầng! Bên cạnh hắn lấp lóe ánh sáng xanh, đó là kiếm nhỏ xanh rít gào quanh quẩn.
Trong lúc đi Tô Minh nghênh đón một thanh niên Vu tộc xé gió lao đến. Thanh niên Vu tộc mặc đồ vải thô, tay phải đen thui, mặt trên có một con rắn đỏ màu đỏ cắn lấy, đang rót vào độc dịch. Cánh tay trái không đen nhưng sưng phồng lên, mặt trên có một con rết vằn cũng đang cắn chặt.
Trên mặt thanh niên có đồ đằng yêu dị, nhìn không thấy rõ nhưng có sự hung tàn ập vào mặt. Y xông hướng Tô Minh. Mới nãy y giết một Man tộc, cắt đầu xong nhe răng cười xông hướng Tô Minh.
Hai người chớp mắt tới gần, ánh sáng xanh chợt lóe bay thẳng tới đầu Vu nhân này. Nhưng thanh niên Vu tộc gầm lên, nâng tay phải đụng vào kiếm nhỏ. Cánh tay phải của người này nổ tung hóa thành một mảng chất lỏng đen văng khắp nơi.
Kiếm nhỏ đụng tới chất lỏng này thì phát ra tiếng *xèo xèo*, lung lay. Giáp Thần Tướng của Tô Minh đụng vào dịch đen cũng xuất hiện lỗ hõm, như bị ăn mòn, may là Hàm Sơn chuông có thể ngăn cản độc dịch.
Cánh tay phải của thanh niên biến mất, nhưng quái dị là có cơ thịt mấp máy như sắp sinh trưởng ra nữa, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới gần Tô Minh. Y há mồm phun ra khói độc, sương khói ở trước mặt hóa thành khuôn mặt quỷ đánh tới Tô Minh.
Mắt Tô Minh chợt lóe, thân thể lùi ra sau vài bước, cười nhạt vọt tới trước. Hắn vọt tới nhìn như là thẳng đón khói độc, kỳ thực là lùi vài bước cùng với tốc độ tiến lên. Trong khoảng cách ngắn như vậy, tốc độ của hắn cực kinh người. Lại có gió mạnh bị tốc lên. Sương khói tuy quái dị, gió bình thường khó thổi tan. Nhưng tốc độ cực hạn của Tô Minh dấy lên gió thì trực tiếp đánh tan sương khói. Tô Minh xuyên qua xuất hiện sau lưng thanh niên.
Khoảnh khắc thanh niên ngẩng ra, Tô Minh nâng lên tay phải, một chưởng ấn vào đầu thanh niên. Lực lượng hậu kỳ Khai Trần ập vào người y, còn kiếm nhỏ xanh lao nhanh tới đâm vào cổ thanh niên, Tô Minh kéo đầu người tách khỏi thân thể.
Mãi đến thi thể không đầu của thanh niên rơi xuống đất, Tô Minh cầm đầu người, mặt tái nhợt nhưng trong mắt vẫn lạnh lẽo. Hắn hít thở dồn dập, xung quanh tiếng giết liên tục, thê lương hét thảm vang vọng không chút tạm dừng. Trong thoáng giây hắn khựng lại, có một luồng sáng vàng nhanh chóng lao tới sau lưng. Luồng sáng vàng là xương thú hình thoi, vô cùng sắc bén. Khi lần đầu tiên Tô Minh ở chiến trường như vậy thì nó đâm vào lưng hắn, dù có giáp Thần Tướng ngăn cản nhưng thân thể Tô Minh vẫn lảo đảo tiến lên vài bước, miệng tràn máu tươi.
Hắn mạnh xoay người, nhìn chằm chằm chỗ truyền tới xương thú hình thoi. Hắn nhìn thấy trong đám người chém giết có hai Vu nhân đang dốc sức công kích một ông lão Man tộc. Hai người này một cao một thấp, tiếng gào dung nhập bốn phía, không thấy rõ ràng.
Ông lão mặt tái nhợt, râu tóc nhuộm máu tươi, liên tục lùi ra sau.
Xương thú xé gió bay đến mục tiêu không phải Tô Minh, mà là ông lão tránh đi thì bay hướng hắn.
Trên chiến trường không tới ngàn người này, tiếng chấn càng thêm kịch liệt. Một mảnh tối đen, che đậy sắc trời. Trong khói đen cuồn cuộn có thể thấy một con giao long đôi khi lộ ra bóng dáng, không ngừng gầm gừ.
Chiến đấu với giao long là người đàn ông trung niên, một trong bốn cường giả Thiên Lam thành mới nãy ra mặt. Còn ba người khác thì ở trong khói đen đang đấu với Đại Vu Công Vu tộc bộ dạng giống hệt nhau.
Mấy người kia có tu vi vượt qua Tế Cốt, đạt tới Man Hồn cảnh. Nhưng chỉ vẻn vẹn là sơ kỳ Man Hồn mà thôi. Man Hồn cảnh mỗi một tầng đều có chênh lệch không nhỏ, có thể so với một cảnh giới.
Tô Minh nhìn chằm chằm hai Vu nhân trong đám người, mắt có sát khí đỏ rực. Hắn tiến lên một bước, chớp mắt biến mất bóng dáng. Gần như khi hắn biến mất thì một Sơ Vu Vu tộc đánh một quyền vào tàn ảnh Tô Minh để lại. Người này đánh xong một đấm thì ngẩn ra, nhưng gã không có cơ hội nghĩ nhiều. Trong Man tộc không xa có người chọn tự bạo. Tu vi nổ dao động đánh hướng bốn phía, đụng phải người sẽ khiến thân thể không ngừng lùi ra sau, chết ở mũi tên chẳng biết bắn từ đâu tới.
Tốc độ của Tô Minh cực nhanh, xuyên qua thật nhiều thân hình giao chiến, trực tiếp xuất hiện sau lưng hai Vu tộc đang chém giết ông lão Man tộc. Hai Vu nhân vẻ mặt điên cuồng, phối hợp cực kỳ ăn ý. Trong trận chiến này, Man tộc chết trong tay hai người không dưới mười người. Bây giờ trong chiến tích của hai người lại có thêm một. Chỉ thấy Vu nhân hơi lùn hơn nhoáng người lên, xẹt qua người ông lão, cũng mang theo cái đầu người.
Xách đầu người, Vu tộc lùn nhếch miệng cười to. Nhưng khoảnh khắc phát ra tiếng cười, đồng bạn đối diện gã cũng mỉm cười thì con mắt bỗng trợn tròn, há mồm rống to vọt hướng đồng bạn Vu tộc lùn.
Chỉ thấy sau lưng Vu tộc lùn, Tô Minh bước ra một bước, hai mắt đỏ sậm. Khi hắn xuất hiện, ánh sáng xanh chợt lóe, xuyên qua lưng Vu tộc, mạnh quay ngược lần nữa xuyên qua trán Vu tộc.
Người này tu vi không tầm thường, nhưng trên chiến trường, tu vi đem đến tác dụng lại không phải tất cả. May mắn, dứt khoát, cẩn thận, quan sát, các loại nhân tố đều là mấu chốt có thể sống sót hay không, thiếu một thứ cũng không được.
Giết xong Vu tộc lùn này, khi đồng bạn của gã gầm lên lao tới thì mắt Tô Minh dâng lên lạnh lẽo.
“Hòa Phong!” Khi Tô Minh mở miệng thì sau lưng Vu tộc lao đến, có một cái bóng há to mồm nuốt lấy.
Sự việc sau đó thì Tô Minh không thèm để ý. Hắn nhoáng người lên, lao nhanh hướng nơi khác.
“Sau khi khống chế hắn thì hủy khuôn mặt và đồ đằng Vu tộc, theo ta!”
Sau khi Tô Minh rời đi, bên tai Hòa Phong truyền đến mệnh lệnh lạnh lùng của hắn.
Chương 337: Cuộc chiến phòng thủ!
Trên chiến trường bên trên Thiên Lam thành, gần ngàn người kịch chiến. Theo thời gian trôi qua, nhân số tử vong tăng lên, từng thân xác không hoàn chỉnh từ giữa không trung rơi xuống.
Phạm vi giao chiến vốn nên thu nhỏ, nhưng chẳng những không phải, ngược lại phạm vi càng lớn thêm chút. Bởi vì nơi này là Thiên Lam thành, nơi này tồn tại số lượng Man tộc nhiều đến khó thể tưởng tượng. Trên trời chỗ giao chiến so với toàn chiến trường thì thật là quy mô nhỏ đến không đáng kể.
Thật nhiều Vu tộc tử vong không chỉ vì nơi này là sân nhà Man tộc, Sơ Vu không ngừng gia nhập, cho nên dù bên Vu tộc ngày càng ít mà quy mô thì hơi mở rộng.
Nhưng chiến tranh nơi đây chỉ là một phần trận đấu quy mô nhỏ. Trọng điểm không phải nơi đây mà là trong khói đen trên cao tít. Bây giờ trong khói đen tiếng nổ đì đùng, xuất hiện bốn Man tượng cao to.
Bốn Man tượng rõ ràng thuộc về bốn cường giả Man Hồn Man tộc. Man tượng này nhìn không phải thực chất, hơi hư ảo, như có gió thổi qua liền tán đi, nhưng đây chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Man Hồn cảnh có thể ngưng tụ ra Man tượng. Loại năng lực này khiến Man Hồn cảnh mạnh mẽ không phải Tế Cốt có thể kháng cự. Có thể giết Man Hồn cảnh, trong tiềm thức của mọi người chỉ có Man Hồn cảnh.
Chiến đấu trong khói đen đã tới mức kịch liệt nhất. Bên dưới giữa không trung, trận chiến Man Vu cũng sắp tới cuối. Từng tên Vu tộc lần lượt chết đi, từng mãnh thú bị chúng triệu hoán ra cũng ngã gục.
Quần áo Tô Minh biến thành màu máu, nhìn thoáng qua có thể thấy ra màu vốn có của quần áo không phải là đỏ, vẫn cảm giác được quần áo mang đến giết chóc điên cuồng ghê gớm.
Đặc biệt trong mắt Tô Minh, mắt trái bình tĩnh và mắt phải đỏ máu. Mái tóc dài đen bay phất phơ, kiếm quang xanh vòng quanh, còn có con rối mặt nát quần áo tả tơi đi theo sau hắn.
Đây trở thành trong trận đấu quy mô nhỏ, mọi người đều chú ý tới thân hình lạ lùng đó.
Bởi vì thân hình đi qua đâu, dù là Vu tộc có tu vi cỡ nào đều sẽ chết thê thảm. Dù là người Ương Vu Vu tộc, cũng thường khó tránh khỏi cái chết khi người ấy nâng lên tay phải, vòng tay ở cổ tay hóa thành khói đen lượn lờ.
Đó là khí thế gần như vô địch, sát khí bởi vì giết quá nhiều người mà hình thành. Bộ đồ máu như ngưng tụ thật nhiều hồn, khiến Tô Minh cất bước có tiếng rền rĩ rít gào lượn lờ bốn phía.
Rất nhiều người nhớ kỹ thân ảnh ngày hôm nay. Trừ khí thế vô địch ra, bởi vì hắn xuất hiện thường cứu được một sinh mệnh, mạng của Man tộc.
Hắn thói quen im lặng. Trên chiến trường, Tô Minh không rống gầm, không cười cuồng ngạo. Hắn luôn im lặng, luôn giết chóc. Bây giờ Tô Minh thân thể xuất hiện đằng trước một Vu tộc. Vu nhân vừa thấy hắn thì sắc mặt biến đổi, vội vàng lùi ra sau. Gã chính mắt thấy Tô Minh ra tay ba lần, mỗi lần đều là bên mình chết. Trong ba người chết còn có một Ương Vu có thể so với trung kỳ Tế Cốt!
Nhưng Vu nhân này mới lùi ba bước thì dựng đứng lông tơ. Tô Minh như u linh xuất hiện sau lưng gã, nhát kiếm lạnh lùng, khi xoay người rời đi thì con rối Hòa Phong sau lưng âm hiểm cười.
Tô Minh đi trong chiến trường này, một đường giết qua. Hắn không biết mình đã giết bao nhiêu người, giáp Thần Tướng trên người đã tan vỡ mấy lần. Dù có trận pháp phòng ngự, nhưng vẫn không tránh khỏi. Bây giờ áo giáp lần nữa xuất hiện không cách nào tổ hợp trận pháp bên trong. Dù lực phòng hộ suy yếu nhưng sát khí của Tô Minh trên chiến trường bị người nhớ kỹ, có thể so với giáp vô hình.
Hắn đã nuốt rất nhiều dược vật mới khiến mình đi tiếp được. Nếu không thì trên chiến trường không phải một chọi một, hắn rất khó chống đỡ.
May là Tô Minh chuẩn bị không ít dược vật. Bây giờ hắn xuất hiện sau lưng một Vu nhân, mạnh đụng ra sau, đem Vu nhân vốn đã trọng thương bị đụng thành bụi phấn. Hắn đang định rời đi thì bỗng khựng bước chân.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn ngoài mấy trăm mét, trong chiến trường có một người.
Người này tuổi không lớn, chừng ba mươi tuổi, trên người trần trụi. Thân hình tràn đầy máu tươi lộ ra cảm giác vạm vỡ, đây là một Vu tộc!
Gã đang túm thân thể một người đàn ông Man tộc, cắn cổ, hút máu tươi. Máu thuận theo thân hình người đàn ông chảy xuống, nhỏ giọt từ khóe miệng.
Đôi mắt gã lạnh lùng nhìn Tô Minh, đầu từ vùi vào cổ người đàn ông ngẩng lên, kéo đầu người đàn ông Man tộc tách khỏi thân thể, nâng đầu lên, để máu tí tách rơi vào miệng.
Người đàn ông Man tộc chết đi, Tô Minh biết người đó. Đó là đồng bạn của Trương Thiên Tháp, người đàn ông lạnh lùng cũng là người thứ nhất nói lời hoan nghênh Tô Minh.
Người đàn ông mãi đến lúc chết, trong đôi mắt kia vẫn là lạnh lùng.
Tô Minh nhìn hình ảnh đó, nhìn tay trái người đàn ông Vu tộc chỉ hướng mình, liếm môi như đang nói lời gì, nhưng thanh âm bị nhấn chìm trong tiếng chém giết, Tô Minh không nghe thấy được.
Nhưng hắn hiểu ý của người đàn ông Vu tộc, bởi vì gã quăng đầu đi, đột nhiên tiến tới Tô Minh. Tốc độ gã không chậm, như dấy lên gió mạnh rít gào lao thẳng tới hắn.
Khi tiến lên, sau lưng gã có những cái bóng biến ảo, mỗi một cái đều rõ ràng là người Man tộc bị gã giết. Trong đó có một cái chính là đồng bạn của Trương Thiên Tháp.
Những bóng người kia không dưới hai mươi cái, lượn lờ như âm hồn cùng người này hướng tới Tô Minh.
“Linh Môi…” Con ngươi Tô Minh co rút, tiến lên một bước, dấy lên gió mạnh hơn cuốn tám hướng, lao tới người đàn ông.
Hai người khoảng cách ngày càng gần. Lát sau tới khi gần nhau thì mở ra trận chém giết. Người đàn ông ra tay, bốn phía có nhiều oan hồn thét gào đến, những oan hồn này có Man tộc, cũng có Vu tộc!
Chỗ chiến đấu giống Tô Minh ở trên chiến trường không chỉ có một mà là vài chục cái. Hễ Vu tộc nào còn sống đến bây giờ thì đều là Linh Môi!!!
Một Linh Môi nếu đặt ở chỗ không có nhiều người chết thì sức chiến đấu có hạn. Nhưng nếu là trong chiến trường, chết nhiều người thì Linh Môi sẽ biến cực kỳ cường đại.
Đây là thủ đoạn chiến tranh độc đáo của Vu tộc!
Tiếng *đùng đùng* vang vọng trên chiến trường. Lát sau khi mọi người giao chiến thì đột nhiên khói đen trên bầu trời như bị người xé ra, như có bàn tay to vô hình xé sương trên bầu trời. Tiếng nổ vang vọng, lại thấy giao long toàn thân nổ tung. Trong tiếng gào thê lương nó hóa thành sương đỏ, cuốn ông lão Vu tộc ba hình dạng giống hệt nhau lao thẳng tới đất Vu tộc.
Đó là thuộc về cường giả trong bốn cường giả Thiên Lam thành, trong đó có hai người muốn đuổi theo thì người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm trọng nâng tay ngăn cản.
“Các vị tộc hữu đừng đuổi theo. Dù mục tiêu Vu tộc là tiến vào Man tộc nhưng điều kiện là hủy diệt Thiên Lam thành và chiếm cứ. Nếu không thì để chúng tiến vào, đám lão già cao tầng Vu tộc cũng sẽ do dự. Mặt khác, việc này có gì không đúng, Vu tộc Tuyệt cảnh Tư Thần mỗi nửa năm mới triển khai truyền tống như vậy một lần, tại sao chỉ xuất hiện ba Tuyệt Vu và một thánh thú? Theo kế hoạch và dự đoán, thêm vào chút tình báo, Vu tộc chỉ có một đôi Tuyệt cảnh Tư Thần, chỉ có cơ hội một lần, họ nên xuất động lực lượng mạnh hơn mới đúng. Thiên Lam thành chúng ta cũng vì điều đó mà chuẩn bị kỹ càng, thế mà hôm nay con mồi không ra, không thể sử dụng.” Người đàn ông trung niên nhíu mày.
“Ý ngươi là chúng cố ý dụ chúng ta đuổi theo?” Một ông lão Man Hồn cảnh lưng còng khàn khàn hỏi.
“Việc này…” Người đàn ông trung niên định lên tiếng thì bỗng biến sắc mặt.
Biến sắc còn có ba ông lão. Bởi vì giờ phút này, trên chiến trường khổng lồ ngoài Thiên Lam thành, trong tiếng giết liên tiếp trời và đất, trên bầu trời có năm vị trí xuất hiện khe hở như lúc trước ở trên bầu trời Thiên Lam thành!
Nếu chỉ thế thì thôi, sau Thiên Lam thành, trong phạm vi thuộc về Man tộc, trên bầu trời xuất hiện khe hở nữa, không phải một cái mà là hai cái!!!
Hai khe hở to lớn thêm vào năm khe hở trên bầu trời của Vu tộc cùng lấp lóe!
Người đàn ông trung niên vẻ mặt âm trầm, nhoáng người lên lao thẳng xuống dưới.
“Khe hở Vu tộc ở trong Man tộc, làm phiền ba vị!” Giọng người đàn ông trung niên quanh quẩn.
Thân thể gã ở dưới trận chiến trong đám người lấp lóe mấy chục lần, mỗi lần lóe lên là sẽ xuất hiện bên cạnh một Linh Môi trong Vu tộc. Dù là Linh Môi này thi triển thuật pháp gì, thần thông mạnh cỡ nào khi người đàn ông trung niên một ngón xuyên trán, lập tức tắt thở.
Người đàn ông trung niên tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã lấp lóe xuất hiện bên cạnh Tô Minh. Khoảnh khắc gã xuất hiện, người đàn ông Vu tộc đấu với Tô Minh phun máu, thân hình chia năm xẻ bảy, đây không phải do người đàn ông trung niên tạo thành mà Tô Minh chậm rãi hạ xuống ngón trỏ, một bút Man Thương.
Mặt Tô Minh tái nhợt, hít thở dồn dập. Trận chiến này nguy hiểm chỉ mình hắn biết.
Người đàn ông trung niên liếc Tô Minh một cái, gật đầu, biến mất. Lát sau khi gã xuất hiện ở giữa không trung thì trên chiến trường, tất cả Linh Môi Vu tộc đều chết hết.
“Ngươi, ngươi, còn có ngươi…Bảy người các ngươi theo ta, đi tới chiến trường đó!” Người đàn ông trung niên chỉ hướng khe hở trên đất Man tộc phía xa.
Theo ngón tay y chỉ, mọi người xung quanh cùng xé gió lao ra, có ba cường giả Man Hồn trên trời dẫn dắt hướng tới hai khe hở.
Còn có nhiều người hơn bay ra từ Thiên Lam thành gia nhập. Có hai ông lão áo trắng cùng đi, lúc tiến lên thì không khí dưới chân rung động, sau lưng có Man tượng biến ảo. Hai người này cũng là sơ kỳ Man Hồn. Hai người bay lên trời chắp tay với ba người kia, cùng nghiêm túc tiến lên.
Tô Minh không động đậy, bởi vì trong bảy người mà người đàn ông trung niên giữ lại có hắn!
“Biểu hiện của bảy người các ngươi là ưu tú nhất trong trận vừa rồi. Mấy người khác ta đã gặp qua, ngươi hơi lạ, tên là gì, đến từ bộ lạc hay tông môn nào?” Ánh mắt người đàn ông trung niên như điện, quét qua thân thể bảy người, nhìn hướng Tô Minh.
Chương 338: Đi theo!
Đối diện người đàn ông trung niên Man Hồn cảnh, Tô Minh sắc mặt như thường, chắp tay cúi đầu.
“Vãn bối là Tô Minh, đến từ Thiên Hàn Tông.”
“Thiên Hàn Tông?” Người đàn ông trung niên nhìn kỹ Tô Minh.
“Người Thiên Hàn Tông không quá có khả năng xuất hiện tại đây, họ đều ở ngoài thành chiến đấu trong đất Vu tộc.” Người đàn ông chậm rãi nói, nhìn Tô Minh.
Gã chậm rãi nói, thêm vào ánh mắt nghiêm túc, hình thành áp lực vô hình đè ép Tô Minh.
Trong khi hai người nói chuyện thì bên cạnh Tô Minh, sáu người bị giữ lại mỗi người toàn thân đẫm máu, chẳng qua đa số là máu của Vu tộc. Sáu người tuổi lớn nhất thì hơn sáu mươi, tóc đen xen lẫn bạc, trẻ nhất cũng ba mươi mấy, ánh mắt sáng ngời như ẩn chứa tia chớp.
Sáu người này trong trận đấu quy mô nhỏ vừa rồi đều rất nổi bật, giết nhiều Vu tộc, cũng ở các góc nhận chú ý.
Toàn thân đẫm máu là chứng minh tốt nhất cho họ thiện chiến.
Trong sáu người có một phụ nữ, trên mặt phụ nữ có ba vết sẹo như bị cào, xé ra khuôn mặt lộ vết sẹo lồi. Người đàn bà đứng ở ngoài rìa, biểu tình lạnh lùng như không muốn tiếp xúc nhiều với người.
“Vãn bối ở trên đường có việc rời đi, bây giờ đã chạy về.” Tô Minh nhìn người đàn ông trung niên, bình tĩnh đáp.
Người đàn ông trung niên Man Hồn cảnh cho hắn áp lực rất mạnh, nhưng Tô Minh tâm bằng phẳng, không hề trốn tránh, thanh âm đáp lại chẳng chút gợn sóng.
“Ngươi giết bao nhiêu Vu tộc?” Người đàn ông trung niên chậm rãi hỏi.
Tô Minh không đáp mà tay phải thò vào ngực, lấy ra túi trữ vật vung sang bên cạnh, thoáng chốc trong đó bay ra mấy chục cái đầu bay bốn phía, mùi máu tanh tứ tán.
Mỗi cái đầu ẩn chứa biểu tình trước khi chết.
“Tốt lắm, cho dù ngươi là đào binh từ đám người Thiên Hàn Tông đến, nhưng bây giờ đã chứng minh giá trị của ngươi. Bắt đầu từ giờ, ngươi chính là một thành viên Man tộc Thiên Lam thành!” Ánh mắt người đàn ông trung niên rơi vào những cái đầu, trong đó có một cái đầu người đàn ông Linh Môi không chết vào tay gã, cười nói với Tô Minh.
“Bảy người các ngươi có là Thiên Hàn Tông, có là Hải Đông Tông, những người khác là chiến sĩ Thiên Lam thành ta. Bây giờ mặc kệ các ngươi đến từ đâu, bảy người trở thành hộ pháp tùy tòng bổn tọa, cùng ta giết hướng Vu tộc!” Ánh mắt người đàn ông trung niên lướt qua bảy người Tô Minh. Nói đến Thiên Hàn Tông thì gã nhìn Tô Minh, nói đến Hải Đông Tông thì nhìn người phụ nữ mặt bị hủy.
“Bổn tọa là Thiện Hoa, một trong mười Hồn Suất Thiên Lam thành. Trước khi bổn tọa chết, các ngươi hãy đi theo ta!” Khi người đàn ông trung niên nói những lời này thì hướng tới Vu tộc Thiên Lam thành.
Trên bầu trời năm khe hở truyền đến tiếng nổ, bên trong lấp lóe tia sáng âm u như tùy thời sẽ bị mở rộng một nửa. Hai khe hở hướng Man tộc cũng giống thế, bên ngoài khe hở có rất nhiều người Man tộc đang xé gió tới gần.
“Đi theo ta!” Người đàn ông trung niên Thiện Hoa ngẩng đầu nhìn hướng Vu tộc, nhoáng người lên, lập tức dưới chân vặn vẹo sóng gợn, lao ra ngoài thẳng hướng tầm mắt trông thấy.
Phía sau gã, sáu người bên cạnh Tô Minh cùng lúc bay lên, bao gồm cả hắn, bảy người theo sau Thiện Hoa. Tám người đạp không hóa thành tám vệt đỏ rạch phá không gian, xẹt ngang Thiên Lam thành hùng vĩ. Có Thiện Hoa đằng trước, tất cả bình chướng vô hình của Thiên Lam thành đều trước tiên mở ra, khiến mọi người chẳng chút tạm dừng đi tới bầu trời bên trên đất Vu tộc!
Giây phút xẹt ngang Thiên Lam thành hùng vĩ, gió tanh ập vào mặt. Trong ngoài thành trì như là hai thế giới khác nhau. Nơi này thuộc về Vu tộc, gió tanh hình thành áp lực không nói ra lời khiến tim hắn kiềm không được đập nhanh, khí huyết cuồn cuộn, giống như là không thuộc về nơi đây, sẽ không thể chịu đựng được.
Tiếng chém giết dùng cách trực tiếp nhất, hóa thành tiếng trùng kích rơi vào tai mọi người bao gồm cả Tô Minh. So với mấy người khác thói quen, đây là lần đầu tiên Tô Minh tham gia trận chiến đất Vu tộc. Từng tiếng hét thê lương, từng tiếng gào phẫn nộ, còn có mùi máu khiến hắn khó thể bình tĩnh.
“Đây là một cuộc chơi, Tô huynh.”
Đằng trước Thiện Hoa lao nhanh, bảy người Tô Minh theo sau. Phóng qua mặt đất, nghênh đón áp lực, ngửi mùi máu.
Phía bên phải cạnh Tô Minh, trong bảy người có một thanh niên tuổi khoảng ba mươi, thanh niên tóc rối loạn nhưng mắt càng sáng, bên trong có chút hưng phấn.
“Nhìn xem cuối cùng bên nào sẽ thắng trò chơi.” Thanh niên liếm môi cười với Tô Minh.
Trên chiến trường mấy chục vạn người, trên bầu trời tràn ngập bóng dáng giao chiến, có Vu tộc, có Man tộc, có mãnh thú. Tám người Tô Minh xẹt ngang, chẳng chút bắt mắt.
“Xông hướng khe hở thứ ba! Nhiệm vụ thứ nhất của các ngươi là theo kịp ta!” Giọng Thiện Hoa truyền đến từ đằng trước, tốc độ cực mau, chớp mắt đã xa trăm mét.
Bảy người Tô Minh lao nhanh theo sau, nhưng khi họ xuyên qua trên chiến trường chưa tới mấy trăm mét thì lập tức ở trước mắt dấy lên gió mạnh ập vào mặt, đó là một đám mãnh thú cánh lớn gần trăm con. Lưng chúng nó cõng Sơ Vu Vu tộc.
Những Vu nhân này mặt đều có đồ đằng, bây giờ theo máu sôi trào toát ra quái dị. Những Vu nhân đó đối với Thiện Hoa thì nhỏ bé không đáng kể. Gã không thèm né tránh, xông lên. Tiếng nổ quanh quẩn, lập tức có vài chục mãnh thú máu thịt bắn tứ tung, ngay cả Vu tộc bên trên cũng chia năm xẻ bảy. Nhưng quá trình này chỉ là khoảnh khắc, không thể thấy rõ Thiện Hoa làm sao ra tay, chỉ có thể thấy xung quanh máu bắn tứ giăng. Tốc độ của Thiện Hoa không chút tạm ngừng, trực tiếp xuyên thấu qua.
Nhưng bảy người Tô Minh không cách nào thoải mái giống Thiện Hoa. Gần trăm mãnh thú mặc dù chết phân nửa nhưng vẫn còn vài chục con, sau chốc lát tán loạn thì ngưng tụ lại, xông đến bảy người Tô Minh.
“Ta cần là chiến sĩ Man tộc luôn có thể đi theo sau lưng ta.” Thiện Hoa không ngoái đầu lại, không tạm dừng, nhưng thanh âm vang vọng bên tai bảy người Tô Minh.
Gần như giây phút thanh âm vang lên, tiếng chém giết ngập trời, vài chục mãnh thú mang theo khí thế hung ác gầm rống vọt tới. Vu tộc ở trên lưng chúng có mười mấy tên nhảy lên, toàn thân truyền ra tiếng *bóc bóc*. Thân thể chúng phình ra, gân xanh gồ lên, mạch máu như sắp nổ tung.
Mắt trái Tô Minh đỏ rực. Giây phút đám Vu nhân và mãnh thú vọt tới thì hắn mạnh bước ra một bước, tốc độ nhanh đến khó hình dung, chỉ khoảnh khắc biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện thì đã ngoài hai trăm mét. Khi hắn xuất hiện, khóe miệng Tô Minh chảy máu, sau lưng hắn con đường vô hình lao nhanh đến có bốn năm Vu nhân, thân thể chúng bây giờ mới bỗng dưng nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Chúng chết là vì Tô Minh lao nhanh dùng cách phòng hộ bản thân đụng vào tạo thành!
Tô Minh không tạm dừng, sau khi xuất hiện thì lại lóe người đi theo Thiện Hoa phía xa. Giây phút hắn dùng cách này đi theo thì đằng sau hắn, trong sáu người chỉ có ba dùng các cách thoát khỏi đám Vu tộc bao vây, lao ra sau đi theo Tô Minh đuổi hướng Thiện Hoa.
Nhưng chưa tới mười giây, khi Thiện Hoa lần nữa đánh vỡ một đám Vu tộc bao vây, trong bốn người Tô Minh có thể theo đi lên lại thiếu một.
Bây giờ sau lưng Thiện Hoa chỉ có Tô Minh, người phụ nữ mặt bị hủy, còn có người đàn ông trung niên ở trong đám người đó chẳng chút bắt mắt.
Ba người lao nhanh, hít thở gấp gáp, hiển nhiên đuổi theo như thế đối với họ không phải chuyện dễ.
Bây giờ Thiện Hoa ở phía xa đã xông vào trung tâm chiến trường. Phía trước không xa chính là khe hở thứ ba. Bây giờ khe hở đang không ngừng mở rộng, bên trong có nhiều cái bóng lấp lóe, mơ hồ truyền ra tiếng rống gầm.
Nếu khe hở và đám Tô Minh không có chướng ngại, vậy họ rất nhanh có thể đuổi kịp. Nhưng sự thật không phải thế. Có bốn mãnh thú cỡ trăm mét đang từ hướng khe hở lao nhanh hướng họ.
Thiện Hoa mắt chợt lóe, cất bước biến mất trước mặt một mãnh thú. Khi gã xuất hiện đằng sau mãnh thú, thân thể con thú khựng lại, toàn thân nhanh chóng khô héo. Ngay cả Vu tộc ở bên trên sau khi ngẩn ra, trong mắt không còn ánh sáng sự sống, té xuống đất.
Con ngươi Tô Minh co rút. Một đường này hắn thấy Thiện Hoa ra tay mấy lần, nhưng mỗi lần hắn khó thể thấy thủ đoạn cụ thể. Tất cả điều trông thấy trừ hai chữ quái dị ra, rất khó tìm từ khác hình dung.
Người Thiện Hoa lóe lên, cách khe hở ngày càng gần, nhưng ba người Tô Minh sau lưng gã thì trực tiếp đối mặt ba mãnh thú trăm mét và Vu tộc bên trên.
Trong mắt Tô Minh có kiên quyết. Khi tới gần mãnh thú, Hòa Phong sau lưng hắn từ bỏ xác con rối biến trở về cái bóng trước tiên lao ra. Cùng lúc đó, Tô Minh nâng lên tay phải, một chỉ Man Thương, tốc độ nhanh đến cực hạn. Vòng tay trên tay phải của hắn hóa thành khói đen xé gió lao tới trước.
Tiếng nổ kinh người. Chốc lát sau, khi Tô Minh xẹt qua mãnh thú, hắn phun ra bãi máu, chỗ ngực giáp Thần Tướng tan vỡ, một gậy gỗ đen bị Hàm Sơn chuông ngăn cản bên ngoài. Nhưng gậy gỗ truyền đến chấn động khiến Tô Minh bị thương.
Còn về mãnh thú thì nửa người máu thịt tan vỡ, đẫm máu, miệng vết thương có một cái bóng điên cuồng hút máu thịt của nó, định khuếch đại ra. Nhưng thân thể mãnh thú quá lớn, cái bóng hơi khó bao trùm hết.
Chương 339: Trá!
Còn về Vu tộc ở trên lưng mãnh thú thì tất nhiên là nhảy lên, nhưng biểu tình hoảng sợ. Trước mặt gã là một bóng phụ nữ do khói đen hợp thành, đang vòng quanh người gã, hình thành vòng xoáy. Không biết Vu nhân thi triển thuật pháp gì mà thân thể tan biến, chạy trốn.
Bóng phụ nữ không đuổi theo mà đảo vòng quay về trên cổ tay Tô Minh, lại hóa thành vòng tay.
Tô Minh không để ý Hòa Phong mà xoay người bước một bước, lao nhanh hướng Thiện Hoa. Bây giờ Thiện Hoa đứng dưới khe hở, ngẩng đầu nhìn cái khe lớn không ngừng kéo dài, biểu tình nghiêm trọng, như đang chờ đợi cái gì.
Tô Minh lao nhanh, lát sau đã tới sau lưng Thiện Hoa, tạm ngừng, hít thở dồn dập, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Khi Tô Minh điều hòa hô hấp thì bên cạnh hắn có gió rít gào. Người phụ nữ mặt sẹo từ Hải Đông Tông đã lao nhanh tới, tạm dừng, cô hộc ra ngụm máu, trên người có nhiều vết thương, đặc biệt là phần bụng máu thịt nhầy nhụa, nhưng biểu tình vẫn như cũ lạnh lùng, đứng đó, cúi đầu lấy một ít nước thuốc bôi trên miệng vết thương.
“Chỉ có hai người theo kịp ta, vậy các ngươi sẽ thành hộ vệ của ta, tranh thủ thời gian nửa tiếng cho ta.” Thiện Hoa ở đằng trước bỗng nhiên mở miệng, ngoái đầu liếc Tô Minh và người đàn bà, nói. Gã xếp bằng ở hư không, mắt nhắm lại.
Người đàn bà hơi chau mày nhưng không lên tiếng, cảnh giác nhìn xung quanh.
Tô Minh ngẫm nghĩ, hắn không rảnh suy đoán người đàn bà này dùng cách gì theo tới. Ngẩng đầu nhìn khe hở trên bầu trời kịch liệt lấp lóe, lại nhìn phía xa, con ngươi hắn co rút.
Dưới năm khe hở đất Vu tộc đều có cường giả Man tộc giống như Thiện Hoa, từng người hoặc là nhìn hoặc là tĩnh tọa, đối với chiến trường đang chém giết thì không nghe không hỏi, dường như đang chờ đợi cái gì.
Bên người họ có hộ vệ giống như Tô Minh, có người chỉ một mình.
Trên bầu trời, số lượng Vu nhân vẫn không giảm bớt. Dưới đất, tiếng chém giết không ngừng, hai bên đã rơi vào tình trạng điên cuồng. Có liên miên bất tận người Man tộc từ trong Thiên Lam thành lao ra, tham gia vào trận chiến.
Theo thời gian trôi qua, năm khe hở trên bầu trời Vu tộc ngày càng lớn, mơ hồ thấy nó như sắp bị xé rách, bên trong quanh quẩn từng tiếng gầm. Dường như bên trong khe hở có thiên quân vạn mã và mãnh thú vô tận. Chỉ cần khe hở mở ra là sẽ lao ra ngoài hết.
“Không ai lại đây.” Tô Minh nhíu mày. Hắn phát hiện từ khi Thiện Hoa, hắn và người đàn bà tới đây, chỗ này không có Vu nhân nào tới gần, đa số vòng quanh bốn phía như không thấy ba người tồn tại.
Hiện tượng như vậy không chỉ mỗi chỗ này, dưới năm khe hở đều thế cả.
“Chẳng lẽ…” Mắt Tô Minh chợt lóe.
Đột nhiên, từ hướng Thiên Lam thành truyền đến tiếng rít sắc nhọn, tiếng rền rĩ như rạch phá không gian. Cả Thiên Lam thành như đang chấn động. Khoảnh khắc Tô Minh quay đầu lại, hắn thấy chín cây cột giống như thủy tinh chui ra khỏi Thiên Lam thành, vươn thẳng lên trời.
Cây cột thô cỡ mười mấy mét, trồi lên khỏi Thiên Lam thành, bên trên lập tức lóe tia sáng chói lòa. Khi ánh sáng lấp lóe thì mặt trời trên cao dường như tối đi. Ngay sau đó, chín cây cột trong suốt tỏa ánh sáng chói lòa, dung hợp vào nhau, phát ra chùm sáng khiến Tô Minh nghẹt thở hướng tới năm khe hở!
Chùm sang thô cỡ trăm mét, từ hướng Thiên Lam thành xé gió lao đi, tốc độ cực nhanh, khiến Tô Minh có cảm giác da đầu mát lạnh, như cầu vồng xuyên bầu trời, thanh âm cực lớn, khiến tai người nổ đì đùng, ù vang!
Chớp mắt, cách Thiên Lam thành vài ngàn mét, trong năm khe hở có một cái bị chùm sáng đánh vào!
Bầu trời như hóa thành biển lửa sóng gợn nhanh chóng lan tràn tám hướng. Khe hở thứ nhất run bần bật, hóa thành vô số mảnh vụn tản ra, mảnh vụn mỏng manh, trông như miếng kính.
Đây là khe hở gì chứ, rõ ràng là Vu tộc dùng thủ đoạn gì đó chế tạo ra khe hở giả dối mà thôi. Nhìn như là thật, thậm chí cảm nhận cũng là thật, nhưng kỳ thực nó là giả!
“Năm khe hở cái thứ nhất là giả, mục đích của Vu tộc là vì suy yếu lực lượng Thiên Lam thành. Ví dụ như…chùm sáng khiến người không thể tin được!” Tô Minh hít ngụm khí, nhìn trên bầu trời giữa Thiên Lam thành và chùm sáng thứ nhất còn để lại dấu vết hư vô tan vỡ. Chỗ đó hư không xuất hiện khe hở, chỗ chùm sáng đi qua đâu, hễ sinh linh ngăn cản thì chỉ có nước bị hủy diệt.
Trước lực lượng như vậy, sợ là cả Man Hồn cảnh cảnh cũng không may mắn thoát khỏi!!!
“Thiên Lam thành…” Tô Minh nhìn tòa thành, hắn hiểu tại sao thành này có thể trấn thủ Nam Thần, khiến Vu tộc không cách nào xâm nhập nửa bước. Bởi vì thành này chẳng những tràn ngập bí ẩn, còn có lực lượng rung động Vu tộc.
Khi Tô Minh bị chùm sáng xuất hiện khiến chấn động, thì bỗng nhiên chín cây cột thủy tinh khổng lồ trong Thiên Lam thành lại lần nữa lóe sáng, luồng sáng thứ hai bắn ra.
Trời đất đều run rẩy, hư không xuất hiện khe hở. Luồng sáng thứ hai xé gió dấy lên tiếng ầm vang truyền khắp chiến trường, khiến tất cả mọi người nhịn không được ngẩng đầu nhìn, chùm sáng rơi vào khe hở thứ hai.
Khe hở run lên, tan vỡ, vẫn là mảnh vỡ mỏng. Khe hở thứ hai cũng là giả.
Tô Minh mạnh ngẩng đầu nhìn hướng khe hở thứ ba. Bây giờ khe hở khuếch trương ngày càng nhanh, bên trong lấp lóe ánh sáng càng thường xuyên hơn, dường như trong đó tồn tại ai đó đang sốt ruột không đợi được muốn bước ra từ bên trong.
Ngay lúc này, chín cây cột Thiên Lam thành lại lần nữa lấp lóe ánh sáng, chùm sáng thứ ba xé gió lao đi. Một lần nữa kinh thiên động địa, không hướng tới khe hở thứ ba có Tô Minh đứng mà rơi vòa khe hở thứ tư, khiến khe hở thứ tư hóa thành vô số mảnh vụn.
Lần này Tô Minh cảm giác rõ ràng, lực lượng chùm sáng yếu đi, dường như lực lượng hơi yếu.
Tiếng chém giết trên chiến trường bởi vì ba đợt chùm sáng rít gào mà hơi khựng lại. Tất cả Vu nhân đều vẻ mặt hoảng sợ và kinh hãi. Ngược lại, bên Man tộc đa số rung động và như rót vào sự sống, máu sôi sục.
Đột nhiên chùm sáng thứ tư lần nữa bay nhanh ra khỏi Thiên Lam thành, chùm sáng này yếu hơn nhiều, không bằng trước đó kinh tâm động phách. Khoảnh khắc rơi vào khe hở thứ năm, dù khiến khe hở tan vỡ thành mảnh vụn, nhưng nhìn ra được nếu khe hở là thật thì rất có thể luồng sáng cũng không cách nào hoàn toàn hủy diệt nó.
Tô Minh mạnh ngẩng đầu nhìn khe hở bên trên. Giây phút hắn ngẩng đầu lên, cường giả Man tộc ở dưới mấy khe hở giả dối đang xé gió lao tới nơi này. Hiển nhiên họ cũng nhận ra khe hở này mới là thật sự!
Trong thời gian ngắn, chín cây cột Thiên Lam thành ngưng tụ lực lượng cuối cùng, bùng phát ra luồng sáng thứ năm. Chùm sáng này giống như là hồi quang phản chiếu, khí thế cực lớn nhưng người sáng suốt nhìn ra được, đây là hơi tàn.
Chùm sáng rít gào, mang theo ánh sáng chói mắt xẹt qua đầu Tô Minh rơi vào khe hở thứ ba. Chính giây phút này, Thiện Hoa mạnh mở mắt ra.
Nhưng khiến Tô Minh ngây ra là, khe hở thứ ba bị đánh trúng trở thành mảnh vỡ mỏng manh bay tứ tán.
“Đều là giả. Mục đích của Vu tộc là yếu đi lực lượng cột trụ Thiên Lam thành. Bởi vì lực lượng này có thể uy hiếp Tuyệt Vu của chúng…” Tô Minh thì thào.
Giây phút này, tiếng cười dài từ phía xa vang vọng trong trời đất. Trên bầu trời Vu tộc vạn mét vặn vẹo, đi ra ba người.
Thấy không rõ thân hình ba người nhưng theo chúng xuất hiện, áp lực to lớn bao phủ cả chiến trường. Ba người này bước ra một bước, lao thẳng tới chiến trường. Cùng lúc đó, phương xa có hai thánh thú vạn mét vẫn luôn ở trong phạm vi nhất định không tới gần, nhưng bây giờ gầm rống vọt hướng Thiên Lam thành.
Dường như lực lượng ngăn cản chúng nó đã tan biến.
Đỉnh đầu thánh thú vạn trượng có hai Vu tộc hiển nhiên là cường giả, bây giờ khóe miệng lộ ra cười nhạt.
Tất cả ưu thế dường như nghiêng hướng Vu tộc, tạm thời không còn chùm sáng cường đại chấn nhiếp chúng. Ba Vu nhân sứ giả đi ra từ hư vô có tốc độ cực nhanh. Sau lưng chúng là hai mãnh thú vạn mét thế như chẻ tre, càng tới gần.
Nhưng mọi chuyện không phải tuyệt đối. Giây phút ba người kia hiện thân lao ra, hai thánh thú vạn mét đánh tới, tiến vào phạm vi vạn mét thì chín cột trụ trong Thiên Lam thành biến ảm đạm bỗng tỏa ra ánh sáng chói lòa. Ánh sáng mạnh mẽ thậm chí còn hơn luồng sáng thứ nhất Tô Minh đã thấy.
Ánh sáng chợt lóe, cả thiên địa đều tối đi, không thể so sánh với chín cột trụ. Dường như trong chớp mắt này, cột trụ hấp thu tất cả ánh sáng bốn phía, hai chùm sáng khiến Tô Minh chấn động tinh thần bắn phụt ra!
Hai chùm sáng này thô cỡ vài trăm mét, rít gào kinh người, khiến không khí tan vỡ. Trong chớp mắt, Tô Minh nhìn thấy hình ảnh khiến hắn suốt đời khó quên.
Hắn thấy hai chùm sáng rơi vào người thánh thú vạn mét của Vu tộc trong phạm vi vạn mét. Chúng nó không kịp né tránh đã bị chùm sáng đánh trúng, bao gồm cả cường giả Vu tộc bên trên, đều trong chớp mắt, bị lực lượng trong chùm sáng phá hủy.
Tiếng gào thảm thiết điếc tai phát ra từ hai thánh thú, thân thể chúng nổ tung.
Cả chiến trường tĩnh lặng.
Khi ba cường giả Vu tộc bước ra từ hư vô tiến lên thì khựng lại, sững sờ tại đó.
“Giả, Man tộc ta cũng biết.” Bây giờ, Thiện Hoa ở cạnh Tô Minh đứng dậy.
“Chiến sĩ tộc ta nghe lệnh, xung phong liều chết cùng Vu tộc, đuổi chúng ra ngoài ba vạn mét!!!” Một giọng già nua bỗng hùng hồn truyền ra từ Thiên Lam thành.
*Bùm bùm bùm!* truyện kiếm tu audio
Đó là tiếng trống trận vang từ bốn phương tám hướng, khiến tất cả Man tộc trên chiến trường lập tức điên cuồng.
“Giết!!!”
Chương 340: Dạ Lệnh!
Theo hai con mãnh thú vạn mét chết thê lương, ba cường giả Vu tộc bước ra từ hư vô khựng bước chân, trên mặt đất Vu tộc ngoài Thiên Lam thành, tất cả Man tộc có mặt, theo tiếng trống trận thùng thùng, mở ra trận chém giết.
Cùng lúc đó, có chín cột trụ tỏa ánh sáng lượn lờ, cả Thiên Lam thành lần nữa chấn động. Ngay sau đó, có một bia đá khổng lồ cao vạn mét, rộng ngàn mét bỗng nhiên từ chính giữa quảng trường trong Thiên Lam thành trồi lên. Độ cao của nó vượt qua chín cột đá sừng sững trong Thiên Lam thành. Cảm giác tang thương theo bia đá xuất hiện khuếch tán ra ngoài.
Trên bia đá khắc từng cái tên, những cái tên hiện ra đại biểu cho người này đến từ bộ lạc hoặc tông môn. Bia đá này chính là phong công bia ghi lại công huân Man tộc Nam Thần!!!
Theo nó xuất hiện, những Man tộc trên chiến trường, tiếng chém giết ngày càng kịch liệt. Thứ bậc phong công bia sẽ không tùy thời biến đổi mà cần mỗi lần kết thúc chiến đấu, do người ghi công huân mới biến đổi.
Nhưng người nào được ghi trên bia đá đều sẽ bị tất cả Man tộc chú ý, là quang vinh thuộc về Man tộc, thuộc về người đại biểu cái tên trên đó, bộ lạc của người đó, quang vinh tông môn của người đó.
Bia đá ghi là ba trăm người giết địch đứng đầu, sau ba trăm không cách nào lọt vào bảng!
Bây giờ xếp hạng nhất là một người tên gọi Hà Lạc. Người này không phải Thiên Hàn, cũng không là Hải Đông mà đến từ bộ lạc tên gọi Lạc Thủy. Bây giờ chiến công của gã đã đến gần ba ngàn.
Chiến công tích lũy không phải giết một người tăng một điểm, mà căn cứ vào thân phận, tu vi người bị giết khác nhau, do người chuyên môn trong Thiên Lam thành tính toán ra
Xếp hạng thứ mười thì chiến công đạt gần hai ngàn, từ đây về sau chênh lệch không lớn, mãi đến hơn tám mươi người mớt rớt xuống dưới một ngàn. Nhưng dù là người xếp chót cũng có vài trăm.
Thành tích này hiển nhiên là mấy lần chiến đấu trước tích lũy ra, thời gian tham gia chiến đấu càng sớm thì tất nhiên tích lũy chiến công càng nhiều. Tô Minh đi tới Thiên Lam thành đã trễ, thêm vào không nộp lên chiến công, cho nên trên bảng này không thấy hắn.
Khi bia đá xuất hiện thì phía xa, ba Vu tộc cường giả xuất hiện từ bầu trời đứng giữa không trung, biểu tình âm trầm.
Chúng không phải là Tuyệt Vu, vẫn chỉ là Hậu Vu, nhưng là nổi bật trong Hậu Vu, tu vi có thể so với trung kỳ Man Hồn của Man tộc, không phải ba Vu nhân diện mạo giống hệt nhau đi ra từ khe hở tại đất Man tộc có thể sánh bằng. Ba người giống hệt nhau cũng không phải là Tuyệt Vu mà chỉ mới bước vào cảnh giới Hậu Vu.
Trong lúc chúng biểu tình âm trầm thì đằng trước mặt, trong Man tộc, mấy cường giả lúc trước ở dưới khe hở đang lao nhanh đến. Nếu chỉ thế thì đành thôi, hai bên trước mặt chúng, kiếm to Hàn Băng Thiên của Thiên Hàn Tông tỏa ra khí lạnh nhiếp người, mũi kiếm di động chỉ hướng ba người.
Cùng lúc đó, cái gương khổng lồ của Hải Đông Tông lóe tia sáng, cũng tràn ngập thần thông.
Còn có mười tám pho tượng khổng lồ bên dưới Thiên Lam thành bây giờ đã có một nửa như sống lại, bước ầm ầm trên chiến trường.
“Theo chỉ thị của Đại Vu Công, chúng ta lần thứ ba công thành chỉ là thăm dò mà thôi, mục tiêu khác với hai lần trước, lần này là thử nghiệm khe hở Tư Thần Tuyệt Vu khuếch trương, còn lợi dụng việc này tiêu hao tinh thần thúc của Thiên Lam thành…”
“Bây giờ xem ra Man tộc đã nhìn thấu kế hoạch của Đại Vu Công, nhưng vẫn không phái ra hạng trung kỳ Man Hồn, chỉ là một ít sơ kỳ Man Hồn cảnh…”
“Đây là hướng về ba chúng ta. Thiên Lam thành muốn từ chỗ chúng ta lần mò ra Vu tộc ta mấy năm nay mạnh hay yếu ư? Cổ Cảnh của Hải Đông Tông đúng là khiến người ghét, có nó, chúng ta thi triển thuật thần thông đều sẽ bị ghi chép lại, do đó bị Man tộc sử dụng! Còn về Hàn Băng Thiên kiếm Thiên Hàn Tông, kiếm này…chắc sẽ không xuất động hết sức đối phó ba người chúng ta.”
“Hừ, Man tộc am hiểu dùng mồi câu, lúc trước đã là vậy. Bây giờ xem ra là lấy ba người ta làm mồi dẫn ra Tuyệt Vu…”
Ba cường giả Vu tộc nhìn nhau, trong đó hai người tiến lên một bước, hư không dưới chân gợn sóng, có tiếng trầm đục khuếch tán. Chỉ thấy bên ngoài thân thể hai người này xuất hiện mảng lớn khói xanh. Sương khói khuếch tán cuồn cuộn bốn phía, sương chớp mắt tràn ngập tám hướng.
Ngay sau đó, người cuối cùng trong ba người ngồi xếp bằng, đôi tay nâng lên cách không ấn mạnh hướng mặt đất. Đất rung rinh phát ra từng đợt tiếng gào thê lương. Từ mặt đất, máu của người chết tràn ra.
Khoảnh khắc ba người lộ thần thông thì bốn cường giả Man Hồn từ mỗi khe hở biến mất lao nhanh đến xông vào sương khói. Trong sương mù liên tục truyền ra tiếng trầm đục. Cùng lúc đó, cái gương khổng lồ của Hải Đông Tông lấp lóe nghiêng đi, khiến mặt kính chiếu vào sương khói.
Còn Hàn Băng Thiên kiếm to của Thiên Hàn Tông thì mũi kiếm chỉ tới trước, chuôi kiếm lóe tia sáng trắng truyền qua cả thân kiếm, ngưng tụ tại mũi kiếm, phun ra luồng kiếm quang!
Kiếm quang vừa ra, mặt đất lạnh cực độ. Ánh sáng như có linh tính, lao thẳng đến sương khói, xuyên thấu vào trong cùng bốn cường giả Man tộc chiến đấu với ba Vu.
Trên mặt đất, dưới sương khói xanh trên bầu trời, trận chém giết lại mở ra.
Chỗ Tô Minh, ánh mắt Thiện Hoa chợt lóe, ngoái đầu liếc Tô Minh và người đàn bà bị hủy mặt, gật đầu, nhoáng người lên, đã hướng tới sương khói trên trời.
“Hai người các ngươi đã thông qua thử thách của bổn tọa, ban cho hai người danh xưng Thiên Lam Dạ Sĩ!”
Khi Thiện Hoa rời đi thì truyền ra lời nói rơi vào tai Tô Minh cùng người đàn bà. Có hai lệnh bài đen từ chỗ Thiện Hoa bay thẳng tới hai người.
Tô Minh nâng lên tay phải đón lấy lệnh bài. Lệnh bài nhìn rất là bình thường, đen thui, đen như trời đêm không có ánh sao.
“Bảy người đi theo, năm người chết…” Tô Minh thầm than, nhìn lệnh bài trong tay. Hắn không có nhiều cảm giác với nó, không biết ý nghĩa đại biểu.
Trận giao chiến giữa Vu tộc và Man tộc, Tô Minh vốn muốn làm người đứng xem. Dù có tham gia thì chỉ chiến đấu vì chính mình. Nhưng hôm nay chỉ mới là trận chiến đầu tiên của hắn, mơ hồ cảm thấy muốn làm được như đã tưởng không phải dễ, có lẽ nhiều lúc không thể theo ý mình.
“Ta khuyên ngươi nên treo lệnh bài ở thắt lưng, chỗ dễ thấy.”
Khi Tô Minh đang thầm than thì bên tai truyền đến lời nói của người đàn bà Hải Đông Tông. Người đàn bà lạnh lùng nhìn Tô Minh, đem lệnh bài của bà treo ở dây lưng ngoài quần áo.
“Chiến lệnh Thiên Lam thành, chia làm bốn tầng nhật nguyệt tinh dạ. Có Dạ Lệnh tương đương với bây giờ ngươi thuộc về Thiên Lam thành. Như vậy dù là tông môn của ngươi cũng không thể can thiệp và trừng phạt hành vi của ngươi. Mọi chuyện ngươi làm, trước khi chiến tranh chưa kết thúc thì chỉ Thiên Lam thành mới ra lệnh được.” Người đàn bà lạnh giọng nói.
“Trên chiến trường này có bao nhiêu ngươi muốn đạt được chiến lệnh Thiên Lam thành nhưng không thể. Bởi vì chiến lệnh Thiên Lam thành chỉ có Man Hồn cảnh Thiên Lam thành mới nắm giữ. Chúng ta trả cái giá không bao nhiêu mà có thể được đến vật đó, là bởi vì mọi chuyện đã làm đều bị Thiện tiền bối trông thấy. Nhưng có rất nhiều người trả giá lớn hơn chúng ta mà không có ai chú ý, hoặc là chết đi, hoặc là không thể được đến chiến lệnh, ngươi còn chưa thấy thỏa mãn?” Người đàn bà không thèm liếc Tô Minh, nhoáng người lên lao thẳng tới chiến trường phía xa.
Tô Minh im lặng, nhìn lệnh bài trên tay, không lựa chọn treo lên mà bỏ vào trong ngực, xoay người, hướng tới nơi trái ngược người đàn bà rời đi. Hắn lao nhanh trên chiến trường đất Vu tộc mênh mông.
Nơi này khắp chốn đều là các trận chiến, cuộc chém giết không chết không ngừng giữa Vu tộc và Man tộc. Tiếng gầm rống và hét thảm, tiếng máu thịt tách rời, tiếng thân thể tan vỡ hòa cùng một chỗ, hóa thành tiếng rít bên tai ù ù. Mỗi người trên chiến trường, trừ cường giả trong sương mù trên trời đang chiến đấu, còn lại đều nhỏ bé như vậy, chỉ là một đoạn ngắn trong trận chiến.
Tô Minh không biết trận chiến tranh này sẽ kéo dài bao lâu, hắn chỉ có thể xông tới, chém giết tất cả Vu nhân có thể trông thấy.
Cảm giác hoàn toàn khác với trận đấu trên đất Man tộc Thiên Lam thành. Chiến trường chỗ đó so với nơi đây thật là quá nhỏ. Nơi này, Tô Minh không nhìn thấy tận cùng, trông thấy trừ đồng bạn Man tộc ra là đại quân Vu tộc vô cùng tận.
Giết, chỉ có giết!
Tô Minh tay phải cầm kiếm nhỏ xanh, lao nhanh trong gió tanh mưa máu.
Giết, phải giết!
Phất tay, ngoài người Tô Minh lượn lờ khói đen. Hễ ở đâu xuất hiện người có thể uy hiếp sinh mệnh Tô Minh thì khói đen tự động bay ra, hóa thành cái bóng phụ nữ ở sau lưng Vu tộc đó, hoặc là giết chết, hoặc buộc người đó rút lui.
Vì sống sót, vì có thể trên chiến trường mà bản thân nhỏ bé như mình nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, vậy nhất định phải giết chóc. Bởi vì nếu ngươi không giết, kết quả sẽ là cái chết. Trận chiến tranh này như là ý chí cường đại mà không ai chống cự được, trong ý chí này, không giết thì sẽ chết!
Trừ phi giả bộ làm xác chết, bôi máu đầy mặt, thế thì có lẽ cũng là cách sống sót. Khi Tô Minh tiến lên đã nhìn thấy kẻ như vậy, bên trong có Vu tộc, có Man tộc.
Nhưng cách này không phải cách hay, bởi vì cần chiến công, bởi vì cần lấy đầu người, trừ phi mất đầu, nếu không thì cái xác hoàn chỉnh khó tránh khỏi bị người thuận tay cắt đầu.
“Giết!!!”
Mắt Tô Minh đỏ rực, người đẫm máu. Hắn rống to một tiếng, người vận chuyển khí huyết, một đấm nổ nát ngực một Vu tộc. Trong người quanh quẩn chuông ngân, cứng rắn chống lại đòn phản kích sắp chết của đối phương. Hắn hộc máu, tăng tốc độ xông hướng một người khác.