Cầu Ma Audio Podcast
Tập 67 [Chương 331 đến 335]
❮ sautiếp ❯Chương 331: Thanh âm kia…
“Không biết nếu lấy nó luyện Đoạt Linh Dược thì có luyện ra được không nhỉ?” Trong đầu Tô Minh hiện ra ý nghĩ như vậy. Đối với vật bất tử bất diệt này, hắn rất là có hứng thú.
Giây phút người đàn ông đến, Tô Minh lùi nhanh ra sau, người đàn ông đuổi theo. Hai người đảo mắt đã cách xa chiến trường giữa Ô Đa và Đồng Tử.
Ô Đa thấy Tô Minh rời đi nhưng không thể ngăn cản. Còn về Đồng Tử, dù nó nhắm mắt lại nhưng cũng phát hiện ra. Tuy nhiên nó không để Tô Minh vào lòng, theo nó thấy thì Ô Đa trước mắt mới là mục tiêu của mình.
Tô Minh lùi về sau không nhanh không chậm, dẫn dắt người đàn ông bất tử bất diệt đuổi theo. Khi cách chỗ Ô Đa một khoảng thì mắt Tô Minh chợt lóe, giữa trán hiện ra tia sáng xanh. Chỉ thấy kiếm nhỏ xanh xé gió lao ra, tốc độ cực hạn thẳng hướng người đàn ông.
Người đàn ông không kịp né tránh, bị kiếm đâm xuyên trán, vẫn không có máu tươi. Người đàn ông thân thể lắc lư, mắt chớp lóe lung tàn. Dường như gã không bị ảnh hưởng gì nhiều, gầm lên nhào hướng Tô Minh.
Tô Minh híp mắt, khoảnh khắc người đàn ông nhào qua thì bước sang bên một bước. Tốc độ của hắn quá nhanh nên chỉ để lại ảo ảnh, khiến người đàn ông vồ hụt mạnh xoay người, gầm hướng Tô Minh.
“Tài liệu đặc biệt này thân thể không nhanh nhẹn lắm, tốc độ không chậm nhưng né tránh và đổi hưởng thì kém rất nhiều.” Tô Minh thì thào, nâng lên tay phải, tia sáng xanh đảo vòng ở trong tay hắn hóa thành kiếm nhỏ, bị hai ngón tay Tô Minh kẹp, nghênh đón người đàn ông.
Người đàn ông gầm gừ lần nữa nhào tới. Mắt Tô Minh chợt lóe, giây phút tiếp xúc với thân thể người đàn ông thì kiếm kẹp giữa hai ngón tay xẹt qua cánh tay phải gã. Hắn xuất hiện sau lưng người đàn ông, xẹt qua bên trên tay trái. Khi người đàn ông gầm lên xoay người thì vẫn xuất hiện sau lưng ngã, kiếm nhỏ quét, cắt qua phần đùi phải. Không chút tạm dừng, trực tiếp cắt đứt chân trái.
Làm xong những điều này, Tô Minh thong thả lùi vài bước, nhìn người đàn ông đưa lưng hướng mình. Hắn thấy khi người đàn ông xoay người thì đôi tay, đôi chân tách khỏi thân thể.
Nhưng ngay sau đó, hình ảnh quái lạ lại xuất hiện. Chỉ thấy tứ chi người đàn ông bị Tô Minh chém có ánh sáng xanh lấp lóe, thoáng chốc liên tiếp cùng thân hình. Trong miệng người đàn ông tỏa ra nhiều chất lỏng vàng, lại nhào hướng Tô Minh.
Khi gã nhào tới thì Tô Minh nhẹ nhàng lùi ra sau, mắt lộ tia sáng kỳ lạ, thần thức tỏa ra, bao trùm thân thể người đàn ông. Trong thần thức, hắn thấy rõ bên trong người đàn ông tồn tại một đoàn sự sống dạt dào. Chính sự sống này chống đỡ thân thể gã vô hạn ngưng tụ.
“Sự sống này trừ phi là bí mật nhiếp hồn. Vậy thì xem ra Đoạt Linh Dược đối với người này sẽ có hiệu quả.” Mắt Tô Minh chớp lóe, tiếp tục lùi ra sau, không ngừng quan sát. Kiếm trong tay phải mạnh nâng lên, chém xuống dưới, mở ra khe hở trên ngực người đàn ông. Mùi tanh ập vào mặt nhưng bên trong trống rỗng, không có nội tạng.
Có, chỉ là một lũ khí xám như ẩn như hiện dưới thần thức của Tô Minh. Khí thể này nảy sinh từ mỗi góc thân thể người đàn ông.
“Đáng tiếc tuy người này đậm tử khí nhưng dễ dàng xuất hiện hỗn loạn. Nếu không phải có sự sống chống đỡ thì sớm tan vỡ rồi, hiển nhiên là mới bị luyện chế ra. Nếu có thể gặp kẻ tử khí ổn định, có lẽ lấy dùng luyện Đoạt Linh Dược được.” Tô Minh lắc đầu, mất hứng thú với người đàn ông.
Khi gã lần nữa nháo tới thì Tô Minh nâng lên tay phải. Trong tay hắn xuất hiện một vật, nó chính là một hạt châu, đó là Đoạt Linh Dược của Tô Minh!
Ánh mắt hắn bình tĩnh quăng Đoạt Linh Dược hướng người đàn ông. Chỉ thấy Đoạt Linh Dược bay ra, đôi mắt người đàn ông biến mê mang, nhưng rất nhanh mơ hồ hóa thành trống rỗng, ngừng tiến lên, ngơ ngác nhìn Đoạt Linh Dược bềnh bồng trước mặt.
Từng đợt khí thể xám từ miệng mũi gã, từ các vị trí trên người tản ra, lấy tốc độ nhanh kinh người xông vào Đoạt Linh Dược. Tất cả quá trình chỉ vài giây. Vài giây sau, thân thể người đàn ông run rẩy, dần tan vỡ. Tứ chi tách ra, thân hình vỡ tan, chốc lát sau đã biến thành đống thịt vụn rơi trên mặt đất.
Đoạt Linh Dược hấp thu nhiều khí xám rõ ràng có chút khác, bên trong hỗn tạp nhưng có sự sống dạt dào quanh quẩn, bị Tô Minh triệu hồi cầm trong tay nhìn.
“Sự sống kỳ lạ này chắc là bí mật của Vu tộc loại nhiếp hồn.” Tô Minh hơi trầm ngâm.
Hắn nghe thấy phía xa truyền đến tiếng chấn trầm đục, hiển nhiên Ô Đa và Đồng Tử giao chiến đã tới lúc cực kỳ nguy hiểm.
Thu lại Đoạt Linh Dược, Tô Minh cất bước tiến lên. Hỏa Vượn vẫn luôn theo cạnh Tô Minh, nhìn tất cả, lộ ra mất kiên nhẫn. Nó không lấy xuống rìu chiến vác trên vai thì là nhe răng với Tô Minh. Bây giờ thấy Tô Minh đi hướng chiến trường, Hỏa Vượn vội vàng theo sau. Không bao lâu sau, khi Tô Minh trở lại chỗ Ô Đa, hắn nheo mắt. Trên mặt đất có chín khối băng to, mỗi một khối băng đóng băng một thi thể gầy đét bên trong, vẫn giữ động tác bị phong ấn.
Trên bầu trời, Đồng Tử bay bềnh bồng, bên ngoài có ba khói đen lan tràn hóa thành ba bóng dáng như lệ quỷ đang giao đấu với Ô Đa.
Ô Đa vẻ mặt chật vật, trên người mặc áo dài da thú, trong tay có cốt trượng đầu rắn, tay phải cầm dao găm. Khi dao găm vung vẩy thì có thể chém hư vô, sau lưng tồn tại một tháp cao ảo ảnh màu đen.
Tháp bị sương khói lượn lờ, nhìn hơi mơ hồ, có tiếng rống gầm từ trong tháp truyền ra, chấn động tám hướng, khiến người nghe tinh thần rối loạn.
Tô Minh đến khiến Ô Đa rất vui mừng. Gã vốn tưởng Tô Minh trốn khỏi đây, bây giờ thấy hắn thì vội lớn tiếng nói.
“Mặc huynh, giúp ta giết người này, đầu của hắn có giá trị lớn hơn người khác!”
Giây phút Ô Đa thốt ra lời thì Đồng Tử nhắm mắt hừ lạnh một tiếng, ba khói đen lan tràn ngoài người chia ra một cái quét hướng Tô Minh. Cách Tô Minh năm mét thì khói hóa thành ác quỷ gầm rống táp tới.
Chưa đợi Tô Minh ra tay thì Hỏa Vượn đã gầm lên, vác rìu chiến lao ra. Tô Minh tiện tay mở dây xích để Hỏa Vượn tạm thời không bị trói buộc, đảo mắt nó đã tới gần ác quỷ, đấu cùng nhau.
Đồng Tử ở phía xa nhướng mày, nhưng nó chưa kịp hành động thì phía xa Tô Minh nâng lên chân phải, tiến lên một bước. Không khí quanh Tô Minh bỗng chốc dao động, như sóng gợn lăn tăn. Tốc độ của hắn trong thời gian ngắn đến mức độ không thể hình dung.
Tốc độ cực nhanh, chẳng những Ô Đa không ngờ mà Đồng Tử cũng không đoán được. Nó chỉ cảm thấy hơi thở nhốt chặt người Man tộc đột nhiên biến mất, khi lần nữa xuất hiện thì đã ở trước mặt nó.
Khi thân thể Tô Minh xuất hiện thì cách Đồng Tử chưa tới một mét. Kiếm nhỏ xanh trong tay phải quét qua, chém vào cổ Đồng Tử, tốc độ không thể hình dung.
Cả quá tình chỉ chớp mắt đã hoàn thành. Khi Tô Minh lần nữa xuất hiện thì đã trở lại chỗ cũ, giống như hắn chưa từng lao ra, đứng đó lạnh lùng nhìn Đồng Tử phía xa.
Cổ Đồng Tử trào máu, đầu bắn ra, khói đen bên ngoài người chớp mắt tan vỡ. Dù là hai lũ khói giao đấu với Ô Đa, hay một lũ khói khác đấu với Hỏa Vượn thì trong chớp mắt đều tan thành mây khói.
Ô Đa ngây ra, hít ngụm khí, nhìn chằm chằm Tô Minh, dường như lần đầu tiên trông thấy hắn vậy. Đáy lòng gã lúc trước có ý niệm tàn nhẫn bây giờ tán đi hơn phân nửa.
Tô Minh bình tĩnh nhìn Ô Đa, lý do hắn làm như vậy, trừ giết Đồng Tử ra còn có ý nghĩ chấn nhiếp Ô Đa. Nếu cứ tiếp tục tiến hành giao dịch, vậy giữa hai người phải phân ra chủ yếu và thứ yêu.
Thứ, Tô Minh không muốn, cho nên hắn chỉ có thể trở thành chủ!
“Mặc huynh…” Trước ánh mắt của Tô Minh, Ô Đa nặn ra nụ cười, đang mở miệng thì bỗng biến sắc mặt.
Một tiếng rít sắc nhọn từ bốn phương tám hướng hóa thành vô số thanh âm cùng truyền ra. Chỉ thấy cái đầu Đồng Tử trước đó bị Tô Minh một kiếm chặt bỏ bây giờ không như thân thể rơi xuống đất mà trôi nổi giữa không trung. Nó vẫn nhắm mắt, tiếng rít sắc nhọn phát ra từ miệng nó.
Theo tiếng nói phát ra thì đôi mắt cái đầu Đồng Tử mạnh mở ra!
Khoảnh khắc mắt mở, vang lên giọng nói vội vàng của Ô Đa.
“Đừng nhìn vào mắt nó!”
Đôi mắt kia không có con ngươi, bên trong không phải màu trắng mà như hố sâu, đen thăm thẳm. Bên trong như tồn tại thứ hút vạn vật xung quanh. Đó là thánh thú trong truyền thuyết của Vu tộc, đôi mắt Chúc Cửu Âm.
Trong sáu cảnh giới khác nhau của Vu tộc, lực lượng nhiếp hồn chính là có được từ chỗ Chúc Cửu Âm.
Khi Tô Minh trông thấy đôi mắt này thì tầm mắt biến mơ hồ. Thế giới trong mắt hắn như vỡ vụn, rơi vào loại hỗn loạn, đầu óc trống rỗng.
Thanh âm bên tai dần đi xa, trong thanh âm kia có tiếng Hỏa Vượn gào thét, Đồng Tử âm hiểm cười, tiếng chấn trầm đục, còn có tiếng nhắc nhở của Ô Đa.
Mọi thứ chậm rãi trôi xa bên tai Tô Minh, mãi đến khi sắp hoàn toàn biến mất. Nhưng ngay lúc này, ngực Tô Minh, mảnh vỡ đen bí ẩn, vật kỳ lạ luôn bị hắn đeo trên cổ truyền ra cảm giác mát lan khắp người Tô Minh.
Cùng lúc đó, trong hoảng hốt, bên tai Tô Minh truyền đến thanh âm từ xa mà như ngày càng gần.
“Ca ca…ca ca…”
Thân thể Tô Minh chấn động.
Chương 332: Thập nhị tổ Vu Âm
Tô Minh sắp quên giọng nói này rồi, trong ký ức của hắn, thanh âm đó đã rất rất lâu không xuất hiện.
Nhưng giờ phút này theo thanh âm kia xuất hiện, Tô Minh chấn động không chỉ thân thể mà còn có tâm hồn.
Thanh âm đó từ xa tới gần, từ gần tới xa. Mơ hồ giống như năm đó hắn nghe thấy nhưng cũng có chỗ khác. Khác là trong lời nói lộ ra sốt ruột, trong sốt ruột như sắp phát khóc.
“Ca ca…sắp không kịp rồi…ca ca…”
“Ca ca mau tỉnh lại đi…ca tỉnh lại…”
“Ca ca…hắn đang ngăn cản…”
“Ca ca…”
Tô Minh mạnh mở mắt ra, toàn thân mướt mồ hôi lạnh. Khoảnh khắc mở mắt, bên tai hắn hồi phục lại tất cả âm thanh. Hỏa Vượn rít gào, Ô Đa nói, còn có Đồng Tử âm hiểm cười.
Thế giới của hắn từ vỡ tan nhanh chóng hồi phục. Theo thanh âm bên tai truyền đến, hình ảnh đầu tiên hắn thấy là Hỏa Vượn ở trước mặt hắn đang nhanh chóng lùi ra sau, rìu chiến trong tay nó hóa thành hư ảo.
Con thú mặt người thân rắn, cái đầu đỏ sậm cỡ mười mét, há to mồm, ở bên trong có thể thấy có ngọn lửa đang đốt cháy. Thân thể hư ảo khiến Hỏa Vượn rít gào không ngừng lùi ra sau.
Bộ lông lửa đỏ của Hỏa Vượn bây giờ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng tối đi, có không ít rơi rụng. Nó rất khó chịu đựng được nữa, rìu chiến chắn trước con thú mặt người thân rắn, lưỡi rìu đang hòa tan.
Chỗ Ô Đa cũng rơi vào tình trạng y hệt. Một mặt người thân rắn đang ở đó. Ô Đa vẻ mặt nghiêm trọng, quanh người vô số băng lạnh cuốn thành gió, rít gào. Ô Đa trong gió rét nâng lên tay phải, làm ra ấn ký kỳ lạ.
Giây phút gã bấm ra ấn ký này, tất cả lông tơ trên tay phải cùng rơi rụng.
“Nhân phát địa nguyên!” Ô Đa gầm một tiếng, cả mặt đất chấn động.
Mặt đất vô tận dưới chân gã, cỏ xanh chớp mắt bị gió thổi rạp, mặt đất xuất hiện một vòng tròn to lớn, từng đợt ánh sáng xanh lấp lóe. Lực lượng vô hình trong mặt đất bùng phát. Lực lượng này khi mới xuất hiện thì phạm vi rất lớn, nhưng khi lên không trung thì thu nhỏ lại, đến cuối cùng chỉ thô cỡ mười mét, toàn thân tỏa ánh sáng xanh, từ xa nhìn lại tựa như cột xáng xanh từ trong lòng đất phun ra, xuyên thấu qua con thú mặt người thân rắn.
Khi con dị thú bị hủy diệt thì Đồng Tử phát ra tiếng hú thê lương, nhanh chóng héo rút.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, là khi Tô Minh mở mắt, nhìn thấy hình ảnh bao gồm tất cả.
Mắt thấy Hỏa Vượn không thể chịu đựng được, Tô Minh biết Đại sư huynh cho hắn nô hóa thành vòng tay chỉ bảo vệ mình, sẽ không bảo vệ Hỏa Vượn. Còn Hòa Phong thì càng là ghét Hỏa Vượn, thêm vào Tô Minh không gặp nguy hiểm, gã có đầy đủ lý do không ra tay.
Tô Minh không nghĩ ngợi, tiến lên một bước. Một bước này đạp xuống, hắn ở trước người Hỏa Vượn, thân hình nghiêng ra sau, lực lượng nhu hòa đẩy Hỏa Vượn rút lui. Con dị thú gầm lên lao thẳng tới Tô Minh.
Mắt Tô Minh lộ sát khí, đối với thần thông quái dị của Vu tộc thì hắn lần nữa có cảm nhận khắc sâu. Khoảnh khắc dị thú vọt tới, Tô Minh nâng lên tay phải vẽ một bút hướng con thú này!
Một bút đó là bút tạo hóa của Tô Minh, nó có một cái tên xinh đẹp, gọi là Man Thương.
Man Thương vừa ra, con thú mặt người thân rắn trở thành giấy vẽ. Một bút của Tô Minh quét ngang như đang trên giấy vẽ, cắt con thú thành hai. Một bút xẹt qua, trời đất biến sắc, gió mây thay đổi. Dị thú trước người Tô Minh run bần bật, phát ra tiếng gầm thê lương, cái đầu đụng vào hắn. Nó ở trước mặt Tô Minh tách thành hai, xé gió lao sang hai bên hắn, hóa thành khói đỏ biến mất không bóng dáng.
Chớp mắt con thú mặt người thân rắn chết, con ngươi Tô Minh co rút. Hắn phát hiện dù con thú biến mất nhưng có một lũ khói đỏ đang nhanh chóng xông vào người mình, không ngờ chui vào Hàm Sơn chuông Tô Minh luyện hóa trong người, bị gậy rắn kỳ lạ mạnh hút vào miệng, lộ vẻ kích động.
Tô Minh lòng máy động, nhưng bây giờ không phải lúc suy tư. Khi dị thú chết đi thì đầu Đồng Tử trên bầu trời lần nữa truyền ra tiếng hét thảm, càng tăng tốc độ héo rút. Đặc biệt là đôi mắt chảy ra máu đen. Con mắt đó bị Tô Minh và Ô Đa dùng cách khác nhau phá hủy.
Cái đầu Đồng Tử hét thảm nhanh chóng lùi lại. Cùng lúc đó, thân hình té trên mặt đất bỗng dưng đứng lên, lao thẳng lên trời như muốn va chạm cùng cái đầu, lại tập trung một chỗ.
“Bất tử thập nhị tổ vu âm, chúc cửu chi lực, tam giáp tuế nguyệt, tán!” Đồng Tử lùi ra sau và thân thể tới gần thì trong miệng phát ra thanh âm.
“Tam giáp tuế nguyệt, ta đã nói sao ngươi mạnh như vậy, thì ra là đỉnh Sơ Vu, áp chế tam giáp tuế nguyệt chuẩn bị trùng kích nhiếp hồn Ương Vu!!! Hắn còn đem mình luyện thành con rối, có thuật bất tử bất diệt, trong nhiếp hồn Vu tộc là cấm thuật không cho phép!” Người Ô Đa nhoáng lên, tay phải nâng lên, lập tức có khí lạnh khuếch tán trong tay, hóa thành vô số băng tầng tràn ngập ngoài cơ thể. Có tiếng kết két quanh quẩn, băng tầng nhanh chóng lan tràn thẳng tới Đồng Tử.
Trong lúc băng tầng lan tràn, Ô Đa ngửa đầu rống lên, thân thể nhiều lông tơ bây giờ cùng rơi rụng, thậm chí lông mày cũng trụi lủi.
Theo lông rụng khỏi thân thể, băng tầng lao tới Đồng Tử chớp mắt to gấp mười lần, tốc độ bỗng nhiên tăng nhanh. Đầu và thân thể Đồng Tử dung hợp cùng một chỗ, ánh sáng âm u lấp lóe, như đường nối dính lại thì băng tầng đuổi theo. Tiếng nổ kinh thiên, ngoài người Đồng Tử thoáng chốc bị băng tầng phủ lên, hóa thành tượng băng bay giữa không trung.
“Mặc huynh, thuật hàn băng của ta chỉ có thể phong ấn hắn một chốc. Đợi thân thể hắn lại ngưng tụ, lấy đó tán tam giáp tuế nguyệt, không tiếc từ bỏ tùng kích lực lượng Ương Vu, phối hợp với thân bất tử bất diệt thì chúng ta rất khó thể giết hẳn hắn! Hơi sơ xảy là sẽ trọng thương ngay. Coi như là giết hắn cũng mất nhiều hơn được. Không bằng chúng ta thử rời đi, tìm Vu tộc khác mà giết chắc là dễ dàng hơn nhiều, hiệu suất cũng tăng nhanh!” Ô Đa chùn bước.
Nó là nhiếp hồn trong Vu tộc, nếu không trả giá thì rất khó giết chết, điều này đối với gã thật là không đáng.
Trong khi Ô Đa nói thì tiếng két két xuất hiện. Chỉ thấy hàn băng phong ấn Đồng Tử bỗng xuất hiện khe hở. Đồng Tử ở bên trong băng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt yêu dị toát ra màu xám tro nhìn chằm chằm Tô Minh và Ô Đa, lộ vẻ oán độc, như muốn ghi nhớ kỹ hai người này.
“Đi!” Ô Đa nhíu mày, nhoáng người lên định lùi ra sau.
Tuy nhiên, Tô Minh không nhúc nhích, hắn nhìn chằm chằm Đồng Tử trong hàn băng, mắt lộ sát khí.
Hỏa Vượn ở sau lưng Tô Minh, bộ lông tối tăm, vẻ mặt uể oải, đây là việc Tô Minh không thể chấp nhận.
“Đợi đã!” Tô Minh từ từ nói.
Hắn nghĩ tới người đàn ông bị Đoạt Linh Dược thu phục. Tay phải ở trong lồng ngực lấy ra ba viên Đoạt Linh Dược mạnh vung tới trước. Ba viên Đoạt Linh Dược nhanh chóng lao tới hàn băng bên trong có Đồng Tử. Ba viên Đoạt Linh Dược lao nhanh phát ra tiếng xé gió bỗng bay quanh hàn băng, như muốn đụng vào khối băng có Đồng Tử.
Khoảnh khắc Đoạt Linh Dược xuất hiện, phía xa con ngươi Ô Đa co rút, ngay cả hít thở cũng dồn dập hơn. Gã nhìn chằm chằm ba viên Đoạt Linh Dược, lộ ra khó tin.
Cùng biến sắc mặt còn có Đồng Tử trong hàn băng. Đồng Tử mặt biến đổi, há miệng như muốn kinh hô. Nhưng thanh âm không thể phát ra. Tuy nhiên nhìn sắc mặt nó biến đổi, trong mắt lộ ra kinh khủng thì có thể suy đoán, tất nhiên nó nhận ra Đoạt Linh Dược, thậm chí sợ vật đó.
Điều này khi Tô Minh dùng Đoạt Linh Dược giết chết được người đàn ông thì đã đoán ra. Bây giờ hắn thử nghiệm, nâng lên tay phải chỉ một cái, bỗng chốc ba viên Đoạt Linh Dược tỏa ra ánh sáng âm u mãnh liệt. Ánh sáng âm u chớp mắt thấm vào hàn băng thẳng tới Đồng Tử.
Đồng Tử vùng vẫy, vẻ mặt kinh khủng, giãy dụa, hàn băng có nhiều vết nứt hơn, tiếng nổ trầm đục vang vọng. Từng vết nứt có không ít liên tiếp với nhau như sắp tan vỡ.
Đồng Tử giãy dụa kịch liệt nhưng khói đen từ ba viên Đoạt Linh Dược lan tràn vào băng tầng tăng nhanh tốc độ, khoảnh khắc đã đụng vào Đồng Tử, chui vào trong. Đồng Tử sắc mặt vặn vẹo như phát ra tiếng hét thảm. Người nó run run, thật nhiều khí xám không bị khống chế chui ra từ các vị trí trên người Đồng Tử lao tới ba viên Đoạt Linh Dược.
Dường như Đồng Tử vô cùng đau nhức, thân thể mạnh chấn động. Hàn băng ngoài người rốt cuộc không thể chịu đựng thêm, nổ tung hơn phân nửa, khiến thân hình Đồng Tử có một nửa bị đóng trong băng tầng. Chính diện không còn băng nhưng ba viên Đoạt Linh Dược bềnh bồng tại đó, không động đậy khiến Đồng Tử phát ra tiếng hét thảm, vùng vẫy, nhưng xem bộ dáng thì bây giờ thân thể Đồng Tử bị kiềm chế. Vẻ mặt nó lộ ra tuyệt vọng, khó tin và không thể tưởng tượng. Dường như việc Tô Minh có thể lấy ra Đoạt Linh Dược khiến nó hoảng sợ và rung động.
“Nhiếp Hồn Châu!!! Chỉ có Tuyệt Vu mới luyện hóa ra Nhiếp Hồn Châu!!!” Giọng Đồng Tử thê lương khàn khàn quanh quẩn.
Tô Minh tiến lên một bước.
Trong mắt hắn âm trầm, khoảnh khắc tới gần Đồng Tử, tay chợt lóe ánh sáng xanh. Chỉ thấy kiếm nhỏ xanh xẹt qua lồng ngực Đồng Tử, khiến ngực nó lộ ra vết thương dài.
Cùng lúc đó, phía xa mặt Ô Đa tái nhợt lộ ra khó tin. Gã nhìn thấy hình ảnh khiến cả đời gã không thể quên, cũng không bao giờ dám nảy ý xấu với Tô Minh nữa.
Gã thấy người tên gọi Mặc Tô biểu tình âm trầm, sau khi rạch ngực Đồng Tử thân thể bị đông lại chỉ có thể giãy dụa, Mặc Tô từ trong ngực móc ra cả đống thảo dược, lựa chọn vài gốc nhét vào miệng vết thương Đồng Tử. Động tác đó quen tay giống như làm chuyện như vậy không chỉ một lần.
“Hắn…hắn đang làm cái gì…” Tim Ô Đa đập nhanh.
Nhìn từng gốc thảo dược bị Tô Minh không ngừng bỏ vào miệng vết thương Đồng Tử. Mỗi một thảo dược đi vào lập tức quái lạ sinh trưởng, chỉ giây lát thì Tô Minh lại lấy ra mấy khúc xương có mọc thảo dược, lấy xuống những thảo dược đó bỏ vào.
Thấy kinh khủng còn có Đồng Tử. Nó chính mắt thấy Tô Minh mặt không biểu tình làm tất cả, biểu tình sợ hãi đến cực kỳ tuyệt vọng.
“Ngươi…ngươi muốn làm gì!?” Đồng Tử run giọng sắc nhọn hỏi.
“Luyện dược!” Tô Minh lạnh lùng đáp.
Chương 333: Tới gần Thiên Lam!
Tô Minh đáp lại khiến khuôn mặt Đồng Tử vốn không còn chút máu bỗng biến đỏ rực. Ngay sau đó, từ trong miệng phát ra tiếng rống giận dữ.
Tiếng nói sắc nhọn chói tai, đây là biểu hiện trong lòng nó sợ hãi đến cực hạn.
Phía xa Ô Đa cũng hít ngụm khí, ngơ ngác nhìn Tô Minh biểu tình bình tĩnh không thèm để ý Đồng Tử giãy dụa và hét chói tai, không ngừng nhét thảo dược vào miệng vết thương của nó.
Theo thời gian trôi qua, tốc độ của Tô Minh rất nhanh. Mười lăm phút sau, hắn bỏ vị thuốc cuối cùng vào vết thương, tay phải cách không vỗ người Đồng Tử. Lập tức bụng Đồng Tử quái dị xuất hiện từng cục u mấp máy.
“Ta sẽ không tha cho ngươi! Coi như ta chết cũng sẽ hóa thành lệ quỷ trong trời đất lấy mạng ngươi!!!” Đồng Tử biểu tình vặn vẹo lộ ra oán độc vô tận, nhìn chằm chằm Tô Minh, sắc nhọn gào.
“Ngươi sẽ không thành lệ hồn, bởi vì sau khi ta luyện dược thành công, nếu hồn ngươi còn cũng sẽ tồn tại trong dược của ta.” Tô Minh lạnh lùng nói, nâng lên tay phải chỉ lên trời. Lập tức trong tay hắn xuất hiện từng tia chớp xẹt qua.
Bây giờ các loại thực vật trong người Đồng Tử sinh trưởng, thật nhiều tử khí từ thân thể khuếch tán ra ngoài, tràn ngập bốn phía. Chẳng qua những tử khí này còn không đủ dẫn động sấm sét.
Trước kia, Tô Minh luyện chế Đoạt Linh Dược cần phải ngưng tụ ra tử khí, dù là mấy ngày trước thì hắn còn cần từ chỗ Nhị sư huynh tìm tử khí phụ trợ. Nhưng trải qua lần luyện chế Đoạt Linh Dược đó rồi, theo sét bổn mệnh của Tô Minh hơi tinh tiến, hắn nắm giữ kỹ xảo dù không cần tử khí cũng dẫn dắt được sấm sét.
Lấy điện đất phủ lên, ngưng tụ số lượng đủ nhiều sẽ tự nhiên khiến điện trời vô hình đến. Giây phút chúng tiếp xúc nhau, sẽ là sét giáng xuống.
“Nếu như luyện dược thất bại thì sao?” Khi Tô Minh định mở ra sét thì phía xa Ô Đa do dự một chút, mở miệng hỏi.
“Nếu thất bại…” Tô Minh nâng lên tay trái, ấn đỉnh đầu Đồng Tử dữ tợn nhìn mình.
Đồng Tử hét chói tai, nhưng thân thể run rẩy không thể che giấu nỗi lòng sợ hãi khó tả.
Khoảnh khắc Tô Minh ấn vào Đồng Tử, lấy thân thể làm trung tâm, bỗng nhiên mặt đất nơi nơi đầy điện đất, lấy trạng thái mắt thường không thể thấy từ bốn phương tám hướng vọt tới, lao thẳng đến Đồng Tử.
“Dù hắn có tu là nhiếp hồn Vu tộc cũng không có khả năng hóa thành lệ quỷ. Bởi vì thất bại thì linh hồn hắn cũng sẽ tan biến. Tất cả của hắn sẽ bị bôi xóa, chẳng bằng bị luyện thành dược vật.” Giây phút giọng Tô Minh vang vọng, bỗng nhiên trên bầu trời truyền đến tiếng chấn điếc tai.
Chỉ thấy bầu trời sáng sủa bỗng chốc dày đặc mây đen. Từng tia chớp ở giữa các đám mây hóa thành quang long, lộ rõ khe hở các tầng mây. Cùng lúc đó, có một tia chớp từ trên trời đánh xuống, thẳng hướng Tô Minh. Nói chính xác hơn là hướng tới Đồng Tử bên cạnh Tô Minh!
*Oành!*
Một tiếng nổ vang, thanh âm như đánh vào tinh thần Ô Đa, khiến gã chịu không nổi dâng lên cảm giác da đầu mát lạnh. Gã chính mắt thấy Đồng Tử bị tia chớp oanh kích, thân thể run bần bật, biểu tình biến ủ rũ, tiếng hét chói tai trở nên khàn khàn, trong mắt không còn sự hung ác mà lộ ra sợ hãi ngập trời, thậm chí lờ mờ có sự cầu xin.
Ô Đa bản năng nuốt nước miếng, ánh mắt rơi vào người Tô Minh. Gã thấy Tô Minh bình tĩnh như vậy, trong lòng dâng lên lạnh lẽo.
“Ngươi này tàn nhẫn độc ác, hành động dứt khoát, hơn nữa tu vi không tầm thường, có pháp bảo bí ẩn khó đoán, thuật pháp càng là chưa từng nghe qua. Người như thế, không đến lúc bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể trêu chọc! Dù là đến lúc bất đắc dĩ cũng phải hết sức tránh đi, không thể trực tiếp đối diện.” Tâm trạng của Ô Đa trên đường đi, trông thấy từng hành động của Tô Minh, biến đổi mấy lần, cho đến giờ phút này coi như định hình.
Tiếng nổ liên tục quanh quẩn, tia chớp trên bầu trời dường như bị mặt đất hấp dẫn, từng tiếng xé gió giáng xuống, thẳng tới Đồng Tử bên cạnh Tô Minh. Tiếng *oành oành* kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Sấm sét giáng xuống ngày càng lớn mạnh, đến cuối cùng mỗi một tia sét đều thô cỡ lu nước, khi giáng xuống tựa thiên nộ trừng phạt.
Mãi đến khi lại một tia chớp đánh xuống, Ô Đa càng thêm kinh sợ. Gã chẳng chút do dự lùi ra sau vài trăm mét. Bởi vì tia chớp lần này giáng xuống không ngờ có màu tím!
Tia chớp tím ẩn chứa khí thế hủy thiên diệt địa lao thẳng tới Đồng Tử.
Tô Minh vẫn luôn ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ nhíu mày, thầm than. Hắn biết lần luyện dược này chỉ sợ không cách nào thành công. Lấy cách này luyện chế Đoạt Linh Dược thì khó khăn rất nhiều.
Khi Tô Minh thầm than, tia chớp tím xé gió lao tới gần Đồng Tử. Thân thể Đồng Tử mạnh run lên, lấy ngực bị tia chớp đánh trúng làm trung tâm, thân thể nó tan vỡ. Phần dưới ngực chớp mắt thành tro, phần trên ngực thì vỡ ra từng tấc. Khoảnh khắc nứt vỡ lan tràn đến cổ thì Tô Minh lắc đầu, tay trái nắm lấy cái đầu còn sót lại của Đồng Tử, bổn mệnh sét trong người thuận theo tay trái nhập vào trong đầu, đụng chạm với tia chớp đánh tới, hóa thành tiếng *bóc bóc* vang vọng.
Chốc lát sau, khi bầu trời tan biến mây đen thì Tô Minh đứng giữa không trung, tay trái hắn cầm một cái đầu người. Đầu người đó là Đồng Tử, vị trí cần cổ cháy đen. Cùng lúc đó, trong tay Tô Minh còn có cái túi cỏ, đó là vật phẩm cá nhân của Đồng Tử. Hắn không mở cỏ túi này ra mà bỏ vào ngực, xoay người ném đầu cho Hỏa Vượn ở một bên, Tô Minh nhìn Ô Đa.
“Đáng tiếc, thất bại.” truyện cõi âm
Ô Đa cười khổ, liếc ngực Tô Minh, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng không mở miệng. Bây giờ trong lòng gã phức tạp và do dự. Lúc trước khi gã thi triển thần thông Vu tộc, vốn cho rằng Tô Minh chết chắc rồi, nên mới mạo hiểm bại lộ thân phận thi triển thuật Vu tộc hóa giải lực lượng Chúc Cửu Âm.
Gã không biết Tô Minh có phát hiện được điều này không. Mà Tô Minh tàn nhẫn độc ác và sức chiến đấu khó lường khiến Ô Đa hơi kiêng dè.
Hỏa Vượn ở một bên chơi cái đầu Đồng Tử, giắt nó bên hông. Dù biểu tình Hỏa Vượn vẫn hơi ủ rũ nhưng không quên nhìn chỗ người đàn ông lúc trước đấu với Tô Minh thì cái xác vỡ vụn, tìm đến nửa cái sọ cũng giắt trên lưng. Khi nó xoay người, năm cái đầu người lắc lư theo, nhìn khá là đáng sợ.
“Ô Đa, đám Vu tộc tiếp theo ở đâu?” Tô Minh thu lại Đoạt Linh Dược, giữa trán chớp lóe tia sáng xanh, kiếm nhỏ trở về. Hắn bình tĩnh hỏi Ô Đa.
Ô Đa im lặng giây lát. Tính cách gã vốn có chút kiêu hùng, bây giờ biểu tình dứt khoát, không che giấu gì nữa mà chỉ hướng phía xa.
“Đại khái hơn hai ngàn mét còn có Vu tộc, theo ta xem xét thì là hai người, nhưng có lẽ sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.”
“Vậy thì chúng ta đi thôi?” Tô Minh mỉm cười.
Ô Đa gật đầu, chắp tay với Tô Minh, lao nhanh tới trước. Tô Minh như cũ theo sau. Còn Hỏa Vượn thì tiếp tục vác rìu chiến theo đuôi.
Chẳng qua rìu chiến của nó lúc nãy chặn con thú mặt người thân rắn trùng kích thì lưỡi búa đã hòa tan hơn phân nửa, bây giờ rách nát hết cả, chỉ có cái chuôi hình gậy là không biết làm bằng gì mà chẳng bị tổn hao chút nào.
Hỏa Vượn đi theo sau Tô Minh, khi lao nhanh thì cầm lấy rìu chiến gãi đầu, không biết nó nghĩ sao, bắt lấy rìu chiến rách nát cắn một cái, hình như hơi đau răng, nó nhả ra xong nâng vuốt kéo rìu xuống ném xuống đất, vung cái chuôi không còn lưỡi rìu.
May là chuôi rất dài, nhìn như cây gậy, Hỏa Vượn vung nó vù vù lộng gió, phát ra tiếng ù vang. Hỏa Vượn mặt mày hớn hở khiêng trên vai, bay hướng Tô Minh.
Hai người một khỉ lao nhanh trên trời. Tới hoàng hôn thì họ đã đi ra ngoài mấy ngàn mét, tạm ngừng một lát. Chỗ đó phát ra tiếng nổ và tiếng hét thê lương. Khi Tô Minh và Ô Đa rời đi, trên thắt lưng Hỏa Vượn theo sau họ lại có hai cái đầu máu chảy đầm đìa.
Một đường cứ như thế, Tô Minh và Ô Đa có nhu cầu riêng, phối hợp với nhau càng thêm ăn ý. Thêm vào Hỏa Vượn hỗ trợ và Hòa Phong đôi khi ra tay, sau mười ngày, trên người Hỏa Vượn treo đầu đã hơn hai mươi cái.
Không biết nó treo làm sao mà không bỏ xuống cái nào, nhìn như mặc bộ đồ đầu người.
Ô Đa vốn không tầm thường, Tô Minh thì sức chiến đấu vượt qua tu vi, hai người phối hợp có thể nói là ở trong phạm vi thế lực Thiên Lam thành dấy lên trận mưa máu.
Đến cuối cùng, hai người có hiệu suất cực cao. Thường là Ô Đa đi tìm, sau đó ra mặt hấp dẫn Vu tộc chú ý. Tô Minh thì triển khai tốc độ khiến Ô Đa kinh sợ, bỗng vọt ra. Cùng lúc đó, Ô Đa đột nhiên ra tay. Bình thường trải qua quá trình này thì có khoảng ba Vu nhân, đa số một chết hai bị thương, cũng sẽ xảy ra việc hai chết một bị thương. Người còn lại thì vốn không phải đối thủ của Tô Minh và Ô Đa.
Trận giết chóc này kéo dài đến nửa tháng sau mới dừng lại, bởi vì Thiên Lam thành cách không xa.
Tô Minh đứng trên một ngọn đồi thấp bé, từ nơi này nhìn phía xa có thể thấy chỗ đó tồn tại bình chướng tráng lệ kinh người, đủ cho tất cả người lần đầu tiên trông thấy sẽ hít thở dồn dập, một tòa…hùng thành!!!
“Mặc huynh, trong khoảng thời gian này hai chúng ta ở chung rất vui. Ban đầu có vài chỗ hơi khó chịu xin Mặc huynh đừng để ý.” Ô Đa đứng một bên, trên người có nhiều vết máu khô, vẻ mặt mỏi mệt nhưng trong mắt sáng ngời.
“Bây giờ đã đến Thiên Lam thành, dựa theo tốc độ của Mặc huynh thì chẳng bao lâu sau sẽ tới nơi. Ô ta còn có việc khác, cho nên…” Ô Đa đang nói thì đột nhiên từ hướng Thiên Lam thành truyền đến tiếng ù ù. Thanh âm kia lộ ra thê lương và càng khiến tim người đập nhanh, như là trong đó tồn tại lực lượng kỳ lạ.
Thanh âm này Tô Minh hơi quen.
Ô Đa thì biến sắc mặt.
Chương 334: Chiến tranh!
Theo tiếng ù ù vang vọng, sóng âm không biết tập hợp bao nhiêu vạn người như sấm sét quanh quẩn tám phương.
“Giết!!!”
Tiếng giết kinh thiên động địa, dù bây giờ Tô Minh cách Thiên Lam thành còn có một khoảng ngắn nhưng có thể cảm nhận được trong thanh âm tồn tại điên cuồng và giết chóc. Nếu mình đứng trên Thiên Lam thành thì sẽ càng rung động mãnh liệt hơn.
Thanh âm này không phải đến từ Man tộc.
“Là tiếng Vu tộc công thành!” Ô Đa bản năng lùi vài bước, nhỏ giọng nói.
“Mặc huynh, Ô ta phải đi. Ngày sau nếu huynh ta có duyên thì chúng ta sẽ còn gặp lại. Bảo trọng!” Ô Đa nghiêng đầu liếc Tô Minh một cái.
Gã và Tô Minh vốn không quen biết, nhưng nửa tháng này ở chung đúng là vui vẻ, hai người phối hợp khá ăn ý.
Tô Minh cũng nhìn hướng Ô Đa, chắp tay.
“Ngươi cũng bảo trọng!”
Ô Đa gật đầu, nhoáng người lên hóa thành cầu vồng lao tới phương hướng khác với Thiên Lam thành, xé gió đi xa.
Hỏa Vượn ở sau lưng Tô Minh bĩu môi hướng Ô Đa. Lúc này trên người nó treo số đầu người đã gần ba mươi. Có thể nói trong trận chiến tranh này, trước giờ phút này, hễ người nào lấy cách đặc biệt tiến vào Man tộc, chỉ cần Ô Đa biết thì đều ở trên người Hỏa Vượn.
Nửa tháng chiến đấu khiến Tô Minh biết thêm về Vu tộc khá nhiều. Bây giờ ánh mắt hắn thu lại nhìn Ô Đa khuất xa, trong mắt có suy tư.
Hắn biết thân phận của Ô Đa. Nửa tháng nay ở chung, thêm vào lúc trước Tô Minh tỉnh lại dưới thần thông của Đồng Tử, thấy Ô Đa thi triển thủ đoạn, sao hắn không biết được, Ô Đa chính là Sơ Vu tu Dự Tư cảnh Vu tộc!
Hơn nữa Tô Minh nghi ngờ thần thông của Ô Đa tuyệt đối không chỉ là thế mà thôi. Sợ là giống như hắn, đều có giữ lại một chút.
Nhưng dù thế nào thì ở chung nửa tháng nay chỉ có lợi cho Tô Minh, không có hại. Hai người lại có chút cảm giác hiểu biết khâm phục nhau.
Tô Minh lắc đầu, không đắn đo việc này nữa. Dù sao hắn không phải Man Nam Thần. Nếu không thì khi biết thân phận Ô Đa, chắc chắn sẽ ra tay giết ngay. Tuy nhiên, Tô Minh cảm thấy mình làm bộ không biết thân phận của Ô Đa còn bởi vì có một nguyên nhân quan trọng nhất.
“Trong tai biến Đông Hoang, đất Nam Thần dù là Vu tộc hay Man tộc cũng thế, sẽ có bao nhiêu người có thể sống sót tiếp đây…” Tô Minh thầm than. Việc này so với trận chiến trước mắt thì xa xôi hơn. Suy tư khiến người nặng nề này không thích hợp tồn tại trong giờ phút này.
Bình tĩnh nỗi lòng, bên tai Tô Minh truyền đến từng tiếng trầm đục và chém giết vô tận từ hướng Thiên Lam thành. Mắt hắn chợt lóe, nhảy người lên lao thẳng tới chân trời. Đứng trên cao, Tô Minh nhìn Thiên Lam thành. Hắn thấy hình ảnh khiến mình rung động.
Hắn thấy một tình cảnh rất quen thuộc, dài vô tận, như mặt đất mọc lên bức tường cao bắc ngang mặt đất. Nhìn sơn mạch này như là vách tường, cho nên Man tộc Man Thần mới gọi là bình chướng!
Nhưng từ vị trí Tô Minh nhìn, bình chướng càng như hai con rồng dùng thân hình làm thành vòng tròn bảo vệ Man tộc đất Nam Thần bên trong.
Chỗ đầu hai con rồng liên tiếp nhau chính là bây giờ trong mắt Tô Minh, cái tên bình chướng, Thiên Lam thành!!!
Đó là một thành trì khổng lồ. Nó xây dựng trên Thiên Lam bình chướng, tường hành cao ngất nguy nga, khóa lại Thiên Lam bình chướng. Khiến Vu nhân tối đa chỉ có thể luồn lách mấy người đi vào Man tộc, đối với cả Vu tộc thì là một cánh cửa không thể vượt qua.
Tường thành hùng vĩ, cách chân tường cao vài vạn mét, xung quanh trời đất vặn vẹo không ngừng, dường như bầu trời phải lấy nơi này làm giới hạn. Một bên là bầu trời Vu tộc, một bên là bầu trời Man tộc, bầu trời hai bên không thể giao hòa!
Quái lạ là bên Man tộc trời xanh mây trắng, Vu tộc thì một mảnh âm u mây cuồn cuộn như tràn ngập khói đặc.
Đặc biệt là đỉnh cao thành này, từ vị trí hai bên Thiên Lam bình chướng kéo dài tới đầu hai con thú khổng lồ, khiến Tô Minh hoảng hốt thấy nó như biến thành chân thật.
Đó là một thành trì màu nâu, có lẽ rất nhiều năm trước nó là màu trắnh, hoặc là đen. Nếu là màu trắng, vậy là qua vô số năm tháng bị máu khô nhuộm thành. Nếu là màu đen, vậy cũng là qua vô số năm có nhiều máu thấm, khiến màu đen tan ra trở thành nâu!
Hai bên nó mỗi bên có ba phó thành nhỏ chút. Bảy thành trì cùng một chỗ hợp thành hơn phân nửa Thiên Lam thành!
Nói chỉ hơn phân nửa là bởi vì chỗ ngoài ngàn mét Thiên Lam thành, nơi thuộc về đất Vu tộc cũng có một thành trì!
Thành trì cao chót vót, cũng kinh người, cũng hùng vĩ, màu của nó đỏ tươi!
Giữa hai tòa thành có tường cao vạn mét liên tiếp, hợp thành một con đường. Trên tường thành lấp lóe ánh sáng, vô cùng vững chắc! Nếu chỉ thế thì thôi, bên ngoài Thiên Lam thành còn có mười tám pho tượng khổng lồ, mỗi một pho tượng cao chừng vạn mét, đứng thẳng trên mặt đất, hình dạng khác nhau.
Nhưng pho tượng có thể tồn tại nơi đây nếu nói chỉ là trang trí thôi thì sẽ không ai tin. Bây giờ trong mắt Tô Minh, hắn thấy mười tám pho tượng có bốn tỏa ra ánh sáng âm u quái lạ, chậm rãi di chuyển. Thân hình khổng lồ tràn ngập cảm giác kinh tâm động phách. Đặc biệt là khi chúng nó động, tựa như người khổng lồ đứng trên mặt đất. Tô Minh chính mắt thấy một pho tượng như thế, vung roi dài trong tay. Roi đó rõ ràng là đá chế thành, nhưng bây giờ khi vung lên tựa như rắn dài, phát ra tiếng rít, vung lên máu thịt tung tóe.
Trừ Thiên Lam thành ra Tô Minh còn thấy trên đất Vu tộc, nơi cách Thiên Lam thành không xa, bầu trời trôi nổi một thanh kiếm rất lớn. Kiếm hình thành uy áp cũng khiến không khí bốn phía vặn vẹo. Trên kiếm to tồn tại nhiều điểm sáng trắng nhỏ, có khí lạnh từ kiếm khuếch tán ra.
Bởi vì khoảng cách xa, Tô Minh chỉ có thể thấy trên kiếm vạn mét đứng rất nhiều người, có không ít từ chỗ đó bay ra.
Một hướng khác cũng là ngoài Thiên Lam thành, còn có vật lớn cỡ vạn mét. Đó là một cái gương to lớn. Mặt gương chĩa xuống đất, lưng gương chĩa lên trên, đứng trên nó cũng có không ít thân hình.
Mơ hồ thấy quanh gương không có hư không vặn vẹo, bên cạnh thì biến ảo ra biển cả, phát ra từng tiếng sóng vỗ.
Kiếm to là Hàn Băng Thiên của Thiên Hàn Tông, gương này tức thuộc về Hải Đông Tông!
Đây là mắt Tô Minh thấy, tất cả Man tộc và Thiên Lam thành!
Nhưng trong mắt hắn thấy, phía xa xôi trước mắt mình không chỉ có Man tộc, còn có rậm rạp đếm hoài không hết, dù Tô Minh đứng trên cao cũng khó thấy tận cùng…Vu tộc!
Hắn nhìn thấy Vu tộc cưỡi trên chim muông cánh to, ở trên không trung từ xa xé gió lao đến. Vu tộc như vậy chi chít có hơn vạn.
Còn có Vu tộc đứng trên cá dài giống kiếm. Chúng lao nhanh trên trời tóc bay phần phật, mang theo khí thế hung ác, số lượng cũng không dưới gần vạn!
Còn có các loại mãnh thú to cỡ mấy trăm mét, có thể bay trên trời. Bộ dáng của chúng không giống nhau, quần áo khác biệt, nhưng cùng giống nhau là vô cùng nanh tranh.
Còn có mấy chục con mãnh thú cỡ ngàn mét, ở trên không trung như là thủ lĩnh phát ra tiếng gầm. Mỗi lần chúng bay đi sẽ khiến hư không xuất hiện khe hở chợt lóe, khép lại.
Còn có ở phần cuối, Tô Minh thấy có hai thánh thú Vu tộc chừng vạn mét. Một con là toàn thân tỏa ra ngọn lửa, như kỳ lân to vạn mét, mắt lộ ngọn lửa nhìn Thiên Lam thành. Trên đầu nó đứng một người đàn ông tóc dài màu lửa. Người đàn ông chắp tay sau lưng, mặc kệ tóc bị gió thổi bay, lạnh lùng nhìn phía xa.
Một con khác thì bò cạp cỡ vạn mét, màu xanh bầu trời chỗ có nó bị nhiễm thành màu xanh lè. Trên lưng nó cũng có một Vu nhân, đó là một ông lão!
Nếu chỉ vậy thì thôi. Trên mặt đất còn có nhiều Vu tộc, có thể mơ hồ thấy chừng hơn vạn Vu nhân. Chúng cưỡi các mãnh thú đen chạy nhanh dưới đất. Bộ dạng mãnh thú giống con báo nhưng gầy nhom, lại không cho người cảm giác yếu ớt, dường như chúng nó vốn nên là vậy. Tốc độ cực nhanh, chúng lao hướng Thiên Lam thành.
Sau lưng chúng, đất rung rinh, có gần vạn mãnh thú đại địa khác tồn tại, xé gió lao đến. Mặt sau nữa, Tô Minh thấy người khổng lồ cao từ mấy ngàn đến mấy trăm. Những người khổng lồ chỉ có một cánh tay, mọc ở ngực. Chúng không có đầu nhưng trong lòng bàn tay thì có độc nhãn chớp lóe.
Đứng trên người chúng cũng không phải một Vu tộc mà là bảy, tám người!
Đằng sau nữa là càng nhiều Vu nhân không có mãnh thú, nhưng tiếng gào giết chóc kinh người. Từng tên nhanh nhảy lên vọt hướng Thiên Lam thành.
Còn về phía chót nhất, Tô Minh tinh thần rung động thấy một con thú khổng lồ vạn mét!
Con thú này không bay mà ở dưới đất bò. Bộ dáng của nó là một con rắn to lớn, đôi mắt lạnh lẽo lấp lóe, trên đỉnh đầu nó ngồi một thanh niên. Thanh niên mặc áo dài, tóc dài, bộ mặt nhìn như con gái, cực kỳ xinh đẹp, khóe miệng nhếch nụ cười âm u.
Đó còn chưa phải tất cả điều Tô Minh thấy. Ở mặt sau ba con thú vạn mét, hắn thấy trong vô tận biển mấy, mây đen như khói đen cuồn cuộn, thấy một thu ngư khiến hắn chấn động tinh thần!
Lấy thiên địa làm biển, nhảy lên ở bờ, thân hình kích cỡ lớn ẩn núp trong biển mây, không thể lấy mét tính mà phải lấy bội số!
Lúc trước khi Tô Minh và Ô Đa nghe tiếng ù ù, thanh âm khiến hắn quen thuộc chính là phát ra từ miệng thu ngư.
Trên thu ngư có một cô gái. Không thấy rõ mặt mũi cô gái, chỉ lộ ra cái bóng yêu kiều khi thu ngư nhảy lên xẹt qua biển mây mà thôi.
Tô Minh nhìn thấy trận chiến tranh này, bị rung động. Lần đầu tiên hắn trông thấy loại chiến tranh quy mô lớn như vậy. Trùng kích tâm linh khiến hắn nghẹt thở.
Một lúc sau mắt Tô Minh chợt lóe, tiến lên mấy bước, hóa thành cầu vồng lao tới Thiên Lam thành!
Hắn phải tham gia!
Chương 335: Tham gia chiến đấu!
Sau khi Tô Minh đi thì Hỏa Vượn cũng lao nhanh theo. Lúc nó đi trên người vài chục đầu người tung bay hình thành sát khí cực mạnh lượn lờ xung quanh, khiến con khỉ tựa như bước ra từ suối vàng, khiến người nhìn sẽ kinh sợ.
Một người một vượn xé gió lao tới Thiên Lam thành. Càng tới gần thì xa xăm truyền đến tiếng chém giết rõ ràng thêm, biểu tình của Tô Minh dần biến cực kỳ trầm trọng. Tiếng chém giết hơn chục vạn người cho kẻ nhìn và nghe thấy mang đến rung động, hoặc là tâm hồn tan vỡ và sợ hãi, hoặc là một loại sôi trào máu nóng không thể khống chế.
Tô Minh vừa là người trước, cũng là người sau.
Hắn có nỗi sợ riêng, nhưng chiến ý đè qua sợ hãi. Hắn không đấu vì Man tộc Nam Thần, không vì Thiên Lam, càng không vì Thiên Hàn Tông!
Hắn chiến vì Cửu Phong, chiến vì đường về nhà, chiến vì biến mạnh, chiến vì…chính mình!!!
Theo hắn tới gần, theo tiếng chém giết từ ngoài Thiên Lam Thành truyền đến rõ ràng, Tô Minh và Hỏa Vượn sau lưng đã tới gần Thiên Lam thành. Trước mặt hắn, dưới tòa thành trì hùng vĩ, trong phạm vi Man tộc có một cầu thang uốn lượn, cầu thang dán sát tường thành cho người đi qua.
Giữa không trung thành trì đầy rẫy người Man tộc bềnh bồng, bảo vệ thành này.
Tô Minh và Hỏa Vượn tới gần sớm khiến một số người Thiên Lam thành chú ý, đặc biệt là những người ở giữa không trung trong chiến tranh bảo vệ thành trì.
Họ thuộc về Thiên Lam thành, lúc không ra ngoài tác chiến thì trách nhiệm của họ là bảo vệ cho thành trì an toàn. Bây giờ tuy nói có không ít người đang chém giết trên chiến trường, nhưng có luân lưu, vẫn làm tốt trách nhiệm của mình, bảo vệ.
Theo Tô Minh tới gần, đám người biểu tình bình tĩnh, như là đã sớm quen với chiến tranh. Có mấy người ngoái đầu liếc Tô Minh ở phía xa trên trời một cái.
“Ngăn hắn lại, hỏi xem là bộ lạc nào. Bây giờ là thời kỳ chiến tranh, bất cứ ai cũng không được xâm nhập từ hậu phương!” Trong đó một người có vẻ chức vụ cao lạnh giọng nói.
Khi y vừa nói ra thì hai người bảo vệ Thiên Lam thành ở một bên lập tức chắp tay vâng dạ, xoay người hóa thành cầu vồng lao hướng Tô Minh.
“Người đến hãy dừng bước, báo tên bộ lạc!”
Ngoài Thiên Lam thành phạm vi Man tộc, trên bầu trời hai người bảo vệ bay ra, trong đó một người lạnh lùng nói với Tô Minh từ chân trời phía xa lao nhanh đến.
Tô Minh cũng trông thấy hai người này, sau lưng họ là Thiên Lam thành hùng vĩ. Bây giờ tiếng chém giết đinh tai nhức óc quanh quẩn tám hướng thật lâu không tán đi. Khi Tô Minh cách hai người hơn mười mét thì tạm dừng, chắp tay hướng họ.
“Tô Minh, đến từ Thiên Hàn Tông!”
Hai người bảo vệ liếc Tô Minh một cái, người lúc trước lên tiếng hừ lạnh nói.
“Nói bậy, Thiên Hàn Tông nửa tháng trước đã đến, nếu ngươi là người Thiên Hàn Tông tại sao không cùng tới đây?”
“Trên đường ta có việc nên chậm trễ, thế nên…” Tô Minh đang định giải thích nhưng bị người bảo vệ Thiên Lam đánh gãy.
“Không cần ngươi giải thích, mặc kệ ngươi có lai lịch gì, hiện tại Man Vu đang chiến đấu, không cho phép người lạ tới gần. Đợi trận này kết thúc, nếu thật là Thiên Hàn Tông thì ta sẽ báo vào trong thành, dẫn ngươi tiến vào.” Người vẫn luôn nói chuyện là một gã đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo xanh, trên áo còn nhiễm máu tươi, vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên là mới từ chiến trường luân lưu trở về.
Còn người khác tuổi tác tương tự, cũng mệt mỏi nhưng mắt lấp lóe tia sáng lạnh. Có lẽ tia sáng này không phải đối với Tô Minh mà bởi vì trận chiến.
Tô Minh im lặng, ánh mắt rơi vào đất Vu tộc phía xa. Chỗ đó tiếng chém giết ngập trời. Ở khoảng cách như thế, Tô Minh có thể thấy tại đất Vu tộc, có đầu người Man tộc đang bị một người đàn ông Vu tộc chặt đứt, cái đầu bị gã nâng lên, ngửa đầu gầm xông lên.
Tương tự, trên chiến trường, Vu nhân cũng tử thương vô số. Nhưng đối với đám mãnh thú, thường cần vài người Man tộc vây công mới áp chế được. Từng tiếng thú gầm gừ quanh quẩn trên chiến trường khổng lồ.
Loại chiến tranh này Tô Minh rất muốn tham gia, chỉ có tại nơi dễ dàng lịch lãm tu vi nhất cảm nhận nhiều phen chết sống, mới khiến tu vi của hắn lần nữa đột phá, từ Khai Trần bước vào Tế Cốt!
Nhưng hắn đến muộn rồi. Trong trận chiến này bởi vì hắn tới chậm, mà bây giờ không ai chứng minh được thân phận của hắn, muốn tham gia chiến đấu là điều không thể nào. Dù có người nhận ra, trừ phi là cường giả thế hệ trước Thiên Hàn Tông, nếu là người khác nói, lời nhẹ, không khả năng có tác dụng lớn trong trận chiến này.
“A? Không chịu đi?” Người đàn ông trên áo xanh tràn đầy máu tươi mắt lóe sát khí, âm trầm hỏi.
Bởi vì hai người bảo vệ nói chuyện với Tô Minh quá lâu, khiến mấy người trên Thiên Lam thành nhìn sang. Tô Minh thầm than, lùi mấy bước.
Nhưng khi hắn lùi ra sau thì bỗng nhiên, Thiên Lam thành phát ra tiếng chấn, tiếng chấn kinh thiên động địa. Chỉ thấy giữa không trung Thiên Lam thành bỗng xuất hiện một khe nứt lớn. Khe nứt không phải thực chất mà ở giữa chân thực cùng ảo ảnh, không ngừng lấp lóe.
Giây phút khe hở xuất hiện, những người bảo vệ trong Thiên Lam thành biến sắc mặt. Cùng lúc đó, một giọng nói già nua từ trong Thiên Lam thành quanh quẩn bốn phía.
“Đây là Tuyệt Vu Tư Thần dùng thuật huyễn tưởng sáng tạo ra truyền tống liên tiếp đất Vu tộc. Thuật này không thể công phá, nhưng dù là Tuyệt Vu Tư Thần thì trong nửa năm chỉ có thể thi triển một lần mà thôi. Chiến thắng người đi ra Vu tộc truyền tống, trong vòng nửa năm sẽ không xuất hiện tập kích như vậy nữa! Trì huynh, Nhiễm hữu, Chu lão đệ, đây cũng là vì sao lão phu giữ ba người lại đây không ra chiến trường.”
Theo giọng nói già nua vang vọng, bỗng chốc có bốn bóng người từ trong Thiên Hàn Tông bay ra. Bốn người đó có ba là ông già đầu bạc, người còn lại là trung niên áo đen. Bốn người vừa đi ra, thoáng chốc hình thành áp lực to lớn khuếch tán.
Khoảnh khắc họ đi ra, trong khe hở trên trời phát ra tiếng chấn, triệt để xé rách. Khi khe hở rách toạc, bên trong phát ra tiếng gầm. Có một con giao long dài mấy ngàn mét chui đầu ra, nhoáng người lên vọt ra ngoài khe hở.
Sau giao long là tiếng cười quanh quẩn. Lại thấy trong khe hở bay ra ba người. Hình dạng của ba người giống y đúc, đều là gầy như bộ xương khô, toàn thân đủ đồ án đầy màu sắc không biết là cái gì, tay cầm cốt trượng. Khi chúng bay ra thì có khí đen bỗng khuếch tán.
Giây phút ba người này cùng giao long xuất hiện, bốn người đi ra khỏi Thiên Lam thành cất bước tới gần. Hai bên chẳng nói một lời, tiếng nổ quanh quẩn, đối mặt nhau!
Thoáng chốc trời đất biến sắc, gió mây hỗn loạn, tiếng đùng đùng chấn động tám hướng. Trong khe hở trên trời từng bóng người gào thét chui ra, rõ ràng là Vu nhân. Chỉ chớp mắt, đã xuất hiện tới mấy trăm Vu tộc.
Mỗi một Vu tộc lao ra đều có tu vi không bình thường.
“Giết!!!!”
Những người bảo vệ ở giữa không trung chẳng chút do dự xé gió lao đến, cùng Vu tộc đi ra khỏi khe hở triển khai trận chiến sinh tử.
Trong Thiên Lam thành bây giờ càng có nhiều người vọt lên, thẳng tới chiến trường tuy quy mô nhỏ mà thảm khốc.
Tiếng chém giết kinh người, như thiên địa hôn ám, nhật nguyệt vô quang. Hai người bảo vệ ngăn không cho hắn tham gia chiến đấu bây giờ thì biến sắc mặt, không rảnh để ý Tô Minh nữa, xoay người lao tới chiến trường.
Trận chiến này cách Tô Minh chưa tới năm ngàn mét, mức độ thảm liệt thì mới vừa chém giết đã có tiếng hét thảm truyền ra. Có nhiều người toàn thân vỡ vụn, có một số thân thể chia năm xẻ bảy.
Trong đó có Man tộc, cũng có Vu tộc.
Đây không phải hai người trực tiếp chém giết, đây là chiến trường, mỗi người đối mặt không phải một kẻ địch mà là đông nghìn nghịt, vô số kẻ địch. Khi ngươi giết chết một người thì phải cần thận xung quanh những kẻ không phải Man tộc lao đến các loại thần thông.
Mắt Tô Minh chợt lóe, hắn không tiếp tục lùi ra sau mà trong khi Hỏa Vượn nhe răng gầm gừ định vọt ra thì, tay phải vung hướng Hỏa Vượn. Bỗng chốc Hỏa Vượn vẻ mặt rất là đáng thương bị thu vào trong túi thuộc về nó.
Đây là trận chiến đấu gian khổ, Tô Minh không yên lòng Hỏa Vượn xuất chiến. Con khỉ này một khi giết đỏ mắt thì sẽ điên cuồng, chắc chắn sẽ không may mắn thoát khỏi.
Giây phút thu lại Hỏa Vượn, Tô Minh bỗng bước ra một bước hướng tới chiến trường ngoài năm ngàn mét. Hắn một bước này thân thể nhìn như không động đậy, nhìn như vẫn giữ động tác cất bước, kỳ thật tốc độ đã mở ra đến cực hạn.
Hai người bảo vệ lúc trước ngăn cản hắn, trong đó một người là người đàn ông áo đẫm máu đa số nói chuyện với Tô Minh, bây giờ người này nâng lên năm ngón tay đưa về phía trước. Có năm luồng khí lượn lờ sau lưng, hóa thành năm con nhện đủ màu, đánh cùng Vu tộc lao đến.
Vu tộc cũng không tầm thường, khi chết thì cũng khiến nhện năm sắc nổ tung. Trong tiếng nổ tử vong bắn ra một móng tay, móng xuyên thấu ngực người đàn ông, khiến khóe miệng gã trào máu, lùi ra sau.
Nhưng giây phút gã lùi lại, một rìu chiến xe gió lao tới từ bên cạnh. Đó là một Sơ Vu Vu tộc, nhe răng cười đập xuống một búa. Người đàn ông người bảo vệ ánh mắt đốt cháy điên cuồng, như muốn tự bạo, dù có chết cũng quyết phải giết thêm mấy người. Đột nhiên không khí bên cạnh gã vặn vẹo, thân hình Tô Minh bỗng xuất hiện.
Theo Tô Minh xuất hiện, trán lóe tia sáng xanh, giáp Thần Tướng trên người bỗng biến hóa. Giây phút người đàn ông chém ra một búa thì một kiếm của hắn xé gió lao đi.