Cầu Ma Audio Podcast
Tập 58 [Chương 286 đến 290]
❮ sautiếp ❯Chương 286: Người Cửu Phong xông Bắc Cương!
Hổ Tử như mãnh hổ xuống núi, chân đạp đất, tuyết bay lên, khiến xung quanh biến mông lung. Nhưng trong hư ảo bóng dáng gã bỗng lao ra, tay phải cầm chiến phủ to lớn. Lúc trước Tô Minh chưa từng thấy qua nó, cây búa rỉ sét, nhưng búa lại là do xương thú làm thành.
Theo Hổ Tử lao ra, mơ hồ có tiếng hổ gầm vọt vào trong cửa Bắc Cương bộ lạc.
Nhị sư huynh khí thế như sóng thần, bước ra một bước chấn động mặt đất. Bước chân đạp xuống, bông tuyết văng khắp nơi. Dưới chân y xuất hiện sắc xanh, chỗ đó quái dị mọc đầy cỏ xanh.
“Các ngươi thật không có lễ phép. Ta tôn trọng các ngươi mà lại đối xử với ta như vậy, khinh người quá đáng!” Nhị sư huynh vẻ mặt giận dữ, không còn nụ cười. Trong lúc tiến tới trước tay phải nâng lên, vung hướng đám người lao lên ngăn cản vì người Cửu Phong xâm nhập.
Phất tay một cái, tuyết trắng mênh mông xuất hiện sắc xanh, khuếch tán từ người ba tộc nhân Bắc Cương bộ lạc vẻ mặt dữ tợn.
Chỉ khoảnh khắc, dưới chân ba tộc nhân Bắc Cương bộ lạc vọt tới bỗng xuất hiện một mảnh cỏ xanh, lấy tốc độ quái dị tràn ngập trên người chúng. Khi ba người tới trước mặt Nhị sư huynh thì toàn thân mọc đầy cỏ, mặt xám như tro tàn, giữ động tác giãy dụa đó đông cứng lại.
“Nhị sư huynh, không phải chúng không lễ phép mà tại chúng ta đội khăn. Bà nội nó, dù ai thấy chúng ta tới, coi như ngươi khách sáo hơn, chúng đều biết chúng ta đến làm gì thì lễ phép với ngươi làm quái gì?!” Hổ Tử ở không xa quét búa, không quên ngoái đầu rống với Nhị sư huynh vài câu.
Nhị sư huynh ngẩn ra, bản năng sờ khăn trên mặt, lắc đầu, cảm thán thở dài.
“Không thành công hãm hại Công Tôn Hổ, coi như hắn may mắn.”
Bên Tô Minh, hắn biểu tình bình tĩnh, chỉ có mắt phải lộ sát khí, tiến lên trước. Hắn không có khí thế kinh người như Nhị sư huynh, không có uy nhiếp bá đạo như Hổ Tử, nhưng trong tay hắn cầm thanh kiếm màu xanh, trên mũi kiếm lượn lờ tia điện. Trước mặt có ba người xé gió lao đến, Tô Minh mặc kệ chúng. Giây phút lướt qua nhau, Tô Minh tăng nhanh tốc độ, từ khoảnh khắc hai bên lướt qua, trên cổ ba người kia lập tức phun máu, đầu rơi xuống đất.
Tô Minh bình tĩnh cầm kiếm tiến tới trước.
Chỗ ba người Tô Minh đứng là trong cửa Bắc Cương bộ lạc, dưới hai pho tượng lệ quỷ to lớn. Sau lưng họ là địa nguyên tuyết mênh mông, gió rét rít gào.
Trước mặt họ là Bắc Cương bộ lạc liếc mắt nhìn không thấy biên giới. Từng tiếng trống trận thùng thùng vang, truyền ra từ chỗ sâu trong Bắc Cương bộ lạc. Tiếng trống trận trầm thấp toát ra cảm giác áp lực, vang vọng, hiển nhiên là thông báo cho toàn tộc, có cường địch đến.
Từng bóng người lao ra khỏi bộ lạc xông thẳng đến đây. Xung quanh ba người Tô Minh có không ít tộc nhân bình thường của Bắc Cương bộ lạc. Họ khác với những người thường Tô Minh đã thấy. Trên mặt họ không có nhiều kinh sợ, thậm chí rất ít người hoảng loạn rời đi. Tối đa là họ lùi một chút, chừa đủ khoảng cách, đứng đó lạnh lùng nhìn ba người Tô Minh.
Bóng người từ bộ lạc lao nhanh ra có rất nhiều, nhìn thoáng qua chừng vài chục người. Bây giờ chúng xé gió tới gần, tự chia thành ba phần thẳng tới Tô Minh, Hổ Tử và Nhị sư huynh.
Hổ Tử nhếch môi cười, uống hớp rượu lớn, nhoáng người lên bước ra, bỏ búa sang bên cạnh, duỗi đôi tay ngửa đầu phát ra tiếng rống.
“Nhập…mộng!”
Tiếng rống kinh thiên động địa khiến tộc nhân Bắc Cương bộ lạc chia thành ba phần ai cũng ngây ra. Nhưng chúng ngây người chỉ là khoảnh khắc. Chỉ thấy vang tiếng ngáy ngủ, Hổ Tử giống như lúc trước giúp Tô Minh đối kháng Tư Mã Tín, gục người ngủ say như chết.
Tô Minh vẻ mặt là lạ. Nhị sư huynh ở bên cạnh thở dài, nhoáng người lên đá vào người Hổ Tử một cước.
Đá một cái Hổ Tử lập tức mở mắt ra, nhặt lấy búa bên cạnh, vẻ mặt lúng túng.
“Lão tam, đừng hở chút là…nhập mộng.” Nhị sư huynh lắc đầu, đi hướng mười mấy bóng người Bắc Cương bộ lạc, đôi tay nâng lên, lập tức hai tay đầy sắc xanh mạnh ấn mặt đất.
Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!
Tuyết nhanh chóng hòa tan, hiện ra từng mảng cỏ xanh, quái dị sinh trưởng, khiến xung quanh như biến thành thảo nguyên. Giây phút tộc nhân Bắc Cương bộ lạc xông tới chỗ Nhị sư huynh, cỏ xanh trên mặt đất đứt đoạn, như từng mũi tên nhọn bắn hướng mấy người đó.
Hổ Tử thì bởi vì tức giận chuyện vừa nãy, vung búa đánh với mười mấy người kia. Lần đầu tiên Tô Minh trông thấy Hổ Tử dũng mãnh như vậy. Người này không thèm để ý đau đớn, không để ý bị thương, dựa vào hung hãn vô cùn, tựa mãnh hổ xông vào đám người, chém giết.
Càng khiến Tô Minh nhìn chăm chú là trên người Hổ Tử mỗi khi bị công kích đều lóe ánh sáng, dường như không có việc gì. Trên người gã như có một tầng áo giáp không thấy được, khiến tất cả tổn thương rơi vào người gã đều không đau không ngứa.
Hổ Tử ngửa đầu cười to, chém giết hai mắt đỏ rực, cuối cùng duỗi tay ra định làm động tác nhập mộng thì bị Nhị sư huynh ở một bên ho khan, cắt đứt động tác của Hổ Tử.
Bên Tô Minh, hắn tiến lên một bước. Những tộc nhân Bắc Cương bộ lạc tu vi không tầm thường. Nhưng khoảnh khắc chúng tới gần, lấy Tô Minh làm trung tâm, tia chớp đánh ra, bỗng khuếch tán tám hướng. Tia chớp đến quá đột ngột, tất cả người bị đánh trúng đều tạm ngừng.
Giây phút chúng tạm ngừng, Tô Minh lao nhanh ra, ánh sáng xanh quét ngang, mười mấy cái đầu người bay lên theo giọt máu.
“Trác Qua đi ra!!!” Sau khi giết mười mấy người, Tô Minh ngửa đầu phát ra tiếng gầm hướng Bắc Cương bộ lạc.
Dư âm tiếng gầm còn chưa tan, Hổ Tử ở một bên trên người xuất hiện tiếng *két két* tan vỡ, từng tiếng nổ kinh người. Chỉ thấy người Hổ Tử như có một tấm gương trong suốt vỡ tan tành. Vô số mảnh vỡ lấy gã làm trung tâm quét bốn phía, khiến những người xung quanh kêu thảm thét, cả người thủng lỗ chỗ, đều rút lui.
“Bà nội nó, đây là sáng tạo mới nhất của Hổ gia gia nhà ngươi, hộ giáp vô địch!” Hổ Tử đắc ý ngửa lên trời gầm một tiếng.
“Trác Qua đi ra!!!”
Chính lúc này, Nhị sư huynh thong thả vỗ bông tuyết trên quần áo. Trước mặt y là mười mấy cái xác toàn thân bị cỏ xanh xuyên thấu. Y nghiêng đầu, mỉm cười nhìn sâu trong Bắc Cương bộ lạc, cũng rống ra câu này.
“Trác Qua đi ra!!!”
Thanh âm ba huynh đệ trong khoảnh khắc dung hợp lại, hình thành sóng âm ngập trời đánh tám hướng.
Xung quanh các tộc nhân Bắc Cương bộ lạc bình thường không thể giữ biểu tình bình tĩnh nửa, biến đổi kịch liệt.
“Tế Cốt!!! Người dùng cỏ giết người, hắn là cường giả Tế Cốt!!!”
“Gã đàn ông cầm búa trên người có gì đó mà chống được nhiều công kích như thế, cuối cùng như là tự nổ nhưng lại tổn thương được tộc nhân chúng ta!”
“Còn có cái tên quanh người chớp động ánh sáng xanh, tia chớp lượn lờ, người này tu vi không cao nhưng tốc độ cực nhanh. Nhưng nhìn thì chắc tu vi của hắn yếu nhất!”
Giữa Bắc Cương bộ lạc, cách đám Tô Minh khoảng vạn mét, nơi này có rất nhiều kiến trúc băng ốc, tiếng chém giết lờ mờ truyền đến từ cửa chính bộ lạc, vang đến nơi này thì đã yếu nhiều.
Nơi này tồn tại vô số tộc nhân Bắc Cương bộ lạc, họ biểu tình lạnh lùng, dường như chẳng thèm quan tâm phía trước chiến đấu.
Trong rất nhiều kiến trúc giữa Bắc Cương bộ lạc, có một băng ốc rõ ràng cao hơn mấy phòng ốc khác nhiều, có một đống lửa, bên đống lửa ngồi ba người.
Đây là ba người đàn ông trung niên, đều có tóc dài đến phần eo. Tóc dài được tết thành bím, xem không có cảm giác rối loạn. Bọn họ biểu tình thản nhiên ngồi đó, bên cạnh có phó tòng đang nướng một con thú nhỏ, thỉnh thoảng bôi ít gia vị.
“Ta cá không đến.” Một trong ba người bình tĩnh nói.
“Cái này không tính, đương nhiên chúng không qua được rồi. Lúc trước nói là thời gian, ta cá một tiếng đồng hồ, đầu ba người này sẽ bị treo trên cửa.” Một người khác mỉm cười nói.
“Như vậy đi, ta cá hai tiếng, ta xem cái người am hiểu cỏ xanh không tệ, người này chắc có thể sống lâu hơn chút.”
“Nếu vậy thì ta cá nửa tiếng vậy. Đừng quên mặt trước tuy nói là tộc lệ thuộc cư ngụ, không có chiến sĩ Quỷ Đài bộ lạc chúng ta, nhưng hôm nay đi tuần tra dẫn đội chính là Du Lâm. Hắn có tu vi gần bằng chúng ta, ta còn nghe nói tiễn khí của hắn đã có một tơ đen, quỷ của hắn cũng sắp tới lần lột xác thứ hai rồi.”
Ba người nói chuyện có vẻ như việc xảy ra ở đầu bộ lạc chẳng đáng để trong lòng, ngược lại còn lấy đó làm vui, cá cược.
Ngay lúc ba người đang nói chuyện thì sau lưng họ, giữa Bắc Cương bộ lạc, một gian nhà khác với băng ốc khác truyền ra giọng âm trầm.
“Ta cá ba người đều sống sót, để ta đích thân uống máu chúng, nhổ tóc chúng! Tặng cho đệ đệ không nên thân của ta, Trác Qua!”
Giọng nói xuất hiện khiến đốm lửa ba người vây quanh chợt yếu đi, như là không dám tùy tiện đốt cháy. Ba người lập tức đứng dậy, quỳ lạy hướng băng ốc đó, biểu tình thành kính lộ ra cuồng nhiệt.
Giữa Bắc Cương bộ lạc mà còn như vậy, càng đừng nói tới cuối bộ lạc tồn tại ở tuyết nguyên. Tộc nhân có thể cư ngụ tại đó có thân phận địa vị rất cao quý. Cuối Bắc Cương bộ lạc, bây giờ trừ tiếng trống trận quanh quẩn ra hoàn toàn tĩnh lặng, chẳng truyền đến tiếng chém giết nào.
Nơi này có mấy trăm gian nhà, mỗi một gian đều truyền ra hơi thở không yếu chút nào.
Chương 287: Nhập mộng!
Phần cuối cùng mấy trăm gian nhà tức là tận cùng tuyết nguyên, dưới tận cùng là vực sâu vạn mét. Vực sâu này bị tuyết nhuộm thành sắc trắng, mép vực xây một băng ốc, bên nhà có một cây to màu trắng nhưng lại mọc lá đen. Trên thân cây do từng khe hở hợp thành khuôn mặt người nhắm mắt.
Dưới vực là Bắc Cương bộ lạc, một phần khác tồn tại ngoài bình chướng này!
Nếu có thể đứng ở mép vực nhìn xuống dưới, có thể thấy bên dưới một phần khác của Bắc Cương bộ lạc là một tòa thành trì!
Trên tuyết nguyên, đầu Bắc Cương bộ lạc, đây là đại bộ phận mà chính Bạch Tố cũng không biết. Chỗ này tuy cư trụ là người Bắc Cương bộ lạc nhưng không phải là Quỷ Đài bộ lạc!
Nơi này cư ngụ là một số bộ lạc năm đó vì Thiên Hàn đại bộ lạc cường thế không thể không quy hàng, họ cùng Quỷ Đài chung một chỗ hình thành Bắc Cương.
Trong Bắc Cương bộ lạc kỳ thật tồn tại huyết mạch vài bộ lạc, trong đó Quỷ Đài mạnh nhất. Cho nên Quỷ Đài bộ lạc đạt được quyền cai quản, đời đời nếu có Man Công được sắc phong thì đều đến từ Quỷ Đài.
Đến nay đã mấy năm, tuy huyết mạch truyền thừa nhạt đi nhưng Quỷ Đài bộ lạc mạnh mẽ, không phải người của Quỷ Đài bộ lạc chỉ có thể ngụ ở đầu bộ lạc, điều này có liên quan đến tập tục Quỷ Đài. Bọn họ cho rằng đằng trước là thứ yếu, hậu phương mới là chính.
Giờ phút này, đầu Bắc Cương bộ lạc, trên mảnh đất bộ lạc bao la ngàn dặm có một người đàn ông trung niên mái tóc dài đến eo, vẻ mặt âm trầm mặc da thú, tay cầm cung to bằng xương, cung lượn lờ khí thể xanh, lờ mờ thấy bên trong có một tơ đen.
Sau lưng gã đứng gần trăm tộc nhân Bắc Cương bộ lạc, nhưng trong tay họ không có cung, bởi vì đám người đó không phải tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc!
Nhưng họ vẫn nghe theo lệnh của người đàn ông cầm cung. Tại Bắc Cương bộ lạc, có thể cầm cung là việc đáng tôn kinh.
Bây giờ người đàn ông trung niên ánh mắt như điện nhìn cách mấy ngàn mét, ba người Tô Minh đang đấu với mấy chục Man Sĩ Bắc Cương bộ lạc, khóe miệng cong lên nụ cười khinh thường.
“Năm đó nếu không phải Thiên Hàn đại bộ lạc dùng thủ đoạn đê tiện, hiện giờ Thiên Hàn Tông nên sửa tên thành Quỷ Đài Tông mới đúng.” Người đàn ông âm trầm nói, cung lượn lờ khí xanh như đáp lời gã.
“Du Lâm đại nhân, bọn họ tìm Trác Qua…” Bên cạnh gã đàn ông trung niên, một người đàn ông Bắc Cương bộ lạc nhỏ giọng nói.
“Ý ngươi là họ tìm tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc ta, cho nên tộc nhân của ngươi không cần chống đối?” Người đàn ông trung niên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn gã đàn ông lên tiếng.
Hiển nhiên địa vị của gã đàn ông cũng không tầm thường. Nhưng bây giờ dưới ánh mắt của Du Lâm, đặc biệt là cung trong tay gã, mặt trên có khí lam hóa thành quỷ ảnh đang há mồm như không tiếng động gầm lên.
Trán gã đàn ông dần toát mồ hôi, cúi đầu nói.
“Hạ tộc không dám…”
“Không dám thì câm mồm cho ta!” Ánh mắt Du Lâm càng lạnh.
“Nhưng mà…đại nhân!” Gã đàn ông cắn răng, mạnh ngẩng đầu, nhìn Du Lâm.
“Lấy tu vi của đại nhân, thêm vào quỷ của ngài, nếu bây giờ ra tay thì có thể khiến tộc nhân ta ít chết hơn! Đây không phải ý một mình ta mà mấy tộc khác cũng vậy.”
Tim gã đàn ông đập nhanh. Nếu không phải gã thấy chiến sĩ tộc nhân chết không ít, quá đau lòng thì đã không mở miệng.
Du Lâm nhìn gã đàn ông, lát sau khóe miệng lộ nụ cười nhạt, nâng lên tay phải, vỗ vai gã đàn ông.
“Nói hay lắm! Trận hài kịch này cũng nên kết thúc!” Tay phải Du Lâm chỉ hướng đám Tô Minh cách mấy ngàn mét.
“Tất cả chiến sĩ đầu Bắc Cương bộ lạc, hãy tiến lên lấy đầu ba người này cho ta! Ai không lên tức bị xử tội phản tộc!”
“Đại nhân!!!” Gã đàn ông đông cứng, nhíu mày.
“Làm theo hoặc chết.” Du Lâm nheo mắt, trong mắt có sát khí.
Gã đàn ông im lặng, cắn răng gầm một tiếng, nhảy người lên, lao thẳng đến mấy ngàn mét. Sau lưng gã gần năm tộc nhân Bắc Cương bộ lạc im lặng theo sau. Gần trăm người vọt tới, ở trong bộ lạc như hóa thành nước lũ lao thẳng đến đám Tô Minh.
Cùng lúc đó, từng tiếng gầm vang vọng trong phạm vi đầu Bắc Cương bộ lạc.
Có càng nhiều Man Sĩ bộ lạc hóa thành từng cái bóng lao tới ba người Tô Minh!
Khi tất cả Man Sĩ đầu Bắc Cương bộ lạc này lao ra thì Du Lâm liếm môi nhìn tình hình.
“Giết đi, khó khăn lắm mới có cơ hội này. Lần này có lẽ quỷ của ta sẽ có đủ máu thịt hoàn thành lần lột xác thứ hai…”
Chỗ cửa Bắc Cương bộ lạc, Tô Minh, Hổ Tử và Nhị sư huynh tựa như ba vệt sáng xẹt qua. Đi tới đâu hễ có ai ngăn cản thì đều bỏ mình. Sau lưng họ, mặt đất phủ đầy cỏ xanh, trên cỏ trừ máu ra còn có mấy chục cái xác.
Hổ Tử đã giết đỏ mắt, uống rượu, vung búa, trên người gã không biết có bao nhiêu áo giáp vô hình. Bây giờ gã xông tới trước nhất, gầm rống, chẳng thèm để ý từng đòn công kích rơi trên người.
Nhị sư huynh thì ôn hòa hơn, không có động tác máu me như vậy. Nhưng y không cần ra tay, thường có người tự động tới chỗ y, chưa tới gần thì đã biến thành người thực vật, tắt thở.
Bên Tô Minh, mắt phải đậm sát khí, ngoài người có tia điện quanh quẩn. Hễ ai va chạm với tia điện, chỉ cần khựng người một giây thôi, vậy chờ đợi người đó chính là đầu người bay ra.
Trong tay Tô Minh cầm Kiếm nhỏ xanh không ngừng nhỏ giọt máu tươi. Dù Tô Minh nhắm mắt, dựa vào thần thức là có thể cảm giác tất cả động tác bên người. Thậm chí trong lúc tiến lên, hắn có thể quan sát bên Hổ Tử và Nhị sư huynh, trong bình tĩnh lộ thong dong.
“Nhị sư huynh, người nơi này không phải tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc.” Tô Minh vừa chạy vừa từ từ nói.
“Tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc không xuất hiện vậy chúng ta giết tới khi chúng ra mặt là được.” Nhị sư huynh mỉm cười tiến lên.
Gần như là ba sư huynh đệ Tô Minh thỏa thích tàn sát, chớp mắt tiến vào đầu Bắc Cương bộ lạc thì bỗng nhiên truyền đến từng tiếng gió rít. Chỉ thấy hơn một trăm Man Sĩ lao nhanh đến.
Dẫn đầu có bảy người, mỗi người tu vi không kém gì Tử Xa, bây giờ tới gần, bầu trời âm u chiếu rọi rậm rạp tràn đầy.
Sau đám người đó, vị trí mấy ngàn mét, thần thức của Tô Minh lập tức nhận ra có một người đang nhìn chỗ này, khóe miệng treo nụ cười tàn nhẫn, tay cầm cây cung to, tóc dài đến eo!
Giây phút hơn một trăm người lao đến, mắt Nhị sư huynh chợt lóe, đang định bước ra thì Tô Minh nâng lên bước chân, Hàm Sơn Chuông trong người ẩn hiện.
Chớp mắt này xảy ra rất nhiều chuyện, hơn một trăm Man Sĩ điên cuồng lao đến, phương xa Du Lâm mắt đầy mong chờ và khát vọng. Khí xanh trên cung trong tay gã kịch liệt lung lay, quỷ ảnh hai mắt lộ ra tham lam và khát máu.
Bảy người phía trước nhất vẻ mặt không cam lòng nhưng không thể không ra tay.
Sau lưng Tô Minh, một luồng khói đen lao nhanh tới gần, đằng sau khói đen còn có một ông lão gầy gò đang chắp tay sau lưng từng bước một tiến tới.
Hình ảnh này trong chớp mắt bởi vì một việc mà ngừng lại!
Hổ Tử ở đằng trước nhất, giây phút hơn một trăm Man Sĩ đến, gã thả lỏng búa. Búa bùm một tiếng rơi trên mặt tuyết. Hồ lô rượu trong tay trái của gã không còn rượu, nhưng gã vẫn đặt nó bên miệng, như uống một hớp lớn rồi buông tay.
Hồ lô rượu rơi xuống đất, trong quá trình rơi đôi tay Hổ Tử mở ra, đôi mắt nhìn trời.
“Nhập…mộng…” Gã thì thào mãi đến khi thanh âm hóa thành tiếng rống điếc tai. Tiếng rống vang vọng bao phủ ngàn mét bên trên Bắc Cương bộ lạc. Thanh âm quanh quẩn, hồ lô rượu rơi xuống đất phát ra tiếng bùm.
Thanh âm truyền ra như là trùng hợp, Hổ Tử nhắm mắt lại. Khoảnh khắc nhắm mắt, áp lực khó miêu tả lấy thân thể gã làm trung tâm quét bốn phương. Mùi rượu nồng đậm lan tràn, có tiếng *ùng ục* khuếch tán.
Thanh âm và mùi rượu lan tới đâu là khiến Tô Minh trợn to mắt, hít ngụm khí. Hơn một trăm Man Sĩ xông lên thân thể từng tên khựng lại, vẻ mặt mê mang, không ngừng lần lượt nhắm mắt lại, người ngã xuống. Trong khoảnh khắc, ngàn mét đầu Bắc Cương bộ lạc trở thành mảnh đất trầm miên. Trừ Nhị sư huynh và Tô Minh ra, tất cả sinh linh đều nhắm mắt, hôn mê.
“Nhập…mộng…” Tô Minh thì thào.
Hắn nhìn Hổ Tử, bây giờ gã đứng đó, nhắm mắt, như đang ngủ say.
“Lão tam thành công!!!” Nhị sư huynh ngẩn ra sau đó phát ra tiếng cười to vui sướng.
Nhưng khi Nhị sư huynh vừa cất tiếng cười thì tiếng rít sắc bén mang theo sát khí khó tả từ mấy ngàn mét truyền đến, đó là một mũi tên!
Một mũi tên lượn lờ khí lam, khói lam phiêu đãng hóa thành lệ quỷ dữ tợn, lệ quỷ quấn quanh mũi tên, lấy tốc độ khó hình dung lao tới…Hổ Tử!
Mũi tên này xẹt qua đâu là mặt đất có vết nứt, thậm chí mấy kiến trúc và tộc nhân Bắc Cương bộ lạc cản đường đi đều nổ tung. Kiến trúc sụp đổ, máu thịt biến thành bộ xương, tất cả đều bị một mũi tên hấp thu, như tia chớp trở thành âm vang trên bầu trời.
Ngoài mấy ngàn mét, tay Du Lâm còn nâng lên, gã thả dây cung run run còn phát ra tiếng vù vù, vẻ mặt dữ tợn xen lẫn phẫn nộ.
Tất cả trở nên mơ hồ trước mắt Tô Minh, duy nhất tồn tại chính là Hổ Tử nhắm mắt và mũi tên xé gió lao đến. Hắn và Nhị sư huynh bên cạnh chẳng hề trao đổi nhưng hai người như biết ý nghĩ của đối phương, làm ra hai hành động khác nhau!
Tô Minh bước ra một bước, thân hình như xuyên thấu hư vô thẳng tới Hổ Tử.
Nhị sư huynh cũng bước ra một bước, phương hướng không phải Hổ Tử mà là…Du Lâm cầm cung vẫn đang ù ù rung lên ở phía xa!
Chương 288: Thiên Hàn nổi gió
Tốc độ của Tô Minh trong chớp mắt này đạt tới mức độ khó tin. Du Lâm luôn cho rằng dù tên của mình không nhanh nhất trong bộ lạc nhưng tuyệt đối nhanh hơn tốc độ của Man Sĩ rất nhiều.
Người mình muốn giết, trừ phi chuẩn bị né từ trước, bởi vì quá trình cung bắn ra tên nên có khả năng tránh được.
Nhưng nếu bản thân không có điều kiện đó, người ngoài cứu viện, bởi vì tên đã rời cung, trong chớp mắt đó, gã tự tin không người cứu được.
Khi thấy hành động của Tô Minh, trong đầu Du Lâm hiện ra trừ ý nghĩ đó còn có trào phúng và khinh miệt.
Nhưng châm chọc vừa xuất hiện thì lập tức đông lại, bị không thể tin và rung động thay thế.
Tô Minh bước ra một bước, ở trong mắt Du Lâm xuất hiện hai bóng người. Một người còn ở phía xa giữ động tác bước ra, còn người kia cực kỳ quái dị đã xuất hiện trước người Hổ Tử nhắm mắt. Khoảnh khắc xuất hiện cũng là lúc mũi tên của gã xé gió bay đến.
Gã chính mắt thấy người thanh niên mắt phải sát khí ngập trời, mắt trái lạnh lùng bình tĩnh này nâng lên tay phải, như là vẽ tranh hướng tới mũi tên đến gần, hướng tới quỷ ảnh dữ tợn do khí lam hình thành, vẽ một nét.
Nét này theo Du Lâm thấy dường như cả thế giới bỗng biến mất, chỉ còn lại quỹ tích nét vẽ, một nét hình cung.
Dường như quỹ tích này mở cánh cửa giao hòa giữa trời và đất, khiến khoảnh khắc này, trời đất hợp thành một, khiến khoảnh khắc này, gió mây biến sắc, khiến khoảnh khắc này, trở thành đốm lửa vĩnh hằng bất diệt.
Một đường vạch qua, ngón tay Tô Minh xẹt qua mũi tên. Mũi tên lặng lẽ bỗng tách thành hai. Giây phút hóa thành hai nửa, vỡ ra từng tấc, không ngờ biến thành bụi phấn.
Một nét rơi xuống, bi thương tràn ngập bốn phía, nảy sinh tại tinh thần mọi người nhìn thấy đường nét này khiến đôi mắt Du Lâm có mê mang và trống rỗng. Thân thể gã run rẩy, mắt trái chảy ra vệt máu. Khóe miệng gã trào máu, tinh thần nổ tung. Cảm giác bi ai này khiến lòng nổi lên đau thương, vượt xa thân thể chịu đựng, dường như bị thiên địa đè ép, bị thiên địa bài xích.
Giây phút nét này rơi xuống, thanh âm mơ hồ lúc trước khi Tô Minh ở Vu tộc nay lần nữa xuất hiện. Lần xuất hiện này không phải ở trong lòng hắn, mà là tại thiên địa mênh mông, tang thương vang vọng bốn phía.
“Ta xuất sinh chi sơ còn không có…”
“Ta xuất sinh sau man đã suy…”
“Thiên bất nhân hề tương loạn ly…”
“Địa bất nhân hề khiến Ô Sơn ta thương…”
“Can qua khởi hề nguyệt toái phân phi…”
“Mạch vu nam hề gia lộ ai bi…”
Tô Minh ngẩng đầu, tàn ảnh phía xa của hắn đã biến mất. Khoảnh khắc ngẩng đầu, một nét rạch vỡ mũi tên, rạch qua thân quỷ ảnh xanh.
Quỷ Ảnh phát ra tiếng hú thê lương, dường như là tuyệt vọng trước khi chết, như là nhận ra sự việc không thể tin tưởng, giãy dụa muốn lùi ra sau. Trong quá trình lui về, có thể thấy biểu tình quỷ ảnh lộ ra cầu xin, lộ ra cực kỳ kinh sợ.
Nhưng khi ngón tay Tô Minh xẹt qua, các loại biểu tình theo thân thể tan thành mây khói.
Quỷ, chết.
Khoảnh khắc một nét của Tô Minh hạ xuống, tên vỡ, diệt quỷ, giữa Bắc Cương bộ lạc, trong băng ốc ba người kia quỳ lạy vọt ra một người.
Người này thân thể thấp bé, nhìn giống con nít, nhưng mặt thì lại là tục tằng, tóc dài có lẽ vì chiều cao nên tha trên mặt đất.
“Man Thần Biến.” Người này biểu tình nghiêm trọng.
“Lấy cung của ta tới.” Người lùn chậm rãi nói.
Cùng lúc đó, cuối Bắc Cương bộ lạc yên tĩnh, từng băng ốc đột nhiên khí thế bùng nổ, tựa như bị một chỉ của Tô Minh lôi kéo, mặt nước bình tĩnh dấy lên sóng to.
Chỗ chiến trường, Du Lâm mặt tái nhợt, thân thể lung lay hộc ra bãi máu. Tay nắm cung run bần bật, mắt có tơ máu, nhưng tơ máu xuất hiện lại không thể cho gã động lực phẫn nộ, chỉ có thể hóa thành nỗi kinh sợ vô hạn.
Giây phút gã lảo đảo lùi, gã thấy phía xa Tô Minh nghiêng đầu nhìn mình, trong mắt lộ ra vô tình, lộ ra lạnh lẽo tận xương.
Đây là trong đời gã nhìn thấy ánh mắt cuối cùng. Một thân hình cuối cùng, một bóng dáng đi ra sau lưng, tay lạnh lẽo nhẹ nhàng xẹt qua cổ gã, mang đi một cái đầu người tóe máu.
Nhị sư huynh vẻ mặt ôn hòa, cầm cái đầu Du Lâm, nhìn Tô Minh, trên mặt lộ nụ cười và tán thán.
“Để hắn ngủ một lát đi, tại đây hắn sẽ không bị thương.” Nhị sư huynh nói, ánh mắt rời khỏi người Hổ Tử, xoay người nhìn Bắc Cương bộ lạc phía xa.
“Tiểu sư đệ, một bút này đã đặt tên chưa?”
“Còn chưa.” Tô Minh khẽ nói.
“Gọi là Man Thương đi.”
Tô Minh im lặng giây lát, gật đầu.
“Ta mong đợi có một ngày ngươi có thể sáng tạo ra khúc Man Thương hoàn chỉnh, dùng Huân thổi ra.”
Trong lúc Nhị sư huynh và Tô Minh nói chuyện thì hai người đã hóa thành cầu vồng, lao nhanh hướng sâu trong Bắc Cương bộ lạc. Đi qua đâu không còn ai dám ngăn cản. Dù là các Man Sĩ rải rác bây giờ đều lùi ra sau, khiến Tô Minh và Nhị sư huynh tốc độ tăng nhanh.
Chốc lát sau họ đã đi tới lằn ranh đầu và giữa Bắc Cương bộ lạc. Tại đây, họ thấy ngoài ngàn mét, giữa Bắc Cương bộ lạc, cũng chính là Quỷ Đài bộ lạc.
Cũng nhìn thấy trong bộ lạc ngoài băng ốc, ba người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn qua, nâng lên cung trong tay, từng đợt khói lam lượn lờ, từng con quỷ gào thét vang vọng. Ngoài ra, sau lưng ba người, có một người thấp bé nâng lên cây cung lớn gần bằng nửa người gã.
Cung bị người này đâm vào mặt đất, nắm dây cung chậm rãi kéo căng. Khói đen đậm đặc sinh ra, chớp mắt ở giữa không trung hóa thành một lệ quỷ dữ tợn gầm hướng Tô Minh.
Còn chưa kết thúc, trong bộ lạc giữa Bắc Cương bộ lạc, bây giờ xuất hiện mấy chục bóng người, mỗi người đều có tóc dài ngắn khác nhau, trong tay cầm một cây cung đang kéo căng.
Sát khí lãnh liệt ngưng tụ trong vùng đất này.
“Nhị sư huynh, sau Man Thương ta còn có thức thứ hai, huynh cũng đặt tên giúp ta đi.” Tô Minh nói, tiến lên một bước.
Khoảnh khắc bước ra, thân hình hắn xuất hiện ngoài năm mươi mét. Tốc độ nhanh đến không cách nào hình dung. Giây phút xuất hiện ngoài năm mươi mét, tám vòng băng trên đôi chân hắn bùm một tiêng nổ một cái.
Tốc độ trong khoảnh khắc tăng vọt.
Vòng băng nổ khiến sắc mặt Nhị sư huynh chấn động.
“Không ngờ tiểu sư đệ luôn mang nó.”
Vòng băng thứ nhất nổ khiến Tô Minh có cảm giác khoảnh khắc thân thể giảm bớt trọng lượng rất nhiều. Bỗng nhiên nhẹ đi, tốc độ của hắn lấy thời gian năm mươi mét đã lao vọt ra một trăm mét.
Chương 289: Trời tối rồi
Gió từ đâu tới?
Gió từ đây thổi!
Tô Minh sắc mặt bình tĩnh, trừ mắt trái sát khí. Khi mũi tên đen và quỷ ảnh dữ tợn bên trên nó xé gió lao tới, trên người hắn, hai vòng băng cuối cùng nổ tung!
Tám vòng băng trên đường vỡ sáu cái, mỗi vỡ một cái thì tốc độ của Tô Minh vượt qua trước kia, tăng đến trình độ khó tin. Giờ phút này, khi hai vòng băng cuối cùng vỡ ra, thế giới trước mắt Tô Minh, mũi tên đen cũng tốt, quỷ ảnh khói đen bên trên cũng thế, hoặc là xung quanh xuất hiện các tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc giữa Bắc Cương bộ lạc, tất cả ở trong mắt Tô Minh như đứng lại.
Mũi tên đen kia như đọng lại trong không trung, dường như không động đậy. Cả thế giới dường như chỉ mình Tô Minh động. Hắn đi tới trước, đi qua mũi tên đen, đi qua quỷ ảnh dữ tợn, đi tới trước mặt anh của Trác Qua, người lùn.
Đó là một cường giả có thể so với hậu kỳ Tế Cốt Cảnh. Dù không phải là hậu kỳ Tế Cốt Cảnh thì nhìn mũi tên bắn ra khói đen đậm đặc có thể đoán tu vi của ngươi này ở đỉnh sơ kỳ Tế Cốt, tùy thời đạt tới tầng trung kỳ Tế Cốt.
Người này, là người mạnh nhất không phải Tô Minh có thể chiến thắng.
Tô Minh xẹt qua người này, kiếm nhỏ xanh trong tay phải lấp lóe, quét qua cổ người lùn này.
Khi Tô Minh chém ra một kiếm đó, khi hắn đứng sau lưng người lùn, trong chớp mắt này, dường như thế giới trở về chỗ cũ, từ yên lặng bỗng chốc biến đổi. Tiếng hét thảm truyền đến từ sau lưng Tô Minh, tiếp theo là tiếng thân thể rơi xuống đất, và cả tiếng mũi tên vẫn lao nhanh, bên trong bao gồm bởi vì ký chủ chết mà lệ quỷ chết theo phát ra tiếng gào thảm thiết.
Chỗ đó còn có nhiều thanh âm, là từ tộc nhân Quỷ Đài ở giữa Bắc Cương bộ lạc mới kéo cung bắn tên ra. Mãi đến giờ phút này, từng mũi tên ở giữa không trung mang đến tiếng rít rơi rụng dưới mặt đất.
Tốc độ của Tô Minh rất nhanh, giết ba người lại giết một người, quá trình chỉ là tốc độ một mũi tên. Tên bắn cất bước, khi ngừng bước thì tên vừa ngừng.
Mặt Tô Minh tái nhợt nhưng biểu tình bình tĩnh, chỉ có mắt phải sát khí chợt lóe, ánh mắt quét xung quanh, những tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc đứng trên băng ốc vẻ mặt hoảng sợ và kinh khiếp.
Tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc nhìn Tô Minh, ánh mắt lộ ra không thể tin và rung động. Theo chúng thấy thì vốn không thể thấy ra Tô Minh làm cách nào giết bốn người kia.
Chúng chỉ thấy Tô Minh ở ngoài ngàn mét bước ra một bước. Một bước đạp xuống thì đã đứng nơi này. Sau lưng đầu tiên là ba người kia nổ tung máu thịt tung tóe, tên đứt quỷ diệt!
Sau đó thì là anh của Trác Qua, Hắc Tiễn Man Sĩ này chẳng có chút sức kháng cự, đầu bay lên, quỷ ảnh thê thảm gào chết bất đắc kỳ tử!
Tốc độ nhanh vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, khiến chúng không thể tin nổi điều mình trông thấy. Chỉ có tiếng tim đập ngày càng nhanh, hóa thành căng thẳng và sợ hãi, khiến giây phút này bốn phía yên tĩnh.
Nhị sư huynh ngoài ngàn mét, giờ phút này mở to mắt ra, thật lâu mới hít sâu, ánh mắt nhìn Tô Minh có tán thán và rung động. Y chứng kiến hành động của Tô Minh từ đầu đến cuối, dù vậy thì phút cuối giết người lùn, trong chớp mắt y mất đi bóng dáng Tô Minh.
Điều này chứng minh trong chớp mắt đó tốc độ của Tô Minh nhanh hơn cả cảm ứng của Nhị sư huynh. Nếu tốc độ của Tô Minh nhanh hơn chút, có thể lâu dài biến mất trong mắt cường giả, vậy hắn chính là cường giả rồi!
Hắn chính là cơn gió, chỉ có thể khiến người cảm giác gió phất vào mặt nhưng không thấy bóng dáng!
Khi ánh mắt Tô Minh quét qua tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc giữa Bắc Cương bộ lạc, hễ ánh mắt hắn rơi vào người ai thì kẻ đó mặt không còn chút máu, não chấn động.
Giống như ánh mắt Tô Minh ẩn chứa vô số thanh kiếm sắc bén, có thể xuyên thấu qua mắt họ, nhập vào linh hồn, để lại dấu ấn thật sâu. Đó là loại dấu ấn không thể kháng cự, là loại cảm giác không thể chiến thắng người trước mặt.
Dưới loại cảm giác này, dưới ánh mắt của Tô Minh, trong tiếng tim đập nhanh của chúng, mỗi người bị ánh mắt Tô Minh quét qua đều bản năng quỳ xuống, cung trong tay đặt sang bên, đôi tay ôm ngực, cúi đầu.
Khi mắt Tô Minh quét qua tất cả mọi người, dù là tóc dài hay ngắn, dù là chiến sĩ hay tộc nhân bình thường, tất cả trong ánh mắt của Tô Minh đều quỳ xuống.
“Thức thứ hai này tựa như sát na phương hoa, quỷ ảnh đều diệt, không gì sánh kịp. Gọi là Quỷ Sát, thấy sao hả?” Nhị sư huynh dịu giọng hỏi, đi hướng Tô Minh.
“Quỷ Sát…tốt!” Tô Minh gật đầu, sắc mặt càng tái nhợt.
Mới nãy tốc độ như vậy đã là cực hạn của hắn. Cuối cùng hai vòng băng nổ vượt qua sức chịu đựng thể xác. Nếu không phải mấy tháng nay rèn luyện thân thể, với tốc độ kinh người như thế, thân thể hắn sẽ rách toạc.
“Nhưng tiểu sư đệ à, thức này dù kinh diễm nhưng còn…chưa đủ.” Nhị sư huynh chậm rãi bước đến, đi tới bên người Tô Minh. Y nhìn mặt đất, xác người lùn đầu và thân tách rời.
“Chỗ thiếu hụt này có lẽ sư huynh nói không chính xác, dù sao đây là ngươi sáng tạo ra. Ta chỉ cảm thấy dưới tốc độ như vậy, ngươi đánh mất lực quan sát.” Nhị sư huynh nói, ánh mắt chợt lóe, lập tức xung quanh xác người lùn bỗng sinh trưởng rất nhiều cỏ xanh.
“Còn đang điều dưỡng hồi phục sao…” Khoảnh khắc Nhị sư huynh thấp giọng nói, chỉ thấy đầu xác người lùn bỗng như hòa tan, hóa thành vô số sâu đen nhỏ lan tràn ra mặt đất. Cùng lúc đó, cái xác cũng giống vậy, chớp mắt hóa thành vô số sâu đen nhỏ tràn ngập mặt đất, chúng nó phát ra tiếng rít sắc nhọn cùng bay hướng bầu trời.
Nhưng khi chúng nó bay lên thì những cọng cỏ trên mặt đất cũng dâng lên theo, quấn quýt lấy sâu đen nhỏ. Những con sâu đen không ngừng mấp máy, muốn tránh thoát cỏ xanh nhưng hiển nhiên không thể thành công.
Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời rậm rạp sâu đen nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo.
“Tạo của sư huynh không giống lão tam nhập mộng, cũng khác với cảnh đẹp trong tranh của ngươi. Tạo của ta, là con đường sinh tìm tử vong. Như ban ngày tìm đêm tối.” Nhị sư huynh nói, cúi đầu nhìn tay trái của mình, chậm rãi nâng lên, hư không chộp hướng bầy sâu đen nhỏ trên bầu trời giãy dụa muốn thoát khỏi cỏ xanh.
Cú chộp này khiến cỏ xanh biến thành màu nâu, như mất đi sự sống, tựa trăm hoa đua nở ngày xuân gặp gió thu nhanh chóng héo tàn.
Nhưng giây phút chúng nó héo tàn, thì sự héo tàn đó như lan tràn phủ lên sâu đen nhỏ. Khi tay trái Nhị sư huynh hạ xuống, từng con sâu đen rơi xuống, té trên mặt đất trở thành khối thịt. Khi tất cả sâu nhỏ rơi xuống đất, mặt đất xuất hiện không phải xác sâu mà là mảnh vụn thi thể của người lùn.
“Lần sau thi triển ra Quỷ Sát, đừng đem tinh thần phóng ra bốn phía mà đặt vào kẻ địch ngươi muốn giết. Quan sát sự sống của hắn còn không, có ẩn giấu không. Nếu không nắm chắc thì phải nhớ kỹ, vĩnh viễn xem hắn như là còn sống, giết một lần, hai lần, thậm chí là nhiều lần.” Nhị sư huynh nói, đi tới cạnh mảnh thịt vụn, nhấc chân lên, từng bước một, mạnh giẫm đạp, đạp nát những mảnh thịt vụn.
Biểu tình của y vẫn luôn ôn hòa, cùng với động tác hiện tại, hình thành đối lập rõ ràng.
“Bây giờ hắn thật đã chết rồi, chết triệt để!” Nhị sư huynh mỉm cười, nghiêng đầu khẽ nói với Tô Minh.
Hành động của y khiến những tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc xung quanh, từng người đáy lòng dâng lên rét lạnh thấu xương. Thậm chí trong mắt họ, người đàn ông luôn mỉm cười này đáng sợ hơn cả Tô Minh.
Loại đáng sợ này không phải tu vi mà là hành động của y!
Tô Minh im lặng giây lát, gật mạnh đầu.
“Đi thôi, đi nhìn đoạn cuối Bắc Cương bộ lạc, xem ở đó có bao nhiêu người ngăn cản.” Nhị sư huynh mỉm cười vỗ vai Tô Minh, trong mắt vẫn là tràn đầy khen ngợi.
Tô Minh đang định đi theo, nhưng vừa nhấc chân lên thì khựng người lại, nghiêng đầu nhìn Nhị sư huynh bên cạnh. Hắn thấy khuôn mặt tươi cười của Nhị sư huynh bây giờ có chút xanh xao.
“Nhị sư huynh…” Tô Minh hé môi muốn nói cái gì.
“Được rồi, ta là sư huynh của ngươi, là nên làm, đi thôi.” Nhị sư huynh lắc đầu cười, dẫn đầu tiến lên.
Tô Minh ngơ ngác nhìn Nhị sư huynh, ánh mắt ấm áp. Mới nãy khi Nhị sư huynh vỗ vai hắn, hắn cảm nhận rõ ràng có dòng nước ấm thuận theo tay Nhị sư huynh nhập vào người hắn, di chuyển một vòng hóa thành sức sống dạt dào. Sức sống đó tựa như đan dược hiệu quả cực kỳ mãnh liệt, khiến vết thương trên người do Tô Minh lấy tốc độ khó tin tạo ra nay hồi phục bảy, tám phần.
Nhưng hiển nhiên làm điều này đối với Nhị sư huynh không phải chuyện dễ!
Ân tình sư môn này khắc ghi trong lòng Tô Minh, vĩnh viễn, mãi mãi hắn sẽ không quên…Cửu Phong!
Theo ba người tiến lên, một đường không ai ngăn cản. Xung quanh các tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc, từng người nhìn Tô Minh và Nhị sư huynh dần đi xa, chậm rãi đi tới cuối Bắc Cương bộ lạc trên tuyết nguyên.
Hiện ra trước mặt Tô Minh và Nhị sư huynh là phần cuối cùng bộ lạc, một dãy băng ốc yên tĩnh và phía xa xôi có thể thấy ở mép tuyết nguyên, đại thụ lá cây đen và phòng ốc dưới cây.
“Quỷ Đài bộ lạc, danh bất hư truyền. Tiểu sư đệ, trong băng ốc vùng này tồn tại gần trăm người, trong đó tu vi có thể so với Tế Cốt có hơn mười người.” Ánh mắt Nhị sư huynh quét qua dãy băng ốc, cười với Tô Minh, ngẩng đầu nhìn sắc trời.
“Tiểu sư đệ, trời tối rồi.” Nhị sư huynh nói ra câu này, thoáng chốc khác hẳn với lúc trước nhu hòa, nghịch chuyển khung trời!
Chương 290: Bí mật của Nhị sư huynh!
Trời, tối!
Sau khi câu nói phát ra từ miệng Nhị sư huynh, có khí lạnh âm trầm phát ra từ người y. Khí lạnh giống như trời tối, đêm lạnh lẽo vô tình. Trong chớp mắt này, dường như Nhị sư huynh hoàn toàn biến thành người khác!
Dù y còn đứng bên cạnh Tô Minh, nhưng hắn cảm nhận rõ ràng bây giờ Nhị sư huynh khác hẳn! Nhưng Nhị sư huynh thế này không khiến Tô Minh thấy xa lạ, hắn đã từng gặp rồi!
Đôi chân Nhị sư huynh chậm rãi bước, cách mặt đất vài tấc, mái tóc dài từ từ bay, vẻ mặt lạnh lùng, cực kỳ nghiêm túc.
Giờ phút này, theo bầu trời tối đen, đêm tiến đến, biến thành y ban ngày muốn đi tìm đêm đen!
Trong mắt Tô Minh là thân hình như u linh của Nhị sư huynh bay tới trước. Đi qua đâu là đất dưới chân biến thành màu đen. Đên không phải tuyết, mà là cỏ đen từng mảng trên mặt đất.
“Ngươi biết không, cỏ ban đêm là màu đen…” Giọng Nhị sư huynh vang vọng.
Theo tiếng nói phát ra, bãi cỏ đen truyền đến tiếng rào rào, trong yên tĩnh, thanh âm này như lời thì thào, như có người đang nói gì đó.
Khoảnh khắc Nhị sư huynh tới gần dãy băng ốc, một tiếng rít sắc nhọn bỗng vang lên, theo thanh âm phát ra là một mũi tên đen. Mũi tên từ trong băng ốc bay nhanh hướng tới Nhị sư huynh.
Quỷ Ảnh dữ tợn biến ảo trên mũi tên, trầm thấp gầm rống như muốn xé nát Nhị sư huynh, nuốt máu thịt.
“Đêm đen, ta tìm không thấy. Bởi vì ta, chính là ban đêm.” Thanh âm Nhị sư huynh lạnh lẽo, vừa nói đã đối mặt mũi tên, nhưng y không tránh né, mặc kệ mũi tên đâm vào người.
Nhưng dường như thân thể Nhị sư huynh biến thành ảo ảnh, mũi tên xuyên qua rơi trên bãi cỏ đen, phát ra tiếng ù ù.
Tuy nhiên, bước chân của Nhị sư huynh chẳng chút tạm dừng. Trong lúc tiến lên, trên người y khiến con ngươi Tô Minh co rút. Bởi vì hắn thấy quỷ ảnh do khói đen biến thành bám trên mũi tên dường như dung hợp với Nhị sư huynh, ngưng tụ trên người y, phát ra từng tiếng gào thê lương.
Tiếng gào kinh người, dường như quỷ ảnh đang bị tổn thương cực kỳ thống khổ nhưng Tô Minh thấy chỉ là quỷ ảnh vòng quanh người Nhị sư huynh, không ngờ nó đang dần thu nhỏ, dường như tùy thời tan biến.
“Thôn quỷ đại pháp! Sao người biết bí thuật của Quỷ Đài tộc ta!!!” Một thanh âm rung động phát ra từ băng ốc bắn mũi tên. Cùng lúc đó, một thân hình bước ra khỏi nhà.
Đó là một gã đàn ông mặc áo dài trắng, đôi mắt sáng ngời, nhưng lúc này lộ ra sửng sốt và chấn kinh.
Khoảnh khắc gã đàn ông đi ra, từng tiếng rít sắc nhọn truyền đến, chỉ thấy mấy chục mũi tên nhọn từ trong băng ốc cuối Bắc Cương bộ lạc cùng bắn ra.
Trên những mùi tên này đa số là màu lam, nhưng cũng có màu đen, trong đó có một mũi tên ngưng tụ ra khói đen đậm đến cực điểm, hình thành quỷ ảnh trong trời đêm này cao tới trăm mét.
Hình ảnh này tựa như chúng quỷ đều xuất hiện, lấy tên làm thân, gầm rống lao thẳng tới Nhị sư huynh.
Tô Minh biến sắc mặt, không chút nghĩ ngợi tiến lên một bước. Bên người lấp lóe ánh sáng xanh, kiếm nhỏ xanh rít gào bay thẳng lên tận trời. Nhưng ngay lúc này, Nhị sư huynh khựng bước chân, đôi tay mạnh giang rộng, tay phải nâng lên chộp hướng bầu trời.
Cú chộp này khiến Tô Minh khó tin, bởi vì trong tay Nhị sư huynh bỗng xuất hiện một cái cung to lớn!
Cung này toàn thân tối đen, làm từ gỗ đen, dây cung là cỏ đen, toàn thân đen như mực bị Nhị sư huynh cầm trong tay, kéo căng dây cung.
“Ta chẳng những thôn quỷ, còn biết thuật quỷ cung của các ngươi.” Lời nói lạnh lùng của Nhị sư huynh quanh quẩn, y kéo dây cung, mặt trên không có tên. Nhưng khi y thả dây cung khiến Tô Minh hít ngụm khí. Hắn chính mắt thấy thân thể Nhị sư huynh, khoảnh khắc dây cung bị thả lỏng, hóa thành khói đen tựa mũi tên rời cung lao thẳng tới mấy mũi tên trên bầu trời!
Thật khó hình dung tình hình này. Trong mắt Tô Minh, dường như giờ phút này Nhị sư huynh không còn thực thể, y hóa thành một mũi tên!
Mũi tên này là bị y kéo cung bắn ra, mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt. Tô Minh chính mắt thấy cả người Nhị sư huynh trở thành một mũi trên đen. Trong tên còn có một tơ xanh!
Trong chớp mắt này, Tô Minh bỗng nhiên hiểu sâu hơn về tạo của Nhị sư huynh.
Bồi hồi ở sinh và tử, như ban ngày tìm đêm đen, đây không phải là trời sáng thì tìm, mà là trong đêm đen, đi tìm sắc đen đó.
Bởi vì bản thân trong đêm tối cho nên có đụng tới rồi cũng vĩnh viễn không tìm thấy. Nhìn Nhị sư huynh biến thành mũi tên, mặt trên đậm đặc khói đen, còn ngưng tụ ra quỷ ảnh mơ hồ.
Đặc biệt là bộ dạng quỷ ảnh chính là Nhị sư huynh, tim Tô Minh run lên, hắn đã hiểu.
Tại sao tạo của Nhị sư huynh là sống và chết, tại sao Nhị sư huynh thích hoa cỏ, tại sao Nhị sư huynh cứ thích để ánh nắng chiếu vào bên mặt.
Lại vì sao Nhị sư huynh ở ban đêm cứ đi tìm…
“Quỷ Ảnh!”
“Không ngờ hắn hóa thành quỷ ảnh! Người này là ai? Điều này không thể nào!!!”
“Không có ký chủ, chỉ có quỷ ảnh, cái này…cái này…trừ phi ký chủ chính là hắn!”
Tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc từng người vẻ mặt không thể tin, còn có người nhìn chằm chằm Tô Minh.
Ngay lúc này, trên bầu trời Nhị sư huynh biến thành mũi tên và quỷ ảnh cùng với mấy chục mũi tên của tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc đụng vào nhau.
Từng tiếng nổ kinh thiên động địa quanh quẩn trong trời đất, ở trong đêm tối điên cuồng truyền đến tám hướng. Tất cả mũi tên bắn về phía Nhị sư huynh cùng tan vỡ, hóa thành mảnh vụn xoay tròn.
Trên mũi tên rất nhiều lệ quỷ và con quỷ trăm mét toàn thân lượn lờ khói đen truyền ra tiếng thét gào khủng khiếp. Thân thể Nhị sư huynh tựa như hố đen hấp thu mọi thứ, đem những lệ quỷ này hút vào trong, vòng quanh người, khiến bây giờ Nhị sư huynh thoạt trông toàn thân mơ hồ, ở giữa không trung nhìn chằm chằm bên dưới.
Mơ hồ đỉnh đầu Nhị sư huynh dường như ẩn hiện cái sừng, màu sừng rất rõ, là trong màu đen có chút xanh! Những lệ quỷ trên thân thể tiếng kêu gào dần yếu đi, dường như trong đêm tối bị Nhị sư huynh nuốt mất.
“Quỷ vương!!! Hắn là quỷ vương!!!!”
“Điều này là không thể nào, không thể nào!!!”
“Hắn không có ký chủ, sao…sao hắn sống được!!!” Tiếng xôn xao quanh quẩn, mấy tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc xung quanh bản năng lùi ra sau, ánh mắt nhìn Nhị sư huynh trên bầu trời lộ ra sợ hãi và khó tin.
Sau lưng họ, bây giờ không thể khống chế xuất hiện từng đoàn bóng ảo. Những bóng ảo này là quỷ của chúng. Những con quỷ xuất hiện nhìn hướng Nhị sư huynh trên trời, biểu tình cũng là kinh khủng, nhưng khác biệt là trong kinh khủng còn có cuồng nhiệt và cung kính.
Tô Minh nhìn bóng lưng Nhị sư huynh, biểu tình phức tạp. Hắn hiểu, lý do tại sao Hổ Tử ở lại đây nhiều lần mở ra nhập mộng, là vì đây là cơ hội khó được, có sư tôn đi theo thầm bảo vệ, gã có thể yên tâm nhập mộng.
Tựa như năm đó ở bên cạnh mình gã nhập mộng. Bởi vì khi đó gã biết mình ở bên cạnh. Dù lúc đó Tô Minh mới tiến vào Cửu Phong thời gian không dài, nhưng hắn nhìn ra được Hổ Tử chân chính xem mình thành sư đệ.
Sư đệ có thể bảo hộ, cũng có thể bị bảo hộ.
Tựa như Nhị sư huynh hiện tại, hiển nhiên đó cũng thuộc về bí ẩn của Nhị sư huynh. Nhưng Nhị sư huynh không che giấu gì trước mặt hắn. Y đứng đó lộ ra bí mật sâu nhất.
Bởi vì Nhị sư huynh biết, sư đệ ở đó. Bởi vì y biết, sư tôn tại đó. Bởi vì y biết, dù y bày ra tất cả, dù y có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì y an toàn. Bởi vì nơi đây có người bảo vệ y, cũng có không lâu sau, có lẽ sẽ có người khiến y trả giá bảo vệ.
“Nguyên tắc của Cửu Phong…không phải giết thì chính là bảo vệ nhau…” Tô Minh thì thào, hắn hiểu rồi.
Hắn nhìn bóng lưng Nhị sư huynh, trong mắt sự phức tạp biến mất, hóa thành kiên quyết. Ánh mắt kiên quyết này không phải lần đầu tiên xuất hiện trong mắt Tô Minh. Đối với Cửu Phong không phải không thấy kiên quyết, chỉ là lần này trong mắt toát ra là loại bảo vệ nhà, bảo vệ người nhà!
Loại bảo vệ này khiến Tô Minh nghĩ đến Ô Sơn.
Ô Sơn là hắn muốn bảo vệ nhưng cuối cùng không thành công. Bây giờ Cửu Phong lần nữa trở thành điều Tô Minh muốn bảo vệ. Hắn không biết có thành công hay không. Nhưng hắn biết, nơi này là nhà của mình, có người thân của mình.
Dù là thành viên trong nhà này khác với người ngoài. Dù Nhị sư huynh một trong các thành viên không phải là người!
Y là quỷ, một con quỷ không biết làm sao thoát khỏi vận mệnh, một con quỷ trong đêm tối khao khát ánh sáng. Cho nên y thích hoa cỏ, là vì sự sống của hoa cỏ tương tự với y.
Tạo của y là sống chết, bởi vì đối với y, không phải từ sinh đến tử mà là từ chết đến sống!
Tô Minh, đã hiểu.
Khoảnh khắc hắn hiểu ra, bỗng một tiếng hừ lạnh phát ra từ mép tuyết nguyên Quỷ Đài bộ lạc, phát ra từ trong gian nhà duy nhất dưới gốc cây.
Khoảnh khắc truyền ra tiếng hừ lạnh, người Tô Minh run lên. Ngoài người Giáp Thần Tướng biến ảo, Hàm Sơn Chuông quanh quẩn chuông ngân đối kháng, nhưng khóe miệng vẫn tràn máu tươi.
Thanh âm lộ ra lạnh lẽo, khi xuất hiện thì tất cả tộc nhân Quỷ Đài bộ lạc người cùng run lên, đều quỳ hướng gian nhà.
Thân thể Nhị sư huynh ở giữa không trung rung động vì tiếng hừ này. Ngoài thân thể phát ra tiếng nổ. Trước mặt y, trong đêm đen vươn ra một vuốt quỷ khổng lồ chộp hướng Nhị sư huynh!
“Quậy đủ chưa!” Theo móng vuốt quỷ bàng bạc to lớn xuất hiện, còn có giọng nói già nua lạnh lùng vang lên.
“Quậy đủ chưa?” Sau khi thanh âm xuất hiện, trong trời đất bỗng xuất hiện tiếng vọng. Chỉ là giọng nói đó không lạnh lùng mà có chút trêu chọc.