Cầu Ma Audio Podcast
Tập 57 [Chương 281 đến 285]
❮ sautiếp ❯Chương 281: Giết
Thời gian trôi qua nửa tiếng đồng hồ, Bạch Tố yên lặng đi ra khỏi nhà, vẫn là bộ dáng dây cỏ đỏ cột mái tóc, bên tai hai bím, mặc áo lông ngắn, trên trán còn dán một ít điểm sáng.
Cô không biết tâm trạng của mình là cái gì, nhưng có thể cảm nhận được nó không giống với trước kia. Trước kia đi gặp Tư Mã Tín, mỗi lần đều là toàn thân ấm áp. Dù chỉ nói vài lời với Tư Mã Tín, đánh bàn cờ, nhưng mỗi ánh nhìn chăm chú của y đều khiến tim cô nhảy loạn như có nai con bên trong.
Nhưng bây giờ không có loại cảm giác này nữa, nhạt rất nhiều. Điều này khiến cô thấy phức tạp và cả mê mang.
Im lặng rời khỏi Thất Phong, đi trên con đường quen thuộc tới Nhất Phong. Nhưng con đường này hôm nay cô đi thấy rất ngắn.
Đối với Nhất Phong, Bạch Tố không mấy quen thuộc. Dù tới vài lần nhưng vẫn chỉ biết đường đến động phủ Tư Mã Tín. Khi cô đi tới ngoài động phủ Tư Mã Tín, nhìn thấy y ngồi trên ghế đá, mặc áo dài, tuấn lãng bất phàm.
Tư Mã Tín vẻ mặt nhu hòa, nụ cười hấp dẫn, mắt như ánh sao nhìn Bạch Tố.
“Tố Tố, tại sao hơn một tháng rồi không đến gặp Tư Mã đại ca?”
“Tư Mã đại ca…” Bạch Tố ngừng bước chân, không biết nên nói gì. Cảm giác dã tính trên người cô chớp mắt biến mất, còn lại là ngoan ngoãn nghe lời và phức tạp.
“Đến đây, ngồi đối diện ta.” Tư Mã Tín nhìn Bạch Tố.
Dưới ánh trăng, nụ cười của y càng thêm khiến người si mê, đây là sức hấp dẫn riêng của Tư Mã Tín.
Bạch Tố chậm rãi tới gần, ngồi đối diện Tư Mã Tín, cúi đầu. Bộ dạng như vậy so với khi cô ở Cửu Phong thì hoàn toàn khác biệt, như hai người khác nhau.
Trong đầu Bạch Tố hỗn loạn. Cô không biết vì sao, lần này đến trái tim luôn đập nhanh, nhưng cô biết rõ nhịp đập không nhảy lên vì Tư Mã Tín trước mắt, mà từ sâu trong trái tim mơ hồ nổi lên bất an.
Bất an này cô không tìm thấy căn nguyên, chỉ cảm giác mình không nên tới nơi này.
“Tố Tố, muội làm sao vậy? Sao tinh thần không yên?” Tư Mã Tín sắc mặt thân thiết, tay phải nâng lên định nắm tay Bạch Tố.
Nhưng không đợi y đụng tới thì Bạch Tố như bị điện giật, rút tay lại. Cô ngẩng đầu nhìn Tư Mã Tín, trên mặt lộ ra căng thẳng và thoáng mê mang.
“Không…không có gì…Tư Mã đại ca, ta tốt lắm.” Bạch Tố nặn ra nụ cười.
Cô nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Tư Mã Tín, nhưng bây giờ cô chẳng biết tại sao, khi nhìn Tư Mã Tín thì đầu óc hiện ra một người ngồi xếp bằng mặc kệ mình tức thở hổn hển.
“Tố Tố, việc liên quan đến Thiên Hàn Động muội có nói với phụ thân chưa?” Tư Mã Tín không để ý biểu tình và động tác của Bạch Tố, vẻ mặt như thường, dịu dàng hỏi.
Lời nói của y như gió xuân, trong khí trời lạnh lẽo luôn khiến lòng người ấm áp. Ngữ điệu như vậy, nụ cười như vậy, biểu tình như vậy, Tư Mã Tín làm dễ như trở bàn tay, y đã thói quen. Thói quen từng cô gái trong giọng nói như thế, nhìn mình thì ánh mắt biến khác lạ.
Y tin tưởng Bạch Tố cũng sẽ giống thế.
“Gần đây hắn làm sao vậy, đã bảy ngày không thấy mặt, không biết làm cái quỷ gì trong động phủ…chắc không xảy ra chuyện gì chứ…chắc không đâu…” Bạch Tố lại thất thần. Mấy ngày nay trong lòng cô vẫn luôn vấn vương một chuyện, đó là tại sao đã bảy ngày Tô Minh không đi ra khỏi động phủ.
Cô rất thắc mắc điều này, thời gian trôi qua từng ngày, thắc mắc dần thêm chút lo âu.
“Tố Tố!” Tư Mã Tín nhíu mày.
Bạch Tố ngây ra, hồi phục tinh thần, lập tức căng thẳng trở lại bộ dáng ngoan ngoãn.
“Tư Mã đại ca…ta…”
“Tố Tố, nếu muội xảy ra chuyện gì thì nhất định phải nói ta biết, đừng như thế này, ta thấy sẽ đau lòng.” Tư Mã Tín dịu dàng nói.
“Nếu là bởi vì ta muốn tiến vào Thiên Hàn Động khiến muội khó xử, vậy ta sẽ từ bỏ. Vì muội, ta sẽ từ bỏ.” Trong mắt Tư Mã Tín tràn đầy dịu dàng.
“Nếu như là vì ta để muội tiếp cận Tô Minh khiến muội sầu khổ, vậy ta cũng có thể từ bỏ. Ta nói rồi, vì muội, ta có thể từ bỏ tất cả.” Giọng Tư Mã Tín có từ tính, rất là dễ nghe.
Bạch Tố nhìn Tư Mã Tín, nhìn người đàn ông trước mặt. Trong mắt cô lại lần nữa xuất hiện bộ dáng Tô Minh. Hai người hoàn toàn khác, thái độ đối với cô khác hẳn. Thậm chí cô biểu hiện trước mặt hai người cũng khác.
“Tố Tố…” Tư Mã Tín nhìn chăm chú vào Bạch Tố.
“Tư Mã đại ca, huynh không cần lo lắng, ta không sao. Ta đã nói với phụ thân, chắc chắn phụ thân sẽ đồng ý việc huynh đi Thiên Hàn Động.” Bạch Tố cắn môi, nhẹ giọng nói.
Tư Mã Tín thầm vui sướng, nhưng vẻ mặt thì lộ ra lo lắng.
“Ta không để ý việc này, ta để ý là…”
“Tư Mã đại ca, ta mệt mỏi…” Đây là lần đầu tiên Bạch Tố đánh gãy lời Tư Mã Tín.
Biểu tình của cô xen lẫn mỏi mệt và phức tạp. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, đi hướng phía xa.
Mãi đến khi bóng dáng Bạch Tố khuất xa, Tư Mã Tín bình tĩnh cầm ly rượu trên bàn, uống một ngụm chậm rãi đặt xuống, nhắm mắt trầm tư giây lát, y đứng dậy đi hướng động phủ, trên mặt vẫn giữ sự bình tĩnh, không bởi vì biểu tình và hành động của Bạch Tố mà xuất hiện một chút biến đổi.
Nhưng khi y rời khỏi, ghế đá y từng ngồi rung lên, xuất hiện vết nứt, khoảnh khắc biến thành tro bụi, bị gió thổi bay.
Sáng sớm ngày thứ tám, theo thái dương dâng lên, tia nắng ban mai rơi xuống thì Tô Minh mở mắt ra. Hắn nhìn bên ngoài động phủ sáng tỏ, sắc mặt dần âm trầm.
“Tám ngày, Tử Xa còn chưa trở về.” Tô Minh đứng dậy đi ra động phủ, đứng trên bình đài, cau mày.
Trước khi Tử Xa ra đi từng nói tối đa ba, năm ngày là trở về. Gã đi tới mấy bộ phường đều rất khách khí với Thiên Hàn Tông, đối với người cần mua đồ cũng cực kỳ lễ độ. Dù sao nơi này thuộc về phạm vi thế lực Thiên Hàn Tông, trong đất Nam Thần, người dám đắc tội Thiên Hàn Tông không nhiều!
Thậm chí nơi này rất gần với Thiên Hàn đại bộ lạc. Thiên Hàn đại bộ lạc và Thiên Hàn Tông hỗ trợ lẫn nhau, hai bên nhìn như là thế lực khác biệt nhưng kỳ thật là cùng gốc.
Tất cả đệ tử Thiên Hàn Tông sau khi tu vi tới mức nhất định sẽ đi Thiên Hàn đại bộ lạc nhận sắc phong, kính Thiên Hàn đại bộ lạc như kính sư môn. Phạm vi bên này không nói là phòng thủ kiên cố, nhưng đệ tử Thiên Hàn Tông đi ra gần đây thì hiếm khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thêm vào tu vi của Tử Xa tuy không đạt tới Tế Cốt nhưng cũng là đỉnh hậu kỳ Khai Trần, có thể ở trong bảng đất Thiên Hàn xếp hạng thứ mười, tuy không thiên tài như Tư Mã Tín nhưng đủ khiến người chú ý.
Người như vậy càng không thiếu kinh nghiệm ra ngoài, đối với địa thế xung quanh cũng hiểu rất rõ. Cho nên Tô Minh mới để gã tự đi, tiết kiệm thời gian tu luyện của hắn.
Nhưng hôm nay, tám ngày đã qua, Tử Xa không có tin tức gì. Tô Minh không tin Tử Xa bỗng dưng rời đi, điều này không có chỗ tốt gì cho gã. Trừ phi gã bởi vì việc này mà từ bỏ sư môn, sau này không quay về Thiên Hàn Tông nữa. Nếu không thì chỉ cần tu vi của gã không vượt qua Cửu Phong, chỉ cần sư tôn không vượt qua Thiên Tà Tử, vậy chờ đợi gã sẽ là trừng phạt không giữ lời hứa.
Tô Minh ở chung với Tử Xa không phải một, hai ngày. Hắn cảm thấy Tử Xa không phải loại người ngu dốt như thế. Người này biết xem thời thế, quan trọng nhất là cấm chú trong người chỉ mở ra mười ngày.
Tô Minh đối xử với Tử Xa không tính tốt nhưng không đến nỗi xấu, dưới tình huống như vậy, Tô Minh tìm không thấy lý do Tử Xa không trở về.
“Trừ phi hắn xuất hiện ngoài ý muốn…” Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, sát khí ngưng tụ trong thân thể. Trải qua mấy ngày ở Vu tộc, sát khí trên người Tô Minh đã không chỉ là có thôi mà thêm cả máu tanh.
Gần như lúc sát khí ngưng tụ thì Tô Minh mạnh ngẩng đầu, góc chân trời có một cầu vồng ảm đạm xiêu vẹo hướng nơi này.
Người trong cầu vồng chính là Tử Xa, mặt tái nhợt, khóe miệng còn có máu tươi. Tới gần Cửu Phong thì cầu vồng tan biến hóa thành bản thân, Tử Xa hộc ra bãi máu. Trong bãi máu có vô số sâu đen nhỏ. Những con sâu mấp máy chồng lên nhau, nhìn thấy ghê người.
Tử Xa mặt không chút máu, chỗ ngực gã có vết thương sâu tận xương. Đùi phải bị một mũi tên đen xuyên thấu. Từ mũi tên tỏa ra từng đợt khói đen, hóa thành quỷ ảnh, như có tiếng cười dữ tợn quanh quẩn.
“Sư thúc…” Tử Xa run rẩy, bùm một tiếng quỳ tại đó, mắt trống rỗng, cười thảm lần nữa hộc máu. Trong máu vẫn tồn tại sâu nhỏ đen. Sự sống của gã chỉ còn một tia, đó hiển nhiên là đối phương không muốn giết gã, cố ý để lại.
“Thiên Hàn đại bộ lạc Bắc Cương bộ lạc Hắc Tiễn Man Sĩ Trác Qua…” Tử Xa nói đến đây thì không thể chịu đựng được nữa, gục sang bên.
Tô Minh đứng trước mặt gã, biểu tình âm trầm đáng sợ, mắt phải cuồn cuộn sát khí, mắt trái bình tĩnh trầm lặng. Tóc bay như có gió thổi, nhưng không thể thổi tan sát khí tỏa ra từ người hắn.
Một tiếng kinh hô phát ra từ bậc thang trước mắt Tô Minh. Đó là Bạch Tố mỗi ngày đến đây. Cô ngơ ngác nhìn hắn, đây là lần đầu tiên, cô trông thấy Tô Minh có bộ dạng như vậy!
Mắt trái sát khí và mắt phải tĩnh lặng, hình thành trùng kích mãnh liệt, khiến tim Bạch Tố chớp mắt ngừng đập.
Chương 282: Quỷ
Tim Bạch Tố đập nhanh, nhịp tim này là vì Tô Minh đem đến trùng kích quá mãnh liệt. Bạch Tố chẳng những ngừng thở, còn cảm nhận lãnh lẽo khiến cô run lên, lạnh gấp mấy lần đất Thiên Hàn giá rét, lấy Tô Minh làm trung tâm khuếch tán ra ngoài.
Tô Minh như bây giờ là lần đầu tiên Bạch Tố trông thấy. Tô Minh như thế này khiến Bạch Tố sợ.
Cô bỗng cảm thấy từ đầu đến cuối mình không biết rõ người trước mắt, ví dụ như bộ dáng này. Trước ngày hôm nay, cô chưa từng biết sự giận dữ âm thầm của người đàn ông này có thể hình thành sát khí mãnh liệt đến thế.
Tất nhiên Tô Minh không còn là thiếu niên nữa, không còn là đứa trẻ xúc động làm việc lỗ mãng. Bây giờ hắn đã học được bình tĩnh, thói quen lạnh lùng tỉnh táo. Bây giờ dù nội tâm tràn ngập tức giận nhưng trừ hóa thành sát khí mắt phải ra không có lỗ mãng làm gì. Hắn nâng lên tay phải chỉ hướng trán Tử Xa.
Một cái chỉ này, thân thể Tử Xa bỗng run lên. Tô Minh ngồi xổm xuống, lấy một ít đan dược bỏ vào miệng Tử Xa, nâng gã lên ngồi xếp bằng, tay phải ấn vào đỉnh đầu gã. Lực lượng Khai Trần ùa vào người Tử Xa. Tử Xa run rẩy càng dữ dội hơn, gã phun búng máu, trong người vẫn như cũ tràn đầy sâu đen nhỏ mấp máy.
Tô Minh nhướng mày. Hắn phát hiện khi lực lượng Khai Trần của mình ùa vào người Tử Xa, lập tức hóa thành hàng ngàn sợi tơ biến mất mỗi góc trong người gã, như là bị nuốt mất.
Đây vốn là việc bình thường, cũng là hành động Tô Minh muốn làm. Lấy lực lượng Khai Trần bản thân tẩm bổ thân thể Tử Xa, gồm cả đan dược gã nuốt vào, mới khiến gã nhanh vậy đã tỉnh và hơi hồi phục.
Nhưng hôm nay, lực lượng Khai Trần của Tô Minh không ngừng biến mất trong người Tử Xa, mà trạng thái của gã chẳng những không biến tốt, ngược lại càng nghiêm trọng. Lúc trước có một tia sự sống, nay một chút đó đang nhanh chóng biến mất.
Một khi sự sống biến mất hết thì Tử Xa chết chắc rồi.
Tô Minh hừ lạnh một tiếng, mắt trái càng đậm sát khí. Đối với Tử Xa, dù hắn không xem gã là người của Cửu Phong, nhưng từ khi Tử Xa tới Cửu Phong, từ mới đầu kiệt ngạo đến sau này luôn nghe lệnh Tô Minh. Trong khoảng thời gian này, từ chỗ Tử Xa Tô Minh không thấy có chỗ nào không vừa lòng. Quan trọng nhất là cách Tử Xa xưng hô Tô Minh, từ sư thúc dần chuyển thành chủ nhân, đây không phải yêu cầu của Tô Minh mà là gã tự nhiên kêu gọi.
Đối với người này đi theo, sâu trong lòng Tô Minh vẫn cảm thấy, Đại sư huynh có thể đánh bị thương Tử Xa, Nhị sư huynh cũng có thể, Tam sư huynh cũng vậy, sư tôn thì tất nhiên khỏi phải nói, nhưng trừ vài người này ra, những kẻ khác nếu tổn thương tùy tùng của Tô Minh thì chắc chắn phải trả giá lớn.
Hừ lạnh, kiếm ấn xanh trên trán Tô Minh chợt lóe, thoáng chốc thần thức bỗng khuếch tán ngưng tụ trên người Tử Xa, thuận theo thân thể quét một vòng, trực tiếp xông vào người gã, dùng cách cực kỳ tỉ mỉ quét từng tấc.
Một lát sau, đôi mắt Tô Minh đông lại, lực lượng thần thức của hắn rõ ràng phát hiện được, trong bụng Tử Xa có một vật như cái kén. Vật đó chỉ cỡ nắm tay, nhưng bên trong dường như không có hạn cuối, không ngừng bò ra những con sâu đen nhỏ.
Những con sâu này tồn tại trong người Tử Xa, không ngừng hấp thu máu thịt sự sống của gã để tăng mạnh chính mình, cực kỳ ác độc và tàn nhẫn.
Tay phải Tô Minh nâng lên khỏi đỉnh đầu Tử Xa, xẹt qua ngực gã, mạnh ấn vào bụng. Lực lượng Khai Trần phối hợp thần thức xẹt qua cái kén trong bụng Tử Xa.
Tử Xa khép mắt nhưng phát ra tiếng hét thê lương. Trong tiếng hét, năm ngón tay phải Tô Minh biến thành vuốt xuyên qua bụng Tử Xa, vói vào trong chộp lấy cái kén mạnh kéo ra, cưỡng bức lấy kén sâu ra khỏi người Tử Xa.
Giây phút kén sâu bị lấy ra, Tử Xa mạnh mở hai mắt, lộ ra cực kỳ mệt mỏi. Cùng lúc đó, tay trái Tô Minh ấn vào miệng vết thương ở bụng Tử Xa, lực lượng Khai Trần ùa vào, khiến thịt mau chóng khép lại. Rất nhiều trùng đen nhỏ bị lực lượng Khai Trần của Tô Minh bức ép bò ra khỏi miệng mũi Tử Xa, giãy dụa vài cái, rớt bịch bịch xuống đất.
Sắc mặt Tử Xa dần hồng hào, sự sống cũng chậm rãi không tan biến nữa. Gã thở dốc ngồi xếp bằng tĩnh tọa, sự sống dần hồi phục. Nhưng đùi phải của gã, chỗ cắm mũi tên đen vẫn lượn lờ khói đen. Những khói đen này đôi khi ngưng tụ ra quỷ ảnh như đang không tiếng động gầm lên.
Tô Minh thu lại tay trái, đang định lấy ra tên đen thì chợt ngừng, nhìn chằm chằm mũi tên, nhíu mày. Hắn lờ mờ cảm thấy mũi tên này không thể đơn giản rút ra.
“Đây là tên của Hắc Tiễn Man Sĩ, người trúng tên như bị trúng độc, sinh mệnh liên tục xói mòn. Nếu không có cách chính xác, một khi rút tên ra, lấy trạng thái yếu ớt của Tử Xa, sẽ chết…” Vang lên giọng nói yếu ớt của Bạch Tố.
Tô Minh im lặng giây lát, ánh mắt rời khỏi người Tử Xa nhìn kén sâu trong tay phải. Kén này màu đen, nhìn giống như tảng đá, mới bị Tô Minh lấy ra khỏi người Tử Xa thì còn mềm nhũn, nhưng gặp gió liền nhanh chóng biến cứng.
Từ phần mép có một khe hở, từng con sâu đen nhỏ là từ trong khe bò ra. Nhưng bây giờ khe hở đang nhanh chóng khép lại, sâu nhỏ lúc trước còn bò ra trong gió lạnh này té ngã trên mặt đất.
Nhìn chăm chú kén sâu trong tay, mắt Tô Minh lóe tia sáng kỳ lạ.
“Đây không phải vật Thiên Hàn Tông…” Thanh âm yếu ớt lộ ra sợ hãi vang lên từ trước mặt Tô Minh.
Tô Minh ngẩng đầu lên, hắn thấy Bạch Tố vẻ mặt chần chờ đi tới bình đài.
“Vật Thiên Hàn Tông đều có thể chịu được giá rét. Nhưng vật đó gặp gió lạnh liền cứng, không thể nào thuộc về Thiên Hàn Tông.” Bạch Tố nhẹ giọng nói.
Tô Minh không lên tiếng, cúi đầu, tiếp tục nhìn chăm chú vào kén sâu trong tay. Dần nhíu mày, đôi mắt nhìn như bình tĩnh, nhưng không ai biết, trong lòng Tô Minh, từ khi thấy Tử Xa phun ra sâu nhỏ, cầm kén sâu này thì tâm hắn đã dấy bão tố.
“Dù là Thiên Hàn đại bộ lạc cũng không thể nào có vật như vậy. Bởi vì khí hậu nơi đây không thích hợp vật đó sinh tồn. Ngươi xem hiện giờ chúng nó đều đã chết, kén sâu trong tay ngươi không lâu sẽ trở thành tử kén.” Bạch Tố chần chờ một lát, nói tiếp.
“Bắc Cương bộ lạc và Thiên Hàn đại bộ lạc có quan hệ như thế nào?” Tô Minh chậm rãi hỏi.
“Thiên Hàn đại bộ lạc có bốn phân bộ lạc, Bắc Cương là trong số đó. Còn về Trác Qua thì ta chỉ nghe tên. Gã không phải là đệ tử của Thiên Hàn Tông mà là con của Trác Nha, Chiến Thủ Bắc Cương bộ lạc.” Bạch Tố dừng lại, vẫn là nói hết những điều mình biết. Nhưng có một điều cô do dự không nói, Trác Qua này từng qua lại thân thiết với Tư Mã Tín.
“Cái gì gọi là Hắc Tiễn Man Sĩ?” Tô Minh mở miệng, ánh mắt từ kén sâu trong tay dời đến đùi phải Tử Xa ngồi xếp bằng tại đó.
Mũi tên, khói đen biến thành quỷ ảnh dữ tợn trôi nổi.
“Chiến sĩ Man tộc Bắc Cương bộ lạc, cách tu hành của họ khác xa Thiên Hàn Tông chúng ta. Họ luyện huyết nhưng không Khai Trần, không Tế Cốt mà là không ngừng tu hành kích phát tất cả lực lượng huyết mạch, tìm cách khiến thân thể bất diệt. Cách tu hành đặc biệt này thuộc về Bắc Cương bộ lạc, rất ít truyền ra ngoài. Năm đó khi Bắc Cương quy hàng Thiên Hàn đại bộ lạc cũng nhận được Thiên Hàn đại bộ lạc tôn trọng, để Bắc Cương bộ lạc có thể giữ lại cách tu luyện đặc biệt đó. Hắc Tiễn là một loại xưng hô của họ. Lam, đen, tím, xanh, Hắc Tiễn Man Sĩ tương đương với Tế Cốt Cảnh. Bắc Cương bộ lạc trừ không truyền cách tu hành ra ngoài còn có truyền thừa tạo tiễn cũng rất bí ẩn. Mũi tên nào họ tạo ra nếu là tộc nhân tu hành phương pháp bất truyền bắn ra, sẽ có lực lượng hấp thu sinh mệnh. Không thể tùy tiện rút tên ra, cần phải luyện hóa khói đen bên trên, hiến tế đủ sự sống để khói đen tán đi thì mới lấy tên được.” Bạch Tố nhẹ giọng nói, kể rất kỹ càng, gần như nói hết những điều cô biết.
Tô Minh nhìn Tử Xa ngồi xếp bằng, mũi tên trên đùi phải, sát khí mắt phải càng đậm.
“Khói đen kia là cái gì?” Tô Minh bình tĩnh hỏi.
“Là quỷ, đó là xưng hô Bắc Cương bộ lạc tự đặt ra. Mỗi một Man Sĩ thành niên đều sẽ bị đưa vào nơi bí ẩn của Bắc Cương bộ lạc, đi tìm quỷ của mình. Sau khi tìm ra, mũi tên người đó bắn ra sẽ có lực lượng của quỷ. Giết càng nhiều người thì quỷ càng cường đại, thậm chí đến cuối cùng có thể đạt tới trình độ kinh người. Năm đó Thiên Hàn đại bộ lạc cũng phải trả cái giá nào đó mới hàng phục bộ lạc này, đặt tên là Bắc Cương.”
“Bộ lạc này trước khi bị Thiên Hàn đại bộ lạc hàng phục gọi là gì?” Tô Minh trầm ngâm giây lát, nhìn Bạch Tố. Cô có những tri thức đó khiến Tô Minh khá kinh ngạc.
“Quỷ Đài…” Bạch Tố nhỏ giọng nói, nói xong cô chần chờ nhìn Tô Minh.
Tô Minh nhìn lại.
“Ta…tuy tu vi ta không cao, nhưng từ nhỏ thích nhìn một số điển tịch, biết rất nhiều việc người ngoài chưa từng nghe. Từ chỗ phụ thân ta biết được không ít thuật pháp của một số bộ lạc kỳ dị.” Bạch Tố nhỏ giọng nói.
Cô không nói cho Tô Minh, bởi vì việc lúc nhỏ của cô, phụ thân cô có hứng thú duy nhất là dốc hết sức vì cô tìm đến vô số điển tịch quý giá và thuật pháp không cần tu vi thi triển.
“Cô nắm chắc mấy phần?” Tô Minh bình tĩnh hỏi.
“Ba phần…hai phần…có lẽ càng thấp…” Bạch Tố chần chờ một lúc, nói khẽ.
“Hậu quả thất bại chính là Tử Xa chết?” Tô Minh im lặng giây lát, từ từ hỏi.
Bạch Tố im lặng một lúc lâu sau vẻ mặt buồn bã gật đầu.
Chương 283: Cửu Phong tập kết
“Nếu không trị thì hắn sẽ không sống được quá lâu. Đầu tiên là tu vi dần giảm thấp, khi đánh mất tu vi rồi thì tới máu thịt, cuối cùng là sự sống. Mãi đến khi chết hẳn, hóa thành quỷ ảnh quay về bên cạnh chủ nhân nó.” Bạch Tố nhỏ giọng nói.
“Bắc Cương bộ lạc cũng thuộc về Thiên Hàn, nếu Trác Qua giết Tử Xa, việc này Thiên Hàn Tông có nói gì không?” Tô Minh nhìn kén sâu trong tay. Bây giờ kén đã hoàn toàn cứng ngắc, bóp lấy tựa như khối băng đá.
“Ngươi…ngươi không biết ư?” Bạch Tố cứng đờ, dường như hiểu cái gì, liếc Tử Xa, ánh mắt phức tạp.
“Cái gì?” Tô Minh ngẩng đầu nhìn Bạch Tố.
“Ba tháng trước Tử Xa đã bị sư tôn hắn thông cáo sơn môn, trừ đi thân phận Nhị Phong. Hắn đã không còn là đệ tử Thiên Hàn Tông.”
Mắt Tô Minh chợt lóe sáng, nhìn chằm chằm Tử Xa ngồi tại đó, sắc mặt không mấy hồng hào nhưng biểu tình kiên định cố chấp. Gã không nghe thấy đối thoại giữa Tô Minh và Bạch Tố. Hiện giờ gã nhất định phải chộp từng giây phút hồi phục lại, nếu không sẽ không thể kháng cự được lực lượng mũi tên kia.
“Ba tháng trước…” Tô Minh biết, chuyện này xảy ra trong năm ngày hắn rời khỏi Thiên Hàn Tông, nhưng ở chỗ Tử Xa hắn chưa từng thấy một chút khác lạ.
Tuy nhiên, việc này đối với Tử Xa không phải chuyện nhỏ.
“Nếu không là vậy thì mỗi lần hắn thấy tỷ tỷ của mình sẽ không cúi đầu như vậy.” Bạch Tố khẽ thở dài.
Tô Minh im lặng, nhìn kén sâu trong tay, lát sau siết một cái.
“Cô mới nói trùng này không phải vật Thiên Hàn, gặp lạnh liền chết?” Giọng Tô Minh bình tĩnh không nghe ra vui giận.
Bạch Tố gật đầu.
Tô Minh ngồi xổm xuống, từ mặt đất nhặt lên một con sâu nhỏ cứng ngắc dường như đã chết, cầm nó trong tay. Ngọn lửa đậm đặc bốc cháy từ lòng bàn tay Tô Minh, trực tiếp bao bọc con sâu này.
Trong ngọn lửa, thân thể cứng ngắc của con sâu đột nhiên run lên, mạnh lật người, tinh thần phấn chấn, phát ra từng tiếng rít. Người nó lắc lư, muốn chui vào bàn tay Tô Minh.
Nhưng không đợi nó chui vào, lửa trong lòng bàn tay Tô Minh bỗng tan biến. Gió lạnh thổi đến, Tô Minh siết chặt nắm tay, từng tiếng rổn rảng phát ra, hắn mới mở lòng bàn tay ra.
Bạch Tố hít ngụm khí, cô thấy sâu đen nhỏ trong lòng bàn tay Tô Minh bây giờ biến thành mảnh vụn.
“Loại sâu này trước đó chưa chết hẳn, chỉ là hôn mê, gặp lửa liền tỉnh dậy!” Tô Minh vung tay, mảnh vụn trong lòng bàn tay theo gió tán đi.
“Sâu đã vậy, kén sâu cũng thế.” Giọng Tô Minh lạnh lẽo.
Trước mắt hắn hiện ra một hình ảnh trong ký ức. Hình ảnh đó là một sợi xích, trên sợi xích có bóng dáng hư ảo. Toàn thân bóng dáng đầy vết thương, miệng những vết thương tồn tại sâu đen đếm hoài không hết giống hệt sâu nhỏ này!
“Lôi Thần…” Tô Minh khép chặt mi mắt.
Hắn không biết năm đó tại Hàm Sơn Xích nhìn thấy từng hình ảnh là thật hay giả, đến nay vẫn không phân biệt được. Nhưng sâu nhỏ xuất hiện khiến Tô Minh chấn động.
Con sâu này trước khi hắn khiêu chiến Hàm Sơn Xích chưa từng thấy qua, nếu chỉ là tưởng tượng, chỉ là ảo giác, thì bây giờ lần nữa nhìn thấy con sâu cùng hình dạng, hắn không tin mình có thể bỗng dưng ảo tưởng ra.
“Nếu là thật tức là sự thật, tức khác với trí nhớ của mình…nếu là giả, vật giả là thứ mình ảo tưởng, hiện thực là chân thực, sao lại giống như đúc!”
“Đây là một manh mối!”
Tô Minh mở mắt ra, bên tai truyền đến lời nói nhỏ nhẹ của Bạch Tố.
“Về Tử Xa hãy để tôi thử xem…” Bạch Tố nhìn Tô Minh, nhỏ giọng nói.
“Không cần, có một cách, chẳng chút mạo hiểm khiến hắn hồi phục lại.” Tô Minh bình tĩnh nói, giọng nói lạnh lùng, mắt phải đỏ rực.
“Là cách gì?” Bạch Tố cứng đờ, không nghe hiểu ý nghĩa câu nói của Tô Minh.
“Giết Trác Qua, diệt quỷ, quỷ khí trên mùi tên trong chân Tử Xa tất nhiên sẽ tan biến.” Tô Minh nói xong nhìn hướng Bạch Tố.
“Bên này cô quen thuộc hơn ta, mang ta đi Bắc Cương bộ lạc!”
Bạch Tố cắn môi dưới, ngơ ngác nhìn Tô Minh nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu.
“Lấy tu vi của ngươi, một mình đi Bắc Cương bộ lạc thì chết chắc, ta không dẫn ngươi đi!”
“Ta không phải một mình.” Tô Minh xoay người, ngửa đầu phát ra tiếng hú.
Tiếng hú quanh quẩn tại Cửu Phong, chấn động gió tuyết phát ra tiếng xèo xèo.
Khoảnh khắc tiếng hú vang vọng, Hổ Tử đang uống rượu trong động phủ, híp mắt cười khờ ngốc chuẩn bị ôm hồ lô rượu đi vào giấc ngủ, dưỡng sức chờ buổi tối ra ngoài hoạt động. Nhưng khi gã mới nhắm mắt lại, chưa phát ra tiếng ngáy thì ngoài động phủ truyền đến tiếng hú của Tô Minh. Tiếng hú như sấm vang khiến động phủ Hổ Tử rung lên. Gã mở bừng mắt, dùng sức dụi, vẻ mặt sửng sốt.
“Lão tứ làm sao vậy?” Gã không chút do dự lập tức đứng dậy, cầm bình rượu lao ra khỏi động phủ, thẳng hướng động phủ Tô Minh.
Cùng lúc đó, ở giữa sườn núi Cửu Phong, mảnh đất trăm hoa đua nở, cỏ xanh tràn ngập, trong băng tuyết hiện ra hình ảnh đảo ngược thời gian.
Trong trăm hoa bụi cỏ, Nhị sư huynh ngồi xếp bằng, giữ tư thế ánh nắng chiếu nửa bên mặt, khóe miệng treo nụ cười nhu hòa. Trước người y, cỏ xanh không gió tự lung lay, có vài cọng nhanh chóng sinh trưởng, đan xen nhau như đang bện thứ gì.
Nhị sư huynh biểu tình rất chăm chú, nhưng ngay lúc này, trên Cửu Phong vang vọng tiếng hú của Tô Minh. Tiếng hú lộ ra sát khí kinh người. Trong sát khí kia, vài cọng cỏ bện trước mặt Nhị sư huynh đều tạm ngừng.
Nhị sư huynh sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn phía xa có động phủ Tô Minh.
“Là ai chọc tiểu sư đệ?” Nhị sư huynh không nhanh không chậm đứng dậy, vỗ quần áo, chắp tay sau lưng, nghênh ánh nắng chiếu rọi nửa bên mặt, từng bước một đi hướng động phủ Tô Minh.
Đôi chân y nhìn như đạp trên mặt đất, kỳ thật mỗi một bước đều giữ độ cao cách mặt đất một tấc!
Tương tự, khi tiếng hú của Tô Minh truyền ra, dưới băng tầng Cửu Phong, chỗ quanh năm bế quan, một mảnh tối đen lóe ra ánh mắt.
“Sát khí như vậy…nếu không phát tiết thì khó mà tĩnh tâm…Tiểu sư đệ, nếu ngươi đã kêu gọi, nhưng ta còn chưa thể xuất quan…” Thanh âm thì thào như ẩn như hiện trong băng tầng yên tĩnh này.
Nhưng đột nhiên, nơi đây có một khối băng đá cao cỡ một người xuất hiện vết rách. Trong khe hở lửa hừng hực khuếch tán, như là thiêu đốt băng đá này. Trong khoảng thời gian ngắn, băng đá càng nhiều khe nứt, cuối cùng nổ tung.
Khoảnh khắc nổ tung, từ trong băng đá vươn ra một bàn tay đen thui!
Bàn tay đen tỏa ra khí lạnh ngập trời, chậm rãi vươn ra ấn trên mặt băng bên cạnh. Dần dần xuất hiện một gã đàn ông vạm vỡ đen đúa.
Gã đàn ông nửa người trần trụi, bò ra xong nhắm mắt quỳ một gối hướng tới ánh mắt kia.
“Năm đó tam bách nô cùng ta ngừng lại giết chóc, cùng ta bế quan tại đây. Hiện giờ ta thức tỉnh ngươi, một trong tam bách nô, đi làm giúp ta một việc.”
“Thiếu chủ cứ sai bảo!” Gã đàn ông mở mắt ra. Đôi mắt rõ ràng là màu xám, màu xám lộ ra điên cuồng và vô tình. Để người nhìn tâm lạnh giá, có thể cảm nhận rõ ràng trên người gã đàn ông có mùi máu.
“Bảo vệ các sư đệ của ta, nghe theo họ sai bảo. Khi cần thiết…cho phép ngươi thi triển cấm chú!” Ánh mắt sâu trong băng tầng dần tan biến, chỉ có lời nói quanh quẩn, trong bình tĩnh lộ ra chết chóc.
Gã đàn ông nhếch miệng lộ nụ cười, liếm môi, cúi đầu đứng dậy, nhấc chân lên hướng sang bên cạnh. Thân hình gã hóa thành khói đen chui vào trong vách băng bốn phía, biến mất.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi Cửu Phong, Thiên Tà Tử ngáp duỗi lưng, vừa đi vừa lầm bầm cái gì.
Đi tới đỉnh núi, ông hít sâu, lắc lư nửa người dưới, nằm sấp trên mặt đất hai tay chống đỡ người, lên xuống mấy lần mới đứng thẳng, trên mặt lộ nụ cười thỏa mãn.
“Hôm nay hít tới mười cái, so với năm trước nhiều một cái, tốt, tốt, tốt! Thiên Tà Tử ngươi thật là quá lợi hại, ngươi là đời này ta thấy qua vạm vỡ siêu nhất đời! Thiên Tà Tử ngươi tuyệt lắm, ta hãnh diện vì ngươi!” Thiên Tà Tử cười thỏa mãn lầm bầm nửa ngày mới ngẩng đầu lên, chuẩn bị giống như bình thường rống to với bầu trời, bay tới chỗ nào đó, rèn luyện thân thể trong buổi sáng này.
Nhưng ông mới há miệng định rống to thì chớp mắt có người trước một bước, truyền đến tiếng hú. Tiếng hú ầm ầm vang vọng tám hướng, khiến Thiên Tà Tử ngẩn ra.
“Ủa? Ta còn chưa hét sao phát ra tiếng vậy?” Thiên Tà Tử chớp chớp mắt, nâng tay lên bịt miệng mình, nghe bên tai vang vọng thanh âm, vội ngồi xổm xuống thò đầu ra mép núi nhìn xuống dưới.
“Lão tứ hú quá khó nghe, ủa, lão tam tới rồi. Ô, lão nhị cũng đi ra, bà nội, đại đệ tử bế quan cũng tới giúp vui. Cái này là muốn đánh nhau à, ha ha, thú vị, thú vị.” Trong mắt Thiên Tà Tử lộ hưng phấn, vội vàng xắn tay áo, ra vẻ muốn tham gia.
Ngoài động phủ Tô Minh, trên bình đài, theo tiếng hú của Tô Minh vang vọng, Hổ Tử tới đầu tiên. Gã đi tới bình đài, liếc mắt liền thấy bộ dáng thê thảm của Tử Xa, mắt trợn trừng toát ra tức giận.
“Bà nội nó, ai làm bị thương mèo nhỏ nhà ta!”
Ngay sau đó, Nhị sư huynh chắp tay sau lưng, mang nụ cười ôn hòa từng bước một đi tới. Nhưng khi y thấy bộ dạng của Tử Xa thì nụ cười biến mất.
“Tiểu sư đệ, là ai làm?”
“Bắc Cương bộ lạc, Hắc Tiễn Man Sĩ, Trác Qua. Hắn là con của Trác Nha Chiến Thủ Bắc Cương.” Tô Minh nhìn Tử Xa, bình tĩnh nói.
“Bà nội nó, làm thịt điểu nó, dám khi dễ mèo nhỏ nhà ta!” Hổ Tử ở một bên rống to.
“Như vậy…không tốt…” Nhị sư huynh lắc đầu, nụ cười lần nữa xuất hiện trên mặt, nhưng lúc này nụ cười rất là âm u.
“Chúng ta không làm điểu hắn, chúng ta cắt hắn ăn điểu đầu!” Nhị sư huynh cười càng vui vẻ.
Bạch Tố ở một bên nghe, mặt đỏ lên, thầm xì một tiếng khinh thường.
Chương 284: Tin đồn quỷ phương
“Cắt điểu hắn?” Hổ Tử nghe lời này thì ngây ra, bẳn năng nhấc tay lên định vò đầu, chợt cảm thấy không ổn lắm nên mới nâng một nửa lập tức hạ xuống. Gã vẫn cảm thấy mình là thông minh nhất Cửu Phong, tuyệt đối không thể để người biết gã nghe không hiểu ý nghĩa câu này.
“Không sai, ý ta là vậy đó, cắt hắn ăn điểu đầu, bà nội, cắt xong ta ăn!” Hổ Tử vỗ ngực, bộ dáng “ta hiểu hết”, cười ngây ngô nhìn Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh chớp mắt, đang dịu dàng cười nghe xong lời của Hổ Tử thì mắt lộ ra kinh ngạc, khó thể tin, do dự và khen ngợi, mong chờ, các loại biểu tình biến hóa khiến người không quen rất khó thấy ra.
Hổ Tử thấy ra, gã lờ mờ cảm thấy hình như có gì đó không đúng. Nhưng gã hiểu là bây giờ mình tuyệt đối không thể lộ ra vẻ khó hiểu. Gã không ngừng tự nhủ, mình là người thông minh nhất Cửu Phong, cái gì đều hiểu, cho nên ưỡn ngực ngẩng đầu nghiêm túc gật đầu với Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh biểu tình nghiêm túc, vỗ bả vai Hổ Tử, dường như muốn nói gì nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, vẻ mặt kính nể.
Hổ Tử càng thêm bất an nhưng trên mặt là dáng vẻ chẳng thèm để ý.
Tử Xa ngồi xếp bằng không động đậy, đùi phải cắm mũi tên đen lượn lờ quỷ khí, khiến sắc mặt gã đôi khi hồng hào nhưng rất nhanh biến tái nhợt.
Trong khi Nhị sư huynh vỗ bả vai Hổ Tử thì Tô Minh xoay người nhìn Bạch Tố.
“Hiện giờ có thể dẫn đường cho ta và hai sư huynh, ba người đi Bắc Cương bộ lạc được chưa?” Giọng Tô Minh bình tĩnh nhưng mắt phải sát khí mắt trái lạnh lùng, quỷ dị dung hợp thành một chỗ, khiến người trông thấy tinh thần chấn động.
Bạch Tố cúi đầu suy tư một lát, ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, nhẹ gật đầu.
Khoảnh khắc cô gật đầu, Tô Minh tiến lên một bước đi đến bên cô. Trong tiếng kinh hô, hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Tố, mang cô hóa thành cầu vồng lao thẳng lên trời.
Bạch Tố thấy hoa mắt, hoảng hốt, tim đập nhanh. Hơi thở mạnh mẽ thuộc về đàn ông phất vào mặt Bạch Tố. Cô chẳng những nghe thấy tiếng tim mình đập, càng cảm nhận được nhịp tim Tô Minh ôm mình.
Cảm giác kỳ lạ này khiến mặt cô đỏ hơn. Dù khi cô cùng với Tư Mã Tín thì tối đa chỉ nắm tay thôi. Rất nhiều hành động bởi vì Tư Mã Tín kiêng kỵ, thêm vào Bạch Tố hơi căng thẳng nên không xảy ra, ví dụ như bị người ôm giống bây giờ.
Khi Tô Minh ôm Bạch Tố đạp lên trời thì Hổ Tử lấy ra bình rượu uống hớp lớn, nhếch môi vẻ mặt dữ tợn, nhoáng người đi theo sau Tô Minh, bay nhanh.
Sắc mặt Nhị sư huynh vẫn luôn ôn hòa, cười tủm tỉm chắp tay sau lưng đi hướng khung trời. Mỗi khi đôi chân y đạp xuống là không khí sẽ lóe ánh sáng xanh mờ nhạt. Tốc độ y càng nhanh, trông như có vệt xanh vạch khung trời.
Sau lưng ba người này, có luồng khói đen mơ hồ đi theo. Khói đen rất mông lung, khó bị người phát hiện. Nếu thật sự có ai nhận ra, vậy quan sát kỹ càng sẽ cảm nhận trong khói đen tồn tại khí thế giết chóc kinh người.
Khói đen mờ nhạt này chính là một trong tam bách nô của Đại sư huynh!
Gã tuân theo ý của thiếu chủ, phải bảo hộ mấy sư đệ của thiếu chủ. Thậm chí lúc cần thiết, gã có thể thi triển ra lực lượng mạnh nhất tộc họ, cấm chú!
Đằng sau khói đen trên bầu trời bao la, ngay cả gia nô của Đại sư huynh cũng không chú ý tới, có một ông lão mặc đồ trắng. Lúc này ông lão vẻ mặt hưng phấn, không ngừng xoa tay, đôi khi xắn tay áo lộ ra cánh tay gầy gò, mắt lóe tia sáng, cẩn thận theo sau.
“Sắp đánh nhau rồi, thú vị, thú vị! Lão tứ cũng không ngốc, biết đánh nhau không thể tự mình đi, phải kết bè kéo lũ thì đánh mới hăng! Không thể để chúng biết ta theo sau, vậy mới càng kích thích! Nhưng đám nhóc con này vẫn thua kém lão tử năm đó, biết kéo nhau đánh lộn nhưng sao không kiếm một chỗ dựa bảo kê chứ?” Ông lão này chính là Thiên Tà Tử, vẻ mặt hưng phấn còn có kích động, rồi tiếp theo lại bất mãn.
Đây là Cửu Phong đã nhiều năm qua, gần như là lần đầu tiên, tập thể xuất động!
Cùng bay thẳng đến Bắc Cương bộ lạc!
Nếu Hắc Tiễn Man Sĩ Bắc Cương bộ lạc Trác Qua biết tổn thương Tử Xa sẽ xuất hiện hậu quả như vậy, dẫn dắt sư đồ Cửu Phong trong mắt mọi người là quái vật đi ra hết, không biết khi gã thấy Tử Xa thì có lập tức quay đầu đi chẳng dám trêu chọc?
“Bắc Cương bộ lạc cách Thiên Hàn Tông khoảng một ngày đường, cũng là ở trong đất Thiên Hàn nhưng khác với Thiên Hàn Tông. Bộ lạc của họ không xây trên băng sơn hay băng hà mà là thảo nguyên tuyết.” Bạch Tố bị Tô Minh ôm, trong lúc bay nhanh gió lạnh thấm tận xương, người run run, cô lập tức cảm nhận có ấm áp truyền từ người Tô Minh nhập vào cơ thể mình.
Trong ấm áp này, gió rét cắt da cắt thịt như cũng biến dịu lại. Bạch Tố đỏ mặt, im lặng lát sau nhỏ giọng nói. Có thể nói cô đem tất cả hiểu biết về Bắc Cương bộ lạc nói ra ngoài, để nhóm Tô Minh chuẩn bị sẵn sàng hơn.
“Bắc Cương bộ lạc rất lớn, nhìn như một tòa thành trì, nhưng bốn phía không có tường thành, chỉ có từng căn phòng do băng làm thành. Theo Bắc Cương bộ lạc thì băng tuyết là một phần sinh mệnh của họ, không thể ngăn cản bên ngoài. Đằng trước Bắc Cương bộ lạc có hai pho tượng to lớn, hai pho tượng này điêu khắc hai ác quỷ dữ tợn. Chúng nó chém giết nhau, thân thể cao lớn hợp thành cửa Bắc Cương bộ lạc.”
Giọng Bạch Tố quanh quẩn trong gió rít, truyền vào tai Tô Minh, cũng bị Hổ Tử và Nhị sư huynh nghe được.
“Năm đó nghe nói Bắc Cương bộ lạc có ba vị Thanh Tiễn Man Sĩ có thể so với cường giả Tế Cốt Cảnh. Trong đó một người thậm chí đã bước nửa bước vào ngưỡng cửa Tử Tiễn. Loại bộ lạc cường đại như vậy, dù không phải là đại bộ lạc cũng đủ khiến đại bộ lạc kiêng dè. Thiên Hàn đại bộ lạc chinh phục nó cũng phải trả cái giá lớn, đem Bắc Cương bộ lạc Man Công nửa bước đã vào Tử Tiễn giết chết, lại giết hai Thanh Tiễn Man Sĩ, mới khiến Quỷ Đài hàng phục, đổi tên thành Bắc Cương. Sót lại vị cường giả Man Hồn Bắc Cương, là Chiến Thủ năm đó của Bắc Cương bộ lạc. Người này may mắn sống sót nhưng không bao lâu thì sự sống cũng tới tận cùng đã chết. Hiện giờ dù Bắc Cương bộ lạc không huy hoàng như tổ tiên năm đó nhưng không thể khinh thường. Đặc biệt Bắc Cương bộ lạc là một trong bốn phân bộ lạc thuộc hạ của Thiên Hàn đại bộ lạc, chắc chắn có cường giả Man Hồn trấn giữ. Bởi vì Man Công phân bộ lạc đời đời sau khi hoàn mỹ Tế Cốt rồi nhất định phải đi Thiên Hàn đại bộ lạc tu hành. Chỉ có thành công đột phá tới Man Hồn mới được ban cho thân phận Man Công. Năm đó Bắc Cương bộ lạc từng có hơn hai ngàn năm không xuất hiện Man Công, nhưng ta nhớ điển tịch từng nói, hơn một trăm năm trước, Bắc Cương bộ lạc xuất hiện một Man Công được Thiên Hàn đại bộ lạc thừa nhận! Người này tên là Mặc Sơn.” Bạch Tố nói nhanh, kể ra hết những điều mình biết.
Bốn người đi nhanh mất nửa ngày. Mặt đất lóe ánh bạc, liếc mắt nhìn không tới biên giới, toàn là do tuyết và băng tổ thành thiên địa.
Bay trên trời ít có thể nhìn thấy bóng dáng nào lao đến, tựa như thế giới không còn sinh linh, chỉ cô độc mấy người Tô Minh.
Mặt đất không có dấu chân người đi đường. Ở nơi băng tuyết núi non và bình nguyên giao nhau, người thường tới đây là chết chắc.
Gió rét nức nở như quỷ khóc sói tru. Mặt đất đôi khi có gió cuốn quét đi tuyết đọng, nhìn rất là kinh người.
Đây là thế giới trắng xóa, một thế giới thuộc về tuyết. Một thế giới khiến người ta không nhìn thấy màu sắc khác.
“Trừ Man Công Mặc Sơn ra, Bắc Cương bộ lạc còn có bốn thủ lĩnh. Chia làm Chiến Thủ, Khôi Thủ, Quỷ Phương và Linh Thủ. Bốn người này tu vi sâu không lường được, dù không phải Man Hồn Cảnh nhưng cũng không cách xa bao nhiêu. Đặc biệt là Quỷ Phương, càng cần phải chú ý. Bởi vì có một truyền thuyết người ngoài hiếm khi nghe được, ta chỉ thấy nó trong một bộ điển tịch mục nát. Nghe nói Quỷ Phương Quỷ Đài bộ lạc từ đầu đến cuối, từ khi bộ lạc này xuất hiện tại đất Nam Thần thì chưa từng ai trông thấy diện mạo. Người này dù là quần áo, giọng nói hay động tác, mấy năm qua cho người cùng loại cảm giác. Cũng chính là theo tin đồn, Quỷ Phương Quỷ Đài bộ lạc là bất tử bất diệt, vạn năm trôi qua vẫn chỉ có một người này!”
Giọng Bạch Tố trầm thấp quanh quẩn trong tai ba người Tô Minh. Trong tiếng gió nức nở, theo lời này phát ra có phần bí ẩn.
“Tiểu sư đệ, cô bé này biết nhiều việc thật…giỏi lắm!” Trên mặt Nhị sư huynh lộ nụ cười, khen ngợi nhìn Bạch Tố.
Bạch Tố ở trong ngực Tô Minh vội cười nhìn hướng Nhị sư huynh.
“Cảm ơn…sư thúc khích lệ, ta chỉ là thích đọc sách mà thôi.”
“Cứ giống tiểu sư đệ gọi ta Nhị sư huynh là được.” Nhị sư huynh cười cười.
Mặt Bạch Tố lại đỏ. Cô không biết tại sao hôm nay mặt cứ đỏ cả lên.
“Tại sao không có tộc trưởng?” Tô Minh bỗng nhiên mở miệng, đây cũng là điều Nhị sư huynh muốn nói.
Còn về Hổ Tử thì lại uống rượu nhìn đằng trước, đôi khi liếm môi lộ vẻ tàn nhẫn. Đối với lời Bạch Tố gã không thèm nghe vào tai. Gã cho rằng gặp mặt đánh là được, tất nhiên sẽ có người nhắc nhở mình nên đánh làm sao.
Gã vẫn luôn cảm thấy đây là việc người thông minh nên làm.
“Bắc Cương bộ lạc luôn giữ tập tục Quỷ Đài bộ lạc tổ tiên của họ, không có tộc trưởng. Tộc trưởng của họ là vật hư vô, nghe nói là một tranh quỷ trong trời đất, đáng tiếc chỉ là vật tượng trưng.” Bạch Tố nhỏ giọng nói.
Tô Minh trong lòng chấn động. Sau khi hắn nghe nói những chuyện liên quan Bắc Cương bộ lạc, đặc biệt là về tộc trưởng đó thì trong đầu hiện ra chính là ông lão Tích Vu bộ lạc của Vu tộc, triệu hoán ra thằn lằn khổng lồ đồ đằng bộ lạc!
Thằn lằn khổng lồ đó chỉ là một tượng trưng, chỉ là đồ đằng.
“Bắc Cương…Quỷ Đài…” Mắt Tô Minh chợt lóe.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đám người Tô Minh tốc độ ngày càng nhanh. Khi hoàng hôn buông xuống thì hơi thở Bạch Tố biến dồn dập.
“Đến rồi…”
Chương 285: Bắc Cương bộ lạc!
Bước chân Tô Minh tạm ngừng, Hổ Tử đứng bên cạnh lao ra vài bước, cầm hồ lô rượu, mắt dần nổi lên khát máu. Còn về Nhị sư huynh thì chắp tay sau lưng, thong dong đứng một bên. Đáng tiếc bây giờ ánh nắng bị mây che, dù mặt đất sáng sủa nhưng không thấy nắng nóng.
Trước mặt ba người Tô Minh là mảnh đất chừng ngàn mét, có thể lờ mờ thấy quần thể khiến trúc bàng bạc. Đó là mảnh đất tuyết mênh mông, gió đang rít gào cuốn tuyết lác đác.
Quần kiến trúc bàng bạc ở gần trước mặt ba người Tô Minh nhất là hai pho tượng to lớn. Hai pho tượng thú dữ tợn như lệ quỷ, chém giết nhau. Sát khí ngập trời chẳng chút che giấu phát ra từ hai pho tượng, tràn ngập bốn phía.
Đằng sau hai pho tượng lệ quỷ to lớn này là phòng ốc không chỉnh tề. Tất cả phòng ốc đều do băng làm thành, liên miên một mảnh, liếc mắt nhìn rất khó thấy biên giới.
Đó là một bộ lạc còn lớn hơn cả thành trì, khổng lồ không phải nó đồ sộ bao nhiêu mà là chiều dài, dài như vô tận, lan tràn đến phía xa.
Nếu có thể đứng trên bầu trời bộ lạc, ở vị trí cực cao nhìn xuống mặt đất, có thể thấy rõ tuyết nguyên mênh mông này, bộ dạng của Bắc Cương bộ lạc rõ ràng là hình một mũi tên!
Một mũi tên vô cùng khổng lồ khắc trên bình nguyên Bắc Cương!
Phía sau tuyết bình nguyên là từng tầng mảnh đất hõm xuống, tầng dưới chót liên tiếp với đất bên dưới tuyết nguyên, chỗ đó rất ít tuyết, nếu ánh mắt có thể nhìn xa hơn thì sẽ phát hiện, rõ ràng là bên ngoài mặt đất thấp hơn tuyết nguyên rất nhiều phía xa dần có sắc xanh, kéo dài xuống có thể thấy hoa nở chim hót.
Tuyết nguyên này tựa như khe rãnh phân cách đông và hạ!
Bắc Cương bộ lạc tồn tại trên mảnh đất như thế đấy. Tồn tại ở vùng đất theo Thiên Hàn đại bộ lạc thấy là ở phía nam, nhưng trong bảng đồ Nam Thần thì lại là địa vực phương bắc. Tại đây, canh giữ cửa phương bắc Thiên Hàn đại bộ lạc.
“Nơi này là một phần của Bắc Cương bộ lạc tại đất Thiên Hàn. Dưới tuyết nguyên là một phần khác.” Bạch Tố nhẹ giọng nói.
“Bắc Cương bộ lạc kéo dài tập tục Quỷ Đài, Man Sĩ của họ có tóc rất dài, bởi vì chiến đấu với bên ngoài người chết sẽ không còn đầu, mà người bên trong thì mỗi thất bại một lần có thể lựa chọn, hoặc là bị đứt đầu hoặc là cắt một đoạn tóc. Cho nên người có tóc càng dài biểu thị hắn rất ít thất bại, thậm chí rất có thể là…chưa từng thất bại.” Bạch Tố nhìn Tô Minh, nhỏ giọng nói, nói xong cô chần chờ một lúc.
“Tô Minh, ta đề ghị các người trùm đầu lại, như vậy thì có lẽ tốt hơn chút.”
Bạch Tố vừa nói xong, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Nhị sư huynh ở một bên đã quăng tới ánh mắt khen ngợi nhìn Bạch Tố xong lại chuyển hướng Tô Minh.
“Tiểu sư đệ, cô bé này rất giỏi! Nhưng cô bé, việc này ta đã sớm có chuẩn bị.” Nhị sư huynh ôn hòa cười, tay phải nâng lên từ trong ngực lấy ra mấy cái khăn trùm đầu màu đen.
“Khụ, đệ tử Cửu Phong chúng ta không cần che giấu khuôn mặt, cũng khinh thường làm thế. Nhưng mà…” Nhị sư huynh biểu tình nghiêm túc nhìn Tô Minh và Hổ Tử.
“Chúng ta phải nghĩ cho sư phụ chứ. Tuổi ông đã lớn rồi, lúc nói dối đầu óc sẽ phản ứng chậm, chúng ta nên kiếm một cái cớ cho ông ấy mới đúng. Chúng ta không sợ lộ mặt, nhưng vì sư phụ của chúng ta, vì ông ta, chúng ta chỉ có thể chịu nhục, chỉ có thể đội mũ này.”
Hổ Tử chớp mắt, rất là đồng ý gật đầu.
“Nhị sư huynh nói không sai. Ai, vì sư phụ, dù gì đó cũng là sư phụ chúng ta. Nhị sư huynh, ta có thể nhịn được, ta nhịn!” Gã nói rồi chộp lấy một cái khăn đội lên đầu, chỉ lộ hai con mắt cười hì hì.
“Tam sư đệ, làm khó ngươi.” Nhị sư huynh vỗ vai Hổ Tử, bộ dáng cảm thán.
“Nhị sư huynh, vì sư phụ, chút khổ này tính cái gì!” Hổ Tử ngừng cười, mắt lộ kiên quyết.
“Chúng ta đều là đệ tử tốt của sư tôn. Tiểu sư đệ, ngươi thì sao?” Nhị sư huynh đưa cái khăn cho Tô Minh.
Tô Minh biểu tình quái lạ nhận lấy, không nói nhảm trực tiếp đội lên.
Bạch Tố ở một bên trợn to mắt. Cô bỗng cảm thấy dường như mình chưa từng hiểu Cửu Phong như bây giờ.
“Đây đều là đám người gì thế này.” Bạch Tố xoa trán.
Cô vốn tưởng khuyên mấy người đó đội khăn là việc rất khó khăn. Nhưng sự việc phát triển khiến cô bỗng cảm thấy so với bọn họ, tuổi của mình đúng là còn quá nhỏ.
“Sư phụ, vì ông, chúng ta không thể không làm khó mình, nhưng đây là điều chúng ta cam lòng, bởi vì chúng ta đều là đệ tử tốt của ông, chúng ta yêu ông!” Nhị sư huynh ưỡn ngực ngửa đầu, đội khăn lên nháy mắt với Tô Minh và Hổ Tử, làm như vô tình đánh rớt một cái khăn xuống đất, nhoáng người lên hóa thành cầu vồng bay thẳng tới Bắc Cương bộ lạc đằng trước.
Chân phải Hổ Tử giẫm mặt đất một cái, bông tuyết văng khắp nơi, người xé gió lao nhanh theo Nhị sư huynh.
“Tìm chỗ an toàn chờ ta!” Tô Minh liếc Bạch Tố một cái, xoay người tiến một bước lên hư không, đuổi theo Nhị sư huynh và Hổ Tử.
Ba người ở trên bầu trời hóa thành cầu vồng sao băng, mục tiêu…Bắc Cương bộ lạc!
Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Bạch Tố đứng đó nhìn ba người đi xa, im lặng chốc lát, ngồi xếp bằng, biểu tình có chút phức tạp, có chút lo lắng.
Trên bầu trời, ba sư huynh đệ Cửu Phong bay nhanh song song tới gần Bắc Cương bộ lạc.
“Nhị sư huynh, sư phụ thật sự ở phía sau hả?” Hổ Tử đôi mắt hưng phấn và hung dữ nhỏ giọng hỏi.
“Tất nhiên, sư tôn bước chân nhanh hơn chúng ta mà. Lại nói khi chúng ta rời khỏi Cửu Phong, ta chính mắt thấy ông ta mặc áo trắng ở trên núi rình chúng ta.” Nhị sư huynh cũng nhỏ giọng nói.
“…ta cũng thấy…” Tô Minh nhỏ giọng góp lời.
“Ha ha, vậy là không sai rồi. Ta để lại cái mũ cho sư tôn, hôm nay chúng ta đại khai sát giới, giết hắn cái điểu! Việc lớn hơn nữa có sư phụ áp trận, sợ quái gì!” Rõ ràng Nhị sư huynh cũng hưng phấn, mắt sáng ngời.
“Giết làm sao?” Hổ Tử kéo nghiêng cái khăn, liếm môi.
“Lão tam, lão tứ, hôm nay ta nói cho các ngươi nguyên tắc của Cửu Phong. Đây là năm đó Đại sư huynh nói với ta!” Nhị sư huynh nhìn Tô Minh và Hổ Tử.
“Người hại gốc cây ngọn cỏ Cửu Phong, giết!
“Người hại phó tòng Cửu Phong, giết!”
“Người hại đệ tử Cửu Phong, giết hết Man Sĩ cả bộ lạc!”
“Cửu Phong chưa từng gây chuyện, nhưng nếu có người chọc chúng ta, vậy phải dùng giết nói cho chúng biết, Cửu Phong không phải chúng có thể chọc! Cho nên chúng ta kiếm Trác Qua nhưng nếu trên đường có người cản, ai ngăn kẻ đó chết!” Thanh âm của Nhị sư huynh lộ sát khí, lạnh lùng tựa băng giá.
Hổ Tử hít sâu, đem cái khăn hơi nghiêng chỉnh lại ngay ngắn, mắt đỏ rực, nhưng chần chờ một lát, đang bay thì nhìn sang Nhị sư huynh.
“Nhị sư huynh, tại sao trước kia ta bị khi dễ ngươi không giúp ta? Cái này không phù hợp nguyên tắc Cửu Phong chúng ta!” Hổ Tử rất là bất mãn.
“Nếu ngươi đừng mỗi ngày ban đêm rình rập ta thì ta cũng giúp ngươi!” Nhị sư huynh lắc đầu cảm thán.
Tô Minh không lên tiếng, trán lóe ánh sáng xanh, mắt tràn ngập sát khí, thân thể như mũi tên đầy sát khí rít gào dẫn đầu ba người.
Ba người bay nhanh, cách Bắc Cương bộ lạc ngày càng gần!
Cùng lúc đó, sau lưng họ, chỗ Bạch Tố ngồi xếp bằng, không biết cô thi triển thuật pháp gì mà thân thể dần trong suốt, hư ảo khó thấy.
Nhưng ngay lúc đó, đôi mắt Bạch Tố bỗng mở to, suýt kinh kêu ra tiếng.
Bởi vì trước mặt cô xuất hiện một mảnh khói đen. Khói đen tràn ngập dán sát đất tuyết lao nhanh, chớp mắt đã lao đến phía xa tới ngàn mét.
“Cô bé đừng ra tiếng.”
Lý do Bạch Tố không kêu lên là vì bên tai vang giọng già nua. Ngay sau đó, Bạch Tố thấy một bên trên mặt tuyết xuất hiện một ông lão mặc áo trắng.
Ông lão khom lưng rón rén đi tới, đến trước mặt Bạch Tố còn đặt ngón trỏ bên miệng suỵt.
Bạch Tố biểu tình lập tức biến quái lạ. Cô từng thấy ông lão, biết người này chính là sư tôn của Tô Minh, Thiên Tà Tử!
Thiên Tà Tử cúi đầu nhặt cái khăn Nhị sư huynh bỏ xuống, lầm bầm vài cấu.
“Mấy thằng nhóc hư, mưu ma chước quỷ không ít. Biết mang cái khăn thì coi như không ngốc, còn để lại một cái cho lão tử, không lẽ chúng nhìn thấy ta?” Thiên Tà Tử vừa lầm bầm vừa đội khăn lên đầu, xoay người nhìn Bạch Tố ngây ra tại chỗ, mặt lộ nụ cười.
“Cái kia, ngươi là bạn của lão tứ nhà ta ha? Thế nào, ta như vậy có dễ nhìn không?”
Bạch Tố ngây ra, phản xạ gật đầu.
Thiên Tà Tử áo trắng vẻ mặt đắc ý xoay người bay nhanh theo đám Tô Minh phía xa.
Giây phút ba người Tô Minh tới gần Bắc Cương bộ lạc ngàn mét thì trong bộ lạc lập tức phát hiện. Nhưng bộ lạc này khác với mấy bộ lạc Tô Minh từng gặp.
Nếu là bộ lạc khác, bây giờ đã sớm có người bay ra ngăn cản.
Nhưng Bắc Cương bộ lạc thì khác. Phát hiện ba người Tô Minh đến, chỉ có một phần tộc nhân ngừng công việc, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn bầu trời, còn lại đa số tộc nhân làm như không thấy.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lát sau ba người Tô Minh đã tới gần cửa lớn Bắc Cương bộ lạc do hai pho tượng hợp thành. Nhị sư huynh mỉm cười bước ra một bước, chắp tay cúi đầu hướng tới tộc nhân Bắc Cương bộ lạc lạnh lùng không nói gì nhìn ra ngoài cửa lớn.
“Ta là Công Tôn Hổ Tam Phong Thiên Hàn Tông, muốn bái kiến Trác Qua lão đệ, xin thông báo giùm cho.”
Mấy người trong cửa Bắc Cương bộ lạc lạnh lùng nhìn, vẫn không nói lời nào.
Nhị sư huynh lắc đầu.
“Các người thật không lễ độ, như vậy…không tốt…” Y nói rồi bước ra một bước.
Khoảnh khắc một bước đạp xuống, bỗng nhiên cả mặt đất chấn động, bông tuyết bay lên tràn ngập. Khiến mấy người Bắc Cương bộ lạc mới nãy còn lạnh lùng nay biến sắc mặt.
“Giao ra Trác Qua, ai cản kẻ đó chết!” Hổ Tử nhấc đôi tay lên. Trên tay trái ngưng tụ ra một chiến phủ to lớn, tay phải cầm hồ lô hớp ngụm rượu lớn mạnh vọt ra ngoài.