1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 5 [Chương 21 đến 25]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 5 [Chương 21 đến 25]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 21: Chúng ta sẽ thay đổi sao

Buổi trưa, Tô Minh suy nghĩ thật lâu, cắn răng cõng giỏ tre, rời khỏi bộ lạc. Đi cùng hắn còn Lôi Thần. Lôi Thần từng đi qua bộ phường, mấy ngày hôm trước vừa hoàn thành một chuyến, giờ đây nghe Tô Minh mượn thạch tệ, gã vừa lúc hỏi han, sau đó hưng phấn xung phong nhận việc dẫn đường.

“Tô Minh, chỗ tôi chỉ có hai cái thạch tệ, đây là tôi không dễ dàng đổi lấy được, cậu…cậu định lúc nào trả lại…” Lôi Thần đôi mắt mong chờ nhìn Tô Minh, hai người ở rừng núi ngoài bộ lạc chạy vội đi.

“Cậu đã nói cả đường rồi, chẳng phải là hai thạch tệ sao! Tôi mấy năm nay đưa cho cậu Ô Long nước miếng giá trị bao nhiêu thạch tệ. Lôi Thần, chúng ta có phải là bạn bè hay không, sao cậu có thể như vậy!” Tô Minh hơi chột dạ, nhưng lại trừng mắt khiến Lôi Thần định nói lời tiếp theo biến thành tiếng lầm bầm vô nghĩa.

“Đây chính là tôi không dễ dàng đổi được…” Lôi Thần gãi đầu, đang lẩm bẩm thì chợt nhớ ra cái gì, sửng sốt nhìn Tô Minh.

“A, tôi mới nhớ ra, cậu mốn thạch tệ đi bộ phường mua cái gì?”

“Mua La Vân Diệp!” Tô Minh thân thể chợt lóe, rất là nhanh nhẹn nhảy trong rừng núi, tốc độ thậm chí có thể vượt qua Lôi Thần.

“La Vân Diệp là cái gì?” Lôi Thần ngơ ngác hỏi một cậu, lại phát hiện Tô Minh vượt qua mình chạy tới trước, lập tức nhấc chân bước vội theo sau.

“Tô Minh, cậu nhớ kỹ trả cho tôi đó…”

“Tô Minh, đây chính là tôi tích góp rất nhiều năm à…”

“Tô Minh, hai thạch tệ này ngay cả a ba của tôi cũng không biết, sao cậu mới qua nhà tôi liền biết tôi có giấu vậy?”

“Tô Minh, La Vân Diệp là cái gì thế, sao cậu không nói lời nào…”

“Tô Minh, Tô Minh??? Tôi hỏi cậu nửa ngày rồi!!!!!”

Một đường đi tới, bên tai Tô Minh ong ong tiếng ve. Hắn sớm đã biết Lôi Thần nói nhiều, hơn nữa một khi nói thì sẽ không ngừng nghỉ. Nhưng hắn không nghĩ tới một đường gã không dừng lại, cứ nói dài dòng.

Cuối cùng tại hoàng hôn, hai người đã rời khỏi bộ lạc đoạn đường khá xa. Trong rừng núi xa lạ, Tô Minh thật sự chịu không nổi, tốc độ chậm lại, cuối cùng dựa vào một đại thụ thở dốc, ngoái đầu bất đắc dĩ nhìn Lôi Thần cũng thở hồng hộc, ngồi phịch dưới đất.

“Tô…Tô Minh…cậu nhớ phải…trả cho tôi…tôi…” Lôi Thần thở hổn hển, nhưng thấy Tô Minh quay đầu lại lập tức lên tinh thần, lần nữa nói.

“Tôi đưa cho cậu…tôi nhất định sẽ trả cho…nhưng tôi có yêu cầu!” Tô Minh cười khổ, đối với Lôi Thần, hắn đã không biết nói lời gì đây.

“Yêu cầu gì?” Lôi Thần chớp mắt, lần nữa lộ ra bộ dáng hiền như cục đất.

“Đừng làm vẻ mặt này, Tiểu Hồng giả bộ còn thật hơn cậu. Lôi Thần, tôi biết trên đường cậu vòng vo muốn hỏi cái gì, nhưng tôi không thể nói, sau này cậu sẽ biết.” Tô Minh trừng mắt. Từ nhỏ hắn lớn lên với Lôi Thần, có thể nói hiểu gã không thua gì cha mẹ gã.

Lôi Thần bề ngoài nhìn hiền khô, nhưng trên thực tế tâm tư tỉ mỉ, chẳng qua rất nhiều người bị biểu tình chân chất đánh lừa, mời bỏ qua tia gian xảo trong mắt hàng này.

Nghe Tô Minh nói vậy, Lôi Thần sờ mũi, hiền lành cười.

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, nếu trên đường cậu có thể yên lặng, chờ làm xong việc lúc trở về tôi sẽ nói cho cậu điều cậu muốn biết.” Tô Minh nhìn Lôi Thần, trêu chọc nói.

Lôi Thần cứng đờ, cả người như bị đông đá, thoáng chốc không nhúc nhích, chỉ là hai mắt mở to nhìn chằm chằm Tô Minh.

“Lôi Thần…” Tô Minh cười khổ. Hắn và đối phương chơi thân, động tác nhỏ như vậy, hắn mới không dễ bị lừa.

“Là cậu bảo tôi yên tĩnh, tôi muốn gật đầu, nhưng gật đầu cũng sẽ phát ra tiếng vù vù. Cậu xem tôi nghe lời không. Không động đậy, không phát ra âm thanh, hoàn toàn phù hợp chữ yên lặng, chẳng lẽ tôi như vậy không tính yên tĩnh sao? Cậu đã bảo tôi yên lặng, cứ yên tâm, trên đường tôi sẽ giữ nguyên như vậy, sẽ không phát ra tiếng động nào. Nhưng lúc tôi chạy đi phát ra âm thanh, cậu không thể lật lòng à, tôi…”

“Ngừng!!! Có thể, im lặng là được!” Tô Minh xoa chân mày, hắn đã nhìn thấy đáy mắt Lôi Thần xẹt qua tia trêu chọc, biết ngay hàng này là cố ý.

“Được rồi, tôi nói cho cậu là được chứ gì. Tôi có Man thể, chẳng qua bị A Công thi triển Man thuật giấu đi, việc này không được nói cho ai biết.” Nói đến cuối cùng, Tô Minh sắc mặt nghiêm túc.

Lôi Thần ngớ ra, cũng nghiêm túc gật đầu.

“Sớm biết như vậy tôi sẽ không hỏi. Tôi chỉ là muốn biết có phải cậu tu Man. Ha ha, từ nay về sau, hai chúng ta chính là chim ưng của Ô Sơn bộ lạc!”

Tô Minh cũng cười. Hai người nghỉ ngơi nửa ngày, lại lần nữa nhích người, chạy hướng con đường phía trước. Mặc dù bầu trời dần tối, ẩn hiện vầng trăng, có ngôi sao lấp lóe, tuyết đọng trên đất rất dày, gió lạnh rít gào, nhưng hai người không ngừng chạy đi, đôi khi trao đổi vài câu, tràn đầy tình bạn ấm nồng.

“Hôm nay tôi nhìn thấy Bắc Lăng, trông thấy hắn là tôi mệt rồi, đặc biệt là bên cạnh hắn còn có Trần Hân. Hắn sớm đã biết Trần Hân có ý với cậu!” Lôi Thần nói nhỏ, rất là tức giận. “Hắn biến đổi quá lớn, không phải là đi Phong Quyến bộ lạc vài năm sao? Chẳng lẽ hắn đã quên chính mình thuộc Ô Sơn bộ lạc? Cậu chưa thấy vẻ mặt của hắn đâu, còn răn dạy tôi, nói cái này cái kia.”

Tô Minh trầm mặc. Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm..!

“Tô Minh, sớm muộn gì tôi sẽ vượt qua hắn!” Lôi Thần siết nắm tay.

“Anh ta là Bắc Lăng đại ca, từ nhỏ đã chăm sóc cho tôi và cậu. Cậu không nhớ tới lúc trước anh ta truyền thụ kinh nghiệm tu Man cho cậu sao? Bởi vì sự việc lần đó, anh ta còn bị A Công trách phạt! Còn có tài bắn cung của tôi, cũng là anh ta dạy…” Tô Minh bình tĩnh mở miệng.

“Còn về Trần Hân, tôi đã sớm nói với cậu rồi, tôi đối với cô ấy chỉ có tình cảm anh em, không có cái khác. Cậu đừng cứ ở đó đoán lung tung.” Giọng Tô Minh vẫn bình tĩnh như cũ.

Lôi Thần muốn nói cái gì, nhưng thấy Tô Minh dáng vẻ bình tĩnh, cuối cùng không nói nữa. Gã hiểu Tô Minh, như Tô Minh hiểu chính gã.

Gã biết Tô Minh trọng ân.

“Tô Minh, con người sẽ thay đổi…” Thật lâu sau, Lôi Thần khẽ nói.

“Theo lớn lên, trải đời, rồi sẽ biến đổi. Có lẽ một ngày nào đó, tôi cũng sẽ đổi thay. Tôi cảm thấy, cậu cũng thế…” Lôi Thần thì thào.

“Có không…” Tô Minh trầm mặc không ra tiếng, vẫn cắm đầu chạy.

Khi bầu trời hoàn toàn tối đen, rốt cuộc Tô Minh và Lôi Thần cũng ngừng lại. Buổi tối chạy đi rất khó khăn, lại thêm đến bộ phường còn cách một đoạn đường. Cho nên hai người kiếm một thân cậy, ở trên đó đơn giản dựng nơi nghỉ tạm. Một người khoanh chân vận chuyển máu trong người để tu hành, một người cảnh giác quan sát chung quanh, trao đổi cho nhau, chuẩn bị qua đêm tại đây.

Tô Minh tựa vào thân cây, ánh mắt nhìn Lôi Thần khoanh chân ngồi đằng trước, trên lấp lóe từng luồng sáng đó, có thể thấy không ít sợi dây đỏ trồi lên.

Nhìn nửa ngày, Tô Minh ngẩng đầu xem bầu trời tối tăm. Trên trời trăng sáng đang tỏa ánh trăng tinh khiết, dung hợp với ánh sao, thật đẹp. Cũng khiến người nhìn chúng có cảm giác mình thật nhỏ bé.

“Con người sẽ thay đổi…mình…có không…” Tô Minh lặng yên nhìn, trong đầu hiện ra từng hình ảnh lúc mình còn nhỏ có Bắc Lăng.

“Nếu có một ngày mình thay đổi…vậy mình sẽ biến thành bộ dạng gì…” Trong mắt Tô Minh lộ ra mê mang. Vấn đề này đối với một thiếu niên mười sáu tuổi mà nói, thật quá phức tạp.

“Có lẽ mình sẽ trở thành một Man Y cường đại giống A Công, mang theo Tiểu Hồng đi du lịch khắp nơi. Đi đến nơi chưa từng tới, du lịch từng bộ lạc, chữa trị cho thật nhiều người Man tộc…Có lẽ mình còn trở thành Man Công…sau đó gặp phải cô gái mình thích, cùng cô ấy sống chung. Cô ấy sẽ cùng mình du lịch, mãi đến khi chúng ta đầu tóc bạc phơ, Tiểu Hồng sẽ trở thành lão Hồng. Sau đó mình sẽ đem kinh nghiệm trải qua, nói cho Lạp Tô trong bộ lạc. Tựa như A Công hay kể cho chúng mình nghe cuộc đời ông…” Tô Minh bật cười, nụ cười thật trong sáng, tinh thuần, rất vui vẻ.

“Hoặc là…có thể biết được thân thế và lai lịch của chính mình…” Tô Minh mỉm cười, khẽ thở dài.

“Lôi Thần, tôi sẽ không thay đổi!” Tô Minh hít sâu.

Dưới ánh trăng, đất Man tộc này, hắn thì thào lời nói chỉ có chính mình nghe thấy.

Hắn đích thực, tựa như các thiếu niên luôn tin rằng, tương lai là tốt đẹp.

Bất giác buổi tối đã trôi qua. Sáng sớm ngày thứ hai, trời mới mờ sáng thì Tô Minh và Lôi Thần đã thức dậy, dùng nước tuyết rửa mặt súc miệng một phen. Tuyết lạnh lẽo khiến người rùng mình, tinh thần phấn chấn.

“Tính theo lộ trình thì giữa trưa hôm nay là chúng ta có thể chạy tới bộ phường.” Lôi Thần từng đi tới bộ phường vài lần, xoa xoa mặt tuyết, nói với Tô Minh.

Tô Minh gật đầu. Hai người súc miệng xong, nghênh đón ánh mặt trời mới mọc, chạy vội trong rừng núi.

Một đường thuận lợi, tới giữa trưa, từ xa Tô Minh đã nhìn thấy ngoài cánh rừng, có thật nhiều gian nhà lá. Có tiếng người ồn ào, cũng có không ít Man Sĩ của các bộ lạc gần đây xuất hiện tại đó.

“Tới rồi!” Lôi Thần nhìn Tô Minh, đặc biệt liếc giỏ tre vài cái. Nhưng giỏ bị da thú bao kín, hắn không thấy được bên trong có cái gì.

Tô Minh nhìn bộ phường phương xa. Bộ phường rất lớn, có thể so với một bộ lạc nhỏ. Chẳng qua xung quanh không có hàng rào, mà là có nhiều người đàn ông cường tráng lạnh lùng xem xét xung quanh, giữ trật tự và phòng ngừa dã thú vọt tới.

Trung tâm bộ phường có một cái lều to da thú màu tím, canh giữ rất nghiêm ngặt, cấm người lạ tới gần.

“Đó là nơi chủ nhân bộ phường ở, nghe nói là một Man Sĩ rất mạnh, chỉ tiếp đãi thủ lĩnh các bộ lạc.” Lôi Thần và Tô Minh đi ra khỏi khu rừng. Gã nhỏ giọng giới thiệu, đi hướng bộ phường.

Tô Minh nhìn lều da thú tím một cái, thu lại tầm nhìn, dưới ánh mắt của hộ vệ, hắn bước vào nơi chưa từng đến.

Ngay lúc đó, đột nhiên một giọng nữ lạnh lùng từ không xa truyền đến.

“Lôi Thần!”

Tô Minh dừng bước, lập tức phát hiện Lôi Thần bên cạnh tùy theo thanh âm kia xuất hiện liền run cầm cập.

Chương 22: Mới gặp

Tô Minh rõ ràng cảm nhận được, biểu tình của Lôi Thần không được tự nhiên, bộ dạng như rất sợ rồi lại bất đắc dĩ. Tô Minh lén nhìn hướng phát ra thanh âm.

Lần nhìn này, Tô Minh có cảm giác kinh diễm!

Đó là một cô gái, cô gái này mặc lông thú da chim điêu làm thành bộ áo ngắn. Lại thêm cô rất cao ráo, dường như cao hơn Tô Minh một cái đầu, phụ trợ vẻ đẹp mỹ miều. Da cô không thô ráp như Man tộc khác, mà là có chút trắng, lộ ra vẻ đẹp khiến người tim đập loạn nhịp.

Hai mắt cô như hồ nước trong, nhìn như có chứa tia sáng lãnh liệt, trên trán điểm xuyết một ít lân tinh, bị mặt tuyết bên dưới phản chiếu, tản ra ánh sáng chói mắt.

Đặc biệt là nhìn cô gái hình như có hai cái răng hổ, có cảm giác dã tính vô hình.

Cô gái này không phải người thường, mà là giống như Tô Minh, cùng là Man Sĩ. Chẳng qua tản ra khí huyết xem chừng là tầng ba Ngưng Huyết cảnh.

Cô không đi một mình, sau lưng còn có ba người đàn ông Man tộc, tựa như núi nhỏ, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm hai người Tô Minh. Người họ tản ra khí huyết chỉ yếu hơn Bắc Lăng một chút.

Trên người ba gã đàn ông đều có đồ án vẽ lên, dường như là hình con rết. Ánh mắt Tô Minh mơ hồ lóe lên, để ý việc này.

“Lôi Thần, gan lớn nhỉ!” Cô gái nhìn chằm chằm Lôi Thần, nghiến răng.

Lôi Thần sờ mũi, sắc mặt vẫn rất hiền lành, cười ngây ngô.

“Lần trước đã bị ngươi dùng bộ dạng này lừa gạt, lấy thảo dược dỏm nhuộm màu bán cho ta tới ba cái thạch tệ!!!” Cô gái đứng trước mặt Lôi Thần, biểu tình tức giận.

“Này không thể trách tôi, chính tôi còn không biết đấy là thảo dược gì, tùy ý để đó, là cô muốn mua…” Lôi Thần đáng thương nhỏ giọng nói.

“Hừ, lấy thạch tệ ra đây!” Cô gái trừng Lôi Thần, cũng ghét lây Tô Minh đứng một bên. Chẳng qua Tô Minh gầy yếu, khiến cô gái liếc mắt một cái liền bỏ qua.

“Nhưng tôi…” Lôi Thần cười khổ, đang muốn mở miệng, đã thấy cô gái mắt lóe tia sáng lạnh. Ba người đàn ông đằng sau cô ánh mắt lạnh lẽo, khiến gã nuốt lại lời định nói, âm thầm kêu khổ.

“Lôi Thần, cô ta chính là người ngươi và A Công đã nói, người Ô Long bộ lạc?” Ngay lúc này, Tô Minh mặt không biểu tình, chậm rãi nói một câu.

Hắn mới nói ra, Lôi Thần chợt ngẩn người, nhưng rất nhanh phản ứng lại đây. Hắn biết Tô Minh luôn bình tĩnh, nếu đã nói vậy thì nghĩa là hắn sẽ giúp đỡ việc này. Nhưng hắn rất hiểu Tô Minh, giờ phút này nghe Tô Minh nói lời kỳ cục, nội tâm máy động, vội vàng lùi ra sau vài bước, đứng sau lưng Tô Minh, bày ra bộ dáng Tô Minh dẫn đầu.

“Bẩm báo thiếu chủ Man, chính là cô ta!” Lôi Thần sắc mặt cung kính, thấp giọng nói.

Lôi Thần lời nói và hành động lập tức khiến ánh mắt cô gái không tự chủ được rơi vào người Tô Minh, lộ vẻ sửng sốt. Xưng hô thiếu chủ Man thường đại biểu người tuyển chọn Man Công tương lai. Cô cẩn thận nhìn Tô Minh, nhưng thấy sao thì đối phương đều là Man tộc bình thường, cho nên sắc mặt vẫn mang sát khí, thanh âm băng lãnh.

“Ta mặc kệ ngươi có phải là thiếu chủ Man hay không, trả thạch tệ cho ta!”

“Được! Thạch tệ trả cô, nhưng hôm nay ta theo Lôi Thần đến đây là vì kiếm cô!” Tô Minh sắc mặt bình tĩnh, tay phải bỏ vào ngực trực tiếp lấy ra ba cái thạch tệ.

“Đem thảo dược cô mua từ chỗ chỗ Lôi Thần ra đây, trả cho tôi!” Tô Minh nhìn cô gái, từ từ nói.

Cô gái ngây ra. Cô không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã lấy lại được thạch tệ, lòng thầm sửng sốt, ánh mắt lướt hướng Tô Minh và Lôi Thần.

“Đấy là thảo dược gì?” Cô chần chờ một chút, không lấy thạch tệ mà là thử hỏi.

“Đó là…” Lôi Thần đang muốn mở miệng thì bị tiếng quát khẽ cắt đứt.

“Câm miệng!” Tô Minh lạnh lùng trừng Lôi Thần, khiến thân thể gã run lên, vội vàng cúi đầu như là cực kỳ kính sợ.

Hình ảnh này khiến cô gái chớp mắt, càng nghi hoặc. Cô do dự một chút, từ trong ngực lấy ra một gốc thảo dược màu tím. Thảo dược này nhìn thì rất bình thường, chỉ có màu sắc tím, xem thì có chút dữ tợn.

Khoảnh khắc thảo dược lấy ra, cô gái trực tiếp đưa cho Tô Minh, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm biểu tình của hắn. Khi cô thấy ánh mắt Tô Minh sáng ngời, vội vàng vươn tay muốn chộp lấy, bỗng chốc cô gái cười thánh thót, rụt tay lại.

“Ngươi làm cái gì! Đây chính là thảo dược của ta, là ta mua trở về! Ngươi muốn cướp thảo dược của ta?” Cô gái cau cái mũi, hừ một tiếng.

“Tiểu thư này, cô còn muốn thạch tệ không?” Tô Minh ngẩn ra, nhíu mày.

“Sao không muốn, nhưng ta cần nghĩ xem. Trừ phi ngươi chứng minh được ngươi là thiếu chủ Man của Ô Sơn bộ lạc, ta mới đem thảo dược này cho ngươi.” Mắt cô gái lộ ra gian xảo, sắc mặt như vậy khiến người cô càng đậm cảm giác dã tính.

Coi như là Tôm Minh, trái tim cũng kiềm không được đập nhanh. Nhưng sắc mặt hắn không biến đổi gì nhiều.

Tô Minh trầm mặc một lúc, nhìn cô gái trước mặt, đột nhiên hít sâu, tay trái nâng lên, cảm giác khí huyết tầng hai Ngưng Huyết cảnh bỗng khuếch tán từ tay phải của hắn.

“Chứng minh này đã đủ chưa?”

Biến hóa đột ngột khiến con ngươi cô gái co rút lại. Thậm chí là ba người đàn ông sau lưng cô, sắc mặt cũng biến trầm trọng.

Biểu tình của họ trên thực tế không khó hiểu. Dù sao trước một giây họ thấy sao thì Tô Minh chỉ là tộc nhân bình thường, không có nửa điểm cảm giác khí huyết. Nhưng trước mắt biến đổi quá mạnh, lại khiến người sản sinh nghi ngờ.

“Tiểu thư, trên thân người này có một Man Sĩ cường đại thi pháp, để che giấu dấu vết khí huyết lưu chuyển. Man Sĩ cường đại này vượt xa ba người chúng tôi. Nếu không thì chúng tôi không thể nào không cảm giác được.”

“Không sai, mới rồi tôi cũng nhìn thật lâu mà không hề phát hiện, xem ra có thể làm được điều này chỉ có Man Công là…”

Ba người đàn ông sau lưng nhỏ giọng nói với thiếu nữ.

Thiếu nữ mắt lóe sáng, cúi đầu nhìn thảo dược tím trong tay mình, chần chờ. Thảo dược này cô đã đổi lấy vài ngày rồi, lúc mất công sức thuyết phục Lôi Thần, thật không dễ dàng mới đổi lấy được. Vốn tưởng là vật quý giá, định đi hỏi A Công, nhưng phát hiện ngày thứ hai màu tím dính tay, rõ ràng là bị bôi màu.

Điều này khiến cô hơi tức giận, một hơi khó nuốt xuống, cho nên mang theo thảo dược thường xuyên tới đây, muốn gặp tên Lôi Thần đáng chết.

Cô đang do dự thì truyền đến giọng Tô Minh hơi sốt ruột.

“Nếu đã chứng minh xong rồi, cô không được đổi ý, Đây là ba cái thạch tệ…thôi, tôi đưa cô luôn năm cái thạch tệ!” Tô Minh cắn răng, lại lấy ra hai thạch tệ đưa cho thiếu nữ.

“Năm thạch tệ, đổi lại thảo dược!”

Thiếu nữ chớp chớp mắt, thầm nghĩ người này vừa mở miệng liền nói mình là người Ô Long bộ lạc, hiển nhiên là Lôi Thần đã nói cho biết, hắn còn đề cập tới Man Công Ô Sơn bộ lạc.

“Chắc là không giả rồi, vật này là bảo bối!”

Thiếu nữ sắc mặt lộ ra đắc ý, tay lắc lắc.

“Làm gì vậy, làm gì vậy, ta đổi ý thì sao chứ. Đây chính là của ta, nếu muốn đổi lại thì lấy ra mười ba thạch tệ đi!” Thiếu nữ nói, nhìn Tô Minh vẻ mặt khổ qua và Lôi Thần vẻ mặt suy sút thì càng đắc ý, xoay người hừ một tiếng, vội vàng rời đi.

Ba người đàn ông theo sát phía sau cô, dần đi xa.

Mãi đến khi bốn người đi rồi, vẻ ảm đạm trên mặt Lôi Thần lập tức biến mất, cười ngây ngô nhìn Tô Minh, sờ mũi.

“Tô Minh, sao cậu biết cô ta là Ô Long bộ lạc?”

“Thì ra cậu đổi ba thạch tệ, còn có một cái, đưa đây!” Tô Minh nhìn lướt qua Lôi Thần, đem thạch tệ trong tay bỏ lại vào ngực, chậm rãi mở miệng.

“Đừng, cái đó, thạch tệ đó lần trước tôi mua đồ rồi…ha ha, tôi còn có việc, vậy đi ha. Chúng ta chia tay tại đây, lát nữa tôi ở đây chờ cậu, chúng ta cùng nhau trở về bộ lạc.” Lôi Thần nheo mắt, vội vàng mở miệng, cũng không đợi Tô Minh đáp lời, lập tức chạy vội vài bước, chui vào trong bộ phường khá náo nhiệt, không trông thấy bóng dáng.

Nhìn Lôi Thần chạy vắt giò lên cổ, Tô Minh lắc đầu. Nếu không phải hiện giờ hắn thật quá nghèo, hắn sẽ không lộ ra lực lượng khí huyết. Man thuật của A Công cực kỳ mạnh, nếu không phải Tô Minh tự nguyện, người khác rất khó nhìn ra manh mối.

Nhưng nếu hắn không làm như vậy, thế thì chẳng những hai thạch tệ lấy từ chỗ Lôi Thần phải trả cho thiếu nữ, mình còn phải góp vào thêm một cái.

“Ai, xem ra thật là phải tìm cách rồi…” Tô Minh gãi đầu, khó xử đi hướng bộ phường.

Trong bộ phường rất náo nhiệt, từng cái lều lá da thú đều có người giao dịch mua bán. Thậm chí bên ngoài trên mặt tuyết cũng có người trải mảnh da thú nhỏ, ở bên trên đặt thảo dược và vật phẩm muốn giao dịch, ngồi bên cạnh chờ người mua.

Tô Minh lần đầu tiên tới đây, mọi thứ đều làm hắn hiếu kỳ. Hắn đi lại trong bộ lạc, nhìn vật phẩm chưa từng thấy qua. Bên trong có xương dã thú, còn có các loại thảo dược hình dạng kỳ quái, thậm chí có một ít nước thuốc đã luyện chế thành.

“Có bán cả Ô Long nước miếng, một bình nhỏ tới một thạch tệ!” Tô Minh ngừng bước, nhìn trên da thú đặt Ô Long nước miếng, chớp mắt.

“Mình từ nhỏ đến lớn…uống nhiều ít Ô Long nước miếng…cần bao nhiêu thạch tệ! Tiểu Hồng cũng uống không ít…” Tô Minh nói thầm, đang muốn rời đi, bỗng nhiên ánh mắt hắn ngưng tụ, nhìn chằm chằm vật bày trên da thú ở mặt tuyết không xa.

“Đây là…” Tô Minh hít sâu, đi tới chỗ da thú đó, nhìn người bày bán.

Đó là một trung niên khoảng năm mươi tuổi, mặc da thú hơi rộng, khoanh chân ngồi trên tuyết, không động đậy.

Chương 23: Hiện tại, nó đã chết

Dường như phát hiện có người tiến đến, người trung niên mở mắt ra, ánh mắt quét hướng Tô Minh, lộ tia kinh ngạc, cẩn thận nhìn vài cái, lại lần nữa nhắm mắt.

Tô Minh nhìn chằm chằm vật màu xanh trên da thú. Vật ấy nhìn như cái khay, đường viền rất sắc bén, chẳng qua bên trên có vài cái khe, một vệt sâu nhất như muốn xuyên qua vật ấy.

Nó lẳng lặng nằm trên tấm da thú, đôi khi lấp lánh ánh sáng yếu ớt, khiến người nhìn có ảo giác vật ấy là sống.

Từng khe rãnh giao nhau, Tô Minh mơ hồ thấy bên trên có một số điêu khắc, mà mặt quỷ dữ tợn, bộ dáng thật rất đáng sợ.

“Đây là tàn thứ Man khí, ngươi mua không nổi.” Đang lúc Tô Minh quan sát thì bên tai truyền đến thanh âm già nua.

Tô Minh ngẩng đầu lên, người nói chuyện chính là người trung niên ngồi xếp bằng.

“Man khí?” Tô Minh hít ngụm khí lạnh.

Trước đó hắn đã mơ hồ đoán ra. Theo hắn thấy trong sách da thú thì Man khí là vật cực kỳ trân quý, chỉ cường giả Khai Trần cảnh mới có được và luyện chế. Còn về người ở Ngưng Huyết cảnh, rất khó đạt được. Cho dù có, thường là bộ lạc truyền thừa, còn cần bộ lạc bảo vệ vật ấy không bị cường giả Khai Trần cảnh cưỡng bức cướp đi.

“Vật ấy đã bị tổn hại, không thể sử dụng. Nhưng dù sao nó là do cường giả Khai Trần cảnh luyện chế ra, bán một ngàn thạch.” Người trung niên từ từ nói.

Tô Minh nhìn cái khay xanh, trong mắt lộ ra khao khát và hâm mộ. Nhưng cả người hắn trên dưới chỉ có năm thạch tệ, hắn căn bản không mua nổi.

Thở dài một tiếng, Tô Minh lại nhìn cái khay xanh, lưu luyến rời đi.

“Không biết khi nào mới có được một Man khí thuộc về chính mình…” Tô Minh đi trong bộ phường, lòng thầm nghĩ.

Rất nhiều người bày hàng trên da thú buôn bán, nhưng Tô Minh đi một vòng không thấy ai bán ra Man khí nữa.

La Vân Diệp thì nhìn đến một ít, người bán khác nhau, giá hơi cao. Một gốc cần phải một thạch tệ, gần như đồng giá với Ô Long nước miếng.

Giờ phút này, sắc trời hơi tối, sắp đến hoàng hôn. Phía chân trời thái dương tỏa ánh sáng cuối cùng, rơi trên mặt đất. Nhưng người trong bộ phường vẫn rất náo nhiệt.

Nhìn sắc trời, Tô Minh tiếp tục đi dạo quanh đây, bước vào một số căn lều. Trong lều cũng bán vật phẩm, giá rất cao nhưng có thể bảo đảm phẩm chất, mỗi lều đều ra ra vào vào không ít người.

Tô Minh để ý thấy có một số người Man tộc đến đây, dường như không mua đồ mà cũng cõng giỏ tre giống hắn, tiến vào bán đồ cho chủ nhân lều.

Tô Minh nhìn hình ảnh này, khóe miệng nhếch lên nụ cười. Cả buổi chiều hắn luôn quan sát, hiện giờ từng chi tiết nhỏ đều bị hắn chú ý, ở trong lòng tổng hợp lại, đã hiểu hơn phân nửa quy tắc giao dịch nơi đây.

Trong bộ phường, Tô Minh mãi đến khi bầu trời gần như tối đen, bộ phường bắt đầu nhóm lên lửa to, hắn đi tới một góc ánh lửa chiếu rọi không tới.

Cảnh giác nhìn bốn phía, Tô Minh mau chóng lấy xuống giỏ tre trên lưng, lấy ra da thú bao cái giỏ vắt trên người, sau đó mặc hết mấy da thú hắn đã sớm chuẩn bị trong giỏ, cuối cùng lấy ra da thú đen tựa như của con báo, tầng tầng lớp da bao bọc, hoàn toàn che kín thân thể.

Cứ như vậy, giờ phút này không thể nhìn rõ diện mạo Tô Minh, thậm chí nhìn thân hình cũng là bộ dạng rất mập, so với lúc trước hắn gầy yếu thì như thay đổi người khác.

Lắc lư thân thể, hắn lại túm các lớp da thú chặt chút, nhìn giỏ tre, bên trong còn có một vật, là hắn cố ý chuẩn bị khi tới đây, tuy đi đường rất nặng nhưng có tác dụng riêng.

Nâng lên giỏ tre, Tô Minh cúi đầu, đi vài bước rồi chợt ngừng, hơi trầm ngâm một chút bỗng cúi người, xem thì tựa như lưng còng, mau chóng đi vào lều da lúc trước hắn đã sớm tuyển chọn.

Trong lều ngọn lửa âm u. Những người ở buổi chiều ra vào, bộ dạng giống như Tô Minh, che giấu mặt mày, dường như không muốn bị người trông thấy.

Tuy rằng Tô Minh lần đầu tiên tới bộ phường này, nhưng buổi chiều hắn luôn quan sát, giúp hắn nắm giữ hơn phân nửa một số chi tiết nơi đây. Đứng ngoài căn lều bị hắn chọn, hắn không lập tức bước vào, mà đi một vòng chỗ tối gần đó tỏa ánh lửa, mắt luôn quan sát cái lều.

Không bao lâu, rèm che lều bị người bên trong vén lên, đi ra một người che giấu diện mạo, vội vàng rời khỏi bộ phường.

Người như vậy, buổi chiều Tô Minh nhìn đến không ít, cho nên hắn có tin tưởng, ai rời khỏi đây đều sẽ không có người đuổi theo. Lại nhân hiện giờ bên trong lều không có ai, hắn đi nhanh vài bước tới trước lều, không chút chần chờ, vén lên rèm da, đi vào.

Mới bước vào lều, Tô Minh lập tức phát hiện có một ánh mắt nhìn mình. Đó là một người trung niên, để mình trần, ngồi xếp bằng bên trong, trước người có đống lửa, phát ra ánh lửa đồng thời vang tiếng tí tách thiêu đốt.

Người đàn ông trung niên đã mất một mắt, nhưng con mắt khác lại lóe ánh sáng nhiếp người, giờ phút này nhìn chằm chằm Tô Minh, không nói một lời.

“Ánh lửa có chút chói mắt.” Tô Minh toàn thân bị da thú bao vây, không lo lắng bị đối phương nhìn thấy diện mạo. Hắn từ từ mở miệng, thanh âm hơi khàn khàn, khác với giọng bình thường.

Người đàn ông một mắt nhìn Tô Minh nửa ngày mới thu lại tầm mắt. Theo gã thấy thì trừ trên người Tô Minh không có lực lượng khí huyết ra, còn lại không có gì khác với những người tới đây.

Tuy nói không cảm thụ được khí huyết của đối phương, nhưng có thể đi vào trong lều này, chẳng có chút xa lạ mà nắm rõ quy định, thì không phải hạng người vô danh.

Gã nâng lên tay phải, ấn trên đám lửa, lập tức lửa lặng lẽ yếu bớt rất nhiều, khiến ánh sáng trong lều tùy theo tối lại.

“Lấy ra đi. Nếu như là đồ tốt, ta sẽ cho ngươi giá cả không tệ.” Người đàn ông thu lại tay phải, chậm rãi mở miệng.

Ánh mắt Tô Minh tỏa sáng trên khuôn mặt bị da thú che lấp, liếc mắt đánh giá người đàn ông, bỗng bật cười, tiếng cười cũng khàn khàn quanh quẩn trong lều, khiến chân mày người đàn ông nhíu lại.

Khoảnh khắc gã nhíu mày, Tô Minh nâng lên tay phải, vung một cái, lập tức mùi thuốc lượn lờ, một viên hình tròn bay thẳng đến người đàn ông, bị gã chộp lấy, đặt tới trước mắt nhìn. Bỗng chốc ánh mắt gã sáng ngời, kiềm không được hít ngụm khí lạnh.

“Vật này, giá trị bao nhiêu thạch?” Tô Minh thanh âm khàn khàn chậm rãi vang lên.

“Đây là thuốc gì? Ngươi ở đâu được đến? Công dụng của nó là cái gì?” Người đàn ông nhìn vật trong tay nửa ngày, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Tô Minh, trong con ngươi lóe tia kỳ dị.

“Trên đường đến bộ phường, ta nhìn thấy con thú này.” Tô Minh không đáp lại câu hỏi của đối phương, mà là đột nhiên mở miệng, đang nói thì hắn đặt giỏ tre sang bên. Tay phải mò vào trong, bỗng chốc bên trong giỏ lắc lư, Tô Minh túm ra một con Điêu Ly bị trói, đặt trên mặt đất.

Điêu Ly dáng vẻ uể oải, hai mắt lại lộ hung dữ. Chỉ là trên thân thể còn có một số vết thương không khép lại, đặc biệt bị cột lại, không thể bỏ chạy.

Người đàn ông ngớ ra, hiển nhiên không biết đối phương nói câu đó là vì sao. Ánh mắt lướt qua Điêu Ly, đây chỉ là một dã thú bình thường, không khiến gã chú ý.

“Cho nên tiện tay chộp lại đây, ngươi xem, nó còn sống…” Tô Minh thanh âm từ từ, khàn khàn, ở trong lều ánh sáng âm u này có chút quái dị.

“Ngươi đang nói cái gì?” Người đàn ông nhíu mày.

“Ta đang nói, nó còn sống. Biết vì sao ta bắt nó không? Bởi vì nó hơi tò mò, bám theo ta thật lâu…” Tô Minh nâng lên tay trái, nhẹ sờ trên người Điêu Ly. Khi tay hắn phủ lên miệng vết thương không khép lại, bỗng nhiên Điêu Ly chấn động.

Không có hét thảm, thậm chí không gào thét, chỉ là run lên, toàn bộ thân hình bỗng hóa thành sương mù máu. Tựa như thiêu đốt máu, trước mặt người đàn ông trố mắt ra, dã thú thân hình biến mất, chỉ để lại xương cốt đỏ đen giao nhau.

“Hiện tại, nó chết rồi.” Tô Minh tay trái đụng vào bộ xương dã thú để lại, lập tức bộ xương biến thành phấn vụn, rải rác đầy đất.

Người đàn ông hút ngụm khí lạnh, thân dưới phản xạ đứng lên lùi ra vài bước, trong mắt không thể che giấu kinh khủng và rung động. Gã sửng sốt nửa ngày, ánh mắt lần nữa nhìn hướng Tô Minh ẩn chứa sợ hãi và kính sợ.

“Tà Man…”

“Hửm?” Tô Minh hừ một tiếng.

Người đàn ông run lẩy bẩy, đang muốn giải thích, đã thấy Tô Minh vung tay lên, thì nói không ra lời.

“Cho ta biết, vật ngươi cầm trong tay, giá trị bao nhiêu thạch? Tác dụng vật ấy rất đơn giản, có thể làm khi ngươi dùng thảo dược để tu hành thì hiệu quả tăng thêm một phần! Còn về vấn đề khác, ngươi tò mò, hơi nhiều.” Tô Minh chậm rãi nói.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, hình ảnh mới nãy khiến gã kinh sợ vô cùng, thậm chí gã không cảm thấy đối phương vận chuyển khí huyết, thì toàn bộ dã thú ở trước mặt gã đã trở thành sương mù đỏ.

“Vậy này…” Người đàn ông bình tĩnh suy nghĩ nửa ngày, cúi đầu nhìn dược vật hình tròn trong tay.

“Tiền bối, vật này ta chưa từng gặp…cái này…” Người đàn ông chần chờ mở miệng.

Nếu đổi lại là khách bình thường, gã tuyệt sẽ không như thế này. Nhưng hiện giờ bị đối phương chấn nhiếp, không dám đắc tội.

“Ngươi có thể tại hiện trường thử nghiệm chút, nếu không có hiệu quả thì ta sẽ rời đi. Nếu có hiệu quả vậy bàn lại giá trị.” Tô Minh ngữ điệu không nhanh không chậm, ngồi ở đó, từ từ mở miệng.

Người đàn ông thở ra, cung kính đáp, từ trong ngực lấy ra cái chuông, lắc nhẹ, bỗng chốc tản ra thanh âm đinh đinh.

Mắt Tô Minh chợt lóe sáng, nhìn cái chuông một cái, tay trái giấu trong áo da siết chặt, trên tay trái còn lại một ít phấn Huyết Dược.

Chương 24: Cô ấy gọi là Bạch Linh

Tô Minh thật khẩn trương. Lực lượng huyết khí của người đàn ông trước mặt, theo Tô Minh thấy thì vượt xa Lôi Thần, ứng với tu vi tầng năm, sáu cảnh giới Ngưng Huyết.

Người như vậy, Tô Minh căn bản không thể chống cự, một khi đối phương có hành động gì, hắn rất khó tránh khỏi tai nạn. Nhưng hắn muốn số lượng lớn La Vân Diệp, như vậy thì nhất định phải có được rất nhiều thạch tệ.

Cho nên không thể không mạo hiểm một lần. Lúc đó hắn truy sát Úc Xỉ trong rừng cây, cảm giác suy nghĩ của mình đã hơi khác với trước. Mấy năm nay xem sách da thú của A Công, trong sách miêu tả một ít tri thức bị hắn ghi khắc trong đầu.

Hắn mơ hồ cảm thấy, nếu ở tu vi không thể áp chế được đối phương, vậy chỉ có ở chỗ khác khiến đối phương e ngại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cho nên trước khi đến thì hắn đã chọn che giấu diện mạo, mang đến một con dã thú, là vì thời điểm này đem đến tác dụng chấn nhiếp.

Hiện giờ xem ra hiệu quả không tệ lắm. Nhưng Tô Minh không chút thả lỏng căng thẳng.

Trên thực tế, trong lều khẩn trương không chỉ mình Tô Minh, trong lòng người đàn ông thậm chí còn khẩn trương hơn cả Tô Minh. Đôi khi gã liếc hướng con dã thú chết, nhìn đống phấn xương cốt, tim đập thình thịch, đó không phải kích động mà là kinh khủng.

Thậm chí theo gã thấy thì người này toàn thân bao trong da thú, tràn ngập cảm giác thần bí gã nhìn không thấu. Loại cảm giác thần bí, phối hợp với hình ảnh kinh người trước đó, tạo áp lực cho người đàn ông, phập phồng hơn xa Tô Minh.

“Người này hành vi lão luyện, lời nói ung dung, ra tay càng tàn nhẫn, nhất định là Tà Man ẩn thế ở trong rừng…chẳng qua theo cách đối phương nói thì còn nghe đạo lý chút. Nhưng dược vật kỳ quái này, không biết có hiệu quả cỡ nào.” Người đàn ông trong lòng thấp thỏm, bên ngoài lều truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó rèm da thú bị vén lên, đi vào một người đàn ông.

Người đàn ông này sắc mặt chân chất, bước vào trong lều rồi không nói một lời, chỉ đứng một bên chờ người đàn ông một mắt sai bảo.

Giây phút người đàn ông bước vào, Tô Minh tùy tiện liếc qua, đối phương khí huyết không đậm, dường như là tầng thứ hai Ngưng Huyết giống mình.

“Ăn nó, còn có cái này!” Người đàn ông một mắt không chút do dự đưa ra đan dược trong tay, lại đưa cho một gốc thảo dược, khiến người đàn ông nuốt vào.

Người đàn ông sắc mặt như thường, nhận lấy rồi lập tức bỏ vào miệng nhai, khoanh chân ngồi một bên, vận chuyển huyết dịch trong người. Nhưng rất nhanh, sắc mặt gã biến đổi, như là kinh ngạc. Không lâu sau gã mở mắt ra, mê hoặc nhìn người đàn ông một mắt.

“Không có hiệu quả gì…chỉ là cảm giác so với bình thường nuốt Linh Quyết Thảo thì nhiều chút…khoảng một tầng.”

Người đàn ông một mắt nghe lời này rồi, con ngươi co rút, trái tim đập nhanh. Gã biết tăng một tầng ý nghĩa thế nào. Nếu là thảo dược bình thường, có lẽ không hiện rõ, nhưng nếu là dược vật Ngưng Huyết cảnh tầng tám, tầng chín dùng, vậy loại giá trị này, gần như không thể tính toán.

“Thảo dược bình thường giá trị mười thạch, vật này tối đa chỉ giá trị một thạch mà thôi. Nhưng nếu thảo dược trị giá trăm thạch, thậm chí ngàn thạch, vậy gia tăng một tầng…” Người đàn ông một mắt càng nghĩ càng kích động, nhưng gã không quá xác định vật ấy có hiệu quả với thảo dược cấp cao không.

“Đáng tiếc, hiện giờ trên người mình không nhiều thạch tệ…” hơi trầm ngâm một chút, gã âm thầm ức chế kích động trong lòng, kêu người đàn ông kia rời đi, cung kính đứng trước mặt Tô Minh, trên mặt nặn ra nụ cười.

“Tiền bối, dược vật này quả nhiên huyền diệu, như vậy, vãn bối lấy ba mươi thạch đổi lấy một cái, như thế nào?” Người đàn ông một mắt không dám đắc tội Tô Minh. Theo gã thấy thì Tô Minh chính là Tà Man, có thể lấy ra thảo dược như vậy tuyệt không phải người thường.

“Ba mươi thạch?” Giá như vậy khiến tim Tô Minh đập mạnh, nhưng giọng hắn bỗng biến lạnh lùng.

“Này…tiền bối, ba mươi thạch đã là cực hạn, lại còn không biết vật này có công hiệu với thảo dược cao cấp không.” Người đàn ông một mắt vội vàng mở miệng.

Nhưng không đợi gã nói xong đã bị Tô Minh cắt đứt.

“Vật này mặc kệ ngươi dùng thảo dược gì, đều sẽ tăng một tầng. Nếu không phải ta cần đổi một Man khí thì đã không bán nó.”

Người đàn ông một mắt giãy dụa nửa ngày, cuối cùng cắn chặt răng, gật đầu mở miệng.

“Tiền bối có bao nhiêu?”

“Tính cả cái trước đó bị ngươi làm hỏng, vậy còn cuối cùng một viện!” Tô Minh nói, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong có một viên Thanh Trần Dược.

Người đàn ông nghe lời này, mắt hoa lên, nội tâm đau lòng. Đang lúc gã do dự thì chỉ thấy Tô Minh đứng dậy, cất bình nhỏ vào ngực, nâng lên tay trái từng biến con thú nhỏ thành sương mù đỏ, từ áo da bao bọc diện mạo lộ ra ánh mắt lạnh lẽo. Gã lập tức nhớ tới dược vật lúc trước mới dùng thử, vội vàng mở miệng.

“Tiền bối, tiền bối, này…năm mươi thạch! Đây là cực hạn của ta!!!”

Tô Minh không muốn ngừng tại đây quá lâu, ánh mắt chợt lóe, dứt khoát mở miệng.

“Được, thêm vào viên đằng trước, tổng cộng một trăm thạch!”

Người đàn ông một mắt hơi chần chờ, lập tức từ trong ngực lấy ra túi da, cung kính giao cho Tô Minh, bên trong có hai cái thạch tệ trắng.

Thạch tệ là dựa theo nhan sắc đại biểu giá trị, màu xám là một, đen là mười, trắng là năm mươi, còn tím là một trăm.

“Đưa ta thạch tệ đen!” Tô Minh nhìn một cái, đột nhiên mở miệng.

Người đàn ông một mắt ngây ra, nhưng không hỏi nhiều, lấy mười thạch tệ đen lại giao cho Tô Minh.

Nhận lấy thạch tệ bỏ vào trong túi, Tô Minh ném bình nhỏ cho đối phương, nhặt lên giỏ tre. Hắn không thèm nhìn người đàn ông một mắt, xoay người vén rèm da đi ra ngoài. Rời khỏi lều, Tô Minh không hành động thiếu suy nghĩ, mà là vòng quanh bộ phường mấy vòng. Giờ phút này trăng sáng sao thưa, đống lửa bập bùng, nhưng người trong bộ phường không giảm bớt nhiều, chẳng qua lúc này xuất hiện người mua bán đều ăn mặc tựa như Tô Minh.

Đi mấy vòng, Tô Minh xác định không người để ý chính mình, dùng tốc độ nhanh nhất đi tới chỗ bán La Vân Diệp mà lúc trời sáng hắn đã chú ý. Hắn mua hơn sáu mươi gốc, sau đó tới chỗ hẻo lánh thay đồ, vội vàng rời đi. Ở chỗ hẹn với Lôi Thần, hắn nhìn Lôi Thần mòn mỏi chờ đợi, không mở miệng mà đi lướt qua Lôi Thần.

Lôi Thần ngây người, không biểu lộ gì theo sát sau đó. Hai người một trước một sau, rất nhanh biến mất trong rừng đêm. Một đường đi vội, Tô Minh liên tục đổi phương hướng, chẳng chút nghỉ ngơi, mãi đến ngày thứ hai sắc trời mông lung hắn mới ngừng lại, mặt trắng bệch, ngẫm lại mà sợ.

Lôi Thần thở hồng hộc, dù gã không hiểu lắm nhưng không hỏi gì. Đặc biệt khi là Tô Minh vung tay đã có năm thạch tệ bay hướng Lôi Thần, gã chộp lấy, sau đó hưng phấn cười ngây ngô.

Hai ngươi nghỉ ngơi chút, Tô Minh lại lần nữa đứng dậy, cùng Lôi Thần chạy vội hướng bộ lạc. Lần này hắn không tạm dừng mà lấy tốc độ nhanh nhất, bóng người lúc nhảy lên càng mau hơn. Tuy nói tu vi của hắn không bằng Lôi Thần, nhưng về phương diện tốc độ thì ngay cả Lôi Thần cũng líu lưỡi.

“Lần này thu hoạch cũng khá lớn chứ…Vốn định bán không được thảo dược thì sẽ mua năm gốc La Vân Diệp thử trước. không ngờ kết quả rất thuận lợi.” Tô Minh trong lúc chạy đi sắc mặt suy tư.

“Người đàn ông một mắt chắc bị mình dọa sợ rồi, nhưng không thể lơ là, cần phải mau chóng quay về bộ lạc.”

Tô Minh một đường cẩn thận, cho dù hiện tại đã rời khỏi bộ phường thật xa, nhưng vẫn thỉnh thoảng biến đổi phương hướng, càng dùng kinh nghiệm khi ở rừng cây tiêu trừ dấu vết.

Khi phía chân trời mặt trời dâng lên cao. Cách giữa trưa còn một đoạn thời gian, Tô Minh và Lôi Thần đã từ xa thấy bộ lạc của mình. Đến đây, Tô Minh xem như chân chính yên lòng, trên mặt hiện nụ cười.

“Xem như về nhà rồi. Tô Minh, cậu còn chưa cho tôi biết, sao hôm qua cậu biết Bạch Linh là thuộc Ô Long bộ lạc?” Lôi Thần thở hồng hộc, nhân lúc Tô Minh chậm bước chân thì vội hỏi ra câu gã thắc mắc đã lâu.

“Bạch Linh?” Trước mắt Tô Minh hiện ra cô gái vóc dáng cao ráo, khuôn mặt cực xinh đẹp. Đặc biệt là hình ảnh cô gái nhăn mũi, hai mắt lấp lóe, tản ra vẻ đẹp dã tính.

“Tôi không biết cô ấy là Ô Long bộ lạc.” Tô Minh nhếch môi cười. Cô gái gọi là Bạch Linh, là cô gái đẹp nhất từ nhỏ đến lớn hắn trông thấy.

“Không thể nào, nếu cậu không biết thì sao nói trúng vậy.” Lôi Thần suy nghĩ vấn đề này đã lâu nhưng vẫn không có đáp án. Hiện giờ thấy Tô Minh bộ dáng không muốn nói, gã sốt ruột.

Tô Minh liếc Lôi Thần, cười ha hả.

“Lôi Thần, chắc không phải cậu thích cô ấy chứ?”

“Nói bậy!” Lôi Thần lắc đầu nguầy nguậy, lầu bầu.

“Cô ta gầy quá, tôi không thích. Tôi khoái béo chút…” Lôi Thần gãi đầu. Từ nhỏ gã đã thích cô gái trong tộc hơi mập, mãi đến hiện tại vẫn như cũ.

Tô Minh cười cùng Lôi Thần đi hướng bộ lạc, vừa trêu chọc. Nụ cười vô âu lo và tràn ngập tình cảm trong giá rét tùy theo gió lạnh dần truyền ra.

“Ba người đi theo sau Bạch Linh, trên người họ có đồ đằng Ô Long. Bên này thích vẽ Ô Long trên người thì chỉ có Ô Long bộ lạc.” Khi sắp tới gần bộ lạc, Tô Minh cười nói.

Lôi Thần nghe vậy lập tức cười khổ, gã không nghĩ đến sẽ đơn giản như thế.

Một đường bình an. Khi Tô Minh và Lôi Thần trở lại bộ lạc, ở trong gian nhà của mình, Tô Minh mới lấy ra La Vân Diệp lần này đi bộ phường mua được, trong mắt lộ ra mong chờ.

“Sơn Linh Dược, không biết lần này luyện chế ra sẽ có hiệu quả gì! A Công bảo gần đây mình đừng đi ra ngoài…mình đi mau về mau, chắc là không chậm trễ nhiều thời gian.” Tô Minh trầm ngâm, thầm đặt quyết định.

Giờ khắc này, ở bộ phường cách xa Ô Sơn bộ lạc, đang xảy ra một việc lớn!

Căn nguyên việc này, chính là dược vật hình tròn!

Sau khi Tô Minh rời đi, người đàn ông một mắt trong lều do dự thật lâu, không gặp thêm khách đến giao dịch nữa mà là cắn chặt răng. Gã cầm bình nhỏ đựng dược vật, vội vàng đi tới cái lều to mà chủ nhân bộ phường ở.

Chương 25: Huyết nguyệt sơ hiện

Ở bên ngoài lều da đợi thật lâu gã mới được thông báo tiến vào. Gã làm ra vẻ cung kính bước vào trong lều, khoảng một tiếng đồng hồ sau, gã vẻ mặt mừng như điên cung kính rời khỏi đây.

Trong lều tím ngồi hai người, đều là ông lão, tóc hoa râm nhưng mắt sáng ngời. Trước mặt họ đặt một cái bình nhỏ rất bình thường, bên trong trống rỗng.

Trong đó một ông lão mặc áo choàng trắng hai ngón tay kẹp một viên đan dược, chăm chú nhìn nó nửa ngày sau đó mắt chợt lóe sáng, kinh ngạc và do dự.

Ông trầm ngâm trong giây lát, để đan dược dưới mũi ngửi ngửi, nhắm mắt lại, thật lâu sau mạnh mở mắt ra.

“Như gã đã nói, đích thực có hiệu quả khó tin! Lão phu ở Phong Quyến bộ lạc nhiều năm như vậy chưa từng thấy loại dược vật thế này. Nhìn bộ dạng không giống như là cổ dược, bên trên không có dấu vết của năm tháng, là mới luyện chế thời gian không lâu! Đây rốt cuộc là cái gì…”

“Đáng tiếc đã qua khá lâu, Tà Man càng không dễ chọc, nếu không sẽ biết lai lịch vật này.” Một ông lão khác chậm rãi mở miệng.

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Người có thể lấy ra bảo vật chỉ sợ không là Sĩ Ngưng Huyết cao cấp, thì cũng là Tà Man Trần cảnh lang thang. Chú huynh, bảo vật này tôi mang trở lại bộ lạc, có lẽ Man Công Phong Quyến bộ lạc của tôi biết vật này.” Ông lão áo trắng nói, cực kỳ trân trọng bỏ đan dược vào bình nhỏ, tay phải vung lên, thoáng chốc bình nhỏ đã biến mất không thấy bóng dáng.

“Vốn nên là vậy.”

Ông lão ở đối diện gật đầu.

“Vậy này quá quan trọng, lão phu rời đi trước, nếu có kết quả sẽ báo lại ngay.” Ông lão áo trắng đứng lên, cung tay cúi đầu với người họ Chú, vội vàng rời khỏi lều tím. Chân nhún một cái, thoáng chốc thân hình vặn vẹo, hóa thành khói trắng bay thẳng lên không trung, mau chóng biến mất.

Khi trời dần sáng, trong thảo nguyên bao la cách bộ phường này không xa, có một bộ lạc cực kỳ rộng lớn. Bộ lạc lớn như thành trì, xung quanh có sáu bộ lạc tựa như Ô Sơn bộ lạc, vị trí trung tâm là một tòa thành lớn bằng đất đá! Thành hình hùng tráng như dã thú trên đất liền. Tộc nhân ở trong thành vượt qua vài ngàn, Ô Sơn bộ lạc căn bản không thể bằng được.

Còn về sáu bộ lạc bên ngoài thành đá, là phụ thuộc. Trong đó có bị Phong Quyến bộ lạc trực tiếp chinh phục, có một số tới đây tìm kiếm che chở, cuối cùng trở thành một phần của Phong Quyến bộ lạc.

Phong Quyến bộ lạc thuộc loại bộ lạc cỡ trung, nhưng là yếu nhất trong số đó. Dù sao xung quanh Ô Sơn coi như là góc chân trời của toàn bộ Man tộc. Nhưng cũng chính vì vậy khiến Phong Quyến bộ lạc trở thành bá chủ bên này, thống lĩnh tám phương, tiếp thu vô số bộ lạc nhỏ cung phụng, là thành viên duy nhất có thể liên hệ với bộ lạc cấp trên.

Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Giờ phút này, chân trời dâng lên thái dương, một luồng khói trắng bay vụt đến. Luồng khí ngưng tụ ở phía ngoài thành đá, hóa thành ông lão mặc áo trắng.

Ông lão sắc mặt trầm trọng, lập tức đi vào thành đá, trên đường gặp phải tộc nhân Phong Quyến bộ lạc đều cung kính dừng bước cúi đầu với ông.

Trung tâm thành đá có một tòa tế đàn toàn thân đen thui. Tế đàn hình ngũ giác, dài mười mét, bên trên điêu khắc một số đồ đằng chim muông, tràn ngập cảm giác hoang dã.

Ông lão áo trắng khom người dưới tế đàn, chốc lát sau, trên tế đàn truyền xuống thanh âm nhu hòa.

“Thạch Hải, có chuyện gì?”

“Bẩm báo Man Công, Thạch Hải ở bộ phường của Chú Nhiễm phát hiện một dược vật chưa từng thấy qua. Thuốc này có hiệu quả khó tin…” Ông lão áo trắng hít sâu, trầm giọng mở miệng.

“Ồ? Đưa ta xem.” Thanh âm nhu hòa trên tế đàn chậm rãi vang lên.

Ông lão áo trắng nâng lên tay phải, đã thấy bàn tay lóe ánh sáng, một cái bình nhỏ xuất hiện. Bình nhỏ này tựa như bị lực lượng kỳ lạ lôi kéo chậm rãi bay lên hướng tế đàn.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có gió rền rỉ, thổi bay quần áo ông lão áo trắng. Ông đứng đó không động đậy, yên tĩnh chờ đợi.

Nửa ngày, thanh âm nhu hòa lại vang lên, chẳng qua lần này có tia nghi hoặc.

“Vật này chỉ có một viên?”

“Chỉ có một viên.” Ông lão áo trắng lập tức mở miệng.

“Ta chưa từng thấy loại dược vật này. Trong thuốc ẩn chứa kết cấu ta không rõ, hơn nữa rõ ràng là mới luyện chế không lâu. Là người nào tới bộ phường đổi?” Thanh âm nhu hòa lộ tia trầm trọng.

“Là một vị Tà Man.” Ông lão áo trắng nhỏ giọng nói.

“Đi tìm hắn, phát động tất cả lực lượng tìm ra người này! Nói với hắn, gia nhập Phong Quyến bộ lạc của ta, ta cho hắn thân phận khách mời!” Thanh âm nhu hòa vang vọng.

Ông lão áo trắng hít sâu một hơi, cung kính nói vâng. Mặc dù ông đoán được dược vật này không tầm thường, nhưng không nghĩ tới Man Công muốn mời người ấy thành khách mời của Phong Quyến bộ lạc. Thân phận khách mời cực kỳ tôn quý, trừ tộc trưởng và Man Công ra, đủ địai vị cùng đứng cùng ngồi với các thủ lĩnh.

Theo ông lão áo trắng lùi ra, một mệnh lệnh bắt đầu chấp hành trong toàn bộ Phong Quyến bộ lạc, như là mở ra cái lưới lớn, đi tìm Tà Man họ cho rằng!

Mà giờ phút này Tô Minh đang ở trong gian nhà của mình tại Ô Sơn bộ lạc, thầm ra quyết định. Sáng sớm ngày thứ hai hắn một mình rời khỏi bộ lạc, bước vào cánh rừng rồi chạy nhanh hướng Hắc Viêm Sơn.

Ngựa quen đường cũ, Tô Minh phóng người trong rừng cây. Từ khi tu vi của hắn đến tầng hai Ngưng Huyết Cảnh, thân thể nhanh nhẹn và tốc độ tăng lên không ít, coi như là Lôi Thần cũng cần dốc hết sức mới miễn cưỡng theo kịp. Giờ phút này, trong khu rừng quen thuộc khiến Tô Minh càng dễ tăng tốc, tới trưa thì hắn đang đến dưới chân núi Hắc Viêm.

Phóng người lên, hắn bò hướng Hắc Viêm Sơn, mãi đến khi trở lại động đá vôi hắn luyện dược. Tô Minh đặt giỏ tre sau lưng xuống, bên trong dứa nhiều thảo dược, đều là hắn chuẩn bị cho đợt luyện dược này.

Tiểu Hồng không ở trong động đá vôi, chắc là đã ra ngoài chơi đùa. Tô Minh ở trong động xem xét một lần, xác định không có dấu hiệu bất thường gì, thuận tiện khoanh chân ngồi trên mặt đất, ngưng thần vận chuyển huyết dịch trong người. Sợi máu thứ mười lấp lóe khiến thân thể trong ngoài đạt đến trạng thái tốt nhất.

Thậm chí mơ hồ Tô Minh có cảm giác sắp đột phá, dường như sợi máu thứ mười một muốn ngưng tụ.

“A Công giúp mình chân chính Man Khải, từng nói mình rất nhanh có thể đạt tới tầng ba. Hiện giờ thời gian không lâu nhưng đã cảm giác khí huyết dư thừa. Tiền Man Thuật, quả nhiên kỳ diệu.” Tô Minh mở mắt ra, tia sáng trong mắt chợt lóe, đầu hiện ra tình cảnh lúc đó toàn thân chảy ra vật bẩn đen.

“Thôi cứ tạm dừng luyện dược, dốc sức đột phá tầng hai!”

Tô Minh hơi suy tư sau đó từ trong ngực móc ra một vật, chính là Thiên Nham Thảo. Nhìn thảo dược này một cái, Tô Minh trước tiên nuốt vào một viên Thanh Trần Dược, sau đó hái một cánh lá, nhai nát rồi nuốt xuống.

Nhắm mắt, lại lần nữa xếp bằng, chốc lát sau toàn thân Tô Minh chảy ra mồ hôi, máu chạy tứ tán, sợi máu thứ mười một mơ hồ ngưng tụ thành.

Lại vài tiếng đồng hồ sau, trong người Tô Minh truyền ra tiếng trầm đục, sợi máu thứ mười một đã hình thành. Một luồng lực khí huyết mạnh mẽ bộc phát từ người Tô Minh.

Tô Minh mở hai mắt ra, bên trong sáng ngời.

“Ngưng Huyết Cảnh, tầng thứ ba!” Hắn thì thào, đứng dậy, trên mặt tràn đầy hưng phấn, hoạt động thân thể. Sau đó hắn lấy thảo dược, dựa theo cách làm trong trí nhớ, bắt đầu quá trình luyện Sơn Linh Dược.

Hiện giờ Tô Minh không lơ ngơ như mấy tháng trước, đối với cách luyện dược hắn rất là quen thuộc, càng có kinh nghiệm lợi dụng hỏa diễm nơi đây tùy theo nhiệt độ tăng cao. Tô Minh cởi áo da, thân trên trần trụi đứng cạnh thạch lô Hoang Đỉnh, đôi khi lấy thảo dược ngửi một cái, đôi khi dùng tay nghiền nát ném và Hoang Đỉnh.

Thời gian bất giác trôi qua, sắc trời bên ngoài dần tối xuống, trong rừng cũng chậm rãi yên tĩnh, ngay cả tiếng muông thú đều yếu ớt đến không thể nghe thấy.

Bầu trời tối xuống, trăng sáng treo lên. Chỉ là trăng đêm nay khác với bình thường. Màu sắc ánh trăng đỏ hơn chút, thoạt nhìn tựa như là mặt trăng máu.

Hiện tượng kỳ lạ này hóa thành hơi thở quỷ dị bao trùm mặt đất, đặc biệt là gần Ô Sơn. Tiếng muông thú gần như biến mất hết, ngay cả tiếng hú yếu ớt cũng đột nhiên ngừng, tựa như không dám phát ra tiếng động.

Trong rừng dưới chân núi Hắc Viêm, một bóng đỏ vụt qua. Bóng đỏ chính là Tiểu Hồng. Giờ phút này nó sắc mặt trầm trọng, hai mắt tràn ngập cảnh giác, đôi khi ngẩng đầu nhìn mặt trăng đỏ máu, mặt chợt hiện vẻ kinh hoàng.

Lúc tiến lên nó hơi do dự, không biết Tô Minh đã trở về, nó lập tức biến đổi phương hướng, không tiến tới Hắc Viêm Sơn nữa mà chạy tới phương hướng xa lạ trong rừng, trốn đi.

Theo bầu trời ngày càng tối đen, màu ánh trăng càng lúc càng đỏ sậm, đến cuối cùng, quét mắt nhìn lại, toàn bộ Ô Sơn biến thành màu đỏ.

Ngay lúc đó, một tiếng gào yếu ớt truyền ra từ Ô Sơn. Tiếng gào theo thời gian trôi qua ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng vang vọng khắp Ô Sơn.

Tiếng rống mang theo vô tận oán hận, truyền vào trong tai khiến người chấn động tâm thần, dường như linh hồn đều lung lay. Thậm chí nếu nghe thời gian dài, có cảm giác máu trong người sục sôi khiến người ta sinh ra sợ hãi.

Tiếng gào quanh quẩn trong trời đất, như là hòa cùng bầu trời bị mặt trăng máu chiếu rọi, khiến toàn bộ Ô Sơn bị bao trùm trong cảnh quỷ dị thần bí.

Một đêm này, ba bộ lạc gần Ô Sơn đều trong trạng thái cảnh giác.

Ô Sơn bộ lạc, tộc nhân bình thường có Man Sĩ trong tộc bảo vệ đã sớm trở lại gian phòng, không dám tùy tiện ra ngoài. Tất cả Man Sĩ thì do đích thân tộc trưởng dẫn dắt thủ hộ bộ lạc.

A Công đứng ở chỗ cao nhất trong bộ lạc, là do một cái bục dựng từ cây gỗ. Ông cầm cốt trượng đen trong tay, nhìn phương xa, đáy mắt xẹt qua tia lo âu.

Ông biết Tô Minh rời đi, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại là ba năm một lần, đêm huyết nguyệt. Hơn nữa lần này huyết nguyệt rõ ràng sớm hơn vài tháng. Hiện tượng kỳ lạ này khiến ông kinh nghi.

“Lửa!” Thật lâu sau, A Công mở miệng.

Lập tức tộc nhân bộ lạc vây quanh bục gỗ chia nhau đem lửa thả vào trong gỗ to, khiến cái bục thoáng chốc cháy hừng hực. A Công ở bên trong như rơi vào biển lửa, nhưng sắc mặt ông không hoảng loạn, miệng thì thào niệm chú ngữ kỳ lạ.

Không chỉ mình Ô Sơn bộ lạc, giờ phút này, ở một chỗ khác, trong Ô Long bộ lạc cũng xuất hiện hình ảnh tương tự. A Công của Ô Long bộ lạc mặc áo rộng thùng thình, tóc tai bù xù, thậm chí không nhìn ra là nam hay nữ, cầm một cái đầu lâu có cái sừng kỳ dị giơ cao qua đầu, miệng truyền ra âm thanh sắc nhọn.

Trong tộc nhân Ô Long bộ lạc, không xa đứng một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp. Giờ phút này thiếu nữ khuôn mặt tái nhợt, ngẩng đầu nhìn mặt trăng máu treo trên trời.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !