1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 4 [Chương 16 đến 20]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 4 [Chương 16 đến 20]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 16: Man Văn

” A Công, không phải con muốn như vậy, mà là bọn chúng khinh người quá đáng, bọn chúng đã đoạt đi Tiểu Hồng.” Tô Minh nói thầm.

“Bọn chúng? ” A Công ngẩn ra.

“Một tên có tu vi Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai, tên còn lại có tu vi Ngưng huyết cảnh tầng thứ ba.” Tô Minh đem nắp bình nhỏ đậy lại, đặt trên bàn bên cạnh.

“Hắc Sơn bộ? Ngươi làm sao chạy thoát được?” Hai mắt A Công chợt lóe, trong đồng tử ẩn chứa hàn quang.

“Con không có trốn, bọn chúng chết cả rồi!” Tô Minh ngẩng đầu nhìn A Công.

A Công sửng sốt, theo đó động dung, sau khi trầm ngâm một lát, ông không hỏi kĩ quá trình xảy ra, đối với ông mà nói, Tô Minh giống như con cháu trong nhà, ông đã nhìn hắn lớn lên nên hiểu rõ tính cách của hắn.

“Gặp bọn chúng ở Hắc Viêm phong phải không, tin tức lần trước ngươi truyền về, có tác dụng trọng yếu với bộ lạc, việc này cần phải thưởng, bất quá vì ngươi che dấu việc trở thành Man sĩ, nên hủy bỏ phần thưởng. Ngươi cũng đã trở thành Man sĩ, như vậy nên ở lại đây, ta sẽ nói cho ngươi biết một ít kinh nghiệm tu Man của ta, đồng thời A Công còn muốn giúp ngươi chỉnh lý lại huyết mạch trong cơ thể.” A công liếc mắt nhìn Tô Minh một cái, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.

” A Công…. ” Tô Minh gãi gãi đầu, do dự một chút sau đó mở miệng nhẹ giọng nói: ” Con biết sai rồi, sao người không hỏi con làm thế nào trở thành Man sĩ?”

” Hỏi nhiều như vậy làm gì, mỗi người đều có bí mật của mình, A Công chỉ cần biết Tô Minh nhà ta rốt cục đã trở thành Man sĩ, như vậy đã đủ rồi!” A Công cười nói, bộ dáng rất thoải mái.

Trong mắt Tô Minh có một chút ướt át, hắn nhìn A Công, thầm gật đầu, hắn sẽ không quên ân tình của A Công đối với mình, sẽ không quên giọt Ô Long Tiên chảy trong cơ thể mình, sẽ không quên tất cả những tình cảm này, những điều này sẽ mãi khắc sâu trong trí nhớ, trong tâm hồn hắn.

” A Công, chỗ này của ta có một ít…. Dược Thạch (thuốc và kim châm cứu)…..” Tô Minh nhìn A Công, nhẹ giọng mở miệng.

” Dược thạch?” A Công ngẩn ra sau đó lắc đầu nở nụ cười.

” Ngươi nói là thảo dược hả, A Công biết đúng là ngươi có một vài loại thảo dược khác thường, bất quá A Công thân là Man Công của Ô Sơn bộ, trừ một ít loại cực kỳ hiếm thấy, còn có loại thảo dược nào mà chưa từng… Di!”

Không đợi A Công nói xong, Tô Minh đã lấy ra hai cái bình nhỏ, sau khi mở nắp liền đặt ở trước mặt A Công.

Trong hai cái bình nhỏ kia đều chứa cùng một loại dược thạnh màu xanh, từng trận dược hương lượn lờ bốc lên, bên trong có hơn mười hạt.

Hai mắt của A Công lộ ra tia sáng, thần sắc thoáng cái ngưng trọng hẳn lên, cầm lấy bình nhỏ chứa dược thạch, nhìn kỹ đồ vật khác với trong nhận thức của ông, sau đó đem ngửi thử, thần sắc lập tức thay đổi.

“Dược tính(tính chất của thuốc) rất kỳ lạ, chỉ mới ngửi một hơi liền làm cho máu huyết trong cơ thể dường như vận chuyển nhanh hơn.”

A Công thì thào, ngưng thần (tập trung) nhìn kĩ, một lát sau, ông nhắm mắt lại lâm (rơi) vào trầm tư, hồi lâu khi ông lần nữa mở mắt, hai mắt liền nhìn về phía Tô Minh.

” Cái này là dược thạch?”

Tô Minh gật gật đầu, chỉ vào một bình dược thạch nhỏ, bắt đầu giới thiệu phương pháp sử dụng cùng hiệu quả, A Công hít vào một hơi, khi ông nghe được một nửa, thần sắc lập tức đại biến (thay đổi lớn).

Không chút chần chờ, A Công bỗng nhiên nâng tay phải vung về phía trước, lập tức ở trước người Tô Minh một man tượng hư ảo bất ngờ huyễn hóa ra, hình dáng của Man Tượng đúng là giống như bức tượng nửa người nửa thú của Ô Sơn bộ!

Man Tượng vừa xuất hiện, lập tức có một cỗ lực lượng nhu hòa tràn ngập bốn phía, lượn lờ toàn bộ gian nhà.

” Nói tiếp đi.” Tô Minh nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của A Công, trái tim đập mạnh một cái, chậm rãi nói ta toàn bộ hiệu quả của Thanh Trần tán.

A Công dĩ nhiên từ trong khoanh chân đứng lên, nghe Tô Minh nói xong, liền đổ ra một hạt thanh trần tán, tập trung quan sát một hồi, bỗng nhiên một hơi nuốt vào, ông tin tưởng Tô Minh, lại càng không có nhiều do dự, theo sau đó lấy ra một bình nhỏ màu tím hình gốc cây, uống hết những giọt nước thuốc còn lại không nhiều lắm bên trong.

Sau đó ông lại khoanh chân, rất nhanh trong cơ thể có lượng lớn huyết quang lóe ra, huyết quang này cực kỳ chói mắt, bao phủ cả gian phòng, Tô Minh lui về sau mấy bước, thần sắc lộ ra vẻ sùng kính.

Trên thân thể của A Công, huyết tuyết chằng chịt, nhất thời không thể nhìn ra có bao nhiêu tia, một cỗ huyết khí cảm giác dường như còn cường đại hơn cả tộc trưởng của Ô Sơn bộ tràn ngập khắp gian phòng.

Tô Minh hít vào một hơi, hắn nhìn Man Tượng đang tỏa ra ánh sáng ở giữa không trung của căn phòng, mơ hồ đoán được nếu không phải là hư ảnh của Man Tượng ở đây, chỉ sợ là quang mang ( ở đây dùng quang mang cho bớt lặp từ a, hihi) do A Công tu luyện phát ra, sẽ khuếch tán ra khắp bộ lạc, cho dù ở khoảng cách xa cũng có thể nhìn thấy.

Tia sáng này đến nhanh mà biến mất cũng rất nhanh, một lát sau, A Công mở ra hai mắt, hồng mang toàn thân liền biến mất vô tung vô ảnh, hai mắt của ông ẩn chứa sự kích động, nhìn Thanh Trần tán, thở ra một hơi thật sâu.

” Tô Minh, ngươi phải nhớ kỹ một việc!” A Công ngẩng đầu nhìn Tô Minh.

Thần sắc Tô Minh nghiêm túc, cung kính lắng nghe.

“Những chuyện liên quan đến dược thạch này, từ hôm nay trở đi, ngươi không được nói với bất luận kẻ nào, cho dù là ta có hỏi lại ngươi, ngươi cũng tuyệt không được nói! Từ nay về sau, ta cũng sẽ không hỏi lại ngươi bất cứ vấn đề gì có quan hệ đến sự việc này nữa!

Mặc dù là trong bộ lạc, ngươi cũng phải nhớ lấy điểm này, dù là ai cũng không được nói ra! Kể cả Lôi Thần cũng thế!” A Công nhìn Tô Minh đầy thâm ý, ngưng trọng mở miệng.

Tô Minh có chút do dự.

A Công than nhẹ, ông hiểu Tô Minh, cũng biết tính cách của hắn thuần phác, liền lần nữa mở miệng nói một cách nghiêm túc:

“Tô Minh, phải nghe lời A Công, dù là ai cũng không được nói!”

Tô Minh yên lặng gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.

Thiên Tâm tức ta tâm – chúng sinh tức ta thiên | Đế Tôn – Giang Nam giang tử xuyên – Thỉnh chư vị nghé qua..!

” Trong bộ lạc…. không an toàn…. ” A công thì thào, nhưng lời này của ông lại làm cho Tô Minh sửng sốt, nhất là nghĩ tới việc A Công che giấu huyết khí của mình trước mặt ba người tộc trưởng.

” Trong bộ lạc của chúng ta, có phản đồ! Việc này đến giờ chỉ có ta, ngươi và tộc trưởng biết được, không có người thứ tư, tên phản đồ này ẩn dấu quá sâu, chúng ta cũng không biết là ai… ”

” Hơn nữa từ những tin tức ngươi mang về, lão đối thủ Hắc Sơn bộ của ta có lẽ thật có sự đột phá…..Mấy ngày gần đây ta cảm giác không khí trời đất bốn phía có cái gì đó khác thường… cảm giác giống như sắp có đại họa giáng xuống.Tô Minh, dược thạch này của ngươi rất tốt, A Công giữ lại, không cần cho ta thêm nữa, nếu ta thật sự có thể đột phá, bao nhiêu đây đã đủ, còn nếu không đột phá được, thì có nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng…A Công không thiếu thảo dược, chỉ là đạt tới bình cảnh rồi, cái cần là cơ duyên… “A Công than nhẹ, lại nói với Tô Minh mấy lời, rồi đem kinh nghiệm tu Man cả đời dốc túi truyền thụ, sau đó lấy ra một vật kỳ quái do một số dây gỗ kết thành, nhìn vật ấy, thần sắc A Công mang theo hồi ức (nhớ lại đó bạn để hồi ức cho nó hay, hihi).

Hồi lâu, ông trịnh trọng đem vật ấy đưa cho Tô Minh.

” Đây là vật khi A Công còn trẻ đi ra ngoài du lịch thu được, vật ấy gọi là mộc giản, chỉ trong bộ lạc lớn mới có thể nhìn thấy, mặt trên là bản ghi chép rất nhiều loại thảo dược cùng với tập tính, bộ dáng của chúng, ngươi cầm đi đi.”

Tô Minh tiếp nhận vật ấy, nhìn thoáng qua có chút mới lạ, sau đó đem vật đó thu vào trong lòng, đang muốn chào A Công trở lại nơi ở của mình.

Đúng lúc này, đã thấy A Công nhìn Tô Minh, trong mắt lộ ra tia sáng, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

” Tô Minh, ngươi có thể trở thành Man sĩ, A Công rất vui, nhưng ngươi phải biết rằng, sau khi bước vào cảnh giới Man sĩ, ngươi cùng với những tộc nhân bình thường sẽ có khác biệt, con đường tu Man đầy khó khăn, thử thách, động một chút là sinh tử, điểm này trước kia ngươi ở Hắc Viêm phong chắc hẳn đã cảm thụ qua. Nhưng Man tộc chúng ta há lại sợ hãi sinh tử, vì con đường phía trước khó đi liền từ bỏ sao? A Công biết mộng tưởng của ngươi, ngươi muốn ra khỏi đây, muốn nhìn thấy thế giới rộng lớn ngoài kia. Điểm này, A Công ủng hộ ngươi!”

Tô Minh yên lặng lắng nghe, gật gật đầu.

” Ngươi là đứa trẻ hiếu thảo, A Công nhìn ngươi nhiều năm như vậy, trong lòng hiểu rõ, chỉ là tu vi của A Công có hạn, không thể giúp được ngươi nhiều… Nhưng Tô Minh nhà chúng ta, nếu không thành Man sĩ thì thôi, một khi bước chân lên con đường tu Man, A Công sẽ dùng hết sức của mình để cho con đường của ngươi đi được bằng phẳng hơn… “Trên vẻ mặt nghiêm túc của A Công dần dần lộ ra ý cười, hướng Tô Minh vẫy tay.

” Đến đây, khoanh chân ngồi xuống trước mặt A Công, dưa theo cách tu luyện bình thường của ngươi, vận chuyển huyết mạch lực nào.”

Tô Minh nhìn A Công, nhìn mái tóc lấm tấm điểm bạc, nhìn gương mặt mang nhiều nếp nhăn, đang hiền lành nhìn mình, mặc dù hắn biết mình cùng với A Công không có bất cứ quan hệ huyết thống gì, nhưng loại thân tình này lại vượt qua hết thảy.

” A Công…. ” Tô Minh thì thào.

” Còn không mau lại đây.” A Công ha ha cười.

Tô Minh vâng theo đi tới trước mặt A Công, khoanh chân ngồi xuống hít một hơi sâu, chậm rãi vận chuyển khí huyết trong cơ thể, dần dần trên thân thể của hắn xuất hiện sáu đạo huyết tuyến, sáu đạo huyết tuyến này đồng thời tản mát ra hồng mang (tia sáng hồng), có thể mơ hồ thấy được hư ảnh của đạo huyết tuyến thứ bảy, dần dần ngưng tụ ra.

Sợi huyết tuyến thứ bảy này, trong vòng một tháng qua Tô Minh không thể nào ngưng tụ ra được, thậm chí ngay cả hư ảnh cũng không thấy xuất hiện, việc này có quan hệ cực lớn với tổn thương ngầm trong cơ thể của hắn, nhưng giờ phút này tổn thương ngầm của hắn đã được A Công chữa khỏi, vận chuyết khí huyết hết sức tự nhiên, vì vậy mà thành công ngưng tụ ra sợi huyết tuyến thứ bảy này.

” Ngươi đã đạt được truyền thừa từ Man tượng, biết được Sĩ của Man tộc ta (mình nghĩ câu này ý chỉ Man sĩ đây mà >_<), ở trong Ngưng Huyết cảnh muốn đạt tới tầng thứ ba, cần ngưng tụ ra mười sợi huyết tuyến, đến tầng thứ tư cần hai mươi lăm sợi huyết tuyến. Tầng thứ năm cần năm mươi ba sợi huyết tuyến, từ đó về sau cần ngưng tụ ngày càng nhiều… cho đến khi đạt tới Ngưng Huyết cảnh tầng thứ mười một, số lượng huyết tuyến là bảy trăm tám mươi mốt sợi.

Nhưng ngươi không biết, số lượng huyết tuyến này cũng không phải đều cố định như thế với mỗi người, hầu hết Man sĩ là như vậy, nhưng vẫn có một số người, bọn họ có thể đem số lượng huyết tuyến lần nữa đề cao, huyết tuyến càng nhiều, thì cơ hội để trở thành Khai Trần cảnh càng lớn!

Từ xưa đến nay, theo như A Công biết, phàm là Man sĩ có thể trở thành Khai Trần cảnh, thì hầu như không có ai ở Ngưng Huyết cảnh có ít hơn chín trăm sợi huyết tuyến! Ví như Man Công của Phong Quyến bộ, ta cùng với hắn quen biết nhiều năm, biết số huyết tuyến của hắn năm đó có đến chín trăm mười bảy sợi!

A Công nghe nói qua, ở một vài bộ lạc quy mô tầm trung, hoặc là trong một vài bộ lạc lớn, còn có người ở Ngưng Huyết cảnh vượt qua chín trăm ba mươi sợi huyết tuyến.

Đây chính là Ngưng Huyết cảnh của Man tộc ta… Trong lịch sử của Man tộc từng có một số người, đem huyết tuyến ở Ngưng Huyết cảnh khai phá đến chín trăm chín mươi chín sợi, những người này hầu hết đều trở thành người có thanh danh hiển hách.

Thậm chí trong truyền thuyết, nếu có thể đạt tới một ngàn sợi, thì tỏ biểu thị Ngưng Huyết cảnh hoàn toàn viên mãn, chẳng qua cảnh giới viên mãn như vậy, ngoại trừ vạn cổ năm tháng trước kia vào thời đại Tiên Man, hiện giờ cực kỳ hiếm thấy, hoặc căn bản là không còn nữa, cụ thể thế nào A Công học thức nông cạn, cũng không rõ lắm.” Thanh âm của A Công tựa như mang theo lực lượng kỳ dị nào đó, trong lúc Tô Minh vận chuyển huyết khí trong cơ thể thì luôn quanh quẩn trong đầu của hắn.

” Sau Ngưng Huyết chính là Khai Trần, cái gọi là Khai Trần, chính là ngưng tụ tất cả huyết tuyến của bản thân, chuyển thành man huyết tinh thuần, ở trên người của mình, tự tay vẽ lên Man Văn thuộc về bản thân… Man Văn này chính là suy nghĩ trong lòng, là ý niệm của bản thân… A Công rất chờ mong cùng tò mò, nếu một ngày ngươi thật sự có thể trở thành Khai Trần cảnh, bức tranh (hay Man Văn nhỉ, Man Văn là tên gọi chính xác nhưng sau này cái Man Văn của Tô Minh giống một bức tranh hơn a

Chương 17: Tiền Man Thuật

“Tô Minh, những điều này không có trong Man tượng truyền thừa, nhưng đây là mỗi Man Sĩ đều phải biết, ghi nhớ! A Công cả đời này có lẽ không thể đạt tới Khai Trần cảnh. A Công của Phong Quyến bộ lạc ở hai mươi tuổi không bằng ta, mãi đến năm ba mươi bốn tuổi thì miễn cưỡng cùng ta đánh. Lúc ấy A Công ở các bộ lạc xung quanh không ai không biết!” A Công chậm rãi mở miệng, khuôn mặt già nua chợt ửng hồng, trong mắt ông có tia kiêu ngạo.

Chỉ là kiêu ngạo, tựa như phong trần bay lên, dính đầy tro bụi.

“Lúc ấy ta đã đạt được tầng thứ tám Ngưng Huyết.” A Công khẽ thở dài, cay đắng thì thào, nhớ lại, đau thương dần hiện ra trên nét mặt.

“Tô Minh, ngươi phải nhớ rõ, thế gian này núi cao còn có núi cao hơn, người còn có người hơn mình, vĩnh viễn không được tự mãn.” A Công lắc đầu, không muốn nói đến chuyện cũ của mình.

“A Công cả đời này từng ra ngoài ba lần, trải qua rất nhiều chuyện. Mặc dù mất đi không ít, nhưng ta đã học được một Man thuật. Thuật này Phong Quyến bộ lạc không biết, dù là trong bộ lạc cỡ trung khá lớn cũng khó có được. Chỉ có bộ lạc lớn mới nắm giữ được cách Man. Man thuật chân chính cả đời chỉ có thể thi triển một lần, là chúc phúc cho hậu duệ.” A Công ánh mắt nghiêm túc, tay phải nâng lên, toàn bộ bàn tay bỗng biến đỏ sẫm, chậm rãi ấn lên đỉnh đầu Tô Minh.

“Tô Minh, A Công cả đời này một lần duy nhất Man Khải dùng trên người ngươi. A Công chúc phúc ngươi, hy vọng ngươi có thể hoàn thành nguyện vọng của ta, để Ô Sơn bộ lạc ta lại hiện Khai Trần!!! Vận chuyển khí huyết, dùng A Công ngưng luyện máu Man tộc tám mươi năm!” A Công toàn thân bộc phát ánh sáng đỏ máu, đặc biệt là tay phải, càng như là sắp nhỏ ra máu. Cả người tràn đầy sợi máu, xem thì có đến hơn bảy trăm cái!

Đây mới là thực lực chân chính của A Công. Hơn bảy trăm sợi máu, khiến ông mặc dù chỉ là tầng thứ chín Ngưng Huyết, nhưng cũng đủ đột một lần phá tầng Ngưng Huyết thứ mười!

Tô Minh thân thể run rẩy, tập trung vận chuyển khí huyết, lập tức xuất hiện cảm giác ấm áp dào dạt, từ đỉnh đầu nhập vào toàn thân, khiến khí huyết lưu động bạo tăng. Số lớn vật đen thui từ dưới lỗ chân lông Tô Minh không ngừng trào ra, cả người hắn có chút trong suốt. Mỗi lần hít thở, toàn thân lông tơ đồng thời hấp thu thật nhiều hơi thở của trời đất.

Tiếng két két vang vọng, thân thể Tô Minh không run rẩy nữa mà là sắc mặt ửng hồng, tựa như nuốt vào đại bổ, trên người sợi máu xuất hiện biến dị!

Chỉ thấy sợi máu thứ bảy hư ảo bỗng biến ngưng tụ, sau đó sợi máu thứ tám cũng hiện ra, sợi thứ chín như ẩn như hiện.

Khí huyết trong người Tô Minh vận chuyển cực mau, đạt đến trình độ cực kỳ khủng bố. Mỗi lần vận chuyển đều khiến tất cả máu của hắn tựa như bị đông lại. Hắn thậm chí có ảo giác dường như máu mình trở thành vật dính đặc.

“Đây mới là ý nghĩa thực của Ngưng Huyết cảnh! Ngưng luyện huyết dịch bản thân, cuối cùng ngưng tụ ra Man huyết!”

Lúc trước hắn tu hành, luôn có cảm giác không lâu được, dường như máu trong người không đủ. Nhưng lúc này có luồng ấm áp từ đỉnh đầu rót vào, cảm giác kia đã biến mất, thậm chí trong hoảng hốt, hắn có ảo giác.

A Công bị sợi máu vòng quanh dường như trở thành đoàn sáng to màu đỏ máu. Mà mình cũng là đoàn sáng đỏ máu. Chẳng qua so sánh thì như trăng sáng và đom đóm. Nhưng giờ phút này đom đóm đang hấp thu ánh sáng của trăng, mau chóng biến lớn.

“Đây…chính là A Công đã nói. Man Khải chân chính của Man tộc ta, chỉ có bộ lạc lớn mới có được cách Tiền Man!”

Sợi máu thứ chín đã ngưng tụ thành, cảm giác lực lượng tràn ngập toàn thân Tô Minh. Vật bẩn đen trên người hắn cũng đã trôi đi, cuối cùng chỉ còn lại mùi hương mát mẻ nói không ra lời.

Tô Minh chìm đắm trong cảm giác này, thật ấm áp.

A Công luôn quan sát thân thể Tô Minh. Ông biết đây là Tiền Man Thuật, Man Khải chân chính. Trọng điểm không phải tăng tu vi cho hậu duệ, mà là đẩy ra tất cả tạp chất trong người hậu duệ, vì đối phương chế tạo ra thân hình thích hợp, để hắn trên đường tu hành bằng phẳng hơn.

Đây không đơn giản là đẩy ra vật bẩn, mà là lấy Man huyết làm dẫn, lấy cách hắn không hiểu biết tiến hành. Cả đời chỉ có một lần này!

Nếu triển khai lần thứ hai, vậy người thi thuật này lập tức nổ tan xác chết, hồn phi phách tán không còn tồn tại.

Tùy theo mùi hương phát ra từ người Tô Minh càng nồng, trên mặt A Công dần lộ ra tươi cười. nhưng ông không ngừng lại, mà là hít sâu, nâng lên tay trái, một chưởng mạnh ấn vào tay phải. Ngay sau đó, cảm giác ấm áp mênh mông nhập vào người Tô Minh.

Tô Minh thân thể mạnh chấn động. Vốn người hắn đã không chảy ra vật đen nữa rồi, nhưng giờ đây cảm giác ấm áp nhập vào, trên người truyền đến tiếng bùm bùm, đã thấy có không ít vật bẩn lại lần nữa toát ra.

Cùng lúc đó, sợi máu thứ mười mau chóng ngưng tụ, chỉ khoảng năm phút đã hoàn toàn đông lại, thậm chí sợi máu thứ mười một cũng như ẩn như hiện!

Một khi sợi máu thứ mười một này đông lại, biểu thị Tô Minh trở thành Man tầng thứ ba Ngưng Huyết cảnh!

Nhưng sợi máu thứ mười một này rất khó hoàn toàn ngưng tụ. Mãi đến khi cơ thể Tô Minh không còn xuất ra vật bẩn đen, toàn thân tràn đầy mùi thơm thì sợi máu thứ mười một vẫn là mờ mờ ảo ảo.

“Tô Minh, A Công không thể giúp ngươi cưỡng ép tăng cảnh giới, như vậy không có lợi cho ngươi. Nhưng ngươi cứ nỗ lực, không bao lâu sẽ có thể tự đạt đến tầng ba.” Thanh âm của A Công vang vọng bên tai Tô Minh.

Tô Minh hít sâu, chậm rãi mở mắt ra.

Giây phút hắn mở mắt ra, thế giới hắn trông thấy đã khác biệt. So với dĩ vãng, những thứ nhỏ bé lúc trước không nhìn thấy, hiện giờ trông thấy rõ.

Thế giới, khác biệt.

Đôi mắt hắn trong suốt như nước, nhưng nếu nhìn kỹ, rồi lại có cảm giác như nước sâu, khiến người kiềm không được rơi vào, không thể thoát ra.

Hắn nhìn A Công, chỉ là giờ phút này trông khuôn mặt A Công già nua rất nhiều, mơ hồ hiện ra mỏi mệt, hai mắt nhìn mình chất chứa hiền từ và yêu thương.

Tô Minh ngơ ngẩn nhìn A Công, lặng lẽ quỳ xuống nhẹ dập đầu một cái trước mặt A Công.

“Được rồi, ngươi đã lớn, không còn là Lạp Tô. A Công hơi mệt, ngươi trở về trước đi, để ta nghỉ ngơi.”

“A Công…” Tô Minh cắn môi, sâu lắng nhìn A Công một cái, ghi khắc tất cả vào lòng, cả đời, cả kiếp.

Hắn sẽ không quên, có một người lúc tuổi trẻ, cùng hắn nhiều năm như vậy, cho hắn biết thân tình, cho hắn biết loại thân tình này là cả đời không thể đáp lại.

“Một thời gian nữa, ngươi theo ta đi một chuyển đến Phong Quyến bộ lạc, thăm viếng Man Công của Phong Quyến bộ lạc, kiến thức Man Sĩ của Phong Quyến bộ lạc. Đến lúc đó, Hắc Sơn bộ lạc, Ô Sơn bộ lạc và các bộ lạc nhỏ khác gần đây đều sẽ đi….tiến hành một trận kỳ ngộ lớn cho bọn trẻ các ngươi.” Trước khi đi, bên tai Tô Minh quanh quẩn lời A Công.

“Khí huyết và mùi hương trên người ngươi, ta đã thi triển Man thuật che giấu. Trừ phi có tu vi cao hơn ta, nếu không thì không ai phát hiện được. Việc ngươi trở thành Man Sĩ cũng đừng nói cho ai. Tất cả chờ ta tìm ra phản đồ rồi lại làm quyết định.”

Tô Minh gật đầu, nhìn A Công khoanh chân nhắm mắt lại, chìm đắm trong tu hành, mới khẽ khàng rời khỏi đây.

Hắn biết Phong Quyến bộ lạc là gần vùng này một bộ lạc cỡ trung duy nhất, bá chủ nơi đây. Tô Minh từng nghe đồn, nói A Công của Phong Quyến bộ lạc, là một cường giả Khai Trần cảnh, không nói tới có được sự sống dài lâu, càng có năng lực thông thiên.

“Khai Trần cảnh, không biết đời này mình có thể đạt đến không…có thể tự vẽ ra Man Văn thuộc về chính mình…” Tô Minh trong mắt lộ ra khát vọng. Đối với hắn mà nói, Khai Trần cảnh tựa như truyền thuyết, quá xa xôi.

“Thì ra thực lực chân chính của A Công lại mạnh như vậy. Thế thì lúc trước mình nghe nói A Công của Hắc Sơn bộ lạc, phải chăng cũng chất chứa bí ẩn. Nếu không thì họ không thể nào giằng co tới nay.” Tô Minh lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Đã mấy tháng mới quay về nhà, Tô Minh nhìn nơi quen thuộc, nội tâm bình tĩnh trở lại. Nơi này rất gọn gàng sạch sẽ, không có tro bụi. Tô Minh biết, nhất định là trong khoảng thời gian rời đi, Trần Hân đã đến.

Trần Hân là cô gái trong Ô Sơn bộ lạc, một cô gái Man duy nhất tiếp xúc nhiều với Tô Minh. Cô là con gái của tộc trưởng, sẽ chỉ gả cho tộc trưởng tương lai, để kéo dài bộ lạc, sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn.

Điều này Tô Minh đã sớm biết rồi, hắn không có cảm giác gì nhiều. Trong lòng hắn, Trần Hân tựa như cô em gái, không có cảm xúc nào khác.

Khoanh chân ngồi trên giường gỗ, Tô Minh sờ mảnh đá trên cổ, ánh mắt suy tư.

Khi sắc trời dần tối, Lôi Thần mang theo nghi hoặc đi tới chỗ Tô Minh. Khi thấy Tô Minh thì bộ dáng sửng sốt ngờ nghệch khiến Tô Minh bật cười.

Hắn lấy ra thảo dược hái từ trên xương cốt Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc, đương nhiên Tô Minh biết gốc Thiên Nham Thảo này. Nó là một loại thảo dược khá là quý hiếm, mấy năm này ở trong núi hắn chỉ hái được một lần. Đấy mới chỉ là gốc cây non, không giống cái trước mắt, đã hoàn toàn lớn lên, có sáu cánh.

“Thiên Nham Thảo sáu cánh, tôi cần nhiều một ít chế thuốc, có thể cho cậu một cánh, có lẽ sẽ giúp tu vi của cậu gia tăng không ít.”

Tô Minh lấy xuống một cánh, đưa cho Lôi Thần.

Lôi Thần cười ngây ngô gãi đầu, có chút ngại ngùng cầm lấy, sau đó vỗ ngực.

“Tô Minh, tôi không hiểu nhiều chuyện, nhưng từ nhỏ tôi đã nói với cậu rồi, sau này tôi sẽ là A Công của bộ lạc chúng ta. Có tôi ở, tôi sẽ vĩnh viễn bảo vệ cậu!”

Tô Minh cười, cùng Lôi Thần tâm sự vài câu. Hắn để ý thấy Lôi Thần cầm cánh lá Thiên Nhảm Thảo, vẻ mặt si mê, hiển nhiên muốn lập tức nuốt ngay tu luyện.

Vì vậy hắn làm bộ mỏi mệt. Lôi Thần lập tức hăng hái vội vàng đứng dậy chào từ biệt.

Giờ phút này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong bộ lạc dần yên tĩnh. Tô Minh dùng ghế dựa chặn cửa phòng, khoanh chân ngồi trên giường, hít sâu, tay phải sờ mảnh đá trên cổ, trong đầu hiện ra nơi kỳ lạ lúc ấy đã thấy.

“Mình đã chuẩn bị đủ Thanh Trần Dược, lần này không biết có thu hoạch gì không…” Tô Minh nhắm mắt lại.

Hắn đã sớm mò được cách vào nơi kỳ lạ đó, cần phải chuyên tâm tu hành, đem toàn thân sợi máu ngưng tụ ở ngực, là có thể bước vào loại cảm giác kỳ lạ.

Lúc trước hắn tu luyện từng nhiều lần thử nghiệm, lần này là hành động thật.

Chương 18: Cánh cửa thứ hai

Như cũ là mông lung sương khói tràn ngập bốn phương tám hướng, nhìn không rõ phương xa. Chỉ có đỉnh núi như ẩn như hiện trong sương mù, xung quanh yên tĩnh, không gió, không thanh âm.

Tô Minh nhìn ngọn núi lượn lờ sương khói, đây là lần thứ hai hắn tới, lần thứ hai tại vị trí này đánh giá ngọn núi kỳ lạ. Đặc biệt là nhớ tới phía trên khắc vô số văn tự kỳ quặc và đồ án, khiến Tô Minh bất giác sinh ra sự kính sợ.

Hắn hít sâu, cúi đầu nhìn ngực mình, bên trên mảnh đá đen đã biến mất. Nhéo người, Tô Minh lần nữa xác định, mình không phải đến trong mộng mà là chân chính thực thể xuất hiện tại đây.

Lại đem tay bỏ vào ngực, cảm giác bình nhỏ chứa Thanh Trần Dược còn đó, mắt hắn chợt lóe sáng, bước vội hướng sương mù trước mặt. Không lâu sau đã tới dưới chân núi, hắn đi thẳng vào con đường.

Một đường không dừng lại, mãi đến khi hắn tới trước cửa đá trong hành lang. Nhìn hoa văn quen thuộc trên cửa đá, chính giữa là mười lăm cái lỗ nhỏ. Tô Minh chẳng do dự lâu, cắn chặt răng từ trong ngực móc ra bình thuốc, rót ra một viên, hai tay cầm lấy nhét vào một cái lỗ trong mười lăm cái.

Gần như là khi tay hắn đụng vào lỗ nhỏ trên cửa đá, Tô Minh lập tức cảm giác được lực hút yếu ớt sinh ra từ lỗ nhỏ, hút đi đan dược trong tay mình.

Tô Minh sắc mặt trầm trọng, cảnh giác. Hắn không biết mình suy đoán có chính xác không, càng không biết mười lăm lỗ nhỏ bị nhét đầy rồi sẽ xảy ra việc gì. Nhưng hắn đã đắn đo rất lâu, hơi chờ mong.

Không có hành động thiếu suy nghĩ, sau khi lỗ nhỏ thứ nhất hút đi đan dược, Tô Minh tập trung nhìn, nhưng qua nửa ngày lỗ nhỏ vẫn y như cũ, không chút biến hóa.

Tô Minh gãi đầu, suy nghĩ xong lại lấy ra một viên đan dược bỏ vào lỗ nhỏ thứ hai. Cứ thế tiếp tục, khi hắn đau lòng đem đan dược toàn bộ đặt vào mười lăm cái lỗ, trong lòng càng khẩn trương.

“Mười lăm đan dược, nếu lại không có biến hóa gì, vậy sẽ lãng phí hết.” Tô Minh lo âu nhìn mười lăm cái lỗ nhỏ.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên từng luồng sáng nhu hòa phát ra từ mười lăm lỗ nhỏ.

Tô Minh tinh thần phấn chấn, vội vàng lùi ra sau vài bước. Đã thấy cánh cửa tùy theo mười lăm lỗ nhỏ tỏa ánh sáng, càng lúc càng sáng. Những đường nét vòng tròn trên cửa đá tựa như sống dậy, chậm rãi vận chuyển, chốc lát sau đã hợp thành một, như vòng xoáy nhanh chóng xoay tròn.

Tùy theo xoay tròn, ánh sáng mười lăm lỗ nhỏ tựa như bị hút vào trong vòng xoáy, khiến cửa đá bị ánh sáng bao phủ. Có tiếng đì đùng vang lên quanh quẩn trong hành lang, đinh tai nhức óc, khiến thân thể Tô Minh không tự chủ được hiện ra mười sợi máu, toàn thân khí huyết sôi sục, bản năng chống cự.

Tiếng ầm ầm kéo dài chốc lát, đã thấy từ năm lỗ nhỏ bay ra mười lăm luồng khói xanh, dường như bên trong đan dược đã hóa thành làn khói. Khi mười lăm luồng khói xanh xuất hiện, cửa đá lớn bắt đầu run rẩy, ở vị trí chính giữa đột nhiên xuất hiện một khe hở thẳng tắp.

Khe hở nối bên trên và phía dưới. Sau đó cửa đá, ở trước mặt Tô Minh, chậm rãi tách ra hai bên, cứ như vậy mở ra!

Tim Tô Minh đập mạnh. Hắn trông thấy hình ảnh này, tinh thần chấn động. Khi cửa đá hoàn toàn mở ra, hắn hít ngụm khí lạnh. Đằng sau cửa đá không còn là lối đi, mà là một phòng đá không lớn.

Vách tường xung quanh phòng đá không bóng loáng mà khắc một số đồ án. Vị trí vách tường chính diện còn có một cánh cửa đóng chặt.

Trên đỉnh phòng đá có hòn đá nhỏ tỏa ánh sáng, dung hợp vào vách tường. Có mùi hương nhè nhẹ tỏa ra, khiến người ngửi thấy sẽ phấn chấn tinh thần.

Tô Minh đôi mắt lóe sáng, cẩn thận từng bước đi đến, ánh mắt quét qua bốn vách tường. Tô Minh nhìn thấy hình ảnh điêu khắc trên vách tường giống với hành lang lúc nãy hắn đi, đều là một số người ở trần tóc tai bù xù, trong không khí nguyên thủy luyện chế đan dược.

Lần đầu tiên Tô Minh tới đây, hắn thấy hình ảnh như vậy sẽ mờ mịt, Nhưng giờ đây tùy theo luyện dược thành công, thêm vào trong đầu có ký ức tri thức mới, nhìn lại hình ảnh này có thể hiểu rõ không ít.

Người trong hình đang luyện chế đan dược khác nhau. Tô Minh nhìn nhìn, không khỏi chìm đắm trong đó, thẩm tra lại kinh nghiệm bản thân, như si như mê quên cả thời gian trôi qua.

Sau khi hắn nhìn xong một hình thì lập tức tiến lên vài bước, tìm hình khác. Cũng không biết qua bao lâu, khi hắn còn chưa thỏa mãn đã xem xong toàn bộ đồ án, ánh mắt hắn rơi vào cánh cửa đóng chặt trong phòng đá.

Đó là một cửa đá khác với cánh cửa thứ nhất. Nó màu đen, tỏa ra mùi thơm, dường như loại đá làm thành cánh cửa này rất kỳ dị.

Có cảm giác nó rất nặng, bên trên cũng có đồ án. Chẳng qua đồ án là một Hoang Đỉnh to, bên trên còn khắc bốc lên màn khói, hơi giống thật. Tô Minh nhìn nhìn, mơ hồ cảm giác đây không phải đồ án, mà là Hoang Đỉnh chân chính luyện dược.

“Nếu mình có một Hoang Đỉnh như vậy thì tốt rồi…” Tô Minh hâm mộ nhìn hơi lâu.

Phần trên và hai bên Hoang Đỉnh, hắn thấy vài loại thảo dược khác nhau, lập tức nâng tinh thần, cẩn thận nhìn. Mục đích hắn tới đây, chính là xem có cách điều chế đan dược khác không.

Đồ án bên trái Hoang Đỉnh liệt kê bảy loại thảo dược. Bảy loại này có năm loại là thứ để luyện chế ra Thanh Trần Dược, còn về hai loại khác thì Tô Minh chưa thấy qua. Hắn tập trung nhìn nửa ngày, ghi nhớ kỹ hình dạng của nó.

Bên dưới phương thuốc, cửa đá sếp tám cái lỗ nhỏ.

Còn đồ án bên phải Hoang Đỉnh thì là tám loại thảo dược, giống như phương thuốc bên trái, tám thảo dược này có năm là tài liệu luyện chế Thanh Trần Dược.

Ba loại còn lại, Tô Minh nhìn một hồi mắt sáng ngời. Bên trong có hai loại hắn biết, chẳng qua không thường gặp.

Cũng giống vậy, dưới phương thuốc có lỗ nhỏ, chẳng qua số lượng hơi nhiều hơn bên trái, mười hai cái.

Còn về phương thuốc thứ ba trên đỉnh Hoang Đỉnh, khi Tô Minh trông thấy, sắc mặt hắn chậm rãi biến trầm trọng. Phương thuốc này không phải thảo dược, mà là đồ án khiến người nhìn kinh sợ.

Cái thứ nhất là vảy mãng xà, cái thứ hai là cái chân thứ chín của nhện chín chân. Cái thứ ba, thì là một người to cỡ bàn tay, ngón thứ ba tay phải.

Càng quái lạ là, dưới phương thuốc thứ ba không có lỗ nhỏ. Có lẽ vì đan dược rất khó luyện chế nên không cưỡng ép luyện thành.

Tô Minh trầm ngâm giây lát, ánh mắt lại trở về cửa đá. Tay phải nâng lên, chẳng chút do dự đè lên trên, bỗng chốc đồ án Hoang Đỉnh tản ra ánh sáng xanh chói mắt, bao phủ cơ thể Tô Minh.

Sau một lúc khó chịu, trong đầu Tô Minh lại xuất hiện một đám ký ức, có được cách luyện chế ba loại đan dược và tên chúng nó.

“Nam Ly Dược!” Ánh mắt Tô Minh quét qua đồ án bên trái Hoang Đỉnh, sau đó nhìn hướng bên phải.

“Sơn Linh Dược…còn về cái cuối cùng là…Nạp Thần Dược!” Tô Minh nhìn phương thuốc quái dị trên đỉnh Hoang Đỉnh, lầm bầm.

Đang lúc Tô Minh suy nghĩ, ánh sáng xanh vòng quanh thân thể dần ảm đạm, ánh sáng trên cửa đá cũng yếu xuống. Khi ánh sáng mất hết, Tô Minh lập tức thấy hoa mắt. Hắn không khẩn trương, sự việc này hắn từng trải qua một lần, bên tai vang tiếng gào kỳ dị. Khi tiếng gào kết thúc, trước mắt hắn chậm rãi rõ ràng, như cũ là trong căn phòng ở bộ lạc.

Tô Minh hít sâu một hơi, lập tức đi tới cạnh cửa, dịch chuyển cái ghế, đẩy ra cửa phòng. Bên ngoài vẫn là đêm tối, trên trời lóe sáng ánh sao, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, có gió đêm thổi mang theo khí lạnh.

Chẳng qua phía chân trời có vệt trắng, hiển nhiên sắp tới bình minh.

“Thời gian trong ngoài chắc là không khác biệt lắm…” Tô Minh đóng cửa lại, lại khoanh chân ngồi xuống, chống cằm, suy ngẫm.

“Cách luyện chế ba loại đan dược này khác biệt. Trong Nam Ly Dược có hai loại thảo dược mình chưa từng gặp, có thể trước tiên không suy nghĩ. Còn về Nạp Thần Dược thì…” Con ngươi Tô Minh co rút.

“Dược này không phải do thảo dược luyện chế, tài liệu quá kỳ dị, nhưng theo ký ức có được thì sau khi dược thành sẽ xuất hiện dị tượng, cực kỳ kinh người!” Tô Minh nhớ lại bóng dáng ở trong ký ức. Sau khi luyện chế được Nạp Thần Dược rồi, như ẩn như hiện khiến trời đất biến động, gió thổi mây phun, lòng hắn chợt xúc động.

“Nếu thật có thể luyện chế ra đan dược này, nhất định rất kinh người! Đáng tiếc, ngay cả cửa đá cũng không có lỗ nhỏ, chắc là luyện chế dược này hơi khó. Cho nên không liên quan đến cách mở cửa.” Tô Minh ngẫm nghĩ đôi chút đã suy đoán ra bảy, tám phần.

“Trước mắt duy nhất có thể luyện ra là Sơn Linh Dược. Thêm ba loại thảo dược thì có hai loại mình biết. Tuy rằng trong tay không có, nhưng phòng cất dược trong bộ lạc nhất định có không ít.”

Lúc Tô Minh suy nghĩ thì bên ngoài bầu trời dần sáng ngời, một ngày mới chậm rãi tiến đến.

Mặc dù một đêm không nghỉ ngơi nhưng Tô Minh không chút buồn ngủ. Loại cảm giác này rõ ràng hơn từ khi hắn đạt được tầng hai Ngưng Huyết cảnh. Tựa như có mảng lớn tinh lực, trừ phi liên tục thực đêm mấy ngày trời, nếu không, sẽ chẳng thấy mệt mỏi.

Khi trời sáng, tộc nhân trong bộ lạc lần lượt bắt đầu một ngày bận rộn. Tô Minh rửa mặt súc miệng một phen, đi hướng một gian phòng cách đó không xa, do thảo mộc dựng nên, xung quanh có hàng rào, luôn có tộc nhân canh gác.

Chương 19: Bắc Lăng

Sáng sớm, gió mang theo cảm giác mát lạnh, vào mùa đông thì tựa như lưỡi dao. Nhưng trong bộ lạc từng ngọn lửa bập bùng, có thể xua tan giá rét, để ấm áp tràn ngập bộ lạc.

Đối với Man Sĩ mà nói, vận chuyển khí huyết trong người là có thể kháng lạnh lẽo. Nhưng dù sao tộc nhân bình thường chiếm đa số, mỗi năm ngày đông, các tộc nhân đều ít đi ra ngoài.

Dù là ra cửa cũng thường mặc thật dày da thú để tránh rét. Cũng ở mùa này là lúc phàm y trong bộ lạc bận rộn nhất, muốn chế tác thật nhiều nước thuốc, cho tộc nhân dùng để đối kháng rét lạnh.

Thậm chí A Công cũng sẽ đích thân ra tay, ở thời gian lạnh lẽo nhất, không tiếc vận chuyển khí huyết trợ giúp toàn bộ lạc qua mùa đông lạnh.

Giẫm trên tuyết đọng mặt đất, nghe nó kêu xào xạo, Tô Minh mặc bộ da thú khóa kín người đi vào trong bộ lạc. Nhìn bộ lạc quen thuộc, nhìn từng khuôn mặt tộc nhân mỉm cười gật đầu với hắn, cảm giác ấm áp ấy có thể xua tan mùa đông giá buốt.

Gian nhà bộ lạc đều rất đơn giản. Bình thường thì còn được chứ tới mùa đông, rất khó chắn gió, cần thật nhiều da thú dán bên ngoài để cản gió lạnh lùa vào.

Chẳng qua da thú đôi khi dán không được lâu, cần phải lấy cái mới. Lửa sưởi ấm trong nhà thỉnh thoảng cũng cần bỏ vào nhánh cây. Cứ như vậy, mùa đông đối với đa số tộc nhân trong bộ lạc đều thật khó trải qua.

Điểm tốt ở chỗ sẽ không đông chết người, chỉ phiền phức chút thôi.

Tô Minh đang đi, đi tới ngoài hàng rào gian nhà luôn được tộc nhân canh giữ. Đây chính là nơi cất thảo dược của Ô Sơn bộ lạc. Bên ngoài gian nhà bọc da thú dày, có vài đoàn lửa thiêu đốt, khiến hắn vừa tới gần có luồng ấm áp lẫn vào gió lạnh thổi đến.

Đối với nơi này, Tô Minh rất quen thuộc. Vài năm trước hắn gần như mỗi lần hái thuốc về đều sẽ đưa tới đây. Cho nên đám thủ vệ sau khi thấy Tô Minh đều nở nụ cười, không ngăn cản.

Tô Minh cũng mỉm cười, chào hỏi với tộc nhân xong đi vào trong hàng rào. Hắn đang định đẩy cửa tiến vào, bỗng sau lưng truyền đến tiếng kêu vui mừng.

“Tô Minh, anh trở về khi nào vậy?”

Đó là giọng nữ, nghe rất êm tai, tựa như chuông ngân.

Tô Minh dừng bước, xoay người nhìn, ánh mắt dịu dàng. Đó là cô gái thân thể khá cao ráo, toàn thân bao trong da thú. Mái tóc dài bị sợi dây cỏ cột lại, bên tai có hai vòng xương trắng rất là tinh xảo. Làn da hơi thô ráp nhưng không che đậy được sự xinh đẹp.

Mắt cô rất to, tựa như hồ nước, trong vắt lộ ra tinh khiết. Giờ phút này trong mắt vui sướng, cô bước vội vài bước tới trước mặt Tô Minh.

“Vừa trở về ngày hôm qua.” Tô Minh mỉm cười.

Cô gái này chính là lúc hắn không ở luôn tới dọn dẹp nhà hắn, Trần Hân. Đột nhiên, nụ cười đông lại trên mặt Tô Minh, mắt chợt lóe.

Cô không đi một mình, theo sau còn có một thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi. Thanh niên hơi cường tráng, thậm chí còn hung mãnh hơn Lôi Thần vài phần. Mùa đông lại chỉ mặc bộ da thú mỏng, tóc tán loạn nhưng tuyệt không dơ bẩn, phối hợp khuôn mặt như đao khắc, cho người cảm giác lãnh liệt kiêu ngạo.

Đặc biệt là đôi mắt y, tựa như ánh sao, mơ hồ có đồ đằng kỳ dị lấp lóe trong mắt y, cho người cảm giác áp lực vô hình, luôn khiến người kiềm lòng không được đề phòng, tựa như nhìn thấy một mãnh thú.

Y đứng đó, lưng đeo bộ cung to, ánh mắt như mũi tên nhìn Tô Minh.

“Tô Minh!”

“Bắc… Bắc Lăng đại ca.” Tô Minh nhìn thanh niên, mắt xẹt qua tia phức tạp, cung kính mở miệng.

Thanh niên trước mặt, là mạnh nhất trong đám người trẻ tuổi Ô Sơn bộ lạc. Có Man thể, ngay cả A Công đều cảm thấy không bằng, mãi đến khi Lôi Thần bị phát hiện có Man thể, mới gần như so được với y.

Bắc Lăng là người mạnh nhất trong lứa thanh niên bộ lạc, tu vi tiến triển cực nhanh. Tô Minh thậm chí có lần nghe A Công vô tình nói, trong bộ lạc người này rất có thể đột phá Ngưng Huyết cảnh, trở thành người Khai Trần cảnh trong truyền thuyết!

Tên người này, ở xung quanh các bộ lạc khác cũng rất nổi tiếng. Thậm chí là bên Phong Quyến bộ lạc cũng có nghe thấy, sai người mang đi người này, ở Phong Quyến bộ lạc học tập. Tô Minh không nghĩ tới, hôm nay lại có thể thấy đối phương.

Ánh mắt hắn có chút phức tạp. Lúc hắn còn nhỏ, Bắc Lăng rất quan tâm chăm sóc hắn, tựa như anh trai ruột. Ngay cả tài bắn cung của hắn, cũng là lúc đó Bắc Lăng dạy cho. Dù sao Bắc Lăng trẻ tuổi đã làm tới Tiễn Thủ trong bộ lạc, tài bắn cung có chỗ không tầm thường.

Chỉ là tất cả ở năm Trần Hân mười một tuổi thì biến đổi. Có lẽ là Trần Hân và Tô Minh quá thân, dần dần ánh mắt Bắc Lăng nhìn Tô Minh có chút kỳ dị và chần chờ. Sau thì chậm rãi lạnh lùng, cuối cùng hoàn toàn xa cách, thậm chí gặp lại thì bị bỏ qua.

Sau đến Tô Minh mới biết, đó là bởi vì tộc trưởng và cha Bắc Lăng, đã định ra hôn sự.

Tô Minh có lòng muốn giải thích, nhưng tất cả ngôn từ đổi lấy như cũ là ánh mắt lạnh lùng. Chậm rãi, hắn chỉ có thầm than, tiếp xúc với Trần Hân, cũng là cố ý vô tình xa cách.

Hắn biết thân phận của mình, biết mình chỉ là một tộc nhân bình thường, càng biết nếu mình không có A Công, chỉ sợ năm đó hắn sẽ không được bộ lạc thừa nhận.

Tất cả, đều bởi vì hắn, Tô Minh…là A Công ở mười một năm trước ra ngoài du lịch, nhặt được đứa trẻ bị vứt bỏ. Mặc dù theo hắn lớn lên, người trong bộ lạc đối hắn rất thân thiện, nhưng không thay đổi được giữa hắn và bộ lạc, sự khác biệt rõ ràng.

“Anh trở về sao không nói tôi biết. Lúc trước tôi đi tìm anh mấy lần, nhưng lần nào cũng không thấy.” Trần Hân nhăn cái mũi, giận dỗi nói.

Tô Minh sờ mũi, tránh ánh mắt Trần Hân. Hắn đối với Trần Hân chỉ có cảm giác thân nhân, không có cảm xúc khác. Càng không muốn Bắc Lăng đại ca từ nhỏ đã đối tốt với mình sẽ hiểu lầm thêm.

“Bắc Lăng đại ca, anh trở về lúc nào vậy?” Tô Minh nhìn Bắc Lăng tư thế hiên ngang.

Đứng gần như vậy, hắn có thể cảm nhận rõ ràng từ người y truyền đến khí huyết mênh mông. Cường đại đến mức trông mấy người Tô Minh thấy ở bộ lạc, trừ A Công và nhóm tộc trưởng ra, y chính là người mạnh nhất hắn thấy.

Chỉ là, trên người đối phương cảm giác lãnh liệt kiêu ngạo lại mạnh bằng với khí huyết, khiến Tô Minh đứng trước mặt, có cảm giác nghẹt thở.

“Hôm qua.” Bắc Lăng sắc mặt như thường, trước sau như một lạnh lùng, từ ngữ ngắn gọn, qua loa cho xong, quay đầu nhìn Trần Hân đứng bên cạnh.

“Hân nhi, không phải em muốn lấy thảo dược cho mẹ sao, chúng ta vào đi thôi.” Bắc Lăng nói, kéo tay Trần Hân, từ bên người Tô Minh lướt qua, đẩy cánh cửa gian nhà chứa thảo dược, đi vào.

Trần Hân muốn nói cái gì, nhưng chần chờ một chút, không mở miệng, gật đầu với Tô Minh, đi theo Bắc Lăng vào trong gian nhà.

Tô Minh đứng đó lặng im nửa ngày, khẽ thở dài, cũng đi vào.

Chương 20: Hàn toan

Gian chứa thảo dược rất lớn, bên trong bày chỉnh tề, có từng hàng kệ bên trên phân các loại thảo dược.

Ở chỗ sâu trong còn có một gian phòng nhỏ hơn chút, thảo dược trong đó khác với bên ngoài, là vật chuẩn bị cho Man Sĩ, tộc nhân bình thường không thể đi vào.

Dù là phàm y đến đây cũng cần có trong tay chỉ lệnh của tộc trưởng hoặc A Công, mới được bước vào gian phòng có thể nói là cực kỳ trọng yếu với Ô Sơn bộ lạc.

Nhưng những quy định này không có tác dụng gì với Tô Minh. Từ rất lâu trước kia, A Công đã cho Tô Minh một thân phận đặc biệt. Hắn có thể tùy ý đi vào đây, để hắn dễ dàng phân biệt thảo dược.

Bước vào gian nhà này, Tô Minh thấy ở đằng trước Bắc Lăng kéo tay Trần Hân đi đến phòng nhỏ tràn ngập dược vật trân quý. Ngoài cửa có một ông lão ngồi xếp bằng. Ông lão mặc đồ da thú, thân thể gầy gò, tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn. Vốn đôi mắt nhắm kín nay tách ra một khe hở, cầm lấy lệnh bài hai người Bắc Lăng đưa ra, nhìn một cái, sắc mặt không thay đổi, lần nữa khép mắt.

Tô Minh chậm bước chân, hắn biết Bắc Lăng không muốn trông thấy mình. Hắn im lặng không đi theo vào phòng nhỏ, mà là ở bên ngoài ngắm từng hàng kệ, xem trên đó bày thật nhiều thảo dược. Tô Minh rất quen thuộc, nơi này mỗi loại thảo dược hầu như hắn đều hái rồi.

Xem xong tất cả, Bắc Lăng và Trần Hân còn chưa đi ra. Tô Minh chần chờ một chút, ngập ngừng đứng trước phòng.

“Nhóc Lạp Tô, còn do dự cái gì?”

Đang lúc Tô Minh chần chờ thì bên tai truyền đến thanh âm già nua. Hắn ngẩng đầu nhìn, chính là ông lão ngồi ngoài phòng nhỏ, quanh năm canh giữ nơi này.

“Nam Tùng gia gia, con đã không phải là Lạp Tô.” Tô Minh gãi đầu cười nói.

“Nhớ rồi, Lạp Tô lứa các ngươi mấy tháng trước đã hoàn thành Man Khải, đúng là về sau không thể kêu ngươi là nhóc Lạp Tô.” Ông lão nhếch môi cười, trong mắt tràn ngập hiền hòa.

“Nếu ngươi đã đến đây sao không đi vào? Đừng sợ, có Nam Tùng gia gia cho ngươi chống lưng! Nhớ năm đó ta còn dám với A Công ngươi giành đàn bà, sợ cái gì!” Ông lão nháy mắt, trêu đùa cười nói.

Tô Minh trợn to mắt, đây là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện như vậy. Chần chờ một chút, hắn cười khổ đẩy cửa phòng nhỏ, đi vào.

Không phải hắn do dự vì Trần Hân như ông lão nói, chỉ cảm thấy Bắc Lăng có ơn với mình, hắn không biết nên giải thích làm sao. Qua nhiều năm như vậy mà đối phương vẫn trước sau như một lạnh lùng.

“Thôi.” Tô Minh thầm than.

Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm..!

Giây phút đẩy cửa phòng nhỏ, hắn nhìn thấy bên cạnh Trần Hân đang lựa chọn thảo dược, một bóng người hiên ngang bất phàm, ngoái đầu nhíu mày lạnh lùng liếc mình.

Tô Minh ánh mắt va chạm người đó, đi tới kệ bên cạnh, không thèm để ý hai người kia, mà là dựa theo trí nhớ tìm thảo dược luyện chế Sơn Linh Dược.

Trần Hân cũng thấy Tô Minh, muốn nói cái gì, nhưng cô chần chờ một chút rồi không mở miệng. Cô đã dần trưởng thành, cũng hiểu rất nhiều chuyện, càng biết quan hệ giữa mình và Bắc Lăng. Trong lòng sợi tơ tình lúc nhỏ đối với Tô Minh cũng chậm rãi yếu bớt.

“Dạ Tùy Thảo…”

“Thiên Diệp Hoa…” Tô Minh chậm rãi đi trong phòng nhỏ, ánh mắt lướt qua đám thảo dược quý giá, cuối cùng tìm được hai loại thảo dược để luyện chế ra Sơn Linh Dược.

“Đáng tiếc không có cái cuối cùng.” Tô Minh suy nghĩ nửa ngày, lại nhìn một lần tất cả thảo dược trong gian phòng nhỏ này.

Giờ phút này, Trần Hân và Bắc Lăng đã chọn xong thảo dược cần thiết. Trần Hân sau khi đánh tiếng chào Tô Minh, bị Bắc Lăng kéo ra khỏi phòng. Trước khi đi, Bắc Lăng tạm dừng bước, không ngoái đầu, bình tĩnh mở miệng.

“Ngươi không có Man thể, dùng những thảo dược này chỉ vô dụng! Bị ngươi lãng phí, không bằng để lại cho tộc nhân khác. Ngươi tự suy nghĩ đi.” Nói xong, Bắc Lăng dẫn Trần Hân rời đi.

Tô Minh trầm mặc, ngẩng đầu nhìn bóng hai người đi xa, không mở miệng. Sau khi xem xét xong phòng nhỏ, hắn lấy hai loại thảo dược mình cần, rời khỏi phòng.

Đối với thảo dược Tô Minh lấy ra, ông lão ngồi ở cửa không để ý, mà là bộ dáng thú vị nhìn Tô Minh.

“Nam Tùng gia gia, không phải như ông nghĩ đâu.” Tô Minh sờ mũi.

“Ta nghĩ cái loại gì? Ta không có nói quan hệ phức tạp giữa ngươi và hai nhóc Lạp Tô à, ta không có nha.” Ông lão cười to.

Tô Minh mặt ửng đỏ, có chút lúng túng. Đột nhiên óc chợt lóe tia sáng, hắn ngồi xổm xuống nhìn ông lão.

“Nam Tùng gia gia, ông có từng thấy qua loại thảo dược này không?” Tô Minh hỏi, trên mặt đất vẽ đồ án thảo dược.

Ông lão mỉm cười cúi đầu nhìn một cái, ánh mắt suy tư, chốc lát sau vỗ trán.

“Đây không phải là La Vân Diệp sao? Loại thảo dược này Ô Sơn chúng ta không có. Nó cần sinh trưởng trong hoàn cảnh đặc biệt, trong các bộ lạc bên này chỉ có Phong Quyến bộ lạc mới bán ra. Ngươi cần nó làm gì?”

“Con thấy nó trong một quyển sách của A Công, nhưng tìm trên Ô Sơn thật lâu mà không được, thì ra là như thế.” Tô Minh trên mặt lộ ra hiểu rõ.

“Đương nhiên không có. Đây là loại dược tốt cho Man Sĩ cấp thấp Ngưng Huyết cảnh tu luyện, Phong Quyến bộ lạc bán ra giá quá cao. Nhưng nếu ngươi muốn, ta có thể để A Công ngươi mang ngươi đi một chuyến bộ phường ngoài Phong Quyến bộ lạc. Bình thường chỗ đó có buôn bán và giao dịch các loại thảo dược.” Ông lão lắc đầu cười.

Tô Minh tâm thần chấn động, lại hỏi vài câu, đứng dậy chào ông lão. Dưới ánh mắt giễu cợt của ông lão, hắn mau chóng rời đi.

Đi ra nơi chứa thảo dược, Tô Minh mang theo tâm sự bước đi trên lớp tuyết.

“La Vân Diệp…thảo dược khác của Sơn Linh Dược thì mình có thể tự hái, chỉ có La Vân Diệp thì…Nam Tùng gia gia đã nói vật ấy rất mắc…Ai.” Tô Minh cau mày, sờ trên người một ít thạch tệ lấy được từ người Úc Xỉ Hắc Sơn bộ lạc, ngoài nó ra hắn không có tiền bạc nào khác.

Trong bộ lạc, thường thường đều là lấy vật đổi vật, rất ít cần tiền. Nhưng một khi rời khỏi bộ lạc, ở bên ngoài thì phải cần thạch tệ đổi lấy vật cần thiết.

Thạch tệ là loại tiền do đá đặc biệt tạo ra, chỉ có bộ lạc lớn mới làm được. Một khi xuất hiện tự tiện chế tạo, sẽ khiến bộ lạc lớn quản lý khu đó rơi vào họa diệt tộc.

Lục soát khắp người, Tô Minh chỉ tìm ra ba viên thạch tệ, tất cả đều thuộc về Úc Xỉ đã chết. Còn bản thân Tô Minh thì một cái cũng không có.

“Không có tiền thì làm sao đi mua đây. Cần có một trăm, một ngàn cái thạch tệ mới được. Còn về bộ phường thì mình từng nghe A Công nói vị trí đại khái. Khi tộc nhân trong bộ lạc trở thành Man Sĩ rồi, có thể kết bạn đi chung, cách nơi này không tính xa lắm.” Tô Minh cười khổ, thấy đau đầu.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !