Cầu Ma Audio Podcast
Tập 33 [Chương 161 đến 165]
❮ sautiếp ❯Chương 161: Dẫn ta đi!
Nơi tổ tiên Hàm Sơn bế quan là ở dưới kiếm thuyền, tận cùng lối vào, Tô Minh ngồi xếp bằng tĩnh tọa mở mắt ra, trong mắt mờ mịt.
Hòa Phong không xuất hiện mà ở trong người Tô Minh, không phải thức hải, gã rất yếu ớt, lại phải ngủ say, nếu không sẽ tan biến.
“Ký ức của mình chỉ ngừng lại ở lúc thức tỉnh bắt kên kên, không có khe hở xuất hiện đêm mưa, không có tiếng cười bi thương. Lúc mình tỉnh thì đã nằm ở sườn núi. Có lẽ mình mất trí nhớ là lúc trong khe hở đó.” Tô Minh nhìn lối vào, ánh mắt kiên quyết.
“Hành động của Hòa Phong không giống giả bộ, hòn đá tồn tại trong linh đoàn của mình…” Tô Minh sờ hòn đá đen bí ẩn treo trên cổ.
“Đánh cược!” Tô Minh hít sâu, đứng dậy không chút do dự tiến vào hang.
Hắn đã chậm một ít thời gian, bây giờ quyết định rồi thì không thể kéo dài hơn nữa. Hắn có cảm giác mãnh liệt rằng, có lẽ mình và tổ tiên Hàm Sơn có mối quan hệ gì đó. Những việc mình không hiểu có lẽ tại đây sẽ tìm được đáp án.
“Đến đây…đến…” Thanh âm tang thương sốt ruột mãnh liệt hơn cả bên ngoài vang vọng trong đầu Tô Minh. Khoảnh khắc hắn bước vào hang tầm mắt liền mơ hồ.
Khi mọi thứ rõ ràng thì trước mắt hắn là trời sao nhấp nháy. Trời sao nhìn không tới biên giới, lấp lóe ánh sáng ngời.
“Đây là đâu…” Tô Minh ngây ra. Chỗ này tĩnh lặng chỉ có một mình mình.
“Nơi này…là…tầng không gian thứ ba…đến đây…đến đây…để ta…nhìn…ngươi…” Thanh âm tang thương càng lúc càng rõ ràng vọng trong đầu Tô Minh. Cùng lúc đó, các ngôi sao trên trời di chuyển bằng tốc độ mắt thường có thể thấy. Chậm rãi ở trước mặt hắn, xuất hiện mảnh đất bềnh bồng trôi.
Đây là điều Tô Minh chưa từng thấy, mắt hắn càng mê mang nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Tô Minh từng bước một tiến lên. Hắn không biết mình đã đi bao lâu, không biết là hắn đi hướng đất bay hay chính nó trôi hướng mình.
Theo hắn tới gần, khi mảnh đất bay ngay trước mắt, Tô Minh đạp trên nó nhìn xung quanh.
Xung quanh dãy núi trập trùng có tiếng suối róc rách. Mặt đất tràn ngập cỏ xanh, có mùi thơm ập đến. Trên cỏ có một người mặc áo xám ngồi xếp bằng.
Đó là một người nhìn không ra tuổi tác. Cả người y khô gầy, đỉnh đầu chỉ có vài sợi tóc. Quần áo y như sắp mục nát. Y ngồi đó, nhắm mắt lại, dường như đã chết.
“Ta rốt cuộc…chờ được ngươi…” Thanh âm khàn khàn quanh quẩn trên mảnh đất.
“Tổ tiên Hàm Sơn?” Tô Minh hít sâu buộc mình tỉnh táo lại, nhìn cái người dường như sắp chết.
“Ngươi có thể gọi ta là Hàm Không…” Thanh âm tang thương vọng lại, không rõ truyền đến từ đâu, rơi vào tai Tô Minh khiến óc hắn chấn động.
“Vì sao ông kêu gọi tôi tới đây?” Tô Minh im lặng giây lát hỏi ra vấn đề.
“Không phải ta kêu ngươi tới, mà là chính ngươi kêu gọi mình tới đây…” Lần này thanh âm không vọng từ bốn phương mà từ người khô gầy trước mặt Tô Minh. Khi nói xong, người này mở mắt ra.
Đó là đôi mắt ảm đạm nhưng đáy mắt sâu thẳm sáng như sao, tồn tại kích động, khát vọng và mong chờ.
“Dẫn ta đi…” Thanh âm khàn khàn truyền ra từ miệng Hàm Không. Giọng nói tựa hai cây khô mất đi hơi nước ma sát khiến người nghe có chút khó chịu.
Tô Minh nhìn tổ tiên Hàm Sơn hình dáng tựa như khối xương, im lặng.
“Theo ước hẹn, lão phu hoàn thành nhiệm vụ. Ta đợi ngươi thật lâu…dẫn ta đi…” Dường như Hàm Không đã rất lâu không nói chuyện, ngôn ngữ hơi khó khăn, từng chữ một thốt ra, vẻ mặt bình tĩnh giờ đây có mong chờ.
“Ta rời khỏi quê hương tám ngàn năm, ta muốn về nhà…” Thân thể tổ tiên Hàm Sơn nhẹ run, thì thào nói với Tô Minh.
Khi Hàm Không nói ra thì bỗng cả trời sao mạnh chấn động, phương xa truyền đến tiếng nổ ầm ầm. Từng ngôi sao chầm chậm tắt.
“Bọn họ đến rồi…mau…” Hàm Không thở gấp.
Tô Minh vẫn im lặng, trong lời nói của Hàm Không ẩn chứa sự việc hắn không hiểu rõ.
“Tôi làm sao để…mang ông đi?” Mắt Tô Minh chợt lóe, chậm rãi nói.
“Ngươi…” Hàm Không ngây ra, nhìn chằm chằm Tô Minh. Trong mắt ông dần nổi lên do dự và khó tin, dường như một câu đơn giản của hắn ra ngoài sức tưởng tượng của ông.
“Ngươi…là ai?” Đôi mắt Hàm Không lập tức biến sắc bén, áp lực cường đại khuếch tán.
Chịu đựng áp lực, Tô Minh như con kiến trong giông tố, có cảm giác nghẹt thở.
Tô Minh lùi ra sau vài bước, mặt tái nhợt, hắn nhìn Hàm Không, im lặng nửa ngày, khi tiếng nổ từ xa đến ngày càng gần thì nhẹ giọng nói.
“Tôi là Tô Minh.”
“Túc Mệnh…không sai, chính là ngươi.” Hàm Không thở ra, áp lực biến mất, đôi mắt sắc bén biến thành mong chờ. Y không biết rằng đã đem hai chữ Tô Minh nghe thành Túc Mệnh.
“Ngươi là Túc Mệnh, ngươi biết cách dẫn ta rời đi…” Hàm Không khó khăn nói.
Bây giờ bên ngoài trời sao, một ngôi sao cuối cùng đã tắt ánh sáng. Tô Minh và y đứng trong mảnh đất nghe truyền đến tiếng nổ trầm đục, kịch liệt chấn động, dường như có ai bên ngoài đang dùng cách vô hình không ngừng đánh vào.
“Chết tiệt, chúng đến quá nhanh!” Mặt Hàm Không vặn vẹo, giãy dụa đứng dậy, đạp một bước lên trời.
“Ngươi ở đây đi, họ không nhìn thấy ngươi, cũng sẽ không quấy rầy ngươi thi pháp! Ta đi cản chúng! Ngươi là Túc Mệnh, ngươi phải đưa ta trở lại! Ngươi nhất định phải đưa ta trở về…ngươi nhất định phải, đưa ta trở lại!” Hàm Không nói xong mạnh xoay người, lần đầu tiên lộ ánh mắt hung dữ, liếc Tô Minh một cái xong nhoáng người bay lên trời.
Bên ngoài mảnh đất bay này, trời đêm tối đen không sao bỗng vặn vẹo. Theo Hàm Không đi ra, trời sao vặn vẹo lăn tăn gợn sóng, trong gợn sóng vang lên một tiếng nổ rõ to, đi ra một ông lão áo đỏ Thiên Hàn tông.
Một tiếng gầm vang vọng. Ông lão áo đỏ vẻ mặt trầm trọng, tràn ngập uy nghiêm, nâng lên tay phải.
Chỉ thấy bầu trời tối đen biến thành ánh sáng rực rỡ xoay tròn thành vòng xoáy to lớn. Tiếng đùng đùng quanh quẩn, vòng xoáy lấy Hàm Không làm trung tâm xoay nhanh, hình thành lực lượng kinh người.
Miệng Hàm Không phát ra tiếng gào thê lương. Tay phải y mạnh đẩy ra trước, dưới chân xuất hiện một mảnh ánh sáng đỏ. Bên trong ánh sáng rõ ràng là bãi cỏ đỏ. Theo y phất tay, bãi cỏ nhanh chóng lan tràn xung quanh, chớp mắt đã bao phủ phạm vi trăm dặm.
Cùng lúc đó, Hàm Không thở gấp như dã thú bị dồn vào đường cùng, mắt dữ tợn tràn đầy không cam lòng, tay phải mạnh nhấn mặt đất.
Ấn một cái, bãi cỏ trăm mét cuồn cuộn như có tiếng gầm truyền ra. Chỉ thấy chỗ tay phải Hàm Không ấn xuống bốc lên sương đỏ. Màn sương ngưng tụ hóa thành con rắn to ba đầu gào thét lao ra, bay thẳng tới ông lão áo đỏ.
Ngay sau đó, tay trái Hàm Không nhấn lên mặt cỏ, lập tức có tiếng rống vang vọng. Bãi cỏ lại bốc lên sương đỏ hợp thành gã đàn ông mặc giáp đỏ. Gã đàn ông tay cầm huyết kiếm, mắt lộ chiến ý xông hướng ông lão.
Hàm Không còn chưa kết thúc, y cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu to. Máu rơi trên bãi cỏ đỏ khiến mặt cỏ trăm mét như biến điên cuồng, nhanh chóng dập dờn dài ra tựa như tóc người.
“Tộc hoang dã cũng dám đối kháng với tiên gia ta!?” Hàm Không duỗi ra đôi tay, đứng trên bãi cỏ đỏ đang nhanh chóng sinh trưởng. Dù bây giờ hình dạng y khô gầy nhưng có khí thế khó tả đang khuếch tán.
Tô Minh nhìn hình ảnh này, tim đập nhanh. Đây là lần chiến đấu mạnh nhất trừ lần ở Ô Sơn hắn từng thấy. Những thuật pháp của Hàm Không khiến tinh thần hắn chấn động.
Ông lão áo đỏ vẻ mặt bình tĩnh, nâng lên tay phải chỉ một cái, không phải hướng về Hàm Không mà là giữa trán mình. Từ trán dọc theo chóp mũi vạch một vệt máu.
Khoảnh khắc xuất hiện vệt máu, không trung sau lưng ông lão áo đỏ truyền đến tiếng gầm. Một ảo ảnh to lớn như xé rách không gian tiến đến. Đó là một quái vật cao ngàn mét toàn thân đỏ rực.
Nó tựa như người khổng lồ nhưng càng giống một Man tượng biến thành quái vật, mặc da thú, lỏa nửa người trên, khi xuất hiện thì phát ra tiếng gầm điếc tai.
Cùng lúc đó, hồ lô đỏ ông lão áo đỏ đeo sau lưng tự bay lên, nắp bình văng ra, thật nhiều bóng đen bay ra. Bóng đen là từng linh hồn dã thú, chúng nó kêu gào bị quái vật túm lấy bỏ vào miệng nhai nuốt.
Khi rắn ba đầu và người mặc áo giáp đỏ mặt tràn đầy chiến ý vọt tới, quái vật mạnh ngẩng đầu, mắt lóe tia hung tàn, gầm lên lao thẳng tới con rắn. Quỷ trảo chộp lấy con rắn đặt bên miệng cắn một ngụm, sau đó vứt bỏ lại xông hướng người mặc giáp.
Tiếng đùng đùng vang vọng, con quái vật đang chém giết thì bãi cỏ đỏ của Hàm Không đã lan tràn vô tận, mạnh co rút như che đậy cả không gian này. Tiếng nổ chấn động trời đất.
Tô Minh hít sâu, hồi phục bình tĩnh. Không gian trước mặt hắn vặn vẹo, Hàm Không từ bên trong bước ra, lúc đi ra thì đôi chân thành mảnh vụn hóa hư vô. Sắc mặt y không có chút máu, vọt lên túm lấy Tô Minh dẫn theo hắn chạy nhanh biến mất.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tô Minh không thể né tránh đã bị Hàm Không túm lấy. Khi bị kéo đi thì hắn thấy bên ngoài đất bay, bầu trời bị bãi cỏ đỏ mọc dài như tóc che phủ lại vang tiếng nổ, Hàm Không phóng lên hộc máu bay thẳng đến phía xa.
Sau lưng y là ông lão áo đỏ chạy nhanh truy đuổi.
Chương 162: Nếu không chết thì là tạo hóa
“Tộc hoang dã sao hiểu được trận pháp của tiên gia ta. Chỗ của ta sớm không phải bốn tầng không gian cấm chế mà còn có nửa tầng nữa!” Tầm mắt Tô Minh mơ hồ, khi rõ ràng thì hắn đang ở một hang động. Chỗ này là một vùng núi, xung quanh không có ánh sáng, chỉ trông thấy lờ mờ.
“Mau đưa ta về nhà! Năm đó ta trọng thương đến giờ vẫn chưa lành, hiện tại lại từ bỏ bản tôn, chỉ còn thứ phân thân này không thể kéo dài quá lâu. Một khi bản tôn chết mà ta còn chưa đi thì sẽ chết theo! Chỉ có phân thân rời khỏi Man tộc, quy tắc tiên gia khác biệt chặt đứt liên hệ với bản tôn thì mới có cơ may sống.”
Tiếng thở nặng nề truyền từ bên cạnh Tô Minh. Hàm Không bóp chặt vai Tô Minh, khuôn mặt y cách hắn chỉ bảy tấc. Y nhìn chằm chằm mắt Tô Minh, trong mắt y có điên cuồng và sốt ruột. Giờ y sắp rơi vào tuyệt vọng, không còn bình tĩnh như trước.
“Tôi không có cách đưa ông trở về.” Tô Minh im lặng chốc lát, từ từ nói.
“Ta nhắc lại lần nữa, đưa ta trở về!!!” Hàm Không gầm lên, bóp chặt vai Tô Minh, mặt lộ sát khí.
“Nếu ông không tin có thể đoạt xá nhìn trí nhớ của tôi, xem thử tôi có lừa ông không.” Tô Minh biểu tình bình tĩnh nhìn Hàm Không, đây là mục đích của hắn!
Hắn ở tận cùng lối đi, bên ngoài vách đá, hiểu được rất nhiều chuyện. Đối với việc mình có phải thật sự mất đi một vài ký ức thì hơi do dự, hắn không thể bỏ qua những điều đó, hắn muốn hiểu rõ tất cả.
Nhưng Tô Minh biết dựa vào tu vi của mình, muốn biết chuyện đã xảy ra trên người mình thì là không thể. Cho nên hắn nghĩ tới tổ tiên Hàm Sơn, nghĩ đến điều Hòa Phong nói…đoạt xá!
Trong đoạt xá có một điều, chính là trong quá trình có thể cưỡng ép lục tìm ký ức!
Hòa Phong không làm được nhưng Tô Minh tin tưởng tổ tiên Hàm Sơn có thể.
“Mình muốn biết vì sao trong mắt Hàn Thương Tử có thương hại. Mình muốn vì sao Nam Thiên không kể việc tộc Hỏa Man bị Man Thần hủy diệt. Mình muốn biết trên con đường đỏ xuất hiện ánh mắt lạnh lùng và câu nói kia vì sao khiến mình khẩn trương, bức rứt. Mình muốn biết nếu thật sự mất trí nhớ, vậy ký ức mất đi đó xảy ra trong thời gian nào. Mình muốn biết ký ức đã mất rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mình muốn biết A Công và những chuyện Ô Sơn phải chăng là một giấc mộng…” Tô Minh nhắm mắt lại, sau đó mạnh mở ra nhìn Hàm Không biểu tình dữ tợn.
“Giúp tôi, cho tôi biết trong trí nhớ của tôi thiếu đi cái gì, cũng cho ông biết vì sao tôi không có cách đưa ông về lại quê hương, chứng minh tôi không gạt ông. Giúp tôi…cho tôi biết…tôi là ai…” Tô Minh nhẹ giọng nói, ánh mắt cố chấp.
Hàm Không nhìn chằm chằm Tô Minh. Ánh mắt của hắn chẳng biết tại sao khiến y thấy e ngại. Y e ngại Tô Minh bình tĩnh, e ngại vì cả đời y chưa từng gặp ai yêu cầu y đoạt xá chính mình.
“Đơn thuần đoạt xá và sưu hồn không thể nhìn tới ký ức hoàn chỉnh, chỉ có mảnh vỡ linh hồn…Nếu ngươi không đưa ta trở về, đã chủ động yêu cầu ta đoạt xá, vậy ta sẽ giúp ngươi một lần! Phân thân này của ta là lấy người Man tộc luyện chế thành. Người này khi còn sống có tu vi Tế Cốt cảnh Man tộc. Nếu ngươi muốn ta giúp ngươi, vậy ta chỉ có cách luyện ngươi thành phân thân của ta! Nếu ta chết thì ngươi chết chung, nếu ngươi không chết thì là tạo hóa, ta giúp ngươi một phen có ngại gì!” Hàm Không sống rất lâu rồi, sao không nhìn ra bên trong có bí ẩn. Nhưng y không có thời gian. Mắt Hàm Không lóe tia độc ác. Y đợi tám ngàn năm lại đổi lấy kết quả như vậy, không thể về nhà, không thể trở về quê hương.
Thậm chí bây giờ y tùy thời sẽ chết. Một khi bản tôn bên ngoài chết, y không sống được. Cứ thế chết đi thì chẳng bằng đem Túc Mệnh cho y hy vọng lại đập nát thành phấn luyện thành phân thân của mình, cùng nhau chết, mặc kệ ra sao thì đích thật có thể thấy hết trí nhớ của đối phương.
Không đợi Tô Minh gật đầu đồng ý, Hàm Không mạnh nâng tay phải một chưởng ấn vào bụng mình, cả người đông cứng *bùm* một tiếng ở trước mặt Tô Minh biến thành đoàn máu.
Máu nhiễm cả người Tô Minh, trong đó chợt lóe ánh sáng vàng, một người nhỏ xíu màu vàng to cỡ bàn tay bay thẳng tới giữa trán Tô Minh. Người nhỏ xíu này bộ dạng là Hàm Không nhưng trình độ cường đại thì hơn xa Hòa Phong.
Người nhỏ xíu ngưng tụ chứ không phải linh thể, là nguyên thần phía trên linh anh! Bên trong thân thể có một khối xương sống màu vàng!
Dù xương sống này màu sắc ảm đạm nhưng lộ ra hơi thở mạnh mẽ, vật đó là thứ cường giả Tế Cốt cảnh tu luyện, khối xương thứ nhất phản tổ!
Sự việc khác với dự đoán của Tô Minh nhưng kết quả cuối cùng vẫn giống nhau. Hắn không kháng cự, nhìn nguyên thần Hàm Không, nhắm mắt lại.
“Chuyện trên đời này rất ít có vẹn toàn, vì có sai nên mới có đúng, mình đánh cược!”
Khoảnh khắc mi mắt khép kín, nguyên thần Hàm Không đụng vào trán Tô Minh, chớp mắt chui vào trong biến mất không thấy. Giây phút y biến mất, cơ thể Tô Minh run bần bật, khuôn mặt giấu dưới mặt nạ lộ ra thống khổ.
Loại thống khổ này so với lúc bị Hòa Phong đoạt xá thì mãnh liệt hơn gấp mấy lần, thậm chí không thể so sánh, cách biệt như trời đất. Thân thể chẳng những đau nhức mà có cảm giác như vô số cây kim thuận theo lỗ chân lông đâm vào. Tinh thần như bị núi đè, như sắp tan xương nát thịt.
Trong cơn đau nhức, khuôn mặt đeo mặt nạ có giọt máu tươi dọc theo góc nhỏ giọt, miệng mũi hắn đang chảy máu!
Thống khổ khó thể hình dung nhưng Tô Minh không gầm rống, không điên cuồng. Hắn xếp bằng ngồi đó, hai mắt thản nhiên kiên quyết. Lặng lẽ nhịn đau, im lặng cảm nhận Hàm Không đoạt xá cũng tốt, luyện chế phân thân cũng thế, bình tĩnh chịu đựng tất cả.
Mãi đến khi tầm mắt hắn mơ hồ, mãi đến khi lần nữa tới nơi từng đến, trong thế giới bị sương mù che đậy chỉ có mười mét trống trải.
Tô Minh vẫn là đoàn sáng yếu ớt bay tại đây. Cảm giác quen thuộc, ý niệm quen thuộc khiến Tô Minh không run rẩy, không sợ hãi. Hắn nhìn ánh sáng vàng chói mắt bên cạnh, nguyên thần của Hàm Không như muốn hòa tan hắn.
Nguyên thần lớn cỡ vài mét, so với Tô Minh thì đối phương như người khổng lồ. Lúc đáp xuống, mười mét trống của Tô Minh xuất hiện chấn động như không thể chịu đựng sắp tan vỡ.
Ánh sáng vàng chói mắt, hình dáng cao lớn khiến Tô Minh chưa tới gần thì đã như ngọn nến trong gió lốc tùy thời tắt.
“Đây là thức hải gì chứ, có nhiều sương như vậy!” Hàm Không nhìn rõ xung quanh xong khuôn mặt nguyên thần lộ ra chấn kinh. Y hiểu rõ điều này đại biểu cái gì, nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt phức tạp.
“Ta, giúp cho ngươi!” Hàm Không bật thốt lời nói, nguyên thần khổng lồ há to mồm hút lấy Tô Minh.
Dù bị nuốt nhưng nơi này là thức hải của Tô Minh, hắn vẫn có thể thấy sương mù trước mặt mau chóng biến mỏng, ký ức đi tới đất Nam Thần nhanh chóng trôi qua.
“Lần này mình có thể trông thấy không…” Tô Minh thì thào.
Chương 163: Ta là ai
Sương mỏng, hình ảnh ký ức như sông dài chảy, từng hình ảnh Tô Minh quen thuộc nhấp nháy trước mặt hắn.
Đó sẽ là ký ức quý giá nhất, bởi vì hình ảnh nở rộ giữa sống và chết, là rực rỡ giữa đoạt xá và bị đoạt.
Ý thức Tô Minh hoảng hốt nhưng hắn vẫn nhìn đằng trước. Hắn muốn biết phần ký ức mình đánh rơi rốt cuộc ẩn chứa cái gì.
Hàm Không cũng đang nhìn trí nhớ của Tô Minh, khi nuốt ý thức của hắn thì y sẽ đem thân thể Tô Minh luyện thành phân thân thuộc về mình.
Trong ký ức Tô Minh nhìn đến hình ảnh lặp lại, đó là lúc hắn bước vào nơi này, năm tháng ngược dòng trở lại bốn năm trước. Cái đêm mưa trời đất dậy sấm, một khe hở to lớn xuất hiện. Khe hở khiến trời đất biến sắc, khiến sấm sét dừng lại, nước mưa đứng lặng.
“Chính là đây!” Ý thức của Tô Minh run rẩy. Năng lực Hòa Phong chỉ có thể kéo dài xem đến đây thì không thể chịu đựng lực hút khủng bố từ hòn đá trong người Tô Minh truyền đến, không thể không từ bỏ.
Nhưng hôm nay đổi lại Hàm Không, nguyên thần Hàm Không mạnh hơn Hòa Phong vô số lần, Tô Minh hy vọng có thể trông thấy điều khác!
“Ủa! Trong linh thể của ngươi có cái gì! Đây là cái gì!!!” Đột nhiên truyền đến thanh âm của Hàm Không, trong giọng nói lộ ra kinh ngạc thậm chí ẩn chứa kinh khủng và khó tin.
“Điều này…không thể nào…”
Khoảnh khắc giọng Hàm Không xuất hiện, trước mặt Tô Minh sương mù tản ra, hình ảnh ký ức mạnh biến đổi. Lần này là trong khe hở đêm mưa thời gian trôi qua.
Hình ảnh biến đổi, xuất hiện trước mặt Tô Minh là khoảng tối tăm vô tận. Kỳ lạ là dù tầm mắt tối đen nhưng Tô Minh vẫn có thể cảm nhận được trong đó trôi nổi một thân thể.
Thân thể trôi tại đó không động đậy, nhắm mắt. Từ người đó Tô Minh cảm nhận sự quen thuộc, hắn biết người này là chính mình.
“Mình rốt cuộc xem đến chỗ này. Nhưng lúc đó mình luôn hôn mê nên không có trí nhớ…đây không tính là mất trí nhớ!” Tô Minh thì thào.
Hình ảnh tĩnh lặng thật lâu không thay đổi, xuất hiện tình huống này khiến Tô Minh có cảm giác không tốt. Hắn trở nên sốt ruột, dường như hiểu được điều gì.
“Lâu vậy mà ký ức vẫn dừng tại chỗ này…rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu nhiêu năm…”
“Chết tiệt, vật đó rốt cuộc là gì! Ngươi kêu ta đoạt xá nhưng ta làm sao đoạt được!” Giọng chấn kinh của Hàm Không vang vọng trong ý thức Tô Minh. Bây giờ nguyên thần khổng lồ của Hàm Không đang nhanh chóng thu nhỏ lại, dường như trong người y có dòng chảy tối tăm hấp thu hết mọi thứ.
Tô Minh không thèm để ý những điều đó, mờ mịt nhìn hình ảnh trong sương mù, nhìn hắc ám tĩnh lặng, không nghĩ ra đã qua bao nhiêu năm tháng.
Không biết đã bao lâu, khi tiếng gầm phẫn nộ của Hàm Không ngày càng yếu ớt, Tô Minh bỗng nhìn thấy không gian tối đen thật lâu sau lần đầu tiên biến đổi!
Biến hóa này đến từ thanh âm khàn đục bình tĩnh!
“Vì sao.”
Giây phút nghe giọng nói đó, ý thức của Tô Minh run rẩy kịch liệt gần như tiêu tán. Trong mắt hắn mê mang bị rung động thay thế. Hắn quen thuộc thanh âm này, đó là của hắn!
“Mình có nói câu này khi nào chứ…” Tô Minh thì thào. Hắn nhìn thấy hình ảnh cả đời khó thể quên!
Trong hình ảnh, hắn nhìn thấy chính mình!
Hắn thấy mình đứng trong hắc ám, đôi tay, đôi chân, đầu, có năm xiềng xích to lớn xuyên qua thân thể treo giữa không trung. Năm sợi xích lan tràn vô tận không biết thông tới đâu.
Hắn thấy mình nhắm mắt, dù bị treo, dù thân thể tràn ngập máu tươi nhưng không hề lộ ra biểu tình thống khổ.
“…là mình ư…” Ý thức của Tô Minh rung động chưa từng có.
Hắn trông thấy mình bị trói giữa không trung, trên mặt không có vết sẹo mảnh vỡ Man tượng Ô Sơn để lại.
Hắn thấy mình ở giữa không trung, trước mắt là một cái đầu to. Cái đầu lớn hơn mình gấp trăm lần, mái tóc đỏ rực, sắc mặt uy nghiêm dữ tợn.
Cái đầu này hai lỗ tai đeo khuyên xương rắn, trên trán có ấn ký tia chớp. Trên mặt cái đầu có thể thấy nhiều hoa văn dường như tự nhiên hình thành, tỏa ra hơi thở hoang dã.
Cái đầu mở to mắt, dù trong mắt ảm đạm không sức sống nhưng khi Tô Minh trông thấy cái đầu thì như thấy trời sụp đất nứt. Đó là áp lực không thể hình dung, bễ nghễ chúng sinh.
Bất cứ ai đứng trước cái đầu này đều sẽ cúi đầu, run rẩy sùng bái.
Nhưng dù sao nó đã chết rồi. Một thanh kiếm đỏ thẫm xuyên qua đỉnh đầu cái đầu, đâm xuyên từ bên dưới lộ nửa thân kiếm.
Cùng lúc đó, Tô Minh còn thấy trên cái đầu có chín cây đinh đỏ cắm bên trong.
Tô Minh ngơ ngác nhìn cái đầu, nhìn đằng trước mình bị dây xích treo lơ lửng. Hắn dọc theo tầm mắt nhìn thấy trên chuôi kiếm đâm xuyên cái đầu một thân hình ngồi xếp bằng.
Thân hình ấy mặc đồ rộng thùng thình, xem không rõ khuôn mặt. Nhưng giây phút Tô Minh nhìn người nọ, ý thức lập tức tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, hóa thành khẩn trương, e sợ.
“Đây là số mạng của ngươi, ngươi không thể chối bỏ.” Thanh âm lạnh lùng như truyền đến từ chốn xa xôi, vang vọng trong nơi hư vô, tựa như giáng xuống phép tắc thật lâu không tán đi. Bất cứ sinh linh không tuân theo phép tắc thì sẽ bị trừng phạt.
“Đế…đế…” Thanh âm run rẩy yếu ớt mang theo kính sợ và kinh hãi của Hàm Không vang vọng trong ý thức của Tô Minh.
Y chia ra một nửa lực lượng nguyên thần đối kháng với lực hút ngày càng mạnh trong người Tô Minh, còn lại một phần nhỏ nguyên thần thì trông thấy mọi thứ Tô Minh thấy.
Khi y trông thấy cái đầu to lớn thì đã sợ hãi, trông thấy thân hình trên chuôi kiếm đâm xuyên cái đầu, nghe thanh âm kia thì nỗi sợ trở thành ác mộng khiến y sợ đến cực hạn.
“Ta từ chối.” Tô Minh trông thấy mình bị treo lơ lửng giờ đây mở mắt ra, trong mắt tĩnh lặng, bình tĩnh đến đáng sợ. Khoảnh khắc hắn mở mắt, Tô Minh thấy dưới hốc mắt chính mình có một vệt máu. Vệt máu này như là bỗng xuất hiện, rất nhanh hiện rõ ràng, đó là vết sẹo ở Ô Sơn mà hắn không muốn xóa nhòa.
“Ngươi khiến…ta thật thất vọng…nhưng ý chí của ta, ngươi không thể từ chối.” Thân hình ngồi xếp bằng trên chuôi kiếm vẫn không thể trông rõ hình dáng, nhưng có thể thấy đáy mắt y lạnh lùng vô tình.
Giây phút Tô Minh trông thấy ánh mắt kia, ý thức hắn nổ tung, xuất hiện cơn đau bị xé rách, khiến mọi thứ hắn trông thấy tan vỡ hòa thành vô số mảnh vụn.
“Đế Thiên, ngươi lừa ta!!! Ngươi lừa ta…ta…”
Cùng lúc đó, một tiếng hét thảm thê lương vang vọng. Thanh âm này là của Hàm Không. Tiếng hét thảm nhanh chóng yếu ớt, đến cuối cùng như tan thành mây khói.
Mọi thứ đều biến mất, óc Tô Minh không ngừng chấn động, dường như có mười vạn sấm sét liên tục nổ, khiến tất cả điều hắn thấy tan biến. Sương mù đằng trước nhanh chóng biến đậm, mọi thứ như chưa từng xảy ra, chỉ có ánh mắt đó như xuyên thấu sương mù ký ức rơi trên người Tô Minh.
[Ngươi khiến ta…thật thất vọng…]
Tô Minh mạnh chấn động mở mắt ra, cả người ướt đẫm mồ hôi. Giây phút mở mắt, khóe miệng hắn tràn máu tươi, không thể chịu đựng hộc ra búng máu. Ngay cả mặt nạ cũng bị ngụm máu này bắn ra, lộ ra khuôn mặt tái nhợt mê mang.
Trên mặt hắn, bên dưới đôi mắt, vết sẹo lúc ở Ô Sơn ửng đỏ.
Tiếng hít thở dồn dập truyền ra từ chỗ Tô Minh. Hắn thở gấp, mắt tràn ngập tơ mắt, đôi tay bấu mặt đất, thân thể run bần bật.
“Đây chính là một phần nhỏ ký ức mình đã mất ư…” Thật lâu sau, Tô Minh lau đi máu tươi nơi khóe miệng, nhìn xung quanh hắc ám, thì thào.
“Mình thật sự bị xóa đi một ít trí nhớ. Người xóa trí nhớ có phải là Đế Thiên trong miệng Hàm Không!?”
“Y là ai, y đến từ đâu, y là người nào của mình…”
“Trong ký ức bị mất, mình đã từ chối, vì sao…”
“Còn có cái đầu dưới thân, cái đầu này rõ ràng là người Man tộc, đó là ai…” Cơ thể Tô Minh run rẩy, hắn nghĩ tới Nam Thiên đã nói, Man Thần thứ hai mất đi cái đầu.
“Chỉ một cái đầu đã khiến mình thấy kinh khiếp, trừ phi đầu này là của Man Thần đời thứ hai!”
“Đế Thiên, Đế Thiên, Hàm Không trước khi chết từng hét thảm nói Đế Thiên lừa dối. Đế Thiên này rốt cuộc là ai…” Tô Minh thì thào, sắc mặt hoang mang.
“Ta…là ai…Túc Mệnh, Tô Minh.” Tô Minh mạnh ngẩng đầu, không có tiếng gầm mà vẫn là thanh âm thì thào chỉ có hắn nghe thấy.
“Ta, là ai…” Tô Minh mê mang cười thảm, đôi mắt hắn tựa như dã thú bị thương, cô độc sống, như người mất đi trí nhớ không tin mọi thứ thấy trước mắt, như cổ thụ đã quên tuổi mình. Dường như giọt nước trong tay không chịu nổi một lần vung trôi đi mất.
Tô Minh nửa quỳ tại đó, dường như lãng quên chính mình. Hắn vốn tưởng sẽ nhận được đáp án, nhưng đáp án này khiến hắn càng thêm mê mang.
“Đây chính là số mệnh sao…tựa như đoàn tóc, tìm không thấy đầu, tìm không thấy đuôi.” Hai mắt Tô Minh nhắm chặt, hắn nghĩ không rõ, cũng không muốn ra ngoài, thà một mình ngồi trong hắc ám lặng lẽ tìm kiếm.
Bây giờ hắn bỏ qua Hàm Không chết bên trong mình, nguyên thần vỡ nát trừ bị hòn đá trong linh thể hấp thu một ít, còn lại hóa thành từng điểm sáng lượn lờ bên ngoài linh thể thức hải của hắn, chậm rãi bị hấp thu.
Hắn cũng bỏ qua trong người khối Man cốt phản tổ Tế Cốt cảnh bị Hàm Không đưa vào, vì y đã chết mà chậm rãi hòa tan bên trong Tô Minh. Theo nó hòa tan, máu trong người Tô Minh đang lấy tốc độ kinh người nhanh chóng di chuyển, hấp thu.
Như trước đó Hàm Không đã nói, nếu ngươi không chết thì chính là tạo hóa!
Chương 164: Tự xem
Nơi bí ẩn dưới Hàm Sơn Thành, ở một tháng trước trở thành quá khứ, từ nay về sau không còn là bí mật, để người khác tùy ý ra vào, sẽ không gặp phải cấm chế nữa.
Bí mật quanh quẩn Hàm Sơn Thành nhiều năm đã biến mất.
Trừ thủ lĩnh ba bộ lạc và số ít tộc nhân ra, rất ít người biết một tháng trước xảy ra biến hóa to lớn cỡ nào. Họ chỉ là biết, chỉ là nhìn, đêm khuya một tháng trước một tiếng nổ điếc tai vang vọng, từ vực sâu dưới Hàm Sơn Thành bay ra một bóng dáng, đằng sau bóng người có quái vật khổng lồ gầm gừ đuổi theo.
Cùng lúc đó, khi thân hình ấy bay ra thì từ An Đông bộ lạc, Phổ Khương bộ lạc mỗi bên một người lao ra chặn lại.
Trận chiến kéo dài không lâu, cuối cùng thân hình ấy chết đi, bị cắt đầu.
Người ngoài không biết thân hình ấy là ai nhưng thủ lĩnh ba bộ lạc biết, người này là tổ tiên Hàm Sơn.
Tổ tiên Hàm Sơn đã chết khiến ba bộ lạc từ đây không còn là nô tộc, được đến tự do họ đã khát vọng từ lâu, khiến bộ lạc họ không cần vĩnh viễn ở lại Hàm Sơn, có thể phát triển rộng lớn hơn.
Nhan Trì bộ lạc được đến tất cả di vật của tổ tiên Hàm Sơn tại kiếm thuyền. Đối với mấy thứ này, Thiên Hàn tông không đòi hỏi, ông lão áo đỏ chỉ lấy đi kiếm thuyền rồi mang người rời khỏi.
Nhan Trì bộ lạc lĩnh ngộ cách truyền tống bốn tầng không gian, lập công lớn. Đối mặt An Đông và Phổ Khương im lặng, Nhan Trì bộ lạc lựa chọn di dời. Họ chủ động từ bỏ khống chế Hàm Sơn Thành, phát ra thông báo giải tán các khách mời, dùng thời gian một năm dời đi hết.
Trừ điều này ra, nơi bí ẩn dưới Hàm Sơn Thành, Nhan Trì bộ lạc đưa tất cả thảo dược cho Phổ Khương bộ lạc và An Đông bộ lạc, không lấy gì nhiều, để lại hơn phân nửa hòa hoãn quan hệ lẫn nhau. Dù sao ba bộ lạc mấy năm nay quấn quýt phát triển, ký kết minh ước nếu vì vậy mà tan vỡ thì mất nhiều hơn được.
Khi người trong Hàm Sơn Thành biết được tin này, mang theo sự tò mò chuyện bí ẩn đi tới nơi bí mật. Trong đám họ có người tìm được một ít thảo dược và tạo hóa, nhưng đa số thì tay không mà về.
Nhưng có thể đi tới nơi bí mật lâu năm này, tận mắt trông thấy nơi khiến ba bộ lạc ở lại Hàm Sơn mấy trăm năm, đối với người bên ngoài cũng đã thỏa mãn lòng tò mò.
Một tháng nay, vùng đất bí mật năm đó nghênh đón vô số người. Rất nhiều Man Sĩ Hàm Sơn Thành tới khiến chỗ này dần không còn cảm giác bí ẩn.
Theo Nhan Trì bộ lạc giải tán khách mời, vì không còn khát vọng nên Phổ Khương bộ lạc cũng làm theo, giải tán khách mời, họ không cần giúp đỡ nữa.
An Đông bộ lạc cũng tương tự, khách mời tán đi khiến ba bộ lạc trở lại phong kín, thay đổi một ít tình thế Hàm Sơn Thành.
Nhưng những biến đổi này theo việc lớn mấy năm một lần Thiên Hàn tông nhận đệ tử mà thành nhỏ bé không đáng kể.
Cả Hàm Sơn Thành lại lần nữa náo nhiệt, nhiều người đổ về đây, đề tài bàn tán duy nhất thường là việc Thiên Hàn tông nhận đệ tử.
Có thể vào Thiên Hàn tông hay Hải Đông tông gần như là khát vọng của tất cả Man Sĩ đất Nam Thần. Người đi tới Hàm Sơn Thành lựa chọn dĩ nhiên là Thiên Hàn tông.
Thiên Hàn tông nhận đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, có hệ thống đặc biệt. Ví dụ trong Hàm Sơn Thành nếu không phải là người ba bộ lạc, vậy phải khiêu chiến Hàm Sơn Xích chứng minh tư cách.
Nhưng đây chỉ vẻn vẹn là tư cách mà thôi, có được nhận hay không thì chưa chắc.
Cùng lúc đó, trong một tháng này, Hàm Sơn Thành có một cái tên từ phạm vi nhỏ lan truyền rộng rãi. Cái tên thốt ra từ miệng Nam Thiên, được Huyền Luân im lặng thừa nhận, Hàn Phỉ Tử của Nhan Trì bộ lạc tìm kiếm, dần dần tại Hàm Sơn Thành không người không biết.
Tên người này gọi là Mặc Tô!
Trong bàn tán xôn xao, người ở Hàm Sơn Thành từ xa lạ tên này đến dần quen thuộc, từ quen thuộc cảm nhận người này mạnh mẽ và bí ẩn.
Hắn là khách mới của An Đông bộ lạc, tu vi không thể dò xét. Nhan Quảng của Nhan Trì bộ lạc chết trong tay người này nhưng Nhan Trì bộ lạc không có ý bắt lỗi.
An Đông bộ lạc giải tán tất cả khách chỉ giữ lại tên một người, người này chính là Mặc Tô bí ẩn!
Theo lời đồn thì tu vi người này đã là Khai Trần, một tháng trước tại chỗ bí mật Hàm Sơn ngang hàng với Nam Thiên, chấn nhiếp Huyền Luân, đấu một trận với Hàn Phỉ Tử.
Trận chiến này không có kết quả, nhưng sau khi Hàn Phỉ Tử trở lại Nhan Trì bộ lạc thì thường xuyên tìm kiếm người này, do đó khiến người nhìn ra chút manh mối.
Đối với sự xuất hiện của bất cứ cường giả Khai Trần nào trong Hàm Sơn Thành đều gây chấn động. Hàm Sơn Thành trừ ba bộ lạc ra vốn chỉ có năm cường giả Khai Trần, trừ Huyền Luân, Nam Thiên còn có Kha Cửu Tư của Nhan Trì bộ lạc. Còn về hai người khác không tham gia bất cứ bộ lạc nào, mục đích đi tới Hàm Sơn Thành rất rõ ràng, họ muốn tham gia Thiên Hàn tông.
Năm người này tại Hàm Sơn Thành như mặt trời giữa trưa, bất cứ ai tham gia bộ lạc đều có thể trở thành khách quý.
Hiện tại lại xuất hiện cường giả Khai Trần thứ sáu, khiến trong Hàm Sơn Thành đối với cái tên Mặc Tô bàn tán ngày càng nóng bỏng. Tình thế như vậy cũng có liên quan rất lớn đến việc cho đến nay người này chưa xuất hiện.
Dường như trên người Mặc Tô có sự bí ẩn, vì không xuất hiện mà ngày càng đậm hơn. Mọi người chỉ biết Mặc Tô mặc đồ đen, điểm đặc biệt nhất là đeo mặt nạ đen.
Không người biết khuôn mặt bên dưới mặt nạ có hình dạng thế nào.
Thậm chí trong một tháng này Nam Thiên từng tình cờ nói một câu.
“Mặc Tô là một người mà ta không bằng, Huyền Luân cũng không, tất cả Khai Trần trong Hàm Sơn Thành đều không bằng!”
Trước không nói ý nghĩa trong câu nói của y, nhưng lời vừa thốt ra, bởi vì Huyền Luân im lặng thừa nhận, Kha Cửu Tư cũng gật đầu mà chấn động Hàm Sơn Thành.
Cường giả Khai Trần thứ sáu bí ẩn trong khoảng thời gian này, trừ chuyện Thiên Hàn tông nhận đệ tử ra là được bàn tán nhiều nhất trong Hàm Sơn Thành.
Có lẽ bởi vì sự xôn xao rõ ràng bị người kích động, khiến người trong Hàm Sơn Thành đều chăm chú nhìn người bên cạnh mình, bản năng tìm kiếm Mặc Tô bí ẩn.
……….
“Đã dựa theo yêu cầu của ngươi đẩy người này lên đầu sóng, dù ta không biết ngươi có ý định gì.”
Trên núi Nhan Trì bộ lạc, Hàn Phỉ Tử xếp bằng trong phòng kín. Trước mặt cô ngồi một người đàn ông trung niên sắc mặt nhu hòa. Người đàn ông mặc áo xanh, nhìn Hàn Phỉ Tử, cười khẽ nói.
“Cảm ơn Cửu Tư tiền bối.” Hàn Phỉ Tử bình tĩnh lên tiếng.
“Không sao, ta tò mò là người này có năng lực như vậy, không chỉ ngươi tìm hắn mà cả An Đông bộ lạc cũng phối hợp nổi sóng tìm kiếm.”
“May là Phổ Khương bộ lạc sau khi giải tán khách mời đã đóng cửa, không liên lạc với bên ngoài. Nếu họ cũng tham gia thì ta càng tò mò về Mặc Tô.” Người đàn ông trung niên mỉm cười.
Hàn Phỉ Tử im lặng không lên tiếng. Thật lâu sau, người đàn ông trung niên mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Mãi đến khi ông đi hơn nửa ngày sau, đôi mắt Hàn Phỉ Tử lộ tia sáng kỳ lạ, thì thào.
“Mặc Tô, ta không tin ngươi đã chết, ngươi còn thiếu ta một ước hẹn!”
An Đông bộ lạc cũng đang tìm Tô Minh. Tộc trưởng An Đông bộ lạc và em gái Hàn Thương Tử nhất quyết khiến cả An Đông bộ lạc phát động phạm vi lớn tìm kiếm, trong đó bao gồm mảnh đất Hàm Sơn bí ẩn mà Tô Minh đã mất tích.
Nhưng một tháng trôi qua, tới nay không ai tìm ra Tô Minh. Cái tên Mặc Tô ngày càng bí ẩn tại Hàm Sơn Thành.
Dưới Hàm Sơn Thành, vực sâu vạn mét, trên mặt đất trong sơn cốc thường thấy có bóng người chớp lóe. Có một sơn cốc, sơn cốc này trong một tháng này có không ít người tìm kiếm, nhưng không ai biết trong sơn cốc tồn tại một hang động kỳ lạ.
Người lạ không thể phát hiện hang động này.
Bây giờ trong hang động vang vọng thanh âm thì thào.
“Ta là ai…”
Tô Minh ngồi xếp bằng tại đó, mở to mắt, trong mắt tràn đầy tơ máu, lộ ra mê mang và trống rỗng. Hắn quên thời gian trôi qua, quên mình đang ở đâu, cứ mãi suy nghĩ vấn đề không có đáp án.
Hang động này không tối đen, một tháng nay bên trong dần tràn ngập ánh sáng đỏ. Ánh sáng đỏ phát ra từ người Tô Minh. Trên người hắn tràn ngập sợi máu, không ngừng tăng lên.
Khối Man cốt trong người hắn bị hòa tan, khí huyết cuồn cuộn hấp thu vận chuyển, khiến sợi máu của Tô Minh đã đạt đến chín trăm hai mươi sáu sợi!
Sợi máu còn đang tăng lên, nhưng Tô Minh không thèm chú ý. Tinh thần hắn đều chìm đắm trong suy tư, đây là trong ký ức của hắn lần đầu tiên lấy loại trạng thái kỳ lạ này suy ngẫm, đoán số mệnh, nghĩ mình…là ai.
Một tháng nay hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mê mang. Trong trạng thái suy tư, khí thế của hắn biến hóa. Loại biến hóa này rất yếu ớt, khó bắt lấy nhưng thật sự tồn tại. Như khi đó đi qua con đường đỏ hắn hiểu ra và lột xác.
Mọi người ít khi suy tư đi tìm mình là ai, thường sẽ nói ra lời “tôi chính là tôi”. Nhưng lời này là không trải qua suy nghĩ, là loại khẳng định giả dối mà chính mình cũng không biết.
“Nếu ta chính là ta, vậy thì ta là ai…” Tô Minh thì thào, hắn nghĩ không ra, hắn muốn biết đáp án.
Đáp án này quá xa vời, có lẽ không ai cho hắn biết. Bây giờ Tô Minh tựa như mọi người đều nhắm mắt chỉ có mình hắn hai mắt giãy dụa mở ra khe hở tùy thời sẽ khép lại. Như từ hố sâu vùng vẫy bò ra lại tùy thời té xuống, cố gắng ngẩng đầu nhìn thế giới bên ngoài.
Hắn không biết mình nhìn đến cái gì, chỉ giãy dụa muốn thấy rõ.
Trong mơ hồ, đầu hắn hiện ra một câu ghi trong sách da thú mà A Công đưa cho. Ghi một câu không biết là ai viết cũng là câu hắn khó hiểu nhất.
[Ta trông thấy điều các ngươi nhìn không tới.]
Chương 165: Hoàn thành Ngưng Huyết cảnh!
Tô Minh nói không rõ mình nhìn thấy cái gì, hoặc có lẽ cái gì cũng không trông thấy.
Nhưng hắn vẫn giãy dụa muốn nhìn rõ, chính hắn cũng không biết mình muốn thấy cái gì. Thế giới trước mắt hắn là tăm tối không có ánh sáng.
“Là khát vọng quang minh ư…” Tô Minh thì thào lời nói không ai hỏi, điều này không có đáp án, hắn cảm thấy mình cũng không cần nó.
Bởi vì hắn đột nhiên hiểu, mình cần không phải ánh sáng, cũng chẳng là hắc ám.
“Ta muốn thấy…là hiểu ra, hiểu rõ ràng.” Tô Minh nhắm chặt hai mắt. Khép lại không phải mắt thịt mà là suy tư, tâm linh và cả linh hồn.
Khe hở mới mở ra cuối cùng không thể chịu đựng nổi vẫn lựa chọn khép lại. Như là mới giãy dụa bò đến mép hố sâu ngẩng đầu liếc thế giới bên ngoài một cái, rồi lại ngã xuống.
Nhưng dù là vậy, hắn vẫn nhìn thấy một ít.Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!
“Nếu có một ngày, khi ta biết ta là ai, ta…chính là ta. Hiện tại ta là Tô Minh, là Mặc Tô.” Tô Minh mở hai mắt ra, trong mắt vẫn còn mê mang. Nhưng mê mang này bị chôn giấu sâu trong lòng Tô Minh, giữ lại trong đầu hắn.
Hắn bỗng có cảm giác cực kỳ cô độc, loại cô độc này phát ra từ đáy lòng. Dường như bị cả thế giới, cả đất trời vứt bỏ. Như người mất hồn không tìm thấy linh hồn. Như đứa trẻ lạc đường không tìm thấy nhà. Như lãng tử tha hương trong thế gian mênh mông quên đi quê hương.
“Bỉ thương giả thiên, cớ gì ngươi khóc…” Câu này Tô Minh từng lờ mờ đoán bây giờ hiện ra trong lòng, hắn dần hiểu nghĩa.
Hắn im lặng.
Hai mắt bình tĩnh lộ cô độc, lặng lẽ ngồi xếp bằng trong hang yên tĩnh. Chẳng qua lần này yên lặng so với lúc trước tương tự mà kỳ thật hoàn toàn khác hẳn.
Trong trí nhớ của hắn, trải qua từng chuyện ở Ô Sơn, mãi đến khi thức tỉnh tại đất Nam Thần xa lạ, hắn học được im lặng, học được bình tĩnh, học được cô độc.
Nhưng những điều đó hắn chỉ là học mà thôi, để che giấu, che giấu lòng hắn, là sự ngụy trang vụng về.
Hiện giờ Tô Minh nâng lên tay phải sờ vết sẹo trên mặt. Hắn tĩnh lặng đã không cần dùng cái gì che giấu, phát ra từ đáy lòng, từ bên ngoài biến thành nội uẩn.
“Biến lớn lên ư…” Tô Minh cúi đầu khẽ hỏi.
Trong ký ức nụ cười rực rỡ, từ ngữ ngây thơ, bàn tay nhỏ bé bị A Công nắm lấy luôn đọng trong lòng Tô Minh.
Trong tuyết đôi trẻ vui sướng khẽ hỏi về đầu bạc, một sợi tơ mỏng vẫn quấn quanh trong lòng Tô Minh.
“Biến lớn lên.” Tô Minh ngẩng đầu.
Giây phút hắn ngẩng đầu, thân thể bỗng phát ra tiếng *bùm bùm* vang vọng bốn phương, ở trong hang hình thành vô số tiếng vọng, như hóa thành tiếng gầm thật lâu không tan.
Trong tiếng chấn, trên người Tô Minh tỏa ánh sáng đỏ chói mắt. Ánh sáng đỏ chiếu hang tối đen rọi thành màu đỏ, khiến mọi thứ nơi đây đều chìm đắm trong thế giới đỏ.
Đỏ!
Đỏ rực rỡ!
Đại biểu lực lượng, đại biểu tu vi, khiến người nhìn đau mắt, đỏ!
Ánh sáng đỏ lấy thân thể Tô Minh làm trung tâm ùa ra ngoài. Áo ngoài Tô Minh ngoài hóa thành mảnh vụn tan biến, chỉ có túi trữ vật còn đó rơi ở dưới chân hắn.
Theo quần áo tán đi, có thể thấy rõ trên người Tô Minh chi chít sợi máu, số lượng liếc mắt một cái khó đếm hết. Chỉ mình Tô Minh biết, số sợi máu đã đạt đến chín trăm ba mươi chín sợi!
“Nếu không chết thì là tạo hóa…Hàm Không…cảm ơn ông.”
Tô Minh không ngạc nhiên sự biến hóa của mình. Lời nói của Hàm Không hiện ra trong lòng hắn. Man Cốt bị dung nhập trong người Tô Minh, hắn có thể cảm nhận rõ rệt nó đang chậm rãi hòa tan.
Man Cốt này vốn sẽ không dễ dàng để Tô Minh hấp thu, nhưng vì có tạo hóa, chủ cũ Man Cốt bị Hàm Không luyện thành phân thân, dù y không tu luyện tu vi phân thân nhưng mấy năm nay lắng đọng lại đã biến đổi.
Theo nó hòa tan, lực lượng tỏa ra từ man Cốt là nguyên nhân chính khiến hắn tăng mạnh tu vi!
Tô Minh ngồi xếp bằng, đem mê mang hòa tan trong lòng, không lộ ra ngoài. Hắn không biết đường tại đâu, nhưng hắn biết một điều, chỉ cần mình thành cường giả thì có thể giải đáp thắc mắc, mới có cơ hội cùng thời gian đi tìm đáp án thuộc về mình.
“Mặc kệ mình là Túc Mệnh hay ký ức bị bôi xóa, rốt cuộc có một ngày mình có thể biết đáp án. Khi đã biết đáp án, mình có quyền lợi lựa chọn vận mệnh!” Tô Minh hít sâu, sợi máu trong người hắn lại nổ, lần nữa tăng lên.
Chín trăm bốn mươi mốt sợi, chín trăm bốn mươi ba sợi…mãi đến chín trăm năm mươi hai sợi!
Chín trăm năm mươi sợi máu ở trong đất Man tộc rất hiếm thấy, cảnh giới này bị gọi là hoàn thành Ngưng Huyết! Nếu có thể đạt đến chín trăm tám mươi sợi thì được gọi là hoàn mỹ Ngưng Huyết cảnh, người có thể đạt đến trình độ đó cực kỳ hiếm thấy!
Xem như có người làm giống Tô Minh hấp thu Man Cốt Tế Cốt cảnh, không có Hàm Không ngàn năm hòa tan thì cũng không thể làm được. Thậm chí việc này không hề đơn giản, có sự liên kết quan trọng với Man huyết trong người.
Khi Tô Minh đạt tới chín trăm năm mươi hai sợi máu, bên ngoài hang động, ngày xưa Hàm Sơn bí mật giờ có gần trăm người. Họ hoặc là tụ tập năm ba người, hoặc là đơn độc tách ra đi trong đất bí ẩn này.
Nơi này vốn rất yên tĩnh, bây giờ không động đất nhưng tất cả Man Sĩ tại đây sợi máu không thể khống chế hỗn loạn.
Biến hóa đột ngột lập tức khiến họ kinh sợ.
“Xảy ra chuyện gì!” Một người đàn ông trung niên vừa đi ra khỏi một sơn cốc vốn là gieo trồng thảo dược sắc mặt biến đổi. Sợi máu trên người gã tự động ngưng tụ khiến toàn thân tràn ngập ánh sáng đỏ, làm người đàn ông trung niên ngây ra, hoảng sợ.
Cùng lúc đó, trên đất bí ẩn này mọi người đều như thế. Sợi máu tỏa ánh sáng vây quanh họ, ánh sáng đỏ không ổn định như có lực hút mạnh mẽ muốn tách khỏi người họ.
“Đây…đây là vì cái gì, chỗ này xuất hiện biến đổi gì thế này!!!”
“Ta không thể khống chế sợi máu, chết tiệt, loại cảm giác này chỉ khi gặp Khai Trần mới xuất hiện, không lẽ cường giả Khai Trần đến?”
“Không đúng, coi như là cường giả Khai Trần cũng khó làm được điều này. Bây giờ chỗ này có không dưới trăm người, ngươi xem xung quanh ánh sáng đỏ ngập trời, rõ ràng mọi người đều không thể khống chế sợi máu.”
Từng âm thanh xôn xao vang vọng trong nơi bí ẩn gây nên kinh khủng và hoảng loạn. Nếu đổi thành chỗ khác thì có lẽ không xuất hiện hoảng loạn như vậy, dù sao Man Sĩ tới đây không phải kẻ yếu.
Nhưng chỗ này vào hai tháng trước còn là nơi bí ẩn nhất Hàm Sơn Thành. Tuy hiện giờ bảo là mở rộng chào đón, đã qua hai tháng, nhưng sự thần bí nơi này vẫn còn đó!
Chỗ như vậy xuất hiện biến đổi sao không khiến họ kinh hoảng?
“Chỗ này chắc chắn có bí mật ba bộ lạc không phát hiện, chỉ sợ bây giờ mới mở ra, đã khiến sợi máu của ta muốn tan vỡ bay khỏi người. Tuyệt đối không thể ở lại đây!” Một ông lão tóc bạc mặt tái xanh sắc mặt trầm trọng, phóng người lên định đi trở về Hàm Sơn. Ông cảm thấy chỗ này cực kỳ nguy hiểm, không phải người như mình có thể nhìn.
Nhưng ông mới vừa chạy, chưa đi ra trăm mét thì bỗng có tiếng nổ động đất vang vọng trong vô số sơn cốc.
Theo tiếng chấn xuất hiện, tựa trời sụp đất nứt, giông gió quay cuồng, khiến gần trăm người nơi đây truyền ra không ít tiếng kinh sợ.
Ông lão không quay đầu lại, tim đập thình thịch, càng thêm quyết tâm nhanh chóng rời đây. Có cùng suy nghĩ như ông khoảng mấy chục người bây giờ ở vị trí khác nhau chạy nhanh muốn đi khỏi.
Nhưng chấn động qua đi đột nhiên có áp lực cường đại tựa gió lốc quét qua bao phủ cả đất bí ẩn. Áp lực đến quá đột ngột khiến người không thể đoán trước.
Tiếng chấn vang vọng, áp lực đè ép, những người muốn đi thân thể run bần bật, dưới áp lực bất giác ngừng bước, lập tức ngồi xếp bằng vận chuyển sợi máu để chống cự áp lực này.
Bầu trời sao đã theo cấm chế bị phá mà tán đi, bây giờ trong mắt mọi người là khung trời xanh cao xa. Bầu trời thuộc về Man tộc, thuộc về đất Nam Thần.
Bây giờ trên trời mây cuồn cuộn, từng áng mây ngưng tụ có ánh sáng vàng vòng quanh. Biến đổi này lập tức khiến người Hàm Sơn Thành chú ý, cũng khiến người ba bộ lạc liếc mắt nhìn.
“Đây là…”
“Xảy ra chuyện gì, sao trời đột nhiên biến đổi!!!”
“Chẳng lẽ người của Thiên Hàn tông đến? Không đúng, tính theo thời gian thì phải mấy tháng nữa Thiên Hàn tông mới đến chứ.”
“Áp lực thật mạnh, sợi máu của ta có chút không thể khống chế. Trời đất biến đổi rốt cuộc là vì sao!?”
“Đây là hình ảnh gì chứ, mây ngưng tụ, ánh sáng vàng lượn lờ, trừ phi…trừ phi là xuất hiện bảo vật?”
Mọi người trong Hàm Sơn Thành đều bỏ qua việc đang làm, ngẩng đầu nhìn trời, bàn tán xôn xao, lộ ra mờ mịt và sửng sốt, còn có sợ hãi điều chưa biết.
“Cái này…cái này…” Trong Hàm Sơn Thành, có một ông lão nhẹ run. Ông lão chống gậy đứng trong đám người, ngây ngốc nhìn bầu trời. Đôi mắt ông không phải mờ mịt mà là khó tin và hoảng sợ.
“Đây là người hoàn mỹ Ngưng Huyết cảnh khi Khai Trần thì xuất hiện Man Thần chúc phúc! Đây là…” Ông lão thất thanh, lời nói bị người bên cạnh nghe được, ngắn ngủi im lặng sau bùng phát tiếng hô ngày càng lớn.