1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 32 [Chương 156 đến 160]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 32 [Chương 156 đến 160]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 156: Ánh mắt lạnh lùng

Tô Minh cả người chấn động, đầu có tiếng nổ. Thanh âm này vô cùng tang thương, ẩn chứa năm tháng vô cùng tận, tựa như theo thời gian phiêu bạt vô số năm, vang vọng trong linh hồn. Khiến Tô Minh tinh thần run rẩy, đôi mắt thoáng chốc mê mang.

Thanh âm tang thương khàn khàn ở trong đầu hắn hóa thành vô số dư âm lan tràn toàn thân, tựa sóng gợn khuếch tán trong người Tô Minh, làm cơ thể hắn chợt khựng lại.

“Ngươi…rốt cuộc…đến…”

“Tổ tiên Hàm Sơn!” Tô Minh lập tức biến sắc mặt.

May là hắn đeo mặt nạ, giờ lại cúi đầu nên không ai phát hiện hắn khác lạ. Thanh âm này không ngừng vang vọng trong đầu Tô Minh, cuối cùng như sấm nổ khiến mặt Tô Minh tái nhợt tựa như tiến vào ác mộng.

“Mặc Tô đại nhân?” Bên cạnh Tô Minh truyền đến thanh âm khẩn trương của Đông Phương Hoa. Ông là người thứ nhất phát hiện Tô Minh khác lạ, thấy Tô Minh vừa đạp trên đất đỏ thì cả người như đông cứng đứng đó không động đậy.

“Không có gì, mặt đất này có chút lạ lùng.” Tô Minh thở ra một hơi dài. Tiến bước đi tới, trước mặt hắn, đám Nam Thiên ngoái đầu nhìn Tô Minh, lộ ra ý hỏi.

Nam Thiên híp mắt lại cẩn thận nhìn Tô Minh, y hơi nghi ngờ lời của đối phương nhưng không tìm ra manh mối.

“Lần đầu tiên Mặc huynh bước vào đây, thấy kỳ lạ là dĩ nhiên. Lối đi này càng vào sâu thì mặt đất càng đỏ rực, như là máu nhuộm vậy. Chắc mộ tổ tiên Hàm Sơn yên nghỉ thì càng như thế.” Nam Thiên nói, xoay người đi tiếp.

Đông Phương Hoa theo sát bên Tô Minh, tim đập thình thịch. Lúc trước ông gần Tô Minh nhất, nên cảm nhận được điểm khác biệt đám Nam Thiên không phát hiện. Mới nãy trong giây lát, ông thấy tóc Tô Minh không gió tự bay, mặt nạ biến đổi quái lạ, nói không rõ là cảm giác gì, giống như mặt nạ sống động vậy. Ông không dám nói nhiều, đi theo bên Tô Minh cẩn thận tiến lên.

Tô Minh im lặng đi, hắn không cần hỏi, thông qua sắc mặt Đông Phương Hoa và Nam Thiên, Huyền Luân là có thể đoán được, mới rồi không ai nghe thấy thanh âm tang thương kia, chỉ có chính mình nghe được.

Mơ hồ Tô Minh cảm nhận có tiếng kêu gọi mỏng manh từ tận cùng lối đi chậm rãi truyền đến. Mình đi càng gần thì cảm giác thúc giục càng mãnh liệt.

“Tổ tiên Hàm Sơn quả nhiên không chết, giọng đó chắc chắn là y. Nhưng vì sao y phải nói…rốt cuộc…” Tay phải Tô Minh siết thành nắm đấm, móng tay đâm sâu vào thịt, rất đau.

Nhưng cơn đau này so với bí ẩn to lớn mang đến mê mang ở trong lòng hắn thì ngược lại cho hắn cảm giác mình thật sự tồn tại.

Hắn cần đau để biết còn sống.

Hắn không muốn nhớ lại ánh mắt thương hại và phức tạp của Hàn Thương Tử. Hắn không muốn đào sâu ẩn ý vì sao Nam Thiên không đề cập đến việc lớn là Man Thần dùng thuật ngàn năm một thuở phong ấn Man tộc Hỏa Man.

Hắn không muốn suy ngẫm thanh âm tang thương kia nói rốt cuộc…

“Trên người mình thật sự đã xảy ra chuyện gì! Trong trí nhớ của mình rốt cuộc đã quên cái gì!!! Mình rõ ràng không quên gì hết, nhưng…” Tô Minh siết nắm tay càng chặt.

Như Nam Thiên đã nói, theo họ tiến lên thì mặt đất ngày càng đỏ rực, đến cuối cùng khiến người trông thấy ghê người, như đi trên mặt biển máu đóng băng.

Dù Nam Thiên đã tới nhiều lần, nhưng mỗi khi đi trên mặt đất đỏ sẽ khiến y có cảm giác tim đập chân run khó thể kiềm nén. Dù biết lối đi không có nguy hiểm nhưng y vẫn kiềm không được hết sức cảnh giác, cực kỳ cảnh giác.

Sửu Nộ sau lưng y mặt tái nhợt, tim đập thình thịch. Đất đỏ khiến gã cảm giác nóng nảy nhưng có thể kiềm chế.

Huyền Luân và Tô Minh giống nhau, đều là lần đầu tới đây. Y nhìn màu đỏ kia, định không xem nhưng khi cách một khoảng cách thì vẫn không thể bỏ qua sắc đỏ. Nhìn nhìn, biểu tình y biến dữ tợn, như trông thấy vô số oan hồn đời này bị y giết chết, khuôn mặt hiển hiện trên mặt đất đang phát ra thanh âm thê lương oán độc hướng y.

Huyền Luân hừ lạnh, không thèm để ý. Trời sinh y tính cách tàn nhẫn, đời này giết người quá nhiều, thầm quyết định xem coi con đường này sẽ xuất hiện bao nhiêu thứ hư ảo.

“Con đường này các vị phải tập trung tinh thần. Đường này sẽ không thương tổn thực chất, chỗ kỳ lạ là trong mắt mỗi người sẽ phản chiếu ảo ảnh khác nhau, nhưng không mãnh liệt mấy. Ta đã qua vài lần, nhẫn nhịn là được.” Thanh âm của Nam Thiên như cách núi non trập trùng mơ hồ truyền đến.

Trên mặt Đông Phương Hoa lộ nụ cười, nụ cười rất đắc ý và si mê. Ông lướt qua Tô Minh, bước nhanh, nhìn mặt đất đỏ, nụ cười ngày càng rạng rỡ.

Ông ở đất đỏ nhìn thấy mình thành công trùng kích Khai Trần, thấy mình thành công luyện đốt xương sống thứ mười ba, đem nó hóa thành Man Cốt chân chính, một đường vượt ải đạt đến cảnh giới Man Hồn.

Ông thấy sau khi mình thành Man Hồn, đứng ở giữa trời đất nhìn trời lớn nhỏ, nhìn mặt đất vô số tộc nhân Man tộc quỳ lạy. Những người đó cung kính nhìn ông, nhìn Đông Phương Hoa, giây phút đạt cảnh giới Man Hồn, ngưng tụ ra Man tượng thuộc về chính ông!

Tô Minh lặng lẽ bước đi, mắt có mê mang, không ngừng tiến lên, đất đỏ cho hắn thấy bộ lạc quen thuộc, Ô Sơn quen thuộc.

Hắn thấy Lôi Thần chân chất cười, thấy Liễu Địch tựa vào vách nhà nhắm mắt, thổi khúc nhạc nức nở.

Hắn thấy Trần Hân nắm tay Bắc Lăng, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào. Bắc Lăng đưa lưng hướng hắn, có gió thổi bay sợi tóc.

Hắn thấy Ô Lạp, cô gái không xinh đẹp mấy mặt đầy máu ngã trong ngực mình, thì thào kêu tên Mặc Tô.

Hắn thấy cô bé ôm Bì Bì, chớp chớp mắt, ở bên tai hắn nỉ non giọng con nít thánh thoát.

[Tô Minh ca ca, Đồng Đồng có bí mật nha, chờ ca ca trở về thì mới nói cho biết.]

Hắn trông thấy A Công…

Truyện được rất nhiều độc giả yêu thích và đã được chuyển thể thành truyện tranh,anime hiện đang làm mưa làm gió bên Trung Quốc….!

Nhìn thấy trong gió tuyết, Bạch Linh cô độc đứng đó. Hắn thấy tóc Bạch Linh từ từ thành màu trắng, nhìn trong tay cô cầm nanh thú. Bão tuyết rất lớn, che đi tầm mắt nhưng không che được Tô Minh thấy giọt lệ trên mặt Bạch Linh.

Nhìn xem, Tô Minh cắn môi, tất cả tốt đẹp, tất cả bi thương, tại mặt đất đỏ lộ hết ra. Ngay lúc này, cơ thể Tô Minh bỗng run rẩy. Hắn thấy những hình ảnh trên mặt đất bị một bàn tay to màu đen giáng xuống mạnh vung lên, những bóng dáng thân quen, hình ảnh quen thuộc thành mảnh vụn.

Đằng sau mảnh vụn là hư vô tối tăm, trong hư vô có một đôi mắt.

Đôi mắt này lạnh lùng nhìn mình, bên trong lộ vô tình. Dường như bất cứ tình cảm nào trên thế gian đều không có trong đó, tồn tại chỉ là sự lạnh lùng chúa tể tất cả.

“Ngươi khiến ta…thật thất vọng…”

Tô Minh tinh thần chấn động, cảm giác khẩn trương chưa bao giờ có dâng trào, khiến hắn giật mình tỉnh táo. Đường vẫn như cũ, dưới chân vẫn là màu đỏ kia.

Nam Thiên nhắm mắt lại, đứng đó không động đậy, sắc mặt rất quái lạ. Đôi khi mỉm cười, đôi khi vặn vẹo, đôi khi cực kỳ đắc ý, dường như rất hưởng thụ tâm kế của mình.

Huyền Luân dựa vách tường, sắc mặt dữ tợn có tàn nhẫn và cả bất lực.

Sửu Nộ quỳ trên đất không ngừng thở dốc, mắt lộ hung tàn như giận dữ cực điểm, nhưng thấy sự phẫn nộ trên người gã rồi lại có sự mềm yếu.

Đông Phương Hoa tựa như phát điên, không ngừng đi qua đi lại, tay duỗi ra cười to, trên mặt lộ thỏa mãn và mơ màng, chìm đắm trong thế giới của mình không muốn tỉnh lại.

Nhìn những người đó, Tô Minh có loại xúc động, nếu giờ ra tay thì có thể thuận lợi giết hết mọi người, bao gồm Huyền Luân, Nam Thiên.

“Nam Thiên sẽ không để mình rơi vào đường cùng. Bây giờ y mất ý thức chìm đắm trong trạng thái này. Y đã tiến vào đây nhiều lần, sẽ không mắc lỗi như thế. Nói vậy thì hoặc là y cố ý, hoặc là…nơi đây xuất hiện thay đổi chính y cũng không biết.” Tô Minh nhắm mắt lại, hắn nhớ tới lúc vừa tiến vào đất đỏ thì trong đầu vang lên thanh âm tang thương.

Cũng nhớ tới mình ở trong ảo ảnh đất đỏ, nhìn thấy từng hình ảnh, cuối cùng ngừng lại ở không gian tối tăm kia, đôi mắt lạnh lùng và câu nói xa xôi.

“Nơi này biến đổi là vì ta đến ư…tổ tiên Hàm Sơn, người làm như vậy là vì cái gì…” Tô Minh mở mắt ra, nhìn đằng trước. Nơi này đã là tận cùng lối đi, trước mặt hắn là tường đá bóng loáng. Trên tường đá có vô số khe nứt vẽ ra đồ án phức tạp.

Từng đợt ánh sáng xanh lóe ra từ tường đá, trong mắt Tô Minh thì hắn cảm nhận trên vách đá có lực cản cường đại.

“Đây chắc là một góc cấm chế tại đó.” Tô Minh lầm bầm, ánh mắt quét qua Sửu Nộ, Đông Phương Hoa, Nam Thiên và Huyền Luân. Hắn cứ cảm giác biểu tình của bốn người này như ẩn chứa điều gì đó.

“Bọn họ cũng giống mình, ở trên đất đỏ nhìn thấy chút hình ảnh thuộc về mình…” Tô Minh im lặng, ký ức khắc sâu nhất chính là hình ảnh cuối cùng, đôi mắt lạnh lùng vô tình và câu nói kia.

[Ngươi khiến ta…thật thất vọng…] Những lời này chẳng chất chứa chút tình cảm, lạnh lùng như băng ngàn năm.

“Câu nói đó còn có ánh mắt đó, vì sao xuất hiện trong hình ảnh cuối cùng của mình. Vì sao khi nghe câu kia, mình sẽ rất khẩn trương…rất khẩn trương và thêm cả cực kỳ sợ hãi…” Tô Minh không lựa chọn giết người mà đứng đó, ánh mắt đầu tiên nhìn Đông Phương Hoa, thấy ông đi tới đi lui, vẻ đắc ý rất rõ ràng.

“Chúng tôi nhìn thấy khác nhau nhưng có cùng trải nghiệm. Có lẽ mình có thể tìm ra đáp án từ người họ…

Chương 157: Số mệnh!

Đông Phương Hoa không ngừng đi qua đi lại trước mặt Tô Minh. Ông cười lớn, thanh âm vui sướng so với lúc trước cẩn thận, nương tựa cường giả thì hoàn toàn khác hẳn. Bây giờ ông biến thành người khác, vẻ mặt đắc ý, mắt sáng ngời lộ ra bí ẩn trong lòng.

“Hôm nay lão phu bước vào Man Hồn, nếu các vị đã đến xem lễ vậy sẽ cho các ngươi chính mắt thấy, Man Hồn cảnh làm thế nào ngưng tụ ra Man tượng của mình!” Đông Phương Hoa lớn tiếng hô, nâng đôi tay vung loạn.

Tô Minh nhìn chằm chằm Đông Phương Hoa. Hắn không hiểu biết nhiều về người này nhưng trải qua đoạn thời gian tiếp xúc, hắn có thể thấy ra đây là tiểu nhân vật cẩn thận và giống như mình, khát vọng biến mạnh. Cùng lúc đó, ở trước mặt kẻ yếu thích hưởng thụ cảm giác được cung phụng.

“Bây giờ ông ta biểu hiện mới là bản thân thật sự. Nhưng có gì giống với hư ảo mình trông thấy nhỉ…” Tô Minh nhìn Đông Phương Hoa thật lâu sau, ánh mắt rơi vào người Sửu Nộ.

Sửu Nộ quỳ trên mặt đất, thở dốc, sắc mặt dữ tợn, thấp giọng gầm cho người cảm giác điên cuồng bùng nổ. Hai mắt gã lộ ra yếu đuối thì không phối hợp với biểu tình chút nào.

“Nếu bây giờ biểu lộ là bản tính thật sự, vậy Sửu Nộ trong cái tên có chữ “nộ”, mình không biết có phải tên khai sinh không, nhưng nếu không phải thì chứng minh gã thấy mình cần nhất là “nộ”. Điều cần nhất cũng chứng minh gã thiếu “nộ”.” Tô Minh thì thào, hắn cảm thấy dường như mình đã nắm được cái gì nhưng vẫn cách một tầng giấy.

“Mình cần nhất là cái gì…” Tô Minh nhắm mắt lại, lát sau chậm rãi mở ra nhìn Nam Thiên.

Nam Thiên đứng đó, khép mắt, sắc mặt biến đổi không chừng, đắc ý, vặn vẹo, âm trầm, cười nhạt, từng loại biểu tình dung hợp một chỗ, nhưng chiếm cứ nhiều nhất là vẻ đắc ý.

“Người này thích nhất tính kế, thích đùa giỡn tâm kế. Thời gian mình tiếp xúc với y không nhiều, nhưng thông qua vài việc có thể thấy người này rất tự tin tâm kế của mình. Y luôn cảm thấy mình có thể thông qua dấu vết khống chế mọi người, làm theo ý nghĩ của y, không thể không tuân theo.” Tô Minh nhìn Nam Thiên, nhìn biểu tình của y, lẩm bẩm.

“Còn có y…” Ánh mắt Tô Minh rơi vào người Huyền Luân.

“Y là một người tàn nhẫn, điểm này có thể thấy lúc Hòa Phong khiêu chiến Hàm Sơn xích, y lấy hồn thân nhân cha mẹ của Hòa Phong ra bóp nát. Y tàn nhẫn, hung ác, lời nói không hợp liền muốn giết người. Bản thân là cường giả Khai Trần, vượt trên Ngưng Huyết, tính cách như vậy e rằng cả đời giết không ít người…” Tô Minh nhìn trên mặt Huyền Luân có vẻ hung tàn, dường như thích giết chóc, nhưng dưới ác độc ẩn giấu sự bất lực, có vẻ quái dị.

“Mình hiểu rồi.” Tô Minh nhỏ giọng lầm bầm, mang theo chua xót. Hắn vốn là người rất thông mình, biểu tình và động tác của bốn người dung hợp một chỗ, hắn đương nhiên hiểu đáp án của mình là gì.

“Ngươi muốn thứ gì nhất thì chính là thứ ngươi thiếu nhất.”

“Ngươi muốn để người ta biết ngươi đã có được, kỳ thật là thứ ngươi muốn có nhất.”

“Huyền Luân tàn nhẫn, hung ác, tính tình thích giết chóc, đây là điều y muốn nhất, cũng khiến nhiều người biết. Nhưng thật ra đây là điều y thiếu thốn nhất. Có lẽ y giết không ít người, nhưng mọi thứ là vì che giấu sự bất lực, y không có cảm giác an toàn. Y cảm thấy mình không an toàn, cần dùng tàn sát, cần để người biết y thích giết chóc, biết tàn nhẫn thấm vào xương cốt y, che giấu đi nỗi sợ trong lòng. Y cần tàn nhẫn cho nên nhìn thấy tàn nhẫn. Lòng y sợ hãi, khao khát an toàn, vậy nên trên mặt lộ ra bất lực.” Tô Minh chua xót lầm bầm, hắn đã hiểu.

“Nam Thiên khao khát nhất, muốn để người biết nhất là tâm kế, sự thông minh của y. Kỳ thật đây chính là điều y thiếu nhất. Y muốn người ta biết tâm kế y sâu, nhưng đây cũng chứng minh y khao khát được đến nó.”

“Sửu Nộ trong tên có chữ “nộ”, biểu hiện ra nóng nảy như pháo nổ, đụng vào liền nổ tung. Đây là điều gã khao khát, muốn để người biết nhất, cũng là gã rất muốn có. Bởi vì bản thân gã thật ra rất yếu đuối, mềm yếu.” Tô Minh thì thào nhìn Sửu Nộ vẻ mặt giận dữ bên trong lộ ra sợ hãi.

“Ta hiểu rồi, thông qua họ ta đã biết lòng mình.” Tô Minh dựa vào vách đá, cười khổ nhìn nóc vách đá.

“Ta luôn lạnh lùng để khiến mình bình tĩnh, đây là ta thiếu thốn và khao khát có được. Ta không muốn nhớ lại về bộ lạc, dùng lạnh lùng che giấu, đây chính là ký ức yếu ớt nhất trong lòng ta. Có lẽ ta thật sự đã mất đi một ít ký ức. Trên con đường máu này ta thấy ảo ảnh, cuối cùng xuất hiện ánh mắt và câu nói kia, vì sao khiến ta khẩn trương, rất chú ý, có lẽ vì đây chính là sâu tận đáy lòng không muốn bị người phát hiện nhất. Tựa như Huyền Luân sợ, Sửu Nộ yếu đuối.”

“Như vậy ta cần nhất là gì…” Tô Minh tự hỏi nhưng rất nhanh có đáp án, bởi vì trong đầu hắn khi nói ra câu này thì xuất hiện ánh mắt cùng câu nói kia.

[Ngươi khiến ta…thật thất vọng…]

“Thì ra đây mới chính là ta…vậy ta muốn biết ánh mắt kia thuộc về ai, vì sao y nói ra câu này. Ký ức ta mất đi là cái gì. Thậm chí nếu ta thật sự mất đi chút trí nhớ, vậy có phải hay không ký ức đã bị người sửa đổi. Ta muốn biết, có phải…” Tô Minh nhắm mắt lại, tim hắn đang rất đau, còn có sợ hãi. Hắn sợ ký ức Ô Sơn phải chăng là bị sửa đổi, có phải bị bôi xóa một ít, có phải là giả dối.

Hắn đi qua con đường máu này, cảm giác như bị thanh tẩy, dường như lột xác và thăng hoa. Hắn mơ hồ cảm giác được nhưng nó thật sự tồn tại.

Thời gian trôi qua, không biết đã bao lâu sau, Đông Phương Hoa không cười to nữa mà cả người chấn động, im lặng ngồi cạnh Tô Minh, cúi đầu, sắc mặt mờ mịt.

Sửu Nộ cũng ngừng gầm rống, vẻ mặt giận dữ biến mất hóa thành trống rỗng, ngồi một bên chẳng biết đang nghĩ gì.

Nam Thiên cơ thể run rẩy, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt mờ mịt, lát sau mờ mịt tán đi chỉ còn lại hoảng sợ và chấn kinh. Y hít sâu nhìn chằm chằm Tô Minh. Dù sao tu vi của y là Khai Trần, giờ hồi phục lại thì mơ hồ nhớ lại.

Trong trí nhớ của y, lờ mờ cảm giác trong đám người dường như Tô Minh không giống mình. Dường như Tô Minh từng bình tĩnh đứng trước mặt mình, nhìn mình. Lúc đó mình chẳng có sức phản kháng.

Nam Thiên chấn động tinh thần. Y không biết cái này có phải là ảo giác không. Y thà rằng mọi thứ chỉ là mình tưởng tượng mà không phải thật sự. Nhưng khi y nhìn hướng Tô Minh, nhìn đôi mắt kia mở ra bình tĩnh nhìn mình, thân thể Nam Thiên run lên.

“Hắn biến…” Nam Thiên hô hấp rối loạn. Y không thể nói rõ Tô Minh thay đổi chỗ nào, nhưng có cảm giác mãnh liệt hiện tại Tô Minh rất đáng sợ!

Loại đáng sợ này không phải tu vi hay tâm kế, chỉ là ánh mắt. Trong mắt Nam Thiên, ánh mắt Tô Minh ẩn chứa đứng trên cao nhìn xuống, đây không phải cố ý tạo ra mà tự nhiên hình thành.

Y chưa từng tưởng tượng sẽ có người liếc mình một cái, ánh mắt kia khiến tim mình đập nhanh, khẩn trương miệng lưỡi khô khốc.

“Có việc gì à?” Tô Minh nhẹ giọng hỏi.

“Không…không có gì…” Lần đầu tiên Nam Thiên xao động bởi lời nói của Tô Minh, vội vàng lên tiếng.

Tô Minh không nói gì thêm, khép mắt lại.

Huyền Luân phức tạp nhìn Tô Minh. Y tỉnh táo cùng lúc với Nam Thiên, thậm chí cảm nhận cũng giống nhau. Y cảm nhận được lúc trước khi mình chìm đắm vào trạng thái kia thì Tô Minh từng bình tĩnh nhìn mình.

Thậm chí lúc Tô Minh nhìn Nam Thiên, Huyền Luân thấy được cũng chấn động tinh thần, hít thở dồn dập. Nhưng y và Nam Thiên có chút khác. Y cảm thấy tất cả là vì mình thức tỉnh từ trạng thái đó tạo thành, không phải Tô Minh biến đổi mà là mình xảy ra vấn đề.

Nhưng dù thế nào thì Huyền Luân vẫn chọn im lặng, ngồi xếp bằng, không nói lời nào.

Thời gian dần trôi qua, hai tiếng đồng hồ qua đi.

Tận cùng lối đi luôn yên tĩnh, Đông Phương Hoa và Sửu Nộ đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng ký ức như ác mộng kia khó thể biến mất trong đầu.

Mãi đến hơn hai mươi tiếng đồng hồ sau, đột nhiên cả lối đi mạnh chấn động, tiếng nổ trầm đục từ bên trên phát ra. Bụi đá lả tả rơi, dường như hầm sắp sụp xuống.

Vách đá trên lối đi nhấp nháy ánh sáng xanh không ổn định, như tùy thời vỡ ra.

Biến hóa đột ngột lập tức khiến Huyền Luân chấn động, tập trung nhìn. Nam Thiên ở bên cạnh cũng nghiêm túc nhìn vách đá, lòng có khát vọng.

Vách đá này là một cánh cửa, cánh cửa thông đến chỗ tổ tiên Hàm Sơn bế quan hoặc là yên nghỉ. Cửa này từ mấy trăm năm hoặc càng lâu hơn chưa từng mở ra.

Cấm chế tồn tại cắt đứt bước chân tất cả người ngoài. Nhưng bây giờ Nhan Trì bộ lạc rầm rộ tiến đến, ở bên ngoài không biết dùng cách nào giờ đã phá vỡ cấm chế, xông vào chỗ tổ tiên Hàm Sơn ở.

Tiếng chấn trầm đục không ngừng truyền đến từ bên trên. Vách đá chớp nháy ánh sáng xanh ngày càng kịch liệt, chiếu rọi mặt mọi người lúc sáng lúc tối.

Sửu Nộ, Đông Phương Hoa, Huyền Luân, Nam Thiên đều tập trung nhìn vách đá, chờ bên ngoài Nhan Trì bộ lạc mở cấm chế, cấm chế tại đây cũng sẽ theo đó tán đi.

Chỉ có Tô Minh vẫn nhắm mắt lại. Không phải hắn không muốn mở ra mà vì trong đầu lại xuất hiện thanh âm khàn khàn tang thương kia.

[Đến đây…đến đây…ta chờ ngươi..đã…đã…lâu..]

Chương 158: Truyền tống phá cấm chế!

Bầu trời một mảnh mông lung, ngôi sao xa lạ nhấp nháy ánh sáng u ám. Vài khe hở to lớn nứt ra, cho người ngẩng đầu nhìn biết trời sao này là giả dối, là không tồn tại.

Dưới trời sao vô số sơn cốc vòng quanh đất trống trung tâm, có một kiến trúc to lớn. Kiến trúc này từ xa khó thấy rõ, sương mù lượn lờ xung quanh cản trở tầm mắt.

Nhưng nếu cách gần thì có thể thấy kiến trúc này là như vật hình kiếm, nó đâm xéo mặt đất, bộ phận lộ ra cao đến trăm mét.

Toàn thân tối đen không biết dùng vật gì chế tạo thành, bên trên chi chít nhiều thứ như là vảy. Nói nó là kiếm, nó giống kiếm, nói nó là thuyền thì cũng hơi giống.

Xung quanh kiếm thuyền có ba phương là tế đàn hình tháp cao ngất. Tế đàn có màu trắng, đen, đỏ khác nhau.

Kiếm thuyền to lớn cho người cảm giác tang thương, tế đàn hình tháp thì rõ ràng sau này mới xây nên.

Bây giờ trên tế đàn trắng không có ai, tế đàn đen cũng vậy. Chỉ có tế đàn đỏ là ánh sáng đỏ ngập trời. Ánh sáng chói mắt có thể xuyên thấu sương khói bao phủ xung quanh, khiến người cách thật xa thì tầm mắt cũng bị nhiễm thành màu đỏ.

Quanh tế đàn đỏ bềnh bồng mười bóng người, trong đó một người chính là Nhan Loan. Bà mặc đồ đỏ, sợi tóc phất phới hai mắt sáng ngời nhìn kiếm thuyền.

Đằng sau lưng bà, Hàn Phỉ Tử yên lặng đứng, khuôn mặt bị khăn che đậy người ngoài không nhìn thấy biểu tình, chỉ có thể thấy đôi mắt lóe tia sáng.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, nhưng có tiếng trầm đục từ phương xa truyền đến. Nếu tìm theo tiếng vọng thì có hai nơi cách xa chỗ này, thấy tộc nhân An Đông, Phổ Khương, Nhan Trì đang chiến đấu.

“An Đông và Phổ Khương, không thể giấu họ quá lâu, bây giờ chắc họ cũng đã phát hiện chỗ này biến đổi. Chúng ta không có nhiều thời gian…” Hàn Phỉ Tử nhẹ giọng lên tiếng.

“Dù thêm vào Thương Tử, cường giả Phổ Khương bộ lạc tại đây cũng đã bị tộc trưởng hiện nay và Man Công kiềm chế, nhưng dù sao cô ta là người Thiên Hàn tông, không thể giết.” Hàn Phỉ Tử hai mắt nhìn Nhan Loan đứng trước mặt mình.

“Ta có chừng mực, sẽ không cản trở ngươi vào Thiên Hàn tông.” Nhan Loan cười khẽ ngoái đầu liếc Hàn Phỉ Tử.

“Ngược lại ta rất tò mò, khách mới của An Đông bộ lạc rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn ngươi, khiến cuối cùng ngươi ra một yêu cầu khiến ta từ bỏ hắn?” Dù Nhan Loan khuôn mặt xinh đẹp tươi cười kiều diễm nhưng đáy mắt chất chứa lạnh lùng, chỉ có người hiểu bà mới thấy được.

“Người không thiếu bạn giường nhưng ta thiếu đồng bạn.” Hàn Phỉ Tử bình tĩnh mở miệng, dù thanh âm êm tai nhưng có cảm giác lạnh lẽo.

“Đồng bạn? Trừ phi ngươi muốn…” Nhan Loan che miệng cười, không nói tiếp mà đầy ẩn ý liếc Hàn Phỉ Tử.

“Đến lúc rồi, người mau mở ra cấm chế đi, phá ấn nô tộc, cũng để ta yên tâm rời đi.” Hàn Phỉ Tử nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.

Nhan Loan mỉm cười ngoái đầu nhìn vật kiếm thuyền, hai mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ. Bà nâng lên tay phải ấn ngực, quỳ giữa trời, không còn vẻ mặt quyến rũ mà tràn ngập thành kính.

“Bày trận!” Nhan Loan nhẹ giọng nói.

Khi truyền ra tiếng nói thì giữa không trung có tiếng sấm nổ đùng đùng, vô số tia chớp đỏ xuất hiện giao nhau di chuyển đầy trời.

Cùng lúc đó, mười tộc nhân Nhan Trì sau lưng Nhan Loan sắc mặt cung kính, thân thể như bị tia chớp hút lấy bay lên xếp bằng giữa trời.

Tia chớp di chuyển vốn hơi hỗn loạn lấp lóe bốn phương, nhưng khi mười tộc nhân Nhan Trì bay lên giữa trời thì lại lấy họ làm trung tâm, tất cả tia chớp vòng quanh liên tiếp họ, hình thành đồ án phức tạp.

Yêu Thần Ký là cái tên quá nổi trong làng truyện tiên hiệp suốt mấy năm qua. Cho dù chưa từng đọc thì hẳn bạn cũng đã từng một lần nghe đến tên của nó….!

Đồ án này chính là truyền tống trận.

“Hàn Phỉ Tử!” Nhan Loan quát khẽ.

Hàn Phỉ Tử không lên tiếng, bước ra một bước bay lên đồ án trên trời, xếp bằng vị trí chính giữa, thở ra một hơi dài, nhắm chặt hai mắt.

“Xin Man tượng Nhan Trì giáng thế!”

“Xin Man tượng Nhan Trì giáng thế!”

“Xin Man tượng Nhan Trì giáng thế!”

Thanh âm này truyền ra từ miệng mười người giữa trời, dung hợp thành một hóa thành tiếng rì rầm vang vọng bốn phương. Bên ngoài mảnh đất này, trên đất Nam Thần, ngọn núi Nhan Trì bộ lạc cạnh Hàm Sơn thành, bây giờ tộc nhân cả bộ lạc xếp bằng ngồi, trong đó có Man Sĩ cũng có tộc nhân bình thường.

Từng người nhắm mắt xếp bằng, đồng loạt cắn đầu lưỡi phun ra ngụm máu. Giọt máu cùng bay lên trời, từng giọt bềnh bồng giữa không trung bộ lạc, nhanh chóng ngưng tụ một chỗ.

Một hình dáng to lớn bằng máu xuất hiện trên núi Nhan Trì bộ lạc, đó là khuôn mặt phụ nữ khổng lồ, tràn ngập uy nghiêm. Giây phút bà xuất hiện, bên ngoài khuôn mặt phụ nữ khổng lồ lấp lóe ánh sáng truyền tống, khiến khuôn mặt mới ngưng tụ chậm rãi biến hư ảo.

Núi An Đông bộ lạc, núi Phổ Khương bộ lạc đối mặt hiện tượng này thì im lặng quái dị, chẳng có ý muốn tìm kiếm. Bây giờ trong núi An Đông bộ lạc, trên đỉnh bằng phẳng, tộc trưởng An Đông bộ lạc và Man Công, rất nhiều cường giả An Đông bộ lạc, gồm cả ba ông lão như mới từ trong mộ bò ra, tỏa mùi mục rữa lặng lẽ đứng đó.

Họ không nhìn hướng Nhan Trì bộ lạc mà là một người đàn ông trung niên mặc áo lam đứng trên.

Tóc người đàn ông rất dài, chắp tay sau lưng, áo thêu một tòa núi băng.

“Ta biết các ngươi không cam lòng…” Khuôn mặt người đàn ông rất tuấn tú, y nhìn núi Nhan Trì phía xa, chậm rãi mở miệng.

“Nhưng đây là quyết định của Tôn trưởng lão trong tông, các người dù không cam lòng thì cũng phải nghe theo.”

“Không dám, sứ giả đến thì An Đông bộ lạc ta phải nghe theo. Nhưng Hàn Thương Tử còn tại đó…” Người nói chuyện là một trong ba ông lão mục rữa, sắc mặt bình tĩnh, khàn khàn mở miệng.

“Có người dám tổn thương cô ấy ư?” Người đàn ông trung niên mỉm cười.

Bây giờ trong núi Phổ Khương bộ lạc cũng xảy ra hình ảnh này. Vài cường giả thủ lĩnh Phổ Khương bộ lạc cung kính đứng sau lưng một thanh niên mặc đồ đen. Trên mặt thanh niên có hoa văn con rết, sinh động như là vật sống.

“Vương trưởng lão có lệnh, Phổ Khương các người đừng tham gia việc này!”

Cùng lúc đó, trong không gian bí ẩn của Hàm Sơn thành, nhóm Hàn Phỉ Tử xếp bằng dẫn động tia chớp đỏ hình thành truyền tống trận. Ánh sáng đỏ ngập trời, áp lực quái dị dần xuất hiện. Chỉ thấy trên bầu trời theo ánh sáng truyền tống trận nhấp nháy, khuôn mặt phụ nữ xuất hiện ngoài núi Nhan Trì bộ lạc dần hiện ra tại đây.

Theo nó xuất hiện, bầu trời dấy nên sóng gợn lan tràn tám hướng, khiến bầu trời nơi này chấn động ngày càng mãnh liệt. Rất nhanh, trên trời ánh sáng truyền tống đạt đến cực hạn, khuôn mặt phụ nữ khổng lồ hoàn toàn hiện ra giữa không trung.

Khuôn mặt phụ nữ lớn cỡ trăm mét, lạnh lùng nhìn mặt đất.

“Mở cửa An Đông!” Nhan Loan biểu tình càng thành kính, nâng lên tay phải chỉ hướng tế đàn tháp màu trắng An Đông bộ lạc phương xa.

Chỉ tay một cái, ngoài tế đàn tháp An Đông lập tức lóe ánh đỏ, có bốn bóng người áo đỏ chợt xuất hiện. Trong tay bốn người cầm đầu người chết giận dữ trợn to mắt.

Bốn người cùng ra tay, quăng đầu người chết lên tế đàn, vỗ mạnh hướng tế đàn.

Vỗ một cái, đầu người tổ tung hóa thành nhiều máu nhiễm tế đàn trắng thành màu đỏ!

Các đầu người chính là khách mời An Đông tiến vào đây, bị Nhan Trì bộ lạc giết dùng cách đặc biệt ngưng tụ máu toàn thân tại đầu, giờ nổ tung nhiễm đỏ cả tháp.

Tháp An Đông bị nhiễm đỏ chấn động, mặt trên xuất hiện nhiều vết nứt truyền ra từng tiếng gầm. Lực lượng cuồn cuộn từ trong tháp phóng ra.

Lực lượng này vừa xuất hiện khiến trời đất như biến sắc. Đây là mấy trăm năm qua An Đông bộ lạc nhiều lần mở ra nơi này, tích lũy lực khí huyết vô số khách mời, lực lượng này vốn An Đông bộ lạc định ngưng tụ đủ thì phối hợp với hai bộ lạc mở ra kiếm thuyền. Nhưng bây giờ xảo diệu bị Nhan Trì bộ lạc lấy đi.

Khuôn mặt phụ nữ khổng lồ trên trời há miệng ra, hướng tháp An Đông mạnh hút lấy. Bỗng chốc lực lượng này lao thẳng tới khuôn mặt phụ nữ, bị nó hấp thu hết.

“Mở cửa Phổ Khương!” Ánh mắt Nhan Loan có chút kích động. Bà chờ đợi ngày này đã rất lâu. Nhan Trì bộ lạc vì hành động hôm nay mà trả giá rất nhiều tâm huyết.

Tháp Phổ Khương vốn là tế đàn đen, bây giờ theo từng cái đầu người nổ trở thành màu đỏ. Giống như tháp An Đông, *đì đùng* vỡ ra, vô số khí huyết khách mời tích lũy mấy trăm năm chảy ra chớp mắt bị khuôn mặt phụ nữ trên trời hấp thu.

Hấp thu cái cuối cùng là tế đàn Nhan Trì bộ lạc. Tiếng chấn vang vọng, ba tế đàn đều xuất hiện khe hở, mất đi khí huyết tích lũy bỗng nổ tung, khuôn mặt phụ nữ trên trời từ mơ hồ biến ngưng tụ.

Nhan Loan hít sâu, nhảy người lên lao thẳng tới khuôn mặt phụ nữ, khoảnh khắc dung hợp xuất hiện ở giữa trán khuôn mặt này.

“Truyền tống phá cấm chế!”

Khuôn mặt phụ nữ to lớn hai mắt lộ ánh sáng khác lạ từ trên trời giáng xuống, bay thẳng tới kiếm thuyền cắm xéo trên mặt đất.

Nó nhanh chóng lao tới, mặt trên kiếm thuyền lập tức toát ra ánh sáng xanh. Ánh sáng này chính là cấm chế. Nó không lan tỏa ra ngoài mà như nước chảy trôi trên kiếm truyền.

*Oành!* một tiếng nổ, Man tượng Nhan Trì đụng vào kiếm thuyền!

“Cấm chế tổ tiên Hàm Sơn, nếu không hiểu nguyên lý thì khó phá. Đây là lực lượng hoàn toàn khác với Man tộc ta. Dù Nhan Trì bộ lạc ta tìm hiểu cách truyền tống, dốc hết lực lượng cả tộc cũng khó đánh vỡ. Nhưng lấy lực lượng Man tượng, lấy lực truyền tống, Nhan Trì bộ lạc qua mấy trăm năm nghiên cứ đã tính ra cách để cấm chế chớp mắt biến mất, dùng trận đối trận. Khoảnh khắc biến mất thì chúng ta có thể tiến vào!”

Chương 159: Hàm Không!

Kiếm thuyền đâm xéo mặt đất bên trên có ánh sáng xanh tựa nước chảy, khi đụng chạm với khuôn mặt phụ nữ khổng lồ do Man tượng biến thành, ánh sáng rung động dần không di chuyển nữa mà có dấu hiệu đông lại.

Cùng lúc đó, khuôn mặt phụ nữ khổng lồ cũng biến ảm đạm, chỉ vài giây mà như tốn hết nửa phần sức mạnh. Xem tốc độ chảy thì như không thể hoàn toàn đông lại ánh sáng trên kiếm thuyền.

Mắt thấy ánh sáng kiếm thuyền tốc độ đông lại rất chậm, thậm chí có vài thứ không đông lại nữa mà có dấu hiệu hồi phục, Nhan Loan ở giữa trán khuôn mặt phụ nữ đôi mắt chợt lóe, hiện vẻ tiếc nuôi. Bà nâng tay lên mạnh đâm vào khuôn mặt phụ nữ.

Giây phút hai ngón tay đâm xuống, khuôn mặt phụ nữ nhấp nháy ánh sáng đỏ kịch liệt, hình thành màn sáng phóng lên cao. Màn sáng bay lên trời hóa thành Man Văn to lớn khuếch tán xung quanh, chớp mắt bao phủ cả bầu trời.

Chậm rãi truyền đến tiếng cười dài, chỉ thấy trong màn sáng đỏ phóng lên cao xuất hiện thân hình mơ hồ. Thân hình ấy ngưng tụ chớp mắt biến rõ ràng.

Đấy là một ông lão mặc đồ đỏ, đầu trắng xóa nhưng khuôn mặt hồng hào. Sau lưng ông cõng hồ lô to lớn, bước ra màn sáng.

Giây phút ông xuất hiện, trời đất rung động, dường như trời sao không thể chịu đựng sắp tan vỡ. Mặt đất run rẩy, vô số sơn cốc xung quanh sụp đổ trong tiếng chấn.

“Nhan Loan xin chào Chu tả giáo!” Nhan Loan cung kính nói, lúc ông lão xuất hiện thì khuôn mặt phụ nữ Nhan Loan dung hợp cũng ảm đạm, biến mất.

“Cách phá bốn tầng truyền tống không gian quả nhiên huyền diệu! Nhan Trì bộ lạc có thể hiểu ra cách này hiến cho lão phu, bộ lạc ngươi lập công đầu!” Ông lão áo đỏ cười to, mắt lóe sáng nhìn chằm chằm kiếm thuyền bên dưới hồi phục màn sáng nước chảy.

“Hàm Không, ngươi cho rằng trốn ở đây thì Thiên Hàn tông ta không làm gì được ngươi sao? Ngươi cho rằng bốn tầng không gian cấm chế, Man tộc ta không hiểu thì không giết được ngươi?” Ông lão áo đỏ cười dài, nhấc lên chân phải sải bước hướng kiếm thuyền dưới mặt đất.

“Nếu là bốn tầng không gian cấm chế hoàn chỉnh thì đúng là lão phu không thể phá vỡ, nhưng Nhan Trì bộ lạc Man tộc hiểu rõ không gian cấm chế của ngươi, khiến cấm chế có sơ hở. Lão phu vào được thì có thể mở ra!” Ông lão áo đỏ tới gần kiếm thuyền, nâng lên tay phải hướng hư không vung lên, chỉ thấy bên trên kiếm thuyền xuất hiện quỷ trảo đỏ chộp kiếm thuyền.

Quỷ trảo này không phải vật sống. Khoảnh khắc nó xuất hiện, Nhan Loan biểu tình cực kỳ khát vọng và cung kính. Không chỉ bà, Hàn Phỉ Tử và tộc nhân Nhan Trì bộ lạc đứng một bên, sau khi khuôn mặt phụ nữ tan biến thì được tự do cùng nhìn hướng ông, vô cùng cung kính.

“Man Hồn cảnh, ngưng tụ Man tượng thuộc về mình. Ta chính là Man, Man chính là ta…” Hàn Phỉ Tử mắt sáng ngời, thì thào.

Quỷ trảo tới gần chộp hướng kiếm thuyền, màn sáng nước chảy bỗng chấn động phát ra tiếng ù ù, chỉ thấy màn sáng tan vỡ thành từng mảnh, tựa như giọt nước thoát khỏi kiếm thuyền vòng quanh bên cạnh.

Kiếm thuyền chấn động, cấm chế mặt trên bỗng tan rã!

“Hàm Không, từ tám ngàn năm trước giáng xuống Man tộc ta, bị Man Thần đời thứ hai biến thành phép tắc hạn chế, tu vi chỉ có thể phát huy đến trung kỳ Man Hồn cảnh, chính là nguyên anh của nước các ngươi, xếp hạng một trăm bốn mươi bảng kích sát nước ngoài! Hôm nay lão phu là Chu Sơn Tả giáo Thiên Hàn tông, theo di chiếu của Man Thần đời thứ ba tiến đến lấy mạng!” Thanh âm của ông lão áo đỏ như thẩm phán sấm sét truyền ra, bóng dáng biến thành cầu vồng đỏ thẳng đến kiếm thuyền cấm chế.

*Bùm!* một tiếng nổ, ông lão đã xông vào trong. Nhan Loan mắt lấp lóe cũng tiến vào. Hàn Phỉ Tử và tộc nhân Nhan Trì bộ lạc lần lượt vào theo.

Giờ phút này tận cùng mặt đất, vị trí mũi kiếm thuyền đâm xuyên qua nhiều năm trước, bây giờ lối đi chính là chỗ tận cùng mũi kiếm theo cấm chế bị phá vỡ, vách đá tan nát thành nhiều mảnh.

“Phá mở rồi!” Nam Thiên vẻ mặt kích động lao vọt tới, xem bộ dáng như là muốn vào trước tiên.

Nhưng y vừa nhúc nhích thì Huyền Luân đã xông lên vượt qua y, trở thành người thứ nhất tiến vào.

Nam Thiên và Sửu Nộ theo sát phía sau, hai người vào trong miệng hang đã mất đi vách đá che.

Tô Minh mở mắt ra, mắt tràn ngập tơ máu, lặng lẽ đứng dậy nhìn lối thông tới chỗ tổ tiên Hàm Sơn bế quan, khuôn mặt giấu dưới mặt nạ ẩn chứa phức tạp.

Bên tai hắn thanh âm thúc giục kêu gọi không ngừng bảo hắn đi vào.

“Đây là tiếng của tổ tiên Hàm Sơn, so với thanh âm lúc mình chìm trong ảo giác đường đỏ thì hoàn toàn khác, rõ ràng không cùng một người.” Tô Minh nhắm mắt lại, sắc mặt do dự.

“Mặc Tô đại nhân?” Đông Phương Hoa đứng cạnh Tô Minh, vốn định bước vào nhưng thấy Tô Minh không nhúc nhích thì chần chờ, thấp giọng hỏi.

“Ta cần suy nghĩ, nếu ngươi muốn đi thì cứ vào trước.” Tô Minh bình tĩnh mở miệng.

Đông Phương Hoa do dự, nhìn hang mắt lộ tia khát vọng. Ông muốn biến mạnh, trước mắt là cơ hội, nếu bỏ qua thì ông không cam lòng.

Lại đợi nửa ngày thấy Tô Minh vẫn đang suy tư, ông cắn răng chắp tay hướng hắn, thân thể chợt lóe đã vào trong, đảo mắt biến mất.

Bây giờ tận cùng con đường chỉ còn lại một mình Tô Minh, lặng lẽ đứng đó, bên tai, trong đầu vang vọng tiếng kêu sốt ruột.

Lát sau Tô Minh mở mắt ra.

“Đánh cuộc hay là không…tổ tiên Hàm Sơn không chết, vậy mà kêu gọi mình thì rất là kỳ quái. Lại thêm trước đó con đường đỏ lạ lùng, mình có thể kết luận tiến vào trong là mạo hiểm rất lớn!” Tô Minh thì thào.

“Nhưng đây có lẽ là người duy nhất hiện tại biết ký ức của mình rốt cuộc thiếu phần nào. Biết trên người mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì…” Tô Minh đi qua đi lại, mắt chợt lóe.

“Hòa Phong từng nói tu luyện thuật pháp của tổ tiên Hàm Sơn có thể ngưng tụ thành linh thể. Một khi có linh hồn thì có thể thi triển thuật pháp quái dị. Như năm đó khi mình chưa triệt để thu phục Hòa Phong, nếu đội mặt nạ sẽ trúng thuật pháp của gã. Sau này gã có nói cho mình về thuật này, gọi là đoạt xá, chỉ có người được linh thể mới thi triển, có thể chiếm lấy thân thể người khác, có thể trong quá trình đoạt xá tìm tòi ký ức người đó. Người có linh hồn là sau khi tu luyện Khắc Ấn thuật ngưng tụ ra, bây giờ mình gặp gỡ trừ Hòa Phong ra chỉ tổ tiên hàm Sơn mới có.”

Tô Minh dừng bước, sắc mặt quyết đoán.

“Có thể đánh cược nhưng không thể mạo hiểm. Không mong có thủ đoạn bảo vệ mình hoàn toàn bình yên, nhưng phải có nắm chắc mới đánh cược một phen! Dù ký ức quan trọng nhưng điều này chỉ là mình suy đoán, nếu đúng thật thì thôi, nhưng chỉ do mình suy nghĩ nhiều thì chẳng khác gì uổng mạng, không đáng giá!”

“Tổ tiên Hàm Sơn sốt ruột kêu gọi, trước không nói giữa y và mình có tồn tại liên hệ gì, chuyện này có liên quan đến chỗ này bị phá vỡ. Hơn nữa y kêu gọi mình, chắc không phải đơn giản dẫn dắt mình vào rồi giết chết. Y làm như vậy trừ lý do mình không biết ra, còn có một khả năng là đoạt xá mà Hòa Phong đã nói! A Công từng dạy mình, nếu gặp chuyện nghĩ không ra, vậy có thể đổi mình vào vị trí đối phương, dùng hành động của đối phương làm căn cứ tính ra tâm tư người đó. Nếu mình là tổ tiên Hàm Sơn, ở tại đây nhiều năm không ra, trơ mắt nhìn ba nô tộc phản loạn mà không thể thay đổi, vậy chắc là bị thương, còn bị thương rất nặng. Bây giờ Nhan Trì bộ lạc mở ra cấm chế, sau lưng Nhan Trì bộ lạc còn có Thiên Hàn tông, việc này chắc có người Thiên Hàn tông nhúng tay. Tổ tiên Hàm Sơn có mười phần chết chắc! Y kêu gọi mình rất có thể là vì đoạt xá mà Hòa Phong nói. Đoạt lấy thân xác mình, tránh đi trận giết chóc này. Còn về vì sao chọn mình, có lẽ vì trong người mình tồn tại mạch máu đó. Như vậy phải chăng kiếm nhỏ xanh, mặt cỏ đỏ chọn mình là có liên quan đến điều này? Từng bước một đưa mình tới đây!” Mắt Tô Minh lộ tia sáng lạnh.

“Y không sống được bao lâu, Nhan Trì bộ lạc dám mở cấm chế thì chắc chắn có mười phần mười tin tưởng giết chết được y. Cách an toàn nhất là chờ tại đây, không tiến vào, không bao lâu sau tổ tiên Hàm Sơn sẽ chết. Đây là cách an toàn, nhưng nếu là vậy thì mình không thể được đến cách tu luyện của tổ tiên Hàm Sơn. Hơn nữa không được đến đáp án mình muốn, không biết được mất bao nhiêu ký ức…”

Khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười nhạt, ngồi xếp bằng, nâng lên tay phải chỉ trước ngực. Lập tức khí huyết cuồn cuộn như dấy lên sóng dữ trong người.

Giây phút Tô Minh điểm một ngón, ngực hắn lập tức kéo ra một đoàn sáng xanh, trong đoàn sáng đó chính là linh hồn Hòa Phong. Gã nhắm mắt như là đang ngủ say.

Tô Minh nhìn linh hồn Hòa Phong, tay phải đụng vào đó, một mảnh gợn sóng lan tỏa khi quét qua linh thể Hòa Phong thì gã run lên, chậm rãi mở mắt ra.

“Chủ…” Hòa Phong mới thức tỉnh, trong mắt còn có mơ hồ. Nhưng khi gã thấy xung quanh, đặc biệt là con đường tận cùng và lối vào thì cả người run lên.

“Nơi này…là…”

“Hòa Phong.” Tô Minh từ từ mở miệng, thanh âm trầm thấp có lực uy hiếp.

“Ta muốn ngươi làm giúp một việc.” Tô Minh nhìn Hòa Phong, trầm giọng nói.

“Xin chủ nhân cứ nói, chỉ cần Hòa Phong làm được thì không dám từ chối!” Hòa Phong vội thu lại tinh thần, cẩn thận lên tiếng, nhưng lòng hơi khẩn trương. Gã không biết Tô Minh muốn mình làm gì, đặc biệt là tại đây cưỡng ép đánh thức mình.

Chương 160: Mất trí nhớ!

“Đến đoạt xá ta đi!” Tô Minh ngừng một lát, đột nhiên mở miệng.

Thốt ra lời khủng khiếp khiến Hòa Phong ngây ra như phỗng, há to miệng lát sau mới hồi phục. Gã lập tức biến vẻ mặt khẩn trương và sợ hãi, vội vàng giải thích.

“Chủ…chủ nhân, cái này…tiểu nhân…tiểu nhân không làm sai cái gì chứ? Tiểu nhân luôn trung thành làm mọi chuyện vì chủ nhân…ta…”

“Để ngươi đoạt xá thì cứ đoạt, đừng nói nhiều!” Tô Minh lạnh lùng liếc Hòa Phong, tuy vẻ mặt hắn lạnh lùng nhưng thật ra lén quan sát phản ứng của Hòa Phong.

Hòa Phong vẫn mờ mịt, cười khổ nhìn Tô Minh, chần chờ một lát, quỳ rạp dưới đất, mắt không có lệ nhưng ướt đẫm.

“Chủ nhân, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân thật sự sai rồi, chủ nhân tha cho ta lần này đi, sau này ta không dám nữa!”

Mắt Tô Minh sáng ngời, thông qua tia liên hệ linh hồn với Hòa Phong, hắn có thể cảm nhận được Hòa Phong khẩn trương và sợ hãi nhưng không có vui mừng.

“Chủ nhân, không thể đoạt xá! Nếu tiểu nhân đoạt xá chủ nhân vậy tương đương với bị chủ nhân hủy diệt. Ta…nếu người bị ta đoạt xá thì ta cũng sống không được, đây là giết chính mình…” Thoáng chốc Hòa Phong không biết nên giải thích làm sao.

“Không phải kêu ngươi hoàn toàn đoạt xá. Khi ta bảo ngươi ngừng thì có thể ngừng.” Tô Minh chậm rãi nói, việc này đối với hắn là rất quan trọng, quyết định bước tiếp theo hắn có nên đi vào, có nên đối mặt tổ tiên Hàm Sơn.

Hắn nhất định phải làm quen quá trình đoạt xá, xem coi có thể tìm ra cách nào nắm chắc trong tay mới đánh cuộc một phen.

Lựa chọn Hòa Phong cũng là hắn cẩn thận suy nghĩ đã lâu.

“Chủ nhân, ta chưa từng đoạt xá, chỉ biết cách làm. Người xác định muốn thử?” Hòa Phong chần chờ giây lát, thấy Tô Minh gật đầu thì cắn răng không dám phản đối nữa.

Linh thể nhoáng một cái hóa thành luồng sáng xanh bay thẳng đến giữa trán Tô Minh. Ánh sáng lấp lóe như hòa tan vào trán hắn.

Thân thể Tô Minh chấn động, chậm rãi khép mắt.

“Chủ nhân…chủ nhân…” Từng tiếng kêu vọng trong đầu Tô Minh.

Hắn mở mắt ra, đây là một thế giới tràn ngập sương mù, chỉ có chỗ hắn đứng không đến mười mét là thông thoáng. Bên ngoài sương khói mịt mù, từng tiếng trầm đục vang vọng.

“Nơi này là đầu óc của chủ nhân, cũng là bước đầu đoạt xá sẽ xuất hiện.” Giọng nói cẩn thận của Hòa Phong truyền đến.

Tô Minh quay đầu nhìn, thấy bên cạnh mình là linh thể Hòa Phong.

Linh thể toát ra áp lực khiến Tô Minh hơi khó chịu, hắn cúi đầu nhìn bản thân, ngây ra.

Bây giờ hắn không còn thể xác mà là đoàn sáng yếu ớt, chẳng qua sâu trong đoàn sáng có sợi chỉ liên kết mình và linh thể Hòa Phong, khiến Tô Minh có cảm giác chỉ cần tinh thần động đậy là Hòa Phong lập tức chết ngay.

Trừ sợi chỉ này ra, Tô Minh còn nhìn đến một thứ. Vật này ở trong đoàn sáng yếu ớt hơi mơ hồ, dù chính Tô Minh cũng cần cẩn thận cảm nhận mới phát hiện.

“Đây là…” Tô Minh tập trung nhìn, lập tức có cảm giác bị hút vào đoàn sáng yếu ớt. Vật mơ hồ kia là hòn đá đen, xung quanh có ánh sáng che đậy khiến người bên ngoài khó nhìn rõ.

“Là nó…” Khi Tô Minh thấy hòn đá này thì tinh thần chấn động, khiến ánh sáng kịch liệt chớp nháy, làm Hòa Phong ở một bên giật nảy mình.

Hòa Phong rất sợ hãi, gã sợ Tô Minh không cẩn thận đụng vào sợi chỉ kia thì mình sẽ chết tại đây, vậy quá oan rồi.

Tô Minh quan sát hòn đá, vật này cùng hắn nhiều năm luôn đeo trên cổ, không ngờ ở đây lại có thể thấy nó. Chần chờ một lát, Tô Minh thử lại tới gần, giây phút ý thức của hắn đụng chạm với hòn đá thì…

“Ca ca…ca ca…”

“Ca ca…ta có thể cảm giác được…ca ca…” Thanh âm con gái quen thuộc mãnh liệt vang vọng trong ý thức của Tô Minh, khiến người hắn run lên.

Thanh âm này chôn sâu trong đáy lòng Tô Minh rất lâu rồi, không thể bôi xóa, không thể tán đi. Trước kia truyền từ trong mộng khiến hắn có cảm giác mơ hồ và xa xôi, nhưng thanh âm này hôm nay rõ ràng như ngay tại trước mắt.

Không biết qua bao lâu, Tô Minh hồi phục ý thức rời khỏi hòn đá giấu trong đoàn sáng, im lặng thật lâu.

“Chủ nhân…” Hòa Phong cực kỳ khẩn trương, cẩn thận lên tiếng.

“Bắt đầu đi.” Tô Minh bình tĩnh nói.

“Vâng, chủ nhân. Đây cũng là lần đầu ta tiến vào ý thức của người khác. Nhưng ý thức của chủ nhân không giống ta, sao có nhiều sương thế này….” Hòa Phong nhìn xung quanh, sợ Tô Minh hiểu lầm nên do dự chốc lát lại nhìn hướng hắn.

“Chủ nhân, đoạt xá kỳ thật rất đơn giản, chính là ta nuốt linh đoàn của người bị đoạt xá. Nhưng chủ nhân yên tâm, sao tiểu nhân dám cắn nuốt được, dung hợp cũng giống nhau.”

“Tốt.” Tô Minh gật đầu.

“Tiểu nhân làm càn!” Hòa Phong cắn răng một cái, linh thể bay thẳng đến chỗ Tô Minh, chẳng qua nhìn bộ dạng cung kính không giống như đoạt xá.

Giây phút linh thể Hòa Phong tới gần Tô Minh, họ đụng chạm nhau. Hòa Phong run lên, ý thức Tô Minh mạnh chấn động.

Hắn cảm giác như có tiếng sấm vang trong ý thức. Ngay sau đó, xung quanh sương mù bỗng cuồn cuộn dâng lên, bên trong vang tiếng *đùng đùng* kinh thiên động địa.

Theo sương mù cuồn cuộn, linh thể của Tô Minh và Hòa Phong đang hòa tan, đây không phải cắn nuốt mà dung hợp. Ý thức hai người hợp thành một, tuy hai mà một. Nếu cứ tiếp tục thì cuối cùng không phải Hòa Phong hay Tô Minh mà là ý thức của hai người.

Tô Minh cảm giác mình yếu ớt, trong dung hợp như tùy thời tan biến. Nhưng bây giờ hắn không thèm để ý điều này mà nhìn chằm chằm sương mù bên ngoài.

Hắn thấy rõ sương mù bên ngoài không ngừng cuồn cuộn, có một phần biến mỏng. Dần dần sương mù mỏng tán đi phân nửa lộ ra hình ảnh và ký ức giấu trong đó.

Hắn thấy hình ảnh mình và đám Nam Thiên bước vào đường bí mật, nhìn mình lên núi An Đông, nhìn mình ngủ say trên đỉnh núi hoang vắng, bầu trời huyết nguyệt.

Ký ức như nước chảy từng điểm quay ngược trước mặt Tô Minh.

Nhìn thấy luyện hóa Hòa Phong, thấy chiến đấu với Hàn Phỉ Tử, thấy mình bình thản tĩnh tọa phát hiện bên ngoài Hòa Phong và Huyền Luân truy sát tới gần.

Hắn thấy Hàm Sơn Xích trong Hàm Sơn Thành, thấy Phương Mộc đưa thảo dược, thấy vết thương hồi phục mình bắt giữ Phương Mộc.

Ký ức không ngừng chiếu ngược, mãi đến chỉ có một ít hình ảnh Tô Minh luôn ngồi trị thương không động đậy.

“Chủ nhân…ta không thể giữ được nữa…nếu tiếp tục thì thật sẽ dung hợp!” Thanh âm sốt ruột của Hòa Phong vang vọng trong ý thức Tô Minh.

“Hơn nữa linh đoàn của chủ nhân có cái gì! Ta càng dung hợp thì càng xuất hiện bài xích. Đây là cái gì…nó…nó đang hút ta…a…” Thanh âm của Hòa Phong bỗng xuất hiện sự sợ hãi như gặp phải điều gì khó tin và đáng sợ.

Ý thức của Tô Minh chấn động, hắn có thể cảm nhận được Hòa Phong kinh sợ. Đây là lần đầu tiên hắn phát hiện hòn đá trong linh thể của mình, còn có lực hút ngày càng mạnh, không phải hút mình mà muốn dung hợp mình với Hòa Phong!

Chia ra một phần ý thức đè ép lực hút của hòn đá, thanh âm suy yếu mà kiên quyết của Tô Minh truyền vào trong linh thể Hòa Phong.

“Tiếp tục.”

“Chủ nhân…ta…cái này…”

“Tiếp tục!”

Hòa Phong không lên tiếng nữa, run rẩy và sợ hãi tiếp tục dung hợp. Bây giờ gã cực kỳ hối hận, cũng sợ hãi đến cực độ. Gã không biết rốt cuộc trong linh đoàn của Tô Minh có cái gì, bên trong cho gã cảm giác nỗi khủng bố chưa từng có. Gã có trực giác, nếu cứ tiếp tục thì không cần Tô Minh giết gã, chính mình sẽ triệt để mất đi tất cả.

Tô Minh nhìn sương mù bên ngoài, sương mù mỏng đi lộ ra ký ức, hình ảnh tĩnh tọa xuất hiện biến hóa mới.

Đó là bầu trời ban ngày mưa sấm giao nhau, giữa không trung vài con kên kên bay lượn. Sườn núi nằm một người giống như đã chết, mấy con kên kên do dự thật lâu, có một con đáp xuống trên thân thể người này. Nhưng khi mấy kên kên khác cũng đáp xuống, người dường như đã chết chộp lấy cổ kên kên.

Hắn mở mắt ra.

Hình ảnh lại thay đổi, vẫn là mưa gió mịt mù nhưng không phải ban ngày mà là đêm. Từng tiếng sấm nổ vang, đột nhiên giữa không trung xuất hiện khe hở to lớn.

Khe hở mở ra không gian rất lớn, âm trầm. Khi nó xuất hiện khiến giọt mưa bỗng ngừng giữa không trung. Thậm chí tia chớp cũng tạm dừng không động đậy.

Tô Minh khẩn trương, bây giờ hắn quên mọi thứ, chỉ có hình ảnh trước mắt trở thành duy nhất!

Bên trong khe hở tối đen kia có một bóng người giãy dụa, bóng dáng ấy toàn thân đẫm máu. Khi hắn xuất hiện, nương ánh sáng tia chớp, Tô Minh thấy người này mở to mắt bên trong lộ đau thương.

Hắn cười bi thương từ trên trời rơi xuống, lăn xuống đỉnh núi, ở giữa sườn núi đập vào một khối đá lớn, gục tại đó không động đậy.

Thân hình đó chính là Tô Minh.

“Chủ nhân, ta…ta…không được!” Hình ảnh trong sương khói lại biến đổi, lần này là một mảnh tối đen dường như không có đất đai hay bầu trời.

Nhưng lúc này Hòa Phong phát ra tiếng hét thảm, sương mù trước mắt Tô Minh từ mỏng manh biến đậm đặc, hình ảnh biến mất.

Mười mét thoáng đãng giờ biến thành mười lăm mét. Linh thể Hòa Phong co rúc một bên, rất yếu ớt. Gã đáng thương nhìn Tô Minh, trong mắt còn tồn tại kinh khủng.

“Nếu ta kéo dài lâu hơn thì chết chắc rồi. May là chỉ dung hợp chứ không cắn nuốt, nếu không thì…” Hòa Phong run lên, thầm nói. Bây giờ nhìn Tô Minh gã không biết nên nói cái gì.

Tô Minh im lặng giây lát, gật đầu với Hòa Phong.

“Cảm ơn ngươi, chúng ta ra ngoài đi.”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo