1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 277 [Chương 1381 đến 1385]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 277 [Chương 1381 đến 1385]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1381: Ngươi là Tô Minh!

Tô Minh đứng giữa không trung lạnh nhạt nói:

– Ta thiếu một phó tòng.

Tô Minh liếc Bối Khung bị tay phải hắn túm lấy, mặt lão trắng bệch, lộ ra tuyệt vọng và cầu xin.

Trung niên văn sĩ áo trắng ngẩng đầu, cung kính nói với Tô Minh:

– Vương trưởng lão đã xem trọng người này thì là số của hắn. Lúc trước có chỗ hiểu lầm, xin Vương trưởng lão đừng để ý.

Trung niên văn sĩ áo trắng không nghi ngờ thân phận Tô Minh, chỗ này là Thất Nguyệt tông, sẽ không ai to gan đến nỗi giả mạo trưởng lão ngay tại chỗ. Hơn nữa trung niên văn sĩ áo trắng cảm thấy Tô Minh dù sao là người Thất Nguyệt tông, giả mạo trưởng lão sẽ bị vạch trần ngay. Lệnh bài xuất hiện toát ra gợn sóng mà không có trưởng lão nào tiến đến đã nói lên vấn đề.

Ông lão họ Trần vội nói:

– Xin Vương trưởng lão bao dung cho, là vãn bối lỗ mãng, tiểu đồ nhi có may mắn trở thành phó tòng của Vương trưởng lão là tạo hóa to lớn của hắn.

Ông lão họ Trần nặn nụ cười, ánh mắt kinh khủng, đã bị Tô Minh hù vỡ tim, không phải chấp nhiếp tu vi mà là thân phận của hắn trong tông môn làm lão không có ý định đi trêu vào. Ông lão họ Trần hối hận đến run lên.

Tô Minh lắc đầu, người xung quanh tim ngừng đập. Tô Minh nhìn ông lão họ Trần, biểu tình vẫn là nửa cười nửa không.

– Trở thành phó tòng của ta là tạo hóa?

Ông lão họ Trần vội đáp:

– Đúng vậy. Tất nhiên là tạo hóa to lớn, ai cũng khát vọng có được. Bối Khung, sau này ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Vương trưởng lão, phải trở thành khuôn mẫu cho các sư huynh đệ của ngươi.

Tô Minh bình tĩnh nói:

– Vậy thì… Ngươi đi theo ta, phó tòng ta lựa chọn không phải Bối Khung mà là… Ngươi.

Lời nói rơi vào tai ông lão họ Trần như sét giữa trời xanh, lão ngẩn ra, biến sắc mặt, bản năng thụt lùi.

Ông lão họ Trần lắp bắp:

– Cái… Cái này… Này…

Ông lão họ Trần toát mồ hôi lạnh ròng ròng, vội nói:

– Vương trưởng lão, ta là đại chấp sự của ngoại tông, việc này… Việc này…

Tô Minh vẫn cười, lúc trước ông lão họ Trần dùng môn quy nói chuyen thì hắn cũng đưa môn quy ra.

– Hứa tông chủ, ta không biết nhiều về môn quy, chuyện này ngươi hãy xử lý đi.

Thật ra tính tình của Tô Minh không nên châm chcihs ông lão họ Trần này, tính cách của hắn gai mắt thì giết ngay. Nhưng khi Tô Minh đoạt xá cảm giác Vương Đào hận ông lão họ Trần, là nỗi hận giết lão cũng không khuây khỏa, cần liên tục hành hạ. Nếu đã đoạt xá Vương Đào thì Tô Minh không ngại thỏa mãn tâm nguyện của người chết.

Trung niên văn sĩ áo trắng vội nói:

– Việc này… Hồi bẩm Vương trưởng lão. Dựa theo môn quy, trưởng lão có thể tùy ý quyết định vận mệnh của đệ tử ngoại tông và nội tông của mình, bao gồm chấp sự, nếu ai phản kháng thì có thể giết ngay. Nhưng nếu có trưởng lão khác ngăn cản thì cần hội trưởng lão quyết định.

Trung niên văn sĩ áo trắng lạnh lùng liếc ông lão họ Trần.

Tô Minh gật gù, nhắm mắt lại, khoảng hơn mười giây sau mở mắt ra, mỉm cười với ông lão họ Trần.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

Tuyệt Thế Vũ Thần là bộ truyện được yêu thích…! Nói đến lâm phong kẻ xuyên không trời sinh song hồn ( đây là thuyết mưu mê dị của tác giả khiến mọi người đọa lạc a…) Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

– Xem ra không có trưởng lão khác ngăn cản, còn ngươi, là muốn trở thành phó tòng của ta hay là… Biến mất?

Ông lão họ Trần nghe trong tai như tiếng chuông tan, người run rẩy nhìn bốn phía, sau đó cắn răng.

Ông lão họ Trần thốt lời:

– Vãn bối nguyện ý trở thành phó tòng của trưởng lão!

Lòng ông lão họ Trần chua xót khó tả, nhưng không làm vậy thì còn cách nào nữa? Ông lão họ Trần thấy sát khí của Tô Minh, e rằng lão vừa từ chối liền bị hắn diệt ngay. Nếu ông lão họ Trần phản kháng thì chết càng thảm hơn. Đây là trưởng lão của Thất Nguyệt tông, là ý chí cao nhất trên tất cả.

– Vậy thì đi theo ta.

Tô Minh gật đầu với trung niên văn sĩ áo trắng, biểu tình bình tĩnh liếc ông lão họ Trần, xoay người, túm lấy Bối Khung mặt trắng bệch hóa thành cầu vồng đi xa.

Ông lão họ Trần vẻ mặt rối rắm, thấp thỏm, kinh khủng, không thể không bay lên lao theo Tô Minh. Ông lão họ Trần không ngừng an ủi mình rằng tu vi vượt qua đối phương, chỗ này nhiều người, nếu đi vào góc vắng hắn có hành động gì thì cùng lắm lão có sức lực tự bảo vệ mình. Cách nghĩ này khiến ông lão họ Trần lấy lại chút tự tin.

Mãi khi Tô Minh rời đi nơi đây còn sự rung động, thật lâu sau đám người mới từ từ tán đi. Cái tên Vương Đào lại lan rộng trong ngoại tông như cuồng phong. Các trưởng lão khác trong Thất Nguyệt tông sớm biết thân phận Tô Minh, chẳng qua không ai muốn đồn ra nên chuyện này mới bí ẩn như vậy.

Tô Minh tự lộ thân phận, vận dụng quyền lợi trưởng lão, những trưởng lão khác không muốn vì chút chuyện nhỏ trở ngại hắn. Dù sao từ xưa đến nay đại trưởng lão có bao nhiêu người thì trưởng lão cũng chỉ có bấy nhiêu, việc này chưa từng biến đổi từ xưa đến nay. Người thành trưởng lão đa số là đệ tử chân truyền của mười ba đại trưởng lão, cai quản tu sĩ mạch của mình, ví dụ như Lan Lam chính là chưởng giáo của mạch người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính.

Chỉ có tám năm trước thêm vào Tô Minh khiến số trưởng lão trong Thất Nguyệt tông lần đầu tiên con số mười ba đại trưởng lão xuất hiện mười bốn trưởng lão.

Việc này vốn sẽ xảy ra tranh chấp mãnh liệt trong Thất Nguyệt tông, nhưng quái dị là mỗi một trưởng lão đều nhận được tin từ sư phụ ngủ say của mình, đây là chuyện tất cả đại trưởng lão công nhận. Bao gồm người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàng vốn chấp chưởng Thất Nguyệt tông cũng không có gì phản đối, chuyện này được công nhận. Vậy là lần đầu tiên Tô Minh lộ ra thân phận trưởng lão biến thành chuyện nhỏ không đáng kể. Chuyện Tô Minh dẫn đi chấp sự, những người này hiểu và không quấy rầy, không muốn đắc tội hai trưởng lão Tô Minh, Lan Lam.

….. …. …. …. …..

Tô Minh xách Bối Khung hóa thành cầu vồng lao hướng ngọn núi, ông lão họ Trần đi theo sau lưng, ba người không lâu sau đi tới tầng thứ nhất thiên ngoại thiên đói diện nhà gỗ bên vách núi nơi Tô Minh cư ngụ tại tầng thứ năm thiên ngoại thiên.

Tô Minh nhấc chân giẫm mặt đất, thân hình khuếch tán hóa thành cái bóng che phủ Bối Khung, ông lão họ Trần lao lên trời, biến mất, khi xuất hiện ở tầng thứ năm thiên ngoại thiên, vẫn là đằng trước vách núi. Khi Bối Khung, ông lão họ Trần xuất hiện thì họ thấy Tô Minh khoanh chân, tĩnh tọa, cũng thấy Tô Minh mang họ đến giờ hóa thành cái bóng đi vào sau lưng hắn, chồng lên nhau. Tô Minh khoanh chân tĩnh tọa chậm rãi mở mắt ra.

Tô Minh mở mắt, giơ tay phải chỉ vào ông lão họ Trần, lão phát ra tiếng hét thê lương, người bị lửa bao phủ. Ngọn lửa rực cháy biến thành lò luyện đỏ rực to lớn bao phủ ông lão họ Trần. Tgiếng hét văng vẳng, nỗi lòng hoảng sợ khiến ông lão họ Trần trong hỏa lò kinh khủng hơn cả thể xác thống khổ. Trong một giây Tô Minh ra tay, ông lão họ Trần không có chút sức lực chống cự, dường như so với hắn thì lão giống đựa con nít khác biệt với người trưởng thành. Điều này làm ông lão họ Trần hoảng sợ, cùng đau đớn thể xác, tin hthần bị hành hạ song song.

Không chỉ có ông lão họ Trần sợ hãi, Bối Khung mặt trắng bệch nhìn hình ảnh này thì con ngơi co rút, bản năng định thụt lùi vài bước nhưng sau lưng lão là vực sâu, không thể lùi lại. Người Bối Khung run rẩy, mặt nặn nụ cười nịnh nọt.

– Vương trưởng lão có tu vi thông thiên, tiểu nhân đối với ngài…

Tô Minh lạnh nhạt nói:

– Lúc trước ta nghe ngươi nói đủ những lời này rồi.

Tô Minh đưa mắt nhìn Bối Khung.

Bối Khung căng thẳng:

– A!

Tô Minh bình tĩnh nói:

– Nói đi.

Bối Khung kêu gào:

– Ta… Ta thật sự không biết nói cái gì. Vương trưởng lão, ngàn sai, vạn sai đều là lỗi của ta. Ta không nên chào hàng đan dược giả với ngài, ta sai lầm rồi, thật sự đã sai…

Bối Khung lại quỳ xuống, lộ biểu tình cực kỳ hối hận.

– Nói cho ta biết, ta là ai?

Tô Minh biểu tình như thường, giơ tay phải lên chỉ hướng Bối Khung. Có gió đen xuất hiện cuốn lấy Bối Khung, xoay tít. Gió như lưỡi dao làm Bối Khung hú hét thảm thiết, thân thể có mấy vết thương mỏng manh, khi gió đen thỏi qua thì vết thương mục rữa. Cái bóng chết chóc bao phủ tâm hồn Bối Khung.

– Ta cho ngươi mười giây suy nghĩ, ngươi và ta không có mối thù truyền kiếp, ta không muốn sưu hồn làm tổn thương sinh mệnh của ngươi. Nhưng nếu ngươi cứng miệng thì…

Tô Minh biểu tình không lộ vui giận, chưa nói hết câu nhưng bên trong lộ ra âm trầm khiến Bối Khung cảm nhận rõ ràng.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

– Một.

– Hai.

Bối Khung ở trong gió đen, vẻ mặt rối rắm, hét càng thảm hơn, vết thương trên người ngày càng nhiều, máu văng tung tóe, gió đen dần có sắc tím.

– Ba.

– Ta thật sự không biết gì hết. Vương trưởng lão tha mạng, ngươi ngươi ngươi… Ngươi là Vương trưởng lão, ta chỉ biết ngươi là Vương trưởng lão…

– Sáu…

Tô Minh mặt không thay đổi, yên lặngn hìn gió đen, thanh âm như chuông tang gõ tin hthần Bối Khung.

– Bảy.

– Ta thật sự trông thấy ngươi không có bóng nên mới biến sắc mặt, ta không lừa ngươi, Vương trưởng lão hãy nghe ta giải thích đi, ta… Ta…

Bối Khung hét rầm lên, hơn phân nửa gió đen biến thành màu tím xoay tròn, đôi chân lão có vài nơi lộ ra xương trắng hếu.

– Chín.

Tô Minh mặt không biểu tình, giơ tay phải lên chộp hướng gió đen. Bối Khung hét thảm trong gió ngã người tới trước, đỉnh đầu hướng hắn. Tô Minh vươn tay phải chộp.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

– Mười.

Gió đen bùm một tiếng, Bối Khung lao hướng Tô Minh, mắt thấy sắp bị hắn chộp vào đỉnh đầu định sưu hồn.

Bối Khung dùng hết sức hét chói tai:

– Tô Minh, Tô Minh, ngươi là Tô Minh!!!

Chương 1382: Một Lần Đấu Pháp!

Con ngươi Tô Minh co rút, tay phải giơ lên ngừng giữa không trung, mắt sáng ngời nhìn Bối Khung, khóe môi cong lên nụ cười như có như không.

Bối Khung thấy nụ cười kia xong lòng run lên, tương đối với Tô Minh lạnh lùng thì lão sợ nhất vẻ mặt này của hắn, khiến lão không đoán ra lòng hắn nghĩ gì, không đoná ra bước tiếp theo hắn định làm những điều gì. Bối Khung tưởng tượng được Tô Minh chắc chắn sẽ hỏi tại sao lão biết tên của hắn, tại sao nhìn ra được bộ dạng bây giờ của hắn.

Tô Minh mỉm cười nói:

– Tô Minh, ngươi làm sao nhìn ra ta là Tô Minh?

Tô Minh không thủ nhận, mắt chợt lóe, áp lực hùng hồn bao phủ người Bối Khung.

Bối Khung do dự nhìn Tô Minh, cắn răng:

– Ta nói, ta nói… Là…

– Người… Vừa là Tô Minh nhưng cũng là tam hoàng tử của Cổ Táng quốc!

Tô Minh biểu tình như thường nhưng nghe xong lòng dậy sóng. Không ngờ Bối Khung biết nhiều như vậy, làm Tô Minh lặng im, mắt lóe tia sắc bén.

Bối Khung im lặng một lúc sau chậm rãi nói:

– Ba ngàn năm trước tam hoàng tử của Cổ Táng quốc rời khỏi hoàng đô đi vào chuyến du lịch sáu ngàn năm, hắn lạc lối trong du lịch, chìm đắm trong thời đại Tang Tương viễn cổ, lạc mất mình. Không chỉ có hắn lạc mất mình, bạn bè của hắn quen biết trong du lịch hễ ai có liên hệ với hắn thì sẽ vì bị liên lụy mà lạc lối. Ta thì dù tu vi không cao nhưng là hậu duệ của thiên sư Cổ Táng quốc, có được tuổi thọ dài hơn người thường rất nhiều, năm đó có tham gia vào số người lạc lối. Nhưng ta thức tỉnh nhanh hơn người khác, tỉnh dậy rồi phát hiện có lẽ vì huyết mạch của ta nên còn giữ lại ký ức lúc lạc lối, phát hiện những người lục tục tỉnh dậy vẫn mờ mịt, không có ký ức lúc lạc lối. Giống như là tĩnh tọa, hoảng hốt, có thể xem như một phần phân hồn, trong thế giới lạc lối bọn họ là bọn họ, trong Cổ Táng quốc bọn họ vẫn là bọn họ nhưng có điều khác đi.

Giọng Bối Khung khàn khàn ẩn chứa hồi ức, khi nhìn Tô Minh thì ánh mắt phức tạp.

Bối Khung cúi đầu, khẽ thở dài nói:

– Thế giới Tang Tương… Là giả.

Tô Minh im lặng, hồi lâu sau biểu tình không thay đổi, lạnh nhạt nói:

– Ngươi nói nhiều như vậy nhưng vẫn chưa đáp làm sao nhìn ra ta là Tô Minh.

Bối Khung cười khổ nói:

– Nếun hìn người bây giờ thi ta không thấy ra người chính là Tô Minh, là tam hoàng tử năm xưa, nhưng lúc trước người xuất hiện trước mặt ta không phải bản thể, là một lũ ảnh phân thân tu luyện Thất Mệnh thuật. Con người có thể có hình dạng khác nhau, nhưng ảnh thì như hồn của mỗi người, kích cỡ khác nhau dưới ánh nắng nhưng hiếm ai biết sắc đen trong cái bóng có thể bị người có lòng nhìn thấu chân thân. Chẳng qua không nhiều người hiểu thuật này, ta thì có huyết mạch thiên sư nên nhìn ra được khác biệt, cũng nhận ra thân phận của người.

Bối Khung có vẻ than thở, dường như hối hận nhìn ra thân phận Tô Minh.

Mắt Tô Minh chợt lóe, trong đầu hiện ra hình ảnh lúc Bối Khung thấy hắn thì rung động, khó tin, dường như mọi thứ giải thích thật hoàn mỹ.

– Ta đã nói ra hết sự thật mình biết rồi, hơn nữa mấy năm nay sau khi thức tỉnh ta suy ngẫm về việc năm đó người lạc lối có liên quan đến nhị hoàng tử, đại hoàng tử. Chắc là hai người kia liên hợp đẩy người vào lạc lối. Tam hoàng tử, người… Tỉnh lại đi. Mọi thứ trong Tang Tương là giả, đó không phải sự thật, không thật chút nào. Những người mà người đã gặp ở thế giới Tang Tương đèu có dấu vết trong Cổ Táng quốc này. Bọn họ mới là thật, họ trong Tang Tương chỉ là một lũ hồn lạc lối, là giả dối!

– Chỉ cần người tỉnh lại thì bọn họ lập tức tỉnh ngay, lập tức nhớ ra người. Ví dụ như Lan trưởng lão, nàng nằm trong số đó, ba ngàn năm trước đi ra ngoài rèn luyện gặp được người nhưng bây giờ nàng nghĩ đến không phải là ngươi, bởi vì ngươi chưa thức tỉnh. Tam hoàng tử, dù là vì chính ngươi hay vì bạn bè khác thì hãy tỉnh táo lại đi. Chỉ cần ngươi tỉnh là mọi người sẽ nhớ đến ngươi!

Ánh mắt Bối Khung nhìn Tô Minh có tia thương hại, nhỏ giọng nói:

– Ta không biết sau này ngươi gặp chuyện gì trong thế giới Tang Tương, nhưng dù người thế giới kia đã chết, chỉ cần ngươi tỉnh lại thì sẽ phát hiện thì ra họ vẫn luôn bên cạnh ngươi.

Bối Khung ngẩng đầu, cố chấp nhìn Tô Minh:

– Ta nói xong rồi, nếu người không tin thì cứ sư hồn ta đi, Bối Khung ta cả đời nói dối rất nhiều nhưng chỉ có lần này là ta nói thật!

Tô Minh im lặng, người ngoài không thấy trong lòng hắn dậy sóng suy nghĩ như thế nào. Tô Minh ngẩng đầu lên, không nhìn Bối Khung trước mặt mình mà nhìn trên bầu trời phía xa, nhìn trời xanh mây mù, nhìn mặt trời giữa áng mây trắng. Mọi thứ thật chân thực, đưa mắt nhìn chân trời như không có tgận cùng, chỉ có vệt dài nối liền mặt đất với bầu trời. Tô Minh nhìn nhìn, giơ tay phải lên, Bối Khung chưa kịp phản ứng đã bị ấn vào đỉnh đầu. Tô Minh tản ra tu vi bao phủ toàn thân Bối Khung, dọc theo ý thức chui vào óc lão, sưu tầm chuyện quá khứ trong ký ức.

Tô Minh thấy nhiều thứ trong ký ức, mãi khi thấy hình ảnh mà lúc trước Bối Khung đã nói không phải lời nói dối.

Người Bối Khung run rẩy, loại sưu hồn này tổn thương rất lớn với một người, nhưng mắt lão lộ ra cố chấp, dường như hiểu nếu không thể tránh thoát, nếu vận mệnh đã sắp đặt lần gặp này vậy cứ để Tô Minh thức tỉnh đi, để hắn biết cái gì là thật, là giả.

Mãi mười lăm phút sau, Tô Minh nhẹ đặt tay phải xuống. Tô Minh không thấy dấu vết ký ức của Bối Khung bị bóp méo, mọi thứ dường như là trải qua chân thật.

Mặt Bối Khung trắng bệch, người có vẻ rất suy yếu nhìn Tô Minh, lên tiếng:

– Tam hoàng tử…

Tô Minh lạnh nhạt nói:

– Ngươi có thể đi.

Tô Minh nhắm mắt lại, vung tay phải lên, gió đen biến nhu hòa cuốn người Bối Khung xuyên qua tầng tầng thiên ngoại thiên, đưa vào tầng thứ nhất Thất Nguyệt tông.

Khi người Bối Khung xuất hiện ở tầng thứ nhất thiên ngoại thiên thì gió bên cạnh lão tan biến, nhưng lão không đi ngay mà đứng đó, ngẩng đầu nhìn ngọn núi trong dãy núi Tô Minh ở. Mặc dù Bối Khung chỉ trông thấy tầng thứ nhất, nhưng như mơ hồ thấy bóng dáng Tô Minh một mình ngồi trên ngọn núi tầng thứ năm thiên ngoại thiên bóng chồng. Bối Khung nhìn nhìn, khẽ thở dài.

– Thì ra… Không phải đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử có bao nhiêu cường đại đè ép không cho ngươi thức tỉnh mà vì… Ngươi không muốn tỉnh, trầm mê trong thế giới Tang Tương, thà trầm luân cửu địa chứ không muốn tin tưởng cửu thiên.

Bối Khung lắc đầu, dường như biến già nua nhiều, xoay người đi xa. Cái bóng Bối Khung bị kéo dài, cái bóng trông tang thương như mơ hồ thấy có hình dạng áo tơi, đội mũ đang biến nhạt đi, cho đến khi có một tầng bóng chồng giờ đang từ từ tan biến. Bối Khung không hề hay biết.

….. …. …. …. …..

Trên ngọn núi, Tô Minh nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi lặng yên. Phương xa bầu trời biến hoàng hôn, bên ngoài gian nhà hắn ở có một nữ nhân. Đó là Lan Lam, tám năm nay lần đầu tiên cô xuất hiện ở đây, đứng bên cạnh Tô Minh nhìn hoàng hôn phương xa. Thật lâu sau Lan Lam cúi đầu nhìn Tô Minh nhắm mắt, không lên tiếng, xoay người đi.

Khi màn đêm buông xuống, trời sao lấp lánh, đêm vắng lặng, Tô Minh mở mắt ra.

Trong mắt Tô Minh bình tĩnh nhưng đáy mắt đọng lại cố chấp khiến người chăm chú nhìn, cố chấp như ngọn lửa có thể đốt cháy trời đất, đốt lên trời đêm.

Tô Minh chậm rãi nói:

– Ký ức của lão không có dấu hiệu bị bóp méo chứng minh ký ức là thật, nhưng ký ức chân thực không đại biểu đó là sự thật!

Mắt Tô Minh lóe tia cố chấp, sắc bén:

– Bởi vì ký ức của ta cũng chẳng có vẻ gì bị bóp méo. Nếu lão là thật thì ta cũng là thật, nhưng phải có một là giả.

– Hơn nữa lão lộ ra sơ hở lớn nhất. Chính sơ hở này khiến ngôn từ của lão hoàn mỹ nhưng có sai sót. Lão nên gọi ta là Mặc Tô mà không phải… Tô Minh! Dù sao lúc ta ở Phong Quyến bộ lạc lấy tên Mặc Tô, sau này rời đi không còn gặp lại lão nữa, lúc trước xem xét ký ức, hình ảnh cuối cùng ở thế giới Tang Tương cũng là tại Phong Quyến bộ lạc!

Mắt Tô Minh lóe tia sáng kỳ lạ.

Khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười đầy ẩn ý:

– Lão nên gọi ta là… Tô Minh.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

– Huyền Táng, đây là thế giới của ngươi hay của ta, việc này trong lòng hai ta biết rõ ràng. Ý chí của ta không dễ bị ngươi sửa đổi đâu, đây chỉ là một lần đấu pháp giữa ngươi và ta!

Trong trời đêm bỗng vang tiếng sét, không thấy mây đen ẩn trong đêm tối dần ngưng tụ lại, đêm, có mưa rơi. Mới đầu mưa không lớn nhưng chớp mắt như đổ ập xuống, màn mưa bao phủ dãy núi, mặt đất, bao trùm Thất Nguyệt tông. Nhưng đó chỉ là ở tầng thứ nhất, Tô Minh ở tầng thứ năm thiên ngoại thiên nhìn thấy mưa lại không cảm nhận được nó.

Chương 1383: Nhị trọng Đạo Thần

Tô Minh không nhìn mưa mà là một bóng người ngày càng xa đi trong mưa, bóng người tang thương, mặc áo tơi, đội mũ, như người đưa đò, cũng giống sư phụ trong ký ức của hắn. Một chớp mắt tia chớp xẹt qua chiếu sáng mặt đất, bóng dáng trong mắt Tô Minh khựng lại, từ từ ngoái đầu nhìn hướng hắn. Khi Tô Minh muốn nhìn rõ hình dạng thì tia chớp xẹt qua, bóng dáng kia tan biến.

Tô Minh nhắm mắt nhưng con mắt thứ ba lại mở, Đạo Thần ở bên trong không nhắm mắt lại. Tia sáng hiểu ra ngày càng mãnh liệt cho đến khi khóe môi Đạo Thần trong con mắt thứ ba nở nụ cười.

Tô Minh… Ngộ rồi!

Trong thế giới thật giả này, lần đầu tiên Tô Minh hiểu ra, khiến hắn cố chấp, càng quyết đoán hơn, tinh thần bình tĩnh, trong lần đấu pháp trực tiếp đầu tiên với Huyền Táng, Đạo Thần của Tô Minh dần có bóng chồng. Cùng với Đạo Thần bóng chồng, ngoài trời mưa rơi lớn hơn, màn mưa che đậy hết thảy, dường như bao gồm tầng thứ năm thiên ngoại thiên cũng bị mưa bụi mông lung che đậy. Trông thấy được nhưng không cảm nhận tới, tựa như cách trở từng giới với thế giới.

Trong con mắt thứ ba của Tô Minh, bóng chồng Đạo Thần ngày càng mảnh liệt. Trời giáng sét, sấm đánh chấn động khung trời, tia chớp xẹt qua chiếu sáng tám hướng. Đạo Thần trong con mắt thứ ba của Tô Minh càng có cảm giác bóng chồng mãnh liệt hơn. Nhưng hình như vẫn thiếu cái gì đó, bóng chồng như có hai Đạo Thần nhưng khó tách ra, không thể nào thật sự biến thành Đạo Thần.

– Cuộc đời Tô Minh ta tìm chân hỏi đạo, đi con đường này, bỏ trường sinh lại sau lưng, thần thông chỉ là phụ thuộc, tìm kiếm bản ý mới là đạo ta muốn tìm. Tìm một giải thích nghi hoặc, tìm một hiểu ra, tìm một cuộc vấn đạo thuộc về Tô Minh ta! Đạo này là ta truy cầu, con đường này là hướng của ta. Hiểu ra thiên địa biến hóa, hiểu ra luân hồi biến thiên, một đường đi tới, kiên trì tín niệm của mình, đây là con đường cầu tâm.

– Tựa như cơn mưa này, ta ở thiên ngoại thiên nhìn nhưng nếu muốn thì…

Mắt Tô Minh chợt lóe, giơ tay phải chộp hướng dưới núi, sấm đánh ầm ầm. Khi Tô Minh rụt tay phải lại, trong bàn tay có giọt nước. Giọt nước dọc theo kẽ tay rơi xuống, hóa thành nụ cười bên môi Tô Minh. Nụ cười ngày càngl na rộng cho đến khi Tô Minh ngửa đầu cười to, Đạo Thần trong con mắt thứ ba trên trán… Trong khoảnh khắc này từ một tách thành hai!

Đây là chồng đến cực độ thì xuất hiện Đạo Thần thứ hai.

Khi Đạo Thần thứ hai xuất hiện, tu vi của Tô Minh bỗng đột phá, từ nhất trọng Đạo Thần bước vào cảnh giới nhị trognj Đạo Thần. Tóc Tô Minh bay lên, quần áo phấp phới, ngoài trời mưa rơi quá lớn, sấm chớp đì đùng.

Mưa này đến thật hay, thật diệu.

Nó đến khiến Tô Minh hiểu ra trong phút chốc thăng hoa, trong thăng hoa có thể tự lần mò đạo của mình, khiến tu vi của Tô Minh bùng phát trong cơ thể, từ nhất trọng Đạo Thần đột phá đến nhị trọng Đạo Thần. Nếu Tô Minh lại bước tiếp một bước thì sẽ có biến đổi hoàn toàn khác, bước vào hàng đạo tiên cảnh trong toàn Cổ Táng quốc không bao nhiêu cường giả có được.

– Huyền Táng, ta vững tin thế giới của ta thật sự tồn tại, ta vững tin mình là Tô Minh chứ không phải là tam hoàng tử gì, không phải là… Ngươi! Huyền Táng, cuộc đấu pháp đoạt xá này ngươi xuất chiêu, ta trả lại, rồi sẽ có một lần là Tô Minh ta ra tay, ngươi cũng sẽ trầm luân trong thế giới, nhìn xem ngươi và ta là ai thức tỉnh trước! Mỗi lần ngươi và ta đấu pháp sẽ làm ta càng lớn mạnh!

Mặt Tô Minh dữ tợn, vung tay áo, tóc chợt biến thành máu tím, màu không thuộc về Vương Đào mà là của Tô Minh. Tô Minh đứng bật dậy, màn mưa quanh hắn bởi vì nhuộm màu của bóng đêm, nhuộm ý của Tô Minh mà trở thành đỏ, như thành biển đỏ.

Huyết hải dậy sóng gầm gừ, Tô Minh đứng bên vách núi, bên dưới là vực sâu, là Huyền Táng. Tóc dài bị gió thổi rối nhưng không thể loạn lòng hắn.

Tô Minh giơ tay trái lên, có một đoàn lửa vĩnh viễn bất diệt bay lên khỏi lòng bàn tay, đoàn lửa đốt cháy này do ý thức của Tô Minh biến thành, lửa bất diệt như sự cố chấp của hắn vĩnh viễn không tắt. ưlả lấp lánh là ký ức của Tô Minh, trong mưa gió, trên vách núi này, khi xung quanh biến thành huyết hải cuồn cuộn, Tô Minh cúi đầu nhìn lửa trong tay, ánh mắt không còn sắc bén mà dịu dàng.

Tô Minh ở trong lửa dường như thấy Tam Hoang, thấy bốn chân giới, thấy ba sư huynh, thấy A Công, thấy Thương Lan, Vũ Huyên, Hứa Tuệ, có nhiều khuôn mặt mỉm cười và cả… Hạc trọc lông. Ở đó có Ô Sơn, có Cửu Phong, có những điều quý giá với Tô Minh, hắn có thể trả giá tất cả vì nó, ở đấy có lực lượng cho Tô Minh giữ vững bản tâm, tiếp tục đi tới, cũng là… Nghịch lân của hắn.

Hồi lâu sau Tô Minh nhẹ co lại tay trái, nắm ký ức thần thức hóa thành lửa vào lòng bàn tay. Tô Minh ngẩng đầu nhìn màn mưa trên bầu trời, nhìn tia chớp xẹt qua, ánh mắt tỉnh táo.

Tô Minh bình tĩnh nói:

– Ta là Tô Minh.

Đột nhiên trên tầng thứ tư thiên ngoại thiên, trong tia chớp đì đùng xuất hiện nhiều ấn ký phù văn, dấy lên từng tiếng rít gào lấn át cả tiếng sấm, khiến người Huyền Táng chú ý. Những ấn ký phù văn này ở giữa không trung hợp thành la bàn phù văn to lớn từ bất cứ tầng thiên ngoại thiên nào cũng trông thấy được.

La bàn do vô số phù văn tổ thành ầm ầm chuyển động, một bóng người từ ngọn núi phía xa cất bước đi tới, đạp trên la bàn hóa thành một thanh niên. Mặc áo trắng, mắt như ánh sao, tóc dài tung bay cực kỳ tuấn tú, chính là Diệp Long.

– Diệp Long, khiêu chiến trận Đạo Thần hàng ảnh, trận thứ bảy, xin sư phụ cho phép!

Diệp Long chắp tay cúi gập đầu hướng ngọn núi mình đến, thanh âm trong trẻo văng vẳng trong đêm mưa, chấn động đến năm tầng thiên ngoại thiên. Rất nhiều đệ tử Thất Nguyệt tông tĩnh tọa trong đêm mưa lập tức mở mắt ra.

Từng ánh mắt chăm chú nhìn, đám người lục tục đi ra, trên bầu trời tia chớp xẹt qua chiếu sáng tám phương, chiếu sáng la bàn do vô số phù văn tổ thành, hiện rõ Diệp Long đứng trên nó trước mắt mọi người.

Một thanh âm trầm thấp vang lên:

– Chuẩn!

Khoảnh khắc thanh âm vang lên, dường như tia chớp cũng run lên, không dám xuất hiện, sấm sét sợ hãi không dám lên tiếng, dường như mưa rơi dao động, trong mỗi giọt mưa hiện ra bóng dáng người đàn ông mặc áo đỏ.

Khi thanh âm vang lên, Tô Minh ngẩng đầu nhìn hướng tầng thứ sáu thiên ngoại thiên, nơi đó là thế giới thuộc về người đàn ông trung niên áo đỏ, chỉ có vài kỷ nguyên của Thất Nguyệt tông, đại trưởng lão chấp chưởng tông môn mới có được chí bảo của Thất Nguyệt tông.

Khi giọng người đàn ông trung niên áo đỏ dứt hồi âm thì tia chớp mới dám lấp lánh, sấm sét mớia dám gầm rống, nước mưa mới có gan rơi xuống đất. Diệp Long đứng trên la bàn do vô số phù văn tổ thành bềnh bồng giữa không trung đứng dậy, ngửa đầu khẽ quát.

– Trận thứ bảy!

Thanh âm văng vẳng, la bàn do vô số phù văn tổ thành dưới chân ầm ầm chuyển động, phù văn không ngừng mà xoay tròn lấp lánh. Bên trên đầu Diệp Long xuất hiện la bàn thứ hai rồi thứ ba. Ba cái la bàn một cái lớn hơn một cái, theo Diệp Long lắc người, y xuất hiện trên la bàn thứ ba. Diệp Long giơ đôi tay lên ấn vào la bàn, ba cái la bàn cùng phát ra lực hút khắp bốn phía rồi ngưng tụ vào người y. Mặt Diệp Long vặn vẹo nổi gân xanh, gầm gừ.

Trận Đạo Thần hàng ảnh có ba mươi trận, trận thứ nhất xuất hiện một la bàn, trận thứ ba xuất hiện hai cái, đến trận thứ bảy sẽ có bốn la bàn. Mỗi hai tầng có thêm một la bàn, bây giờ Diệp Long gầm rống, trên đầu y xuất hiện la bàn thứ bốn.

Đây là một la bàn khổng lồ do nước mưa hợp thành phù lục, lại do phù lục tổ thành bềnh bồng trên ba la bàn, dường như dung hợp cùng tia chớp khiến la bàn tỏa ra tia điện. Điều Diệp Long cần làm là cuối cùng đứng trên la bàn thứ bốn, biểu thị y thành công xông qua trận thứ bảy.

Mọi người chăm chú nhìn, trong sấm sét, tia chớp chói mắt lóe lên, tiếng gào thét của Diệp Long trở thành thanh âm duy nhất trong Thất Nguyệt tông. Diệp Long run rẩy chậm rãi đứng dậy, xuyên qua la bàn bên trên, run rẩy đứng trên la bàn thứ bốn. Diệp Long thành công xông qua trận thứ bảy

Chương 1384: Trận Đạo Thần hàng ảnh [1]

Khi Tô Minh ngẩng đầu lên thì mắt lóe tia sáng, bên ngoài mưa rơi ầm ầm, sấm sét chớp lóe chiếu sáng mọi thứ rồi trở về bóng đêm. Tô Minh ở trong tai chớp lấp lánh như đặt mình trong hắc ám và quang minh, chậm rãi đứng dậy. Vạt áo phấp phới, tóc tím tung bay. Tô Minh đứng trên vách núi, sấm sét tăng mạnh tiếng hơn, tia chớp giao nhau khiến thế giới không ngừng giao hoán giữa đêm và ngày, nhanh chóng biến đổi, minh và ám như chồng lên nhau.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

– Như ngươi mong muốn.

Thanh âm vang vọng trong tầng thứ năm thiên ngoại thiên truyền vào tầng thứ tư làm mọi người chú ý. Diệp Long vụt ngẩng đầu, mắt lộ ánh sáng chưa từng có.

Thanh âm này không ngừng vang vọng truyền vào tầng thứ ba, tầng thứ hai, quanh quẩn tại tầng thứ nhất. Khi thanh âm vang vọng, sấm sét dường như không thể lấn át, biến yếu đi, tia chớp không thể lấp lóe nữa, dường như đông lại. Ánh mắt mọi người tập trung vào bầu trời, Tô Minh vung tay áo đạp bước xuống hư không dưới vách núi. Một bước đi ra ngọn núi, một bước đi vào tầng thứ tư, một bước đạp trên la bàn to lớn, đứng ở bên cạnh Diệp Long.

Trong khoảnh khắc này tất cả ánh mắt Thất Nguyệt tông nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

– Hắn chính là Vương Đào?

– Vương Đào, chính là Vương Đào, nghe nói chưa? Người này không phải là đệ tử bình thường, hắn… Hắn là một trong trưởng lão!

– Trưởng lão, không thể nào.

– Ha ha ha ha ha ha! Nhưng không biết vị trưởng lão này có thể xông qua vài trận, nếu không thể vượt qua ba, năm trận thì đúng là trò cười.

Tiếng xì xầm vang trong đêm mưa Thất Nguyệt tông, đặc biệt là đệ tử ngoại môn tầng thứ nhất là chú ý nhiều nhất. Dù sao chuyện mới xảy ra ở ngoại môn cả đám đèu biết rồi, họ cực kỳ tò mò về Tô Minh.

Còn đệ tử Thất Nguyệt tông ở tầng thứ hai, ba thì không nhiều người biết Tô Minh là trưởng lão, giờ nghe thấy ai nấy kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tô Minh đầy khinh thường.

Dù không biết tại sao Tô Minh trở thành trưởng lão nhưng trong Cổ Táng quốc này cuối cùng mọi thứ phải xem tu vi của mình. Nếu tu vi không cao thì dù thân phận có tôn quý hơn chỉ có được người ta khách sáo, kính sợ bề ngoài chứ không kéo dài được, như bèo không căn, chỉ cần có một cơ hội là sẽ bị diệt ngay. Chỉ có tu vi cường đại xứng đôi với thân phận mới có thể kéo dài hoài, chân chính đạt được tôn trọng. Ánh mắt khinh miệt trừ tầng thứ hai, ba ra còn có tầng thứ tư. Chẳng qua ở tầng thứ tư đa số là lạnh lùng, tràop húng như nhìn tên hề.

– Thật muốn biết Vương Đào tám năm qua không dám lộ mặt này rốt cuộc có bản lĩnh gì.

– Ta hơi khâm phục Diệp Long, còn Vương Đào thì… Ha ha ha ha ha ha! Nhìn rồi biết.

– Người nhát như chuột có gì mà xem? Hừ, cư ngụ ở tầng thứ năm thiên ngoại thiên, xem ra đám đệ tử ngoại tông đồn đãi người này là trưởng lão cũng có điểm đáng tin.

– Trưởng lão? Hắn dựa vào cái gì là trưởng lão?

Thần niệm quanh quẩn ở tầng thứ tư, người tu luyện tại đây nhìn Tô Minh thì biểu tình khác nhau nhưng đa số lạnh lùng.

– Các vị đồng tông mạch thứ ba, sau này các ngươi thấy Vương Đào lập tức phải bái lạy, cung kính gọi hắn là sư thúc!

Trong tầng thứ tư vang tiếng cười châm chọc, ngọn núi Tô Minh từng ở, ngọn núi ảnh chiếu tầng thứ tư thiên ngoại thiên, những đệ tử Thất Nguyệt tông tu luyện giờ ai nấy sắc mặt âm trầm. Tô Minh ở trong ngọn núi kia tám năm qua chính là mạch thứ ba, bây giờ trên ngọn núi mạch thứ ba tầng thứ tư thiên ngoại thiên đa số ở đệ tử có bối phạn nhỏ hơn Tô Minh một bậc, bọn họ nhíu mày, biểu tình âm trầm, bên tai nghe mạch sơn phong khác cười nhạo làm họ cảm thấy mất mặt.

– Đại sư tỷ, Vương Đào này… Hắn…

– Chết tiệt, hắn cần gì tranh cường mặt mũi? Nếu đã tránh né tám năm thì cứ tiếp tục núp đi, mất mặt quá, làm chúng ta ở trong tông môn bị người ta cười chê!

Dù sao là đệ tử mạch thứ ba, bọn họ biết chuyện nhiều hơn người ta một chút, ví dụ như thân phận của Tô Minh. Chẳng qua mấy năm nay bọn họ không muốn nói r,a nhưng hôm nay không thể không đối diện vấn đề này.

– Để hắn biết Thực lực của mình cũng tốt, vậy thì ngày sau gặp mặt không lôi ra cái giá trưởng bối được.

– Sỉ nhục, đây là sỉ nhục của mạch thứ ba chúng ta!

Trong mạch thứ ba tầng thứ tư thiên ngoại thiên, một nữ nhân tuổi độ đôi mươi nhíu mày, lạnh nhạt nói:

– Đủ rồi, hắn còn chưa xông qua, chờ xông qua rồi các ngươi thấy nhục cũng không muộn!

Thanh âm quanh quẩn làm người mạch thứ ba im lặng, nữ nhân này là sư tỷ của họ, cũng là đồ đệ của Lan Lam.

Bốn phía xì xầm, trên la bàn, Diệp Long nhìn chằm chằm Tô Minh, mắt lộ ra chiến ý mãnh liệt. Năm đó trong rèn luyện, Diệp Long đứng dưới núi huyết nguyệt Tô Minh ngồi vẫn không bước ra một bước, nó trở thành niệm trong lòng y. Niệm quấy nhiễu Diệp Long, là nhân tám năm nay y không ngừng dùng trận Đạo Thần hàng ảnh để chứng minh chính mình, là quả y khiêu chiến hắn. Nhưng tám năm qua Tô Minh không có hồi âm, khiến Diệp Long càng cố chấp hơn.

Giờ phút này, Diệp Long rốt cuộc thấy Tô Minh, rốt cuộc khiến hắn không thể tránh né nữa, có một lần đối mặt, lần đối mặt đầu tiên giữa hai người trong tám năm nay.

Diệp Long cười to bảo:

– Tám năm, ta đã thành công khiêu chiến bảy trân, Vương Đào, hôm nay Diệp ta muốn nhìn xem năm dó ngươi ở trong rèn luyện được gọi là đại sư huynh có thể khiêu chiến mất trận!

Diệp Long hóa thành cầu vồng trở lại núi của mình, đứng đó, xoay người, mắt sáng ngời nhìn Tô Minh.

Diệp Long vừa dứt lời, bốn tầng thiên ngoại thiên Thất Nguyệt tông ngừng tiếng ồn ào, nhưng rồi lại vang lên thanh âm náo nhiệt hơn.

– Ta nhớ ra rồi, Vương Đào năm đó trong rèn luyện vowjt qua mọi người, nghe nói có một trăm bốn mươi cái linh bài.

– Ha ha ha ha ha ha! Đến bây giờ ngươi mới nghĩ ra sao? Không sai, chính là người này! Nhưng chỉ là một thoáng vụt qua thôi.

Trong tiếng xì xầm, Tô Minh đứng trên la bàn, nhìn khối la bàn thứ bốn dưới chân nhanh chóng tan biến, theo đó là la bàn thứ ba, hai hóa thành hư ảo. Tô Minh đạp trên la bàn thứ nhất nằm dưới chót.

Tô Minh đơn giản nói:

– Vương Đào, khiêu chiến trận Đạo Thần hàng ảnh.

Thanh âm văng vẳng, Tô Minh nghe thấy nhiều tiếng cười nhạo.

Từ tầng thứ sáu thiên ngoại thiên, chậm rãi vang thanh âm:

– Chuẩn!

Thanh âm này thuộc về người đàn ông trung niên áo đỏ Đạo Hàn. Diệp Long khiêu chiến trận pháp cần gã chuẩn, vì y là đệ tử của gã, nếu là người ngoài thì không có tư cách khiến gã mở miệng. Tô Minh thì dù gì cũng là trưởng lão, trưởng lão đến khiêu chiến trận Đạo Thần hàng ảnh, chỉ có chưởng giáo Thất Nguyệt tông hiện nay mới có tư cách chấp thuận.

Đệ tử Thất Nguyệt tông có lẽ trừ người ngoại môn tầng thứ nhất không hiểu rõ đạo lý này, nhưng đệ tử tầng hai, ba, bốn đều biết. Giờ phút này, tất cả chìm trong im lặng, tin đồn Tô Minh là trưởng lão dường như vô hình được chứng thực. Dù im lặng nhưng ánh mắt đa số đệ tử Thất Nguyệt tông nhìn Tô Minh đầy khinh thường, châm chọc, chỉ có số ít đệ tử ngoại môn Thất Nguyệt tông tầng thứ nhất là chứa kích động, mong chờ.

Tô Minh đứng trên la bàn, cúi đầu nhìn la bàn do vô số phù văn tổ thành dưới thân, hắn nghĩ tới Hạc trọc lông.

Tô Minh thầm nghĩ:

– Nếu Hạc trọc lông có mặt ở đây chắc chắn sẽ đặt ván cược, biểu tình kích động, hưng phấn chờ đợi tin lành.

Tô Minh mỉm cười, lắc đầu, chậm rãi giơ chân phải lên mạnh giẫm xuống la bàn.

Tiếng nổ vang vọng. La bàn do vô số phù văn tổ thành bắt đầu xoay tròn, nhữngp hù văn toát ra áp lực cường đại ngưng tụ hướng Tô Minh.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

– Im lặng tám năm, cũng nên lộ ra tu vi, nếu không thì cứ hay bị người kêu tên, không được tốt lắm.

Tô Minh không thèmn hìn áp lực lập tức ngưng tụ quanh thân, giơ chân phải lên mạnh giẫm la bàn do vô số phù văn tổ thành một cước nữa.

Bùm một tiếng, uy nhiếp ngưng tụ hướng Tô Minh trong phút chốc tan vỡ, la bàn do vô số phù văn tổ thành xoay tròn vỡ thành nhiều khối, vô số phù văn dạt ra, dường như không thể chịu đựng lực lượng một cước của Tô Minh.

Tô Minh chậm rãi nói:

– Trận thứ hai.

Những phù văn tứ tán lập tức ngưng tụ, lần nữa hợp thành một la bàn, xoay tròn. Tô Minh lại giơ chân giẫm nhẹ.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong ánh mắt giật mình của đệ tử Thất Nguyệt tông, la bàn do vô số phù văn tổ thành lại tan vỡ, các mảnh nhỏ văng ra tám hướng, dường như những uy nhiếp này, lực lượng trận pháp không chịu nổi một kích trước Tô Minh.

Tô Minh bềnh bồng giữa không trung, lạnh nhạt nói:

– Trận thứ ba.

Lời nói vang lên, bên dưới tầng thứ nhất thiên ngoại thiên ngoại, các đệ tử ngoại môn mong chờ, kích động phát ra tiếng reo hò. Đệ tử nội tông tầng thứ hai trợn mắt há hốc mồm, bọn họ rõ ràng trận thứ nhất và thứ hai cường đại, dù không quá khó nhưng Tô Minh chỉ đơn giản đạp mấy cái mà đã xông qua làm họ rất khó tin.

Chương 1385: Trận Đạo Thần hàng ảnh [2]

Tương đối với đệ tử nội tông tầng thứ hai thiên ngoại thiên thì đệ tử Thất Nguyệt tông tầng thứ ba dù cũng giật mình nhưng xem như vẻ mặt bình tĩnh. Dù sao trận thứ nhất, thứ hai tuy họ không thể nhẹ nhàng xông qua nhưng không tính khó. Biểu tình châm chọc lại tan biến hơn phân nửa, lộ vẻ nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Minh. Hành động phá trận của Tô Minh đã chấn nhiếp bọn họ.

Chỉ những người ở tầng thứ tư là vẫn châm chọc.

– Cái này có là gì, không phải chúng ta không làm được, chẳng qua không cần thiết thôi.

– Cái này rõ ràng là không đủ sức nên muốn dùng cách này lấy lại mặt mũi!

– Ha ha ha ha ha ha! Ba trận đầu không là gì, chờ đến trận thứ năm thì trận pháp mới lộ ra uy lực, không biết người này có cơ hội thấy không.

Chẳng những là bọn họ, Diệp Long biểu tình như thường, không vì Tô Minh xông qua hai trận mà biến sắc mặt. Diệp Long chưa từng xem thường Tô Minh, y đoán hắn có thể vượt qua trận thứ năm, nhưng đến thứ sáu, bảy thì sẽ có khó khăn. Tuy nhiên, bọn họ lại biến sắc mặt.

Dưới thân Tô Minh ngưng tụ la bàn, khi nó hoàn chỉnh thì trên đầu hắn xuất hiện nhiềug phù văn hợp thành la bàn khổng lồ. Khoảnh khắc xuất hiện trận thứ ba, bóng dáng Tô Minh đứng trên la bàn thứ hai vẫn giơ chân nhẹ đạp xuống. Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng, át qua sấm sét, tia chớp không xuất hiện nữa. La bàn do vô số phù văn tổ thành dưới chân Tô Minh lại tan vỡ, cùng tan vỡ còn có la bàn bên dưới. Hai la bàn vỡ tan hình thành ánh sáng rực rỡ khiến đệ tử tầng thứ bốn thiên ngoại thiên con ngươi co rút. Trong đệ tử tầng thứ ba có một số người đứng dậy, đi tới bên vách núi, rung động nhìn. Còn đệ tử tầng thứ hai thì xôn xao lên. Càng đừng nói đến đệ tử ngoại môn tầng thứ nhất, tiếng kinh kêu ù vang.

Trận thứ nhất cùng trận thứ hai tan vỡ chưa đủ để nói lên vấn đề, dù sao hai trận này có cực hạn, chỉ cần có lực lượng vượt qua cực hạn là làm được điều đó. Ví dụ như cực hạn là mười, vậy dùng lực lượng mười một là sẽ khiến trận pháp nổ tung, tương tự, lực lượng một vạn thì cũng tan vỡ như vậy. Bởi thế tu sĩ bình thường không nhận ra mạnh yếu, nhưng trận pháp tăng lên thì cực hạn không ngừng mở rộng, ví dụ như trận thứ ba là lực lượng gấp mười lần trận thứ ba. Vậy mà Tô Minh vẫn biểu tình bình thường đạp bước giẫm nát.

Hình ảnh này đủ khiến nhiều người rung động.

Đã định trước đêm mưa này chỉ mới mở màn rung động, ánh mắt nhiều tu sĩ tập trung vào Tô Minh, hắn lạnh nhạt nói, thanh âm vang bên tai mỗi một tu sĩ.

– Trận thứ bốn.

Thanh âm phát ra, trận pháp rít gào chói tai, hai la bàn do vô số phù văn tổ thành tan vỡ lại ngưng tụ dưới chân Tô Minh. Phù văn cùng chuyển động phát ra từng đợt uy nhiếp cường đại, như thiên uy buông xuống, dường như có bàn tay to vô hình xuất hiện từ hư vô chộp hướng Tô Minh.

Tô Minh biểu tình như cũ, không hề thay đổi, khi nói đến trận thứ tư thì chân phải đạp xuống, tiếng nổ lại vang vọng trong trời đất. La bàn do vô số phù văn tổ thành dưới chân Tô Minh vỡ tan, trong tiếng nổ còn có la bàn thứ cũng thành nhiều mảnh vụn. Giống như đây không phải trận thứ bốn mà vẫn là trận thứ nhất, rung động tinh thần người đứng xem. Không chờ bọn họ reo lên thì Tô Minh lắc người bềnh bồng giữa không trung, vạt áo tugn bay, tóc tím phất phới nhìn như rối loạn, sấm sét sau lưng, tia chớp giao nhau ảnh chiếu thân hình hắn rõ ràng.

– Trận thứ năm!

Lời thốt ra, sấm sét làm nền, tia chớp phải tránh đi, nước mưa ngừng lại. Dưới chân Tô Minh xuất hiện la bàn thứ ba, kích cỡ cực lớn, khi ngưng tụ thì hai la bàn tan vỡ dưới chân hắn cũng hiện ra. Ba la bàn bềnh bồng, mọi ánh mắt tập trung vào Tô Minh. Diệp Long ở phía xa mặt trắng bệch, y nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Diệp Long không ngờ Tô Minh có thể nhẹ nhàng một hơi vượt qua bốn trận.

Diệp Long có thể nghĩ ra Tô Minh vượt qua bốn trận nhưng không ngờ sẽ đơn giản như vậy, đơn giản đến mức y cảm thấy tám năm này điều mình đã làm thành trò cười. Làm Diệp Long cảm thấy mỗi lần buông tiếng khiêu chiến trở thành cuộc trào phúng.

Tu sĩ ở tầng thứ tư thiên ngoại thiên không còn ai châm chọc, tập trung tinh thần nhìn Tô Minh, không ai châm chọc những người núi mạch thứ ba nữa, vì bọn họ đã bị cách Tô Minh xông quan chấn động tinh thần.

Trong tầng thứ ba, hơn một nửa người đứng bên vách núi tập trung nhìn vào Tô Minh, còn tầng thứ hai thì gần như mọi người đều nhìn, không cần nói đến đệ tử ngoại môn thiên ngoại thiên tầng thứ nhất.

– Chỉ là bốn trận đầu, đến trận thứ năm, thứ sáu để ta xem hắn có thể nhẹ nhàng như vậy không!

– Đúng vậy. Chúng ta có ai không vượt qua bảy tầng trở lên? Đặc biệt là Phi Phong đại sư huynh mạch thứ nhất là đệ nhất trong đám chúng ta, đã vượt qua mười chín tầng!

– Trừ Phi Phong sư huynh ra,Trần sư huynh mạch thứ hai cũng xông qua mười bảy tầng!

– Đúng vậy. Còn có Nguyệt Yên sư tỷ mạch thứ ba, ta nhớ nàng xông qua tầng thứ mười sáu, một số người khác vượt qua mười tầng. Vương Đào vẫn chỉ là trò cười.

– Hừ! Mười ba phong, đại đệ tử chưởng sơn mười ba mạch không ai thấp hơn mười ba tầng!

Những đệ tử tầng thứ tư bàn tán. Bên Tô Minh thì ba la bàn đã ngưng tụ ra, hắn cúi đầu nhìn la bàn, mắt lóe tia sáng kỳ lạ.

– La bàn này càng nhìn càng thấy giống la bàn của Huyền Táng.

Mắt Tô Minh chợt lóe, cảm nhận ba la bàn liên tục xoay tròn phát ra lực lượng uy nhiếp ngày càng mạnh, vượt qua lúc trước rất nhiều nhưng vẫn không làm gì được Tô Minh. Tuy nhiên, Tô Minh càng nhìn càng thấy ba la bàn xoay tròn có tồn tại quy luật.

– Trận Đạo Thần hàng ảnh, nếu trận pháp này có tên đó thì chắc chắn liên quan đến Thất Mệnh thuật mới đúng.

Tô Minh trầm ngâm, không lập tức đạp vỡ la bàn mà quan sát cẩn thận. Tô Minh càng quan sát, con ngươi chợt co rút, dần thấy ra bên dươi hai la bàn dường như có hai cái bóng, đó chính là bóng dáng Tô Minh.

– Bây giờ trình độ trận pháp quá thấp, không nhìn thấy nhiều biến đổi.

Tô Minh trầm ngâm, mắt lóe tia sáng, không đạp bước mà hất tay áo. Trời đất chấn động, la bàn dưới thân Tô Minh rung động, người xung quanh kinh kêu. La bàn lại tan vỡ, hai cái bên dưới cũng tan nát theo.

Tô Minh ngẩng đầu, mắt lóe tia sáng thôi diễn, lên tiếng:

– Trận thứ sáu!

Ba la bàn dưới thân Tô Minh lại xuất hiện, hắn giơ tay phải lên, vugn tay áo. Tiếng động ầm ầm rung động tinh thần tất cả tu sĩ ba tầng thiên ngoại thiên, coi như là đệ tử Thất Nguyệt tông tầng thứ tư thiên ngoại thiên cũng có nhiều người dao động định kiến ban đầu.

– Đây… Không lẽ đây là tiên tấu xông trận thứ mười!

– Không lẽ… Không lẽ hôm nay thật sự sẽ thấy một người nữa xông qua trận thứ mười? Nên biết trong Thất Nguyệt tông chúng ta mỗi mười năm mới có một người xông qua trận thứ mười? Không lẽ Vương Đào sẽ xông trận thứ mười?

Cái j là bá đạo,cái j bá khí,cái j khinh cuồng… [ duy Đế Đá Lý Thất Dạ mà thui ] ….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Không thể nào! Lấy tu vi của Vương Đào không thể làm được điều này, trận thứ mười đều hơi khó với chúng ta, tuy có nhiều người vượt qua nhưng trừ sư huynh sư tỷ từ trận thứ mười ba trên, bất cứ ai cũng không dám chắc lại thử một lần sẽ chắc chắn thông qua.

– Đúng vậy. Việc này quá hoang đường, hắn mới nhập môn vài năm, đâu dễ hiểu ra trận thứ mười được?

Những đệ tử tầng thứ mười thiên ngoại thiên xì xầm. Diệp Long mặt trắng bệch, dường như dốc hết sức chống đỡ mới không thụt lùi lại, ngơ ngác nhìn Tô Minh, mặt lộ cay đắng. Diệp Long đã thật sự hiểu, tám năm nay không phải mt tránh né mà là khinh thường khiêu chiến, lần này rất có thể là vì bị y làm phiền quá nên mới ra tay.

– Tám năm qua thì ra ta luôn là thằng hề trong mắt của hắn. Diệp Long ta không cam lòng, ta không cam lòng!

Mắt Diệp Long lộ rõ chiến ý mãnh liệt, nhưng y không biết đó là giả dối, là y sáng tạo ra, là yếu ớt không tồn tại.

Diệp Long thì thào nhìn Tô Minh:

– Trận thứ bảy, hắn còn chưa vượt qua trận thứ bảy!

Chỗ Tô Minh, dưới thân hắn có ba la bàn ngưng tụ ra, trên đầu xuất hiện la bàn thứ bốn. La bàn to lớn như bình nguyên, bềnh bồng trên đầu Tô Minh xoay chuyển cùng ba la bàn phía dưới. Tô Minh ngẩng đầu nhìn, mắt dần lóe tia hiểu ra. Người xung quanh nhìn chăm chú, chờ đợi, mặt Tô Minh lộ nụ cười.

Tô Minh lên tiếng:

– Thì ra là vậy, nếu thế thì cùng vượt qua trận thứ tám, chín đi!

Tô Minh phất tay áo, lần này không phải là la bàn tan vỡ mà trên la bàn thứ bốn xuất hiện nhiều phù văn hợp thành… La bàn thứ năm!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 12 giờ trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 5 ngày trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 tuần trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^