1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 273 [Chương 1361 đến 1365]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 273 [Chương 1361 đến 1365]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1361: Tam Hoang Kiếp [7]

Biểu tình của Diệt Sinh lão nhân cực kỳ âm trầm. Đúng như Tô Hiên Y đã nói, nghĩa sâu xa nhất của đoạt xá là quyết không thể đoạt xá chính mình, đây là một định luật, là cấm kỵ. Bởi vì một khi đoạt xá chính mình thì trong người sẽ lại tách ra bản thân khác, đây là phân liệt hình, đại biểu dù có mạnh hay yếu đều không thể cắn nuốt đối phương, chỉ có thể cùng tồn tại. Diệt Sinh lão nhân biết điều đó, nhưng Tô Hiên Y kế hoạch, Diệt Sinh lão nhân đoạt xá Lôi Thần. Lôi Thần có Diệt Sinh chủng, đồng nguyên với Diệt Sinh lão nhân nên tương đương với lão đoạt xá chính mình.

Diệt Sinh lão nhân trơ mắt nhìn hơi thở Lôi Thần và Đạo Thần của mình dung hợp quay về cơ thể mình, lão cảm nhận được sự tồn tại của gã, cảm nhận trong ý thức của mình tràn ngập ý thức thù hận không thể bị bôi xóa của Lôi Thần.

– Hay cho Tô Hiên Y!

Mắt Diệt Sinh lão nhân chợt lóe, giơ tay phải chỉ vào Tô Hiên Y biến thành bàn tay. Bùm một tiếng, bàn tay tan vỡ lộ ra thân hình Tô Hiên Y. Diệt Sinh lão nhân chỉ một cái, túi trữ vật của y vỡ lộ ra Đệ Ngũ Hỏa Lô. Diệt Sinh lão nhân lại bóp, Đệ Ngũ Hỏa Lô tan vỡ, bao gồm thân thể nữ nhân ở bên trong và Tô Hiên Y, thành bột phấn bị xóa đi. Ý thức Lôi Thần trong người Diệt Sinh lão nhân càng tăng hận thù.

Diệt Sinh lão nhân cười nanh tranh:

– Ở lại trong người ta cũng tốt, vậy… Ngươi hãy nhìn lão phu hủy diệt tất cả đi. Chờ ta nghĩ cách tác ngươi ra sẽ cho ngươi nếm mùi tuyệt vọng. Bây giờ ngươi hãy nhìn xem lão phu làm sao phong ấn Tô Minh thành tế phẩm!

Diệt Sinh lão nhân giơ tay phải lên chỉ hướng hư vô.

Cái chỉ này khiến thanh niên áo đen ngồi trên la bàn liên tục hút sự sống của Tang Tương trong thương mang nằm ngoài bươm bướm Tang Tương vụt ngẩng đầu.

Thanh niên áo đen nhỏ giọng nói:

– Tế phẩm…

Đôi mắt lạnh lùng bắn ra tia sáng, nhưng rất ảm đạm, dường như tùy thời sẽ tắt. Chỉ có giây phút này thanh niên áo đen mới như một người còn sống.

Thanh niên áo đen thì thào, giơ tay phải lên chỉ hướng bươm bướm bên dưới. Có gió nổi lên, thành luồng khói đen thẳng hướng bươm bướm Tang Tương, dường như muốn theo hướng Diệt Sinh lão nhân chỉ dẫn lấy đi tế phẩm.

Giờ phút này, Tô Minh nhìn người Cửu Phong trong vòng xoáy, giơ tay phải lên nhưng… Hắn vĩnh viễn không thể đụng vào mép vòng xoáy, dường như vận mệnh vào giây phút nào đó không thể thay đổi.

Oán khí do Tô Hiên Y hấp thu biến thành bàn tay màu đen ngưng tụ ý chí của Diệt Sinh lão nhân chớp mắt xuyên qua vòng xoáy có sông vong xuyên, xuất hiện trước mặt Tô Minh, hóa thành oán khí, nguyền rủa vô tận nhấn chìm hắn.

Trở thành phong ấn!

Phong ấn tu sĩ mạnh nhất bản kỷ giới này, khi đã khắc ấn tế phẩm là chờ đợi Huyền Táng giáng xuống.

Trong phong ấn tồn tại vô số khuôn mặt do oán khí hóa thành, từng khuôn mặt vặn vẹo, điên cuồng, hận Tô Minh không chết ngay lập tức, nhuộm thế giới của hắn thành màu đen, phong ấn hắn trong khói đen đậm đặc.

– Tô Minh, ngươi đi chết đi!

– Ngươi giết hết tộc ta, ngươi chết đi, ngươi phải chết!

– Ha ha ha ha ha ha! Ngươi không thể cứu người thân của ngươi, chúng ta dùng tất cả để ngươi chết!

– Năm đó ngươi giết tộc nhân của chúng ta có từng tưởng tượng ngày hôm nay sẽ đến? Sao… Ngươi còn chưa chết?

Xung quanh Tô Minh ngập sương khói, những khuôn mặt vặn vẹo phát ra tiếng gào, không có giới hạn, vòng quanh hắn, phát ra tiếng gầm rống, nguyền rủa cực kỳ thê lương.

Bọn họ hận Tô Minh, hận đến cực độ!

Tô Minh trầm mặc, trên mặt lộ ra bi thương. Tô Minh nhìn sương xung quanh, bên trong tồn tại lực lượng phong ấn, hắn cảm nhận được mức độ cường đại không lớn nhưng đủ trói buộc hắn một thời gian. Khi thời gian qua đi, Tô Minh không biết Cửu Phong trong vòng xoáy sẽ như thế nào.

Tô Minh cố chấp nói:

– Người giết tộc nhân của các ngươi, thậm chí giết các ngươi… Không phải là ta!

Mắt Tô Minh lộ ra sắc bén, giơ tay phải lên ngưng tụ ý chí chân giới của mình, dung hợp Đạo Thần phát ra một kích mạnh nhất đánh hướng sương khói. Tiếng nổ ầm vang chấn động sương tám hướng, sương khói lăn cuồn cuộn. Tô Minh lắc người, bất chấp tất cả lại phát ra một kích mạnh nhất, không ngừng oanh kích, tiến lên, định dùng thời gian nhanh nhất lao ra khỏi chốn này. Nhìn như đấu đá lung tung, không ngừng oanh kích nhưng chỉ mình Tô Minh biết mỗi khi ra tay hắn đều dùng tay trái.

Tay trái của Tô Minh dần hằn rõ chỉ tay hơn.

Các khuôn mặt do oán khí hình thành nguyền rủa tràn ngập sương khói bốn phía biến điên cuồng, bất chấp tất cả ngăn cản.

– Mặc kệ ngươi có phải hay, ta nói ngươi là người đó thì đúng là vậy!

Thanh âm vang lên lấn át phong ấn oán khí truyền khắp nơi, vang bên tai Tô Minh. Tô Minh ngừng lại, trong sương mù ngoái đầu nhìn hư vô. Hư không nơi đầy sương ngưng tụ thành một người, là Diệt Sinh lão nhân. Diệt Sinh lão nhân nhìn Tô Minh, nở nụ cười.

Diệt Sinh lão nhân mỉm cười nói:

– Ngươi là tế phẩm hiến tế cho Huyền Táng, đây là vận mệnh của ngươi, trốn không thoát, tránh không khỏi. Giới này ngưng tụ vô số oán khí thành chú, lấy chỉ tay của ngươi làm đường dẫn, đây là lão phu cố ý sắp đặt cho ngươi. Khiến ta không ngờ là ngươi ở giới Tang Tương này tàn nhẫn như vậy, kéo người Cửu Phong mà ngươi đã đưa đi quay trở về.

Diệt Sinh lão nhân vung tay áo, sương khói xung quanh lăn cuồn cuộn biến thành bàn tay to do sương tổ thành, Tô Minh ở trong lòng bàn tay.

Tô Minh nhìn Diệt Sinh lão nhân:

– Ta, không tin số mệnh.

Tô Minh giơ tay trái lên vỗ sương sau lưng, tiếng nổ vang lên, chỉ tay hiện ra sau lưng. Hắn

Tô Minh nhìn Diệt Sinh lão nhân, chậm rãi nói:

– Ngươi nói là chỉ tay này?

Ảo ảnh xuất hiện sau lưng Tô Minh hiện rõ chỉ tay đụng chạm vào sương khói, tiếng nổ kinh trời.

– Đây đúng là chỉ tay của ta.

Tô Minh cúi đầu nhìn tay trái của mình. Diệt Sinh lão nhân con ngươi co rút. Tô Minh vung tay trái, phút chốc cánh tay héo rút, như sắp hòa tan. Chớp mắt tay trái của Tô Minh biến mất, chỉ còn ống tay áo trái phất phơ.

– Chỉ tay đó đã có từ khi ngươi sinh ra, không thể thay đổi, coi như ngươi…

Diệt Sinh lão nhân đang nói chợt con ngươi co rút lộ vẻ khó tin, lão thấy sương xung quanh bỗng chốc tan biến. Các khuiôn mặt oán khí dường như mất đi đôi mắt, mất năng lực phát hiện, không tìm thấy… Tô Minh!

Tiếng nổ mãnh liệt hơn, sương xung quanh nhanh chóng dạt ra, dường như bàn tay to không còn chỗ bấu víu đang tan vỡ.

Diệt Sinh lão nhân biến sắc mặt nói:Nguồn truyện audio Podcast

– Điều này không có khả năng… Trừ phi… Ngươi…

Diệt Sinh lão nhân nghĩ đến một khả năng.

Diệt Sinh lão nhân lên tiếng:

– Cánh tay trái của ngươi trước khi để lại chưởng ấn thì đã bị chém đứt, chẳng những là máu thịt còn có hồn liên hệ với cánh tay này, vì để ta phạm sai lầm, dù ngươi không biết mục đích của ta là gì nhưng nó trở thành bẫy ngầm!

Tô Minh không lên tiếng, nhanh chóng thụt lùi, đã bước ra khỏi sương mù.

Khi Tô Minh ra khỏi sương mù, hắn thấy trong vòng xoáy trước mặt, phong ấn ngăn cản sông vong xuyên chảy ngược, ngăn cản người Cửu Phong trở về do máu của hắn tạo ra bỗng tan vỡ. Phong ấn tan vỡ, sông vong xuyên hoàn toàn đảo ngược, những người Cửu Phong, các khuôn mặt Tô Minh quen thuộc giờ xuất hiện trong vòng xoáy, đã bị kéo trở lại giới này.

Mắt Tô Minh tràn ngập tơ máu, con mắt thứ ba ở trán mở ra, Đạo Thần cũng mở mắt lộ vẻ điên cuồng. Tô Minh biết hắn đã không cách nào thi triển thần thông đưa bọn họ về lại, vì thời gian không kịp nữa, hắn chỉ còn lựa chọn duy nhất.

Chặt đứt sông vong xuyên!

Chặt đứt vong xuyên, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới kia, cắt mọi nhân quả với người Cửu Phong, chặt bỏ đường về nhà, chỉ có như vậy mới khiến bọn họ tìm được một chút sự sống trong hủy diệt.

Tô Minh không do dự, mắt hắn đầy bi thương giơ tay phải lên, mạnh chém hướng sông vong xuyên đảo ngược trong vòng xoáy.

Dù lòng đau nhói, dù tương lai không có ngày gặp lại nhưng chỉ cần bọn họ sống sót, chỉ cần họ còn tồn tại thì đã đủ với Tô Minh rồi.

Nhưng hình ảnh trong thiên cơ đã định, tay trái Tô Minh mất đi là một phần của thiên cơ, vận mệnh này không thể thay đổi. Năm ấy khi Tô Minh thấy thiên cơ thì đã định rồi.

Ngay khi Tô Minh định chặt đứt sông vong xuyên, sau lưng hắn vang thanh âm trầm thấp khiến cả thế giới Tang Tương run rẩy.

– Tế phẩm.

Cùng với thanh âm xuất hiện, sau lưng Tô Minh xuất hiện một ngón tay đi qua đâu là mọi tồn tại tan vỡ, tất cả sinh mệnh biến thành hư ảo.

Ngón tay đi qua, trời đất thành hư vô, một khe nứt xé rách không gian lộ ra thương mang bên ngoài.

Chương 1362: Tam Hoang Kiếp [8]

Ngoán tay kia mang theo táng diệt rạch phá hư vô, xé cánh Tang Tương lộ ra thương mang, xuyên thấu sương oán khí do Diệt Sinh lão nhân ngưng tụ xuất hiện ở trước mặt Tô Minh. Một ngón tay nhẹ nhàng ẩn chứa hủy diệt, chứa lực lượng nghiền nát tất cả ý chí đụng vào Tô Minh.

Tô Minh không ngoái đầu lại, giơ tay phải chém xuống vong xuyên. Nhưng thân thể Tô Minh run rẩy, phun ngụm máu, hắn cắn răng đứng im như tượng, mặc kệ hủy diệt sau lưng nhấn chìm. Mắt Tô Minh lóe tia sáng cố chấp, hắn muốn chính mắt nhìn vong xuyên bị chém đứt, nhìn vong xuyên không thể đảo ngược, người Cửu Phong có thể trở về thế giới kia. Bởi vậy Tô Minh không thể để ngón tay sau lưng vượt qua vị trí hắn đứng, không thể để người Cửu Phong xảy ra một chút ngoài ý muốn nào.

Tô Minh cố chấp, Đế Thiên trong vòng xoáy âm tử run run, hộc máu không ngừng duy trì mệnh cách hoàn chỉnh, nhưng mệnh cách đã vỡ ra từng mảng. Mắt Đế Thiên đỏ rực, phát ra tiếng gào trong sinh mệnh, thân thể nháy mắt héo tàn, ngưng tụ hết thảy sinh cơ đưa vào trong mệnh cách.

Nhưng tu vi của Tô Minh không thể chống quá lâu, nguyện vọng của hắn không thể hoàn thành. Đôi chân Tô Minh trong chớp mắt này dường như không cách nào chịu đựng lực lượng hủy diệt kia, tan vỡ, cùng với đôi chân Đế Thiên trong vòng xoáy âm tử.

Khi thân hình Tô Minh sắp bị lực lượng hủy diệt phá hủy thì có gió màu xanh phút chốc xuất hiện bên cạnh hắn, vòng quanh, chịu đựng nhiều điều thay cho Tô Minh, kéo thân thể hắn ra khỏi ngón tay kia.

Gió xanh là Tam Hoang.

Không còn Tô Minh ngăn cản, ngón tay đụng vào sông vong xuyên ngay khi sông vong xuyên bị chém đứt, vòng xoáy sắp tan biến.

Vỡ nát.

Tô Minh nhìn thân thể Đại sư huynh chợt biến thành tro bụi. Thấy Nhị sư huynh khẽ thở dài nhìn Tô Minh, khóe môi mang nụ cười nhưng đầu bay lên, thân thể tan vỡ, thành hư vô. Tô Minh thấy Hổ Tử rít gào, thấy Vũ Huyên nhìn chăm chú, thấy mắt Thương Lan ngấn lệ, thấy Hứa Tuệ mím môi, đôi mắt chua xót nhắm lại.

Còn có A Công, Trường Hà, Nam Cung Ngân, tất cả khuôn mặt bị ngón tay Huyền Táng thay thế tầm mắt, cho đến khi sông vong xuyên vỡ nát, vòng xoáy biến mất. Tất cả đã thành… Ký ức.

Trong vô tình hoảng hốt rét cắt da cắt thịt, tiếng cung đàn nốt nhạc thê lương, trong mộng tiếng tiêu xa xôi u buồn, qua thời gian dài dặc, trở thành vĩnh hằng, hóa thành lá thu, mang theo tiêu điều, cô độc rơi trước mi mắt Tô Minh.

Lá thu xuất hiện phủ lên mắt Tô Minh, ký ức như núi cao nước chảy, theo tiếng động đi hướng cuối đường, rơi xuống trước mắt Tô Minh, lộ ra trong đôi mắt ẩn chứa tịch liêu núi non, cô độc cùng trời cuối đất.

Thời gian như đứng lại trước mắt Tô Minh, khóe mắt hắn từ khi nào vương giọt lệ như máu. Nước mặt chảy xuống chân, nhỏ giọt trong trời sao, không biết nếu có kiếp sau thì nơi giọt máu nhỏ xuống có nở ra một đóa hoa tên gọi Cửu Phong?

Ngón tay của Huyền Táng chậm rãi giơ hướng Tô Minh, nhìn như chậm rãi nhưng kèm theo ý diệt sát lao đến. Tô Minh là tế phẩm của Huyền Táng, mỗi khi y cắn nuốt một con Tang Tương thì sẽ nhấm nháp tế phẩm trước tiên.

Bên cạnh Tô Minh, gió xanh biến thành Tam Hoang. Tam Hoang đứng bên Tô Minh, nhìn ngón tay đến gần, khóe môi lộ nụ cười cay đắng, mặt lại có biểu tình thản nhiên.

– Tô Minh, ta đã sai, những gì ngươi từng nói đều chính xác.

– Nhưng ta không hối hận, ta cắn nuốt Tang Tương, trở thành chủ một giới này, biến thành tồn tại vừa là tu sĩ vừa là Tang Tương.

– Ta không biết sống bao nhiêu năm rồi, cho rằng đã quên quá khứ, ta vẫn nhớ cây kia, nhớ người thân, bạn bè. Tô Minh, ta trở thành Tang Tương là kiếp của ta, nhưng nó không gọi là Tang Tương kiếp, nó chỉ có một cái tên…

– Tam Hoang kiếp!

– Đây là kiếp của ta, kiếp có tên của ta thì đời Tam Hoang này đã đủ rồi.

– Ngươi thì khác, ngươi hiểu rõ một chút cảnh đạo nhai, tương lai của ngươi rất xa. Rời khỏi đây đi, nếu có ngày nào đạo thành thì ngươi nhớ… Báo thù cho ta, vậy thì không uổng ta và ngươi gặp nhau.

Tam Hoang quay đầu nhìn Tô Minh, mỉm cười nói, trong nụ cười có cố chấp và tôn nghiêm.

– Ta vẫn cảm thấy nếu chúng ta sinh cùng một thời đại thì sẽ thân như tri kỷ.

Tam Hoang giơ tay phải vỗ hướng Tô Minh, thân thể hắn lùi ra sau. Tam Hoang thì xoay người, mắt lộ rõ chiến ý lao hướng ngoan tay Huyền Táng.

Từ xa nhìn lại ngón tay như lửa, Tam Hoang thì biến thành bươm bướm.

Nếu không là bướm dập tắt lửa thì chính là lửa đốt cháy bươm bướm. Loại cố chấp này, bóng dáng kia vào giây phút này bùng phát ra rực rỡ nhất Tam Hoang đại giới.

Chết không có gì đáng sợ, ta lấy đắc đạo có ngại gì chết?

Cái chết của ta là chứng đạo, ta chết không phải vì trời diệt mà đổi một cuộc vấn đạo hoa lệ.

– Tam Hoang kiếp, Tam Hoang kiếp, có kiếp nạn này Tam Hoang đã ngậm cười!

Tiếng cười dai văng vẳng bên tai Tô Minh, năm xưa như nước. Bàn tay giơ lên khỏi mặt nước, có nước trong chảy qua kẽ tay, biến mất. Nghe năm tháng trôi qua khe hở nức nở, dường như ký ức chìm nổi trong lột xác, lòng mai táng trong hiện thực, mộng thành bi thương cạn nước mắt đếm bóng đêm.

Tô Minh bật cười, cười thật to, cười cười huyết lệ không ngừng rơi. Tiếng cười của Tô Minh thê lương, tiếng cười vang vọng khắp thế giới, cả khung trời trong. Tiếng cười kia có điên cuồng, cố chấp mạnh liệt của Tô Minh.

– Tang Tương, ngày nào Tô Minh ta còn sống nếu không diệt toàn tộc của ngươi, đồng loại của ngươi thì chết không nhắm mắt!

– Diệt Sinh, hôm nay Tô ta đau đớn, nếu không cho ngươi cảm nhận gấp trăm ngàn lần, nếu không xẻo thịt ngươi ra, nghiền xương thành tro, rút hồn cắn nuốt, nghiền vạn năm thì Tô Minh ta… Từ nay không thấy ánh sáng!

– Ám Thần, Nghịch Thánh, hai trận doanh này, ba trăm sáu mươi giới, thù này không đợi vùi thân tai kiếp, Tô ta sẽ diệt sạch các ngươi!

– Còn Huyền Táng nữa, ta vốn chỉ muốn sống, sống sót chờ có một ngày tìm ra bọn họ bị đưa đi thế giới khác. Nhưng nếu ngươi đã ngăn cản tất cả thì ngươi chính là mục tiêu ta đoạt xá. Cả đời ta sẽ có ngày đoạt xá ngươi, chỉ có đoạt xá ngươi thì ta mới mở ra minh môn, tìm ra dấu vết của bọn họ trong năm tháng, sống lại họ!

Tóc Tô Minh không biến thành màu trắng như hình ảnh trong thiên cơ, vẫn là màu tím, nhưng trong sắc tím toát ra bi thương thành vĩnh hằng trong lòng Tô Minh. Đây là màu sắc vĩnh hằng như khung trời, vào giây phút này, Tam Hoang đại giới sụp xuống trước mặt Tô Minh, đó là hư không bên trên đè ép, là từng tinh cầu nổ tung, là từng sinh mệnh chết đi, tan biến. Đó cũng là bóng dáng Tam Hoang hóa thành bươm bướm cùng ngón tay Huyền Táng trong Tam Hoang kiếp đốt cháy thân hình.

Thiên cùng địa, thương cùng khung, hư cùng tinh không, vào giây phút này như có hai bàn tay to chạm vào nhau, đánh nát mọi dấu vết chân giới, nghiền nát tất cả sinh mệnh, bao gồm cường giả kỷ trước có thể bình an. Bọn họ đã phát hiện tai kiếp này khác với trước kia, không thể thoát khỏi, chỉ có điên cuồng trong chết chóc, phát ra tiếng gào thê lương bị nhấn chìm trong hủy diệt.

Tô Minh xoay người, hắn đã không còn hai chân, tay trái của hắn cũng chỉ còn lại tay áo, nhưng trong người phát ra điên cuồng, tà ác đến cực độ, đó là ám màu tím.

Ngoài người Tô Minh hình thành hơi thở ám tím, hơi thở vòng quanh người hắn biến thành đôi chân, tay trái, màu sắc khác với làn da trên người. Mắt Tô Minh lộ sát khí, tinh thần điên cuồng hóa thành cầu vồng bước vào Ám Thần, Nghịch Thánh trận doanh khi Tam Hoang sụp xuống.

Nếu ba trăm sáu mươi giới cho rằng Tô Minh từng ra tay vậy hắn thật sự làm, cướp đoạt sinh mệnh với tai kiếp, vì oán khí của họ từng ngăn cản hắn, như thiên cơ đã định, nếu Tô Minh đã bị định trước vậy bọn họ cũng không thoát khỏi!

Tô Minh bước vào Ám Thần, Nghịch Thánh, khiến trời sao nơi này bị thế giới bên trên nghiền ép, khe hở giữa trời và đất, Tô Minh hóa thành làn gió tím. Trong gió có bóng dáng Tô Minh, đi qua đâu là từng giới, tộc hình thần đều diệt.

Tô Minh giết chóc mang theo cố chấp, chỉ có trong Thiên Hồ tộc, Tử Nhược ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy bóng dán Tô Minh trong sắc tím. Mắt Tử Nhược sâu thẳm nhìn, Tô Minh đi qua không ngừng lại, không khó xử Thiên Hồ tộc, trừ nơi này và giới có hồ nước mà Hạc trọc lông từng nhìn trăm năm trong Nghịch Thánh trận doanh, còn lại đều biến thành gió tanh mưa máu.

Sau lưng Tô Minh từng giới không còn sinh mệnh nghênh đón bầu trời nghiền áp, thành hư vô. Tô Minh cất bước xé gió lao tới trước, xuyên thấu hư vô, xông vào giới cánh thứ bốn, đầy sát khí hướng tới chỗ Diệt Sinh lão nhân.

Một đường đi qua như gỗ khô năm tháng nghiền nát cộng nước thời gian thành ngón tay trong suốt, mặc kệ từng có màu gì, bị dính giọt mực nhuộm sắc màu lưu ly nhưng đã không thể quay về phút ban đầu.

Chương 1363: Tam Hoang kiếp [9]

Giết!

Trong thế giới của ta dường như chỉ còn lại giết chóc, chỉ có giết, chỉ có máu phun ra ấm nóng mới khiến ta biết thì ra ta… Vẫn tồn tại.

Giết!

Nếu ta không giết thì thế nhân sẽ giết ta, nếu ta không giết thì oán khí không ngừng mãnh liệt, nếu ta không giết thì phụ lòng mình, phụ đạo của mình, phụ Cửu Phong.

Bởi vì Tô Minh ta, chỉ có giết!

Đúng cũng được, sai cũng thế, ta không suy nghĩ nhiều. Giờ phút này, lòng ta đã mất đi, cảm giác trống trơn, người Cửu Phong trong ký ức vỡ nát biến thành hình ảnh khiến ta mất hồn, điên cuồng!

Trừ giết ra ta còn có thể làm cái gì? Dù những người này đều là kẻ yếu, vốn không nên chết nhưng bọn họ… Đáng chết! Nếu không có bọn họ xen lẫn, nếu không có bọn họ ngưng tụ oán khí ngăn cản thì mọi chuyện đã không xảy ra.

Cho nên bọn họ đáng chết! Cho nên bọn họ từng cho rằng là ta, vậy được rồi, ta làm thật. Nếu bọn họ không cần ta giải thích, vậy từ nay Tô Minh không bao giờ giải thích với ai nữa!

Đạo của ta, đường của ta, người hiểu ta biết lòng ta, người không hiểu ta có chết thì liên quan gì ta?

Tô Minh ngửa đầu cười to, nụ cười kia thê lương, khóe mắt chảy giọt huyết lệ như muốn đổ xuống từng giới. Tô Minh đi qua đâu là gió tanh mưa máu, thế giới thành bóng chồng sau lưng hắn, tai kiếp buông xuống. Khi Tô Minh nhe răng cười, hủy diệt đến. Nhưng rồi cuối cùng tiếng cười thành tiếng gào, vì Tô Minh trước khi tai kiếp đến đã giáng xuống kiếp thuộc về hắn, khiến kiếp nạn huyết tẩy thiên hạ.

Tô Minh đi qua Ám Thần, qua Nghịch Thánh, luồng gió tím cuốn biển máu xông vào giới cánh thứ bốn bên trên buông xuống, rạch phá hư không, xuyên thấu bình chướng giới. Khi Tô Minh bước vào giới cánh thứ bốn, bên tai vang vọng tiếng nổ liên hồi thuộc về giới này. Tô Minh nghe tiếng nổ thấy rất bực mình, hắn vốn đang điên, lòng không tĩnh, niệm không thuận, thế là ngửa đầu gầm lên.

– Yên lặng cho ta!

Trời đất ầm ầm, thanh âm của Tô Minh quét khắp giới cánh thứ bốn, tràn ngập tám hướng, dùng ý chí thay đổi quy tắc khiến pháp tắc khung trời tan vỡ, khiến chỗ này vĩnh viễn tồn tại tiếng nổ giờ hoàn toàn tan vỡ. Dường như tiếng nổ sợ Tô Minh, tiếng động run rẩy trước mặt hắn, ngừng rên rỉ. Giới cánh thứ bốn trong chớp mắt tĩnh lặng.

Không còn tiếng nổ vang, khi tất cả yên lặng, Tô Minh biến thành gió tím cuốn tám hướng lao tới lỗ hổng thông thương mang. Tô Minh xé gió lao hướng Diệt Sinh lão nhân. Thế giới như đảo ngược, Tô Minh ngẩng đầu thấy bên trên tồn tại giới Ám Thần, Nghịch Thánh đang không ngừng chồng lên, hai bàn tay to khép lại sau lưng hắn đè ép mọi tồn tại.

Giới cánh thứ bốn xuất hiện dấu vết tan vỡ và hủy diệt, từng tinh cầu ầm vang, từng đại lục tan vỡ. Tô Minh thấy nhiều cường giả kỷ trước vốn mất đi tâm tu sĩ nhưng hôm nay trong tai kiếp, nhìn thé giới, biểu tình lưu luyến và giải thoát. Tô Minh thấy từng kẻ hung ác dữ dằn trước cái chết cúi đầu nhìn cỏ xanh, đóa hoa dưới thân, khóe môi mỉm cười. Nụ cườik ia chân thành, tốt đẹp, cho nên khi vỡ thành hư vô.

Con người sắp chết, nói ra lời lương thiện, lời nói còn như vậy huống chi là tâm.

Thế giới hủy diệt, nhấn chìm tinh thần Tô Minh vào hư vô, chỉ có hắn biến thành gió rít gào. Tô Minh thấy một người, đó là một người đàn ông vạm vỡ, to lớn như ngọn núi nhỏ đứng trên một tinh cầu đang tan vỡ. Bóng dáng kia phát ra tiếng cười bi thương, tiếng cười vang vọng mang theo tiếc nuối, thở dài, phóng khoáng chẳng sợ chết chóc. Thê lương và bi ai trong nụ cười kia ảnh hưởng thế giới biến đổi. Trong tiếng cười, Tô Minh thấy khuôn mặt người ấy, đó là…

Liệt Sơn Tu!

Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu!

Liệt Sơn Tu thê lương cười to bảo:

– Ta, cược sai rồi. Tô Minh, ta đã sai, ngươi phải tiếp tục đi tới!

Liệt Sơn Tu không tránh né tinh cầu dưới chân tan vỡ, mặc kệ đất sụp xuống nhấn chìm gã, mãi khi bóng dáng kia bị cắn nuốt, tinh cầu bùm một tiếng mang theo mọi tồn tại trong chớp mắt tan vỡ, thành hư vô tro bụi. Chỉ có tiếng cười thê lương văng vẳng hồi âm, trong trời sao bị hủy diệt biến thành tàn niệm thật lâu không muốn tán.

Tô Minh nhìn tinh cầu bị đập vỡ, nhìn Liệt Sơn Tu lựa chọn chết đi. Cái chết của Liệt Sơn Tu là vì cược sai, vì áy náy với Tô Minh, vì đau thương khó tả đối với mười vạn Man tộc chết đi, Liệt Sơn Tu chỉ có đường chết.

Tô Minh im lặng, biến thành luồng gió tím xuất hiện chỗ lỗ hổng thông thương mang, trên đường đi hắn không thấy Thiên Tà Tử, cũng chẳng phát hiện hơi thở của ông, dường như Thiên Tà Tử đã mất tích, không để lại chút dấu vết. Tô Minh không thấy Thiên Tà Tử nhưng tại đây trông thấy một con thuyền cổ, Diệt Sinh lão nhân ngồi bên trên.

Đây không phải lần đầu tiên Tô Minh trông thấy Diệt Sinh lão nhân, năm đó lúc hiểu ra đạo nhai từng dùng mắt Đạo Thần thấy, nhưng nay bộ dạng của Diệt Sinh lão nhân thay đổi.

Tóc biến thành đen, mặt cũng trẻ tuổi hơn, khác với xung quanh già nua, hơi thở hỗn độn. Dường như trên người Diệt Sinh lão nhân có hai hơi thở, tuy hơi thở thứ hai hơi yếu nhưng ẩn chứa ý bất diệt, mặc kệ Diệt Sinh lão nhân hết sức áp chế cũng khó xua tan. Tô Minh quen thuộc hơi thở thứ hai, nó thuộc vể Lôi Thần.

Khi Tô Minh biến thành cơn gió tím đến gần thì đôi mắt Diệt Sinh lão nhân chợt mở ra nhìn hắn.

Diệt Sinh lão nhân lạnh nhạt nói:

– Tên Tam Hoang cũng đáng cho người tôn kính, nếu không nhờ hắn cứu một lần thì ngươi đã thành tế phẩm. Nhưng không sao, vận mệnh của ngươi cuối cùng không thể trốn thoát.

Diệt Sinh lão nhân giơ lên tay phải chỉ hướng Tô Minh.

Trước mặt Tô Minh trời sao vặn vẹo biến thành vòng sáng hình bát giác, khoảnh khắc vòng sáng xuất hiện, hơi thở hủy diệt trướng to. Hư không phía xa như bị người từ bên ngoài cưỡng ép xé rách lộ ra khe nứt to lớn, có thể thấy thương mang bênw ngoài khe hở, thấy có một ngón tay xé gió từ trong thương mang ấn hướng Tô Minh.

Tô Minh nhìn Diệt Sinh lão nhân, chậm rãi nói:

– Ta luôn rất tò mò tại sao ngươi có thể quyết định ai là tế phẩm.

Tô Minh đạp bước tới trước, đụng chạm vào vòng sáng hình bát giác phát ra tiếng nổ kinh trời. Vòng sáng nhanh chóng vỡ ra, chớp mắt Tô Minh đã bước tới. Tô Minh bước ra, ngón tay ầm ầm ở sau lưng Tô Minh thay thế hư vô đến gần. Tô Minh không thèm né tránh, mặc kệ tay đụng vào người.

Trong giây phút này người Tô Minh bùm một tiếng vỡ nát, ngón tay xuyên thấu qua thân thể hắn lao hướng Diệt Sinh lão nhân. Điều này khiến Diệt Sinh lão nhân biến sắc mặt, hai tay ấn pháp quyết, Đạo Thần ở trán e biến đổi không biết thi triển thần thông gì khiến ngón tay ngừng lại trước mặt, chậm rãi thụt lùi, tan biến.

Trong thương mang giới bên ngoài truyền đến thanh âm trầm thấp:

– Ngươi chưa chuẩn bị tốt tế phẩm của ta.

Mặt Diệt Sinh lão nhân trắng bệch, định mở miệng chợt thấy chỗ thân thể Tô Minh tan vỡ hư vô vặn vẹo, những dấu vết vỡ nát chợt ngưng tụ. Trong phút chốc thân thể Tô Minh lành lặn xuất hiện.

Con ngươi Diệt Sinh lão nhân co rút.

Cùng lúc đó, trong vòng xoáy âm tử tan vỡ, người Đế Thiên khô héo hộc máu, đôi mắt có tám con ngươi chồng lên nhau giờ đã có một biến mất. Chỉ còn lại bảy con ngươi chồng lên nhau, cái biến mất dùng để duy trì mệnh cách trước kia vỡ nát ngưng tụ lại, chỉ cần Đế Thiên không chết thì Tô Minh sẽ không chết.

Tô Minh biết điều này nên mới mặc kệ ngón tay kia đến gần, hủy diệt thân hình của mình. Giờ phút này, Tô Minh tái sinh, cất bước đi hướng Diệt Sinh lão nhân.

– Là ai cho ngươi tư cách quyết định ta là tế phẩm?

Mắt Tô Minh tràn ngập sát khí, con ngươi màu tím khiến hắn trông không giống tu sĩ mà là linh hồn độc ác. Mắt Tô Minh tỏa ánh sáng chói lòa, cất bước không nhanh không chậm phát ra khí thế ngày càng lớn mạnh bùng phát. Khí thế kia cường đại khiến bước chân Tô Minh đạp xuống, thế giới ngừng tan vỡ.

Diệt Sinh lão nhân lại giơ tay phải lên, nhe răng cười ấn pháp quyết chỉ một cái.

– Ta không tin ngươi có mấy cái mạng!

Xung quanh Tô Minh lại xuất hiện trận pháp hình bát giác, sau đó trong khe hở thương mang phía xa, ngón tay Huyền Táng có thể hủy diệt tất cả lại xuất hiện, rít gào lao hướng Tô Minh, tốc độ chỉ trong chướp mắt đã đến gần.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thân hình Tô Minh lại tan vỡ, ngón tay xuyên qua người Tô Minh lại xuất hiện trước mặt Diệt Sinh lão nhân, hai tay lão nhanh chóng ấn pháp quyết chỉ vào trán, ngón tay tạm dừng, thụt lùi, biến mất.

Ngoài khe nứt truyền ra thanh âm trầm thấp lạnh băng:

– Tế phẩm của ta ở đâu?

Chương 1364: Tam Hoang kiếp [10]

Đế Thiên ở vòng xoáy âm tử người run rẩy nhìn mệnh cách ở trên đầu lại tan vỡ, phát ra tiếng gào thét điên cuồng. Trong con ngươi của Đế Thiên còn lại sáu bóng chồng nay có hai cái tan biến. Hai đôi con ngươi tan biến, bùng phát ra lực lượng sự sống dung nhập vào mệnh cách tan vỡ khiến mệnh cách như đảo ngược lại ngưng tụ ra.

– Tô Minh, ngươi muốn làm cái gì!?

Mắt Đế Thiên đỏ rực, y khó khăn duy trì nhưng biết nếu lại phá vỡ thêm hai lần thì dù y trả giá tất cả cũng không cách nào ngưng tụ ra mệnh cách hoàn chỉnh nữa.

Cùng lúc đó, trước mặt Diệt Sinh lão nhân, Tô Minh lại ngưng tụ ra, mắt chớp lóe tia sáng yêu dị, bên trong ẩn chứa thôi diễn biến đổi như đang phỏng theo cái gì.

Tô Minh lên tiếng:

– Huyền Táng là một sinh mệnh đã chết, hoặc là sắp chết. Hắn đã không còn thị giác, không thấy cái gì.

Tô Minh cất bước đi tới một bước, cách Diệt Sinh lão nhân chưa đến trăm mét.

Diệt Sinh lão nhân nghe Tô Minh nói xong vẻ mặt bình tĩnh nhưng tim rớt cái bịch.

Tô Minh lên tiếng:

– Vậy hắn làm sao xác định rốt cuộc ai là tế phẩm? Là cái này sao?

Tô Minh giơ tay phải lên vung hướng hư không, tay hắn xuất hiện trận pháp hình bát giác.

Bộ dạng trận pháp giống hệt như trận pháp xung quanh Tô Minh lúc trước Diệt Sinh lão nhân thi triển ra. Chết hai lần không phải Tô Minh tự tìm chết mà muốn tìm ra cách giết Diệt Sinh lão nhân. Tô Minh muốn biết tại sao hắn bị định ra tế phẩm, tại sao Tam Hoang khẳng định rằng Huyền Táng đã chết rồi.

Nếu sự việc đã đến nước này, thế giới đã hủy diệt, Tang Tương đã chết thì Tô Minh không còn gì để mất, cho nên hắn điên cuồng một lần có ngại gì?

Hai lần chết đi, Tô Minh nhìn ra được Huyền Táng không có thị giác. Hai lần chết, Tô Minh phỏng đoán trận pháp có tác dụng định vị, chỉ dẫn, cho Huyền Táng biết ai là tế phẩm.

Tô Minh vung tay phải lên, trận pháp xuất hiện, Diệt Sinh lão nhân hoàn toàn biến sắc mặt. Diệt Sinh lão nhân đứng bật dậy, con ngươi co rút. Diệt Sinh lão nhân không ngờ lần này gặp phải tu sĩ mạnh nhất Tang Tương mạnh hơn mấy người trước lão từng gặp ở thế giới Tang Tương khác. Tô Minh hiểu rõ một tia đạo nhai đủ khiến Diệt Sinh lão nhân rung động, hôm nay Tô Minh trong hai lần chết ngắn ngủi phỏng theo trận pháp của lão, tư chất quá yêu nghiệt.

Diệt Sinh lão nhân đứng bật dậy, lập tức vung tay phải chỉ hướng Tô Minh. Xung quanh Tô Minh lại xuất hiện trận pháp hình bát giác, nhưng khi trận pháp xuất hiện thì tay phải Tô Minh xa xa chỉ hướng Diệt Sinh lão nhân.

Diệt Sinh lão nhân sắc mặt âm trầm, quanh người lão cũng có trận pháp hình bát giác to lớn.

Hai trận pháp giống y như đúc, không khác gì nhau, chúng nó đều là trận pháp định vị dẫn dắt Huyền Táng đến cắt tế phẩm.

Trong khoảnh khắc hai trận pháp xuất hiện, trong thương mang đằng sau hư vô bị xé rách, ngón tay Huyền Táng lại xuất hiện giáng xuống giới này, chợt khựng lại rồi biến thành hai, một lao hướng Tô Minh, một hướng về Diệt Sinh lão nhân. Tiếng nổ ngập trời, người Tô Minh bị ngón tay đụng chạm lại hủy diệt, nhưng mắt hắn sáng ngời nhìn chằm chằm Diệt Sinh lão nhân. Tô Minh thấy Diệt Sinh lão nhân hai tay ấn pháp quyết chỉ vào trán, ngón tay của Huyền Táng đụng vào trận pháp hình bát giác ngoài người Diệt Sinh lão nhân.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trận pháp tan vỡ, Diệt Sinh lão nhân hộc ngụm máu, phát ra tiếng gầm kinh trời. Ngón tay xuyên qua thuyền cổ, ngừng lại trước mặt lão nửa mét, dần thụt lùi, từ từ tan biến. Tuy ngón tay biến mất nhưng thuyền cổ của Diệt Sinh lão nhân vỡ ra từng tầng.

Không có thuyền, Diệt Sinh lão nhân đứng trong trời sao, thụt lùi vài bước, lại hộc ngụm máu. Tô Minh lần thứ ba ngưng tụ, Đế Thiên ở trong vòng xoáy âm tử trả giá bốn con ngươi chồng, trả giá sự sống, hồn của bốn người.

Bây giờ còn sót lại chỉ có phần thuộc về Đế Thiên.

Diệt Sinh lão nhân ngửa đầu cười to bảo:

– Tố Minh tộc, không uổng là Tố Minh tộc do lão phu sáng tạo ra. Tô Hiên Y tính toán lão phu và con của hắn đoạt xá, hắn thành công. Lão phu kính nể hắn. Còn ngươi, trong thời gian ngắn phỏng theo thần thông của lão phu, Tố Minh tộc quả nhiên là không nên tồn tại.

Tiếng cười ẩn chứa lạnh lùng, sát khí với Tô Minh.

– Nhưng cho dù ngươi có phỏng theo như thế nào cũng không học được thuật pháp khiến Huyền Táng không ra tay. Ngươi không học được thuật này thì nhất định là tế phẩm!

Tô Minh lạnh nhạt nói:

– Sư phụ của ta tên là Thiên Tà Tử.

Tô Minh giơ tay lên, trận pháp hình bát giác xuất hiện.

– Sư phụ dạy ta thần thông thức thứ nhất là tâm tĩnh phỏng theo.

Tô Minh nhắm mắt lại, khi mở ra thì trong mắt sâu thẳm, ẩn chứa ngọn lửa điên cuồng.

– Ngươi nói ta là tế phẩm, hôm nay ta nói ngươi mới là tế phẩm. Nếu ngươi và ta đều là tế phẩm vậy hãy để Huyền Táng suy đoán ai… Mới là tế phẩm!

Tô Minh giơ tay phải lên, trận pháp hình bát giác trong lòng bàn tay tỏa ánh sáng chói lòa.

Biểu tình của Diệt Sinh lão nhân nghiêm túc chưa từng có, Tô Minh là tu sĩ mạnh nhất lão gặp trong thế giới vài con Tang Tương, hơi sơ xuất một chút là lão sẽ chết tại đây. Diệt Sinh lão nhân phải hết sức ứng đối, phải liều tất cả. Diệt Sinh lão nhân giơ tay phải lên, trận pháp hình bát giác xuất hiện, tỏa ánh sáng tương xứng với chỗ Tô Minh.

Diệt Sinh lão nhân lên tiếng:

– Tế phẩm!

Diệt Sinh lão nhân thả tay phải xuống chỉ hướng Tô Minh. Tô Minh cũng thả tay phải xuống chỉ vào Diệt Sinh lão nhân.

Thân thể hai người đông lại, ngoài người cùng xuất hiện trận pháp hình bát giác. Cùng lúc đó, thương mang bên ngoài khe hở, ngón tay của Huyền Táng cắt tế phẩm lại xuất hiện. Lần xuất hiện này vẫn là hai ngón tay mang theo hủy diệt không thể chống cự lao hướng Tô Minh, Diệt Sinh lão nhân. Khi ngón tay đến gần, hai tay Diệt Sinh lão nhân bấm pháp quyết ấn vào trán.

Tô Minh thì mắt chớp lóe ánh sáng, không học theo động tác của Diệt Sinh lão nhân, bên trong ẩn chứa giả dối, nếu thật sự học, bắt chước theo thì hậu quả khó tưởng tượng.

Mắt Tô Minh chợt lóe, con mắt thứ ba ở trán mở ra, Đạo Thần nằm bên trong cũng mở mắt. Hơi thở trên người Tô Minh hoàn toàn thay đổi, một tia hơi thở đạo nhai tràn ngập trên người hắn, Đạo Thần trong con mắt thứ ba hai tay ấn pháp quyết, biến mất. Đạo Thần dung nhập vào người Tô Minh, thân thể hắn dung hợp hoàn mỹ.

Đây mới là thuật pháp thần thông khiến Huyền Táng không ra tay mà Tô Minh học được từ chỗ Diệt Sinh lão nhân.

Khi Đạo Thần của Tô Minh dung hợp với thân thể thì ngón tay đến gần người hắn làm trận pháp hình bát giác tan vỡ, khựng lại cách sau lưng hắn nửa mét.

Chỗ Diệt Sinh lão nhân cũng xuất hiện hình ảnh tương tự.

Mắt Diệt Sinh lão nhân đầy khó tin, thần thông này, thuật pháp này là lão suy ngẫm mấy năm, nhiều lần kiểm nghiệm mới hiểu ra pháp môn, nhưng hôm nay Tô Minh trong thời gian ngắn ngủi bắt chước hoàn toàn, khiến lòng lão lạnh lẽo.

– Không thể nào, không thể nào!

Diệt Sinh lão nhân tóc tai bù xù, miệng có vết máu, ánh mắt điên cuồng. Nguy hiểm sinh tử giáng xuống người Diệt Sinh lão nhân, đã rất lâu rồi không xuất hiện loại cảm giác này, dường như trong khoảnh khắc lão trở lại cảm giác run rẩy như sinh mệnh tùy thời bị xóa đi khi lần đầu gặp Huyền Táng.

Hai ngón tay Huyền Táng không nhúc nhích, nếu Huyền Táng có linh hồn thì có lẽ bây giờ đang suy tư, nếu không có linh hồn vậy phải xem giữa Tô Minh và Diệt Sinh lão nhân ai lộ ra sơ hở thuộc về tế phẩm.

Diệt Sinh lão nhân gào thét:

– Huyền Táng, hắn mới là tế phẩm! Là ta hiến tế hắn cho ngươi, tế phẩm thích hợp nhất trong tất cả kỷ nguyên của con Tang Tương này!

Thanh âm vang vọng, Tô Minh biểu tình lạnh lùng, mắt tràn đầy sát khí và hận thù.

Chính là người này thay đổi tất cả.

Tô Minh chậm rãi nói:audio coi am

– Lôi Thần, ngươi còn đang chờ cái gì?

Khi Tô Minh thốt lừoi thì Diệt Sinh lão nhân chợt biến sắc mặt, trong người lão vang tiếng thở dài. Thuật pháp Đạo Thần của Diệt Sinh lão nhân khiến ngón tay Huyền Táng tạm dừng chợt run rẩy. Trên người Đạo Thần có chút giãy dụa, bình thường không có tác dụng gì, Diệt Sinh lão nhân chỉ cần động ý niệm là trấn áp được ngay, nhưng hôm nay….

Khi Đạo Thần giãy dụa một chút thì ngón tay trước mặt Diệt Sinh lão nhân hành động. Diệt Sinh lão nhân lộ biểu tình tuyệt vọng, thê lương rít gào, ngón tay đụng vào người lão.

Trong phút chốc Tô Minh chính mắt thấy thân thể Diệt Sinh lão nhân tan vỡ, máu thịt nhầy nhụa, nguyên thần bị cưỡng bức rút ra. Nguyên thần có hai cái đầu, một là Diệt Sinh lão nhân, một là Lôi Thần. Thân thể hai người chồng lên nhau, bị ngón tay hấp thu ngay.

Chương 1365: Tuyệt không từ bỏ!

– Trở thành tế phẩm không phải chết đi mà là tái sinh. Tô Minh, nếu ngươi đã từ bỏ cơ hội này thì cũng khó tránh khỏi luân hồi, ta ở đây chờ ngươi! Cuộc chiến của chúng ta chỉ mới bắt đầu, còn lâu lắm mới kết thúc. Thù này Diệt Sinh lão phu sẽ khiến ngươi trả!

Khi Diệt Sinh lão nhân bị hút vào thì nguyên thần lộ ra thù hận, điên cuồng khắc cốt minh tâm nhìn Tô Minh, nhe nanh cười, thanh âm vang vọng cho đến khi nguyên thần bị ngón tay hoàn toàn hấp thu, ngón tay biến mất. Ngón tay không còn, giới cánh thứ bốn tan vỡ, không ngừng nát tan, ầm vang, chỗ này sắp bị hủy diệt.

Tô Minh im lặng, hắn nhìn xung quanh bị hủy diệt, bóng dáng biến thành cầu vồng lao hướng lỗ hổng thương mang, chớp mắt lao ra quay về nhà của mình.

Trong thương mang kia, lần đầu tiên Tô Minh nhìn la bàn to lớn, giới hạn kích cỡ không thấy tận cùng. Còn có Tang Tương ở dưới la bàn giờ đã héo tàn đang bị hấp thu liên tục, Tô Minh thấy bốn cánh Tang Tương khép lại, thấy bốn cánh như bị lửa đốt đang nhanh chóng hóa thành tro. Tô Minh mơ hồ thấy giới Tam Hoang, bên tai nghe tiếng Tam Hoang thì thầm.

– Đại thụ, đời này… Ta đến bên ngươi.

Tam Hoang tan biến, mang theo bốn chân giới, thần nguyên tinh hải, tất cả vỡ thành hư vô trong mắt Tô Minh. Như là ký ức từ đây xa xôi. Ô Sơn, Cửu Phong, Man tộc, Đạo Thần, tất cả tựa mây khói dần nhạt nhòa, chỉ để lại trong đầu, thành chỗ dựa, hồi ức khi đi một mình trong thương mang. Cô độc chưa từng rời xa Tô Minh, mỗi một đêm sau khi rời Ô Sơn luôn như vậy, như một bình rượu lâu năm nhìn trăng nhấm nháp, chỉ có thể nâng chén uống với trăng.

Gió năm tháng cuốn cát bụi, không tràn ngập sâu trong đêm khuya, cô độc ngồi thế giới hoảng hốt, từng bóng người đi đến gần, bên tai vang tiếng thì thầm tốt đẹp giờ chỉ còn lại thê lương khi Tang Tương vỡ trước mắt. Không biết mấy ngàn năm ngoái đầu nhìn quá khứ huy hoàng, có chăng tồn tại mấy vạn năm, biến thành truyền thuyết người đời sau truyền miệng, nhưng Tang Tương dần héo tàn rồi, có lẽ truyền thuyết không kéo dài nữa. Như đang viết bài ngâm xướng, không có cộng minh tương thông, say đắm nỉ non, không còn tìm thấy tiếng đàn cầm.

Nhìn thế giới khởi rồi diệt, người ngoài thấy đó là loại hướng tới xa xỉ, dường như rất đẹp, nhưng người trải qua nó mới hiểu đau thương trong hủy diệt người ngoài không biết.

Khóe mắt Tô Minh chảy một giọt lệ.

Cả thế giới chỉ còn một mình Tô Minh, nước mắt rơi, người ta thấy không có tiếng hỏi thăm, chỉ có Tang Tương chậm rãi héo tàn cho đến khi biến thành từng luồng khói bị la bàn hấp thu hết. Dường như trước khi chết, đôi mắt kia thấy bóng dáng Tô Minh cô độc trong thương mang.

Bóng dáng ấy tiêu điều.

Tang Tương biến mất, lặng lẽ, không có tiếng nổ kinh thiên động địa, không có thê lương kinh người, chỉ có cuộc sinh tử không dấu vết, mộng tỉnh dậy từ giấc ngủ say.

Tô Minh im lặng, hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, trong túi trữ vật có một tia tàn ngân của Thiên Linh lão nhân, ở một thế giới khác có thân thể Vũ Huyên ngủ say. Những điều này thành hồi ức quý giá nhất của Tô Minh, may mắn hắn còn có Hạc trọc lông.

Không biết từ khi nào Hạc trọc lông xuất hiện bên cạnh Tô Minh, cùng hắn nhìn Tang Tương tan vỡ, cùng hắn nhìn thương mang tận. Cho đến khi thanh âm lạnh lẽo phát ra từ la bàn.

– Nghịch linh… Thứ bảy.

Thanh âm vang vọng, la bàn phát ra tiếng nổ, xoay tít, tốc độ di chuyển không nhanh nhưng hình thành vòng xoáy kinh người quét thương mang. Thanh niên áo đen khoanh chân trên la bàn lần đầu tiên xuất hiện trong mắt Tô Minh. Mặc áo đen, thân hình khổng lồ khó tả, đôi mắt ẩn chứa lạnh lùng vô tình nhưng nhìn kỹ là do tử khí đậm đặc mà ra. Khuôn mặt lạnh lùng dường như vĩnh viễn không có biểu tình nhìn Tô Minh. Y không có ánh mắt, nhưng Tô Minh lại cảm nhận rõ rệt Huyền Táng nhìn chăm chú. Hoặc nói đúng hơn Huyền Táng không nhìn Tô Minh mà là Hạc trọc lông đi bên cạnh hắn.

Người Hạc trọc lông run bần bật, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Huyền Táng trên la bàn, cảm giác mãnh liệt như gặp thiên địch kích động nỗi lòng của nó.

Vào khoảnh khắc này, Tô Minh thấy tay phải Huyền Táng cầm chuỗi hàn châu, một viên bị y ấn chớp lóe ánh sáng âm u, Tô Minh thấy ảo ảnh bên trong.

Ảo ảnh đó chính là Hạc trọc lông.

Khi thấy rõ hạt châu kia, con ngươi Tô Minh co rút. Huyền Táng đứng trên la bàn chậm rãi giơ tay phải lên, cầm hạt châu từ từ vươn hướng Tô Minh, hư không chộp.

Thương mang mấy vạn dặm quanh Tô Minh dấy lên tiếng nổ rung trời, như tan vỡ, dạt ra, có gió mạnh khiến quần áo, tóc Tô Minh bay phần phật. Trong mắt Tô Minh, hắn thấy thế giới trước mặt biến thành bàn tay khổng lồ với khí thế hỗn loạn cả thương mang ập vào mặt.

Người Hạc trọc lông run rẩy, mắt Tô Minh đỏ rực, hắn vung tay áo cuốn nó vào túi trữ vật, hóa thành cầu vồng nhanh chóng thụt lùi. Nhưng dù tốc độ của Tô Minh có nhanh hơn cũng không bằng bàn tay dường như thay thế khu vực thương mang này. Bàn tay nhanh chóng tới gần, xòe ra chộp lấy Tô Minh.

Tô Minh ngửa đầu quát khẽ, hai tay ấn pháp quyết, Đạo Thần xuất hiện phủ lên toàn thân hắn. Lúc trước nhờ cách này mà ngón tay Huyền Táng tạm dừng nhưng giờ thì không còn chút tác dụng, tay phải của y đã đến gần.

Con ngươi Tô Minh co rút, hơi thở Đạo Thần không tan biến, ngưng tụ xung quanh hắn. Tô Minh giơ tay phải lên, nắm lại, thân thể nhanh chóng trướng to, là Man Thần biến. Tô Minh biến to cỡ trăm mét, ngưng tụ hết lực lượng đánh ra một kích mạnh nhất với bàn tay đến gần.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thương mang trong khu vực này mạnh chấn động, người Tô Minh run rẩy, thân thể như diều đứt dây dạt ra sau, liên tục hộc bảy ngụm máu, thân thể vỡ nát. Đôi chân ngưng tụ lại vỡ, cánh tay trái biến mất, chỉ còn nửa người, hơi thở cực kỳ suy yếu. Tô Minh thụt lùi, đôi mắt lộ ra điên cuồng không cam lòng nhưng chẳng thể nào khiến cơ thể rút lui. Chênh lệch giữa Tô Minh và Huyền Táng quá lớn, không cách nào chống cự. Tô Minh thụt lùi, ngửa đầu gầm lên, toàn thân tràn ngập tử khi. Tô Minh tạm dừng, tay phải của Huyền Táng lại đến gần, lần này hạt châu bị bàn tay bóp ẩn chứa bóng dáng Hạc trọc lông càng chớp lóe mãnh liệt.

Huyền Táng lạnh lùng nói:

– Đưa… Nghịch linh thứ bảy cho ta, ngươi… Có thể đi…

Bàn tay chộp tới, thanh âm vang vọng thương mang, nhưng đáp lại Huyền Táng là tiếng cười của Tô Minh và điên cuồng.

Tô Minh muốn thi triển đoạt xá, dù lúc này đoạt xá Huyền Táng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá nhưng hắn biết nếu không làm ngay lúc này thì rất có thể hắn không còn cơ hội nữa. Dù đây là đẳng cấp sinh mệnh không ngang bằng, đoạt xá như vậy khả năng Tô Minh thành công là cực kỳ nhỏ bé nhưng chỉ cần có một chút khả năng thì hắn muốn thử cho bằng được. Vì chỉ có làm như vậy Tô Minh mới có thể bảo vệ Hạc trọc lông, hắn tuyệt không thể trơ mắt nhìn nó có kết cuộc như người Cửu Phong.

Dù Tô Minh biết Huyền Táng chỉ muốn Hạc trọc lông, nếu hắn từ bỏ nó đi một mình thì sẽ không đối mặt kiếp sinh tử, hắn có thể đi khỏi đây, cách xa Huyền Táng, sống sót trong thương mang. Tô Minh có thể giống như Diệt Sinh lão nhân, đi tìm con Tang Tương tiếp theo, vào trong cơ thể Tang Tương, có nhiều thời gian hiểu ra, có thể cảm ngộ hơi thở đạo nhai nhiều hơn. Tô Minh có thể lấy tu vi hiện giờ đoạt xá Tang Tương, khiến mình cường đại, chờ Tang Tương chết đi thì hắn sẽ giống như Diệt Sinh lão nhân, chỉ định một tế phẩm, phối hợp với Huyền Táng giống như Diệt Sinh lão nhân đã từng, vậy thì hắn sẽ luôn tồn tại cho đến khi đi tìm con Tang Tương khác.

Mãi đến một ngày Tô Minh hoàn toàn bước vào cảnh giới đạo nhai, hắn có thể quyết chiến sinh tử cuối cùng với Huyền Táng, đây mới là con đường lý trí nên chọn, chỉ có cách đó thì hắn tăng khả năng thành công hơn.

Nhưng nếu quyết định này lấy cái giá từ bỏ Hạc trọc lông thì Tô Minh… Không muốn!

Tô Minh không thể từ bỏ bất cứ người bạn nào, nếu hôm nay từ bỏ Hạc trọc lông, nguyên nhân là vì mất đi một sinh mệnh cho hắn cơ hội sống lại mọi người, nhưng nếu qua thời gian hắn cần từ bỏ nữa thì sẽ lựa chọn như thế nào?

Tô Minh không chọn cuộc sống như vậy.

Từ bỏ, hai chữ này trước kia không xuất hiện trong sinh mệnh Tô Minh, sau này tuyệt đối cũng không có.

– Ta, tuyệt không từ bỏ!

Mắt Tô Minh lộ ra cố chấp. Trong túi trữ vật, Hạc trọc lông bùng phát ra cố chấp đến điên cuồng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 3 ngày trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 1 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 tuần trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^