Cầu Ma Audio Podcast
Tập 253 [Chương 1261 đến 1265]
❮ sautiếp ❯Chương 1261: Cuộc chiến số mệnh
Một cuộc chiến số mệnh đang xảy ra ở bên trong chân giới Cương Thiên. Hai mắt của Tô Minh và người giống hắn đang nhìn nhau chằm chằm, đều thấy được vẻ kiên quyết ở trong mắt nhau.
Không cần nói lời gì, không cần ra tay dò xét thử, bọn họ cứ cách tinh không như vậên lặng đối diện.
Tất cả đều thu vào trong mắt.
Vì muốn mình trở nên mạnh hơn, vì muốn bảo vệ những người thân của mình, vì muốn tồn tại ở hạo kiếp này, vì tuyệt đối không thể để một màn Thiên Cơ xảy ra, Tô Minh nhất định phải trở nên mạnh mẽ. Hắn không có sự lựa chọn nào khác. Trở thành người mạnh nhất trong đất trời này chính là con đường duy nhất mà hắn phải đi.
Dung hợp một người giống mình ở trong giới này giống như hợp hai người trong gương và ngoài gương lại thành một. Ngưng tụ lực hai giới, khiến cho tự thân trở nên hoàn mỹ, sau đó đạt được lực lượng vận mệnh chúa tể, đấy chính là sự lựa chọn của Tô Minh.
Vì muốn người yêu của mình thức tỉnh, vì muốn ý chí Tang Tương phải thỏa mãn yêu cầu của mình, vì muốn bản thân trở nên mạnh hơn để có thể giảm bớt sự cắn trả, thậm chí còn có thể làm mất đi sự cắn trả. Chiến ngũ tệ tam khuyết, nghịch hành mà lên, đây là lựa chọn của một Tô Minh khác trong giới này.
Hắn không có con đường khác, chỉ có một con đường này. Trên thực tế, ý chí Tang Tương cho hắn hai con đường, nhưng chắc chắn hắn sẽ không lựa chọn con đường đầu tiên. Trong đất trời này, cho dù là có hai đại giới Tang Tương và Tam Hoang thì cũng chỉ có thể có một Tô Minh.
Đây là lựa chọn của hắn!
– Nơi này là Tang Tương đại giới, lại còn có ý chí Tang Tương. Ta không thể dung hợp người này ở đây, như vậy… Bị hắn dung hợp có sao! Ta chính là hắn, hắn chính là ta. Ở giới này ta có Vũ Huyên làm vợ, ở thế giới của hắn nhất định cũng có Vũ Huyên, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Vũ Huyên chết đi. Đây là cuộc chiến số mệnh, số mệnh của ta và hắn cũng có thể nói là … số mệnh của chúng ta!
Một Tô Minh khác ở giới này là một trong Tam đại Tang Tử, ánh mắt thiêu đốt nhìn Tô Minh.
– Thập điệu vong!
Theo lời nói của hắn vang vọng, hồn của mười người mạnh nhất ở xung quanh hắn bỗng nhiên phân tán ra, trong tích tắc đã cất bước tản ra bốn phía, xuất hiện ở tám phương Tô Minh, hợp thành phong tỏa mạnh nhất, bao phủ phiến tinh không này.
Dường như trong tích tắc hồn của mười người vờn quanh bốn phía, bọn họ đồng loạt khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm ấn quyết, đặt tại bộ ngực của mình. Lập tức đỉnh đầu của toàn bộ mười người này vung lên, trong mắt có ánh sáng lóng lánh.
– Hết thảy hư vô, bởi vì là hư vô cho nên không tồn tại.
– Hết thảy không tồn tại bởi vì oán nam cho nên trở thành hư vô…
– Hết thảy hư vô, hết thảy không tồn tại, bởi vì tồn tại, bởi vì không phải là hư vô, cho nên tế mười tám lần, thành mười tám… Linh ngục!
Tiếng lẩm bẩm mang theo luồng tang thương cổ xưa. Trong tích tắc vang vọng ở trong tinh không nơi này, lập tức từ trên người mười người này tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này càng lúc càng mạnh, như mười sợi tơ sáng lần lượt thay đổi, trong tích tắc đã tạo thành Tháp Cơ, mỗi lúc lại tầng tầng chồng thêm. Chỉ trong vài hơi thở, lập tức một tòa tháp cao được tạo thành từ mười sợi tơ ánh sáng đứng vững vàng ở trong tinh không.
Tòa tháp này có mười tám tầng, phát ra u quang bao phủ Tô Minh ở bên trong. Trong nháy mắt đã ngưng tụ, hóa thành thực chất, trở thành một tòa Cổ Tháp tràn đầy tử khí!
– Tô, hôm nay ta và ngươi đánh một trận. Đây chính là số mệnh. Ngươi có dám tiến hành cuộc chiến số mệnh cùng ta ở trong Thập Bát Linh Ngục này không?
Một Tô Minh khác, người thanh niên là một trong Tam đại Tang Tử vung tay áo lên, nhẹ nhàng nói với Tô Minh.
Vừa dứt lời, thân thể người này lập tức lao nhanh về phía Tô Minh. Nơi hắn đi qua, dưới chân như nổi lên biển lửa, quét ngang tám phương. Phía sau là biển lửa hừng hực cuốn động, tạo thành một con bướm lửa khổng, lao thẳng về phía Tô Minh ở tầng linh ngục thứ nhất.
Tô Minh ngẩng đầu, trong mắt dạt dào chiến ý. Hắn không nói lời nào mà là dùng hành động để diễn tả sự tôn trọng của mình đối với giới linh lần này. Đó chính là… Toàn lực đánh một trận.
Thoáng một cái, Tô Minh cũng lao nhanh về phía người giống mình kia. Trong nháy mắt tới gần, hai người đồng loạt tung ra một quyền. Lập tức có tiếng nổ vang ngập trời đến từ biển lửa phía sau Tang Tử. Con bướm lửa lao thẳng về phía Tô Minh, trong tích tắc đến gần, nó lập tức bộc phát ra lực tu vi mạnh mẽ, có thể so với Ngọc Đế.
Ở trong tiếng nổ vang này, ý chí của Tô Minh bỗng nhiên tỏa ra khiến tháp cao chấn động, tầng thứ mười tám nổ tung. Tang Tử, một Tô Minh khác ở giới này phun ra một ngụm máu tiên, thân thể lui về phía, thoáng một cái đã bước vào mười bảy. Hắn giơ tay phải lên đưa ra một quyền, lập tức gió lớn gào thét, vô số luồng gió tạo thành lưỡi dao sắc bén, vòng quanh con bướm lửa rồi lao thẳng về phía Tô Minh.
Hai mắt của Tô Minh chợt lóe lên. Trong tích tắc, ý chí của Tô Minh bỗng hóa thành một bàn tay cực lớn, ầm ầm lao về phía con bướm lửa kia.
Tiếng nổ vang ngập trời. Trong tích tắc, tầng mười bảy, tầng mười sáu… cho đến tầng linh ngục thứ bảy đều nổ tung, vỡ vụn. Tất cả đều bị ý chí hóa thành bàn tay lớn của Tô Minh đánh tan vỡ. Tang Tử kia không ngừng rút lui, hai mắt đỏ ngầu, phun ra máu tươi. Lúc hắn ngửa mặt lên trời kêu lớn, lập tức ở phía sau hắn ngưng tụ ra một con bướm lớn. Con bướm này vừa xuất hiện, lập tức khuếch tán ra luồng khí tức kinh khủng, có thể so với ba lần linh tiên.
Con bướm nay tung cánh, trong tích tắc đã bay tới gần Tô Minh. Trong tích tắc va chạm, lập tức truyền ra tiếng nổ cực lớn, rung trời chuyển đất. Con bướm kia nổ tung, chia năm xẻ bảy. Toàn bộ tầng linh ngục thứ bảy, tầng thứ sáu… cho đến tầng thứ hai đều nổ tung, chỉ còn lại tầng linh ngục thứ nhất. Một tiếng gầm nhẹ truyền ra từ trong tầng linh ngục này. Tang Tử dang hai cánh tay ra, ngửa mặt lên trời rống một tiếng. Đột nhiên thân thể hắn bốc cháy, sợi tơ tạo thành Thập Bát Linh Ngục, lao thẳng về phía người này.
Trong tích tắc sợi tơ sáng vờn quanh người này, lập tức tháp cao biến mất, Thập Bát Linh Ngục biến mất, chỉ còn lại Tang Tử hóa thân thành con bướm!
Hắn cúi mạnh đầu, trong nháy mắt đã lao về phía Tô Minh, trong miệng truyền ra tiếng rù rì quỷ dị.
– Điệu vong thành tộc!
Trong tích tắc những lời này truyền ra, lập tức thân thể của mười người vờn quanh Tô Minh đồng loạt chấn động, cúi đầu lẩm bẩm.
– Hết thảy tồn tại, bởi vì vốn là tồn tại, cho nên có thể mất đi. Đây là mất…
– Hết thảy người chết, bởi vì kẻ sống tưởng niệm, cho nên chưa từng có suy nghĩ. Đây là ngươi…
– Điệu Vong Tộc, lấy suy nghĩ của kẻ sống, lấy người chết tồn tại, lấy truy tìm ngôi sao ký thác, lấy lực lượng kiếp này và kiếp sau, ngưng tụ thành hương khói. Dùng cái này… Hóa được thành mất, để cho kẻ tồn tại tiếp tục tồn tại, để cho kẻ chết đi… Trở về hư vô!
Chương 1262: Điệu Vong tộc
– Điệu Vong…
Hai mắt Tô Minh lóe lên nhìn rất nhiều sợi tơ màu tối ngưng tụ xung quanh người giống mình mang hình dáng con bướm ở giới này và quét qua mười hồn Điệu Vong kia.
Tô Minh không hiểu rõ về cái gọi là Điệu Vong này, cũng không biết vì sao loại hồn này lại được gọi là Điệu Vong. Nhưng hắn có thể cảm nhận được một luồng cổ xưa từ bên trong mười hồn Điệu Vong này.
Nhất là ba lời nói kia càng làm cho Tô Minh có cảm giác trong phút chốc, tựa như từ trong năm tháng vang vọng đến, ẩn chứa một loại quy tắc mà chính hắn cũng không rõ.
Trong tích tắc, hàn quang trong mắt người giống Tô Minh, thân là Tang tử chợt lóe lên, cả người hóa thành một con bướm khổng lồ, lao thẳng về phía Tô Minh.
Tô Minh hừ lạnh một tiếng, hai tay bấm tay niệm thần chú vung về phía trước, lập tức vô số ngọn núi hiện ra. Toàn bộ những ngọn núi này đều là hư ảo, trong nháy mắt đã tràn ngập hư vô, chằng chịt, chồng chất lên nhau, hóa thành chín ngọn núi lớn vờn quanh bốn phía Tô Minh.
Ý chí của Tô Minh bây giờ gần như đã đại thành, có thể hiện ra chiêu thức dời núi mạnh nhất. Theo cái phất tay của Tô Minh, chín ngọn núi này bay nhanh về phía Tang Tử.
Tiếng nổ vang ầm ầm, chấn động trời đất. Trong nháy mắt, bốn ngọn núi trong chín ngọn núi bị nổ tung, nhưng vào giờ khắc này, con bướm do Tang Tử biến thành kia cũng nổ tung, chia năm xẻ bảy. Tô Minh phun ra máu tươi, thân thể cũng bị cuốn xa trăm trượng. Trong mắt Tô Minh tràn ngập sát cơ. Đúng lúc này cất bước gào thét tiến về phía năm ngọn núi còn lại, như năm mũi tên nhọn lao về phía Tang Tử.
Nói ra thì dài nhưng trên thực tế chỉ là một giây. Dư âm nổ vang vẫn còn chưa dứt, năm ngọn núi đã tới gần Tang Tử, thế như chẻ tre, sắp đánh sâu vào.
Đúng lúc này, đột nhiên máu tối phía trên mười hồn Điệu Vong kia lóe lên, lập tức xung quanh Tang Tử xuất hiện một xoáy nước màu đen cực lớn. Xoáy nước này chuyển động không tạo ra tiếng động nào, đột nhiên trong đó hiên ra một khuôn mặt.
Khuôn mặt này có ngũ quan rõ ràng, rõ ràng tới mức chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ kỹ. Nhưng quỷ dị chính là Tô Minh có cảm giác nhớ kỹ nhưng không cách nào ghi lại được ở trong đầu, thoáng qua sẽ quên mất.
Dường như trong nháy mắt ảo giác này hiện lên, lập tức bộ mắt từ trong xoáy nước truyền ra tiếng nói trầm thấp.
– Hết thảy tồn tại, bởi vì vốn là tồn tại cho nên có thể mất đi… Đây là chết. Nguồn truyện audio Podcast
Trong nháy mắt những lời này truyền ra, lập tức năm ngọn núi gào thét đến, va chạm với xoáy nước này. Vào giờ khắc này, hai mắt của Tô Minh bỗng nhiên co lại một chút. Hắn thấy rõ ràng năm ngọn núi kia không hề có chút chấn động và dị thường nào, vậy mà lại… biến mất!
Không lưu lại nửa điểm. Dường như câu nói kia khiến cho những sự tồn tại đều có thể biến mất!
– Ngươi không phá được Điệu Vong của Tô mỗ. Mười người này cũng không phải là Điệu Vong chân chính. Chẳng qua bọn họ là khi còn sống có một chút huyết mạch, sau khi chết bị ta kích phát rồi truyền thừa. Mỗi người chỉ có được một phần lực lượng của Điệu Vong chân chính. Điệu Vong… Đó là ở những năm tháng cổ xưa, từng tộc quần ở bên trong chân giới Tang Tương như phù dung sớm nở tối tàn. Tộc này không có nhiều tộc nhân nhưng lại làm rung động cả đại giới. Bởi vì tộc tựa như trời sinh, cũng có thể dung nhập vào quy tắc. Trời sinh có thể trở thành một phần quy tắc, nhưng phàm là nơi Điệu Vong tồn tại, chưa từng có chuyện gì mà bọn họ không biết! Bọn họ còn có năng lực kỳ dị. Rất nhiều năm trước, Tang Tương đại nhân phải tự mình ra tay mới xóa được tộc này đi! Nhưng tộc mới chỉ bị xóa đi thân thể chứ không thể bị xóa đi truyền thừa kia. Cho dù là Tang Tương đại nhân cũng không thể nào làm được điểm này bởi vì tộc là ngoại tộc. Sau khi Tô mỗ trở thành Tang Tử, ta đã triệu hoán từ bên trong đi ra, biến thành… Điệu Vong!
Tiếng nói của thanh niên Tang Tử vang vọng, mang theo âm trầm, dần dần hiển lộ ra vẻ dữ tợn.
Hai mắt của Tô Minh chợt lóe lên nhìn hồn bên trong xoáy nước kia. Hắn không nói một lời, thân thể ngay lập tức cất bước, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh một trong mười Điệu Vong. Hắn giơ tay phải lên đưa ra một trảo, nhưng… không bắt được gì!
Giống như Điệu Vong kia không hề tồn tại, tùy ý để tay phải của Tô Minh quét qua.
– Bọn họ vốn không tồn tại. Nguyên nhân chính là bọn họ không tồn tại cho nên bọn họ mới tồn tại!
Tiếng cười của Tang Tử vang vọng khắp hư không, bộ mặt kia lại xuất hiện ở bên trong xoáy nước. Lập tức thân ảnh mười Điệu Vong ở xung quanh Tô Minh cùng nhau vặn vẹo, tan thành mây khói.
– Tộc quần này khiến ta nghĩ tới một lực lượng kỳ dị đã gặp trước kia.
Ánh mắt Tô Minh lạnh lùng nhìn gương mặt trên xoáy nước, nhàn nhạt nói. Trong nháy mắt, toàn thân hắn chợt lóe lên hắc quanh. Đó là ánh sáng cực tối, như cuốn động trở thành biển đen, gào thét cuốn tới kia gương mặt trong xoáy nước kia.
– Tất cả người chết, bởi vì kẻ sống nhớ, cho nên chưa từng có hoài niệm, đây là điệu.
Trong nháy mắt tới gần, khuôn mặt trong xoáy nước nói. Tang Tử phía sau xoáy nước này bỗng nhiên truyền ra tiếng gầm nhẹ, mang theo sát cơ mãnh liệt.
– Suy nghĩ của ta, từ suy nghĩ bịa đặt, là ngươi… Chết, chết, chết, chết, chết!
Ầm một tiếng, ngay sau khi chữ chết đầu tiên truyền ra, ánh sáng cực tối từ trên cơ thể Tô Minh biến mất. Sau chữ chết thứ hai, trong phút chốc, sắc mặt của Tô Minh biến đổi, thân thể vội lui về phía sau.
Nhưng ngay khi hắn lui về phía sau ba bước thì chữ chết thứ ba truyền ra khiến cho toàn thân Tô Minh chấn động mạnh, như máu thịt nghịch chuyển. Sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, lại lui về phía sau. Dường như ở trước mặt hắn đang có gì đó nổ tung mãnh liệt, chấn động này đẩy lui hắn về phía sau. Tiếng chết thứ tư như chùy nặng rơi vào tâm thần Tô Minh.
Đầu óc hắn nổ vang, dng như Tô Minh không thể nào chống lại luồng lực lượng này. Bất luận là thần thông hay là ý chí cũng khó có thể chống lại. Dường như lực lượng này vốn là ở nội tâm của hắn, giờ phút này bị kích thích, sinh ra sát thương kinh người ở bên trong thân thể.
Khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể Tô Minh vẫn tiếp tục lui về phía sau. Những tiếng chết rầm rầm đến. Tô Minh phun ra một ngụm lớn máu tươi, thân thể lại lui về phía sau. Lần này phải lui tới hơn mấy trăm trượng mới dừng lại. Hai mắt hắn tràn ngập tia máu, vẻ mặt lộ ra vẻ vô cùng dữ tợn nhìn khuôn mặt trong xoáy nước và kẻ đứng đằng sau xoáy nước.
Hắn giơ tay phải lên lau máu tươi trên khóe miệng, vẻ mặt dữ tợn hóa thành một luồng sát cơ.
– Không hổ là ta của giới này. Rõ ràng tu vi của ngươi kém xa ta nhưng lại có thể xử dụng cách này để khiến ta bị thương.
Tô Minh ngẩng đầu nói. Hắn vừa vung tay phải ra, lập tức ở trong tay xuất hiện một xoáy nước, chuyển động cực nhanh.
– Ta không đả thương ngươi mà là Điệu Vong. Nếu không phá được hồn Điệu Vong của ta, ngươi cũng chỉ có thể bị phong ấn, bị dung hợp với ta thành một thể. Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta.
Người giống Tô Minh ở giới này đứng đằng sau xoáy nước có khuôn mặt nhìn Tô Minh, không hề che giấu chút nào. Trong lúc nhàn nhạt nói, hắn vung tay phải lên. Lập tức trước người hắn, hai mắt của khuôn mặt trong xoáy nước lóng lánh, chớp mắt một cái, xoáy nước này bỗng lao thẳng về phía Tô Minh.
– Điệu Vong tộc, lấy hoài niệm của kẻ sống, lấy tồn tại của người chết, lấy truy tìm tinh thần ký thác, lấy lực kiếp này và lực kiếp sau, ngưng tụ thành hương khói, nhằm… Hóa điệu là chết. Để cho kẻ tồn tại tiếp tục tồn tại, để cho kẻ chết đi… Trở về hư vô!
Khuôn mặt trong xoáy nước này truyền ra tiếng lẩm bẩm. Tiếng này khiến người ta có cảm giác bể dâu. Không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, giờ phút này lại trở về khiếncho tinh không này chấn động.
Hai mắt của Tô Minh co rút lại. Trong chớp mắt, hắn bỗng nhiên có một cảm giác mãnh liệt. Dường như ý chí, tu vi, thậm chí là sinh cơ của mình đều bắt đầu giảm bớt. Dường như những lời này có lực lượng kỳ dị, có thể làm đất trời biến hóa, khiến cho Tô Minh cảm giác được nguyên nhân hắn xuất hiện ở trong chân giới Tang Tương này và ý chí chân giới Tiên Tông biến mất. Thế nhưng… Có một tia dấu hiệu muốn khôi phục.
Thậm chí, Tô Minh còn cảm giác được ý chí Đạo Thần chân giới kia bị hắn đoạt xá ở bên trong Đạo Thần chân giới cũng hoàn toàn xuất hiện biến hóa như thế.
Loại biến hóa này khiến cho tâm thần Tô Minh chấn động mạnh. Một luồng nguy cơ mãnh liệt trong nháy mắt hiện ra, nhưng thần sắc của hắn lại không kiêng kỵ chút nào. Bởi vì Tô Minh vẫn tin tưởng rằng thế gian này không có lực lượng nào là có thể tồn tại vĩnh hằng. Tất cả sự vật đều có thiên địch.
Như lão giả Thiên Linh đã nói, Tô Minh tin chắc điểm này. Mạnh mẽ như như ý chí Tam Hoang cũng có thiên địch, huống chi là tộc Điệu Vong này.
Hàn quang trong mắt Tô Minh chợt lóe lên, ý chí ầm ầm bộc phát. Đó là ý chí hào hùng của hai chân giới ngưng tụ cùng một chỗ. Loại uy áp của ý chí này có thể hủy diệt trăm vạn tu sĩ. Trừ khi là mượn lực Tang Tương, nếu không thì cũng sẽ bị khuất phục dưới ý chí này.
Tu vi đến trình độ như Tô Minh, thần thông đối với hắn mà nói đã là thiên biến vạn hóa, cũng không phải đạt đến cực hạn mà là chỉ cần nghĩ đến, có thể vận chuyển biến ảo.
So với như lúc này, trong nháy mắt ý chí Tô Minh khuếch tán, lập tức phía trước Tô Minh xuất hiện một tia chớp màu đỏ. Tia chớp này mang theo một luồng hơi thở động trời. Trong nháy mắt xuất hiện, lập tức khiến cho tinh không này rơi vào trang thái yên tĩnh.
Đây chính là Linh Tiên cướp!
Chẳng qua là bị Tô Minh lấy ý chí bắt chước được. Mặc dù không mạnh mẽ như Linh Tiên cướp chân chính, nhưng là đủ để khiến cho thế nhân kinh hãi.
– Điệu Vong tộc có thể bị ý chí Tang Tương xóa đi. Như vậy, cho dù tộc này có mạnh hơn nữa thì cũng có cực hạn.
Tô Minh lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, ầm một tiếng, tia chớp màu đỏ lập tức gào thét, lao về phía khuôn mặt trong xoáy nước.
Không đợi xem kết quả, Tô Minh vung tay áo. Lập tức ở phía trước hắn xuất hiện năm tia chớp. Năm tia chớp này trong nháy mắt liền hóa thành năm khuôn mặt, lần lượt thay đổi, tạo thành năm màu, hóa thành mội bàn tay lớn, rầm rầm ôm lấy khuôn mặt trong xoáy nước kia.
Chương 1263: Lưu đày
– Để cho tồn tại tiếp tục tồn tại, để cho chế đi… Trở về hư vô…
Khuôn mặt nước xoáy lẩm bẩm sau đó tùy ý để cho tia chớp màu đỏ xuyên thấu tới. Trong chớp mắt khi đụng vào khuôn mặt nước xoáy này, nó liền tiêu tán vô hình.
Ngay sau đó là bàn tay to năm màu kia, đụng chạm vào dòng xoáy, tạo thành tiếng nổ vang. Trong phút chốc, nó liền biến mất, giống như đã trở về hư vô thật.
Hai mắt Tô Minh lóe lên, thân thể lui lại phía sau mấy bước, nhíu mày.
Giờ phút này sắc mặt thanh niên thân là Tang Tử giới này ở phía sau dòng xoáy tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi nhưng trong đôi mắt lại lóe sáng.
– Vô dụng thôi. Điệu Vong nhất mạch này bị ta triệu hoán ra, tương thông với ý chí của ta, cũng tương thông với ý chí của Tang Tương. Ngươi không cách nào hủy diệt được, cũng chỉ có thể bị hắn cắn nuốt, sau đó bị ta dung hợp.
Tô Minh ở giới này vừa nói, hai tay liền bấm quyết. Lập tức hai mắt của khuôn mặt khổng lồ nước xoáy lại mở bừng ra, lao thẳng về phía Tô Minh.
Trước khi tới gần, nó càng ngày càng lớn. Chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, nó đã đạt tới mấy ngàn, áp sát Tô Minh.
Ý chí vô dụng.
Thần thông không có hiệu quả.
Thuật pháp khó có thể gây tổn thương cho nó chút nào.
Cho dù là Pháp bảo thì cũng bởi vốn tồn tại, do đó biến mất. Dường như tiếng nói của khuôn mặt nước xoáy này, bởi vì không tồn tại cho nên tồn tại.
Thân là một trong tam đại Tang Tử của Tang Tương Chân giới, có thể nói bên trong Tang Tương Chân giới, trừ ý chí của Tang Tương là mạnh nhất ra, ba người này sở dĩ cường đại không phải bởi tu vi của bọn họ mà bởi bọn họ có thể mượn ý chí của Tang Tương. Là bởi vì một khắc khi bọn họ trở thành Tang Tử thì đã được Tang Tương ban cho thần thông quỷ dị.
Mà Tô Minh của giới này, ban đầu được ban cho chính là Điệu Vong niệm này! Điệu Vong tộc sắp bị ý chí Tang Tương xóa đi, gọi về phủ xuống bầu trời nơi này. Loại lực lượng này có thể quét ngang tất cả tu sĩ, cho dù là Bất Khả Ngôn ở chỗ này cũng toi mạng.
Trừ phi là dùng một số thủ đoạn đặc thù, có lẽ có thể thành công. Nếu không, muốn đoạt xá Tang Tử là chuyện cực kỳ khó khăn. Dù sao thì nơi này là Tang Tương Chân giới, mà ý chí của Tang Tương sẽ không dễ dàng cho phép Tang Tử kết nối với nó bị người Tam Hoang dung hợp.
Một trận đánh vận mệnh này, có thể nói là một trận đánh chưa từng có từ trước tới nay. Tô Minh tuyệt đối tin tưởng, nhưng Tô Minh của giới này cũng có lòng tin rất mạnh. Lòng tin này theo giao chiến mà càng ngày càng mạnh. Còn về phần Tô Minh, hắn lại nhíu mày, thần sắc lộ vẻ âm trầm.
Mắt thấy khuôn mặt kia không ngừng mở rộng, cách mình càng ngày càng gần, thân thể Tô Minh lại lui về phía sau mấy bước.
– Điệu Vong tộc này đúng là thật kinh khủng. thảo nào ý chí của Tang Tương xuất thủ, muốn xóa tộc này đi… Bây giờ ta chẳng qua chỉ có ý chí tương đương hai Chân giới, không cách nào so sánh được với Tam Hoang hay Tang Tương, cho nên khó có thể xóa tan nó.
– Nhưng muốn đối phó với Điệu Vong tộc này thì cũng không cần phải va chạm trực tiếp. Có thể dùng phương pháp khác!
Hai mắt Tô Minh lóe sáng, đầu óc và linh hồn sáng lóng lánh, thân thể vừa lui về phía sau, hai mắt bỗng nhiên nhắm lại.
– Phải tin tưởng, tất cả đều tồn tại.
Trong đầu Tô Minh hiện lên lực lượng quỷ dị tại Thần Nguyên tinh hải năm xưa. Lực lượng này hư ảo, giống như không tồn tại. Chỉ khi tin tưởng, như vậy nó nhất định tồn tại.
– Ta tin rằng trong vũ trụ này, trừ Tam Hoang, Tang Tương ra còn nhất định có những đại giới khác!
– Ta cũng tin rằng phía ngoài Nghịch Thánh và Ám Thần, ở trong bầu trời xa xa này còn tồn tại những bầu trời khác.
– Ta cũng tin rằng trong thiên địa kia đều tồn tại những mạng sống. Hết thảy đều bị cuốn vào, cả đời đều không thể trở về, chỉ có thể sinh tồn ở nơi đó, thịnh vượng hoặc bị hủy diệt theo năm tháng.
Tô Minh lẩm bẩm, hai tay giơ lên vung mạnh về bốn phía. Lập tức ý chí của hắn ầm ầm khuếch tán ra. Ý chí này không cách nào làm suy yếu được khuôn mặt nước xoáy kia nhưng bản thân là thể hiện mạnh nhất của đại giới này, cho nên trong ngôn ngữ của Tô Minh, trong ý chí của hắn, dưới thiên ý của hắn, khi tay phải hắn vung lên, một dòng xoáy hiện ra, trong giây lát hóa thành hố đen có thể hấp thu tất cả mọi vật.
Hắc động này lập tức hút toàn bộ ý chí Tô Minh vừa tản ra vào, trong nháy mắt liền biến thành khổng lồ. Nó rất sâu, không biết xuyên tới địa phương nào, lan tràn ra vô hạn.
– Ta tin rằng Điệu Vong nhất mạch ở trong thế giới xa xôi này nhất định vùng dậy, sau khi vùng dậy, cũng nhất định sẽ tàn lụi!
– Đây là số mệnh. Đây là số mệnh mà Tô Minh ta định ra cho Điệu Vong tộc các ngươi!
Hai mắt Tô Minh mở bừng ra, trong mắt lộ tia sáng kỳ dị. Con mắt trái của hắn hóa thành tinh không. Đó là Đạo Thần!
Con mắt phải của hắn hóa thành hư vô, đó là Tiên Tông.
Con mắt thứ ba tại mi tâm của hắn cũng mở ra, khiến Đạo Thần và Tiên Tông dung hợp lại, tỏa ra ánh sáng như ngọc, dung nhập vào hố đen trước người hắn, khiến cho nó tăng vọt trong nháy mắt, không phải là hình tròn nữa mà dựng thẳng lên, giống như một cái miệng lớn xé rách hư vô, lộ ra răng nanh trong tinh không.
– Ta tin rằng nơi đó mới là chô các ngươi trở lại. Điệu Vong nhất tộc của các ngươi đã bị lưu đày, đuổi ra khỏi Tang Tương, không còn ở Tam Hoang!!
Hai mắt Tô Minh lộ sát cơ ngập trời, tiếng nói cuối cùng nổ vang ầm ầm như sấm sét. Cái khe trước người lại mở rộng ra lần nữa, trong nháy mắt liền tới gần khuôn mặt nước xoáy kia, cắn mạnh một cái.
Sắc mặt Tô Minh của giới này nhanh chóng biến hóa, muốn ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, truyền ra từ Cương Thiên chân giới này, lan khắp tám hướng, vang vọng cả Chân giới, thậm chí còn khuếch tán về phía những Chân giới khác. Nhìn lại có thể thấy rõ ràng, Tô Minh dùng lực lượng tin tưởng liền tồn tại, dung hợp với ý chí hai giới Tam Hoang và Tang Tương, hóa thành một cái miệng lớn hư vô.
Cái miệng này xuyên qua hư vô, nối với một thế giới xa xôi không biết. Thế giới kia có lẽ tồn tại, có lẽ không. Nhưng Tô Minh tin rằng ngoài Tam Hoang và Tang Tương, Nghịch Thánh và Ám Thần thì nhất định tồn tại một thế giới như vậy.
Lấy thế giới này tồn tại, lấy ý niệm trong đầu làm trụ cột, lấy ý chí hai giới dẫn dắt, Tô Minh dùng lực lượng tin tưởng kia làm kết cấu, xây dựng một thuật pháp thần thông như vậy. Thuật pháp này không có lực sát thương kinh người gì, cho dù xóa đi một người phàm cũng khó. Nhưng…
Tác dụng duy nhất của thuật pháp này chính là như lời Tô Minh nói lúc trước… Trục xuất!!
Nếu khuôn mặt nước xoáy của Điệu Vong này không thể bị ý chí của Tô Minh xoáy đi, tu vi của Tô Minh khó đối kháng, thần thông của Tô Minh khó có thể gây tổn thương cho nó thì hắn sẽ thay đổi phương pháp, mở ra cái khe tin tưởng liền tồn tại này, cắn nuốt khuôn mặt đó, lưu đày tới thế giới mà Tô Minh tin rằng nhất định tồn tại.
Tiếng nổ vang vọng đinh tai nhức óc. Khuôn mặt nước xoáy khổng lồ kia bị cái khe mở rộng ra vô hạn, đột nhiên cắn nuốt, bị lưu đày vào cái thế giới mà Tô Minh tin tưởng nhất định tồn tại kia.
– Ta nguyền rủa, lấy tên Tô Minh ta nguyền rủa, Điệu Vong tộc các ngươi sau khi hưng thịnh, nhất định suy tàn!
Đây là lời nói sau cùng của Tô Minh trước khi cái khe biến mất. Lời nói này truyền vào trong cái khe, đưa tới thế giới kia, khắc vào thế giới đó, vào vận mệnh của Điệu Vong tộc.
Đây là nguyền rủa do Tô Minh lấy ý chí hai giới tạo thành. Nguyền rủa này theo ý chí Tô Minh càng ngày càng mạnh mà càng ngày càng mạnh, cho tới khi trở thành chú định của số mệnh.
Ầm!
Cái khe biến mất hoàn toàn, trở thành một dấu vết trong hư vô rồi ảm đạm đi, trong chớp mắt liền không còn tồn tại. Mà Tô Minh của tinh không này nhìn lại, chỉ thấy không còn khuôn mặt nước xoáy bảo vệ phía trước mặt hắn nữa.
Thât là Tang Tương, giờ phút này hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong mắt có vẻ khó tin, cũng có tuyệt vọng và không cam lòng.
– Hiện tại không có người ngoài quấy rầy nữa, cho nên một trận đánh cuối cùng trong số mệnh của ta và ngươi cũng nên bắt đầu thôi. Phàm là người trợ giúp ngươi, bởi ngươi chính là ta, cho nên ta chúc phúc cho Điệu Vong tộc hưng thịnh. Mà bởi vì ngươi bây giờ không còn là ta nên ta nguyền rủa Điệu Vong tộc suy tàn…
Tô Minh lạnh lùng vừa nói vừa tiến về phía trước một bước, lập tức thân thể lao tới.
Thanh niên Tang Tử kia, Tô Minh của giới này giờ sắc mặt âm trầm nhìn Tô Minh tới gần, thân thể vội vàng né đi, sát cơ trong mắt hiện lên, hai tay vung lên, một tay đặt ở ngực, một tay đặt ở mi tâm.
– Tang Tương lực, lấy Tang Tử niệm của ta, dẫn Tang Tương hiện!
Lời này vừa thốt lên, toàn bộ Cương Thiên chân giới ầm ầm chấn động. Trên người của Tô Minh kia trong phút chốc có ý chí ngập trời phủ xuống. Ý chí này mang theo sự bá đạo, mang theo sự bá đạo điên cuồng, duy ngã độc tôn, trong nháy mắt phủ xuống. Lập tức phía sau Tô Minh kia huyễn hóa ra hai cánh rất lớn, tỏa ra ánh sáng năm màu như ngọc.
Hơn nữa, Tô Minh của giới này cũng ngửa mặt lên trời gào thét. Trong tiếng gào thét này, khí thế của hắn bộc phát ra, ý chí hào hùng tràn khắp toàn thân, tỏa ra bốn phía, tạo thành một dòng xoáy khổng lồ dưới chân hắn. Dòng xoáy này ầm ầm chuyển động, hoàn toàn mang theo cả bầu trời Cương Thiên chân giới chuyển động.
Vô số ngôi sao chuyển động, vô số vẫn thạch trở mình. Cả tinh không nơi này trong chớp mắt lấy Tang Tử hóa thân thành con bướm kia, chuyển động theo hắn.
Hắn là trung tâm, là thiên tài được cả Chân giới chú ý vào lúc này.
– Như ngươi mong muốn. Một trận đánh trong số mệnh của ta và ngươi đã đến lúc có kết quả! Nếu ta thắng thì ta sẽ làm theo một yêu cầu của ngươi. Nếu ngươi thắng… Ngươi cũng phải đáp ứng một yêu cầu của ta!
Tiếng nói của Tô Minh Tang Tử vang vọng trong cả Chân giới.
– Có thể!
Tô Minh không chần chừ, trong chớp mắt khi nói ra lời này, ý chí liền bộc phát. Bên ngoài thân thể hắn xuất hiện hư ảnh của Tiên Tông, Đạo Thần chân giới.
Chương 1264: Trước khi phá kén thành bướm
Đây là đối kháng ý chí, không phải là thần thông nổ vang, cũng không phải là thuật pháp rực rỡ. Nhưng mức độ cuộc chiến này vượt qua cả thần thông, áp đảo thuật pháp. Đây không phải là cuộc chiến của tu sĩ mà là tranh giành ý niệm!
Tu sĩ căn bản không cách nào đụng chạm được tới mức độ giao chiến thế này. Cho dù là thấy thì lập tức đầu óc cũng khó có thể thừa nhận được, bởi huyết mạch không thể nào chịu nổi, bởi ý thức không thể bao phủ, sẽ lập tức bạo thể mà chết.
Loại chiến đấu này mới thật sự là hạng người đại năng, có thể rung chuyển thiên đạo, có thể khiến Tam Hoang hay Tang Tương hoặc ý chí của một đại giới ngang hàng phải nhìn tới.
Chẳng bao lâu sau, đứa trẻ Ô Sơn năm đó đã trưởng thành tới trình độ chói mắt thế này. Đây là tương lai mà Tô Minh năm xưa không cách nào tưởng tượng được.
Tiên Tông Chân giới, Đạo Thần chân giới, ý chí hai đại Chân giới của Tô Minh giờ phút này vờn quanh hắn, giống như hai cái cánh, vây quanh ý chí của Tô Minh, chạy thẳng tới Tang Tử.
Ngưng tụ ý chí của Tang Tương đại giới, khiến nó phủ xuống thân thể mình, dường như trở thành sứ giả của Tang Tương tới tinh không này. Tô Minh của thế giới này, thân là Tang Tử, bộc phát ra toàn bộ sinh mệnh, hóa thành lực lượng đánh sâu vào, như hai ngôi sai chổi chưa từng có từ trước tới nay, nhanh chóng lao thẳng vào nhau.
Một chớp mắt này, Cương Thiên chân giới trở thành lốc xoáy. Trong một chớp mắt này, hai đại Chân giới của Tô Minh trở thành một đòn mạnh nhất trong đời hắn. Cũng trong một chớp mắt này, ý chí tới từ Tang Tương khiến cho hai mắt Tang Tử đỏ bừng, để hắn vì người hắn yêu mà giao ra toàn bộ sinh mệnh.
Tô Minh có thể kiêu ngạo.
Bởi vì hắn là thiên tài trong Tam Hoang, là cường giả ngưng tụ ý chí của hai đại Chân giới, là người có thể rung chuyển trời cao, áp đảo tu sĩ.
Bởi hắn ở Tang Tương cũng là thiên tài, là một trong tam đại Tang Tử, là cường giả vượt qua tu sĩ, có thể kết nối ý chí với Tang Tương. Một người, hai thế giới bất đồng, vận mệnh bất đồng như đều là kinh tài tuyệt diễm.
Có lẽ hai Tang Tử trải qua những chuyện khác nhau, nhưng Tô Minh ở nơi nào cũng đều rất chói mắt.
– Trận chiến này không có đúng sai!
Tiếng nổ vang ngập trời truyền ra theo ý chí hai người va chạm. Trong tích tắc, suy nghĩ của bọn họ xuất hiện dung hợp. Bọn họ không cần dùng lời nói nhưng vẫn cảm thụ rõ ràng ý nghĩ của nhau.
– Trận chiến này không có thiện ác!
Tiếng nổ vang vọng. Ý chí lại va chạm một lần nữa, khiến cho hai người trong tinh không run rẩy, khiến cho Cương Thiên chân giới hóa thành lốc xoáy chuyển động càng ngày càng nhanh. Trong mơ hồ, có một sợi tơ nhỏ vờn quanh, xoay tròn.
– Trận chiến này là trận chiến trong số mệnh của chúng ta, là một trận quyết đấu ý chí!
Tranh đấu ý chí, những lời này hầu như đều là biểu đạt sự vọng động, mang ý nghĩa xấu. Nhưng giờ khắc này, những lời này lại không như vậy. Nó là một sự miêu tả cảnh giới. Ý nghĩa của nó là dùng ý chí, khí tức, hình dung ra sinh mệnh tồn tại.
Đây là tranh đoạt ý chí, là chém giết để thể hiện sự tồn tại của sinh mệnh. Kết quả của nó chỉ có thể là một ý chí, một sinh mệnh được phép tồn tại!
Tiếng nổ vang ngày càng mãnh liệt, truyền khắp không gian. Ý chí của Tô Minh càng ngày càng mênh mông. Một bản năng cướp đoạt khiến khi ý chí va chạm, hắn không ngừng cướp đoạt đi tất cả của một táng mạng khác của mình.
Ngược lại, Tang Tử ngưng tụ ý chí Tang Tương, dù sao cũng không phải là của bản thân hắn. Trên thực tế vào một khắc khi Điệu Vong tộc bị lưu đày, hắn đã biết là trận tranh giành ý chí này, hắn nhất định sẽ thất bại.
Nhưng cho dù thất bại thì hắn cũng không lựa chọn toàn lực bỏ trốn. Hắn không thể lựa chọn chạy trốn. Hắn chính là Tô Minh, Tô Minh chính là hắn. Hai người nhất định phải dung hợp, chỉ sợ là Tang Tương cũng khát khao nhìn bọn họ dung hợp.
Như thế có lẽ mới đầy đủ!
Để cho Âm Tử và Hạo Dương, để cho Tam Hoang và Tang Tương, để trong người trong gương và ngoài gương dung hợp, từ đó đầy đủ, đạt tới một loại cấp bậc sinh mệnh tối cao. Đây là số mệnh. Đây là số mệnh của hai Tô Minh bất đồng.
Nếu đổi lại là Tô Minh đến từ Tam Hoang, cuối cùng hắn cũng sẽ lựa chọn như vậy. Hắn không thể chủ động mà dung hợp. Bởi vì chỉ có trải qua chuyện này mà sống sót thì mới có thể trở thành mạnh nhất, mới có thể đi bảo vệ những thứ mà mình muốn bảo vệ.
Bọn họ là một người. Bọn họ cũng đều muốn bảo vệ.
Điểm này khi ý chí hai người không ngừng va chạm, một phía cường đại lên, một phía suy yếu đi thì đã nhận rõ cả.
Từng tiếng nổ vang, ý chí va chạm kéo dài ước chừng một nén nhang. Tiếng cười dài vang vọng. Tiếng cười kia mang theo sự tiếc nuối, mang theo tang thương, cũng mang theo sự cảm thán không tiếng động.
– Ta tới từ Tam Hoang, hôm nay ta với ngươi dùng hợp. Ta và ngươi cuối cùng đầy đủ. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ… Ngươi phải nhớ kỹ sự chấp nhất, bảo vệ của ngươi!
– Ngươi phải nhớ kỹ chúng ta đều muốn bảo vệ!
– Mang theo Vũ Huyên đi. Mang theo cô ấy tới Tam Hoang, tìm được Vũ Huyên trong Tam Hoang, để cho các cô dung hợp và thức tỉnh. Thế gian này chỉ có một mình Tô Minh, cũng chỉ có thể có một Vũ Huyên…
– Từ đó về sau, ngươi là cường giả Tam Hoang, cũng là Tang Tử Tang Tương!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong Tang Tương Chân giới. Tiếng nói một Tô Minh khác vang vọng, cũng tan ra theo tiếng nổ. Khi tiếng vang dần dần khuếch tán ra, lốc xoáy do cả Cương Thiên chân giới xoay tròn bỗng dừng lại trong chớp mắt. Khi nó dừng lại, vô số sợi tơ trong suốt bay ra, đồng thời hướng về nơi ý chí hai người va chạm.
Từng tầng, từng tia một. Trong nháy mắt bốn phía Tô Minh đều bị vô số sợi tơ bao trùm. Bởi vì chúng quá nhiều, dần dần không còn trong suốt nữa mà trở nên hơi mờ. Cho tới khi toàn bộ sợi tơ của Cương Thiên chân giới bao phủ hết, xuất hiện rõ ràng trong tinh không là một cái kén lớn!!
Đó là cái kén mà bươm bướm trước khi bay ra phải phá tan!
Trong tích tắc khi cái kén này được tạo thành, bên trong Tang Tương đại giới, ý chí Tang Tương lần đầu tiên phủ xuống đầy đủ. Trong nháy mắt khi nó phủ xuống, giống như Linh tiên kiếp của Tam Hoang, khiến toàn bộ những thứ trong Tang Tương đại giới đang vận chuyển liền hóa thành yên tĩnh vĩnh hằng.
Duy chỉ có cái kén này là nhanh chóng bừng lên. Khí tức Tô Minh trong đó lúc mạnh lúc yếu, tựa như đang trải qua một lần lột sát vô cùng quan trọng trong đời.
Lần lột xác này khiến tính mạng của hắn đầy đủ, dung hợp hai người trong gương và ngoài gường, đạt tới một cấp bậc đặc thù. Loại tăng cấp này không biết phải tiến hành trong bao lâu. Nhưng khi tỉnh lại thì hắn đã không còn không hoàn chỉnh nữa mà trở thành Tô Minh đột nhất vô nhị trong thiên địa!
Lần lột xác này chẳng những là cơ hội của Tô Minh mà còn dẫn động ý chí Tang Tương phủ xuống, vờn quanh bốn phía, khiến Tang Tương Chân giới yên tĩnh vĩnh hằng để phòng ngừa tất cả mọi chuyện bất ngờ có thể xảy ra, lấy bản thân để hộ pháp. Đối với ý chí Tang Tương quý trọng mà nói, chuyện này chưa bao giờ có. Thậm chí nó coi trọng chuyện này tới mức vô cùng mong đợi.
Nó mong đợi ngày phá kén thành bướm.
Chương 1265: Chiến sự Tam Hoang
Tại Tam Hoang Đại Giới, lửa chiến ngập trời. Đám tu sĩ đến từ Nghịch Thánh và Ám Thần lấy thể hệ tu hành đặc biệt, lấy tu vi bọn họ tự gọi là vi chân cảnh giới, trong một khắc lao ra từ cửa miệng Tam Hoang, lập tức va chạm cùng đại quân tu sĩ Tam đại chân giới.
Có thể nói rằng ưu thế áp đảo này đã tạo thành tử thương cực kỳ nghiêm trọng đối với các tu sĩ tam giới, căn bản không phải là đối thủ!
Dù sao bọn họ cũng là thời đại tu sĩ thứ tư, mà tu sĩ đến từ Nghịch Thánh và Ám Thần lại là truyền thừa của thời đại thứ hai, ở giữa không có đứt gẫy, thể hệ tu vi giữa thời đại và thời đại không thiếu hụt. Sau khi tu sĩ Tam Hoang Đại Giới trải qua mấy thời đại, tuy thể hệ tu vi của họ ngày hôm nay nhìn như đầy đủ, nhưng trên thực thế là hồn ít hơn, ý chí không mạch lạc.
Trận chiến này… chỉ diễn ra trong ba ngày là hầu như tất cả các tu sĩ đến từ Tam Hoang Tam Đại Giới đều chết… Máu tươi tràn ngập Đạo Thần Chân Giới, chân đứt, tay cụt trôi khắp tám phương, những tiếng gào thét thê lương kịch liệt đến cực hạn. Giờ phút này mọi như đã lắng xuống, chỉ còn lại mùi máu tanh nồng nặc phiêu tán khắp bốn phía, chứng kiến trận chiến dịch thê thảm này.
Trong trận chiến này… Không có bất kỳ tu sĩ tam giới Tam Hoang nào lùi lại nửa bước, không có một người nào có ý nghĩ rút lui. Có lẽ là cũng có, nhưng ở phía sau họ chính là nhà. Đối mặt với người xâm lăng nhe răng cười, thấy vô số người bên cạnh mình đỏ mắt, cho dù là tự bạo thì họ cũng muốn ngăn cản từng màn xâm lấn, không ai… Lựa chọn lùi bước.
Cho dù là rút lui rúc vào chân trời góc biển, nhưng cả Tam Hoang không còn, thì sống tạm bợ như vậy có ý nghĩa gì. Từ huyết tính mặc dù hư ảo, nhưng ở trong trận chiến này lại trở thành thực chất, là nguyên nhân khiến cho tu sĩ tam giới Tam Hoang trở nên điên cuồng.
Không ngừng tự bạo, không ngừng chém giết, không ngừng chết… Trong trận chiến này, mặc dù toàn bộ tu sĩ tam giới Tam Hoang đều bị giết chết, mặc dù Nghịch Thánh và Ám Thần không tổn thất nhiều, nhưng điên cuồng đến từ tu sĩ Tam Hoang lại khiến cho bọn họ rung động mạnh.
Loại điên cuồng này chính là… Tới gần cái chết vẫn không chịu khuất phục, tới gần cái chết cũng không chịu cúi đầu. Đây là vì bảo vệ mình mà có thể giao ra toàn bộ!
Bọn họ kiên trì tới ngày thứ ba thì gần như toàn bộ đều diệt vong, toàn bộ pháp khí đều hỏng mất. Rốt cuộc cũng trì hoãn được ba ngày, chờ đợi đại quân tu sĩ thứ hai đến từ tam giới Tam Hoang.
Một cuộc chiến dịch tựa như có thể kéo dài không ngừng lại ở bên trong Đạo Thần Chân Giới này. Bởi vì tu sĩ Tam Hoang thích ứng được một chút với cơn lốc Đạo Thần Chân Giới, cho nên ở mặt khác, cũng đã trở thành một phần phòng hộ Tam Hoang. Nhưng đối với những tu sĩ Nghịch Thánh và Ám Thần kia, cơn lốc này vô cùng khó dây dưa.
Cho dù cả Thể Tu hai bên chênh lệch, nhưng vẫn không thể nào tránh được khe rãnh. Có một số tu sũ trong trận này không chết do chiến tranh, bên thắng lợi nhất cũng không thể nào là Tam Hoang.
So về Thể Tu, Tam Hoang không bằng, về mặt số lượng tu sĩ thì Tam Hoang cũng không thể so với vô số tu sĩ hai đại giới. Bọn họ chỉ có một lòng liều chết và không cam tâm.
Hoặc là thắng thì Tam Hoang vẫn là Tam Hoang. Hoặc là thua thì tất cả tu sĩ Tam Hoang sẽ trở thành nô dịch, mãi mãi làm nô dịch, vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu!
Bởi vậy cho nên… Bọn họ không có lựa chọn nào khác!
Đại quân tu sĩ tam giới thứ hai tới, cũng chỉ kiên trì được bốn ngày là hầu như đã chết gần hết. Cả Đạo Thần Chân Giới nhuộm đỏ, mùi màu tanh nồng đậm tràn ngập. Ngay cả cơn lốc cũng không thể thổi tan mùi máu tanh nồng nặc này, chỉ có thể quay về, trầm tích vô tận.
Nhóm thứ ba, nhóm thứ tư, nhóm thứ năm…
Liên tiếp năm nhóm tu sĩ không ngừng truyền tống đến. Nhóm sau mạnh mẽ hơn nhóm trước, pháp khí càng kinh người hơn, nhưng cũng chỉ trì hoãn cước bộ của Nghịch Thánh và Ám Thần hơn nửa tháng mà thôi.
Theo Cổ Thần xuất hiện, từ bên trong huyết khẩu có một loại thú dữ khổng lồ của Ám Thần đi ra, khiến cả tinh không Đạo Thần Chân Giới nhấc lên vô số gợn sóng. Trên thực tế, vào giờ khắc này, trận chiến dịch này… đã kết thúc.
Cổ Thần tiêu sái đi ra, con thú khổng lồ của Ám Thần xuất hiện, còn có đám người đến từ Nghịch Thánh Bát Cực Đạo cũng phủ xuống, cùng với Ám Thần biểu lộ ra vẻ dữ tợn. Vào giờ phút này, hai lực lượng trong cuộc chiến này đã hoàn toàn mất đi thăng bằng, thậm chí cân tiểu ly cũng trực tiếp biến mất.
Âm Thánh Hiên Tôn trọng thương, Trận Giới Hiên Tôn thứ tư hình thần câu diệt. Hai cường giả lớn này vừa chết, lập tức bên trong Tam Hoang Đại Giới vang vọng tiếng chuông tang!
Sau khi đại quân tu sĩ thứ năm bị giết chết hết, không có nhóm thứ sáu. Đầu tiên là Âm Thánh Chân Giới trong trầm mặc mở đại trận phong bế, hoàn toàn vây kín Âm Thánh Chân Giới. Bọn họ không hề nữa phái tu sĩ đi ra ngoài nữa, mà là hoàn toàn lấy phong tỏa chân giới làm trụ cột, tiến hành đề phòng.
Bọn họ đã mất đi dũng khí để tiếp tục tiến công, không nhìn thấy nửa điểm hy vọng. Vào hôm này, bọn họ chỉ có hy vọng, không ngừng gia cố lực lượng trận pháp, cố gắng lấy trận pháp đã chuẩn bị nhiều năm này để chống cự lực lượng đến từ Nghịch Thánh và Ám Thần.
Hiên Tôn và rất nhiều cường giả đều triển khai toàn bộ tu sĩ, để cho trận pháp của bọn họ hoàn mỹ, không có bất kỳ thiếu sót bài. Đây là một loại lựa chọn bị động, nhưng… Bọn họ không nhìn thấy con đường tương lai.
Theo Âm Thánh Chân Giới phong giới, Đệ Tứ Chân Giới này cũng ở trong trầm mặc, lựa chọn phong tỏa chân giới, không hề phái ra tu sĩ nữa…
Giờ khắc này, dường như bất kỳ lực lượng nào cũng không thể ngăn cản được cước bộ của Nghịch Thánh và Ám Thần. Vô số tu sĩ của hai giới tản ra, sau khi hợp thành hai trận doanh lớn liền hoàn toàn chiếm cứ Đạo Thần Chân Giới này, khiến cho nơi này nghiễm nhiên không hề thuộc về Tam Hoang nữa.
Rất nhiều tu sĩ lúc trước không gia nhập Đạo Thần Tông, giờ phút này thỉnh thoảng lại có người đến triển khai kịch chiến cùng tu sĩ ngoại giới. Nhưng đây chỉ là tia lửa cô độc, không thể đốt thành một cuộc cháy lớn.
Cả Đạo Thần Chân Giới đã trở thành một mảnh phế tích… Chỉ có máu tanh, chỉ có máu tươi.audio coi am
Không nhìn thấy đại địa Man tộc tại bên trong Đạo Thần Chân Giới. Bởi vì đúng lúc chiến tranh bộc phát, cả Man tộc đã được ý chí chân giới truyền lại, nhận được tin tức từ Nhị sư huynh của Tô Minh. Cho nên đã tự mình mở ra truyền tống trận gần đại địa Man tộc nhất, đưa toàn bộ người trong Man tộc tiến vào Đạo Thần Tông, hôm nay là sơn môn bên trong Đệ Cửu Phong.
Theo đại lượng tu sĩ Nghịch Thánh và Ám Thần phủ xuống, dường như Đạo Thần Chân Giới đã trở thành tinh không hai giới, Âm Thánh và Đệ Tứ Chân Giới bất đắc dĩ phải lựa chọn phong bế. Trước mặt Nghịch Thánh và Ám Thần cũng chỉ có năm chỗ!
Chỗ thứ nhất là Minh Hoàng Chân Giới, thứ hai là Đạo Thần Tông, thứ ba là… Thiên Hương trận, thứ tư là Chúng Linh Điện, thứ năm. … là lốc xoáy Âm Tử!
Trận triến dịch này vừa diễn ra, có thể nói là Minh Hoàng Chân Giới là chân giới đầu tiên lựa chọn phong bế. Tu sĩ ở trong đó được bảo vệ cực kỳ hoàn hảo, giống như độc lập, không liên lạc chút nào với các giới khác trong Tam Hoang.
Về phần Thiên Hương trận nơi Ám Thần tới gần nhất. Nhưng Thiên Hương trong này đã dập tắt, khiến cho bọn họ không chiếm được chút sinh cơ nào. Một chút chuẩn bị từ lúc trước cũng không thể nào triển khai, chỉ có buông tha.
Ám Thần và Nghịch Thánh đều toan tính chỗ lốc xoáy Âm Tử. Nhưng tu sĩ Nghịch Thánh tới gần hơn, tựa như đã có ước định giới hạn cùng với Ám Thần, cho nên Ám Thần cũng chưa từng theo đến.
Chỉ trừ Chúng Linh Điện trôi lơ lửng ở trong tinh không, còn lại là Ám Thần và Nghịch Thánh cùng vờn quanh, tự mình phái ra rất nhiều tu sĩ tiến hành nghiên cứu, cố gắng mở ra.
Cuối cùng chỉ còn Đạo Thần Tông, cũng chính là sơn môn Đệ Cửu Phong. Dường như nơi này… đã trở thành nơi luyện binh của Nghịch Thánh và Ám Thần. Tựa như tu sĩ của hai giới này không quá gấp gáp về việc đi quét ngang Tam Hoang, mà là đang ở bên trong Đạo Thần Chân Giới trú trát ra.
Một mặt nghiên cứu Chúng Linh Điện, một mặt gia cố khuyết khẩu, khiến cho khuyết khẩu này dường như không lúc nào mở rộng. Cùng lúc đó lấy Đệ Cửu Phong để luyện binh, không ngừng oanh kích trận pháp của Đệ Cửu Phong.
Ước chừng quá trình này kéo dài hơn một tháng, trận pháp của Đệ Cửu Phong bị phá hư nghiêm trọng, nhưng vẫn không bị tan vỡ. Nhưng tu vi của từng tu sĩ hai giới vây công Đệ Cửu Phong lại càng ngày càng mạnh.
Dường như… Trong vòng hơn một tháng này, bọn họ đã dần dần thích ứng được Tam Hoang. Dường như nguyên nhân bọn họ trú trát chính là bởi vì bọn họ cũng cần phải có thời gian để thích ứng với nơi này.
Theo thích ứng, theo bọn họ bày ra toàn bộ tu vi, cơn ác mộng… Giờ mới bắt đầu.
Âm Thánh thuộc về Nghịch Thánh, Minh Hoàng thuộc về Ám Thần. Đại quân tu sĩ của hai chân giới lớn này bộc phát ra chiến tranh rung trời chuyển đất…
Đệ Tứ Chân Giới tựa như bị cố ý quên lãng. Bất luận là Nghịch Thánh hay là Ám Thần thì cũng đều không đi trêu trọc quá mức. Nhưng Đệ Cửu Phong ở trong Đạo Thần Chân Giới này lại không may mắn như Đệ Tứ Chân Giới. Trận pháp của Đệ Cửu Phong không ngừng yếu đi, dần dần đến mức chuẩn bị sụp đổ.
Ở bên ngoài, rất nhiều tu sĩ ngoại giới vờn quanh. Bọn họ cũng không hề nóng nảy trong việc mở trận pháp của Đệ Cửu Phong. Trên thực tế, cho dù gấp gáp thì cũng vô ích. Trận pháp của Đệ Cửu Phong là do Hổ Tử tự mình bố trí, nhưng chỉ có thế thì có lẽ vẫn là chưa đủ. Đạo Thần Chân Giới này chính là phân thân của Tô Minh. Mặc dù giờ phút này do Tô Minh ở Tang Tương, cho nên mất đi một chút linh động, nhưng để một tia ý chí đi bảo vệ một trận pháp thì vẫn là có thể làm được.
Minh Hoàng và Âm Thánh bất đầu mở ra chiến hoa tấn công Đệ Cửu Phong. Giờ phút này, có vô số tu sĩ ngoại giới vờn quanh bên ngoài trận pháp của sơn môn Đệ Cửu Phong. Có hai thân ảnh một nam, một nữ lạnh lùng nhìn trận pháp của Đệ Cửu Phong.
– Bổn tọa có điều rất khó hiểu. Đây chính là một trận pháp, chính là một tông môn, vì sao thượng tôn hai giới ta và ngươi lại để ý như thế, mà lại vẫn bác bỏ lệnh tấn công của chúng ta… Thật ra thì chỉ cần mời được ba vị thượng tôn là có thể tiêu diệt được trận pháp này trong thời gian ngắn.
Cô gái kia vô cùng xinh đẹp, giờ phút này hất tóc, tiếng nói tuy thanh thúy nhưng lại ẩn chứa lãnh đạm.
– Ta cũng không giải thích được chuyện này. Nhưng sự có mặt của một số thượng tôn của bên ta và bên ngươi gần với Nghịch Thánh và Thần Hoàng, lại càng gần như sứ giả của Nghịch Thánh và Thần Hoàng. Ý chỉ của bọn họ cũng giống như của đại nhân Nghịch Thánh và Thần Hoàng, cho nên ta và ngươi cũng không cần bận lòng. Nhưng không biết ngươi có phát hiện ra không, Đạo Thần Chân Giới này luôn khiến ta có cảm giác không yên tâm.
Cô gái bên cạnh nam tử trung niên kia mặc một bộ quần áo màu lam. Giờ phút này đang cau mày, nhìn trận pháp của Đệ Cửu Phong, chậm rãi nói.