1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 252 [Chương 1256 đến 1260]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 252 [Chương 1256 đến 1260]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1256: Không có sự lựa chọn nào khác

Tang Tương đại giới, bên trong Doanh Hương Chân giới, Tang Tử nhắm mắt bên trong cung điện lơ lửng giống như kết nối với ý chí của Tang Tương, là một bản thể khác ở thế giới của Tô Minh tại một giới khác. Trong cái nhắm mắt này, toàn thân hắn chấn động mạnh.

Thân thể hắn từ từ không còng cứng ngắc nữa, hư ảnh hồ điệp trong đôi mắt nhanh chóng lóe lên. Hô hấp của hắn cũng dồn dập hơn mấy lần. Trong hai mắt hắn đồng thời lộ ánh sáng, mang vẻ chần chừ thật sâu.

Vừa rồi hắn kết nối ý chí với Tang Tương, muốn nghiệm chứng suy đoán của mình có chính xác hay không, mượn ý chí Tang Tương tính toán làm sao mới phù hợp nhất. Nhưng sau khi kết nối được, hắn lại càng rơi vào mờ mịt sâu hơn.

– Một bản thể khác của ta tới từ Tam Hoang…ý chí của Tang Tương lại biểu đạt rõ ràng là hứng thú mãnh liệt đối với một cái ta khác…

Trầm mặc trong chốc lát, trong mắt thanh niên này lóe lên sát cơ rõ ràng hơn.

– Để ta mang người này… Mang tới chỗ của Tang… Hoặc là cắn nuốt kẻ này dung hợp, để ta và hắn hợp nhất. Nếu làm được điểm này, nếu ta có thể nắm thế chủ động thì cũng thỏa mãn yêu cầu của ta…

Thanh niên kia lại trầm mặc, trong thần sắc lộ vẻ chần chờ càng nhiều, tựa như đang suy nghĩ mà chọn lựa.

Không lâu sau, bên ngoài cung điện của hắn truyền tới hàng loạt bước chân. Tiếng bước chân vang vọng, sau đó thân ảnh một cô gái xuất hiện ở ngoài cửa điện. Cô gái này rất đẹp, mang theo vẻ dịu dàng tiến vào trong đại điện, đi tới bên cạnh thanh niên kia, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, nắm tay thanh niên này.

Thanh niên ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Dáng vẻ của cô gái này, nếu Tô Minh ở đây thì nhất định có thể nhận ra. Đó là… Vũ Huyên! Cũng có thể nói, đó là Vũ Huyên ở thế giới này.

Thân thể của cô thoạt nhìn như thường nhưng trong tích tắc đụng vào cánh tay của thanh niên kia thì giống như có thể xuyên qua. Đó không phải là do thanh niên kia không phải là thật mà vì Vũ Huyên này hư ảo.

– Ngươi… cần gì phải tới đây…

Thanh niên ngắm nhìn cô gái trước mắt. Đây là đạo lữ của hắn. Trong mắt hắn lộ ý thương tiếc, tay trái giơ lên muốn vuốt ve khuôn mặt của cô gái nhưng lại chỉ có thể chạm vào hư vô. Ánh mắt của hắn không khỏi lộ một tia đau đớn.

– Hồn ngươi đang tiêu tán, lúc này không nên đi ra ngoài. Ở lại bên trong Huyền Mộc ta đã chuẩn bị cho ngươi đi. Ta hứa với ngươi là một ngày nào đó, ta nhất định có thể khiến ngươi thức tỉnh thật sự!

Thanh niên nọ lẩm bẩm, vẻ chần chừ biến mất, thay vào đó là vẻ kiên định và chấp nhất.

Đây là người hắn yêu, là một hoạt tử nhân mà cho dù là Tang Tử hắn cũng không thể khiến cô thức tỉnh. Hồn và thân thể của cô thỉnh thoảng chia lìa, đi lại phiêu tán. Đó là do một lần bất ngờ nhiều năm trước, hắn là Tang Tử, đang muốn kết nối với ý chí của Tang Tương thì không biết vì sao lại đột nhiên mất đi ý thức.

Mà hắn tỉnh lại thì đã thấy người yêu và đạo lữ của mình nằm trong ngực mình. Hồn của cô và thân thể bị chia lìa, lâm vào ngủ say. Đây là cắn trả, là… Tang Tử cắn trả.

Chỉ sợ hắn có thể kết nối ý chí với Tang Tương nhưng vẫn gặp phải cắn trả như trước. Một khi xuất hiện cắn trả thì hắn sẽ mất đi ý thức, trở thành lạnh lùng giết chóc, giống như những Tang Tử khác. Chẳng qua hắn không ngờ là cắn trả lại tới nhanh như vậy.

Hắn điên cuồng, hắn liều lĩnh liên lạc với ý chí của Tang Tương, muốn khôi phục cho người yêu nhưng ý chí của Tang Tương lại không đáp lại chút nào.

– Dung hợp với một cái ta khác…

Trong mắt thanh niên này lóe sáng. Cô gái trước mắt hắn cắn môi, lắc đầu, tựa như không muốn để người mình yêu lựa chọn như vậy.

– Ta không còn sự lựa chọn nào khác. Ta vừa trong ý chí của Tang Tương mà thấy được hành động của một ta khác ở bên trong Cương Thiên Chân giới. Hắn là ta, ta là hắn. Ý nhĩ của hắn ta cũng cảm thụ được. Là hắn cố ý dụ ta tới.

– Thật ra thì chỉ sợ là hắn không dụ ta thì ta cũng sẽ chủ động tìm hắn. Đây là… Số mênh của chúng ta, chỉ có một người có thể còn sống!

– Từ một khắc khi hắn bước vào nơi này, từ một khắc khi ý chí của Tang Tương kết nối với ta, số mệnh này… Đã là nhất định. Không phải ta mất mạng… Thì là hắn chết!

Thanh niên trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hư ảo của cô gái, tựa như có thể chạm tới cô thật. Hồi lâu sau, hắn mới vung tay áo lên. Lập tức hồn của nữ tử kia liền dần dần hóa thành ánh sáng mờ, biến mất trong đại điện.

Cùng biến mất còn có thân ảnh của thanh niên kia. Khi hắn xuất hiện thì đã ở bên trong một mật thất. Mật thất này bị rất nhiều cấm chế vờn quanh, giống như ngăn cách với hư vô, chia lìa cùng đại giới, khiến cho tốc độ thời gian trôi trong mật thất này hoàn toàn bất đồng với bên ngoài, gần như vĩnh hằng.

Bên trong mật thất này có một đoạn cự mộc. Ngay giữa cự mộc là một cô gái mặc áo đỏ, nhắm hai mắt như đang ngủ say.

Thân ảnh của thanh niên kia xuất hiện bên cạnh cự mộc này. Hắn kinh ngạc nhin cô gái kia, nhìn lông mày, mắt, mũi và môi cô, thần sắc lộ vẻ bi thương.

Người bên ngoài chỉ nói Tang Tử cao nhưng thân là Tang Tử, thỉnh thoảng sẽ vì bị cắn trả mà trả giá rất nhiều. Mỗi lần cắn trả đều rất đột ngột, không phải lúc liên hệ xuất hiện mà lúc nào cũng có thể mất đi ý thức, phá hủy tất cả bốn phía.

Tang Tương không thể có thân nhân, không thể có bằng hữu. Đây quả là một cái giá rất lớn.

Cho nên ngày thường hắn cũng không đi ra ngoài mà nửa phong ấn mình lại, giam cầm trong đại điện này. Trừ phi là lúc cần, nếu không thì sẽ không hoạt động gì nhiều.

Yên lặng nhìn cô gái này, thần sắc thanh niên càng kiên định hơn. Sau một hồi lâu, hắn đứng lên, ánh mắt lộ vẻ sắc bén. Giờ khắc này hắn và Tô Minh giống như không có gì bất đồng.

Vung tay áo lên, thanh niên này biến mất bên trong cung điện, cất bước đi ra khỏi đại điện, tiếng nói vang vọng.

– Thập Điệu Vong!Nguồn truyện audio Podcast

Lời nói vừa thốt lên, hư vô bốn phía thanh niên này bỗng nhiên vặn vẹo. Mười thân ảnh biến ảo ra. Thân thể bọn họ mơ hồ, nồng nặc tử khí. Bọn họ không phải là người sống mà là Tử Hồn.

Bọn họ vốn là những cường giả mạnh nhất trong vô số năm tháng qua, vốn đã chết nhưng lại bị thanh niên này dùng ý chí lực của Tang Tương, mạnh mẽ nghịch chuyển, mượn ý chí của Tang Tương ngưng luyện thành thập bát chí bảo linh ngục, giao cho Thập Điệu Vong, khiến mười người bọn họ thành trận, sát cơ vô cùng.

– Đi theo bản Tang, tỏa ý chí Tang Tương ra, giết hết nhân quả ngoại giới!

Giọng nói của thanh niên như băng, lúc nói, hư ảnh hồ điệp trong mắt lóe lên nhanh chóng. Ở phía sau hắn lại càng mơ hồ xuất hiện ảo ảnh hồ điệp. Hắn cất bước chạy vào hư vô. Phía sau hắn, Thập Điệu Vong kia tỏa ra khí tức âm trầm, không nói một lời, tạp thành hai cánh di chuyển về phía trước.

Từ xa nhìn lại giống như một con hồ điệp chân chính đang tung hai cánh bay múa trong hư vô này. Mà ở phía dưới hắn còn có mười tám vòng xoáy. Đó là uy áp do chí bảo Thập Bát Linh Ngục tạo thành. Mười tám cơn lốc xoáy truyền ra tiếng gào chói tai. Tiếng gào thét này ẩn chứa đau đớn và điên cuồng.

Một đường đi qua, chúng sinh cúng bái.

Bên trong Cương Thiên chân giới, Tiễn Thần khẩn trương nhìn về phía cầu vồng xa xa, theo bản năng nhìn về phía Tô Minh bên cạnh.

– Tang Tương đại giới chuyển động… Ngươi cảm nhận được không?

Tô Minh tựa như không thèm để ý chút nào tới cầu vồng đang tới gần, ngẩng đầu nhìn vào hư vô, bỗng nhiên nói một câu kia.

– Cái gì?

Tiễn Thần sửng sốt.

– Chẳng lẽ là ảo giác sao?

Tô Minh lắc đầu. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn mơ hồ có một cảm giác kỳ dị, tựa như toàn bộ Tang Tương đại giới đang di động.

Hắn chưa từng có cảm giác này. Chỉ từ sau khi đạt được ý chí một Chân giới, trong tâm thần hắn luôn tồn tại ý chí của hai Chân giới, đạt tới một loại thăng bằng thì mới xuất hiện cảm giác kỳ dị này.

Cảm giác này tới rất đột ngột, cẩn thận tìm lại thì lại không thấy dấu vết, chỉ có thể đổ cho ảo giác.

Tiếng nổ vang vọng. Cầu vồng tiến tới gần. Bên trong cầu vồng này có một đại hán mặc kim giáp. Thân thể kẻ này cực kỳ khôi ngô, tay phải nâng lên một chiếc tháp vàng, vẻ mặt giận dữ nhưng khi nhìn thấy Tô Minh và hồ điệp phía sau thì lại hóa thành sững sờ, không thể tin nổi.

– Tang… Tang Tử!

Đại hán kim giáp dừng sững lại, đứng ở cự ly cách Tô Minh mấy trăm trượng, thần sắc biến hóa liên tục.

– Tang Tử đại nhân vì sao lại diệt tông môn của lão phu?

Đại hán kim giáp cố nén tức giận, cắn răng nói từng tiếng một.

– Quỳ xuống rồi hãy nói chuyện!

Thần sắc Tô Minh lạnh nhạt, lạnh lùng nhìn đại hán một cái, chậm rãi mở miệng. Hầu như trong nháy mắt khi lời Tô Minh truyền ra, lập tức trời cao nổ vang. Hư ảnh hồ điệp phía sau Tô Minh nhanh chóng bay múa. Một luồng ý chí khổng lồ ầm một tiếng liền truyền ra mãnh liệt. Ý chí này mạnh kinh thiên động địa. Đó là ý chí vô thượng mà Tô Minh ngưng tụ hai Chân giới lại.

Ý chí này tu sĩ tuyệt đối không thể chống cự. Đây hoàn toàn là do cảnh giới sinh mệnh bất đồng. Ý chí và uy áp này nổ vang. Toàn thân đại hán kim giáp này run rẩy toàn thân, phun ra một ngụm máu tươi. Trong thân thể hắn truyền ra tiếng kêu ken két, tựa như thân thể không cách nào thừa nhận được.

Hắn gầm khẽ một tiếng, bảo tháp trong tay bay lên, chợt bành trướng ra đối kháng nhưng chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, bảo tháp này đã ầm một tiếng rồi sụp đổ, chia năm xẻ bảy. Khôi giáp toàn thân của đại hán kim giáp này đồng thời vỡ vụn. Hắn lại phun một ngụm máu tươi nữa, thân thể run rẩy, phải quỳ xuống.

Giống như cả trời cao sụp đổ trên người hắn. Lấy tu vi của hắn căn bản khó có thể kháng cự nổi, chỉ có thể quỳ lạy.

Cái quỳ này do uy áp trời cao đọng từ tám phương. Ánh sáng trong đôi mắt của đại hán kim giáp này biến mất, tu vi giảm xuống. Sinh cơ trong thân thể của hắn biến mất. Trong động tác quỳ này, tất cả mọi thứ của hắn đều bị hủy diệt!

Tiếng ken két vang vọng. Trong tâm thần Tiễn Thần run rẩy. Hắn thấy được Lý Thiên Vương cường đại trong ấn tượng của hắn đã… Tuyệt khí!

Sinh cơ của hắn, tu vi của hắn, linh hồn của hắn trong nháy mắt khi động tác quỳ này liền đồng loạt sụp đổ!

Động tác quỳ này chính là tử vong!

– Cừu gia của ngươi có còn không?

Tô Minh cũng chẳng thèm nhìn Lý Thiên Vương, chậm rãi nói với Tiễn Thần.

– Không… Không có…

Tiễn Thần bị dọa triệt để rồi, gần như nói lắp bắp.

Chương 1257: Thiên Linh rơi

Tiễn Thần không còn kẻ thù, nhưng Lý Thiên Vương đã chết. Một cường giả Diệt Cảnh tiếng tăm lừng lẫy khắp chân giới Cương Thiên như vậy cũng không phải là chết quá dễ dàng.

Lý Thiên Vương Tứ Tông diệt vong có lẽ sẽ khiến cho không ít người chú ý. Nhưng bên trong những người chú ý này, dường như không có người nào tu vi đạt tới cảnh giới như Lý Thiên Vương, chẳng qua chỉ là người cùng hạng với Tứ Tông này mới có thể chú ý.

Cho nên là Tang Tử ở chân giới Cương Thiên cũng tốt, Ngọc Đế cũng được, những cường giả khác cũng không tính gì. Nhưng… Dường như trong tích tắc Lý Thiên Vương hình thần câu diệt, ở bên trong chân giới Cương Thiên này có một ngôi sao khổng lồ phát ra ánh sáng vạn trượng màu vàng. Ngôi sao này to lớn gấp mười lần những ngôi sao khác.

Ở bên trong ngôi sao màu vàng này không có đất liền mà đều là nước biển. Nước biển này cũng không phải là màu lam mà là màu vàng. Cho nên từ xa nhìn lại, toàn bộ ngôi sao này tràn ngập ánh sáng màu vàng.

Ở trên biển rộng màu vàng này có một cung điện xa hoa bao trùm tám phương. Giống như hoàng cung trong thế tục, ở trong cung điện có một đại điện.

Trên điện có ghế rồng. Ngồi trên ghế rồng đó là một nam tử trung niên mặc đế bào xa hoa. Thần sắc nam tử không giận dữ, chỉ đang cau mày. Trước mặt hắn là ba cái linh bài, một trong số đó có ba chữ Lý Thiên Vương viết ở phía trên. Linh bài này có vô số khe hở nhưng không hề tỏa ra chút linh động nào.

– Nếu tới rồi thì vào đi.

Nam tử mặc đế bào này ngẩng đầu nhìn về phía ngoài đại điện, chậm rãi nói. Tiếng nói này tuy nhu hòa nhưng lại ẩn chứa một luồng uy nghiêm vô thượng.

Trong lúc tiếng nói của hắn còn vang vọng, lập tức từ bên ngoài đại điện hoàng cung có hai thân ảnh đi vào. Một người trong đó là đồng tử mặc bộ quần áo màu hồng. Hai mắt đồng tử này lạnh lùng, trong tích đã cất bước đi vào. Bên cạnh hắn là một người thanh niên. Người thanh niên này mặc áo lam, thân thể thon dài, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, trong mi tâm tồn tại con mắt thứ ba giống như Tô Minh.

– Bái kiến Ngọc Đế.

Thanh niên kia ôm quyền nhẹ nhàng bái, chậm rãi nói. Đồng tử kia ở bên cạnh không nói gì, thần sắc âm trầm.

Tại chân giới Cương Thiên, hai người này ở bên trong nhất mạch Ngọc Cung, cùng nổi danh với Lý Thiên Vương, cũng là cường giả Diệt Cảnh đại thành, tên là Phong Hỏa Đồng Tử và Nhị Thông Thần. Nam tử trung niên đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng kia chính là người mạnh nhất chân giới Ngọc Cung, gần với Tang Tử, chính là … Ngọc Đế!

– Lý Thiên Vương… đã chết.

Ngọc Đế nhìn vào linh bài có khắc chữ Lý Thiên Vương ở phía trên, than nhẹ một tiếng, tay phải nắm chặt ghế rồng, trong lòng cực kỳ tức giận.

– Nhất mạch Ngọc Cung đã không còn huy hoàng như trước, đến nơi này… Chỉ còn lại có mấy người chúng ta là còn có thể đạt được truyền thừa phủ xuống. Hôm nay Lý Thiên Vương đã chết, không biết Ngọc Đế có tính toán gì không?

Người thanh niên mặc áo lam bình tĩnh nói.

– Còn có thể tính toán cái gì nữa! Mặc dù người đánh chết Lý Thiên Vương có tu vi không tầm thường, nhưng nếu để cho người này cứ bình yên vô sự như vậy thì chẳng phải là nhất mạch Ngọc Cung ta để cho tám phương cười nhạo sao? Người này… Nhất định phải chết! Giết người thì đền mạng. Bất kể là ai trêu chọc nhất mạch Ngọc Cung ta cũng phải trả một cái giá thật đắt!

Tiếng nói của Phong Hỏa đồng tử bén nhọn, tràn ngập sát cơ mãnh liệt.

– Ngươi cũng biết tu vi của người này không tầm thường. Người có thể đánh chết Lý Thiên Vương, muốn giết hai người chúng ta cũng không phải là không thể được. Lý Thiên Vương giờ đã chết rồi, cần gì phải như thế.

Người thanh niên mặc áo lam nhíu mày. Nhưng còn chưa nói hết lời đã lập tức bị tiếng nói bén nhọn của đồng tử này cắt đứt.

– Hai người chúng ta không là đối thủ thì Ngọc Đế đâu? Cho dù Ngọc Đế cũng không phải là đối thủ thì còn có đại nhân Tang Tử. Tóm lại… Người này nhất định phải chết. Người này không chết, ta thoát khỏi Ngọc Cung. Loại Ngọc Cung bị đánh chết, không cách nào phản kháng này có giữ lại thì có tác dụng gì!

Tiếng nói của đồng tử vang vọng cả đại điện khiến cho hai mắt Ngọc Đế mặc đế bào kia đột nhiên hiện ra hàn quang.

Hắn lạnh lùng nhìn đồng tử, hồi lâu sau từ từ đứng lên.

– Ngươi nói lại lần nữa để cho Bản Đế nghe một chút.

Phong Hỏa đồng tử trầm mặc, cúi đầu không nói gì.

Ngọc Đế hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo, bước một bước về phía trước.

– Một mình Lý Thiên Vương sẽ không để cho Tang Tử đại nhân phải bận tâm, không thể mời người ra tay. Trừ khi Ngọc Cung gặp nguy cơ sống chết thì Tang Tử đại nhân mới hiện thân. Người này… vừa trêu chọc nhất mạch Ngọc Cung ta, như vậy bất luận hắn giao ra cái gì thật nhiều thì cũng nhất định phải chết. Ngũ Nhạc tướng ở đâu?

Ngọc Đế vừa dứt lời, lập tức trong nước biển màu vàng từ bên ngoài cung điện của ngôi sao này bỗng nhiên truyền ra tiếng nổ vang. Theo tiếng nổ vang vọng, năm ngọn núi lớn bỗng từ đáy biển xông thẳng lên trời.

Đó là năm ngọn núi cao vút. Trong nháy mắt chúng xuất hiện, ầm một tiếng, tất cả đều nổ tung. Từ trong đó hiển lộ ra năm người cực kỳ cao lớn, ít nhất cũng phải cao tới trăm trượng.

Năm người cao lớn này đều mặc áo giáp, quỳ gối trên mặt biển hướng về phía đại điện.

– Năm tướng nghe lệnh. Năm người các ngươi đều mang theo mười vạn thiên binh Ngọc Cung, bố trí đại trận năm phương, lấy Phong Hỏa đồng tử làm soái, đánh chết ngoại địch!

Sau khi tiếng nói uy nghiêm từ bên trong cung điện này truyền ra, năm người to lớn này đồng loạt ngẩng đầu, cùng kêu lên tiếng đồng ý.

Cùng lúc thân thể của năm người này thoáng một cái bay ra khỏi nước biển màu vàng này, ngay sau đó biển rộng gầm thét, sóng lớn quay cuồng. Năm người tách ra thành năm hướng, mang theo mười vạn người cũng mặc áo giáp bay lên, hợp thành năm mươi vạn thiên binh, chạy thẳng tới trời cao.

Một cầu vồng lao ra từ bên trong cung điện, đó chính là Phong Hỏa đồng tử. Lúc người này xuất hiện, hai chân của hắn lập tức có hai chiếc vòng quay tròn, trong tích tắc đã đuổi theo năm vị tướng này, bay nhanh dẫn đầu, biến mất ở trong trời cao.

– Tam La đâu?

Từ cung điện, tiếng nói của Ngọc Đế lại truyền ra. Đột nhiên biển rộng của ngôi sao này trầm xuống chừng mười trượng, từ ba hướng của ngôi sao này có ba vệt sáng dài màu vàng gào thét mà lên, vang vọng khắp đất trời.

– Tam La long ngươi giương thuật Phúc Vũ Phiên Vân, phong ấn hai gian, phương pháp khu điểm binh, đem ba mươi vạn thiên binh, lấy Nhị Thông Thần làm tôn, đánh chết ngoại địch!

Tiếng gào thét động trời, Nhị Thông Thần thầm than bay ra. Ba vệt sáng dài màu vàng này gầm thét, lập tức thân thể thoáng một cái đã tỏa ra vô số tia sáng màu vàng lấp lánh. Những tia sáng màu vàng này hóa thành ba mươi vạn người đầu rồng, mặc áo giáp, theo ba đường Kim Long, theo Nhị Thông Thần, chạy thẳng tới hư vô.

– Đã bao vây năm phương, chà xát thời không hai gian, kế tiếp chính là Bản Đế ra tay cùng… Kim Hải!

Tiếng nói lại truyền ra từ trong cung điện. Biển lớn màu vàng trên ngôi sao này chấn động nổ vang, tạo thành vô số giọt nước như nước mưa đột ngột bay lên bầu trời.

Trong tích tắc nước biển màu vàng này bay lên trên bầu trời, từ bên trong cung điện có một người đi ra. Người này mặc đế bào, chính là Ngọc Đế. Hắn vừa đi ra, lập tức nước biển màu vàng vờn quanh, mạnh mẽ ngưng tụ lại. Trong chớp mắt, đã tạo thành một pho tượng khổng lồ.

Đây là một pho tượng Ngọc Đế tỏa ra ánh sáng màu vàng lóng lánh, cao chừng ngàn trượng. Pho tượng này vừa mới xuất hiện đã khiến cho chân giới Cương Thiên này chấn động cực lớn. Tựa như sư tồn tại của người này đã đến điểm cực hạn mà chân giới Cương Thiên này có thể chấp nhận.

Khí tức tang thương cổ xưa tràn ngập, khiến cho người có cảm giác pho tượng kia đã tồn tại qua rất nhiều năm tháng. Thoáng một cái, pho tượng màu vàng này bước đã bước ra hư vô, đi về phía trời cao.

Tuy lần này không phải là dốc toàn bộ lực lượng, nhưng hôm nay ngay cả Ngọc Đế cũng tự mình ra trận, có thể thấy được sát cơ và quyết tâm của nhất mạch Ngọc Cung.

Tại chân giới Cương Thiên, Tô Minh đang khoanh chân ngồi trong hư vô. Nơi này chính là chỗ hắn vừa giết Lý Thiên Vương. Giờ phút này thi thể đang ở cách đó không xa, vẫn giữ vững thế quỳ.

– Chắc là sắp tới rồi. Tiễn Thần, ngươi mau rời đi, chuyện tiếp theo không liên quan với ngươi, ngươi ở nơi này rất nguy hiểm. Nếu có duyên … Ta và ngươi sẽ gặp nhau.

Tô Minh nhàn nhạt nói, nhìn về phía Tiễn Thần.

Tiễn Thần trầm mặc. Hắn mơ hồ đoán được thứ mà Tô Minh đang đợi. Sắc mặt có chút tái nhợt, yên lặng bái Tô Minh lậy.

– Ngươi, bảo trọng.

Tiễn Thần biết rằng mình ở lại chẳng những không có chút tác dụng nào mà ngược lại là tự rước lấy họa lớn. Hắn vốn là người quyết đoán. Giờ phút này, sau khi bái một xá liền hóa thành cầu vồng nhanh chóng bay về hướng khác.

Nhìn bóng lưng Tiễn Thần một lát, Tô Minh quay đầu, yên lặng đợi.

Hắn chờ là một… kẻ giống mình đến, cũng chờ người tới báo thù cho Lý Thiên Vương. Tóm lại, bất luận là ai tới,… Hôm nay, trời cao sẽ biến thành máu đỏ.

Thời gian nửa ngày từ từ trôi qua mới thấy ở nơi xa có ánh sáng màu vàng lóng lánh, trận trận sóng gợn màu vàng vang vọng. Không phải người giống Tô Minh tới mà là nhất mạch Ngọc Cung tới báo thù cho Lý Thiên Vương.

– Nếu muốn chết… ta sẽ cho nhất mạch Ngọc Cung các ngươi chết.

Tô Minh nhìn thoáng qua ánh sáng màu vàng ở nơi xa, nhàn nhạt tự nói.

Ở bên trong vài giới gọi là Hạo Dương ở Tang Tương đại giới, bên trong lốc xoáy Âm Tử tại Tam Hoang, lão giả Thiên Linh ngửa mặt lên trời cười to. Khí tức toàn thân hắn xốc xếch, cả người cực kỳ chật vật, thậm chí sinh cơ cũng suy yếu đến cực hạn.

Nhưng hắn vẫn đang cười. Kiếp thứ năm, máu của hắn biến thành sông lớn, thân thể của hắn trở thành đại địa, ngón tay của hắn trở thành ngọn núi, tứ chi của hắn trở thành núi non, hai mắt của hắn biến thành nhật nguyệt, lông trên toàn thân của hắn dường như đã trở thành chúng sinh.

Hắn bị chia lìa ra. Đây chính là kiếp thứ năm, nhưng kiếp này bị hắn mạnh mẽ mở, tùy theo mà đến kiếp thứ sáu.

Nếu Tô Minh gặp phải kiếp này, chắn chắn sẽ phải chết, cho dù giờ phút này hắn vô cùng mạnh mẽ. Lão giả Thiên Linh vẫn vượt qua được kiếp này, nhưng phải bỏ ra một cái giá thật lớn.

Nhưng hắn vẫn cười to đi tới một kiếp cuối cùng, chính là thiên kiếp.

– Chỉ cần lão phu vượt qua được kiếp này là đạt được chín lần thăng tiên, trở thành tiên linh. Ngươi… ý chí Tam Hoang ngủ say, lão phu muốn khiêu chiến với ngươi!

Lão giả Thiên Linh vừa cười to vừa chạy thẳng, xông vào lốc xoáy phía trên, mang theo quyết tâm của hắn, mang theo sự điên cuồng mà hắn chưa từng có từ trước đến nay để xông vào trong lốc xoáy này, ngưng tụ một kiếp cuối cùng, thiên kiếp!

Thân ảnh lão giả Thiên Linh biến mất ở bên trong lốc xoáy phía trên. Thời gian trôi qua chậm chạp, không biết mất bao lâu, một tiếng khổ sở thở dài bỗng nhiên vang vọng. Từ bên trong lốc xoáy này, khuôn mặt của lão giả Thiên Linh chợt hiện ra, thần sắc mang theo một luồng mờ mịt. Dường như hắn đã nhìn thấy một chuyện vô cùng khó tin.

Chương 1258: Nó tới

– Tô Minh, nó… tới, nó… ở trong động… Suy đoán của ta là chính xác nhưng cũng là sai lầm. Cái chết của lão phu có ý nghĩa, bởi vì cho dù là chết nhưng ta cũng biết được bí ẩn cuối cùng của Tang Tương, Tam Hoang này… Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.

Lão giả Thiên Linh điên cuồng nói. Rắc một tiếng, khuôn mặt của hắn vỡ vụn. Linh tiên kia như máu tươi rơi, có một giọt linh tiên biến thành máu tươi rơi xuông phía dưới lốc xoáy Âm Tử. Phía sau giọt máu tươi này là một tia chớp màu đỏ nhanh chóng đuổi theo, cùng nhau biến mất ở trong lốc xoáy.

Kiếp cuối cùng!

Tô Minh không nhìn thấy cảnh này, cũng không thể nào biết được ở thiên kiếp cuối cùng, lão giả Thiên Linh đã nhìn thấy cái gì, vì cái gì mà trở nên mờ mịt, vì cái gì mà trở nên điên cuồng, vừa sao lại nói suy đoán của hắn vừa là chính xác nhưng cũng vừa là sai lầm.

Tô Minh không biết được tất cả những điều này. Nếu ý linh tiên của lão giả Thiên Linh biến thành máu tươi, cuối cùng không bị tia chớp màu đỏ này xóa đi thì có lẽ… ngày sau Tô Minh sẽ có thể hiểu ra được một chút.

Dường như trong tích tắc linh tiên kiếp biến mất ở trong lốc xoáy Âm Tử, Tam Hoang Đại Giới vốn bị vĩnh hằng giam cầm nhưng trong phút chốc đã khôi phục như thường. Đối với mọi người mà nói, thời gian yên tĩnh này giống như chỉ là chớp mắt một cái, cũng không phát hiện ra được chuyện gì đó khác thường.

Bọn họ không biết rằng ở trong một chớp mắt này, bao nhiêu sự việc xảy ra trong khoảng thời gian này như bị xóa đi, khiến cho người ta khó có thể biết được.

Tất cả khôi phục như thường. Có lẽ ngoài Tô Minh ra, cái duy nhất xuất hiện chính là những lỗ hổng tại Tam Hoang Đại Giới. Bởi vì trận linh tiên kiếp này dừng lại khiến cho tu sĩ của Nghịch Thánh và Ám Thần tiến vào. Hôm nay, sau khi Tam Hoang đại kiếp khôi phục lại, vô số tu sĩ đến từ Nghịch Thánh và Ám Thần hóa thành từng đạo cầu vồng, nhấc lên những tiếng nổ rung trời chuyển đất, tràn vào Tam Hoang.

Tam Hoang kiếp… Lần thứ hai đến rồi!

Lần đầu tiên là linh tiên kiếp của Tô Minh, lần thứ hai này là Nghịch Thánh và Ám Thần xâm nhập. Giờ phút này, vô số tu sĩ của Ám Thần và trận doạn Nghịch Thánh đã chờ đợi thật lâu, tha thiết ước mơ tới ngày trở về!

Từng Cổ Ngô, Cổ Thục đã rời đi không biết bao nhiêu vạn năm, bây giờ rốt cuộc… cũng phủ xuống với phạm vi cực lớn.

Toàn bộ tu sĩ đến từ Ám Thần và Nghịch Thánh đồng loạt phủ xuống nơi này, tiếng nổ vang lay động cả Tam Hoang. Trong phút chốc, thân thể của mấy tu sĩ Đệ Cửu Phong canh giữ ở trong cơn lốc đã bị nổ tung, nhưng trước khi chết, bọn họ vẫn truyền được tin tức này ra ngoài.

Tu sĩ của Tam đại chân giới nghênh chiến đám người này phủ xuống ở bên ngoài khuyết khẩu. Nhưng e rằng cho dù bọn họ chiến đấu tới chết cũng chỉ có thể trì hoãn thời gian số lượng đám người này tăng lên.

Dường như trong tích tắc Nghịch Thánh và Ám Thần phủ xuống, liền lập tức triển khai… trận chiến kịch liệt.

Sự yên bình của Tam Hoang lập tức bị đánh phá. Một cuộc hạo kiếp sẽ quét ngang cả Tam Hoang, hiển lộ ra vẻ dữ tợn.

Đối với Âm Thánh và Đệ Tứ Chân Giới, Đệ Cửu Phong Đạo Thần Chân Giới đã chuẩn bị rất nhiều. Bất luận là cả chân giới tồn tại dựa theo ý chí của Tô Minh, hay là sơn môn của Đạo Thần Tông khó công kích, cũng đều khiến cho Đệ Cửu Phong có ưu thế chiếm cứ.

Trận pháp đã bị mở ra. Hổ Tử những năm này chuẩn bị, lập tức mở ra trận pháp phòng hộ. Trong nháy mắt, hơn một trăm truyền tống trận đóng lại hơn phân nửa. Đệ Cửu Phong không có lộ ra chút bối rối nào. Tất cả những điều này đã diễn luyện vài lần dưới sự chỉ dẫn của Nhị sư huynh.

Có lẽ nếu như bọn họ đi ra ngoài thì không phải là đối thủ của Nghịch Thánh và Ám Thần. Nhưng khi bọn họ phong bế, tiến hành phòng hộ, có cả ý chí chân giới vờn quanh thì trong thời gian ngắn, Nghịch Thánh và Ám Thần chắc chắn không thể phá vỡ.

Trừ khi là… có cường giả tự mình ra tay. Nhưng ở cuộc chiến tranh sơ kỳ này, khả năng đấy không lớn.

Ở Tam Hoang này lấy Đạo Thần Chân Giới làm chiến trường, đây là lần đầu tiên chém giết ngoại giới trong phạm vi lớn. Không biết có liên hệ gì không, nhưng ở bên trong Tang Tương đại giới, ở bên trong Cương Thiên chân giới cũng đang xảy ra một cuộc chém giết.

Tô Minh khoanh chân ngồi ở trong hư vô, nhìn sóng gợn màu vàng phía xa vang vọng, phong tỏa bốn phía, bao vây mình. Có bốn thân ảnh to lớn như ngọn núi đang gầm nhẹ, tiến về phía mình.

Năm mươi vạn tu sĩ ở bốn phía nơi này đều mặc áo giáp. Tô Minh biết bọn họ chính là thiên binh Ngọc Cung mà Tiễn Thần từng nhắc tới.

– Tới lấy mạng ta sao?

Thần sắc Tô Minh lạnh lùng, vung tay phải về phía trước, lập tức trời cao chấn động. Mười vạn thiên binh ở phía trước Tô Minh vốn đang lao nhanh đến, giờ phút này còn chưa kịp tới gần đã bị hư vô phía trước nhấc lên, hóa thành sóng lớn vô hình, mạnh mẽ cuốn mười vạn thiên binh này vào trong đó, như bị túm lại với nhau sau. Theo cái nắm tay phải của Tô Minh, ầm một tiếng, thân thể của mười vạn thiên binh này đồng loạt chấn động, trong tích tắc nổ tung.

Tu vi chênh lệch quá nhiều. Đối với những thiên binh này mà nói, Tô Minh tồn tại giống như trời cao, mà bọn họ chẳng qua chỉ là những con kiến hôi mà thôi.

Dường như trong tích tắc nơi này truyền ra tiếng nổ vang, trời cao ở phía trên Tô Minh giống như bị người xé mở, Từ trong đó có ánh sáng màu vàng tỏa xuống, tạo thành ba vệt sáng dài màu vàng. Sau khi ba vệt sáng màu vàng này xuất hiện, lập tức chúng gầm thét, lao về phía Tô Minh. Trong chớp mắt, toàn bộ ba mươi vạn tu sĩ mặc áo giáp vàng ở xung quanh cũng gầm thét đến. Lập tức không gian ở xung quanh Tô Minh như ngừng lại, ngay cả thời gian cũng như ngừng lại.

Tựa như chỗ mà Tô Minh đang ở bị tróc ra khỏi chân giới Cương Thiên. Thời gian ở khu vực này hoàn toàn khác so với ngoại giới, gần như đạt đến một loại vĩnh hằng.

Đúng lúc này, một tiếng bén nhọn bỗng nhiên từ đằng xa truyền đến. Ở bên trong màn sáng là một người đồng tử mặc đồ màu hồng. Hắn cầm trong tay một thanh trường thương dài tới ba trượng, dưới chân là vòng xoáy, điên cuồng nhấc lên biển lửa. Hắn bay với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt tới gần Tô Minh, một thương lao thẳng về phía mi tâm của Tô Minh.

Tu vi của đồng tử này là Diệt Cảnh đại thành. Giờ phút này vừa xuất hiện, rung trời chuyển đất.

Trong tích tắc ba vệt sáng dài màu vàng ở phía trên Tô Minh gầm thét đến, một thanh niên mặc áo lam xuất hiện. Áo lam kia trong chớp mắt đã biết thành áo giáp. Hắn cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích, dưới chân là xích vân tràn ngập, con mắt thứ ba ở mi tâm hoàn toàn mở ra, lộ ra vẻ yêu dị, cả người hóa thành một luồng nhuệ khí khó có thể hình dung, trong nháy mắt lao về phía Tô Minh.

Cùng lúc này, hư vô ở phía trước Tô Minh vang lên một tiếng nổ cực lớn. Một pho tượng màu vàng khổng lồ tới ngàn trượng bỗng nhiên xuất hiện. Pho tượng này tỏa ra ánh sáng màu vàng, ngay sau khi xuất hiện lập tức khiến tinh không này trở thành màu vàng. Miệng pho tượng truyền ra tiếng lẩm bẩm như chú ngữ rồi giơ tay phải lên, mạnh mẽ đánh tới Tô Minh.

Pho tượng kia vừa ra, trời cao như muốn nổ tung. Dường như khó có thể thừa nhận luồng uy áp của pho tượng này. Tu vi kia vượt qua Diệt Cảnh, trong cảm thụ của Tô Minh, có thể so với một hai lần thăng tiên!

– Nhất mạch Ngọc Cung, nhất mạch Thần Tiên, trừ yêu biện hộ, kim quang tam giới!

Chương 1259: Sau khi lớn lên chúng ta thay đổi sao?

Phong Hỏa đồng tử cũng tốt, Nhị Thông Thần cũng được. Bọn họ tất nhiên nhìn một cái là nhận ra dáng vẻ Tang Tử của Tô Minh. Dáng vẻ của tam đại Tang Tử không phải là bí mật gì trong Tang Tương đại giới.

Nhưng cho dù bọn họ có nhận ra thì vẫn triển khai sát cơ. Bởi bọn họ không bị Tang Tử của Cương Thiên Chân giới ngăn cấm.

Nếu Tang Tử của bản giới không ngăn cấm thì bọn họ liền ra tay không chút do dự, hơn nữa còn tin chắc rằng, một khi có nguy cơ thì Tang Tử của Chân giới bọn họ nhất định sẽ giáng xuống tham dự.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy hình dáng của Tô Minh, lại nhìn thấy con bướm hư ảo phía sau lưng hắn thì đã có chuẩn bị là hôm nay khó lòng giết chết đối phương. Bọn họ muốn uy hiếp và phản kích, muốn để cho người ta biết được, dù là Tang Tử cũng không thể dễ dàng xóa người của Ngọc Cung bọn họ đi, cũng không khiến bọn họ khuất phục mà phải thừa nhận cắn trả.

Ba đại cường giả Ngọc Cung lấy Ngọc Đế làm trung tâm, Nhị Thông Thần và Phong Hỏa đồng tử là phụ, dùng Ngũ Phương Trận Phong Không, lấy Tam La Long tạo thành một sát trận ngập trời.

Trận này có thể nói là tập hợp toàn bộ lực lượng đỉnh cao trong một Chân giới, có thể dốc toàn bộ lực lượng oanh kích một người.

Nhất là tồn tại Ngọc Đế kia, ý nghĩa dù không phải Linh Tiên nhưng có thể so với người thăng linh hai lần, chỉ kém Bất Khả Ngôn một bước. Loại người có cảnh giới này, tập hợp lực lượng của cả Ngọc Cung, sát thế của nơi này có thể rung chuyển cả bầu trời.

Nếu Tô Minh còn chưa đoạt xá Đạo Thần chân giới, gặp phải loại vây giết này thì hắn hẳn phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Cho dù là Man Thần biến đầy đủ cũng khó có thể tìm kiếm được sinh cơ. Dù sao thì đây là sát cục ngưng tụ lực lượng của phần lớn Chân giới.

Sau khi đoạt xá Đạo Thần chân giới, Tô Minh có phân thân Chân giới, tu vi đã không đơn giản tính bằng một lần thăng linh. Lấy Linh Tiên ý hóa thành thiên ý, lấy ý chí Chân giới có thể điều khiển Linh Tiên, khiến Tô Minh lúc này đã vượt qua phạm vi tu sĩ, đạt tới một trình độ chúa tể.

Một khắc Tô Minh đối mặt với sát cục này, hắn có thế bất bại, nhưng nếu muốn phản kích thì cũng phải trả giá rất lớn.

Nhưng Tô Minh bước vào Tang Tương đại giới thì đã hoàn toàn bất đồng với trước kia. Ở nơi này hắn đạt được ý chí của một Chân giới khác, ý chí tăng lên gấp đôi. Ý chí của hai Chân giới tạo thành uy áp, khiến hắn hoàn toàn vượt qua tu sĩ. Cấp bậc tính mạng của hắn đã đạt gần tới mức độ của Tam Hoang.

Như vậy, trừ phi Tô Minh gặp phải rất nhiều Bất Khả Ngôn đồng thời ra tay, nếu không hắn rất khó có đối thủ.

Cho dù là loại sát cục hiện nay cũng không khiến Tô Minh sinh quá nhiều hứng thú. Hắn lạnh nhạt nhìn Phong Hỏa đồng tử và Nhị Thông Thần đang lao tới, còn cả bàn tay màu vàng ngàn trượng oanh kích đến, vẻ mặt từ đầu tới cuối vẫn bình thản như nước.

– Không tự lượng sức.

Tô Minh lạnh nhạt mở miệng. Ý chí của hắn bỗng nhiên khuếch tán ra. Hư ảnh con bướm phía sau trong phút chốc trở nên mông lung, mạnh mẽ tản ra, không ngờ bộc phát ra gấp trăm nghìn lần, chớp mắt đã bao phủ gần một nửa tinh không.

Ở bên trong phạm vi này, có gần trăm vạn thiên binh, có ba đại cường giả, có Tam La Long, hầu như trong nháy mắt khi hư ảnh con bướm bao phủ, thời gian bỗng như ngừng lại…

Nhưng sự ngừng lại này chẳng qua chỉ nhằm vào những người bên cạnh chứ không bao gồm Tô Minh. Ta Tô Minh bước về phía trước một bước, tay phải giơ lên túm lấy trường thương của Phong Hỏa đồng tử. Trong nháy mắt này, tiếng nổ vang vọng truyền ra. Trường thương kia gãy từng khúc một. Ngay sau đó, vẻ mặt Phong Hỏa đồng tử bắt đầu xuất hiện nét sợ hãi. Đồng thời ngón tay phải của Tô Minh điểm vào mi tâm của hắn một cái.

Tiếng nổ vang ngập trời lại truyền ra. Toàn thân Phong Hỏa đồng tử run lên mạnh mẽ. Giờ phút này Tô Minh đã xoay người, hai mắt lóe sáng. Con mắt thứ ba trên mi tâm mở ra, nhìn về phía Nhị Thông Thần.

Trong con mắt thứ ba của Tô Minh, thân thể Nhị Thông Thần bị phóng lớn tới vô hạn, nhìn thấu máu thịt, thấy được linh hồn và truyền thừa ẩn chứa trong huyết mạch Nhị Thông Thần. Khi mắt thứ ba của Tô Minh nhắm lại, dường như có một luồng ý chí mà Nhị Thông Thần không thể ngăn cản phủ xuống. Tiếng nổ vang lên thân thể Nhị Thông Thần run lên mãnh liệt, máu tươi tràn ra.

Tất cả mọi chuyện đều xả ra trong tích tắc. Tô Minh đồng thời thu hồi ánh mắt, tay trái giơ lên, lấy ngón tay đụng vào bàn tay cổ điêu kia. Trong nháy mắt khi va chạm, bàn tay cổ điêu chấn động mạnh, vỡ ra từng chút một, hóa thành vô số mảnh nhỏ bị cuốn đi.

– Chúng sinh diệt.

Tô Minh thu hồi cánh tay trái, tùy ý vung lên. Nhất thời con bướm hư ảo bao trùm gần nửa tinh không đập nhẹ hai cánh một cái. Một cái đập cánh này khiến có vô số sóng gợn lập tức truyền ra. Những nơi nó đi qua, thân thể bốn trăm trượng của bốn cự nhân run rẩy, máu thịt mơ hồ, giống như rất khó duy trì thân thể được.

Mười vạn thiên binh phía sau mỗi người bọn họ, tổng cộng bốn mươi vạn thiên binh trong nháy mắt này cũng bị sóng gợn lan quan. Thân thể mọi người đều chấn động, máu tươi tràn ra từ thất khiếu.

Còn cả Tam La Long bên trên, ba con Kim Long phát ra tiếng gào thét thê lương, toàn thân bành trướng, giống như trong nháy mắt nữa sẽ bị nổ tung vậy.

Ngay sau đó, ba mươi vạn tùy tùng của bọn họ trong sóng gợn này cũng lộ vẻ đau đớn vô cùng.

Đây không phải là tĩnh mà là do thời gian trôi qua biến thành chậm chạp, duy chỉ có Tô Minh là bình thường cho nên lúc này hắn mới vừa vặn nói xong ba chữ: Chúng sinh diệt kia.

Cũng vào lúc này, ở trong tinh không nơi xa có một luồng ý chí kinh thiên xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh bỗng nhiên giáng xuống. Theo luồng ý chí này cảm thụ, có thể thấy dường như đó là một con bướm, hoàn toàn bất đồng với con bướm do ý chí của Tô Minh biến thành, giống như con bướm của Tang Tương đại giới này.

– Đạo hữu xin đừng giết!

Trong phút chốc khi con bướm này xuất hiện, một giọng nói âm trầm mạnh mẽ xuyên qua tất cả thời gian đang biến thành chậm chạp, truyền vào trong tâm thần Tô Minh.

Đó là Tang Tử của Cương Thiên Chân giới!

Nhưng tiếng nói này truyền đến vẫn chậm. Hầu như trong chớp mắt khi tiếng nói này vang lên, tinh không bốn phía Tô Minh lúc này khôi phục tốc độ bình thường trong chớp mắt. Tiếng kêu thê lương chói tai cùng tiếng nổ vang lên, ầm ầm bộc phát giống cuồng phong bạo vũ, càng ngày càng mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt mà giống như tạo thành hồng thủy quét ngang Cương Thiên chân giới.

Trong tiếng nổ vang này, thân thể bốn cự nhân cùng nổ tung, máu thịt vang khắp nơi, hình thần câu diệt. Bốn mươi vạn thiên binh đi theo cũng nát bấy tất cả, thân thể trở thành mảnh vỡ, nhìn không thấy máu tươi hay chân tay cụt, toàn bộ trở về hư vô.

Ngay sau đó, Tam La Long phía trước bọn họ không còn phát ra được tiếng thét gào thê lương nữa mà trở nên chói tai. Trong tiếng thét gào này, ba con kim long nổ tung thân thể, trở thành máu tươi màu vàng bắn khắp bốn phía. Ba mươi vạn tùy tùng do lân phiến của bọn họ biến thành cùng chấn động, nát bấy hầu như không còn.

Tất cả mọi chuyện phát sinh trong chớp mắt. Ngay sau đó Phong Hỏa đồng tử một bên Tô Minh, trường thương nổ tung, thân thể trong nháy mắt vỡ vụn. Một ngụm máu tươi còn chưa kịp phun ra từ miệng mà bắn ra khỏi thân thể đang vỡ tan, cuốn đi theo thân thể, thần sắc vẫn còn hoảng sợ khó có thể tin nổi. Vẻ mặt này trở thành dấu vết cuối cùng của Phong Hỏa đồng tử trên thế gian.

Một tiếng nổ vang lên. Thân thể của hắn nát bấy…

Máu tươi phun ra từ miệng Nhị Thông Thần. Thân thể của hắn run rẩy, nhanh chóng rút lui nhưng chỉ lui lại phía sau ba bước thì con mắt thứ ba của hắn nổ tung, thân thể nhìn như thường như huyết mạch truyền thừa, linh hồn và cả máu thịt bên trong đã trở thành mảnh vụn. Chỉ có mỗi bề ngoài giờ là vẫn như lúc đầu, mở to mắt. Vẻ mặt bình tĩnh của Tô Minh trở thành hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của Nhị Thông Thần.

– Lấy trứng chọi đá…

Đây là ý nghĩ khổ sở cuối cùng của Nhị Thông Thần trước khi đầu óc, thân thể nát bấy.

Người cuối cùng bị diệt là Ngọc Đế. Bàn tay hắn chia năm xẻ bảy, vô số mảnh nhỏ màu vàng cuốn sâu vào thân thể. Ngay sau đó, thân thể ngàn trượng của hắn cũng chấn động rồi nổ vang, vỡ vụn toàn bộ, bay về phía sau. Những mảnh nhỏ màu vàng đó trong nháy mắt liền hóa thành một biển nước màu vàng. Cùng lúc đó, cổ điêu màu vàng vỡ vụn. Một tiếng gào thét đau đớn tới cực hạn phát ra từ trong cổ điêu, truyền khắp không gian.

Cho tới khi toàn bộ cổ điêu vỡ vụng, lộ ra Ngọc Đế, hắn liên tục phun ra bảy ngụm máu tươi, mỗi ngụm đều khiến thân thể lui lại ba bước. Sắc mặt hắn tái nhợt, ngẩng phắt đầu, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ tới cực điểm. Hắn nhìn bốn phía…

Bốn phía đều là hư vô. Tám mươi vạn thiên binh toàn bộ đều trở về hư không.

Nhị Thông Thần đã chết, Phong Hỏa đồng tử cũng chết. Tam Đa Long đã chết…

Cho tới khi ánh mắt của Ngọc Đế rơi lên người Tô Minh, hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười thê lương tới cùng cực.

Tô Minh không nói gì, bình tĩnh nhìn Ngọc Đế cười ra nước mắt, tu sĩ bình thản. Những người này nếu đã tìm tới đây thì sẽ có vận mệnh nhất định.

Trong tiếng cười của Ngọc Đế, một tiếng thở dài thong thả truyền ra. Con bướm ở nơi xa kia đập cánh, tới gần bao phủ lấy Ngọc Đế. Đây là một con bướm màu đen. Nó tựa như đang nhìn Tô Minh, cách cả một vùng tinh không xa xăm mà nhìn Tô Minh.

– Đạo hữu không phải người giới này… Ta không muốn là kẻ địch của ngươi! Người này… Ta muốn mang đi!

Một tiếng nói mang cảm giác từ năm tháng xa xưa, ẩn chứa bể dâu, có sự phức tạp mà Tô Minh có thể cảm nhận được vang lên trong tinh không.

Tô Minh nhìn con bướm kia, hai mắt liền lộ ra một tia ngưng trọng. Trên con bướm này, Tô Minh có một loại cảm giác quen thuộc, tồn tại sâu trong trí nhớ của hắn, lưu lại từ rất lâu, rất lâu rồi.

Còn cả tiếng nói này, sự ngưng trọng trong mắt Tô Minh cuối cùng hóa thành phức tạp, giống như sự phức tạp trong tiếng nói này. Có lẽ có thể nói, đây là sự phức tạp của hai người.

– Tô Minh, con người sẽ thay đổi…

– Lớn lên, cùng kinh nghiệm, cũng sẽ biến đổi… Có lẽ có một ngày ta cũng thay đổi… Ta cảm thấy ngươi bây giờ…

– Tô Minh, sau khi chúng ta lớn lên sẽ thay đổi sao?

Chương 1260: Lôi Thần!

– Tô Minh, ta đã lấy Man Khải thành công. Ha ha, ta sẽ tu Man. Sau này ta sẽ là Man Sĩ. Như thế nào? Thấy ta lợi hại không?

Ngày xưa…

– Tô Minh, ngươi yên tâm. Sau này ai bắt nạt ngươi thì ta sẽ giúp ngươi đánh hắn!

Ngày xưa…

– Ha ha, sau này Lôi Thần ta phải trở thành tộc trưởng. Tô Minh, ngươi cố gắng lên. Ngươi sau này phải thành Man Công. Sau này Ô Sơn bộ sẽ là thiên hạ của chúng ta.

– Bắc Lăng này quá ghê tởm. Tô Minh, có muốn tối nay ta tìm cơ hội đánh hắn một trận không? Chỉ có điều chắc là đánh không lại…

– Tô Minh… Ta cảm thấy ta nhớ, ta thích một người. Đó là cô gái mạnh mẽ Bạch Linh của bộ lạc kia. Ta thấy cô ấy rất phù hợp với ánh mắt của ta. Tô Minh, ngươi có nghe hay không thế?

– Tô Minh, ta mệt mỏi rồi. Ngươi đừng đi nhanh như vậy chứ? Ta nói với ngươi, ngươi có biết khi ngươi đi hái thuốc, mấy người cách vách kia loạn thế nào không? Ơ, ngươi có nghe ta nói hay không thế, ta đang nói với ngươi…

Ngày xưa…

– Tô Minh, ta không trở về bộc lạc… Ta muốn đi tới núi kia. Nơi đó có Tà Man. Ta muốn mình mạnh nhất. Ta nhất định phải mạnh mẽ, cho dù là trả giá lớn đến đâu đi nữa!

Tiếng nói trong năm tháng, vào giờ khắc này hiện lên trong đầu Tô Minh. Hắn nhìn con bướm màu đen kia, trầm mặc.

– Chúng ta… Đã thay đổi sao…

Trong lòng Tô Minh phức tạp, kinh ngạc nhìn con bướm màu đen kia. Hắn tìm thấy cố nhân tại vùng đất Tang Tương nhưng lại không thấy dấu vết của hắn.

Hắn là đồng bạn lúc nhỏ, có thể nói là bạn thân đầu tiên của Tô Minh. Cái tên thích nói huyên thuyên nhưng thề sau này bảo vệ đồng bạn của mình, cái tên vẫn lấy mục tiêu trở thành tộc trưởng kia… tình cảm đáng quý, lớn lên cùng nhau.

Nhưng hắn, lại không phải là hắn.

Thân tình khó quên nhất ở Ô Sơn bộ là A Công, tình yêu khó quên nhất là Bạch Linh, tình bạn khó quên nhất là… Lôi Thần.

Hơn nghìn năm trôi qua, năm tháng thay đổi, thời gian trôi qua không trở lại. Từ chỗ là đồng bạn tới xa lạ, chẳng qua chỉ còn chút ký ức trong đáy lòng nhưng vẫn không thể chôn dấu được, không thể quên đi, không muốn bỏ qua, tìm lại được trong tiếng nói của Tang Tử kia, nhưng lại không thấy dấu vết.

Dấu vết kèm theo vài điểm trong ký ức, ghi lại tiếng gào thét thê lương trên Hàm Sơn Liên tại Hàm Sơn Thành kia, một câu kia…

– Ta có lỗi với hắn. Ngươi không thể nào là hắn. Ta đã đích thân mai táng hắn. Chuyện này… Không thể nào!!!

Còn có trong một điểm sáng, hình ảnh khi Tộc công của Quỷ Phương bộ tìm kiếm Quỷ Phương kế tiếp, lóe lên trở thành điểm sáng vĩnh hằng trong ký ức.

Cho tới một điểm cuối cùng là bên trong Thiên Hương trận, hình ảnh thiên cơ, Tô Minh nhìn thấy hắn, trên mặt mang vẻ áy náy mà chết đi.

Trầm mặc, dường như trừ trầm mặc ra Tô Minh cũng không biết phải biểu đạt sự phức tạp trong nội tâm thế nào. Tất cả, tất cả đều như xác minh từ hơn nghìn năm trước, hai đứa trẻ chạy trốn trong mặt tuyết tại Ô Sơn năm xưa, nói chuyện cuộc sống.

– Chúng ta… Thay đổi sao?

Lời này lúc đó khi còn trẻ con mà nói là quá nặng nề. Nặng nề tới mức bọn họ chẳng qua thỉnh thoảng nhớ tới, cho dù là suy tư cũng chỉ thấy nhạt nhẽo. Bởi bọn họ không hiểu được tương lai, bởi bọn họ không biết hai con đường đầy sương mù phía trước, cả đời còn mấy lần thay đổi. Lúc lần lượt thay đổi là chạy song song hay mỗi người một ngả.

– Ta không muốn đối địch với ngươi. Địch nhân của ngươi… Không phải là ta. Hắn đang trên đường tới.

Tô Minh trầm mặc. Con bướm màu đen kia cũng trầm mặc. Hồi lâu sau, từ trong con bướm màu đen này truyền ra tiếng nói ẩn chứa sự phức tạp như trước.

Có lẽ thân là Tang Tử giới này, hắn biết những chuyện mà người ngoài không biết. Hắn biết được sự tồn tại của Tam Hoang, biết được là mình, hoặc có thể là đối phương đã thay đổi vô hình. Hắn có những ký ức đối với Tô Minh mà người ngoài không biết.

Tóm lại, Tô Minh có thể cảm nhận sự phức tạp của hắn. Hắn cũng không ấu diếm.

Trong trầm mặc, con bướm khẽ vỗ cánh, mang theo Ngọc Đế đi xa dần…

– Lôi Thần…audio coi am

Tô Minh lẩm bẩm.

Con bướm bay xa không ngừng lại, dần dần chuẩn bị biến mất trong hư vô.

– Lôi Thần!!

Tô Minh ngẩng phắt đầu, tiếng nói vang vọng như lôi đình. Hắn vừa nói tên người bạn tốt nối khối của hắn, vừa gọi tên tình bạn khó quên nhất tại Ô Sơn.

Con bướm màu đen sắp dung nhập vào hư không bỗng ngừng lại.

– Năm đó ngươi hỏi ta, chúng ta có thay đổi không. Câu trả lời của ta là sẽ không! Khi đó ngươi còn không trả lời. Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết đáp án của ngươi không?

Tô Minh nhìn theo con bướm kia. Đó là tình bạn, là người bạn một đời của hắn.

Trầm mặc. Con bướm màu đen hôi lâu không nói. Cho tới qua ước chừng mười nhịp thở, hắn vẫn không mở miệng mà dung nhập vào trong hư vô, biến mất hoàn toàn.

Tô Minh cúi đầu, trên mặt lộ nút bi thương. Hắn biết rõ là đối phương không phải là hắn, nhưng vẫn hỏi. Bởi hắn để ý. Hắn để ý tới Lôi Thần mà hắn mãi vẫn không tìm được kia, là bạn thân từ nhỏ một đời của hắn.

Đây là hữu tình, bất đồng với thân tình. Bởi nếu nói trên thế gian này có một loại tình cảm vĩnh hằng không thay đổi thì nhất định là thân tình. Cho nên tình bạn không có sự tinh khiết như thân tình, nhưng nếu phát huy tại một thời điểm nào đó thì lại có thể giống như thân tình vậy.

Nó bất đồng với tình yêu, không cần phải bên nhau sớm tối mà là lúc ngươi cần, tình bạn tồn tại. Nó cũng khiến cho người ta cảm thấy chân thật hơn cả tình yêu trên đời.

Tình bạn, đó là cùng bạn nối khố nghịch bùn đất, cùng chạy nhảy, cùng đùa giỡn, cùng ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn. Có thể lúc ngươi không vui tâm sự, hi vọng ngươi có thể khiến ngươi thoải mái.

Đó là người ngươi có thể đấm vào ngực đối phương, ôm người cười to, là người đáng dùng cả đời, dùng tính mạng nhớ kỹ.

Đây là tình bạn, có thể theo năm tháng trôi qua mà càng ngày càng lắng động, cho tới tuổi già, cùng nhau nói lại những lời ngông cuồng tuổi trẻ, khoác loác với bạn bè.

Tô Minh yên lặng ngẩng đầu, nhìn vào hư vô, hồi lâu than khẽ một tiếng. Hắn mãi vẫn nhớ ánh mắt của Lôi Thần nhìn thấy trong thiên cơ. Ánh mắt kia mang theo vẻ áy náy rất sâu. Hắn không muốn nghĩ nhiều, thậm chí không muốn suy tư tới nguyên nhân. Giống như năm đó hắn không muốn suy đoán chuyện Tô Hiên Y đã quá rõ ràng. Như lúc hắn không muốn đối mặt với chuyện tình của Bạch Linh.

Tô Minh trọng tình.

Hắn có thể vì tình mà đi phá tan thế giới. Hắn có thể vì Tiền Thần cố giao năm xưa mà giết vào một Chân giới, cũng không phải là người chính đạo. Hắn có chút như tiểu nhân, có hơi xảo trá, nhưng hắn có thể vì tình mà giao ra tất cả.

Làm kẻ địch của Tô Minh sẽ gặp phải nguy cơ sinh tử. Mà là bằng hữu của hắn thì Tô Minh có thể giao lưng cho đối phương, có thể tin tưởng hoàn toàn đối phương.

Tình thân, tình bạn, tình yêu. Ba loại tình cảm trong cuộc đời, mỗi một phần đều là do Tô Minh dùng mạng sống mà quý trọng.

Tô Minh trầm mặc, ngồi trong tinh không hư vô, hai mắt nhắm nghiền. Trong nội tâm hắn cô độc, người ngoài không nhìn thấy được, không cảm thụ được. Bởi vì nhìn qua hắn như máu lạnh, nhìn qua như thích giết chóc. Máu lạnh và giết chóc che dấu toan tính và cố chấp với tình của Tô Minh trong nội tâm.

Thời gian trôi qua, cho tới khi không biết qua bao lâu, Tô Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa. Người hắn chờ đợi rốt cục đã tới.

Con bướm màu tím, hào hùng vô tận. Cánh Thập Đại Điệu Vong trải dài, làm nổi bật thanh niên phía trước. Trong mắt kẻ này tràn ngập cố chấp và sát cơ.

Đây là khắc tinh trong số mệnh!

– Để cho ngươi biết ngươi là ngươi, ta có lỗi với ngươi…

– Nhưng lúc ngươi không biết ngươi chính là ngươi, ngươi lại không phải là mình…

Tô Minh lẩm bẩm, nén khổ sở trong nội tâm, thiêu đốt chiến hóa trong mắt, đi tới phía người kia, ánh mắt cách tinh không nhìn lại.

Giờ khắc này, con bướm màu đen mang theo Ngọc Đế trong Cương Thiên chân giới đã xuất hiện trên một ngôi sao khổng lồ màu vàng ở cách đó rất xa. Quỹ tích vận chuyển của nó rất bình thường.

Đây là nhà của con bướm màu đen kia. Nó biến mất, hóa thành một nam tử mặc áo đen. Nam tử này không rõ hình dáng, nhưng thân thể rất khôi ngộ. Hắn yên lặng đứng đó, ngẩng đầu nhìn hư vô, trầm mặc không nói.

Phía sau, Ngọc Đế lau máu tươi trên khóe miệng, đứng một bên.

– Tang Tử đại nhân. Hắn không phải là Tang Tử của Doanh Hương Chân giới… Hắn là ai vậy?

Hồi lâu sau, Ngọc Đế chần chừ một chút rồi mới thấp giọng nói.

– Hắn là một cố nhân. nói chuẩn xác mà nói, hắn từng là một cố nhân của ta.

Một hồi lâu, Tang Tử mặc áo đen mới khàn giọng lẩm bẩm.

Ngọc Đế tựa như muốn nói gì đó nhưng chần chừa một chút, lại không mở miệng.

– Không phải là ta không giúp ngươi, mà là… Ngươi này không ra tay với ta. Bởi vì người có tư cách ra tay với hắn chỉ có mình Doanh Hương giờ đang ở đó.

– Ngươi trở về đi. An tâm tu hành. Hao tổn của Ngọc Cung nhất mạch ta sẽ đền bù cho ngươi…

Tang Tử mặc áo đen lắc đầu, lạnh nhạt nói, sau đó xoay người rời đi.

Ngọc Đế yên lặng vái một cái, thần sắc hơi phức tạp, trái tim còn đập nhanh vì sống sót sau đại nạn. Sau khi Tang Tử của Cương Thiên chân giới trở về nhà, hắn lựa chọn rời đi.

Bên trong nhà, vị Tang Tử của giới này tháo áo bào xuống, để lộ ra khuôn mặt của một trung niên. Khuôn mặt này mang theo vẻ bể dâu, so với bộ mặt Lôi Thần trong trí nhớ của Tô Minh thì có thêm dấu vết của năm tháng, nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhận ra đó là Lôi Thần.

Yên lặng khoanh chân ngồi xuống, trong thần sắc của hắn lộ chút phức tạp, than khẽ một tiếng, mơ hồ lộ chút áy náy. Nếu Tô Minh ở chỗ này, nếu có thể thấy vẻ áy náy của hắn thì như vậy, hắn lập tức sẽ nhận ra, người mình thấy bên trong hình ảnh của thiên cơ… Chính là người này!

– Phụ thân, Tô Minh… Đến đây rồi!

Lôi Thần yên lặng giơ tay chụp vào hư không một cái. Lập tức trong tay hắn có thêm một ngọc giản hai màu trắng đen lần lượt thay đổi, âm dương dung hợp, ngưng tụ hoàn mỹ, tạo thành một ngọc giản truyền âm có thể xuyên quan Tang Tương và Tam Hoang.

Yên lặng nhìn ngọc giản này, trong thần sắc Lôi Thần lộ một tia dãy dụa, cuối cùng hóa thành vẻ quyết đoán. Hắn không truyền âm đi mà thu hồi ngọc giản lại.

– Chúng ta sẽ thay đổi sao?

Lôi Thần lẩm bẩm, trên mặt xuất hiện vẻ mờ mịt.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 3 ngày trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 1 tuần trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 tuần trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^