Cầu Ma Audio Podcast
Tập 180 [Chương 896 đến 900]
❮ sautiếp ❯Chương 896: Đoạt xá Đạo Không
Cùng với lời Đạo Không thốt ra, trong thời gian ngắn nguyên phòng đấu giá tĩnh lặng. Ba ức tinh thạch, cái giá này đúng là trên trời!
Giá như vậy dùng để mua một bộ tinh thần thánh bào thật không biết nói nó có đáng giá không, dù sao tác dụng cụ thể của tinh thần thánh bào thì người ngoài đa số nghe thấy, biết rõ nó chỉ có tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông.
Thậm chí khi Đạo Không nói ra cái giá rồi thì trong lòng như bị mũi kiếm sắc nhọn đâm xuyên, nỗi đau vĩnh viễn. Cái giá này có thể nói là toàn bộ tài sản của Đạo Không.
Nhưng Đạo Không đâm lao thì phải theo lao, tinh thần thánh bào này cho dù gã có phải đi mượn tinh thạch cũng nhất định mua được. Cộng thêm bên trong liên quan đến chuyện vị hôn thê của Đạo Không, gã không có bất cứ lý do gì từ bỏ tinh thần thánh bào, coi như là cắn bể răng cũng phải mua nó.
Khi Đạo Không kêu giá ba ức tinh thạch thì Hứa Tuệ trong phòng gã cười khẽ, cô biết muốn trừ hôn ước với đối phương không phải chuyện đơn giản, nó liên quan đến truyền thống giữa Đạo Thần Tông và Phượng Môn. Một bộ tinh thần thánh bào thật tình không thể tính toán có thể phá được truyền thống này hay không. Nhưng Hứa Tuệ gai mắt Đạo Không, dù lòng hiểu đời này sợ là cuối cùng cô phải trở thành đạo lữ của người này, cho nên làm đối phương trả nhiều tinh thạch một chút xem như hết giận. Hứa Tuệ cười khẽ rồi không tiếp tục kêu giá.
Phòng đấu giá chìm trong ngắn ngủi tĩnh lặng, ngay cả dị tộc bộ lạc thần nguyên tinh hải cũng không kêu giá nữa, dù sao ba ức tinh thạch không phải con số nhỏ.
Người đàn ông trung niên chủ trì đợt đấu giá này trên mặt luôn treo nụ cười, mắt quét một vòng sau đó cất tiếng cười.
“Nếu đã không còn ai kêu giá nữa thì tinh thần thánh bào lần đầu tiên đấu giá trong nhiều năm qua tại Hắc Mặc Tinh chúng ta thuộc về sở hữu của Đạo Thần chân giới!”
Cùng với lời thốt ra, trong không khí sau lưng người đàn ông trung niên bước ra hai cô gái mỹ miều, cầm lấy tinh thần thánh bào sau đó biến mất.
Mãi đến giờ phút này Đạo Không mời thầm thở phào.
Hội đấu giá vẫn tiếp tục tiến hành. Người đàn ông trung niên lại lấy ra một vật đấu giá, phòng đấu giá lại náo nhiệt lên, ồn ào tiếng người.
Từng tiếng kêu giá liên tiếp nhau, nhưng đối với Đạo Không thì những thanh âm đã ở ngoài tai, gã ngoái đầu nhìn cửa phòng.
Chỉ hơn mười giây sau có tiếng gõ cửa vang lên.
Cửa phong được mở ra, tinh thần thánh bào đặt trong một cái hộp do hai cô gái mỹ miều cung kính đưa vào phòng của Đạo Không.
Thiếu phụ tai nhọn trong phòng lập tức tiến lên nhận cái hộp, cẩn thận kiểm tra sau đó đưa tới trước mặt Đạo Không. Đạo Không nhìn cái hộp, mắt chợt lóe.
“Làm phiền Cửu lão, kiểm tra giúp bổn công tử thứ nay có bị người giở trò gì không.”
Đạo Không nói xong chín ông lão cách gã không xa vẫn luôn nhắm mắt, mỗi người cùng giơ lên tay phải hư không ấn hướng cái hộp. Phút chốc không khí quanh hộp vặn vẹo, cái hộp lặng lẽ vỡ thành mảnh vụn lộ ra tinh thần thánh bào bên trong. Tinh thần thánh bào bềnh bồng giữa không trung, không khí quanh nó vặn vẹo nhưng nó ở chính giữa mà không có chút dao động, cực kỳ rõ ràng. Ánh sao trên tinh thần thánh bào chớp lóe cho người cảm giác chói mắt.
“Tất cả bình thường.” Một lát sau, một người trong chín ông lão lạnh nhạt phát ra thanh âm khàn khàn.
Khuôn mặt Đạo Không khó nén vẻ kích động, lòng gã rất hưng phấn. Vật này xuất hiện tại đây đối với gã vừa có lợi mà cũng có tệ. Nhưng hôm nay Đạo Không đã mua nó thì không còn tệ đoan, lợi ích phóng lớn vô hạn.
“Mang nó về Đạo Thần Tông, sẽ là công lớn!” Đạo Không lộ nụ cười, giơ lên tay phải bắt hướng tinh thần thánh bào.
“Để ta xem thử trước vật này rốt cuộc là tộc nhân dòng chính nào có được!”
Tính cách của Đạo Không cẩn thận, vậy nên dù là gã tự mình đấu giá mua tinh thần thánh bào, dù có thiếu phụ kiểm tra xong vẫn khiến chín ông lão mà gã tin tưởng nhất cùng nhau kiểm tra một phen.
Chín người này ai cũng có tu vi không bình thường, chín người cùng một chỗ càng khiến Đạo Không không quan tâm có gì nguy hiểm. Lại thêm chỉ cần Đạo Không động thần niệm là ba ngàn tử sĩ chớp mắt đến ngay.
Gã, không có gì phải sợ, cũng không cho rằng có thứ gì khiến gã gặp nạn, trừ phi là… Chưởng nguyên sinh diệt. Nhưng Đạo Không không tin cường giả chưởng duyên sinh diệt sẽ đích thân gây sự với gã. Vậy nên trước khi tay Đạo Không đụng vào tinh thần thánh bào thì nụ cười trên mặt ngày càng rạng rỡ. Nhưng khoảnh khắc Đạo Không đụng vào tinh thần thánh bào, bỗng thân hình chín ông lão mạnh chấn động.
“Buông ra!!!” Chín người cùng gầm lên. audio coi am
Chín người đứng bật dậy, khí thế hùng hồn khuếch tán nhanh chóng từ thân thể họ, khiến căn phòng lắc lư như có động đất.
Sau lưng Đạo Không trong không khí có bóng dáng một cô gái từ mơ hồ bước ra, tay giơ lên túm lấy tinh thần thánh bào.
Nhưng, bọn họ đã muộn!
Đạo Không thậm chí không kịp phản ứng, sau khi đụng vào tinh thần thánh bào thì gã cảm thấy đầu óc ù vang, tầm mắt hoa lên. Lực lượng truyền tống bỗngp hát ra từ tinh thần thánh bào, cuốn lấy thân thể Đạo Không chớp mắt biến mất.
Đạo Không biến sắc mặt, không đợi cảnh tượng trước mắt rõ ràng thì gã định truyền ra thần niệm, để ba ngàn tử sĩ giáng xuống. Nhưng khi Đạo Không mới nổi lên ý nghĩ thì trùng kích mạnh mẽ bùm một tiếng ùa vào não gã, trước trùng kích này, tinh thần gã chấn động, phút chốc não trống rỗng.
Đạo Không chỉ mơ hồ thấy gã bị truyền tống đến một nơi xa lạ, xung quanh hơn mười người ngồi xếp bằng biến thành từng đợt uy nhiếp, như thiên la địa võng hoàn toàn phong tỏa hơi thở của gã vào khoảnh khắc này.
Điều cuối cùng Đạo Không trông thấy là một khuôn mặt bình tĩnh, một khuôn mặt không già nua, thuộc về thanh niên, gã thấy bộ dạng người này rất quen. Khi người này nhìn Đạo Không, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm kia như ẩn chứa vô tận khung trời khiến người bị hút vào trong. Đạo Không thấy thanh niên giơ lên tay phải ấn vào đỉnh đầu gã, từ đó thế giới của Đạo Không là một mảnh tối đen.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh tay phải ấn vào đỉnh đầu Đạo Không. Khi hắn đè tay xuống thì mắt nhắm lại, linh hồn rời khỏi thân thể, dọc theo tay phải lao hướng thân xác của Đạo Không.
Người Đạo Không run bần bật, vẻ mặt vặn vẹo, hai mắt tràn ngập tơ máu nhưng vô thần. Từ biểu tình của Đạo Không có thể nhìn ra hiện tại gã chịu đựng nỗi thống khổ không giống bình thường.
Ngọc Nhu và Xích Hỏa Hầu canh giữ chặt cửa phòng, họ ngoái đầu nhìn Tô Minh và Đạo Không. Xích Hỏa Hầu còn đỡ chút, chỉ có đôi mắt lóe tia kỳ lạ. Ngọc Nhu thấy hành động của Tô Minh thì biến sắc mặt, lúc trước cô luôn đoán mục đích của hắn là cái gì. Nên biết muốn giết Đạo Không tại đây là chuyện dễ dàng, nhưng sau đó có rất nhiều rắc rối. Đến bây giờ Ngọc Nhu mới biết mục đích của Tô Minh vốn không phải giết chết Đạo Không mà là…đoạt xá!
So với Ngọc Nhu, bên cạnh Đạo Không mười ba Ngọc gia lão tổ thì càng bình tĩnh hơn. Ở trong lòng họ thì Tô Minh chính là tổ tiên của họ, là thần linh của họ. Đối với mệnh lệnh và hành động của Tô Minh, họ không suy đoán mà là bất chấp tất cả hoàn thành.
Chỗ Tô Minh yên tĩnh và quái dị, thành đối lập hoàn toàn với bên ngoài. Giây phút Đạo Không bị truyền tống đi thì trong phòng của gã như bão tố quét qua, phát ra tiếng nổ ngập trời.
Cùng với tiếng nổ vang vọng, chín bóng người như phát điên lao ra, chín người này là chín ông lão nhắm mắt. Khi họ lao ra khỏi phòng thì chín người cùng mở mắt ra. Khoảnh khắc bọn họ mở mắt, có thể nhìn thấy trong mắt của họ không có con ngươi mà là một mảnh trắng bệch, màu trắng không nhợt nhạt mà giống như màu xương cốt.
Từng tiếng nổ ầm ĩ khoảnh khắc vang vọng, chín người như chín con rồng giận dữ vọt vào mỗi một gian phòng đấu giá. Chín người đi qua đâu không cần biết điều gì, chỉ phát điên tìm kiếm.
Bọn họ cảm giác được Đạo Không không bị truyền tống đi quá xa, gã chỉ ở ngay gần đây!
“Các ngươi làm gì!”
“Địch tập!!!”
“Bọn họ là người của Đạo Thần chân giới!”
Từng tiếng gầm phát ra từ các phòng đấu giá bị chín người ngang nhiên xông vào. Từng tiếng nổ vang vọng, chín người thi triển toàn bộ tu vi, mỗi người đều dùng hậu kỳ vị giới cường đại trùng kích.
Sau lưng chín người có một cô gái mặc đồ tím bước ra từ không khí, tóc dài bay phất phơ, khuôn mặt xinh đẹp đủ sánh bằng Ngọc Nhu, có thể nói là tuyệt trần.
“Ở đó!!” Giọng cô gái lạnh lùng, trong mắt có tia sáng tím liên tục chớp lóe, cô chỉ vào một gian phòng ở phía xa.
Gian phòng đó là chỗ Tô Minh.
Cô gái có thể tìm ra Đạo Không là bởi vì khi bị hứa gả cho gã thì mệnh của cô đã bị Đạo Thần Tông, Phượng Môn liên kết với Đạo Không, cho nên cô mới có thể trong thời gian cảm nhận được vị trí của gã.
Sau khi cô gái thốt lời, chín ông lão mắt lộ tia sáng trắng cùng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gian phòng mà Hứa Tuệ chỉ, dốc hết tốc độ vang tiếng xé gió lao hướng gian phòng.
Còn có một cô gái theo cùng Cửu lão, tốc độ của cô ta nhanh hơn bọn họ một chút xông hướng gian phòng. Cô gái này không phải là Hứa Tuệ mà là thiếu phụ kia, ả lắc người giống như biến thành con mèo, tốc độ cực nhanh chớp mắt đã tới gần cửa phòng. Đặc biệt là đôi tay gã có móng sắc bén mọc dài ba tấc.
Hứa Tuệ mắt lạnh như băng, lắc người, sau lưng cô có một vầng trăng biến ảo, tu vi của cô là…kiếp nguyệt cảnh!
“Hắc Mặc Tinh thật to gan, dám ở trên hội đấu giá, trước mắt bao người tính kế Đạo Thần chân giới ta!” Hứa Tuệ lắc người, mắt lóe sát khí.
Nhưng khi cô gái thốt lời thì có tiếng hừ lạnh vang lên.
“Người Đạo Thần chân giới, hiện tại hội đấu giá còn đang tiến hành, các ngươi làm rối như vậy, phải có lời giải thích cho Hắc Mặc Tinh ta.”
Cùng với tiếng hừ lạnh vang vọng, trước mặt Hứa Tuệ xuất hiện gió đủ xé rách không gian.
Trước mặt chín ông lão cùng xuất hiện chín bóng người, thậm chí ở trước mặt thiếu phụ miêu nữ cũng xuất hiện một ông lão, giơ tay ngăn bước chân của miêu nữ.
Chương 897: Hứa Tuệ, ta không sao
Trong gian phòng của Tô Minh, mười ba ông lão ngồi xếp bằng, tu vi vận chuyển hết sức, ngưng tụ cùng một chỗ hình thành uy nhiếp mãnh liệt bao phủ trên người Đạo Không.
Tô Minh nhắm mắt lại, Đạo Không cũng khép mắt.
Người Đạo Không run bần bật, trong đầu gã tựa nghiêng trời lệch đất, có tiếng nổ vang vọng, tựa trời sụp đất nứt vang vọng khắp trời.
“Ngươi là ai!? Ngươi rốt cuộc là ai???”
Trong thế giới tinh thần của Đạo Không là không gian rực rỡ. Đạo Không đứng đó, phát ra tiếng gầm mang theo tuyệt vọng và sợ hãi, điên cuồng phát ra trong thế giới tinh thần của gã.
Đáp lại Đạo Không là tiếng hừ lạnh và bóng dáng khổng lồ.
Thân hình này do hồn Tô Minh ngưng tụ ra, hắn ở trong thế giới tinh thần của Đạo Không tựa như thần linh buông xuống trời đất. Tiếng hừ lạnh như có thể khiến trời đất trong tinh thần Đạo Không tan vỡ, rung động mãnh liệt.
“Ngươi không cần biết tên của ta.” Tô Minh lạnh lùng nói.
Thân hình khổng lồ giơ lên tay phải ấn hướng Đạo Không. Bàn tay của Tô Minh phóng lớn vô tận lao hướng Đạo Không.
Đạo Không biểu tình dữ tợn lộ điên cuồng, nếu bây giờ gã còn không nhìn ra manh mối thì không xứng gọi là thiên tài.
“Ngươi muốn đoạt xá ta! Chết tiệt, cho dù ngươi thành công đoạt xá ta, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!” Đạo Không gào thét, giơ lên đôi tay
Tu vi, linh hồn và tất cả ý nghĩ của Đạo Không trong khoảnh khắc như sôi trào, ngưng tụ vào đôi tay gã, ngăn cản bàn tay to của Tô Minh ấn tới.
*Ầm!* một tiếng, người Đạo Không rung lên. Trong mắt của Đạo Không thì tay phải Tô Minh hiện tại đang không ngừng phóng to, dường như có thể thay thế bầu trời. Tùy theo bàn tay ấn xuống, Đạo Không không thể chống cự, phút chốc bàn tay to đã phủ lên người gã.
Cùng lúc đó, nỗi đau đớn bị xé rách tràn ngập trong linh hồn Đạo Không, đau nhức như có ý thức mạnh mẽ xé toạc linh hồn gã, xâm nhập vào trong, từng chút một, vô tình xóa đi gã.
Giống như hiện tượng không thể làm trái, là sự thật không có lực lượng nào có thể thay đổi, tất cả điều này khiến tiếng gào của Đạo Không trở thành thê lương, khiến điên cuồng của gã hóa thành tuyệt vọng.
Đạo Không có trông thấy người ngoài thi triển đoạt xá nhưng chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân nếm cảm giác bị người đoạt xá. Nỗi sợ hãi này không thể dùng từ ngữ để hình dung, nó là sự tuyệt vọng có thảm thiết hơn cái chết gấp nhiều lần.
“Chết tiệt, tinh thần thánh bào là ngươi lấy ra, mục đích để dụ ta mua nó. Ngươi giấu truyền tống trận bên trong tinh thần thánh bào. Ngươi…ngươi giết chết chủ nhân tinh thần thánh bào đó, cho dù ngươi có đoạt xá ta thì Đạo Thần Tông tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!” Đạo Không lớn tiếng gào thét.
Nhưng bàn tay phủ lên người gã tựa như trời đất áp súc lại, khiến thân thể gã không cách nào kháng cự. Linh hồn bị xé rách, bị xâm nhập, chiếm cứ, bôi xóa, Đạo Không cảm giác càng thêm mãnh liệt.
Đạo Không cảm nhận được tối đa sau mười giây là gã sẽ tan thành mây khói.
“Tại sao ngươi muốn đoạt xá ta? Nếu là tư chất thì tại Hắc Mặc Tinh còn có Diệp Vọng, tư chất của hắn càng tốt lơn ta. Ngươi…ngươi thả ta đi, ta giúp ngươi bắt Diệp Vọng, giúp ngươi đoạt xá hắn! Ta thậm chí có thể đề cử ngươi trở thành khách khanh của Đạo Thần Tông ta. Thả ta đi, ta…ta không muốn bị đoạt xá!!!” Đạo Không gần như van xin.
Khi Đạo Không thốt lời liền cảm giác uy nhiếp trên người hơi thả lỏng, ngay cả linh hồn bị xé rách cũng chững lại, khiến lòng gã tràn đầy khát vọng.
Giây phút uy nhiếp thả lỏng thì trong lòng Đạo Không nổi lên sát cơ mãnh liệt, gã lập tức mượn cơ hội này phát ra mấy tiếng chú âm phức tạp, khó hiểu.
“Đảo, xưng, tổng!”
Khi Đạo Không phát ra ba chữ kia, trên người gã tỏa ánh sáng rực rỡ, vòng quanh thân thể gã. Có ba phù văn phức tạp xuất hiện trong ánh sáng chói mắt bao vây chặt chẽ, khí thế bàng bạc khuếch tán từ ba phù văn và ánh sáng chói mắt này.
“Lão tổ cứu ta!!!” Đạo Không lập tức rống khàn giọng hướng ba phù văn.
Khóe môi Tô Minh cong lên, hắn luôn chờ Đạo Không thi triển loại thủ đoạn này. Tô Minh tin tưởng lấy tư chất của Đạo Không ở Đạo Thần Tông tuyệt đối không phải đạo nhân bình thường có thể so sánh, vậy thì trên người gã chắc chắn tồn tại thuật che chở nào đó. Thuật pháp này nếu không bị động buộc ra thì không thể khống chế, điều này không hợp với kế hoạch của Tô Minh. Cho nên Tô Minh cố ý khiến áp lực thả lỏng, vậy là Đạo Không bị buộc vào đường cùng sẽ bắt chặt cơ hội này thi triển thuật giữ mệnh.
Thế là thuật giữ mệnh khó khống chế sẽ có lúc Tô Minh nắm giữ được nó, một khi nắm giữ thời gian thì có thể hoàn thành khâu mấu chốt trong kế hoạch đoạt xá của hắn. Đó là làm cách nào khiến người Đạo Thần Tông tin tưởng tương lai Đạo Không xuất hiện trước mặt bọn họ là Đạo Không thật sự.
“Đoạt xá ngươi căn bản không cần dùng mười lăm giây.’ Tô Minh cười lạnh.
Khoảnh khắc ba phù văn trong ánh sáng chói mắt bùng phát ra dao động thì Tô Minh vọt hướng Đạo Không.
Hình ảnh này giống như thân thể khổng lồ của Tô Minh hóa thành sương khói cùng chui vào người Đạo Không, va chạm với ánh sáng chói mắt và phù văn.
Tiếng nổ điếc tai liên tục vang trong thế giới tinh thần của Đạo Không. Thân hình Tô Minh thoạt trông như bị ánh sáng chói mắt cưỡng ép xóa đi, nhanh chóng biến mất.
Khoảnh khắc thân hình Tô Minh biến mất, biểu tình vặn vẹo xen lẫn sợ hãi của Đạo Không trong chớp mắt cứng lại nhưng rồi mất ngay, vẫn là nét mặt vặn vẹo, còn sót lại nỗi sợ, chỉ có trong đáy mắt lóe lên tia sáng khác với bình thường khó có ai phát hiện. Khác biệt là Đạo Không âm lãnh biến thành sâu thẳm.
“Chết tiệt, ngươi muốn đoạt xá ta, không ai có thể đoạt xá Đạo Không ta!” Đạo Không ngửa đầu gầm lên.
Thế giới tinh thần của Đạo Không lập tức vặn vẹo, dần biến mơ hồ, bao gồm bóng dáng gã biến thành vòng xoáy khổng lồ nhấn chìm thân hình, biến mất.
………
Bên ngoài phòng Tô Minh, gia tộc Liệt Sơn Tu và người Đạo Thần Tông đang giằng co với nhau.
“Trong lúc hội đấu giá Hắc Mặc tinh tiến hành, các ngươi làm ra hành động trái với phép tắc của Hắc Mặc Tinh, coi như là Đạo Thần chân giới cũng không được càn rỡ như vậy!” Thanh âm già nua từ từ truyền ra từ luồng gió có thể nghiền nát không gian bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Hứa Tuệ.
Cùng với thanh âm xuất hiện, bóng dáng tang thương của Phong lão lộ ra từ không khí. Phong lão vung tay áo, khiến Hứa Tuệ biến sắc mặt, lùi lại vài bước, con ngươi co rút.
Không chỉ có mình Hứa Tuệ thụt lùi, còn chín ông lão đi theo bên cạnh Đạo Không giờ đã mở mắt ra. Chín ông lão cùng nhau lùi lại, mỗi bước đạp xuống đều khiến mặt đất rung lên.
Ngăn cản chín người cũng là chín ông lão, chín người này thuộc về gia tộc khác nhau nhưng đều là người của Hắc Mặc Tinh, Hắc Mặc Đạo!
Miêu nữ tốc độ cực kỳ nhanh miệng phát ra tiếng rít sắc nhọn, thân hình vặn vẹo thụt lùi ra mấy mét. Ngoài cơ thể của ả lượn lờ màn mưa khiến bóng dáng ả trông mơ hồ, như ẩn như hiện.
“Thú vị, Hắc Mặc Tinh của ngươi có nhiều cường giả, cho nên có thể xuất hiện tại đây nhiều như vậy, hay là vì các ngươi chuẩn bị sẵn, chờ tại đây trước? Chỉ chờ Đạo Không mất tích thì ngăn cản chúng ta!?” Hứa Tuệ con ngươi co rút, cười lạnh hỏi.
“Hắc Mặc Tinh, ta mặc kệ tại sao các ngươi xuất hiện ở đây nhưng nếu các ngươi cứ cản trở chúng ta thì sẽ dẫn đến chiến tranh toàn diện giữa Đạo Thần chân giới và Hắc Mặc Tinh ngươi! Tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông thuộc Đạo Thần chân giới, Đạo Không đã mất tích, chuyện này cần các ngươi giải thích cho chúng ta!”
Phong lão vẻ mặt bình tĩnh, dựa theo yêu cầu của Tô Minh, lão chỉ cần ngăn cản đối phương mười lăm giây là được, bây giờ đã tới lúc. Phong lão liếc từng người Đạo Thần Tông, đặc biệt ngừng lại ở Hứa Tuệ.
“Không biết tộc nhân dòng chính của quý tông mất tích như thế nào? Xin hãy kể ra kỹ càng, nếu thật sự mất tích trong hội đấu giá Hắc Mặc tinh ta thì lão phu đương nhiên sẽ không ngân cản, ngược lại còn phối hợp với Đạo Thần chân giới đi tìm tộc nhân dòng chính của các ngươi.” Phong lão lạnh nhạt nói.
Phong lão thầm tính thời gian, bây giờ đã là mười lăm giây, dù lão không biết mục đích của Tô Minh nhưng vì bảo đảm không ra ngoài ý muốn, có thể kéo dài thời gian đương nhiên càng tốt.
“Nhưng nếu các ngươi không nói ra được nguyên nhân thì dựa vào hành động xông loạn của các ngươi mới nãy, Đạo Thần chân giới của các ngươi từ nay không được phép bước vào Hắc Mặc Tinh!”
Phong lão vừa dứt lời thì trong chín ông lão có người hừ lạnh.
“Mới nãy thiếu chủ đấu giá tinh thần thánh bào, các ngươi đưa tinh thần thánh bào đến, thiếu chủ vừa đụng vào y bào này liền bị truyền tống đi, lão phu tuyệt đối không tin chuyện này không liên quan đến Hắc Mặc Tinh các ngươi!”
“Ồ? Khang Cửu, ngươi đi trong phòng Đạo Thần Tông nhìn xem, tìm thử chỗ đó có dao động truyền tống không.” Phong lão bình tĩnh nói.
Lập tức Liệt Sơn Khang Cửu bên cạnh lão cúi đầu vâng dạ, đi hướng gian phòng đám người Đạo Thần Tông ở.
Chón ông lão lúc trước luôn đi bên Đạo Không ai nấy mặt mày âm trầm, nhưng chỗ này là Hắc Mặc Tinh, trước mặt họ có chín người tu vi không kém gì họ đang ngăn cản, khiến họ không thể vượt qua.
Hứa Tuệ cười lạnh, cô liếc gian phòng trong cảm ứng có hơi thở của Đạo Không, bỗng lắc người, cô biến thành bốn cái bóng từ hướng khác nhau lao hướng gian phòng của Tô Minh.
Phong lão nhướng mày, vung tay áo, có cuồng phong rít gào, định cuốn lấy Hứa Tuệ hóa thành bốn cái bóng. Hứa Tuệ cười lạnh, bốn thân hình lại lắc lư, chớp mắt biến thành mười sáu cái bóng xuất hiện trong mắt mọi người.
“Xông vào!” Mười sáu Hứa Tuệ cùng phát ra thanh âm.
Thiếu phụ miêu tử hú lên, hoàn toàn biến hình, trong đó hình thú chiếm hơn phân nửa, khiến ả như con mèo thật sự lao hướng cửa phòng.
Chín ông lão cùng hộc ngụm máu, hình như kích phát cấm thuật nào đó, tu vi bùng phát, giống chín con cuồng long xông vào cửa phòng.
“Hồ phượng thập bát phách! Ngươi là người của Phượng Môn!!!” Phong lão con ngươi co rút.
Mười sáu Hứa Tuệ cùng giơ lên tay phải cách không vỗ hướng cửa phòng Tô Minh ở, tiếng bùm bùm vang vọng. Cửa phòng Tô Minh ở không khí vặn vẹo, xuất hiện bóng dáng Hứa Tuệ thứ mười bảy. Hứa Tuệ xuất hiện như chịu tải cú vỗ của mười sau bóng người, ngưng tụ trên người của cô hóa thành cú vỗ thứ mười bảy.
Hứa Tuệ dùng tốc độ không thể ngăn cản một chưởng vỗ vào cửa phòng.
*Ầm!*
Cửa phòng vỡ vụn, nhưng khoảnh khắc cửa vỡ thì một thanh âm trầm ổn truyền ra từ bên trong.
“Hứa Tuệ, ta không sao.”
Chương 898: Tu Vi phân thân
Cùng với thanh âm, khiến Phong lão và tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu con ngươi co rút là trong cánh cửa tan vỡ đi ra một bóng dáng thon dài.
Người này mặt mày tuấn tú, như ngưng tụ thiên địa tạo hóa vào người, tóc đen tung bay, tinh thần thánh bào trên người tỏa ánh sáng rực rỡ. Gã đứng đó có khí chất xuất trần đủ khiến mọi người thấy đều chăm chú nhìn. Mắt sao sáng ngời, mày kiếm như núi. Gã đứng đó, dường như tất cả ánh sáng xung quanh đều tối đi, chỉ có bóng dáng của gã trở thành điểm hội tụ ánh mắt của mọi người.
Đoạt thiên địa tạo hóa, hưởng khí vận khung trời, đây chính là gã, Đạo Không!
Hứa Tuệ nhướng mày, lùi lại mấy bước, còn lại mười sáu cái bóng chớp mắt tan rã. Chín ông lão nhanh chóng lao đến, giống như hộ vệ vòng quanh Đạo Không, vẻ mặt thân thiết rõ ràng.
“Chuyện này là hiểu lầm, hy vọng gia tộc Hắc Mặc Tinh đừng để ý.” Đạo Không cười khẽ, chắp tay với đám Phong lão.
Mắt Phong lão chợt lóe, ánh mắt dọc theo người Đạo Không nhìn hướng gian phòng Tô Minh ở. Trong phòng đó Phong lão thấy Ngọc Nhu, mười ba ông lão, cũng thấy Tô Minh khoanh chân ngồi, đôi mắt bình tĩnh.
“Là vị Tô đạo hữu này có chuyện bí mật muốn nói với Đạo ta, nên mới ra kế bất đắc dĩ này, truyền tống Đạo ta đến. Bây giờ đã bàn chuyện xong, không thể trách Tô đạo hữu.” Đạo Không mỉm cười.
Tô Minh cũng cười gật đầu, biểu tình tỏ vẻ xin lỗi nhìn Phong lão, chín ông lão bên cạnh Đạo Không và Hứa Tuệ.
Hứa Tuệ nhìn chằm chằm Đạo Không, nếu không phải cô cảm nhận hơi thở của gã không có gì thay đổi thì chắc chắn cô sẽ nghi ngờ đã có vấn đề gì, nhưng hiện tại linh hồn cảm giác như thường. Tuy nhiên, Hứa Tuệ cứ cảm thấy có điều gì không đúng, lại không thể tả được. Mắt chợt lóe, Hứa Tuệ biến mất trong không khí.
“Nếu là hiểu lầm thì xin mời đạo hữu Đạo Thần chân giới trở lại gian phòng của ngươi, hội đấu giá còn đang tiến hành, lão phu xin đi xuống.” Phong lão đầy ẩn ý liếc Đạo Không, lạnh nhạt nói.
“Mới nãy thuộc hạ của Đạo ta có chỗ đắc tội, thứ lỗi thứ lỗi.” Đạo Không dịu giọng nhã nhặn, chắp tay, biểu tình có phần áy náy, điều này phù hợp thân phận của gã, cũng hợp với cảm giác gã cho người khác.
Đạo Không nói chuyện xong xoay người liếc Tô Minh, cười tủm tỉm gật đầu, bước nhanh đi hướng gian phòng của gã.
Chín ông lão vẻ mặt âm trầm liếc gia tộc Liệt Sơn Tu, đi theo Đạo Không rời đi.
Mãi đến khi họ đi xa, Phong lão nhíu mày, lại liếc Tô Minh, trầm ngâm xoay người dẫn người gia tộc Liệt Sơn Tu rời khỏi đây. Còn Vũ lão thì biến mất trong không khí từ lâu, hiện tại không thấy bóng dáng lão đâu.
Trong gian phòng của Tô Minh, mười ba ông lão mặt không biểu tình, họ sẽ không suy nghĩ chuyện liên quan đến hắn, trong ý thức của họ chỉ có chấp hành.
Nhưng Ngọc Nhu thì khác, cô phức tạp nhìn Tô Minh, trong lòng có điều suy đoán, nhưng suy đoán này khiến cô rất khó tin.
“Chắc hắn đoạt xá, vậy thì tại sao Đạo Không còn thần trí như thường? Tô Minh cũng giữ thần trí. Hơn nữa xem bộ dạng người Đạo Thần Tông thì có thể lập tức đến đây chứng minh họ có liên hệ chặt chẽ với Đạo Không. Nếu Đạo Không bị đoạt xá thì liên kết đó chắc chắn bị cắt đứt, mới nãy xem bộ dạng của họ thì hình như liên kết này còn đó? Nhưng nếu không phải đoạt xá thì là cái gì?’ Ngọc Nhu ngẫm nghĩ, ánh mắt nhìn Tô Minh có sự kiêng dè, cô cảm thấy hắn thật là sâu không lường được.
“Đi thôi, không cần ở lại đây nữa.” Tô Minh đứng dậy, lạnh nhạt nói.
Tô Minh tiến tới trước, Ngọc Nhu đi theo sau lưng hắn, còn mười ba ông lão thì cung kính cúi đầu với hắn rồi biến mất trong phòng, đi trấn thủ hội đấu giá lần này.
“Chuẩn bị một gian mật thất cho ta, ta muốn bế quan.” Tô Minh đi ra khỏi phòng, bình tĩnh nói.
Ngọc Nhu ở sau lưng Tô Minh cúi đầu vâng dạ.
Một lát sau, trong gian mật thất sâu dưới lòng đất Hắc Thủy thành, Tô Minh ngồi xếp bằng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Tô Minh mở to mắt, biểu tình thản nhiên không lộ vẻ gì. Hình như Tô Minh đang chờ điều gì đó. Mãi đến nửa tiếng sau, trong mật thất như có luồng gió từ không khí thổi qua, Tô Minh liếc nhìn. Chỉ thấy Phong lão bước ra từ trong gió, ở trước mặt Tô Minh khoanh chân ngồi.
“Xin Man Thần đại nhân cho lão phu một lời giải thích.” Phong lão nhìn Tô Minh, giọng khàn khàn hỏi.
Tô Minh không lên tiếng mà giơ tay phải, trên tay phải của hắn trong không khí chậm rãi hiện ra khí lạnh, ngay sau đó là từng mảng bông tuyết, đây không phải ảo thuật, nó là phương pháp mệnh cách của Tô Minh, giá rét tạo thành.
Bông tuyết xuất hiện trong lòng bàn tay Tô Minh, dọc theo lòng bàn tay rơi xuống đất, dần phủ lên một tầng tuyết bên người hắn.
“Phong lão, ngươi nhìn đến cái gì?” Tô Minh chậm rãi hỏi.
“Tuyết.” Phong lão khẽ cau mày.
Tay phải Tô Minh bóp lại, nắm bông tuyết bay ra từ không khí, gio tới trước mặt Phong lão, xòe ra bông tuyết trong lòng bàn tay còn chưa hòa tan.
“Đây là cái gì?”
“Tuyết!” Phong lão lạnh nhạt nói.
Tô Minh mỉm cười, tay phải vung lên, vứt đi bông tuyết trong lòng bàn tay, nhẹ chộp tầng tuyết phủ bên cạnh hắn.
“Này lại là cái gì?”
“Vẫn là tuyết.” Phong lão híp mắt, hình như hiểu ra điều gì.
“Ta đã giải thích rồi.” Tô Minh vung tay áo, tất cả bông tuyết bên cạnh hắn chớp mắt biến mất.
“Ta phải bế quan, cũng phải đi thần nguyên tinh hải một chuyến, lần này từ biết không biết khi nào gặp lạiến thành bộ dạng yếu đuối, vẻ sợ hãi không phải giả dối mà thật sự vô cùng e ngại gã.
“Tinh thần thánh bào đó truyền tống, sau khi ngươi bị truyền tống ra ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Giọng Hứa Tuệ âm trầm vang vọng trong phòng.
“Hắc Mặc Tinh Tô đạo hữu có cuộc giao dịch muốn làm với ta, không tiện kiếm ta nên dùng cách…” Đạo Không chậm rãi nói.
Nhưng Đạo Không mới nói tới đây liền phát hiện thiếu phụ bên cạnh khựng lại, ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn gã.
Thậm chí chín ông lão cũng có vài người ngẩng đầu lên.
Trước mặt Đạo Không, trong không khí xuất hiện sóng gợn, Hứa Tuệ bước ra, nhìn chằm chằm gã, trong mắt lóe tia sáng khí và quái dị.
“…dùng cách này mới có thể bí mật nói chuyện với ta.” Đạo Không khép mắt lại, lạnh nhạt nói.
“Ồ? Bí mật nói chuyện gì?” Hứa Tuệ lại hỏi.
“Nói chuyện bí mật…”
Đạo Không ngẩng đầu, mặt lộ nụ cười, nhẹ buông tay, cái ly trong tay liền rơi xuống nhưng chưa đập xuống đất lập tức được thiếu phụ đỡ lấy. Nhìn thấy hình ảnh này, Đạo Không càng cười tươi hơn, tay phải vuốt mặt thiếu phụ. Thiếu phụ cúi đầu, mới nãy biểu tình kinh ngạc cũng tán đi, biến thành thuận theo.
Sau lưng Đạo Không, trong chín ông lão có mấy người ngẩng đầu khi thấy hình ảnh này thì cúi đầu xuống.
Thậm chí là Hứa Tuệ cũng con ngươi co rút, biểu tình không thay đổi nhưng nỗi lòng nghi ngờ tùy theo hành động này của Đạo Không mà tán đi một chút.
“Tại sao bổn công tử phải nói cho ngươi biết?” Đạo Không nửa cười nửa không, biểu tình lạnh băng nhìn Hứa Tuệ.
Hứa Tuệ nhướng mày, cô cực kỳ chán ghét giọng điệu và biểu tình như vậy của Đạo Không, nhưng cũng chính vì biểu tình và giọng điệu này khiến cô bớt một nửa nghi ngờ. Hứa Tuệ hừ lạnh, lại hòa vào không khí, biến mất.
Cùng với Hứa Tuệ biến mất, ánh mắt của Đạo Không rơi vào màn sáng, khuôn mặt còn giữ nụ cười nửa vời nhưng sâu trong lòng thì bình tĩnh.
Gã không phải là Đạo Không!
Gã là Tô Minh!
Hồn và tất cả ý thức của Đạo Không đã bị Tô Minh đoạt xá, nhưng cần chút thời gian để tiêu hóa ký ức, thời gian này sẽ không quá lâu, một tháng là đủ rồi.
Giây phút thành công đoạt xá Đạo Không thì Tô Minh cảm giác rõ ràng tư chất của gã vượt rất xa hắn, quan trọng nhất là hắn phát hiện một loại khí vận trên người gã. Khí vận này là đến từ Đạo Thần chân giới, có khí vận này tồn tại khiến Tu Vi phân thân này không thể đo lường.
“Theo khí vận trên người Diệp Vọng biến mất cho đến rời đi, Tu Vi phân thân này của ta sẽ ngưng tụ hơn phân nửa khí vận của Đạo Thần chân giới, vậy là có khí vạn tẩm bổ và phụ trợ, tư chất phân thân này sẽ đạt đến cảnh giới cực kỳ mạnh mẽ. Hơn nữa thân phận của ta là dòng chính Đạo Thần Tông. Đạo Thần Tông, không biết nếu sau này ta trở thành thiếu chủ duy nhất của Đạo Thần Tông thì ân oán giữa chúng ta nên lấy loại nào xé rách.’ Tô Minh cười, cười rất rạng rỡ nhưng cũng cực kỳ tà dị.
Nụ cười kia bị thiếu phụ bắt gặp, lòng ả run lên, vội cúi đầu, mặt kệ tay phải của Tô Minh nhẹ phất qua mặt mình.
“Hội đấu giá này nhàm chán, báo cho chiến thuyền tinh không, ngày mai bổn công tử rời đi.” Mắt Tô Minh chợt lóe, lạnh nhạt nói.
Chương 899: Chỉ cần chín chín chín
Tô Minh suy nghĩ mượn thân phận Đạo Không rời khỏi Hắc Mặc Tinh, trực tiếp trở về thế lực trấn giữ bốn chân giới, thông qua chỗ đó quay về Đạo Thần chân giới hay là không vội rời khỏi mà đi thần nguyên tinh hải một chuyến, đây cũng là lựa chọn.
Hai lựa chọn thì Tô Minh chọn cái sau.
Mặc dù hắn rất muốn lập tức quay về Đạo Thần chân giới nhưng đầu tiên là Ách Thương phân thân của hắn cần nhiều lực thần nguyên mới có thể không ngừng biến mạnh, nuốt tám hồn Ách Thương còn lại. Chỗ kiếm thần nguyên tốt nhất đương nhiên vẫn là thần nguyên tinh hải bí ẩn khó lường.
Chỗ đó dù sao là nơi vô số thần linh vẫn lạc ngủ say, nơi đó có thần nguyên mà Tô Minh cần.
Hơn nữa Tô Minh cảm nhận được Liệt Sơn Tu cầu cứu, hắn không thể bỏ mặc. Tô Minh chọn đi tìm dấu chân của Liệt Sơn Tu, dốc hết sức thử tìm ra manh mối.
Nếu cuối cùng hắn thật sự không thể làm được điều này thì coi như là rời đi Tô Minh cũng không còn tiếc nuối.
Nhưng lần này đi thần nguyên tinh hải, Tô Minh không định ở ngoài sáng khiến Phệ Không phân thân đi mà là chọn Đạo Không Tu Vi phân thân.
Ba ngàn tử sĩ, chín ông lão hậu kỳ vị giới, còn có thiếu phụ tốc độ kinh người, kiếp nguyệt cảnh đến từ Phượng Môn ẩn thân xung quanh, lại cộng thêm hơn mười chiếc chiến thuyền tinh không, lực lượng này mạnh hơn Phệ Không phân thân của Tô Minh nhiều, có thể cho hắn thêm sức bảo vệ mình ở thần nguyên tinh hải. Lại thêm lực lượng của bản thân Tô Minh đủ cho hắn thăm dò phạm vi thần nguyên tinh hải càng nhiều, đi một số khu vực ngày thường hiếm có người bước vào.
Có ý tưởng này, sau khi Tô Minh ra khỏi gian phòng trong phòng đấu giá thì mang theo chín ông lão nhắm mắt, thiếu phụ miêu nữ trở lại chỗ nghỉ ngơi thuộc về Đạo Thần chân giới bọn họ.
Ở đó Tô Minh chọn một gian phòng yên tĩnh, xua đi chín ông lão và thiếu phụ, một mình khoanh chân tĩnh tọa. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Tô Minh ngồi xếp bằng, trong đôi mắt phù văn thần nguyên chợt lóe, lập tức tinh thần thánh bào trên người hắc lắc lư, có phù văn nhấp nhô, trông như những phù văn này vốn tồn tại trên tinh thần thánh bào, khiến người không thể thấy rõ.
Ngay sau đó, lấy cơ thể Tô Minh làm trung tâm, bỗng có lực lượng thâm uyên từ tinh thần thánh bào bùng phát.
Lực lượng này càn quét bốn phía, khoảnh khắc phủ trùm cả gian mật thất. Nhìn qua sẽ phát hiện xung quanh Tô Minh, trong không khí mật thất tồn tại nhiều sóng gợn, khiến mật thất này như thành thế giới dưới nước. Sóng gợn lượn lờ từng tầng.
Đây không phải lực lượng của tinh thần thánh bào mà là thần nguyên tồn tại trong hồn của Tô Minh, chẳng qua lấy tinh thần thánh bào che giấu đi. Tô Minh đoạt xá Đạo Không thời gian quá ngắn, hiện tại hắn không có thời gian nghiên cứu công hiệu của tinh thần thánh bào này, nhưng muốn dùng để che giấu lực thần nguyên thì còn có thể.
Trong sóng gợn lập tức có thanh âm khẽ kêu phát ra từ một bên mật thất, thân hình Hứa Tuệ bị buộc ra khỏi không khí. Biểu tình Hứa Tuệ thay đổi, đôi mắt có vẻ giật mình nhìn chằm chằm tinh thần thánh bào trên người Tô Minh. Đây là lần đầu tiên cô thấy tinh thần thánh bào của Đạo Thần Tông, không ngờ ẩn giấu thuật như vậy.
Nhưng Hứa Tuệ chỉ giật mình mà thôi, dù sao tinh thần thánh bào bí ẩn, cho dù cô là người Phượng Môn cũng không thể hiểu hết. Theo Hứa Tuệ thấy chắc chắn là trưởng bối Đạo Thần Tông yêu thương Đạo Không mới giúp gã mở ra thuật hộ thân.
“Mật thất như vậy chỉ có ngươi và ta cô nam quả nữ, không lẽ ngươi định ở đây cùng ta song tu? Nếu là vậy thì Đạo ta rất hoan nghênh.” Tô Minh lười biếng nói, trong từ ngữ lộ ra tà khí và trêu chọc.
Hứa Tuệ hừ lạnh, biểu tình trước sau như một lộ vẻ chán ghét. Có thể nói ra mấy lời như vậy chỉ có Đạo Không khiến Hứa Tuệ thấy ghét, câu này lại đánh tan một ít nghi ngờ của cô, hiện tại không còn bao nhiêu nghi ngờ, dù sao trong hồn cô cảm ứng như thường. Cùng với tiếng hừ lạnh, thân thể Hứa Tuệ lại biến mất, rời khỏi mật thất.
Sau khi Hứa Tuệ rời đi, trong mật thất vẫn khuếch tán sóng gợn, mãi đến qua nửa tiếng đồng hồ, vẻ lười biếng trên mặt Tô Minh biến mất, thay vào đó là bình tĩnh. Tô Minh lại chờ đợi trong giây lát, giơ lên tay phải ấn mặt đất trước mắt.
Lập tức chỗ bàn tay Tô Minh hạ xuống dần có ánh sáng từ mép bàn tay tỏa ra. Tô Minh biểu tình thản nhiên, tay phải từ từ giơ lên, ở trước mặt hắn là một truyền tống trận.
Trận này sớm tồn tại trong mật thất, nói chính xác hơn là trước khi người Đạo Thần Tông không tới Hắc Mặc Tinh thì đã tổn tại, chẳng qua được che giấu rất tốt, dù là Hứa Tuệ cũng chưa từng phát hiện.
Ngay khi trận pháp trước mặt Tô Minh chớp lóe thì cùng ở Hắc Thủy thành, một khu vực khác, dưới lòng đất trong gian mật thất, Phệ Không phân thân ngồi khoanh chân từ từ mở mắt ra. Tùy theo đôi mắt Tô Minh mở ra, dưới người hắn tỏa ánh sáng trận pháp chói lòa. Ánh sáng ngày càng mãnh liệt, chớp mắt hoàn toàn nhấn chìm Phệ Không phân thân vào trong.
Ba giây sau, Phệ Không phân thân biến mất.
Cùng lúc đó, ở trong phật thất có Đạo Không Tu Vi phân thân, Phệ Không phân thân xuất hiện ảo ảnh trong trận pháp, nhanh chóng ngưng tụ, một bước đi ra.
Một bước đạp xuống, Phệ Không phân thân Tô Minh không ngừng lại mà lại bước ra một bước, va chạm với Tu Vi phân thân Tô Minh ngồi xếp bằng, dung hợp với nhau, xuất hiện bóng chồng. Trông như Phệ Không phân thân ở không gian khác với Tu Vi phân thân, hắn đạp lên người Tu Vi phân thân, xoay người lại, ngồi xếp bằng. Vị trí Tô Minh ngồi là chỗ Tu Vi phân thân ngồi xếp bằng, hai người này hoàn toàn chồng lên nhau.
Khi hai phân thân của Tô Minh chồng lên nhau thì lại có vặn vẹo hiện ra, mười lăm phút sau, vặn vẹo tĩnh lặng lại. Khi tất cả trong mật thất trở về nguyên dạng thì bóng chồng trên người Tô Minh cũng biến mất.
Tô Minh vẫn là bộ dạng Đạo Không, nhưng hiện tại nếu hắn bùng phát ra sức chiến đấu thì sẽ vượt qua Đạo Không rất nhiều.
Tô Minh mỉm cười, giơ lên tay phải vung hướng mặt đất, truyền tống trận lập tức biến mất, vỡ ra từng tấc cho đến khi hoàn toàn tan rã.
“Sau khi quay về chiến thuyền tinh không, trên đường đi thần nguyên tinh hải ta phải nâng cao tu vi của Tu Vi phân thân này đến mức mạnh nhất ta có thể chịu đựng.” Tô Minh thì thào, mắt lóe tia sáng.
Tô Minh chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi. Tô Minh tăng cao mới là căn bản của hắn, đây là thần thông chân chính còn mạnh mẽ hơn cả sức mạnh cơ thể.
“Phong Thần mật hoa, rốt cuộc đến lúc sử dụng nó.” Tô Minh sờ túi trữ vật.
Cùng với Phệ Không phân thân dung nhập, túi trữ vật trên người hắn tăng thêm nhiều.
Còn túi trữ vật của Đạo Không, Tô Minh dùng thần thức quét sơ phát hiện khá nhiều thứ tốt, nhưng thời gian có hạn, hắn có nhiều chuyện phải làm, chuẩn bị trở lại chiến thuyền tinh không lại đi tra xét. Tô Minh tin tưởng lần này sẽ có thu hoạch rất lớn.
“Tiếc rằng tại đây ngay cả gia tộc Liệt Sơn Tu cũng không có chút manh mối liên quan đến thân thể của hạc trọc lông, tìm khắp nơi đều không phát hiện cái gì.”
Tô Minh suy tư, nhắm mắt lại, chìm trong ký ức của Đạo Không. Tô Minh phải mau chóng nắm giữ toàn bộ ký ức, thói quen của Đạo Không, sau đó mới từ từ biến đổi, âm thầm không để người phát hiện, biến thành bản thân Tô Minh.
Thời gian một đêm trôi rất nhanh, khi sáng sớm ngày thứ hai đến, Tô Minh mở mắt ra, trong mắt lóe tia sáng kỳ lạ. Tô Minh đứng dậy, vung tay áo, phút chốc cửa phòng mật thất từ từ mở ra. Chín ông lão mắt nhắm, còn ó thiếu phụ miêu nữ đều cung kính đứng ngoài mật thất.
Tô Minh không nói một lời, đi ra mật thất biến thành cầu vồng, chín ông lão và thiếu phụ cũng hóa thành cầu vồng đi theo lao hướng bầu trời.
Trên bầu trời Hắc Mặc Tinh, Tô Minh giơ lên tay phải, ngón trỏ của hắn đeo một chiếc nhẫn được ánh sáng chiếu rọi tỏa ra vầng sáng rực rỡ. Tô Minh động thần niệm, phút chốc ánh sáng chiếc nhẫn càng chói lòa, như muốn tranh nhau phát sáng cùng mặt trời.
Cùng lúc đó, tiếng nổ vang vọng, chớp mắt từng cái bóng ảo xuất hiện xung quanh Tô Minh.
Không nhiều không ít, tròn ba ngàn.
Đây là Đạo Thần tử sĩ mà Đạo Thần Tông cho Đạo Không.Nguồn truyện audio Podcast
“Tham kiến thiếu chủ!”
Cùng đồng thanh kêu lên, cùng động tác xuất hiện trên người ba ngàn tu sĩ. Thanh âm của họ hòa cùng chỗ biến thành sóng âm ngập trời, dấy lên khí thế cường địa. Sát khí này dù là đối diện kiếp dương lão quái, bọn họ cũng đô có gan tiến lên liều chết.
Nhìn ba ngàn tu sĩ trước mắt, mặt Tô Minh lộ nụ cười.
“Thiếu chủ, chiến thuyền tinh không đã mở ra, có thể tùy thời rời đi. Khi nào thiếu chủ lên thuyền?” Thiếu phụ xinh đẹp bên cạnh Tô Minh thấp giọng cung kính hỏi.
“Trước tiên chờ đã, các ngươi theo ta đi Tinh Phàm thành một chuyến.” Tô Minh lên tiếng.
Tô Minh đạp bước hướng chỗ Tinh Phàm thành, lập tức chín ông lão theo sau, ba ngàn tu sĩ hóa thành ba ngàn cầu vồng xé gió đi theo.
Hình ảnh này nếu là từ dưới đất ngẩng đầu xem sẽ có cảm giác vài ngàn sao bằng xẹt qua chân trời, khí thế hùng hồn, dấy lên sóng gợn trong trời đất, từ xa có thể thấy.
Trong tiếng rít gào xé gió, không lâu sau xa xa đã thấy Tinh Phàm thành. Khóe môi Tô Minh cong lên, hắn đã cảm ứng được trong Tinh Phàm thành có hơi thở của hạc trọc lông và Minh Long.
Càng ngày càng gần, khi họ đi tới bên trên Tinh Phàm thành thì Tô Minh thấy trong góc thành, hai gã đàn ông đang quay quanh một tu sĩ, ở đó xì xầm cái gì. Hạc trọc lông biến thành gã đàn ông xấu xa, nửa tay thò vào ngực lấy ra một góc sách tranh, dường như là cố ý để tu sĩ chú ý.
“Thấy không, đạo hữu? Ngươi có muốn biết bí ẩn của Hắc Mặc Tinh? Có muốn biết Hắc Mặc Đạo là tổ chức gì? Hì hì, ta đều có hết.”
“Không có hứng thú cái này? Vậy ngươi có hứng thú sinh hoạt cá nhân của Ngọc gia lão tổ không? Có muốn biết thân phận thật sự của hắc hạc song sát? Có muốn thấy sách tranh vẽ cô gái xinh đẹp bí ẩn năm đó lõa thân? Chỗ này ta còn có danh sách con riêng của tất cả tộc nhân Hoa gia, và chân tướng năm xưa Mặc gia lão tổ vì tăng tu vi mà không tiếc nhịn đau…thiến. Thậm chí là bằng chứng tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu quái lạ thích làm đồng tính. Ba trăm năm trước trong tám mươi gia tộc gần hai trăm bà lão vì sao cùng khóc rống? Một ngàn năm trước tất cả mãnh thú giống cái Hắc Mặc Tinh tại sao kêu gào ba năm? Ba ngàn năm trước, trên Hắc Mặc Tinh tất cả mãnh thú giống đực tại sao gầm rống mười năm? Những đièu này chỉ cần một vạn tinh thạch. Huynh đệ à, một vạn tinh thạch, quyển sách nhỏ này sẽ thuộc về ngươi. Ngươi may lắm, hôm nay kỷ niệm ba trăm năm ngày lão phu khai trương, mười người đầu được khuyến mãi. Lão phu giảm giá cho ngươi, không phải một vạn tinh thạch, không phải tám ngàn tinh thạch, càng không là năm ngàn tinh thạch mà là chín trăm chín mươi chín tinh thạch!!! Đạo hữu, chỉ cần chín chín chín là mang đi hết bí văn của Hắc Mặc Tinh!” Hạc trọc lông kích động nước miếng bay tứ tung, nói đến tu sĩ kia ngây ngốc.
Tô Minh ở giữa không trung thở dài, giơ tay phải chỉ vào hạc trọc lông và Minh Long ở bên cạnh hát đệm.
“Bắt hai người đó cho ta, mang đi.”
Chương 900: Tích súc chờ ngày bùng phát
Theo Tô Minh thốt lời, chín ông lão bên cạnh hắn biểu tình như thường, hiển nhiên gã đàn ông do hạc trọc lông, Minh Long biến thành về mặt tu vi không thẻ khiến họ chú ý.
Ba ngàn tử sĩ sau lưng Tô Minh sắc mặt không thay đổi, có khí thế ngập trời phút chốc toát ra từ thân thể ba ngàn người, hình thành uy nhiếp mạnh mẽ bỗng bao phủ nguyên Tinh Phàm thành, đặc biệt là chỗ gã đàn ông hạc trọc lông, Minh Long.
Cùng lúc đó, thiếu phụ miêu nữ bên cạnh Tô Minh mắt chợt lóe, hai tai nhọn hơn, lắc người, dùng tốc độ mà Tô Minh xem con ngươi co rút, khoảnh khắc xuất hiện bên cạnh gã đàn ông hạc trọc lông, Minh Long.
“Không được tổn thương họ, bắt giữ.” Tô Minh vung tay áo, xoay người đạp lên trời.
Chín ông lão đi theo, ba ngàn tử sĩ vòng quanh.
Hạc trọc lông ngẩng ra, mới nãy nó quá tập trung nên không chú ý trên bầu trời có nhiều người như vậy, hiện tại bị uy nhiếp làm rung động, ngẩng đầu kêu lên.
Tô Minh không ngoái đầu lại, hạc trọc lông nên được dạy một bài học. Tô Minh biểu tình thản nhiên, có mọi người vây quanh, lao hướng bầu trời, mãi đến khi bay ra khỏi tầng gió Hắc Mặc Tinh, đứng trong trời sao, chín mười ba chiến thuyền to lớn.
Từ xa nhìn lại thì bộ dạng mười ba chiến thuyền dữ tợn, màu đen như mực lộ vẻ âm trầm, đặc biệt chỗ đầu thuyền mũi nhọn lộ sát khí. Sát khí ngưng mà không tán, nhưng nếu nó tỏa ra thì sẽ hình thành lực lượng hủy thiên diệt địa.
Chiến thuyền tinh không của Đạo Thần chân giới, mỗi một chiếc đều cực kỳ quý giá. Bị Đạo Thần Tông nắm giữ, là thần khí sánh ngang với cổ kiếm thanh đồng của Âm Thánh chân giới.
Khoảnh khắc Tô Minh tiến vào mười ba chiếc thuyền thì trên thuyền có vài trăm người cùng bay ra, mấy trăm người có nam lẫn nữ. Biểu tình của họ cung kính, chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
“Cung nghênh thiếu chủ trở về.”
Tô Minh mỉm cười không nói, nhấc chân đi tới, mãi khi đến gần chiếc thuyền, liếc mắt qua mười ba chiếc thuyền, đạp hướng thuyền khổng lồ nhân.
Giây phút Tô Minh bước lên chiến thuyền, chín ông lão đi theo tới, còn về ba ngàn tử sĩ thì tản ra dung nhập vào các chiến thuyền còn lại.
Đây là chiến thuyền chuyên chở Đạo Không, Tô Minh nhắm mắt lại, tỏa ra thần thức bao phủ toàn chiến thuyền. Một lúc sau Tô Minh kết hợp ký ức của Đạo Không, hiểu biết sâu hơn về chiến thuyền.
Chính lúc này, từng tiếng gào thê lương từ xa truyền đến, ngày càng gần. Chớp mắt sau tiếng hét đã quanh quẩn trên thuyền của Tô Minh.
“Chết tiệt, có biết các ngươi đang bắt ai không? Nói cho các ngươi biết, Hạc gia gia không dễ chọc đâu, các ngươi dám bắt ta, các ngươi tiêu đời rồi, cứ chờ xem!!! Tô tiểu tử chắc chắn sẽ cứu ta!”
Tô Minh mở mắt ra, nhìn thấy thiếu phụ miêu nữ hai tay mỗi bên xách một gã đàn ông, đi lên chiến thuyền thì thả tay ra. Thiếu phụ miêu nữ buông hạc trọc lông, Minh Long xuống xong đứng bên cạnh Tô Minh, cúi đầu, biểu tình cung kính.
“Nói cho ngươi biết, Hạc gia gia ta rất lợi hại, ngươi ngươi ngươi, ngươi chờ xem, không lâu sau các ngươi sẽ phải trả giá đắt!” Hạc trọc lông ở đó giương nanh múa vuốt, lớn tiếng.
Tô Minh quen thuộc nó nên nhìn ra được hạc trọc lông lòng run sợ. Minh Long ở một bên im lặng không nói.
“Biết điều thì mau đưa chúng ta về Hắc Mặc Tinh, nếu không thì, hừ hừ, dù các ngươi có là Đạo Thần chân giới cũng không chịu nổi cơn giận của Tô tiểu tử!” Hạc trọc lông lại hét chói tai.
Giờ phút này trong lòng nó cực kỳ sợ hãi, đặc biệt là trông thấy tu sĩ xung quanh biểu tình lạnh lùng, dù nó có uy hiếp dữ cỡ nào cũng thản nhiên, làm lòng nó run. Hạc trọc lông thỉnh thoảng đánh giá thanh niên khuôn mặt tuấn tú trước mắt, ý niệm trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
“Chết tiệt, mấy năm nay trong số người bị ta lừa nhớ không có người này mà ta?’
“Tại sao hắn bắt ta? Không lẽ…Không lẽ hắn là kẻ thù của Tô tiểu tử? Ôi chao, Tô Minh ơi Tô Minh, ngươi hại chết Hạc gia gia rồi.” Hạc trọc lông hụt hơi nhưng vẫn gân cổ giả bộ ta có chỗ dựa lớn.
Tô Minh mỉm cười nhìn hạc trọc lông không ngừng la hét, chậm rãi giơ lên tay phải nhẹ vuốt túi trữ vật, lập tức trong tay hắn xuất hiện một viên tinh thạch.
Tô Minh quăng tinh thạch xuống đất.
Tiếng tinh thạch trong trẻo va vào mặt đất gần như chìm trong tiếng gào của hạc trọc lông, nhưng khi thanh âm phát ra thì hạc trọc lông lập tức ngừng bặt, mắt trợn trừng, bản năng nhào hướng tinh thạch. Tốc độ của nó cực nhanh, khoảnh khắc đã chộp tinh thạch vào tay, đặt bên miệng cắn một cái, mặt lộ ra kích động cùng hưng phấn.
“Bên cạnh ta thiếu hai tùy tùng.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Hạc trọc lông lập tức cất đi tinh thạch, nhìn Tô Minh, vỗ ngực, lớn tiếng nói.
“Ta, ta ta ta đồng ý làm tùy tùng của ngươi, nhưng phải mỗi ngày hai tinh thạch!” Nói xong hạc trọc lông đá Minh Long một cước, lại nhìn Tô Minh.
“Thêm nó, mỗi ngày hai tinh thạch!”
“Trọc lông!” Gã đàn ông Minh Long biến thành trừng hạc trọc lông, định mở miệng thì bị hạc trọc lông liên tục đá hai cước, nó ngẩn ra. Liên tục đá hai cước là tín hiệu bọn chúng đã hẹn nhau.
Minh Long hừ một tiếng, không nói gì thêm.
“Tốt rồi, các ngươi đi xuống đi, báo cho chiến thuyền khác, phương hướng… Thần nguyên tinh hải.” Tô Minh mắt chợt lóe, lạnh nhạt nói, ngồi xếp bằng.
Mệnh lệnh của Tô Minh chính là uy nhiếp vô thượng trên mười ba chiến thuyền. Theo lời Tô Minh thốt ra, chốc thất này.
Đây là khu vực tuyệt đối an toàn cho Tô Minh.
“Thông minh như hạc trọc lông chắc đã phát hiện cái gì, không cần nhắc nhở nữa.’ Tô Minh mở mắt ra, chợt lóe tia sáng.
‘Bây giờ quan trọng nhất là tăng tu vi của ta.’ trong mắt Tô Minh lộ ra tia mong chờ.
Tô Minh hít sâu, mắt chậm rãi khép kín, trong người hắn tu vi vận chuyển. Sau khi đoạt xá Đạo Không thì tu vi vốn có trong người gã cũng biến trống trải, không có thực chất, tan biến theo cái chết của Đạo Không. Thực tế thì tu vi của Tô Minh vẫn là đỉnh thiên tu.
Chỉ bằng vào tư chất của Đạo Không, dựa vào nhiều năm qua Tô Minh gom góp tích luỹ, hắn có nắm chắc, dễ như trở bàn tay bước vào cảnh giới vị giới.
Khoảnh khắc Tô Minh nhắm mắt lại, tu vi vận chuyển, Ách Thương phân thân Tô Minh trong dị địa Tây Hoàn mở mắt ra, từng đợt lực thần nguyên từ người Ách Thương phân thân hiển hiện. Dường như Ách Thương phân thân và Tu Vi phân thân Tô Minh tồn tại liên kết dù bị ngăn cách vô số cự ly thì vẫn tồn tại.
“Tu vi bước vào vị giới, cần đạt được một phương thế giới thừa nhận, do đó có thể mượn dùng lực lượng vị giới này, khiến tu vi của mình bước vào cảnh giới đó. Ta không có cơ hội khiến một phương thế giới thừa nhận, nhưng ta cũng không cần thế giới khác công nhận, ta có Ách Thương chi giới của mình. Lúc trước bởi vì hạn chế tư chất khiến ta chậm cháp không thể trở thành vị giới tu sĩ, nhưng hiện giờ không còn hạn chế tư chất, ta phải bước vào…vị giới!’ mắt Tô Minh lộ tia sáng ngời, hai tay ấn pháp quyết đặt trên đầu gối, hít sâu, hai mắt từ từ khép lại.
Giây phút Tô Minh khép mắt thì Ách Thương chi giới Ách Thương phân thân ở sôi trào, lực thần nguyên tràn ngập. Linh hồn Tô Minh vốn đã khắc ấn chỗ này, gần như phút chốc mười vạn thế giới từ thần nguyên tỏa ra lực vị giới đậm đặc.
Lực vị giới này tồn tại dấu ấn linh hồn Tô Minh, chúng nó sôi trào, dẫn động hơi thở Tu Vi phân thân Tô Minh, khiến Tô Minh nhắm mắt trong chiến thuyền phút chốc tu vi bùng phát.
*Ầm!*
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng trong đầu Tô Minh, đó là thiên tu xông hướng vị giới. Chỉ một lần trùng kích, thân thể Tô Minh đã chấn động mạnh, tu vi ở trong người chớp mắt bùng phát vô số lần, từ đỉnh thiên tu bỗng nhiên bước vào sơ kỳ vị giới.
Vừa vào vị giới thì thần thức của Tô Minh mở rộng gấp trăm lần, có loại rộng mở trong sáng, cảm giác như dung nhập cùng cả trời sao hiện ra trong tinh thần Tô Minh.
Loại cảm giác này, phía trước chưa bao giờ có, hiện giờ lần đầu xuất hiện khiến hắn chìm đắm bên trong.
“Ta rất cuộc đột phá tu vi, bước vào vị giới.” Tô Minh thì thào.
Mặc dù thân thể của Tô Minh cực mạnh, Ách Thương phân thân càng vượt xa Phệ Không phân thân nhưng thực tế tu vi của hắn bởi vì tư chất mà kém xa.
Nhưng bây giờ Tô Minh cảm nhận đến vị giới, thậm chí phát hiện hồn của mình tùy theo tu vi tăng lên mà khác với trước.
Tô Minh hơi hé mắt ra, trong mắt sâu thẳm, hiện tại như có cảm giác ẩn chứa khung trời.
“Ta có thể tiếp tục tăng cao nữa.” Tô Minh khẽ thì thào, tu vi lại vận chuyển, dẫn động Ách Thương phân thân chi giới, tùy theo tu vi trong người lần lượt chuyển động, trùng kích trung kỳ vị giới.
Tích súc chờ bùng nổ, hiện tại chỉ có câu này mới hình dung được Tô Minh.