1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 179 [Chương 891 đến 895]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 179 [Chương 891 đến 895]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 891: Cố nhân

Người hạc trọc lông run run, tiếng khóc càng thê lương, một bên khóc một bên rống to.

” Minh Long đại ca, ngươi ngươi ngươi… Ngươi vẫn luôn biết ba năm nay ta thống khổ vô cùng tận, ta cảm thấy rất xin lỗi Ngọc Nhu tỷ tỷ, nhưng tại sao năm đó ngươi ép ta!!! ”

“Ta biết, chủ nhân của ngươi là Vũ Huyên, Vũ Huyên và Tô Minh có mối quan hệ mập mờ cho nên ngươi gai mắt Ngọc Nhu tỷ tỷ, vì mục đích này mà buộc người đáng thương như ta không thể không nghe theo ngươi. Nhưng ta…nhưng ta không muốn làm vậy. Ta nhớ ra rồi, ngươi cũng biến thành bộ dạng của Ngọc Nhu tỷ tỷ… ”

Nếu bây giờ con chó vàng còn hoàn toàn không hiểu gì hết thì nó sống uổng mấy năm nay. Mặc dù nó bị thương nặng, dù rằng không gian trá nhanh nhảu như hạc trọc lông nhưng hiện tại sao nó không hiểu con hạc trọc lông chết tiệt định đẩy hết trách nhiệm lên người nó.

Đặc biệt là thanh âm lạnh băng còn vang vọng, phía trước có bóng dáng một cô gái đầy sát khí từng bước một đi đến, từng bước một tới gần.

“Hạc trọc lông chết tiệt!!!” Con chó vàng rống to, một cước đá vào người hạc trọc lông.

Hạc trọc lông thê thảm hét lên, thụt lùi lại, hộc búng máu to, té xuống đất giật vài cái làm như sắp tắt thở. Nó miễn cưỡng ngoái đầu nhìn cô gái đi đến.

” Ngọc… Nhu… Tỷ tỷ… Ta… Xin lỗi… Ngươi…” Nói xong hạc trọc lông chớp mắt rồi nằm ngay đơ.

“Ta liều mạng với ngươi!!!” Con chó vàng vẻ mặt đau đớn như điên lên, thân hình biến đổi thành con Minh Long nhỏ đi rất nhiều, trên người nó có rất nhiều vết thương, không có cả long cân khiến bộ dạng của nó đầy vẻ đáng thương.

Có vài chỗ vết thương bởi vì nó kích động mà xé rách, có máu rơi ra, bộ dạng khiến bất cứ ai cũng rung động. Chỉ thấy nó vọt tới trước, lao hướng Ngọc Nhu, nhưng giữa không trung nó cười thảm, trên người đầy vết thương cùng chảy máu khiến nó té xuống đất, hộc bãi máu.

“Chủ nhân, trước khi ngươi chết từng bảo ta chạy trốn, kêu ta đừng biến thành bộ dạng Minh Long, vì ta bị thương quá nặng, nếu biến thành Minh Long sẽ chết ngay, ta nghe lời ngươi, biến thành một con chó vàng. Nhưng bây giờ nếu đã khó tránh khỏi cái chết thì dù chết ta cũng muốn dùng thân hình Minh Long chết đi, ta chết phải là Minh Long trong thiên địa!” Minh Long cay đắng, người run run, tử khí tràn ngập toàn thân, cơ thể nó nhanh chóng mục rữa, nó khép mắt, đã chết.

Hình ảnh này khiến Ngọc Nhu đầy tức giận và sát khí hận không thể giết chết chúng nó nay ngừng bước. Ngọc Nhu đứng ngây như phỗng, ngơ ngác nhìn hạc trọc lông và Minh Long.

Hình ảnh này ra ngoài dự đoán của Ngọc Nhu, cô không thể ngờ sẽ là kết cuộc như vậy. Cô thậm chí không hiểu rốt cuộc là ai biến thành bộ dạng của mình. Rõ ràng nghe nói con chó vàng giỏi về biến đổi, nhưng hôm nay thấy thì hình như con chó rất thành thật. Lấy tu vi của cô có thể thấy Minh Long thật sự đã chết, là hình thần đều diệt, bởi vì vết thương quá nặng, biến thành thể Minh Long thì không thể chịu đựng nổi, đã chết.

Này là chân thật, đây không phải giả dối.

Tử khí đậm đặc, thân hình mục rữa khiến đầu óc Ngọc Nhu trống rỗng, cô ngơ ngác nhìn hướng hạc trọc lông. Hạc trọc lông càng chết hoàn toàn.

Bên tai Ngọc Nhu không ngừng vang vọng lời hạc trọc lông nói trước khi chết, từng tiếng hối hận vô cùng chân thành, sám hối, tất cả điều này khiến cô mờ mịt. Còn có cái chết của Minh Long, xin chết trong tôn nghiêm, khiến Ngọc Nhu hơi hâm mộ chủ nhân của Minh Long.

” Như thế nào… Sao có thể như vậy.” Ngọc Nhu đầy tức giận và sát khí dến nhưng giờ thì biến thành phức tạp, im lặng.

Cô đứng đó thật lâu sau, thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

Sau khi Ngọc Nhu đi, xác Minh Long và hạc trọc lông hoàn toàn mục rữa, như là khi chúng nó chết thì năm tháng vô tận chảy nhanh gấp đôi trên người chúng.

Tô Minh từ trong bóng tối bước ra,đứng cạnh xác hạc trọc lông và Minh Long, thở dài.

Mặc dù Ngọc Nhu có tu vi không tầm thường, sống đã lâu nhưng…kinh nghiệm của cô không bằng Tô Minh. Cô sống trải qua khúc chiết càng không thể so sánh với Tô Minh.

Mà cô càng không hiểu hạc trọc lông.

Nhưng Tô Minh hiểu hạc trọc lông là sâu tận cốt tủy, hắn nhìn hai cái xác trên mặt đất, lắc đầu.

“Lần biểu diễn này khá đẹp đấy. ”

Tô Minh cười khổ, xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, ở một góc Tinh Phàm thành, có hai người đàn ông trung niên đội mũ, mặc áo dài đang sải bước đi nhanh trên đường.

Nếu nhìn thấy khuôn mặt dưới mũ thì sẽ thấy một người mặt dê xồm, người kia thì vô cùng uy nghiêm nhưng sâu bên trong là vẻ xấu xa gian trá.

“Hừ hừ, thấy Hạc gia gia siêu chưa? ”

” Siêu! ”

“Hạc gia gia lợi hại hay không? ”

” Ngươi lợi hại! ”

“Ha ha, con nhóc Ngọc Nhu đó làm sao nghĩ ra lúc trước chúng ta giả trang thành cô ta liền nghĩ đến ngày này. Hừ hừ, lờ mờ mê ly, kế này của Hạc gia gia gọi là lờ mờ mê ly! Ba cái vảy của Ly Long đại ca một cái có thể che giấu hơi thở chúng ta không bị người phát hiện, hai cái kia có thể hóa thành phân thân của chúng ta. Trừ phi tu vi vượt qua Ly Long đại ca, nếu không thì không thể nào phát hiện ra. ”

“Hừ hừ, thấy Hạc gia gia thông minh chưa? Ta nói ngươi biết, lý do chúng ta thỉnh thoảng lộ thân phận hắc hạc song sát chính là vì một ngày này. Ngươi thấy chưa, bây giờ sự việc đã giải quyết. ”

” Nhưng trọc lông, ta cứ muốn hỏi ngươi tại sao kêu là hắc hạc song sát? Nên là hạc hoàng song sát mới đúng chứ? ”

” Khụ khụ, thôi đừng nói chuyện này, Tiểu Hoàng, mới nãy ngươi phản ứng hơi chậm. Khi ta kêu ngươi là Minh Long đại ca vậy mà ngươi còn ngây ra, tuy nói theo chúng ta tập thì nên ngẩn ra, nhưng ngươi ngẩn ngơ thời gian dài quá, rất giả! Còn có câu cuối ngươi nói với cô ta, ta nhớ nó không có trong luyện tập. Ngươi ngươi ngươi…ngươi có biết tạm thời tăng lời kịch là nguy hiểm lắm không!? Thôi, dựa theo ước định lúc trước của chúng ta, ta giúp ngươi bôi tro trát trấu cô ta, ngươi phải hợp tác với ta, tất cả tinh thạch đều thuộc về ta, và ngươi có hứa với ta kho báu ngươi giấu ở Minh Hoàng chân giới cũng thuộc về ta nhé! ”

Hai gã đàn ông chính là hạc trọc lông và Minh Long biến thành. Thuật biến hóa của hạc trọc lông đủ cho Minh Long hóa thành đủ hình dạng, hai đứa thì thầm, chậm rãi đi xa.

Nhưng chúng nó hưng phấn quá không phát hiện bóng tối sau lưng chúng, Tô Minh đang cười khổ nhìn. truyện Kiếm Hiệp

Đêm trăng, trời sao. Hạc trọc lông và Minh Long đi xa. Ngọc Nhu mang theo phức tạp cũng rời đi, không biết ở đâu. Bên cạnh Tô Minh chỉ còn lại mình hắn, và Xích Hỏa Hầu biến thành hình xăm trên tay hắn.

Tô Minh lắc đầu, xoay người đi trong ngân hà Tinh Phàm thành. Bước chân của Tô Minh không nhanh, lững thững đi dạo, đôi khi có tu sĩ lướt bên cạnh hắn, trong đó sẽ có mấy người thấy hắn thì cúi đầu, lộ vẻ cung kính không quá rõ ràng. Những người này có người gia tộc Liệt Sơn Tu, có Man tộc phụ thuộc khác.

Mặc dù họ không biết Tô Minh nhưng từ người hắn có uy nhiếp như ẩn như hiện với tộc nhân Man tộc, khiến họ phát hiện ra. Hơn nữa thân phận của Tô Minh làm hắn đi đến đâu trong Hắc Mặc Tinh cũng sẽ được gia tộc Liệt Sơn Tu, tộc nhân Man tộc khác âm thầm bảo vệ. Những người này tồn tại ở mỗi góc Tinh Phàm thành.

Thậm chí trong Hoa gia Tinh Phàm thành cũng bị giám sát nghiêm ngặt, bọn họ được đến chút manh mối, lão tổ bị kinh động xuất quan, đích thân ra lệnh tuyên bố toàn tộc, nghiêm cấm ra ngoài, khiến cường giả trong tộc từng giây từng phút giữ cảnh giác, dặn tất cả khách đi tới Hoa gia tối nay không được ra ngoài.

Có vết xe đổ gia tộc Thái Từ, bọn họ không muốn ra chuyện gì ngoài ý muốn, chọc vào người không nên chọc, xúc phạm người không nên xúc phạm.

Một tiếng sau, trước mặt Tô Minh có một gã đàn ông đi tới, gã đi tới gần hắn thì khựng lại, cung kính đưa một ngọc giản cho hắn, ánh mắt có sự cuồng nhiệt, định lui ra.

“Ta thích yên lặng.” Trước khi gã đàn ông rời đi, Tô Minh lạnh nhạt nói.

Fã đàn ông lập tức vâng dạ, cung kính rời đi.

Tô Minh nhìn ngọc giản, bên trong ghi rõ nơi Diệp Vọng đang ở. Tô Minh nhìn xong bóp nát, chậm rãi đi tới.

Dần dần tu sĩ trước mặt Tô Minh ngày càng ít, đến cuối cùng đường ngân hà hễ hắn bước vào là toàn bộ không còn tu sĩ. So với đường ngân hà khác ồn ào tiếng người thì chỗ của Tô Minh cực kỳ yên lặng.

Nhưng không ai chú ý chỗ này, bởi vì chỉ cần ai để ý là sẽ bị người trong bóng tối tiến lên, giám sát, nhưng Tô Minh không thèm để ý những điều đó.

Tô Minh thích yên tĩnh, vậy nên gia tộc Liệt Sơn Tu cho hắn yên tĩnh.

Một đường đi tới, Tô Minh đi một tiếng đồng hồ, hắn không vội vàng, mãi đến trước mặt có lầu các, đây vốn là khách sạn cho tu sĩ ở, mỗi gian phòng đều có trận pháp bảo vệ và linh khí sung túc.

Vào giờ này, chỗ này nên nhộn nhịp, nhưng bây giờ khách sạn lặng ngắt như tờ, trong đại sảnh không có một bóng người, thậm chí gần trăm gian phòng vốn ở đầy người bây giờ trống trơn. Chỉ có một gian phòng có người, thuộc về Diệp Vọng.

Xung quanh yên tĩnh so với phía xa truyền đến tiên ồn ào đối lập rõ ràng. Tô Minh vẻ mặt thản nhiên đi tới gần cửa khách sạn, bước lên lầu, đi tới tận cùng lầu ba, đứng trước cửa một gian phòng.

Tô Minh giơ tay nhẹ gõ cửa phòng.

*Cốc, cốc, cốc!*

” Người giải tán tất cả tu sĩ ở đây, khiến phạm vi trăm dặm không có chút tiếng vang. Có thể khiến Tinh Phàm thành náo nhiệt vì hội đấu giá Hắc Mặc tinh sắp tới xuất hiện yên tĩnh, trống trải thế này gần như là không thể. Người có thân phận, quyền thế như vậy, nếu đã tới ngoài cửa phòng của Diệp ta thì cần gì gõ cửa nữa?” Một giọng nói lạnh băng phát ra từ trong phòng, thanh âm kia lạnh lùng chẳng có một chút cảm xúc dao động.

“Đi tới trước cửa phòng cố nhân, sao có thể không được mời đã vào.” Tô Minh mỉm cười, lạnh nhạt nói.

Tô Minh vừa thốt lời, trong phòng tĩnh lặng, một lúc sau cửa phòng trước mặt hắn lặng lẽ mở ra. Một ánh mắt phức tạp và khó tin từ cạnh cái bàn trong phòng rơi vào người Tô Minh.

“Đã lâu…Không gặp. ”

Chương 892: Biến đổi

Câu này không phải Tô Minh nói mà khi cửa phòng lặng lẽ mở ra, thanh niên áo trắng ngồi bên cạnh bàn phức tạp nói.

Thanh niên khá đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, từ trong xương phát ra vẻ kiêu ngạo. Giống như lần đầu tiên Tô Minh nhìn thấy Diệp Vọng thì tư thế của y cô độc mà kiêu ngạo, bây giờ y vẫn như vậy. Giống như lưỡi kiếm sắc bén sắp rút ra khỏi vỏ, mũi nhọn lộ rõ cân bằng với nội liễm, loại khí chất này đủ khiến bất cứ tu sĩ nào trông thấy Diệp Vọng sẽ không kiềm được chú ý, chăm chú nhìn vào ý.

Đây chính là Diệp Vọng, thiên tài có tư chất mạnh nhất của tiên tộc mấy vạn năm nay, càng được Đạo Thần Tông chú trọng, thậm chí trưởng lão tông này nhận làm đệ tử đích truyền.

Y là kiêu ngạo của tiên tộc, giống như y, cả đời sống trong kiêu ngạo và cô độc. Y kiêu ngạo là bởi vì cô độc, y cô độc là vì bản thân có ánh sáng quá chói lòa, bên người không ai có thể so sánh.

Ở trong lòng Diệp Vọng, tất cả điều y trải qua chỉ có một thứ duy nhất khiến y nhớ là năm đó tham gia kế hoạch kia, trên đất Man tộc trông thấy thiếu niên ấy. Đó là lần đầu tiên Diệp Vọng đấu ngang tay với người, thậm chí có thể nói lần kia y đã thất bại. Lấy sự kiêu ngạo của Diệp Vọng, trong đời trừ thất bại là chiến thắng, không có cái gọi là ngang tay.

Mãi đến ở trong Thần Nguyên Phế Địa, Diệp Vọng lại trông thấy Tô Minh, nhưng y không nói tin tức của hắn cho ai, đây là bí mật trong lòng y. Sau khi Tô Minh bị buộc vào dị địa Tây Hoàn Diệp Vọng từng đi tới đó, lặng yên nhìn thật lâu.

Giữa Diệp Vọng và Tô Minh có thù hận, nhưng lòng y có sự cố chấp, cố chấp bởi vì y kiêu ngạo, nên y phải tự tay đánh chết đối phương, xóa đi lần ngang tay duy nhất trong đời với người cùng thế hệ. Cố chấp này là bởi vì y cô độc, trong cuộc đời đơn điệu y cho rằng chỉ có một người mới đủ tư cách thành bạn của y. Tuy nhiên, Diệp Vọng không hiểu rõ lắm về hai chữ bạn bè.

“Đã lâu không gặp.” Tô Minh khẽ nói.

Tô Minh đi vào trong gian phòng, cùng Diệp Vọng nhìn nhau, ngồi xuống. Hai người cách nhau cái bàn, trên bàn đặt một bình rượu, đó là khi Diệp Vọng một mình thì cô đơn nhấm nháp vị rượu.

Tô Minh nhìn Diệp Vọng, trong ký ức của hắn người này luôn được tất cả chú ý, dù là ở đâu, dường như y đã quen được chú ý. Dù là tu vi hay tư chất, hoặc diện mạo thì y giống như được ông trời yêu thương, điều này khá giống với Đạo Không, chẳng qua khác là một người lạnh, một kẻ âm trầm.

Tô Minh cầm bình rượu rót cho mình và Diệp Vọng, nhẹ nâng ly rượu lên, nhìn y.

Diệp Vọng im lặng, phức tạp trên người y không biến mất, y nhìn Tô Minh, hồi lâu sau cũng nâng ly rượu lên.

“Ly rượu này kính cho lần đầu tiên ngươi và ta gặp ở Man tộc.” Tô Minh uống cạn ngụm rượu.

Diệp Vọng yên lặng giơ ly lên uống cạn, đặt sang bên. Trong mắt y càng phức tạp, nhìn Tô Minh, thật lâu không nói tiếng nào.

Tô Minh cũng không nói chuyện. Hai người yên lặng ngồi trong phòng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, bên ngoài không có chút thanh âm lọt vào. Khu vực này như bị xóa đi khỏi Tinh Phàm thành.

Mãi đến một tiếng đồng hồ qua đi, Diệp Vọng khẽ thở dài.

” Ngươi thay đổi rất nhiều, lần đầu tiên gặp ngươi còn chưa biết nhân qua, lần thứ hai gặp lại đã ở Thần Nguyên Phế Địa. ”

” Ngươi cũng thay đổi nhiều, bây giờ đã là trung kỳ vị giới, xem bộ dạng thì ngươi cách trung kỳ vị giới viên mãn chỉ khoảng ngàn năm nữa.” Biểu tình của Tô Minh từ từ lộ ra tang thương mà hắn không biết.

Tu vi của Diệp Vọng là trung kỳ vị giới, loại tu vi này có thể nói là làm tư chất hoàn toàn lộ ra. Thời gian Diệp Vọng tu hành không dài, tuổi của y không lớn, vậy là thời gian ngắn như thế đã dựa vào sức bản thân tu luyện đến trung kỳ vị giới, điều này là Tô Minh không thể sánh bằng.

Nếu như không có Ách Thương phân thân, không có Phệ Không phân thân, thậm chí nếu Tô Minh không phải là tộc nhân Tố Minh tộc, vậy bây giờ hắn không có tư cách ngồi trước mặt Diệp Vọng. Dù sao tu vi thật sự của Tô Minh chỉ là đỉnh thiên tu.

Mặc dù Tô Minh cố gắng hơn Diệp Vọng gấp nhiều lần, dù hắn gặp phải khúc chiết hơn y rất nhiều, dù hắn trả giá vượt rất xa Diệp Vọng thuận buồm xuôi gió, nhưng tư chất có lúc dù có đổ mồ hôi nhiều hơn cũng không thể xóa đi.

” Không nhỏ sao…so với ngươi thì tốc độ tu luyện của ta vẫn quá chậm.” Diệp Vọng cầm lấy bình rượu, đổ đầy ly cho y và Tô Minh, sau đó uống cạn một hớp.

“Ta vẫn cảm thấy thế giới này là công bình, kẻ yếu thì nên là kẻ yếu, dù có tu luyện như thế nào đều không thể thành cường giả. Cường giả thì là cường giả, luôn đi lên đỉnh. Đây là khung thế giới mà ta hiểu, tư chất của ngươi rất…bình thường, nhưng ngươi lại đi tới trước mặt ta, đây chính là chim ngốc bay tới trước sao? ”

Diệp Vọng lại uống cạn ly rượu, nói tới câu cuối lộ ra tính tình kiêu ngạo ngăn cách với người khác, trong giọng nói thậm chí mang chút khiêu khích.

Tô Minh mỉm cười, cầm lấy ly rượu uống hớp rượu, mắt sâu thẳm.

“Cái gọi là chim ngốc bay tới trước, đó là lời nói dối, trò đùa buồn cười nhất. Bởi vì thế giới này có quá nhiều người bình thường, chúng ta cần một niềm an ủi, động lực, tốt đẹp, một loại tốt đẹp khiến người không thể thoát ra, chỉ muốn chìm đắm bên trong. Ta đúng là một con chim ngốc, không giống như ngươi khiến người kinh diễm nhìn chăm chú, đây chính là không công bình.” Tô Minh đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói.

Diệp Vọng im lặng, mắt lộ suy tư, lát sau đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.

” Ngươi thật sự đi tới trước mặt ta, cái này không liên quan gì đến công bình hoặc không, nhưng ta rất muốn nghe ngươi có cao luận gì về cái gọi là công bình dưới vòm trời này.” Diệp Vọng lắc đầu, ánh mắt lại nhìn vào mặt Tô Minh, sáng ngời.

Tâm kế của Diệp Vọng rất sâu, nếu tu vi không thể bằng tu vi thì có lẽ có thể mở ra lỗ hổng trong lòng đối phương, một sai lầm về cảm ngộ và hiểu ra thường khiến tu vi vĩnh viễn tạm dừng ở cảnh giới nào đó.

Lỗ hổng này cần từ trong ngôn ngữ đi tìm sơ hở tâm linh của đối phương, do đó phóng lớn sơ hở lên, đây là một loại thuật pháp thần thông của Đạo Thần Tông, Diệp Vọng từng trông thấy.

“Từng có người hỏi ta vấn đề này, hắn hỏi ta tại sao người ngoài bất công với hắn.” Tô Minh ngẫm nghĩ, nhìn ly rượu rỗng, bình tĩnh nói.

“Thế gian này vốn là không công bình, vọng tưởng theo đuổi công bình chỉ có thể rơi vào kết cuộc thê thảm. ”

” Ồ? Vậy tại sao còn có mong chờ về tốt đẹp?” Diệp Vọng mắt chợt lóe, những lời của Tô Minh khiến y suy tư, cảm giác có ẩn ý khác.

“Lời nói dối tốt đẹp là phải tồn tại, bởi vì dù có lẽ mọi người cả đời truy tìm không có kết quả, nhưng vẫn phải đi tìm, chỉ cần tiếp tục tìm liền có một chút khả năng biến mục nát thành thần kỳ. Bởi vì chỉ cần tiếp tục truy tìm có lẽ sẽ phát hiện mình mạnh hơn người khác. Dù tư chất tu luyện của ta không được, nhưng có lẽ về mặt xử sự thì ta vượt trội hơn người khác, dù không biết cách xử sự thì có lẽ về mặt sáng tạo ta có sở trường riêng. Luôn sẽ có mặt nào đó thích hợp ta, luôn sẽ có một sở trường mà ta cao hơn người khác, nhìn từ điểm này thì ông trời cũng công bình.” Tô Minh nhìn ly rượu, hắn nghĩ đến thân phận Tố Minh tộc của mình, nghĩ tới thiên phú đoạt xá phân thân của hắn.

Tô Minh là con chim ngốc, nhưng nếu không có truy cầu tốt đẹp, không cam lòng với hiện tại thì hắn sẽ không ở trên đường truy tìm có được sở trường của mình.

” Ngươi muốn nói cái gì?” Diệp Vọng im lặng, một lúc sau ngẩng đầu nhìn Tô Minh.

Trong mấy lời này Diệp Vọng không tìm thấy sơ hở từ tâm linh của đối phương, ngược lại y bị dẫn vào suy nghĩ của đối phương.

” Ở Đạo Thần chân giới, năm đó ngươi tham gia kế hoạch đối với ta, là cái gì?” Tô Minh mỉm cười, bình tĩnh hỏi.

” Ngươi sẽ không muốn biết.” Diệp Vọng lạnh lùng nói.

“Đây cũng là đáp án của ta.” Tô Minh cười.

Diệp Vọng con ngươi co rút, nhìn Tô Minh, dần lộ suy tư.

“Ta kể câu chuyện cho ngươi nghe, đó là ta thấy từ ký ức của một người. Trên một vùng đất phàm trần, có một nhà giàu xây gian phòng, hắn tìm một người thợ mộc. Tên nhà giàu xem thường thợ mộc, bởi vì hắn có vô số gia đinh, có thể tùy ý quyết định chết sống của người thợ mộc. Bởi vì thân phận hèn hạ nên người thợ mộc chân chất đã quen với ánh mắt và từ ngữ khinh thường, gã lặng lẽ giúp nhà giàu xây xong nhà, nhưng khi kết thúc, gã dựa theo học thức của mình giữ lại mũi nhọn đồ gỗ trong nhà, dưới đất xây nhiều thứ ngưỡng cửa, trông rất hoa lệ. Phong thủy cũng tốt, ẩn giấu nguy hiểm cũng thế, người thợ mộc cũng không mong có thể lấy được tiền công. Sau khi gã đi, mười năm sau tên nhà sau một lần té ngã đập vào mũi nhọn đồ gỗ, đã chết.” Tô Minh buông ly rượu trong tay, đứng dậy.

“Câu chuyện này, còn có lời ta đã nói trước đó, nếu ngươi hiểu thì làm giúp ta một việc, nếu không hiểu thì Tô ta xin từ biệt.” Tô Minh nói, xoay người đi hướng cửa phòng.

Diệp Vọng ngây như phỗng, trong đầu vang vọng lời Tô Minh nói. Khoảnh khắc Tô Minh một chân bước ra cửa phòng, Diệp Vọng mạnh ngẩng đầu.

” Ngươi muốn nói cho ta cái gì mới là mạnh? Tư chất thiên tài chưa chắc là cường, có vài lúc, một số người cũng có thủ đoạn mạnh mẽ khiến người trí mạng? ”

” Quay về tiên tộc rồi đi đất Âm Tử một chuyến giúp ta, chăm sóc những sư huynh của ta.” Tô Minh không quay đầu, đi ra khỏi phòng, biến mất trong bóng đêm.

Tô Minh đi trong ngân hà yên tĩnh, mới nãy ở trong phòng Diệp Vọng hắn từ bỏ ý định đoạt xá y. Người như vậy không nên bị đoạt xá chết.

Y sống mới khiến khung trời này càng đặc sắc.

Y sống thì những lời Tô Minh gieo vào lòng Diệp Vọng sẽ chậm rãi trưởng thành, mãi đến khi thay đổi cuộc đời của Diệp Vọng.

“Cái gì là mạnh, tìm ra sở trường của mình, bền bỉ kiên trì, không để ý người khác ở mặt nào đó vượt trội mình, vậy thì sẽ có một ngày trong lĩnh vực khác nhau đứng ở vị trí ngang nhau, đây mới là ý nghĩa thật sự của chim ngốc bay tới trước. Diệp Vọng, cứ làm như vậy thì ngươi không tự cao mình là thiên tài, ngươi cũng là một con chim ngốc. ”

Tô Minh chậm rãi đi, mặt nở nụ cười nhìn không thấu. Hắn đi qua từng ngân hà, đi qua từng bóng người núp trong bóng tối cung kính cúi đầu hương hắn, đi ra Tinh Phàm thành.

Giây phút đi ra, Tô Minh ngoái đầu nhìn không khí.

“Ta không thích bị người nhìn chằm chằm, hy vọng giữa chúng ta không có lần tiếp theo. ”

Chương 893: Chuẩn bị

“Sinh linh trên thế gian này đều có khí vận.”

Trong Tinh Phàm thành, một gian mật thất, Phong lão và Vũ lão yên lặng đứng đó, trước mặt họ có màn sáng, bên trong là bóng dáng Tô Minh ngoái đầu, ánh mắt như xuyên thấu màn sáng rơi vào thân hai người.

Bọn họ nghe thấy lời Tô Minh nói, hai người im lặng.

“Man Thần đời thứ bốn đại nhân còn âm hiểm hơn Man Thần đời thứ nhất.” Vũ lão biểu tình là lạ, một lúc sau trầm giọng nói.

“Diệp Vọng này là người ngưng tụ khí vạn mấy vạn năm nay của tiên tộc, cho nên tư chất cực mạnh, thời gian ngắn ngủi đã tu luyện đến trung kỳ vị giới, tương lai không thể đo lường.”

“Sau khi tham gia vào Đạo Thần Tông thì y càng vô hình chia bớt khí vận của Đạo Thần chân giới. Loại vô hình này thậm chí không ai nhận ra đó là khí vận, khiến y khỏe mạnh trưởng thành trong Đạo Thần chân giới.”

“Cách nói khí vận này hư vô mờ mịt, như Man Thần đời thứ nhất đại nhân là ngưng tụ khí vận toàn đất Man tộc, nhưng xét đến cùng hễ người ngưng tụ được khí vận thì phải làm ra chuyện hợp với khí vận, nếu không thì là không hợp khí vận, đến lúc đó khí vạn sẽ tan biến, từ từ biến mất.”

“Nếu Diệp Vọng cứ tu hành cảm ngộ, tiếp tục ngạo nghễ chúng sinh, đây chính là thuật phù hợp khí vận. Y cho rằng thiên địa công bình, cho rằng kẻ yếu thì nên yếu, cường giả thì nên mạnh, cứ tiếp tục như vậy thì tu vi sẽ có uy nhiếp thiên địa, đem khí vận nhập vào thân thể. Nói là làm ngay, thành tựu…đại đạo.”

“Nhưng qua Man Thần đời thứ bốn làm như vậy, lấy cảm ngộ của hắn quấy nhiễu lòng Diệp Vọng, khiến tâm của y loạn. Y vốn định tìm sơ hở của Man Thần đời thứ bốn nhưng không thành, bản thân bị người gieo ngoại đạo. Như vậy thì nếu y cứ tiếp tục thực hiện, từ nay y không còn là tính cách ngạo nghễ chúng sinh, mà tính do tâm sinh, từ trong lòng y không cho rằng mình là thiên tài thì từ nay y thật sự không phải thiên tài. Khí vận và tính cách của y không hợp thì sẽ nhanh chóng tan biến, vậy y đúng là một con chim ngốc.” Phong lão và Vũ lão cùng lắc đầu, nhưng mắt nhìn bóng lưng Tô Minh phía xa trong màn sáng lóe tia kỳ lạ.

“Ta chỉ đoán được hắn làm như vậy là vì Diệp Vọng cùng hắn vốn có sát ý. Sát ý này liên quan đến tính cách, khí vận của Diệp Vọng, loại khí vận thiên tài này không cho phép bất cứ ai ức chế, dù là ngang tay cũng sẽ thất bại, nhất định phải tiêu diệt đối phương mới giữ được ý ngạo nghễ thiên hạ.”

“Nhưng ta cứ cảm thấy Man Thần đời thứ bốn đại nhân của chúng ta còn có ẩn ý gì nữa.” Vũ lão do dự một chút, từ từ nói.

“Hay là liên quan đến Đạo Không?” Phong lão mắt chợt lóe.

Hai người nhìn nhau, nhưng không thể xác định.

Thời gian ba ngày chớp mắt qua đi. Ba ngày qua trên Hắc Mặc Tinh có nhiều tu sĩ bên ngoài chen chúc nhau đến, khiến Hắc Mặc Tinh cực kỳ náo nhiệt. Mỗi ngày đều có dị tộc thần nguyên tinh hải đến, họ ăn mặc, tập tục đều khác với tu sĩ. Bọn họ đến khiến nhiều tu sĩ chú ý.

Sáng sớm ngày thứ tư, hội đấu giá Hắc Mặc tinh mở màn!

Thịnh hội đấu giá mấy trăm năm một lần trên Hắc Mặc Tinh, nó không ở một góc nào trong ba đại thành trì mà là trên bầu trời, trong đó lấy Hắc Thủy thành làm trung tâm, Tinh Phàm thành và Mặc Kỳ thành phụ trợ, trong ba thành trì cũng tỏa ánh sáng rực rỡ.

Những ánh sáng này giao nhau ở trên Hắc Mặc Tinh, nguyên lý gần giống Tinh Phàm thành. Ánh sáng chói lòa giao nhau, lập tức có một phòng đấu giá to hơn một tòa thành trì xuất hiện ở hư vô.

Phòng đấu giá này là hình trứng, vô biên vô hạn, có thể dung nạp mấy trăm vạn người, chính giữa chỗ trống có bình đài đấu giá khổng lồ. Bên mép bình đài đều là màn sáng ảo, có thể phóng đại người và vật phẩm trong bình đài to lên gấp vô số lần, khiến vị trí nào xung quanh đều thấy rõ ràng vật đấu giá sắp được lấy ra trong bình đài đấu giá.

Lúc sáng sớm, từng luồng sáng truyền tống trận không ngừng chớp lóe trong thành đấu giá khổng lồ, từng vệt sáng từ bốn phương tám hướng lao nhanh tới chỗ này.

Lần này tu sĩ và dị tộc thần nguyên tinh hải tham gia hội đấu giá Hắc Mặc tinh cóhai trăm vạn người. Bọn họ hoặc là đi truyền tống trận hoặc xé gió đến, dần dần, trong phòng đấu giá ngồi đầy tu sĩ.

Xung quanh phòng lệ quỷ xứng tượng có nhiều nhiều gian phòng lớn, đó là chuẩn bị cho một số người thân phận cao quý. Trong đó thế lực trấn giữ bốn chân giới đều phái người đến, phân tán trong các căn phòng. Thậm chí dị tộc thần nguyên tinh hải cũng ở trong phòng riêng, tiến hành đợt hội đấu giá.

Còn có một số tu sĩ không muốn để người biết thân phận, họ sẽ bỏ số tinh thạch lớn đổi lấy tư cách tiến vào gian phòng trong hội đấu giá Hắc Mặc tinh.

Hội đấu giá này sẽ kéo dài một tháng, mỗi ngày sẽ có nhiều vật phẩm được đem ra đấu giá, khiến danh tiếng hội đấu giá xứng với thật.

Tô Minh ngồi xếp bằng trong gian phòng thuộc về mình, trước mặt hắn trống trải, có thể thấy màn sáng ở bình đài đấu giá khổng lồ phía xa, cũng thấy gần như toàn cảnh phòng đấu giá.

Sau lưng Tô Minh có mười ba ông lão Ngọc gia lặng lẽ đứng đó, Ngọc Nhu cũng đã trở về, nhưng dù khuôn mặt cô thanh nhã lại có chút khác biệt. Ngọc Nhu đi tới bên cạnh Tô Minh, ánh mắt rơi vào phòng đấu giá.

“Đã sắp đặt Đạo Không tiến vào phòng số bảy, bên cạnh hắn đi theo chín ông lão. Chín người kia gần như một tấc không rồi còn có một cô gái đi bên cạnh hắn. Ngoài ra theo Phong lão tìm kiếm, bên cạnh Đạo Không đúng là tồn tại một cường giả kiếp nguyệt cảnh, chính là cô gái đó. Cô ta giỏi về ẩn giấu, chắc là được chuẩn bị bảo vệ cho Đạo Không. Dựa theo chúng ta hiểu biết Đạo Thần Tông thì chắc là người Phượng Môn của Đạo Thần chân giới. Theo tập tục của họ thì sau này cô gái đó sẽ là đạo lữ của Đạo Không.” Liệt Sơn Khang Cửu đứng bên kia của Tô Minh, cung kính nói.

“Ba ngàn tử sĩ Đạo Thần chân giới thì ở lại bên ngoài bình nguyên Hắc Thủy thành, bọn họ bày ra một truyền tống trận, mắt trận ở trên người Đạo Không. Chỉ cần Đạo Không động thần niệm thì có thể truyền tống ba ngàn tử sĩ tới bên mình. Ngoài ra…” Liệt Sơn Khang Cửu mới nói đến đây thì từ trong phòng đấu giá truyền đến tiếng xôn xao.

Thanh âm do trăm vạn người rộ lên vượt qua tiếng sấm sét.

Khi thanh âm phát ra thì từng tiếng nhạc tuyệt vời vang vọng quanh phòng đấu giá, trên bình đài màn sáng chính giữa phòng đấu giá, xuất hiện ba người đàn ông trung niên. Ba người mặt nở nụ cười, chắp tay, cúi đầu với mọi người.

“Hội đấu giá bắt đầu.”

Tô Minh nhìn phòng đấu giá ồn ào, phất tay phải, đằng trước hắn trống rỗng hiện ra màn sáng, trừ đi mọi thanh âm bên ngoài, khiến gian phòng lập tức yên tĩnh.

“Nói tiếp đi.” Tô Minh thu lại tầm mắt, hắn không có hứng thú hội đấu giá lần này, điều duy nhất khiến hắn có hứng thú là Đạo Không.

“Ngoài ra trong chín chiếc thuyền trời sao của Đạo Không có thuộc hạ của hắn, chúng nó bềnh bồng ngoài Hắc Mặc Tinh, đã tỏa định phòng đấu giá. Nếu xuất hiện ngoài ý muốn thì chúng nó sẽ phát động tiêu diệt. Còn nữa, dù bốn chân giới hay nội đấu nhưng liên kết chặt chẽ, nếu Đạo Không ở đây xảy ra ngoài ý muốn thì tu sĩ ba chân giới còn lại cũng sẽ ra tay.” Liệt Sơn Khang Cửu thấp giọng nói.

Liệt Sơn Khang Cửu không biết Tô Minh tại sao muốn đối đầu với Đạo Không, nhưng hiển nhiên giết chết gã không dễ, chuyện rắc rối sau đó rất khó xử lý.

“Đã sửa quy tắc hội đấu giá chưa?” Tô Minh lạnh nhạt hỏi.

“Đã sắp xếp rồi.” Liệt Sơn Khang Cửu vội nói.

“Khi Đạo Không biến mất thì ta cần các ngươi tranh thủ ba mươi giây cho ta.” Tô Minh giơ lên tay phải vung hướng màn sáng trước mặt.

Màn sáng lập tức vặn vẹo, hiện ra hình ảnh bên ngoài, thanh âm lại vang lên.

“…nhận được thịnh tình của các vị đạo hữu đến tham gia hội đấu giá Hắc Mặc tinh, lần này ba đỉnh gia tộc chúng ta và các gia tộc ở Hắc Mặc Tinh sẽ thay đổi quy tắc đôi chút. Các vị yên tâm, lần này quy tắc thay đổi rất có lợi cho mọi người. Trước kia sau khi kết thúc hội đấu giá Hắc Mặc tinh thì vật các vị đấu giá sẽ cùng nhau đưa đi. Nhưng lần này chúng ta thay đổi quy tắc, chỉ cần đấu giá xong vật phẩm lập tức sẽ đưa vào tay các vị. Vậy nên nếu có cần trước tiên rời đi cũng tiện hơn nhiều. Trước kia cũng có nhiều đạo hữu nhắc đến chuyện này, hiện tại mỗi gia tộc Hắc Mặc Tinh chúng ta quyết định tiếp thu kiến nghị, từ đây chấp hành.”

Tô Minh bình tĩnh nhìn ngoài phòng đấu giá, nghe thanh âm vang bên tai, sắc mặt như thường.

Liệt Sơn Khang Cửu bên cạnh hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn nghe theo, gật đầu rời đi.

Trong lòng Tô Minh bình tĩnh, tất cả tiến hành theo kế hoạch của hắn, bây giờ chỉ cần cá cắn câu là hắn sẽ có được phân thân thứ ba, thân tu vi!

Tô Minh híp mắt, yên lặng chờ.

Tô Minh nhìn phòng đấu giá trong thời gian tiếp theo kêu giá từng vật phẩm, tiếng đấu giá hùng hổ liên tiếp nhau, khiến trời đất đều sôi sục. Nhưng từ đầu đến cuối, gian phòng Đạo Không ở không phát ra thanh âm kêu giá gì. Tuy nhiên, Tô Minh không sốt ruột.

Mãi đến buổi chiều, bầu trời ánh sáng tối sầm xuống, khi lại một vật phẩm được đưa ra, trong nhiều tiếng kêu giá Tô Minh nghe thấy từ phòng Đạo Không có giọng nữ kêu giá.

“Chuẩn bị.” Tô Minh thản nhiên nói.

Mười ba lão tổ Ngọc gia sau lưng Tô Minh biểu tình nghiêm túc, nhanh chóng ngồi xếp bằng, vòng quanh người Tô Minh, quay quanh thành hình tròn phạm vi hơn mười mét. Ai nấy mắt sáng ngời, vận chuyển tu vi.

Ngọc Nhu đứng dậy thụt lùi, ngồi khoanh chân cạnh cửa phòng. Nhiệm vụ của Ngọc Nhu là ngăn cản bất cứ ai bước vào, bên cạnh cô là Xích Hỏa Hầu, gã và cô cùng nhau canh giữ cửa này.

Chương 894: Vật đến từ Đạo Thần

“Gốc Sâm Thiên Chi này phải thuộc về lão phu, bốn trăm vạn tinh thạch!”

“Người nào không biết Sâm Thiên Chi có thể khiến đệ tử vẫn bối ngưng thần hồn, thậm chí tránh đi tất cả bình cảnh dưới địa tu. Ta ra bốn trăm năm mươi vạn!”

“Năm trăm vạn.” Giọng cô gái chậm rã truyền ra từ gian phòng của Đạo Không.

“Bảy trăm vạn!” Khi cô gái lên tiếng thì giây tiếp theo từ gian phòng khác có thanh âm lạnh nhạt quanh quẩn trong phòng đấu giá.

Giá cả vừa ra, những người kêu giá đều im lặng. Dùng giá cao như vậy mua Sâm Thiên Chi thì hơi cao, dù là gian phòng của Đạo Không cũng im lặng.

Tô Minh nhíu mày.

“Là người Âm Thánh chân giới.” Ngọc Nhu khẽ nói.

Tô Minh không lên tiếng, mày giãn ra, biểu tình lại quay về bình tĩnh. Tô Minh biết chuyện này không thể sốt ruột, trừ phi Đạo Không trong một tháng này không đấu giá bất cứ vật phẩm gì, nếu không thì gã sẽ rơi vào kế hoạch Tô Minh sắp đặt.

Trong gian phòng Đạo Không ở, gã mặc tinh thần thánh bào, biểu tình không lộ vui buồn. Gã ngồi trên ghế dài, trong tay cầm một ly rượu, lắc lư rượu sóng sánh, ánh mắt rơi vào phòng đấu giá bên ngoài màn sáng ảo trước mặt.

Sau lưng Đạo Không, chín ông lão khoanh chân tĩnh tọa, từ người họ phát ra tu vi dao động tràn ngập căn phòng.

Còn thiếu phụ tai nhọn thì quỳ bên cạnh Đạo Không, cúi đầu lộ cần cổ mềm mại.

“Mới là ngày thứ nhất mà đám Âm Thánh chân giới đã nhịn không được muốn tranh cao thấp cùng bổn công tử sao?” Đạo Không cười khẽ, uống cạn ly rượu.

Đạo Không giơ tay lên, có thể thấy trên ngón trỏ tay phải có một vòng tròn màu đen. Vòng tròn không phải thực vật mà giống như có sợi tơ dính vào ngón tay, đây là một truyền tống trận, chỉ cần Đạo Không động ý niệm là bên cạnh gã sẽ lập tức có ba ngàn tử sĩ truyền tống đến ngay.

“Đáng tiếc, thật là tiếc.” Đạo Không nở nụ cười âm u, đặt ly rượu xuống, nhắm mắt lại.

Thời gian dần trôi qua, chớp mắt ngày thứ nhất hội đấu giá Hắc Mặc tinh đã đến hoàng hôn. Từ khi Đạo Không kêu gia đến sau này gần như mỗi cách mấy vật phẩm là trong phòng gã sẽ có tiếng thiếu phụ kêu giá. Kêu giá đa số không cao không thấp, thuộc loại không người đi theo ra giá thì thì có lợi, nếu ai gọi giá thì miễn cưỡng theo, nhưng nếu họ tiếp tục kêu giá thì chỗ Đạo Không sẽ im lặng. Gã sẽ không ra giá lần thứ hai với cùng vật đấu giá.

Nhìn bầu trời bên ngoài đã là hoàng hôn, Tô Minh biểu tình bình tĩnh. Hội đấu giá Hắc Mặc tinh không phải chỉ tiến hành vào ban ngày,m buổi tối cũng có mở ra, liên tục một tháng.

Đối với người thường thì không có sức lực kéo dài, e rằng chỉ chống đỡ hai, ba ngày là sẽ vô cùng mệt mỏi. Nhưng đối với tu sĩ thì một tháng không ngủ không nghỉ thì rất bình thường. Vậy nên khi hoàng hôn trôi qua, buổi tối buông xuống, từ trong phòng đấu giá tỏa ánh sáng chói lòa, ánh sáng giao nhau ở trên bầu trời, trong thời gian ngắn khiến trời đất sáng như ban ngày, phía xa có thể thấy trời sao.

Chỗ họ ở sáng ngời cùng trời sao phía xa tồn tại hoàn mỹ, vẽ ra hình ảnh tuyệt vời, khiến người nhìn không kiềm được tán thán.

Trong trời trăng luân phiên, lại qua ba ngày. Trong vòng ba ngày Tô Minh luôn chú ý từng hành động trong hội đấu giá, nhưng không chờ được Đạo Không đi vào bẫy. Ba ngày này Đạo Không giống như ngày đầu tiên, vẫn là cách mỗi vật phẩm sẽ ra giá nhưng rõ ràng không mua.

Những người trong hội đấu giá chậm rãi chú ý đến hành động của Đạo Không, dần không ai để ý gã nữa. Dù sao hội đấu giá Hắc Mặc tinh tùy tiện lấy ra vật phẩm gì đều có điểm quý giá, thường là trừ lúc này ra ở nơi khác, thời gian khác rất khó có được. Vậy nên mỗi một vật đấu giá đều khiến nhiều người tranh giành.

‘Hắn đang chờ cái gì.’

Tô Minh nhắm mắt lại, Đạo Không không muốn vật phẩm khiến hắn không thể tiếp tục kế hoạch. Tô Minh im lặng, khiến tâm tình của mình tiếp tục bình tĩnh.

Thời gian bất giác trôi qua trong tiếng kêu la bên ngoài ngày càng sôi trào. Hội đấu giá Hắc Mặc tinh càng tới sau này thì vật phẩm lấy ra càng hiếm hoi, dẫn đến chú trọng, quyết tâm lấy nó càng mãnh liệt hơn.

“Vật đó đến từ thần nguyên tinh hải, ngưng vạn dặm tinh hải thành một giọt thần dịch. Dịch này thiên biến vạn hóa, tác dụng vô tận. Các vị đạo hữu, giọt thần nguyên tinh dịch này giá tháp nhất ba ngàn vạn tinh thạch. Ta có thể nói cho mọi người, lần hội đấu giá Hắc Mặc tinh này thần dịch chỉ có năm giọt, đây là giọt đầu tiên!”

Bảy ngày sau, khi hội đấu giá Hắc Mặc tinh tiến hành đến đỉnh cao thì chủ trì đợt đấu giá này lấy ra báu vật thứ nhất khiến mọi người tinh thần rung động.

Đây là báu vật rất nặng ký trong hội đấu giá.

Khi người chủ tì đấu giá mới dứt lời thì liền vang lên từng thanh âm hoặc kích động, âm trầm hay cao vút.

“Ba ngàn ba trăm tinh thạch!”

“Ba ngàn bảy trăm vạn!”

“Bốn ngàn vạn!”

Thanh âm kia mãnh liệt, liên tục có nhiều người trong phòng cũng kêu giá. Dường như thần dịch xuất hiện khiến mọi người tại đây điên cuồng, chớp mắt giá cả tăng lên đến sáu ngàn vạn.

Tô Minh nhìn trong phòng đấu giá ồn ào, biểu tình như thường. Thần dịch này không chỉ có năm giọt mà là mười, nhưng năm giọt khác đã bị hắn lấy đi, đang nằm trong túi trữ vật.

Thần nguyên tinh dịch, vật này có thể uống hoặc ngửi. Nếu ngửi thì một giọt thần dịch có thể ngửi trăm lần, mỗi lần ngửi một hơi thì tu vi sau khi hao hết lập tức hồi phục đến đỉnh, là vật tu vi tha thiết mơ ước. Có hiệu quả tương tự không chỉ mình thần dịch, nhưng vật khác rất hiếm có, tu vi cao thì hiệu quả sẽ giảm, còn thần dịch này khiến người có tu vi bên dưới kiếp dương đều hồi phục lại hết tu vi, thậm chí là lão quái cảnh giới kiếp dương nuốt vào hết nguyên giọt cũng sẽ được hiệu quả tương tự.

Vào phút mấu chốt một giọt thần dịch có cơ hội sống lại một lần.

Nếu có người am hiểu luyện đan thì lấy dịch này làm chủ dược, có thể luyện thành tinh hải đan, như vậy thì hiệu quả càng tốt hơn cho lão quái kiếp dương cảnh. Cho nên giá vật này tăng cao cũng không lạ.

“Ta muốn xem thứ này có làm ngươi động tâm không.” Tô Minh nhìn hướng gian phòng của Đạo Không, yên lặng chờ đợi.

Trong phòng Đạo Không, mắt gã sáng ngời nhìn màn sáng bình đài phòng đấu giá hiện ra thần dịch, bên tai nghe từng tiếng kêu giá, vẻ mặt có do dự.

Mãi đến khi thần dịch bị người dùng bảy ngàn năm trăm vạn tinh thạch mua đi thì Đạo Không thở dài, đã từ bỏ đấu giá bốn giọt thần dịch còn lại.

‘Mặc dù vật đó tốt nhưng cho dù ta mua nó có tặng cho trưởng bối trong tộc cũng không được ích lợi gì lớn. Ta tự sử dụng thì…trong Đạo Thần Tông có đan dược cùng loại, dù sao tu vi của ta chỉ là trung kỳ vị giới, đan dược kahcs cũng sẽ cho tu vi của ta tiêu hao liền hồi phục, không cần tốn số tiền lớn mua nó.’

Đạo Không im lặng giây lát sau lắc đầu.

Mãi đến khi bốn giọt thần dịch bị người mua đi thì Đạo Không vẫn không kêu giá, tình hình này làm Tô Minh nhíu mày.

Đã bảy ngày, hội đấu giá tiến hành một nửa nhưng Tô Minh không đợi được Đạo Không mua đồ chuyện này làm hắn nhíu mày, vẻ mặt suy tư.

Thật lâu sau, Tô Minh nhắm mắt lại, hắn tiếp tục chờ đợi.

Ngày thứ tám, ngày thứ chín, ngày thứ mười…

Mãi đến khi hội đấu giá qua đi mười lăm ngày, đã tiến hành một nửa nhưng Đạo Không kêu giá đa số qua loa, không thật sự muốn mua thứ gì. Khi ngày thứ hai mươi đến, trong phòng đấu giá lại lấy ra một báu vật áp trục khiến nhiều người chấn động, Tô Minh vẫn không chờ tới Đạo Không tranh giành.

Đạo Không nhìn từng vật phẩm bị mau đi trong hai mươi ngày, không phải gã không muốn mua mà là lần này tất cả tinh thạch của gã không thể dùng tại đây. Gã và Hoa gia đã thầm giao dịch, sau khi đấu giá kết thúc dùng tinh thạch cộng một ít danh ngạch để đổi lấy. Đây là nhiệm vụ khi Đạo Không tới Thần Nguyên Phế Địa, còn hội đấu giá chỉ là tham gia cho vui.

“Tiếc quá…” Đạo Không thở dài, lại cầm ly rượu uóng một hớp.

Thời gian lại trôi qua, đến ngày thứ hai mươi ba, Tô Minh chậm rãi mở mắt ra. Còn có bảy ngày là hội đấu giá Hắc Mặc tinh lần này sẽ kết thúc, dù nói bảy ngày cuối sẽ có nhiều báu vật được đưa ra đấu giá, nhưng Tô Minh nhìn ra được Đạo Không căn bản không có ý định đấu giá trong này. Bảy ngày sau căn bản không cần chờ. Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh.

“Nếu ngươi không tham gia đấu giá vậy thì ta sẽ buộc ngươi tham dự!” Tô Minh cười lạnh, giơ tay phải vỗ trên người, cơ thể hắn tỏa ánh sáng, một cầu vồng rực rỡ bay ra, lao hướng Ngọc Nhu.

“Cầm nó tham gia vào đấu giá tiếp theo! Giá thấp nhất một ngàn vạn tinh thạch.” Tô Minh lạnh nhạt nói.

Ngọc Nhu ngẩn ra, nhìn vật rực rỡ trong tay, cúi đầu rời khỏi phòng.

Một lát sau, khi Ngọc Nhu trở về thì vừa lúc trong phòng đấu giá bên ngoài sau khi vật đấu giá được trao đi, chủ trì đấu giá giọng hơi kích động nói.

“Lần này đấu giá vật phẩm không phải đến từ báu vật của thần nguyên tinh hải, cũng không là kỳ vật tội nghiệt phế địa, nó…đến từ bốn chân giới!!! Trong bốn chân giới, báu vật Đạo Thần chân giới chú trọng nhất, loại báu vật này người ngoài khó thể có được. Thậm chí có thể nói là nếu người ngoài có nó thì sẽ dẫn đến sát khí Đạo Thần Tông ở Đạo Thần chân giới không chết không ngừng!!! Bởi vì mỗi một báu vật loại này đều đại biểu đợt giết chóc máu chảy đầm đìa, đại biểu một tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông chết đi!!!”

Theo giọng của chủ trì vang vọng, lập tức trong phòng đấu giá tĩnh lặng. Đạo Không ở trong phòng vốn nhắm mắt nhưng nghe thấy lời này thì đôi mắt vội mở ra, liếc nhìn.

Chương 895: Đạo Không phát cuồng

Khi Đạo Không nhìn sang, thanh âm sục sôi của người chủ trì hội đấu giá lại vang vọng khắp phòng đấu giá.

“Báu vật này có lẽ đã có người đoán ra nó là cái gì, đúng vậy, nó chính là…từ khi tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông Đạo Thần chân giới sinh ra liền có được, đời này mỗi người chỉ có mọt cái, tinh thần thánh bào!!! Tinh thần thánh bào, vật này có thuật thần thông cường đại nhất của Đạo Thần Tông, có thể khiến người mặc nó nô dịch vạn chúng. Vật này tùy theo trưởng thành, khiến đệ tử dòng chính mỗi đời Đạo Thần Tông xuất hiện người mạnh nhất! Tinh thần thánh bào, nếu ai e ngại Đạo Thần chân giới thì tuyệt đối đừng mau, nếu không sẽ dẫn đến sát kiếp to lớn. Nhưng đối với mỗi đạo hữu dị tộc thần nguyên tinh hải thì đây là cơ hội tốt nhất cho các ngươi nghiên cứu Đạo Thần Tông! Nghiên cứu thấu nó thì có lẽ các ngươi sẽ tìm ra bí ẩn Đạo Thần Tông. Các ngươi ở đây không cần lo lắng bị Đạo Thần Tông trả thù! Ngoài ra người ba chân giới khác, bình thường các ngươi muốn lấy một tinh thần thánh bào nhất định phải giết chết tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông, cái này sẽ dẫn đến chiến tranh đại chân giới. Nhưng bây giờ các ngươi ở đây đấu giá nó, thế thì sẽ có lý do tốt nhất để nghiên cứu bí ẩn Đạo Thần Tông! Còn có người của Đạo Thần chân giới, nếu các ngươi đấu giá vật này về lại Đạo Thần Tông, thì Đạo Thần Tông chú trọng mỗi một tộc nhân dòng chính chắc chắn đây sẽ là công lao to lớn!!!”

Tùy theo thanh âm kích động vang vọng, Đạo Không bật dậy khỏi ghế, đứng lên làm đổ cả ly rượu, cái ly rơi xuống đất, rượu loang lổ.

Nhưng Đạo Không mặc kệ mọi thứ, áhn mắt tập trung vào màn sáng trên đài đấu giá. Hiện tại thứ bị lấy ra bày trước mắt mọi người trong phòng đấu giá, tinh thần thánh bào!!!

Đạo Không biểu tình rung động, đầu óc ù vang. Gã liếc mắt liền nhận ra đó không phải đồ giả, là tinh thần thánh bào thật sự, chỉ tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông mới có được. Gã thậm chí cảm giác mùi máu trên tinh thần thánh bào, gã mơ hồ nhìn thấy tiếng gào thê lương trước khi chết của tộc nhân gã trên tinh thần thánh bào.

“Ta có thể khẳng định nói cho các vị đạo hữu, đây là tinh thần thánh bào thứ nhất Hắc Mặc Tinh chúng ta đấu giá cũng là duy nhất, trước kia nó chưa từng xuất hiện, sau này…sợ là cũng sẽ không có nữa. Đây là cơ hội duy nhất, tinh thần thánh bào này giá thấp nhất ngàn vạn tinh thạch!” Người chủ trì đợt đấu giá này thanh âm tràn đây sức cảm nhiễm.

Thanh âm vang vọng trong phòng đấu giá, mọi người yên tĩnh lại. Từng ánh mắt có tham lam, vui sướng, trào phúng, càng có nhiều ánh ắmt ngưng tụ trong căn phòng xung quanh, tìm kiếm chỗ người Đạo Thần chân giới ở. Bọn họ khát vọng trông thấy người Đạo Thần chân giới khi thấy tinh thần thánh bào sẽ có vẻ mặt như thế nào, chắc chắn rất thú vị.

“Chết tiệt!!!” Đạo Không biểu tình vặn vẹo, đá văng thiếu phụ quỳ bên cạnh gã ra, bước nhanh tới đằng trước màn sáng, nhìn chằm chằm tinh thần thánh bào.

Sự thong dong, bình tĩnh của Đạo Không trong chớp mắt này không còn. Gã thầm hận Hắc Mặc Tinh dám lấy vật đó ra đấu giá, thậm chí là hận người chủ trì đấu giá thấu xương, bởi vì người này nói quá kỹ càng, dường như hận không thể khiến dị tộc thần nguyên tinh hải lập tức ra giá mua.

Đúng như người chủ trì đấu giá đã nói, nếu bị dị tộc thần nguyên tinh hải mua vật này đi thì Đạo Thần chân giới ngoài tầm tay với, không thể lấy lại. Nhưng cho dù dị tộc thần nguyên tinh hải không mua nó thì ba chân giới kahcs chắc chắn sẽ mua. Giống như người chủ trì đấu giá đã nói, ba chân giới ở đây đấu giá mua đi thì không liên quan chuyện giết chóc, nếu Đạo Thần Tông muốn lấy lại tinh thần thánh bào cũng phải trả cái giá càng cao hơn lúc mua.

Những tình huống này chưa phải tệ nhất, điều tệ hại nhất là nếu Đạo Không ở đây trơ mắt nhìn tinh thần thánh bào bị người au đi, mặc kệ là nguyên nhân gì, dù là tinh thạch không đủ, nhưng chỉ cần tinh thần thánh bào bị mua đi trước mắt gã thì Đạo Không sẽ phải gánh chịu lửa giận điên cuồng từ Đạo Thần Tông. Dù Đạo Không là tộc nhân dòng chính nhưng hội trưởng lão chắc chắn sẽ để gã biết cái gì gọi là tàn khốc.

“Chết tiệt, đáng ghết!!!” Đạo Không gầm gừ, trong mắt xuất hiện tơ máu.truyện tà tu audio

Đạo Không không ngờ là ở Hắc Mặc Tinh sẽ gặp phải chuyện như vậy, hơn nữa lòng gã biết rõ mỗi một tinh thần thánh bào của tộc nhân dòng chính Đạo Thần Tông đều cực kỳ quý giá, bị ghi chép kỹ càng, nếu có tộc nhân chết thì là việc lớn.

Đạo Không đi tới Thần Nguyên Phế Địa đã hươn một ngàn năm, lúc trước không chú ý chuyện này, dù sao việc tộc nhân chết sẽ có hội trưởng lão trong tông môn toàn diện điều tra và xử lý, gã cần quay về tông môn mới biết là tộc nhân dòng chính nào đã chết.

Nhưng trước khi gã đi vào Thần Nguyên Phế Địa thì biết nhiều năm qua tông môn chỉ có ba lần đánh mất tinh thần thánh bào, trong đó có hai cái đã được tìm về, nhưng có một cái biến mất hai vạn năm vẫn không có chút tin tức, dù Đạo Thần Tông phát động lực lượng gì cũng không cách nào tìm về nó.

Khi đôi mắt Đạo Không tràn ngập tơ máu thì bên tai vang tiếng cười khẽ, tiếng cười phát ra từ hư vô vang vọng, không nhìn thấy người cất tiếng cười.

“Ngươi câm miệng lại!” Đạo Không ngoái đầu, ánh mắt quét bốn phía.

“Ta cười là chuyện của ta, liên quan gì ngươi? Nếu để Đạo Thần Tông biết ngươi mặc kệ người ta mua đi tinh thần thánh bào thì ta chống mắt chờ ngươi quay về Đạo Thần Tông sẽ giải thích ra sao.” Giọng cô gái không nhanh không chậm vang từ bốn phía.

Đạo Không biểu tình cực kỳ âm trầm, định mở miệng thì trong phòng đấu giá yên tĩnh ngắn ngủi sau đó vang lên tiếng ra giá.

“Thú vị, lão phu ra giá tinh thần thánh bào này một ngàn một trăm vạn tinh thạch.”

“Ha ha, một ngàn năm trăm vạn!”

“Các ngươi cần gì keo kiệt vậy, lão phu ra giá ba ngàn vạn!”

Từng tiếng kêu giá đánh vào tinh thần của Đạo Không. Gã siết chặt nắm tay, lòng biết rõ là người chỗ này biết Đạo Thần chân giới chắc chắn sẽ mua nó nên cố ý nâng giá.

Nếu Đạo Không không thể mua đi, vậy Đạo Thần Tông muốn lấy lại tinh thần thánh bào sẽ phải trả giá gấp mấy lần mới được, có thể nói là cuộc mua bán chỉ lời không lỗ.

Đương nhiên điều kiện là phải có tư cách đứng ngang hàng với Đạo Thần Tông, nếu không thì hành động này là muốn chết.

Tô Minh nhìn tình hình trong phòng đấu giá, khóe môi cong lên. Hắn vốn không định lấy ra tinh thần thánh bào, nhưng nếu Đạo Không này đã không có ý với hội nhân dòng chính Đạo Thần Tông ta! Hễ các ngươi có ai tham gia đấu giá sẽ khiến Đạo ta nghi ngờ vật đó có phải là vốn thuộc về các ngươi, lợi dụng lần hội đấu giá này khiến vật đó từ bóng tối đưa ra ánh sáng, tẩy đi mối thù máu với tộc nhân Đạo Thần Tông!” Đạo Không chẳng phải kẻ ngu dốt, có tư chất như vậy, có khí vận Đạo Thần chân giới thì sao mà bình thường được.

Trong thời gian ngắn Đạo Không nghĩ đến lời nói như vậy lập tức khiến mấy người đại chân giới định ra giá phải ngừng lại.

“Đạo Không này phản ứng khá nhanh, nhưng càng như vậyj thì càng tốt.” Tô Minh mỉm cười nhìn bên ngoài phòng đấu giá gió mây nổi lên, hắn biết lần này Đạo Không chắc chắn bướ vào kế hoạch hắn đã giăng sẵn.

“Một ức ba ngàn vạn tinh thạch!” Thanh âm quái dị đến từ dị tộc thần nguyên tinh hải lại phát ra, giọng nói khàn khàn, dù ngữ điệu hơi khác nhưng cảm giác tang thương biểu lộ tuổi tác của người nói chuyện.

Người ngoài còn để ý Đạo Thần chân giới, nhưng dị tộc thuộc thần nguyên tinh hải thì không quan tâm. Khoảng cách quá xa, coi như Đạo Thần chân giới tức điên lên cũng khó mà trả thù gì nhiều dị tộc thần nguyên tinh hải.

“Một ức năm ngàn vạn!” Đạo Không biểu tình vặn vẹo lộ ra dữ tợn.

Lòng Đạo Không đang nhỏ máu, gã biết nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành, nhưng so với tinh thần thánh bào này khi gã quay về Đạo Thần Tông liền lập công lớn, không cần lo chuyện không hoàn thành nhiệm vụ.

“Hai ức tinh thạch.” Một tiếng cười khẽ vang vọng.

Thanh âm xuất hiện khiến tu sĩ trong phòng đấu giá ngẩn ra, vì cô gái phát ra tiếng đến từ phòng của Đạo Không.

“Hứa Tuệ!!!” Đạo Không ở trong gian phòng mạnh xoay người, nhìn chằm chằm không khí xung quanh, nghiến răng.

“Ta mua nó tặng cho Đạo Thần Tông giải trừ hôn ước với ngươi, chắc là được chứ?” Cô gái cười khẽ nói.

Làm sao Đạo Không có thể đồng ý, dù nếu bị Hứa Tuệ mua đi tinh thần thánh bào không tổn thất gì với gã, Đạo Không có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thực tế đây đã là tổn thất, gã tổn thất một đạo lữ, tổn thất khi tu vi đạt đến vị kiếp lần đầu tiên song tu đột phá, càng sẽ vì bị người từ hôn mà danh tiếng của gã ở Đạo Thần chân giới chịu đả kích trầm trọng.

Đây là sự kiêu ngạo của Đạo Không, gã không thể nào chấp nhận được.

“Ba ức!” Giọng Đạo Không vang lên.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Khụ khụ đạo hữu bình tĩnh ...^^!Truyện còn dài đường đi dài đằng đằng 1 chút xuân sắc cớ sao lại nói vậy..^^!Bất quá 1 chút Âm Dương giao thái mà thôi ^^! - Nhân Sinh Bất Quá vài năm tái -!Đạo Hữu không thích bỏ qua ( tua 1 chút là được )^>^
https://audiosite.net
đương_tam 1 ngày trước
mới đầu nghe hay tới tập tưởng nghe truyện sex
https://audiosite.net
Thật ngại quá hum nay do 1 bạn mới làm quản lý up truyện ai dè up audio nhầm dẫn đến lỗi ...Rất mong mọi người thông cảm...^^!Mình mới check lại kiểm tra hoàn tất mọi thứ trở lại bình thường rồi nhé...^!^
https://audiosite.net
Chào bạn :) - Thật ra vẫn đầy đủ nhưng có chút nhầm lẫn đó bạn :)Truyện này tụn mình do thành viên tự phát làm audio cách đây gần 3 năm trước ^^!Tụn mình đang liên hệ bên tác giả và làm lại audio từ tập 103 trở xuống... Truyện lúc đầu tác giả viết nhiều đoạn không ưng ý đã thay đổi quá nhiều bạn à. Tụn mình sắp hoàn thiện sửa lại bản chuẩn nhất nhé do chính tác giả phát hành nội bộ giống như các tập mới nhất ngoại truyện thường không công khai hoàn chỉnh nhiều đoạn bị cắt nhưng bên minh vẫn đầy đủ nhé.Bạn và các chư vị thích nghe bộ truyện hot yên tâm ^^! - Dự kiến khoảng ngày mai hoàn tất bản sữa lỗi audio bổ xung nhiều tính tiết bị cắt bộ nhé ^^!Thân Ái ...! Chúc cả nhà nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Acmasugia 6 ngày trước
Sao cuôi tập 92 là 2050 mà sang tập 93 lại là 2252 rồi ad, mất 200 chương lun, hèn gì hok hỉu gì hếtXin lỗi tôi mới đến web chưa rõ nên hỏi
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 tuần trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 tuần trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^