Cầu Ma Audio Podcast
Tập 177 [Chương 881 đến 885]
❮ sautiếp ❯Chương 881: Thực lực thật sự của gia tộc Liệt Sơn Tu
Phong lão biểu tình nghiêm túc, chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh, những tu sĩ từ hoảng hốt tỉnh táo lại, nghe câu nói này xong ngây như phỗng.
Man tộc, Phong Man, Man Thần, bọn họ không hiểu biết ba chữ này đại biểu cái gì, nhưng từ biểu tình nghiêm túc của Phong lão có thể thấy ra hiển nhiên là bí ẩn không phải tu sĩ bình thường có thể nghe thấy.
Nhưng hôm nay họ đã nghe thấy, hễ ai hơi thông minh lập tức đoán ra, nếu nghe được bí ẩn không nên nghe sẽ có kết cuộc gì!
Có tu sĩ từ từ thụt lùi, nhưng đại trận phòng hộ của phòng đấu giá gia tộc Liệt Sơn Tu vẫn đang tồn tại, bọn họ không thể rời đi.
Phong lão cúi đầu khiến tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu xung quanh biến sắc mặt. Bọn họ là gia tộc Liệt Sơn Tu đương nhiên biết mình tu là công pháp gì, càng hiểu gia tộc đến từ đâu. Chẳng qua huyết mạch của họ bị phong ấn, khiến người ngoài dù dùng hết cách sưu hồn cũng không thể thăm dò ra.
Việc này bí ẩn đến mức là căn bản tộc quy của gia tộc Liệt Sơn Tu, nhiều năm qua không phải không có người làm lỗi, nhưng bất cứ lỗi lầm gì đều bị vô hình hóa giải, nên chết thì chết, nên diệt thì diệt. Bao nhiêu năm nay gia tộc Liệt Sơn Tu ở trong mắt người ngoài chỉ là một gia tộc trung đẳng.
Bây giờ Phong lão cúi đầu, những tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu nhìn nhau. Liệt Sơn Khang Cửu tinh thần rung động, gã bỗng hiểu tại sao lúc trước đối diện Tô Minh thì hốt hoảng. Liệt Sơn Khang Cửu hít sâu, gã là người đầu tiên trong tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu chắp tay, cúi đầu hướng Tô Minh.
“Liệt Sơn Khang Cửu kính bái Man Thần! ”
” Kính bái Man Thần! ”
“Chúng ta kính bái Man Thần! ”
Từng thanh âm lục tục phát ra từ miệng các tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu, liên tiếp vang vọng nguyên phòng đấu giá.
Nụ cười trên mặt Tô Minh đã mất, hóa thành uy nghiêm. Tô Minh đứng giữa không trung, bình tĩnh nhìn Phong lão, hiện tại hắn không là thân phận Phong Man mà là Man Thần đời thứ bốn đẳng cấp Man tộc nghiêm ngặt!
” Mời Phong lão đứng dậy, Tô ta là Man Thần đời thứ bốn.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Phong lão nghe thế ngẩng đầu nhìn Tô Minh, mắt có hiền từ, hiểu ra và tràn đầy quan tâm. Từ khi nhìn ra Tô Minh là người thừa kế của lão thì Phong lão cho rằng hắn là đệ tử truyền thừa duy nhất của đời lão. Đặc biệt là tìm ra điểm khiến lão do dự là đến từ đất Man tộc thừa nhận, từ niệm khung trời Man tộc ngưng tụ, từ ký thác ý Man Thần trong lòng vô số người Man tộc thì từ ái của lão biến thành tự hào.
“Đã truyền thừa bốn đời…năm đó lão phu theo đại nhân rời đi, chớp mắt đã nhiều năm như vậy.” Phong lão lắc đầu, vẻ mặt cảm thán, nhớ lại.
Phong lão lắc đầu, vung tay phải hướng một bên.
“Gia tộc Liệt Sơn Tu nghe lệnh, mở ra trận pháp, tiêu diệt tất cả người tham gia đấu giá tại đây! ”
Lời nói của Phong lão phát ra, không khí âm trầm, các tu sĩ xung quanh ai nấy biến sắc mặt.
“Các ngươi… ”
“Ta nguyện ý thề tuyệt đối sẽ không lộ một chút gì chuyện hôm nay, các ngươi… ”
“Gia tộc Liệt Sơn Tu bình thường, chúng ta có mấy ngàn người ở đây, các ngươi làm sao giết! ”
Từng tiếng xôn xao ầm ĩ, nhưng rất nhanh biến thành tiếng hú thê lương. Phòng đấu giá tỏa ánh sáng đại trận vô tận, tiếng ầm ầm không dứt, từng bóng người gia tộc Liệt Sơn Tu tàn sát xung quanh.
Nhưng dù gì tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu không có nhiều người, theo lý thì không thể giết hết mấy ngàn người. Nhưng trận pháp vận chuyển, có mấy ngàn hơi thở giáng xuống, biến thành mấy ngàn gã đàn ông. Những gã đàn ông khuếch tán Man Văn trên người, mắt trợn trừng, có khí huyết bàng bạc bùng phát.
Phút chốc trong phòng đấu giá tiếng hét thảm không dứt, thanh âm tán đi, mấy ngàn tu sĩ đều chết hết, máu nhuộm tất cả góc phòng. Trận giết chóc này đến đột ngột, đi cũng nhanh, khiến thanh niên và ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ bị rung động đứng ngây ngốc.
“Còn hai người gia tộc Thái Từ này Man Thần định xử lý ra sao?” Phong lão nhìn Tô Minh, hỏi ý.
“Chỗ này là gia tộc Liệt Sơn Tu, Phong lão cứ tùy ý.” Tô Minh biểu tình như thường nhưng lòng bị đợt tàn sát làm rung động.
Phong lão hời hợt và máu đầy đất hình thành đối lập rõ rệt.
“Kẻ xúc phạm Man Thần luôn sẽ bị xử tử!” Phong lão xoay người, ánh mắt lần đầu tiên đặt vào người thanh niên và ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ.
Ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ mặt tái nhợt, túm lấy thanh niên định thụt lùi.
Nhưng lão mới nhấc chân lên thì Phong lão nhẹ phất tay.
“Gia tộc Liệt Sơn Tu, các ngươi dám!? ” truyện đao tu audio
“Giết ta thì gia tộc Liệt Sơn Tu các ngươi sẽ chôn cùng. Trên người ta có mệnh ngọc của gia tộc, một khi bỏ mạng thì gia tộc liền biết ta ở phòng đấu giá gia tộc Liệt Sơn Tu gặp ngoài ý muốn!” Thanh niên hét chói tai.
Nhưng thanh niên mới nói xong thì thanh âm phun ra biến thành máu. Phong lão vung tay, ngoài người gã dấy lên gió vô tận rít gào, chỉ chốc lát đã mất đi máu thịt hóa thành bộ xương, khoảnh khắc vỡ vụn.
Còn ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ thì trong nguy hiểm sống chết bùng phát toàn bộ tu vi, từng khúc cỗ xanh to lớn vòng quanh ngoài người lão, liều chết chống cự gió xung quanh. Nhưng chỉ phòng ngự được vài giây, trong tiếng hừ lạnh của Phong lão, chín khúc gỗ to xanh ngoài người ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ cùng vỡ ra, bao gồm thân hình lão xé rách bốn, năm mảnh cùng với tiếng hét không cam lòng.
Tình cảnh này khiến Xích Hỏa Hầu con ngươi co rút.
Ngọc Nhu tập trung nhìn, im lặng không nói.
Còn Minh Long, hạc trọc lông thì một người căng thẳng, một thì bộ dạng lười biếng.
“Tiêu diệt tộc nhân gia tộc Thái Từ có tạo thành ảnh hưởng gì cho gia tộc Liệt Sơn Tu không?” Tô Minh im lặng giây lát sau nhìn hướng Phong lão, hỏi.
” Man Thần đời thứ bốn mới đến Hắc Mặc Tinh, có rất nhiều chuyện chưa biết. Thôi được, chúng ta cùng nhau xem, thực lực thật sự hiện tại của gia tộc Liệt Sơn Tu.” Phong lão mỉm cười, vung lên tay phải.
Xung quanh ầm vang, màn sáng ảo to lớn hiện ra. Màn sáng vặn vẹo chớp lóe, từ từ biến rõ ràng, bên trên là bản đồ nhìn xuống Hắc Thủy thành. Có thể thấy hồ nước khổng lồ, vô số kiến trúc bên trong, thấy phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu trong nhiều kiến trúc.
Hiện tại trong phòng đấu giá cực kỳ yên tĩnh, mấy ngàn gã đàn ông thân hình mơ hồ, dần tan biến. Còn tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu thì thanh lý phòng đấu giá. Đôi khi họ ngẩng đầu nhìn Tô Minh và Phong lão, mỗi người im lặng, thanh lý xong mùi máu cũng nhạt nhiều.
Tô Minh bình tĩnh nhìn màn sáng, hắn rất tò mò thực lực của gia tộc Liệt Sơn Tu. Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu có thể dựa vào sức mạnh bản thân vùng lên, thậm chí sáng tạo vương triều Man tộc, nhân vật như vậy ở Hắc Mặc Tinh mấy vạn năm, nếu y sáng tạo chỉ là một gia tộc trung đẳng thì Tô Minh sẽ hơi thất vọng. Nhưng hành động và ngôn ngữ của Phong lão chứng tỏ gia tộc Liệt Sơn Tu không thèm để ý gia tộc Thái Từ, thậm chí không để mắt các gia tộc trên Hắc Mặc Tinh.
Tô Minh tập trung nhìn màn sáng chốc lát sau, chợt phát hiện nguyên Hắc Thủy thành dường như biến tĩnh lặng, tất cả tu vi trên từng cây cầu đá đều ngẩng đầu lên.
Trong yên tĩnh, mọi người ngẩng đầu, Tô Minh ở trong màn sáng thấy chỗ chính giữa Hắc Thủy thành, trên kiến trúc mênh mông có từng tiếng chuông ngân vang vọng.
Tiếng chuông ngân lên, bầu trời vặn vẹo, từng bóng người biến ảo, gió mây thay đổi cuốn tám hướng, một uy nhiếp khổng lồ buông xuống Hắc Thủy thành.
Ngay sau đó, trên bầu trời có ngày càng nhiều bóng người, trong gió mây có một đại điện cỡ vài vạn mét từ từ buông xuống, trên đại điện có chữ viết rõ ràng, là…
Thái Từ điện!
“Thái Từ ra lệnh, tất cả tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu bị mạt sát khỏi Hắc Thủy thành, gia tộc Liệt Sơn Tu từ nay trừ danh trong Hắc Mặc Tinh!” Một thanh âm uy nghiêm như sấm sét phát ra từ Thái Từ điện trên bầu trời.
Khi thanh âm vang lên thì trên bầu trời đã xuất hiện mấy trăm bóng người, chớp mắt lao nhanh hướng tới phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu trong Hắc Thủy thành.
“Hắc Thủy thành là do gia tộc Thái Từ một chi nhánh Vu đạo giáng xuống cai quản. Mặc Kỳ thành là do Mặc gia thần nguyên tinh hải sở hữu. Tinh Phàm thành là bốn chân giới nâng đỡ Hoa gia xây dựng. Trên Hắc Mặc Tinh họ là ba đỉnh gia tộc, nhưng Hắc Mặc Tinh là của chúng ta.” Giọng Phong lão lạnh nhạt nhưng có bá khí vô hình chẳng chút che giấu tỏa ra ngoài.
Phong lão thốt lời, Tô Minh liền thấy trên màn sáng nguyên Hắc Thủy thành trong chớp mắt chấn động kịch liệt. Ngay sau đó, từng cây cầu đá vặn vẹo, từng tiếng rống vang lên. Khiến Tô Minh nín thở là các cầu đá vặn vẹo hóa thành từng con rồng đá!
Tiếng rít thét gào, trời đất chấn động, những rồng gầm rống vọt lên trời.
“Gia tộc Thái Từ ở Hắc Thủy thành thời gian rất dài, ba đỉnh gia tộc cũng nên thay đổi. Ngọc gia không tệ, có thể thay Thái Từ làm lỗi lớn trở thành đỉnh gia tộc mới.” Phong lão lạnh nhạt nói.
Khi Phong lão nói chuyện thì hình ảnh trong màn sáng lại biến đổi, chỉ thấy các rồng đá gầm rống, tất cả kiến trúc trong Hắc Thủy thành khoảnh khắc từ chỗ nóc nhà toát ra từng luồng sáng âm u. Các nóc nhà như phân giải biến thành từng trận pháp phức tạp.
Nguyên Hắc Thủy thành bị trận pháp rậm rạp chiếm cứ!
*Ầm!* một tiếng, từng cột sáng bùng phát ra từ trận pháp, lao hướng Thái Từ điện trên bầu trời!
Vạn luồng ánh sáng, vạn con rồng đá, trong Hắc Thủy thành gió mây xoay chuyển!
Chương 882: Hắc Mặc lệnh
Tô Minh nhìn mọi chuện xyar ra trong màn sáng, Xích Hỏa Hầu bên cạnh hắn thì trợn to mắt lộ vẻ kinh ngạc. Xích Hỏa Hầu chỉ vào trận pháp trên lầu các tất cả kiến trúc trong màn sáng, nói nhanh.
“Đây…đây là Thái Hạo Quang trận của chân giới thứ năm!!! Một trong những lực lượng hệ thống phòng ngự nguyên khung trời chân giới thứ năm! ”
Xích Hỏa Hầu tinh thần rung động, kết cấu của Thái Hạo Quang trận là bí ẩn to lớn trong chân giới thứ năm, trừ Chân tộc làm ra thì người ngoài khó biết được.
Năm đó bốn chân giới và chân giới thứ năm chiến đấu, chân giới thứ năm từng lấy ngôi sao làm cơ sở tạo ra rất nhiều trận pháp thế này. Mỗi lần mở ra là chân giới oanh động, sức sát thương hó thể hình dung, ai chính mắt thấy nó nếu may mắn còn sống thì suốt đời khó quên.
” Vị đạo hữu này hiểu biết rất rộng, đúng vyaaj, đây chính là Thái Hạo Quang trận của chân giới thứ năm.” Phong lão liếc Xích Hỏa Hầu, nheo mắt, cười nói.
Nhưng nói xong lão chuyển đề tai, thốt ra câu nói khiến Xích Hỏa Hầu con ngươi co rút.
” Không uổng là Trấn Thủ đại tướng Xích Hỏa Hầu của đệ thất quân đoàn, tây nam chiến khu chân giới thứ năm, có thể nhận ra Thái Hạo Quang trận cũng không có gì lạ. ”
Xích Hỏa Hầu biến sắc mặt, Tô Minh biểu tình như thường, chỉ nghiêng đầu liếc Phong lão.
” Năm đó Man Thần đời thứ bốn làm hành động vĩ đại ở Thần Nguyên Phế Địa, bị buộc vào dị địa Tây Hoàn, lão phu đều biết hết, chẳng qua khi ấy không biết đó là Man Thần đời thứ bốn, bây giờ nghĩ lại liền liên kết chuyện trước kia của các ngươi.” Phong lão thiện ý cười, nhìn thẳng vào Tô Minh.
“Tất cả cầu đá của Hắc Thủy thành biến thành rồng đá là bởi vì trong thần nguyên tinh hải đến bây giờ vẫn tồn tại thần thông Thạch Vẫn tộc biến thành. Chỉ có tảng đá được đại tế tư trong tộc bọn họ chúc phúc mới có thể trong năm tháng sinh ra linh trí, có thể hấp thu lực lượng thiên địa mà trưởng thành. Nhìn tu vi mỗi con rồng đá dao động thì chắc nó tồn tại mấy vạn năm. Lại liên kết với thời gian Hắc Thủy thành xây thành, chắc năm đó khi gia tộc Thái Từ xây dựng Hắc Thủy thành thì gia tộc Liệt Sơn Tu có tham gia vào.” Ngọc Nhu đứng cạnh Tô Minh, nhẹ giọng nói.
” Mấy ngàn năm trước Ngọc gia mặt ngoài chỉ có một lão tổ duy nhất xônh qua cửa hai Môn Đạo Thiên Ngọc Nhu, sớm nghe nói thông minh sắc sảo, hôm nay đạt được lực thần nguyên, trở thành sứ đồ nguyệt thần, biết rất nhiều bí văn của thần nguyên tinh hải. Hiện tại xem ra đúng thật như vậy.” Phong lão mỉm cười, mắt sâu thẳm, dường như hiếm có bí ẩn nào trong trời đất này mà lão không biết.
Ngọc Nhu biểu tình như thường, không vì Phong lão chỉ ra thân phận mà rung động. Dù sao một gia tộc có gan xuống tay với gia tộc Thái Từ, thậm chí mưu tính sâu xa, lúc Hắc Thủy thành xây thành đã để lại một tay, biết những bí ẩn này dường như không khó.
Ngọc Nhu đặc biệt nhớ mới nãy Phong lão từng bá khí nói một câu.
“Hắc Mặc Tinh là của chúng ta. ”
Không có thực lực tuyệt đối thì không thể nói ra câu này, cho nên Ngọc Nhu không có gì bất ngờ, cúi đầu bày tỏ tôn kính.
Ngọc Nhu ở đây bị Phong lão chỉ ra thân phận, Ngọc Trần Hải đứng phía xa biến sắc mặt, lòng nổi lên bão tố, ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô, đầu óc trống rỗng.
Ngọc Trần Hải bỗng nhiên hiểu tại sao trước khi đi tới Hắc Thủy thành, trong lầu các Ngọc gia, Tô Minh chẳng hề quan tâm gã si mê nhìn thị nữ của hắn.
Ngọc Trần Hải còn nhớ biểu tình của Tô Minh lúc đó khá lạ, giờ gã mới hiểu, thì ra cô gái khiến gã không thể tự kiềm chế si mê thậm chí nổi lòng ái mộ lại là…lão tổ của gã!!!
Loại đả kích này làm gã không thể chấp nhận trong thời gian ngắn. Ngọc Trần Hải mặt tái nhợt, lảo đảo lùi vài bước, mặt lộ cười khổ và một chút lúng túng.
” Man Thần đời thứ nhất đã tìm đến chân giới thứ năm?” Tô Minh không chú ý Ngọc Trần Hải, nhìn Phong lão, bình tĩnh hỏi.
“Chuyện này đợi lát nữa lão phu sẽ giải đáp cho Man Thần đời thứ bốn, hiện tại chúng ta tiếp tục xem đi. Thực lực chân chính của gia tộc Liệt Sơn Tu ở Hắc Mặc Tinh.” Phong lão tránh đi đề tài, lắc đầu cười nói.
Trong khi mấy người nói chuyện thì Hắc Thủy thành trong màn sáng gió thổi mây phun, trời đất ầm vang. Mấy trăm tu sĩ tới gần gia tộc Liệt Sơn Tu biểu tình hoàn toàn thay đổi, hiển nhiên là bị hình ảnh Hắc Thủy thành làm kinh sợ. Họ không thể tưởng tượng nổi, lập tức thụt lùi muốn quay về Thái Từ điện.
Nhưng tốc độ của các rồng đá càng nhanh hơn, khoảnh khắc tới gần, tiếng nổ chấn động khung trời. Những tiếng nổ điếc tai che giấu tiếng hét thê lương, máu rơi tứ tán trên trời.
Mấy trăm tu sĩ gia tộc Thái Từ trong khoảnh khắc có hơn phân nửa đã chết, số còn lại kinh hoàng chạy vắt giò lên cổ. Rồng đá sau lưng họ cũng có nhiều con tan vỡ, nhưng mỗi một rồng đá tan vỡ biến thành cục đã rơi xuống, tự động ngưng tụ rồi lại hóa thành rồng đá, đuổi theo tiếp.
Cùng lúc đó, ánh sáng chói lòa đến từ Thái Hạo Quang trận trong Hắc Thủy thành bay khỏi mặt đất, như hợp thành màn sáng đánh hướng Thái Từ điện. Tiếng nổ điếc tai vang lên, Thái Từ điện run bần bật.
Thái Từ điện chống đỡ khoảng vài giây, bỗng nhiên nổ tung trước mắt Tô Minh, thành vô số mảnh vụn dạt ra. Có vài trăm tu sĩ vội vàng chạy ra, nhưng không ra qua xa bị Thái Hạo Quang trận đụng chạm, nghiền nát.
Vào giây phút này, trên bầu trời tầng mây cuồn cuộn, một tiếng rống tức giận phát ra từ bầu trời. Cùng tiếng rống là từng ảo ảnh khổng lồ nhanh chóng ngưng tụ, chớp mắt xuất hiện vài chục cung điện to lớn. Mỗi một cung điện đều là Thái Từ điện, chúng nó cùng xuất hiện, dấy lên uy nhiếp buông xuống mặt đất, bên trong ẩn chứa không tha nghi ngờ, chất chứa cơn giận chín tầng trời.
“Gia tộc Liệt Sơn Tu, các ngươi mưu tính nhiều năm, che giấu sâu như vậy. Nhưng Hắc Thủy thành là thuộc về gia tộc Thái Từ ta, các ngươi…muốn chết! ”
Tiếng rống vang vọng, lập tức nguyên Hắc Thủy thành run rẩy, từ bên mép bắt đầu có vệt đỏ chớp lóe. Giây lát sau những vệt đỏ liên tiếp cùng nhau, hình thành màn sáng đỏ. Màn sáng giống như cái bát che đậy Hắc Thủy thành, co rút lại.
Nó đi qua đâu là lầu các sụp đổ, thậm chí có tu sĩ trong thành né không kịp đụng phải vệt sáng đỏ thì hét thảm, thân hình mục rữa, người đầy máu bị hút đi, trở thành một phần của màn sáng đỏ máu.
Tô Minh nhìn tình hình diễn ra trong màn sáng, bên tai vang vọng giọng lạnh nhạt của Phong lão.
“Hắc Thủy thành là do gia tộc Thái Từ xây dựng, nhưng thiết kế trận pháp, kết cấu và xây nó đều là gia tộc Liệt Sơn Tu chúng ta làm, chẳng qua lúc đó chúng ta không gọi là gia tộc Liệt Sơn Tu.” Khi Phong lão nói chuyện thì giơ lên tay phải chỉ vào màn sáng.
Khi Phong lão chỉ tay, Tô Minh liền thấy màn sáng đỏ xung quanh Hắc Thủy thành đang co rút bỗng khựng lại, sau đó vỡ ra như bong bóng, từ trên trời vỡ vụn. Nguyên màn sáng đỏ chớp lóe rồi bùm một tiếng, cùng ngưng tụ ở chỗ bị phá vỡ, biến thành một bóng người đỏ rực.
Bóng dáng ấy là người lùn, có tóc dài màu đỏ. Sau khi y xuất hiện thì ngửa đầu gầm lên, cùng với tiếng rống, tu sĩ trong Hắc Thủy thành có cảm giác máu trong người định bay khỏi thân thể. Màn sáng đỏ nhanh chóng ngưng tụ, chớp mắt không còn nữa, bị người lùn đỏ hấp thu hết.
“Huyết sắc trận linh!!! Chết tiệt, tại sao trong trận pháp tồn tại trận linh? Năm đó xây dựng trận pháp thì rõ ràng đã ngăn khả năng sinh ra trận linh!!!” Trên bầu trời mấy chục Thái Hạo Quang trận lập tức vang lên giọng nói.
Người lùn đỏ liếm môi, cúi đầu khom lưng hướng phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu, sau đó ngửa đầu gâm lên, thân hình hóa thành một biển máu lao hướng bầu trời.
Khoảnh khắc huyết sắc trận linh lao ra, Tô Minh thậm chí thấy trên người trận linh xuất hiện một huyết nguyệt, trăng đại biểu cho tu vi của trận linh.
Cùng lúc đó, mấy chục Thái Từ điện trên trời hành động, nhanh chóng chồng vào nhau dựng thành hình tháp, đè ép hướng huyết sắc trận linh.
*Ầm!* một tiếng.
Vài chục đại điện tổ thành tháp cao cứng rắn đè lên huyết sắc trận linh, sau đó tháp run lên, từ bên trong bay ra mấy ngàn tu sĩ, mỗi người có tu vi không bình thường. Sau khi bay ra, họ ồ ạt ở trên bầu trời lao hướng phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu.
“Gia tộc Thái Từ sinh sản mấy vạn năm, có rất nhiều tộc nhân, nhưng có bao nhiêu tộc nhân trong huyết mạch tồn tại gia tộc Liệt Sơn Tu?” Phong lão bỗng nở nụ cười, nụ cười kia có chút âm u, yêu dị.
Trong nụ cười của lão, Phong lão lấy ra một lệnh bài đen, quăng hướng màn sáng.
Tô Minh thấy lệnh bài dung nhập vào màn sáng, sau đó xuất hiện trên bầu trời Hắc Thủy thành. Lúc xuất hiện thì lệnh bài mở rộng gấp nhiều lần, hình thành cỡ ngọn núi nhỏ. Bên trên có hai chữ to.
Hắc Mặc.
Lệnh bài xuất hiện, thậm chí không nói nửa câu, mấy ngàn tộc nhân gia tộc Thái Từ lao hướng gia tộc Liệt Sơn Tu lập tức hơn một bước khựng lại, biểu tình thay đổi dữ dội. Ai nấy do dự trong giây lát rồi xoay người, hướng tới những tu sĩ mới nãy là tộc nhân của họ triển khai cuộc chém giết kinh thiên động địa.
Hình ảnh này khiến đôi mắt Tô Minh sáng ngời. Mới nãy hắn còn chấp nhận được, dù là trận pháp Hắc Thủy thành, màn sáng và các thứ khác hắn đều hiểu, nhưng tộc nhân gia tộc Thái Từ bây giờ bởi vì một lệnh bài mà xuất hiện phân liệt, chuyện này đại biểu rất lớn.
Như nhận ra Tô Minh rung động, Phong lão ngoái đầu nhìn hắn, hiền lành cười.
“Đây chỉ là một góc núi, Man Thần đời thứ nhất có thể trong thời gian vạn năm sáng tạo ra vương triều Man tộc sao có thể ở trong Hắc Mặc Tinh chỉ là một gia tộc Liệt Sơn Tu trung đẳng. Ở Hắc Mặc Tinh, chúng ta mới là chủ nhân trong bóng tối của nó! ”
Tùy theo lời Phong lão nói, trên bầu trời Hắc Thủy thành, tháp cao rung động, tan vỡ, đó là mấy chục đại điện tan vỡ. Trong tan vỡ, huyết sắc trận linh thét gào.
Nhưng khoảnh khắc này, trên bầu trời từ từ vang tiếng thở dài.
Chương 883: Vua trong bóng tối
“Hắc Mặc đạo, trên Hắc Mặc Tinh, đứng trên tất cả gia tộc, vua trong bóng tối. Các ngươi đã biến mất mấy vạn năm, không ngờ…thì ra gia tộc Liệt Sơn Tu là các ngươi nâng đỡ. ”
Cùng với tiếng thở dài quanh quẩn, từ trên trời có mười tám ảo ảnh biến ra, đó là mười tám ngọn núi đen như mực. Chúng nó sừng sững trong cõi trời đất, mang theo uy nhiếp khiến đất run rẩy, từ từ giáng xuống.
Trên mười tám ngọn núi có mười tám ông lão ngồi xếp bằng. Mười tám ông lão biểu tình âm trầm, lời vừa nãy do một người trong số đó phát ra.
Mười tám ngọn núi này gọi là Thái Từ sơn, mười tám người này là mười tám lão tổ của gia tộc Thái Từ ở mặt ngoài. Tu vi của mỗi người rõ ràng là hậu kỳ vị giới.
Khi mười tám ngọn núi xuất hiện, bầu trời sau lưng họ vặn vẹo, từng tòa Thái Từ điện, có mấy trăm người đều giáng xuống.
Giờ phút này, bầu trời bị gia tộc Thái Từ chiếm cứ, từng uy nhiếp và khí thế tràn ngập trong trời đất, lộ rõ ra thực lực của đỉnh gia tộc Hắc Mặc Tinh!
“Hai vạn năm trước, một vị tổ tiên của gia tộc Thái Từ ta nhận ra trên Hắc Mặc Tinh tồn tại Hắc Mặc Đạo ngươi, kết hợp lịch sử mấy vạn năm Hắc Mặc Tinh, các lần gia tộc hủy diệt, suy đoán thực lực của Hắc Mặc Đạo ngươi, không tiếc từ bỏ tông tộc gia tộc Liệt Sơn Tu, dẫn theo toàn tộc mở ra một khe hở không gian, khiến gia tộc Thái Từ lấy khe hở không gian làm chỗ tông môn tồn tại. Rất nhiều tộc nhân đều ngăn cách với thế gian, thậm chí chưa từng rời khỏi khe hở không gian, để ta xem Hắc Mặc Đạo ngươi làm sao đồng hóa những tộc nhân này!” Thanh âm già nua phát ra từ miệng mười tám lão tổ gia tộc Thái Từ, chấn động tám hướng.
“Tất cả tộc nhân gia tộc Thái Từ nghe lệnh. Hủy diệt… Hắc Thủy thành, diệt sát tất cả tu vi trong thành, phá hủy căn cứ gia tộc Liệt Sơn Tu ở chỗ này! Còn nữa các tộc nhân, cho phép không tiếc tất cả cái giá sử dụng truyền tống trận đi hướng chỗ tông tộc gia tộc Liệt Sơn Tu, nhổ tận gốc!!! Báo cho tất cả gia tộc ở Hắc Mặc Tinh, Hắc Mặc Đạo tái hiện, mỗi một gia tộc có người Hắc Mặc Đạo khiến họ…tiến đến trợ trận, mượn cơ hội này xua đuổi Hắc Mặc Đạo khỏi Hắc Mặc Tinh! Đặc biệt là Mặc gia và Hoa gia, nói cho họ, nếu gia tộc Thái Từ ta bị diệt thì hai gia tộc họ rồi sẽ có một ngày lọt vào tay Hắc Mặc Đạo! Hãy nhìn lịch sử Hắc Mặc Tinh, hãy nhìn bốn đỉnh gia tộc tồn tại trước ba đỉnh gia tộc chúng ta. Bọn họ đã bị diệt tộc như thế nào? Họ là vết xe đổ của chúng ta! ”
Cùng với mười tám lão tổ phát ra mệnh lệnh, mấy trăm đại điện sau lưng họ bay ra tu sĩ nhiều vô số kể, nhìn thoáng qua có với mấy vạn người. Những người này là nội tình của gia tộc Thái Từ, là gia tộc Thái Từ xuất động gần như tất cả tộc nhân. Còn có một số tộc nhân không xuất hiện, ở trong khe hở không gian đã bước vào truyền tống trận, đi hướng chỗ tông tộc gia tộc Liệt Sơn Tu.
Nhưng khoảnh khắc những tộc nhân gia tộc Thái Từ xuất hiện, khi họ cùng bay hướng phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu, hình ảnh giống như lúc nãy lại…xuất hiện!
Trong mấy vạn tộc nhân gia tộc Thái Từ không ngờ có gần như một nửa tộc nhân mạnh xoay người, mang theo lạnh lùng và vô tình không chút do dự xuống tay với tộc nhân của mình.
Phút chốc bầu trời hỗn loạn.
Mười bảy lão tổ biến sắc mặt, lộ vẻ không thể tin. Ông lão mới nãy phát ra mệnh lệnh nay biểu tình kinh ngạc, lão không thể tưởng tượng những tộc nhân này làm sao lại bị lôi kéo vào Hắc Mặc Đạo.
Ông lão gầm lên, lắc người, sau lưng lão mười bảy người đi theo. Ông lão ngoái đầu nhìn mười bảy người cùng có thân phận lão tổ gia tộc Thái Từ giống như lão, bây giờ lão chỉ tin tưởng vào họ.
Ông lão tin tưởng mười bảy người này tuyệt đối sẽ không phản bội gia tộc Thái Từ. Nhưng khi ông lão xoay đầu trở lại, bỗng sau lưng lão phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Trong mười bảy người có mười bốn người cùng ra tay với ba người, ầm vang, ba ông lão hộc máu thụt lùi, số còn lại không đuổi theo mà lao hướng lão.
Cay đắng, bi ai, phức tạp cùng mờ mịt, khiến lão vốn có uy lực nhất trong mười tám lão tổ tầm mắt bị ánh sáng bao phủ, bên tai tiếng nổ không dứt.
Hắc Thủy thành, trong phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu, tộc nhân Liệt Sơn gia không ai đi ra ngoài, họ ngây ngốc nhìn màn sáng, có một số bí mật dù là họ cũng không biết.
“Các ngươi…làm sao làm được?” Tô Minh im lặng giây lát sau, bình tĩnh hỏi.
” Những chuyện này lúc trước chúng ta theo Man Thần đời thứ nhất ở Man tộc đã làm như vậy, nếu không thì sao có thể từ một mảnh hỗn loạn trỗi dậy một vương triều Man tộc? Sao có thể khiến tiên tộc, khiến vạn tộc Đạo Thần chân giới đều sùng bái? Thậm chí Đạo Thân kiếp chủ đều kinh sợ, ra tay bất chấp thân phận.” Phong lão cười cười.
Tô Minh lại im lặng, hắn bỗng cảm thấy chưa bao giờ biết Liệt Sơn Tu. Liệt Sơn Tu trong những điển tịch, lịch sử cao lớn, chí cao vô thượng, nhưng hôm nay điều hắn chứng kiến đã đảo điên suy nghĩ.
“Gia tộc Thái Từ có thể trở thành đỉnh gia tộc, cường giả không phải chỉ là những người này.” Tô Minh nhìn màn sáng, trầm giọng nói.
“Đúng vậy, những người xuất hiện chỉ là thực lực mặt ngoài của gia tộc Thái Từ.” Phong lão cười nói.
Khi Phong lão nói chuyện thì trên bầu trời Hắc Thủy thành hỗn loạn một tiếng nổ kinh thiên động địa điếc tai vang lên. Tiếng nổ truyền khắp tám hướng, thay thế mọi thanh âm, khiến bầu trời run rẩy. Một khe hở to lớn dài cỡ vài vạn dặm xuất hiện trên bầu trời!
Khe hở này là lối ra vào chỗ tông tộc gia tộc Thái Từ ở. Theo nó xuất hiện, từng bóng người bay ra khỏi khe hở, đó là một đội bốn phương!
Bọn họ xuất hiện khiến bốn người trong mười tám người bị vây giết lộ vẻ phấn khởi. Xung quanh tộc nhân gia tộc Thái Từ khác ai nấy kích động.
Đỏ, lam, trắng, đen!
Áo giáp bốn màu mỗi một loại đều có ba ngàn người, đội bốn phương là lực lượng bí ẩn của gia tộc Thái Từ. Màu đỏ đại biểu hơi thở huyết sát, màu lam đại biểu sức sống dạt dào, màu trắng là tang thương vô tận còn màu đen thuần túy là hủy diệt.
Một vạn người, đội bốn phương, khi xuất hiện chưa triển khai diệt sát liền xuất hiện hỗn loạn, chính bọn họ cũng…xuất hiện phân liệt.
Hình ảnh này khiến tất cả tộc nhân gia tộc Thái Từ đang chống cự lộ ra tuyệt vọng.
“Hắc Mặc Đạo, rốt cuộc ngươi sẽ giấu bao sâu? Vua trong bóng tối Hắc Mặc Tinh, các ngươi…tại sao muốn diệt trừ gia tộc Thái Từ ta!?” Lão tổ bị đồng tộc quen thuộc vây công phát ra tiếng hét thê lương.
” Bởi vì các ngươi đã đắc tội người không nên chọc vào.” Giọng của Phong lão vang vọng trong Hắc Thủy thành.
” Ai, chúng ta đắc tội với ai? Hãy nói cho lão phu biết, chúng ta…đắc tội với ai!!! ”
“Còn có các ngươi, các ngươi cũng là tộc nhân gia tộc Thái Từ, trong cơ thể các ngươi có huyết mạch gia tộc Thái Từ, tại sao các ngươi phải phản bội!!! ”
Ông lão điên cuồng. Trong tiếng chất vấn mãnh liệt, tộc nhân phản loạn gia tộc Thái Từ đa số cười lạnh, ra tay càng tàn nhẫn hơn.
Trong đó một lão tổ phản loạn vây công ông lão này liếm máu nơi khóe miệng, cười lạnh, biểu tình đầy trào phúng.
“Huyết mạch gia tộc Thái Từ? Chúng ta sớm không phải, trong cơ thể chúng ta chảy là máu của lão tổ Hắc Mặc Đạo, chúng ta…là Man tộc! ”
Ông lão cười thảm, liên tục thụt lùi. Lão nhìn đội bốn phương ẩn giấu đến từ gia tộc Thái Từ đang kịch liệt giết nhau, nhìn thấy các tộc nhân gia tộc Thái Từ giờ có chết, có bị thương. Tất cả điều này xảy ra mà gia tộc Liệt Sơn Tu chưa có ai xuất hiện, trông như là trò cười, trò cười đến từ gia tộc Thái Từ tự mình phân liệt. Điều này khiến lão nghĩ tới trong lịch sử Hắc Mặc Tinh có khá nhiều gia tộc đều bị nội bộ phân liệt mà diệt vong, bây giờ xem ra là cực kỳ buồn cười.
“Lão tổ, vãn bối…hết sức!” Ông lão khép mắt.
Nhưng khi mắt lão khép lại thì trong khe hở trên bầu trời bỗng có ba hơi thở giáng xuống. Khoảnh khắc ba hơi thở xuất hiện, trên bầu trời nhưng lại xuất hiện ba mặt trời, toát ra uy nhiếp là cảnh giới kiếp dương cường đại, khiến tất cả người đang chém giết trên chiến trường không thể không ngừng tay lại ngay, hoảng sợ nhìn bầu trời.
Trong ba mặt trời tồn tại ba bóng người tang thương, đó là tổ tiên của gia tộc Thái Từ quanh năm bế quan, đó là cường giả kiếp dương.
” Ba lão già này rốt cuộc xuất hiện, nhưng người mạnh nhất, năm đó phát hiện gia tộc Liệt Sơn Tu ta trong bóng tối, hắn…còn chưa ra mặt.” Phong lão mỉm cười, giơ lên tay phải ấn pháp quyết chỉ vào màn sáng.
“Cửu Anh, dựa theo ước định năm đó của chúng ta, tới lúc ngươi ra tay rồi. ”
Khi Phong lão thốt lời thì Tô Minh lập tức cảm nhận mặt đất rung động, nguyên Hắc Thủy thành đều đang run rẩy, từ màn sáng có thể thấy rõ hồ nước khổng lồ bên dưới Hắc Thủy thành đang sục sôi.
Từng tiếng gầm không thuộc về tu vi xuyên thấu hồ nước bắn thẳng lên chín tầng trời. Tô Minh liếc mắt liền thấy trong hồ nước một đầu rồng to lớn lao ra khỏi hồ, vọt hướng bầu trời.
Đầu rồng to cỡ ngàn mét, rất là hung tợn, nó lao ra mang theo nước hồ ngập trời, như đảo ngược càn khôn, biến trời trong thanh màn mưa. Sau khi đầu rồng xuất hiện thì ngửa đầu gầm lên, tiếng rống chấn động trời đất nứt rạn.
Ngay sau đó, lại có một đồng rồng lao ra khỏi hồ nước, sau đó cái đầu rồng thứ ba cũng gầm lên. Ba đầu rồng to cỡ ngàn mét, dài vạn mét, quét ngang khung trời, lao hướng ba tổ tiên kiếp dương của gia tộc Thái Từ.
“Cửu Anh!” Tô Minh hai mắt co rút.
Tô Minh hít sâu, liếc mắt liền nhận ra mãnh thú ẩn trong hồ nước chính là một Cửu Anh sống!
” Ngươi cũng nhận ra con thú này? Chắc là năm đó để lại cái chuông ở đất Man tộc truyền thừa cho ngươi?” Phong lão ngẫm nghĩ một lúc, nở nụ cười.
Cùng lúc đó, theo ba cái đầu rồng gầm rống, có tiếng trầm đục truyền khắp khung trời.
“Cửu… Anh… ”
Chương 884: Vì vùng lên
Nhìn trong hồ nước bên dưới Hắc Thủy thành, ba cái đầu rồng gầm rống, Tô Minh hít sâu, có nhận biết mới về thực lực của gia tộc Liệt Sơn Tu.
“Trận pháp cũng tốt, rồng đá cũng thế, coi như là Thái Hạo Quang trận cũng có thể giải thích. Cũng hiểu được Cửu Anh và các ngươi có ước định, nhưng, các ngươi làm sao khiến tộc nhân gia tộc Thái Từ phân liệt? Khiến họ ở phút mấu chốt phản loạn?” Tô Minh im lặng giây lát sau, nhìn Phong lão.
“Trên Hắc Mặc Tinh trước kia không tồn tại Hắc Mặc Đạo, từ khi chúng ta đến mới có, bất cứ gia tộc nào đều có thân tín của chúng ta. Chúng ta là vua trong bóng tối, có thể quyết định bất cứ gia tộc nào hưng thịnh hoặc hủy diệt. Có thể phát động nội loạn Hắc Mặc Tinh, có thể phát động tai kiếp chấn động bốn chân giới, ví dụ như…tai biến Hắc Mặc Tinh năm đó.” Phong lão mỉm cười, lời thốt ra làm tinh thần Tô Minh rung động.
Tính thời gian thì lúc tai biến Hắc Mặc Tinh là khi Liệt Sơn Tu đi tới Thần Nguyên Phế Địa.
“Còn về việc chúng ta có thể khiến những tộc nhân gia tộc Thái Từ trở thành Man tộc, ở lúc chúng ta muốn thì lựa chọn làm phản, nói đến thì ngươi nên đoán được một chút mới đúng.” Phong lão nhìn Tô Minh, không nói rõ, nửa cười nửa không.
“Là thần thông Man Thần đời thứ hai tự sáng tạo.” Tô Minh im lặng không lâu sau, trầm giọng nói.
” Năm đó trước khi ta và Man Thần đại nhân rời đi từng nhìn ra có ba người có tư cách làm Man Thần tiếp theo, không biết Man Thần đời thứ hai thứ hai mà ngươi nói có nằm trong số đó. Phải cũng tốt, không phải cũng thế, nhưng Man chủng vô tâm đại pháp không phải do Man Thần đời thứ hai tự sáng tạo mà là thuật nô dịch vạn giới của Man Thần đại nhân, cũng là Man Thần thuật! Thuật này ở trong trời đất chỉ mình Liệt Sơn Tu đại nhân mới có thể dựa vào tư chất trước kia không ai có sáng tạo ra.” Phong lão lắc đầu, chậm rãi nói.
Trong khi hai người nói chuyện thì trên bầu trời Hắc Thủy thành gió mây thay đổi, tiếng nổ kinh thiên động địa. Ba cái đầu Cửu Anh đấu với ba ông lão kiếp dương khiến không khí phát ra tiếng tan vỡ.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh thấy Cửu Anh sống. Cường đại cực kỳ kinh người, thậm chí lúc Chúc Cửu Âm ở đỉnh cao nếu gặp phải Cửu Anh này, đối lập thiên địch giữa chúng nó, ai thắng ai bại chưa bước. Tô Minh cảm giác dường như Cửu Anh mạnh hơn Chúc Cửu Âm một chút.
” Nó có chín cái đầu, giờ xuất hiện ba cái đã chống lại được ba kiếp dương, nếu chín cái đầu đều xuất hiện thì coi như không tới cảnh giới chưởng duyên sinh diệt nhưng cũng đủ trở thành mạnh nhất dưới chưởng duyên. ”
Tiếng nổ điếc tai truyền ra từ màn sáng, quanh quẩn trong phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu. Tô Minh nhìn màn sáng, một lúc sau bình tĩnh nói.
“Hèn chi ngươi không để ý gia tộc Thái Từ dùng cách truyền tống đi đất tông tộc gia tộc Liệt Sơn Tu phá hủy, chỉ Hắc Thủy thành đã như vậy, sợ là tông tộc gia tộc Liệt Sơn Tu càng ẩn giấu nhiều thực lực. ”
Phong lão giơ tay phải lên vung trước mặt, lập tức ngoài màn sáng vặn vẹo xuất hiện gần trăm màn sáng lớn nhỏ, trong mỗi màn sáng có hình ảnh khác nhau, là sơn môn tất cả gia tộc trên Hắc Mặc Tinh.
” Nếu ngươi tò mò thì nhìn xem đi.” Phong lão cười nói.
Tô Minh liếc mắt gần năm màn sáng, im lặng.
Hắn thấy trong những màn sáng có những vệt đỏ, là tộc nhân gia tộc Thái Từ đi hướng mỗi gia tộc Hắc Mặc Tinh cầu cứu.
Triung đẳng gia tộc Hắc Mặc Tinh, Trần gia.
Cầu vồng từ trên trời xé gió lao đến, chớp mắt buông xuống, lộ ra một người đàn ông trung niên. Gã mặc hoa phục, biểu tình sốt ruột, khi đáp xuống lập tức chắp tay hướng Trần gia.
“Gia tộc Thái Từ Thái Từ An, cầm thư của lão tổ bản gia, cầu kiến Trần gia lão tổ, chuyện liên quan đến nỗi gia tộc Hắc Mặc Tinh kịch biến, xin Trần gia lão tổ cho gặp mặt! ”
” Bắt lấy người này! ”
Người đàn ông trung niên mới nói xong lập tức trong Trần gia truyền ra một thanh âm tang thương. Thanh âm vang lên, vài chục bóng người từ trong Trần gia vọt ra.
Người đàn ông trung niên biến sắc mặt, định thụt lùi nhưng mấy chục người có rất nhiều cường giả tu vi vượt qua gã, khi ra tay không cho người đàn ông trung niên một chút cơ hội chống cự, dường như hận không thể lập tức tiêu diệt gã. Giống như có ai đang quan sát, Trần gia sốt ruột muốn biểu đạt lòng chân thành.
Chỉ mười giây, tiếng hét thê lương vang vọng, người đàn ông trung niên đến từ gia tộc Thái Từ muốn cầu viện hình thần đều diệt. Chính lúc này, một gã đàn ông đội mặt nạ hoa sắc, thân thể cao lớn bước ra khỏi Trần gia, sau lưng gã là Trần gia lão tổ đi theo, có nhiều cường giả theo sát.
” Xin đại nhân yên tâm, Trần gia ta vốn đã gai mắt gia tộc Thái Từ, cho dù đại nhân không đến thì hôm nay chúng ta cũng sẽ tiêu diệt người gia tộc Thái Từ.” Trần gia lão tổ cung kính chắp tay.
Gã đàn ông gật đầu, nhấc chân hóa thành cầu vồng rời đi. Sau khi gã đi, Trần gia lão tổ mới lau mồ hôi lạnh trên trán.
Tô Minh xuyên qua màn sáng nhìn thấy hết, ở mỗi màn sáng hắn trông thấy hình ảnh tương tự. Tất cả tộc nhân gia tộc Thái Từ phái ra đều bị các gia tộc vội vàng ra tay giết chết.
Nhưng có người không bị giết, là ở Mặc giá tại Mặc Kỳ thành, Hoa gia tại Tinh Phàm thành. Hai gia tộc cũng thuộc hàng đỉnh không giết người gia tộc Thái Từ đến cầu cứu nhưng đóng cửa không gặp.
Còn tu sĩ gia tộc Thái Từ đi đất tông tộc gia tộc Liệt Sơn Tu, Tô Minh nhìn từ màn sáng thấy mấy ngàn người lao nhanh trên trời, bỗng không khí trước mặt họ, trong tầng mây vươn ra xúc tua to lớn, trên xúc tua có nhiều thịt thừa, quét ngang, trời đất như xoay chuyển, biển mây cuồn cuộn lộ ra một vật khổng lồ cỡ vạn mét.
Đây rõ ràng là một bạch tuộc to, nó lấy biển làm mây, ngao du trên bầu trời. Không biết sao bây giờ nó xuất hiện, tàn nhẫn giết chóc tu sĩ gia tộc Thái Từ.
Quan sát kỹ hơn, Tô Minh thấy trên đỉnh đầu bạch tuộc to có một ông lão ngồi xếp bằng. Ông lão diện mạo mơ hồ thấy không rõ ràng, nhưng có hơi nước mông lung vòng quanh ông lão, ánh nắng chợt lóe khúc xạ ánh sáng bảy sắc.
“Đó là lão già Vũ Man.” Phong lão cười cười.
“Phong vũ, lôi, vụ, bốn chiến tướng dưới trướng Man Thần đời thứ nhất!
Tô Minh im lặng, thu lại tầm mắt khỏi màn sáng. Trong lòng hắn có phán đoán đại khái về thực lực gia tộc Liệt Sơn Tu tại Hắc Mặc Tinh, trình độ cường đại này đúng như Phong lão nói, bọn họ là vua trong bóng tối. Dù thủ đoạn hơi đê tiện, dù không đường đường chính chính, nhưng giốnng hư gia tộc Liệt Sơn Tu lựa chọn là vua trong bóng tối Hắc Mặc Tinh, người ở chỗ tối tất nhiên sẽ không chọn quang minh chính đại.
Tô Minh công nhận điều này, vì hắn biết trong bóng tối ngọn lửa cang sáng tỏ, càng khiến người chú ý thì càng mau tắng ngấm, chính là ánh lửa bị mọi người trông thấy. Chân chính kéo dài là ẩn giống trong bóng tối, thậm chí hợp thành một với bóng tối, vậy thì vĩnh viễn sẽ không bị hủy diệt mà là diệt người khác.
Năm đó Liệt Sơn Tu tới Hắc Mặc Tinh, lựa chọn là con đường này, mấy vạn năm kinh doanh khiến được Hắc Mặc Đạo trở thành thế lực xoay chuyển đất trời ở Hắc Mặc Tinh.
Thực lực thuộc về Man Thần!
” Man Thần đại nhân từng nói hắn là Man tộc, chúng ta đều là Man tộc, vậy thì điều chúng ta làm dù vô cùng đê tiện, dù như là tiểu nhân, nhưng chúng ta làm là vì khiến Man tộc tồn tại ở khung trời này. Một dân tộc vùng lên không dễ dàng, năm đó Man Thần đại nhân tưởng Man tộc đã trỗi dậy, thậm chí còn chuẩn bị khiến Đạo Thần chân giới đổi trời, khiến Đạo Thần chân giới thành thực giới của Man tộc. Nhưng ý chí xa xưa đến từ đất Âm Tử vẫn có thể trở tay dễ dàng phá hủy tất cả của đại nhân, khiến hắn không thể không tuân theo, rời khỏi Man tộc, đi tìm môn của đất Âm Tử bọn họ. Ngươi cho rằng năm đó trước khi chúng ta rời đi không muốn để lại chút hy vọng cho Man tộc, để lại ít báu vật, thậm chí trơ mắt nhìn Man tộc dần suy tàn sao? Ngươi cho rằng, chúng ta rời đi thật là vì tìm cơ hội đột phá gì đó, thật sự chỉ vì chính mình sao? Ngươi cho rằng Liệt Sơn Tu đại nhân để lại bia đá truyền thừa, mặt trên viết đầy lời đời thứ ba nói thật sự tiêu sái như thế sao, không quan tâm Man tộc hưng vong sao?” Phong lão khẽ nói, nhưng lực xung kích trong câu nói ảnh hưởng Tô Minh.
“Ta không biết tại sao ngươi rời khỏi đất Âm Tử, nhưng ta có thể đoán được là ngươi cũng bị buộc rời đi! Bởi vì năm đó Man Thần đại nhân Liệt Sơn Tu bị đất Âm Tử dùng lý do tiêu diệt toàn Man tộc bức ép, buộc hắn không thể không đi, không thể không tìm cửa chân giới thứ năm cho ý chí đất Âm Tử. Nếu hắn không nghe theo thì Man tộc sẽ chết hết. Hắn chỉ đành khuất nhục tuân theo, chỉ có đem hận, điên cuồng chôn giấu dưới đáy lòng, lựa chọn rời đi, càng là vì để ý chí đất Âm Tử yên tâm mà hắn không thể không nhẫn tâm vạch rõ giới hạn cùng Man tộc!!!” Phong lão nói tới đây vẻ mặt vặn vẹo, trong mắt lộ điên cuồng và thù hận.
” Mấy vạn năm qua chúng ta từng giây từng phút nghĩ đến quê hương, nhớ tộc nhân, nhớ các ngươi. Tất cả kiến trúc gia tộc Liệt Sơn Tu đều là bản đồ Man tộc, ngươi không thấy chúng ta nhìn bản đồ Man tộc thì đau thương, ngươi không thấy chúng ta nhớ về quê hương thì đau xé ruột gan. Mấy vạn năm nay chúng ta không ngừng cố gắng, từ bỏ tôn nghiêm, từ bỏ quang minh chính đại, rơi vào âm u, chính là vì có một ngay chúng ta sẽ giết trở lại đất Âm Tử, giết chết tất cả ý chí đất Âm Tử, để Man tộc ta hoàn toàn đi ra Âm Tử, để Man tộc ta trở thành dân tộc mạnh nhất dưới vòm trời!” Lời Phong lão nói như bão tố đánh vào tinh thần Tô Minh.
Chương 885: Chúng ta là Man tộc
“Chúng ta luôn chờ, chờ đợi có người Man tộc khác ra, đến đây. Chúng ta luôn chờ ngươi. Liệt Sơn Tu đại nhân bị ý chí đất Âm Tử gọi là Âm Tử Chi Tử, hắn tin tưởng sau hắn chắc chắn sẽ có Âm Tử Chi Tử thứ hai, ba, thậm chí là càng nhiều. ”
“Hắn luôn chờ, chúng ta cũng chờ, chờ ngươi đến từ quê hướng đi tới Thần Nguyên Phế Địa này. Vậy nên chúng ta khống chế Hắc Mặc Tinh, càng dẫn động tai biến Hắc Mặc Tinh, đây là một tín hiệu, tín hiệu cho ngươi. Chúng ta đang chờ, ngươi đến. ”
“Chúng ta muốn ở ngoài đất Âm Tử sáng tạo một thế giới Man tộc! Nơi này là của chúng ta, nhưng chúng ta đã già, chỗ này là thế giới Man Thần đời thứ nhất Liệt Sơn Tu sáng tạo vì ngươi, đều chuẩn bị cho ngươi!” Phong lão nhìn chằm chằm Tô Minh, biểu tình đầy chân thành, không có vẻ gì là cố ý.
Khi Phong lão thốt lời thì Hắc Thủy thành trong màn sáng lại vang tiếng nổ như sấm sét đánh, gầm rống vô tận.
Đó là thanh âm phát ra từ chỗ ba cái đầu Cửu Anh chiến đấu với ba lão tổ gia tộc Thái Từ kiếp dương cảnh. Trên bầu trời vang tiếng hừ lạnh, chấn động không khí tạo thành thanh âm. Cùng với tiếng hừ lạnh truyền ra, cả bầu trời biến thành màu xanh biếc, trong màu xanh có ngọn núi bàng bạc chậm rãi giáng xuống. Ngọn núi cỡ vài vạn mét, trông như vô biên vô hạn. Nó giáng xuống, khiến Hắc Thủy thành chấn động, khiến các tu sĩ đang chiến đấu vội thụt lùi. Càng khiến ba cái đầu Cửu Anh và ba lão tổ kiếp dương người run lên, nhanh chóng thụt lùi.
Dường như núi to xuất hiện, uy nghiêm ý chí cao vô thương khiến tất cả ý chí trước uy nhiếp này đều phải ngừng lại, tất cả chém giết biến thành sùng bái.
” Kính bái Thái Từ lão tổ! ”
” Vãn bối kính bái lão tổ! ”
Từng tiếng gào kích động phát ra từ miệng các tộc nhân gia tộc Thái Từ không phản bội, trong thanh âm kia kích động chất chứa kỳ vọng vô hạn, còn có loại kiên định không lay chuyển, dường như tất cả tai kiếp sẽ bị lão tổ dễ dàng giải quyết, sẽ thành mây khói.
Theo núi to buông xuống, Tô Minh từ màn sáng thấy núi có một khuôn mặt khổng lồ nhô ra từ thân núi, có thể mơ hồ thấy là một ông lão, một khuôn mặt uy nghiêm dường như tức giận khiến khung trời chấn động.
“Có biết muốn trở thành đỉnh gia tộc ở Hắc Mặc Tinh cần có một điều kiện gì không?” Phong lão nhìn màn sáng, bình tĩnh nói.
“Chưởng duyên sinh diệt, gia tộc này nhất định phải có chưởng duyên sinh diệt mới trở thành đỉnh gia tộc, mới có thể chấn nhiếp thế lực trấn thủ bốn tinh vực, mới có tư cách ngang hàng với những dị tộc cường đại ở thần nguyên tinh hải, mới ở Hắc Mặc Tinh tiến hành giao dịch giữa thần nguyên tinh hải và bốn chân giới.” Thanh âm của Phong lão vang bên tai Tô Minh.
Tô Minh nhìn khuôn mặt to lớn trong núi, cảm giác uy nhiếp quen thuộc làm hắn hít sâu. Sự quen thuộc này không phải hắn từng gặp lão tổ gia tộc Thái Từ mà vì hắn từng đối mặt người cùng cảnh giới truy sát.
“Đủ rồi!” Đá núi giáng xuống, một thanh âm già nua vang vọng khắp trời đất, thanh âm mang theo ý không tha nghi ngờ, dường như là thần linh trong trời đất.
” Vua bóng tối của Hắc Mặc Tinh, gia tộc Thái Từ ta và các ngươi không xâm phạm lẫn nhau, bỏ qua đi. Các ngươi rời khỏi Hắc Thủy thành, các ngươi có thể mang đi những tộc nhân phản bội. Đây là giới hạn của lão phu, các ngươi đừng buộc lão phu quyết tử chiến. Ta có thể cảm giác được ở Hắc Mặc Tinh các ngươi…Không có cường giả chưởng duyên sinh diệt! ”
Thanh âm mang theo ý tang thương vang vọng tám hướng, không khí dấy lên sóng gợn khuếch tán xung quanh, dấy lên tầng mây xanh biếc, khiến bầu trời biến thành biển rộng dậy sóng thần.
“Có vài lúc cũng ta sẽ cho vài cường giả tôn trọng, ví dụ nói cho hắn tại sao hắn thất bại.” Phong lão mỉm cười nói với Tô Minh, bước vào màn sáng, biến mất.
Phong lão không để Tô Minh đi cùng, dù sao đối diện một cường giả chưởng duyên sinh diệt không phải ai cũng có can đảm. Tô Minh nhìn Phong lão biến mất, mỉm cười, cũng nhấc chân biến mất trong màn sáng.
Trên bầu trời Hắc Thủy thành, bóng dáng Phong lão bước ra từ hư vô, đứng giữa trời đất, khuôn mặt khổng lồ trên đá núi lập tức nhìn chằm chằm sang. Chỉ một ánh mắt đã có lực lượng kinh thiên động địa, như là uy nhiếp khổng lồ bỗng đè ép Phong lão.
Cũng chính lúc này, Tô Minh xuất hiện bên cạnh Phong lão.
Tô Minh xuất hiện khiến uy nhiếp của Thái Từ lão tổ buông xuống theo. Đây không phải lần dầu tiên Tô Minh đối diện loại uy nhiếp này. Hắn đứng đó, mắt chớp lóe, không hề lùi bước.
” Ngươi đang sợ.” Phong lão biểu tình như thường chịu đựng uy nhiếp từ Thái Từ lão tổ, lạnh nhạt nói.
Lời này lão không phải nói với Tô Minh mà hướng tới Thái Từ lão tổ.
” Ngươi đang sợ vua bóng tối trong truyền thuyết Hắc Mặc Tinh, thực lực chân chính của Hắc Mặc Đạo. Ngươi đang sợ tại sao ngươi không cảm nhận được Hắc Mặc Đạo có ai cùng cảnh giới với ngươi, nhưng lại có gan trêu chọc gia tộc Thái Từ ngươi, thậm chí bày ra cục diện không chết không ngừng. Khi lão phu xuất hiện thì ngươi kiêng kị, bởi vì ngươi không hiểu tại sao rõ ràng tu vi của ta không bằng ngươi lại dám xuất hiện ở trước mặt ngươi. Ngươi cũng do dự tại sao ta dám nói những lời này với ngươi.” Giọng Phong lão vang vọng.
Khuôn mặt khổng lồ trên đá núi con ngươi co rút.
“Tô Minh.” Phong lão ngoái đầu nhìn Tô Minh.
Tô Minh nhìn lại. truyện Linh Dị
“Cảnh giới chưởng duyên sinh diệt là cực độ trong mắt thế nhân, là thiên uy không thể kháng cự, là cực hạn tu đạo. Hễ ai tu luyện đến cảnh giới này, rất hiếm thấy lực lượng có thể tiêu diệt kẻ đó. Thậm chí có chút độc tố đáng sợ đối với người chưởng duyên sinh diệt không đáng lọt vào mắt, có thể nsoi trong thiên hạ độc dược độc chết được chưởng duyên sinh diệt có lẽ tồn tại trong viễn cổ, nhưng hôm nay đã không tìm thấy. Trừ phi ngươi tính kế người này mấy vạn năm, ở trong tinh thạch hắn tu luyện mỗi ngày, linh khí hít thở, tiếp xúc không khí, thậm chí là quần áo khác nhau, tất cả vật chất hắn tiếp xúc trong vạn năm qua đều ẩn chứa độc dược, như vậy thì tiếp xúc mấy vạn năm, độc dược đã trở thành một phần thân thể của hắn, chỉ có như vậy, mấy vạn năm mới đem một chưởng duyên sinh diệt hình thần đều diệt!” Phong lão cười nói.
“Có lẽ ở trước khi người này chưa trở thành chưởng duyên sinh diệt, thậm chí trước khi hắn sinh ra thì hạ độc tố, thế thì tùy theo tu vi tăng cao, năm tháng trôi qua mới càng hoàn mỹ.” Tô Minh bình tĩnh nói.
Trong mắt Phong lão lộ khen ngợi, nhìn Tô Minh, gật đầu.
“Đúng vậy. ”
“Gia tộc Thái Từ là năm đó bị gia tộc Liệt Sơn Tu ta thầm khống chế, trở thành đỉnh gia tộc. Thái Từ Sát lão tổ của các ngươi mất tích rất lâu, mệnh bài của hắn ở mấy vạn năm trước đã tan vỡ. Mặc dù các ngươi che giấu chuyện này rất sâu, nhưng cái chết của hắn là gia tộc Liệt Sơn Tu ta mưu tính, sao có thể không biết? Thái Từ Sơn, ngươi có tư chất rất tốt, nhưng bắt đầu từ khi ngươi sinh ra, tất cả điều ngươi tiếp xúc đều do gia tộc Liệt Sơn Tu ta sắp xếp, không có vật chất nào mà không dính độc. Chúng ta biết chi tiết gia tộc Thái Từ ngươi, biết gia tộc Thái Từ ngươi có Vu đạo truyền thừa, trong huyết mạch tồn tại thức tỉnh, luôn giữ một chưởng duyên sinh diệt tồn tại. Thái Từ Sát chết đại biểu gia tộc Thái Từ các ngươi sẽ xuất hiện một chưởng duyên sinh diệt mới. Thế hệ của ngươi tất cả người có tư cách được truyền thừa đều lục tục chết đi, chỉ còn lại mình ngươi, mãi đến khi ngươi đạt được truyền thừa, trở thành chưởng duyên sinh diệt, ngươi tiếp xúc tất cả đều có đọc. Lúc trước ngươi phát hiện khe hở không gian là chúng ta cố ý làm, màu sắc ngươi khống chế là xanh biếc, không lẽ ngươi chưa từng nghi ngờ màu này mang theo áp lực, chất chứa chết chóc sao? ”
” Ngươi phát hiện, cho nên vạn năm trước ngươi bắt đầu thử dung hợp Thái Từ Nguyên sơn, muốn lấy đá núi làm thân thể, khu trừ độc đã nhập vào hồn của ngươi. Nhưng núi đá này là Liệt Sơn Tu đại nhân cố ý để ngươi phát hiện từ trong thần nguyên tinh hải.” Phong lão nói tới đây, biểu tình âm trầm, nhìn núi đá khổng lồ.
Tô Minh đứng bên cạnh tinh thần rung động mãnh liệt, hắn bỗng rất tò mò về Liệt Sơn Tu. Một người có thể tính toán chưởng duyên sinh diệt, có thể khống chế Hắc Mặc Tinh, thậm chí ảnh hưởng đỉnh gia tộc hưng suy.
Người này, tên của y là Liệt Sơn Tu.
“Độc này tên gọi là gì?” Thật lâu sau, khuôn mặt khổng lồ trong núi đá chậm rãi phát ra lời nói, không phản bác lời Phong lão nói, thậm chí vẻ mặt không thay đổi.
” Man chủng số bốn, là Liệt Sơn Tu đặt tên cho độc này, cũng là đặt tên mới cho ngươi. ”
“Liệt Sơn Tu…” Khuôn mặt khổng lồ trên núi đá từ từ nhắm mắt lại, che đi trong đó cay đắng và cứng cỏi
Lý do bây giờ y mới xuất hiện chứ không phải sớm xuất hiện ngăn cản gia tộc hủy diệt cũng là vì biết y đã không còn là chính mình. Y càng biết dù y có chết thì gia tộc Thái Từ tương lai sẽ xuất hiện người thừa kế khác, cũng lặp lại vận mệnh của y.
“Để tộc nhân của ta…đi.” Thật lâu sau, Thái Từ lão tổ mở mắt ra, cay đắng đã biến mất, ý chí cứng cỏi vô thần thay thế toàn bộ con ngươi.
“Có thể. Tương lai trên Hắc Mặc Tinh sẽ lại xuất hiện một gia tộc trung đẳng, tên của nó là Thái Từ.” Phong lão mỉm cười gật đầu.
“Tộc nhân trong gia tộc Thái Từ thuộc về Hắc Mặc Đạo dung nhập vào Ngọc gia, từ nay Hắc Thủy thành thuộc Ngọc gia, đây là ban thưởng cho các ngươi trả giá vì Man Thần của tộc ta.” Phong lão nói xong những lời này thì ngoái đầu nhìn Tô Minh.
” Không phải mới rồi ngươi muốn gặp Liệt Sơn Tu sao? Đi thôi, ta mang ngươi đi gặp hắn, cũng dẫn ngươi đi xem Man tộc của chúng ta. “