Cầu Ma Audio Podcast
Tập 176 [Chương 876 đến 880]
❮ sautiếp ❯Chương 876: Phong lão
“Ông lão đó là khách khanh của gia tộc Liệt Sơn Tu, Tùng Thanh thượng nhân! ”
” Không ngờ lão xuất hiện ở hội đấu giá loại nhỏ này! ”
“Đung vậy, thật là lão quái này đích thân trấn thủ vật kỳ dị, Tùng Thanh lão quái là khách khanh của gia tộc Liệt Sơn Tu nhiiều năm, tu vi sâu không lường được, thuật phong ấn càng cực kỳ kinh người. ”
” Nghe nói Thái Từ gia tộc từng có người muốn trả cái giá rất lớn mời Tùng Thanh lão quái rời khỏi gia tộc Liệt Sơn Tu, trở thành khách khanh của Thái Từ gia tộc bọn họ nhưng bị từ chối. ”
Trong phòng đấu giá bởi vì ông lão này xuất hiện dấy lên tiếng xôn xao.
Ông lão khớp xương to ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn toàn trường, giơ lên tay phải chỉ vào pho tượng hư hao bềnh bồng trước mặt lão.
” Nếu các vị đều biết lão phu thì xem như là bằng hữu, lão phu khuyên các vị một câu, vật này nếu không biết thì đừng tùy tiện ra giá.” Ông lão Tùng Thanh nói xong câu này thì im lặng, đứng đó giống như ngọn núi nhỏ.
Nhưng nếu ông lão không nói câu này thì có lẽ pho tượng sẽ không gây nhiều chú ý, lại vì câu nói kia lập tức khiến mọi người trong phòng đấu giá tập trung vào pho tượng.
“Cái này rốt cuộc là gì? ”
” Không lẽ là pho tượng thần linh viễn cổ? ”
” Không đúng, từ pho tượng kia không cảm nhận chút gì hơi thở viễn cổ, nhưng cảm giác tang thương từ nó khiến người đoán không ra.
“Pho tượng như vậy mà dám ra giá thấp tám mươi vạn tinh thạch, căn bản không đáng giá! ”
Tiếng bàn tán dấy lên trong phòng đấu giá, thậm chí có tiếng chất vấn sắc bén vang lên, khiến mấy người trong phòng đấu giá hỗn loạn.
” Vật này có đáng giá hay không thì ta không nói được, nếu các vị đạo hữu có ai nhận ra nó thì coi như là mấy ngàn vạn tinh thạch cũng sẽ chọn mua, nếu không biết thì dù là một tinh thạch cũng sẽ không lấy ra. Vậy nên, các vị hãy ra giá đi.” Người đàn ông gia tộc Liệt Sơn Tu chủ trì đấu giá biểu tình thản nhiên, mỉm cười nói.
Trong phòng đấu giá dần yên tĩnh lại, nhưng không ai kêu giá.
Tô Minh đứng bên vách tường ảo, ngơ ngác nhìn pho tượng. Tô Minh không biết có ai nhận ra vật đó không nhưng hắn liếc mắt liền thấy ra nó là cái gì.
Hơi thở cổ xưa bên trên là hơi thở của Man tộc, pho tượng này rõ ràng là một Man tượng!!!
“Gia tộc Liệt Sơn Tu này luôn sẽ có một vài thứ quái lạ, thứ đó là cái gì? ”
Ngọc Trần Hải đứng bên cạnh nhìn pho tượng, nhíu mày. Ngay cả Ngọc Nhu cũng tập trung nhìn nửa ngày mà không nhận ra.
Trong phòng đấu giá yên lặng một lát sau vang lên giọng khàn khàn.
“Thứ này không tệ, dù lão phu không nhận ra nhưng đặt ở trong nhà cũng tốt, một trăm vạn tinh thạch! ”
Thanh âm này không phải phát ra từ đại sảnh mấy ngàn người mà là từ một căn phỏng giống như chỗ Tô Minh ở. Thanh âm vang lên, lập tức khiến tu sĩ trong đại sảnh chú ý.
” Một trăm ba mươi vạn tinh thạch, ta cũng thích sưu tập vài thứ quái lạ.” Ngay sau đó, lại có một thanh âm vang lên.
” Một trăm sáu mươi vạn tinh thạch! ”
” Một trăm tám mươi vạn! ”
Rất nhanh, lại có một thanh âm tham gia đấu giá. Xuất hiện ba người cạnh tranh, mặc kệ nó là cái gì đều khiến tu sĩ trong phòng đấu giá ai nấy phấn khởi lên. Nhưng vì ba thanh âm đều đến từ phòng khách quý bên trên, hễ là có thể có một căn phòng trong phòng đấu giá đều thuộc về người gia tộc nào đó trong Hắc Mặc Tinh, không giống trong đại sảnh đều là tán tu hoặc người ngoài đến Hắc Mặc Tinh.
Trong đợt đua nhau ra giá, phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu có một gian mật thất, bây giờ trong mật thất có một ông lão ngồi xếp bằng. Sau lưng ông lão có vài chục gã đàn ông từ thân hình thấy rõ thuộc người gia tộc Liệt Sơn Tu, cung kính đứng đó.
Một người trong số đó chính là Liệt Sơn Khang Cửu.
Bọn họ im lặng không mở miệng, đều nhìn màn sáng hư ảo trước mặt ông lão, bên trong rõ ràng là toàn cảnh phòng đấu giá, thậm chí thanh âm vọng ra.
Ông lão tóc bạc phơ, mặc áo dài màu xanh tím, trên mặt tràn đầy nếp nhăn. Ông lão yên lặng ngồi đó, nhìn màn sáng trước mặt, trên người toát ra hơi thở mục nát, dường như cả người cực kỳ già nua. Xung quanh lão hư vô vặn vẹo, không ngừng xuất hiện vỡ nát và tụ hợp lại, thậm chí nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy xung quanh ông lão vặn vẹo tan vỡ là bởi vì…gió!
Bên ngoài người ông lão hình thành tầng gió vô hình, ở đó không ngừng vòng quanh.
Không khí sau lưng ông lão lắc lư như bị xé rách, bên trong có một gã đàn ông bước ra. Gã đàn ông khoảng năm mươi tuổi, khắp người tràn ngập sát khí. Gã sải bước đi tới bên cạnh ông lão, cung kính cúi đầu, trầm giọng nói.
“Phong lão, đã làm theo lời người dặn, đem Man tượng gia nhập vào phòng đấu giá. ”
Ông lão gật đầu, đôi mắt luôn nhìn phòng đấu giá, hình như lão đang chờ điều gì.
Hồi lâu sau kêu giá pho tượng trong phòng đấu giá đã đến hơn bốn trăm vạn tinh thạch, nhưng người ông lão chờ đợi vẫn không phát ra bất cứ lời muốn mua.
” Khang Cửu.” Giọng ông lão tang thương ẩn chứa khàn khàn đặc biệt, thậm chí là ngữ điệu khác với Hắc Mặc Tinh, từ từ lên tiếng.
“Phong lão.” Liệt Sơn Khang Cửu lập tức đứng ra, thật sâu cúi đầu hướng ông lão, biểu tình vô cùng cung kính.
Đối với ông lão có địa vị chỉ sau lão tổ trong gia tộc, nhiều năm qua trả giá cho gia tộc khiến địa vị của lão cực kỳ tôn quý, đặc biệt là một số truyền thuyết về ông lão khiến tộc nhân rất kính sợ lão.
“Hãy nói kỹ càng cảm nhận của ngươi lúc đó.” Ông lão khẽ thì thào. truyện Ma Tu audio
“Tuân lệnh!” Liệt Sơn Khang Cửu hít sâu, thấp giọng nói.
“… Ở trước mặt hắn, ta có cảm giác như đối diện lão tổ, sợi máu trong người không bị khống chế, thậm chí Man Văn của ta sắp lộ ra. Quan trọng hơn khi đối diện hắn ta có ý định bái lạy. Ý niệm này truyền ra từ linh hồn, giống như…” Liệt Sơn Khang Cửu nói tới đây tạm dừng.
“Giống như cái gì?” Ông lão ngoái đầu nhìn Liệt Sơn Khang Cửu.
Bị ông lão liếc mắt, ngoài người Liệt Sơn Khang Cửu xuất hiện gió.
“Giống như, vãn bối cũng không biết nên hình dung như thế nào, nhưng cảm giác ở trước mặt hắn thì ta không nguyện chống cự cái gì, với lời hắn nói sẽ không chút do dự tin tưởng.” Liệt Sơn Khang Cửu cười khổ, cúi đầu.
Mấy chục tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu sau lưng gã ai nấy biểu tình nghiêm túc.
Ông lão im lặng, quay đầu quan sát phòng đấu giá, lòng thầm nhủ.
“Là người đến từ quê hương ư? Nếu là vậy thì hắn sẽ biết Man tượng. Nếu ngươi đúng là vậy thì tốt, nếu ngươi không phải mà chỉ là tu luyện công pháp nào đó khắc chế Man tộc ta, vậy đừng nói ngươi chỉ là khách khanh của Ngọc gia, dù ngươi có là những lão tổ Ngọc gia gần đây thoát khốn, dù ngươi có là sứ đồ hai linh Nhật Nguyệt, thậm chí dù cho ngươi là người của ba gia tộc, có những lão già ba gia tộc che chở cho ngươi thì ở Hắc Mặc Tinh, ngươi chết chắc! Trên Hắc Mặc Tinh không có chuyện gia tộc Liệt Sơn Tu ta không làm được!” Ông lão nheo mắt, đáy mắt lóe tia sát khí.
Suy nghĩ trong lòng ông lão nếu để người ngoài biết thì chắc chắn sẽ kinh hoàng. Bởi vì hiển nhiên lão đã biết chuyện xảy ra ở Ngọc gia, nhưng chuyện này là bí ẩn ở Ngọc gia, ngay cả tộc nhân đa số không biết, vậy mà ông lão thì biết rất rõ.
Trong lòng ông lão suy nghĩ thậm chí không để mắt ba gia tộc, gia tộc Liệt Sơn Tu như vậy ở trong mắt tu sĩ Hắc Mặc Tinh là gia tộc trung đẳng, nhưng thật sự chỉ là gia tộc trung đẳng thôi sao?
Trong khi ông lão trầm ngâm thì bỗng màn sáng ảo ảnh trước mặt lão, bên trong hình ảnh là phòng đấu giá tĩnh lặng.
“Pho tượng này, công tử nhà ta muốn nó.” Một thanh âm rất ưu mỹ vang vọng trong phòng đấu giá, bên trên dãy phòng thuộc về mỗi gia tộc có một cô gái đi ra.
Cô gái mặt che mạng, dù là vậy thì vẫn có vẻ đẹp khiến người tim đập nhanh. Khi cô gái đi ra thì xung quanh tĩnh lặng, nhưng từng ánh mắt tập trung vào người cô gái.
” Sáu trăm vạn tinh thạch, đóng gói vật ấy đưa ta.” Cô gái xinh đẹp này chính là Ngọc Nhu.
Ngọc Nhu biểu tình trang nhã đứng trên bình đài, trong tay có một túi trữ vật nhẹ nhàng đẩy tới trước, lập tức cái túi bay hướng tộc nhân Tam Môn Đạo Thiên chủ trì đấu giá.
Tộc nhân Tam Môn Đạo Thiên chủ trì đấu giá ngẩn ra, nhận lấy túi trữ vật, bản năng nhìn Tùng Thanh thượng nhân của gia tộc đứng cạnh mình. Gã thấy Tùng Thanh biểu tình rất nghiêm túc nhìn chằm chằm cô gái.
“Cái này…” Tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu do dự.
Chính lúc này, chợt từ gian phòng bên trên lại phát ra thanh âm lười biếng, trong thanh âm chất chứa giễu cợt.
“Tiểu nương tử, bổn công tử ra bảy trăm vạn tinh thạch. ”
“Tám trăm vạn tinh thạch.” Ngọc Nhu không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói.
“Tốt, bổn công tử ra chín trăm vạn!” Thanh âm lười biếng phát ra tiếng cười, bên trong chứa dâm tà quanh quẩn.
Kêu giá vang lên, tu sĩ trong phòng đấu giá lộ biểu tình xem náo nhiệt, thỉnh thoảng có người nhìn gian phòng bên trên phát ra giọng nam, nhưng mỗi người liếc mắt xong đều biến sắc mặt, vội cúi đầu.
” Ở Hắc Thủy thành không có bao nhiêu người dám đấu giá với Thái Từ Vịnh ta. Cô nương không tệ, bổn công tử ra một ngàn vạn tinh thạch, nhưng ta cũng cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi ra một ngàn năm trăm vạn thì bổn công tử sẽ không tranh giành với ngươi.” Lại là thanh âm lười biếng cười khẽ vang lên.
“Hai ngàn vạn tinh thạch.” Đáp lại gã là Ngọc Nhu không thèm ngẩng đầu như là không thấy, thanh âm dịu dàng chất chứa lạnh băng.
Giá cả thốt ra, lập tức nguyên phòng đấu giá ồn ào.
“Tốt, hãy đưa pho tượng cho chủ nhân của ngươi, cái giá là hai ngàn vạn tinh thạch và tiểu nữ tử nhà ngươi. Hãy lấy tinh thạch và tiểu nữ tử này cho ta, bổn công tử muốn ở đây hưởng dụng một phen.” Tiếng cười quanh quẩn.
Lập tức bên trên đỉnh trong một gian phòng vang tiếng rít sắc nhọn, có hai bóng người chợt lóe lao hướng Ngọc Nhu.
Chương 877: Ta muốn gặp Liệt Sơn Tu
Tô Minh đứng bên màn sáng ảo trong gian phòng, chỉ cần một bước là sẽ ra khỏi đây, tiến vào đại sảnh đấu giá. Lúc trước Ngọc Nhu là bước ra từ đây.
Tô Minh nhìn bên ngoài gió mây cuốn, nhìn Ngọc Nhu ra giá, nhìn lại thanh âm lười biếng đùa giỡn, thậm chí thấy có hai bóng người bay ra khỏi gian phòng của đối phương.
Tất cả điều này chỉ vì mới nãy hắn nói.
“Ta muốn pho tượng này. ”
Hiện tại mặc dù trong phòng đấu giá hỗn loạn nhưng Tô Minh vẫn đứng đó nhìn mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Trong phòng đấu giá hai bóng người lao nhanh đi, lực tu vi hùng hồn bùng phát, đó là tu vi trung kỳ vị giới, như hai cuồng long xé rách hư vô, chớp mắt đến gần Ngọc Nhu.
Nhìn khí thế của hai người này dường như bắt giữ Ngọc Nhu đối với họ là chuyện rất nhẹ nhàng, dù sao trong cảm nhận của họ thì cô chỉ có tu vi sơ kỳ vị giới.
Ngọc Trần Hải đứng cạnh Tô Minh biến sắc mặt, có lòng muốn ra ngoài giúp đỡ, nhưng nhìn hắn biểu tình không biến đổi, do dự một chút rồi nghiến răng, lắc người lao ra khỏi màn sáng, hướng tới chỗ Ngọc Nhu.
Ngọc Trần Hải ở Hắc Mặc Tinh bởi vì thân phận Ngọc gia, tính cách thích kết giao cho nên quen biết khá nhiều. Hiện tại Ngọc Trần Hải xuất hiện, mọi người lập tức có kẻ nhận ra gã ngay.
“Là Ngọc Trần Hải! ”
“Thì ra là tộc nhân Ngọc gia, lần này thú vị. Tiểu nữ tử xinh đẹp này chắc là thị nữ của Ngọc Trần Hải, nhưng họ cũng quá không biết lượng sức, dám chọc người gia tộc Thái Từ. ”
“Gia tộc trung đẳng so với gia tộc Thái Từ thuộc một trong ba đỉnh gia tộc Hắc Mặc Tinh căn bản là đom đóm với mặt trời. Ngọc Trần Hải không nên xuất hiện, ài, quả nhiên sắc đẹp làm cho ngu dốt, câu châm ngôn không sai. ”
*Ầm!*
Một tiếng nổ to vang vọng trong phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu, hóa thành vô số hồi âm không ngừng chấn động, đinh tai nhức óc. Trong tiếng nổ, người xung quanh nhanh chóng dạt ra, họ giật mình trông thấy hai tu sĩ xông hướng Ngọc Nhu không biết tại sao cùng hộc máu, bắn ngược ra đập vào vách tường bên cạnh. Xem bộ dạng bọn họ miệng mũi chảy máu cực kỳ chật vật, biểu tình đầy kinh khủng và khó tin.
Thậm chí là Ngọc Trần Hải ở giữa không trung định đi hỗ trợ giờ cũng trợn to mắt lộ biểu tình khó tin. Ngọc Trần Hải nhìn Ngọc Nhu thản nhiên đứng trên bình đài, chậm rãi buông tay. Rõ ràng cô chỉ vung tay đã khiến hai tu sĩ trung kỳ vị giới hộc máu bắn ngược, bị thương nặng.
Dao động tu vi hậu kỳ vị giới lờ mờ toát ra từ người Ngọc Nhu, hình thành uy nhiếp mạnh mẽ. Dưới áp lực này, người xung quanh nghẹt thở, đặc biệt là hai tu sĩ gia tộc Thái Từ bị uy nhiếp đóng đinh trên vách tường, không thể vùng vẫy.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, hình ảnh này vượt qua dự đoán của mọi người.
Ngọc Nhu giơ lên tay thon, ánh mắt bình tĩnh nhìn hướng màn sáng ảo ảnh gian phòng Tô Minh ở. Tô Minh nhìn vào màn sáng, thấy ánh mắt của Ngọc Nhu.
“Giết đi.” Tô Minh lạnh lùng nói.
Thanh âm truyền ra màn sáng, vang vọng trong phòng đấu giá.
Mãi đến giờ phút này, mấy ngàn tu sĩ trong phòng đấu giá mới phát hiện Ngọc Trần Hải không phải chính chủ, gã không phải là chủ nhân của cô gái xinh đẹp tuyệt trần kia. Công tử trong miệng cô gái là người mới thốt ra lời nói.
Khoảnh khắc Tô Minh thốt lời thì Ngọc Nhu do dự một chút nhưng lập tức đè nén, giơ lên tay phải chỉ hướng hai tu sĩ. Chính lúc này, một tiếng gầm phát ra từ trong gian phòng gia tộc Thái Từ.
“Thật to gan, dám ở Hắc Thủy thành giết thị vệ của gia tộc Thái Từ ta! ”
Cùng với thanh âm là một ông lão như mãnh hổ xuất hiện. Ông lão bước ra khỏi phòng gia tộc Thái Từ, lão mới xuất hiện liền giơ chân phải mạnh giẫm không khí.
*Ầm!* một tiếng, hai tu sĩ bị đóng đinh trên vách tường cả người run lên, hồi phục tự do, mặt tái nhợt lao hướng ông lão.
” Khách khanh của gia tộc Thái Từ, Vân Long Hổ! ”
“Là lão, hậu kỳ vị giới, Vân Long Hổ! ”
Tu sĩ xung quanh có người nhận ra thân phận của ông lão, nhưng tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi hai người tu sĩ gia tộc Thái Từ thoát khỏi đông cứng, chỉ mới cất bước thì có một ảo ảnh hình trăng xẹt bên cạnh hai người, chỉ mơ hồ thấy một bóng người ở giữa chân thật và hư ảo lướt qua, có hai tiếng hét thảm vang vọng bốn phía. Trong tiếng hét, hai người đầu và thân hình tách rời. Linh hồn, thần nguyên của họ trong chớp mắt vỡ nát, hình thần đều diệt.
Ông lão gia tộc Thái Từ biến sắc mặt, con ngươi co rút. Một bóng người mơ hồ xuất hiện giữa không trung bên ngoài phòng Tô Minh ở. Bóng người đầu trọc, áo choàng đen phu trùm thân hình, da đầu có đồ đằng dữ tợn chớp lóe, chính là…Xích Hỏa Hầu!
Đây là lần đầu tiên Xích Hỏa Hầu lộ ra hết lực lượng trước mặt Tô Minh, gã không muốn sử dụng nó nhiều, thậm chí lúc trước hắn gặp nguy hiểm cùng lắm là gã mang hắn na di chứ không ra tay. Nhưng sau khi Tô Minh có được Ách Thương phân thân, Xích Hỏa Hầu công nhận hắn rồi thì đã thay đổi suy nghĩ.
“Chủ nhân của ta nói chúng phải chết thì nhất định chết.” Xích Hỏa Hầu mở miệng, thanh âm khàn đục chất chứa sát khí máu me, lộ ra sự bá đạo phong cách cường giả năm đó.
Khách khanh của gia tộc Thái Từ, ông lão tên gọi Vân Long Hổ biểu tình âm trầm hừ lạnh. Tại Hắc Thủy thành này, nơi gia tộc Thái Từ cai quản, ở đây dù có là cường giả mạnh tới đâu thì lão chẳng chút sợ hãi.
Trong gian phòng sau lưng lão, thanh âm lười biếng lại vang lên.
“Thật náo nhiệt. Tộc nhân Ngọc gia từ khi nào to gan như vậy? ”
Theo lời nói là trong phòng có bốn người bước ra, dẫn đầu là một thanh niên. Thanh niên mặc hoa phục, tay cầm cây quạt, lắc lư đi ra, mắt lóe tia âm độc, khi thấy Ngọc Nhu thì mắt biến dâm tà.
Sau lưng gã đi theo ba ông lão, biểu tình chết lặng, nhắm mắt giống như con rối.
Khi thanh niên mở miệng thì ánh mắt từ người Ngọc Nhu chuyển sang màn sáng bên ngoài phòng Tô Minh ở. Gã không trông thấy Tô Minh nhưng hắn thấy được gã.
“Giết hộ vệ của gia tộc Thái Từ ta, chuyện này cần Ngọc gia ngươi cho lời giải thích. Ba ngày sau bổn công tử sẽ đi phòng đấu giá của Ngọc gia ngươi ở Hắc Thủy thành.” Thanh niên mỉm cười, dùng cây quạt gõ tay trái, xoay người định rời đi.
Tô Minh ở trong màn áng nhìn thanh niên định đi, mặt lộ nụ cười.
“Gia tộc Liệt Sơn Tu, các ngươi lấy ra một Man tượng thăm dò, vậy Tô ta cũng muốn thử nghiệm, xem trong lòng các ngươi có còn Man tộc không!’
“Giết hết mấy người đó đi.” Thanh âm của Tô Minh cực kỳ bình thản, nhưng khi truyền ra màn sáng lại biến thành tiếng nổ khiến người nghe thấy tinh thần rung động.
Ngay cả thanh niên cũng vụt xoay người, mắt lộ tia sáng lạnh băng.
Ba ông lão nhắm mắt sau lưng gã vào giây phút này cùng mở mắt ra. Chính lúc này, người thứ nhất nhúc nhích là Xích Hỏa Hầu. Xích Hỏa Hầu nhe răng cười, lắc người tiến tới trước. Ngay sau đó là Ngọc Nhu, biểu tình của cô thản nhiên nhưng mày hơi nhíu, thân thể đã vọt ra lao hướng thanh niên.
Trong mắt thanh niên tràn ngập sát khí, vội vàng thụt lùi. Vân Long Hổ ở bên cạnh gã khẽ quát, chạy tới chắn Xích Hỏa Hầu. Còn ba ông lão mở mắt thì có một người ngăn cản Ngọc Nhu, một người cất bước tới gần Ngọc Trần Hải kinh sợ nhìn tình hình phát triển. Một người kahcs thì lắc người, xông vào màn sáng căn phòng Tô Minh ở, lao hướng hắn.
Tu sĩ xung quanh ồn ào, vòng xoáyngười đàn ông hôm nay đến đây thì hoàn toàn ngừng lại. Đối kháng giữa Ngọc gia và gia tộc Thái Từ biến thành chuyện quan trọng nhất.
Họ nhanh chóng thụt lùi, không muốn tham gia vào trong, thậm chí có khá nhiều tu sĩ vội rời khỏi phòng đấu giá nhưng khi ra đi thì họ phát hiện lối vào đã bị màn sáng phong tỏa, không thể chạy ra. Thậm chí có một ít người tâm kế thâm sâu sớm thấy ra trong phòng đấu giá xảy ra chuyện như vậy nhưng tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu không có một ai xuất hiện, ngay cả tộc nhân mới nãy chủ trì đấu giá cũng biến mất, Tùng Thanh thượng nhân không biết đã đi đâu.
Sự việc cực kỳ quái dị, nên biết rằng nếu ở phòng đấu giá xảy ra chuyện như vậy thì gia tộc cai quản nó thường sẽ lập tức xuất hiện ngăn cản, dàn xếp.
Trong lúc người xung quanh tinh thần chấn động thì một tiếng nổ ầm ý khiến cả phòng đấu giá lắc lư. Chỉ thấy ông lão mới nãy đi vào màn sáng gian phòng của Tô Minh bắn ngược ra sau, máu bắn tung tóe, thân hình nhanh chóng tan vỡ. Biểu tình của lão lộ ra sợ hãi, mắt nhìn chằm chằm một người bước ra khỏi màn sáng.
Tóc dài màu xám, áo dài màu trắng, biểu tình bình tĩnh kèm theo uy nghiêm khó tả. Người đi ra màn sáng chính là…Tô Minh!
Bên cạnh Tô Minh đứng hai con chó, một đen một vàng. Con chó to màu vàng nhe răng phát ra tiếng gầm. Con chó đen thấy hành động của con chó vàng cũng bắt chước gầm gừ, bộ dạng ta rất dữ, ta rất lợi hại.
Tô Minh chậm rãi bước ra, hắn xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tô Minh không nhìn thanh niên, cũng không xem người khác mà ngẩng đầu, nhìn lên trên phòng đấu giá, mỉm cười.
Nụ cười của Tô Minh xuất hiện trong màn sáng hư ảo, ảnh ngược trong mắt mấy chục tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu. Bọn họ nhìn Tô Minh, có ảo giác hắn cũng đang nhìn họ.
Phong lão yên lặng nhìn Tô Minh trong màn sáng, mày nhíu lại, mắt lóe tia do dự.
“Ta muốn gặp Liệt Sơn Tu.” Giọng của Tô Minh truyền ra từ màn sáng, vang vọng bên tai tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu.
Chương 878: Phong lão thoải mái
Nghe giọng Tô Minh xuyên qua màn sáng truyền đến, tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu trong mật thất biểu tình không giống nhau. Có người nheo mắt, có mang theo nghi ngờ, có lộ vẻ khinh thường.
Liệt Sơn Tu là lão tổ chí cao vô thượng của gia tộc Liệt Sơn Tu, đừng nói là người ngoài, coi như là tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu hơn pahan nửa chưa từng thấy bộ dạng lão tổ, dù có gặp thì chỉ là xa xa nhìn, ít khi được kêu gọi riêng.
Bây giờ người thân phận không rõ này lại nêu yêu cầu này, rất nhiều tộc nhân cảm thấy câu nói quá kiêu ngạo cuồng vọng. Nhưng tộc nhân này lòng suy nghĩ khác nhau lại không biểu lộ rõ ràng. Phong lão trước mặt họ thì lắc đầu.
“Tiểu tử rất hăng hái đấy chứ.” Phong lão dần giãn chân mày, tuy mắt vẫn có do dự nhưng mặt lại lộ nụ cười.
Lão nhìn Tô Minh, nụ cười rất vui vẻ thoải mái, giống như là trưởng bối nhìn thấy vãn bối thành tài, từ đáy lòng tự hào. Còn động tác lắc đầu cũng như là từ ái, bất đắc dĩ với vãn bối. Nụ cười kia ngày càng rạn rỡ, đến cuối cùng Phong lão cười to, rất là vui vẻ, đã mấy năm rồi lão không cười như vậy. Tiếng cười sang sảng khiến tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu khó hiểu nhìn nhau.
” Nhưng tiểu tử này hơi bướng bỉnh. Tuy nhiên, là người thừa kế của Phong Man, tộc tử gia tộc Thái Từ bình thường cũng dám gây sự!” Phong lão thì thào, bá khí ngạo nghễ thiên hạ toát ra từ người lão.
Tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu sau lưng lão ai nấy kinh sợ, cúi đầu không nói chuyện. Họ chưa từng thấy Phong lão đị vị cao quý ở gia tộc Liệt Sơn Tu cười thoải mái như vậy. Trong ký ức của họ, dù Phong lão không phải họ Liệt Sơn nhưng là một trong bốn chiến tướng của Liệt Sơn Tu.
Phong lão đi theo Liệt Sơn lão tổ nhiều năm, thân như tay chân. Phong lão làm người rất nghiêm khắc, trong lòng có ý kiêu ngạo. Lão ở trong gia tộc Liệt Sơn Tu nhiều năm, địa vị cao quý nhưng chưa bao giờ có đạo lữ, cũng không con cháu, bình thường đều lặng lẽ bế quan, thậm chí không có cả đệ tử.
Từng có trưởng giả trong gia tộc xin gặp Phong lão, cầu xin đối phương nhận một ít người trong gia tộc có tư chất tốt làm đệ tử đều bị Phong lão từ chối. Lúc từ chối Phong lão có nói một câu, câu này đồn khắp gia tộc Liệt Sơn Tu, chậm rãi không còn ai xin Phong lão nhận đồ đệ.
“Lão phu có đệ tử, mặc dù ta không biết đệ tử này là ai, dù chưa từng thấy mặt nhưng lão phu đúng là có đệ tử, có người truyền thừa, người này cũng là đệ tử duy nhất. Có lẽ đời này ta không thể nhìn thấy đệ tử đó, nhưng, lão phu nhận đồ đệ, đời này chỉ một mình người đó. ”
Trong tiếng cười to, lời Phong lão thì thào đương nhiên không phải những tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu sau lưng lão có thể nghe thấy. Mắt thấy trong màn sáng phòng đấu giá hỗn loạn. Tô Minh thốt lời, Ngọc Nhu, Xích Hỏa Hầu, Ngọc Trần Hải và tu sĩ từ gia tộc Thái Từ đấu pháp, tiếng nổ ầm ĩ.
Chỗ này dù sao là phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu, sinh sản mấy vạn năm, dù tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu không phải ai cũng yếu như Liệt Sơn Khang Cửu. Tộc nhân nhiều liền có nhân mạch, giao thiệp riêng của mình, hiện tại tộc nhân sau lưng Phong lão có một ông lão quan hệ khá thân với gia tộc Thái Từ.
Ông lão do dự một chút, tiến lên một bước, chắp tay cung kính nói.
“Phong lão, cái này…người xem chúng ta có nên ra tay ngăn cản ai bên đánh nhau? ”
” A?” Nụ cười trên mặt Phong lão lập tức biến mất, lại biến trở về âm trầm, không quay đầu lại.
Nhưng một chữ a giống gió lạnh thổi người ông lão, khiến lão run rẩy, có cảm giác bị đóng băng, mặt trắng bệch.
“Tại sao phải ngăn cản?” Phong lão lạnh nhạt hỏi.
Mật thất lặng ngắt như tờ, Phong lão bộ dạng như vậy mới giống với ký ức trong đầu tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu.
“Phong…Phong lão…gia tộc Thái Từ là ba đỉnh gia tộc, cũng là kẻ cai quản Hắc Thủy thành. Tại đây nếu tộc nhân của họ ra ngoài ý muốn thì gia tộc Liệt Sơn Tu chúng ta sẽ chọc giận gia tộc Thái Từ, cái này…” Ông lão người run run vội giải thích.
Lão có cảm giác nếu không giải thích rõ thì máu thịt sẽ đông cứng đến chết.
Tộc quy gia tộc Liệt Sơn Tu cực kỳ nghiêm ngặt, một thân phận khác của Phong lão là giám sát tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu, có quyền to sinh sát. Không phải Phong lão chưa từng dùng nó, nhiều lần phát động, mỗi lần đều có huyết mạch gia tộc Liệt Sơn Tu diệt vong.
Hơn nữa lão tổ gia tộc Liệt Sơn Tu Liệt Sơn Tu không thèm hỏi về chuyện này, khiến gia tộc Liệt Sơn Tu ở trên Hắc Mặc Tinh rất là kính sợ Phong lão.
” Nói có lý.” Phong lão lạnh nhạt nói.
Ông lão tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu nghe câu này thầm thở phào. Toàn thân lão ướt đẫm mồ hôi, không ngừng toát mồ hôi lạnh. Nhưng khi lão thả lỏng thì nghe giọng Phong lão lạnh băng vang lên.
“Phong tỏa tất cả lối ra trong ngoài phòng đấu giá, mở ra đại trận ngăn cách. Trừ người Ngọc gia, không cho phép bất cứ ai ra ngoài, nếu không thì…giết không tha!” Giọng của Phong lão bình tĩnh, nhưng bên trong ẩn chứa lạnh băng và sát khí đủ khiến tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu nơi đây tinh thần rung động.
Mặc dù họ không thể hiểu tại sao Phong lão nói lời như vậy nhưng quanh năm tích lũy uy nghiêm không ai dám phản bác, ai nấy cúi đầu vâng dạ.
Tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu tự tản ra thực hành mệnh lệnh của Phong lão. âm trầm trên người Phong lão dần tán đi, vẻ thoải mái biến thành nụ cười hiền lành trên mặt, nhìn Tô Minh ở trong màn sáng dường như đang nhìn vào lão, càng xem càng thấy thích.
“Ha ha, tiểu tử không tệ, rất là khá! ”
Trong tiếng cười, Phong lão giơ tay phải vung hướng màn sáng, lập tức trên màn sáng có gió thổi qua dấy lên gợn sóng, khiến màn sáng vặn vẹo.
“Tiểu tử, Liệt Sơn lão tổ không ở đây.” Phong lão cười nói.
Giọng của Phong lão xuyên thấu màn sáng quanh quẩn trong phòng đấu giá.
Tô Minh nhướng mày.
Bên cạnh hắn tiếng nổ ầm ĩ, ông lão và Ngọc Nhu đối địch tuy cô chiếm ưu thế nhưng toàn thân lão cực kỳ cứng cỏi, giống như luyện thể, thuật pháp thần thông đánh vào người lão thì hiệu quả yếu đi nhiều.
Còn Xích Hỏa Hầu thì đấu ngang tay với ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ.
Nhưng cái này khổ cho Ngọc Trần Hải, gã vốn không phải là đối thủ của ông lão khác, trong tiếng nổ liên tục thụt lùi. Nếu không phải bên cạnh ông lão luôn có hai con chó một đen một vàng đôi khi đánh lén rất gian xảo níu chân thì gã chắc chắn sẽ bị thương.
“Các ngươi dám đại nghịch bất đạo như vậy!? Chỗ này là Hắc Thủy thành, chỗ này là thành trì của gia tộc Thái Từ ta, các ngươi dám ở đây ra tay với người gia tộc Thái Từ, các ngươi không thể ra khỏi Hắc Thủy thành, các ngươi sẽ hối hận trêu chọc vào ta, các ngươi sắp chịu lửa giận đến từ gia tộc Thái Từ ta!” Thanh niên tay cầm quạt hét chói tai.
Biểu tình của gã không hề sợ hãi, dù gã thụt lùi nhưng ngôn ngữ biến thành tiếng sắc nhọn vang vọng.
Gã rất vững bụng, bởi vì chỗ này là Hắc Thủy thành, là nơi tông tộc gia tộc Thái Từ ở. Gã không tin có người dám giết gã. Ngọc gia bình thường nếu dám làm vậy thì sẽ trả cái giá bị diệt tộc ở Hắc Mặc Tinh.
Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn lên nóc, không thèm liếc mắt thanh niên, xoay người bước chân. Trong ánh mắt của mấy ngàn người, thân hình hắn vặn vẹo, xuất hiện ở trước mặt Ngọc Trần Hải.
Hiện tại Ngọc Trần Hải đầy chật vật đang vội thụt lùi, trước mặt gã ông lão mặt không biểu tình rõ ràng đã thói quen hai con chó cắn xé không có lực công kích, mặc kệ chúng nó lão vọt tới trước.
Tô Minh xuất hiện khiến Ngọc Trần Hải rất kích động, cũng làm ông lão khựng bước chân. Nhưng khi bước chân lão tạm dừng thì Tô Minh giơ lên tay phải đánh ra một cú đấm!
Nắm đấm ẩn chứa khí huyết toàn thân Tô Minh, càng chất chứa lực thần nguyên của hắn. Khi đánh ra nắm đấm, trong người hắn phát ra tiếng bóc bóc, nắm đấm đánh ra, trong phòng đấu giá dấy lên mưa gió. Tất cả khí lưu phút chốc ngưng tụ dung nhập vào cánh tay của Tô Minh, có tiếng nổ xé gió dấy lên, thậm chí không khí két két tan vỡ.
Một đấm này phút chốc đánh vào ngực ông lão.
*Ầm!*
Một tiếng vang thật lớn quanh quẩn, tất cả thủ đoạn ngăn cản của ông lão đều không thể đón đỡ. Trong tiếng nổ lão hộc máu, người bắn ra sau, trong quá trình bắn ngược thân hình gã có dấu hiệu tan vỡ. Trong tan vỡ, dường như thân thể lão bị lực nghịch chuyển vừa tan vỡ vừa hồi phục. Trên nắm đấm của Tô Minh ẩn chứa thần nguyên ngăn cản sự hồi phục này, khi ông lão rút lui bên cạnh lão hai con chó khiến lão mất cảnh giác bỗng nhìn nhau lộ nụ cười rất là tà ác.
Nụ cười mới hiện ra thì con chó vàng quẫy đầu, bỗng nhiên đầu chó tách ra, từ bên trong vươn ra cái đầu rồng hung tợn. Đầu rồng quá lớn, hoàn toàn kém xa thân hình của nó, sau khi xuất hiện cắn phập vào người ông lão biểu tình không thể tin.
Một cú táp là nửa thân hình!
Con chó đen ở một bên hú lên, cũng bắt chước quẫy đầu, biến thành đầu trọc của hạc trọc lông. Có lẽ nó vốn không định cắn ông lão, nhưng thấy hành động của Minh Long thì nó thấy bộ dạng như vậy rất oai. Thế là nó xoe tròn mắt, cười khùng khục, dùng mỏ chim nhọn nhọn đâm vào…thân dưới của ông lão.
Sau đó hạc trọc lông biến thành lốc xoáy đen móc sạch đồ trên người lão.
Ông lão rất bực mình, lão chết không phải vì một đấm của Tô Minh mà là ở trong miệng Minh Long, linh hồn, nguyên thần đều bị Minh Long hút đi, lão chết rồi tất cả tài vật đều bị hạc trọc lông trấn lột hết.
Ông lão không thể tưởng tượng hai con chó nhưng lại có một con…là rồng!
Chương 879: Sư phụ dạy dỗ
Theo ông lão chết đi, thân hình bị Minh Long nuốt, nó lại biến thành bộ dạng con chó to màu vàng, lắc lư cái đuôi, nháy mắt với hạc trọc lông cũng biến thành con chó to đen, hai con rất đắc ý.
” Sao hả? Kế hoạch của Hạc gia gia rất tuyệt đi? Hừ hừ. ”
Rất rõ ràng, Tiểu Hoàng đi theo hạc trọc lông đã bị…tiêm nhiễm thói xấu.
“Đó…đó là rồng? ”
“Con kia cũng không phải chó, là một con chim to! ”
“Hai con mãnh thú này cũng quá giang. Cái…này…thì ra lúc trước chúng nó giả bộ yếu!!! ”
” Nhất định phải coi chừng hai con mãnh thú này, đặc biệt là con chim to kia, nó…nó quá vô sỉ, quá tàn nhẫn, nó dám… ”
Các tu sĩ đứng xem cuộc chém giết đều trợn tròn mắt trước sự biến đổi của hạc trọc lông, Tiểu Hoàng. Bọn họ chưa từng thấy con mãnh thú nào xấu xa, tồi tệ đến nhường này!
Ai nấy cảnh giác, nhớ kỹ bộ dạng hạc trọc lông và Minh Long. Đặc biệt là hành động hùng hổ mới rồi của hạc trọc lông làm rợn cả người, rất là đồng tình với ông lão đã chết. Họ e ngại hạc trọc lông đã vượt qua nhiều sinh vật khủng bố trong óc, dù sao…một kích hùng hổ kia làm bất cứ tu sĩ nam giới nào đều da đầu mát lạnh, tinh thần rung động.
“Con chim to đó…ta…ta trông thấy nó mới cuỗm đi túi trữ vật, còn làm bộ dạng rất bất mãn. ”
“Chết tiệt, có con chim như vậy do đó đoán được chủ nhân chắc cũng giống thế. Tuyệt đối không thể chọc người này, tuyệt đối không thể chọc! ”
Trong tiếng kinh kêu của các tu sĩ, hạc trọc lông biến thành chó đen rất bất mãn, hung tợn liếc dưới đất. Tính cách của nó khá là…ngây thơ, mới nãy một kích khủng bố kia là nó chợt nghĩ ra, nhưng hôm nay thấy người xung quanh ra vẻ rất sợ hãi thì nó chợt thấy có lẽ…nên thường sử dụng. Hạc trọc lông ngẫm nghĩ, cười tà ác. Biểu tình đó, tiếng cười đó, ánh mắt đó, khiến các tu sĩ bị nó nhìn ai nấy da đầu lại tê rần.
Tô Minh không để ý hạc trọc lông, Minh Long xấu xa, biểu tình thản nhiên. Tô Minh vẫn không thèm liếc thanh niên mặt tái nhượt, đi hướng ông lão đang đấu với Ngọc Nhu, mặt lão chết lặng giống con rối.
Vậy là ba ông lão đã có hai người chết, dường như chỉ giây phút trước khi chết thì biểu tình mới sinh động, còn lúc khác thì đều cứng ngắc, hiển nhiên đây là con rối, còn là loại Tô Minh quen thuộc, con rối nhiếp hồn.
Bước chân của Tô Minh không nhanh, nhưng mỗi bước đạp xuống đều khiến phòng đấu giá rung lên. Chân Tô Minh đạp không trung, hư vô quanh quẩn vô số sóng gợn, khiến ông lão đấu với Ngọc Nhu biểu tình tê dại có biến đổi. Ông lão từ bỏ đấu với Ngọc Nhu, không chút do dự thụt lùi.
Tô Minh hừ lạnh, nếu ông lão thật sự là cường giả hậu kỳ vị giới thì Tô Minh không thể nào một đấm tiêu diệt được lão. Nhưng ông lão này là con rối nhiếp hồn, Tô Minh là Nhiếp Hồn Vu, với loại con rối này có sự áp chế bẩm sinh.
Thân hình cứng rắn như thép của con rối đối với Tô Minh là yếu ớt không chịu nổi một kích. Các loại thuật pháp thần thông quái dị đa số liên quan đến nhiếp hồn, chúng không lọt vào mắt xanh của Tô Minh.
Tất cả của con rối đều bị Tô Minh ức chế, vậy thì làm sao đánh nhau với hắn được? Đặc biệt là trấn áp từ linh hồn khiến tu sĩ đối phương không thể phát huy hết sức.
Mắt thấy con rối bỏ chạy, Tô Minh mặt lạnh như tiền, nhưng thanh niên cách không xa và khách khanh gia tộc Thái Từ đang đấu với Xích Hỏa Hầu lập tức biến sắc mặt, có rung động.
Bọn họ biết ba con rối này, biết bọn họ không sợ đau đớn, cảm xúc dao động đã gần như không có, càng không biết cái gì là sợ. Nhưng bây giờ đối phương chỉ mới tới gần đã khiến con rối bỏ chạy, đây là điều chưa từng có, cũng khiến họ không thể tin.
Tô Minh đi hướng con rối, bước chân của hắn không nhanh, nhưng từ người hắn có loại hơi thở nhiếp hồn. Đặc biệt là đôi mắt hắn sâu thẳm như vòng xoáy, áp chế mãnh liệt giáng xuống người con rối. Thậm chí vào khoảnh khắc này, xa ở dị địa Tây Hoàn, bên cạnh Ách Thương phân thân, con rắn nhỏ Chúc Cửu Âm bị Tô Minh để lại vụt ngẩng đầu thè lưỡi, mắt lóe tia sáng âm u. Nó là mãnh thú có liên kết linh hồn với Tô Minh, nó cảm nhận được linh hồn của hắn dao động, cũng biết hắn đang đi hướng một con rối nhiếp hồn. Nó lập tức liên kết với linh hồn Tô Minh, chỉ một chút đã khiến khi hắn bước tới thì sau lưng vặn vẹo, xuất hiện ảo ảnh Chúc Cửu Âm.
Khoảnh khắc ảo ảnh xuất hiện, khi Tô Minh tới gần con rối thì người ông lão run rẩy, không bỏ chạy nữa, run run quỳ trước mặt hắn, không dám nhúc nhích.
Giây phút lão quỳ xuống, ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ đấu với Xích Hỏa Hầu thì biến sắc mặt, hộc ngụm máu, biến thành sương đỏ tạc nổ bốn phía, ngăn chặn thần thông của Xích Hỏa Hầu. Ông lão khách khanh không chút do dự thụt lùi, đi tới bên cạnh thanh niên bị hình ảnh chấn động, lộ vẻ mặt kinh khủng. Ông lão túm lấy người thanh niên nhanh chóng lùi lại, lần đầu tiên lão rống hướng gia tộc Liệt Sơn Tu.
“Gia tộc Liệt Sơn Tu! Chỗ này là phòng đấu giá của các ngươi, sao các ngươi còn không mau xuất hiện ra tay! Nếu thiếu chủ ở đây xảy ra chuyện gì thì toàn tộc gia tộc Liệt Sơn Tu các ngươi chôn cùng!!! ”
Ông lão nói câu này thức tỉnh thanh niên mặt xanh xao. Gã bị túm thụt lùi, hét chói tai.
“Gia tộc Liệt Sơn Tu, bổn công tử mệnh lệnh cho các ngươi ra tay diệt trừ người này!!! ”
Tùy theo hai người thụt lùi, rống ra tiếng, xung quanh phòng đấu giá lập tức vang tiếng nổ, xuất hiện từng bóng người, đó là người gia tộc Liệt Sơn Tu.
Thậm chí là Vân Long Hổ, tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu chủ trì đấu giá, còn có Liệt Sơn Khang Cửu cũng nằm trong số những người này, bọn họ vòng quanh phòng đấu giá.
Họ xuất hiện khiến các tu sĩ thở phào, biết gia tộc Liệt Sơn Tu đã nhúng tay vào. Dù gì chỗ này là phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu, họ sẽ không cho phép ở đây xuất hiện bác sát, càng không cho phép người gia tộc Thái Từ chết tại chỗ này.
Đây rõ ràng là điều đám tu sĩ khẳng định.
Cũng là cách nghĩ của thanh niên và khách khanh gia tộc Thái Từ. Hai người thở ra, vội thụt lùi, định lập tức rời khỏi đây. Nếu họ rời đi thì tiếp theo sẽ là gia tộc Thái Từ hết sức trả thù.
Thanh niên thậm chí tàn nhẫn nghĩ chờ khi ra ngoài gã sẽ khóc xin trưởng bối gia tộc ra tay, đánh Tô Minh thịt nát xương tan nhưng không chết. Gã muốn cho hắn chính mắt thấy gã lăng nhục hành hạ tỳ nữ kia, gã thầm chí cười lạnh liếc Tô Minh. Tô Minh tuấn tú làm thanh niên hiện ra một ý niệm dâm tà, hình như trừ làm nhục tỳ nữ ra gã còn có thể dày xéo Tô Minh luôn.
Thanh niên nghĩ như vậy, dâm tà cười, nhưng vài giây sau nụ cười của gã đông lại. Một tiếng nổ cắt đứt nụ cười của gã, thân hình gã và khách khanh gia tộc định rời đi thì bị màn sáng vô hình ngăn cản, bắn ngược về.
Đây là màn sáng phòng hộ của gia tộc Liệt Sơn Tu, đại trận phòng hộ nguyên phòng đấu giá không phải thời gian có thể mở ra. Ông lão khách khanh đến từ gia tộc Thái Từ biến sắc mặt, trong mắt lộ ra khó tin và kinh hoàng.
“Gia tộc Liệt Sơn Tu, đây là có ý gì?” Ông lão gượng gạo hỏi.
Trong lòng ông lão hiện lên dự cảm không may, nhưng lão không tin gia tộc Liệt Sơn Tu sẽ làm như vậy. Sự thật trước mắt khiến lão không thể không tin, lão thậm chí thấy tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu xuất hiện nhưng không ai ra tay với đám Tô Minh, họ chỉ đứng im không nhúc nhích. Ông lão bản năng liếc một người trong phòng đấu giá gia tộc Liệt Sơn Tu mà lão quen biết, thấy đối phương né ánh mắt của lão, khiến tim khách khanh gia tộc Thái Từ rớt cái bịch.
Lời lão hỏi không ai đáp, ngược lại có tiếng cười già nua truyền ra từ bên trên phòng đấu giá. Cung với tiếng cười là một ông lão đi ra từ không khí.
Ông lão khuôn mặt tang thương, không biết đã sống bao nhiêu năm, lúc đi ra có gió rít gào quanh người lão, khiến không khí vỡ nát trong gió. Sau lưng ông lão, chỗ truyền đến cơn gió như có mắt gió. Mắt gió hình tròn, trông như là một mặt trời.
Khoảnh khắc nhìn thấy ông lão thì khách khanh gia tộc Thái Từ vẻ mặt hoảng sợ. Lão thụt lùi mấy bước, mặt trắng bệch. Thanh niên bne cạnh lão run rẩy không nói nên lời, uy nhiếp khiến gã nghẹt thở tùy theo ông lão xuất hiện phủ trùm nguyên phòng đấu giá.
Tất cả tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu lập tức cúi đầu với ông lão.
” Kính chào Phong lão! ”
Lời vừa thốt ra, mấy ngàn tu sĩ trong phòng đấu giá bị uy nhiếp đè ép run run, cùng cúi đầu bái, lòng đầy kinh sợ. Họ có nghe nói qua xưng hô Phong lão, đó là sự tồn tại trong truyền thuyết của gia tộc Liệt Sơn Tu.
Xích Hỏa Hầu biểu tình cực kỳ nghiêm túc lóe người tới bên cạnh Tô Minh. Gã cảm nhận được uy nhiếp từ người Phong lão, uy nhiếp này khiến gã cảm giác như trong nước bùn, bị trói buộc.
“Thiếu chủ, người này yếu nhất cũng là kiếp dương!!! ”
Mạng che trên mặt Ngọc Nhu bay lên, người cô run rẩy. Cô không thể chịu đựng uy nhiếp đến từ Phong lão, càng đứng nói tới Ngọc Trần Hải, gã đã quỳ rạp xuống.
Ngay cả con chó vang do Minh Long biến thành cũng run run không dám nhúc nhích. Chỉ mình…hạc trọc lông biến thành con chó vẫy đuôi, bộ dạng lão tử là Hạc gia gia, ngươi làm gì được ta?
“Tên của ngươi là gì?” Trong phòng đấu giá bởi vì Phong lão xuất hiện mà tĩnh lặng. Phong lão cười tủm tỉm dịu giọng hỏi Tô Minh.
Phong lão mỉm cười, dịu giọng nói khiến tất cả tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu biểu biết lão nổi lên nhiều suy đoán.
” Vãn bối là Tô Minh, kính bái…sư phụ dạy dỗ.” Tô Minh nhìn Phong lão, một lúc sau nở nụ cười, chắp tay cúi đầu.
Phong lão mắt sáng lên, thoải mái cười to.
Chương 880: Man Thần đời thứ bốn
Tô Minh thốt lời lập tức khiến tất cả tu sĩ trong phòng đấu giá biến sắc mặt, đặc biệt là ông lão khách khanh và thanh niên gia tộc Thái Từ lộ vẻ không thể tin.
Bọn họ cho rằng Tô Minh là người Ngọc gia, vậy thì Tô Minh cúi đầu dường như tương đương với cùng gia tộc Liệt Sơn Tu kết minh. Mặc dù gia tộc Thái Từ khổng lồ, không quá để ý hai gia tộc trung đẳng liên kết, nhưng hai người dù sao ở trong phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu.
“Thì ra vị đạo hữu này là bạn cũ của gia tộc Liệt Sơn Tu, hiểu lầm…hiểu lầm…” Ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ ho khan, cười ha hả chắp tay hướng Tô Minh.
“Chuyện này là gia tộc Thái Từ ta có sai, hy vọng Ngọc gia và gia tộc Liệt Sơn Tu đừng để ý, ta…” Ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ phản ứng cực nhanh cười làm lành, bày ra bộ dạng yếu thế. Lão nghĩ rằng gia tộc Liệt Sơn Tu sẽ không làm ra hành động tiêu diệt hai người, dù gì không đáng.
Nhưng lão chưa nói xong thì Phong lão đứng trước mặt Tô Minh nhướng mày.
” Ồn ào!” Thanh âm lạnh băng phát ra từ miệng Phong lão, lập tức hóa thành tiếng sấm rền vang vọng trong phòng đấu giá.
Chấn động ông lão khách khanh gia tộc Thái Từ tinh thần run rẩy, miệng mũi chảy máu, liên tục lùi vài bước, mặt biến trắng bệch.
Thanh niên bên cạnh biểu tình sợ hãi, run rẩy càng lúc càng kịch liệt. Gã sợ, đây là từ khi gã sinh ra, có thể nói là lần đầu tiên thật sự sợ hãi. Gã bỗng vô cùng hối hận, nhưng tất cả đã muộn. Gã không biết gia tộc Liệt Sơn Tu giữ gã lại là có mục đích gì, đến nay gã vẫn không thể tin gia tộc Liệt Sơn Tu dám khai chiến với gia tộc Thái Từ.
“Câu sư phụ dạy trong trời đất này, khung trời này chỉ có một người có thể gọi lão phu, người này lẽ là ngươi, có lẽ… Không phải ngươi.” Phong lão nhìn Tô Minh, mặt vẫn mang nụ cười nhưng đáy mắt ẩn giấu do dự, lão không thể đáon ra thân phận của Tô Minh.
Phong lão cảm thấy điều này gần như không thể nào, vì nếu Tô Minh là thân ảnh xạ lão để lại ở Man tộc tìm được người thừa kế thì lão phải cảm ứng sâu sắc mới đúng. Nhưng hiện nay lão cảm ứng Tô Minh tồn tại, nhưng bên trong còn tồn tại uy nhiếp khiến khí huyết của lão sôi trào. Điều này khiến Phong lão nghi ngờ.
“Thử liền biết.” Tô Minh lại chắp tay, cúi đầu, đứng thẳng người, tay phải chậm rãi giơ lên, năm ngón chĩa lên như đang hư nắm cái gì.
Mắt Phong lão sáng lên, nụ cười càng hiền lành. Lão cũng giơ tay phải, làm động tác giống y như Tô Minh.
Hình ảnh này hấp dẫn ánh mắt người xung quanh, đặc biệt là tộc nhân gia tộc Liệt Sơn Tu nhìn chằm chằm. Khi thấy động tác của Tô Minh và Phong lão giống y như đúc thì họ nghĩ đến lời lão từng nói về đệ tử của mình.
” Khai Dương!” Tô Minh vụt ngẩng đầu, tay phải chộp lên trên.
Phút chốc trong phòng đấu giá dấy lên cuồng phong vô tận, những luồng gió rít gào ngưng tụ trên tay phải của Tô Minh, trông như tay phải biến thành mắt bão. Cuồng phong ở trong tay hắn xoay nhanh, lực lượng bàng bạc khuếch tán ra.
” Khai Dương.” Phong lão mỉm cười, cũng phát ra tiếng. Tay phải tùy ý vung, chỉ thấy một phong tuyền giống y như mắt bão của Tô Minh xuất hiện trong bàn tay phải của lão.
Hai người cùng tiến lên một bước, chớp mắt gần nhau.
*Ầm!* truyện tiên hiệp audio
Tiếng nổ điếc tai khoảnh khắc quang quẩn tám hướng, là va chạm giữa Khai Dương cùng Khai Dương, đó là Phong Man đời thứ nhất luận bàn với Phong Man đời này, là trắc nghiệm giữa người thừa kế cùng người nhận thừa kế.
Trong tiếng nổ, Tô Minh thụt lùi hơn mười mét, mắt sáng ngời nhìn Phong lão cách mấy chục mét, giơ lên tay phải đánh ra một đấm hướng không khí bên trên phòng đấu giá. Nắm đấm đánh ra, hắn vọt tới trước. Thân thể Tô Minh không lao theo đường thẳng mà là hắn xoay tròn, từng vòng từng vòng. Thân thể Tô Minh xoay tròn khiến người không thể đếm được số lượng, tầng tầng cuồng phong phát ra tiếng rít gào, lấy thân thể của hắn làm trung tâm dựa theo hướng của hắn xoay nhanh.
Cùng lúc đó, khí nóng tản ra trên người Tô Minh theo xoay tròn, cuốn vào vòng xoáy gió, khuếch tán bốn phía. Chính lúc này, trên đầu Tô Minh, một đấm hắn đánh ra không biết tại sao dẫn động nhiều khí lạnh. Khí lạnh và khí nóng bên dưới lấy gió xoay tròn làm trung tâm một cái lên, một cái xuống, va chạm vào nhau. Tiếng nói của Tô Minh và tiếng gió cùng phát ra.
“Táng… Âm! ”
Phong lão cười to, tiếng cười vui vẻ từ tận đáy lòng. Lão giơ lên tay trái tùy ý vung ở đỉnh đầu, lập tức trên đầu lão lấy tay trái làm trung tâm, khí lạnh tỏa ra ngoài. Tay phải của lão vung bên dưới, có khí nóng từ tay phải tỏa ra. Hai tay lão hợp lại trước mặt, nóng lạnh giao nhau, gió…nổi lên!
“Táng âm của người còn chưa đủ lượng, chỉ nắm giữ sơ sơ, chưa cảm ngộ đến tinh tùy, xem ra ngươi không nghiêm túc tu hành.” Hai tay Phong lão hợp lại, gió rít gào.
” Xem kỹ, đây mới là… Táng Âm! ”
Đôi tay hợp lại của Phong lão tách ra, cùng lúc đó một quả cầu gió xoay tròn sinh ra trong đôi tay. Phong lão đẩy tới trước, phong cầu lao hướng Tô Minh, khoảnh khắc va chạm với lão tố mà hắn thi triển Táng Âm hình thành.
*Bùm bùm bùm!*
Liên tục ba tiếng nổ chấn động nguyên phòng đấu giá, thân thể của Tô Minh trong ba tiếng nổ mỗi lần lùi hơn mười mét. Ngoài người hắn gió Táng Âm đều tan vỡ, bị phong cầu Phong lão đẩy ra hủy diệt hết. Phong cầu đến trước mặt Tô Minh, nhưng nhìn tình hình thì không có ý định tổn thương hắn, sắp đụng tới trán hắn thì tự động tan biến, hiển nhiên là Phong lão hơi bất mãn về Ly Phong Tam Thức của Tô Minh nên dạy cho bài học. Giống như trưởng bối thấy vãn bối không chăm chỉ tu hành thì trừng phạt một chút.
Tô Minh mắt chợt lóe, hắn là Phong Man nhưng thân phận khác là Man Thần đời thứ bốn, còn có một thân phận nữa là Ách Thương phân thân trong khung trời thiên địa, hắn còn là tộc nhân dòng chính Tố Minh tộc.
Các thân phận trừ Phong Man ra còn lại không cho phép Tô Minh mặc kệ phong cầu rơi vào trán mình. Vậy nên mắt chợt lóe, Tô Minh không hề lùi, khi phong cầu tới gần thì mắt hắn bỗng xuất hiện Nhật nguyệt tinh thần, xuất hiện một mảnh phù văn thần nguyên, dung hợp dẫn động Tô Minh dung nhập vào trong Nhật nguyệt tinh thần huỹen của hắn, lực lượng kỳ lạ đến từ Tam Môn Đạo Thiên.
” Ở trạng thái bình thường thì vãn bối không thể thi triển Ly Phong, nhưng khi thần thông của ta phối hợp thì có thể thi triển một loại thuật pháp tương tự như Ly Phong!” Tô Minh bình tĩnh nói, nhật nguyệt trong mắt hắn sáng rỡ.
*Ầm!* một tiếng, lấy Tô Minh làm trung tâm, ánh sáng nhật nguyệt rực rỡ, dưới chân của hắn xuất hiện từng điểm ngôi sao. Mấy ngàn người trong phòng đấu giá tinh thần rung động, tầm mắt biến mơ hồ có ảo giác trời đất đảo ngược, bị cưỡng ép kéo vào không gian nào đó.
Thé giới mỗi người trông thấy là khác nhau, căn cứ ký ức trong đầu họ không muốn nhớ lại nhất sáng tạo ra thế giới, mọi người đều không thể khống chế rơi vào.
” Nhật nguyệt tinh thần, ly phong.” Tô Minh khẽ nói.
Phong cầu trước mắt hắn chợt khựng lại, cách Tô Minh chỉ vài tấc nhưng dường như biến thành chân trời cách biệt, không thể vượt qua.
Ly Phong thật sự là khiến thế giới mình ở, vì mình là thủy tổ của gió nên có thể một ý nghĩ làm nguyên khung trời không tồn tại gió.
Như một thế giới.
Tô Minh không làm được điều này, nhưng hắn dùng Nhật nguyệt tinh thần huyễn, phối hợp lực lượng kỳ lạ của Tam Môn Đạo Thiên, có thể tạo ra một thế giới ảo. Trong ảo thuật thế giới này hắn có thể khiến nơi đây không có gió.
Nếu chỉ là như vậy thì ảo thuật chính là ảo thuật, tất cả rốt cuộc là giả. Nhưng lực lượng tồn tại trong Tam Môn Đạo Thiên là thứ cho đến nay Tô Minh vẫn không thể hoàn toàn nắm giữ, thăm dò rõ ràng, nó là lực lượng kỳ lạ có thể biến hư thành thật, khiến ảo cảnh trở thành chân thực.
Như vậy là ảo cảnh của Tô Minh không phải toàn bộ hư ảo, nó tồn tại một tia chân thật.
Điều này quyết định bởi trọng điểm ảo cảnh thật giả, không do Tô Minh mà là mấy ngàn người trong ảo cảnh, bọn họ chỉ cần hơn phân nửa tin ảo cảnh là thật thì nó chính là chân thật!
Tất cả điều này nói thì huyền diệu nhưng sự thật là Tô Minh vẫn đang trong quá trình lần mò thuật này. Có thể nói bây giờ là hắn lần đầu tiên thi triển ra. Tô Minh không thể kéo dài thuật này lâu, lệ quỷ xứng tượng nói ba giây, không biết có phải là trùng hợp, hắn thi triển thuật này chỉ giữ được ba giây.
Thời gian ba giây khoảnh khắc kết thúc, thế giới ở trước mắt mỗi người đều tan vỡ. Khi tất cả hồi phục lại, người ở chỗ này biểu tình mờ mịt, chỉ mình Phong lão là mắt sáng ngời nhìn Tô Minh. Phong cầu trước mặt Tô Minh biến mất.
“Đây là một loại thuật Ly Phong khác mà lão phu chứng kiến. Ngươi không tệ, rất khá. Đại đạo vô thường, tồn tại nhiều biến đổi, không phải nói chỉ có cảm ngộ của lão thu mới chính xác, mà là thích hợp nhất chính mình, đó là con đường chính xác nhất. Ngươi thay đổi Ly Phong, rất khá!” Phong lão mặt lộ nụ cười, cười rất vui vẻ, đã mấy vạn năm lão không vui sướng đến như vậy.
Phong lão cười cười lắc đầu, bỗng biểu tình nghiêm túc, thụt lùi vài bước nhìn chằm chằm Tô Minh, chậm rãi chắp tay cúi gập người hướng hắn.
“Phong Man Man tộc, kính bái…Man Thần! Không biết người là Man Thần đời thứ mấy? “