Cầu Ma Audio Podcast
Tập 160 [Chương 796 đến 800]
❮ sautiếp ❯Chương 796: Phá trận
Hạc trọc lông vừa kích động hét chói tai vừa bắt chặt cái túi, bên trong có nhiều tinh thạch mà đa số không phải tàn thứ, là thạch tệ có phẩm chất khá cao Tô Minh đạt được từ đất Âm Tử. Những thứ sáng lấp lánh này đối với hạc trọc lông là sinh mạng của nó, thậm chí còn quan trọng hơn cả mạng sống, là căn nguyên khiến nó phấn đấu, điên cuồng.
Đặc biệt là Tô Minh lấy nguyên cái túi trữ vật quăng cho hạc trọc lông, khiến nỗi lòng kích động của nó tăng vọt.
“Liều, liều, liều!” Hạc trọc lông mắt đỏ hồng, gầm lên.
“Hạc gia gia nó, lão tử liều vì những tinh thạch này, cái gọi là thú vì ăn mà chết, hạc vì tài vong. Tô tiểu tử chưa từng rộng rãi như vậy, hắn…hắn đúng là còn keo hơn cả ta, bây giờ chịu bung tiền thì ta tuyệt đối không thể bỏ qua!”
Hạc trọc lông hét lớn một tiếng, nhảy người lên lao hướng trời cao.
“Lão tử liều! ”
Hạc trọc lông bùm một tiếng người tăng lớn gấp mấy lần, hó thành cỡ mấy chục mét, ngoài người xuất hiện vô số sóng gợn, những này sóng gợn nhanh chóng khuếch tán xung quanh, như muốn hòa vào trời sao.
Tô Minh nhìn hạc trọc lông, về trận pháp hắn chưa từng thấy có cái nào nó không phá được. Loại thiên phú này hắn chỉ thấy trên người Hổ Tử, giờ nhìn hạc trọc lông, tim hắn nhói đau. Cơn đau này không phải thể xác, hoặc là nó không phải đau mà là nhớ lại dĩ vãng, sinh ra chua xót. Tô Minh biết mình nhớ đến Hổ Tử, nhưng không còn tình, không còn đau, hồi ức này là không được cho phép.
Xích Hỏa Hầu ở một bên nhìn hạc trọc lông phát cuồng, trợn mắt há hốc mồm. Gã có thấy hám tài nhưng chưa từng thấy tham cỡ đó, vì hai túi tinh thạch mà bùng phát sức sống mạnh mẽ như vậy. Nhìn bộ dạng hạc trọc lông rõ ràng là kích động hưng phấn đến cực độ.
‘Nó…chắc nó là vị kia trong truyền thuyết đi. Ta nhớ vị đại nhân kia dường như không ham tài giống vậy, lại nói lấy thân phận của vị đó chút xíu tinh thạch này…’ Xích Hỏa Hầu hơi do dự về hạc trọc lông, đây là bí mật của gã, thậm chí không tuân hỏi Tô Minh.
” A!!! ”
Hạc trọc lông hét to, người lại trướng lên biến thành cỡ trăm mét, ngoài người sóng gợn càng dày đặc, không ngừng mà khuếch tán khiến trời sao bị sóng tràn ngập.
Những sóng gợn này không khuếch tán quá xa mà càn quét trong phạm vi, dường như muốn dùng cách này dung nhập vào trời sao. Nhưng khung trời này dường như chẳng có một chút khe hở, khiến sóng gợn chí có thể dao động tới lui, vẫn không cách nào hòa vào. Khi hạc trọc lông phát uy định phá trận pháp không biết tồn tại ba nhiêu năm, bị cường giả bốn chân giới liên hợp bày ra, phủ lên thần nguyên phế địa trừ thần nguyên tinh hải sâu bên trong ra.
Trong vinh vực bốn chân giới trấn thủ, tồn tại chín viên nhân tinh có bốn tỏa ánh sáng chói lòa, có thanh âm lạnh lùng vô tình truyền ra.
“Tội nghiệt phế địa, Tây Hoàn tinh vực, có ba tầng lực lượng định dung phong ấn tỏa thần đại trận, lấy ba tầng lực lượng dung phong ấn tỏa thần đại trận cần chín ức bảy ngàn vạn năm mới có thể thành công. ”
Thanh âm lạnh lùng truyền khắp phạm vi thế lực trấn giữ bốn chân giới, tất cả cường giả, chân vệ bốn chân giới trên từng viên tu chân tinh đều nghe thấy.
Nhưng không ai để ý đến nó, chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời mà thôi. Loại tính toán phó trận pháp này dù rằng không thường gặp nhưng cũng không ít. Bao nhiêu năm nay phong thần trận chưa từng bị dung nhập, thành công phá hỏng. Trong mắt tất cả chân vệ thì đó là hành động không biết tự lượng sức.
Chính lúc này, đột nhiên trên bốn nhân tinh chớp lóe ánh sáng lại lần nữa truyền ra thanh âm lạnh lùng.
“Tội nghiệt phế địa, Tây Hoàn tinh vực, có bốn tầng lực lượng định dung phong ấn tỏa thần đại trận, lấy bốn tầng lực lượng dung phong ấn tỏa thần đại trận cần bảy ức hai ngàn vạn năm mới có thể thành công. ”
” Nhanh như vậy đã xuất hiện tứ tầng lực lượng? Nhưng muốn phá trận pháp là không thể nào, không biết là ai không biết tự lượng sức mình đang thử nữa. ”
“Khu vực Tây Hoàn, là chỗ kẻ bị truy nã Mặc Tô? ”
Trong vô số tu chân tinh ở trời sao thế lực trấn giữ bốn chân giới hùng vĩ có một só chân vệ đang tu hành bị thanh âm truyền khắp trời sao đánh gãy tu luyện, nhưng đa số không để ý.
Tây Hoàn tinh vực nhìn hạc trọc lông trên trời sao, người nó trướng lên đến mấy trăm mét, từng tiếng gào vang lên, thật nhiều sóng gợn không ngừng quanh quẩn phạm vi vạn dặm.
“Chết tiệt, đây là trận pháp gì vậy, sao mạnh quá vậy! Bà nội nó, một trận pháp làm mạnh vậy làm chi, hố cha người ta mà!” Hạc trọc lông lớn tiếng chửi rủa.
Nhưng ngay sau đó, tiếng chửi ngừng bặt, thay thế là tiếng thở dốc nặng nề. Mặc dù ở trời sao nhưng hạc trọc lông vẫn có thể thở hồng hộc, bởi vì Tô Minh giơ tay quăng ra hai cái túi trữ vật.
Hạc trọc lông đôi mắt đỏ rực, nó phát cuồng ngửa đầu gào lên, thân hình lại lần nữa bành trướng. Thần hình nó trực tiếp tăng lên đến ngàn mét, vừa gầm rống vừa từ trong người tỏa ra sóng cuộn biển gầm, càn quét tám hướng.
Xích Hỏa Hầu nhìn tình hình này, con ngươi co rút.
“Hạc gia gia ngươi! Lão tử liều với ngươi thật, lần này là thật, chơi luôn!” Nó vừa gào vừa chớp mắt, cúi đầu liếc nhanh Tô Minh.
Khi nó thấy Tô Minh lại lấy ra một túi trữ vật thì hạc trọc lông điên cuồng. Tô Minh không có nhiều thứ, túi trữ vật là khi hắn giết chóc không quên nhặt, dù bên trong một cái không nhiều vật phẩm nhưng gom góp lại cũng là số tài sản không nhỏ.
Khi hạc trọc lông bùng phát thì trong trời sao thế lực trấn giữ bốn chân giới, lần này không phải bốn nhân tinh chớp động mà là năm cái vặn vẹo như thang, thiên thể nhân tinh do nhiều tu chân tinh tổ thành phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Tội nghiệt phế địa, Tây Hoàn tinh vực, có lực năm tầng… ”
Thanh âm chưa nói xong thì khựng lại, ngay sau đó khi nó vang lên thì đã thay đổi.
“Tội nghiệt phế địa, Tây Hoàn tinh vực, có sáu… ”
Thanh âm lại ngừng, lát sau khi nó vang vọng, tất cả tu chân tinh trong tinh vực thế lực trấn giữ bốn chân giới, gần một nửa chân vệ cùng biến sắc mặt.
“Tội nghiệt phế địa, Tây Hoàn tinh vực, có bảy tầng lực lượng định dung phong ấn tỏa thần đại trận, lấy bảy tầng lực lượng dung phong ấn tỏa thần đại trận cần chín ngàn năm trăm vạn năm mới có thể thành công. ”
……..
Thân hình hạc trọc lông cỡ mấy ngàn mét, phạm vi sóng gợn ba phủ đã cỡ vài chục vạn dặm, toàn thân nó rung động, mắt đỏ rực.
“Chết tiệt, chết tiệt, đây là trận pháp biến thái nhất lão tử từng thấy. Nó…nó có đến hơn chín mươi vạn tầng, hạc gia gia nó, làm sao ta phá được!” Hạc trọc lông vừa nói vừa vội cúi đầu liếc Tô Minh, ra vẻ thở hổn hển.
Tô Minh hừ một tiếng, tay phải nâng lên lấy ra năm túi trữ vật, lắc lư trước mặt hạc trọc lông, mở cái túi ra, bên trong phát ra tiếng va chạm, quăng sang bên, chỗ đó đã có hơn hai mươi cái túi trữ vật.
Hạc trọc lông mừng như điên, kích động lên, dường như nó lại có động lực, thân hình bùng nỏ lên đến vạn mét. Trong trời sao đều là sóng gợn nó tản ra, những sóng gợn nhanh chóng di chuyển trên không trung, lần đầu tiên có dấu hiệu dung vào.
“Không được rồi, ta thật sự hết sức, nhưng trận pháp này biến thái quá, rất biến thái…” Hạc trọc lông nhân dịp Tô Minh không chú ý liếm mép, lại gào lên.
Tô Minh không nói hai lời, lại lần nữa lấy ra mười túi trữ vật, lộ tinh thạch bên trong xong quăng sang bên.
Hạc trọc lông toàn thân run run, ngửa đầu gầm, thân hình trực tiếp hóa thành cao gần hai vạn mét.
Tô Minh mắt chợt lóe, lại lấy ra mấy cái túi trữ vật ném sang bên, mắt hạc trọc lông sớm hơn bao giờ hết, lòng nó hưng phấn rống to.
‘Giàu, giàu, ha ha! Tô tiểu tử, ngươi keo lắm mà, hắc hắc, Hạc gia gia mới thêm chút kế mà ngươi liền nộp ra hết thôi. Chắc hắn còn có chút ít, ưm, còn vắt được.” Hạc trọc lông gào lên, thân thể lần nữa bành trướng, lần này gần đến ba vạn mét, sóng gợn lan đến đâu thì trời sao chớp động kịch liệt.
Xích Hỏa Hầu đứng bên nhìn đã hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm, gã ngay ngốc nhìn hạc trọc lông, lòng chấn động biến thành hoảng sợ.
‘Cứng rắn chống lại trận pháp phong ấn một góc trời sao, con…con hạc này…chẳng lẽ là vị đại nhân trong truyền thuyết kia thật ư?’
Hạc trọc lông thân hình to cỡ ba vạn mét lại gào rằng.
“Không được rồi, lão tử hết sức, ta cần có động lực, có kích tình, kích động…” Nó nói, vội cúi đầu, hưng phấn và mong chờ nhìn Tô Minh.
” Ngươi cần kích động thì ta làm cho.” Tô Minh hừ lạnh một tiếng, tay phải giơ lên chộp hư không, lập tức hơn ba mươi túi trữ vật ở đó có ba cái bị hắn túm về.
“Trong mười giây, mỗi qua một giây ta sẽ thu lại ba cái, nếu phá không ra thì đừng miễn cưỡng.” Tô Minh lạnh nhạt nói, lấy đi ba cái túi.
Một tiếng hét sắc nhọn thê lương phát ra từ miệng hạc trọc lông, đôi mắt nó lần này đỏ thật, không phải có ý giả bộ như trước. Lòng nó đang nhỏ máu, nỗi đau đứt ruột khiến nó thật sự điên cuồng. Đặc biệt nó thấy Tô Minh giơ tay lên định thu lại ba túi trữ vật khác, hạc trọc lông điên cuồng hét chói tai.
“Liều, liều, liều, hạc bà nội nó, liều cho lão tử!” Thân hình hạc trọc lông bùm một tiếng bùng phát, bốn vạn mét, năm vạn mét, mãi đến mười vạn mét.
“Phá, phá, phá!!!” Nó gào thét, ngoài người sóng gợn khuếch tán kịch liệt, đi qua đâu là trời sao như sắp tan vỡ. Một tiếng nổ kinh thiên, trời sao tầng tầng cuốn động, một trận pháp đỏ rực khổng lồ toát ra hơi thở cổ kính tang thương thay thế trời sao, vô biên vô hạn xuất hiện trước mắt Tô Minh.
Cũng khoảnh khắc đó, tất cả sóng gợn dung nhập trận pháp đỏ rực này, trận phát ra tiếng nổ chấn động cả trời sao. Phong thần trận pháp mà bốn chân giới bày ra năm đó bị bốn chân giới hoàn toàn hòa vào.
Chương 797: Thần không giới
Trong tinh vực có thế lực trấn giữ bốn chân giới, sáu nhân tinh hình thang vặn vẹo cùng chớp lóe ánh sao chói mắt. Ánh sáng chiếu tám hướng, từ sau nhân tinh phát ra thanh âm lạnh lùng như nhau.
“Tội nghiệt phế địa, Tây Hoàn tinh vực, có tám tầng lực định…
“Tội nghiệt phế địa, Tây Hoàn tinh vực, có chín tầng lực…”
“Tội nghiệt phế địa, Tây Hoàn tinh vực, có chín tầng…”
“Tội nghiệt phế địa, Tây Hoàn tinh vực, có mười tầng…”
Thanh âm quanh quẩn trong trời sao, khiến tất cả chân vệ trên tu chân tinh thế lực trấn giữ bốn chân giới cùng rung động, từng khí thế bùng phát, mỗi tu chân tinh bay lên cầu vồng. Lúc này, bỗng trong mười chín nhân tinh của bốn chân giới có chín cái tỏa ánh sáng rực rỡ, tùy theo đó thanh âm lạnh lùng cũng thay đổi.
“Phong thần trận gặp nguy, dựa theo thần nguyên phép tắc bốn chân giới, tất cả chân vệ lập tức đi đến chỗ phong thần trận gặp nguy, hủy diệt tất cả sinh linh định phá mở trận pháp. Lực nguy hiểm mười ba tầng, cần hai vạn ba ngàn năm để phá.”
Thanh âm khuếch tán trong tinh vực bốn chân giới trấn thủ, từng cầu vồng gào thét, khu vực Âm Thánh đóng giữ từng cổ kiếm thanh đồng lộ ra trên trời sao, nhìn thì có đến vài trăm hơn ngàn, còn có hơi thở vị kiếp tồn tại, uy lực thần thức cường đại khiến trời sao run rẩy.
Tinh vực Minh Hoàng chân giới trú đóng, từng con minh long gầm rống, từng thân hình mặc áo giáp đen toát ra khói đen xuất hiện trên thân minh long.
Tinh vực Đạo Thần chân giới trú đóng, tình hình tương tự. Tất cả tinh vực thế lực trấn giữ bốn chân giới chấn động trong thanh âm lạnh lùng.
“Là dị tộc xâm nhập ư? Nếu không thì có lực lượng gì khiến chín nhân tinh cùng chớp động.”
“Chẳng lẽ thật sự là dị tộc rầm rộ xâm nhập, nếu không làm sao có thể lay động phong thần trận!”
“Chiến tranh sắp đến rồi ư….”
Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong lòng chân vệ bốn chân giới, trở thành áp lực nặng trĩu.
Cơ hồ khi trong phạm vi thế lực trấn giữ bốn chân giới chấn động dữ dội, mười chín nhân tinh có mười lăm cái chớp lóe ánh sáng, đại biểu trong thần nguyên phế địa xuất hiện biến có kinh thiên.
“Lực nguy hiểm trận pháp, mười lăm tầng, cần sáu ngàn hai trăm năm có thể phá.”
“Lực nguy hiểm trận pháp, mười sáu tầng, cần một ngàn năm trăm năm có thể phá.”
“Lực nguy hiểm trận pháp, mười bảy tầng, cần ba trăm năm có thể phá.”
“Lực nguy hiểm trận pháp, mười tám tầng, cần năm năm có thể phá.”
“Lực nguy hiểm trận pháp, mười chín tầng, cần mười giây có thể phá.”
Thanh âm lạnh lùng đến từ mười lăm nhân tinh vội vàng vang lên, nhưng không đợi chân vệ hạc trọc lông truyền tống đi thì thanh âm lạnh lùng đột nhiên ngừng lại.
Vài giây sau, thanh âm này lại lần nữa truyền ra, lời nói ra khiến tất cả người trong tinh vực tinh thần rung động.
“Phong thần trận phá, mất đi hai phần cảm ứng.”
Thanh âm khuếch tán, trong phạm vi bốn chân giới trú đóng biến thành im lặng.
……
Tội nghiệt phế địa, Tây Hoàn tinh vực, có tiếng cuồng cười của hạc trọc lông, tiếng cười toát ra vô cùng huênh hoang.
“Hạc gia gia nó, sao hả? Bị lão tử làm thịt đi. Ha ha. Hạc gia gia ngươi là vô địch, bất cứ trận pháp nào ở trước mặt Hạc gia gia đều là tinh thạch để lộ ra, không thể trốn thoát.”
Trời sao ầm àm vang lên, truyền khắp tám hướng, bao phủ trong trận pháp đỏ, thân hình hạc trọc lông biến ảo, trông như nó hòa làm một với trận pháp, tuy hai mà một.
Xích Hỏa Hầu ngây ngốc nhìn tình hình, tinh thần bị rung động mãnh liệt. Bây giờ gã có tám phần khẳng định hạc trọc lông chính là vị đại nhân vật ở trong ức của gã, trong truyền thuyết năm đó.
Tô Minh mặt lộ nụ cười vung tay áo, nhiều túi trữ vật ở trước mặt hắn cùng bay hướng trời sao, phút chốc có lực hút truyền ra từ trận pháp đỏ cuốn đi những túi trữ vật, biến mất không bóng dáng.
Tiếng cười hưng phấn vênh váo của hạc trọc lông lại truyền ra.
“Tô tiểu tử, thế nào, lão tử lợi hại không hả? Hừ hừ, trận pháp rác rưởi này quá yếu, coi như là có mạnh hơn gấp mười lần nữa thì không phải lão tử chưa từng phá. Ủa, ta đã bao giờ phát cái mạnh hơn nó gấp mười lần?” Trong trận pháp đỏ chớp lóe ánh sáng, thân thể hạc trọc lông huyễn hóa ra, đứng ở trước mặt Tô Minh, vẻ mặt đắc ý, không nghĩ đến dĩ vãng nó không nhớ nữa.
“Khống chế trận này, che đậy tỏa định với ta, để sau này không còn ai có thể dùng trận pháp tìm kiếm chỗ ta ở nữa.” Tô Minh mắt chợt lóe, bình tĩnh nói.
“Không thành vấn đề, Hạc gia gia đã dung hợp với trận pháp rác rưởi này rồi, nó dám không nghe ta thì ta xử lý nó!” Hạc trọc lông vỗ ngực, cực kỳ huênh hoang nói.
“Khụ khụ, Tô tiểu tử, thật ra chúng ta có thể làm mấy lần giao dịch, này, ta trông thấy ngươi mới nãy cầm đi vài túi trữ vật. Vầy đi, ngươi đưa mấy tinh thạch trong túi trữ vật cho ta, ta…ta có thể sử dụng lực lượng trận pháp giúp ngươi thuấn di khoảng cách ngắn.” Hạc trọc lông liếm môi, mắt lóe tia sáng mong chờ nhìn Tô Minh.
“Đây là trận pháp gì?” Mắt Tô Minh chợt lóe, lạnh nhạt hỏi.
“Trận này gọi là phong ấn tỏa thần đại trận, cũng xưng phong thần trận, phủ lên khu vực bốn chân giới trấn thủ và tội nghiệt phế địa. Nó còn có một phần gọi là phong không súc tinh đại trận, gọi là phong không trận, là phòng hộ môn hộ khu vực bốn chân giới trấn thủ, bất cứ ai không được trận này che chở khó mà bước vào khu vực bốn chân giới trấn thủ. Hai đại trận tổ hợp cùng một chỗ thì hình thành thần không trận thứ nhất trong Thần Nguyên Phế Địa.” Hạc trọc lông nói nhanh, sợ Tô Minh không đồng ý giao dịch mình đề nghị.
Đối với nó cái gì mà trận pháp không trận pháp chẳng đáng quan tâm, nó chú trọng nhất chính là tinh thạch.
“Không ngờ là thần không trận!” Xích Hỏa Hầu ở một bên tinh thần chấn động, thất thanh kêu lên.
Khi Tô Minh nhìn hướng gã thì Xích Hỏa Hầu biểu tình nghiêm túc, trong mắt lóe hồi ức và có một tia sợ hãi.
“Trước khi ta bị phong ấn có trải qua thần không trận mà bốn chân giới bày ra. Trận này… Uy lực vô cùng, tự thân ẩn chứa phép tắc, nói nó là trận pháp thì hơi không đúng, nó càng giống một góc vũ trụ.” Xích Hỏa Hầu trầm giọng nói.
Tô Minh mắt chợt lóe, im lặng chờ Xích Hỏa Hầu nói tiếp.
“Phạm vi nó ở có thể thay thế trời sao vốn có, bao phủ nó vào trận pháp, biến thành… Thần không giới, trận này năm đó giết rất nhiều các tộc chân giới thứ năm ta, mãi đến khi ta bị phong ấn chưa nghe nói trận này bị phá. Ở trong thần không giới của nó tự thành trời sao, có quy tắc, phép tắc, càng không cần tu sĩ khống chế. Bởi vậy trận này đã sinh ra trận linh, hễ là người được trận linh thừa nhận thì trong thần không giới có thể dùng lực lượng trận pháp giết kẻ địch. Không ngờ trận này còn tồn tại mà đã triển khai thần không trận, phủ lên một nửa thần nguyên phế địa, sợ là trừ thần nguyên tinh hải ra, tất cả khu vực đều thuộc phạm vi thần không giới.” Xích Hỏa Hầu nhìn trận pháp đỏ vô biên vô hạn trên trời sao, thanh âm trầm trọng và càng kiêng dè hơn, bản năng liếc hạc trọc lông, nhớ đến đồn đãi năm đó.
“Có trận linh? Không đâu, ta không thấy trận linh.” Hạc trọc lông ngây ra, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, lắc đầu.
“Nhưng trận pháp này không hoàn chỉnh, hình như năm đó có qua một lần hủy diệt. Cho nên nó bị phân liệt, trở thành phong thần cùng phong không. Phong thần trận bị lão tử dung hợp có thần thông như tiểu tử ngươi đã nói, hình thành một góc trời sao, nhưng uy lực không kinh khủng như ngươi nói, đa số không thể thi triển.” Hạc trọc lông gãi đầu trọc, ánh mắt lại nhìn về phía Tô Minh, tràn ngập mong chờ.
“Mặc dù uy lực nhỏ rất nhiều nhưng có thể cho người thuấn di cự ly ngắn, rất nhẹ nhàng. Sao hả? Tô tiểu tử, có muốn giao dịch không?” Hạc trọc lông nói.
Xích Hỏa Hầu ở một bên ngẩn ra một chút, trầm ngâm như là ngộ ra cói gì.
“Hèn chi bốn chân giới không thể mượn lực trận này truy sát chúng ta mà cần nhiều tu sĩ trở thành chân vệ, bởi vì trận này không còn trận linh, bọn họ khó đạt được trận linh thừa nhận, không thể phát ra hết sức mạnh trận pháp, chỉ có thể dựa theo thủ đoạn đơn giản mượn trận giám thị, tra xét mà thôi. Nhưng những lão quái năm đó bày trận tại sao không tu sửa trận chứ?” Xích Hỏa Hầu thì thào.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng.
“Có thể dao dịch, nhưng trừ thuấn di ra ta phải được trận thừa nhận, muốn sử dụng trận này hình thành lực quy tắc trong một góc trời sao.” Tô Minh nhìn hạc trọc lông, biết con hạc sẽ lộ vẻ khó xử rồi cò kè càng nhiều tinh thạch cho nên trực tiếp ném mấy túi trữ vật ra.
Hạc trọc lông túm lấy túi trữ vật, kích động, hưng phấn xem xét, bản năng lộ vẻ khó xử nhưng thấy mặt Tô Minh âm trầm thì ngẫm nghĩ một lúc, vẻ mặt xấu xa gật đầu.
“Nói trước là thuấn di không vấn đề, sử dụng lực trận pháp này hiện tại ta dung hợp hai thành thì chỉ có thể cho ngươi mượn dùng không nhiều lắm. Nhưng ngươi yên tâm, chờ ta dung hợp càng nhiều sẽ cho ngươi mượn dùng nhiều hơn. Thậm chí giúp ngươi tu luyện cũng không thành vấn đề, máu chốt là ta cần kích động, mãnh liệt kích động mới bùng phát ra sức mạnh nhất trong đời, dung hợp càng nhiều.” Hạc trọc lông vội nói.
“Thi triển bản đồ góc trời sao này, ta cần xem có bao nhiêu người bốn phía truy sát ta.” Mắt Tô Minh lóe sát khí.
Hạc trọc lông lập tức rít lên, trước mặt Tô Minh xuất hiện ảnh chiếu chỉ chân vệ mới có được. ảnh chiếu như là tấm bản đồ bày ra, phạm vi cực kỳ khổng lồ, xuất hiện tất cả khu vực trừ thần nguyên tinh hải ở Thần Nguyên Phế Địa ra. Thậm chí cả tinh vực bốn chân giới trấn thủ cũng xuất hiện.
Tình hình này nếu để chân vệ bốn chân giới thấy thì chắc chắn sẽ kinh hoàng, vì cho dù là họ mượn phong thần trận cũng chỉ thấy được một phần khu vực mà thôi, khó thể hoàn chỉnh như vậy. Ngay cả vị kiếp cường giả, cũng không thể khiến phong thần trận xuất hiện ảnh chiếu như thế, tối đa là bốn phần.
Chương 798: Dị địa
Ảnh chiếu xuất hiện trước mặt Tô Minh cực kỳ mênh mông, rõ ràng hiện ra hình dạng một nửa hồ lô. Tô Minh chỉ cần đưa mắt nhìn hướng nào là trong đầu liền hiện ra vị trí đó có người, vật. Loại cảm giác này tựa như hắn khống chế một góc trời sao, tất cả sinh mệnh bên trong đều không có chỗ ẩn giấu, hiện ra cực kỳ rõ ràng trong mắt hắn. Cho dù bình tĩnh như Tô Minh nhìn thấy tình hình như vậy cũng tinh thần rung động lộ vẻ khó tin, hắn bỗng hiểu chân vệ cường đại đến từ đâu, trừ tu vi ra quan trọng nhất là giám thị nguyên tinh vực này. Có ảnh chiếu, cơ bản khiến người đứng ở thế bất bại.
Hắn nhìn thấy vô số điểm trắng, ngôi sao, thấy bốn khu vực trong tội nghiệt phế địa, thấy bốn khu vực đối ứng với thế lực tứ phương bốn chân giới trấn thủ. Cùng lúc đó, hắn còn thấy phong thần trận mà hạc trọc lông đã nói, trận như là một con sóng dài tồn tại giữa bốn thế lực bốn khu vực cùng chân giới trú đóng tội nghiệt phế địa. Như là một khe rãnh, vô số năm nay khiến người tội nghiệt phế địa khó mà vượt qua nửa bước.
Hắn còn thấy Hắc Mặc Tinh, một ngôi sao ở vị trí bên mép tội nghiệt phế địa, màu sắc là tím đỏ, cách chỗ này rất xa xôi.
Ánh mắt quét qua ảnh chiếu, Tô Minh phát hiện có mấy chỗ kỳ lạ. Mấy chỗ này trong ảnh chiếu có màu đỏ như là máu, khiến người thấy ghê người, dâng trào cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Vị trí mấy chỗ đó trận pháp chỉ có thể đại khái phủ lên, không cách nào xem kỹ bên trong. Ánh mắt Tô Minh tập trung nhìn, cảm giác nguy hiểm tràn ngập tâm hồn, như có lực hút mãnh liệt muốn hút sạch ánh mắt của hắn. Có tổng cộng bốn nơi như biển máu lan rộng, đều ở trong bốn tinh vực tội nghiệt phế địa, nơi gần nhất cách chỗ Tô Minh không xa lắm.
“Bốn tinh vực bên trong đều có một khu vực như vậy.” Tô Minh đè nén nguy hiểm dâng trào trong lòng, thu lại tầm mắt, nguy hiểm cũng biến mất.
“Chỗ đó là dị địa.” Xích Hỏa Hầu nhìn bốn khu vực đỏ thẫm, khẽ nói.
Tô Minh không chú ý ngay mà nhắm mắt lại, lục tìm ký ức những cường giả giới tôn bị thuật phệ không ảnh của hắn hấp thu. Lát sau Tô Minh mạnh mở mắt ra, con ngươi co rút.
“Bốn dị địa! Kẻ bước vào cơ hồ chết hết. Nhiều năm qua mỗi một chỗ dị địa có kẻ xâm nhập có thể sống được trở về là cực kỳ hiếm thấy, ngay cả chân vệ bốn chân giới đều tránh né bốn khu vực đó, như là tuyệt cảnh. Bao gòm thần nguyên tinh hải bên trong, bị gọi là năm cấm khu Thần Nguyên Phế Địa.” Tô Minh từ trong ký ức hấp thu có được đáp án.
“Cái gì là dị địa?” Tô Minh nhìn Xích Hỏa Hầu.
“Bốn chân giới và chân giới thứ năm ta trước khi chiến tranh thì khoảnh trời sao này gọi là thần nguyên. Nó không thuộc về bốn chân giới và chân giới thứ năm ta, nó là một điểm giới hạn, cũng là khu vực bí ẩn. Nơi này có vô số truyền thuyết, lúc đó đã tồn tại mấy chỗ dị địa, cũng có rất nhiều người đi tra xét nhưng hiếm khi trở về. Mỗi người trở về đều không muốn nói đến trải qua ở dị địa, lâu dần chỗ này nguy hiểm và bí ẩn trở thành mê hò.”
“Mãi đến khi tổ tiên Tố Minh tộc ngươi, Hoàng chân giới thứ năm đi tra xét một dị địa sống sót trở về, dù không nói nhiều nhưng sau này tu vi tăng nhanh khiến người thấy kinh khủng, cuối cùng bước vào cảnh giới chưởng duyên sinh diệt, hắn nói một câu. Dị địa, thần nguyên chi sơ.”
“Rất ít người biết, trong mấy chỗ dị địa đó rốt cuộc có cái gì. Chúng nó tồn tại cho dù năm chân giới chiến tranh cũng không thể lay động, dù năm tháng trôi qua thì đến nay chúng nó vẫn tồn tại.” Xích Hỏa Hầu thì thào nhìn mấy chỗ dị địa, thanh âm ẩn chứa tang thương, như cơn gió xa xưa thổi đến từ năm tháng.
Tô Minh nhìn chằm chằm dị địa cách mình gần nhất, qua một lúc mới thu lại tầm mắt nhìn vị trí khác ảnh chiếu. Tô Minh thấy bản doanh bốn chân giới, ở đó bắt mắt nhất là mười chín ngôi sao lam, rải rác vị trí khác nhau trong bốn chân giới. Tu chân tinh số lượng nhiều vô cùng, vô số điểm sáng đại biểu chân vệ, còn có bên ngoài bản doanh bốn chân giới một vòng xoáy xoay tròn, đó là lối ra Thần Nguyên Phế Địa, đi thông bốn chân giới, thông Đạo Thần chân giới, thông…đất Âm Tử!
“Sư phụ, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Hổ Tử, đất Man tộc, nhà…” Tô Minh nhìn vòng xoáy đại biểu lối ra, thì thào, trái tim chợt đau nhói.
Dù hắn đã mất đau nhưng lực lượng phong ấn chỉ có thể khiến hắn mất đi đau thể xác nhưng không cách nào xóa nỗi đau tâm hồn.
Thật lâu sau Tô Minh nhắm mắt lại, khi hắn mở ra thì trong mắt trở về lạnh lùng. Ánh mắt hắn xẹt qua phạm vi bốn chân giới trấn thủ, một sóng gợn quen thuộc truyền đến tinh thần làm Tô Minh ngẩn ra. Ánh mắt hắn rơi vào một điểm sáng đị biểu chân vệ, trong đầu hiện ra hình ảnh.
Trong hình có một người đàn ông mực áo đen, làn da lộ ra ngoài có vô số hoa văn đen. Gã đàn ông khanh chân ngồi trên một tu chân tinh đất đen, nhắm mắt tĩnh tọa, từ đỉnh đầu bay ra tơ khói đen. Khói đen ẩn chứa kịch độc, khiến nơi gã ở chửng những đất đai thành màu đen mà cỏ cây khô héo hết.
Tô Minh nhìn hình ảnh hiện ra trong đầu, nheo mắt.
“Cơ Vân Hải!” Lát sau Tô Minh thì thào, hắn nhận ra thân phận của người đó.
Gã đàn ông này là con rối phân thân năm đó bị hắn tế luyện ra, Cơ Vân Hải!
Khi Cơ phu nhân xuất hiện, khiến Hồng La trong người Tô Minh thức tỉnh, mang đến hàng loạt rắc rối cũng như tạo hóa lớn cho hắn, trong đó thân thể Cơ Vân Hải bị Tô Minh luyện thành phân thân. Đặc biệt là hắc bọ cánh cứng ngoài người gã khiến phân thân có sức chiến đấu cường đại. Tiếc rằng trong chuyến đi Chúc Cửu Giới mãi đến Tô Minh rời đi đều không thấy phân thân biến mất. Bây giờ ở trong Thần Nguyên Phế Địa thấy được gã khiến Tô Minh ngẩn ra.
‘Cơ Vân Hải chỉ là một phân thân, sinh mệnh sớm đã chết, bị Cơ phu nhân tiêu diệt, nhưng xem bộ dạng hiện tại rõ ràng có lý trí, và trên người tại sao có kịch độc đậm đặc như vậy?” Trong đầu Tô Minh xẹt qua từng hình ảnh ở Chúc Cửu Giới.
Năm đó độc thi bị Tô Minh tìm ra mang khỏi Chúc Cửu Giới cuối cùng bị hắn để lại cho mệnh tộc, tác dụng bảo vệ mệnh tộc, xem như khiến hắn yên lòng.
‘Cơ Vân Hải, năm đó ở Chúc Cửu Giới mình không thấy gã, cho rằng gã bị người lấy đi mang ra khỏi Chúc Cửu Giới rồi. Dù khi mình trở thành Man Thần, thần thức quét Man tộc thì vẫn không cảm nhận được hơi thở của gã. Vậy suy đoná năm đó gã không phải bị người mang đi mà là ở Chúc Cửu Giới, đi theo cổ kiếm thanh đồng rời khỏi, đi…Âm Thánh chân giới!” Mắt Tô Minh lóe tia sáng, thầm phân tích.
“Gã còn mạnh rất nhiều nữa, đạt đến cảnh giới chủ vị giới, nếu không thì sẽ không trở thành chân vệ, thú vị.” Mắt Tô Minh quét ảnh chiếu, lại co rút. Hắn thấy rõ trên tu chân tinh Cơ Vân Hải cư ngụ có hai điểm sáng khác.
“Trắc Long Thân, Ly Hỏa, họ vẫn còn sống?” Tô Minh đứng bật dậy, biểu tình âm trầm, lát sau nhìn khắp tinh vực địa văn trú đóng.
Vài tiếng sau, ánh mắt Tô Minh tập trung vào một điểm sáng, biểu tình phức tạp.
‘Diệp Vọng…’
Tô Minh nhắm mắt lại, một lát sau mở ra thì ánh mắt dời khỏi tinh vực bốn chân giới trú đóng, tìm ra vị trí mình ở rồi nhìn quanh. Thông qua ảnh chiếu, Tô Minh thấy rõ xung quanh hắn có vài chục điểm sáng mờ mịt bay, dường như không tìm ra vị trí chính xác của hắn nên mò mẫm tìm. Trừ điều đó ra còn có chín cổ kiếm thanh đồng phía xa lao nhanh đến, dường như cũng mất đi vị trí Tô Minh ở.
‘Các ngươi không thể thông qua trận pháp khoảng cách xa tỏa định ta, vậy khó mà đem vị trí của ta thông qua huyết châu cho mọi người biết. Thế là bảy ngày vặn vẹo thời không thuật của Xích Hỏa Hầu tiếp tục có hiệu lực, khiến người ngoài không biết vị trí chính xác của ta. Bây giờ ta mượn dùng lực trận pháp biết vị trí chính xác của các ngươi, nếu đã đến truy sát Tô ta thì phải trả giá mới được.’
Tô Minh toát ra sát khí, giơ tay phải, quan tài đỏ dưới thân hắn hòa tan trở thành trường thương, bị hắn nắm lấy. Hạc trọc lông rít một tiếng, quanh người Tô Minh khuếch tán sóng gợn, dưới chân xuất hiện trận pháp đỏ loại nhỏ, lóe một cái bóng dáng Tô Minh biến mất.
Trong Tây Hoàn tinh vực có vài chục cầu vồng tìm kiếm khắp nơi, bọn họ đều là tu sĩ liều mạng bị giải thưởng của bốn chân giới kích động, muốn đi diệt sát Tô Minh đổi lấy phần thưởng.
Bọn họ không để ý chết sống, dù sao trong Thần Nguyên Phế Địa cũng đã không còn hy vọng, để mình cường đại, tu vi tăng cao là ý niệm duy nhất trong đời.
Cho nên đối mặt loại treo thưởng này có thể nói bọn họ như hổ rình mồi.
Nhưng bây giờ dù huyết châu trên người họ chớp lóe chỉ dẫn đến khoảng cách hơi xa chỗ này, không lâu về trước đưa đến khu vực này.
“Rốt cuộc ra vấn đề gì? Không lẽ Mặc Tô sử dụng pháp bảo kia na di đi rồi?” Một ông lão trên trời sao biểu tình âm trầm mặc áo lam, hóa thành cầu vồng tiến lên, lòng thắc mắc.
Lão đang bay bỗng tinh thần run lên, mạnh ngoái đầu, lập tức thấy cách sau lưng không xa trời sao xuất hiện một trận pháp đỏ, trong trận pháp mơ hồ có thân hình như sóng gợn mặt nước phủ lên, cất bước đi ra thì sóng biến mất, lộ ra Tô Minh tóc xám.
Ông lão ngẩn ra, con ngươi co rút, lộ sát khí và nghi ngờ, toàn thân khuếch tán hơi thở vị giới.
*Ầm!*
Sương khói lam lấy lão làm trung tâm khuếch tán bốn phía, bao phủ phạm vi mấy vạn mét.
Nhưng khi sương tản ra thì Tô Minh giơ tay trái chỉ hướng ông lão.
“Lực trận pháp, trấn áp người này.” Tô Minh lạnh giọng nói.
Chương 799: Trấn áp
‘Nếu đã thuấn di trước mặt lão phu, xem biểu tình của hắn không có chút kính ý, nhất định là có tin chắc đánh chết ta, nếu không thì lấy biểu hiện gian trá, tàn nhẫn của người này trong tin đồn ở Thiên Bảo Tinh diệt sát mọi người tuyệt đối không hành động như vậy.’
“Tám phương cúi đầu!”
Thanh âm như có vài vạn người cùng một chỗ gầm rống, quanh quẩn bốn phía. Biển sương mấy vạn mét chớp mắt xuất hiện từng thân hình mơ hồ, rậm rạp tám hướng, có tới vài vạn người.
Có nam có nữ, có già có trẻ, bọn họ biểu tình chết lặng, trong mắt có cuồng nhiệt, thân hình hư ảo không chân thật, khi xuất hiện thì giống như ông lão áo lam giơ hai tay lên, khom lưng cúi đầu.
*Ầm!*
Uy nhiếp bàng bạc chấn đọng trời sao, Tô Minh lập tức cảm nhận lực lượng như thiên uy vô hình giáng xuống, phong tỏa tất cả vị trí quanh người mình, hình thành thế đề ép, dường như có từng bàn tay to xuất hiện ngoài người muốn bóp nát mình vậy.
Tô Minh hừ lạnh, theo câu ‘lực trận pháp’ vang vọng, dưới chân hắn trận pháp hình tròn màu đỏ hiện ra, ánh sáng trận pháp chớp lóe. Nó vừa xuất hiện chỉ cỡ mười mét, nhưng ngay sau đó nó ngay lập tức khuếch trương, trong chớp mắt đã biến thành mấy trăm, mấy ngàn mét, trực tiếp đói kháng với lực vị giới hình thành sương xanh của ông lão, còn có bốn phương tám hướng cúi đầu truyền đến triển áp.
*Bùm bùm bùm!*
Trời sao có dấu rạn vỡ, hư vô cùng phát ra cuồng mãnh trùng kích. Trận pháp đỏ dưới chân Tô Minh trực tiếp bành trướng đến ba vạn mét, va chạm không ngừng với sương vị giới của ông lão.
*Bùm bùm bùm!*
Ông lão biến sắc mặt, sương va chạm với trận pháp đỏ của Tô Minh đã tan vỡ, trùng kích dạt ra, lão vọi lùi lại, liên tục lùi ra ngàn mét, biểu tình trầm trọng.
Tô Minh cũng bị trùng kích đánh lùi nhưng chỉ chừng trăm mét. Dưới chân hắn là trận pháp đỏ, dù hắn không phải chân vệ nhưng có lực trận pháp gia cố, chỉ có trong phạm vi phong thần trận phủ lên nguyên trời sao này thì hắn có thể vô tận mượn lực trận pháp. Có lực này gia cố khiến Tô Minh thi triển lực lượng cùng loại với vị giới, trận pháp mấy vạn mét dưới chân bây giờ nhanh chóng chớp động, ánh sáng đỏ ngập trời. Tô Minh mạnh ngẩng đầu, tay phải ấn pháp quyết mạnh vung trước mặt.
Lập tức trước mặt hắn trời sao rung lên, lại xuất hiện một trận pháp đỏ hình tròn, trận pháp này dựng đứng như bức tường, cực nhanh lao hướng ông lão áo lam cách ngàn mét. Trong quá trình đến gần, trận pháp đỏ hình tròn dựng đứng không ngừng biến to lớn, chớp mắt đã hóa thành vạn mét. Từ xa nhìn lại không tính kinh người, nhưng nếu ở cự ly gần xem thì trận pháp cực kỳ khổng lồ, tốc độ càng không thể hình dung, chớp mắt đã tới gần.
Đôi mắt ông lão áo lam lộ vẻ khó tin, mặc dù tu vi của lão không đến trung kỳ vị giới nhưng cũng là đỉnh sơ kỳ vị giới, kiến thức càng là rất nhiều. Mới nãy ánh mắt đầu tiên lão đã thấy trận pháp đỏ dưới chân Tô Minh khá quen mắt nhưng không nhớ ra từng thấy ở đâu, giờ nhìn lại trận pháp đầu lão ù vang, đã nghĩ ra.
“Điều này không thể nào, đây…đây là phong thần trận, chỉ chân vệ bốn chân giới mới có thể điều động. Ngươi…ngươi là chân vệ!”
Phát hiện điều này khiến ông lão cơ hồ hồn phi phách tán, đầu óc trăm ngàn suy nghĩ cuối cùng toát ra suy nghĩ cực kỳ vớ vẩn.
“Trừ phi cái gọi là truy nã chính là âm mưu, âm mưu bốn chân giới muốn giết chúng ta!!! Thế này…”
Ông lão mắt đỏ rực, hét to, quần áo phồng lên. Lực vị giới sau lưng lão biến thành biển sương cuồn cuộn, ảo ảnh vạn người hiện ra, ở sau lưng lão chắp ta cúi đầu. Từ người dưới chót cúi đầu đến người đằng trước, theo thứ tự bái, nhìn như sóng biển cuối cùng cuốn hướng ông lão. Ông lão áo lam chắp tay cúi đầu hướng trận pháp đỏ trước mặt ập đến.
*Ầm!*
Hư vô trước mặt lão run lên, xuất hiện một ảo ảnh cỡ vài vạn mét, ảo ảnh đó không phải hình người mà là hai tay chắp vào nhau, tay đó thuộc về ông lão, cũng thuộc về vạn người đằng sau lão. Ảo ảnh xuất hiện, khoảnh khắc ông lão cúi đầu, nó va chạm với trận pháp đỏ ập đến.
*Bùm bùm bùm!*
Bàn tay ảo vỡ ra từng tấc tấc, cuốn tóc ông lão bay phần phật như bị gió to ập vào mặt, sau lưng lão ảo ảnh vạn người đều tan vỡ biến mất, trận pháp đỏ bỗng ập đến, khi tới gần đụng chạm vào ông lão thì trận pháp đỏ biến thành một lưới to màu đỏ bao phủ lão vào trong, triển áp.
Cùng lúc đó, thân thể Tô Minh nhanh chóng héo rút, chớp mắt hóa thành vô số mảnh vụn lao nhanh đi, xuyên thấu trận pháp đỏ biến thành lưới to trực tiếp vọt vào người ông lão, hấp thu ký ức của lão, cắn nuốt vị giới, hấp thụ lực thịt. Lát sau, thân hình ông lão tan biến, vô số mảnh vụn lao ra khỏi trời sao ngưng tụ thành thân hình Tô Minh. Hắn từ hé rút hòi phục lại, hơi thở vị giới đậm đặc khuếch tán từ người Tô Minh, mắt hắn sáng ngời.
“Lại hấp thu lực vị giới của một người là ta có thể hoàn toàn chạm với bình chướng thiên cảnh, kiếp phạt giáng xuống rồi nếu ta đột phá liền biến thân thể thành giới tôn!” Mắt Tô Minh lộ ra khát vọng, cũng cảm nhận được sự cường đại của lực trận pháp, đó là trấn áp tính áp đả, không cho phép đối phương có cái gì phản kháng.
Dù sao một trận chiến này, đã không thể xem như Tô Minh ra tay. Đấu với ông lão áo lam không phải Tô Minh mà là phong thần trận phủ lên góc trời sao này. Dù chỉ có thể dùng hai phần lực lượng của trận nhưng trấn áp một tu sĩ sơ kỳ vị giới là dễ như trở bàn tay.
Chậm rãi nắm tay lại, cảm giác cường đại chưa tường có tràn ngập trong lòng Tô Minh, mặc dù đây không phải thật sự hoàn toàn thuộc về hắn nhưng dù sao thì khoảnh khắc này nó là của Tô Minh.
Cuộc giết chóc theo Tô Minh nhìn nắm tay từ từ thả lỏng ra, thi triển trong tinh vực này. Cuộc giết chóc không kéo dài quá lâu, Tô Minh chỉ giết ba người rồi thuấn di rời khỏi đây.
Bởi vì hắn đã đụng chạm đến bình chướng thiên tu, thuật phệ không ảnh đạt đáo hoàn mỹ bão hòa, không thể hấp thu thêm lực vị giới nữa. Quan trọng nhất là Tô Minh cảm giác kiếp thứ nhất thuật phệ không ảnh trong mấy ngày sau sẽ đến.
Ba người này Tô Minh xử lý gọn gàng, hắn có được cự ly ngắn thuấn di, có thể khiến mình xuất hiện ở bát cứ đâu mong muốn. Dù người ta thuấn di bỏ chạy thì có ảnh chiếu tỏa định, Tô Minh có thể đuổi theo ngay. Lực trận pháp khiến Tô Minh có trận đồ màu đỏ cùng loại như vị giới, khiến hắn đối diện mặt yếu nhất lực vị giới được đến hoàn chỉnh bổ sung. Thuật trấn áp mượn uy lực trận pháp lấy phong thần trận càn qua theo huyết dịch di chuyển khiến toàn thân hắn như tồn tại vô số phù văn chớp động.
“Kiếp thứ nhất thuật phệ không ảnh là phần hỏa kiếp, kiếp nạn này độ qua rồi thì sức mạnh thân thể của người sẽ thay đổi trời long đất lở. Dung hợp lực vị giới khiến thân thể ngươi thành giới tôn. Nhưng ngươi phải mau chóng tìm phân thân khác, nếu không xuất hiện lần bão hòa thứ hai, kiếp thứ hai giáng xuống thì mặc kệ ngươi thành công độ qua hay thất bại, hồn của ngươi hoàn toàn hòa tan cùng thân thể này, không có phân thân khác được nữa. Nhớ kỹ, nhớ kỹ.” Đây là lời dặn dò nghiêm túc của Xích Hỏa Hầu trước khi Tô Minh bế quan kiếp thứ nhất.
Thời gian chậm rãi trôi qua, phù văn trong người Tô Minh di chuyển càng lúc càng nhanh, lờ mờ có tia lửa tỏa ra từ lỗ chân lông tràn ngập toàn thân, thiêu đốt thân hình hắn. Ngọn lửa toát ra ngày càng nhiều, dần dần toàn thân Tô Minh đã bị biển lửa bao vây.
Khi Tô Minh ở trên thiên thạch bế quan độ kiếp thì trong tinh vực bốn chân giới trấn thủ truyền ra một thông cáo. Thông cáo oanh động hầu hết tu sĩ, thậm chí một ít lão quái quanh năm bế quan không ra cũng bị cưỡng ép đưa thông cáo vào chỗ bế quan.
“Kẻ diệt sát Mặc Tô được thưởng bốn ngàn giới thạch, bốn viên tu chân tinh bị cải tạo không vứt bỏ mà có giới nguyên hoàn chỉnh!”
Thông cáo này oanh động Tây Hoàn, chửng những tu sĩ Tây Hoàn tinh vực xuất động mà tu sĩ ba tinh vực khác cũng chạy ra. Tương tự, thế lực trấn giữ bốn chân giới truy sát Tô Minh.
Chương 800: Thân thể thành tôn
Thần Nguyên Phế Địa là hình dạng hồ lô.
Vị trí lối vào hồ lô là bản doanh thế lực trấn giữ bốn chân giới. Chỗ này canh phòng nghiêm ngặt, quanh năm tĩnh mịch, dù là chân vệ bốn chân giới trừ mỗi mấy trăm năm một lần luân phiên mới cũ ra thì bình thường nếu không được kêu gọi thì không thể bước vào nửa bước.
Ai làm trái là phạm tội lớn, phát đến tội nghiệt phế địa.
Trong khu vực đóng quân này có một vòng xoáy bàng bạc, vòng xoáy từng giây từng phút chuyển động nhưng lặng lẽ, từ xa nhìn vòng xoáy tỏa ánh sáng rực rỡ như là biển sao ngân hà. Tuy nhiên nếu nhìn từ khoảng cách gần có thể thấy tổ thành ngân hà là từng ngôi sao. Vô số ngôi sao tổ thành vòng xoáy khổng lồ này, bất cứ ai nhìn thấy tình hình đó đều khó tránh khỏi bị nó rung động.
Bây giờ bên ngoài vòng xoáy có một cầu vồng gào thét đến, tới gần rồi cầu vồng hóa thành một bóng người. Đó là một thanh niên, trán có ấn ký hoa đào, biểu tình cung kính đứng ngoài vòng xoáy, chắp tay bái. So với vòng xoáy mênh mông thì gã tựa như con kiến vậy, chẳng chút bắt mắt.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã là mấy tiếng đồng hồ, thanh niên vẫn là vái dài không nhúc nhích, không nói một lời, yên lặng chờ đợi.
Đột nhiên tốc độ vòng xoáy chuyển đọng nhanh hơn chút, nhanh chóng xoay tròn, có một tu chân tinh thoát khỏi quỹ đạo bay ra ngoài, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa lao hướng thanh niên. nó tạm dừng trước mặt gã, một thanh âm lạnh lùng từ từ truyền ra từ tu chân tinh.
Mặc dù chỉ có hai chữ nhưng ẩn chứa vô thượng uy nghiêm, hình như hễ là lời y nói ra thì trong thiên địa này không ai có thể phản kháng.
Thanh niên trán có ấn ký hoa đào mới đứng dậy, hóa thành cầu vồng lao vào tu chân tinh trước mắt. Lát sau gã bước vào tu chân tinh, ở trước mặt là một sa mạc mênh mông. Có thể thấy phía xa có một đại điện cao ngất, đất màu vàng nâu, đơn độc tồn tại trong sa mạc, bên ngoài có gió lốc vừn quanh cuốn cát đất hình thành gió bão. Cùng lúc đó, trước đại điện, trong sa mạc có thể thấy gần trăm bóng người.
Những người đó đều là có nam có nữ, có già có trẻ. Bọn họ nằm sấp trên cát, đang chạm rãi bò tới. Những người đó quần áo tả tơi, rách rưới, nhưng biểu tình thì cuồng nhiệt cùng quỷ dị, đang từ từ hướng đến đại điện, bò sát từng chút một.
Thanh niên trán có ấn ký hoa đào từ xa thấy đại điện, thấp người đến khi nằm sấp trên khác, bò đi như những người gã thấy.
Xung quanh yên lặng, trừ tiếng gió rền rĩ ra không có thanh âm nào khác, trên mặt đất những người bò tới tràn ngập cảm giác quái dị, tu sĩ tốp đầu trong như bò đến gần đại điện nhưng vẫn tiến lên, dường như không trông thấy. Dường nhưng đại điện ở trong mắt mỗi người xa gần khác nhau.
Thanh niên trán có ấn ký hoa đào không ngừng bò, quần áo rách toạc sắp không mặc được nữa, mái tóc khô gãy nhưng đôi mắt gã cố chấp. Mất hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc gã chật vật bò đến trước đại điện gã thấy. Gã hít sâu, đứng dậy, bước vào trong.
Đại điện trống rỗng, chỉ có một cái bàn, bên trên đặt một ngọn đèn dâu, tim đèn đốt cháy lửa lắc lư. Trong đèn như thấy vô số khuôn mặt lộ ra nụ cười quái dị luân phiên nhau, không có mặt nào giống nhau, như là vô số năm qua, vạn cổ, khuôn mặt trong đèn không giống nhau.
Bóc bóc, tiếng lửa cháy vang trong đại điện, cái bàn trừ ngọn đèn ra còn đặt một quyển thẻ tre. Thẻ tre mở ra một nửa, dưới ánh đèn tỏa hơi thở cổ xưa.
” Âm Thánh chân giới cửu tầng chân vệ đạo nhân kính chào Hỏa Chúc chân tướng đại nhân.” Thanh niên quỳ một gối xuống đất, một tay ấn trên đá xanh dưới đất, cúi đầu cung kính nói.
” Nói đi.” Một thanh âm tang thương lạnh lùng bay ra từ tim đèn, khuôn mặt trong lửa không thay đổi nữa, tạm dừng ở khuôn mặt cô gái nửa cười nửa không.
“Lần đầu phát hiện người này, là ở Hỏa Xích Tinh…” Thanh niên không dám ngẩng đầu, thấp giọng kể hết mọi chuyện liên quan Mặc Tô mà gã biết.
“… Ty chức muốn điều tra điển tịch luân hồi, tìm ra lai lịch người này, để chế định một kế hoạch dẫn dắt hắn ra, khiến hắn tự động xuất hiện. ”
Trong đại điện quanh quẩn giọng gã, mãi đến khi thanh niên nói xong mà thanh âm vẫn vang vọng thật lâu không tán.
” Người này không trong luân hồi.” Một lúc sau, khuon mặt cô gái trong tim đèn hé môi, truyền ra thanh âm tang thương, lạnh lùng.
Thanh niên ngẩn ra, tiếp theo biến sắc mặt, cắn răng thấp giọng nói.
“Ty chức có thể xác định người này hiện giờ còn ở Tây Hoàn, cũng có thể xác định người này không biết dùng cách gì mà đã dung hợp phong thần trận, có thể mượn dùng lực trận pháp, dù là thuấn di hay trấn áp đều dùng lực trận pháp hỗ trợ. Ty chức thỉnh lệnh chân tướng đại nhân phong tỏa biên giới Tây Hoàn thông đến tinh vực khác, đóng…phong thần trận. ”
“Ta ban cho ngươi một ngọn đèn, đốt sinh mệnh ngươi để lửa này cháy mãi, vận mệnh sẽ chỉ dẫn ngươi tìm đến người này. Đồng ý cho ngươi bế quan phong thần trận một lần, thời hạn không hơn ba tháng.” Giọng tang thương lạnh lùng nói xong, lập tức lửa tim đen lắc lư một cái, thanh niên trán có ấn ký hoa đào run bần bật.
Người gã lập tức có lửa đốt cháy, lửa chuyển động như nước cuối cùng ngừng ở trên tóc thanh niên, khiến tóc gã bay bay tựa lửa bập bùng. Ấn ký hoa đào ở trán gã biến mất, thay vào đó là lửa.
“Thân là đèn, mệnh là lửa, ngươi… Rời đi đi. ”
Thân thể thanh niên không bị khống chế lập tức rút lui, chớp mắt hóa thành một đoàn lửa cuốn ra đại điện, sa mạc, ngôi sao này. Khi gã xuất hiện đã ở vũ trụ, trước mặt gã là vòng xoáy xoay tròn, tu chân tinh thì chậm rãi thụt lùi mãi đến biến mất trong vòng xoáy, trở thành một phần của vô số ngôi sao.
” Người không trong luân hồi, dùng cách đặc biệt đưa vào đây, biến số, tại sao trong câu chuyện của ngươi ta cảm nhận đến hơi thở của nó. Chết tiệt, vĩnh viễn trong khổ hải, bị người cực kỳ thống hận, hận không thể tiêu diệt nó hàng tỷ lần, vạn kiếp bất phục, con…hạc đó!!! ”
Trong đại điện, thanh niên bị cuốn đi rồi truyền ra thanh âm không còn tang thương, lạnh lùng mà tiếng gầm tràn ngập hận ý cùng điên cuồng.
Tiếng rống quanh quẩn, ngọn đèn trên bàn phát ra tiếng đốt cháy dữ dội, bên trong xuất hiện vô số gương mặt, khiến tim đèn toát ra lửa khoảnh khắc khuếch tán tràn ngập nguyên đại điện, lan tràn ra ngoài, chớp mắt phủ lên tu chân tinh, khiến tu chân tinh này hừng hực đốt cháy.
…….
“Hắt xì! ”
Trong Tây Hoàn tinh vực, trên một thiên thạch lao nhanh, hạc trọc lông lười biếng mắt sấp, mắt tỏa sáng chộp một tinh thạch vẻ mặt thỏa mãn liên tục nhảy mũi ba cái.
“Hạc bà nội nó, chắc chắn là có người nói xáu Hạc gia gia. Ài, làm một con hạc, một con chim, ta phải điệu thấp, thật thấp,không thể cứ bị người nhớ…hắt xì!” Hạc trọc lông chưa lầm bầm xong lại hắt hơi một cái, lần này nó giận thật.
Nó bò dậy, mắt hung tợn nhìn xung quanh.
“Bà nội nó, là ai lải nhải Hạc gia gia? Ta cho ngươi chết! ”
Hạc trọc lông vẻ mặt tức giận. Xích Hỏa Hầu ở không xa bản năng liếc một cái rồi vội vàng cúi đầu. Gã càng cảm thấy đối phương là vị kia trong truyền thuyết thì càng không dám dính dáng đến, gã nhớ trong hàng loạt truyền thuyết hễ liên quan đến vị đó là đều không có kết cục tốt.
Thiên thạch xẹt qua trời sao, có Xích Hỏa Hầu hộ pháp, hạc trọc lông tức giận, lửa toàn thân Tô Minh đã cuồng bạo đến cực độ. Lửa đốt mỗi một tấc da thịt toàn thân hắn, dù trong hay ngoài người đều bị đốt. Thân hình hắn giờ đã khô héo như khúc cây.
Thời gian lại qua đi nửa tháng, Tô Minh không nhúc nhích, da dẻ nứt nẻ nhưng không còn lửa. Bảy ngày trước lửa ngoài người hắn đã chui vào thân thể.
Hơi thở tử vong càng đậm hơn trên người Tô Minh, mãi đến một ngày vết rạn da phát ra tiếng bóc bóc. Xích Hỏa Hầu tập trung nhìn, ngay cả hạc trọc lông cũng nhìn chằm chằm Tô Minh.
Những làn da rớt ra từng khối, cùng lúc đó, mắt Tô Minh từ từ mở ra.
Khoảnh khắc hắn mở mắt, con ngươi tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, khiến đôi mắt sáng rực bức người, đầy uy nghiêm. Mắt Tô Minh mở ra, tiếng bóc bóc trên người hắn càng mãnh liệt, từng mảnh da rớt xuống, cuối cùng lộ làn da vàng. Mãi đến tróc hết da thì người Tô Minh tỏa ra ánh sáng vàng nhạt ba phủ toàn thân, có cảm giác mông lung.
Tô Minh thở ra hơi dài, trời sao xung quanh chấn động, ngoài thiên thạch xuất hiện biển lửa. Biển lửa gào thét thiêu đốt, khuếch tán bốn phía, chớp mắt đã phủ lên phạm vi năm ngàn mét. Trong năm ngàn mét hơi thở vị giới toàn diện bùng phát, lần này Tô Minh không mượn trận pháp mà dựa vào thân thể để thi triển lực vị giới.
“Vị giới…” Tô Minh đứng dậy, trong người phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Tô Minh nắm tay lại, biển lửa năm ngàn mét chớp rút về bị hắn nắm lấy, như là hút biển lửa năm ngàn mét vào lòng bàn tay.
“Đây là lực lượng của ta, thân thể thành tôn.” Tô Minh nhắm mắt lại, hồi lâu sau mở ra, khóe môi nhếch lên, nhưng nụ cười kia có chút chua xót. Hắn nghĩ đến nếu ở Man tộc mình có tu vi thế này thì…mọi chuyện sẽ khác đi.