Cầu Ma Audio Podcast
Tập 159 [Chương 791 đến 795]
❮ sautiếp ❯Chương 791: Cửu kiếm
Nhưng không phải tất cả thiên tu đều lựa chọn rời đi, vẫn có một số người không lùi mà đi theo sau những giới tôn, từ xa đứng nhìn, bọn họ còn có chút không cam lòng.
Cho dù biết rõ mình yếu ớt nhưng lòng tham khiến họ mất đi lý trí. Giống như là sói đói thấy mãnh hổ cùng hùng sư giao chiến mà vẫn quanh quẩn xung quanh, họ đang chờ cơ hội có lẽ xuất hiện, cơ hội lưỡng bại câu thương.
Đây chính là tu hành, tu là sát, tu là tranh, tu là đoạt!
Tu cũng là mệnh.
Cuộc đời có muôn vàn kiểu, người gì cũng có. Trong bảy, tám trăm người có gần trăm kẻ có suy nghĩ như vậy.
Nhưng họ cũng tốt, giới tôn cũng thế, đều không biết bữa tiệc giết chóc này là kế hoạch của Tô Minh, bây giờ mới tiến hành một nửa, cách đỉnh còn kém rất xa. Hiện giờ chỉ là giăng lưới mà thôi, còn chưa đến lúc kéo lưới.
“Ta cần ngươi na di.” Tô Minh ở sâu trong phong hải bình thản nói.
Khi hắn thốt lời thì ngoài người sóng gợn quanh quẩn, thân thể bỗng nhiên biến mất.
“Còn có một tiếng đồng hồ, nửa tiếng sau ta không thể ngăn cản huyết châu tỏa định, ngươi… Tự giải quyết cho tốt.” Giọng Xích Hỏa Hầu vang vọng, Tô Minh xuất hiện ở mấy ngàn mét, khi hắn vừa hiện ra thì thân hình lập tức héo rút.
Hai tay hai chân, thân hình đầu, trong chớp mắt này hắn biến thành như bộ xương, rồi bùm một tiếng thân hình hắn thành bốn năm mảnh, hóa thành vô số mảnh vụn hòa vào cơn gió.
“Phệ không ảnh… ”
Mãi đến mảnh vụn bay xa thì tiếng thì thào của Tô Minh khẽ truyền ra từ đây.
*Ầm!*
“Là ai? Là ai tại tập kích lão phu!? Lăn ra đây cho ta!” Một tiếng gầm vang lên.
Một ông lão giới tôn toàn thân đẫm máu, lực vị giới toát ra hết khiến bốn phía lão gió nổi mây phun, tia chớp ầm àm xẹt qua, người phía xa có thể nghe thấy.
Nhưng khu vực tia chớp mắt xuất hiện giây lát thì có tiếng gầm thê lương không cam lòng quanh quẩn trong phong hải.
“Mặc Tô!” Thanh âm ngừng bặt. Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Tình hình này khiến các giới tôn trong phong hải biểu tình nghiêm túc, một số người khựng bước.
“Lôi Thiểm lão tổ, mới nãy là giọng của Lôi Thiểm lão tổ! Lão có thực lực gần như đỉnh sơ kỳ vị giới, đặc biệt toát ra lực vị giới rồi thì hơi mạnh thế mà… ”
“Lôi Thiểm lão tổ thế mà bị giết!!! ”
Những người đó chấn động, Tô Minh biến thành nhiều mảnh vụn lượn lờ trong phong hải, những mảnh vụn tàn phá, hơi ảm đạm nhưng tốc độ càng nhanh. Nơi nào mảnh vụn đến thì một mảnh hoang tàn, máu thịt văng tứ tung, trên mặt đất có mảnh vụn to cỡ bàn tay yên tĩnh đâm vào đất, không nhúc nhích. Mảnh vụn như vậy không chỉ là chỗ này, mỗi một giới tôn Tô Minh giết đều để lại một mảnh vụn tại chỗ, nó là thuật phệ không ảnh biến thành.
Một tiếng đồng hồ đang nhanh chóng trôi qua, xung quanh các giới tôn rít gào ở trong phong hải không ngừng tìm kiếm bóng dáng Tô Minh. Thậm chí có không ít giới tôn không đơn độc hành động mà tụ tập cùng nhau, vậy thì tốc độ sưu tầm chậm nhiều nhưng nếu đụng phải hắn càng có tin chắc hơn.
Một lát sau, lại có tiếng gầm truyền khắp tám hướng, theo đó là tiếng nổ vang kinh thiên động địa. Tiếng nổ vượt qua tất cả thanh âm trước đó, thậm chí khiến không trung rung động, phong hải dwis đất dạt ra lộ một khu vực trống trải. Trong khu vực trống có một gã đàn ông toàn thân nỏ tung hình thành lực hủy diệt càn quét xung quanh, khiến người trông thấy, cảm nhận đều rung động.
“Tự bạo, nhưng lại… Bị bức tự bạo!!! ”
“Mặc Tô này rốt cuộc có thủ đoạn gì, chết tiệt, không phát hiện chút hơi thở của hắn, vậy làm sao tìm, làm sao giết đây! ”
“Tự bạo… ”
Cách khu vực tự bạo mấy trăm trượng thật nhiều mảnh vụn vô hình dạt ra, bị cuốn đến gần trăm trượng mới ngừng lại. Những mảnh vụn ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành bóng dáng Tô Minh.
Tô Minh hộc ngụm máu, vừa ngẩng đầu lau máu vừa nhìn khu vực tự bạo.
“Thà tự bạo cũng không muốn bị ta nuốt, người này có phản ứng nhanh nhất trong số người ta gặp.” Tô Minh híp mắt, nhoáng người lên lại héo rút thành mảnh vụn, lao nhanh trong phong hải.
Một người, lại một người, một người nữa!
Mấy giây ngắn ngủi có ba tiếng gào truyền ra, ba cái đầu bay lên nhập và bão tố đầu người giữa không trung, nó đại biểu có ba giới tôn trong chớp mắt đã bỏ mình.
Đây là giới tôn, không phải thiên tu, mà là chủ vị giới, ở bất cứ tu chân tinh nào có thể nói đều là đứng đỉnh cao, rất khó giết chết. Nhưng hôm nay, trong phong hải Thiên Bảo Tinh đã có gần mười giới tôn bỏ mình, thậm chí có ba người tự bạo.
Giết chóc như vậy khiến những giới tôn trong phong hải tinh thần cực kỳ rung động, thậm chí bước chân tiến lên cũng chậm lại. Phong hải tối tăm giờ đây trong mắt họ không còn là tạo hóa dễ dàng mà là một viễn cổ mãnh thú há to mồm.
Không nhìn thấy Mặc Tô, không cảm nhận được hơi thở của đối phương, chỉ cách gần mới phát hiện ra, nhưng mỗi người phát hiện hoặc là tự bạo, hoặc là chết khiến họ kinh hoàng, không thể cứ kéo dài mãi được. Nhưng khi tất cả giới tôn có ý định thụt lùi thì sáu tiếng đồng hồ đã biến mất, mười lăm phút hết nhanh hơn dự định.
“Không thể tiếp tục được nữa, bị lực lượng bên ngoài quấy nhiễu…Tô Minh, bốn chân giới…đến.’ Xích Hỏa Hầu thở dài vọng trong đầu Tô Minh.
Mảnh vụn ngưng tụ lộ thân hình Tô Minh, mặt hắn tái nhợt, khóe môi còn vết máu nhưng trong người tỏa ra lực vị giới cực kỳ đậm đặc, đây là sau khi giết mười mấy chủ vị giới rồi trên người hắn tự nhiên toát ra khí thế.
Nói chính xác là khí thế thân thể của hắn!
“Ta có thể cảm nhận được đã hơi chạm đến bình chướng thiên tu mà ngươi nói, nếu có thể nuốt thêm người này thì ta sẽ hoàn toàn chạm tới nó.” Tô Minh lắc đầu, khi lộ người ra thì nhanh chóng lùi hướng sâu trong phong hải có phong nhãn.
Cơ hồ lúc thuật pháp của Xích Hỏa Hầu biến mất trên người Tô Minh, những giới tôn trong phong hải, người họ mang theo nhận huyết châu cùng phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ. Cùng lúc đó, trong tinh thần giới tôn lộ ra rõ ràng hơi thở của Tô Minh. Họ có thể dễ dàng tỏa định vị trí của Tô Minh, loại cảm giác này giống như người mù nhắm mắt, khi mở ra bỗng phát hiện lại có thị lực.
” A? Thấy vị trí của Mặc Tô rồi…ha ha, đây là ông trời giúp lão phu! Mặc Tô, để xem lần này ngươi làm sao phản kích! ”
“Mới nãy Mặc Tô thi triển thuật pháp nào đó che giấu hơi thở, bây giờ thuật pháp đã mất hiệu lực, hơi thở của hắn vô cùng rõ ràng. Ha ha, lần này hắn không có chỗ tránh rồi. ”
“Lộ thân hình như là bị chặt đi đôi chân. Ta phải cẩn thận thuật pháp quái dị của Mặc Tô, đừng tới gần hắn quá thì sẽ tựu không có nguy hiểm, ngược lại chờ người ngoài đấu tranh với hắn là ta có cơ hội. ”
Tô Minh lộ ra hơi thở khiến đám giới tôn vốn định rút lui đều vui sướng, bốn phương tám hướng cực kỳ chính xác dốc hết tốc độ lao hướng Tô Minh. Họ đã đè nén quá lâu, lúc trước cảm giác như người mù khiến lúc này họ bùng phát, dùng tốc độ nhanh nhất.
Nhưng không ai chú ý đến, có mười ba khu vực trong phong hải, trên mặt đất có mảnh vụn ảm đạm tối tăm cắm vào, tổng cộng mười ba mảnh, mỗi một cái đều là Tô Minh để lại.
Mỗi một mảnh vụn ở vị trí là nơi Tô Minh giết chết giới tôn.
Trong mỗi một mảnh đều có một tia hơi thở bỏn mệnh của Tô Minh.
Khi những giới tôn xung quanh lao nhanh tới chỗ Tô Minh thì trên bầu trời Thiên Bảo Tinh truyền đến tiếng ầm ầm kinh thiên, thanh âm này liên miên không dứt, khiến màn trời tối tăm như dấy lên sóng dồn, tình hình kỳ lạ khiến nhiều người chú ý.
Lúc này, một uy nhiếp khổng lồ bỗng từ bầu trời giáng xuống mặt đất. Bên ngoài trời sao Thiên Bảo Tinh bây giờ sóng gợn quanh quẩn, một cổ kiếm thanh đồng cực kỳ to lớn như xé rách trời sao lộ ra.
Đầu tiên xuất hiện là mũi kiếm cổ kính, có tia chớp đen lượn lờ quanh mép, chỉ vài giây thì nó lộ ra hoàn toàn, uy nhiếp bàng bạc bao phủ toàn Thiên Bảo Tinh.
Tổng cộng có chính cổ kiếm thanh đồng, chúng nó bềnh bồng ở trời sao, vòng quanh ngoài Thiên Bảo Tinh, trên mỗi thanh kiếm đứng khoảng một ngàn người thế lực trấn giữ bốn chân giới. Đặc biệt là những người đứng ở mũi kiếm, tu vi tản ra có nhiều người là trung kỳ vị giới.
Bốn chân giới, đến!
Khi chín thanh cổ kiếm xuất hiện thì mũi kiếm của mỗi một thanh đều bay lên một bóng người, tổng cộng chín người ở giữa không trung toàn thân lóe ánh sáng vàng, vô số tơ vàng vòng quanh ngoài người, hình thành chín cổ kiếm loại nhỏ cỡ mười mét. Như Kinh Nam Tử là chân vệ có được quan tài đỏ vậy, những chân vệ bay ra khỏi cổ kiếm thanh đồng có cùng loại pháp bảo.
Chín thanh kiếm rạch phá không gian, dấy lên tiếng rít sắc bén vèo một tiếng lao hướng Thiên Bảo Tinh, chớp mắt xuyên thấu tầng gió tinh cầu, trực tiếp đáp xuống bầu trời khiến Thiên Bảo Tinh rung động mãnh liệt. Chín thành kiếm rít gào tới gần phong hải.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, khi người trong phong hải phát hiện uy nhiếp trên trời khuếch tán thì thấy chín vệt đỏ lo đến.
*Bùm bùm bùm!*
Liên tục chín tiếng nổ, động đất chín lần, chín thanh cổ kiếm xông vào phong hải, đâm vào mặt đất.
Chương 792: Địa văn
“Thuật phệ không ảnh, chín lần bão hòa, chín lần kiếp phạt, có thể đăng không nhập thánh. ”
“Càng có chín thức thần thông có thể dùng thuật này thi triển, thức thứ nhất tên gọi địa văn. ”
” Địa hạ Tu Văn, đây là… Phần mộ! ”
“Lần đầu tiên bão hòa, có thể thi triển thuật bước đầu, độ qua kiếp phạt, hóa địa làm đất, văn tu thành phần mộ. ”
Tô Minh đứng ở chính giữa phong hải, sau lưng hắn mấy trăm mét là chỗ có phong nhãn.
Đứng ở đây, Tô Minh ngẩng đầu nhìn chín vệt đỏ trên trời giáng xuống, trong đầu hiện ra thần thông thuật phệ không ảnh Xích Hỏa Hầu truyền cho có thể thi triển.
‘Bây giờ mình đã miễn cưỡng đạt đến lần đầu tiên bão hòa, có thể thi triển… Địa văn thuật.” Mắt Tô Minh lóe ti sáng lạnh.
Hắn sớm chuẩn bị kỹ càng thi triển địa văn thuật này rồi. Chỉ chờ đến bản thân đạt lần đầu tiên bão hòa thì thi triển nó ra.
Bây giờ phong hải mặt đất truyền đến chấn động kịch liệt, tùy theo chín trường kiếm cắm vào mặt đất, đất vỡ ra, ngay cả cuồng phong xoay tròn cũng dạt ra bốn phía. Còn bão tố đầu người trên trời bị một thanh cổ kiếm xuyên qua, tan vỡ tứ tán. Mặt đất liên tục chấn động chín lần rồi từ khu vực phong hải trừ sâu bên trong ra, đa phàn gió bị trùng kích và chấn động va chạm đã tan biến.
Theo phong hải biến mất, trừ chỗ sâu bên trong ra thì bốn phía trống trải, tầm mắt không có gì cản trử, thần thức có thể khuếch tán khiến tất cả tu sĩ ở đây tinh thần run rẩy, cùng ngừng lại, biểu tình lộ ra cung kính, khuất phục, là chín cổ kiếm cắm vào mặt đất xung quanh trung tâm phong hải. Chín cổ kiếm hình thành vòng tròn bao vây trung tâm phong hải.
“Chân vệ… ”
Tu sĩ xung quanh im lặng, mắt ẩn giấu phức tạp.
*Ầm!*
Liên tục chín tiếng nổ cùng lúc truyền ra, chín thanh cổ kiếm xuất hiện nhiều vết nứt cùng vỡ vụn vô số mảnh lộ ra chín người ngồi khoanh chân ở bên trong. Khi cổ kiếm vỡ thì chín người cùng đứng dậy, họ đứng lên những mảnh vụn cổ kiếm nhanh chóng ngưng tụ, vang tiếng két két hình thành chín bộ chiến giáp ngoài người họ. Chiến giáp màu thanh đồng, chớp lóe ánh sáng yêu dị trên thân chín người, có nhiều phù văn ấn ký hiện ra trên chiến giáp lỗi lõm, tràn ngập hơi thở bí ẩn. Chín người này có nam có nữ, có người già lớn tuổi, cũng có thanh niên trẻ tuổi, biểu tình lạnh lùng, mắt lóe sự chán ghét là điểm chung của họ.
“Chân vệ tập nã trọng phạm, các ngươi chờ ở xung quanh không được đi!” Trong chín người một ông lão tóc đỏ từ từ nói, uy nhiếp trung kỳ vị giới khuếch tán.
Theo thanh âm vang vọng hình thành uy nhiếp mãnh liệt phối hợp thân phận chân vệ của lão khiến xung quanh những giới tôn im lặng, cúi đầu.
Đối diện thế lực trấn giữ bốn chân giới cường đại, những tội dân Thần Nguyên Phế Địa không dám phản kháng.
Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn vâng theo của bốn người, ông lão chân vệ đã thói quen, xoay người nhoáng một cái, chớp mắt xông vào trung tâm phong hải, còn lại tám người cũng nhấc chân biến mất trong phong hải.
” Dựa theo ý của Âm Thánh chân nhân, nếu người này đầu tiên xuất hiện ở Tây Hoàn tinh vực, Hỏa Xích Tinh cũng thuộc Tây Hoàn, Âm Thánh chân giới chân vệ trấn thủ ta cũng hoàn toàn là Tây Hoàn, không cần để ý lệnh của nhân tinh, người này nếu có thể bắt được là tốt nhất! ”
“Trên người hắn có bí ẩn mà chân nhân phải được đến, dĩ nhiên nếu không thể bắt được thì bí mật này chân nhân không có được, không thể cho ba chân giới khác có, chỉ đành giết chết hắn. ”
“Còn việc treo giải thưởng truy nã, nếu không phải chân nhân áp chế, sợ là không chỉ lấy vài giới thạch bình thường làm mồi, không chỉ khiến sơ kỳ vị giới tội nhân động tâm. Tất cả cũng bởi chân nhân lo lắng người này bị giết trước nên đã chế tạo cơ hội cho chúng ta. ”
“Cuộc chiến này lấy bắt giữ là chính! ”
Khi chín người bước vào phong hải, truyền âm cho nhau. Mặc dù họ là chân vệ, nhưng đầu tiên bọn họ đến từ Âm Thánh chân giới, cho nên ý chỉ của Âm Thánh chân giới là điều ưu tiên nghe theo.
Khoảnh khắc chín người xâm nhập phong hải, Tô Minh ở sâu trong phong hải mắt lóe sát khí. Hắn hít sâu, ngồi khoanh chân, hai tay ấn pháp quyết đặt trên đầu gối, đôi mắt khép kín.
‘Có thể thu lưới, chân vệ trung kỳ vị giới. Xích Hỏa Hầu, nếu ta có thể nuốt một người thì phải chăng có thể phá tan lần đầu tiên bão hòa, dùng thân thể bước vào vị giới?’
‘Nếu ngươi có thể triển khai hoàn chỉnh địa văn thuật thì có ba phần khả năng đánh giết một cường giả trung kỳ vị giới, nhưng hiện tại ngươi chỉ là bão hòa, không kiếp phạt, chỉ có thể triển khai địa văn khởi thủ thức, không cách nào cắn nuốt được.’
“Ta muốn thử xem, nếu thành công thì càng tốt, lỡ như thất bại ngươi hãy kích phát đại tu ở tinh cầu này bị phong ấn chết đi hóa thành nguyên, mang ta na di đến vị trí phong nhãn truyền tống rời đi, đánh đòn cảnh cáo cho tất cả kẻ truy sát ở đây.’
‘Được rồi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời kích phát nguyên phong ấn tinh cầu này.” Giọng bình tĩnh của Xích Hỏa Hầu vang vọng trong tinh thần Tô Minh.
Tô Minh chậm rãi nâng hai tay lên, khoảnh khắc đó ngoài trung tam phong hải không còn gió, vùng đất trống trải có chín chỗ Tô Minh để lại mảnh vỡ trong khoảnh khắc phát ra ánh sáng chói lòa. Trừ chín chỗ này ra, trong trung tâm phong hải âm u có bốn chỗ tồn tại mảnh vụn, khoảnh khắc chớp lóe.
Tô Minh ngồi khoanh chân, tay phải giơ cao hơn tay trái ấn pháp quyết mạnh ấn xuống đất. Lập tức mặt đất phong hải bùng một tiếng, chỗ chín mảnh vụn bên ngoài phát ra tiếng rít sắc bén thành chín vệt đỏ lao vào trung tâm phong hải. Chín mảnh vụn ở chín nơi cùng rít gào lập tức khiến những tu sĩ chú ý, cùng nhìn sang. Họ thấy chín cầu vồng lao nhanh nhập vào trong phong hải.
” Đó là… ”
“Mỗi một vị trí đều là chỗ giới tôn chết, không lẽ Mặc Tô đã chuản bị trước?”
” Đó chắc chắn là thuật pháp thần thông gì rồi. ”
Mọi người không ai báo động cho chân vệ, phát hiện rồi thì mắt lấp lóe, tập trung nhìn vào phong hải.
Chín mảnh vụn biến thành cầu vồng nhập vào phong hải, bốn mảnh vụn khác cũng rít gào bay lên, vậy là mười ba mảnh vụn từ bốn phương tám hướng lao nhanh đến chỗ Tô Minh.
Bây giờ xung quanh Tô Minh chân vệ đến rất nhanh, chớp mắt đã cách hắn không xa, chín uy nhiếp cùng tản ra hình thành thuật pháp như lồng gim trấn áp hắn. Bọn họ thấy Tô Minh ngồi khoanh chân, cũng trong khoảnh khắc đó hắn mở mắt ra, cảm nhận chín người đến. Hắn giơ tay trái ấn vào trán mình. Tay phải Tô Minh ấn xuống đất, tay trái ấn trán, ánh sáng trong mắt nhanh chóng tắt đi, ngay cả sinh mệnh dao động cũng gần như ngừng lại, dường như hắn đang nhanh chóng chết đi.
Theo hành động của Tô Minh, mười ba mảnh vụn từ phong hải rít gào đến tốc độ càng nhanh hơn, ánh sáng càng rực rỡ. Nhưng tương tự, chín chân vệ đến gần Tô Minh, đôi ty ấn pháp quyết, có chín luồng sáng màu sắc khác nhau từ thân thể chín người phát ra. Chín luồng sáng ở trên không trung dây dưa với nhau như là bện lại hình thành lưới to chín màu ụp xuống Tô Minh, xem tình hình muốn trói hắn vào lưới.
” Ngươi trốn không thoát!” Trong chín người truyền ra tiếng hừ lạnh.
Lưới to ụp xuống, cách Tô Minh chưa đến hai mươi mét, gió đụng phải lưới này liền biến mất. Thậm chí lưới to đi qua đâu thì không khí xuất hiện dấu vết rạn vỡ như là bị ai rạch.
Mắt thấy lưới to sắp đổ xuống, mặt Tô Minh nổi gân xanh, mặt ngẩng đầu.
” Địa văn! ”
Khi Tô Minh rống ra hai chữ này, thân hình liền vỡ, không phải thành mảnh vụn mà như cát bụi run lên hóa thành người đá vỡ ra, hình thành đất đai cuốn bản thân xông đến ông lão trong chín người cách hắn gần nhất. Cùng lúc đó, mười ba mảnh vụn trong chớp mắt này rít gào đến, tốc độ cực nhanh lao tới gần ông lão.
“Không biết tự lượng sức mình, lão phu bám giữ hắn, các ngươi khống chế ấn võng, bắt giữ người này!” Ông lão hừ lạnh, lực vị giới từ trong người bùng phát.
Trùng kích màu vàng nhạt theo lực vị giới bùng phát ra, lấy ông lão làm trung tâm quét bốn phía, chớp mắt đã phủ trùm phạm vi ngàn mét. Trong ngàn mét này hư không, sinh linh, tất cả đều thành màu vàng nhạt, loại khống chế lực vị giới này là tiêu chí bước vào trung kỳ vị giới. Phạm vi ngàn mét, thiên địa, phép tắc, tất cả căn nguyên đều cưỡng bức xua tan, duy nhất còn lại chỉ có ông lão…cấp cấp như luật lệnh!
“Trong giới không của lão phu, ta nói ngươi bị thương thì ngươi nhất định bị thương!” Ông lão vung tay áo, giơ tay phải chỉ vào Tô Minh ở phía trước biến thành đất lao đến.
“Thương, thương, thương! ”
Tô Minh rạn vỡ phạm vi lớn, chớp mắt có một nửa tan biến, còn lại một nửa ở giữa không trung biến thành một khuôn mặt. Đó là khuôn mặt Tô Minh, biểu tình suy yếu cũng điên cuồng.
” Địa văn!” Tô Minh
Tốc độ của hắn bỗng nhiên nhanh mấy lần, đặc biệt là mười ba mảnh vụn nhanh chóng đến sau lưng ông lão, xuyên qua khu vực ánh sáng vàng nhạt chớp mắt đã tới sau lưng ông lão.
” A?” Tình hình đột ngột, vị giới khó mà ngăn cản biến đổi của Tô Minh khiến con ngươi ông lão co rút nhưng chưa kịp đợi lão lại triển khai thần thông…
*Bùm bùm bùm!*
Liên tục mấy tiếng nổ vang vọng trong trời đất, Tô Minh biến thành đất phủ lên toàn thân ông lão, hình thành một cục u như là…phần mộ!
Mười ba mảnh vụn xuyên thấu đến, xâm nhập vào phần mộ, nhanh chóng ngưng tụ, từng phiến ngăn cách tụ tập, hình thành…mộ bia!
Trên mộ bia nhanh chóng vẽ ra một bức hình, hình vẽ một người, người này chính là bộ dáng ông lão chân vệ!
Chương 793: Một cuộc chiến thành danh
Nhưng hình dạng hơi tàn khuyết, mơ hồ, không rõ ràng lắm. Bên trên chỉ mơ hồ thấy được biểu tình chấn kinh và khó tin của ông lão, nấm mồ này không thực chất, ở giữa hư và thực.
*Ầm!*
Mộ bia vỡ, nấm mồ tan tành ngưng tụ thành thân hình Tô Minh, mặt hắn tái nhợt hộc bãi máu, biểu tình lộ ra đáng tiếc.
Theo nấm mồ tan vỡ lộ ra ông lão chân vệ bên trong, chỉ vài giây mà thân hình lão đã gầy một vòng rồi, đôi mắt hõm sâu vào, ngay cả lực vị giới cũng giảm bớt gần như ba phần.
Đôi mắt lão lộ vẻ giật mình và có tức giận, nỗi kinh sợ.
‘Đây là thần thông gì? Nó rõ ràng không hoàn chỉnh, nếu thuật pháp này hoàn chỉnh thì uy lực sẽ cực kỳ khủng bố. Người này…không thể bắt giữ, phải giết!’
Tô Minh triển khai địa văn thần thông phủ lên ông lão thành phần mộ, tình hình đó chẳng những khiến ông lão chấn kinh mà càng khiến tám người khác con ngươi co rút. Thuật pháp quái dị này theo họ thấy tuyệt đí không thuộc về hệ thống thần thông bốn chân giới.
” Dị tộc thuật, đây là…dị tộc thuật!!! ”
Khi trong tám người có kẻ thốt ra lời này thì lưới to chín sắc mử ra vô hạn, co rút hướng Tô Minh, muốn trói buộc thân thể hắn vào trong.
Chính lúc này, Tô Minh thụt lùi, ngoài người có sóng gợn khuếch tán. Những sóng gợn chớp mắt phủ lên toàn thân Tô Minh khiến thân thể hắn bị võng to vây khốn *ong* một tiếng biến mất trong mắt chín người.
” Na di! ”
Chín người biến sắc mặt, lập tức phát hiện Tô Minh lộ ra ở trung tâm nhất phong hải cách mấy trăm mét, cũng chính là chỗ có phong nhãn.
” Đuổi theo! ”
Chín người lắc mình biến thành chín vệt đỏ đuổi theo Tô Minh cách phong nhãn mấy trăm mét. Khoảng cách mấy trăm mét đối với họ chỉ vài giây là theo kịp ngy. Nhưng khi chín người lao nhanh thì Tô Minh xuất hiện ở bên cạnh giới nguyên, hắn chịu đựng kình phong mãnh liệt từ bốn phía, một chân bước vào phong nhãn, ngoái đầu nhìn bốn người đến, khóe môi còn vết máu chưa kịp lau. Khi hắn nhìn lại thì trong mắt lóe tia sáng lạnh.
“Truyền tống động, chết tiệt! Tại sao chỗ này có truyền tống động? ”
“Tuyệt đối không cho hắn bỏ trốn, không thể bắt giữ thì chấp hành diệt sát! ”
Chín người này là chân vệ, càng là cường giả trung kỳ vị giới, kiến thức bất phàm, bây giờ thấy hành động của Tô Minh thì liền nhìn ra phong nhãn kỳ lạ.
“Ta chuẩn bị lễ vật lớn cho các ngươi.” Tô Minh cười nhạt, hoàn toàn bước vào trong phong nhãn.
Thân hình hắn biến mơ hồ và nguyên đất Thiên Bảo Tinh rung lắc dữ dội.
*Ầm!*
Một khí lưu thô to vài ngàn mét từ vị trí nào đó dưới đất phóng lên cao. Thiên Bảo Tinh chấn động, ở trong phong hải cột khí mấy ngàn mét thứ hai lại dâng lên. Khí thế hình thành trùng kích và hủy diệt cuốn động tám phương trời, khiến chín chân vệ biểu tình kinh hoàng. Trước mặt họ Tô Minh nhanh chóng biến mất, bên ngoài phong nhãn mặt đất sụp xuống, cột sáng chứa khí thế hủy diệt bỗng bùng phát.
Khi cột sáng xông lên trời thì chín chân vệ không chút do dự vội thụt lùi, trong đó có một người tốc độ chậm chút bị cột khí bao phủ, không thể giãy dụa cái nào, thân hình và chiến giáp chớp mắt trở thành tro bụi.
Hình thần đều diệt.
” Nguyên của dị tộc, đây là dị tộc bị phong ấn ở Thiên Bảo Tinh ý chí tan biến chỉ còn lại nguyên, hắn…hắn đúng thật là dẫn đến căn nguyên tai biến Hỏa Xích Tinh, lại mở phong ấn Thiên Bảo Tinh! ”
Khi chín người hoảng sợ thụt lùi thì từng tiếng nổ không ngừng truyền ra từ Thiên Bảo Tinh, từng cột khí kinh thiên động địa phngs lên cao hình thành sóng sơn, đi qua đầu là thiên địa hủy diệt. May là trên Thiên Bảo Tinh không có người thường, đều tồn tại tu sĩ, nếu không thì nếu trên tu chân tinh tràn ngập linh khí này xuất hiện biến cố sẽ là sinh linh đồ thán.
Còn tu sĩ chết sống vốn là loại thiên nhiên đào thải, từ khi bước vào con đường tu thì phải sẵn sàng tâm lý hoặc là bị giết hoặc là giết chết người khác.
Tiếng nổ không dứt, thân hình Tô Minh ở trong cột khí bởi vì phong nhãn, Xích Hỏa Hầu khống chế mà không bị trùng kích. Thân hình hắn nhanh chóng biến mơ hồ, mắt thấy sắp bị truyền tống rời đi, đột nhiên ngoài Thiên Bảo Tinh ngừng lại chín cổ kiếm thanh đồng to lớn, mũi kiếm đều tỏa ra ánh sáng chói lòa, đặc biệt bên mép ánh sáng di chuyển rực rỡ. Đây là chân vệ ở trên cổ kiếm thanh đồng nhận được thần thức của chín người từ Thiên Bảo Tinh, không lo đến việc bắt giữ nữa, định chấp hành kế hoạch diệt sát. Hủy diệt Thiên Bảo Tinh tương đương với diệt chúng sinh ở đó, tất nhiên cũng tiêu diệt luôn Tô Minh.
*Bùm bùm bùm!*
Chín thanh kiếm to, chín kiếm khí dài cỡ mấy trăm, mấy ngàn vạn dặm chớp mắt bắn ra từ cổ kiếm thanh đồng, bắn vào Thiên Bảo Tinh, mục tiêu là phong hải, phong nhãn Tô Minh ở.
Một kiếm khí xuyên qua Thiên Bảo Tinh, đụng chạm với nguyên mà Xích Hỏa Hầu dẫn động, bùng phát ra tiếng nổ hủy thiên diệt địa. Thiên Bảo Tinh có một phần khu vực tan vỡ. Tiếng nổ không dừng quanh quẩn ở trời sao, Thiên Bảo Tinh liên tục tan vỡ, từng kiếm khí đánh vào vị trí phong nhãn tan vỡ cột khí, trực tiếp phá hủy phong nhãn, oanh ra cái hố to ở chỗ phong nhãn, động xuyên thủng Thiên Bảo Tinh.
Nửa tiếng sau, một tiếng nổ kinh động phân nửa Tây Hoàn tinh vực vang vọng, sóng gợn không ngừng khuếch tán tám hướng, vô số đá vụn lăn, Thiên Bảo Tinh…tan vỡ. Dấy lên trùng kích diệt sát hết thảy chúng sinh, trừ chín chân vệ có cách sống sót hóa thành chín vệt đỏ quay trở lại cổ kiếm, tất cả người truy sát Tô Minh, chỉ có ông lão áo tím trung kỳ vị giới bị trọng thương thuấn di bỏ chạy, người khác không một kẻ sống sót.
Nói không rõ ai là kẻ hủy diệt tinh cầu này, là Tô Minh hay chân vệ? Sự thật là Tô Minh dẫn động nguyên nhìn thì hùng hồn nhưng chín phần nó bùng phát ở trong phong hải, sẽ không lan đến lục địa, không khiến Thiên Bảo Tinh hoàn toàn tan vỡ. Chân làm Thiên Bảo Tinh hủy diệt là chín kiếm khí cực kỳ khủng bố kia.
Đây là lần đầu tiên Tô Minh và thế lực trấn giữ bốn chân giới lần đầu tiên ngay mặt đấu, bởi vì chân vệ Âm Thánh chân giới muốn bắt giữ Tô Minh nên không vừa ra tay đã giết ngay, nếu không thì hắn căn bản chẳng có một chút sức đánh lại, sẽ chôn cùng Thiên Bảo Tinh. Nhưng trải qua biến cố này rồi, lần sau thế lực trấn giữ bốn chân giới tìm ra Tô Minh sẽ chẳng có ý định bắt giữ nữa, trực tiếp dùng cách này giết gọn gàng.
Thiên Bảo Tinh tan vỡ dấy lên trùng kích và tiếng nổ kéo dài đến mấy tháng, chấn kinh tất cả cường giả Tây Hoàn tinh vực, đặc biệt là trận chiến này trừ những thiên tu sớm bị Tô Minh chấn niếp rời đi ra cơ hồ toàn bộ huỷ diệt.
Tất cả điều này trừ liên quan đến chân vệ ra, toàn bộ đầu mâu đều chỉ hướng một người, tên người này từ miệng những thiên tu sợ hãi mà rời đi truyền khắp Tây Hoàn.
Mặc Tô!
Kẻ bị truy nã, Mặc Tô!
Sức của một người, diệt sát vô số cường giả, càng làm cho bốn chân giới ra tay hủy diệt một tinh cầu. Hành động hùng vĩ đó, chấn kinh tất cả mọi người khiến cái tên Mặc Tô có thể nói là danh chấn Tây Hoàn.
Bất cứ ai muốn tiếp tục truy sát Tô Minh sẽ phải trước tiên suy nghĩ kịch biến Thiên Bảo Tinh, lo lắng thực lực bản thân, dần dần, hơn phân nửa bỏ đi ý định truy sát, vì đó không phải truy sát mà là chịu chết.
Một chiến thành danh, điều này Tô Minh đã thực hiện được.
Một chiến uy hiếp, điều này Tô Minh cũng dùng chết chóc hoàn thành!
Cái tên Mặc Tô lan truyền trong Tây Hoàn tinh vực, trừ bản thân Tô Minh giết chóc, Thiên Bảo Tinh tan vỡ rung động ra còn có một nguyên nhân quan trọng.
Ngày thứ mười sau khi Thiên Bảo Tinh tan vỡ, bốn chân giới lại tuyên bố truy nã hướng đến toàn Thần Nguyên Phế Địa, treo giải thưởng từ vài viên giới thạch chỉ khiến sơ kỳ vị giới hứng thú nâng lên, tuyên bố phần thưởng đủ khiến hơn phân nửa tu sĩ thế lực trấn giữ bốn chân giới điên cuồng!
Một trăm viên giới thạch!
Mặc kệ sống chết, một trăm viên giới thạch!
Loại ban thưởng này không phải chưa từng xuất hiện, năm đó biến cố Hắc Mặc Tinh treo giải thưởng đại tu dị tộc chạy ra một trong các phần thưởng là hai ngàn giới thạch, nhưng nên biết rằng đại tu dị tộc có thể chạy ra phong ấn bản thân tuyệt đối không phải kẻ yếu, nên mới có phần thưởng rung động lòng người như vậy. Chỉ có giải thưởng cỡ đó mới làm những cường giả chân chính trong Thần Nguyên Phế Địa tạm thời đè nén mối hận bốn chân giới, bị sai sử.
Mặc dù Tô Minh mạnh nhưng so với đại tu dị tộc thì chênh lệch như trời với đất, vậy nên phần thưởng một trăm đại tu dị tộc cũng khiến người tim đập nhanh.
Phần thưởng tăng cao, trong Tây Hoàn tinh vực hễ kẻ nào có tu vi cảm thấy lấy được phần thưởng này thì đều đặt ánh mắt vào Mặc Tô. Bão tố truy tìm Mặc Tô diễn ra kịch liệt.
Thiên Bảo Tinh tan vỡ một tháng sau, khu vực trung tâm Tây Hoàn tinh vực, trong trời sao mênh mông có một khe hở to lớn đột ngột xuất hiện. Trong khe hở chớp lóe tia sáng âm u, một người từ bên trong bước ra.
Người này có mái tóc xám, mặc đồ đỏ, chính là Tô Minh. Hắn đi ra rồi thì hộc máu, máu tươi lập tức tan vỡ trong trời sao, biến thành huyết vụ khuếch tán, thậm chí bên trong máu lờ mờ thấy kiếm khí, chính vì kiếm khí đó mới khiến Tô Minh hộc ra máu vỡ tan thành sương.
‘Chín kiếm khí có thể hủy diệt một tu chân tinh, dù mình bị truyền tống ra ngoài trước khi chúng nó đến nhưng vẫn bị lan tới, ở tịch diệt hư vô hôn mê một tháng, thân thể cũng bị chấn thành trọng thương.” Tô Minh mặt trắng bệch, cúi đầu nhìn ngực mình, giơ tay phải xé tinh thần thánh bào, chỗ ngực có vết bầm. Hình dạng vết bầm như là một thanh kiếm, vị trí mũi kiếm chính là trái tim Tô Minh.
“Chỉ bị chấn mà có uy lực như vậy, hèn chi có thể hủy diệt Thiên Bảo Tinh. Bốn chân giới, các ngươi đã chủ động chọc Tô ta trước thì chuyện này Tô ta cùng các ngươi không chết không ngừng!” Tô Minh biểu tình âm trầm.
Tính cách hắn rất cố chấp, bị buộc đến Thần Nguyên Phế Địa này luôn đè nén nỗi lòng, giờ bị truy sát, còn bị thương, sự điên cuồng bùng nổ, cả người tràn ngập sát khí. Hắn liếc mắt xung quanh, nhoáng người lên biến thành cầu vồng đi xa.
Chương 794: Người quen cũ
Trời sao như biển, chẳng qua màu biển này là đen. Nó không có sóng cuộn biển gầm, không có bão tố khiến người sợ hãi nhưng mênh mông bàng bạc, vô biên vô hạn.
Từng viên tu chân tinh đôi khi chớp lóe tia sáng rực rỡ, từ xa nhìn lại như sương biển, còn có vô tận bụi bặm hợp thành trời sao.
Thần Nguyên Phế Địa, nói chính xác hơn nó do ba phần tổ thành, chỗ sâu nhất thần nguyên tinh hải, trung gian là tội nghiệt phế địa, cuối cùng phía ngoài cùng là trời sao do bốn chân giới trấn giữ. Nếu so sánh Thần Nguyên Phế Địa thành một hồ lô thì thần nguyên tinh hải chính là nửa phần dưới hồ lô, tội nghiệt phế địa là một nửa phần trên hồ lô, bốn chân giới trấn thủ là một nửa khác, cùng lúc đó khống chế trong ngoài tinh vực lối vào hò lô.
Tây Hoàn Tô Minh ở chính là một phần tội nghiệt phế địa, thế lực trấn giữ bốn chân giới, có thể uy hiếp bao phủ bốn khu vực tội nghiệt phế địa, nhưng gồm cả Tây Hoàn bốn khu vực không phải đông tây nam bắc mà là tịnh liệt. Cùng lúc đó, bốn chân giới trấn thủ tinh vực, kết cấu bên trong cũng là như vậy, tới gần lối ra hồ lô là bản danh, phần gần với tội nghiệt phế địa tức là rải rác tịnh liệt bốn khu vực, đối ứng giám thị, bao phủ bốn khu vực gồm cả Tây Hoàn. Trong đó Âm Thánh chân giới khống chế giám thị chính là khu vực Tây Hoàn.
Hắc Mặc Tinh bị nhiều tu sĩ truyền tai nhau nghe thực tế là một lằn ranh, một điểm giới hạn. Vị trí của họ ở chỗ hõm vào giữa trên và dưới. Đạp qua Hắc Mặc Tinh là tương đương bước vào đến thần nguyên tinh hải. Đối với thần nguyên tinh hải thì bốn chân giới rất hiếm khi tới gần, hơi kiêng dè, thậm chí có tin đồn bốn chân giới trấn thủ không phải tội nghiệt phế địa tu sĩ mà là trong thần nguyên tinh hải có lẽ đến bây giờ vẫn còn tồn tại…dị tộc!
Khi Tô Minh ở trong khu vực Tây Hoàn tội nghiệt phế địa bị truy nã bỏ chạy thì chỗ tinh vực thần nguyên phế địa thuộc về bốn chân giới đang tiến hành luân phiên cách mấy trăm năm tiến hành một lần. Mỗi một lần luân phiên đều sẽ có một phần chân vệ như là lúc đầu đến, rời khỏi thần nguyên phế địa, quay về thực giới thuộc về họ. Tương tự, sẽ có người mới bốn chân giới bị đưa đến đây, trở thành chân vệ mới. Dù là rời đi hay đến thì những tu sĩ luân phiên này sẽ ở bản doanh bốn chân giới phát triển loại giao tiếp này. Người cũ rời đi, người mới ở trong bản doanh bị người các chân giới mang đi đến tinh vực chân giới phe họ cần trấn thủ.
Âm Thánh chân vệ đến đón người mới quay về tinh vực trú đóng ở thần nguyên phế địa, là ba thanh cổ kiếm thanh đồng dài ba vạn trượng. Ba thanh cổ kiếm đang yên lặng bay trong trời sao, trong đó có hai thanh ở hai bên hộ tống, cổ kiếm chính giữa mới là trọng điểm. Bọn họ đang từ hướng bản doanh trở về chỗ trấn thủ trú đóng.
Lần này Âm Thánh chân giới đưa tới gần trăm người, mỗi một người tu vi đều đạt đến cảnh giới chủ vị giới, chính giữa trên kiếm to vạn mét có trăm người khoanh chân tĩnh tọa, trước mặt họ đứng một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp.
Người đàn ông trung niên có mái tóc bạc, biểu tình uy nghiêm, ánh mắt quét trăm người, dừng lại ở ba người trọng điểm.
Người thứ nhất bị gã chú ý là một ông lão tang thương, thân thể cực kỳ vạm vỡ. Lão ngồi đó cao hơn người khác nhiều, xung quanh thậm chí trống trải, trừ hai đồng bạn ra không ai dám tới gần lão. Khi người đàn ông trung niên mặc chiến giáp nhìn hướng lão thì lão ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn lại.
” Sớm nghe nói nhiều năm trước lão tổ Âm Linh tộc quay về chân giới, được Âm Thánh đại nhân nể trọng, đích thân đem tinh vực từng thuộc về tộc này lấy lại từ tay các thế lực, cải tạo qua rồi trả về Âm Linh tộc. Thậm chí sử dụng báu vật chân giới rèn đúc thân thể cho người Âm Linh tộc, hồn của họ có thể ngưng tụ trong thân xác mới giống như sống lại, trở thành sinh linh gần chết.” Người đàn ông trung niên mặc chiến giáp mắt chợt lóe.
” Người có tu vi không tầm thường, không biết xưng hô như thế nào?” Người đàn ông trung niên nhìn ông lão, bỗng hỏi.
” Âm Linh tộc, Trắc Long Thân.” Ông lão lạnh nhạt đáp.
“Trắc Long Thân, vậy hai người kế bên ngươi là?” Người đàn ông trung niên nheo mắt, nhìn hướng hai người bên cạnh ông lão.
Trong hai người có một gã đàn ông vạm vỡ chỉ đứng sau ông lão, gã đàn ông biểu tình bình tĩnh nhưng mắt lóe tia sáng lạnh, dường như trong người ẩn chứa sát khí vô tận.
Gã nhìn người đàn ông trung niên, nhếch môi cười.
” Âm Linh tộc, Ly Hỏa. ”
Người cuối cùng mặc áo đen rộng thùng thình, lộ ra làn da và khuôn mặt đều phủ hoa văn đen. Gã không có tóc, thậm chí mắt vô thần nhưng giấu trong đó sự hung tợn khiến người đàn ông trung niên nhìn thấy thì con ngươi co rút.
“Cơ Vân Hải.” Người đàn ông áo đen khàn khàn nói, thanh âm cực kỳ chói tai, như xương cốt đang ma sát. Có tử khí đậm đặc vòng quanh trong ngoài người gã, nhìn thấy ghê rợn.
“Tốt lắm, không ngờ lần này Âm Linh tộc đến ba người. Tộc ngươi biến mất trong chân giới đã rất lau, khi trở về chắc đây là lần đầu tiên tới thần nguyên phế địa. Âm Thánh chân giới ta giám thị cùng trấn thủ là Tây Hoàn tinh vực trong bốn khu vực tội nghiệt phế địa, khu vực này có một ít cường giả nhưng bọn họ không phải trọng điểm. Sứ mệnh chân chính của Âm Thánh chân giới, kẻ địch là thần nguyên tinh hải dị tộc! Phòng ngừa bọn họ lao ra, chấn nhiếp dị tộc.” Người đàn ông trung niên vung tay áo.
Ba thanh cổ kiếm thanh đồng ở trong trời sao rít gào lao nhanh, họ dần đi xa, mơ hồ nghe giọng người đàn ông nói.
” Gần đây Tây Hoàn tinh vực xuất hiện một việc khá thú vị, một người tên Mặc Tô bị bốn chân giới chúng ta truy nã. Các ngươi mới trở thành chân vệ, nếu ai có thể tiêu diệt người này thì xem như lập công lớn. ”
Khi người Âm Thánh chân giới đi đến chỗ họ trú đóng thì một hướng khác, phạm vi thuộc thế lực Đạo Thần chân giới trấn giữ có hai con rồng to vạn mét ở trời sao lao nhanh. Bộ dạng hai con rồng hung tợn, toàn thân mỗi một miếng vảy đều có phù văn chớp lóe. Khi bay đi trên người nó có nhiều tu sĩ, trên mình một con rồng, một người đứng ở vuốt rồng. Người này trống khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lùng, người mặc tinh thần thánh bào, ngôi sao trên áo đang chậm rãi vận chuyển, sau lưng gã có nhiều tu sĩ biểu tình cung kính.
“Thiếu chủ, nơi này chính là thần nguyên phế địa, đợi ra khỏi phạm vi thuộc thế lực Đạo Thần chân giới ta trấn giữ chính là tội nghiệt phế địa. Chỗ đó đầy rẫy người hung tàn, sẽ là chỗ rèn luyện tốt nhất cho thiếu chủ. ”
Thanh niên mặc tinh thần thánh bào lạnh nhạt gật đầu, ngoái đầu nhìn trên một con rồng khác ở không xa. Nơi đó có một thanh niên mặc áo trắng, biểu tình thản nhiên, cũng đứng trên vuốt rồng. Thanh niên mặt mày tuấn tú, có loại cô độc, như là lưỡi kiếm sắc bén sắp ra khỏi vỏ, khiến người trông thấy sẽ nhìn chăm chú. Dường như y có khí chất nào đó khiến y dù ở bất cứ đâu đều lập tức trở thành bắt mắt nhất. Trên người y không có tinh thần bào, nhưng từ y lộ ra khí thế bình tĩnh mà kiêu ngạo từ đáy lòng, đứng trên tất cả thân phận. Sau lưng y cũng có nhiều tu sĩ, những tu sĩ mặc quần áo khác nhau, hiển nhiên đến từ thế lực khác nhau.
” Diệp Vọng!” Thanh niên mặc tinh thần thánh bào mắt lóe tia sáng lạnh, lầm bầm.
“Người có tư chất mạnh nhất ngàn vạn năm nay của tiên tộc trong Đạo Thần chân giới, thậm chí khiến những lão quái Đạo Thần Tông chú trọng, gọi là trong số tu sĩ thế hệ này người có khả năng bước vào vị kiếp nhất. Còn được một trong ba vị thái thượng trưởng lão Đạo Thần Tông Hoành Vô Tử thu làm đệ tử truyền. Diệp Vọng, nếu ta có thể thu người làm phó thì thế lực của ta sẽ vượt qua người tộc khác, năm hàng đầu vấn đỉnh!” Thanh niên mặc tinh thần thánh bào nheo mắt.
Cùng lúc đó, trong phạm vi Minh Hoàng chân giới đóng giữ, có bốn quá giới minh long đang la nhanh, hơn trăm người nhắm mắt tĩnh tọa, không ai nói một lần. Bốn minh long nhìn giống nhau nhưng có một con biểu tình buồn bã, trên người có một xích sắt to xuyên thấu khóa nó lại, xem bộ dạng dường như nó không còn là cao quý minh long, mà thành gia súc. Ba minh long khác không giống nó, trên người không có sợi xích nào, đôi khi liếc minh long bị xích khóa lại, biểu tình đau thương.
Minh long bị khóa trong đôi mắt ảm đạm có hồi ức, như nhớ lại dĩ vãng, nhớ lại từng có một thiếu nữ vui vẻ cười, nhớ lại mọi chuyện trong ký ức.
“Mệnh lệnh của minh chủ, minh long này phạm trọng tội, phế đi lực quá giới của nó, đưa vào Thần Nguyên Phế Địa, từ nay không thuộc về Minh Hoàng chân giới, sống chết dựa vào tạo hóa của nó!” Thanh âm lạnh lùng vang vọng xung quanh, minh long bị khóa đôi mắt càng lúc càng u tối.
Thanh âm kia khuếch tán, một tiếng nổ vang, trước mặt minh long bị khóa xuất hiện một vòng xoáy to lớn. Vòng xoáy như cái mồm đầy nanh nuốt con minh long biến mất.
Ba con minh long biểu tình càng đau thương, nhìn đồng bạn biến mất, truyền ra tiếng rít bi ai. Chúng nó biết cả đời này sẽ không còn thấy đồng bạn nữa, đối phương trở thành sỉ nhục minh long tộc chúng nó, lưng đeo tuyệt vọng, vĩnh hằng trầm luân tại chỗ này. Chờ đợi nó chỉ có hai kết cuộc, hoặc là lạc lối, hoặc là chết.
Nếu Tô Minh có ở đây nhìn con minh long này thì hắn sẽ nhận ra ngay, nó là minh long ở bên cạnh Vũ Huyên, cũng là con chó vàng được hạc trọc lông sùng bái.
Có lẽ trong trời đất thật sự có vận mệnh trêu đù chúng sinh, có lẽ mỗi một sinh mệnh có sợi dây vô hình dẫn dắt, khiến trong Thần Nguyên Phế Địa xuất hiện Diệp Vọng, minh long, Trắc Long Thân, Ly Hỏa, còn có…năm đó Tô Minh tìm không thấy con rối phân thân bị Chúc Cửu Giới cổ kiếm thanh đồng mang đi, Cơ Vân Hải.
Chương 795: Tỏa thần đại trận
Thần nguyên phế địa.
Tội nghiệt tinh không.
Một tu chân tinh bị vứt đi, nói chính xác hơn thì đây không phải tu chân tinh hoàn chỉnh mà không biết nó đã tan vỡ bao nhiêu năm trước, biến thành mảnh vụn. Có lẽ là vạn năm trước, có lẽ là càng xa xưa hơn khi bốn chân giới chiến tranh với chân giới thứ năm thì tinh cầu tan vỡ, hình thành mảnh vụn này. Nó lớn hơn thiên thạch bình thường, có lẽ lại qua một thời gian thì nó sẽ phân giải trong trời sau, trở thành một phần thiên thạch cô độc phiêu bạt trong trời sao.
Nhưng giờ phút này, nó vẫn không phải.
Tô Minh ngồi xếp bằng trên mảnh vỡ tinh cầu không biết từ bao nhiêu năm, chỗ này không có dấu vết sinh mệnh, không có bất cứ tu sĩ, như là một thế giới tàn phá, vạn vật tịch diệt.
Tô Minh tĩnh tọa ở đây đã ba ngày.
Hắn biết thời gian quý giá, biết truy sát đến từ bốn chân giới, tu sĩ trong phế địa tham lam, hắn tùy thời sẽ bị phát hiện, cho nên mỗi lần chữa thương tối đa chỉ ba ngày lập tức đổi vị trí khác.
Lát sau Tô Minh mở mắt ra, trong mắt có sự mệt mỏi. Hắn cúi đầu mở quần áo, nhìn kiếm ấn ở ngực mình nhạt một chút, im lặng thu lại tầm mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Một trăm giới thạch ư.” Tô Minh cười nhạt, trước mặt hắn có hai cái xác, đều là khô như bộ xương.
Đó là Tô Minh đến đây ba ngày trước gặp hai tu sĩ, vốn định rời đi trốn tránh nhưng bị hai tu sĩ phát hiện thân phận, vì để có được giải thưởng mà một người đến dây dưa, người khi nhanh chóng lùi lại định cầu viện.
Tô Minh đứng dậy, giơ lên tay phải vung trước mặt, lập tức hai cái xác biến thành tro bụi tan biến. Tô Minh đạp bước hướng bầu trời, thân thể ở giữa không trung ánh sáng đỏ chớp lóe, từng sợi tơ đỏ lượn lờ quanh thân hình thành quan tài đỏ, vèo một tiếng lao hướng trời sao.
Cơ hồ Tô Minh mới rời khỏi mảnh vỡ tàn phá bay vào trời sao thì trong quan tài đôi mắt Tô Minh chợt lóe.
“Lần này là năm ngày.” Tô Minh cảm giác năm ngày trước rời khỏi một khối thiên thạch để lại hơi thở đã biến mất, đại biểu cho thiên thạch bị hủy diệt, cũng đại biểu có người truy tìm đến.
“Có điều không đúng, dĩ vãng mấy lần trước đều phải bảy ngày mới phát hiện hơi thở ta để lại.” Tô Minh nhíu mày.
” Xích Hỏa Hầu, ngươi thi triển bí thuật trên người ta còn không?” Trong lòng Tô Minh đặt câu hỏi.
” Vẫn còn, thuật này chỉ cần đối phương không ở gần thì khó thể lập tức phát hiện ngươi ở đâu. Hơi thở của ngươi ngừng lại bảy ngày, nói lên họ phát hiện vị trí của ngươi, nhìn thấy ngươi là bảy ngày trước. Loại bí thuật này cùng loại xoay chuyển thời không, đổi làm người khác xem như là ta giúp thi triển thì cũng không có nhiều hiệu quả, nhưng ngươi tộc nhân Tố Minh, thiên phú vốn là thời không nên mới có uy lực như vậy.” Xích Hỏa Hầu bình tĩnh nói.
Tô Minh im lặng, suy tư về việc này, quan tài đỏ xé gió trong trời sao, chớp mắt không còn bóng dáng.
Ba ngày sau, quan tài lao nhanh trên trời sao chợt khựng lại, Tô Minh ở bên trong mắt lóe tia sáng lạnh.
” Quả nhiên không thích hợp, ta để lại hơi thở ở một khối tàn phá cũng biến mất, mới qua ba ngày.” Tô Minh biểu tình âm trầm.
Quan tài lập tức hòa tan, hắn bước ra khỏi quan tài, đứng trên không trung. Tô Minh nhìn chỗ hòn đá tan vỡ ba ngày trước, mắt chớp lóe.
“Chắc là họ trừ nhận huyết châu ra còn có cách khác tỏa định ta. Lúc trước bí thuật thành công chứng minh họ chưa phát triển kiểu tỏa định này, bây giờ thời gian nhanh chóng kéo gần, e rằng không lâu sau họ có thể tránh đi bảy ngày thời không xoay chuyển, lập tức tỏa định ta.” Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, hắn biết nếu mình ở trạng thái bị tỏa định thì sẽ vĩnh viễn bị truy sát.
“Ta vẫn lấy làm kỳ, bí thuật không có mất đi hiệu lực, dựa theo đạo lý thì sẽ không có gì sai lầm, nhưng tại sao họ có thể rút ngắn xoay chuyển thời không thời gian?” Thắc mắc của Xích Hỏa Hầu vang vọng bên tai Tô Minh.
“Chỗ này cách Hắc Mặc Tinh còn có bao xa?” Tô Minh im lặng không lâu sau từ từ nói.
Trên đường hắn trừ trị thương ra thì là chạy trốn, mục tiêu chính là đi Hắc Mặc Tinh. Chỉ có từ đó rời đi, bước vào thần nguyên tinh hải mới có thể thoát khỏi bốn chân giới phủ trùm, không còn bị truy sát, truy nã không ngừng nữa.
“Ta còn có thể giúp ngươi na di hai lần, nhưng cũng chỉ có hai lần. Phải chờ trăm năm sau ta mới lại ngưng tụ ra tu vi giúp ngươi na di lần nữa. Nhưng cho dù sử dụng thì cũng có hạn độ, khó mà thời gian ngắn đuổi tới Hắc Mặc Tinh, dựa theo ta tính toán, sau hai lần na di thì ngươi cần bảy mươi năm bay đi mới tới được.” Xích Hỏa Hầu trầm giọng nói.
Tô Minh nhíu mày, ánh mắt chậm rãi quét xung quanh.
” Nhất định phải tìm ra họ trừ huyết châu còn có thủ đoạn gì tỏa định ta. ”
…….Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Bây giờ trong trời sao cách chỗ Tô Minh một khoảng, có chín cổ kiếm thanh đồng đang lao nhanh đi. Mũi chín cổ kiếm ảnh chiếu một ảo ảnh. ảnh chiếu có một hình tròn màu đỏ, trông như là một trận pháp, nếu phóng đại nó vô số lần thì có thể thấy rõ đường nét trận pháp hình tròn do vô số phù văn chi chít tổ thành.Trận pháp hình tròn mỗi bảy giây sẽ lóe một lần, bên trên có nhiều điểm trắng, những điểm trắng hoặc rải rác, hoặc ngưng tụ ở mỗi vị trí trận pháp. Trừ điểm trắng ra còn có một điểm đỏ rực rất bắt mắt, điểm sáng mới nãy còn nhanh chóng di chuyển nhưng hôm nay đã ngừng lại.
“Hừ, vì diệt sát người này, bốn chân giới cộng đồng quyết định mở ra tỏa thần đại trận, bất cứ người nào ở trong trận pháp đều không có chỗ che giấu. ”
” Nhưng Mặc Tô này cũng lợi hại thật, lại am hiểu xoay chuyển thời không trận pháp, khiến chúng ta truy sát mấy tháng cứ đi trễ bảy ngày, nếu như không có mở ra tỏa thần đại trận thì sẽ hơi khó khăn đấy. ”
Trên chín kiếm to đứng rất nhiều chân vệ, ánh mắt cùng nhìn hướng điểm đỏ ảnh chiếu.
“Lại thêm một ngày là có thể phá đi xoay chuyển thời không, lúc đó Mặc Tô không còn chỗ che giấu, xem phương hướng chắc là hắn đi Hắc Mặc Tinh. Nhưng Hắc Mặc Tinh cách chỗ này cực kỳ xa, còn hai trăm năm, hắn sẽ không sống đến lúc đó. ”
Khi những chân vệ nói chuyện thì chín cổ kiếm thanh đồng rạch phá hư vô nhanh chóng vọt ra xa.
……
” Rốt cuộc dùng thủ đoạn gì!? ”
Quan tài đỏ lao nhanh trong trời sao, Tô Minh khoanh chân ngồi trên nắp, biểu tình âm trầm, suy nghĩ rất nhiều, phân tích như kéo tơ.
” Đáng tiếc khi ta bị phong ấn mất đi ý thức chiến tranh chỉ là gần đến cuối, ta không biết mấy năm nay bốn chân giới sắp đặt cái gì tại đây. Coi như ta hấp thu ký ức của Kinh Nam Tử cũng chỉ hiểu đại khí không biết cụ thể, dù sao thân phận của gã không thể biết cơ mật trung tam.” Xích Hỏa Hầu đang suy tư vấn đề này, một lát sau thở dài.
“Thôi, để lại một lần na di, chờ ngươi tới gần Hắc Mặc Tinh thì thi triển. Dù sao nếu họ đoán được nơi ngươi đi thì chắc chắn sẽ phong tỏa nó, cần ta dùng thuấn di trực tiếp mang ngươi xuyên thấu bước vào Hắc Mặc Tinh. Trừ để lại một lần tu vi na di ra còn có một cơ hội na di, ta có thể khiến ngươi tạm thời thoát khỏi truy sát.” Xích Hỏa Hầu trầm giọng nói.
” Vô dụng, dù na di xa chút, nếu không tìm ra cách họ trừ huyết châu ra làm sao tỏa định ta thì dù tranh thủ một ít thời gian, sớm muộn cũng gì sẽ bị đuổi theo.” Tô Minh lắc đầu, thời gian chậm rãi trôi qua, nguy hiểm trồi lên đầu hắn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tô Minh khẳng định trong vòng mấy ngày này sẽ đối mặt lần truy sát phạm vi lớn nữa.nghĩ đến kiếm khí hủy diệt Thiên Bảo Tinh, con ngươi Tô Minh co rút, loại lực lượng đó không phải hắn có thể chống cự được, ngay mặt cho một kích thì dù thân thể hắn mạnh mẽ cũng sẽ hình thần đều diệt.
” Rốt cuộc là cái gì…” Tô Minh thì thào, ngẩng đầu nhìn trời sao vô tận, mỗi lần nhìn thì hắn có cảm giác mênh mang vô tận, hắn vô cùng nhỏ bé.
Thật lâu sau Tô Minh thầm than, định cúi đầu thì bỗng nhiên người rung lên, đứng bật dậy, nhìn chằm chằm bên trên.
“Có phải là có một con mắt ở trong trời sao nhìn chằm chằm khu vực này, như là giám thị vậy, bất cứ ai đều không thể thoát khỏi ánh mắt của nó.” Tô Minh thì thào.
” A? Có ánh mắt này không thì ta không biết, nhưng ngươi nhắc đến thì ta nghĩ ra có một ít khổng lồ trận pháp có thể phủ lên một góc trời sao, có thể làm được như ngươi đã nói hễ là sinh mệnh trong trận pháp này đều sẽ bị nhìn chăm chú. ”
Bên cạnh Tô Minh biến ảo ra thân hình Xích Hỏa Hầu, biểu tình nghiêm túc ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Ta nhớ ra rồi, lúc trước Kinh Nam Tử từng thi triển một thủ đoạn phong ấn, khi đó khí thế hùng hồn, ta thậm chí có thể cảm giác có một lực lượng từ trời sao giáng xuống dựa theo suy nghĩ của Kinh Nam Tử phong ấn.” Tô Minh mắt lóe tia sáng.
“Trận pháp này là trận pháp cực kỳ khổng lồ tồn tại trong trời sao. Trận pháp này giám thị một góc trời sao, có thể thấy bất cứ việc gì xảy ra trong đó.” Xích Hỏa Hầu tinh thần chấn động, lập tức nói.
” Như vậy thì chắc chắn là vì trận pháp này, chỉ có thủ đoạn như thế mới có thể tránh đi lực lượng xoay chuyển tinh không, tránh đi sương mù bảy ngày. Bởi vì trận pháp này có thể chớp mắt tìm đến ta, khoảnh khắc tỏa định.” Tô Minh nhìn chằm chằm trời sao, mắt dần lộ ra điên cuồng.
“Trọc lông!” Tô Minh vung tay áo.
Hạc trọc lông bay ra khỏi túi trữ vật ở bên cạnh hắn biến thân hình, hung tợn trừng Xích Hỏa Hầu. nó không dám chọc Tô Minh nhưng sâu trong lòng cảm thấy có thể khi dễ người đàn ông đầu trọc này.
” Ngươi có thể phá trận pháp theo dõi trời sao một phương không?” Tô Minh nhìn hạc trọc lông, nói ngay.
Hạc trọc lông ngẩn ra, nhìn xung quanh lại ngẩng đầu nhìn trời sao, dứt khoát lắc đầu.
“Không được, không được đâu, trận này… ”
Nó chưa nói xong Tô Minh đã ném ra một cái túi, hạc trọc lông chụp lấy mở ra nhìn, đôi mắt sáng rỡ.
“Phá trận này những thứ đó cho ngươi hết.” Tô Minh chém đinh chặt sắt nói.
” Được được, Hạc bà nội nó, lão tử liều mạng cũng phải phá nó, liều!” Người hạc trọc lông run lên, kích động hét.